1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 39

      Gió cuốn những tàn tro màu đen kia bay , bầu trời càng ngày càng đen, Lục Nghiên ngây ngốc lúc lâu mới đứng lên : "Chúng ta trở về ."

      đường về tâm tình của nàng có chút suy sụp, mọi thành viên Lục gia đưa mắt đánh qua lại, cuối cùng vẫn là Lục lão gia lên tiếng, ôn nhu hỏi: "Nghiên Nhi tâm tình ngươi tốt? Là gặp phải chuyện gì đó sao?"

      Lục Nghiên lắc lắc đầu, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, : " có việc gì, mọi người đừng lo lắng." Nghĩ đến hôm nay là ngày trừ tịch mà mình lại mang bộ dáng này, còn khiến cho cả nhà lo lắng, như thế có chút tốt.

      "A, đó phải là xe của Cố gia?" Lục Thực chỉ vào chiếc xe đậu gần đó , vẻ mặt của rất nhanh trở nên phẫn nộ.

      Lục Nghiên nhìn theo ánh mắt của liền thấy Cố Tứ Gia được đèn đường chiếu thẳng —— Đôi chân vừa cao vừa dài, gương mặt tuấn tú lại mang theo lãnh ý như đẩy người ta cách xa ngàn dặm, thân tây trang màu đen cắt may khéo léo, bên ngoài khoác chiếc áo cùng màu càng nét tuấn.

      Bộ dạng Cố Tứ Gia đúng là đẹp!

      Trong lòng Lục Nghiên suy nghĩ lung tung chút, thuận miệng : "Cố Tứ Gia sao lại ở đây?"

      Nàng vừa quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Lục Thực lời khó hết.

      Lục Nghiên: "??"

      Lục Thực có chút vô lực : "Ngươi chỉ chú ý tới Cố Tứ Gia? Ngươi phát Cố Thành phía sau ?"

      Lục Nghiên trừng mắt nhìn, lúc này mới chú ý thấy Cố Thành đứng gần Cố Tứ Gia, kế bên Cố Thành là nương mặc sườn xám trắng, khoác ngoài chiếc áo choàng vàng nhạt – Diệp Tinh.

      Lục Thực cau mày nhìn nàng, biểu cảm có chút kỳ quái : "Tỷ tỷ, ngươi phải là thích... Cố Tứ Gia chứ?"

      Lục Nghiên: "..."

      Tuy rằng biết Lục Thực vì cái gì lại nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Lục Nghiên có chút dở khóc dở cười, : "Mễ lạp chi quang, há có thể cùng trăng sáng tranh huy?(*) So với Cố Tứ Gia, Cố Thành thể nào bì kịp. Ta vừa nhìn chỉ có thể thấy Cố Tứ Gia cũng là chuyện thể tránh khỏi."

      (*) hạt gạo có sáng cũng thể so sánh với ánh trăng

      Bất kể là bề ngoài hay thể lực, Cố Thành kém xa Cố Tứ Gia, hai người này căn bản là thể so sánh với nhau.

      Lục Thực ngẫm lại liền cảm thấy lời của Lục Nghiên có gì vấn đề, nhưng cũng vừa cảm thấy có chỗ nào đúng.

      "Tỷ tỷ, ngươi ghét Cố Thành tới vậy sao?"

      Lục Nghiên mỉm cười.

      Lục Thực thầm: "Ta còn lo lắng làm sao tỷ tỷ ngươi có thể coi trọng Cố Tứ Gia được."

      Lục Nghiên nghi hoặc.

      Lục Thực : "Tỷ tỷ ngươi là người ương ngạnh, nhìn người rất tốt, nhưng hôn nhân lại là chuyện cả đời, ngươi nếu coi trọng Cố Tứ Gia, vậy cũng còn cách nào. Cố Tứ Gia tuy rằng xuất sắc, nhưng là là quá xuất sắc phải là người mà nhà ta có thể với tới. Hơn nữa Cố Tứ Gia từ trước đến giờ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, đối với nữ tử chưa từng có thái độ tốt, gả cho phải giống như đối diện với khối băng sao? Chăc chắn rất khổ sở."

      Chỉ cần có hôn ước với Cố Thành mà làm cho người ta nghĩ Lục gia trèo cao. Nếu Lục Nghiên và Cố Tứ Gia có gì làm rớt cằm bao nhiêu người nữa đây?

      Nghĩ đến cảnh tượng kia, đúng là thú vị a. Bất quá lại cân nhắc Cố Tứ Gia cùng tỷ tỷ dịu dàng yên tĩnh nhà mình, Lục Thực dùng sức lắc đầu —— phù hợp. nhìn thế nào cũng cảm thấy hợp chút nào. Tính cách Cố Tứ Gia như vậy, căn bản tưởng tượng được bộ dáng thích ai đó của .

      Lục Thực có thể ra những lời như vậy, Lục Nghiên ngược lại có chút kinh ngạc, bất quá...

      "Cố Tứ Gia phải là người mà ngươi tôn kính sùng bái sao?" Lời này của ngươi nhìn ra sùng bái chỗ nào a.

      Lục Thực lại lưu tâm, : "Tỷ tỷ hạnh phúc mới quan trọng, Cố Tứ Gia phải phu quân phù hợp."

      Bộ dáng Lục phu nhân cũng vô cùng lo lắng, giống như sợ Lục Nghiên động tâm với Cố Tứ Gia, khuyên răn : "Nghiên Nhi a, Cố Tứ Gia kia tuy tốt, nhưng thích hợp với ngươi..."

      Lục lão gia cũng : "Hai người các ngươi thân phận phù hợp, đây phải là sai luân lý bình thường sao?"

      Lục Nghiên: "..."

      Nàng chưa nàng động tâm với Cố Tứ Gia a, đây là bọn căn cứ từ đâu mà kết luận?

      Lục Xu nhìn cái này, xem cái kia, cuối cùng từ trong hà bao lấy viên kẹo hạt thông cho vào miệng.

      Lục Thực lườm cái, lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc : "Cố Tứ Gia động thủ đánh Cố Thành?!!"

      Cũng biết Cố Thành cái gì, bạt tai liền vụt đến, xuống tay hề lưu tình. Cố Thành bị đánh thân mình lung lay, ánh mắt sắc bén của Lục phát khóe miệng Cố Thành chảy máu.

      Sau đó, Cố Thành lại bị Cố Tứ Gia đạp cước.

      Lục Thực nhất thời tò mò mở cửa xuống, : "Chúng ta xem ."

      Lục lão gia giữ lại, đồng ý, : "Đứa này, cái gì náo nhiệt đều thích thú, đây là việc nhà người ta, phi lễ chớ coi."

      Lục Thực dùng giọng như đương nhiên : " tại Cố Thành vẫn là tỷ phu tương lai ta, việc này xuất phát từ thái độ quan tâm mới xem náo nhiệt... À , là quan tâm chào hỏi."

      sợ việc chưa đủ lớn hay sao? khiến Lục lão gia bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ mà.

      Lục Thực vô cùng kích động chạy mất, Lục Nghiên nhìn thoáng ra bên ngoài, ánh mắt lóe lên, cũng nhấc chân xuống.

      Lục lão gia cùng Lục phu nhân nhìn nhau biết phải làm gì.

      *

      Tiếng pháo liên tiếp vang lên, các nhà khác mở đèn hết. Trong màn đêm, Lục Nghiên bọn họ vừa xuống xe hẳn là rất khó bị phát , nhưng nháy mắt Trương phó quan lại nhìn thấy.

      "Lục tiểu thư?" Trương phó quan có chút kinh ngạc.

      Lục Nghiên mỉm cười, đến dưới ánh đèn đường, : "Ta thấy xe của Cố gia, nghĩ biết có phải phát sinh chuyện gì hay cần ta giúp?" Nàng tuyệt đối mình đến xem náo nhiệt.

      Cố Tứ Gia nhìn thấy nàng, ánh mắt lạnh như băng vừa chạm lại nhìn thấy Cố Thành bị đá ngã mặt đất.

      Lục tiểu thư...

      Ý thức được người này là ai, biểu cảm Diệp Tinh biến đổi, sau đó nàng cắn răng cái, đột nhiên nhào tới chỗ Lục Nghiên, bùm tiếng quỳ mặt đất.

      Lục Nghiên mơ hồ, ngắc ngứ : "Diệp tiểu thư, ngươi cần hành đại lễ như vậy với ta đâu."

      Diệp Tinh: "..."

      "Lục tiểu thư, ta biết ta cùng A Thành có lỗi với ngươi, nhưng ta van cầu ngươi, ngươi bỏ qua cho A Thành , căn bản ngươi." Diệp Tinh khóc lóc than thở ôm lấy hai chân Lục Nghiên.

      Nàng mặc bộ sườn xám thuần trắng, ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn nhiệt lệ, bộ dáng hoa lê đái vũ, nhìn giống như đóa tiểu bạch hoa làm cho người ta đau lòng. Quan trọng tiểu bạch hoa này bộ dạng còn rất xinh đẹp, con người đối với cái gì xinh đẹp đều luôn mềm lòng ba phần.

      Lục Nghiên nguyên bản vươn tay muốn đỡ nàng dậy, nghe vậy lại ngừng tay, con ngươi đen kịt nhìn nàng.

      Diệp Tinh bị nhìn chằm chằm liền hoảng hốt, : "... Ta mang thai hài tử của A Thành, ta thể để cho hài tử vừa sinh ra liền có ba ba. Lục tiểu thư, ta biết ngươi tâm địa tốt, ngươi thành toàn ta cùng A Thành ."

      "Ngươi đứng lên trước ." Lục Nghiên thản nhiên , nữ nhân trước mắt như thế nào cũng là phụ nữ có thai, ngày đông lạnh lẽo quỳ mặt đất cũng tốt.

      Diệp Tinh lại dùng sức lắc đầu, : "Nếu ngươi đáp ứng, ta liền quỳ đứng dậy."

      Ánh mắt Lục Nghiên hoàn toàn lạnh, thản nhiên : "Vậy ngươi tiếp tục quỳ ."

      Diệp Tinh: "??" Nàng bối rối.

      Lục Nghiên nhìn cái, : "Dù sao ngươi vào cửa làm di nương, cũng phải hành lễ với thê tử như ta."

      Diệp Tinh càng mờ mịt, hoàn toàn biết nên làm thế nào.

      Lục Nghiên phản ứng, hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng.

      Nghe được lời của Lục Nghiên, những người khác đều biến sắc, Lục Thực tức giận đến giơ chân, : "Ngươi điên rồi sao? Người như vậy mà ngươi còn muốn gả cho ?"

      Lục Nghiên vuốt tóc : "Người khác vui, ta liền vui vẻ."

      Cố Tứ Gia nhăn mày, đồng ý nhìn nàng.

      Cố Thành ho tiếng, tới, cũng quỳ xuống theo bên cạnh Diệp Tinh, có chút suy sụp : "Cho dù Lục tiểu thư ngươi nguyện ý, mối hôn này, ta cũng nhất định phải từ. Ta biết, việc này đối với Lục tiểu thư công bằng, nhưng Diệp Tinh mang thai hài tử của ta, ta nhất định phụ trách. Thực xin lỗi, Lục tiểu thư..."

      "Ngươi!" Lục lão gia cùng Lục phu nhân tức giận đến chịu được, may mắn là bọn họ coi Cố Thành là gia tương lai, tức hộc máu.

      Vô duyên vô cớ bị từ hôn đối với nào cũng đều là đả kích , còn bị ảnh hưởng tử danh tiết. Thế đạo này chính là như thế, đối với nữ tử vốn luôn hà khắc.

      Lục Nghiên lại tức giận, chỉ đăm chiêu nhìn Cố Thành, : " tại thấy ngươi có chút tách nhiệm, nếu ngươi sớm quyết đoán như vậy..." Đáng tiếc có nếu.

      Cố Thành : "Từ hôn, Cố gia đáp ứng tất cả điều kiện các ngươi đưa ra. tình hết thảy đều tại ta, là ta có lỗi với Lục tiểu thư."

      "Đương nhiên là ngươi có lỗi với ta!" Ánh mắt Lục Nghiên lạnh nhạt nhìn , : "... Mối hôn này, thôi bỏ qua ."

      xong câu đó, Lục Nghiên cảm giác thoải mái trong long —— Mối hôn này đối với chủ nhân cơ thể Lục Nghiên mà , đó cũng là gông xiềng.

      "Tứ thúc... , Cố Tứ Gia, tín vật định thân ta sớm ngày sai người đưa trả. Mối hôn này coi như chấm dứt ." Lục Nghiên ngẩng đầu với Cố Tứ Gia.

      Cố Tứ Gia nhìn nàng, vẻ lạnh nhạt của Lục Nghiên lại nghĩ là cố gắng kiên cường, thở dài: "Chuyện này, là Cố gia chúng ta có lỗi với Lục Gia các ngươi."

      Lục Nghiên cười, : "Có những lời này của ngài cũng đủ rồi. Ta chỉ hy vọng, tương lai nếu Lục gia chúng ta có chuyện ngài có thể giúp tay. Tốt xấu gì ta cũng gọi ngài là Tứ thúc lâu như vậy."

      xong lời cuối cùng, giọng của nàng giống như giỡn, nhưng Cố Tứ Gia nhìn ra nghiêm túc của nàng.

      Cố gia chính là hoàng đế ở Lục Thủy Thành, có Cố gia làm núi để dựa vào, chuyện gì cũng tiện.

      Suy nghĩ của Lục Nghiên Cố Tứ Gia hiểu , nhưng thấy phản cảm.

      " Cố gia chúng ta nợ Lục gia món nợ nhân tình." .

      Nghe vậy, trong lòng Lục Nghiên nhàng thở ra.

      Mối hôn này, kéo dài đến tại chỉ vì câu như vậy. Thời đại rối loạn như thế này, nếu có núi dựa vào mà chỉ dung tiền cũng chỉ có thể sớm muộn bị hủy diệt.

      "Cám ơn ngài." Lục Nghiên thực lòng .

      Người Lục gia rời , Cố Tứ Gia nhìn chăm chú chiếc xe chìm dần vào màn đêm, : "Ta hi vọng, tương lai ngươi vì quyết định hôm nay mà hối hận."

      Cố Thành có chút mờ mịt.

      Diệp Tinh nhào vào lòng , sốt ruột hỏi: "A Thành, ngươi sao chứ?" Nàng đau lòng vỗ về mặt , Cố Tứ Gia xuống tay cũng quá nặng.

      "Ta sao." Cố Thành chậm nửa nhịp trả lời, trong lòng biết có cảm giác gì, nhưng khoái hoạt mà tưởng tượng, chỉ cảm thấy nặng trịch.

      Nếu follow mà vẫn bị nhảy chương hãy xoá truyện rồi thêm lại ra nha các nàng
      Hòa Yên Linh, Suuuly, Hiyoko14 others thích bài này.

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 40

      Tuy là tân niên, Cố gia lại có nửa điểm vui vẻ. Cố Thành vừa trở về, mặt đầy vết thương bầm đen liền khiến Cố Đại nãi nãi khóc trận muốn sống chết.

      "Con của ta, ngươi bị ai đánh? Ai lớn gan như vậy, ngươi cho ta biết, ta tuyệt đối để dễ chịu..."

      Cố Đại nãi nãi cũng phải khuê nữ dòng dõi thế gia, nàng lúc trước chỉ là người bán đậu hủ, sinh ra mang bộ dáng mỹ mạo, được Cố đại gia để mắt nên mới xuất giá đến Cố gia, trong lòng vẫn rất mạnh mẽ.

      Giờ đây nàng ôm Cố Thành kêu trời trách đất giống như con mụ chanh chua ngoài đường làm ra vẻ ta đây, khiến người khác khinh thường, nhưng nàng căn bản ý thức được chính mình ổn.

      Cố thái thái có chút ngờ nhíu nhíu mày, giọng trách mắng: "Được rồi, bộ dáng ngươi thế này đâu còn nửa phần phong phạm Đại nãi nãi Cố gia nữa?"

      Cố Đại nãi nãi nháy mắt ngậm miệng, trong lòng lại cực kỳ phục, : "Mẫu thân, ngài nhìn A Thành xem bị thương tới vậy, cũng biết là tên khốn kiếp nào dám động thủ với A Thành, chút cũng để Cố gia chúng ta trong mắt a, chúng ta thể bỏ qua được..."

      Cố Thành có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Cố Tứ Gia, khi Cố Đại nãi nãi mở miệng mắng "Khốn kiếp", Cố Tứ Gia lấy tay gõ gõ hai tiếng —— đây là tín hiệu vui.

      Nhìn thấy động tác của , Cố Thành cảnh giác nhìn, sợ ngay sau đó rút thương ra đặt lên đầu mẫu thân.

      "Là ta đánh, như thế nào, đại tẩu cũng muốn thu thập ta?" nhàn nhạt mở miệng, thần sắc vui giận, nhưng lại có khí thế nộ mà uy.

      Bỗng dưng Cố Đại nãi nãi câm nín, những người khác ở Cố gia cũng kinh ngạc. Cố Tứ Gia mặc dù thân cận với tiểu bối, nhưng cũng rất ít khi ra tay đánh người.

      Cố Đại nãi nãi xả tay áo, im lặng nửa ngày : "A Thành là cháu Tứ Gia ngài, ngươi đánh , ta cũng thể gì. Chỉ là, ngài xuống tay cũng quá nặng rồi."

      Cố Đại nãi nãi là người dữ dằn nhưng ở Cố gia, trừ Cố tướng quân và Cố thái thái, nàng cũng rất sợ Cố Tứ Gia.

      Cố Tứ Gia ngồi ở ghế, : " làm chuyện gì, liền để tự mình ."

      Mọi người liền nhìn qua, Cố Thành chần chờ lát, trong đầu chủ định lóe lên gương mặt kiều diễm động lòng người của Lục Nghiên —— nương này đối đãi với trước giờ vẫn rất lãnh đạm, thậm chí mang theo vài phần khinh thường. biết vì sao, ánh mắt của nàng lại cứ lưu lại trong đầu .

      "Ta, muốn từ hôn!" Cố Thành mở miệng .

      Cái gì?

      Người Cố gia trận ồ lên, Cố tướng quân từ trước đến giờ muốn nhắc đến việc này, nhưng bây giờ nghe như vậy cũng sợ hãi giận hỏi: "Vì sao?"

      Trong đầu Cố thái thái suy nghĩ mênh mang, nàng tựa lưng vào ghế ngồi, mắt sáng như đuốc, nhất châm kiến huyết (lời trúng tâm ) : "Cùng với tiểu tình nhân kia của ngươi có liên quan?"

      Cố Thành chợt ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt này của ai nấy liền hiểu Cố thái thái đoán trúng.

      Cố tướng quân nhìn , : "Lúc trước Lục gia đối với ta có ân, Lục lão gia tử cùng ta là bạn tốt, còn ghét bỏ Cố Thịnh ta là thô nhân, định ra mối hôn này, kết giao cảm tình hai nhà. Giờ đây, ngươi với ta ngươi muốn từ hôn?"

      Cố Thành bị ánh mắt Cố tướng quân lia qua làm lưng đổ mồ hôi lạnh, đó là ánh mắt trải qua chinh chiến, gặp qua máu, sắc bén như đao, lòng kinh hoảng.

      Cố tướng quân hừ tiếng, : "Được... Từ hôn cũng có thể, vậy ngươi cũng cút ra khỏi Cố gia cho ta, cần tiếp tục hưởng thụ che chở của Cố gia."

      Những người khác ở đây kinh hãi, lời này, khỏi quá độc ác rồi.

      "Phụ thân!" Cố Đại nãi nãi vẻ mặt tin nổi, giống như chất vấn: "A Thành là tôn tử ruột thịt của ngài vậy mà ngài lại vì ngoại nhân lại muốn đuổi ra khỏi Cố gia sao?"

      Mọi người cũng nghĩ đến mối hôn này trong lòng Cố tướng quân lại quan trọng như vậy, nên cân nhắc sức nặng của Lục gia lần nữa.

      Cố tướng quân vui, hỏi: "Ngươi chất vấn lão tử? Ngươi nếu muốn ở lại Cố gia vậy cũng cút cho lão tử."

      Ở Cố gia, Cố tướng quân là thiên tử, khoan dung cho ai dám phản bác lời của mình.

      Cố Đại nãi nãi dám tiếp nữa.

      Cố Nhị Nãi Nãi dịu dàng : "A Thành, đây chính là do ngươi phải. Nam nhân ở bên ngoài tránh được oanh oanh yến yến, chỉ là ngươi chơi cũng thôi , sao lại có thể ra những lời này? Ngươi nhận sai với gia gia ngươi, cam đoan hề cùng nữ nhân kia có ý gì, gia gia ngươi tha thứ cho ngươi mà."

      Cố Thành cười khổ, lắc đầu : " thể nào, Diệp Tinh có hài tử của ta, ta nhất định phải phụ trách nàng."

      Ai nấy quay mặt nhìn nhau, nghĩ Cố Thành kiên quyết đến thế.

      " có hài tử?" Trong lòng Cố Đại nãi nãi vừa mừng vừa sợ, hang tram tư vị đấu tranh trong lòng.

      Sắp có tôn tử nàng tự nhiên là vui mừng, nhưng dưới tình huống bây giờ nàng thể nào vui mừng.

      Biểu cảm Cố tướng quân nhìn ra là nghĩ gì, Cố Đại nãi nãi : "Phụ thân, còn cách nào khác, nương kia mang thai hài tử A Thành, chúng ta cũng thể khiến đứa lưu lạc bên ngoài?"

      Cố Tứ Gia lúc này mới ngước mắt nhìn lên, khóe mắt lạnh lùng, mở miệng : "Làm ra chuyện như vậy, các ngươi đặt Lục tiểu thư ở vị trí nào? Nếu thích mối hôn này ngay từ đầu nên ra, để tới bây giờ khiến cả nhà xấu hổ. tóm lại từ đầu là do Cố Thành ngươi có trách nhiệm nên mới xảy ra kết cục này."

      Nghĩ đến bộ dáng mảnh mai của Lục Nghiên, Cố Tứ Gia cũng có chút đau lòng —— giờ biết nàng khổ sở cỡ nào. (Lục Nghiên: ... )

      Cố thái thái nhìn Cố tướng quân suy đoán ý nghĩ của .

      Cố tướng quân với Cố Thành: "Ngươi nghĩ xong chưa? Ngươi vẫn muốn từ hôn?"

      Cố Thành trong lòng có quyết định, chần chờ chút nào gật đầu.

      Sắc mặt Cố tướng quân thay đổi : "Như vậy ngươi lập tức cút khỏi Cố gia , Cố gia chúng ta nuôi dưỡng người bội bạc."

      Cố Đại nãi nãi biến sắc, thất thanh thét to: "Phụ thân!"

      Cố thái thái nhíu mày, : "Ngươi gào lớn như vậy cùng với Cố Thành . Dù sao phu tử tòng tử..."

      Sắc mặt Cố Đại nãi nãi trắng dã, cũng dám gì nữa.

      Cố Thành mờ mịt, nửa ngày mới phản ứng lại với lời của Cố tướng quân, cảm thấy cả người rét run lên. Bất quá chỉ lui mối hôn , vì sao gia gia lại phản ứng mạnh mẽ như vậy? rất khó hiểu.

      Nhưng tính cách kiêu ngạo khiến cho thể làm ra bộ dạng cầu tình yếu thế được.

      "Mẫu thân, về sau ngài tự chiếu cố mình tốt." Cố Thành quay qua với Cố Đại nãi nãi rồi cất bước rời .

      Nhìn bóng lưng , hốc mắt Cố Đại nãi nãi đỏ lên, sau đó giống như chịu nổi đả kích lớn như vậy, lăn ra ngất xĩu.

      "Đại nãi nãi!"

      Người ở trong phòng vô cùng kinh ngạc, Cố Thành xoay đầu lại, chạy nhanh tới: "Mẫu thân!"


      *

      Hỗn loạn cả ngày, đến nửa đêm Cố gia mới an tĩnh lại. Bởi vì Cố Đại nãi nãi té xỉu sinh bệnh, việc Cố Thành rời còn ai để ý nữa.

      Ngày mới qua ba canh giờ nhưng Cố tướng quân lại thể ngủ được, nằm giường lăn qua lộn lại cả đêm.

      Cố thái thái từ từ nhắm hai mắt, nghe động tĩnh, ngữ khí trầm tĩnh : "Nếu chưa muốn ngủ, ngươi có thể tìm Lan Di nương trò chuyện, để nàng ca hát cho ngươi thoải mái."

      Lan Di nương là tiểu thiếp Cố tướng quân vừa nạp vào, mới mười tám tuổi, tuổi trẻ mỹ mạo, mềm mại dịu dàng, cũng là di nương Cố tướng quân tại sủng ái nhất.

      Nghe vậy, Cố tướng quân có chút ngượng ngùng, cũng động đậy nữa mà nhìn lên trần nhà.

      "Phu nhân, ngươi bây giờ phải làm sao đây? Ai, mối hôn này lúc trước vẫn là Cố gia chúng ta trèo cao, hơn nữa Lục lão gia tử lại có ân với ta, bây giờ chúng ta từ hôn khiến người ra thấy thế nào? Ta thể làm loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa kia được."

      Lúc trước khi Lục lão gia tử qua đời, còn ở chiến trường, đến khi đánh giặc xong trở về, người cũng chôn. Nhưng vẫn nhớ rất ân tình mà Lục lão gia tử dành cho . Mối hôn này phải chỉ báo ân mà còn đại diện cho quá khứ của .

      Cố thái thái có chút mệt nhọc, đầu óc còn đủ minh mẫn, nghe vậy thuận miệng : "Cũng chỉ có đứa cháu trai là Cố Thành, nếu mối hôn này đổi người khác rất dễ rồi..." xong thanh càng ngày càng thấp, cuối cùng hoàn toàn ngủ say.

      Trái lại Cố tướng quân lại giống như được nàng thức tỉnh.

      Đúng a, như thế nào nghĩ đến điều này?

      Vào ngày tiếp theo, tuy rằng Cố tướng quân đến khi trời sắp sáng mới ngủ nhưng bộ dáng vẫn tràn đầy tinh thần, giờ đây năm mươi bốn tuổi nhưng càng già lại càng dẻo dai.

      Trong sân tập luyện của Cố gia, Cố Tứ Gia mặc bộ quân trang, tay cầm súng, thập phần tuấn lại cao ráo.

      "Bắn!"

      nhanh chóng đứng lên, ngay cả mày cũng nhướng lên chút, cầm súng vững chắc, chỉ nghe bang bang bang ba tiếng, mỗi viên cũng đều chuẩn xác lầm trúng hồng tâm.

      "Tốt!" Cố tướng quân đứng xem nãy giờ, nhịn được vỗ tay khen thưởng.

      có ba nhi tử, nhưng chỉ có Cố Tứ Gia giống với , là trời sinh phù hợp với chiến trường.

      Cố Tứ Gia đem sung đưa cho Trương phó quan.

      "Phụ thân."

      Cố tướng quân tới, khoác tay : "Tử An a, ta có việc muốn thương lượng với ngươi chút."

      "Là chuyện của Cố Thành?" Cố Tứ Gia hỏi, mi mắt ngưng trọng chút.

      Cố tướng quân gật đầu, : "Tiểu tử Cố Thành kia hiểu chuyện gì cả, bị người ta làm hư rồi. Chuyện kết thân giữa hai nhà là chuyện tốt nhưng làm vậy những thể kết thân mà còn kết . Truyền ra ngoài biết người ta gì Cố gia chúng ta, còn chỉ trích tiểu nương Lục gia kia nữa."

      Nghe được lời cuối cùng kia, Cố Tứ Gia nhịn được liền cau mày.

      "Phụ thân ngài cũng để ý đến ánh mắt người khác?" hỏi.

      Cố tướng quân cười hắc hắc, từ trước đến giờ chưa bao giờ để ý ánh mắt người khác nhìn mình. Quan tâm cái rắm, bọn họ cũng thể cho tiền – đây là ngôn từ của Cố tướng quân.

      Cố tướng quân vỗ cằm : "Việc này là Cố gia chúng ta đúng, chúng ta nhất định phải bồi thường Lục gia. Mối hôn này thể lui, ta đáp ứng Lục lão gia tử chắc chắn bội ước. Cho nên, ta có ý tưởng như này biết ngươi có đáp ứng hay ."


      Cố Tứ Gia: "?"

      Cố tướng quân cười hắc hắc, : "Nếu Cố Thành thích mối hôn này, ta cũng bắt buộc . Cố gia chúng ta cũng phải có nam nhi khác. Giống như Cố Tử An nhà ta chính là người đàn ông xuất sắc đời khó tìm được. Con rể như vậy Lục gia bọn họ nhất định vui vẻ."

      Cố Tứ Gia: "..."

      Còn biết ý tứ của Cố tướng quân đúng là ngu xuẩn.


      Edit chương này mà ta cười ra nước mắt :)))))
      Hòa Yên Linh, Suuuly, Hiyoko13 others thích bài này.

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 41

      Cố Tứ Gia có chút đau đầu. Ngày xưa Cố tướng quân cũng chỉ là dân đầu đường xó chợ nên tính cách cũng là tên hỗn trướng. Đối với , chỉ cần mình có thể vui vẻ là được, để ý đến ánh mắt phán xét của người khác nhìn mình. Người như vậy sống rất tùy hứng. (giống Cố Tứ Gia ở điểm nào vậy trời :v)

      tại, Cố Tứ Gia biết phải làm sao với phụ thân bốc đồng này của mình đây.

      Cố tướng quân còn , bộ dáng hứng trí bừng bừng giống như tìm ra được biện pháp tốt : "... Ít nhiều cũng nhờ mẹ ngươi nhắc nhở ta. Tiểu tử Cố Thành kia nếu có hồng nhan tri kỷ, nương nhà người ta gả vào sợ là phải chịu ủy khuất. Tiểu tử kia làm sao có thể so được với ngươi, ngươi vừa có tài vừa có diện mạo, nương Lục gia kia gả vào khẳng định trong long rất vui vẻ. Lại đây cũng là biện pháp vẹn toàn đôi bên, ngươi cũng chưa thành thân, muốn trở thành ông cụ non rồi."

      Cố Tứ Gia: "..." Đây là lần thứ hai nghe người ta mình là ông cụ non nha. Chẳng lẽ giá trị của chỉ có như vậy thôi sao?

      Cố Tứ Gia giật giật mí mắt, : "Phụ thân, Lục tiểu thư kia là cháu của ta, chú cháu mà như vậy có chút loạn luân."

      Cố tướng quân nhăn mày nhìn , : "Tiểu tử ngươi từ khi nào lại học tập bộ dáng của mấy tên thư sinh Nho học kia. Chú cháu? Ngươi với nàng ta là chú cháu kiểu gì? Quan hệ tám cây gậy tre đánh cũng tới mà ngươi còn sợ miệng đời sao?"

      Cố Tứ Gia bóp trán, Cố tướng quân cẩn thận suy nghĩ chút, : "Ai, cũng biết kia Lục tiểu thư là người như thế nào, bộ dạng có xinh đẹp hay , tính tình tốt hay xấu, nếu là con mụ chanh chua vậy cũng được... Có tài năng gì nữa a..."

      Dù sao cũng là con trai mình, Cố tướng quân vẫn có chút đau lòng, chịu nỗi phải quan tâm tới chuyện của Lục Nghiên, cũng thể ủy khuất hài tử mình.

      Nghe vậy, trong đầu Cố Tứ Gia khỏi lóe lên bộ dáng Lục Nghiên, vì nàng chuyện: "Diện mạo nàng vô cùng đẹp, tính tình cũng trầm tĩnh dịu dàng, từng học ở đại học S. Nàng có trù nghệ rất cao, nhờ nàng mà danh vọng Thực Mãn Lâu so với trước kia còn muốn lớn hơn." Lời của khỏi tỏ ra rất thưởng thức.

      xong, Cố Tứ Gia quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt phụ thân đăm chiêu nhìn mình.

      "Có chuyện gì vậy phụ thân?" Cố Tứ Gia hỏi.

      Cố tướng quân thở dài, vỗ vai , : "Ta chẳng qua là cảm thấy Tử An lớn, hiểu được ái tình nam nhân."

      Cố Tứ Gia: "??"

      hiểu Cố tướng quân dựa vào đâu mà đưa ra được kết luận như vậy.

      Hai cha con chuyện, hạ nhân tới, : "Lão gia, Tứ thiếu gia, người của Lục gia đến."

      Phụ tử hai người nhìn nhau, trong lòng đối với việc người Lục gia đến hiểu trong lòng, chỉ là nghĩ động tác của Lục gia lại nhanh như vậy, giống như có chút khẩn trương.

      —— Quả nhiên là bị Cố Thành làm đau đớn tâm can.

      Trong lòng Cố Tứ Gia cảm thán, thầm gạch tên Cố Thành bằng bút đen.

      Người của Lục gia được đưa đến phòng khách. Trong đó có nữ nhân là bà mối có tiếng ở Lục Thủy Thành, Tô Chu bà bà, chiến tích thành công mai mối vô số cặp nam nữ. Mà Tô Chu bà bà hôm nay đến đây cũng phải vì chuyện gì khác ngoài việc từ hôn.

      , hôn của hai nhà Lục Cố được rất nhiều người tò mò, bởi vì hai nhà đều là gia tộc có tiếng ở Lục Thủy Thành. Hôn ước của Lục Nghiên và Cố Thành cũng hề bị dấu diếm, hai nhà từng trao đổi canh thiếp (miếng bát tự á) nên người ở toàn bộ Lục Thủy Thành đều biết. Thế nhưng mọi người đối với việc này cũng biết thành.

      Tô Chu bà bà cũng xem trọng ai, cho nên khi nhận được ủy thác của Lục gia cảm thấy rất kinh ngạc nhưng lại hề ngoài ý muốn. Bất quá, việc hai nhà từ hôn, đại khái bà chân trước vừa vào cửa chính Cố gia sau lưng truyền khắp Lục Thủy Thành.

      "... Đây là canh thiếp hai nhà, còn có ngọc bội định thân." Tô Chu bà bà lấy tín vật ra, : "Lục gia , Lục tiểu thư với Tôn thiếu gia của quý phủ hữu duyên phận, giờ đây trả canh thiếp cùng tín vật, từ bỏ hôn ước, về sau ai vui chuyện người nấy."

      Cố Nhị Nãi Nãi ngọt ngào : "Động tác của Lục gia là nhanh chóng. Ta thấy giống như là đem mối hôn này xem như thú dữ đuổi ."

      Tô Chu bà bà cười cười im lặng, trong lòng lại thầm 'Tôn thiếu gia nhà các ngươi tính tình kì lạ, bên ngoài có hồng nhan tri kỷ, người ta đau lòng con nên nguyện ý đem nữ nhi gả vào là chuyện đương nhiên.'

      Cố thái thái nâng mắt thở dài, giơ tay tiếp nhận canh thiếp cùng tín vật định thân, : "Là Cố gia chúng ta có lỗi với Lục gia bọn họ, mối hôn này, nếu đều vui vẻ vậy liền từ bỏ ."

      Tô Chu bà bà đáp tiếng, : "Nếu tình ổn thỏa, ta cũng nên trở về truyền lời..."

      "Khoan !"

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng , Cố tướng quân long hành hổ bộ (bước chân như rồng như hổ) từ bên ngoài tới, thân hình cao lớn, người có loại khí chất võ tướng tục tằng nhưng vô cùng khí thế, vừa vào đến nơi lại khiến người ta cảm thấy gian chật chội vài phần.

      Tô Chu bà bà thẳng lưng, phất khăn : "Cố tướng quân, Cố Tứ Gia."

      Cố tướng quân khí thế cường đại, Cố Tứ Gia bên người dáng vẻ có chút gầy, nhưng lại khiến người ta quên mất diện của .

      Cố tướng quân bước đến bên cạnh Cố phu nhân rồi ngồi xuống, thô lỗ lấy ấm trà bàn đổ vào miệng, lúc này mới : "Ngươi là bà mối được Lục gia phái tới vì việc hôn nhân hai nhà chúng ta?"

      Tô Chu bà bà đáp tiếng, : "Ta họ Tô, Cố tướng quân ngài gọi ta Tô Chu bà bà là được... Ta đến đúng là nhận lời dặn của Lục gia, ta đàm phán ổn thỏa với Cố phu nhân, biết ngài còn có chuyện gì ?"

      Cố tướng quân : "Ta có chuyện gì, chỉ là muốn ngươi cho người ở Lục gia câu, việc hôn nhân hai nhà Lục Cố chắc chắn lui ..."

      Tô Chu bà bà thần sắc biến đổi, chưa đợi bà hoàn hồn, Cố tướng quân lại : "Bất quá, người thành thân chân chính đổi lại. Ngươi có thể hỏi Lục gia xem, đối tượng nam nhân đổi thành Tứ Gia nhà chúng ta được ?"

      Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của lại thập phần tự tin, tin Lục gia cự tuyệt điều kiện như vậy.

      Ngữ khí Cố tướng quân nhàng nhưng lời lại làm chấn động lòng người.

      Cố phu nhân kịch liệt nhìn về phía Cố tướng quân, há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng gì —— nàng chưa bao giờ nghĩ ở trước mặt người khác làm bẽ mặt Cố tướng quân.

      Cố Tứ Gia thở dài, biết nên gì cho tốt.

      Tô Chu bà bà nửa ngày mới tìm được thanh , thể tin hỏi:"Ý của ngài là, đối tượng đổi thành Cố Tứ Gia?" Bà nhìn về phía Cố Tứ Gia đứng bên.

      Cố tướng quân khẳng định gật gật đầu, : "Ngươi cứ trở về y như vậy với Lục gia."

      Tô Chu bà bà hoàn toàn vô tri vô giác ra khỏi cửa chính Cố gia. Nhân vật chính đổi thành người khác thành ra việc hôn nhân phân này hoàn toàn khác. Đó là Cố Tứ Gia - thiếu niên tướng quân, có năng lực có bộ dáng, là người mà Cố Thành thể so.

      Tô Chu bà bà vừa , Cố thái thái liền đứng lên, bước thẳng về phòng ngủ. Cố tướng quân liếc mắt nhìn Cố Tứ Gia, chắp tay sau lưng cùng bà trở về phòng ngủ.

      "Mối hôn này, là Cố gia chúng ta xin lỗi Lục gia. đời này biện pháp bù đắp rất nhiều, ngươi tại sao lại muốn dùng hạnh phúc của Tử An bù đắp?" Cố thái thái thể ra những lời thô tục kia, nhưng trong lòng tức giận muốn chết, cũng chỉ có thể cùng Cố tướng quân lý.

      Cố tướng quân ngồi bên cạnh bà, cười kêu tiếng: "Phu nhân ~ "

      Cố phu nhân phản ứng với , cũng nổi giận, lại kêu tiếng: "Vợ à... Ngươi xem ta là loại lấy chuyện hạnh phúc cả đời của nhi tử ra đùa sao?"

      Cố phu nhân nhìn về phía , chờ lời giải thích.

      Cố tướng quân giơ tay ôm chặt bờ vai bà, : "Ta làm như vậy cũng có đạo lý của mình. Tiểu tử Tử An kia, lại cưới vợ cũng sắp trở nên ông cụ rồi, ngươi phải còn lo lắng việc này sao."

      "Cho dù lo lắng nhưng việc hôn nhân có thể tùy tiện sao?" Cố phu nhân hỏi lại.

      Cố tướng quân vuốt vuốt ngực của nàng, ý bảo nàng bớt giận, lúc này mới : "Lục gia cũng là thư hương thế gia. Lục Đại tiểu thư kia cùng Tử An coi như môn đăng hộ đối. Chủ yếu vẫn là Tử An cũng cảm thấy vui vẻ a."

      Cố phu nhân kinh ngạc nhìn , suy nghĩ hỗn loạn, nhịn được : "Ý của ngươi là... thể nào, Tử An từ trước đến giờ đối với chuyện tư tình nhi nữ có hứng thú."

      Cố tướng quân vỗ càm của mình : "Ta nhìn lầm. Biểu cảm của giống như lúc trước ta coi trọng ngươi, ta còn ràng sao?"

      Cố phu nhân: "..."

      Cố tướng quân cân nhắc : "Bất quá, ta thấy tiểu tử Tử An kia còn chưa ý thức được tâm tình của bản thân, giống như coi người ta là cháu của mình. Ta đem đối tượng định thân đổi thành , còn vui. A, nếu như ta làm như vậy, đợi đến lúc nương Lục gia gả cho những người khác, khi đó mới biết khóc."

      Cố phu nhân kinh ngạc, rối rắm : " Tử An ... như thế nào biết nương Lục gia?"

      Cố tướng quân : "Ta cũng . Bất quá tiểu tử Trương Hoằng (Trương phó quan) kia trước giờ ở cạnh nên chắc chắn biết chút ít, ta kêu người đến hỏi thử."

      Trương phó quan bị kêu đến, căn bản hiểu vì sao, bất quá chỉ là ít chuyện hằng ngày của Cố Tứ Gia, có gì thể . biết cái gì cần cái gì nên .

      Nghe như vậy, hai vợ chồng Cố tướng quân nhìn nhau —— ặc, ra lúc bọn họ biết, hai người thế mà có nhiều lần gặp gỡ như vậy.

      Cái gì mà đưa vòng tay, còn đặc biệt cho phép tiểu nương kia gọi mình "Tứ thúc", đúng là đem người thả trong lòng, khiến người khác kinh ngạc hơn là đến mức này nhưng Cố Tứ Gia vẫn thông suốt, chỉ cảm thấy đây chẳng qua là thương tiểu bối.

      "Nhi tử này của ta có phải là bị ngốc hay ?" Cố tướng quân thào, lập tức nhận được cái trừng mắt của Cố phu nhân.

      Cố tướng quân ho hai tiếng, : "Phu nhân, ngươi nhìn , ta tiểu tử này rất quan tâm nương kia rồi. Làm người cha, ta phải giúp a."

      Trương phó quan vẻ mặt mơ hồ: "..."

      Trong đầu lóe qua vô số hình ảnh Tứ Gia nhà cùng Lục tiểu thư qua lại, rốt cuộc biết chỗ nào đúng.

      "Trương Hoằng, ngươi là ngốc." Trong lòng lóe lên ý niệm như vậy. tình ràng đến thế mà lại chưa từng nghĩ tới, đây phải ngốc là gì?

      tại, Trương phó quan rất nghiêm túc suy xét vấn đề —— về sau trông thấy Lục tiểu thư phải kêu là gì đây?

      Tứ thái thái?
      Hòa Yên Linh, Suuuly, Hiyoko14 others thích bài này.

    4. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Đọc 1 lúc mấy chương quá ơi, còn muốn đọc tiếp nữa ấy :))))))
      Thanks chăm chỉ nha nha

    5. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Sao lâu rồi ra chương mới, bộ drop rồi sao bạn ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :