1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng phi nghiện: Nương tử, bổn vương chín rồi!

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Chương 15: Chủng loại phương Tây


      Editor: Bộ Yến Tử


      Hiên Viên Tễ vừa dứt lời, lập tức có bốn thị vệ khiêng hai cái rương lớn tới, bốn người đều võ trang đầy đủ, cả người mặc áo giáp màu bạc, trông rất đẹp mắt. Quả nhiên, cho dù ở niên đại nào, người tham gia quân đội đều rất đẹp trai.


      Tất cả mọi người đều tò mò nhìn hai cái rương màu nâu làm từ cây cọ, trong mắt hoàng thượngkhông chỉ lộ ra chút sủng ái cùng nụ cười đắc ý.


      "Phụ hoàng, phải người muốn đưa lễ vật cho chúng con sao, sao lại là hai cái rương lớn?" Cửu công chúachépmiệng hỏi, cái rương bình thường như vậy khẳng định có đồ vật quý báu gì.


      Còn Dạ Tử Huyên khi nghe lời cửu công chúa , trong lòng bắt đầu khinh bỉ công chúa bình hoa này, vừa mới khen ngươi thông minh xong, tại lại phô bày ra cái ngu xuẩn, cuối cùng ngươi thuộc loại nào? Mặc dù là rương bình thường, nhưng muốn lọt vào mắt hoàng thượng, tuyệt đối phải vật tầm thường?


      Sờ soạng phen mồ hôi giả dối, Dạ Tử Huyên đưa ra kết luận: "Hoàng thượng, người muốn ta và công chúa chọn rươngsao?"


      Hoàng thượng và Hiên Viên Đình nghe xong, trong lòng cóchúttán thưởng.


      "Đúng vậy, lễ vật ở bên trong, các ngươi ai muốn chọn trước?" Hoàng thượng thèm để ý đếncâu hỏi củacửu công chúa, hàilòng nhìn Dạ Tử Huyên, khiến hoàng hậu ở bên cạnh cắn chặt răng.


      "Điều kiện trước tiên là thể mở ra!"


      Cửu công chúa đưa tay về hướng khóa đồng, nhanh chậm thêm câu.


      Cửu công chúavô cùng căm hậnDạ Tử Huyên, nàng tađường đường là công chúacon vợ cả, lại luôn ăn quả đắng trong tay Dạ Tử Huyên, phụ hoàng luôn thương nàng ta hôm nay cũng thiên vị Dạ Tử Huyên, thể rụt tay lại.


      "Công chúa thân phận tôn quý, cửu công chúa, ngươi chọn trước !" Dạ Tử Huyên nở nụ cười tươi tắn như hoa sen trong nước, làm cho hoa cúc xinh đẹp xung quanh trở nên ảm đạm.


      Hoàng thượng cùng Hiên Viên Đình lại càng vừa lòng, hoàng hậu uống ngụmtrà, liếc xéo nàng, coi như ngươi còn hiểu chút tôn ti.


      Cửu công chúahừ khẽ, dùng tay ngọc thon thon chỉ về phía cái rương bên cạnh Dạ Tử Huyên: "Bản công chúa chọn cái rương kia!"


      Cửu công chúa đắc ý nhìn Dạ Tử Huyên, mới vừa rồi nàng ta nhìn thấy Dạ Tử Huyên vô thức di chuyển hai bước tới cái rương đó, nàng ta muốn đoạt đồ vật mà Dạ Tử Huyên coi trọng, khiến nàng thể có được!


      "Cửu công chúa,ngươi xác định?" Dạ Tử Huyên sợ nàng ta đổi ý, lại hỏi câu.


      Cửu công chúa quan tâm nàng, nhàng hừ tiếng.


      "Được rồi.Nếunhư vậy, hoàng thượng, thần nữ chọn cái rương này." Dạ Tử Huyên xong, hai bước, đứng cạnh cái rương còn lại.


      Hoàng thượng thấy thú vị gật đầu, uy nghiêm mở miệng: "Người đâu, mở rươngra!"


      "Dạ!"


      Bốn thị vệ đứng đó có hai người lĩnh mệnh, đưa tay mở rương ra, sau đó tiếp tục đứng bên làm cọc gỗ.


      Ngoại trừ hoàngđế và Dật vương, người trong đình đều hít hơi, hai con chó đáng , lớn .


      Lông chó con màu nâu, bộ lông rất dài che khuất đôi mắt , dài ngắn khoảng bốn mươi centimet. Con chó ở trong rương nhảy tới nhảy lui, nhìn thấy ánh mặt trời là thích, còn có rất nhiều người ở đây nha! Chân trước của nó chòm lên mép rương muốn nhảy ra ngoài, ngừng nhảy vào lòng cửu công chúa, còn lúc Hiên Viên Tịnh nhìn thấy con chó ánh mắt sáng lên, vô cùng đáng .


      "Phụ hoàng người tốt!" Nàng ta hưng phấn ôm lấy chó con, dùng đầu tựa lên đầu của nó, trong miệng còn quên nịnh hót.


      Còn Dạ Tử Huyên đứng hóa đá bên cạnh cái rương, miệng mở to đủ để nhét cái trứng gà. Cửu công chú đắc ý liếc xéo Dạ Tử Huyên, đúng là kẻ quê mùa, chắc chắn chưa từng thấy qua mấy thứ này, nhìn bộ dạng ngu ngốc của nàng liền biết.


      Con chó của nàng lại là con Alaska kéo xe trượt tuyết thuần chủng, chuyện này làm người ta rất thể tin được! Mặt hình trái đào, lông dài màu xám đen, giống như cái áo da cừu mặc người nó. Nó ngủ rất say, rất ngọt!


      "Dạ Tử Huyên, ngươi cùng con chó của ngươi chết rồi hả?" Cửu công chúacaynghiệt mở miệng cười nhạo, bởi vì con chó của Dạ Tử Huyên vẫn nằm bất động trong rương nhúc nhích.


      Người chung quanh cũng thấy kỳ quái, quận chúa Lan Hi làm sao vậy, phải chỉ là con chó thôi sao? Đám cung nhân thầm cười nhạo, người ở ngoài cung quả nhiên ra gì.


      "Huyên Nhi!" Hoàng thượng khẽ gọi tiếng, Dật vương cũng thấy kỳ quái nhìn nàng, mà người đắc ý nhất ai khác chính là mẹ con hoàng hậu, nàng chết mới tốt!


      "Huyên Nhi, có thích lễ vật này ?!"


      Hoàng thượng gọihai tiếng, nàng cũng cóphản ứng, cung nữ nhất đẳng bên cạnh hoàng hậu nhận chỉ thị của bà ta, tiến lên trước đẩy nàng cái: "Quận chúa Lan Hi, hoàng thượng hỏi ngươi đó!"


      "A ——" Khi Dạ Tử Huyên phản ứng lại, nàng thất thố, có phải hoàng thượng lấy mạng nàng ?


      Nàng lập tức quỳ xuống đất, mở miệng năng hùng hồn: "Hoàng thượng vạn tuế, thần nữ đáng chết, xinhoàng thượng thứ tội, do thần nữ nhất thời kích động, mới sững sờ ngu si, thần nữ cố ý, hoàng thượng người đại nhân đại lượng, bụng có thể chống thuyền, người tha tội cho thần nữ nha!"


      Hiên Viên Tễ và Hiên Viên Đình nghe nàng tràng, huynh đệ hai người ăn ý nở nụ cười, nha đầu nàythật là đáng .


      "Trẫm muốn giết ngươi khi nào?" Hiên Viên Tễ cười ha hả, tiểu nữ nhi của Dạ Tu La quả nhiên rất đáng .


      Hiên Viên Đình ngồi bên, mỉm cười như gió xuân nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn ba hồn của Dạ Tử Huyên bịmất bảy phách.


      "Đứng lên !" Hoàng thượng nhấp ngụm trà, vừa liếc mắt con chó cao hứng chơi cạnh hoàng hậu và Hiên Viên Tịnh, vừa hỏi nàng: "Thích ?"


      Dạ Tử Huyên đứng lên, lập tức gật đầu như đảo tỏi, sợ mình chậm chút, đầu liền chuyển nhà.


      "Thích là tốt rồi, đây chính là do thương nhân Tây Dương dâng lên!"


      Đối với giải thích của hoàng thượng, Dạ Tử Huyên cảm thấy hợp tình hợp lý, hai con chó này chỉ có ở phương Tây.


      "Hoàng thượng, xin ngàiân chuẩn để ta đặt tên cho nó."


      Dạ Tử Huyên chỉ chỉ con chó còn nằm nhoài trong rương,dò hỏi ý kiến hoàng thượng. Sợ hôm nay hoàng thượng ban tên chó thay nàng, vậy tốt!


      "Được!" Hoàng thượng vừa nghe, thầm thấy thú vị.


      "Đa Đa!" Dạ Tử Huyên đắc ý nhìn cửu công chúa, con chó Teddy trong tay ngươi, còn lớn bằng phần tư của ta, hừ!


      Hoàng thượng đọc thầm, muốn mở miệng, lại bị Dật vương gia luôn trầm mặt đoạt trước: "Ý của quận chúa Lan Hi là gì?"


      "Hắc hắc, nhiều tiền hơn!"


      Hoàng thượng nghe xong cao giọng cười to, Dật vương nghe xong khóe miệng co rút, xem ra quả phủ Tướng quân rất thiếu tiền, tại cần suy nghĩ ngày hôm qua nha đầu này có đóng gói đồ ăn mang về hay ?


      Mẹ con hoàng hậuvừa nghe, bắt đầucười nhạo, quả nhiên tục tằng chịu nổi.


      "Hoàng huynh, thần đệ muốn tới chỗ mẫu hậu, xin cáo lui trước!" Hiên Viên Đình đứng dậy, hơi khom người cáo lui.


      " , đầu tháng sau là đại thọ sáu mươi của mẫu hậu, đệ nên chuẩn bị phần quà mừng cho người, khiến lão nhân gia thấy vừa lòng!"


      Hoàng thượng hơi mở miệng, thâm ý .


      "Thần đệ tuân chỉ!" Hiên Viên Đình nhàn nhạt đáp, chỉ có nửa tháng thôi!


      Nhìn bóng dáng Dật vương xa, Dạ Tử Huyên mới hoàn hồn, thìnghe thấy giọng như chim hoàng của cửu công chúa: "Phụ hoàng, conđã chuẩn bị ca múa chúc thọ cho hoàng tổ mẫu rồi đấy!"


      Dạ Tử Huyên dùng khóe mắt lườm công chúa mẫu sư tử, mỗi ngày ngươi chỉ biết chơi roi da, còn có thể nhảy ra đóa hoa hay sao?


      "Ừ, Tịnh Nhi là hiếu thuận, đến lúc đó hoàng tổ mẫu của con rất vui vẻ!" Hiên Viên Tễ hào phóng khen ngợi con mình.


      "Dạ Tử Huyên, đến lúc đó ngươi nên tay đến nha!"


      Đối mặt với khiêu khích của cửu công chúa, nàng chỉ cười nhạt, chỉ cần đến lúc đó đừng làm mù mắt chó của ngươi là được!


      Vốn dĩ Dạ Tử Huyên muốn bái phỏng thái hậu, nhưng tình huống hôm nay được, nên nàng cáo lui trước!


      "Hoàng thượng, thời gian còn sớm, Huyên Nhi làm chậm trễ trăm công nghìn việc của hoàng thượng nữa! Thần nữ xin phép cáo lui trước!"


      "Ừ, xuống !" Hoàng thượng uống ngụm trà, gật đầu đáp.


      Nhận được chỉ thị, Dạ Tử Huyên vui vẻ ngồi xổm xuống đất với con chó: "Đa Đa, thôi, về nhà!"


      ------ Ngoài lề ------


      Con Alaska này về sau cùng Dạ Tử Huyên tung hoành thiên hạ!

    2. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 16: Chuẩn bị lễ vật mừng thọ


      Editor: Bộ Yến Tử



      Dạ Tử Huyên dẫn Đa Đa trở về phủ Tướng quân, làm mù ánh mắt mọi người trong phủ. Tin tức này rất nhanh bị lộ ra ngoài, càng ngày càng nhiều nha hoàn và nô bộc tụ tập xung quanh sân của nàng xì xào bàn tán, trong nháy mắt đề tài xoay quanh con chó, đám nha hoàn và nô bộc chưa bao giờ nhìn thấy con chó đáng như vậy!


      Dạ Tử Huyên ngồi bàn đu dây ở tiểu viện, trong miệng nhàn nhã nhai Phù Dung cao, nhìn đám nha hoàn nô bộc dấu đầu lòi đuôi, con mắt cũng cười thành cái khe. Hoàng thượng quả nhiên vô cùng bạo tay, nhiều công chúa như vậy cũng ban thưởng, chỉ cho Cửu công chúa và nàng, xem ra Hoàng Thượng sủng Dạ Tử Huyên nha!


      "Được rồi, các ngươi muốn xem vào xem , đừng lén lén lút lút!"


      Dạ Tử Huyên nhìn nổi nữa,nhét miếng Phù Dung cao vào miệng . Tin tức trong phủ quả nhiên truyền rất nhanh, ở niên đại này thông tin bình thường đều dựa vào hóng chuyện, lời đồn đãi hôm nay nàng mang về phủ con chó chắc chắn người ở ngoài phủ Tướng quân đều biết hết rồi.


      Vừa nghe Thất tiểu thư lên tiếng, cây, trong bụi cỏ, tường tất cả mọi người vội vàng chui ra, vây quanh Đa Đa.


      "Ôi! Con chó này đáng !"


      "Đúng vậy, ngươi xem bộ lông của nó dài như vậy, mùa đông ôm nó nhất định rất ấm áp!"


      "Các ngươi xem, các ngươi xem, nó nhìn chúng ta kìa!"


      ", là đó!"


      .....


      Dạ Tử Huyên thấy nhiều người kích động quỳ rạp đất nhìn Đa Đa, có cảm giác tự khiêng đá đập chân mình —— ầm ĩ muốn chết!


      "Các ngươi tụ tập ở đây làm gì? Bữa tối chuẩn bị xong chưa?" giọng uy nghiêm truyền đến, mọi người chấn kinh tản ra như chim bay loạn.


      "Cha!" Dạ Tử Huyên thấy vẻ mặt tức giận của Dạ Tu La, le lưỡi gọi.


      Dạ Tu La liếc mắt nhìn con bảo bối, mắt to quay tròn, cực kỳ đáng , lửa giận vừa dâng lên lập tức bị dập tắt. Mâu thuẫn giữa Thất Nhi và Cửu công chúa, cũng phải hai ngày, muốn ông hạ quyết tâm nghiêm khắc giáo huấn Thất Nhi, ông nỡ.


      "Đây là con chó hoàng thượng cho con!" Dạ Tu La tới gần Nhiều, tỉ mỉ đánh giá: "Đúng là tệ!"


      "Ừm, cha, nó tên là Đa Đa!" Dạ Tử Huyên nhảy xuống khỏi bàn đu dây, chạy đến bên cạnh Đa Đa, giúp nó vuốt bộ lông dài, cao hứng .


      Đa Đa phát ra thanh ô ô, giống như với nàng, vuốt lông nó như vậy rất thoải mái.


      Dạ Tu La gật đầu, quan tâm Đa Đa, đến ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Thúy Nhi lập tức bưng trà lên, lui sang bên.


      Dạ Tử Huyên cảm giác hôm nay Dạ Tu La có tâm , cũng trêu đùa với Đa Đa, trở lại cạnh Dạ Tu La ngồi xuống.


      "Cha, hôm nay cha có tâm sao?"


      Dạ Tu La thấy hôm nay con ngoan ngoãn, cảm thấy có gì cần giấu giếm, nhấp ngụm trà : " ra cũng có gì, chỉ là sắp tới sinh nhật thái hậu, năm ngoái cha tặng tòa Ngọc Quan , năm nay biết nên tặng cái gì cho tốt!"


      Hóa ra là vậy, Dạ Tử Huyên hiểu, mỉm cười đáng , vừa giúp Dạ Tu La xoa bóp vai vừa : "Cha yên tâm, lễ vật tặng thái hậu Huyên Nhi chuẩn bị ở đây."


      Dạ Tử Huyên chỉ chỉ trái tim mình, tiếp: "Ngày mai con bắt đầu chuẩn bị!"


      Dạ Tu La trưng ra bộ mặt khó tin nhìn con bảo bối, về liều lĩnh, nàng đứng thứ hai ai dám xưng thứ nhất, nhưng mà đây là tiệc mừng thọ của thái hậu nương nương, thể hồ đồ, nếu chạm vào mặt rồng hỏng bét.


      "Thất Nhi, con đừng liều lĩnh, tiểu nha đầu chưa lớn có thể làm gì!" Mặc dù ngữ khí có chút trách cứ, nhưng trong lòng Dạ Tu La lại ngọt như ăn mật, con biết cách san sẻ giúp ông rồi.


      "Cha, sao người chịu tin con?"


      Cũng khó trách Dạ Tu La tin, đổi lại thành nàng, nàng cũng tin.


      "Cha chỉ là. . . ."


      Dạ Tu La còn chưa hết, Dạ Tử Huyên ngắt lời ông: "Cha yên tâm, chờ đến ngày sinh nhật thái hậu nương nương, tuyệt đối phủ Tướng quân chúng ta tặng món quà oanh động toàn bộ tiệc mừng thọ."


      đợi Dạ Tu La trả lời, Dạ Tử Huyên vội vội vàng vàng kéo Thúy Nhi ra khỏi sân, để lại Dạ Tu La kinh ngạc ngồi ghế, hồi tưởng lại dáng vẻ tự tin vừa rồi của con , trong lòng ông lại tin tưởng nàng. Nếu như vậy, bằng để cho nàng làm !


      Nửa tháng sau đó, buổi sáng mỗi ngày Dạ Tử Huyên rời giường ăn sáng, liền dẫn Thúy Nhi ra ngoài. Buổi chiều trở về, trong tay hai chủ tớ xách đầy đồ vật, sau đó ở trong tiểu viện chơi đùa với những thứ đó.

      Từ chối ra ngoài! Từ chối gặp người! Từ chối thăm viếng!


      Kỳ quái hơn nữa là, Dạ Tử Huyên còn ra ngoài tìm gánh hát trở về. Điều này làm cho Tướng quân phu nhân trước sau như dung túng nàng tới cửa hỏi thăm, coi thử gần đây tiểu nữ nhi của mình lại phát điên cái gì?


      Sau bốn lần bị từ chối, hôm nay Tướng quân phu nhân lại tới nữa.


      "Huyên Nhi, con mau mở cửa ra cho nương, nửa tháng rồi nương gặp được con!" Tướng quân phu nhân dẫn theo nhất đẳng nha hoàn Mộc Lan tới gõ cửa.


      Dạ Tử Huyên nghe tiếng gõ cửa, lại nhìn kiệt tác trước mắt, lộ ra nụ cười đắc ý. Ngày mai là sinh nhật thái hậu, mấy thứ này nhất định làm Cửu công chúa đỏ mắt cho mà xem.


      "Thúy Nhi, em coi chừng nha, ta ra ngoài chuyến tránh để nương lo lắng!" Dạ Tử Huyên vỗ vỗ tay, dặn dò, sau đó mở cửa phòng.


      Thúy Nhi sững sờ dạ tiếng, nhìn vật mới mẻ trước mắt, mấy thứ này tiểu thư học được từ đâu vậy?


      "Huyên Nhi, mấy ngày nay con nhốt mình trong phòng làm gì vậy?" Tướng quân phu nhân bị Dạ Tử Huyên chặn lại ở cửa vào được, chỉ có thể duỗi dài cổ nhìn vào phòng, ngoại trừ con chó kỳ lạ lười biếng nằm mặt đất, tất cả đều bình thường.


      " có gì ạ, nương, chúng ta ra ngoài dạo chút !" Tướng quân phu nhân chưa kịp trả lời bị ép lui bước, Dạ Tử Huyên đóng kỹ cửa phòng, sau đó kéo bà ra ngoài.


      Tướng quân phu nhân vẫn cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn Mộc Lan cái, lại nhìn căn phòng, bà khẳng định trong sân viện có gì đó quái lạ nhưng biết ở chỗ nào.


      "Nương, gần đây trời lạnh! Ngày mai vào cung tham gia tiệc mừng thọ thái hậu, người nên mặc nhiều chút nha!"


      Nghe con quan tâm, Tướng quân phu nhân ấm lòng nở nụ cười, cũng nhớ tới chuyện lúc nãy, ôn nhu vỗ vỗ tay con : "Nương biết rồi!"


      "Đúng rồi nương, ngày mai mọi người trước, con đến trễ chút."


      Tảng đá vừa được Tướng quân phu nhân thả xuống, bây giờ lại bị nhấc lên. Rốt cuộc Huyên Nhi có bí mật hay bận cái gì?


      "Huyên Nhi, con có thể cho nương biết, mấy ngày nay con bận gì ?" Tướng quân phu nhân lo lắng nhìn nàng.


      Dạ Tử Huyên dừng bước, hôm nay mẫu thân mặc quần áo màu tím, nàng phát mẫu thân là đẹp, gương mặt được bảo dưỡng rất tốt, qua tuổi bốn mươi nhưng lại giống như người ba mươi, sinh bảy đứa con , vóc dáng chút biến dạng, khi còn trẻ tuyệt đối là mỹ nhân trong mỹ nhân.


      "Nương, người xinh đẹp!" Dạ Tử Huyên đầu đuôi câu, làm Tướng quân phu nhân dở khóc dở cười.


      "Con đó!" Tướng quân phu nhân cốc lên đầu nàng, sủng ái .


      Cũng được, Huyên Nhi là ác mộng trong lòng người Hán triều, chính bà cũng quản nổi? Lại , gần đây phải nàng ra ngoài gây chuyện thị phi sao?


      "Huyên Nhi, nương làm cho con bộ quần áo ngày mai vào cung, con cùng nương mặc thử chút , xem coi có chỗ nào cần phải sửa lại ."


      "Ừm, tốt!"


      Hai mẹ con vừa vừa cười đến hậu viện của Tướng quân phu nhân, làm cho đám nha hoàn liên tục quay đầu, Thất tiểu thư đúng là có thay đổi!

    3. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 17: Giai điệu thần bí


      Editor: Bộ Yến Tử


      Sáng sớm hôm nay, bầu trời lại bao phủ bởi tầng sương mù, ánh mặt trời vàng óng ôn nhu choàng lên đám sương mù, làm cho người ta cảm nhận được nét đẹp nhàng.


      "Huyên Nhi, con cùng cha mẹ tiến cung, con muốn làm gì?"


      mặt Dạ Tu La có chút vui, nha đầu này quá mức hồ đồ, hôm nay là sinh nhật sáu mươi của thái hậu nương nương. Từ quan viên tam phẩm trở lên, phu nhân và con đều phải tham gia, là vì chọn Thế tử phi cho Nhân vương, nàng biết tranh thủ hay sao?


      Dạ Tử Huyên có thời gian lo lắng chuyện chắc chắn, vì lễ vật chúc thọ thái hậu còn thiếu bước mấu chốt nhất, nàng phải ra ngoài chuyến xem nên làm sao bây giờ?


      Sau khi trái lo phải nghĩ... Có rồi!


      "Cha à, mọi người trước, sau đó chờ con ở cửa cung nhé."


      Dạ Tử Huyên xong, thừa dịp Dạ Tu La chú ý, vận khinh công chạy ra khỏi đại sảnh, bay lên mái hiên. Lần này chọc Dạ Tu La tức giận : "Người đâu, đuổi theo bắt Thất tiểu thư xuống cho ta."


      tức chết ông rồi, trước đây nữ nhi hay nghịch ngợm gây , nhưng còn chưa đến mức đối nghịch với ông, hôm nay tức chết ông mà. Quả thực, trước đây Dạ Tử Huyên đối nghịch ràng với ông, thông thường đều là hoạt động bí mật, chỉ là lão nhân gia ông biết mà thôi.


      "Thúy Nhi, em mang toàn bộ đồ vật ta chuẩn bị cho thái hậu hoàn hảo chút tổn hại đến cửa cung chờ ta, nếu có chút sai lầm, sau này em cần theo ta nữa."


      Dạ Tử Huyên dưới "Vây quét" của nhiều thị vệ, chạy trốn nóc nhà. Mặc dù võ công nàng giỏi nhưng khinh công giang hồ có mấy người có thể vượt qua nàng.


      Nhìn Dạ Tử Huyên biến mất thấy tâm hơi, Dạ Tu La nghiêm mặt nhìn Thúy Nhi quát lớn, lại thể làm gì tới cửa cung đứng chờ.


      "Người đâu, mời phu nhân, xuất phát!"


      Dạ Tu La nhanh chân sải bước vào đại sảnh ngồi xuống ghế chủ vị, Thúy Nhi bị Dạ Tu La nhìn đến mức trong lòng sợ hãi, cả người run lên, tiểu thư, người dẫn em theo chính là đẩy em xuống hố đó! Nhưng mà, nếu làm tốt chuyện tiểu thư căn dặn, nàng ta bị tiểu thư vứt bỏ, tiểu thư, Thúy Nhi chỉ là nha hoàn!


      Hoàn toàn bất đắc dĩ, dưới tình huống Dạ Tu La mở con mắt nhắm con mắt, Thúy Nhi trở lại Huyên Vũ cư, tìm bốn gã sai vặt, khiêng lễ vật mừng thọ Dạ Tử Huyên sớm dùng tấm lụa lớn màu đỏ thẫm che khuất ra ngoài, sau đó gọi nha hoàn mời người của gánh hát đợi trong phủ tướng quân ra cửa chuẩn bị xuất phát.


      chỉ phu thê Dạ Tu La, mà các hạ nhân khi thấy tình cảnh lớn như vậy, trong lòng hết sức tò mò biết Dạ Tử Huyên chuẩn bị cái gì.


      .....


      "Chưởng quỹ, thứ mà ta muốn chuẩn bị xong chưa?"


      Dạ Tử Huyên mặc bộ quần áo màu tím nhạt, dáng dấp hoạt bát đáng , mười phần dọa chưởng quỹ nhảy dựng. Lúc Thất tiểu thư phủ tướng quân tức giận đúng là tiểu mỹ nhân nha!


      "A, Thất tiểu thư, đồ vật lần trước người đặt tiểu nhân làm tiểu nhân chuẩn bị kỹ càng! Chuẩn bị kỹ càng rồi!"


      Chưởng quỹ khúm núm , ai mà biết, giây tiếp theo Dạ Thất tiểu thư này có thể nổi điên táp tiểu điếm của hay chứ! đây chỉ làm buôn bán thôi!


      "Thất tiểu thư, thứ mà người muốn đây!"


      hỏa kế (người làm thuê) mặc áo vải xám đưa bao quần áo cho Dạ Tử Huyên, nàng mở gói đồ nhìn chút, tệ, mặc dù tinh xảo như ở đại, nhưng thế này rất tốt rồi.


      "Cho ngươi!"


      Cẩn thận nhận lấy gói đồ, để lại thỏi bạc, tiêu sái xoay người rời .


      Chưởng quỹ thấy Dạ Tử Huyên xa, sững sờ dám tin hỏi: "Đến, Tiểu Tam Tử, dùng sức đánh ta cái, đó chính là Dạ Thất tiểu thư mang khuê danh nữ nhân đanh đá sao?"


      "A ——" Tiểu Tam Tử sửng sốt: "Lão bản, tiểu nhân dám!"


      Muốn ta đánh lão bản, trừ phi ta muốn bát cơm này nữa, nương ta còn chờ ta lấy tiền về mua thuốc!


      ... .


      "Cha!" Dạ Tử Huyên thấy người phủ tướng quân đứng ở cửa cung chờ mình, ngọt ngào gọi, nở nụ cười vui vẻ.


      Dạ Tu La lắc đầu, thở dài hơi, sinh nữ nhi như thế biết là hạnh phúc hay là bất hạnh của ông đây!


      " thôi!"


      Dạ Tu La nắm chặt dây cương, ở phía trước, mọi người theo. Trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, người phủ tướng quân chính thức vào cửa cung.


      Dạ Tử Huyên vào cung lần, nên sớm mất cảm giác mới mẻ, hôm nay nàng đến là vì có nhiệm vụ. Còn những người khác, đặc biệt là người của gánh hát, nhìn thấy cung điện lộng lẫy, con ngươi đều sắp rơi xuống.


      Dạ Tử Huyên nhàng nhấc tấm lụa đỏ lên, ở bên trong mày mò hồi mới hạ xuống, sau đó lại thầm vài câu bên tai Thúy Nhi. Thúy Nhi có chút tò mò, có chút kinh ngạc gật đầu.


      "Dạ tướng quân, Dạ phu nhân đến! Quận chúa Lan Hi đến!"


      Thanh thái giám vang lên, các đồng liêu có quan hệ tốt với Dạ Tu La đều đứng dậy chào hỏi. Sau đó khi nhìn thấy đồ vật phía sau Dạ Tu La, đều vô cùng tò mò và kinh ngạc.


      "Đây là cái gì?"


      "Khí thế lớn!"


      ...


      Các quan viên, phu nhân và tiểu thư xung quanh nghe được tiếng thảo luận đều ngừng chuyện với nhau, ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này.



      Chỉ thấy phía sau Dạ Tử Huyên là bốn gã sai vặt khiêng cái gì đó dùng lụa đỏ che khuất, giống như tường đỏ tứ phía, biết phủ tướng quân diễn hí kịch gì, lại làm ra sàn diễn lộ liễu như vậy. Xem dáng dấp dè dặt cẩn trọng của đám sai vặt, hẳn là đồ vật vô cùng đáng giá và quý báu, nếu sao bảo bối này lại đáng giá để bốn người khiêng?


      Lại còn dẫn theo gánh hát, ha ha, người phủ tướng quân quả phô trương !


      Mọi người xì xào bàn tán, vừa rồi có mấy đồng liêu dùng ánh mắt dò hỏi nhưng Dạ Tu La lại vô lực lắc đầu. Nhìn đám đồng liêu dùng ánh mắt " thôi", " là keo kiệt" đáp trả, khóe miệng Dạ Tu La giật giật, phải là ông biết.


      Hạ thừa tướng sớm vào chỗ, dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chập cha con Dạ Tu La. Nếu như ánh mắt là con đao sắc bén, vậy nhất định cha con bọn họ bị ông ta bầm thay ngàn mảnh rồi!


      Mọi người tìm chỗ của mình ngồi xuống, giọng của thái giám lại vang lên: "Thái hậu nương nương giá lâm, hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu đến, Dật vương gia đến!"


      Thái hậu nương nương rất cao hứng, mặt mày hồng hào, cười đặc biệt hiền lành. đầu cài bộ kim diêu điêu khắc Phượng Hoàng, đó là vật đính ước năm đó tiên hoàng tặng cho bà. Dáng người hơi mập, mặc cung trang màu vàng sáng, làm tôn lên khí phái và dung mạo của bà.


      Hoàng thượng uy nghiêm ngồi ở ghế chủ tọa, long bào màu vàng làm cho tinh thần ông ta có vẻ sáng láng. Bên trái là nữ nhân cao quý, chính là hoàng hậu nương nương, mặt nở nụ cười nhàn nhạt.


      Dật vương ngồi bên cạnh thái hậu, áo bào màu tím nổi bật dáng người quý khí bức người của , dùng dư quang khóe mắt nhìn bóng dáng màu tím nhạt, hơi ngừng lại giây lát rồi lại nhanh chóng dời .


      "Cung chúc thái hậu nương nương vạn thọ vô cương!"


      Chờ mấy vị nhân vật quan trọng ngồi xuống chỗ của mình, tất cả văn võ bá quan và các mệnh phụ tiệc mừng thọ đều quỳ gối chúc mừng.


      "Bình thân!" Trong giọng của thái hậu nương nương có chút vui sướng, hôm nay bà rất cao hứng.


      "Tạ thái hậu!"


      "Dạ Tử Huyên, lễ vật ngươi chuẩn bị đâu!"


      Mọi người vừa ngồi vào chỗ của mình, thanh của Cửu công chúa liền vang vọng toàn bộ tiệc mừng thọ. Thái hậu nương nương hơi vui nhíu mày, Cửu nha đầu này bị hoàng thượng sủng ái đến mức coi trời bằng vung. Dạ Tử Huyên nâng mí mắt lên, liếc nhìn Cửu công chúa hung hăng ngu xuẩn cái, màu đỏ rêu rao như vậy mà ngươi phát ra sao, mắt ngươi bị mù à?


      " phải ngươi chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho hoàng tổ mẫu sao?" Cửu công chúa hùng hổ dọa người hỏi, nàng ta để ý đến phản ứng của mọi người, hôm nay nàng ta muốn để Dạ Tử Huyên chọc giận hoàng tổ mẫu.


      "Thần nữ chúc thái hậu nương nương hàng năm đều có hôm nay, tuổi tuổi đều có hôm nay!" Dạ Tử Huyên trực tiếp xem Cửu công chúa: "Thần nữ chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho thái hậu nương nương, mong rằng thái hậu nương nương ghét bỏ!"


      Cửu công chúa cứ như vậy bị gạt sang bên, suýt chút nữa tức giận ngất xỉu. Thái hậu vừa nghe thầm nghĩ, nha đầu này có lòng, chút vui vừa rồi đều tan thành mây khói.


      "Thất Nhi chuẩn bị cái gì cho ai gia?" Thái hậu từ ái nhìn Dạ Tử Huyên hỏi.


      Dạ Tử Huyên mỉm cười tự tin, đảm bảo khi các ngươi nghe xong con ngươi đều phải là của mình.


      "Lưu bầu gánh, thấu nhạc!"


      Giai điệu vang lên, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, đây là nhạc khúc gì nhỉ?


      Chỉ thấy thái hậu nương nương ngồi cao nắm chặt hai tay, là lỗ tai bà nghe lầm sao? Là bà nghe lầm sao?
      SiAm thích bài này.

    4. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 18: Đúng là đồng hương?


      Editor: Bộ Yến Tử


      Beta-er: Green

      __________



      Giai điệu rung động lòng người, nhịp điệu vui vẻ, tràn ngập vui sướng. Dạ Tử Huyên nở nụ cười chúc phúc nhìn thái hậu ngồi ghế cao, thu hết biểu kích động, hưng phấn và dám tin mặt thái hậu vào trong mắt...


      Các vị ngồi ở đây mặt đều mang theo biểu cảm kích động hoặc khiếp sợ, hoặc kinh ngạc, hoặc phẫn hận, hoặc ghen tị... Trong phòng đủ dạng màu sắc có thể đem ra so sánh với phường nhuộm lớn, các loại sắc thái cần có đều có.


      Xem dáng vẻ kích động của thái hậu, quận chúa Lan Hi này có khả năng rất lớn trở thành Nhân vương thế tử phi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Trong lòng mọi người bắt đầu thấy lo lắng, đặc biệt là người muốn Diệp Tử Huyên gả cho Hiên Viên Kỳ Tu càng gấp đến độ vô cùng lo lắng.


      Chỉ có Dật vương gia, sau khi có chút sửng sốt, trầm tĩnh lại cười như mây bay, ý cười lười nhác, dường như nghe qua thủ khúc này, hoặc là có chút ngạc nhiên nào. nhàng phe phẩy quạt ngọc lưu ly trong tay, khóe miệng treo nụ cười phong thần tuấn lãng, mê đảo mảnh nhân tâm. Chỉ đáng tiếc túi da tốt. . . .


      Dạ Tử Huyên xem đám người mang lòng muông dạ thú, ánh mắt chân thành nhìn thái hậu, bắt đầu hát vang ca khúc chuẩn bị nửa tháng nay cho thái hậu nương nương:


      "Chúc người phúc thọ cùng trời đất

      Chúc mừng người sinh nhật vui vẻ

      Hàng năm đều có hôm nay

      Tuổi tuổi đều có hôm nay

      Chúc mừng người

      Chúc mừng người."


      Hát xong đoạn thứ nhất, thái hậu nương nương rơi lệ đầy mặt, hát quá tốt, đây là lễ mừng thọ tốt nhất nhiều năm qua bà nhận được.


      Hoàng thượng uy nghiêm ngồi ở bên cũng bị dọa đến sững sờ, mặc dù bài hát này rất có ý mới, tâm ý trong ca từ bài hát ông ta và văn võ bá quan đều nghe, nhưng thái hậu lại mừng đến phát khóc, kỳ quái, rất kỳ quái.


      Mẹ con hoàng hậu mặt mày phẫn hận nhìn chằm chằm Dạ Tử Huyên, nữ nhân đáng chết này, vốn là muốn nàng làm trò cười cho thiên hạ, bị trừng phạt. tại nhìn phản ứng người toàn trường ngồi ở đây, dùng ánh mắt hâm mộ và sùng bái về phía nàng sớm làm cho bà ta giận tái . trộm gà thành lại mất nắm gạo, quả là cho người ta cơ hội biểu .


      "Cung chúc người phúc thọ cùng trời đất

      Chúc mừng người sinh nhật vui vẻ

      Hàng năm đều có hôm nay

      Tuổi tuổi có hôm nay

      Chúc mừng người

      Chúc mừng người."


      Dưới các loại ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú, Dạ Tử Huyên và người của gánh hát hát xong đoạn thứ hai.


      Đoạn tiếp theo của Dạ Tử Huyên càng thâm thấu trái tim thái hậu nương nương, cung chúc người:


      "Lão như tùng bách, thiếu như chi lan

      Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn

      Cung chúc người phúc thọ cùng trời đất

      Chúc mừng người sinh nhật vui vẻ

      Hàng năm đều có hôm nay

      Tuổi tuổi có hôm nay

      Chúc mừng người

      Chúc mừng người."


      Hát xong ca khúc, bốn phía đều kinh ngạc.


      Yên tĩnh, đặc biệt yên tĩnh, biết ai là người thứ nhất vỗ tay, sau đó tiếng vỗ tay như sấm rền, đinh tai nhức óc.


      "Bảo tháp trấn hà !" Ù ù cạc cạc nghe thái hậu , làm cho tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.


      "Thiên lôi câu địa hỏa!"


      Dạ Tử Huyên lại chút do dự đáp! Chẳng lẽ...


      Tất cả mọi người kỳ quái nhìn hai người: cuộc đối thoại của hai người, lung ta lung tung, tuy là hôm nay thái hậu nương nương cao hứng, nhưng mà cũng đến mức cùng nha đầu này nổi điên chứ?


      Yên tĩnh... trường cực kỳ tĩnh... Chỉ có vẻ mặt của thái hậu nương nương và Dạ Tử Huyên là biểu cảm hận gặp nhau quá muộn, làm mọi người nghĩ mãi ra, nhất là hoàng đế ngồi cạnh thái hậu, dùng loại ánh mắt nhìn quái vật nhìn mẹ ruột của mình.


      "Khụ khụ. . . . Thất nha đầu, khúc nhạc này của ngươi là gì? Cho tới bây giờ trẫm cùng chư vị đại thần đều chưa từng nghe qua!"



      Hoàng đế bệ hạ ho khan hai tiếng, giảm bớt bầu khí lúng túng quỷ dị trong trường.


      "Hồi hoàng thượng, bài hát này tên là [Chúc thọ ca]." Dạ Tử Huyên lấy lại tinh thần đáp đầu đuôi gốc ngọn, được được, nhất định phải lén hỏi thái hậu nương nương chút, xác định chút, nàng cam lòng.



      "Chúc Thọ Ca? Khá lắm Chúc Thọ Ca!" Hoàng đế bệ hạ cao giọng cười to: "Người đâu, thưởng!"


      "Thất nha đầu, rất có tâm, đến, đến đây với hoàng tổ mẫu."



      Thái hậu nương nương hoàn hồn, kích động đến mức năng lộn xộn, vốn từ lúc ra ba chữ lại làm cho nữ tử chưa lấy chồng bên dưới dùng ánh mắt phẫn hận và ghen tị nhìn Dạ Tử Huyên, trong mắt hừng hực lửa giận như muốn thiêu chết nàng.



      Chẳng lẽ thái hậu nương nương nhận định quận chúa Lan Hi là Nhân vương thế tử phi tương lai sao? đáng giận!



      Còn Hiên Viên Kỳ Tu lại thấy trong lòng vô cùng hồi hộp, lát nữa nhất định thuận theo ý của hoàng tổ mẫu, chọn Huyên Nhi làm thế tử phi.



      "Đợi chút, thái hậu nương nương, Huyên Nhi còn có lễ vật chưa tặng cho người!"



      Dạ Tử Huyên nghịch ngợm nháy nháy mắt, hoạt bát đáng nên lời.



      Chỉ thấy nàng nhàng vỗ vỗtay, đám gia đinh khiêng tới vật thể bị lụa đỏ che khuất. Sau đó nhàng đặt xuống, lui ra ngoài.



      Mọi người sớm tò mò bên trong là thứ gì, đáp án lập tức sắp công bố, giống như hươu cao cổ rướn cổ cao để nhìn.



      Hoàng hậu và cửu công chúa càng ghen ghét, khi nào lại có nhiều ý tưởng vui mừng như vậy,Dạ Tử Huyên lấy từ đâu nhiều ý đồ xấu tới vậy?



      "Thần nữ cả gan, xin mời thái hậu nương nương di giá, tự tay kéo tấm lụa đỏ này xuống!"



      Dạ Tử Huyên quỳ hai gối xuống đất, khẩn cầu .



      "Được! Bản cung muốn nhìn đó là cái gì!" Thái hậu nương nương chỉ giận, ngược lại lời vô cùng cưng chiều, rất vui vẻ.



      "Hoàng tổ mẫu, nên, chừng Diệp Tử Huyên là thích khách!" Cửu công chúa ở bên giữ chặt hoàng thái hậu, .


      Khóe miệng Dạ Tử Huyên có chút run rẩy, trong đầu óc Hiên Viên Tịnh ngươi chẳng lẽ chỉ toàn là bã đậu hay là hồ dán? Thích khách? Muốn hại ta cũng phải tìm lý do tốt chút , thậtlà ngực lớn có đầu óc, vô cùng ngu ngốc.



      Quả nhiên, thái hậu vui nhìn nàng ta cái, tốt xấu gì cũng là cháu của mình, nên tức giận, chỉ là liếc nhìn cảnh cáo, làm cho cửu công chúa thấy trong lòng sợ hãi, hoàng tổ mẫu là đáng sợ!



      Thái hậu được Thanh đỡ, chậm rãi bước xuống bậc thềm, về phía lụa đỏ.



      "Xin mời, thái hậu nương nương!" Dạ Tử Huyên giao dây thừng trong tay cho thái hậu: "Thái hậu nương nương chuẩn bị xong chưa?"



      Thái hậu khẽ gật đầu, lại nghe tiếng nhạc vang lên lần nữa. Tấm lụa đỏ được kéo xuống, ánh mắt người ngồi ở đây lần nữa mê mang. Đốt ngọn nến đó lên làm gì vậy nhỉ?



      "Chúc người sinh nhật vui vẻ

      Chúc người sinh nhật vui vẻ

      Chúc người sinh nhật vui vẻ

      Chúc người sinh nhật vui vẻ."



      Thanh dễ nghe của Dạ Tử Huyên vang vọng toàn bộ tiệc mừng thọ, thái hậu lần nữa bị cảm động lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng), nếu ca khúc [Chúc Thọ Ca] là trùng hợp, vậy bánh sinh nhật [Sinh nhật vui vẻ] trước mắt có bảy tầng bánh ngọt lớn tuyệt đối là chứng cứ có lợi nhất: Các nàng tuyệt đối đến cùng nơi!



      Khi Dạ Tử Huyên thỉnh cầu thái hậu, Thúy Nhi ở trong lụa đỏ châm nến, mặc dù nàng ta chưa từng gặp qua vật thần bí mà tiểu thư là "Bánh ngọt sinh nhật" gì đó, nhưng vẫn nhịn được rung động phen.



      Đây là cái bánh ngọt hoa quả bảy tầng, bánh ngọt giống như Kim Tự tháp, mỗi tầng bánh ngọt đều trang trí hoa quả tươi khác nhau. bánh ngọt cắm đủ sáu mươi ngọn nến đủ mọi màu sắc, ánh nến lóng lánh, nhảy lên nhưng những nốt nhạc, cùng ánh mặt trời chiếu rọi lẫn nhau, cực kỳ xinh đẹp.



      Vốn là muốn chờ buổi tối mới dâng lên, nhưng Hiên Viên Tịnh đáng ghét lại ngáng chân nàng giống như đụng vào thứ đó chết vậy. làm người ta chán ghét cách nào hình dung!



      Mặc dù đạt đến hiệu quả như Dạ Tử Huyên tưởng tượng, nhưng mà người ngồi ở đây khiếp sợ ra lời. Các đại thần đều dùng ánh mắt thất vọng nhìn nữ nhi nhà mình, hãy nhìn quận chúa Lan Hi nhà người ta , tuy được gọilà "Người phụ nữ đanh đá trong khuê các", nhưng mà, tốt xấu gì người ta cũng có trí tưởng tượng và sức sáng tạo vô tận, dụ dỗ thái hậu cao hứng!




      "Thái hậu nương nương, cầu nguyện !"



      Dạ Tử Huyên ngẩng đôi mắt ngập nước nhìn thái hậu, đây chính là thứ nàng bỏ thời gian nửa tháng mới làm ra được, cổ đại có lò nướng, mệt chết nàng!



      Thái hậu rất nhanh thu thập xong tâm tình kích động của bản thân, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhắm hai mắt lại, sau đó cầu nguyện với bánh ngọt lớn. Khó trách mọi người đều Thất Nhi thay đổi, phải thay đổi cái gì, mà là linh hồn dịch chủ, có thể thay đổi sao? Thay đổi cũng tốt, ít nhất bà có đồng hương rồi!



      Dạ Tử Huyên nhìn động tác thái hậu thuần thục mà tiêu chuẩn, trong lòng rơi lộp bộp, nhìn bộ dạng thành thạo của thái hậu, khẳng định là trải qua vô số lần party sinh nhật, là quá tốt, quá tốt rồi.



      Thái hậu cầu nguyện xong, thổi tắt ngọn nến tượng trung bánh ngọt lớn, sau đó nhìn Dạ Tử Huyên nhàng nhảy, sau đó thay bà thổi tắt các ngọn nến khác. Thái hậu vừa lòng gật gật đầu, tựa đầu để sát vào lỗ tai Dạ Tử Huyên: Trận Olympic lần thứ tám kia thế nào?
      SiAm thích bài này.

    5. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 19: khí quỷ dị


      Editor: Bộ Yến Tử - *******************


      Beta-er: Green

      ___________



      Dạ Tử Huyên nghe thấy thanh như muỗi của thái hậu nương nương, như bị lôi đánh ngoài khét trong sống. Nụ cười tươi rói buổi sáng cứng ngắc mặt có tán . Ta lải nhải, hổ là thái hậu nương nương, giác ngộ chính trị cao như vậy, xuyên việt còn nhớ thương chuyện Olympic lần thứ tám mà tổ quốc tổ chức, nước nhường nào?



      Ở đây có vài người nội lực thâm hậu nên có thể nghe được lời thái hậu cách rành mạch: Olympic lần thứ tám là thế nào? Đó lại là từ ngữ hoặc hoạt động mới à, sao bọn họ lại biết? Kết quả là, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu và Dạ Tử Huyên càng thêm quỷ dị.



      "Phi thường thành công!" Dạ Tử Huyên sửng sốt nửa ngày, chỉ bốn chữ khái quát hồi báo kết quả Olympic lần thứ tám với thái hậu nương nương.



      Thái hậu nương nương lại lần nữa kích động bật thốt: "Tốt! Tốt! Tốt!" Trong thanh đè nén được trào dâng.



      Ba chữ "Tốt", làm cho chư vị ngồi giật nảy mình, đám đều thầm oán thầm. Hôm nay thái hậu nương nương cũng quá bình thường, cùng với hình tượng thái hậu đạm mạc lạnh lùng, ung dung đẹp đẽ bọn họ thường thấy hoàn toàn khác biệt. phải thái hậu bị đánh tráo đấy chứ?



      "Nào, Thất Nhi lên ghế ngồi cùng bản cung, chút chuyện rầm rộ đương thời cho bản cung nghe." Thái hậu xong, đợi Dạ Tử Huyên phản ứng liền kéo nàng lên .



      Mọi người trừng lớn hai mắt nhìn màn quỷ dị, sau khi qua , tầm mắt mọi người nhất tề xoát xoát nhìn về phía phu thê Dạ Tu La, muốn từ người hai người nhìn ra chút sơ hở, nhưng nhìn đến cùng vẫn giữ bộ mặt mờ mịt khiếp sợ.



      Hoàng thượng cao tòa thấy động tác chúng đại thần đều nhịp và biểu cảm quỷ dị, trơ mặt ra nhìn, động tác quá mức chỉnh tề, giống như trước đó tập dợt trước. Bất quá, ông ta cũng rất ngạc nhiên, hôm nay biểu của mẫu hậu cũng thực kỳ quái, mang theo nghi hoặc nhìn về phía thái hậu.



      Lúc này cung nữ thêm cái ghế bên cạnh thái hậu, sau khi Dạ Tử Huyên ngồi xuống. Thái hậu lôi kéo hai tay nàng luyến tiếc buông ra, như nhập cảnh giới vong ngã bỏ qua người xung quanh. Đều "Đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng." Thái hậu nương nương chứng thực câu này vô cùng nhuần nhuyễn.



      "Thất Nhi, mau, mau cho ai gia, đương thời rầm rộ như thế nào?" Thái hậu quên phía dưới còn có văn võ bá quan cả triều và người khác đến chúc thọ bà. Nhưng mà tại bà nghĩ muốn nghe rầm rộ của Olympic lần thứ tám, đó là huyết lệ sử của bà đó nha!



      Dạ Tử Huyên xấu hổ liếc mắt nhìn hoàng đế bên cạnh, trong mắt tràn ngập tội lỗi. Tha thứ cho nàng đoạt nổi bật, nàng có cố ý đâu, ai biết thái hậu nương nương cũng giống nàng làm chi, là hàng binh? Còn vô cùng nhiệt tình!



      Nhìn thấy ánh mắt có tội của Dạ Tử Huyên. Tuy hoàng thượng có chút nan kham, nhưng vì mừng sinh thần mẫu hậu, phải muốn bà cao hứng sao?



      Thôi! Thôi!



      Hoàng thượng nhìn thoáng qua hai người tán gẫu hân hoan mà quên mất luôn chính , rất bất đắc dĩ. Mặc kệ mẫu hậu lôi kéo Thất Nhi này nọ, nhưng ông ta làm hoàng thượng cũng thể phớt lờ văn võ bá quan và gia quyến bọn họ ở phía dưới. Vì thế chỉnh chỉnh thân, uy nghiêm mở miệng: "Thọ lễ của quận chúa Lan Hi khiến thái hậu thích, biết các thiên kim khác có chuẩn bị thọ lễ tạm thời biểu lộ tâm ý cùng thái hậu hay ? Nếu có, có thể đến chỗ Vạn công công xếp hàng lĩnh hào, biểu đạt chúc phúc với thái hậu nương nương."



      Mọi người nghe được đoạn đầu đối thoại của hoàng thượng, trong lòng hung hăng khách sáo phen, tình cảnh vừa rồi các nàng cũng phải người mù. Còn đoạn sau lại cảm động đến rơi nước mắt, hóa ra các nàng cũng có cơ hội. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!



      Thời điểm chúng thiên kim kích động nghĩ cách đoạt hào bài, thanh mềm dễ nghe đột nhiên vang lên, làm mọi người sửng sốt, ào ào quay đầu chuyển hướng đến chỗ phát ra thanh kia, chính là đích nữ tướng phủ, đệ nhất tài nữ danh chấn Hán Thành —— Hạ Tuyết.



      "Thần nữ Hạ Tuyết tỉ mỉ chuẩn bị khúc Kinh Hồng vũ, chúc mừng thái hậu nương nương hồng phúc tề thiên, thỉnh bệ hạ ân chuẩn!"



      Mặc dù lời ôn nhu uyển chuyển, nhưng bên trong lộ ra cỗ ngạo khí. Mặc dù hoàng thượng quá thích loại người giữ quy củ tác pháp như thế này, nhưng xét thấy là đích nữ phủ thừa tướng, quá tình nguyện gật đầu : "Chuẩn!"



      Hạ Tuyết thấy đạt thành mục đích, khóe miệng khẽ cong, mang theo ánh mắt trào phúng nhìn thoáng qua Dạ Tử Huyên mặt mày hớn hở. Chỉ bằng Dạ Tử Huyên ngươi mà cũng dám cùng ta tranh vị trí Nhân vương thế tử phi, quả thực biết tự lượng sức mình!



      Tiếng ti trúc vang lên, nữ tử liền ngâm hát: Vùn vụt như nhạn múa, uyển chuyển như rồng bay, vinh diệu thu cúc, hoa mậu thanh tùng. Giống như vận tới bích nguyệt, lay động tựa tuyết phiêu lãng trong gió...



      Từ khúc duyên dáng, nữ tử bắt đầu nhàng múa, vũ bước duyên dáng, kỹ thuật nhảy cảm động, rất tốt: Tám chữ to "Vùn vụt như nhạn múa, uyển chuyển như rồng bay."



      Hoàng hậu mang vẻ mặt đắc ý nhìn chất nữ của mình, sau đó quay đầu nhìn về phía thái hậu. Nào ngờ thái hậu chỉ mải lôi kéo Dạ Tử Huyên cười cười, thèm liếc mắt nhìn Hạ Tuyết cái. Trong nháy mắt dung nhan tuyệt mỹ của hoàng hậu trở nên vặn vẹo, cắn chặt răng, đáng giận. Dạ Tử Huyên này luôn thời khắc ngột ngạt người ta, bà ta hận thể trừ bỏ nàng.



      Hoàng thượng thu toàn bộ cảm xúc của hoàng hậu vào trong mắt, nhàng gọi tiếng "Mẫu hậu", sau đó dùng ánh mắt ý bảo người vũ đài hết sức chăm chú khiêu vũ.



      Thái hậu nhận được khẩn cầu của con trai, tình nguyện quay đầu nhìn về phía nữ tử như tiên nữ hạ phàm, động tác tao nhã, mềm mại xương, đây là nữ tử múa điệu múa Kinh Hồng tốt nhất mà bà từng thấy. Có thể đem điệu múa Kinh Hồng nhảy đến mức này quả thực dễ, nhưng nếu so với đồng hương và bản thân, vẫn còn kém xa. Chỉ cần bà có bao nhiêu năm chưa thấy qua bánh ngọt, chỉ chuyện Dạ Tử Huyên dụng tâm và dùng hết sức sáng tạo có người nào sánh kịp.



      Dạ Tử Huyên theo tầm mắt của thái hậu cũng nhìn về phía Hạ Tuyết, mỹ nữ. Hạ Tuyết mặc thân váy áo mỏng lụa sắc tuyết trắng, vạt váy còn đính ít kim phiến, đón ánh mặt trời sáng lóng lánh. Người mặc chiếc áo choàng trắng ngà, búi kiểu tóc Phi Tiên kế *, tóc kết dây kết bộ diêu. Khuôn mặt nhắn bằng bàn tay, mi như lá liễu, ánh mắt dài , nơi khóe mắt có nốt lệ chí, vì vậy lại tăng thêm ba phần xinh đẹp. Mũi quỳnh cao thẳng, môi mỏng điểm mà chu, loại mỹ nữ này đúng là tự nhiên, biết người Hàn Quốc mà biết xấu hổ thế nào!



      Nhảy xong khúc, tuy là cuối mùa thu, nhưng Hạ Tuyết đãđổ mồ hôi đầm đìa. Điệu nhảy này nàng ta luyện tập khá lâu, lại nghĩ tới hôm nay nhảy lại phải cố hết sức như thế, hoàn hảo có sai lầm.



      "Thần nữ Hạ Tuyết cung chúc thái hậu nương nương phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!" Thanh Hạ Tuyết thanh thúy như chuông bạcmê đảo biết bao nhiêu công tử, đều nóng lòng muốn thử muốn đêm nay yến tiệc tuyển phi cho Nhân vương thế tử, thắng được tâm giai nhân.



      "Ừ, ai gia hôm nay mở mang tầm mắt! Hạ thừa tướng quả nhiên có cách dạy dỗ nữ nhi!" Thái hậu khôi phục tính tìnhcự tuyệt người ngoài ngàn dặm, lời đạm mạc xa lạ làm cho tâm tình kích động của Hạ Tuyết lạnh nửa.



      "Tạ thái hậu tán thưởng!" Hạ thừa tướng nghe vậy, tuy có chút thoải mái, nhưng vẫn đứng dậy tạ ơn.



      "Đem vòng ngọc nạm vàng của ai gia ban cho nha đầu kia !" Thanh thái hậu lại vang lên, đưa chút đồ tốt cho nha đầu đó, công lao hôm nay của nàng ta thể tính!



      "Tạ thái hậu ân điển!" Vòng ngọc nạm vàng, đó là vật mà thái hậu nương nương thích, vậy mà bỏ được thích thưởng cho mình, xem ra thái hậu nương nương cũng thích mình. Hạ Tuyết thầm kích động, trả giá nhiều như vậy, vẫn có hồi báo.



      "Nha đầu, quay đầu lại, ai gia đem bộ kim diêu tiên hoàng tặng cho ai gia tặng lại cho con, là bươm bướm trông rất sống động, thích hợp với con hơn loại như hoa niên kỷ này."



      Vốn dĩ trong lòng hoàng hậu nương nương phi thường sung sướng, khi nghe được lời thái hậu , ánh mắt nhìn về phía Dạ Tử Huyên hận thể đem nàng thiên đao vạn quả, nhân gia và bà ta giống nhau, làm thế nào cũng muốn đoạt ái tài người khác mới cam tâm, nhân gia! Nhân gia!



      "Tạ thái hậu!" Dạ Tử Huyên ngọt ngào mở miệng tạ ơn, nhìn thấy hung quang chợt lóe lên trong mắt hoàng hậu.



      "Ai gia già , còn dùng được, thân mình mệt mỏi, về cung Phượng Tê trước, các ngươi tiếp tục!" Thái hậu đứng dậy với mọi người.



      "Cung tiễn thái hậu nương nương!" Quần thần đứng dậy cung tiễn phượng giá thái hậu nương nương.



      "Thất Nhi, cùng với ai gia!"



      "Dạ!"



      Nhìn thái hậu nương nương rời , đám đào kép trong cung bắt đầu lên sân khấu biểu diễn ca múa, nhưng tâm tư mọi người khác nhau, có vẻ hứng thú, chờ đợi tiệc tối mau đến.
      SiAm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :