1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Trọng sinh chi hoan sủng - Tuyết Mặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 11: Kịch bản

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

      “Chị Đỗ, chị đừng giận em nhé.”

      “Chị tức giận, việc này cũng là do chị nóng vội.”

      “Trưa ngày mai tới nhà em ăn cơm nhé, chúc mừng em chuyển tới căn hộ cao cấp.”

      Đỗ Hân liếc nhìn cái, kiên nhẫn mà : “Nhất định tới, ngày mai chị mang theo cả rượu vang đỏ.”

      Nhìn thấy Đỗ Hân tức giận với mình, lúc này Lâm Tưởng mới yên tâm. Sau khi từ biệt Đỗ Hân, liền dẫn Nhạc Tiểu Kỳ rời khỏi công ty. ngờ lại gặp Lâm Kiến Quần ở bãi đỗ xe.

      Mấy ngày gặp, vậy mà Lâm Kiến Quần tiều tụy đến mức ra bộ dạng gì, làm cho thiếu chút nữa nhận ra. Vẫn là Lâm Kiến Quần mở miệng gọi trước, lúc này mới phản ứng lại.

      “Sao mày lại ở chỗ này?” Lâm Kiến Quần hỏi với giọng điệu có chút kiên nhẫn nào.

      “Tôi làm việc ở đây.”

      Hiển nhiên là Lâm Kiến Quần tin, “Làm việc ở tập đoàn Cố Hợp sao? phải là mày diễn kịch đó chứ?”

      Lâm Tưởng cười lạnh, dễ dàng, ngờ ông ta còn nhớ cái gì là diễn kịch. “Có công ty giải trí trực thuộc Cố Hợp, tôi là nghệ sĩ ký hợp đồng với nơi đó.”

      Lâm Kiến Quần nheo mắt lại, sau đó lại hỏi: “Vậy mày cùng với Cố Thành vẫn còn liên hệ sao?”

      Lâm Tưởng lười giải thích với ông ta, vì thế trực tiếp đáp: “ liên hệ.” Vừa xong lời này, trong lòng lại ra hình ảnh mũi chân của hai người chạm nhau dưới gầm bàn.

      Lâm Kiến Quần nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng tiếp tục nghi vấn. Lúc này điều quan trọng nhất đối với ông ta chính là nghĩ ra biện pháp gặp mặt được Cố Thành. Nghĩ đến đây, ông ta cũng tiếp tục chuyện với Lâm Tưởng nữa, bước vội vàng về phía thang máy.

      Lâm Tưởng nhìn bóng dáng ông ta rời , trong lòng bình tĩnh gợn sóng.

      Nhặc Tiểu Kỳ tò mò hỏi : “Chị Lâm Tưởng, ông ta là ai vậy?”

      Lâm Tưởng xoay người về hướng xe bảo mẫu, vừa vừa trả lời: “Cha chị.”

      Nhạc Tiểu Kỳ trố mắt đứng nhìn, nghĩ thầm, dáng vẻ giương cung bạt kiếm vừa rồi của hai người, chút cũng giống cha con. Hiểu được điểm này, Nhạc Tiểu Kỳ chạy nhanh tới, ngậm miệng dám hỏi thêm vấn đề nào nữa.

      ******

      Hướng Nặc tìm tới là vì cục diện rối rắm mà Cố Thành ném cho . Ở trong văn phòng của Cố Thành đợi lúc lâu, sau khi nhìn thấy , liền lập tức phun trào.

      “Nhân phẩm của Lâm Kiến Quần như vậy mà lúc trước cậu dám hợp tác cùng với ông ta, lại còn chuẩn bị liên hôn nữa chứ. Tôi vô cùng bội phục cậu, biết cậu là kẻ ngốc nhiều tiền, hay là người tài giỏi lá gan lớn đây.”

      Cố Thành để ý đến lời của , hỏi: “Công việc tiến triển như thế nào rồi?”

      Hướng Nặc : “Còn có thể thế nào chứ, chính là còn ít thủ tục giao nhận tương đối phiền toái, Lâm Kiến Quần chịu phối hợp.”

      Cố Thành hề nghĩ ngợi, : “Vậy xuống tay chèn ép ông ta ở mảng đầu tư khác , được cái này mất cái khác, xem ông ta còn có thể tiếp tục mở miệng được nữa .”

      Hướng Nặc giơ ngón tay cái lên với , “Chiêu tổn hại như vậy mà cậu cũng có thể nghĩ ra được.” xong suy nghĩ, lại hỏi: “Rốt cuộc là cậu nghĩ cái gì vậy, phải cậu rất thích Lâm Tưởng con Lâm Kiến Quần sao? Thích đến nỗi vì ấy mà có thể mở cả cái công ty để nâng đỡ ấy lên cao. Vậy vì cái gì mà lại cự tuyệt hôn ước với Lâm gia? Trực tiếp cưới ấy về nhà phải tốt hơn sao?”

      Cố Thành trưng ra vẻ mặt ghét bỏ : “ cậu cũng hiểu đâu.”

      Hướng Nặc trợn mắt, “Còn phải là do lòng sao, ai mà hiểu!”

      Lúc này trợ lý của Cố Thành gõ cửa vào, là có Lâm Kiến Quần tới tìm , hỏi có muốn gặp hay .

      Hướng Nặc cảm thấy buồn cười, là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới!

      Cố Thành bảo trợ lý mời Lâm Kiến Quần vào, Hướng Nặc lười biếng hỏi , “Có cần tôi phải tránh ?”

      cần, vừa đúng lúc để mọi người có thể chuyện ràng với nhau.” Cố Thành tới ngồi trước bàn làm việc, lấy ra xấp giấy tờ của cuộc họp vừa rồi. giấy là bức tranh vẽ cùng Lâm Tưởng, lại ngồi ngắm nhìn lúc mới cẩn thận thu dọn lại.

      Khi Lâm Kiến Quần vâng vâng dạ dạ vào, trong lòng Cố Thành cảm thấy vô cùng phản cảm. biết Lâm Kiến Quần đối xử với Lâm Tưởng thế nào, nhưng bực nhất là chính mình cũng từng thông đồng cùng ông ta làm bậy, cùng nhau tính kế ép Lâm Tưởng kết hôn.

      Nghĩ đến đây, Cố Thành kiềm được mà thở dài cái, may mắn là sinh mệnh cho trở lại lần nữa, để có cơ hội bù đắp lại sai lầm của chính mình. Lúc này đây, chắc chắn rằng mình phải làm cho người phụ nữ nhất trở nên hạnh phúc.

      Lâm Kiến Quần cúi đầu khom lưng với Cố Thành: “Cố Tổng, cảm ơn cậu dành ra chút thời gian để gặp tôi.”

      Cố Thành dựa lưng vào ghế ngồi, rũ mắt nhìn ông ta, : “Vừa đúng lúc tôi có việc cần tìm ông.”

      Lâm Kiến Quần có việc cầu xin người khác, cho nên đối với dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương, ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu khom lưng trả lời: “Là về việc hạng mục hợp tác của chúng ta sao? Hôm nay tôi tới tìm Cố Tổng cũng là vì việc này. Tôi nghĩ là chúng ta hiểu lầm gì đó, nếu là do bên tôi có vấn đề, Cố Tổng cứ việc cầu, chúng tôi nhất định làm theo ý của Cố Tổng, nhất định làm cậu vừa lòng. Tôi tình hy vọng có thể kết giao được với Cố Tổng, cần vì con tôi cư xử đúng mực mà bị ảnh hưởng.”

      Cố Thành kiên nhẫn đứng lên, bước đến trước mặt Lâm Kiến Quần, hai tay khoanh trước ngực, hờ hững : “Chuyện hôm nay tôi muốn với ông đúng là có liên quan đến Lâm Tưởng. Ý muốn giải trừ hôn ước là tôi tự ý hủy bỏ, liên quan gì đến Lâm Tưởng. Tôi vô cùng muốn nhìn thấy ông vì chuyện này mà giận chó đánh mèo với ấy. Còn nữa, tôi và ông hợp ý nhau, nếu tại có thể hợp tác, sau này cũng nhất định xuất trở ngại, vậy sao trực tiếp bóp chết trở ngại đó , như vậy đối với cả hai đều là chuyện tốt. Nếu bên ông cảm thấy bị chịu tổn thất, tôi cũng đáp ứng bồi thường gấp đôi. Lâm Tổng là người thông minh, vẫn nên sớm ngày phối hợp làm việc với Hướng Nặc , nếu còn tiếp tục kéo dài rất khó coi đấy.”

      “Cố Tổng, tôi cảm thấy…...”

      “Lâm Tổng, hẳn là ông cũng biết Cố Thành tôi là người như thế nào, quyết định chuyện gì dễ dàng thay đổi.”

      Cố Thành lời này cho Lâm Kiến Quần toát mồ hôi lạnh. Lúc này ông ta mới ý thức được chuyện này còn có thể xoay chuyển được nữa rồi. Cố Thành quyết tâm đá văng ông ra, cho nên hôm nay mặc kệ ông ta có thái độ cung kính đến thế nào đối phương cũng bị lay động.

      Càng nghĩ càng cam lòng, trước đó lâu, ràng mọi chuyện vẫn còn theo đúng như kế hoạch của ông ta, vậy mà sau khi Cố Thành gặp mặt Lâm Tưởng mọi chuyện liền hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo của nó.

      Nhất định là do Lâm Tưởng, nhất định là nó làm cái gì đó mới khiến cho ông vô tội lại bị giận chó đánh mèo.

      “ Cố Tổng, có phải là do Lâm Tưởng hiểu chuyện làm gì đó chọc cậu vui phải ? Nếu là như vậy tôi có thể gọi nó tới nhận lỗi với cậu. Cậu rộng lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với nó.”

      Lại có thể ở trước mặt bậy bạ về vợ , lão già này hẳn là chán sống rồi!

      Cố Thành hừ lạnh, : “ tại Lâm Tưởng là nghệ sĩ trực thuộc công ty tôi, đối với ấy tôi có ấn tượng vô cùng tốt, cũng chuẩn bị mọi thứ để nâng đỡ ấy lên. Cho nên, đừng ở chỗ này lời bẩn thỉu về ấy nữa, còn bằng chạy lấy lòng ấy , biết đâu lại có chỗ tốt.”

      “Lấy lòng nó sao?” Lâm Kiến Quần hoàn toàn bị dọa ngốc, ông suy nghĩ là Cố Thành quyết định giải trừ hôn ước khẳng định là vì chướng mắt Lâm Tưởng mới có thể làm như vậy. Nhưng tại Cố Thành lại ông nên lấy lòng , rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ ý Cố Thành là Lâm Tưởng có thể giúp ông cầu tình trước mặt Cố Thành sao?”

      Chẳng lẽ Cố Thành thực coi trọng Lâm Tưởng, vậy tại sao lại cưới ?

      tình Lâm Kiến Quần hiểu được, hơn nữa ông nên làm thế nào để lấy lòng Lâm Tưởng đây? Tình cảm cha con giữa bọn họ sớm tan vỡ còn dấu vết, chính mình cũng cố tình bỏ mặc nhiều năm như vậy, Lâm Tưởng sớm có oán hận sâu sắc đối ông. tại ông chạy tới lấy lòng , chắc chắn có đồ tốt để ăn!

      Suy nghĩ đến chuyện này, Lâm Kiền Quần liền cảm thấy da đầu nổi lên từng đợt tê dại.

      Sau khi tiễn Lâm Kiến Quần ngu ngốc , Hướng Nặc vẫn luôn ở bên cạnh xem xét, nở nụ cười mấy thiện cảm, “Đây chính là cha vợ tương lai của cậu, sao cậu có thể đối xử với ông ta như vậy chứ?”

      Cố Thành im lặng , ngồi xuống ghế sô pha nhàn nhã rửa sạch bộ trà cụ chuẩn bị pha trà, trong lòng suy nghĩ: Vợ mình gây ra phiền toái cho Lâm Kiến Quần, mình chỉ là chăm chú theo phối hợp cùng mà thôi.

      Suy nghĩ lúc, dặn dò Hướng Nặc: “Cậu theo dõi ông ta cho tôi, đừng để cho ông ta giở trò gì.”

      Hướng Nặc bất đắc dĩ : “Sao cậu mà theo dõi ông ta!?”

      Cố Thành trưng ra vẻ mặt ghét bỏ: “Ông ta đáng giá đến mức tôi phải hao phí sức lực sao?”

      Hướng Nặc: “…..” Cho nên sai sao? Đây là cái logic quỷ quái gì vậy, chẳng lẽ Hướng Nặc là chân sai vặt sao? Vì thế nhịn được mà sỉ nhục bạn tốt: “Vâng vâng vâng, sức lực quý giá của cậu là dùng để theo đuổi bà xã!”

      Cố Thành tán đồng: “ sai.”

      Hướng Nặc: “…..” Nima[1], còn chưa có ném tú cầu[2] mà tay giơ lên để bắt, sau này ở bên nhau phải làm sao đây!

      [1] Nima: đây là câu chửi trong tiếng Trung, nghĩa là “Mẹ mày”

      [2] Ném tú cầu: tục lệ thời xưa của Trung Quốc. Nhưng đến tôi lấy chồng muốn kén chồng có thể tự tay may quả tú cầu, bên trong có để tín vậy của mình. đứng ở gác cao, ném quả tú cầu xuống bên dưới cho những chàng trai đáp ứng được những cầu của gia đình . Chàng trai nào bắt được tú cầu lập tức được thành thân bái đường với đó. Chủ yếu là được những nhà quyền quý, giàu có tổ chức để kén chồng cho con mình.

      ******

      Lâm Tưởng mời vợ chồng Trần Trừng Lý Thiệu, còn mời cả Đỗ Hân và Nhạc Tiểu Kỳ. Sau đó do dự hồi lâu mới mang theo tâm trạng hồi hộp nhắn tin WeChat cho Cố Thành, hỏi ngày mai có thể tới ăn cơm tân gia của . Gửi xong tin nhắn, tâm trạng hồi hộp cuối cùng cũng hạ xuống. thể phủ nhận là trong những người mời tới người mà trông mong nhất chính là Cố Thành.

      Khi Cố Thành đọc xong tin nhắn, trong lòng cảm thấy như có trận kích động. Chỉ là khi thấy nhắn là “mời mọi người” khỏi có chút thất vọng. Nhưng Lâm Tưởng có thể chủ động mời đủ làm cho cảm thấy hưng phấn rồi.

      Sau khi bình tĩnh lại liền nhắn tin bảo nhất định tới, Cố Thành vội vàng kêu trợ lý đặt hai thùng cua lớn, để ngày mai mang tới cho Lâm Tưởng niềm vui.

      Ngày hôm sau, vì muốn cua có thể dọn lên bàn đúng lúc, nên Cố Thành tới nhà Lâm Tưởng từ sớm. Đến khi đến nơi mới phát ra là tới quá sớm, những người khác còn chưa tới.

      Lâm Tưởng mở cửa cho Cố Thành, tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại thầm cảm thấy may mắn vì có cơ hội cho hai người ở riêng.

      “Nhiều cua lớn như vậy, ăn hết làm sao bây giờ?”

      Lâm Tưởng định vươn tay nhận lấy cái thùng, nhưng lại bị Cố Thành né tránh, sau đó thấy giống như rất quen thuộc mọi ngóc nghách trong nhà mà mang cua thẳng vào bếp, : “Thừa chút còn hơn là đủ ăn, chuẩn bị cơm chưa?”

      Lâm Tưởng lắc đầu, “Chưa, chờ Trần Trừng và Lý Thiệu mua nguyên liệu tới. Tôi chuẩn bị chút hoa quả.”

      Cố Thành xung quanh phòng bếp vòng, biết nên gì nữa, “Vậy….. Tôi giúp rửa.”

      Lâm Tưởng cười : “ cần cần, ra ngoài ngồi trước , hẳn là bọn họ sắp tới rồi.”

      Cố Thành nhìn nụ cười ở khóe miệng , có chút mê mẩn, cũng thể ăn vạ chịu , chỉ có thể sờ sờ cái mũi rời khỏi phòng bếp. Thừa dịp có ai, tham quan xung quanh phòng khách. Số lần tới căn phòng này nhiều lắm. Đời trước cũng vậy, dường như nơi này trở thành cấm địa của Lâm Tưởng.

      tại, căn hộ này lại lần nữa trở về trong tay của chủ nhân nó, Cố Thành càng nghĩ càng xúc động. Bất luận như thế nào lúc này đây nhất định phải trở thành nam chủ nhân của nơi này.

      do dự biết có nên lên tầng hai hay đột nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của Lâm Tưởng vang lên từ trong phòng bếp. Cố thành kịp suy nghĩ nhiều ngay lập tức chạy vào phòng bếp.

      Vừa tiến vào phòng bếp nhìn thấy màn vô cùng chấn động: Lâm Tưởng đứng ở trước bồn rửa táo, vòi nước bị vỡ làm nước phun ra như suối tràn khắp nơi, ở trong phòng bếp ngập nước như có mưa to. Lâm Tưởng đứng ở bên vừa thét chói tai vừa duỗi tay chắn nước, nhưng chẳng có ích gì, rất nhanh bị phun cho ướt sũng như chú gà rơi vào nồi canh.

      Cố Thành sửng sốt hai giây, nhanh chóng tiến lên kéo Lâm Tưởng ra phía sau, duỗi tay vặn vòi nước phát ra là chỗ mấu nối bị vỡ, vì thế ngồi xuống mở ngăn tủ tìm van nước. Sau khi mở hai ngăn tủ mới tìm được liền vội vàng đóng van lại, lúc này nước phun mới dừng lại phun nữa.

      Lâm Tưởng đứng ở bên cạnh Cố Thành, đôi tay nắm chặt quần áo , vẫn là dáng vẻ kinh hồn chưa bình tĩnh lại được.

      Sắc mặt trắng bệch, tóc ướt sũng từng giọt nước, quần áo bị ướt đẫm dán chặt vào người, chính là dáng vẻ vô cùng đáng thương.

      Cố Thành vỗ vỗ vai trấn an , ôn nhu : “Đí lau tóc thay quần áo , tôi dọn dẹp phòng bếp chút.”

      Lúc này Lâm tưởng mới buông tay, run rẩy : “Hừ…... Làm tôi sợ muốn chết.”

      Cố Thành nhịn được cười : “ có việc gì rồi, chỉ là vòi nước bị hỏng, lát nữa tôi mua cái khác đổi cho .”

      cần nhìn cũng biết dáng vẻ lúc này có có bao nhiêu chật vật. Lâm Tưởng vội vàng lùi lại phía sau hai bước, ngờ bị trượt chân, thiết chút nữa là ngã ra phía sau. Vẫn là Cố thành tay mắt nhanh nhẹn, kịp thời đỡ được . Nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh nên Lâm Tưởng lao thẳng vào trong lồng ngực .

      Hai người cùng cứng đờ.

      Cả hai đều trong trạng thái cả người ướt sũng, quần áo dán chặt người như tầng da thứ hai, cảm giác vô cùng ràng.

      Sau khi Lâm Tưởng vọt vào trong lồng ngựcCố Thành, cảm nhận đầu tiên đó chính là mặc dù quần áo bị ướt có hơi lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn rất ấm áp, cái nhiệt độ đó trong nháy mắt khiến cho mặt trở nên ửng đỏ.

      Cố Thành cúi đầu, rất nhanh nhìn thấy thẹn thùng của , tâm tình của cũng nhộn nhạotheo.

      Ánh mắt nhìn xuống chút nữa, chính là nhìn thấy bộ quần áo trắng mặc ở nhà bị ướt dán chặt lên làn da , quần áo vừa mỏng vừa xuyên thấu, sau khi bị nước làm cho ướt càng trở nên trong suốt. Hai bầu ngực tạo nên đường cong hoàn mỹ cứ như vậy đập thẳng vào mắt .

      Hai bầu ngực nhấp nhô theo nhịp thở của , cứ lên rồi lại xuống phập phồng, tròn trịa no đủ, vô cùng sinh động.

      Cố Thành nhìn đến mức chớp mắt, kìm nén nuốt nước miếng cái, thẳng cổ : “Mau thay quần áo , đừng để bị cảm lạnh.”

      Lúc này Lâm Tưởng mới như mới tỉnh dậy sau giấc mộng, cuống quít đẩy ra chạy khỏi phòng bếp.

      Sau khi Lâm Tưởng thay xong quần áo ra ngoài, Cố thành nhanh nhẹn quét tước dọn dẹp sạch phòng bếp. Nhưngnhìn cả người ướt đẫm, áo sơ mi dính chặt người, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng vòng eo thon chắc của .

      Lâm Tưởng lén lút nhìn trộm mấy lần.

      Cố Thành lấy điện thoại từ túi quần ra ấn ấn, : “Điện thoại của tôi bị ướt hỏng rồi.”

      Lâm Tưởng vội vàng tìm điện thoại của mình đưa cho , “Dùng của tôi .”

      Cố Thành dùng điện thoại của Lâm Tưởng gọi điện cho trợ lý, bảo ta mang tới bộ quần áo, thuận tiện mua cái vòi nước mới để đổi, cái cũ thể dùng được nữa.
      Last edited: 17/10/19

    2. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 12: Tình giống nhau

      Edit: Cuồng Soái Ca
      Beta: Nguyên Hy

      Tuy rằng có người mang quần áo đến, nhưng đường tới cũng cần chút thời gian, cứ mãi mặc quần áo ẩm ướt như vậy cũng phải cách hay, Lâm tưởng hơi do dự đề nghị: “Nếu cởi quần áo ướt ra trước, tôi tìm chiếc áo tắm cho mặc?”

      Vẻ mặt Cố Thành xấu hổ : “Em chắc chắn tôi có thể cởi sao?”

      Lâm Tưởng đánh giá bả vai rất rộng của , cách chắc chắn: “Nếu ….cứ thử xem?”

      Cuối cùng Cố Thành vẫn vào phòng tắm, quần áo ướt đãm làm thoải mái, chủ yếu chính la nửa người dưới có chút xấu hổ, vừa rồi bị kích thích mãnh liệt trong phòng bếp lần, đến bây giờ vẫn ở trong trạng thái ngẩng đầu, quần ướt căn bản có cách nào khiến che chắn.

      May mắn áo tắm có thể trùm lên, chỉ là áo tắm hơi mặc vào có vẻ bị bó sát người, nhưng ít nhất còn có thể che di chút xấu hổ.

      Khi ra khỏi phòng tắm, Lâm Tưởng chỉ liếc cái, cũng dám nhìn thẳng. Tuy rằng vừa rồi cũng nhìn thấy cơ ngực của , nhưng dù sao cũng cách lớp quần áo, có thể cảm thấy quá xấu hổ, lúc này chỉ mặc áo tắm, lại là số , cho nên cơ ngực được phô bày hết ra ngoài, khiến người ta liếc mắt cái là có thể nhìn thấy ràng, khiến thị giác bị tắ động vô cùng mạnh mẽ.

      Lâm Tưởng có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

      Mặc dù đời trước và Cố Thành tôn trọng nhau như khách, nhưng sinh hoạt vợ chồng vẫn phải có, tuy rằng số lần nhiều lắm, nhưng biểu dũng mãnh của Cố Thành vẫn luôn khiến thể chống đỡ, giống như con sói đói, mỗi lần đều khiến lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm, khiến cho khắc sâu được cảm giác sảng khoái đến tột đỉnh.

      sớm là tài xế già, bây giờ chỉ cần cho chút nhan sắc, chắc chắn có thể dùng 60 phút mà đẩy tảng đá lớn tới. (chỗ này mình k hiểu lắm -_- )

      Cho nên vừa thấy cơ ngực trần trụi của Cố Thành, rất tự nhiên mà nghĩ đến dáng vẻ đè người mạnh mẽ chuyển động, còn có cảm giác khi sờ lên cơ ngực của .

      Có chút khống chế được.

      Lâm Tưởng rót cho Cố Thành ly trà hoa để làm ấm cơ thể, vì muốn dời chú ý của mình, chỉ có thể tìm đề tài cùng chuyện phiếm.

      “Vòi nước nhìn còn rất mới, đột nhiên lại bị rơi xuống hỏng, khiến tôi bị dọa giật mình.”

      Cố Thành uống trà tự tay pha, có chút say mê: “ số đồ gia dụng chính là như vậy, càng ai dùng càng dễ hỏng.”

      Lâm tưởng cười cười, giọng như phát ra từ lồng ngực: “May mắn có ở đây, nếu tôi cũng biết phải lam thế nào.”

      Đôi mắt Cố Thàng mang theo ý cười nhìn sâu, lời sắp ra đến miệng vẫn ngừng lại, muốn chính là: Cho nên cần có tôi ở bên cạnh chăm sóc em.

      Chuông cửa đúng lúc vang lên giúp bọn họ kết thúc câu chuyện phiếm này, tưởng rằng người đưa quần áo tới, kết quả vừa mở cửa, thấy Nhạc Tiểu Kỳ và Đỗ Hân đứng bên ngoài.

      Đỗ Hân cầm hai chai rượu đỏ, Nhạc Tiểu Kỳ ôm hoa quả, hai người trợn mắt há mồ nhìn bọn họ.

      Lâm Tưởng biết hai nhìn Cố Thành, cũng biết các hiểu lầm, nhưng cũng cần phải đứng ở cửa chuyện mà, chỉ có thể kiên trì mời hai người họ vào nhà.

      Từ trước đến nay Đỗ Hân hề sợ Cố Thành, mới vừa vào tới phòng khách, liền nhịn được mà trêu chọc Cố Thành: “Cố tổng, tạo hình của hôm nay rất đặc biệt.”

      Thế nhưng Cố Thành cũng giải thích, thoải mái ngồi xuống sô pha, : “Cũng tệ lắm.”

      Dáng vẻ tự nhiên hào phóng, giống như chính là nam chủ nhân cuả ngôi nhà này.

      Da mặt Lâm Tưởng vẫn chưa đủ dày, thể để hai tiếp tục hiểu lầm, liền qua về việc ngoài ý muốn lúc nãy, nghĩ tới Đỗ Hân nghe xong còn trêu chọc câu: “ ra là Cố tổng hùng cứu mỹ nhân, biết mỹ nhân có bị cảm động hay .”

      Cố Thành nhướng mày, giương mắt nhìn Lâm tưởng, chỉ thấy mỉm cười trả lời.

      Cuối cùng trợ lý cũng mang quần áo tới, lát sau Cố Thành lại thay vòi nước mới, Lâm Tưởng đứng bên cạnh nhìn làm việc, có chút kinh ngạc : “ nghĩ tới cũng biết làm cái này!”

      Cố Thành : “Từ cấp ba tôi bị đưa ra nước ngoài, từng làm qua rất nhiều việc.”

      Lởm Tởng suy nghĩ chút, thạt có chút ấn tượng, nhưng đời trước rất ít chuyện cùng Cố Thành, vẫn luôn có thành kiến đối với , càng nghĩ rằng là ông chủ lớn, đại thiếu gia chỉ biết sai bảo người khác.

      Bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy xấu hổ, ra lúc trước chỉ cần chịu bỏ qua chút thành kiến, nhất đinh phát ra người đàn ông này có rất nhiều điểm đáng , may mắn bọn họ vẫn còn cơ hội nữa để quen biết.

      Vòi nước vừa sửa xong, Trần Trừng và Lý Thiệu cũng mang nguyên liệu nấu ăn tới cửa, nhìn khối lượng túi đồ ăn kia, đoán chừng mỗi ngưười ăn hai hai suất cũng hết.

      Trần Trừng xoa cánh tay đau nhức oán giận : “Lý Thiệu nghe Cố tổng cũng ở đây, càng điên cuồng mua đồ, tớ với ấy được thôi, đồ là mua phải phụ trách làm."

      Lâm Tưởng cười : “Hôm nay mọi người đều là khách, làm gì có đạo lý nào lại để khách tự làm chứ.”

      Trần Trừng trợn mắt nhìn : “Tớ và cậu có gì phải khách sáo, lại , bạn trai chính là nô dịch, tài nấu nướng của ấy cũng tốt hơn cậu, để cho ấy làm.”

      Lý Thiệu đứng bên rất có ý kiến, cuối cùng bị Trần Trừng xem thường liếc cái, nháy mắt liền thành , ngoan ngoãn mang nguyên liệu nấu nướng tới phòng bếp, vừa vừa lẩm bẩm: “Đúng là số khổ.”

      Cố Thành rất lo lắng : “Nếu , để tôi vào giúp đỡ?”

      Trần Trừng xua tay liên tục: “ , Cố tổng cứ ngồi uống trà , loại việc nấu cơm nhặt này cứ giao cho Lý Thiệu, từ trước đến nay ấy rất thích nấu cơm, ấy tình nguyện.”

      Đương nhiên Lý Thiệu dám để Cố Thành vào phòng bếp, nghe Trần Trừng vậy cũng gật đầu mạnh : “ sai sai, tôi vô cùng thích nấu cơm, đến lúc đó mọi ngưười chỉ cần phụ trách ăn là tốt rồi.” xong liền nhanh chóng mang nguyên liệu vào phòng bếp.

      Cố Thành với Trần Trừng: “ chàng đó tồi, tinh mắt.”

      Trần Trừng luôn hào phóng, được Cố Thành khen như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng.

      Đương nhiên Lâm tưởng thể để Lý Thiệu bận rộn ở phòng bếp mình, nghĩ mặc dù tài nấu nướng của Lý Thiệu tệ, nhưng cũng nên có dáng vẻ của chủ nhà, liền vào giúp đỡ ta.

      Cố Thành và Đỗ Hân chuyện về công việc, bởi vì Lâm Tưởng ở đây, chuyện cũng trở nên vô vị, lúc liền lấy cớ tới cửa phòng bếp, nghĩ rằng nếu thể vào giúp đỡ, đứng ở ngoài nhìn cũng tốt.

      Đứng lúc, liền tự đề cử mình: “ ra khả năng nấu nướng của tôi cũng tồi.”

      Vẻ mặt Lâm tưởng tin tưởng, đời trước chưa từng ăn cơm nấu, trong ấn tượng của , Cố Thành gần như chưa từng vào phòng bếp, chẳng qua đời trước thời gian bọn họ ở chung cũng nhiều, chừng lúc ở đó Cố Thành tưng vào bếp.

      Nghĩ đến đây, Lâm Tưởng nhịn được cười : “Dù tài nấu nướng cuả tồi, chúng tôi cũng dám làm phiền , chính là khách quý.”

      Lý Thiệu đứng bên cạnh gật đầu tán thành.

      Cố Thành dựa vào khung cửa, bất đắc dĩ thở dài từ đáy lòng, nghĩ thầm mới cần khách quý quái quỷ gì đó, phải làm nam chủ nhân!

      Cơm trưa vô cùng phong phú, Lý Thiệu làm đầy bàn đồ ăn, món ăn gia đình cao cấp cái gì cần có đều có, sắc hương vị đều đủ, khiến mọi người chảy nước miếng ròng ròng, Trần Trừng đắc ý khoe khoang, Lý Thiệu có bản lĩnh, người ta từng lĩnh giấy chứng nhận đầu bếp!

      Nhìn dáng vẻ đắc ý của ấy, Lâm Tưởng nhịn được dỗi câu: Cũng phải cậu lấy.

      Mọi người vừa ăn uống, vừa chuyện phiếm, khí trước sau vô cùng thoải mái, tới ba giờ chiều vẫn chưa có ý định giải tán, Lâm Tưởng liền đề nghị tất cả mọi người ở lại, tiếp tục bữa tối, bởi vì phòng bếp còn thừa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

      Cuối cùng chỉ có Đỗ Hân có việc trước, tất cả mọi người đều ở lại.

      Chơi đến 9 giờ tối, mới lần lượt rời .

      Cố Thành là người cuối cùng, trải qua ngày ở chung này, giữa hai người trở nên vô cùng tự nhiên, giọng điệu khi chuyện cũng thoải mái rất nhiều.

      Nhìn ở chỗ đổi giày ngoài cửa, bỗng nhiên Lâm Tưởng cảm thấy vô cùng lưu luyến, liền xung động hỏi câu: “Muốn ngắm cảnh đêm ?”

      Trong lòng Cố Thành cũng muốn , nghe được hỏi như vậy, đột nhiên ngẩng đầu: “Ngắm cảnh đêm?”

      Lâm Tưởng chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, nhưng vẫn bình tĩnh : “ tầng có vườn hoa, ngắm cảnh đêm ở đó rất tuyệt, cùng ?”

      Cố Thành cười khẽ tiếng, thấp giọng : “Được.”

      Vì thế giày đổi nửa lại được cởi ra, hai người mang theo mấy lon bia cùng nhau lên tầng thượng.

      Đời trước Lâm Tưởng thích căn hộ này nhất là có nguyên nhân, vì tầng thượng của nó có vườn hoa siêu lớn, sau này còn được trồng thêm rất nhiều loại thực vật, nghiễm nhien trở thành thế giới .

      Sau khi Cố Thành trọng sinh cũng tới nơi này, ngồi tại vườn hoa này cả đêm, lúc ấy ngoại trừ bên ngoài mờ mịt, trong lòng chỉ có ý nghĩ, đó chính là làm nó trở về trong tay nữ chủ nhân của mình.

      Bây giờ như vậy, cũng coi là đạt được ước nguyện, chỉ tiếc chưa thể tự cho mình là nam chủ nhân.

      Hai người tìm băng ghế ngồi xuống, vừa thưởng thức cảnh đêm vừa uống bia.

      cơn gió đêm thổi tới mang theo mùi hoa cỏ nhàn nhạt, Lâm Tưởng có chút mê say, nghiêng đầu nhìn Cố Thành, ánh đèn dịu dàng chiếu xuống, khuôn mặt người đàn ông càng có vẻ góc cạnh, khẽ nhếch cằm tạo ra đường cong hoàn mỹ, vô cùng mê người.

      Khỏng cách giữa bọn họ vô cùng gần, chỉ cần hơi nghiêng người qua chút là có thể chạm tới cánh tay rắn rỏi có lực của , bỗng nhiên nhớ tới, sáng nay chính dùng cánh tay này ôm vào lòng…

      Cố Thành uống liền mấy hớp bia, sau khi chú ý tới tầm mắt , cũng cúi đầu đối diện với ánh mắt , chỉ cảm thấy đồng tử ngăm đen của giống như hai đầm nước suối, dịu dàng yên tĩnh, khiến vô tình sa vào trong đó, giống như vạn vật trong trời đất đều mất ánh sáng, trong mắt chỉ còn lại .

      Bầu khí ái muội dần bao phủ lấy hai người, cũng biết là ai chủ động, chờ hai người tỉnh lại, đôi môi nhàng dán vào nhau.

      Mi mắt Lâm Tưởng khẽ nhắm, dục cự còn nghênh (1), khi Cố Thành trằn trọc khẽ liếm cánh môi , rốt cuộc cũng nghe theo tiếng lòng của chính mình, hé mở đôi môi nghênh đón xâm nhập của .

      (1) Muốn nhưng giả vờ cự tuyệt.

      Gió đêm thổi, bóng đêm hữu tình.

      Đêm hè sân thượng, dưới bầu trời đêm mênh mông, gió mát dễ chịu, nhìn từ đài ngắm cảnh xuống dưới, ngựa xe như nước, thế giới lung linh rực rỡ, phảng phất như thế giới khác trong phim khoa học viễn tưởng.

      Hai người ngồi yên lặng, giống như nụ hôn ấm áp mềm mại kia chưa từng xảy ra, khách nhau chính là, bàn tay Cố Thành ôm lấy vòng eo Lâm Tưởng chặt, trắng trợn táo bạo tuyên thệ chủ quyền mà vừa giành được.

      Qua lúc lâu, Cố Thành nhịn được duỗi tay nâng cằm , hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”

      Lâm Tưởng suy nghĩ chút chuyện đời trước, khi đó và Cố Thành chưa từng hôn môi, ngày thường gặp mặt đều vội vàng so mặt lạnh, thỉnh thoảng vận động giường, Cố Thành động tình hôn , nhưng đều bị tránh , bởi vì trong lòng , hôn môi cần hai người tâm ý tương thông, hai người nhau lòng mới có thể làm việc đó, và Cố Thành đạt được điều kiện này.

      Nhưng gắn bó giữa môi với răng vừa rồi, lại làm crm nhận được cảm giác linh hồn run rẩy.

      Lúc này mới biết ra hôn môi lại có cảm giác tuyệt vời đến thế, bỗng nhiên cảm thấy giống như đời trước mình bỏ qua vài trăm triệu!

      Tất nhiên thể ra suy nghĩ trong lòng, chỉ là tránh nặng tìm : “ nghĩ….Cảm giác hôn môi cũng tệ.”

      Cố Thành nhướng mày, khẽ bên tai : “Vậy làm lại lần nữa?”

      Gương mặt Lâm Tưởng ửng đỏ, cố ra vẻ bình tĩnh : “Loại việc này, cần hỏi ý kiến tôi.”

      Cố Thành nén cười trả lời: “Tuân mệnh.”

      xong lại lần nữa bắt lấy cặp môi đỏ khiến mê muội kia, nụ hôn này so với lần rước kịch liệt hơn nhiều, đôi tay Cố Thành ôm chặt như muốn khảm vào lồng ngực mình, ngoại trừ hôn môi ở ngoài, và Lâm tưởng từng làm những việc còn thân mật hơn, biết điểm mẫn cảm của cơ thể này, cũng biết có bao nhiêu tốt đẹp.

      Cho nên lúc động tình, hay tay giống như tự có ý thức, theo thói quen mà nhàng xoa eo , lập tức nghe thấy rên khẽ.

      bên Lâm Tưởng chìm đắm trong kỹ thuật môi lưỡi của , bên vươn tay ra sau lưng cầm lấy bàn tay làm loạn của , Cố Thành ngậm lưỡi khẽ cười, nhưng rất nghe lời mà rút tay về.

      Khó khăn kết thúc nụ hôn nồng nhiệt này, hai đều có chút thở gấp, Lâm Tưởng cảm thấy môi có chút đau, hẳn là sưng lên.

      “Khi nào vừa ý tôi?” Cố Thành hỏi .

      Lâm Tưởng tỏ vẻ suy nghĩ hồi lâu: “Có lẽ là lúc bỏ tiền cho tôi đóng vai chính?”

      Cố Thành:…..

      Có muốn chuyện đương tốt đây!?

      Trong lòng biết là đùa, Cố Thành vẫn rất phối hợp mà : “Cũng may tôi là địa chủ, mới khiến em coi trọng tôi.”

      Lâm Tưởng dựa vào vai cười khẽ ra tiếng, chờ cười đủ rồi mới hỏi lại : “ sao? Cọi trọng em từ khi nào?”

      Ý cười nơi khóe miệng Cố Thành dần thu lại, dịu dàng mà nghiêm túc : “Từ rất sớm muốn ở bên em.”

      “Sớm như thế nào?” hỏi.

      “Sớm như từ đời trước.” .

      Lâm Tưởng kinh ngạc trừng lớn mắt: “Đời trước?” thể trách quá mẫn cảm, bởi vì chính cũng tới từ đời trước.

      Cố Thành bật cười: “ như vậy phải rất lãng mạn sao?”

      Lâm Tưởng: “….” ra là suy nghĩ nhiều.

      Cố Thành : “Lần đầu tiên nhìn thấy em, thích em, nhưng cảm thấy em có chút vui, cho nên đề nghị giải trừ hôn ước.”

      Lâm Tưởng liếc mắt: “ tồi, lấy lui làm tiến, Cố tổng thủ đoạn.”

      Vẻ mặt Cố Thành khiêm tốn: “Quá khen.”

    3. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 13: Ngọt ngào

      Edit: Cuồng Soái Ca

      Beta: Nguyên Hy

      Lâm Tưởng: “…”

      Hai người im lặng ngồi, hề có lời ngon tiếng ngọt, chỉ la thỉnh thoảng hôn môi ngọt ngào với ngưười bên cạnh, tình cảm của bọn họ đến vô cùng bất ngờ, nhưng lại tự nhiên như nước chảy thành sông.

      Đời trước bọn họ cũng bên nhau, là người quen thuộc nhất của nhau, chỉ là khi đó bọn họ thiếu thứ tình cảm quan trọng nhất của vợ chồng, mà lúc này, bọn họ tìm được rồi.

      Thời gian trôi rất nhanh, dường như mới chỉ vài câu mà tới đêm khuya, Cố Thành ôm : “Có chút lạnh, chúng ta xuống thôi.”

      Tuy rằng Lâm Tưởng cảm thấy vậy, nhưng vẫn gật đầu xuống cùng .

      Hai nguời trước sau xuống, lúc đến của cầu thang tầng hai, Lâm tưởng dừng bước xoay ngưười nhìn , khóe mắt khẽ nâng, dùng ngón tay vẽ vòng tròn ngực , giọng : “Đêm nay ở lại .”

      Ánh đèn trong hành lang dịu dàng, chiếu lên mặt lại tôn lên vẻ quyến rũ mê hoặc, đôi mắt kia mang theo chút khiêu khích, như chiếc lưỡi câu , thiếu chút nữa câu mất hồn phách của .

      Giọng của Cố Thành có chút run rẩy: “Được…”

      Nghe được câu trả lời của , Lâm tưởng cười ngọt ngào, thẳng tới hướng phòng ngủ chính.

      Cố Thành bị mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, rất tự nhiên mà theo, kết quả tới cửa phòng lại chặn lại, nghi ngờ nhìn : “Làm sao vậy?”

      Lâm Tưởng nhón mũi chân hôn lên cằm , cười như cười : “ ngủ ở phòng đối diện, là căn phòng lần trước ngủ đó.”

      Cố Thành: “…..”

      Chẳng lẽ phải cùng nhau tới phòng ngủ chính “ngủ” hay sao!!! :)))))

      Biết bị này chơi vố, cũng giận, cười : “Nhưng muốn ngủ ở phòng ngủ chính.”

      Lâm Tưởng nhướng mày: “Vậy mời làm báo cáo, chờ tổ chức phê duyệt, sau đó mới có thể vào ngủ.”

      “Xem ra đây là khó khăn rất lớn.” .

      “Đúng vậy, cho nên bây giờ ngoan ngoãn trở về phòng dành cho khách, ngủ ngon.”

      Cố Thành nhún vai: “Được thôi, ngủ ngon.”

      Lâm tưởng bình tĩnh đóng cửa phòng ngủ, khi đến mép giường, trong lòng nén nổi vui sướng, thả người ngã xuống giường, lăn qua lăn lại vài lần mới bình tĩnh lại. Cố Thành thích ! thích từ rất lâu rồi!

      Lâm Tưởng chôn mặt vào gối đầu, khẽ nhếch môi cười nhạt, sống hai đời đây là lần đầu tiên đương, loại vui sướng cuồn cuộn từ trong lòng này tốt đẹp như thế, chưa bao giờ cảm nhận được.

      Nghĩ lại cũng cảm thấy rất thú vị, sau khi kết hôn mười năm, cuối cùng hai người họ cũng nhau.

      Khi chìm đắm trong tình hai người đều muốn ở cạnh nhau, bọn họ cũng ngoại lệ, vừa mới xác định quan hệ, càng là thời điểm khó có thể tách rời, chẳng qua tốt xấu gì Cố Thành cũng là ông chủ của công ty lớn, rốt cuộc cũng thể nào cả ngày ở bên cạnh chơi bời lêu lổng chuyện đương, tuy rằng cũng rất vui lòng làm như vậy, nhưng vẫn còn đống công việc chờ xử lý.

      May mắn công ty giải trí ở ngay dưới lầu văn phòng Cố Thành, ngày thường muốn gặp nhau cũng phải việc khó, chỉ là mỗi ngày Lâm Tưởng ăn ngồi rồi rồi chạy đến LX đưa tin, Đỗ Hân nhìn dáng vẻ mãi chịu tiến thủ này của cũng thấy phiền, muốn tìm cơ hội để nhắc nhở .

      Lâm Tưởng da mặt dày nghe Đỗ Hân niệm kinh, đời trước vì quá quan tâm đến nghiệp của mình, mới khiến quan hệ gia đình và việc kinh doanh hỏng bét, đời này may mắn có được cơ hội trọng sinh, lại có tiến triển tình cảm với Cố Thành, nhất định thể lại dẫm lên vết xe đổ.

      Sáng sớm hôm nay lại chạy đến công ty, kết quả gặp được Cố Thành, lại bị Đỗ Hân bắt được.

      Đỗ Hân chống eo dạy dỗ : “ đương phải là toàn bộ cuộc sống, em đầu tư tinh lực vào công việc, như vậy mới có thể giữ được tình , cũng có thể làm bản thân trở lên phong phú hơn!”

      Lâm Tưởng rất ngạc nhiên: “Chị Đỗ biết em sao?”

      Đỗ Hân trợn trắng mắt: “Vô nghĩ! Cả người em đều là bong bóng màu hồng, đến dì quét rác ngoài cửa cũng biểt.”

      Lâm Tưởng cảm thấy sao cả, ai biết cũng được, dù sao cũng có ý định giấu diếm.

      Đỗ Hân còn thêm: “Em và Cố tổng đương chị có ý kiến, nhưng dù sao em cũng là diễn viên, cũng coi như là nhân vật của công chúng, nếu em muốn tốt, phải lựa chọn nên công khai đoạn tình này ngay từ lúc bắt đầu hay muốn cho mọi người biết?”

      Lâm Tưởng hề do dự, : “Em và Cố Thành đương quang minh chính đại, cần thiết phải che giấu.”

      Đỗ Hân cau mày : “Vậy em có nghĩ tới , Cố tổng cũng coi như là danh nhân, địa vị hai người cách xa như vậy, người bình thường thấy như thế nào, họ gì em?”

      Lâm Tưởng có chút vui, : “Ý của chị Đỗ là cần công khai?”

      Đỗ Hân nhìn phản ứng của , cười : “Chị can thiệp quá mức vào việc của em, em muốn như thế nào cũng được, chẳng qua nên bàn bạc với chị trước, chị mới có thể nghĩ ra cách ứng phó.”

      Lâm Tưởng bình tĩnh suy nghĩ lại, cảm thấy Đỗ Hân cũng phải có lý, nhưng muốn che giấu tình lại cảm thấy cam lòng: “Vậy chị Đỗ có ý kiến gì?”

      Đỗ Hân hài lòng nhìn Lâm Tưởng, thích nghệ sĩ lý trí lại biết thu: “Có thể cho mọi người biết em đương, nhưng đừng công khai thân phận của Cố Thành với bên ngoài, nhưng vẫn có thể công khai trong phạm vi .”

      Lâm Tưởng có chút rối rắm nhìn : “Làm như vậy có gì tốt?”

      Đỗ Hân buông tay: “Tránh việc này, có thể bỏ qua số phiền toái cần thiết, cuối cùng cũng dễ bị kẻ khác ghen tức tới đỏ mắt.”

      Lâm Tưởng suy nghĩ lúc, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Đỗ Hân, ra dự tính ban đầu của chính là công khai cũng giấu diếm, thuận theo tự nhiên là được, nhưng ở trong giới giải trí, có rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ.

      Đời trước quan hệ của và Cố Thành, hạ quyết tâm che giấu ngay từ lúc ban đầu, nhưng cuối cùng vẫn bị phơi bày ra ánh sáng, sau đó khiến Cố Thành và người Cố gia gặp phải rắc rối rất lớn, khiến tất cả mọi việc đều trở nên tốt.

      Sau này dù cho tất cả mọi người đều ràng quan hệ của và Cố Thành, nhưng vẫn bàn tán ngừng, lời khó nghe gì cũng có.

      Tình cảnh lúc đó bây giờ nghĩ lại vẫn thấy mà sợ, cho nên đời này vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất cho rắc rối trước mắt, vì vậy vẫn nên vội công khai.

      Đỗ Hân xong ý tưởng của mình, lại với : “Công ty mở cho em hai cái tài khoản weibo, ngày thường đều phải cập nhật trạng thái, nâng cao nhân khí, nếu lười , cứ để Nhạc Tiểu Kỳ xử lý, đúng rồi, lần trước Mic chụp mấy bức ảnh, em chọ vài cái đăng lên weibo.”

      Vừa nghe đến công việc, Lâm Tưởng cũng nhiều, lấy di động mở weibo, đăng nhập tài khoản Đỗ Hân cho.

      “A! Fan cũng ít!” vui vẻ .

      Đỗ Hân tức giận : “Mua!”

      Lâm Tưởng: “....”

      Đỗ Hân nhìn dáng vẻ thất vọng của , nhịn được an ủi: “Chờ em tham gia nhiều tác phảm điện ảnh tốt, có càng nhiều fan chân .”

      ra Lâm Tưởng cũng quá thất vọng, lúc này trọng sinh trở lại tuổi trẻ, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, có quá nhiều người biết đến cũng là bình thường, chẳng qua cũng chỉ hơi hụt hẫng chút, trải qua mười năm rèn luyện, kỹ thuật diễn sớm được mọi người công nhận, lúc này đối với , tùy tiện diễn nhân vật gì cũng quá khó khăn, cho nên trở nên nổi tiếng cũng phải việc khó khăn lắm.

      Lâm Tưởng cập nhật trạng thái đầu tiên weibo, đó là bức ảnh tự sướng, với caption: “Người nào đó ơi, ta có xinh đẹp ?”

      Đỗ Hân nhìn thấy, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, lý trí đâu, nghe lời đâu? Sao vừa đăng trạng thái đầu tiên khoe ân ái như vậy?!!

      Buổi sáng Cố Thành chỉ có cuộc họp, thời gian khá dài, khi nghĩ tới bạn mới vừa ra lò ở dưới lầu, có chút cảm giác ngồi yên, cố tình các giám đốc bộ phận kia vẫn chưa đọc xong báo cáo, này thường khi về công việc, bọn họ cũng dám ho cái, vài bản báo cáo vớ vẩn giống như vải bó chân của các cụ bà, vừa dở vừa dài, cái rắm chó cũng kêu nổi. ( hiểu luôn L(()

      Báo cáo vẫn tiếp tục, nhóm giám đốc sợ hãi phát , boss ngồi thẳng lưng sắc mặt ngày càng trầm, bọn họ người này nhìn người kia, thầm suy đoán rốt cuộc là ai đụng chạm đến vảy ngược của boss, nhìn dáng vẻ boss giống như sắp hắc hóa.

      Trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy bất an.

      Cố Thành nhẫn nại nghe xong hai bản báo cáo, vẫn là nhưng lời lẽ tầm thường như cũ, có chút mới mẻ, thể nhịn được nữa mà ném chiếc bút máy trong tay lên bàn, bút máy nảy lên hai lần, sau đó lăn về phía trước, cuối dùng dừng lại trước mặt giám đốc bộ phận, người nọ giống như vô cùng hoảng sợ trừng lớm hai mắt, vội vàng cầm bút máy để trước mặt Cố Thành, mà người đọc báo cáo trong nháy mắt im lặng như ve sầu mùa đông, nhìn kỹ chút, có thể thấy người đó run bần bật.

      Cố Thành nhận bút cũng lập tức lên tiếng, mà quét mắt nhìn tất cả những người trong phòng họp lần, thẳng đến khi tất cả mọi người đều bị nhìn chằm chằm tới ứa mồ hôi lạnh, mới mở miệng thong thả : “Thời gian chính là tiền bạc, tập đoàn tranh thủ thời gian sáng tạo lợi nhuận, kết quả tôi phải ngồi trong phòng họp này cùng các người lãng phí buổi sáng, lại nghe được chút gì có ích, chẳng lẽ tôi mời các tinh như các người về là để nghe lời suông sao?”

      Cố Thành nóng lạnh , thanh lớn, nhưng lại rất có lực uy hiếp, từng câu từng chữ như những cái đinh, đâm vào khiến các giám đốc bộ phận đứng ngồi yên.

      “Mặc kệ những người chưa làm báo cáo, toàn bộ trở về làm lại, lần sau lại để tôi thấy báo có lệ như vậy, lập tức cuốn gói ra khỏi đây, tan họp.”

      Nhóm giám đốc rời khỏi phòng họp bao lâu, rất nhanh diễn đàn của tập đoàn xuất chủ đề: ‘Vừa trải qua cuộc họp thảm khốc nhất, boss nổi bão, nhóm giám đốc bị tiêu diệt hoàn toàn.’ Chủ đề vừa được đăng lên, nháy mắt lên top đầu, đám công nhân dưới mặt đất trả lời: Boss hắc hóa ngày càng lạnh lùng đẹp trai!!!

      Nhóm giám đốc phun ra ngụm máu, vậy mà gọi là đẹp trai sao? Đó là khủng bố!!!!

      Tất nhiên Cố Thành chú ý tới đề tài mới nhất của công ty, sau khi ra khỏi phòng họp liền ném notebook cho trợ lý, cũng trở về văn phòng của mình mà vội xuống lầu tìm Lâm Tưởng, chỉ là đợi thang máy, vẫn bị thư ký ngăn lại ký hai phần văn kiện.

      Ký xong văn kiện, thư ký vội vàng : “Cố tổng, Tần tiểu thư đợi trong văn phòng.”

      Mí mắt Cố Thành cũng nâng, hờ hững : “Tôi còn có việc, cậu bảo ta về .”

      “Vâng.”

      chút việc trước thang máy này, tin tức nổi bão trong họp từ các dì quét rác ngoài cửa truyền đến LX.

      Lâm Tưởng xem ảnh chụp cũng rất nhanh nghe , chống cằm, Cố Thành là người dễ dàng nổi giận sao? Trong ấn tượng của , chưa từng thấy dang vẻ tức giận, kịp để nhớ lại nhiều hồi ức, vai chính trong câu chuyện xuất trước mắt.

      Đôi chân dài của Cố Thành bước vài bước tới bên cạnh , chờ Lâm Tưởng mở miệng, cúi người mạnh mẽ hôn xuống, thẳng đến khi hai người đều có chút khó thở, mới kết thúc nụ hôn sâu ngọt ngào này.

      Lâm Tưởng cẩn thận quan sát vẻ mặt của , phát có chút dáng vẻ tức giận nào, cũng đến việc vừa nghe thấy, mà kéo ngồi xuống bên cạnh , chỉ vào Ipad : “Cho thưởng thức vẻ đẹp của em.”

      Cố Thành rất tự nhiên bế ngồi lên đùi, lại ôm sát vào lồng ngực mình, cằm kề sát hõm cổ , nhàn nhã cùng xem ảnh chụp.

      Lâm tưởng chuyển liên tiếp mấy cái, hỏi : “Đẹp ?”

      Cố Thành thuận thế hôn cằm , : “Bên ngoài còn đẹp hơn.”

      Lâm Tưởng chấp nhận: “Miệng ngọt quá.”

      Cố Thành chỉ vào ảnh chụp vừa chuyển tới, : “Tư thế này tồi.”

      Lâm Tưởng rũ mắt nhìn, trong ảnh chân đứng thẳng, chân quỳ ghế, thân ép xuống chống lên lưng ghế, mông tròn hướng lên , khiến phía sau lưng tạo thành đường cong gợi cảm.

      Ảnh khác khen, lại cố tình khen ảnh này!

      Lâm Tưởng thân là tài xế già, rất nhanh liền hiểu ý trong lời của , nhịn được giận dỗi : “Tư tưởng này quá ô uế! Ảnh chụp đẹp là phải hướng khuôn mặt về phía quần chúng nhân dân.”

      Cả khuôn mặt Cố Thành chô vào hõm vai , cười khẽ: “ chỉ thuận miệng khen cáu, em đừng nghĩ quá nhiều.”

      “Ngụy biện” Lâm Tưởng .

      Cố Thành vươn đầu lưỡi liếm cổ , khẽ phun khí bên tai : “Có thể làm tư thế này lần.”

      Khiêu khích ràng như thế khiến Lâm Tưởng có chút chống đỡ nổi, nháy mắt đỏ mặt , sau eo có chút mềm xuống, chỉ có thể mềm mại dựa vào người .

      Cố Thành xong lời này, chính mình cũng có chút kích động, động tác hôn cổ càng thêm mãnh liệt, bị mông đè lên giữa hai chân cũng dần nóng lên, biến hóa ràng như thế khiến Lâm Tưởng hờ dỗi trừng mắt: “Lại bậy cho xem nữa.”

      Cố Thành cười cười, đè lại gáy tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt.

      Hôn xong, đầu óc Lâm Tưởng có chút choáng váng, nghĩ thầm cứ tiếp tục như vậy cháy lớn, lại thấy bản thân được Cố Thành ôm chăt: “Làm sao vậy?”

      Lâm Tưởng chu miệng: “ nghiêm túc.”

      “Được rồi, cố gắng nghiêm túc, ngoan, ngồi xuống.” Người đẹp trong lòng, sao có thể buông ra.

      Để dời lực chú ý, Lâm Tưởng mở weibo cho xem: “Chị Đỗ mở cho em hai tài khoản weibo, em vừa cập nhật trạng thái."

      Cố Thành nhìn thoáng qua: “Người nào đó là chỉ sao?”

      Lâm Tưởng cười nhợt nhạt, trả lời.

      Cố Thành lại : “ cũng mở cái.”

      “Sáng nay chị Đỗ em, chúng ta cần khoa trương quá, ảnh hưởng tới nghiệp của em.”

      Lần này Cố Thành tức giận, ngược lại an ủi : “Trong phương diện công việc nghe ấy cũng sai, ấy từng trải hơn so với em.”

      Lâm Tưởng nghĩ thầm tuổi thực tế của so với Đỗ Hân cũng hơn bao nhiêu, : “Em biết, em đây mở cho con đường .”
      Lee Đỗ, Pe Mick, buithuyngan22 others thích bài này.

    4. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 14: Tình cảnh

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

      Cố Thành sảng khoái đưa di động của mình cho , nhìn với ánh mắt sủng nịch như muốn trêu ghẹo mãi. Đời trước khi hai người ở chung luôn trong tình trạng đối đầu gay gắt, có rất nhiều lúc cố ý muốn chuyện nghiêm túc với , cảm thấy bọn họ có thể cùng tìm ra cách sống chung hòa bình. Nhưng đáng tiếc lúc đó giống như con nhím, khi đối mặt với luôn mang vẻ mặt phòng bị, thậm chí còn chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.

      giờ có thể nhìn thấy ngồi ngoan ngoãn hiền dịu trong lòng ngực mình như vậy quả thực là trời cao ban ân. Cố Thành nghĩ nhất định phải quý trọng vạn phần.

      Đúng lúc này Nhạc Tiểu Kỳ mang theo hộp bánh ngọt hấp tấp chạy vào, lớn tiếng : “ Chị Lâm Tưởng, hết mất bánh ngọt trà xanh rồi, em mua bánh xoài có được ?”

      Hai người ôm nhau sô pha lập tức cứng đờ, vui vui mà nhìn về phía người vừa vào, như thể rất quen thuộc.

      Nhạc Tiểu Kỳ: “…..” Vẻ mặt của Cố Tổng đáng sợ, oa oa oa…….

      Lâm Tưởng bất đắc dĩ nhìn , “ Tiểu Kỳ, lần sau trước khi vào phòng nhớ gõ cửa.”

      Nhạc Tiểu Kỳ tỏ vẻ mình vô tội, khi vừa vào cửa cũng đóng nha!

      Cái cửa: Trách ta sao?

      May mắn là Nhạc Tiểu Kỳ cũng có mắt nhìn, mang mọi thứ đặt bên cái bàn phía sau, nghịch ngợm nhìn bọn bọ họ lè lưỡi, rồi chạy nhanh ra ngoài như cơn gió.

      Vẻ ngây thơ đó làm cho hai người ngồi sô pha còn biết thêm gì nữa. Cố Thành lo lắng hỏ : “Em khẳng định là con bé có thể đảm nhiệm vị trí trợ lý sao?”

      Lâm Tưởng cũng dám khẳng định, “ Là người chị Đỗ tìm tới hẳn là đáng tin cậy, bình thường con bé cũng là người rất cẩn thận.”

      Cố Thành nhướng mày, “ là nhìn ra đấy.”

      Lâm Tưởng vỗ tay ý bảo buông ra, đứng dậy đến cái bàn bên cạnh, cẩn thận lấy bánh ra khỏi hộp, quay đầu lại nhìn Cố Thành : “Em nghĩ là thích trà xanh, kết quả lại có, đói bụng rồi đúng ? Có muốn ăn chút ?”

      Cố Thành có chút bất ngờ, cũng đứng dậy qua, “Đây là mua cho sao?”

      Lâm Tưởng gật đầu, cầm lấy nĩa xiên miếng, dùng tay đưa lên miệng , “Nếm thử .”

      Cố Thành há miệng ăn miếng bánh, mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt ngây ngấy của xoài tràn ngập trong khoang miệng. Lâm Tưởng nhìn với vẻ mặt mong chờ, hỏi: “Có ngon ?”

      ra Cố Thành quá thích đồ ngọt, nhưng là đồ của lại cảm thấy vô cùng ngon, “Ngon lắm, em cũng thử xem.” Cố Thành xong liền cúi đầu hôn lên môi , đầu lưỡi bá đạo chui vào trong khoang miệng , trong nháy mắt Lâm Tưởng liền nếm được vị xoài ngọt thanh.

      Nhạc Tiểu Kỳ vừa mới chạy ra ngoài lại nhanh chóng quay trở lại, lần này ghi nhớ lời dặn dò của Lâm Tưởng, nghiêm trang đứng ở bên ngoài gõ cửa.

      Hai người hôn nhau khó khăn lắm mới rời khỏi đối phương, Lâm Tưởng điều chỉnh lại chút hô hấp rồi mới hướng ra bên ngoài : “Mời vào.”

      Khi Nhạc Tiểu Kỳ vào, phía sau còn có người phụ nữ theo. Sau khi Lâm Tưởng nhìn thấy đối phương, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, thầm nghĩ rằng sống lại lần nữa rồi mà vẫn thể bỏ qua được người này.

      Người mới tới chính là Tần Mân, Lâm Tưởng đối với ta có thể là vô cùng quen thuộc, ngờ là trọng sinh đời rồi mà ấn tượng vẫn khắc sâu.

      về mối quan hệ của Tần Mân với Cố gia là có chút bình thường. Tần Mân là con của bạn thân mẹ Cố Thành, hai nhà cũng coi như là có chút quan hệ, vẫn luôn liên lạc qua lại. Cho nên khi Tần Mân tới thành phố S học, được mẹ Cố đón về Cố gia ở. Dù sao Cố gia có rất nhiều tiền, cho nên nuôi được nhiều người cũng như nuôi được rất nhiều thú cưng. Lại Cố Thành chị em, trong nhà có thêm đứa con , mẹ Cố cũng vui mừng.

      Lúc mới đầu tất cả mọi người đều coi Tần Mân đứa thân quen với gia đình mà chăm sóc. Sau đó thời gian ở lại rất lâu, dần dần liền biến thành tiểu thư Cố gia. Nhóm người hầu cũng dần đối đãi với như chủ nhân. Sau khi Tần Mân tốt nghiệp cũng ở lại công ty Cố gia là việc, cũng có ý muốn dọn ra ngoài, mà nghiễm nhiên vẫn tiếp tục ở lại.

      Lâm Tưởng tính toán, thời gian Tần Mân thất nghiệp ở nhà hoàn toàn là được Cố gia nuôi, hơn nữa sớm hình thành thói quen được sống trong giàu sang ở Cố gia, căn bản muốn ra ngoài làm thuê.

      Lúc ban đầu khi Lâm Tưởng biết Tần Mân có quan hệ này với Cố gia, liền cảm thấy có chút vớ vẩn. Nhưng Cố gia có tiền tình nguyện nuôi ta, người ngoài tự nhiên có quyền bình luận.

      Lúc Lâm Tưởng mới gả vào Cố gia, nghĩ muốn coi Tân Mân là em chồng mà ở chung, dù sao Tân Mân vẫn luôn thân mật gọi Cố Thành là trai. Nhưng mọi chuyện căn bản giống với những gì nghĩ, gia đình chồng căn bản cảm thấy vị trí em chồng này xứng với Tần Mân, bọn họ coi trọng vị trí của , chỉ cần cẩn thận bị chiếm ngay lập tức.

      Mâu thuẫn ngay từ đầu thành oán hận, lầm cho cuộc sống sau đó ngừng xảy ra xung đột. Cho dù Lâm Tưởng sống lại, hoàn cảnh tình cảm cũng thay đổi khá lớn, nhưng vừa mới nhớ tới những chuyện cũ năm xưa, vẫn là cảm thấy khó chịu.

      Cho nên lúc này nhìn thấy Tần Mân mặc cả thân hàng hiệu cộng thêm vẻ mặt trang điểm xinh đẹp, thướt tha mà vào, trong lòng Lâm Tưởng cảm thấy vô cùng phản cảm.

      Sau khi trọng sinh vui sướng đương hạnh phúc cùng Cố Thành, làm cho có chút đắc ý vênh váo, cho nên xem việc quan trọng nhất, đó chính là hai người phụ nữa của Cố gia!

      người là Tần Mân, người thích sắp xếp chuyện tình cảm của con cái – mẹ Cố.

      Hai người kia ở đời trước hợp lực với nhau gây sức ép cho , làm mỗi lần nhìn thấy bọn họ liền theo thói quen cảm thấy bị đau nửa đầu. giờ lại lần nữa lựa chọn cùng Cố Thành ở bên nhau, khẳng định ngày cùng bọn đối đầu chính diện.

      Nghĩ như vậy, cảm giác đau nửa đầu lại muốn phát tác.

      Nhưng đời trước nơi nương tựa mình cũng sợ bọn họ, đời này có Cố Thành, càng có ý chí chiến đấu hơn.

      Cố Thành nhìn thấy Tần Mân vào, bất giác nhíu nhíu mày, “Sao lại tới đây?”

      Tần Mân hất tóc ở vai ra sau lưng, nhìn ngọt ngào cười : “, tuần nay về nhà, dì kêu em tới đây hỏi chút, khi nào trở về?”

      Cố Thành lấy nĩa trong tay Lâm Tưởng, lấy miếng bánh kem đưa vào miệng Lâm Tưởng, nhanh chậm quay đầu lại nhìn Tần Mân : “Cuối tuần về chuyến.”

      Lâm Tưởng ăn bánh kem, trong lòng có chút kinh ngạc, nghĩ là Cố Thành có thể ở trước mặt người ngoài lại có thể tự nhiên mà tỏ vẻ thân mật như vậy với . Hơn nữa người này là Tần Mân, muốn công khai với trong nhà thân phận của sao?

      Quả nhiên, sau khi Tần Mân nhìn thấy hành động của hai người bọn họ trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, chỉ vào Lâm Tưởng hỏi: “, ta là ai?”

      Cố Thành vui liếc nhìn ta cái, : “Lâm Tưởng, bạn của tôi.”

      là nghệ sĩ của công ty giải trí này sao?” Đôi mắt Tần Mân trừng lớn, thần sắc có chút mờ mịt, giống như là chịu đả kích lớn.

      Lâm Tưởng nuốt miếng bánh kem xuống, duỗi tay ôm eo Cố Thành, hơi dựa vào người cười nhạt hỏi: “ Thành, ta là ai? Em sao?”

      câu “ Thành” được gọi đến ngọt ngào, Cố Thành nghe xong cảm thấy trái tim run lên, bên tai nhũn ra, cả người đều lay động, đây là lần đầu tiên nghe được làm nũng gọi tên như vậy, chưa từng nên so ra càng thêm rung động!

      Tuy rằng hồn vía đều rơi rớt mất nửa, nhưng vẫn nhớ lời phải : “Tần Mân phải em , là thân thích ở quê của mẹ , trước mắt ở cùng với mẹ .”

      Biết Tần Mân đánh giá , Lâm Tưởng tự nhiên diễn chút. Chỉ thấy khóe mắt long mày của lộ lên ý cười ngọt ngào, vừa thấy liền biết là người phụ nữ đắm chìm trong tình hạnh phúc.

      Sau khi nghe xong lời giới thiệu của Cố Thành, còn thân thiện hướng Tần Mân : “Chào em Tần Mân, về sau chính là người nhà, mong được chiếu cố nhiều hơn.”

      Răng Tần Mân cắn chặt, lòng tràn đầy cam lòng nhưng lại thể phát tức ngay lúc này được, “, mở công ty giải trí là bởi vì ta sao? Chuyện này dì có biết ?”

      chờ Cố Thành đáp lại, Lâm Tưởng liền làm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Thành, “ Thành, chuyện đương của còn muốn mẹ đồng ý mới được sao?”

      Cố Thành biết, Lâm Tưởng vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ngày thường cũng như vậy, tuy rằng vì sao đột nhiên lại bắt đầu thể khả năng diễn xuất của mình, nhưng vẫn rất vui lòng phối hợp, chỉ thấy bên khóe miệng của nhếch lên, cười : “ ba mươi tuổi rồi chứ còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, cho nên có thể tự mình làm chủ được.”

      Lâm Tưởng vỗ ngực, cười : “Em còn tưởng rằng các cụ nhà lại bảo thủ mà khinh thường con hát[1].” cố ý lời này, thực ra mẹ Cố vẫn luôn có loại tư tưởng này, bao gồm cả Cố Thành của đời trước cũng như vậy, chỉ là tại thay đổi.

      [1] Con hát: Đây là thuật ngũ của ông bà ngày xưa để về những người làm trong lĩnh vực biểu diễn, thể khinh thường.

      Tần Mân căn bản còn có rất nhiều lời muốn , nhưng lại bị câu của Lâm Tưởng làm cho nghẹn họng. Xem ra Cố Thành bị con nghiệt này mê hoặc rồi. tại người khác gì cũng đúng, vẫn là nên về nhà bàn bạc đối sách với dì chút trước .

      Cố Thành nghe Lâm Tưởng như vậy, tự nhiên lại nhớ tới hành động của chính mình ở đời trước, khỏi có chút xấu hổ. Nếu lúc trước mình ôm cái loại ý nghĩ buồn cười đó mà đối đãi như vậy với Lâm Tưởng, hẳn là hai người có kết cục như vậy.

      giọng : “Kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời như vậy, ai dám khinh thường em chứ?”

      Tần Mân muốn tiếp tục nhìn hai người ân ái nữa, vì thế nhìn Cố Thành : “, cuối tuần chúng ta nấu mấy món ngon chờ trở về. Em về trước, dì chờ em về cùng ăn cơm.”

      Cố Thành lãnh đạm gật đầu, “ .”

      Sau khi Tần Mân rời khỏi, trong văn phòng lại chỉ còn lại hai người, lúc này Lâm Tưởng mới buông eo Cố Thành ra, đứng thẳng dậy nhìn cười nhạt.

      Cố Thành buồn cười hỏi: “Diễn đủ rồi sao?”

      Lâm Tưởng bị vạch trần cũng cảm thấy xấu hổ, : “ xem, tất cả đều hết rồi còn diễn để làm cái gì chứ.”

      “Nhưng thích nghe em gọi là .” Cố Thành cười trêu chọc .

      Hai người nhìn nhau cười.

      Bị Tần Mân quấy nhiễu như vậy vẫn vô tư tiếp tục ăn bánh kem, Lâm Tưởng cầm cái muỗng, lơ đãng hỏi : “Trong nhà có xinh đẹp như vậy ở mà lại có chút rung động nào sao?”

      Trong nháy mắt Cố Thành hiểu hành động khác thường vừa rồi của , cười : “Chỉ là người quan trọng.”

      Lâm Tưởng nhướng mày, quá tin tưởng , “ sao? quan trọng?”

      Cố Thành gật đầu, nghiêm trang, “ quan trọng.” Suy nghĩ chút hỏi ngược lại: “Vừa rồi em ghen có phải ?”

      Lâm Tưởng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn tự nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, người ta ‘ở gần quan được ban lộc’[2], hai người ở cùng với nhau, chừng lâu ngày sinh tìnhthì sao.”

      [2] Ở gần quan được ban lộc: gần gũi với người có thế lực được hưởng lợi.

      dọn ra ngoài ở mình rồi.” Lúc vừa mới trọng sinh trở về, liền quyết định dọn ra ngoài ở. Có lẽ đời trước suy nghĩ sâu xa, có rất nhiều chuyện đều bị xem , chỉ cần chú tâm là có thể phát ra việc Lâm Tưởng vẫn luôn bị lập khi ở Cố gia. Lại nghĩ đến những hành động ngày thường của Tần Mân, ít nhiều cũng có thể đoán ra được tâm tư của bọn họ.

      Cho nên khi được sống lại lần nữa, quyết định dọn ra khỏi nhà.

      Lâm Tưởng bị điều này dọa, đời trước khi hai người bọn họ kết hôn cũng tính đến chuyện dọn ra ngoài. Vậy mà đời này bọn họ còn chưa kết hôn mà Cố Thành dọn ra khỏi nhà rồi sao? Cố Thành làm như vậy có thích hợp ?

      Lâm Tưởng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn , từ sau khi trọng sinh đến nay, có rất nhiều chuyện từng xảy ra lại thay đổi 180 độ. Từ đầu đến cuối còn tưởng là trọng sinh lại liền thay đổi tất cả. Nhưng đến bây giờ, lại có nghi ngờ vô cùng sâu sắc. Rốt cuộc là vận mệnh thay đổi con người hay là con người thay đổi vận mệnh?

      ******

      Trước ngày khai máy tuần, Lâm Tưởng thử phục trang được đoàn làm phim chỉ định. ra những người khác sớm thử trang phục rồi, nhưng bởi vì trong đó có mấy diễn viên vai phụ vẫn chưa tới thử cho nên kéo dài tới tận khi đoàn làm phim chuẩn bị chụp ảnh mới đến gọi .

      Sáng sớm hôm nay, Nhạc Tiểu Kỳ theo xe bảo mẫu tới đón , sau khi cùng chút chuyện công việc có điều gì đó muốn lại thôi.

      Trong khoảng thời gian này dần tạo thành thói quen lười biếng, trong lúc nhất thời Lâm Tưởng có chút quen với việc phải dậy sớm, cảm giác trong người còn choáng váng. Nhìn thấy dáng vẻ biết nên hay của Nhạc Tiểu Kỳ liền muốn trêu đùa chút, vì thế nhắm mắt lại làm bộ như nhìn thấy.

      Nhạc Tiểu Kỳ nghẹn lời lúc lâu thể nhịn được nữa, chớp mắt nhìn Lâm Tưởng : “Chị Lâm Tưởng, lát nữa cùng thử trang phục còn có Lý Hân Ý.”

      Lý Hân Ý? Cái người bị đoạt mất giải thưởng Tân binh – Lý Hân Ý sao?

      Trong nháy mắt Lâm Tưởng cảm thấy đầu đau như muốn hôn mê, nhớ người này từng nhắc đến Weibo.

      Nhạc Tiểu Kỳ nhìn lúc lâu vẫn thấy có phản ứng gì, nhịn được mà lắc lắc , “Chị, em chuyện với chị đó, em từng thấy Weibo ta lời oán hận chị đó.”

      Lâm Tưởng lười nhác mở hai mắt, : “Bình tĩnh quan sát, thủy đến thổ dấu [3], có gì hay quan tâm cả.”

      [3] Thủy đến thổ dấu: thuật ngữ trong ngữ hành phong thủy, nghĩa là: nước dâng đất chặn

      Nhạc Tiểu Kỳ thởi dài, “Chị cũng bình tĩnh.”

      ******

      Tài xế đưa Nhạc Tiểu Kỳ tới địa chỉ, lái xe bảo mẫu thẳng đường vào nội thành, sau đó lên cao tốc hướng thẳng tới thành phố A. Thành phố A cách thành phố S xa, cao tốc chỉ mất tầm nửa giờ là tới. Nơi thử trang phục là ở studio trong thành phố A. tại đoàn làm phim ở đó dựng ngoại cảnh, đạo diễn cùng phó đạo điên đều ở đó.

      Lâm Tưởng khá quen thuộc với thành phố A, đời trước thường xuyên tới đây đóng phim, trong bình năm cũng phải ở đây vài tháng.

      Cố Thành ở thành phố A cũng có mấy khu bất động sản, lúc ấy anhcũng có qua với , bảo chọn chỗ để ở cho thoải mái nhưng đều bị từ chối. Đời trước ngừng từ chối bất kể là cái đó có tốt thế nào.

      tại suy nghĩ lại liền cảm thấy óc mình lúc đó giống như bị úng nước vậy, cứ mãi nắm chặt sợi dây thành kiến, khi ở cùng Cố Thành luôn cố chấp.

      muốn biết lúc trước Cố Thành có suy nghĩ gì.

      Đời này Cố Thành thay đổi quá lớn, lớn đến nỗi có chút nghi ngờ rằng liệu có phải là cũng trọng sinh tới đây hay . Nhưng thế giới này nào có chuyện vừa khéo như vậy chứ, loại chuyện trọng sinh này là muốn cho hai người bọn họ làm lại những chuyện qua sao?

      Lâm Tưởng mơ mơ màng màng chợp mắt lúc, khi qua trạm thu phí xuống cao tốc mới tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ tới hai ngày nay Trần Trừng cũng ở thành phố A quay phim vì thế cầm di động gửi cho tin nhắn. Đợi lúc thấy ấy trả lời, hẳn là bận.

      Tới studio trong thành phố, nhanh chóng tìm được vị trí của đoàn làm phim, Lâm Tưởng nhanh chóng chào hỏi đạo diễn.

      Đạo diễn là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc bù xù quần áo lôi thôi lếch thếch, vừa nhìn thấy còn tưởng là ông chú vào phim trường nhặt rác.

      Lâm Tưởng cười nhạt tiến tới bắt tay ta, cung kính gọi “Đạo diễn Triệu.”

      tại chỉ là tân binh, nên có dáng vẻ của tân binh, thái độ phải hạ thấp chút mới tốt. Nhưng nếu muốn phải làm tỏ ra a dua nịnh hót làm được, tính cách làm cho luôn rất khó có thể thân thiết với người khác.

      Đời trước Lâm Tưởng chưa từng tiếp xúc qua với đạo diễn Triệu Tầm, đối với ta cũng có ấn tượng gì, hình như là có tác phẩm lớn nào để làm cho người ta nhớ tới.


    5. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Truyện hấp dẫn lắm .Cảm ơn bạn edited nhiều nha. Mong hố có thêm nhiều đọc giả hơn nữa .
      Nguyên HyCuồng Soái Ca thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :