1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 111.2:

      “Được rồi, được rồi, ta sai rồi.” Thái phu nhân thấy nữ nhi đau lòng, vội vàng , dừng chút, lại vẫn thở dài : “ là ta nuôi nấng các con, nhưng nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn nghĩ, nếu có các con che chở ta, chỉ sợ tại ta cũng sống nổi.” Thấy phu nhân Thành Dương Bá bỗng nhiên ngẩng đầu, dường như muốn gì đó, Thái phu nhân liền cười nhàn nhạt tiếp lời: “Sức khỏe này của ta là tích tụ từ bao năm nay mới thành như bây giờ, nếu có các con, chỉ sợ sớm bị đám tiểu nhân vô ơn kia chèn ép chết rồi.”

      Năm đó thiếp của trượng phu ngang ngược trước mặt bà, sao lại để lại vết sẹo trong lòng bà được? Nếu phải mấy kẻ thiếp thất kia bị các nữ nhi đấu chết, bà hậm hực nhiều năm có khi còn chết sớm hơn.

      “Mấy năm nay, ta thường nhớ tới lời ông ấy từng với ta.” “Ông ấy” trong miệng Thái phu nhân chính là Lão Quốc công qua đời, ánh mắt Thái phu nhân trầm tĩnh, : “Trước khi chết, ông ấy chỉ đời này có lỗi với ta, nếu có kiếp sau, làm ta đau lòng nữa. Chỉ là ta trả lời, rằng nếu có kiếp sau, ta chỉ cầu bao giờ có bất kỳ ràng buộc liên quan gì với ông ấy nữa, từ đây hai người duyên phận đoạn tuyệt.” Nhớ lại ánh mắt Lão Quốc công nhìn mình trước khi chết, Thái phu nhân liền thấp giọng : “Chỉ có điều ta nghĩ, nếu kết duyên với ông ấy, có mấy đứa trẻ các con, có đôi khi lần uống, miếng ăn, thực có số định.”

      Trượng phu của bà bạc đãi bà, sủng thiếp diệt thê. Nhưng các con của bà hiếu thuận bà, đặt bà ở vị trí thứ nhất.

      “Người qua chúng ta đừng nghĩ đến nữa.” Phu nhân Thành Dương bá muốn bà nhắc lại chuyện xưa đau thương, vội vàng cười : “Ngẫm lại tại, Lục gia có nhi tử, chờ tổ mẫu thương thằng bé đó, người chỉ sợ bệnh tật ảnh hưởng tới thằng bé, dám tới ôm, chuyện này đáng tiếc đến cỡ nào chứ, sức khỏe phải tốt hơn mới có thể ôn cháu trai , đúng ?”

      “Con cũng đúng.” Thái phu nhân nhắc tới chuyện xưa lòng cũng khó chịu, lúc này đây nghe thấy lời này liền nở nụ cười, tủm tỉm mà : “Bé xíu đáng cực kỳ, giống y đúc Bình An hồi còn . Con có còn nhớ nó khi còn ? Nho , lúc bị đuổi về cũng khóc, toàn rúc vào lòng ta cắn cắn. Trẻ con đều lớn cả rồi, đến tiểu nhi tử cũng có.” Thấy phu nhân Thành Dương bá mỉm cười yên lặng gnhe, bà liền thở dài: “ giờ biết vì sao lại thường nhớ lại chuyện xưa, dáng vẻ của con hồi trước, dáng vẻ làm nũng ta của tiểu Thất….”

      “Có lẽ vì chúng con tới thiếu, người liền suy nghĩ.” Phu nhân Thành Dương bá giọng đáp.

      A Nguyên nhìn khí thương cảm trong phòng, dừng chút, liền tiến vào cười : “Định tìm dì, thấy dì ở chỗ này tâm với Thái phu nhân rồi.”

      “Con lại đây .” Thái phu nhân gọi nàng đến trước mặt mình, nghe A Nguyên miêu tả dáng vẻ em bé sinh độnh như , liền nở nụ cười, liên tục gật đầu, thỉnh thoảng còn vài câu, thấy A Nguyên rất có hứng thú, liền cười : “Sau này cho con bắt nạt đệ đệ.”

      “Con là người như vậy sao?” A Nguyên liền mở to đôi mắt vô tội, .

      “Cái này chuẩn lắm.” Phu nhân Thành Dương bá che miệng cười, biết nàng cố ý lại đây dỗ Thái phu nhân vui vẻ, cũng nhắc lại chuyện người khác thích, lại chút việc nhi nữ thú vị trong phủ, đến lúc Thái phu nhân có chút mỏi mệt, mới thôi.

      Thấy tinh thần Thái phu nhân rệu rã, A Nguyên chỉ lát liền rời khỏi, thấy phu nhân Thành Dương bá cũng ra cùng cười với mình, bèn như con khỉ chạy qua dựa vào người bà, nghiêm túc hỏi: “Sao thấy Dung… A Dung ạ?”

      “Dung Nhi ở tiền viện, chốc nữa lại đây gặp con.” Phu nhân Thành Dương bá cường điệu nhấn mạnh ở hai chữ “Dung Nhi”, thấy ánh mắt Công chúa điện hạ mặt dày tuần tra khắp nơi, miệng nở nụ cười thoáng qua, lúc sau mới điểm điểm vào đầu của nàng, thở dài: “Cũng biết tiểu oan gia con tu luyện từ đời nào.” xong, chính mình cũng cười.

      “Đương nhiên là nhân duyên trời định rồi.” A Nguyên cười xum xoe, thấy phu nhân Thành Dương bá chỉ cười nhìn nàng, bèn hỏi: “Mấy ngày nữa mẫu thân mở tiệc, người có ?” Thấy phu nhân Thành Dương bá gật đầu, nàng ngoảnh mặt khụ tiếng, liền cười nịnh nọt : “À, A Dung tới chứ ạ?”

      “Con là.” Phu nhân Thành Dương bá nhớ lại năm đó bản thân cũng đâu có quấn Thành Dương bá như vậy, đành phải gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu của người này.

      Tức khắc A Nguyên mặt mày hớn hở.

      Cười lát, liền thấy phía trước A Dung tiến lại, phía sau còn có Tề Kiên mặt mày hồng hào, mắt thấy A Nguyên và phu nhân Thành Dương bá, đôi mắt Tề Kiên sáng lấp lánh mà tiến nhanh tới, dùng sức chọc đại não của A Nguyên chút, trong ánh mắt oán hận của Công chúa điện hạ, Lục lão gia đắc ý khoe khoang uy nghiêm trưởng bối chút, xong mới rời cùng phu nhân Thành Dương bá. Mắt thấy nơi này còn lại A Dung mỉm cười nhìn mình, Công chúa điện hạ vừa niệm chú quân tử báo thù mười năm muộn, vừa đắc ý hỏi A Dung: “Tới phủ là vì Dung Nhi muốn gặp Bổn cung sao?”

      Nàng biết mị lực của Công chúa điện hạ, khiến người ta cảm thấy ngày gặp như cách ba thu!

      A Dung tới phủ Quốc công và tới gặp Công chúa điện hạ có nửa xu quan hệ nào, chỉ có điều A Dung là người có phong độ, thấy con vẫy cái đuôi , bèn nén cười : “Điện hạ quả là mắt sáng như đuốc.”

      “Ánh mắt Bổn cung luôn đặc biệt sắc bén.” A Nguyên ngửa mặt lên trời đắc ý cười hai tiếng, dự định trở về khoe khoang về mị lực của bản thân với Ngũ, cùng ngũ công chúa khoe khoang chính mình mị lực, dừng chút, lại thấy A Dung chỉ đứng xa xa, chẹp miệng cái, hô: “Lại đây chút , đáng ghét!” xong liền phóng đôi mắt quyến rũ tới, bày ra dáng vẻ vũ mị như hoa.

      Mỹ thanh niên nhìn nhóc con mà ngây dại.

      “Này!” Ánh mắt phong tình vạn chủng đến vậy mà tiểu tử này chẳng có chút phản ứng nào, Công chúa điện hạ cảm thấy mỹ thanh niên quả thực là người mù! Miệng hừ tiếng, nhóc con ngừng cố gắng, tiếp tục đối mắt với tiểu tử chẳng hiểu gì về phong tình này, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ trong viện đều là ánh mắt quyến rũ bay tứ tung của Công chúa điện hạ. A Dung có chút đỡ được khiêu khích như vậy, trầm mặc trong chốc lát, cảm thấy lúc này thực thể cười ra tiếng, bằng nhóc con chắc chắn thẹn quá hóa giận, liền nhịn cười lộ ra vẻ mặt bị mê hoặc đến choán váng đầu óc.

      Mắt nhìn mỹ thanh niên bị mình mê hoặc đảo điên, A Nguyên mới vừa lòng, ngoắc ngoắc ngón tay với .

      A Dung thở dài trong lòng, chỉ tới trước mặt A Nguyên, dùng vẻ mặt nghiêm túc ấm giọng : “Sau này, điện hạ chớ lại lộ dáng vẻ như vậy với người khác.”

      “Huynh yên tâm, trong lòng Bổn cung chỉ có huynh.” Biết mỹ thanh niên lo lắng lại có mỹ thiếu niên bị mình mê hoặc, khóc la phải gả cho mình, nhóc con trước nay đều rất biết chịu trách nhiệm liền an ủi: “Trừ huynh ra, Bổn cung nhìn ai khác như vậy.”

      “Vậy là tốt rồi.” A Dung lộ ra vẻ yên tâm.

      Để mà , đôi mắt rút gân như vậy mà cho người ngoài thấy, Vinh Thọ Công chúa chỉ sợ thịnh hàng kinh thành.

      Cảm khái chút Công chúa này biết cái gì gọi là phong tình vạn chủng, A Dung xấu xa vốn định dùng ánh mắt quyến rũ thực thụ dạy cho nhóc con chưa hiểu việc đời , chỉ là nhìn dáng vẻ vui sướng của nàng, lại vẫn nhịn, lúc này đây chỉ đứng ở bên cạnh nàng, cúi người hỏi: “Nghe , muội và vị nữ tướng quân kia, tình cảm rất tốt?”

      Nhóc con đắc ý dào dạt tức khắc chột dạ.

      “Cũng tốt chút.” Giảo biện cái, thấy A Dung để bụng, A Nguyên mới thở phào nhõm hơi, lúc sau, liền tò mò hỏi: “Ai với huynh thế?” Người biết nàng thân thiết với A Loan cũng nhiều, A Dung lại thường vào cung, vậy mà lại biết cái này, làm A Nguyên cảm thấy rất hiếu kì.

      “Thẩm Thác Thẩm gia muốn “ chuyện” với ta, cùng ta uống vài chén rượu.” A Dung cười tủm tỉm mà .

      Người chưa từng gặp mình lại nhất quyết muốn uống rượu với mình, A Dung còn cảm thấy kỳ quái, đến khi uống vài chén, lại cảm thấy rất hợp ý, Thẩm tiểu tướng quân coi A Dung trở thành bạn tốt rốt cuộc nhịn được kể tích vinh quang ‘nhóc con ôm chặt vợ mình chỉ hận thể xuống miệng’ ra, mỹ thanh niên vẫn luôn cười tủm tỉm mới biết được, cảm tình là nhóc con gây họa cho .

      Nếu phải bản thân biết tính tình của Thẩm Thác, phỏng chừng bị đánh tai chỗ, bị véo tai thay nhóc con cũng phải có khả năng.

      “Ta…ta bị oan, chưa làm gì cả.” A Nguyên nhìn trộm gương mặt tươi cười của A Dung, xoắn xuýt rúc đến trước mặt , nũng nịu: “Huynh phải tin tưởng ta chứ.”

      A Dung biết nhóc con học được mấy chiêu này ở đâu, tâm hậu cung đúng là cái chảo nhuộm lớn, chỉ thầm thấy càng thêm vui vẻ thú vị, sờ sờ đầu A Nguyên cười : “Yên tâm, ta luôn bảo vệ muội…” bị các khổ chủ quất đánh.

      A Nguyên chắp tay trước ngực, vô cùng thành kính, dừng chút, lúc này mới cười với A Dung: “Ta muốn tới chỗ mợ, huynh có muốn cùng ?”

      “Thôi, quá nhiều nữ quyến, rốt cuộc hay, ta tiền viện thôi.” A Dung tới đây cho cùng là muốn gặp A Nguyên. Từ khi ý chỉ tứ hôn ý chỉ ban ra, biết vì cái gì, liền phá lệ muốn gặp nàng. giờ tâm nguyện được đền bù, lại nghĩ đến mấy ngày nữa còn có thể gặp nhau, nhẫn nhịn lại vui mừng trong lòng, chỉ nhìn bóng A Nguyên trước.

      A Nguyên biết người này dõi theo mình, trước mình, trong lòng càng thêm vui mừng, nghĩ nghĩ, lại càng xoắn quẩy eo của mình, lượn lờ uyển chuyển ưu nhã, làm người khác quả thực vong ưu……

      Công chúa điện hạ nghiệp vụ thuần thục, đột nhiên lảo đảo cái, bước nhanh lên phía trước nửa ngày, giương nanh múa vuốt quào quào trong trung nửa ngày mới biến thành cẩu gặm bùn.

      Ổn định thân mình, lau phen mồ hôi lạnh, nhóc con bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt căng thẳng mà nhìn, lại thấy lúc này, mỹ thanh niên nghiêng đầu thưởng thức đóa hoa vừa hái, nhìn thấy cảnh chật vật của mình, mới thở phào nhõm hơi, cũng làm phong lưu thướt tha cái gì nữa, chỉ như cưỡi Phong hỏa luân* mà .

      Phong hỏa luân: Pháp bảo hình tròn bốc lửa mà Na Tra dùng để bay.

      Mắt thấy nàng biến mất nhanh như bay, thanh niên nhìn như nghiêm túc ngắm hoa mới chậm rãi che mặt, tâm trạng đặc biệt phức tạp.

      Trong nhà có vợ bị ngớ ngẩn, vậy phải làm sao bây giờ?
      hauyen2803, ly sắc, Phương Lăng13 others thích bài này.

    2. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Vợ ngớ ngẩn cơ đó
      :yoyo60::yoyo53::yoyo38::yoyo39::yoyo36::yoyo27::yoyo19::yoyo17:

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Vợ ngớ ngẩn cơ đấy :yoyo60:

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 112.1:

      A Nguyên chạy như bị chó rượt về chỗ Trịnh thị.

      Tim đập thình thịch định ngồi về chỗ, muốn sờ bé con mềm mại lần nữa, A Nguyên liền nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng cười đắc ý của Lục cữu nàng, vào, liền thấy gương mặt tuấn tú cười đến hớn hở của Lục cữu ôm nhi tử quả thực hưng trí bừng bừng, còn khoe khoang với Tưởng Phu nhân đến quên trời đất, cả phòng bao người nhưng cứ làm như có mình là nhân tài, loại dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này khiến A Nguyên hít thở thuận, tròng mắt vừa chuyển, A Nguyên cũng vào, chỉ lén chuồn ra tiền viện, trùng hợp gặp Quốc công, liền dừng chân, thi lễ với quốc công : “Xin thỉnh an cữu cữu.”

      định làm gì đây?” quốc công thích cháu lanh lẹ này, liền mỉm cười hỏi.

      Còn phải là “ngẫu nhiên gặp được” người sao?

      A Nguyên cười tủm tỉm che giấu ý nghĩ xấu xa của mình, chỉ đỏ mặt : “Muốn gặp A Dung.”

      Quốc công biết hai kẻ này vừa gặp qua, gật gật đầu, lại thấy cháu muốn lại thôi, bèn cười : “Ta thấy là con còn có chút lời trong lòng, ra , cữu cữu làm chủ cho con.” xong, còn sờ sờ đầu dưa của nhóc con này biểu đạt chút thành ý của người làm cữu cữu.

      Công chúa điện hạ bị cảm động hỏng mất rồi, ngoài miệng nghẹn ngào chút, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cữu cữu, lúc sau liền guojng : “Cái này… cũng phải vấn đề gì lớn…. Chỉ là hôm nay nhìn thấy Lục cữu tiều tụy khiến con cũng đau lòng, biết cữu cữu bắt Lục cữu ăn uống điều độ là vì tốt cho cữu ấy, trước đây Phụ vương cũng làm như thế đối với con, giờ chẳng phải có chỗ tốt sao?” Vỗ mông ngựa khéo léo, thấy cữu cữu đối với chiêu nịnh hót của mình hưởng ứng như Hoàng bá phụ, chỉ thờ ơ yên lặng nhìn mình, A Nguyên cảm thấy công lực chưa tới, liền tiếp tục : “Hôm nay biểu đệ đầy tháng, thế nào nữa cữu cữu cũng thể khắc nghiệt với Lục cữu quá, buông tha ngày này, ngày mai lại ăn uống điều độ nha?”

      Khuôn mặt đúng chuẩn bạch liên hoa!

      “Làm khó con lòng nghĩ cho cữu cữu con rồi.” Quốc công cảm động, thấy ánh mắt A Nguyên tha thiết, còn chứa chờ mong chân thành, bèn gật đầu : “Thả cho ngày vậy.” Lại tiếp, nhìn đệ đệ gầy, Quốc công cũng thực đau lòng, trước mắt có A Nguyên kê bậc thang xuống, liền gật đầu, vừa thầm nghĩ lát nữa sai người làm cho đệ đệ mấy món thịt heo mỡ lợn ăn cho đỡ thèm, vừa ôn hòa với A Nguyên: “Ngày thường con cũng cần quá mức lo lắng cho cữu cữu con, chỉ là con ở trong cung phải nên cẩn thận chút, chớ để ai sinh ghen ghét gì, phải biết minh thương dễ tránh ám tiễn nan phòng, con ở ngoài sáng, chỉ sợ tiểu nhân ở sau lưng làm ra chuyện gì đó, con lại bị hại.”

      “Trong cung vẫn tốt ạ.” A Nguyên khụ tiếng, rồi mơ hồ : “Hôm kia Hoàng bá phụ triệu kiến Trực lệ Tổng đốc, con thấy là Hoàng bá phụ bình thản đối với ông ấy…”

      “Ừ.” Quốc công hơi hơi nhướng mày, đáp bâng quơ.

      như vậy, có thể thấy được là Trực Lệ Tổng đốc đây làm ra tình quy phục gì đó, làm Hoàng thượng vui mừng.

      Như thế, phải đổi thái độ với tiểu tử có khả năng vào Các này.

      Ngày mai liền “ngẫu nhiên gặp được” Các thần* tương lai này mới được.

      Các thần: thần tử làm trong Nội Các.

      A Nguyên chớp chớp mắt, coi như chưa gì, nhìn Quốc công cười cười như suy tư gì đó, cảm thấy nếu có gì bất ngờ xảy ra, tối nay Lục cữu chỉ sợ vui quá hoa buồn, liền thấy mỹ mãn, nhảy nhót rời .

      Đến khi đám người A Nguyên rồi, trong phòng Trịnh thị chỉ còn nữ quyến Trịnh gia còn nỡ , Trịnh thị thấy mẫu thân nhà mình ôm nhi tử buông tay, liền giọng : “Trước đây khiến mẫu thân lo lắng rồi.” Tả khuê nữ, hữu khuê nữ, mẫu thân là rầu thúi ruột vì nàng.

      Đổi lại là nhà người khác, chỉ sợ nạp biết bao nhiêu thiếp cho phu quân nàng rồi.

      giờ, con mới đứng vững trong phủ, về sau nếu có thể sinh đứa con trai nữa mới đủ bảo hiểm.” Trịnh Tam thái thái liền tha thiết mà : “Các con tuổi còn trẻ, sinh nhiều chút, phủ Quốc công con cháu thịnh vượng, tự nhiên có chỗ tốt cho ngươi.”

      “Con biết.” Trịnh thị đỏ mặt đáp, lúc này mới nghi hoặc hỏi phụ nhân trung niên vẫn luôn đứng bên mỉm cười: “Hôm nay tẩu tử có chút thất thần, trong phủ có chuyện gì sao?”

      “Lão gia định đính hôn cho Lâm Nhi, lòng ta khó tránh khỏi có chút suy nghĩ.” Phu nhân trung niên này chính là mẫu thân của sư huynh Trịnh Lâm của A Nguyên, trước đây A Nguyên và Trịnh Lâm cùng học đọc sách, thoạt nhìn cũng thập phần hữu ái, ở trước mặt Trịnh Các lão chẳng khác kim đồng ngọc nữ là bao. Trịnh Lâm có chút thích A Nguyên, thường ngày kể với mẫu thân về A Nguyên khi đọc sách như thế nào ra làm sao, khiến Trịnh Các lão tức giận đến đôi mắt cũng hóa đen gì đó, mắt thấy ánh mắt nhi tử được vui vẻ, phụ nhân này phải tính tình sắt đá, vốn cũng thích A Nguyên đơn thuần đáng , huống chi phủ Túc vương là vương phủ có thực quyền trong triều, mặc kệ là vì nhi tử hay là vì Trịnh gia, bà đều nghĩ là nếu có thể có duyên phận thực là ông trời mở mắt.

      Tuy rằn trước đó đại phòng Trịnh gia làm loạn đủ chuyện, nhưng Trịnh gia vì vinh quang của Trịnh Các lão mà cũng phải tính toán người ta, phụ nhân này thầm chờ mong, bởi vậy lòng giục Trịnh Lâm học hành, trong lòng biết, chỉ cần Trịnh Lâm tuổi còn trẻ có thể đỗ khoa cử, nhân tài như vậy, chỉ sợ phủ Túc Vương phủ cũng phải ghé mắt, đến lúc đó nếu cầu tình, có tình cảm cùng học tập, hiểu nhau tận gốc rễ, còn có Trịnh Lâm phải đứa trẻ bướng bỉnh, hôn này quả thực có vài phần hy vọng.

      Bởi vì điều này, đến nha đầu trong phòng nhi tử bà cũng nhìn chằm chằm, chỉ sợ sinh ra tình gì làm phủ Túc vương vui.

      nghĩ tới Trịnh Lâm còn chưa khoa cử gì, ý chỉ của Hoàng thượng như chậu nước lạnh đổ ào xuống dưới, trực tiếp đông lạnh bà.

      Vinh Thọ Công chúa, tứ hôn cho đại thiếu gia phủ Thành Dương bá.

      Mắt thấy trong mắt nhi tử lộ ý thất vọng, phụ nhân này cũng nào dễ chịu trong lòng. Nhưng giờ, cũng chỉ có thể than tiếng ý trời trêu người.

      Trịnh Các lão mắt sáng như đuốc, tự nhiên nhìn ra được, chỉ là ông tuy rằng cương trực, lại cổ hủ, vốn cảm thấy nếu hai đứa trẻ có thể có duyên phận âu cũng là chuyện tốt. Nhưng trước mắt tâm thành vô ích, Trịnh Các lão lại muốn Trịnh Lâm vì việc này mà sinh ra dây dưa, bèn vội vã đính thân cho , cân nhắc ít tiểu thư nhà người ta, cũng nhắc phụ nhân này được lộ ra phong thanh gì với bên ngoài, truyền ra đồn thổi bất lợi gì đó.

      “Lâm Nhi là thành phần quan trọng của nhà chúng ta, nhất định thể qua loa.” Trịnh Lâm trưởng thành, thiếu niên nhàng tuấn tú, thân phong độ trí thức, lại mặt than như Trịnh Các lão, lúc nào cũng mỉm cười như gió xuân, làm người khác vui vẻ, bởi vậy Trịnh thị nghĩ nghĩ, liền dặn dò: “Tẩu tử tỉ mỉ chút, nếu được, ta cầu tẩu tử ta.” Tẩu tử trong miệng nàng chính là phu nhân Quốc công nổi danh kinh thành.

      “Đến lúc đó chỉ sợ phải làm phiền muội thỉnh an phu nhânQuốc công rồi.” Phụ nhân này gượng cười, rốt cuộc gật đầu trả lời.

      buổi, nữ quyến Trịnh gia cũng rời , mắt thấy trong phòng cũng chưa có ai, tiếng mànhvén lên xôn xao, thanh niên gấp gáp chạy trốn vào, chính là Tề Kiên gấp đến đợi được nữa. Xoa xoa tay tới bên người Trịnh thị, Lục cữu quả nhiên thấy vợ cười với mình, lúc sau liền có mấy đĩa điểm tâm bưng từ dưới bàn lên, ngửi mùi hương ngọt ngào lâu, Tề Kiên khỏi rơi lệ đầy mặt, nắm lấy tay của vợ thở dài: “Cũng chỉ có nàng nghĩ cho ta.” Dứt lời, nhanh nhẹn nhét miếng bánh đường trắng vào trong miệng nhấm nuốt như gió, rồi nhấp ngụm trà bát bảo thanh ngọt.

      Mắt thấy thích, Trịnh thị liền lộ vẻ vui mừng, chỉ nhìn ăn, trong lòng vui vẻ vô cùng.

      Ăn ngấu nghiến bao nhiêu là điểm tâm, Tề Kiên thỏa mãn liền thở dài : “Ta , Tam ca là phiền, có tuổi mà còn quản nhiều việc nhàn rỗi như vậy, nàng có phát , mấy năm nay, huynh ấy càng có thêm nhiều nếp nhăn.”

      thể tán gẫu về QUốc công như thế, lá gan của Trịnh thị to như Tề Kiên, khóe miệng giật giật, tiếp lời.

      “Ta này, phải là giống như cái A Nguyên từng sao? Cái gì mà thời, thời…”

      “Thời mãn kinh?” Tuy rằng biết đến tột cùng cái này là cái gì, chỉ có điều nghĩ tới vẻ mặt cười xấu xa của A Nguyên khi tới, theo bản năng Trịnh thị cảm thấy đây phải lời gì hay.

      “Chính là thời mãn kinh!” Tề Kiên ở trong phòng mình, càng lúc càng tự tìm đường chết, lúc này vỗ bàn cười đến cả người run rẩy, lau nước mắt nấc cụt cười : “Sống động, là cực kỳ chuẩn xác.”

      Trịnh thị cảm thấy lớn tiếng như vậy ổn lắm, muốn kêu phu quân giọng lại, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ho khan trầm thấp.

      Lục cữu cười đến lớn lối kiêu ngạo nghe được tiếng ho khan quen thuộc, tức khắc cứng đờ.

      hauyen2803, Halong-ngoc, ly sắc11 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tề Kiêu xong rồi, còn A Nguyên đk tiếng ngoan hiền

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :