1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Cầu chương tiếp :)))) mong a c nhanh nhanh thành đôi để xe bán manh của Cố tứ gia
      Chris thích bài này.

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 36

      Bát trân chưng nấu bếp lò hết ngày đêm, đến ngày thứ hai tắt lửa, mở nắp.

      Nắp đậy vừa được mở, làn khói nhanh chóng bay ra, mùi hương tuyệt diệu chui vào mũi. Hương thơm này cực kì nồng nàn khiến người ta tự chủ được hít hơi sâu, nước bọt trào ra ngập khoang miệng.

      "Thơm quá..."

      Nhất thời, biểu cảm của đám ngườiTriệu thúc thay đổi, nhìn chằm chằm bếp lò, ánh mắt lóe lên ánh sáng xanh lục, vô cùng tham lam —— ràng bọn họ vừa ăn điểm tâm nhưng khi ngửi được mùi vị này cũng cảm thấy muốn ăn thêm chút.

      Lục Nghiên dùng thìa múc phần canh bên trong nếm thử, vừa quay đầu liền thấy ánh mắt của đám người nhìn nàng, ánh mắt kia rất giống phải chịu đói bụng mấy ngày: "..."

      Lục Nghiên: "Các ngươi muốn nếm thử sao?"

      "Muốn!" Trăm miệng lời, sau đó cầm chén lấy đĩa ngóng trông. Bọn họ chờ câu này Lục Nghiên từ lâu rồi.

      Canh được cho vào bát, phía nổi tầng váng mỡ, nước canh phía dưới trong suốt vàng tươi, hương vị xộc vào mũi là câu hồn đoạt phách.

      Món súp vừa múc ra nên còn rất nóng, uống vào đầu lưỡi cũng cảm nhận bỏng rát, nhưng cho dù như vậy cũng luyến tiếc phun ra, cố gắng nuốt vào bụng.

      "Thơm quá!"

      Mùi vị của bát trân ra hết trong nước dùng, từng ngóc ngách trong miệng đều cảm nhận được mùi thơm, nuốt vào, bụng cũng cảm nhận thấy ấm áp, đầu lưỡi lúc này vẫn còn lưu lại dứt.

      Bào ngư nằm trong bát căng mọng nước súp, ăn chút mùi tanh nào mà chỉ có hương vị của biển, tươi mới tinh tế vô cùng. Ngoại trừ bào ngư còn có sò điệp, nấm và các loại nguyên liệu khác nấu chung nhưng lại hề có xung đột mùi vị, trái lại còn rất hoàn mỹ.

      Rất ngon! Nước canh ngon, nguyên liệu bên trong càng mỹ vị hơn. Nhất thời phòng bếp chỉ còn lại tiếng ăn uống sụp soạt.

      Bên trong Thực Mãn Lâu bây giờ có vài vị khách nhân đứng gần phòng bếp, bọn họ đột nhiên ngửi thấy mùi hương vô cùng thơm lén lút chui vào mũi, khiến người ta kiềm chế được mà nuốt nước miếng.

      "Phòng bếp của các ngươi có phải làm món ăn mới hay a?" Rốt cuộc có người nhịn được giữ chặt tiểu nhị hỏi.

      Tiểu nhị vẻ mặt mờ mịt, nghĩ nghĩ lắc đầu: " a."

      Khách nhân tin: "Vậy làm lại thơm như vậy?" Mùi thơm này bay tới chỗ của bọn họ, còn nghĩ lừa ai a?

      "Ai nha, các ngươi nếu có món mới, nhanh bưng tới cho ta a, tiền phải là vấn đề."

      Có khách nhân chịu nổi, trực tiếp chạy vào phòng bếp, hỏi: "Các ngươi ăn cái gì ngon vậy?"

      Mọi người quay đầu, liền thấy tiểu hài tử chỉ mới năm sáu tuổi, vẻ mặt tham ăn nhìn bọn họ, ràng là bị mùi thơm kia hấp dẫn chạy tới.

      Bọn người lão Triệu: "..." cảm thấy thất thố.

      Tiểu nhị cũng xông vào, : "Những khách nhân đều hỏi trong này có món gì mà thơm như vậy, có phải làm món ăn mới hay , cho bọn mỗi người phần."

      Lão Triệu lau miệng, giống như người vừa rồi ăn hùng hục như hổ kia phải , hỏi Lục Nghiên: "Tiểu thư, bát trân chưngnày muốnbán như thế nào ?"

      Lục Nghiên chơi với rong biển, nghe vậy : "Mỗi người giới hạn chỉ bán chén. chén canh... Năm đồng đại dương!"

      Năm đồng đại dương...

      Lão Triệu bọn họ nuốt nước miếng, tiểu thư chào giá lúc nào cũng cao như vậy. Nhưng nghĩ lại hương vị của món bát chân chưng này lại thấy, đừng năm đồng đại dương, mười đồng cũng xứng đáng a.

      Rất nhanh khách nhânThực Mãn Lâu đều biết Lục gia Đại tiểu thư làm món ăn mới, người chỉ giới hạn mua chén. Chén canh bé xíu như thế này mà giá tới năm đồng đại dương. Giá này nếu ở chỗ khác chắc chắn bị trào phúng mà chết, nhưng đây là Thực Mãn Lâu, bọn họ chỉ có thể mua mua mua!

      Năm đồng đại dương, tiện nghi a.

      Người mang đủ tiền đều mua bát uống, quả thực mĩ vị. Ai có đủ tiền gom góp thỉnh thoảng mới đến ăn bữa vậy chén vài người chia nhau, có thể thưởng thức hương vị liền rất vui vẻ.

      "Cuộc đời này sống uổng!" Vừa rồi còn ngại đắt, nhưng lsau khi uống ngụm canh chỉ còn lại thỏa mãn , quả thực là nước mắt lưng tròng.

      ghế lô, Lý Chiêu bưng bát híp mắt, bộ mặt cười rộ lên giống như Phật Di Lặc, miệng : "Quả nhiên tay nghề chất nữ rất tốt a, uổng phí ta nghe nàng đến tửu lâu liền lập tức chạy tới."

      Cả đám người trong phòng này đều bốn mươi năm mươi tuổi, là lão gia tử lão thái thái của những đại gia tộc ở Lục Thủy Thành, khẩu vị rất kén chọn. Bọn họ trước giờ việc ăn mặc chưa bao giờ phải lo nghĩ, mỹ vị cũng thể làm họ lay động. Thế nhưng từ khi phát ra Thực Mãn Lâu, bọn họ cơ hồ đều giống như thường trú ở đây. Cho dù những lão gia này có kén ăn nữa, cũng có thể so sánh với Hoàng thượng và Hoàng hậu trong cung sao?

      Lục Nghiên có thể chinh phục dạ dày của Hoàng thượng với Hoàng hậu việc chinh phục dạ dày bọn họ cũng là chuyện dễ dàng. Đối với tay nghề của Lục Nghiên, bọn họ quả thực cảm thấy kinh hãi.

      "Trò giỏi hơn thầy a. Tay nghề này so với tổ phụ của nàng còn tốt." Có người nhịn được cảm thán, Lục gianày đúng là có cháu bản lĩnh.

      chén canh căn bản đủ, mọi người bưng bát uống được ngụm hết. Nguyên liệu nấu ăn được dùng bên trong quả thực rất nhiều, nào là bào ngư, nấm, gân nai được hầm mềm,... Lý Chiêu đặc biệt thích gân nai, ăn vào miệng cảm giác ngọt lịm trơn bóng, được nấu nhừ vô cùng, chỉ còn lại cảm giác thơm tho trong miệng.

      Bất quá cũng sao, có bát trân chưng Thực Mãn Lâu còn có những mỹ thực khác. Thức ăn vào mùa đông có chút đơn giản, bếp lò đặt chiếc nồi bằng đất nung, bên trong có cá được nấu sôi ục ục.

      Mai Hoa Tửu được cất trong hầm, thanh tao ngon miệng, đáng tiếc bàn chỉ có thể mua bình, muốn nhiều hơn cũng có mà mua.

      "Chất nữ, Mai Hoa Tửu kia của ngươi còn ? Giá cả có thể thương lượng." Lục Chiêu vừa ra nhìn thấy Lục Nghiên, vội bước tới, ngữ khí nhiệt tình thân thiết hỏi.

      Lục Nghiên hướng thi lễ, cười : "Lý bá bá ngài mở miệng, Nghiên Nhi sao có thể đồng ý? Quay về ta sai người đưa bình đếnquý phủ ngài."

      "Nha nha nha, chất nữ, còn có ta ..."

      "Ta cũng muốn, rượu này của ngươi ta mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ cũng phải uống hớp, uống dễ chịu a."

      "Đúng là như vậy. Rượu này của ngươi quá khó mua, ta đến mua nhiều lần, đều còn hàng."


      ...

      lúc lại trở thành oán trách.

      Lục Nghiên mỉm cười, : "Rượu này vốn là ta ủ cho bản thân uống, bởi vì chuẩn bị hơi nhiều nên mới đem đến tửu lâu kiếm chút tiền lời, bởi vậy số lượng đúng là nhiều, còn mong các vị bỏ qua."

      Dù gì cũng là câu có.

      Tiểu nương mở miệng rất , mi mục nhu hòa, những người này dù có oán khí cũng phát ra được.

      Lý Chiêu cười : "Rượu này của chất nữ rất được mọi người hoan nghênh, giá chợ đen tại dưới năm mươi đồng đại dương, hề được trả giá." (ta biết phải :v)

      Ánh mắt Lục Nghiên hơi lóe lên, trong lòng cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Đối với tay nghề của mình, từ trước đến giờ nàng rất tự tin. Kiếp trước nàng ủ rượu ngay cả hoàng đế cũng thích thú.

      "Quác quác!" Hắc Dực từ bên ngoài bay vào, đậu thân cây trụi lủi ngoài phòng bếp, nghiêng đầu nhìn Lục Nghiên.

      Người trong phòng bếp làm mấy con gà, Lục Nghiên mất hai con cho nó. Cố Tứ Gia có , muốn duy trì dã tính của Hắc Dực phải cho nó ăn thịt tươi, được dùng thịt chín. Bộ dáng khi ăn của Hắc Dực hung tàn, Lục Nghiên hoàn toàn muốn nhìn, nhưng Hắc Dực lại rất thích làm nũng, lúc ăn nếu có Lục Nghiên bên cạnh liền kêu inh ỏi, vô cùng khó nghe.


      "Ta tuyệt muốn nhìn ngươi ăn cơm." Lục Nghiên ngồi xổm bên, muốn nhìn Hắc Dực ăn cơm nên chỉ biết bóc hạt bí đỏ —— Hạt bí đỏ đặt bên cạnh bếp lò nướng khô, ăn rất thơm, dùng làm món ăn vặt giết thời gian rất tốt. Lục Nghiên thích cầm nắm hạt dưa to bóc hạt cho vào miệng lúc, ăn sảng khoái hơn rất nhiều.

      Chờ Hắc Dực cơm nước xong, Lục Nghiên lấy tay vướt ve bộ lông nó phen, cười híp mắt : "Ăn no cũng nên làm việc, mang cho Tứ Gia chén canh ."

      Mới ra nồi bát trân chưng, nhất định phải đưa cho Cố Tứ Gia nếm thử.

      *

      Lục Nghiên có thể xuống bếp, nhóm lão khách Thực Mãn Lâu nhận được tin tức liền vui mừng, đám chạy tới vì có thể ăn ngon.

      Trong khoảng thời gian này có Lục Nghiên, lưu lượng khách ở Thực Mãn Lâu cũng thiếu, bọn người Triệu thúc Chu thúc nhờ Lục Nghiên chỉ điểm mà trù nghệ cũng cao hơn, so với đồ ăn của tửu lâu khác ngon hơn, tự nhiên khách hàng cũng quen hơn.

      So với náo nhiệt ở Thực Mãn Lâu, Tụ Tiên Cư đối diện có vẻ tiêu điều hơn. Nghĩ lại mấy tháng trước, tình huống này hoàn toàn ngược lại. Chỉ có thể là phong thuỷ luân lưu chuyển.

      Vẫn còn nhớ khi Thực Mãn Lâu vừa khai trương, Tụ Tiên Cư ra chiêu hiểm, cuối cùng lại thành công mà ngược lại là khiến Chu lão bản thua thiệt ít, tâm tình đương nhiên tốt, khí toàn bộ Tụ Tiên Cư cũng có chút áp lực.

      Trong phòng bếp Tụ Tiên Cư, có người giọng thầm , nhất là những người theo Hoàng Nhân ăn máng khác (tự cho mình là heo :v tốt), trong lòng suy nghĩ biết trước hôm nay làm.

      "Hai ngày gặp được Cẩu Tử. tại khá tốt, đại tiểu thư xuống bếp chưa bao giờ che đậy, tùy tiện để cho bọn họ học. Tay nghề của bây giờ so với ta có khi tốt hơn." Nhớ ngày đó, trù nghệ Cẩu Tử kém xa , tại sao?Càng suy nghĩ, trong lòng lại càng thoải mái, oán khí đối với Hoàng Nhân cũng lớn hơn.


      Lúc trước nếu phải Hoàng Nhân khuyến khích bọn họ, bọn họ làm sao có khả năng rời khỏi Thực Mãn Lâu? Khi đó hứa với bọn rất nhiều lợi ích, bây giờ cái cũng có.

      Có vài người chính là như vậy, thích đem sai lầm đổ lên người khác.

      người khác cũng : "Ta muốn quay về Thực Mãn Lâu, chỗ đó chắc chắn tốt hơn. Chúng ta tuy rằng thua thiệt, nhưng Hoàng Nhân so với chúng ta còn buồn bực hơn, là đầu bếp tốt, nhưng từ khi đến Tụ Tiên Cư, còn phải chỉ là đầu bếp nhị đẳng? Nhớ ngày đó tại Thực Mãn Lâu cỡ nào tung hoành a, bên đối với chúng ta hô tới quát lui, nhưng bây giờ sao? Chậc chậc!"

      Những người Hoàng Nhân mang đến từ Thực Mãn Lâu này đối với oán khí rất lớn. hứa hẹn cho bọn họ rất nhiều điều kiện nhưng thực hiệu được bao nhiêu, điều này vốn làm cho bọn họ bất mãn. Bây giờ trải qua tình huống này lại càng khiến họ tâm giữ vững hơn.

      Mà trong lòng những người này suy nghĩ, Hoàng Nhân như thế nào mà ràng, chính trong lòng cũng nghẹn khuất.

      Nguyên tưởng rằng Thực Mãn Lâu liền sụp đổ, ai biết lại từ đâu chui ra con ranh Lục Nghiên kia, tay nghề thế nhưng so Lục lão gia tử còn lợi hại hơn, trực tiếp ngăn cơn sóng dữ, đem Thực Mãn Lâu vực lại.

      Làm tửu lâu khiến khách nhân hài lòng vớ đồ ăn mới là quan trọng. Lục Nghiên có tay nghề còn sợ có khách nhân đến?

      Trong lòng Hoàng Nhân tức giận, nghe những người đó thầm, oán khí lại càng bùng phát, trực tiếp đem tạp dề cởi bỏ ném qua bên, lên lầu tìm Chu lão bản.

      —— Thực Mãn Lâu tuyệt đối thể lại lưu lại!
      Hiyoko, Hòa Yên Linh, SiAm13 others thích bài này.

    4. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 37

      Bây giờ Hắc Dực quen thuộc địa hình Cố gia đến thể quen thuộc hơn, chân nó giữ phần bát trân chưng đập cánh bay về phía Cố gia, sau đó dừng ngay cửa sổ thư phòng Cố Tứ Gia.

      "Tứ Gia, là Hắc Dực của Lục tiểu thư." Trương phó quan đứng đối diện cửa sổ, liếc mắt nhìn thấy Hắc Dực nên với Cố Tứ Gia.

      Cố Tứ Gia xoay đầu lại, Hắc Dực kêu quạc quạc với coi như chào hỏi, sau đó nhìn chân nó thấy có gì đó.

      Khí lực Hắc Dực rất lớn, móng vuốt có thể nắm thoải mái vật nặng mấy chục cân, cho nên chung canh đối với nó mà là dễ dàng.

      Cố Tứ Gia nhặt mấy viên thịt khô vứt bàn, sau đó tay gỡ gói đồ chân Hắc Dực, bên trong là chung sứ màu trắng, mở nắp ra, làn khói nóng rực bay ra cùng với mùi thơm mê người.

      "Thơm quá, đó là cái gì?" Trương phó quan ngửi mùi thơm, đôi mắt phát sáng.

      Cố Tứ Gia dấu vết đem nắp chung canh đậy lại, : " có gì."

      Trương phó quan: "..." Ta nhìn thấy rồi!

      "Cữu cữu, cữu cữu!"

      Người còn chưa tới, Cố Tứ Gia nghe thấy thanh mềm mại đặc trưng của bé , sau đó nhìn thấy tiểu nương y phục hồng phấn từ bên ngoài chạy tới, đạp lên đôi giày da, nhào vào ôm chặt lấy đùi Cố Tứ Gia.

      Tiểu nương ngẩng đầu, cười rộ lên hai lúm đồng tiền, lại giòn tan kêu tiếng: "Cữu cữu!"

      Đây là tiểu nương rất béo, mặc người chiếc váy , khuôn mặt núng nính, đoi mắt vừa lớn vừa sáng như hai viên ngọc lưu ly đen tuyền, làn da trắng như ngọc cực kỳ xinh đẹp khả ái.

      Thấy nàng, ánh mắt Cố Tứ Gia nhìn ra cửa, đưa tay ôm nàng dậy hỏi: "Nguyễn nhi, ngươi tại sao lại đến đây? Cha mẹ ngươi đâu?"

      Tạ Nguyễn Nguyễn tuyệt sợ , hai tay ôm lấy cổ , cười : "Cha mẹ ở nhà trước trò truyện cùng ông bà ngoại, ta đặc biệt nhớ cữu cữu nên chạy tới đây trước."

      Tạ Nguyễn Nguyễn là hài tử của tỷ tỷ Cố Tứ Gia, giống với bọn Cố Thành Cố Mỹ Chi, tiểu nương này từ sợ Cố Tứ Gia, thậm chí thập phần sùng bái vị cữu cữu này, ở Cố gia người nàng thích nhất chính là Cố Tứ Gia.

      "Oa, con chim đẹp, cữu cữu, ta có thể sờ nó ?" Tiểu nương chớp mắt nhìn thấy con chim giá treo -- Hắc Dực, hai mắt sáng lên, đôi bàn tay béo tròn có chút rục rịch.

      Cố Tứ Gia cự tuyệt : " được, chim này rất hung dữ, cắn ngươi."

      Tạ Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn ồ tiếng, ánh mắt nhìn Hắc Dực vô cùng thích thú: "Nó soái a." Truy Phong là chim ưng của Cố Tứ Gia, tiểu nương cũng thập phần thích.

      Cố Tứ Gia thả nàng xuống, tiểu nương lại nhìn thấy bàn có chung canh, bộ dạng tham dạng nhìn Cố Tứ Gia, hỏi: "Cữu cữu, thứ đó ăn ngon ?"

      Cố Tứ Gia: "... Ừ."

      Phân phó người phía dưới lấy bát thìa đến, tự tay múc chén cho tiểu nương, cũng cho vào mấy con bào ngư, măng, nấm, sau đó đưa cho nàng.

      "Thơm quá a." Nghe mùi hương, nước miếng Tạ Nguyễn Nguyễn đều muốn chảy ra —— quả nhiên nơi này của cữu cữu có nhiều thứ tốt mà.

      Món ăn này ngửi thơm, ăn vào hương vị càng tuyệt diệu, ngon đến mức khiến người ta hận thể nuốt cả đầu lưỡi vào, sau khi ăn xong cảm giác cả người đều vươn vấn hương thơm.

      Tiểu nương Tạ Nguyễn Nguyễn này bình thường sức ăn cũng rất lớn, món ăn này lại ngon như vậy nên chén căn bản đủ ăn, lúc này cầm chén trống rỗng nhìn Cố Tứ Gia: "Cữu cữu, ta muốn ăn nữa."

      Chung canh này vốn lớn, đổ ra cũng vừa đúng chén, Cố Tứ Gia phần canh còn lại bao nhiêu, suy nghĩ chút : "Nha đầu, cữu cữu dẫn ngươi ăn ngon."

      Tạ Nguyễn Nguyễn nghi hoặc nhìn .

      *

      Thực Mãn Lâu hôm nay có thể là rất náo nhiệt, hương vị của bát trân chưng cần phải là thơm bay mười dặm, chứ đừng đứng ở cửa cũng tuyệt đối có thể ngửi được mùi thơm mê người kia.

      "Thơm quá a, nghe đồ ăn Thực Mãn Lâu hương vị rất ngon, từng muốn ăn thử lần nhưng giá lại quá cao a."

      Có người : "Kỳ cũng có thể, vài người chia nhau tô canh cũng có thể ăn bữa, cần ăn những món quá đắt là được. Ta lần trước có đến nếm thử lần, mẹ ơi, quả thực rất ngon, nhất thời cảm thấy những món trước kia ăn đều là đồ ăn của heo."

      Có khoa trương như vậy ?

      Những người khác trong lòng thầm , nhưng cũng có mấy người gia cảnh coi như dư dả ở suy nghĩ tiết kiệm ít tiền, lần sau đến Thực Mãn Lâu ăn bữa.

      "Cữu cữu, đây chính là chỗ có thức ăn ngon ngươi ?" Tạ Nguyễn Nguyễn từ xe bước xuống, ngửa đầu nhìn bảng hiệu Thực Mãn Lâu, hỏi.

      Cố Tứ Gia đáp tiếng, dẫn đầu mọi người vào.

      Nghe được tin Cố Tứ Gia đến tửu lâu, trong lòng Lục Nghiên dấy lên trận kinh ngạc, vội vàng bỏ những việc làm tay xuống, lên lầu chỗ Cố Tứ Gia bọn họ.

      Vừa đến gần, nghe thấy thanh Cố Tứ Gia, ngược lại là lời của tiểu nương khiến tâm người ta đều muốn tan ra.

      "Tứ thúc, sao ngài lại đến đây?" Lục Nghiên vào, cười tiếng, ngữ khí vô cùng quen thuộc.

      Cố Tứ Gia giương mắt nhìn nàng, phát mình dường như lâu nhìn thấy tiểu nương này.

      Bởi vì muốn xuống bếp nên Lục Nghiên hôm nay mặc quần áo đơn giản thanh lịch, váy dài màu tím nhạt, mái tóc đen dày được chải ra sau rồi thắt thành cái bím, nhìn xinh đẹp vô cùng, có phong thái duyên dáng động lòng người.

      khác biệt với lần trước khiến nàng càng đẹp hơn.

      Chợt nhớ thu hồi ánh mắt, Cố Tứ Gia giới thiệu Tạ Nguyễn Nguyễn, : "Đây là ta con của chị ta Nguyễn Nguyễn, nàng la hét muốn ăn ngon nên ta mang nàng tới đây."

      Tạ Nguyễn Nguyễn mở mắt nhìn Lục Nghiên, hai má ửng hồng, nhìn qua như xấu hổ : "Chào tỷ tỷ ta là Nguyễn Nguyễn."

      Lục Nghiên lúc này mới chú ý tới Tạ Nguyễn Nguyễn. thể bộ dáng tiểu nương này đáng . Hai má phúng phính nhưng khuôn mặt lại bé xinh ửng hồng, khí chất lại kiêu ngạo khiến người ta cảm thấy có thiện cảm.

      Lục Nghiên cúi xuống nhìn nàng, cười : "Nguyễn Nguyễn ngươi có khỏe ? Ta là Lục Nghiên, ngươi kêu ta tỷ tỷ là được."

      Tạ Nguyễn Nguyễn xấu hổ gật gật đầu.

      Lục Nghiên đứng thẳng lên, : "Tứ thúc muốn ăn cái gì, ta tự tay làm cho các ngươi."

      Cố Tứ Gia :"Ngươi tự quyết định . Ngươi làm món gì ta cũng đều thích."

      Lục Nghiên sửng sốt, giương mắt nhìn Cố Tứ Gia, đối phương thân mình phẳng phiu ngồi đó rất nghiêm trang, giống như ý thức được mình vừa gì.

      "... Kia, ta tự lấy đồ ăn cho mọi người. Để ta kêu tiểu nhị đem tới ấm trà." Lục Nghiên vội vàng rời , nhìn tựa hồ như chạy trối chết.

      Cố Tứ Gia nghi hoặc nhìn bóng lưng nàng.

      ra khỏi phòng, Lục Nghiên lấy tay che mặt mình, gò má cũng nóng lên. Nếu phải nhìn thấy biểu cảm Cố Tứ Gia lãnh đạm, nàng còn tưởng rằng lời kia của Cố Tứ Gia là đùa giỡn nàng.

      Người đàn ông này nguy hiểm!

      biết vì sao, trong lòng Lục Nghiên toát ra ý niệm như vậy.

      Chờ Lục Nghiên vừa ly khai, Tạ Nguyễn Nguyễn bổ nhào vào lòng Cố Tứ Gia, che mặt : "Dung mạo tỷ tỷ là đẹp mắt." Hơn nữa chuyện cũng rất dịu dàng a, Tạ Nguyễn Nguyễn chưa thấy qua người nào xinh đẹp như tỷ tỷ vậy nên có chút xấu hổ.

      Cố Tứ Gia giơ tay ôm lấy nàng, hỏi: "Ngươi thích tỷ tỷ?"

      Tạ Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu, ngửa cổ nhìn Cố Tứ Gia, : "Cữu cữu, ngươi muốn cưới tỷ tỷ làm thê tử hay a? trong trấn này có ai thích hợp hơn đâu."

      Cố Tứ Gia là hai mươi nhưng còn chưa thành thân, chuyện chung thân đại của cũng là việc mà mọi người ở Cố gia quan tâm nhất, Tạ Nguyễn Nguyễn từng nghe cha mẹ mình thảo luận vài lần. Đừng thấy nàng tuổi còn mà xem thường, nàng quyết định thay cữu cữu nàng rồi.

      "Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ngươi cưới nàng, ngươi trở thành người đơn suốt đời." Tạ Nguyễn Nguyễn nghiêm nghị.

      Cố Tứ Gia: "..."

      Những lời này, rốt cuộc là ai dạy?

      "Chớ nhảm, tỷ tỷ là vị hôn thê của Tam biểu ca ngươi." Cố Tứ Gia vỗ nhè đầu của nàng, ngữ khí hề gợn sóng .

      Tạ Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn, có chút phản ứng kịp mối quan hệ này. Bất quá nàng vẫn cảm thấy cữu cữu cùng vị Lục tỷ tỷ này xứng đôi nhất, nếu cữu cữu có thể lấy nàng làm mợ mình rất tốt.

      *

      Nếu Cố Tứ Gia là tùy nàng lựa chọn Lục Nghiên cũng tự mình cân nhắc nên làm món ăn nào.

      "Tiểu thư muốn làm cái gì?" Chu thúc tới hỏi.

      Trong lòng Lục Nghiên đối với quyết định làm cái gì có chủ kiến. Nhìn nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp, trong đầu nàng cũng lóe qua số món ăn.

      Vịt nấu rượu, ngỗng quay mật ong, canh măng hầm với chân giò hun khói, bồ câu nhồi tiềm ngũ quả, chả giò Phượng Hoàng hạt mè, tàu hũ hạnh nhân, tôm rang kim sa,....

      Chuẩn bị nguyên liệu đâu vào đấy xong, nàng bắt tay vào nấu. Chân giò hun khói là dùng loại heo Kim Hoa thượng hạng (*), thịt non mịn, phong vị rất đặc biệt. Măng vừa được đào lên vào mùa đông vô cùng giòn ngọt. Đặt nồi lên bếp nấu chân giò cùng với măng, chân giò hồng hồng đứng cùng chỗ với những lát măng vàng vàng xanh xanh của mùa đông tạo nên màu sắc hài hòa, kích thích vị giác người ăn.

      Ngỗng quay được làm sẵn từ trước, bây giờ chỉ cần làm nóng lại. Sau khi được làm nóng, màu sắc ngỗng vàng óng màu mật ong, đây cũng là lý do nó có tên là ngỗng quay mật ong. Cắt thịt thành từng lát cho vào dĩa rồi trang trí với rau cải xanh, vô cùng đẹp mắt.

      bàn thức ăn rất phong phú. Thịt, cá, gà, vịt,... cái nào cũng có đặt bàn nhìn như tác phẩm nghệ thuật, đẹp tới mức khiến người ta luyến tiếc hạ đũa. Nhưng đến khi mùi hương xộc vào mũi người có thể nhịn gắp còn ai.

      Món ăn đầu tiên được mang lên là đậu phụ hạnh nhân, đôi đũa của ba người Cố Tứ Gia, Tạ Nguyễn Nguyễn và Trương phó quan ngừng gắp.

      Đậu phụ làm từ hạnh nhân so với đậu phụ bình thường cảm giác non mịn hơn rất nhiều. Bên rưới ít đường quế hoa (**) vàng nhạt, ăn vừa thơm vừa mềm còn mang ít mùi quế hoa, người thích ăn đồ ngọt như Trương phó quan cũng nhịn được ăn liên tục mấy khối, đến khi Tạ Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn vài lần mới ngượng ngùng ngừng tay.

      Ba người đều là người thích ăn uống, nhưng Tạ Nguyễn Nguyễn tiểu tác vẫn còn rất nên cũng là người đầu tiên ôm bụng thể chống đỡ được mà dòm người khác ăn.

      "Ăn ngon nha!" Trương phó quan cảm thán, lấy tay xoa xoa bụng của mình, cảm thấy còn có thể ăn thêm hai khối điểm tâm.

      Cố Tứ Gia là trước giờ chỉ ăn thịt động vật, chiếc đũa chỉ nhắm vào những món có thịt mà gắp. đối với thức ăn là vô cùng kén chọn, nếu như món ăn ngon tình nguyện chỉ gặm màn thầu, ít nhất cũng chống chọi được cơn đói.

      Xem ra, đồ ăn mà Lục tiểu thư làm thực hợp khẩu vị Tứ Gia a. Trương phó quan cảm thán, mà phản ứng của Cố Tứ Gia cũng là thứ khẳng định tay nghề Lục Nghiên lớn nhất.




      Lâu quá ta có vài cái chú thích để kích thích tuyến nước bọt ròi nhỉ :)))

      (*) Chân giò hun khói Kim Hoa: là loại chân giò hun khói đặc sản của Trung Quốc được làm từ lợn ở thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang. Thịt xông khói Kim Hoa rất khác so với thịt xông khói của phương Tây. Khi chín khói, miếng thịt cắt ra vẫn còn nguyên màu đỏ tươi và lớp chất béo rất ràng, có thể dùng ăn luôn hoặc làm thịt hầm.Loại thịt xông khói này thường chỉ lấy hai chân sau là ngon nhất.

      Ướp muối là giai đoạn quan trọng trong việc chế biến thịt hun khói. Nhiệt độ môi trường và độ ẩm có ảnh hưởng rất lớn đến quá trình ướp muối. Theo truyền thống, ướp muối chỉ được thực vào mùa đông, khi nhiệt độ và độ ẩm ổn định và như mong muốn. Kỹ năng ướp muối cũng rất quan trọng và là bí quyết gia truyền. Các công nhân phải chà xát muối liên tục lên phần da lợn nhiều lần. Quá trình phơi khô này cần hơn 10 tháng.

      [​IMG]


      (**):Đậu hũ hạnh nhân rải đường quế hoa

      [​IMG]
      Hòa Yên Linh, Suuuly, Hiyoko13 others thích bài này.

    5. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 38

      Ăn uống no đủ, uống thêm ly trà xanh để loại bỏ vị ngán nữa ai nấy chỉ có thể ưỡn bụng ngồi dựa vào ghế chống đỡ vòng bụng căng tròn của mình, trong lòng cảm thán là mĩ vị a.

      Trương phó quan nới lỏng dây lưng, cảm thán : "Trách được vài ngày trước đó ta nhìn thấy Lục lão gia lại mập thêm vòng. Tay nghề Lục tiểu thư như thế này mập mới là lạ."

      Tùy tiện làm món lót dạ nàng cũng có thể làm ra mỹ vị tuyệt diệu, phục được. Trách sao Thực Mãn Lâu kinh doanh càng ngày càng náo nhiệt.

      Đôi chân Tạ Nguyễn Nguyễn lúc lúc , gương mặt phúng phính béo tròn vui mừng : "Lục tỷ tỷ lợi hại!"

      Trương phó quan nhìn nàng cái, : "Nguyễn Nguyễn ngươi thích Lục tiểu thư cực kì nha?"

      Tạ Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu, đương nhiên : "Bộ dạng Lục tỷ tỷ vừa đẹp, tính tình lại dịu dàng, còn có thể làm đồ ăn ngon. Là người lợi hại nhất."

      Đây là lần đầu tiên gặp mặt mà ngươi biết tính tình nàng dịu dàng?

      Trương phó quan nhớ tới bộ dáng Lục Nghiên cười cười của nàng nhịn được cũng gật đầu, Lục tiểu thư này thoạt nhìn dịu dàng như nước, giọng cũng , cử chỉ kiêu ngạo siểm nịnh, quả nhiên là phong phạm của tiểu thư thế gia.

      Cố Tứ Gia nhìn thoáng qua thời gian, : " còn sớm, chúng ta trở về ."

      Tạ Nguyễn Nguyễn từ ghế nhảy xuống bắt lấy tay Cố Tứ Gia, : "Nhưng mà chúng ta còn chưa cáo từ Lục tỷ tỷ."

      Cố Tứ Gia lấy khăn quàng cổ quàng lên cho nàng, thuận tay sờ sờ đầu , : "Lục tỷ tỷ ngươi rất bận rộn, ngày khác ngươi lại đến tìm nàng chơi."

      "Đều nghe cữu cữu. Tới đầu xuân, cữu cữu mang Lục tỷ tỷ cùng ta du xuân a." Tạ Nguyễn Nguyễn là hài tử nhu thuận, cữu cữu gì chính là cái đó, nhưng là cũng cầu của chính mình.

      Cố Tứ Gia nghĩ nghĩ, thấy ánh mắt Tạ Nguyễn Nguyễn mong chờ đồng ý, : "Vậy ngươi phải ngoan nga."

      Tạ Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu, nàng vẫn luôn rất biết điều.

      xuống lầu, Hứa thúc vội vàng đón, chắp tay : "Tứ Gia muốn sao? Ta sai người gọi đại tiểu thư chúng ta."

      " cần." Cố Tứ Gia ngăn lại, Trương phó quan đem chiếc hộp đến, Cố Tứ Gia nhận lấy đưa cho Hứa thúc.

      Ánh mắt Hứa thúc nghi hoặc, Cố Tứ Gia cũng giải thích gì, chỉ : "Cái này cho đại tiểu thư các ngươi."

      Hứa thúc hai tay tiếp nhận chiếc hộp, tỏ vẻ minh bạch.

      Mấy người ra ngoài, Trương phó quan mở cửa xe, Tạ Nguyễn Nguyễn lập tức bò lên.

      Cố Tứ Gia đứng trước xe, sâu sắc nhận ra ánh mắt nhìn liền giương mắt liếc qua —— ở nơi đó có hai thanh niên đứng chuyện, nhìn có gì đặc biệt .

      Cố Tứ Gia như đăm chiêu, Trương phó quan nghi hoặc kêu tiếng: "Tứ Gia?"

      Cố Tứ Gia thu hồi ánh mắt, phân phó : "Ngươi sai người nhìn chằm chằm Thực Mãn Lâu bên này." Lúc này mới khom lưng vào trong xe.

      Trương phó quan khẽ nhíu mày, nhìn qua chỗ Cố Tứ Gia vừa nhìn.

      Chờ xe Cố gia rời , hai thanh niên áo xám vừa rồi đứng trong góc nhổ thuốc lá trong miệng ra, gợi lực chú ý của bất kì người nào, yên lặng rời khỏi. đến lầu hai Tụ Tiên Cư, thanh niên đối với người đứng ở bên trong : "Lão bản, vừa rồi người Cố gia đến, ta thấy chính là Cố Tứ Gia."

      Chu lão bản xoay xoay mấy viên bi trong tay, chân mày nhíu lại: "Cố Tứ Gia?"

      Bọn họ làm kinh doanh, có tiền, nhưng lại sợ quyền thế, mà Cố gia Cố Tứ Gia, là người mà bọn họ bao giờ muốn đắc tội .

      Thanh niên : " phải Lục gia Đại tiểu thư cùng Cố gia Tôn thiếu gia có hôn ước sao? Đắc tội Lục Gia, khó tránh khỏi đắc tội Cố gia, này mất nhiều hơn được a."

      Chu lão bản do dự, Hoàng Nhân đứng bên vội hỏi: "Vậy để Thực Mãn Lâu gây với Tụ Tiên Cư trước?"

      Trong khoảng thời gian này, Thực Mãn Lâu như mặt trời ban trưa, vô cùng náo nhiệt, tránh được đoạt mất việc làm ăn của Tụ Tiên Cư, khiến nó vắng lạnh rất nhiều.

      Hoàng Nhân vừa tiếp tục : "Hơn nữa, Lục Cố hai nhà mặc dù có hôn ước nhưng mọi người đều biết, Cố gia Tôn thiếu gia cũng vừa lòng mối hôn này. Ta nghe người ta , Tôn thiếu gia kia muốn từ hôn cùng với Lục gia."

      Chu lão bản hai mắt sáng lên, vội hỏi: "Việc này có ?" Nếu phải Lục gia có quan hệ này với Cố gia, cần gì ném chuột sợ vỡ đồ?

      Hoàng Nhân dùng sức gật đầu, : "Vô cùng chính xác."

      Chu lão bản bước tới lui trong phòng, tay trái nắm thành quyền đập vào lòng bàn tay phải, : "Nếu như vậy cần bận tâm điều gì nữa."

      *


      Bên trong Thực Mãn Lâu, Lục Nghiên từ phòng bếp ra mới biết Cố Tứ Gia bọn họ về từ lâu.

      "Tại sao lại cho ta biết?" Lục Nghiên nhịn được .

      Hứa thúc : "Ta muốn gọi ngài nhưng Cố Tứ Gia cho. À, đúng rồi, còn kêu ta đưa cái này cho ngài." xong, đưa ra hộp gỗ lim chất liệu rất tốt, to bằng bàn tay.

      Đây là cái gì?

      Lục Nghiên nhận lấy tiện tay mở ra, chỉ thấy bên trong là cái bao tay vải bông màu hồng kèm theo chiếc vòng tay bảo thạch đỏ nhạt khắc hoa, hết sức xinh đẹp, đoạt tâm thiếu nữ.

      " xinh đẹp!" Xuân Hạnh liếc mắt nhìn thấy, nhịn được khiếp sợ than.

      Lục Nghiên lập tức đậy nắp hộp lại, trong lòng có chút dở khóc dở cười.

      lòng nàng cảm thấy bàn tay nàng rất đẹp nên Cố Tứ Gia thập phần thích tặng cho nàng vòng tay. thể , ánh mắt rất tốt, những kia trang sức đeo vào tay Lục Nghiên càng tôn lên xinh đẹp của tay nàng.

      Nhưng những trang sức này, đều thực quý a.

      Trong xe Cố gia, Trương phó quan ngồi ở vị trí kế bên tài xế mở miệng : "Tứ Gia, chiếc hộp mà vừa rồi ngài tặng là vòng tay ngài phân phó ta đem cho tiệm trang sức làm ra, ta còn tưởng rằng đó là quà sinh nhật ngài tặng Mỹ Chi tiểu thư." ngờ là đưa cho Lục tiểu thư.


      Cố Tứ Gia chuyện, quà sinh nhật của Cố Mỹ Chi sớm chuẩn bị xong, đôi tay đẹp như vậy nên đeo trang sức xinh đẹp chút.

      Tạ Nguyễn Nguyễn khí lực mềm mại : "Lục tỷ tỷ xinh đẹp nga, khẳng định đeo cái gì cũng đều đẹp mắt. Cữu cữu, khi nào ngươi lại mang ta tìm Lục tỷ tỷ chơi a?"

      Cố Tứ Gia : "Đợi lúc rảnh ."

      Tạ Nguyễn Nguyễn sảng khoái gật đầu, cũng biết nàng vì sao thích Lục Nghiên như vậy.

      *


      Tết lịch nhanh chóng đến. Bên ngoài tiếng pháo trúc liên tiếp vang lên ngừng, trong lạnh giá của mùa đông lại sáng lên vài tia náo nhiệt cùng khí vui mừng.

      Lục Nghiên nằm trong chăn lộ ra trạng thái lười biếng.

      Bên ngoài rét đậm, hàn khí bức người, trong phòng lại cực kỳ ấm áp. bàn cạnh giường, hoa thủy tiên cũng vừa nở, đóa hoa phấn nộn nhô đầu ra liền nhìn thấy khí vui tươi.

      Nhớ tới kiếp trước làm sao có thể ngủ nướng. Những đêm trời đông giá rét cũng phải vội vàng nấu nướng trong phòng bếp. Giờ đây hồi tưởng lại, kiếp trước giống như giấc mộng.

      "Tiểu thư!" Xuân Hạnh cùng Hòa Hương tới, thấy nàng mở mắt, mặc tiểu sam màu trắng vùi đầu trong chăn, bộ dáng lười biếng, nhịn cười được mỉm cười.

      "Hôm nay thời tiết bên ngoài khá tốt, còn có ánh mặt trời a."

      Xuân Hạnh lấy bộ quần áo đến, cười .


      Làn váy đỏ tươi, ở dùng kim tuyến thêu họa tiết trăm đóa hoa làm tôn lên gương mặt hồng hào cùng hàm răng trắng muốt của Lục Nghiên.

      Những gì cần chuẩn bị cho Tết lịch từ nửa tháng trước xong xuôi. Mứt quả, điểm tâm được cho vào trong từng quả đặt bàn, tiểu hài tử vừa đến liền có thể vốc nắm cho vào miệng.

      Lục gia có nhiều chi , mỗi gia đình có ít người, cũng ít hài tử. Đến ngày này, bọn thường hay chạy đến đòi ăn mứt, Lục Nghiên còn nhìn thấy tiểu nam hài chưa vững được ca ca tỷ tỷ nắm tay đến, thân thể lung lay giống như chỉ chực té ngã.

      "Tỷ tỷ, đường đường..." Tiểu hài tử vẫn chưa rành, thanh mềm mềm.

      Lục Nghiên bốc nắm nhét vào trong túi của , đem ba túi áo làm cho căng phồng, bọn mừng đến nỗi cười thấy mắt đâu.

      Lục gia phải keo kiệt nên làm mứt đều cho rất nhiều đường, hài tử nào cũng cảm thấy ngọt ngào mỹ mãn.

      Quan trọng là ăn rất ngon.


      Mứt kia có rất nhiều loại. Có loại có vị mặn, loại khác lại hơi cứng, cũng có loại mềm dẻo nhưng chung là ăn cực kỳ ngon miệng, độ ngọt vừa phải.

      Hắc Dực từ bên ngoài bay vào, Lục Nghiên phát cái hà bao được cột đùi nó, bên trong chứa chiếc kẹp ruby đào lấp lánh. Còn có tờ giấy viết bốn chữ "Lễ vật tân niên".

      Lục Nghiên mỉm cười, nhìn hà bao trong tay nghĩ có qua có lại nên bốc nắm mứt nhét vào trong, kêu Hắc Dực đem qua cho Cố Tứ Gia.

      Cố Tứ Gia mở túi ra, phía trong cũng có tờ giấy, viết "Mời ngài ăn mứt" vô cùng nghịch ngợm.

      "Nha đầu kia..." Cố Tứ Gia lắc đầu.

      Cơm tất niên buổi tối là do Lục Nghiên tự tay làm . Gà vịt thịt cá đều có, bay trời - bơi dưới nước – bò đất đầy bàn lớn, mỗi món ăn đều đặc biệt đẹp, đặc biệt tinh xảo, giống như bức tranh phong cảnh.

      Còn hương vị đồ ăn đương nhiên rất ngon.

      Cơm tất niên tuy là cơm tối nhưng lại được ăn vào thời điểm mới ba bốn giờ chiều. Trước khi ăn, toàn bộ Lục Thủy Thành đều bị tiếng pháo bao phủ, lộ ra khí tết lịch vui mừng cùng náo nhiệt.


      Chờ sau khi ăn xong cơm tất niên, mọi người đều cùng nhau hóa vàng dâng hương cho tổ tiên, còn gọi là thăm mộ.

      Lúc này bên ngoài thành có thể thấy những chiếc xe tốp năm tốp ba, vô cùng náo nhiệt, tất cả đều đến thăm mộ trưởng bối qua đời của mình. (hổng lẽ thăm mộ người chưa chết :v)

      Lục lão gia đốt đèn và pháo lên, Lục Nghiên cầm tiền giấy cùng nhang mình chuẩn bị sẵn đến.

      Màn đêm tối tăm, ánh lửa chiếu vào mặt Lục Nghiên làm cho ánh mắt nàng sáng bừng lên.

      "Tiểu thư ngươi muốn thắp hương cho ai?" Xuân Hạnh khó hiểu.

      Ngọn lửa trong gió bập bùng tắt, ánh mắt Lục Nghiên mang theo vài phần thương cảm, : "Cho mỗi ngôi mộ nén."

      nhà Lục gia nhìn nhau, trong lòng có chút kỳ quái —— bọn họ thắc mắc biết Lục Nghiên muốn gì từ những người quá cố?

      Lục Nghiên cảm thấy nặng trịch lòng, đời này trừ nàng, rốt cuộc còn ai biết tiểu nương mang tên "Lục Nghiên" này sớm còn nhân thế, ngay cả tế bái, cũng chỉ có mình nàng.

      —— Hi vọng "Lục Nghiên" ngươi kiếp sau an ổn.
      Hòa Yên Linh, Suuuly, Hiyoko13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :