1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cherry Võ

      Cherry Võ Active Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      199
      Chương 101: Xúi giục

      Văn phòng tổng tài truyền thông Hoàn Á.

      Thân thể Thiệu Chính Trạch thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trước bàn, tùy ý xem trang web, mắt thấy hướng gió hướng tới phương hướng như dự tính, mới hoàn toàn yên tâm.

      Vương Tuấn tự giác giương mắt nhìn boss, xưa nay, trong mắt Boss luôn lạnh nhạt lại lên tia châm chọc, cười thầm tiếng, thuận thế mở miệng : “Chắc lúc này, Cận lão gia tử tức giận, hy vọng vị tứ thiếu gia này có trí nhớ tốt.”

      Lạnh lùng xuy tiếng, Thiệu Chính Trạch tỏ ý kiến.

      Cận Duẫn Văn có tính tình gì, còn hiểu sao, nhiều năm lưu luyến bụi hoa như vậy, nếu ngày có thể thu tâm cả heo mẹ cũng biết leo cây.

      Chỉ là, hai nhà Thiệu, Cận xưa nay giao hảo( có quan hệ tốt), Cận Duẫn Văn tốt xấu gì cũng là con trai độc nhất của tam phòng Cận gia, cho chút giáo huấn, hy vọng có thể thu hồi tâm tư mới tốt.

      Bất quá……

      nghĩ tới ngày hôm qua, chính mình mới bước lên lầu hai, liền bắt gặp ánh mắt Cận Duẫn Văn nhìn về phía Từ Y Nhân, điều đó, làm ánh mắt càng thêm u ám.

      Trước kia phải là nhìn thấy Cận Duẫn Văn, tất cả đều là ánh mắt ngả ngớn, phong lưu lang thang, nhưng ngày hôm qua, ánh mắt ta nhìn về phía thiếu nữ lại mang theo chút lấy lòng.

      Đặc biệt là lúc ấy, tựa hồ là muốn duỗi tay qua nắm lấy bàn tay , động tác cẩn thận, có chút khác biệt với bộ dáng hàng ngày.

      nghĩ, lần đầu tiên chuẩn bị lại bị mình phá hư, Cận Duẫn Văn sớm ngày cũng ngóc đầu lên, lại chưa từng tưởng được, chưa tới giữa trưa, chuyện này càng khó dằn nổi.

      Ngón tay gõ lên bàn như có như ko, tiếng vang thanh thúy quanh quẩn trong văn phòng rộng lớn, Thiệu Chính Trạch lâm vào trầm tư, Vương Tuấn yên lặng lui ra ngoài.

      đường đánh xe trở lại chỗ ở, Cận Duẫn Văn tức muốn hộc máu.

      Vừa vào cửa liền kéo xuống quần áo tiến vào phòng tắm, cọ xát hai lần từ xuống dưới, súc miệng bằng hai bình ly lớn, đôi tay chống lên bồn rửa mặt, thở hổn hển nhìn mình trong gương, trong đầu lại lần nữa lên khuôn mặt tươi cười của Từ Y Nhân.

      là gặp quỷ!

      Tức giận gầm tiếng, di động ném bên ngoài, lại vang lên ko hợp thời( thời điểm nha).

      Có chút bực bội, bọc khăn tắm đá cửa bước ra ngoài, lấy di động liền nghe thấy tiếng rống giận: “Ta ngươi tại ở đâu? chút cũng khiến người ta bớt lo! Mất mặt trước nhân dân cả nước, lão gia tử ở nhà thiếu chút nữa lên cơn đau tim! Cho ngươi giờ, trở về nhanh lên cho ta, hảo hảo mà lời xin lỗi lão gia tử!”

      hồi gầm rú xong, nghe thấy chút động tĩnh nào bên này, nam nhân càng thêm bực bội, : “Duẫn Văn!”

      “Nghe đây nghe đây! Ba, ngươi cái gì, êm đẹp, lão gia tử lại làm sao?” bên lung tung đem khăn tắm bên eo kéo xuống, bên tùy ý mặc quần, thanh Cận Duẫn Văn bực bội, chỉ là nghe lão gia tử nổi giận đùng đùng nên khí thế yếu hơn chút.

      “Làm sao vậy? Ngươi nhìn những hình ảnh lung tung mạng của ngươi . Đừng là ta nhắc nhở ngươi, suy nghĩ tốt lý do thoái thác !” Ngữ khí hỏa bạo tắt điện thoại, Cận Duẫn Văn phiết miệng, thể hiểu được, trừng mắt nhìn điện thoại rồi tùy ý ném qua bên.

      Chờ thu thập tốt hình tượng, qua nửa giờ, có chút nhàn rỗi, tùy ý lướt Weibo, lúc này mới phát , tình rách nát của mình đêm qua, có cả ảnh chụp cùng video, lan truyền mạng.

      Thao?

      Rống to tiếng, cầm chìa khóa xe, Cận Duẫn Văn vội vã chạy tới Cận gia.

      Lão gia tử Cận gia xuất thân chính giới, xưa nay để ý nhất là thể diện.

      Video trước, cùng Giang Tiêu Nhã ở khách sạn khiến lão gia tử phẫn nộ hồi lâu, khuyên can mãi và bảo đảm tuyệt tái phạm, mới được những ngày tiêu dao sau này.

      Dọc theo đường vượt hai cái đèn đỏ, đem Giang Tiêu Nhã mắng vô số lần, lại đem người khởi xướng ngày hôm qua là Thiệu Chính Trạch rủa thầm biết bao nhiêu lần, xe dừng bên ngoài đại trạch Cận gia.

      Lão gia tử thích yên tĩnh, dù quét rác hay tuần tra đều phải trầm mặc, sắc mặt tốt bước vào phòng trong, trong phòng ngồi vài người.

      Cận Duẫn Hạo, Cận Duẫn Hân cùng với cha mẹ ba nhà đều ngồi ngay ngắn sôpha, thấy tiến vào, Cận Duẫn Hân có chút khinh miệt trợn mắt.

      Tiểu nha đầu!

      Đồng dạng cũng tức giận trừng mắt nhìn , đối mặt với Cận lão gia tử ngồi giữa phòng, thái độ tốt hơn rất nhiều, khóe môi mang ý cười, gọi: “Gia gia.”

      “Đồ nên thân!” Lão gia tử giương mắt nhìn , duỗi tay đem quải trượng đánh về hướng , khó khăn lắm mới trốn được, khuôn mặt Cận Duẫn Văn như khóc tang, : “Gia gia, ta oan uổng.”

      “Phốc.” Lão tam Cận gia uống trà nhịn xuống ko được phun ra, nhìn đứa con nên thân của mình, thời khắc chú ý trạng thái của lão gia tử, sợ ông tức đến ngất xỉu.

      “Oan uổng! Khuôn mặt ngươi có hóa thành tro ta vẫn còn nhớ! Ai có chuyện gì mà oan uổng ngươi! Ngươi cho ta nghe chút , mấy năm nay ta bị mất mặt bởi ngươi ko ít sao? A! Cho ngươi công ty hỗ trợ ngươi , để ngươi bộ đội tôi luyện ngươi cũng , cả ngày cùng mấy nữ nhân kia quậy phá, Cận gia ta như thế nào lại có người ko có tiền đồ như ngươi vậy!” Lão gia tử hung hăng gõ quải trượng lên mặt đất, đột nhiên ho khụ hai tiếng.

      “Gia gia, gia gia, xin ngài bớt giận, xin bớt giận!” Vội vàng nhào tới, bên giúp lão gia tử đấm lưng, bên cười mỉa, mở miệng : “Vì thứ như ta mà tức điên làm hư thân mình là thích hợp a! Những ảnh chụp đó làm bẩn mắt người, nên xem!”

      xem! Ta ra là nghĩ xem! Ở trước mặt những ông bạn già, mặt trong mặt ngoài tất cả đều mất hết!” Tức giận đánh hai cái, Cận lão gia tử đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười như đóa hoa của , hơi nghi hoặc : “Ngươi làm sao mà nhấc lên quan hệ với tiểu nha đầu?”

      ấy?” Cận Duẫn Văn sửng sốt chút.

      “Cũng phải sao? Ngươi phải trả lời chính xác cho ta, ngươi cùng tiểu nha đầu Thiệu gia kia làm sao mà tạo được quan hệ?” Ngữ khí lão gia tử đứng đắn hỏi.

      “Gia gia, này cần gì phải hỏi, khẳng định là coi trọng người ta, muốn theo đuổi đấy?” Cận Duẫn Hân cười nhạo tiếng, khẳng định em họ này của mình còn ko biết Từ Y Nhân còn có thân phận khác, có chút vui sướng khi người gặp họa.

      “Hồ nháo!” Sắc mặt Lão gia tử đột nhiên nghiêm khắc lên, nhìn hướng Cận Duẫn Văn, mắt sáng như đuốc, : “Hân nha đầu có đúng hay ?”

      thể nào!” Trước ánh mắt của lão gia tử, Cận Duẫn Văn có chút chột dạ, phản xạ có điều kiện lắc đầu.

      “Ta cho ngươi biết, đừng đánh những cái chủ ý đó. Nha đầu đó cùng lão tam bên kia lãnh chứng( chứng nhận kết hôn) rồi, nếu ngươi dám chọc thị phi cho ta, xem ta có đánh gãy chân của ngươi hay ko.” vẻ mặt lão gia tử nghiêm khắc, vốn dĩ Cận Duẫn Văn còn tươi cười lại dần dần dừng lại, dám tin, : “Sao có thể?”

      “Như thế nào lại có khả năng? Ta có cần thiết lấy những việc này ra hù ngươi sao?” Bất mãn trừng mắt nhìn , lão gia tử tiếp tục : “Ta là cho ngươi biết, Thiệu lão gia tử rất thương nha đầu đó, nếu ngươi khởi xướng những đường ngang ngõ tắt( gần giống như thị phi) kí, đến lúc đó đừng với ta là che chở cho ngươi!”

      Lời của lão gia tử như sấm rền bên tai, trận mất mát hiểu được trào ra trong lòng, Cận Duẫn Văn càng thêm buồn bự.

      Cầm chìa khóa ngồi ở ghế điều khiển ngốc nửa ngày, lần đầu tiên, bởi vì nữ nhân mà buồn bã mất mát.

      Cũng biết ngồi trong xe bao lâu, đôi mắt dần dần tối tăm, đánh xe chạy tới Giang gia.

      Bên ngoài biệt thự Giang gia, ngày mùa hè, thảm thực vật xanh um, hoa tươi nở rộ.

      đường yên tĩnh bóng người, ven đường dừng lại chiếc xe màu đen hiệu Porsche, ánh mắt rơi xuống bảng số xe, Cận Duẫn Văn tắt xe ngừng tại chỗ, ánh mắt băn khoăn nhìn bốn phía.

      Chậm rãi, tầm mắt dừng lại bên cạnh đại môn(cửa lớn), dừng người đôi nam nữ lời tạm biệt.

      Giang Úy Nhiên ăn mặc cực kỳ đơn giản, áo thun màu đen, mặt áo thêu chữ cái, phía dưới là quần jean bao lấy chân dài thẳng tắp, sạch mà thoải mái.

      đứng trước mặt Cận Duẫn Khanh, khó khăn lắm mới thấy sườn mặt( 1 bên mặt) thon gầy lại tái nhợt, trầm tư lại lạnh bạc, tuy người vẫn mảnh khảnh như vậy, từ xa nhìn tới, lại thấy được khí chất trác tuyệt.

      Nam tuấn nữ tiếu, đôi bích nhân.

      Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, mặc dù là em họ, Cận Duẫn Văn từ cũng thân cận với Cận Duẫn Khanh mang bệnh người, nhưng rốt cuộc là huyết mạch tương thông, trước đó vì phối hợp với Giang Tiêu Nhã, thiếu chút nữa làm mất mạng, trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

      Đặc biệt là lúc chính mình thấy bị nhân viên an ninh gọi điện thoại lừa ra ngoài, lại chưa từng tưởng được, ở trong nháy mắt cuối cùng kia, lấy tốc độ nhah như vậy để vọt vào, đem Giang Úy Nhiên che chở trong người.

      Lúc ấy ta cảm thấy ngốc, lúc này tâm cảnh có chút biến hóa, lại nhìn đôi kia, mặc dù đứng đó lời nào cũng lộ ra chút lưu luyến thâm tình.

      Rút chìa khóa xe, ngồi dựa cả người ra sau ghế, xa xa nhìn lại.

      Trong tầm mắt, Cận Duẫn Khanh duỗi tay xoa xoa đầu , Giang Úy Nhiên xong câu gì, liền xoay người vào nhà.

      được hai bước, lại quay đầu nhìn thoáng qua , biết thế nào mà chậm rãi ngừng bước.

      Chạy lại hướng tới Cận Duẫn Khanh, nhào vào trong lòng ngực , dùng bàn tay đỡ được , Cận Duẫn Khanh mang vẻ trấn an nhìn .

      Rồi sau đó, Giang Úy Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nở rộ cái tươi cười sáng ngời, bàn tay leo lên cổ , chủ động hôn lên gương mặt .

      Cận Duẫn Khanh tuy gầy, nhưng thân cao 1m8, Giang Úy Nhiên nhìn qua cỡ 1m7, với nữ được xem như cao, đối mặt với nam nhân lại có vẻ, như chim nép vào người.

      Kiễng chân, cánh tay khoát qua cổ Cận Duẫn Khanh, bắt đầu hôn môi, chàng trai có chút bận tâm vì , hơi cúi người, choàng cánh tay qua eo , chậm rãi gia tăng nụ hôn này.

      Dưới ánh nắng tươi sáng ấm áp của buổi chiều tháng năm, vây quanh là hoa tươi cùng cây xanh, dân cư thưa thớt, hai người hôn môi bên đường coi ai ra gì.

      Trong miệng Giang Tiêu Nhã, Giang Úy Nhiên là kẻ cao ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, sao trong ánh nhìn của mình là Cận Duẫn Khanh luôn luôn văn nhược mảnh khảnh với thiếu nữ trầm tĩnh.

      Lúc này nhìn hai người hôn môi làm hâm mộ ko nên lời, lại nghĩ đến bản thân, cảm giác mất mát ngày càng đậm.

      Từ 16 tuổi, bắt đầu biết tình, lưu luyến bụi hoa, hôn qua vô số nữ nhân, cũng bị vô số nữ nhân hôn môi.

      Nhưng lúc này khi nhớ lại, lại ko nhớ diện mạo của ai.

      Trong đầu chợt ra khuôn mặt Từ Y Nhân luôn lạnh lùng cự tuyệt , nghĩ đến những lời cuối cùng lão gia tử hôm nay, thần sắc Cận Duẫn Văn càng thêm hoảng hốt, mở cửa xuống xe, hướng tới cửa lớn Giang gia.

      “Nhiên nhiên.” Cận duẫn Khanh bị cái hôn xảy ra thình lình làm cho thất thố, gương mặt vốn tái nhợt giờ đến chóp tai cũng hơi hơi phiếm hồng, thừa dịp khoảng cách, thở hổn hển hơi, thanh khàn khàn ôn nhu gọi.

      “Ân.” Trong lòng , Giang Úy Nhiên chút thẹn thùng cũng có, nâng lên đôi mắt sáng ngời, đối diện với gương mặt có chút đỏ lên, nhàng cười nhạo, nâng lên cánh tay, vuốt ve gương mặt .

      Nhận thấy bàn tay Cận Duẫn Khanh ôm lấy càng thêm cẩn thận, trong lòng mềm mại, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực , cảnh tượng hoà bình này của hai người khác xa với thường ngày trời vực, thanh nhàng : “Như vậy tốt. Hy vọng thời gian dừng lại tại khắc này."

      có tranh đoạt ầm ĩ ngừng nghỉ, có những thứ khiến phiền lòng buồn bực.

      có người cha mặt người dạ thú, cũng chưa có mẹ kế cùng em khẩu phật tâm xà, chỉ có người đứng trước mặt này, lưu luyến si mê mình hai đời, có thể vì mình mà trả giá hết thảy.

      Rất ít nhìn thấy ngoan ngoãn lại mang chút thẫn thờ như vậy, Cận Duẫn Khanh tràn ra tiếng cười trầm thấp, rũ mắt nhìn , bốn mắt nhìn nhau, Giang Úy Nhiên nhìn đến ngây ngốc, lần nữa kiễng chân, biết thoả mãn nhàng gặm cắn cằm .

      khí quanh hai người càng thêm ái muội, tuy có chút bận tâm vì ban ngày, lại đứng trước cổng lớn Giang gia, bàn tay Cận Duẫn Khanh nâng ót , có chút khó tiếp nhận, mở miệng : “Nhiên nhiên, đừng như vậy.”

      Ngữ khí chuyện thực , mang chút khó xử, y như người con trai bị ương bướng làm cho khó xử, Giang Úy Nhiên nhịn cười được, duỗi tay vuốt ve đôi môi mỏng có chút đỏ lên của , ngữ khí hài hước : “Duẫn Khanh, ngươi có biết, ta thích ngươi nhất ở điểm nào ko?”

      Ánh mắt nam nhân có chút tìm kiếm nhìn về phía .

      “Ta thích cái dạng này của ngươi nhất. ràng là thực thích, lại dám hé răng, ràng là rất muốn, lại cố tình tốt.” Mắt thấy khuôn mặt Cận Duẫn Khanh vốn tái nhợt càng thêm ửng đỏ, nhu tình mật ý trong lòng nồng đậm tràn lan, ngón tay cạy ra khớp hàm , cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại, đôi mắt sáng ngời càng thêm kiều mị: “Ta chủ động hôn môi ngươi, cảm giác đó ko tốt sao? Nếu là như vậy, ta đây về sau giảm bớt những cử chỉ thân mật như vậy.”

      Miệng chứa ngón tay , Cận Duẫn Khanh có biện pháp nào để lấy lòng , cười khổ tiếng, đem cả người ôm vào trong lòng, than tiếng, ngữ khí chậm rãi : “Ta chỉ là thương tiếc ngươi mà thôi. Ngươi cho ta, cho dù là gian khổ hay đau đớn nhất, ta đều mỉm cười tiếp nhận. Nhiên Nhiên……”

      “Ân?” Nghe tiếng trầm thấp của , Giang Úy Nhiên ngước mắt nhìn lên.

      Bốn mắt nhìn nhau, ngữ khí nhàng chậm chạp, ánh mắt kiên định, : “Từ rất sớm rất sớm trước kia, ta liền biết, ngươi là kiếp nạn của ta.”

      Ánh mắt thâm tình như thế, đôi mắt thiếu nữ dần hình thành tầng hơi nước.

      đương nhiên biết, lúc mình thoi thóp người đầy thương tích bị những người đó thay phiên nhau vũ nhục, cũng chỉ có màng tất cả tìm được , thay chịu tội.

      Tuy rằng đến cuối, mình cũng khó thoát vận rủi, nhưng bởi vì có , sinh mệnh u ám mới có tia sáng.

      Nếu phải bởi vì , mặc dù được sống lại, cũng có dũng khí, dốc hết sức chống lại quá khứ u ám, tươi cười sống dưới ánh mặt trời.

      Duẫn Khanh, ngươi chính là ánh sáng của đời ta.

      Đối diện với đôi mắt của , trong lòng yên lặng bồi thêm câu, bên cạnh hai người đột nhiên truyền đến tiếng bước chân .

      Đối mặt với gương mặt có chút ửng đỏ của thiếu nữ, Cận Duẫn Văn ngạc nhiên, cười gượng tiếng, mở miệng : “ là tốt, ban ngày ban mặt, hai vị đúng là nhàn hạ thoải mái nha.”

      sao, Tứ công tử là đặc biệt chạy tới bồi tội với Giang Tiêu Nhã sao?” Từ trong ngực Cận Duẫn Khanh thoáng rời , đôi mắt Giang Úy Nhiên trong veo sáng sủa, ngữ khí tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.

      nhọc ngươi quan tâm.” Cận Duẫn Văn trừng mắt liếc nhìn , cất bước lớn nghênh ngang rời .

      Trong đại sảnh Giang gia, Giang Tiêu Nhã tươi cười miễn cưỡng chuyện điện thoại, chưa được hai câu, vẻ mặt phẫn nộ cúp điện thoại, đối với Tôn Hồng ngồi đối diện, ngữ khí bực bội : “ người rồi hai người, chuyên gia gọi điện thoại để xem náo nhiệt, đúng là tức chết ta! Cận Duẫn Văn kia là đồ ngu, được việc ít, hỏng việc nhiều!”

      “Hoảng cái gì? Ngươi phải vẫn luôn muốn cùng giải trừ hôn ước sao, đây là cơ hội a!” Tôn Hồng cho là đúng, liếc ta cái, chuyện cũng vui vẻ thoải mái.

      Mình(TH) mang đứa , bởi vì tuổi có chút lớn, dưỡng thai là chuyện quan trọng nhất, Giang Hạo Thành già rồi còn có con, đến lúc đó, nó ko phải là người được thương nhất sao.

      “Giải trừ hôn ước là giải trừ hôn ước, nhưng dựa vào cái gì mà ta lại bị người chê cười bởi vì ta?” Giang Tiêu Nhã trừng lớn mắt, tức giận câu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài hoa viên thấy Cận Duẫn Văn đến gần, sắc mặt biến đổi, cúi đầu, trực tiếp rơi nước mắt.

      Cận Duẫn Văn vào cửa, nhìn đến vẻ mặt ủy khuất cúi đầu của ta, dùng khăn giấy chấm nước mắt, mà Tôn Hồng bên cạnh lại nhàng an ủi.

      Lúc thấy tiến vào, Tôn Hồng có chút miễn cưỡng cười cười, ôn thanh mở miệng : “Duẫn Văn tới. Nó khổ sở, ngươi an ủi nó chút, ta lên ngủ trước.”

      “Ân.” Cận Duẫn Văn mặt vô biểu tình lên tiếng, bàn tay cắm trong túi quần, nhàn nhã nhìn Giang Tiêu Nhã làm ra vẻ, chờ Tôn Hồng biến mất ở chỗ rẻ lầu hai, thuận thế ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt phiền muộn : “Được rồi, đừng giả vờ nữa! Mẹ ngươi rồi!”

      “Chúng ta tốt xấu gì cũng đính hôn. Ngươi làm việc nên dùng đầu óc suy nghĩ chút, chừa chút thể diện cho ta có được hay , ngươi biết có bao nhiêu người muốn châm chọc ta hay ko?” tình nguyện lau sạch nước mắt, thấy Cận Duẫn Văn thất thần ngồi sô pha, Giang Tiêu Nhã tiến tới bên người , thanh ép tới nhất.

      “Ai u, thể tưởng được, sức chiến đấu của Tứ công tử tốt như vậy, về sau mình Tiêu Nhã ngươi, sợ là ăn ko tiêu a!”

      “Nam nhân phải đều ham đồ mới mẻ sao? May mắn là các ngươi lãnh chứng, ít nhất ngươi là vợ cả nha?”

      dương quái khí thuật lại hai câu, mắt thấy Cận Duẫn Văn chút cảm xúc cũng có, mở miệng : “Ngươi làm sao vậy?”

      “Ta làm sao vậy? A, còn phải là do chủ ý của ngươi sao, cái gì mà uống chút thuốc, bắt cóc lên giường là được! tại tốt, tình quay ngược đầu ta, hôm nay ta tới đây là có chuyện muốn với ngươi, dựa theo cơ hội này, chúng ta giải trừ hôn ước , về sau ai chơi theo ý người nấy, đừng liên lụy ai!”

      “Giải trừ hôn ước?” Giang Tiêu Nhã dám tin trừng mắt nhìn , trong lòng ngũ vị tạp trần, khó nên lời.

      “Đúng vậy! phải đó là cầu của ngươi sao? Nguyên nhân chúng ta qua lại phải là ngươi ràng sao, thừa dịp cơ hội này, hợp hai tán, ta thấy vừa đúng lúc!” Tâm tình ủ dột, Cận Duẫn Văn ko chút hứng thú, thanh hờn dỗi câu, làm trong lòng Giang Tiêu Nhã nhấc lên sóng to gió lớn.

      Tuy , ta đối với Cận Duẫn Văn ko chút cảm tình, nhưng dù thế nào ta cũng ko thể chấp nhận người nam nhân dùng ngữ điệu như “Thời tiết tồi” để lời chia tay này.

      Đặc biệt, nam nhân đó lại là Cận Duẫn Văn.

      Kinh thành tứ đại gia tộc, Sở gia cần suy nghĩ, mấy em Mạnh gia nổi tiếng tàn nhẫn, Tôn Hồng sớm cảnh cáo ta cần trêu chọc vào.

      Thiệu Chính Trạch ngay thẳng lại thần bí, từ đầu, ta vốn đánh chủ ý lên người Cận Duẫn Hạo.

      Cao lớn tuấn lãng, nghiệp thành công, đặc biệt là, vị này chính là thanh mai trúc mã của Giang Úy Nhiên, chỉ điểm này, khiến ta tràn ngập ý chí chiến đấu.

      Kế sách hai người làm ở khách sạn( lần hãm hại muốn giết Úy Nhiên), hết thảy đều thuận lợi.

      ta có chút nóng vội, mắt thấy Giang Úy Nhiên tránh thoát được kiếp nạn, ta lại khua chiêng gõ trống để an bài Cận Duẫn Văn với Giang Úy Nhiên.

      Kết quả là, lại vô duyên vô cớ đem chính mình dâng lên, trở thành trò cười cho xã hội thượng lưu.

      Rơi vào đường cùng mới đính hôn đem hai người buộc cùng chỗ, sau này cũng phát sinh vài lần quan hệ, ta cho rằng chính mình ở trong lòng Cận Duẫn Văn cao hơn so với mấy nữ nhân có quan hệ rối loạn lung tung với , bằng giúp mình đối phó Giang Úy Nhiên.

      Nhưng giờ phút này, ta luôn tự tin lại bị hai câu vân đạm phong khinh của nam nhân mà tan thành mây khói, bàn tay tự giác nắm chặt, cười gượng hai tiếng, mở miệng : “ được. Ta đồng ý, như vậy chẳng phải ta trở thành đối tượng cho mọi người chê cười sao?”

      Mày liễu hơi chau, trong lòng Giang Tiêu Nhã càng thêm bực bội.

      Kỵ lừa tìm mã, trước mắt Thiệu Chính Trạch còn chưa đáp lại lời ngỏ của mình, bên này ko cần làm đến gà bay trứng nhảy, mua bán lỗ vốn như vậy, ta đương nhiên làm.

      Tuy Cận Duẫn Văn nên thân, nhưng tốt xấu gì cũng là con cháu Cận gia, tam phòng Cận gia chỉ có đứa con, dựa vào sủng ái của cha mẹ , về sau cổ phần phải là giao cho sao?

      Những người đó, mặt cùng tâm hợp( giống như đồng mặt ko đồng lòng) mới gọi điện thoại tới để châm chọc mỉa mai ta, trắng ra là bởi vì ghen ghét.

      Nam nhân nào ăn vụng, tuy thanh danh Cận Duẫn Văn có chút xấu, nhưng diện mạo được di truyền từ Cận gia, khí tuấn lãng, cao gầy đĩnh bạt, cũng coi như là công tử tuấn tú khó gặp.

      Đặc biệt là, tuy lưu luyến bụi hoa, chơi hơi quá phận, đối với nữ nhân vẫn tồi, thân sĩ lại hào phóng, nữ nhân nào ko lấy ít tiền bạc từ .

      Ngay từ đầu, mình khoe khoang thân phận, cơ bản là xài ko ít tiền bạc của , càng miễn bàn nào là phòng ở, xe, quần áo,...vv....

      Nghĩ vậy, Giang Tiêu Nhã lại cảm thấy chính mình ngốc, phải đưa tới tận cửa rồi sao hay cả thanh danh của mình, cái nào cũng bỏ xuống được, ngược lại lại chọc thân phiền toái.

      Mua bán lỗ vốn như vậy, ai cam tâm tình nguyện làm?

      “Ngươi đồng ý? Ngươi lại nháo cái gì? phải ngươi vẫn luôn ồn ào muốn tìm cơ hội giải quyết hôn ước của chúng ta sao? Trước mắt lại do dự cái gì, ta cho ngươi biết, quản ngươi đồng ý hay đồng ý, dù sao ta cưới ngươi. Nên chơi như thế nào chơi như vậy, nếu ngươi muốn thay đổi, ko có cửa đâu.” Có chút bất đắc dĩ câu, ngữ khí ko chút để ý của làm Giang Tiêu Nhã càng thêm chán nản.

      Nghĩ đến tình ngày hôm qua, ta vội vàng hỏi: “Ngày hôm qua, ngươi cùng Từ Y Nhân phát sinh chuyện gì sao? ăn cơm rồi mà, ngươi làm chuyện xấu gì, như thế nào êm đẹp lại xuất những nữ nhân giá rẻ đó.”

      “Phát sinh cái rắm!” Cận Duẫn Văn tức giận phỉ nhổ, càng thêm bực bội nhìn ta: “Đều là ngươi ra cái mưu ma chước quỷ gì! Tiểu nha đầu kia là lão bà của Thiệu Chính Trạch , thế nhưng ngươi lại xúi giục ta theo đuổi ấy, lão gia tử thiếu chút nữa dùng quải trượng đánh chết ta!”

      “Cái gì? Sao có thể?”

      “Như thế nào lại thể?" Tức giận trừng mắt nhìn ta, Cận Duẫn Văn tiếp tục : “Chính miệng Lão gia tử , còn có thể giả được sao! Ngày hôm qua, ta chân trước vừa đưa ấy tới nhà hàng, chân sau Thiệu Chính Trạch liền đến, hai lời cho ta sáu cái nữ nhân đó, miệng vị tỏi( miệng của 1 trong 6 hôm qua) kia, thiếu chút nữa xông chết ta? Ngươi cho rằng hôm qua là ta tiêu dao hạnh phúc , cũng biết sau đó ta bị rót rượu gì mà bị mấy nữ nhân kia kéo !”

      Hiển nhiên là nhớ tới buồn bực, Cận Duẫn Văn phiết miệng vài câu, trong giọng đầy oán giận.

      xem như minh bạch, nữ nhân Giang Tiêu Nhã này chính là cái tai họa, hai ngày ba bữa lại nghĩ ra chiêu trò gây hại cho .

      Đặc biệt là lần trước, thiếu chút nữa làm cho Cận gia bọn họ mất người, nhớ tới liền khiến tức giận ko chỗ phát.

      Giờ phút này, nhìn mặt Giang Tiêu Nhã hoa dung thất sắc, càng cảm thấy đần độn vô vị, nghĩ ra mình vì cái gì mà có thể cùng ta mây mưa, ở giường còn bị ta mê hoặc đến thất điên bát đảo.

      Nữ nhân, ko phải đều như vậy sao!

      Xem thường bản thân trận, đột nhiên Cận Duẫn Văn lại nhớ tới hình ảnh Giang Úy Nhiên cùng Cận Duẫn Khanh ở chung lúc trước, loại cảm giác này là chưa từng lĩnh hội qua.

      Lúc này lại tự giác nhớ tới khuôn mặt Từ Y Nhân, trắng thuần mà thuần khiết kia, khiến hơi thất thần.

      Vừa lúc bắt được khuôn mặt hoảng hốt này của , vẻ mặt Giang Tiêu Nhã cao thâm khó đoán, cười : “Chỉ có thể nhìn thể ăn, cảm giác này ko tốt đúng ko? Lão bà của Thiệu Chính Trạch sao, chắc là bị trưởng bối buộc cưới, bằng , Thiệu Chính Trạch kia, để lão bà của mình bước vào giới giải trí hỗn độn này sao, trong vòng kia ko có ai so với chúng ta ràng hơn, là tổng tài của tập đoàn Hoàn Á, Thiệu Chính Trạch có thể biết sao? Theo ta thấy, căn bản là để ý tới nữ nhân kia, nếu ngươi có thể thành công, chừng còn phải cảm tạ ngươi, giúp giải quyết phiền toái?”
      Yoolirm Park, Traxy, linhdiep173 others thích bài này.

    2. Lemonna

      Lemonna New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Bạn ơi từ chương 63.4 mấy post hình bị lỗi ấy
      Cherry Võ thích bài này.

    3. Cherry Võ

      Cherry Võ Active Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      199
      Bây h bn đọc lại thử đc ko. Do phần trước đó ko phải mk edit nên mk ko nữa. Nếu b đọc lại mà ko đc phản hồi để mk nhờ c hằng xem lại
      Lemonna thích bài này.

    4. Lemonna

      Lemonna New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Chưa được nữa bạn ơi. Ảnh vẫn lỗi ấy :-((

    5. Cherry Võ

      Cherry Võ Active Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      199
      Chương 102: giáo huấn 【 ngược cặn bã 】

      Tác giả: Phù Quang Cẩm

      Giang Tiêu Nhã hướng dẫn từng bước, nghe ngữ khí của ta, Cận Duẫn Văn càng thêm trầm mặc.

      Đêm qua ở nhà hàngTây, Thiệu Chính Trạch đuổi theo nhanh như vậy, chuyện với mà thần sắc vẫn phong đạm vân khinh ngồi cạnh Từ Y Nhân, ràng là tư thái bảo hộ.

      Chỉ là, ý tứ trong lời của lão nhân( Cận lão gia tử) là Thiệu lão gia tử rất thương nha đầu kia mà mọi người đều biết Thiệu Chính Trạch từ thân cận với lão gia tử, có khi nào là bởi vì ý nguyện của lão gia tử ko?

      Suy nghĩ đến người trẻ tuổi cầm súng canh giữ ngày hôm nay, cảm giác được ta có xuất thân từ quân ngũ.

      Cận Duẫn Văn có chút do dự, các loại suy đoán cùng tưởng tượng xoay quanh trong đầu , có chút đau lòng, lại cảm thấy tình đơn giản như Giang Tiêu Nhã .

      Mới mấy phút ngắn ngủi, biểu tình khuôn mặt tuấn tú thay đổi ko biết bao nhiêu lần.

      Chưa từng gặp qua bộ dạng này của , Giang Tiêu Nhã có chút nghiền ngẫm, chần chờ mở miệng : “Ngươi cố kỵ cái gì? Ngươi sợ hãi Thiệu Chính Trạch chứ, hoặc là , ngươi để ý Từ Y Nhân kia sao?”

      Cận Duẫn Văn nhìn ta cái, tiếng nào, Giang Tiêu Nhã cười gượng, có chút lơ đãng : “Ta Cận tứ công tử này, ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi phải luôn được xưng là sống trong vạn bụi hoa, phiến diệp dính thân sao! đóa tiểu bạch hoa liền thu phục được ngươi……”

      “Ngươi biết cái gì!” Tức giận trừng mắt nhìn ta, đối với giọng khinh thường kia, hết sức phản cảm.

      Giang Tiêu Nhã càng thêm bực mình, nghĩ tới ngày có thể đứng bên cạnh Thiệu Chính Trạch( lại mơ nữa), khóe môi lại cong lên, trong lòng càng thêm chán ghét Từ Y Nhân.

      Tựa như trước kia, khi biết Giang Úy Nhiên là thanh mai trúc mã của Cận Duẫn Hạo, luận diện mạo hay xuất thân, ta so với ai khác đều kém cạnh.

      Hai mươi năm, ta sống như đứa trẻ ko cha ko mẹ.

      thể kêu Giang Hạo Thành là cha, thậm chí thể quang minh chính đại xuất ở Giang gia, thể kêu Tôn Hồng là mẹ, chỉ có thể sinh hoạt cùng bảo mẫu mà thôi.

      Cố tình là hai bảo mẫu được Tôn Hồng thuê cũng có thành kiến với ta, chỉ cho rằng ta là con riêng, ngoài mặt thân thiết, sau lưng lại khinh thường, tại nhớ lại, khiến ta tức giận đến phát cuồng.

      Từ ta có tướng mạo mỹ lệ, việc học ưu tú, vốn nên là công chúa được mọi người công nhận thương.

      Nhiều năm trôi qua, ta đối với Giang Úy Nhiên càng thêm ghen ghét cùng hận ý, sớm ăn sâu bén rễ.

      Những thứ đó, cần tốn nhiều sức mà bọn họ dễ dàng có được, còn ta phải trả giá bằng tâm tư cùng nỗ lực.

      Chênh lệch như vậy, khiến cho ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Ngay cả tình , dựa vào cái gì mà Cận Duẫn Khanh là ngốc tử vẫn nguyện ý chết vì Giang Úy Nhiên, còn ta dốc hết mọi cách mới có được người.

      Trước mắt, Cận Duẫn Văn luôn luôn vô tâm vô phế cũng như vậy, vì đóa tiểu bạch hoa mà trách cứ ta!

      Trong lòng ghen ghét thiêu đốt, thiếu chút nữa đem ta nuốt sống.

      “Mặc kệ như thế nào, ta cầu phải giải trừ hôn ước trước. Ngươi muốn nháo như thế nào, ta tiếp tục nháo cùng ngươi, cả ngày bị hôn ước trói buộc, mẹ nó khó chịu!” Tự mình suy nghĩ trận, Cận Duẫn Văn chuyện càng thêm kiên quyết.

      Giang Tiêu Nhã tức đến phát điên.

      “Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn làm quen sao?” Miễn cưỡng ép chế tức giận, cười như cười nhìn Cận Duẫn Văn, thừa dịp người sau(CDV) hơi chút do dự, liền mở miệng : “ như vậy, Thiệu lão gia tử dù rất thích ấy, cũng chịu được, có người để con cháu Thiệu gia đội nón xanh! Chỉ cần ngươi bắt được Từ Y Nhân, tình xong xuôi, ấy còn ngoan ngoãn theo ngươi sao?”

      “Ngươi dễ quá! Đến lúc đó lão nhân nhà ta hung hăng lột tầng da của ta đấy.”

      “Ngươi ngốc! Cận tứ thiếu ai đến cũng cự tuyệt, thanh danh trong vòng này ai mà biết? Đến lúc đó chỉ cần dùng chút mưu mẹo, ấy dụ dỗ ngươi, phải tình đều xong sao! Tuy là dưỡng nữ Thiệu gia, ngoài mặt băng thanh ngọc khiết, nhưng ai vào giới giải trí này đều thay đổi ko phải sao? Đến lúc đó Thiệu gia cùng ấy phân giới hạn, thuỷ quân bên này của ta lại bàn tán, ai còn để ý đến chân tướng tình, dù sao tin tức thường ngày của ngươi quá nhiều, nhiều thêm cái cũng ảnh hưởng gì đến ngươi.” Vân đạm phong khinh xong, nhìn như nơi nào cũng vì an bài, kỳ là từng bước đem kia hướng tới đường cùng, tâm địa nữ nhân, quả nhiên ngoan độc nhất.

      Cận Duẫn Văn hồ nghi nhìn ta, biết : “Cũng đừng nghĩ ngươi có lòng tốt như vậy, bước hai bước đều vì ta tính toán! Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

      Giang Tiêu Nhã ưu nhã sửa lại tóc, cười : “Cái này, ta tự có tính toán của riêng mình, ngươi cần lo lắng. Chỉ cần ngươi thành công đáp thượng Từ Y Nhân, hôn ước này, hủy bỏ .”

      “A……” Nhìn mặt ta suy nghĩ nửa ngày, Cận Duẫn Văn đột nhiên cười ra tiếng, bị tiếng cười kỳ quái của làm cho sửng sốt, Giang Tiêu Nhã dừng lại tươi cười, vui mở miệng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

      “Ta cười cái gì?” Cận Duẫn Văn nheo mắt, cả người nhàng dựa vào ghế sô pha, mắt sáng như đuốc nhìn ta, gằn từng chữ : “Ngươi cho rằng ta là ngốc tử sao, biết ngươi xem ta như súng à? Hay là ngươi cảm thấy, bởi vì ta muốn giải trừ hôn ước, ngươi muốn, là có thể lấy cái này tới áp chế ta? Thiệu lão gia tử cho phép có người để con cháu Thiệu gia bị đội nón xanh, ngươi cho rằng, loại này của ngươi biết bị bao nhiêu nam nhân khác thượng qua, chấp nhận sao? là ý nghĩ kỳ lạ a!”

      “Ngươi!” nghĩ tới, liếc mắt cái nhìn thấu, đặc biệt là lại trắng ra như vậy, mặt Giang Tiêu Nhã lúc trắng lúc xanh.

      “Như thế nào, chẳng lẽ ta đúng?” Cận Duẫn Văn cười như cười nhìn ta, tiếp tục : “ Dưỡng nữ Giang gia mà thôi. Ngươi cho rằng ngươi có thân phận gì? Tự cho là thông minh đem ta nắm trong lòng bàn tay để điều khiển? cho ngươi biết, nếu phải xem ngươi có chút tư sắc lại phóng khoáng, kỹ thuật giường tồi, nhất thời ta bị ma quỷ ám ảnh mà cùng ngươi dây dưa nhiều ngày như vậy, ngươi ở trong lòng ta với gọi ko chút khác nhau! đúng! So với ngươi thấp hơn chút, ít nhất phải dùng tiền tài để giao dịch, giá rẻ như ngươi vậy! Bất quá, nhìn ngươi ra sức hầu hạ ta vài lần, gút mắt của chúng ta liền xóa bỏ toàn bộ, ta thông báo hủy bỏ hôn ước, xem Giang gia ngươi làm được cái gì!”

      Trước vẻ mặt xấu hổ và giận dữ muốn chết của Giang Tiêu Nhã, nhàn nhàn đứng dậy, sắc mặt hung ác nham hiểm cảnh cáo: “Ta và đường ca của ta giống nhau, ko quá để ý thể diện. Đừng nghĩ muốn dùng thủ đoạn để bôi đen ta, thanh danh này có hay ta cũng ko quan tâm! Bức tiểu gia ta nóng nảy, ngươi thấy những video mây mưa của ngươi tung bay đầy trời!”

      “Cận Duẫn Văn!” Giang Tiêu Nhã khàn giọng hô to, hận thể nhào lên bắt .

      “Như thế nào? Thẹn quá hóa giận? Ta cho ngươi biết, muốn nam nhân dùng bản lĩnh giành lấy, ngày kia nếu ngươi câu được Thiệu Chính Trạch, tiểu gia ta thấy mặt ngươi liền khách khách khí khí xưng tiếng Thiệu phu nhân! Còn tại, ha hả……” Mười phần châm chọc câu môi cười, Cận Duẫn Văn sải bước rời .

      “A!” Giang Tiêu Nhã phát điên đem tất cả đồ vật bàn trà đẩy ngã, Giang Úy Nhiên thanh lãnh nhìn ta cười.

      “Ngươi cười cái gì? Tiện nhân! Nhìn ta như vậy ngươi rất vui vẻ có phải hay ? Đừng tưởng rằng ngươi được kẻ bệnh hoạn che chở, ngươi liền……” Tức giận tận trời, Giang Tiêu Nhã thở hổn hển hùng hùng hổ hổ mở miệng , lời còn chưa dứt, lại bị Giang Úy Nhiên bước nhanh tới hung hăng tát cái ngã nhào sô pha.

      Lần đầu tiên, hai người chính thức ở nhà nổ súng, bên gương mặt bị tát đau nóng rát, đến cả lỗ tai Giang Tiêu Nhã cũng có chút ong ong.

      “A” tiếng thét chói tai, ta trực tiếp từ sô pha đánh tới, bàn tay hướng thẳng vào mặt Giang Úy Nhiên.

      Nghiêng đầu tránh, Giang Úy Nhiên trực tiếp trở tay tát tiếp cái nữa, làm ta ngã nhào lên sô pha, duỗi tay xả tóc ta, chân trực tiếp gập lại dẵm lên eo ta, ngữ điệu lạnh lùng : “Nhìn thấy ngươi nổi điên tất nhiên ta rất vui vẻ! Nhưng quên cho ngươi, trừ bỏ Giang Lịch, Duẫn Khanh cũng là nghịch lân của ta, nếu ngươi về sau lại năng lỗ mãng, đừng trách ta đánh nát mặt ngươi.”

      “Khụ khụ!” Bị chân của dùng sức đập lên eo, Giang Tiêu Nhã kịch liệt ho khan, Tôn Hồng chuẩn bị xuống lầu thấy vậy sợ hãi kêu ra tiếng, lớn tiếng : “Người tới a! Các ngươi đều là người chết à! Hai tiểu thư ở nhà đánh nhau, như thế nào cả người lên khuyên cũng ko có!”

      Tiếng vừa dứt, hai người làm bận rộn trong phòng bếp nhanh chân chạy tới đại sảnh, lầu hai, Giang lão thái thái luôn luôn nghiêm khắc cũng nghe tiếng xuất .

      “Úy Nhiên, ngươi làm gì vậy? Như thế nào mới về nhà liền khi dễ Tiêu Nhã!” Tôn Hồng rốt cuộc vẫn hơn Giang Tiêu Nhã, mặc dù là ở nhà, chỉ cần có mặt lão thái thái, bộ dạng bà ta luôn nhàng, giờ phút này, tay đỡ bụng, giống như chịu kinh hách, hoảng hốt thất thố mở miệng.

      “Như ngươi chứng kiến! Ta khi dễ ta!” Thần sắc lạnh băng thu chân, ngược lại với Tôn Hồng cố ra vẻ nhu nhược, giọng Giang Úy Nhiên lạnh lùng, mang theo hàn ý nhè .

      “Ngươi!” Tôn Hồng nhất thời chán nản, bước tới bên người Giang Tiêu Nhã, vẻ mặt bất đắc dĩ mang theo nước mắt.

      Lão thái thái mới bước xuống lầu tức muốn hộc máu, vẻ mặt phẫn hận : “Giang gia ta sao lại dưỡng ra kẻ điêu ngoa như ngươi!”

      Ánh mắt lướt qua Giang Úy Nhiên rơi xuống người Giang Hạo Thành mới bước vào cửa, giống như thấy được cứu tinh, ngữ khí : “Nhìn xem nó vô pháp vô thiên này, mới về nhà liền nháo đến gà chó yên! Nhìn khuôn mặt Tiêu Nhã kìa, đều sưng như bánh màn thầu rồi!”

      “Sao lại thế này!” Giang Hạo Thành kiên nhẫn nhìn về phía Giang Úy Nhiên đứng đó, nghiễm nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vẻ mặt nghiêm khắc hỏi câu.

      Nếu phải gần đây những người trong hội đồng quản trị đối với Giang Úy Nhiên khen dứt miệng, cần nén giận, phát tát tới.

      Hai chị em này, tuyệt đối là khắc tinh do trời cao phái tới!

      có gì. Ta trở về thu thập đồ vật mà thôi.” Giang Úy Nhiên mặn nhạt liếc mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Giang Hạo Thành, liền vòng qua lão thái thái lên lầu.

      “Đứng lại!” Giang Hạo Thành lạnh giọng gọi, “Cho ngươi xin lỗi chị! Có nghe thấy ! Xin lỗi cho ta!”

      Giang Úy Nhiên lạnh lùng cười, tiếp tục hướng lầu , phía sau Giang Hạo Thành lại đột nhiên kéo xoay lại, bàn tay giơ cao muốn tát tới.

      Nhưng ko tưởng được, sau ót lại bị vật lạnh lẽo chỉa vào.

      “Hôm nay nếu ngươi lại động đến ấy, ta liền làm đầu ngươi nở hoa!” Thân hình Cận Duẫn Khanh cao hơn Giang Hạo Thành, nhìn thanh tuấn nhu nhược, ngữ điệu lại tản mát ra khí thế lạnh lẽo như băng.

      Giang Hạo Thành cứng đờ, sợ hãi làm ông chậm rãi hạ bàn tay xuống, thậm chí buông lỏng bàn tay giữ chặt Giang Úy Nhiên, ngữ khí cứng đờ: “Duẫn khanh, ngươi làm gì vậy?”

      Ông chậm rãi quay đầu lại, thấy thần sắc Cận Duẫn Khanh nhàn nhạt cầm cây súng lục chỉa vào ông, thân súng tỏa ra ánh sáng u quang, làm mấy người trong phòng kinh sợ nuốt ngụm nước bọt.

      Giờ phút này, từ túi áo khoác tây trang lấy ra cái khăn mềm, Cận Duẫn Khanh chút để ý đem khăn xoa xoa họng súng, tùy ý thu lại.

      Động tác thong thả, lúc chà lau hơi rũ đầu, lông mi đen bóng lên khuôn mặt tuấn tú thon gầy tái nhợt, trong mắt mọi người, lại cảm thấy lạnh băng.

      ràng là người nhu nhược, nhưng giờ khắc này, hơi thở người lại tàn khốc, Giang Hạo Thành gần nhất nhịn được rùng mình cái.

      Ngẩng đầu, Giang Úy Nhiên đứng trước mặt cũng có chút sững sờ nhìn , tựa như chưa thấy bộ dạng này của bao giờ.

      “Nhiên Nhiên.” Đôi mắt hơi cong, lộ ra ý cười ôn hòa dung túng, lúc này, lại khôi phục như quá khứ, là công tử tuổi trẻ văn nhược trầm tĩnh.

      lên thu thập đồ đạt, tại đây chờ em!” Khóe môi mỉm cười câu, Giang Úy Nhiên có chút sững sờ gật gật đầu, xoay người lên lầu.

      Ánh mắt ôn nhu nhìn bóng quay người lên lầu, Cận Duẫn Khanh hơi dịch bước chân, tùy ý ngồi xuống sô pha.
      Yoolirm Park, Traxy, kiacocon4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :