1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CHANBAEK/THANH XUÂN TỚ CÓ CẬU - GYEON

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 25
      Người ta thường trong chuyện tình cảm, con người trở nên ngu ngốc và ích kỷ. Đó là lý do dẫn đến chia cắt mấy vui vẻ, lại mang vài phần ưu thương.

      Ánh nắng buổi sớm mang theo ấm áp xuyên qua màn cửa chiếu rọi vào hai cơ thể quấn quýt giường, lại mất vài phần gắt gao vốn có.

      Biện Bạch Hiền mơ màng tỉnh dậy, đầu óc có chút đau, cậu theo bản năng cựa quậy cơ thể phát mình bị người nằm phía sau ôm chặt, lưng dán vào lồng ngực rắn chắc.

      Cậu hoảng hốt, xoay người lại bắt gặp gương mặt phóng đại của Phác Xán Liệt, nhất thời im lặng.

      Người trước mặt mới nhìn đến chưa lâu bây giờ lại mang chút tiều tụy. Mặc dù vậy cũng che được dáng vẻ tuấn tú, đôi mày rậm, chóp mũi cao và đôi môi đầy đặn làm Biện Bạch Hiền ngẩn ra chút.

      Cậu nhớ Phác Xán Liệt, cũng muốn được chạm vào cậu ấy, được cậu ấy thương và cưng chiều. Vươn tay khẽ chạm lên gò má trơn mịn của đối phương, Biện Bạch Hiền lại rưng rưng.

      Bế tắc, đó là thứ duy nhất cậu nghĩ đến lúc này.

      Cái chạm đó làm Phác Xán Liệt nhíu mày, từ từ mở cặp mắt to đen láy ra, nhìn thấy Biện Bạch Hiền nở nụ cười ôn nhu.

      Hoảng hốt, Biện Bạch Hiền rụt tay lại, luống cuống ngồi dậy nhưng rồi vội ôm đầu. Tối qua biết uống bao nhiêu, về nhà thế nào, Phác Xán Liệt tại sao lại nằm ngủ cạnh cậu, tất cả cậu đều thể nhớ. Đầu óc cậu choáng váng, lại nặng trĩu, dạ dày cũng đau rồi, xem ra nốc ít chất cồn kia vào bụng.

      " khoẻ sao? " Phác Xán Liệt cũng bật dậy, nắm lấy cánh tay ôm đầu của Biện Bạch Hiền, lại bị đối phương hung hăng hất ra.

      " Đừng chạm vào tôi. "

      Câu ngắn gọn, đơn giản nhưng thành công chém vào tim Phác Xán Liệt nhát. Người trước mặt hôm qua còn nũng nịu dụi vào lồng ngực cậu ngủ say mê, hôm nay lại trở về vẻ quật cường, xa lạ như vậy, điều này làm cậu tránh được cảm giác mất mát.

      Biện Bạch Hiền vẫn còn chưa tha thứ cho cậu.

      Nhìn đối phương bước vào nhà tắm, Phác Xán Liệt khẽ thở dài.

      .

      .

      Lúc Biện Bạch Hiền ra khỏi phòng tắm thấy Phác Xán Liệt đâu. Chắc là biết khó mà lui, về nhà rồi?

      Nghĩ đến đây, cậu lại có chút hụt hẫng. khi mở mắt ra thấy được hình bóng mà mình luôn nhớ đến, cậu an tâm và vui vẻ thế nào. Bất quá cảnh giác lại lần nữa dâng lên, đâu đó trong nội tâm cậu bảo rằng, cậu thể ở cạnh Phác Xán Liệt.

      đường xuống phòng bếp, Biện Bạch Hiền bị tiếng quen thuộc làm cho hơi kinh ngạc.

      Phác Xán Liệt cư nhiên phụ dì Hạ dọn thức ăn sáng lên cho cậu a! phải nên về rồi sao? Cậu chắc nếu đối phương cứ xuất trước mặt như vậy cậu thể bị lung lay.

      Dùng vẻ mặt lạnh lùng tràn ngập sát khí ngồi vào bàn ăn. Phác Xán Liệt thấy bảo bối của cậu xuống thực cao hứng, ngồi xuống bên cạnh đẩy khay thức ăn và ly socola nóng đến gần Biện Bạch Hiền. Chống cằm, nhìn đối phương ăn.

      Cảm giác được Phác Xán Liệt cứ nhìn chằm chằm mình, lại thêm ánh mắt đầy ý cười của dì Hạ đứng sau , Biện Bạch Hiền cảm thấy khí có chút ngượng ngùng.

      " Lấy phần cho cậu ấy. " Đành chịu, cậu thể để người kia nhìn mình ăn. Hơn hết thân đều là vận động Viên, Phác Xán Liệt đúng hơn là tuyển thủ, nhịn ăn sáng phải chuyện hay ho gì.

      Phác Xán Liệt dĩ nhiên rất vui, là bảo bối của chủ động quan tâm , thành thành mà vùi đầu vào ăn, ánh mắt lại chưa rời khỏi người đối phương.

      Bữa ăn cứ lặng lẽ trôi qua. người ôm tâm tình vui vẻ, người khó xử.

      Biện Bạch Hiền phải loại thù dai. Nhưng dư của chuyện này chính là cậu nguyện tin tưởng Phác Xán Liệt nữa. Nếu dễ dàng bỏ qua và tha thứ, họ tiếp tục nhau, nhưng cậu muốn thứ tình trọn vẹn, tình có niềm tin. Lại từ khi biết thân phận Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền càng cảm thấy giữa họ có khoảng cách quá lớn. phải về gia thế, mà là địa vị.

      Cậu chỉ là vận động Viên bình thường, Phác Xán Liệt lại là tuyển thủ. chỉ là vấn đề khoảng cách, họ căn bản thể dành thời gian cho nhau, cũng như dành thời gian cho tình này. Tỉ như họ chịu được trở ngại mang tên là ' xa', liệu mọi người chịu thừa nhận và chấp nhận tình cảm của họ ? Điều này còn gắn liền đến tên tuổi và nghiệp của Phác Xán Liệt, cậu thực dám nghĩ đến. Chắc chắn ai cũng khó chịu, việc con trai của Chủ tịch Phác có quan hệ đương với người đồng giới, lại thân phận bình thường mấy nổi trội lên trang đầu các bài báo quả là viễn cảnh làm người ta phải rùng mình.

      Cho nên trong chuyện này, Biện Bạch Hiền lựa chọn buông tay, đều tốt cho cả hai, cũng như cho đối phương cơ hội để 'giải thoát'.

      " Phác Xán Liệt. " Biện Bạch Hiền dám nhìn vào mắt đối phương. Cậu biết nó chứa đầy thương và mong chờ, mà giờ phút này cậu thể vì nó mà lưỡng lự thêm nữa.

      " Tha cho tôi . Xem như tôi cầu xin cậu, chúng ta thể nào nữa. " Cái gì gọi là mặt khác của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cậu muốn tìm kiếm, cũng muốn thấu hiểu nữa. có lợi ích gì, họ căn bản có cơ hội, dù là lòng tin bị đánh mất hay thử thách thể vượt qua phía trước, đều phá vỡ tình này.

      Phác Xán Liệt nhíu mày, cậu muốn nghe đối phương những lời này. Dù là mắng cũng được, đánh cũng được, thậm chí khóc lên, trút giận lên người cậu cậu cũng tuyệt phản kháng. Nhưng vẻ lãnh đạm và bình tĩnh cùng câu buông ra cách thành khẩn như thế, Phác Xán Liệt sợ.

      " Bạch Hiền, tớ biết mình khiến cậu hụt hẫng, đều là do tớ sai. Tớ sai khi ôm tất cả mọi chuyện mình. Có phải cậu lo tớ rời ? Đừng lo, tớ . Cái gì gọi là vị trí tuyển thủ, tớ cần, tớ chỉ cần cậu, Bạch Hiền, cậu có hiểu .. "

      Phải khó khăn lắm Biện Bạch Hiền mới ngăn cho con ngươi bị nước mắt bao phủ, gần như là dùng toàn bộ khí lực đè nén cảm xúc trôi ngược vào trong, lấy hết can đảm nhìn thẳng đối phương, mang theo ý cười nhàn nhạt.

      " Cậu ngu ngốc như vậy sao? Việc cậu có hay căn bản tôi để tâm nữa. Quan trọng là tôi cạn kiệt lòng tin ở cậu rồi Xán Liệt. Cậu cũng cần vì tôi mà làm ảnh hưởng đến tương lai của cậu. Về . Chúng ta cũng đừng gặp mặt nữa. Cậu cũng đừng liên lạc với tôi, tôi muốn có chút liên quan gì đến cậu. "

      đợi đối phương trả lời, Biện Bạch Hiền xoay người lên phòng. Cậu phải nhanh chút, thể luyến tiếc, thể mềm lòng, dù trái tim gào thét rằng hành động vừa rồi là ngu ngốc, lời vừa rồi là tàn nhẫn. Nhưng làm sao được, cậu Phác Xán Liệt.

      Phác Xán Liệt vì tiếp nhận quá nhiều thông tin làm cậu nhất thời phản ứng được. Lúc kịp hoàn hồn đối phương khuất bóng nơi cầu thang.

      Dùng hai tay ôm đầu, cậu biết vì sao thể giữ người kia lại. Trong từng câu chữ kia, cậu cảm nhận được toàn bộ vô tình. thương, tin tưởng và phụ thuộc, như hai người hề liên quan trao đổi với nhau đề tài nhạt nhẽo.

      Phác Xán Liệt tức giận. phải vì Biện Bạch Hiền trở nên lạnh nhạt mà vì chính bản thân mình, đúng hơn là thân phận tuyển thủ chết tiệt này làm Biện Bạch Hiền quay lưng với cậu.

      Rời khỏi nhà Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt biết lúc này mình phải làm gì.

    2. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 26
      Có thể nghe theo sắp đặt trong tất cả mọi chuyện. Nhưng tình cảm này là thứ tớ thà chết bảo vệ và giành lấy, chỉ vì cậu.

      " Thiếu gia.."

      Dì Hạ ôn tồn gõ cửa rồi đẩy cửa vào phòng của Biện Bạch Hiền, qua đôi mắt thể nhìn thấu tâm tình.

      " Dì.. " Biện Bạch Hiền ngước nhìn bà, ánh mắt thoáng vẻ bi thương.

      " Cậu Phác về rồi. Thiếu gia, cậu thực cam lòng sao? " Chuyện giữa Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt dì Hạ khó để nhận ra. Đêm qua Phác Xán Liệt cõng Biện Bạch Hiền về nhà rồi thuận lợi lên phòng cũng do tay bà an bài. Vừa nãy khi Phác Xán Liệt xuống nhà, lon ton theo bà hỏi này hỏi nọ về thiếu gia của bà trong lòng hiểu được ít nhiều về đối tượng này. Lại , mắt nhìn người của người đứng tuổi thực khá chuẩn xác. Bà biết, thiếu gia bà tuy mạnh mẽ nhưng xem ra 'cậu Phác' này chính là điểm yếu duy nhất.

      Là vì dành quá nhiều tình cảm và tin tưởng phải sao?

      Bởi lẽ nên mới nhượng bộ, mới mềm yếu và cả việc đau đớn buông tay.

      Vì tốt cho đối phương, tốt cho đôi bên.

      Thiếu gia của bà là hy sinh tình cảm của mình. Nhưng vì lý do gì, bà vẫn chưa hiểu được.

      Biện Bạch Hiền vùi đầu trong lòng dì Hạ, lặng lẽ rơi lệ, " Dì, con mệt mõi rồi.. Nhưng con cậu ấy... ", tiếng nức nở ngày bi ai, vang lên trong căn phòng yên tĩnh làm người nghe phải xót lòng.

      Dì Hạ an tĩnh vỗ lưng Biện Bạch Hiền, im lặng nghe cậu bộc bạch, kể lể về những khó khăn và vướng mắt, cũng như quyết định từ bỏ mảnh tình cảm mấy xán lạn này. Bà biết thiếu gia đau. Đau nhiều đến mức nào ngoài cậu ấy ra chắc chỉ có mình bà là người hiểu nhất.

      Bà còn nhớ, những ngày tháng lúc thiếu gia luyện tập Hapkido, dù bị thương nặng đến đâu, khổ luyện đến đâu cũng chưa từng mở miệng kêu rên nửa câu. Lúc thầy dạy Hapkido bắt thiếu gia chạy mấy tiếng đồng hồ quanh sân khu biệt thự rộng lớn, rồi lại đeo bánh xe nặng trịch vào chân bắt cậu chạy bộ cũng rơi giọt lệ nào. Trừ khoảng thời gian đầu lúc ông bà chủ vừa sang nước ngoài bỏ cậu lại với đám hạ nhân bà đây có lẽ lần này là lần hiếm hoi suốt gần 20 năm nay bà thấy thiếu gia khóc, lại suy sụp đến vậy.

      Mặc dù đầu đuôi, bà vẫn cảm thấy chút bài xích nào về mối quan hệ giữa Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt. phải bà có tư tưởng đại, chỉ là với thiếu gia mà , bà quan tâm nhiều đến vậy. Cậu như con trai ruột của bà, bà chỉ cần cậu có thể tìm được người bạn tri kỷ bù đắp những năm tháng tủi thân, đơn lúc , như vậy bà biết ơn người đó bao nhiêu.

      Mà người đó ngay lúc này, bà nghĩ chính là Phác Xán Liệt.

      " Thiếu gia, cậu muốn thử lần, vì bản thân mình mà trở nên ích kỷ chút, bảo vệ tình cảm này sao? "

      Biện Bạch Hiền đáp. Cậu thực hạ quyết tâm. Bất quá cũng cần chút thời gian để quên .Hoặc cũng có thể cả đời quên được ?

      .

      .

      Suốt mấy tuần sau đó, Phác Xán Liệt cũng đến tìm cậu hay liên lạc nữa. Hay cách khác cậu đổi số điện thoại, còn căn dặn đám người Độ Khánh Tú được nhiều chuyện nhúng tay vào.

      Ngô Thế Huân hôm nay đến nhà định rủ Biện Bạch Hiền đâu đó cho khuây khoả. Kể từ sau đêm kia, Phác Xán Liệt cũng cho cậu biết tình. Mặc dù rất muốn mắng hai người này trận nhưng nghĩ gì đó lại thôi.

      " , dì Hạ em biết sáng giờ mới ăn bữa. có tin em mét với chú Biện ? " Ngô Thế Huân cửa cũng chẳng thèm gõ, xông thẳng vào phòng đứng trước giường lớn giọng oán trách. Cậu cũng lo lắng cho Bạch Hiền a!

      " , họ cũng chẳng quan tâm tới . " Biện Bạch Hiền vẫn duy trì tư thế phủ chăn kín đầu, đến mặt cũng thèm nhìn đứa em trai nổi giận bên cạnh.

      " Mẹ nó điên đủ chưa! " Thân là vận động viên vừa đoạt giải lớn, lại tự ngược làm ảnh hưởng đến thân thể là điều tuyệt đối cấm kị. Đối với người theo đuổi thể thao như họ, thân thể là quan trọng nhất, huống hồ Biện Bạch Hiền còn là vận động Viên Hapkido, thể lực đương nhiên cần nhiều hơn người thường.

      Ngô Thế Huân xốc con người cứng đầu trước mặt dậy, nhìn thấy gương mặt hốc hác, mệt mõi và tiều tụy kia lửa giận lập tức xông lên tận não.

      " xem lại bản thân bây giờ thành bộ dạng gì rồi! Người chia tay là , qua lại cũng là , cắt đứt liên lạc, thẳng tay đoạn tuyệt với Phác Xán Liệt cũng chính ! Sao, hối hận rồi? Tự hành hạ mình như vậy. Biện Bạch Hiền, rốt cuộc mẹ nó làm gì vậy? "

      " Mặc kệ . "

      Đối với đáp trả hời hợt kia, Ngô Thế Huân cũng từ bỏ việc thuyết phục. Nếu cứ để Biện Bạch Hiền như vậy, sớm muộn cũng bị chết khô mất.

      Khuyên can hồi lâu, cuối cùng Ngô Thế Huân thành công khiến Biện Bạch Hiền xuống lầu dùng cơm. Ăn ít hay nhiều quan trọng, có ăn là được!

      .

      .

      " Ông chủ, Phác thiếu gia hai ngày rồi ăn cơm.. Cửa phòng lại khoá, tôi... " Hạ nhân vừa thuật lại tình vừa e dè dám nhìn vào mắt Phác Sang Sinh ngồi sô pha trước mặt. Nhận được cái phất tay của ông mới dám thở phào xoay đầu về phòng bếp.

      Phác Sang Sinh thở dài lên phòng Phác Xán Liệt. Ông phải biết tâm tình con trai ông suốt mấy tuần nay, đều là biểu tình mực đòi rời đội tuyển mà học ở trường SM kia. Ông cũng biết, đứa trẻ tên Biện Bạch Hiền kia trong lòng con trai ông cao hơn tất cả, kể cả ông cũng chừng. Nhưng dù vậy, chuyện rời đội tuyển là thể. Ông rất muốn việc cho Phác Xán Liệt, thế nhưng vì số lý do nên đành im lặng chờ thời cơ, cũng như quan sát đứa con lãnh đạm này.

      " Xán Liệt.. " Phác Sang Sinh gõ cửa phòng, hồi sau nghe được tiếng khoá cửa vang lên, cửa phòng mở ra.

      Phác Xán Liệt ngồi sô pha hút thuốc, trong phòng tràn ngập tầng khói loãng. Ông nheo mắt, lại ngồi đối diện cậu.

      " Xán Liệt.. Còn tuần nữa là kỳ nghỉ kết thúc. Ta mong con biết phân nặng , bảo dưỡng thân thể cho tốt mà cùng đội tuyển.... "

      Phác Sang Sinh chưa hết câu bị Phác Xán Liệt cắt ngang, tay vẫn cầm điếu thuốc, mắt nhìn ngoài cửa thèm liếc ông cái.

      " Giấy phê duyệt rời đội tuyển, ông ký, hay ký? "

      Câu băng lãnh pha chút tuyệt tình gì sánh được, mà chủ nhân nó lại bình thản như có gì.

      " Ta ký! " cần nhiều. Ông vất vả thế nào mới rèn sắt thành thép, đưa Phác Xán Liệt đến con đường tuyển thủ này thực khó khăn. chỉ ông, mà đứa con trai này cũng nổ lực ít. ký là ký sao?

      Phác Xán Liệt cười nhàn nhạt, thả điếu thuốc trong tay xuống gạt tàn đầy ắp bàn, nhìn thẳng vào mắt ông mà buông ra câu.

      " Ông ký, tôi tự . "

      phải Phác Xán Liệt bất hiếu. Chỉ là cậu cảm thấy cam tâm. Vì cái gì mà từ đến lớn người ba này luôn thay cậu quyết định mọi chuyện về cuộc sống của cậu. Đến cả con đường nghiệp tương lai cũng là ông tự dàn dựng giúp cậu từ sớm. Cậu quả thực bơi lội, đam mê nó. Nhưng nếu so sánh vị trí tuyển thủ mà cậu từng mơ ước với Biện Bạch Hiền, dễ để đưa ra câu trả lời ngay lập tức. Huống hồ chỉ là rời đội tuyển, cậu vẫn có thể tiếp tục đam mê với tư cách vận động Viên, nhưng ông lại mực từ chối. Cậu nhịn đủ rồi. Ông có thể quyết định tất cả mọi thứ trong cuộc đời cậu, cậu vẫn im lặng đồng ý. Nhưng thứ liên quan đến Biện Bạch Hiền, đến người con trai cậu thương tuyệt đối thể nhượng bộ. Phác Xán Liệt muốn ít ra trong cuộc đời mình cũng có thứ quan trọng cậu liều mạng giữ lấy, liều mạng cãi lại ý ba mình, và cậu biết đó chính là Biện Bạch Hiền.

      Có thể bây giờ người kia tha thứ cho cậu, chuyện khó khăn khi cậu trở về hoạt động ở đội tuyển. Nhưng nếu thuận lợi tiếp tục học ở trường SM, việc tha thứ chỉ là vấn đề thời gian.

      Cho nên bây giờ, giải quyết đám đá cản đường kia trước .

    3. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 27
      Chưa có ai tớ ngu ngốc, nhưng họ vĩnh viễn biết tớ có những lúc trở nên ngu ngốc vì cậu.

      Phác Xán Liệt cầm Áo khoác, tự lái xe rời khỏi biệt thự Phác gia, đường chạy thẳng đến trung tâm tập huấn đặc biệt của đội tuyển.

      Ba Phác cho rời sao chứ, tự bản thân có cách.

      " . " Phác Xán Liệt gật đầu chào huấn luyện viên của cậu. Đối mặt với người này hiểu sao Phác Xán Liệt cảm thấy có chút áy náy.

      " Xán Liệt, kỳ nghỉ còn chưa kết thúc mà. Sao, nhớ bơi lội rồi? " Thanh niên cao lớn kia thấy Phác Xán Liệt tới cười rất vui vẻ. Thoạt nhìn bề ngoài tuy còn trẻ nhưng phảng phất dáng dấp dày đặc kinh nghiệm như người đứng tuổi.

      " , em muốn rời đội, duyệt cho em . " Thẳng thừng, chút ngập ngừng nhưng giọng có hơi run rẩy.

      Thanh niên kia bị câu này làm cho sửng sốt. tiếp nhận huấn luyện Phác Xán Liệt thời gian khá dài sau khi ba - huấn luyện Viên của Phác Xán Liệt từ - nghỉ hưu. Tình cảm dành cho tên nhóc này vô cùng tốt, có thể như em . cũng biết Phác Xán Liệt đối với vị trí tuyển thủ này là khát khao thế nào. Vì cái gì mà mới thời gian ngắn gặp trở nên như vậy?

      " Em biết dễ chấp nhận. Nhưng dù cho có vậy, em cũng nhất quyết rời khỏi đội. , coi như giúp em . " Đối với vẻ mặt hoảng hốt rồi trầm ngâm của người thanh niên, Phác Xán Liệt thực sốt ruột. Lời mang theo van nài, cũng pha chút đe doạ.

      " Phác Xán Liệt, tôi biết cậu gặp phải chuyện gì. Nhưng dù là tôi muốn giúp cậu cũng phải có lý do ràng mạch trình lên cấp . Dự án này còn chưa công khai với mọi người, tuyển thủ rút lui, cậu tôi phải làm sao? Vả lại tôi cũng cho phép cậu rời đội! "

      " Lý do rành mạch sao? Tỉ như? " Có gì đó loé lên trong đầu Phác Xán Liệt. Cậu cũng từng nghĩ đến cớ này, nhưng là phải chuẩn bị ra sao.

      " Xán Liệt, cậu từ bỏ . Đối với tuyển thủ bơi lội mà trừ khi cậu chấn thương nặng thể tiếp tục tạo hình nghệ thuật mới được phê duyệt cho phép rời đội ra, dù cậu có giả vờ phá kĩ thuật cũng được . " Thanh niên đắc ý. tin Phác Xán Liệt còn có cách tự mình rời .

      Ngược với tin chắc đó, Phác Xán Liệt lại mỉm cười nhàn nhạt, cảm ơn rồi lao ra khỏi trung tâm huấn luyện.

      Thanh niên kia sửng sốt. nhìn ra được ý cười trong mắt người kia. Phác Xán Liệt luôn là người liều mạng, vì mục đích đặt ra cậu có thể vì tất cả mà đạt được. Lần này xem ra là cuộc đặt cược chí mạng sao?

      .

      .

      Phác Sang Sinh cúp điện thoại, sắc mặt trở nên trắng bệch đến khó coi. Tên nhóc con trai ông vốn bản tính cứng đầu, mặc dù từ đến lớn luôn nghe theo ông nhưng ông biết trong lòng nó thực có vài phần muốn. Ông cứ nghĩ mình có thể thay nó rào mưa chắn gió, hảo hảo bao bọc, chăm sóc luôn ngoan ngoãn giấu nhẹm cứng cỏi bên trong kia. Nhưng ông nghĩ đến, có ngày Phác Xán Liệt vì tình mà phản bác lại ông.

      Chuyện con trai bảo bối thích người cùng giới đối với Phác Sang Sinh mà phải dễ chấp nhận gì. Lúc mới biết chuyện, ông như từ trời rớt xuống địa ngục, tức tốc cho cấp dưới lôi lai lịch mười tám đời nhà họ Biện ra xem xét sót chữ.

      Nhưng rồi ông nhận ra, mọi thứ tệ đến vậy. Sau nhiều lần tiếp xúc và xem xét cử chỉ của Phác Xán Liệt, Phác Sang Sinh biết con ông thích người cùng giới. Nó chỉ đơn giản là thích đứa trẻ họ Biện đó.

      Đứa trẻ họ Biện kia, nếu là nó được. Đổi lại là người con trai khác, ông tin con trai ông động tâm, liều mạng cắt đứt nửa đam mê, liều mạng chống đối lại ông. Đổi lại là người con trai khác, có lẽ ông cũng khó mà chấp nhận.

      Người ta muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, phải sao? Trong tình huống giờ, người duy nhất có thể ngăn Phác Xán Liệt thực những việc điên rồ chỉ có duy nhất đứa trẻ họ Biện kia.

      Vội vàng nhấn cái tên trong danh bạ, vừa kêu vệ sĩ và tài xế định vị GPS chiếc xe ban nãy Phác Xán Liệt lái .

      " Chú? Có chuyện gì sao? " Đầu dây bên kia có chút ồn ào, có vẻ ở nơi công cộng.

      Phác Sang Sinh gấp gáp kể sơ tình hình, sau khi ngắt máy lập tức ra lệnh cho tài xế lái xe đến khu chợ đêm.

      .

      .

      Biện Bạch Hiền bị Ngô Thế Huân lôi mua đồ, dạo vòng hồi tinh thần cũng thoải mái lên ít.

      Ngô Thế Huân mua nước uống, Biện Bạch Hiền đành tìm băng ghế bên kia ngồi xuống. Hít hơi khí buổi đêm, dễ chịu. Mọi ngột ngạt và uất ức mấy tuần nay vơi hơn nửa. Cậu cố nghĩ đến Phác Xán Liệt nữa, dù gì đối phương cũng còn dính lấy cậu đòi tha thứ, vậy cũng tốt, xa mặt cách lòng. Nếu miễn cưỡng cố gắng khoảng thời gian có lẽ nguôi ngoai thôi.

      nghĩ bâng quơ, người đàn ông cao to mặc vest đen trông rất vạm vỡ từ chiếc xe Porsche Panamera đen bóng mở cửa phó lái bước ra. Biện Bạch Hiền còn chưa kịp nhìn bị người kia cưỡng chế đẩy lên ghế sau rồi đóng cửa lại.

      Bắt cóc!

      Trong đầu Biện Bạch Hiền bây giờ chỉ có hai chữ này. Bất quá đối tượng này cũng lạ kỳ , bắt cóc còn dùng chiếc xe hàng hiệu này, là phô trương cho ai coi chứ?

      Trong tình huống này, Biện Bạch Hiền la hét giãy giụa, hỏi mấy câu thừa thãi như ' Các người là ai? ' , ' Các người đưa tôi đâu? ' hay ' Thả tôi ra'. Những hành động này ấu trĩ và 'ẻo lả' quá ?

      Ho khan mấy tiếng, người đàn ông cao to kia cùng người tài xế thấy mặt nãy giờ cũng lên tiếng, uy hiếp , đe doạ cũng , điều này làm Biện Bạch Hiền thấy hơi lạ,nhưng cũng ra lời định .

      " Này, các người cần bao nhiêu? Tôi rất biết điều, yên tâm, tôi lén lút báo cảnh sát, bỏ trốn cũng..."

      Bất quá lời chưa hết, người đàn ông ngồi ghế phó lái quay xuống, cúi đầu cách lễ phép.

      " Cậu Biện, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi phải kẻ bắt cóc. Chúng tôi chỉ nghe lệnh ông chủ dẫn cậu đến nơi. "

      Biện Bạch Hiền nhất thời cả kinh. Người này kêu cậu là 'Cậu Biện', vậy chắc biết lai lịch thân phận cậu. Nhưng ông chủ mà là ai? Tại sao lại muốn đưa cậu ? Với cả, đâu a!?

      Chiếc xe vẫn cứ phóng nhanh, tốc độ gần như là xoẹt lửa, vượt mấy cái đèn đỏ cũng thấy bóng dáng xe cảnh sát đuổi theo. Biện Bạch Hiền thầm nuốt nước bọt, xem ra 'ông chủ' kia có thân phận tầm thường.
      định hỏi , chiếc xe nhanh chóng bẻ cua rẽ vào khu nhà rộng lớn, trông vô cùng đẹp đẽ nhưng mang khí yên ắng, nhìn như có người chủ, lại sạch , xem ra là chủ nhân thèm ở.

      Biện Bạch Hiền bị người đàn ông cao to kia dẫn tay kéo . cho khoa trương chứ ra là chạy. Cậu có hơi bực bội, định vung tay bỗng nghe thấy tiếng đồ đạc va chạm cực lớn từ khu nhà kho trước mắt.

      " Cậu Biện, nhanh lên kẻo kịp, Thiếu gia lỡ xảy ra chuyện gì, ông chủ nhất định bỏ qua chúng tôi."

      Người đàn ông dùng giọng gấp gáp cầu xin cậu, tay chỉ vào hướng nhà kho.

      Biện Bạch Hiền ù ù cạc cạc, vài giây sau như nhận ra chuyện gì, sắc mặt khó coi chạy thẳng vào căn nhà kho bằng gỗ rộng lớn kia.

      Khoảnh khắc đặt chân vào cánh cửa gỗ màu sậm kia, Biện Bạch Hiền cả kinh, sắc mặt cắt còn giọt máu.

      Người trước mặt đứng nép mình dưới chiếc tủ gỗ cao khoảng hai mét, tay vịn vào cây sào chống lấy góc của tủ, bên cạnh là cây sào tương tự nằm dưới đất, xem như vừa bị đối phương gạt ra.

      Tình hình rất chi là tình hình, chiếc tủ kia nghiêng khoảng 60°, chỉ chịu lực duy nhất từ chiếc sào mỏng manh bị đối phương vịn lấy kia. Mà đối phương lại đứng dưới khoảng cách đó, Biện Bạch Hiền nín thở, cảm giác chỉ cần người kia dùng lực đẩy chiếc sào vịn kia xuống đất, toàn bộ lực của cái tủ đè lên người . chấn thương vai cũng gãy tay gãy chân, cũng may là người trưởng thành, nếu là trẻ khẳng định bị đè chết.

      Mà sắc mặt đối phương lúc này cũng trắng bệch, mồ hôi ướt trán, đến đứng cũng có vẻ loạng choạng, tim Biện Bạch Hiền thoáng cái thắt lại kịch liệt.

      Giây phút thấy người trước mắt kia nhắm chặt mắt, cổ tay dùng lực đẩy cây sào mảnh xuống, tim Biện Bạch Hiền như ngừng đập. Cậu lao lại phía đối phương, hét lên thảm thiết.

      " Xán Liệt! "

      Phác Xán Liệt bị tiếng quen thuộc làm cho sửng sốt. Bất quá mọi chuyện muộn, cây sào 'cạch' cái rơi xuống sàn lạnh tanh, chiếc tủ theo lực hút Trái Đất dần dần sụp xuống.

      Nhắm mắt, Phác Xán Liệt chuẩn bị hứng chịu thứ sắp diễn ra. Chấn thương vai cũng tốt, bị giữ lại đội tuyển, đường đường chính chính nộp đơn vào trường SM, hảo hảo dỗ dành người con trai hận cậu, chán ghét cậu đến thấu xương kia. Trước khi đó, còn có thể nhìn thấy đối phương lao về phía mình, nghe đối phương gọi tên mình, cũng là loại mãn nguyện.

      đau đớn, đổ máu, có cảm giác bị cứng cỏi đè lên xương cốt, đỗi lại là tiếng 'rầm' chấn động của chiếc tủ lúc ngã xuống đất.

      Phác Xán Liệt dùng chút sức lực cuối hé mắt, Biện Bạch Hiền ôm lấy , đôi mắt ướt đẫm pha bao nhiêu lo sợ và tức giận.

      Phác Xán Liệt mỉm cười, nắm lấy bàn tay đối phương lại nghe thấy tiếng 'shhh' đau đớn.

      Biện Bạch Hiền trong lúc nguy cấp dùng toàn bộ khí lực kéo Phác Xán Liệt ra khỏi chỗ chết, nhưng bàn tay phải vì dùng lực đẩy chiếc tủ ra, lại né kịp lực nên bị sưng đỏ lên, có lẽ là chấn thương rồi.

      Bất quá Biện Bạch Hiền nghĩ nhiều như vậy, lẳng lặng nhìn đối phương từ đầu đến cuối thấy bị trầy xước gì mới bỏ được tảng đá trong lòng xuống.

      Bàn tay bị thương được Phác Xán Liệt đưa lên gần mặt, Biện Bạch Hiền thấy đối phương nhíu mày nhìn chằm chằm chỗ sưng đỏ kia, lại đưa đến gần môi, thổi thổi rồi hạ xuống đó nụ hôn dịu dàng.

      Phác Xán Liệt ngước nhìn Biện Bạch Hiền, nở nụ cười mãn nguyện nhưng khoé mắt lại chảy xuống dòng lệ trong suốt theo đường nét khuôn mặt trôi xuống má.

      Biện Bạch Hiền nhìn cảnh tượng này thực đau đến muốn nấc lên, nhưng chưa kịp trút giận, đối phương ngã quỵ xuống, hôn mê bất tỉnh.

      Đỡ lấy cơ thể còn điểm tựa của Phác Xán Liệt, vừa hay người đàn ông cao to kia từ ngoài bước vào, giúp cậu cõng Phác Xán Liệt ra xe, đường phóng thẳng .

    4. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 28
      Người của công chúng luôn bị người khác dèm pha, soi mói, đặc biệt là đời tư. Nhưng chỉ cần tớ và cậu can đảm chút, quyết tâm và kiên định, mọi chuyện tốt đẹp.

      Biện Bạch Hiền phát xe đến bệnh viện, hỏi người đàn ông ngồi ghế phó lái biết 'ông chủ' kia bảo họ về nhà, bác sĩ chờ sẵn rồi.

      Rất nhanh, chiếc xe dừng trước biệt thự Phác gia. Biện Bạch Hiền nghĩ nhiều, theo sát Phác Xán Liệt lên phòng , cẩn thận quan sát vị bác sĩ kia ghim kim vào mu bàn tay của Phác Xán Liệt.

      " Bác sĩ, cậu ấy làm sao vậy? "

      Vị bác sĩ kia nhìn Biện Bạch Hiền, gật đầu cái, " Cậu ấy bị suy nhược nặng, có lẽ mấy ngày ăn ngủ, lại thêm kích động và tâm lí ổn định nên tại cơ thể suy yếu. Yên tâm, nghỉ ngơi kỹ lưỡng vài ngày có thể hồi phục. Thể lực cậu ấy vốn rất tốt, cậu đừng lo lắng. "

      Nghe vậy Biện Bạch Hiền mới thở phào. Đợi bác sĩ kia ra, cậu nhìn người an giấc giường, trong lòng lại tránh được cỗ chua xót.

      định ngồi xuống nắm lấy bàn tay hơi xanh xao mà rắn chắc kia, cửa phòng truyền đến tiếng người. Qua thanh, có lẽ là người đàn ông vừa nãy ngồi ghế phó lái xe.

      Biện Bạch Hiền theo lời xuống phòng khách. Lại , vì mãi lo lắng cho Phác Xán Liệt, cậu từ khi đặt chân vào cửa nhìn qua căn nhà lấy cái, giờ phải thực sang trọng và toát ra khí chất.

      Người đàn ông với mái tóc hoa râm và khuôn mặt cương nghị, dáng vóc cao lớn thấy cậu bước vào nở nụ cười ôn nhu.

      Biện Bạch Hiền nhất thời hiểu tại sao. cần cũng biết, người trước mặt mang vài nét tựa Phác Xán Liệt, có thêm nhiều phần trầm tĩnh hơn chính là ba của cậu ấy, cũng là Chủ tịch Cục thể thao, 'ông chủ' mà người đàn ông kia nhắc : Phác Sang Sinh.

      Biện Bạch Hiền lễ phép cúi người, cố nặn ra nụ cười ôn hoà. hiểu sao người này mang lại cho cậu cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lục lọi mãi vẫn biết gặp ở đâu. Nhưng ý này lập tức bị cậu giễu cợt, là ba của Phác Xán Liệt, có thể quen mắt sao?

      " Con ngồi . " Phác Sang Sinh phất tay về chiếc ghế salon đơn đối diện. Tâm tình thực rất tốt. Nhìn dáng vẻ lớn lên vô cùng dễ nhìn của Biện Bạch Hiền cùng khí chất toát ra, ông khỏi trầm trồ.

      chửi mắng, mặt nhăn mày nhó hay lớn tiếng buông lời cảnh cáo đe doạ, thái độ này của Phác Sang Sinh làm Biện Bạch Hiền cảm thấy lạ lẫm. phải mọi phụ huynh đều luôn như vậy khi gặp người uy hiếp đến lợi ích của con họ sao? Cậu hiểu được ba Phác nghĩ gì.

      Phác Sang Sinh cười cười, thấy Biện Bạch Hiền cúi đầu dám nhìn mới từ từ mở lời.

      " Phác Xán Liệt con trai ta từ đến lớn chưa hề chống đối lại ta, dù chuyện hay chuyện lớn. Mẹ nó mất sớm, ta luôn cố gắng thay nó sắp đặt ổn thoã mọi con đường mà nó bước . Nó cũng rất biết điều, ngoan ngoãn thể tốt. Bất quá ta vẫn quên, nó vốn có bản tánh cứng cỏi và lãnh đạm. " Ông cầm chén trà lên, thổi thổi rồi nhấp ngụm, mãn nguyện tiếp.

      " Nó bắt đầu với bơi lội từ khi lên tiểu học, mọi nỗ lực và cố gắng của nó ta đều thu vào tầm mắt. Ta nhìn thấy nó khổ sở mỗi ngày chạy đến hồ bơi tập thể tập bơi, mới cho xây hẳn cái hồ lớn cho nó ở nhà tiện luyện tập. Có những buổi, nó cố chấp bơi qua bơi lại đến chuột rút hết chân rồi tay, rồi bả vai, nó nhăn nhó nhưng chưa hề oán trách. Khi đó ta biết, ta thay nó chọn đúng con đường. "

      " Lúc nó mới lên trung học, nó với ta việc bơi như thế thực nhàm chán, muốn thử thách với nhảy cầu nghệ thuật. Suốt thời gian đó, nó sụt rất nhiều cân vì theo chế độ của lớp thể dục, ép dãn các cơ để thuận lợi cho việc tạo hình . Ta đau lòng, nhưng thấy nó ôm ấp hi vọng và đam mê nên ta ngăn cản. Chỉ trong thời gian ngắn, năng lực và kĩ thuật của nó vượt bậc. Ta chẳng qua chỉ là thay nó đặt vé vào đội tuyển, tất nhiên là thuận lợi trở thành thực tập sinh cho đội tuyển sắp tới. Kể từ đó, nó ngừng nỗ lực bản thân, vì địa vị mà tự cao tự tại."

      Biện Bạch Hiền yên lặng ngồi nghe, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Cái gì gọi là liều mạng nỗ lực vì đam mê, cậu hiểu hơn ai hết, cũng hiểu được cảm giác của Phác Xán Liệt vì bản thân cậu cũng như vậy.

      " Hơn nửa năm trước, nó cùng đội tuyển thực tập vào trường của con học hỏi kinh nghiệm thực tiễn và cọ xát. Ta gặp nó khoảng thời gian. Đến khi trở về, nó lại đối với ta hoàn toàn khác biệt. nhẫn nhịn, mà là cương quyết. Cương quyết đến nỗi ngay cả vị trí tuyển thủ mà nó dày công đạt được cũng cần. Nó thậm chí còn muốn tự ngược làm bản thân chấn thương, ép cấp như ta vào bước đường cùng, cũng ép người làm ba như ta lực bất tòng tâm. "

      Biện Bạch Hiền run rẩy, tay nắm thành quyền, sóng mũi cay xè nhưng vẫn là khóc. Tên ngốc kia thực làm vậy. Vì muốn giành lấy tin tưởng và tha thứ của cậu mà dùng đam mê và bản thân để đánh đỗi. Cậu chợt cảm thấy bản thân ích kỷ, lại quá nông nỗi và biết thức thời. nếu lúc nãy Phác Xán Liệt xảy ra chuyện gì, cậu hận mình cả đời mất.

      Phác Sang Sinh lặng lẽ vươn tay nắm lấy bàn tay bị thương bị nắm chặt đến sưng lên kia, nhàng dùng băng gạc trắng cố định lại. lúc nhìn thấy Biện Bạch Hiền tay bị sưng đỏ, vẫn cố chấp đặt toàn quan tâm lên Phác Xán Liệt, Phác Sang Sinh có hơi bất ngờ. Đối với vận động Viên, thân thể là mối ưu tiên hàng đầu, huống hồ Biện Bạch Hiền còn là vận động Viên hạng A môn võ thuật, bàn tay xảy ra vấn đề gì, chỉ là tổn thương thân thể, vị trí và ước mơ tại cũng tan tành.

      Ấy vậy mà vì con trai ông, cậu ấy lại quản bản thân như vậy.

      Hành động này làm Biện Bạch Hiền hơi kinh ngạc, lại dám hó hé. Dù gì con trai người ta ra nông nỗi này cũng vì cậu.

      Nhìn được biểu tình mặt Biện Bạch Hiền, Phác Sang Sinh chỉ lắc đầu cười.

      " Con đừng nghĩ ta kể những chuyện này là vì ta trách con. Ta thực biết ơn con. có con, đứa con trai kia của ta chắc giờ thể giữ được vị trí tuyển thủ nữa. Mặc dù ta biết nguồn cơn nó mực rũ bỏ Vinh quang là vì con, nhưng ta cảm thấy tức giận. Nó con, ta biết điều đó. Từ trước đến nay ta chưa từng thấy nó vì ai mà nỗ lực đánh đổi nhiều như vậy. Ta biết con giận nó, cũng hiểu mối lo của con. Nhưng ta ngại, con còn ngần ngại gì chứ? Tha thứ cho nó, cho hai đứa cơ hội được ? Nếu con trai ta thực tự ngược đến chết mất. "

      Đối với lời an ủi mang chút bông đùa này, Biện Bạch Hiền lại cười nổi. Cậu thực ra ngay từ lúc thấy Phác Xán Liệt liều mình ở khu nhà kho sớm tha thứ cho rồi. Chỉ cần bình an, chuyện gì cậu cũng chấp nhận.

      Cậu bị người khác lừa gạt, lấy lòng tin nhưng đây là lần đầu tiên có người vì muốn nhận được tín nhiệm của cậu mà nỗ lực như vậy. Ngay cả ba mẹ cậu trước giờ chưa hề giải thích vì sao luôn bỏ bê cậu, để cậu tự gặm nhấm nỗi mất mát rồi miễn cưỡng thấu hiểu.

      người mình, thứ bản thân quý giá cũng nguyên từ bỏ chỉ để lấy cơ hội ở gần mình, còn bị làm cho cảm động thực là người máu lạnh.


      .

      .

      Lúc Phác Xán Liệt tỉnh lại là khuya. Cậu cảm thấy bản thân thanh tỉnh hơn chút, thân thể vì được truyền dịch nên cảm thấy đói. Cưỡng chế mở cặp mắt nặng trĩu dậy, Phác Xán Liệt theo thói quen cử động tay, lại phát bàn tay bị thứ gì đó đè chặt xuống.

      Biện Bạch Hiền bị cử động này làm cho tỉnh giấc, vốn tướng ngủ ngồi rất khó chịu, lại thêm ngủ sâu nên rất dễ bị động làm tỉnh táo. Ngước mặt lên, bắt gặp ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, pha lẫn ý cười của đối phương, trong lòng cậu bỗng thấy đau lòng.

      " Cậu sao lại ngốc như vậy... " Biện Bạch Hiền nhìn vào mắt đối phương, mới đó mà khoé mắt cậu ầng ậng nước, bàn tay nắm tay người kia vô thức siết chặt.

      Phác Xán Liệt nhìn biểu tình này ngứa ngáy trong lòng, rất muốn đem người trước mặt gắt gao khoá vào trong ngực. Bất quá, vẫn phải trước.

      " có cậu, điều gì cũng đáng giá. " Câu này thành công làm Biện Bạch Hiền rơi lệ. Cậu lấy tay giúp đối phương gạt giọt nước mắt trong suốt vừa chảy ra, kéo đối phương ngã vào lòng mình, cùng nằm giường lớn mềm mại.

      " Bạch Hiền, từ đây về sau tớ dối gạt cậu điều gì nữa. Chỉ cần cậu chịu tin tưởng tớ, cho tớ ở cạnh cậu, tớ đảm bảo hết mực thương cậu, cái gì cũng phải lo lắng. "

      Vuốt mái tóc mềm mại của đối phương, Phác Xán Liệt xong người trong lòng dùng giọng mũi 'Ưm' tiếng, gật đầu cái, trong mắt cậu mà hệt như cử chỉ làm nũng, đáng a!

      Biện Bạch Hiền vòng tay qua thắt lưng Phác Xán Liệt, vùi trong lồng ngực ấm áp kia, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      Đúng vậy, tớ cái gì cũng lo lắng, chỉ tin cậu, thực lòng thực dạ cậu, tuyệt đối kém tình cảm cậu dành cho tớ.

      Dư luận có là gì, tai tiếng, danh dự có là gì chứ. Chỉ cần chúng ta lòng vì nhau, thương nhau ai có thể ngăn cản. Họ ủng hộ cũng được, phê phán và xỉa xói cũng được, đều ảnh hưởng tới tình cảm này. Họ phải người trong cuộc, căn bản hiểu gì, thích , chỉ cần chúng ta bị đả động, ảnh hưởng là tốt rồi. Cuộc sống của chúng ta, ta tự quyết định, tự biết đâu là hạnh phúc mà lựa chọn, họ quản được sao?

      Ý cười khuôn mặt Biện Bạch Hiền giương cao, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác như mật rót vào lòng. Bất quá cảm giác này bị câu của Phác Xán Liệt làm cho ngưng trệ.

      " Này, lần trước cậu còn thiếu tớ lần. "

      Biện Bạch Hiền khó hiểu ngước mặt lên nhìn đối phương, ánh mắt hoài nghi.

      " Ăn. " Phác Xán Liệt đơn giản buông ra chữ, khí nhất thời im lặng, quạ đen bay đàn.

      Phải mất mấy giây sau Biện Bạch Hiền mới dùng bộ mặt như mới phát ra điều gì hay ho, ngây thơ hỏi.

      " Cậu đói bụng sao? Muốn ăn gì, tớ lập tức kêu người lấy cho cậu. "

      Phác Xán Liệt mặt hơi đen rồi. Ai đời đêm hôm khuya khoắt mà đòi đồ ăn chứ, vả lại còn trong tình trạng ôm ấp thế này. Chậc chậc, đối phương ngây thơ. Nhưng như vậy cũng đáng quá ?

      " Muốn ăn cậu. "

      Biện Bạch Hiền 'A' tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt. Lúc này cậu mới nhận ra được ý cười trong mắt đối phương.

      Rướn người, nhắm chuẩn xác ngay môi Phác Xán Liệt hôn tới. Nụ hôn chỉ kéo dài khoảng năm giây, đơn giản là môi áp môi, pha tạp chất, có dục vọng.

      " Cậu là bệnh nhân. " Biện Bạch Hiền thấy biểu cảm thoã mãn của đối phương mà cười khoái chí, tiếp tục rúc vào lồng ngực kia, khoan thai nhắm mắt vào giấc ngủ.

      Phác Xán Liệt đương nhiên là giận. Nhưng nghĩ lại hai người lăn lộn sau vụ tai nạn kia mệt lả rồi, Biện Bạch Hiền còn bị thương nên đành đau xót nhìn người trong ngực, ôm chặt thêm vài phần, cùng nhau tiến vào cơn mộng đẹp.



    5. Eri0903

      Eri0903 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 29
      Người ta thường , tình vượt qua được thử thách sinh tử, vượt qua mọi nghi ngờ khuất mắt chính là tình trường tồn. Cậu có tin điều đó ?

      Ánh nắng gay gắt nóng bỏng của mùa hè xuyên qua tấm màn dày chiếu vào căn phòng. Biện Bạch Hiền nheo mắt vài cái rồi chậm rãi nâng mí mắt lên.

      Trước mắt cậu lúc này là gương mặt với đường nét tinh tế, hơi thở quen thuộc, ấm áp quen thuộc, cả cái cách người đó ôm cậu cũng quen thuộc. Đây có lẽ là lần thứ ba Biện Bạch Hiền thức dậy mà người cậu thấy đầu tiên là Phác Xán Liệt.

      Lần đầu là bỡ ngỡ, thẹn thùng. Lần sau cần cũng biết lúng túng và tức giận bao phủ tâm trí cậu như thế nào. Nhưng lần này, tư vị lại toàn vẹn hơn nhiều.

      Là hạnh phúc.

      Bàn tay thon dài khẽ vuốt lên cánh môi đầy đặn, Biện Bạch Hiền bất giác nở nụ cười rạng rỡ. Mà trong mắt Phác Xán Liệt lúc này, tựa như ánh mặt trời chói chang, còn có phần gay gắt hơn ánh nắng mùa hè.

      " Biện Bạch Hiền, mới sáng sớm cậu châm lửa rồi? "

      Nặn ra cái cười gian manh, Phác Xán Liệt bắt lấy bàn tay vẽ loạn mặt mình. Động vật trước mặt vì mới ngủ dậy mà tóc hơi rối, ánh mắt mờ hơi sương cùng gương mặt phiếm hồng làm Phác Xán Liệt cậu ngứa ngáy trận. vậy động vật này còn nhân lúc cậu 'giả ngủ' động chạm vuốt ve lung tung mặt, thực khó nhịn a!

      " Cậu..cậu dậy từ lúc nào? "

      Biện Bạch Hiền khó xử, định rút tay về nhưng khí lực bằng đối phương nên đành ngoan ngoãn cúi đầu, né tránh ánh mắt soi mói kia.

      " Sớm hơn cậu. " rồi cố ý dịch thân thể sát lại gần Biện Bạch Hiền, nâng cằm đối phương lên, chuẩn bị cho nhau 'morning kiss'.

      Biện Bạch Hiền nhất thời bất động 1s, đợi đến khi cậu nhận thức được Phác Xán Liệt định làm gì dùng tốc độ ánh sáng quay phắt , nụ hôn thành công rơi gò má mochi đáng .

      Phác Xán Liệt tất nhiên là hài lòng. Kế hoạch ăn đậu hủ buổi sáng lại thất bại trong 1s tích tắc.

      Phác Xán Liệt phẫn nộ rồi.

      Biện Bạch Hiền bị hành động dỗi vô lý kia chọc cho phì cười. Rất nhanh mau chóng dỗ ngọt đối phương.

      " Ngoan, tớ đánh răng . "

      'Morning kiss' khi chưa đánh răng ư? Đừng đùa chứ! Biện Bạch Hiền đâu có nỡ tâm như vậy, huống hồ còn là người thích sạch tất nhiên phải vệ sinh cá nhân trước a!

      Bật dậy, xốc chăn định bước xuống giường. Từ đằng sau truyền đến lực đạo mạnh mẽ kéo tay Biện Bạch Hiền lại, theo phản xạ cậu quay người lại, nụ hôn sâu đúng chuẩn rơi cánh môi ướt át buổi sớm.

      Phác Xán Liệt cong khoé miệng đắt ý, khẽ mút đôi môi nhắn ửng đỏ kia. Ai 'morning kiss' là phải đánh răng trước chứ? Riêng cậu cảm thấy Bạch Hiền của cậu ở bất kỳ tình huống nào cũng vô cùng ngọt, ngọt đến tim cậu cũng muốn mềm nhũn luôn rồi.

      Mãi mà đối phương vẫn chưa chịu buông ra, Biện Bạch Hiền từ xấu hổ chuyển sang tức giận, dùng răng nanh cắn vào môi Phác Xán Liệt cái, mùi gỉ sắt nhanh chóng tràn ngập khoang miệng cả hai. Đối phương nhíu mày, xấu xa mút mạnh môi cậu lần nữa mới chịu rời .

      Phác Xán Liệt lau khoé môi bị chảy máu của mình, nhìn động vật phẫn nộ về hướng phòng tắm bật cười. Kế hoạch ăn đậu hủ buổi sáng được tính là thành công rồi chứ?

      .

      .

      Lúc Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền xuống nhà bếp, ba Phác ngồi đó với tờ báo và tách cà phê bàn. Thấy hai người đến nặn ra nụ cười ôn nhu.

      " Thiếu gia Phác, bác sĩ con suy nhược cơ thể, cần nghĩ ngơi vài ngày, nhưng ta thấy sắc mặt con tại sao lại hớn hở còn hơn người bình thường thế kia? "

      " Còn phải sao chú. Cậu ấy tại những rất bình thường, mà còn vô cùng lưu manh. "

      Biện Bạch Hiền nhận đĩa thức ăn từ hạ nhân bên cạnh, vừa trả lời ba Phác vừa liếc nhìn con người thảnh thơi ngồi cạnh.

      Nghe ngữ điệu của Biện Bạch Hiền và ba Phác, Phác Xán Liệt nhất thời thích ứng kịp. Ba Phác phải rất bài xích Biện Bạch Hiền của cậu sao? Lúc trước còn đe doạ, bây giờ sao mới hôn mê mấy tiếng, ngủ dậy đêm hai người kia lại chú chú con con rồi?

      Mặt Phác Xán Liệt ngốc ra, nhíu mày, dùng ánh mắt dò xét nhìn ba Phác và Biện Bạch Hiền thảnh thơi ăn.

      Nhận ra được nghi ngờ trong mắt Phác Xán Liệt, Phác Sang Sinh gật gù dặn dò sau khi ăn xong hãy lên thư phòng gặp ông chuyện. Ngước mắt lên, vô tình bắt gặp điểm khác thường gương mặt con trai mình.


      " Xán Liệt, môi con...bị cái gì cứa phải à? "

      "Khụ, khụ... "

      Câu hỏi thành công làm Biện Bạch Hiền uống sữa tươi bên cạnh sặc sụa phen, ráng lắm mới nhịn để mình phun ra ngụm sữa vừa uống.

      Phác Xán Liệt cười phi thường sảng khoái, quay qua giúp động vật nhà mình vuốt lưng rồi lau khoé miệng, hướng ba Phác cười mỉm.

      Tình hình rất chi là tình hình, ba Phác đương nhiên hiểu chuyện gì, ho vài tiếng có lệ rồi cũng lén cười bỏ lên thư phòng.

      .

      .

      Biện Bạch Hiền được tài xế Phác gia lái xe đưa về Biện gia. Cậu quên béng việc báo Quản gia và dì Hạ đêm qua về, còn có Ngô Thế Huân bị cậu bỏ lại ở khu chợ đêm. Nghĩ đến đây, đầu óc cậu rối rắm phen, tự trách mình có tiền đồ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cậu lại quẳng hết thảy những chuyện ngoài lề ra sau đầu.

      Dì Hạ thấy Thiếu gia mình hớt hải vào nhà tìm mình cười thầm trong bụng. Thực ra đêm qua Ngô Thế Huân và...,ừ, người nào đó gọi điện đến Biện gia thông báo Thiếu gia Biện về nên bà sớm lo lắng gì nữa. Giờ nhìn dáng vẻ hối lỗi của Biện Bạch Hiền, bà bỗng thấy tội, vừa thấy mừng. Mừng vì cuối cùng Thiếu gia cũng tìm được chỗ dựa, tìm được người thương cậu ấy thực , sẵn sàng bù đắp những năm tháng đơn trước kia cho cậu. Tội vì thực chất còn có số chuyện mà Thiếu gia còn chưa phát giác ra, cứ thế bị đám người xoay vòng vòng. ra người bị đưa vào tròng ngoài Thiếu gia nhà bà ra, còn có Thiếu gia Phác. Cụ thể tình thế nào, bà nghĩ bà phải người muốn .

      .

      .

      Biện Bạch Hiền sau khi tắm rửa xong liền thả mình lên giường. Trong đầu lên vô số câu hỏi vì sao.

      Vì sao Ngô Thế Huân biết mình đêm qua về? Vì sao mình bỏ nhưng Ngô Thế Huân vẫn dửng dưng trách cứ tiếng? Vì sao Phác Sang Sinh biết mình ở khu chợ đêm mà cho tài xế và vệ sĩ đón?

      Mở điện thoại, lập tức gọi cho Ngô Thế Huân chất vấn.

      Đầu dây bên kia reo vài tiếng rồi kết nối ngay. Bất quá Biện Bạch Hiền chưa kịp mở miệng đối phương lên tiếng trước, cứ như biết cậu gọi hỏi ra lẽ vậy.

      " Đừng hỏi em, em thực thể đâu Bạch Hiền! Vậy nhé, chúc may mắn. " rồi dập máy.

      Lửa giận của Biện Bạch Hiền thoáng chốc dâng lên tận cổ. Thằng nhóc này cư nhiên lại từ chối trả lời. Điểm mấu chốt là, Ngô Thế Huân thực biết thắc mắc của cậu và nguồn cơn việc? Biện Bạch Hiền rất nghi ngờ có phải bản thân lúc trước quá xem tầm quan trọng của Ngô Thế Huân hay . Nhưng cậu có thể chắc chắn điều là, chuyện này đối với cậu có lợi chứ hại. Ngô Thế Huân giữ im lặng nếu điều đó có hại với cậu. Có thể , bí mật Ngô Thế Huân cố che giấu cũng được coi là chuyện tốt ?

      Biện Bạch Hiền luôn tin tưởng Ngô Thế Huân. Từ khi ba mẹ cậu rời , từ chuyện của Phác Xán Liệt, cho tới chuyện sắp tới đây, cậu biết, Ngô Thế Huân luôn thay cậu suy nghĩ toàn vẹn.

      Thở ra hơi, Biện Bạch Hiền cảm thấy yên tâm chút. Đây là lòng tin đúng ? Tin vào người thân, vào bản thân mình, cũng tin vào người cậu thương...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :