1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 2) - Đông Bôn Tây Cố

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh nhìn nhau, lại nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Chung Trinh, vừa định giải thích thấy cậu đổi mặt nịnh nọt xích đến chỗ Ôn Thiếu Khanh, "Sếp thân , những gì viết đây chính là phần kiến thức thi trong đợt này sao?"

      " phải!" Ôn Thiếu Khanh giật tờ giấy khỏi tay cậu, "Là đề cho sinh viên trong khoa."

      Chung Trinh kiên nhẫn hỏi tiếp: "Vậy năm nay đề thi của thạc sĩ là ai ra ạ?"

      Ôn Thiếu khanh nhớ lại: "Hình như là viện sĩ Tần."

      "Viện sĩ tần?" Chung Trinh kêu lên, "Nguy rồi, nguy rồi…Danh bổ [5] lại xuất giang hồ rồi… Tin dữ… Tin dữ."

      [5] Danh bổ: Xuất phát từ chức quan "bổ đầu"- chức quan có nhiệm vụ truy bắt tội phạm, bảo vệ công lý thời xưa. "Danh bổ" nghĩa là các bổ đầu lừng lẫy, có danh tiếng.

      Cậu vừa lẩm nhẩm vừa khóc lóc về phòng.

      Tùng Dung trợn mắt nhìn, mãi sau mới chỉ về hướng Chung Trinh rời rồi hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Bệnh của nó ngày càng nặng rồi đúng ? Khoa Tâm thần ở bệnh viện còn giường chứ? Em có cần đặt chỗ trước cho nó ?"

      Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc phân tích, "Phạm vi thi của sinh viên ngành y rất rộng, áp lực trước khi thi lớn, dở dở ương ương cũng là chuyện bình thường, thi xong ổn."

      Khi cả hai cùng trở lại phòng ngủ, mặt Tùng Dung lại đỏ lên. giường vẫn còn nguyên dấu vết cơn mê tình khi nãy, lúc nằm xuống, nhiệt độ còn sót lại chăn biết là của hay của . bỗng thấy hô hấp khó khăn, liền hít sâu vào. Trong khí dường như có mùi hương khác biệt, có lẽ là mùi hương cơ thể , cũng có lẽ là mùi khác. Tóm lại, cảm thấy càng lúc càng khó thở.

      Nhưng Ôn Thiếu Khanh chẳng có vẻ gì khác lạ, cũng nhắc lại chuyện khi nãy. đắp chăn cho , "Mau ngủ ."

      Tùng Dung chợt nhớ ra điều gì, nhìn đến quyển Luật hôn nhân ở đầu giường, vươn tay ra khỏi chăn cầm lấy tay , ngập ngừng chút mới khó nhọc lên tiếng: " ra… trong pháp luật có cách gọi "vợ" mà gọi là "phối ngẫu". cách khác, pháp luật chỉ thừa nhận "phối ngẫu", từ "vợ" này được pháp luật bảo vệ."

      Ôn Thiếu Khanh ngây ngẩn, nghi hoặc nhìn Tùng Dung.

      Hai người đấu mắt lúc lâu, Ôn Thiếu Khanh mới hiểu được gì. bật cười, "Tùng Dung, em sớm muộn cũng là phối ngẫu của , câu này nghe sao thiếu tình nguyện thế? Quả nhiên xét chuyện hiểu tình ý ai qua được luật sư Tùng."

      Tùng Dung chui vào trong chăn, cau mày ghét bỏ, " mau , em muốn ngủ."

      Ôn Thiếu Khanh đứng đậy rồi ra ngồi xuống ghế dài cạnh cửa sổ, đọc tiếp quyển sách vừa rồi chưa đọc xong, " đợi em ngủ rồi mới ."

      Tùng Dung thẹn nên cũng mặc kệ , xoay lưng nhắm mắt lại.

      Lúc sắp ngủ, chợt nghe thấy giọng Ôn Thiếu Khanh, "Em cần pháp luật bảo vệ. đương nhiên bảo vệ vợ mình."

      Giọng quá khẽ, dường như chỉ thoáng qua tai rồi vụt bay. trằn trọc lúc, cuối cùng cũng thiếp .

      Ôn Thiếu Khanh thấy ngủ say mới lấy chiếc điện thoại bị nhiễm virus ra khỏi túi quần, cắm tai nghe, khởi động máy, màn hình lại xuất người phụ nữ mặc áo trắng mặt đầy máu, biểu cảm dữ tợn kia. nhìn chằm chằm lúc, giống như nhìn màn hình, lại dường như ngây ngẩn, mãi sau mới nhếch miệng cười rồi tắt máy, ngoảnh nhìn người nằm giường bằng ánh mắt sâu xa.

      là người rất có khuôn phép. Tướng ngủ rất tốt, duy trì tư thế, chỉ nhìn thấy dáng lưng mảnh mai.

      Nhưng chủ nhân của dáng lưng này cũng chính là người đứng trước mặt , bừng bừng khí thế với rằng, vung đao chiến đấu trong lĩnh vực của , bảo vệ chu toàn.

      Vậy nơi khác, cũng bảo vệ chu toàn.

      Sáng hôm sau, Tùng Dung vừa dậy nhìn về phía ghế dài, ngờ lại trông thấy Ôn Thiếu Khanh vẫn ngồi ở đó, biết là thức dậy hay vốn chưa hề ngủ, nhưng trông rất tỉnh táo, khỏe khoắn.

      Tùng Dung thấy lạ trước xuất của , chỉ cảm thấy lạ ở chỗ tại sao đêm qua mơ ác mộng. Chẳng lẽ vì Ôn Thiếu Khanh? ở bệnh viện lâu ngày, thường nhìn thấy máu me, sống chết, nên trấn áp được? là đá quý trấn yểm?

      Nghĩ vậy, quay sang , " ở đây suốt đêm à?"

      Ôn Thiếu Khanh để mặc cho nhìn, "Ừ."

      Tùng Dung hỏi tiếp: "Cả đêm ngủ?"

      Ôn Thiếu Khanh chỉ sách trong tay, " Ngủ lúc rồi."

      Tùng Dung hé miệng rồi lại nuốt về những gì muốn .

      Sao thức cả đêm, mặt cũng rửa mà vẫn đẹp trai thế?

      "Em có thể ngủ thêm lát, dắt Nhường Chút ra ngoài dạo." Ôn Thiếu Khanh vừa vừa thu dọn máy tính và sách bên cạnh, lại giơ tay chỉ vào mắt mình, ra hiệu với Tùng Dung, "Chốc nữa dậy lấy nước lạnh chườm mắt nhé."

      Tùng Dung lúc này mới nhớ ra, chỉ lo nhìn khuôn mặt thức thâu đêm chưa rửa mà vẫn đẹp trai của người khác mà quên hẳn bộ dạng lôi thôi khi ngủ dậy của mình.

      Ôn Thiếu Khanh vừa ra khỏi phòng ngủ, Tùng Dung chạy vội vào nhà vệ sinh soi gương cẩn thận.

      Tóc sấy khô rồi mới ngủ. Tướng ngủ của cũng tệ lắm, tóc và mặt đều ổn, chỉ có điều, đôi mắt...

      Tối qua chỉ chảy mấy giọt nước mắt thôi, sao bây giờ mắt lại sưng đến mức này? Sưng đến mức khiến đôi mắt mí của biến thành hai mí rồi.

      Chẳng trách vừa nãy Ôn Thiếu Khanh trông như nhịn cười. Ngoài mặt kiềm chế, nhưng trong lòng chắc cười ngất rồi?

      Chung Trinh lại lén vào bếp, quanh Ôn Thiếu Khanh mấy vòng, muốn lại thôi. Cuối cùng cậu cũng lấy dũng khí, hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Sếp, hôm trước sếp ngủ ở nhà chị họ em chứ?"

      Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, "Dựa vào quan hệ giữa tôi và chị họ cậu, tôi mà ngủ ở nhà ấy cũng ngủ ở phòng chính, việc gì phải ngủ phòng cho khách?"

      "Sếp cũng đúng..." Chung Trinh như bừng tỉnh, yên tâm rời .

      Ôn Thiếu Khanh nhìn theo cậu thở dài, "Thằng nhóc này ngốc nên mới nắm bắt trọng điểm kiểu đó..."

      Ăn sáng xong, Ôn Thiếu Khanh và Chung Trinh làm. Tùng Dung đến văn phòng luật mà làm việc tại nhà.

      Chuyện kia còn chưa giải quyết xong, email có virus hôm qua lại khiến sợ hãi, vì vậy hiệu suất làm việc rất thấp, quyết định tắt máy ngủ bù. Ngủ mãi cho đến khi Ôn Thiếu Khanh gõ cửa, mới mơ màng mở mắt, "Tan làm rồi à?"

      Ôn Thiếu Khanh đưa cho chiếc hộp dẹt dài, sắc mặt kì quái, "Bưu kiện chuyển phát nhanh của em."

      Tùng Dung nhận lấy xem qua, "Sao lại ở chỗ của ? Mà còn mở rồi?"

      Sắc mặt Ôn Thiếu Khanh càng kỳ quái hơn, "Ừm... Địa chỉ viết nhà , ghi tên người nhận. tưởng gửi cho nên mở, sau đó mới phát hình như phải của . Bên trong có tờ hóa đơn quẹt thẻ, chữ ký bên hẳn là tên Châu Trình Trình, đoán chắc là đồ cho em."

      "Đồ cho em sao lại gửi đến nhà ?" Tùng Dung nghi hoặc mở hộp, vừa mới nhìn đỏ mặt, đóng sập lại, ngượng ngập chối: "Chắc phải gửi cho em đâu, có lẽ là gửi em giữ hộ thôi."

      Rốt cuộc cũng hiểu sao sắc mặt lại kỳ lạ như thế.

      Ôn Thiếu Khanh ồ lên đầy ý, lẳng lặng về nhà.

      Tùng Dung vừa đóng cửa lại lập tức gọi điện cho Châu Trình Trình hỏi tội: "Cậu làm gì vậy?"

      Châu Trình Trình vẫn hí hửng, "Nhận được rồi hả? Mình mua theo cỡ của cậu đấy! Nhớ mặc nhé!"

      Tùng Dung bất lực ôm lấy nửa gương mặt, nhìn lướt qua bộ đồ ngủ trắng viền ren trong hộp, "Rốt cuộc cậu có ý gì?"

      "Hôm ấy mình trông thấy đồ ngủ của cậu, kiểu dáng quá bảo thủ! Ôn Thiếu Khanh nhìn hứng thú. Mình cố ý chọn màu trắng đấy, mặc dù hơi thiếu vải, nhưng mặc màu này tạo ra cảm giác vừa ngây thơ vừa gợi cảm. Nhân viên cửa hàng còn đề cử màu đen với màu đỏ cho mình, họ làm sao biết thế nào là phong cách ngây thơ gợi cảm. Cậu có đúng , Dung Dung?"

      Tùng Dung càng nhìn càng thấy chướng mắt, đóng hộp lại, "Xin lỗi, mình nắm bắt được cái gọi là phong cách ngây thơ gợi cảm."

      Châu Trình Trình lập tức phản bác: "Cậu có thể!"

      Tùng Dung đau đầu, biết nên giải thích thế nào, " Châu ơi, tôi với Ôn Thiếu Khanh là hàng xóm, phải sống chung."

      "Ha!" Châu Trình Trình càng phấn khích, thậm thụt nhắc: "Còn thắt cả dây quần ngủ cho cậu rồi mà..."

      Tùng Dung phản bác được, "Vậy cậu gửi luôn cho mình là được! Sao lại gửi cho Ôn Thiếu Khanh?"

      Châu Trình Trình càng cười vui, " ấy thấy rồi?"

      Tùng Dung hung hăng đáp: " thừa!"

      "Ha ha, mình muốn khiến ấy có chút tưởng tượng và mong đợi."

      "Xin lỗi, trước mắt chúng mình đều có nhu cầu và kế hoạch liên quan đến phương diện ấy."

      "Có phải bảo cậu lập tức gì đó với ấy đâu. Thế này là khiến ấy nảy sinh dục vọng với cậu trước, dần dần tích lũy, lòng ngứa ngáy nhưng ăn được, lúc có cơ hội mọi chuyện như nước chảy mây trôi. Ai đó gì ấy nhỉ? là phải làm. đương ấy mà, quan trọng nhất là tình thú. IQ cậu cao như vậy hẳn là hiểu được."

      "..."

      Tùng Dung thể phản bác. Châu Trình Trình vẫn phấn khích lập kế hoạch, "Cậu xem, nếu cậu với Ôn Thiếu Khanh sống ở tầng tầng dưới sau này có thể sửa cho thông với nhau làm nhà hai tầng, nhưng hai ngưòi lại ở đối diện, làm sao thông sang được đây?"

      Tùng Dung vội chặn dòng suy nghĩ của nàng, "Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy!"

      Châu Trình Trình hơi khựng lại, nhưng cũng chẳng thèm bận tâm đến chống đối của Tùng Dung, bắt đầu tự lẩm bẩm: "Cũng đúng, dù sao tầng đó chỉ có nhà hai người, có thông với nhau hay cũng chẳng sao."

      Tùng Dung bực bội giật tóc, "Mình cúp máy đây."

      Trước khi cúp máy, Châu Trình Trình còn dặn, "Nhớ mặc nhé luật sư Tùng."

      Tùng Dung nhìn thông báo kết thúc trò chuyện màn hình, thở dài, nhìn sang hộp quà bàn càng thêm ngao ngán.
      B.Cat, Dinhloan, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung nghỉ thêm hai ngày mới đến văn phòng luật làm việc. Tới giờ ăn trưa, nhận được điện thoại, nghe xong định cúp máy ở đầu dây bên kia đột nhiên : "Nghe bố mẹ luật sư Tùng ở thành phố S, có cần tôi dành thời gian thăm hỏi chút ?"

      Tùng Dung lại áp di động vào bên tai, cau mày hỏi: " muốn làm gì?"

      Đầu dây bên kia vọng đến tiếng cười, " muốn làm gì cả, chỉ cảm thấy gần đây hẳn là luật sư Tùng phải sợ hãi nhiều, muốn mời ăn bữa cơm cho tinh thần thoải mái."

      Tùng Dung nhắm mắt thở dài hơi, nhanh chóng đáp lời: "Thời gian, địa điểm."

      Nửa tiếng sau, Tùng Dung ngồi ngay ngắn trong căn phòng ở câu lạc bộ tư nhân. Nhìn bàn đồ ăn trước mặt, hơi đau đầu, mấy món này trông cũng được, nhưng chẳng có lòng dạ nào mà ăn. Sau khi trao đổi ánh mắt với Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch, nhìn về phía hai người trẻ tuổi trung niên ngồi phía đối diện, " Lương, lúc trước tôi rồi, tôi nhận vụ này, tìm người khác ."

      Người đàn ông họ Lương tầm tuổi Tùng Dung nở nụ cười khinh miệt, " là luật sư, có vụ nào mà nhận được. giá ."

      Tùng Dung miễn cưỡng đáp: " phải vấn đề tiền. Theo điều luật liên quan, nếu việc ủy thác là phạm pháp, đương lợi dụng dịch vụ của luật sư để đối phó với hoạt động phạm pháp, hoặc đương cố ý giấu giếm quan trọng có liên quan đến vụ án luật sư có quyền chấm dứt đại diện. Tôi có hứng thú với vụ này của , dù có miễn cưỡng nhận cũng tận tâm, như vậy cũng giúp được gì mà còn có hại cho . Sao phải thế?"

      đợi đối phương mở miệng, Đàm Tư Trạch cười tiếp lời: "Ở văn phòng luật chúng tôi còn có luật sư tố tụng hình khác cũng rất xuất sắc, nếu Lương có hứng thú tôi có thể giới thiệu."

      Lương Canh bật cười, "Luật sư Tùng nể mặt nhau đấy à? Rượu mời uống muốn uống rượu phạt hả?"

      Câu này khiến cả ba người đều cau mày. Người đàn ông lớn tuổi lập tức nhìn Lương Canh với vẻ đồng tình, "Này, sao có thể vậy? lịch gì cả!" xong lại cười xin lỗi Tùng Dung: "Xin lỗi, đứa cháu này của tôi hay mất bình tĩnh. Luật sư Tùng là chuyên gia về mặt tội phạm kinh tế, chúng tôi ngưỡng mộ danh tiếng nên mới tìm đến, rất có thành ý. Luật sư Tùng có điều kiện gì xin cứ ."

      Tùng Dung nhìn Lương Bình Châu, người đàn ông này mặc dù vẫn luôn giữ nụ cười, nhưng khó nhằn hơn Lương Canh, nụ cười giấu dao còn đáng sợ hơn hung hăng trực diện nhiều.

      Tùng Dung lắc đầu, " có điều kiện gì hết."

      đau đầu vì cứ liên tục phải từ chối khéo. Đối phương có vẻ trở mặt, lời ra nửa uy hiếp nửa lợi dụng, dần mất kiên nhẫn, vừa định đứng dậy bỏ cửa phòng chợt mở ra, Chung Trinh xuất , nhìn vào trong, sững người chút rồi lại nhìn tên phòng, "A, xin lỗi, nhầm."

      Trông thấy Tùng Dung, cậu hớn hở, "Chị họ? Sao chị lại ở đây?"

      Tùng Dung dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người đối diện. muốn Chung Trinh bị cuốn vào chuyện này, liền nháy mắt ra hiệu cho cậu, "Ừm, ăn với khách hàng ấy mà. Bọn chị bàn chuyện, em mau ra ngoài ."

      Ai ngờ Chung Trinh lại đẩy cửa bước vào, "Trùng hợp vậy sao, thầy Ôn bảo chúng em ăn ngay phòng bên cạnh, hay là chúng ta cùng ăn ? Người đông vui mà!"

      Tùng Dung đến chặn Chung Trinh lại, lôi cậu ra ngoài, giữ nét mặt bình thản hỏi: "Thầy Ôn của các em mời các em đến chỗ này ăn cơ à? Giàu nhỉ?"

      Chung Trinh xua tay, " phải, có người mời thầy ấy, chúng em ăn chực thôi."

      Tùng Dung vừa kéo Chung Trinh ra khỏi phòng trông thấy Ôn Thiếu Khanh đứng trong hành lang. Thấy , cười vẫy tay gọi: "Trùng hợp quá."

      Tùng Dung lẳng lặng nhìn . Đúng là trùng hợp , trùng hợp đầy cố ý.

      Câu lạc bộ tư nhân này cách bệnh viện rất xa, dù tắc đường xe cũng phải mất bốn mươi, năm mươi phút.

      Giữa trưa Ôn Thiếu Khanh nửa vòng thành phố tới đây ăn, có hơi kỳ quái, mà...

      nhìn lướt qua vạt áo len của , bên trong còn thấp thoáng lộ ra trang phục phẫu thuật màu xanh lam. Ai có mặt mũi đến mức khiến cả thay quần áo, quãng đường xa như vậy đến đây ăn?

      Tùng Dung còn chưa kịp mở miệng phía sau có giọng đầy bất ngờ vang lên, "A, cậu Ôn!"

      Người đàn ông tên Lương Bình Châu khi nãy ở bàn ăn còn vừa dụ dỗ vừa uy hiếp , giờ tỏ vẻ hòa nhã tới trước mặt Ôn Thiếu Khanh, thân thiện chào hỏi . Năng lực trở mặt này khiến Tùng Dung trông mà than thầm, nụ cười mặt ông ta trông cũng chân thành hơn hẳn.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn ông ta hỏi: "Ông là?"

      Lương Bình Châu lập tức lấy danh thiếp ra, cười giải thích: "Hẳn là cậu biết tôi, nhưng tôi biết cậu. Mấy năm trước trong lễ mừng thọ của ông cụ Ôn, tôi may mắn trông thấy cậu."

      Nhà họ Ôn xưa nay luôn khiêm tốn, mấy năm trước ông cụ Ôn tổ chức mừng thọ cũng chỉ mời mấy người thân quen. Ôn Thiếu Khanh tiện làm mất mặt ông ta, chỉ khẽ cười, quay sang hỏi Tùng Dung: "Mọi người ăn cũng kha khá rồi nhỉ? Có muốn sang bên này ngồi chút ?"

      Tùng Dung chỉ đợi có thế, vội vã gật đầu.

      Suốt cả bữa cơm Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch đều cố gắng giúp Tùng Dung thoát thân, giờ gặp Ôn Thiếu Khanh như trông thấy thiên thần giáng thế, " mau, mau."

      Tùng Dung vừa nhấc chân bị cản lại. Lương Canh nhìn Ôn Thiếu Khanh khinh miệt, "Luật sư Tùng, chúng ta vẫn chưa chuyện xong mà?"

      Tùng Dung lạnh mặt tránh khỏi tay ta, vẻ chán ghét lộ trong đôi mắt, " Lương, vừa nãy tôi rất những gì nên rồi, tôi nghĩ giữa chúng ta còn gì để nữa."

      Ôn Thiếu Khanh bước lên hai bước, kéo đến bên mình, nhìn người kia, "Luật sư Tùng là bạn tôi, ép buộc phụ nữ hay lắm đâu."

      Lương Canh theo sát, nhìn lát rồi đắn đo hỏi: " biết là bạn thế nào?"

      Sau đó ta khinh bỉ nhìn hai người, cười thô tục, "A, ngờ luật sư Tùng còn nhận kiểu nghiệp vụ này?"

      Giọng ta hết sức ngả ngớn. Đôi mắt vẫn luôn điềm đạm của Ôn Thiếu Khanh giờ phút này chợt trở nên tối tăm sâu thẳm, thản nhiên : "Bạn ."

      Bầu khí thoáng chốc trở nên căng thẳng. Cửa phòng bên cạnh đột nhiên bật mở, Tiêu Tử Uyên bước ra, nhìn xung quanh lượt rồi mới nhìn về phía Ôn Thiếu Khanh, hỏi: "Thiếu Khanh, sao thế?"

      Lương Bình Châu nhìn thấy Tiêu Tử Uyên , lập tức cúi người đến, "Bộ trưởng Tiêu."

      Tiêu Tử Uyên hờ hững gật đầu, sau đó quay sang chào Tùng Dung: "Em dâu."

      Tùng Dung biết Tiêu Tử Uyên giữ thể diện cho , nhưng hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng khiến người cứng đờ, hết nhìn Tiêu Tử Uyên lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, biết nên phản ứng thế nào.

      Bàn tay Ôn Thiếu Khanh đặt eo tăng thêm lực, cười tươi, "Thưa chứ."

      Khí thế của Tiêu Tử Uyên quá mạnh, Tùng Dung mãi mới thu được dũng khí nhìn ta, cười gật đầu xem như đáp lời.

      Lương Bình Châu cũng nhận ra, Tiêu Tử Uyên gọi tiếng "em dâu", vậy Tùng Dung chắc chắn phải bạn chơi qua đường của Ôn Thiếu Khanh. Ông ta nhanh chóng cười giảng hòa, "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, biết hóa ra luật sư Tùng lại là... xin lỗi, trước đó có nhiều điều phải với luật sư Tùng, hôm khác nhất định đến nhà xin lỗi."

      xong lại lễ độ hỏi ý Ôn Thiếu Khanh: "Cậu Ôn, cậu thấy thế nào?"

      "Xin lỗi thôi , nhưng đúng là đừng có quấy rầy nữa." Ôn Thiếu Khanh liếc nhìn Lương Canh, biểu cảm cực kỳ lạnh nhạt, nhưng vẻ uy hiếp đậm nét lại hằn sâu giữa hai đầu lông mày, khác hẳn với hình tượng ôn hòa nho nhã ngày thường.

      Ôn Thiếu Khanh như vậy khiến Tùng Dung cũng hơi sợ, yên lặng cúi đầu .

      "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Cậu bận việc gì làm . Chúng tôi trước đây." Lương Bình Châu vừa vừa kéo Lương Canh vào phòng ăn, còn cốc đầu ta, "Cháu có mắt à? Người nhà họ Ôn mà cũng dám trêu vào!"

      Người đàn ông trẻ tuổi vừa tránh vừa chống cự, "Nhà họ Ôn cái gì chứ? Đừng đánh cháu mà! Đau!"

      Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch xem màn này cũng sững sờ, mãi sau mới lấy lại được phản ứng, chào hỏi tiếng rồi lập tức rút .

      Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung, "Cùng ăn nhé?"

      Tùng Dung vội lắc đầu, " được, được, em còn phải về văn phòng luật. Mọi người cứ ăn ."

      Chung Trinh cũng bám lấy Tùng Dung, "Chị họ, chị họ, em với chị!"

      Tùng Dung gật đầu, "Được! Được!"

      Nhìn hai chị em cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại rời với bước chân hoảng loạn, Tiêu Tử Uyên chép miệng, "Cậu dọa vợ với em vợ tương lai sợ rồi. Chẳng trách giữa trưa lại vội vàng lôi tôi đến chỗ này ăn."

      Ôn Thiếu Khanh thản nhiên, "Nhờ chút sao? Cũng đâu có nhờ , bảo bao giờ cưới giúp mà."

      Tiêu Tử Uyên gật đầu hài lòng, "Hàng xóm của cậu có khí phách đấy, nhận là nhất quyết nhận."

      Ôn Thiếu Khanh bất mãn, " phải hàng xóm."

      Tiêu Tử Uyên nghi hoặc, " phải hàng xóm?"

      Ôn Thiếu Khanh cười cười, " vừa gọi là em dâu còn gì?"

      Tiêu Tử Uyên cũng cười theo, " như vậy tức là cậu thừa nhận tôi là cậu?"

      Nụ cười cứng lại mặt Ôn Thiếu Khanh, "Ha ha."

      Tiêu Tử Uyên cũng chẳng để ý, "Còn ăn nữa ?"

      Ôn Thiếu Khanh giơ tay xem đồng hồ, "Chiều nay tôi còn có ca phẫu thuật, ăn mình ."

      Tiêu Tử Uyên lắc đầu, "Tôi cũng . Cậu đưa tôi về nhé."

      Ôn Thiếu Khanh cau mày, "Cả buổi sáng tôi ở trong phòng phẫu thuật, vừa mổ xong liền tới đây, đến nước còn chưa uống, cho tôi nghỉ lát !"

      "Được."

      Hiếm khi Tiêu Tử Uyên dễ tính như vậy. Ôn Thiếu Khanh còn chưa kịp nghi ngờ nghe thấy câu tiếp theo.

      "Tới lúc đó viết thiệp cưới hộ tôi."

      Ôn Thiếu Khanh sững người, "Đánh máy là được mà!"

      Tiêu Tử Uyên kiên trì, "Viết tay."
      B.Cat, Dinhloan, Tuyết Liên5 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh liếc xéo ta, "Vậy mà viết."

      Tiêu Tử Uyên cười, dịu dàng uy hiếp, "Cậu có chắc trong quãng đời dài dằng dặc của cậu bao giờ cần đến tôi nữa ?"

      Ôn Thiếu Khanh nghiến răng, "...Tiêu Tử Uyên."

      Tiêu Tử Uyên nhướng mày, "Sao?"

      Ôn Thiếu Khanh hít sâu, " có gì. Tôi tự gọi xe về."

      Còn hai chị em kia vừa bắt được xe, ngồi vào rồi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Chung Trinh níu tay áo Tùng Dung hỏi: "Chị họ! Chị họ! Bộ dạng thầy Ôn khi nãy đáng sợ! Sao tự dưng thầy ấy lại hóa đen như thế?"

      Tùng Dung nhìn về phía trước, ràng cũng khiếp sợ, " biết..."

      Chung Trinh vỗ ngực, "Vậy sau này thầy như thế với em sao?"

      Tùng Dung lắc đầu, "Khó lắm.."

      Chuyện này được Ôn Thiếu Khanh giải quyết trong lặng lẽ, nhưng lại khiến Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch chấn động. Tùng Dung chỉ qua loa là Ôn Thiếu Khanh nhờ bạn giúp, nhưng Đàm Tư Trạch phải dạng bình thường, lý nào lại biết nhân vật nổi danh chính trường như Tiêu Tử Uyên. câu "em dâu" của Tiêu Tử Uyên khiến ta dám chắc Ôn Thiếu Khanh ắt hẳn chỉ đơn giản là bác sĩ ngoại khoa, cũng chỉ có thể qua quýt cho xong chuyện.

      Vết thương tay Tùng Dung nghiêm trọng, sau mấy tuần, đến bệnh viện tháo bột. Lúc tháo bột Ôn Thiếu Khanh làm phẫu thuật, vậy là Chung Trinh xung phong đến đây cùng .

      Trước khi tháo bột, ý tá chỉ vào chỗ Ôn Thiếu Khanh ký tên, ngượng ngùng hỏi: "Sau khi tháo ra có thể cho tôi miếng này ?"

      Tùng Dung lưỡng lự, chưa mở miệng nghe thấy Chung Trinh từ chối: "Tất nhiên là được!"

      y tá hết nhìn Tùng Dung rồi lại nhìn Chung Trinh bằng vẻ mặt tiếc nuối. Tùng Dung cười với nàng, lườm Chung Trinh.

      Chung Trinh mặc kệ, hí hửng ngồi trong góc gõ đập cả buổi rồi cầm cục thạch cao tròn đầy nhẵn mịn cười hớn hở về.

      Tùng Dung nhìn cục thạch cao rồi lại nhìn Chung Trinh, " đưa cho chị à?"

      Chung Trinh ôm trước ngực như báu vật, "Sao lại đưa cho chị? Có phải của chị đâu?"

      Tùng Dung khó hiểu, "Tháo ra từ tay chị, phải của chị chẳng lẽ là của em? Với lại, em giữ cái này làm gì?"

      Chung Trinh cười gian, "Chốc nữa em chụp ảnh đăng lên diễn đàn bệnh viện đấu giá, phải ra giá cao chút! Ít nhất cũng phải được bữa thịnh soạn! Ôi, em đúng là bậc kỳ tài."

      Kể từ khi Ôn Thiếu Khanh cấm cậu chụp lén ảnh báo cáo tình hình thường ngày của , duyên ăn uống của cậu kém hẳn, kiểu gì cũng phải nghĩ cách bổ sung.

      Tùng Dung lẳng lặng , mãi sau mới mở miệng: "Kiểu nhập kí tự di động của em là bàn phím số đúng ?"

      Chung Trinh hiểu, "Vâng, sao ạ?"

      Tùng Dung mỉm cười, "Thế em biết hai từ "kì tài" và "ngốc nghếch"[6] có cùng cách viết à?"

      [6] Hai từ "kỳ tài" và "ngốc nghếch" khi dùng bộ gõ tiếng trung với kiểu nhập là bàn phím số đều cần gõ lần lượt các phím 74224.

      Chung Trinh lấy điện thoại ra bấm thử, sau đó cung kính dâng cục thạch cao ra, "... Chị, em xin lỗi, em sai rồi. Đây là của chị, em trả chị đấy ạ. Em chợt nhớ ra vẫn còn bệnh án chưa viết xong, em đây."

      Tùng Dung nhận lấy, "Ngoan lắm."

      Tùng Dung ra từ khoa Chấn Thương Chỉnh hình, đúng lúc gặp vợ chồng Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đến từng khoa phát kẹo mừng.

      cặp đôi tuyệt đẹp, chỉ đứng yên ở đó thôi cũng khiến người ta hâm mộ, huống hồ trong mỗi cử chỉ của cả hai đều lộ ra thân mật khó tả bằng lời.

      Trông thấy Tùng Dung, Tùy Ức cười đến chào hỏi. Tùng Dung chuyện với ấy mấy câu rồi nhìn sang Tiêu Tử Uyên, "Chuyện lần trước làm phiền rồi."

      Tiêu Tử Uyên khẽ gật đầu, "Em dâu đừng khách khí."

      Tùng Dung đơ người, biết phải tiếp thế nào.

      Tùy Ức bặm môi cười, đưa cho thiệp cưới và kẹo mừng.

      Tùng Dung ngạc nhiên, "Tôi cũng có?"

      Tùy Ức gật đầu cười dịu dàng, " là bạn của Ôn, đương nhiên phải mời rồi. Ban đầu định gửi Ôn đưa cho , vừa nãy nghe tới bệnh viện nên tự mang qua luôn."

      Tùng Dung vội nhận lấy, nở nụ cười, "Chúc mừng, chúc mừng."

      vừa vừa mở ra xem. nhìn thấy nhiều thiệp cưới, ngờ thời buổi này còn có người viết tay, nhưng sao chữ viết thiệp này trông quen thế?

      Dường như Tùy Ức nhận vẻ ra nghi hoặc của , cười gian, "Thiệp cưới là đàn Ôn viết, kẹo mừng là đàn Lâm gói."

      "Đàn Lâm?" Tùng Dung lặp lại, bỗng dưng cảm thấy hộp kẹo cầm nóng đến bỏng tay, "Lâm Thần?"

      Tùy Ức gật đầu, "Đúng vậy, ấy là phù rể."

      Khuôn mặt Tùng Dung chẳng lộ vẻ gì khác thường. cúi đầu, thấy ở phần khách mời viết tên hai người, thản nhiên lảng sang chuyện khác, "Sao lại viết tên tôi cùng với tên Ôn Thiếu Khanh?"

      Tùy Ức cũng nhìn sang, "Tôi cũng hỏi vậy, Ôn là để tiết kiệm giấy. ra tiết kiệm chút nào, bởi vì lúc Lâm nhìn thấy bóp nát mấy hộp kẹo."

      Tùng Dung đóng thiệp lại, nghiêm mặt nhìn Tùy Ức, "Có lẽ bác sĩ Ôn ở trong bệnh viện lâu ngày nên hiểu cách cư xử bên ngoài lắm, biết viết tên cùng thiệp cưới là có ý gì. Tôi dạy lại ấy cẩn thận."

      Tùy Ức kính nể, "Gia giáo nghiêm."

      Tùng Dung bất lực vỗ trán, biết giải thích thế nào.

      Lúc chào tạm biệt, nhìn thoáng qua phần eo của Tùy Ức.

      Cánh tay Tiêu Tử Uyên đặt lên chỗ ấy. động tác đơn giản nhưng lại cực kỳ vừa vặn, thân mật mà suồng sã. Lúc họ chuyện, luôn kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng Tùy Ức quay sang nhìn, cười với ấy.

      Tùng Dung ngưỡng mộ trong lòng, lại thêm câu chúc mừng chân thành.

      thoạt nhìn dịu dàng mà lại hay phát ngôn gây sốc này khiến Tùng Dung bị chấn động , mãi đến lúc về văn phòng luật mới nghĩ đến chuyện tiền mừng.

      nhắn tin Wechat cho Ôn Thiếu Khanh.

      " họ kết hôn, em mừng bao nhiêu thích hợp?"

      Mất cả buổi Ôn Thiếu Khanh mới trả lời.

      " vừa mổ xong. Em nhận được thiệp rồi à? cần mừng tiền, có quà cưới rồi. tấm thiệp mời chỉ phần quà cưới thôi."

      "Thế mừng bao nhiêu? Mình chia đôi."

      "À, thế này nhé, chuẩn bị cho hôn lễ cặp phù đâu phù rể nhí, vậy chúng mình chia đôi, cùng tạo em bé được ? Bao giờ bắt đầu đây?"

      Tùng Dung vứt di động sang bên. Sao ngã bao nhiêu lần mà khôn hơn chút nào vậy chứ?

      Ôn Thiếu Khanh cười cất điện thoại, nhìn Tiêu Tử Uyên chiếm chỗ của mình, "Này bộ trưởng Tiêu, sao dạo này rảnh thế, còn phát kẹo mừng chung với đàn em Tùy?"

      Tiêu Tử Uyên cau mày nhìn điện thoại, biết có nghe thấy Ôn Thiếu Khanh gì hay , lẩm bẩm: "Trang phục mời rượu này liệu có truyền thống quá .." xong đưa di động đến trước mặt Ôn Thiếu Khanh, "Cậu thấy màu đỏ này trông có hơi lạ ?"

      Ôn Thiếu Khanh nghiêng đầu , "Đừng... Tôi vừa làm phẫu thuật xong, nhìn máu suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ nhìn cái gì cũng ra màu xanh."

      Tiêu Tử Uyên đứng dậy, "Có thể là độ phân giải của màn hình có vấn đề. Tôi tự đến hiệu xem hơn."

      "Khoan ." Ôn Thiếu Khanh ngăn lại, "Sao đến chuyện này cũng cần lo?"

      "Tôi muốn cưới vợ tất nhiên tôi phải lo." Tiêu Tử Uyên chỉnh lại cổ áo, nhìn Ôn Thiếu Khanh ý, "Người chưa từng cưới vợ tất nhiên là hiểu."

      Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ giễu cợt, cười khan.

      "Đúng rồi." Tiêu Tử Uyên đến cửa lại quay người. "Hôn lễ mời thêm mấy người nữa, tối nay lại đến nhà tôi viết thiệp tiếp nhé."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Ừ, để tối. Hết giờ làm tôi còn phải đón hàng xóm, sau đó về nhà nấu cơm."

      Tiêu Tử Uyên cười, "Quả nhiên là gia giáo rất nghiêm."

      Ôn Thiếu Khanh mặc kệ , cúi đầu đọc bệnh án.

      Hết chương 13
      B.Cat, Dinhloan, Tuyết Liên7 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 14: Hôn lễ xúc động

      Hóa ra người đàn ông điềm tĩnh tao nhã khi trở nên buông thả lại quyến rũ đến vậy. Ôn Thiếu Khanh cười với , khẽ giọng hòa câu hát. có mic Tùng Dung chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của .

      I’ll love you, always...



      Tay phải của Tùng Dung mấy tuần hoạt động, tháo bột xong cảm thấy hơi khó chịu. Lúc sang nhà Ôn Thiếu Khanh ăn cơm tối, nhìn chằm chằm vào bàn tay cầm đũa, khiến Ôn Thiếu Khanh thấy buồn cười, "Sao vậy?"

      xoay xoay cổ tay, "Cảm thấy như phải tay mình."

      Ôn Thiếu Khanh đặt đũa xuống nắm cổ tay , "Tháo bột rồi cũng được coi thường, cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào, sắp tới đừng xách vật nặng, qua thời gian ngắn nữa đến bệnh viện kiểm tra lại."

      Tùng Dung gật đầu nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi tay phải.

      Ôn Thiếu Khanh lẳng lặng cười, tiếp tục ăn.

      Lúc rửa bát, Ôn Thiếu Khanh thử hỏi dò: "Chốc nữa đến nhà Tiêu Tử Uyên viết thiệp cưới giúp, có muốn cùng ?"

      giờ Tùng Dung còn sợ Nhường Chút. ngồi cho nó ăn sữa chua, nghe vậy ngẩn ra, nhớ tới hộp kẹo hỉ kia ngập ngừng từ chối: " được, em còn phải tăng ca."

      Ôn Thiếu Khanh tắt vòi nước, quay người thong thả lau tay, "Sao, sợ gặp Lâm Thần à?"

      Từ sau lần cãi nhau vì Lâm Thần, quả thực chỉ còn coi Lâm Thần là đàn . là vì sợ Ôn Thiếu Khanh ngại, nếu cảm thấy thế nào càng chẳng sao hết. Tùng Dung ngẩng lên, bình thản nhìn , ". ."

      Nhà mới của Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức cách đó xa, hai người liền dẫn Nhường Chút bộ qua đó. Ai ngờ Tùng Dung lát liền chịu được, thở hồng hộc đứng bên đường nhìn Ôn Thiếu Khanh ai oán.

      chủ quan, khái niệm " xa" của Ôn Thiếu Khanh với khác nhau hoàn toàn. Ôn Thiếu Khanh vừa dỗ vừa lừa thêm hai con phố, đứng ở bên đường, nhất quyết chịu , ôm lấy cánh tay Ôn Thiếu Khanh, dựa đầu vai thở hổn hển.

      Ôn Thiếu Khanh lau mồ hôi trán , "Thể lực của em kém quá."

      Tùng Dung hậm hực, " xa của là thế này đây hả?"

      Ôn Thiếu Khanh đuối lý, cười động viên, " chỉ còn con phố nữa thôi, qua đèn xanh đèn đỏ trước mặt, thêm năm trăm mét nữa là đến."

      Tùng Dung ngoảnh , "Còn tin nữa em chính là heo."

      Ôn Thiếu Khanh cười, cúi đầu khẽ bên tai : "Chốc nữa về nhà làm sữa chua chiên cho em."

      Dạo này trời rét, Ôn Thiếu Khanh cho Tùng Dung ăn lạnh nhiều, lâu lắm làm sữa chua chiên cho . nhượng bộ của lúc này khiến Tùng Dung sáng mắt. ngoảnh sang, nghi ngờ hỏi: " ?"

      Ôn Thiếu Khanh mỉm cười gật đầu.

      Tùng Dung cũng cười, "Được!"

      Lâm Thần ngồi trong xe đợi đèn đỏ, ngoảnh đầu sang chợt nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở bên đường. Ôn Thiếu Khanh kéo tay Tùng Dung gì đó. Tùng Dung đứng cạnh, có lẽ do mệt nên khẽ dựa vào Ôn Thiếu Khanh, cười hiền đáp lại. Trong làn gió khẽ khàng giữa đêm lạnh, vạt áo hai người bay quấn quýt lấy nhau. Người thiếu niên khôi ngô từng cùng ăn cơm, chơi bóng giờ còn vẻ non nớt, cả người toát ra phong thái hào hoa chẳng thể coi thường. Còn bướng bỉnh lạnh nhạt trong ký ức , lúc này đứng cạnh cậu ấy cười duyên, bình yên và nhã nhặn.

      Hóa ra khi đứng trước mặt người , con người ta có thể lột xác.

      Tùy Ức ngồi bên ghế lái phụ nhìn theo ánh mắt , khẽ thở dài, " Thần, nghe em này, có số chuyện thể miễn cưỡng. Họ thích nhau, ở bên nhau, ai nhìn vào cũng thấy. Những động tác ánh mắt như vô ý kia giấu được người khác."

      Mãi sau Lâm Thần mới thu lại ánh nhìn, mỉm cười tự giễu, " biết... Sắp đến ngày vui của em, đừng thở dài buồn thế, Tiêu Tử Uyên trông thấy lại hành hạ ."

      Tùy Ức biết đánh trống lảng, chỉ cười rồi gì nữa.

      Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh quãng đường mấy cây số hết gần nửa tiếng đồng hồ. Khi tới nơi, Lâm Thần là người ra mở cửa.

      Tùng Dung thoải mái chào: "Lâm Thần."

      Trong ấn tượng của Lâm Thần, vẫn luôn gọi là " Lâm". Giờ lại gọi cả họ cả tên, vẻ mặt cũng áy náy ngượng ngập như lần gặp trước. Điều này có ý nghĩa gì ?

      Lâm Thần gật đầu với , chẳng buồn nhìn Ôn Thiếu Khanh đứng cạnh, quay người vào.

      Tùng Dung theo Ôn Thiếu Khanh vào trong. Phòng khách trông rất rực rỡ, tràn đầy khí ngày vui, ngắn gọn là... đỏ đến hoa mắt.

      Lâm Thần chiếm góc trong phòng khách, xung quanh xếp đầy hộp kẹo được đóng gói xong, bàn còn có đống kẹo chưa gói. Ở góc khác có người đàn ông thoạt nhìn rất khôi ngô và dịu dàng, cho gì đó vào trong những hộp quà đẹp mắt.

      Hai người bận rộn loay hoay, chú rể Tiêu Tử Uyên lại nhàn nhã ngồi sofa xem điện thoại. Ôn Thiếu Khanh chỉ vào người đàn ông kia, giới thiệu với Tùng Dung: "Lần trước gặp vội quá chưa kịp giới thiệu, đây là Kiều Dụ."

      Sau đó ta lại giới thiệu với Kiều Dụ: "Kiều Dụ, đây là Tùng Dung, bạn tôi, lần trước gặp rồi đấy."

      Lúc này Tùng Dung mới nhớ ra họ quả gặp lần, chính là vào buổi tối Ôn Thiếu Khanh với Lâm Thần đánh nhau.

      Kiều Dụ đứng dậy cười với thay lời chào.

      Tùng Dung ngờ người đàn ông này khi cười lên trông lại càng dịu dàng hơn. Đây là lần đầu tiên gặp người đàn ông có khí chất như thế, bèn quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, quả nhiên người quen của "cầm thú" xuất chúng cũng toàn là con người xuất chúng.

      Tùy Ức cầm cốc nước ra khỏi bếp mời , "Xin lỗi, tôi mới chuyển đồ đến, còn chưa dọn dẹp, bừa bộn lắm đúng ?"

      Tùng Dung nhận lấy, lắc đầu, "Có cần tôi giúp ?"

      Tùy Ức còn chưa lên tiếng, Tiêu Tử Uyên chỉ trỏ, "Lâm Thần ở bên trái gói kẹo mừng, Kiều Dụ ở bên phải bọc quà đáp lễ. Em muốn làm bên nào?"

      Tùng Dung thừa nhận EQ của Tiêu Tử Uyên quá cao. Với quan hệ của , Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh, có những chuyện càng công khai càng có ý quan tâm, sau này mọi người gặp nhau càng thoải mái.

      quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, cười: "Vậy em gói kẹo mừng, lúc mệt còn có thể ăn vụng mấy cái."

      "Được." Ôn Thiếu Khanh cười gật đầu, "Vậy vào phòng đọc sách viết thiệp cưới."

      Tùy Ức chọc hông Tiêu Tử Uyên, " vào phòng ngủ dọn đồ giúp em."

      Tiêu Tử Uyên gật đầu, đứng dậy cùng Tùy Ức vào phòng ngủ.

      Trong phòng ngủ, Tùy Ức liền tóm lấy cánh tay hỏi: " làm gì thế? Sao lại gán ghép Tùng Dung với Lâm Thần ở cùng chỗ với nhau?"

      " đâu có làm vậy, em cũng nghe thấy mà, luật sư Tùng tự chọn đấy chứ."

      "... Sao bảo ấy vào phòng đọc sách viết thiệp cưới với Ôn?"

      "Họ thể cứ mãi ngượng ngập như thế đúng ? Phía Lâm Thần đúng là cần người giúp. Chúng ta phải tự nhiên chút họ mới có thể thoải mái."

      Tùy Ức yên lòng, " đánh nhau nữa chứ?"

      "Đây là nhà mới của chúng ta, họ dám giở thói ngang ngược, trở mặt với họ luôn."

      Tiêu Tử Uyên khoác vai , "Được rồi, chọn mấy bài nhạc dùng trong hôn lễ, nghe cùng nhé?"

      Tùy Ức cười gật đầu.

      Tùng Dung ngồi xuống chỗ đối diện Lâm Thần, thoải mái hỏi cách gói.

      Lâm Thần hờ hững đẩy đống kẹo đến trước mặt , " có kỹ thuật gì hết, bỏ kẹo vào trong hộp là được."

      Tùng Dung gật đầu, vừa bắt đầu gói vừa hỏi: "Nghe là phù rể?"

      Lâm Thần chỉ "ừ" tiếng.

      Tùng Dung cũng gì thêm, hai người lặng lẽ gói kẹo mừng.

      Tùng Dung tập trung gói kẹo, nhưng cảm thấy Lâm Thần càng lúc càng khó chịu, vì vậy bèn đứng dậy, "Em hơi mệt, vào nhà vệ sinh lát."

      rồi, Lâm Thần mới thở phào. Kiều Dụ vứt hộp quà sang chỗ , thấp giọng : "Việc gì cậu phải thế? Người ta là con còn thoải mái tự nhiên, cậu khó chịu cái gì?"

      Lâm Thần vơ kẹo ném sang, "Cậu lắm chuyện có!"

      Tùng Dung vào nhà vệ sinh. nhìn xung quanh, thấy có ai bèn lẻn vào phòng đọc sách.

      Ôn Thiếu Khanh ngồi ở bàn viết thiệp cưới bằng bút lông. rón rén đến, "Viết xong chưa?"

      bước đến gần kéo theo mùi hương thơm ngọt. Ôn Thiếu Khanh cười ngẩng đầu, "Ăn vụng kẹo à?"

      Tùng Dung xòe tay ra, " có ăn ?"

      Ôn Thiếu Khanh đặt bút lông xuống, nhìn lướt qua bàn tay , chỉ vào giấy gói kẹo, " muốn ăn vị đó."
      B.Cat, Dinhloan, Tuyết Liên6 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung cúi đầu nhìn giấy gói kẹo trong tay, sau đó trả lời: "Hết rồi."

      Ôn Thiếu Khanh kéo Tùng Dung ngã vào lòng mình, sau đó thuận thế cúi đầu chiếm lấy đôi môi .

      Tùng Dung đẩy ra, đứng dậy nhìn hung dữ rồi quay người .

      Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười nhìn theo bóng lưng , khảng khái : "Sớm muộn gì cũng cưới em!"

      Lát sau Tiêu Tử Uyên vào phòng đọc sách lấy máy vi tính, thấy Ôn Thiếu Khanh tươi như hoa bèn tò mò hỏi: "Có gì mà vui thế?"

      Ôn Thiếu Khanh thu bớt nụ cười, " có gì, ăn được viên kẹo ngon thôi mà."

      Tiêu Tử Uyên nhìn biểu cảm của , nghi ngờ, "Ngon đến thế cơ à? Cười chỉ thiếu điều vẫy đuôi."

      Ôn Thiếu Khanh thà gật đầu, "Tất nhiên."

      Tiêu Tử Uyên hỏi nữa, cầm máy tính .

      Qua 10 giờ, Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức định về nhà riêng ngủ, lấy lý do chính đáng: Trước hôn lễ họ thể mệt nhọc quá, phải xuất trong đám cưới với trạng thái tốt nhất.

      Lâm Thần theo, "Tôi cũng về. Tôi là phù rể, cũng cần xuất trong đám cưới với trạng thái tốt nhất."

      Nhưng Tiêu Tử Uyên hiểu cho , "Có phải cậu kết hôn đâu, trạng thái tốt hay liên quan gì đến cậu. Phù rể chỉ có tác dụng làm nền cho chú rể. Gói kẹo tiếp , đêm nay gói xong mai còn có việc khác."

      Tiêu Tử Uyên với Tùy Ức rồi, Lâm Thần mới có phản ứng, "Cậu ta vậy là ý gì?"

      Ôn Thiếu Khanh viết thiệp cưới xong mới nhớ ra tay phải của Tùng Dung vừa lành vết thương, liền thế chỗ ngồi xuống phía đối diện gói kẹo, chẳng buồn ngẩng đầu mà đáp: "Ý là, lý do chọn cậu làm phù rể mà chọn tôi với Kiều Dụ là gì? Là vì chọn cậu làm người tham chiếu độ tương phản giữa phù rể và chú rể được thể nhất."

      Kiều Dụ lẳng lặng mỉm cười.

      Lâm Thần trở mặt, "Biến."

      Ôn Thiếu Khanh lập tức kéo Tùng Dung đứng dậy, "Được, chúng tôi biến."

      Sau đó hai người thoăn thoắt tới cửa xỏ giày, Ôn Thiếu Khanh quên dặn Kiều Dụ: "Mai nếu Tiêu Tử Uyên hỏi cậu bảo với ta là phải tôi muốn mà do Lâm Thần bảo tôi biến, có gì cứ tính sổ với cậu ta."

      Dứt lời, hai người dắt Nhường Chút biến mất khỏi cánh cửa.

      Lâm Thần sững sờ, mãi sau cũng có phản ứng gì. Thế này là sao đây?

      Kiều Dụ lộ vẻ hâm mộ, thương lượng với : "Hay cậu cũng bảo tôi biến ?"

      Lâm Thần trừng mắt thở dài, "Chắc sống nổi nữa mất!"

      Ra khỏi thang máy, Tùng Dung càng nghĩ càng thấy hài hước, "Câu này của họ thú vị ."

      Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, "Em Tiêu Tử Uyên hả? Đúng là thú vị, chú rể kết hôn, việc gì cũng nhờ người khác làm hết."

      Tùng Dung tò mò, "Vậy chú rể làm gì?"

      Ôn Thiếu Khanh thắt lại khăn quàng giúp , "Chú rể vừa rồi đấy thôi? ta chỉ việc thể phong độ và thoải mái, trước hôn lễ thể để mình mệt mỏi, phải duy trì trạng thái tốt nhất."

      "Vậy dâu sao?"

      " dâu? Cỡ sói già như Tiêu Tử Uyên sao nỡ để Tùy Ức làm gì? dâu chỉ việc ăn và đợi được rước ."

      Tùng Dung chợt nhớ ra điều gì, lấy phong bì ra khỏi túi, "Chết rồi, em quên đưa cho Tùy Ức."

      Ôn Thiếu Khanh giúp nhét phong bì về rồi cầm luôn túi, tiện thể nắm lấy tay , " cần, thân phận của Tiêu Tử Uyên có hơi nhạy cảm, nhận tiền mừng. Hầu hết người quen đều chỉ phát kẹo cưới, thiệp cưới chỉ gửi cho người thân thiết, nếu chắc phải viết thiệp cưới đến gãy tay mất."

      Tùng Dung nghiêng đầu nhìn , "Sao cảm thấy lần này dễ bảo thế? giúp là giúp liền."

      "Ừ, học tập kinh nghiệm tổ chức hôn lễ, sau này chúng ta còn cần dùng."

      Dứt lời, Ôn Thiếu Khanh thẳng người lên, đứng dưới bóng cây lẳng lặng nhìn Tùng Dung.

      Ánh mắt khiến cảm xúc Tùng Dung rối bời, "Sao thế?"

      Ôn Thiếu Khanh mỉm cười nhưng trả lời.

      Tùng Dung càng căng thẳng. đút hai tay vào túi áo, ngón tay bỗng dưng chạm đến thứ gì, lấy ra mới biết là kẹo mừng vừa nãy tiện tay vơ vào, bèn bóc ra bỏ vào trong miệng.

      Đây đều là động tác vô thức. ngờ Ôn Thiếu Khanh chợt ôm lấy eo kéo cả người vào trong lòng, áp vào môi , mơ màng : " muốn ăn kẹo."

      Hậu quả của việc đứng ăn kẹo trong gió lạnh là hôm sau Ôn Thiếu Khanh ngủ dậy bắt đầu bị ho, đến bệnh viện triệu chứng càng nặng. Mỗi khi có người hỏi, chỉ cười đáp: "Ăn nhiều kẹo quá."

      Luật sư Tùng bình luận gì về vấn đề này.

      Bệnh ho của Ôn Thiếu Khanh còn chưa khỏi, hôn lễ của Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đến.

      Tùng Dung luôn cảm thấy đôi tình nhân như Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức làm gì cũng nhàng thản nhiên, ngờ đến lúc tập dượt vào buổi tối trước ngày cử hành đám cưới lại loạn hết cả lên.

      Đầu tiên là Tùy Ức hồi hộp nên lúc ném hoa cưới bị đập vào đèn treo trong sảnh, khiến mọi người bật cười. Vậy là ấy lại càng căng thẳng, ném lần thứ hai liền tung thẳng lên chỗ đèn treo, khiến mọi người càng cười dữ dội.

      Ôn Thiếu Khanh ung dung : "Xem ra đèn này sắp có chuyện vui rồi, muốn ngăn cũng được!"

      Dù chỉ là tập dượt nhưng đám diễn viên quần chúng bên cạnh vẫn tranh giành ầm ĩ.

      Tam Bảo chìa tay: "A Ức, ném cho mình này, cho mình, cho mình! Cái đèn kia vội lấy chồng!"

      Hà Ca tận dụng lợi thế chiều cao, đè tay nàng xuống, "A Ức, đừng cho cậu ấy, cho mình này, cho mình !"

      "Cậu còn chẳng có bạn trai, đòi bắt hoa cưới làm gì?"

      "Chính vì có bạn trai nên mới muốn."

      "Đàn chị ơi! Cho em, cho em!"

      "Đàn chị! Đàn để chị rồi, hoa cưới cho em !"

      "..."

      MC chưa bao giờ thấy đám người chỉ tập dượt thôi mà cũng tranh giành như vậy, liền cười bảo Tùy Ức ném lại lần nữa. Nhưng Tùy Ức dám ném, ngoảnh sang nhìn Tiêu Tử Uyên.

      Tiêu Tử Uyên ngẫm nghĩ chút, mở miệng đề nghị, "Thôi hoa này đừng tung nữa, đổi thành tặng ."

      Tùy Ức gật đầu đồng ý.

      Đám người kia lại tranh giành ầm ĩ.

      Ôn Thiếu Khanh cười, ghé vào tai Tùng Dung, giọng : "Tiêu Tử Uyên căng thẳng."

      Tùng Dung nhìn theo ánh mắt , thấy người đàn ông kia vẫn điềm đạm tao nhã, trông thế nào cũng thấy căng thẳng, "Sao biết?"

      Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, "Mặt cảm xúc. Mặt càng có cảm xúc càng căng thẳng."

      Tùng Dung lại nhìn sang, đúng , cả buổi tối nay thấy cặp vợ chồng sắp cưới này nở nụ cười.

      Ôn Thiếu Khanh lại nghiêng đầu hỏi : "Em có muốn ?"

      Tùng Dung ngơ ngác, "Cái gì?"

      Ôn Thiếu Khanh hất cằm, ra hiệu cho nhìn sang, "Hoa của dâu."

      Tùng Dung lắc đầu.

      Ôn Thiếu Khanh cười, "Em thích cách bó hoa à?"

      Tùng Dung lại lắc đầu, "Thích chứ, rất đẹp."

      Nét cười trong mắt Ôn Thiếu Khanh càng đậm hơn, "Thích sao lại muốn?"

      Thực lòng Tùng Dung chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Trước khi gặp lại Ôn Thiếu Khanh nghĩ, gặp lại rồi càng dám nghĩ. tin Ôn Thiếu Khanh biết ý nghĩa của hoa cưới, nếu bây giờ muốn là có ý muốn bảo rằng vội kết hôn.

      Sau nhiều lần bị gài bẫy, Tùng Dung thấu hiểu tính xấu của , cũng có được chiêu thức phản kích, "Vì mai em phải lên tòa, thể làm khán giả đợi bắt hoa cưới."

      Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ thất vọng, "À, ra vậy."

      Được lúc Tùng Dung chợt dao động, thử hỏi dò: "Nếu em muốn có thể giành giúp em ?"

      "Tất nhiên là ." Ôn Thiếu Khanh yên lặng lát rồi cất lời ý, "Luật sư Tùng là người lý trí như vậy, sao có thể gửi gắm chuyện lớn như lấy chồng lên bó hoa?"

      Tùng Dung đau khổ vỗ trán, cuối cùng vẫn trúng kế của . nghiến răng : "Em muốn lấy chồng hồi nào?"

      Ôn Thiếu Khanh làm mặt ngây thơ, " muốn lấy chồng sao lại muốn hoa cưới?"

      "Em bảo muốn bao giờ?"
      B.Cat, Dinhloan, Tuyết Liên7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :