1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỦNG THIẾP DƯỠNG THÀNH KÝ [EDIT] - MẠT TRÀ KHÚC KỲ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này như thế nào?

    1. Hay quá, viết tiếp đi bạn.

      99.3%
    2. Cũng tạm được.

      0.7%
    3. Không hay, đừng viết nữa

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 18: Ân cần
      Lúc A Hạo định thần trở lại Uyển Thước bị mang ra ngoài.

      Đến Như Ý và Cẩm Sắt cũng biết điều mà ra.

      lúc lâu sau, bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Uyển Thước.

      A Hạo rụt rụt cổ, cơ thể phát run. Nàng hiểu được thế tử vì sao giúp cho mình, nhưng dù thế nàng cũng đâu biết rốt cuộc thế tử có tức giận hay .

      Tiêu Hành ngồi xuống, nhìn tiểu nương cung kính trước mặt, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng chỉ câu:
      ''Trang sức hai trăm lượng, ngươi bán tám mươi lượng…Trí thông minh ngày thường của ngươi đâu mất rồi?’’

      A Hạo bị đến mặt đỏ tai hồng, hết sức tự nhiên câu:
      ''Nô tỳ có đem bán luôn.’’

      Tiêu Hành đột nhiên cong cong môi, lại hỏi:
      ''Ý của ngươi là---còn tính chuộc lại sao?’’

      A Hạo ngẩng đầu nhìn sắc mặt của nam nhân, cảm thấy có vẻ tức giận, liền bạo gan :
      ''Những trang sức đó là thế tử ban thưởng, nô tỳ dĩ nhiên bảo quản tốt. Nếu vì có việc gấp, cũng cầm bán, chỉ là…Chỉ là nô tỳ có thể chuộc được nhưng ít nhất còn có hy vọng.’’ Nàng phải biết lượng sức mình, nhưng dù sao nàng cũng còn trẻ, chừng về sau có thể kiếm đủ tiền.

      Thấy nàng coi trọng trang sức của cho như vậy, sắc mặt Tiêu Hành cũng ôn hòa ít. hiểu được nàng phải là người tham tiền, chắc là gặp chuyện gì phiền toái, liền hỏi:
      ''Trong nhà ngươi xảy ra chuyện gì sao?’’

      A Hạo vốn dĩ hôm nay xin thế tử về nhà vì chuyện này, lại nghỉ đến chuyện lại bị nháo đến mức này, nghe xong lời này, nàng dám có điều dấu diếm, thành :
      ''Phụ thân nô tỳ say rượu đánh người, nên cần phải bồi thường trăm lượng bạc.’’

      hiểu được nàng là nương hiếu thuận, nghe xong lời này cũng hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc, chỉ là vẫn chuyện mà tiếp tục nghe nàng .

      ''…Ba năm chưa về nhà, nô tỳ vốn định xin thế tử nghỉ mấy ngày về thăm gia đình, nghĩ tới… nghĩ tới chuyện này làm kinh động đến thế tử.’’ đến những chữ cuối, thanh ngày càng lại.

      Nhìn bộ dáng áy náy của tiểu nương, Tiêu Hành nhíu mày, hỏi:
      ''Nhà ngươi ở đâu?’’

      A Hạo nghĩ tới thế tử hỏi cái này liền thành trả lời:
      ''Ở thôn ngoài thành, gọi là 'thôn Hoàn Nam'. Chỉ sợ thế tử chưa từng nghe qua.’’

      Cái này tự nhiên hiểu được. Tiêu Hành nghe xong, nhắc lại việc biên lai cầm đồ, chỉ : ''Có lần Hàn tiên sinh với ta, rượu hoa mai của thôn Hoàn Nam vị tồi…’’ tìm đại cái cớ, dừng chút lại tiếp tục :
      ''Nếu ngươi vội về nhà, ngày mai ta cùng ngươi chuyến.’’

      A Hạo nghe xong mừng như điên. Lúc sau lại cảm thấy kì quái, phục hồi tinh thần lại, vội ngẩng đầu nhìn thế tử :
      ''Thế tử…ngài với nô tỳ…?

      ''Như thế nào? thể?’’ Tiêu Hành hỏi lại.

      '' phải.’’ A Hạo vội lắc đầu.


      Thế tử tuy rằng tính tình lãnh đạm nhưng đối với hạ nhân luôn rất nhân từ, hôm nay hiểu được Uyển Thước kia làm sai cái gì, đánh xong hai mươi bản, trực tiếp bị đuổi ra khỏi phủ.

      Bất quá cũng làm hạ nhân ở Ký Đường Yên biết rằng--- nên đụng đến người của thế tử.

      Hạnh Dao trước là thay A Hạo thầm đổ mồ hôi, lúc sau lại vui sướng khi nhìn Uyển Thước gặp họa, :
      ''Nàng ta vẫn luôn chèn ép ngươi, bây giờ tốt rồi, chính mình đào hố đem bản thân chôn xuống, đáng đời.’’

      Đối với người rộng lượng như thế tử, A Hạo được sủng ái nhưng lại lo sợ. Chỉ là cái nàng lo lắng chính là---thế tử muốn cùng nàng về nhà.

      A Hạo có chút phát sầu.

      Tình trạng của nhà nàng ra sao, nàng sao hiểu được. Thế tử xưa nay sống trong nhung lụa, bọn họ làm sao hầu hạ ngài ấy đây?


      Bất quá A Hạo có thể nhận thấy, thế tử so với tưởng tượng của nàng lại càng tốt bụng.

      Tuy là đến nhà nàng nhưng thế tử lại giống thăm người thân của mình, bảo cả Trúc Sanh cùng.

      Ngày mười , hai người rời phủ.

      Tuy hôm nay tuyết ngừng thế mà đường vẫn phủ đầy tuyết. Đường khó nên tốc độ xe ngựa cũng chậm chút nhưng rốt cuộc vẫn bị nghiêng sang bên.

      A Hạo cùng Tiêu Hành ngồi bên trong xe ngựa, Trúc Sanh ở bên ngoài sửa xe.

      A Hạo trong lòng cảm kích cho nên đường cũng tỏ ra ân cần hơn chút. Chỉ là nàng vẫn nghĩ ra, Tết còn chưa hết mà thế tử chạy ra ngoài. Lần tới Quốc công phu nhân hỏi nàng phải trả lời thế nào đây?

      Lúc xe ngựa qua tiệm cầm đồ liền dừng lại.

      là sợ cái gì cái đó tới. A Hạo có chút chột dạ, giương mắt nhìn sắc mặt của thế tử.

      Tiêu Hành lại như có chuyện gì đem biên lai cầm đồ cho Trúc Sanh ở bên ngoài.

      Trúc Sanh là người nhanh nhẹn, thực mau liền làm xong, đen bốn món trang sức kia đưa đến.

      Tiêu Hành tiếp nhận , cúi đầu quan sát lát, sau đó mới nhìn A Hạo. duỗi tay nắm lại của A Hạo ra, đem vòng tay đeo vào tay nàng. A Hạo thấy hành động của thế tử, nghi hoặc : ''Thế tử?’’

      Tiêu Hành nhìn nàng sợ hãi, ánh mắt ôn nhu :
      ''Ta muốn phải chuộc lần thứ hai.’’

      Tức khắc sắc mặt A Hạo trở nên giống như quả cà tím, trong lòng tràn đầy hổ thẹn cùng hối hận, vội :
      ''Nô tỳ tái phạm nữa.’’

      Bất quá trong lòng nàng lại càng thêm áy náy.

      Nàng hôm qua đem bán hết tám mươi lượng, mới có ngày lại bị thế tử đem chuộc trở về. Hiệu cầm đồ là chỗ nào, nàng dĩ nhiên biết thế tử phải dùng rất nhiều bạc để chuộc lại. Nhưng nghĩ kĩ lại thấy đúng, trang sức này là Lục nương thích, thế tử biết đưa cho ai nên mới đưa nàng. Như thế nào lúc này lại chuộc về, phải là tiêu tiền uổng phí sao?

      A Hạo hiểu được trong lòng cậu ấm của Đại Hộ Nhân gia nghĩ thế nào, nhưng nàng cũng biết được thế tử thiếu tiền. Nếu phải nghe Hạnh Dao , bức họa của thế tử có giá trị vô cùng lớn nàng cũng biết thế tử đáng giá như vậy. đúng, là tranh của thế tử đáng giá.

      Tưởng tượng như vậy, A Hạo liền cúi xuống xem tay .

      ---đôi tay này chẳng những đẹp mà còn giúp chủ nhân nó phát tài.

      Tiêu Hành hiểu được tiểu nương bên cạnh đánh giá chính mình, thất thần trong giây lát, thoáng rung động, nhưng rồi tâm tư cũng dễ chịu chút. Cảm thấy nàng xem lâu, lúc này mới nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng. Thấy nàng đỏ mặt nhanh chóng cúi đầu, tức khắc cảm thấy hứng thú.

      Xưa nay tiểu nương luôn mặc trang phục của nha hoàn, hôm nay rời phủ nên nàng mới thay bộ áo màu hồng. Có lẽ nàng sợ lạnh, ở cổ được mặc rất kĩ, khuôn mặt lại càng thêm trắng mịn, dễ thương. Búi tóc cũng chỉ dùng chiếc châu thoa đơn giản mà cài lên, tiểu nương mười bốn tuổi, giờ phút này ăn mặc chỉnh tề, dưới tóc mái là đôi mắt to tròn làm cho người xem có chút nhịn được.

      A Hạo nghĩ rằng thế tử khát nước, vội rót nước cho .

      đương nhiên rất khát.

      Tiêu Hành lộ ra biểu tình gì mà tiếp nhận, cúi đầu uống nước để giải tỏa thân nhiệt.

      A Hạo cảm thấy thế tử là người cẩn thận. Hôm nay cùng nàng về nhà, tỏ vẻ mình là khách mà mặc áo gấm, chỉ mặc thân áo màu xanh cực kì đơn giản. Áo choàng này thêu cũng thực tốt nhưng nhìn lại rất bình thường. Như vậy chính là cố tình để lộ ra thân phận của mình. Chỉ là, từ là người quyền quý, khí chất đó ăn sâu vào trong xương cốt, dù cho có mặc quần áo đơn giản cũng che lấp được.

      A Hạo :
      ''Nếu thế tử thích rượu hoa mai, đợi khi chúng ta trở về có thể nhờ người mua mấy bình.’’

      Tiêu Hành thập phần hưởng thụ hai chữ ''Chúng ta’’, gật đầu nhìn A Hạo :
      ''Thế ngươi có biết nấu ?’’

      A Hạo xấu hổ cười cười:
      ''Nô tỳ biết, gia đình nô tỳ là bốn năm trước mới đến Yến Thành…’’

      Tiêu Hành nghĩ tới cái gì, thu nụ cười, nữa.

      A Hạo tưởng mình làm cho thế tử tức giận, vội bổ sung:
      ''Bất quá---nếu thế tử thích, nô tỳ có thể học.’’ Nàng thiếu nhiều bạc như vậy, cho nên phải trâu làm ngựa cũng có gì quá đáng.

      Lời này làm cho vô cùng hài lòng, ngay sau đó Tiêu Hành liền gật đầu.


      Ra khỏi cửa thành, xe ngựa lại suốt hai canh giờ, đến khi trời sắp tối mới đến thôn.

      Lần này A Hạo trở về gấp như thế nên vẫn chưa kịp báo về nhà. Tuy rằng ba năm nàng chưa về nhà nhưng trong thôn vẫn thay đổi nhiều. Vừa bước sang năm mới, các nhà đều dán câu đối xuân, treo đèn lồng đỏ thẫm làm cho khí mùa xuân đều tràn về.

      Vì Trúc Sanh biết đường nên A Hạo vén màn ra, bên chỉ ra ngoài, bên lại với Tiêu Hành:
      ''Thế tử, người xem chỗ đó, khi còn nô tỳ thường xuyên dẫn muội muội ra suối chơi. Có lần nô tỳ cẩn thận mà rơi xuống nước, tuy rằng có chuyện gì nhưng lại ngồi khóc cả buổi…Còn có chỗ đó…’’

      Vừa rời phủ, tiểu nương trở nên hoạt bát hơn ít, nớm nớp lo sợ như khi ở trong phủ nhưng vẫn là vẻ hoạt bát đáng ở đúng tuổi của mình. Tiêu Hành nhìn nàng, thầm nghĩ: Dù sao nàng cũng là tiểu nương mười bốn tuổi mà thôi.

      A Hạo hiểu được thế tử thích an tĩnh, nhưng lúc này chính mình lại gây ồn ào. Tâm tình nàng có chút kích động, lại là nhịn được, nghĩ đến đây nàng lập tức ngậm miệng, lỗ tai bỗng nóng lên, lúng túng :
      ''Ba năm trở về, nô tỳ có chút kích động…’’

      Tiêu Hành lại :
      '' sao đâu.’’ Lúc sau lại nghĩ cái gì, với A Hạo:
      ''Bây giờ đến nhà ngươi cho nên đừng xưng là nô tỳ.’’

      A Hạo cảm thấy có lý, vội gật gật đầu:
      ''Vâng, ta hiểu được.’’ xong liền vui sướng nhìn ra bên ngoài.

      ''Trúc Sanh đại ca, chính là nơi này.’’ A Hạo vội .

      Nàng nhìn xe ngựa dừng lại ở ngoài căn nhà quen thuộc, tâm tình có chút kích động. Đây là gia đình làm nông bình thường, trong sân chỉ có vài giàn nho rụng lá, phía còn động tuyết. Hai bên có mấy cây mai nở rộ, bên trái cây hoa mai là chiếc cối xay đá, bên phải cây mai là chuồng gà và đất trồng rau, bên ngoài có hàng rào bao quanh.

      giờ trong nhà có tiểu nam hài tám chín tuổi cùng tiểu nương mười hai mười ba tuổi chơi ném tuyết.

      A Hạo có chút xúc động, khóe mắt nàng đẫm nước, đôi mắt chớp nhìn người trong nhà.

      Tiêu Hành nhìn thấy dáng vẻ này, bước xuống xe ngựa sau đó lấy tay đỡ nàng xuống.

      A Hạo cúi đầu nhìn tay , câu:
      ''Cảm ơn thế tử.’’ Sau đó đưa tay đặt vào lòng bàn tay , nhảy xuống xe ngựa.

      Tiếng động ở bên ngoài làm kinh động đến người bên trong, tiểu nam hài tám chín tuổi nghiêng đầu nhìn xe ngựa, nghi hoặc nhìn tiểu nương thân áo màu hồng đánh giá vài lần, sau đó hướng vào trong nhà gọi vài tiếng:
      ''Nương.’’

      ''Xảy ra chuyện gì? Kêu kêu quát quát, cha ngươi lại uống say có phải hay ?’’ Bên trong truyền đến thanh tức giận.

      Lúc sau liền thấy trong phòng ra người mặc thân áo màu lục đậm làm bằng vải thô. Người phụ nữ kia bộ dáng đoan chính, búi tóc cài cây trâm hình hoa hải đường cũ, nhân dịp Tết, vành tai cũng đeo đôi bông tai hình nắm tuyết. Nàng mở cửa, nhìn nương xinh đẹp bên ngoài, lúc sau mới ngơ ngác :
      ''A Hạo?’’

      Người phụ nữ đó là mẫu thân của A Hạo Tiết thị.

      A Hạo lúc này mới nhịn được rơi nước mắt, gọi tiếng:
      ''Nương.’’

      Tiết thị nhìn nữ nhi trước mặt, có chút kinh ngạc.

      Con lớn của nàng khi còn bé tiểu mỹ nhân, so với các trong thôn cũng là trong những người xinh đẹp nhất, ba năm gặp lại càng trổ mã duyên dáng kiều. Mà nam tử cao lớn ở phía sau nữ nhi mặc thân áo màu xanh lam…

      Tuy rằng gì, nhưng nhìn tư thế hiên ngang, khí chất hơn người đích thị là người giàu có.

      Tiết thị thoáng thu mi, trong lòng phỏng đoán phen, tức khắc liền hiểu được. Nàng rung rung sờ mặt nữ nhi, thanh nức nở :
      ''A Hạo, con trở về rồi, nương nhớ con muốn chết. Mau cho nương biết, mấy năm nay con sống có tốt ? Có bị ai khi dễ ?’’

      A Hạo cong cong môi, :
      ''Nữ nhi sống rất tốt.’’

      Tiết thị gật đầu, trong lòng rất vui mừng.

      A Hạo giương mắt, nhìn đệ đệ muội muội ở phía sau Tiết thị, cười khanh khách gọi tiếng: ''Thanh Thanh, A Vũ.’’

      Người bên trái mặc cái áo màu đỏ, cột hai búi tóc hai bên là muội muội của A Hạo---Thanh Thanh. Dung mạo của hai tỷ muội giống nhau lắm, A Hạo có khuôn mặt nhắn, còn Thanh Thanh lại là khuôn mặt tròn đáng , đôi mắt sáng đuôi sao hơi giơ lên có vẻ vô cùng kiều mị.

      Thanh Thanh tuy hơn A Hạo tuổi nhưng nay nhìn còn cao hơn A Hạo lóng tay.

      Thanh Thanh thấy trưởng tỷ, nhìn trưởng tỷ mặc thân hồng lăng áo, trang điểm đơn giản mà lại vô cùng xinh đẹp, lập tức lộ ra ánh mắt hâm mộ, ngọt ngào gọi tiếng:
      ''Tỷ.’’

      A Hạo quan sát phen, :
      ''Thanh Thanh càng ngày càng xinh đẹp.’’

      Tiểu nam hài mặc áo màu xanh lam ở bên phải là đệ đệ chín tuổi của A Hạo---A Vũ. Từ bị bệnh nên hơi ốm yếu, so với các hài tử cùng tuổi vóc dáng hơn ít, thế nhưng qua ánh mắt có thể thấy được tiểu thiếu niên tuấn. Quan hệ của A Vũ với đại tỷ rất tốt, tuy rằng còn nhưng nghe nhị tỷ , đại tỷ vì kiếm tiền chữa bệnh cho mình nên mới vào làm nha hoàn của Đại Hộ Nhân gia.

      Lúc ấy làm ầm ĩ chịu uống thuốc, muốn Tiết thị đem thuốc trả cho người ta, đổi đại tỷ trở về.

      Tiểu hài tử tuy rằng nhớ nhiều, nhưng về việc của đại tỷ lại nhớ rất , nay nhìn đại tỷ ở trước mắt rất giống với người trong trí nhớ của . Là tiểu nam hài luôn kiên cường nhưng cũng nhịn được chảy nước mắt, gọi tiếng:
      ''Đại tỷ.’’

      A Hạo rất nhớ đệ đệ này, lúc này nghe tiếng đệ đệ trong lòng rất vui mừng, nhìn gương mặt trắng nõn của đệ đệ, nước mắt nhịn được mà rơi xuống.

      Lúc sau mới nghe Tiết thị :
      ''Vị này là…?’’

      A Hạo bây giờ mới nhớ tới Tiêu Hành ở phía sau, vội ngưng khóc.

      Nàng chỉ lo chuyện với đệ đệ và muội muội, thiếu chút nữa quên mất thế tử.

      A Vũ là đứa trẻ thông minh, nhìn nam tử bên cạnh đại tỷ, chỉ cảm thấy hai người đứng cạnh nhau đẹp giống như tranh vẽ, liền ngẩng đầu, hướng về Tiêu Hành gọi tiếng:
      ''Đại tỷ phu.’’
      Last edited: 19/6/18

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hí hí em vợ hiểu lòng quá. Thế này chắc hồng bao gặp mặt phải đút thêm thôi.
      gió đông bắchabang27 thích bài này.

    3. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      A Vũ đúg là đứa trẻ thông minh
      habang27 thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Ta nhảy hố rồi, đợi nàng lấp, lấp lấp!!!
      Cảm ơn nha ❤
      habang27 thích bài này.

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 19: Chưa lập gia đình
      A Hạo sửng sốt, mặt đều đỏ cả lên, vội :
      ''A Vũ được bậy.’’ Sau đó mới nghiêm túc giới thiệu:
      ''Nương, đây là thế tử của phủ Tĩnh Quốc Công.’’

      Tiết thị vốn nghĩ, có lẽ là vị công tử nào của Tĩnh Quốc Công phủ, ngờ rằng lại là Tiêu thế tử. Trong lòng Tiết thị kích động thôi, nàng là người từng trải, thấy ánh mắt Tiêu thế tử nhìn nữ nhi vô cùng ràng. Bây giờ lại theo nữ nhi về tới tận nhà, có thể thấy được vị trí của nữ nhi trong lòng .

      Tiết thị vui mừng thôi.

      Lúc trước nàng bán nữ nhi đến Tĩnh Quốc Công phủ, phần là vì chữa bệnh cho nhi tử, phần cũng thấy nữ nhi có dung mạo xinh đẹp, nếu ở lại trong thôn, lớn lên lấy người trong thôn chi bằng Tĩnh Quốc Công phủ lấy vị công tử có phải tốt hơn . Nhưng nàng cũng lo lắng cho nữ nhi, nên chuyện này cũng đành để tạo hóa sắp đặt vậy.

      Trước mắt, nàng lại lau nước mắt mà nhìn.

      Đây chính là Tiêu thế tử---chủ nhân tương lai của phủ Tĩnh Quốc Công.

      Tiết thị cười đến khép được miệng, vội đưa người vào trong.

      A Hạo nắm tay đệ đệ vào phòng.

      thể , qua ba năm trong nhà vẫn có thay đổi gì. Đơn sơ như vậy, A Hạo có chút lo lắng sợ người bên cạnh thấy quen.

      Tiết thị ân cần pha trà. A Vũ đứng bên cạnh A Hạo, tò mò đánh giá nam tử bên cạnh đại tỷ, mở miệng hỏi:
      ''Thế tử? Tên này kỳ quái.’’

      Tiêu Hành đối với A Vũ rất có hảo cảm.

      đúng, phải là rất thích đứa này.

      Từ đó, thái độ cũng ôn hòa ít. Tiêu Hành duỗi tay sờ đầu của A Vũ, sắc mặt ôn hòa : ''Ta họ Tiêu, ngươi có thể gọi ta là Tiêu ca ca.’’

      A Hạo có chút ngoài ý muốn, ngờ thế tử có thể thân với A Vũ như vậy.

      Bất quá nàng hiểu được thế tử thích trẻ con, mà A Vũ chín tuổi cũng là bé trai thôi. Với tính cách như vậy, A Hạo nghĩ chuyện lúc nãy A Vũ hiểu chuyện mà thế tử cũng để trong lòng.

      A Hạo tức khắc cảm thấy nhõm.

      A Vũ vốn là đứa trẻ hướng nội, nhân lúc nhiều năm mới nhìn thấy đại tỷ nên nhiều hơn ít. nhìn Tiêu Hành bình dị gần gũi, cũng sinh ra vài phần thân thiết, thanh giòn tan :
      ''Tiêu Đại ca.’’ Cuối cùng lại :
      ''Tiêu Đại ca so với Nhị tỷ phu còn đẹp hơn.’’

      Nhị tỷ phu. Tiêu Hành nhìn về phía A Hạo.

      A Hạo nhíu mày, nhìn Thanh Thanh bên cạnh.

      Thanh Thanh e thẹn :
      ''Chính là Kỳ đại ca. Năm ngoái nhận túi tiền của ta.’’

      Ở Đại Tề, nam tử nhận lấy túi tiền của nữ tử, đó gọi là vật định tình. Người Thanh Thanh gọi ''Kỳ đại ca’’, tên gọi là Kỳ Tuyển. A Hạo cũng biết Kỳ Tuyển, khi còn cùng các nàng lớn lên. giờ Kỳ Tuyển nhận túi tiền của Thanh Thanh, A Hạo cũng có chút yên tâm---muội muội gả cho Kỳ Tuyển còn gì tốt hơn.

      tới Kỳ Tuyện, Thanh Thanh liền lải nhải:
      ''Việc của cha, kỳ ta định cho Kỳ đại ca, nhưng Kỳ đại ca năm trước Nghi Châu, đến giờ vẫn chưa có trở về.’’

      Tiết thị bưng trà ra.

      Tiết thị lại cười :
      ''Làm thế tử phải chờ rồi, trong nhà ta hay pha trà.’’

      Tiêu Hành hiểu được Tiết thị là người thế nào, bất quá vì nàng là mẫu thân của A Hạo nên mới tỏ ra khách khí. chỉ hơi gật đầu, tiếng:
      ''Đa tạ.’’

      Lần này Tiêu Hành tới cũng có chuẩn bị quà. Nhưng đa số là cho Thanh Thanh và A Vũ. Hai tỷ đệ vừa nghe có quà liền vui mừng mở ra xem, bên trong toàn là đồ tốt và điểm tâm thượng hạng.

      A Hạo có chút kinh ngạc, nhìn đệ đệ muội muội vui mừng như vậy, cong môi với Tiêu Hành: ''Làm thế tử tốn tiền rồi.’’

      Tiêu Hành hôm nay tâm tình tốt, nhìn A Hạo :
      ''Dù sao cũng phải lần đầu tốn tiền.’’

      A Hạo nhất thời được gì. Nếu là so với những trang sức kia cái này cũng phải là tốn tiền.

      Bất quá---

      Nàng cảm thấy hôm nay thế tử có chút kỳ quái. Ngày thường đều trầm mặc ít , nhưng giờ đây trong lời lại có chút khi dễ nàng.

      Ngày thường A Hạo dám làm phiền thế tử nhưng hôm nay gặp người nhà khó tránh khỏi có chút hưng phấn. Nàng nhìn đệ đệ muội muội ngồi ở bên cạnh, tinh tế đánh giá, lúc sau mới với A Vũ:
      ''A Vũ vóc dáng hình như có hơi , cần phải chăm sóc tốt cho thân thể, ăn nhiều cơm thêm chút.’’

      A Vũ thấy đại tỷ liền vui vẻ, tất nhiên mọi chuyện đều nghe theo đại tỷ.

      Tiết thị lại :
      ''Ta dù có khổ đến mức nào cũng bạc đãi hai hài tử.’’

      A Hạo hiểu được ý tứ trong lời của Tiết thị, bất quá những lời này ở đây chỉ làm thế tử chê cười, liền tính chờ lát nữa cùng Tiết thị đến hậu viện vậy. Lúc này, liền nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài truyền vào. Tiết thị lập tức ra ngoài xem thấy người đàn ông trung niên thân áo bông xám uống say khướt trở về, trong tay còn cầm bầu rượu.

      Tiết thị lập tức liền ngưng cười, đến đoạt lấy bầu rượu trong tay nam tử, :
      ''Ban ngày ban mặt lại chạy uống rượu, ngươi ở với rượu luôn .’’

      A Hạo mấp máy môi, gọi tiếng:
      ''Cha.’’

      Người này chính là cha của A Hạo Lục Viễn Nhữ.

      Lục Viễn Nhữ lúc trẻ cũng là người đọc sách thánh hiền, sau lại được làm quan, mới về thôn dạy học, là người thấu tình đạt lí. Nhưng khi dính vào rượu lại phạm phải sai lầm, bỏ luôn công việc, càng ngày càng đần độn, giữ được lí trí của mình.

      Trong trí nhớ của A Hạo, khi còn bé cha đối xử với nàng rất tốt. Cha dạy nàng đọc sách, tập viết, muốn nàng trở thành tài giỏi, về sau mới có thể tìm phu quân tốt. Nhưng từ sau khi dính vào rượu, cha liền thay đổi hoàn toàn, tình cảnh gia đình cũng ngày càng khó khăn. Lúc sau lại sinh đệ đệ, mà đệ đệ vừa sinh ra ốm yếu, vì chữa bệnh nên tiền tiết kiệm trong nhà cũng đem ra dùng hết, cuối cùng đủ chi trả mới đem nàng bán.

      A Hạo đối với Tiêu Hành :
      ''Thế tử, hay là nô tỳ để A Vũ dẫn người ra ngoài dạo . Tuy rằng thôn này có gì để xem, bất quá cách đó xa có phiên chợ cũng tồi…’’ rồi, nàng cúi đầu dặn dò đệ đệ:
      ''Đệ dẫn thế tử và Trúc Sanh đại ca a ngoài dạo chút.’’

      A Vũ là đứa trẻ biết nghe lời, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hành:
      ''Tiêu Đại ca.’’

      Tiêu Hành gật gật đầu, theo A Vũ ra ngoài.

      Lục Viễn Nhữ tuy rằng say nhưng nhìn nữ nhi trước mặt cũng ngẩn người lúc. Sau đó mới khó tin gọi tiếng:
      ''A Hạo? Ngươi là A Hạo?’’

      Tuy A Hạo hận cha biết cố gắng nhưng rốt cuộc ông ấy vẫn là cha nàng, trong lòng vui mừng, :
      ''Ngày hôm trước con kiếm được tiền liền tính trở về chuyến, trăm lượng bạc kia gom đủ, chỉ là cha à---người về sau đừng uống rượu nữa có được ?’’

      Lục Viễn Nhữ nhìn con lớn, mặt tràn đầy vui sướng, gật đầu :
      ''Được…được.’’

      Tiết thị hiểu phu quân của mình nhất, chau mày :
      ''Được cái gì mà được. Lúc này đồng ý, lát nữa liền quên mất.’’

      Lục Viễn Nhữ tuy rằng biết cố gắng nhưng đối với nữ nhi vẫn là vô cùng thương. Lúc đầu sinh ra nữ nhi, Tiết thị tuy hài lòng nhưng Lục Viễn Nhữ vẫn đem nữ nhi coi như hòn ngọc quý mà nuôi dưỡng. Lục Viễn Nhữ nhìn nhi nữ xinh đẹp trước mặt, lớn lên duyên dáng kiều, túc khắc cười vui vẻ :
      ''Cuối cùng cũng trở lại, về là tốt rồi, về là tốt rồi.’’

      A Hạo nhìn cha mình uống rượu đến say khướt, liền đỡ vào nhà nghỉ ngơi, chờ lát nữa dùng cơm chiều vào kêu .

      Tiết thị tiếp tục tới phòng bếp làm việc.

      Còn A Hạo cầm tay nãi vào phòng.

      Căn phòng này vốn dĩ là của tỷ muội nàng, A Hạo rời ba năm nên chỉ còn lại mình Thanh Thanh. A Hạo nhìn chăn đệm lộn xộn, hiểu được muội muội là người tùy tiện, liền bỏ tay nãi xuống gấp chăn.

      Thanh Thanh tiến vào, nhìn A Hạo gấp chăn, nghĩ đến Tiêu thế tử lúc nãy, kìm nén được tò mò hỏi:
      ''Tỷ, tỷ có phải là di nương của Tiêu thế tử ?’’

      Thanh Thanh hiểu được, gia đình các nàng như vậy, có khả năng trở thành chính thê. Nhưng nếu là làm di nương, cũng tồi. Dù sao đó cũng là thế tử của phủ Tĩnh Quốc Công.

      A Hạo dừng tay chút, vội :
      ''Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Ta chỉ là nha hoàn của thế tử thôi.’’

      Thanh Thanh ngồi xuống, đem quà vừa rồi Tiêu Hành tặng cho ra xem. Đồ trong thành từ hình dáng đến màu sắc, mọi thứ đều tinh tế. Thanh Thanh lớn đến chừng này cũng là tiểu nương xinh đẹp, các nương trong thôn đều xinh đẹp bằng nàng, nhưng nàng cũng rất hâm mộ những món trang sức mà họ đeo đầu. giờ…Nàng cũng có rồi, hơn nữa so với họ còn nhiều hơn.

      Thế tử đối với tỷ tỷ tốt như vậy về sau khẳng định đối xử tệ với nhà bọn họ. Tưởng tượng như vậy, trong lòng Thanh Thanh càng vui mừng.

      Thanh Thanh dọn dẹp lại đồ của mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tay nãi gác ở giường, trong lòng tò mò liền mở ra, vừa mở ra liền thấy mấy món trang sức xinh đẹp tinh xảo ở bên trong.

      Đôi mắt Thanh Thanh lập tức sáng lên.

      Nàng cầm lấy mấy thứ trâm cài vòng tay lên, vội với A Hạo:
      ''Tỷ, ta rất thích, tỷ cho ta .’’

      A Hạo quay đầu lại, nhìn Thanh Thanh cầm tay bốn món trang sức mới bị thế tử từ hiệu cầm đồ chuộc về, nàng hề nghĩ ngợi, :
      ''Mấy thứ này ta thể cho được. Ngày mai ta vào thành nhất định mua cho ngươi mấy món đẹp hơn.’’ Nàng luôn cảm thấy áy náy với thế tử, như thế nào đem số trang sức này cho muội muội?

      Thanh Thanh lại nghe lời, :
      '' muốn, ta phải lấy cái này.’’ Nàng cầm trang sức trong tay, nhìn ánh mắt tỷ tỷ, liền đổi ý, chỉ lấy cái võng cổ khảm kim châu, :
      ''Tỷ, ta chỉ lấy cái thôi.’’

      A Hạo :
      ''Cái này được.’’

      Thanh Thanh bực mình, nghĩ đại tỷ nể tình như vậy, ném vòng cổ trong tay xuống, :
      '' cho cho, keo kiệt. rồi, thở phì phò ra ngoài.

      A Hạo cúi đầu nhìn trang sức ở đầu giường, sau đó đem tất cả cầm lấy bỏ vào trong tay nãi.

      Dọn dẹp chỗ ở xong, A Hạo liền ra hậu viện giúp Tiết thị.

      Tiết thị thấy trưởng nữ tới, tò mò hỏi:
      ''Tiêu thế tử kia, chắc cũng mới hai mươi phải ?’’

      A Hạo :
      ''Thế tử hai mươi sáu.’’ Cái gì là mới hai mươi chứ, sắp ba mươi rồi.

      Tiết thị ngẩn người, có chút kinh ngạc, lúc sau lại lẩm bẩm:
      ''… đúng là nhìn ra.’’ Cuối cùng lại :
      ''Trong phủ cũng có thê thiếp rồi sao?’’

      A Hạo hiểu được trong lòng mẫu thân nhà mình tính toán cái gì, nhìn thoáng qua Tiết thị, :
      ''Thế tử gần nữ sắc, đến nay chưa thành thân. Nương, người đừng hy vọng nữa, con chỉ là nha hoàn của thế tử. tại là như vậy, về sau cũng vậy.’’

      Lời này Tiết thị muốn nghe, có chút bất mãn vì ước nguyện thành, :
      ''Con cái gì thế? Ta là vì con mà suy nghĩ. Con năm nay cũng mười bốn, các nương trong thôn mười bốn tuổi liền bắt đầu làm mai. Ta thấy—Tiêu thế tử kia bộ dáng tuấn, đối xử với người khác cũng tốt, nếu con lấy ..’’

      ''Nương!’’

      Tiết thị nghĩ nữ nhi phản ứng lớn như vậy, bà vốn tưởng rằng mấy năm nay nữ nhi nghĩ thông suốt, nghĩ tới vẫn cứng đầu như vậy. Làm thiếp của thế tử có gì tốt, lấy dung mạo của nữ nhi, được sủng ái còn phải chuyện sớm chiều sao? Hơn nữa, nếu ngày sau tranh đua với người khác, sinh mấy đứa con, có thể ngẩng mặt lên mà sống…Thế nào cũng tốt hơn so với làm nha hoàn mà.

      hợp ý, A Hạo định về phòng.

      Nhưng vừa quay người lại liền thấy thế tử đứng cách đó xa nhìn mình, mặc bộ trường bào màu xanh đơn giản, dáng người thẳng tắp, lại cao dài như trúc, hề so sánh quá về phong thái của nam tử lúc này.

      Nàng nhất thời đơ ra, biết những lời vừa rồi của nương thế tử có nghe thấy . Nhưng nhìn tình hình này, chắc là đứng đây lâu rồi.

      Tiết thị nhìn thấy, nhàng đẩy nữ nhi bên cạnh, giọng :
      ''Còn ngây ngốc ở đó làm gì? mau qua .’’

      A Hạo nhăn nhăn mày, chậm rì qua.

      Tiêu Hành chuyện, chỉ cố tình thả chậm bước chân ra ngoài.

      A Hạo đuổi kịp, hai người mạch tới tiền viện. Hoa mai ở tiền viện vừa mới nở, xa xa có thể ngửi thấy hương thơm. A Hạo :
      ''Thế tử cũng thấy đấy, nhà ta rất đơn sơ. giờ trời gần tối, cũng tìm thấy chỗ nào thích hợp để ở, khiến thế tử phải chịu ủy khuất rồi.’’

      Tiêu Hành nghĩ tới nàng với mình chuyện này, mở miệng :
      ''Lúc trước ta cùng Hàn tiên sinh du ngoạn khắp nơi, chịu khổ sở ít, những việc này có là gì.’’

      A Hạo nghe xong, nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn thế tử cái.

      Nàng do dự chút, ngừng bước chân, giọng :
      ''Vừa rồi…Vừa rồi lời của nương ta, thế tử đừng để trong lòng.’’

      Tiêu Hành nghỉ chân, nghiêng đầu nhìn tiểu nương bên cạnh.

      Đôi mắt đào hoa vẫn như thường, nhìn thấy A Hạo có chút khẩn trương. A Hạo nắm tay áo chặt, nhất thời lỗ tai hiểu sao lại nóng lên.

      Nàng làm sao hiểu được trong lòng nương nghĩ gì?

      Kỳ ý của nương trong lòng nàng rất ràng, chỉ là việc này nàng làm theo.

      A Hạo ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, mắt gợn sóng :
      ''Thế tử, người yên tâm. Ta …Ta đối với thế tử trước nay đều có ý an phận.’’
      Last edited: 19/6/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :