1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Ui chú chim đáng mau tới đưa ta bảo thạch:012: :012::012::012::012:
      Tea Chef thích bài này.

    2. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Ui chú chim đáng mau đến đây cho ta bảo thạch :012::012::012::012::012::012:
      Tea Chef thích bài này.

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 34

      Mỗi ngày tiếp theo, Lục Nghiên đều nhận được viên bảo thạch, có lớn có , nhưng dù lớn hay , phẩm chất của chúng đều là tốt nhất, giá cả tất nhiên vô cùng xa xỉ.

      Hình dạng bảo thạch được cắt hoàn mỹ, Lục Nghiên còn lấy chiếc hộp riêng để đựng chúng, đặt dưới ánh mặt trời, ánh sáng chiếu vào cực kì lấp lánh.

      "Rốt cuộc là nhà nào xui xẻo bị Hắc Dực theo dõi...."

      Móng vuốt Hắc Dực lần này quắp chính là ngọc. Vòng bạch ngọc thượng hạng, mỗi hạt đều nhẵn nhụi long lanh, bên điêu khắc hoa phù dung, sờ vào trơn láng, cầm trong tay rất nhanh liền bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể. Thứ tốt như vậy cho dù có tiền cũng mua được.

      Ở Cố phủ, Trương phó quan kiểm tra chút những thứ trong lầu các, sau cùng lấy ra chiếc hộp , : "Tứ Gia, lần này hẳn là vòng bạch ngọc chạm khắc hoa phù dung lần trước từ núi Tây Lâm diệt trừ thổ phỉ mang về. Chuỗi ngọc này nghe là dùng tới ngọc ấm hảo hạng điêu khắc thành, mang trong người có thể tẩm bổ thân thể, là thứ tốt khó có được."

      Cố Tứ Gia cong môi cười, : "Nếu phải thứ tốt, tiểu gia hỏa kia cũng để ý. Ánh mắt của nó đúng là rất tốt." Dù cho ánh mắt tốt nữa, cũng rất lo lắng nếu nó mỗi ngày đều đến như vậy, khố phòng của mình sớm muộn bị gia hỏa kia dọn sạch .

      "Hắc Điểu này hẳn là có chủ, cũng biết là người nào có thể thuần phục con chim hung hãn như vậy."

      Cố Tứ Gia từ trước đến giờ rất thích những loài chim hung ác như vậy, đại khái là để bộc lộ bản lĩnh nam nhân.

      Trương phó quan dò xét vẻ mặt của , : "Theo điều tra, gần đây trong thành có nhà ai bị mất trộm châu báu..."

      Cố Tứ Gia như cười như : " cách khác, con chim này nhìn chằm chằm ta?"

      Trương phó quan ngượng ngùng, đây là ngài tự , ta gì nha.

      Cố Tứ Gia phân phó : "Kêu người ở dưới canh gác cho cẩn thận, đêm nay ta muốn nhìn cái, Hắc Điểu này rốt cuộc là do người nào phái tới."

      "Vâng!" Trương phó quan lập tức lên tiếng.

      *

      Ban đêm, đạo thân ảnh chim quen thuộc bay đến lầu các. Nó để ý rất lâu, phát nơi đó chiếu sáng ngời trong suốt nhiều nhất nên quyết định mỗi ngày dọn cái, rất nhanh có thể đem đồ vật dọn hết.

      "Quác quác quác!"

      Miệng phát ra thanh rất , Hắc Dực nhìn nhìn, cặp móng vuốt đặt bàn kêu lúc, cuối cùng bắt cái vòng tay ngọc bích, uỵch cánh bay ra ngoài.

      Bên trong lầu các đèn được bật sáng, Cố Tứ Gia tới lật rương đồ vừa rồi bị Hắc Dực mở ra, tất cả đều là bảo thạch nhưng tốt nhất vẫn là vòng tay ngọc bích khảm đá mắt mèo, chút tạp chất cũng có mà con chim kia lấy mất.

      "Con chim này đúng là chỉ lấy thứ tốt nhất a." Trương phó quan có chút dở khóc dở cười, có thể ý thức những thứ kia con chim đó nhìn tới đều chán ghét, chỉ nhìn chằm chằm thứ tốt mà thôi.

      Cố Tứ Gia đem bảo thạch trong tay ném lên bàn, : " thôi, ta muốn nhìn chút, rốt cuộc là ai dưỡng ra con vật như vậy." Bốn phía nơi này sớm phân bổ người canh gác, chỉ chờ con chim kia bay tới.

      Quanh co lòng vòng theo chân nó, đám người Cố Tứ Gia đến trước tiểu viện, cửa chính nhìn rất quen thuộc, Cố Tứ Gia có chút trầm mặc, cau mày suy tư gì đó.

      Trương phó quan ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đỉnh đầu, bên hai chữ to lớn "Lục phủ", trong bóng đêm bị đèn lồng chiếu vào ràng rành mạch.

      "Tứ Gia, làm sao bây giờ?" Buổi tối có điểm khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, Trương phó quan dậm chân, nhịn được hỏi.

      Ngón tay vuốt ve cây gậy bên, Cố Tứ Gia : " về trước."

      Trương phó quan đáp tiếng, hết sức cao hứng với binh lính phía sau: "Được rồi, thu binh."

      Cố Tứ Gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu Lục gia, xoay người thân ảnh liền lẫn vào màn đêm. Mà cách bức tường bên trong viện Lục gia, Lục Nghiên ngồi trước cửa sổ, quả nhiên trông thấy Hắc Dực từ cửa sổ bay vào, móng vuốt còn nắm chiếc vòng tay.

      Vừa đến, nó lập tức đem vòng tay đặt lên bàn, rồi đến chỗ chén nước uống ngụm, sau đó nghiêng đầu rỉa rỉa bộ lông. Động tác này quả rất tự nhiên, giống như làm vô số lần.

      Lục Nghiên đem thịt khô đút cho nó, tay kia cầm lấy vòng tay nhìn kỹ chút, vòng tay được khắc hoa tinh xảo, nhụy hoa khảm đá mắt mèo, dưới ánh nến vô cùng tỏa sáng. Rất đẹp, cũng rất quý.

      Lục Nghiên: "..." Nàng cảm thấy có chút đau đầu.

      "Ta sợ ngày nào đó đột nhiên có người đến cửa, là tìm kiếm châu báu bị mất trộm..." Đem vòng tay đặt vào rương gỗ, chỉ thấy trong rương gỗ có bộ y phục đẹp đẽ cùng với hào quang bảo thạch rất xinh đep.

      Hắc Dực nhìn tới cảm thấy mỹ mãn, ngước đầu xem xét Lục Nghiên, bộ dáng hung ác dữ tợn thoạt nhìn lộ ra vài phần nhu thuận vô tội.

      Lục Nghiên nghĩ nghĩ, lấy miếng thịt đưa cho nó ăn, Hắc Dực lập tức liền vui mừng, miệng phát ra thanh quác quác.

      Lục Nghiên bật cười, vuốt ve bộ lông nó, nàng phát mỗi lúc Hắc Dực cao hứng, trong cổ họng phát thanh quác quác vô cùng thoải mái.

      *

      Ngày thứ hai Lục Nghiên vừa rời giường, Xuân Hạnh chải đầu cho nàng, Lý Hạ đứng ở cửa lớn tiếng : "Tiểu thư, Cố Tứ Gia đến, hỏi trong phủ có phải nuôi con Hắc Điểu hay , lão gia gọi ngài qua..."

      Lục Nghiên trong lòng cả kinh quay đầu, nhất thời làm da đầu bị đau.

      "Ai da!" Nàng theo bản năng che bộ tóc bị kéo nhưng cũng còn tâm tư quản vài lọn tóc bị kéo xuống, trong lòng đều bị ý nghĩ hoang đường chiếm cứ —— nơi xui xẻo bị Hắc Dực để ý phải là chỗ của Cố Tứ Gia ?

      "Tiểu thư, ngài có việc gì chứ?" Xuân Hạnh cau mày lo lắng nhìn nàng, trong lòng nàng lẩm bẩm, may mắn là tiểu thư nàng tóc nhiều, kéo vài cái, phải trở nên ngốc nghếch sao?

      Lục Nghiên lắc đầu, vô thức đem vòng tay san hô đeo vào, tâm tư còn ở nơi này, : "Xuân Hạnh, chải đầu cho ta."

      Trong phòng khách Lục lão gia chiêu đãi Cố Tứ Gia, nghe mục đích đến, cười : "Có, tiểu nữ có nuôi con Hắc Điểu. Như thế nào, ngươi đối với chim kia cảm thấy hứng thú? Ta đây liền bảo Nghiên Nhi đem chim kia mang đến."

      Là Lục tiểu thư dưỡng?

      " con chim dữ như vậy, Lục tiểu thư thuần phục như thế nào?" Trương phó quan có chút kinh ngạc, nhịn được hỏi.

      là rất khó đem con chim dữ như vậy đặt cùng chỗ với Lục đại tiểu thư thoạt nhìn kiều mảnh mai, bức tranh này thực phù hợp a. Bộ dáng Lục tiểu thư kia nên dưỡng họa mi, mèo Ba Tư, nhìn mới càng thêm cảnh đẹp ý vui.

      Lục lão gia ha ha cười, : "Đây đều là duyên phận, hôm trước trời lạnh, chim kia hẳn là mới nở liền bị đông cứng sắp chết, sau đó được Nghiên Nhi nhặt trở về, nuôi dưỡng đến bây giờ. Nàng đặt cho nó cái tên gọi là Hắc Dực. Các ngươi đúng, chim này a, hung hãn, Lục Thực nghĩ muốn thử sờ chút, suýt nữa bị nó cắn mất miếng thịt, cũng chỉ có Nghiên Nhi mới có thể làm cho nó nghe lời chút."

      "Nghe đến, chim này đúng là có ân tất báo." Cố Tứ Gia cười , biểu cảm mặt bình tĩnh, nhìn ra cảm xúc.

      Trương phó quan vụng trộm liếc mắt nhìn , Lục lão gia biết nhưng biết rất , chim này mỗi ngày buổi tối đều chạy đến tư kho Tứ Gia, quả thực là muốn dọn sạch .

      "Lão gia, tiểu thư đến." Bên ngoài người hầu tiếng, mọi người quay mặt nhìn, thấy Lục Nghiên mang theo Xuân Hạnh cùng Hòa Hương tới.

      Nàng hôm nay mặc bộ váy dài màu xanh nhạt, làm sáng lên gương mặt trắng như ngọc của nàng, tóc đen như gỗ mun, đôi môi đỏ mọng, thanh lệ như đóa mẫu đơn xanh biếc, chân váy dài thêu đóa hoa màu trắng, khi nàng lại, đóa hoa sống động, đẹp sao tả xiết.

      nương xinh đẹp!

      Trương phó quan mỗi lần nhìn đến vị Lục tiểu thư này trong lòng nhịn được sinh ra loại kinh diễm. Dung mạo mỹ lệ sừng sững như ngọn núi, khí chất lại trầm tĩnh hàm súc giống mặt hồ trong núi, im lặng xinh đẹp đứng ở đó biến thành bức họa, khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui, ánh mắt được hưởng thụ.

      nương như vậy mà Tôn thiếu gia lại thích, đúng là có mắt nhìn. Trương phó quan cảm thán.

      Lục Nghiên tới, cúi đầu, ngay cả chút cũng nhìn tới Cố Tứ Gia, Lục lão gia thấy nàng, cười : "Tứ thúc ngươi biết ngươi nuôi con Hắc Điểu, cố ý đến nhà xem, này, Hắc Dực đâu?"


      Lục Nghiên cười, nhìn Cố Tứ Gia bên kia cái, : "Ta lấy cái lồng sắt nhốt nó lại, biết nó đâu. Tứ thúc tới cũng đúng lúc."

      Cố Tứ Gia nhìn nàng cái, đột nhiên cười cười, trong mắt của sáng tỏ làm cho mặt Lục Nghiên có chút nóng lên —— khụ, ai biết Hắc Dực thế mà lại trộm đồ trước mắt Cố Tứ Gia, đương nhiên trong lòng Hắc Dực, đại khái có từ "trộm", nó như là đến lấy đồ của mình.

      "... Tứ thúc khó khăn mới đến nhà, phụ thân, ta đưa Tứ thúc dạo xung quanh." Lục Nghiên đột nhiên mở miệng .

      Lục lão gia có chút kinh ngạc, Lục Nghiên cũng phải là người nhiệt tình hiếu khách, nhìn về phía Cố Tứ Gia thăm dò.

      Cố Tứ Gia nhìn Lục Nghiên, cười : "Vậy phiền toái Nghiên Nhi."

      Thanh rất êm tai, hai chữ Nghiên Nhi này Lục lão gia gọi Lục Nghiên cũng cảm thấy gì, chỉ cảm thấy thân mật, nhưng từ trong miệng thốt ra lại làm cho Lục Nghiên ngứa ngáy lỗ tai, nhịn được cào cái.

      Nhà của Lục gia chính là tổ trạch, diện tích rất rộng, năm bước lầu, mười bước các, nếu như là mùa xuân, bên trong cây cối xanh tươi phồn hoa, miễn bàn có bao nhiêu đẹp, có điều bây giờ là mùa đông, có gì để xem, Lục Nghiên nghĩ nghĩ, dẫn mai lâm phía đông. mảnh mai đỏ mai trắng, nhìn qua là đồ sộ.

      Hạ nhân đứng xung quanh để gió thổi vào, bếp lò được đặt bàn, bốn phía để bốn chậu than, coi như ấm áp.

      Ấm nước bếp lò bắt đầu sôi lên ục ục, Hòa Hương lấy xuống pha trà. Nước nóng tưới vào lá trà, cỗ hương thơm của trà nhàng khoan khoái xộc vào mũi.

      "... Tay ngươi thế nào rồi?" Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng hỏi.

      Lục Nghiên sửng sốt, nhìn thoáng qua tay mình, : " có việc gì, miệng vết thương bắt đầu khép lại, có điều là mùa đông nên khôi phục được có chút chậm chạp, rất nhiều việc đều thể làm."

      Xuân Hạnh a tiếng, : "Tiểu thư, thuốc của ngài hôm nay còn chưa đổi." Dược này là mỗi ngày đổi lần, sáng nay thức dậy bởi vì vội vã tới gặp khách nên quên đổi thuốc.

      Cố Tứ Gia hơi hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút đồng ý, với Xuân Hạnh: "Đem dược của tiểu thư ngươi đến đây ."

      Xuân Hạnh nhìn Lục Nghiên, Lục Nghiên nhìn nàng khẽ vuốt mặt, nàng lúc này mới nha tiếng: "Ta ngay."


      Hòa Hương đem hộp gỗ đưa cho Lục Nghiên, thấp giọng tiếng: "Tiểu thư."

      Lục Nghiên liếc mắt nhìn Cố Tứ Gia, đưa tay đem hộp gỗ đẩy đến trước mặt Cố Tứ Gia. Ngón tay Cố Tứ Gia vuốt ve chiếc hộp chạm khắc hoa hải đường, mở ra. có thể đoán được bên chứa cái gì.

      Lục Nghiên có chút xấu hổ mở miệng, : "Hắc Dực thích bảo thạch linh tinh gì đó, nghĩ đến..."

      nghĩ đến nó theo dõi chỗ của Tứ Gia. Trong lòng Trương phó quan thầm tiếp lời chưa hết của nàng.

      Cố Tứ Gia đem chiếc hộp mở ra, bên trong quả nhiên chính là những thứ trong khố phòng của . Ánh mắt Hắc Dực thực cao, tốt lấy, viên bảo thạch to bằng nắm tay, chuỗi ngọc ấm, còn có vòng tay ngọc bích, các loại lục bảo trân châu,... cứ như vậy để trong hộp gỗ, phát sáng lấp lánh, nhìn qua giá trị cực kỳ xa xỉ.

      Lục Nghiên cầm lấy chén trà, độ ấm bên trong xuyên qua cái chén truyền đến đầu ngón tay nàng, thực thoải mái.

      Cố Tứ Gia nhìn thấy cổ tay nàng lộ ra chiếc vòng tay hồng san hô, hề tì vết, tôn lên cổ tay tinh tế xinh đẹp của nàng, đôi tay kia càng thêm nhẵn nhụi thon dài.

      "Cái này cho ngươi." Cố Tứ Gia từ trong hòm lấy ra chuỗi ngọc ấm đưa cho nàng.


      Lục Nghiên mờ mịt nhìn .

      Cố Tứ Gia giải thích: "Ngươi phải sợ lạnh sao? Đây là hạt châu ngọc ấm được chạm khắc, đông ấm hạ mát, đeo vào đối với thân thể ngươi rất có lợi."

      Lục Nghiên: " cần, ngài tặng cho ta chiếc vòng tay rất xinh đẹp rồi, ta rất thích."

      Cố Tứ Gia liếc nhìn ngón tay nàng, ánh mắt có chút tiếc nuối, : "Tay ngươi rất đẹp, thích hợp đeo những thứ này. Mấy món này ta ném vào khố phòng trước giờ cũng dùng, ngươi cứ cầm lấy tùy ý sử dụng."

      xong còn đem vòng tay ngọc bích bên trong cũng lấy ra, có chút hài lòng : "Khố phòng của ta, những thứ dành cho nữ tử nhiều, lần sau nếu gặp được bảo thạch đẹp, ta sai người đem tới cho ngươi chơi."

      Cho ta chơi?

      Lục Nghiên cảm thấy, Cố Tứ Gia coi nàng là tiểu nương, lại là tiểu nương hống hách. Còn có, thứ này là dùng để chơi sao?

      "Ta chỉ là tiểu nương, cần dùng mấy thứ này, đừng mang đến." Lục Nghiên uyển chuyển cự tuyệt.

      Cố Tứ Gia : " có gì. Thôi ngày mang loại ."

      Lục Nghiên: "..."

      "Tứ thúc, ngài đối Mỹ Chi các nàng cũng tốt như vậy sao? Cũng đưa trang sức cho các nàng sao?" Lục Nghiên tò mò hỏi.

      Nghe vậy, Cố Tứ Gia khẽ nhíu mày, vì sao đột nhiên lại nhắc đến Mỹ Chi các nàng, nhưng vẫn lắc đầu cái, thẳng thắng hỏi: "Ta tại sao phải đối tốt với các nàng?"

      Lục Nghiên: "... Các nàng là cháu ruột của ngài a?"

      Cố Tứ Gia chân mày nhíu chặt hơn, : "Là chất nữ, cũng phải nữ nhi của ta, nàng có cha mẹ của mình, cần ta đối tốt với các nàng." Đương nhiên, Cố Mỹ Chi bọn họ đối với cũng thân cận, thậm chí là có chút sợ .

      Lục Nghiên càng mờ mịt : "Vậy ngài tại sao lại đối tốt với ta như vậy a?"

      Cố Tứ Gia lần trước trả lời câu hỏi của Cố nhị gia, cho nên cần nghĩ ngợi : "Bởi vì tay ngươi rất đẹp."

      Lục Nghiên: "..." Đây là cái lí do kiểu gì vậy?

      Xuân Hạnh đem dược đến, còn có băng vải kéo, Cố Tứ Gia thấy thế liền nhận lấy. Thái độ của là quá tự nhiên, Xuân Hạnh cũng kịp phản ứng, theo bản năng đem đồ vật đưa qua.

      "Đưa tay qua đây." Cố Tứ Gia mở miệng.

      Lục Nghiên ngoan ngoãn giơ tay ra. Cánh tay nàng được bọc lớp băng vải, đầu ngón tay lộ ra bên ngoài, Cố Tứ Gia nắm chặt cũng cảm giác được độ lạnh lẽo của nó.

      Mà cảm giác của Lục Nghiên lại khác, chỉ cảm thấy, đầu ngón tay chạm đến da thịt mang theo nhiệt độ nóng rực đến mức nàng muốn vĩnh viễn đặt tay ở đó.

      —— rất ấm áp, giống như lò sưởi tay vậy!

      Cố Tứ Gia đổi dược cho nàng, được quấn như vậy, đôi tay Lục Nghiên lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp, ngay cả đầu ngón tay cũng bớt lạnh dần.

      "Quác!" tiếng động vang lên, Hắc Dực từ trong trung bay tới, đậu cành hồng mai, bởi vì nó quá nặng nên cành cây lung lay như sắp gãy.

      Đây là lần đầu tiên Cố Tứ Gia nhìn ánh mắt của Hắc Dực, là hung ác. Bộ dáng của nó có phần giống chim ưng, quanh thân che phủ bằng bộ lông đen nhánh bóng loáng, chiếc mỏ sắc nhọn, ánh mắt cảnh giác, nếu phát ra nguy hiểm chắc chắn nó lập tức bay lại.

      " đúng là con chim đẹp." Cố Tứ Gia cảm thán, trong mắt tràn đầy thưởng thức.

      Lục Nghiên thấy thích, : "Ta nghe Cố thiếu gia trước kia Tứ Gia ngài cũng dưỡng chim?"

      Cố Tứ Gia kinh ngạc nhìn nàng cái, gật gật đầu, : "Đó là con Hải Đông Thanh, là người khác tặng cho ta, rất hung mãnh. Bất quá tại nó ở đây, cũng có thể cho nó thử sức cùng Hắc Dực chút."

      "Đó nhất định là con Hải Đông Thanh rất dũng mãnh." Lục Nghiên , nghĩ đến bộ dáng Cố Tứ Gia, nàng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng con Hải Đông Thanh kia.

      Lục Nghiên lên tiếng gọi Hắc Dực lại. Chim này rất có linh tính, cũng thực thông minh, Lục Nghiên kêu nó tiếng nó liền bay tới. Hắc Dực đáp vào bàn đá, thập phần khách khí ăn mất điểm tâm dùng để chiêu đãi Cố Tứ Gia và làm rơi rớt những mảnh vụn lên bàn.

      Nhìn nó ở khoảng cách gần như vậy nên vô cùng ràng, bộ lông của nó khôn hề lẫn tạp sắc, đen tuyền như mực màu, uy vũ.

      Lục Nghiên vuốt ve bộ lông nó, cổ họng Hắc Dực lập tức phát ra thanh "quạc quạc" hết sức hưởng thụ, khiến cho Cố Tứ Gia có chút kinh ngạc.

      Con chim hung hãn như vậy rất khó thân cận, cũng chỉ có người khiến nó tín nhiệm mới có thể buông bỏ phòng bị.

      Cố Tứ Gia : "Có lẽ nó vừa ra khỏi tổ bao lâu. Loài chim Hắc Điểu này hình dáng khi trưởng thành rất lớn, đôi cánh khi mở ra có thể hơn mét, muốn nuôi lớn nó phải tốn rất nhiều tâm tư."

      Lục Nghiên : "Ta hiểu." tại tiểu gia hỏa này lượng cơm ăn cũng khiến cho người ta thực kinh ngạc, mỗi ngày ăn hết hai con gà, đến khi trưởng thành biết ăn bao nhiêu nữa.

      Cố Tứ Gia ở lại lâu. Sau khi tiễn bọn họ, Lục Nghiên xoa đầu Hắc Dực, : "Về sau, ngươi đừng đến Cố gia nữa."

      Hắc Dực nghiêng đầu nhìn nàng, cũng biết có hiểu ý nàng hay . Đương nhiên, rất nhanh, Lục Nghiên liền biết Hắc Dực hoàn toàn hiểu ý của nàng, bởi vì buổi tối hôm đó nó lại đến Cố gia, mang về viên đá mắt mèo.

      Lục Nghiên: "..."

      Mà Cố Tứ Gia lại nhìn thấy Hắc Dực tâm tình cũng trở nên có chút phức tạp ——chim này nhìn chằm chằm sao?
      Hòa Yên Linh, Hiyoko, LyLy Mai14 others thích bài này.

    4. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 35

      Mấy ngày nữa là tới năm mới, khí đường cũng ồn ào tấp nập hơn rất nhiều. Cho dù cuộc sống khó khăn nhưng ngày vui như vậy sắp đến, ai nấy khó tránh khỏi hưng phấn chờ đợi. Những người có nhiều tiền cũng cố gắng hào phóng lần, mua sắm số hàng tết, chứ đừng là những gia đình có tiền, từ nửa tháng trước bắt đầu chuẩn bị.

      Thịt lợn mới được mổ ra, lóc xương cắt thành từng khối lớn, dùng muối trộn với hoa tiêu ớt... các loại gia vị muối trong vài ngày sau đó đem hun khói, trở thành thịt hun khói. Thịt muối như vậy có thể bảo quản năm. Hương vị rất khác biệt, thơm tho, lạ lẫm.

      Lục Nghiên muối hai loại thịt. loại là dùng khói hun, thể chạm lửa, củi là loại gỗ bách hương, sau ngày liền cho ra thành phẩm. Loại kia là dùng những loài cây ăn quả nướng chậm, tới lúc làm xong, thịt muối có hương thơm của trái cây.

      Ngoài thịt muối nàng còn làm lạp xưởng. Ruột heo được xử lý sạch , lấy phân nửa thịt nạc phân nửa lượng mỡ băm nhuyễn trộn với rượu, đường, hoa tiêu cùng các loại gia vị cho đều rồi nhồi vào phần ruột, cột thành từng khúc cho lên giá cùng với thịt muối mà hun khói. Ruột heo này, Lục Nghiên có phương pháp xử lý đặc thù. Ruột phải chọn loại ruột già, loại này rất khó làm sạch, phải dùng dầu hạt cải để sơ chế, nhưng ăn vào giòn dai hơn là các loại khác, sai người ăn cảm thấy rất thích thú.

      Thịt muối và lạp xưởng được làm xong, nàng treo lên thanh gác bếp. năm bốn mùa bếp lò lúc nào cũng nổi lửa nên có thể bảo quản được khá lâu.

      Sau đó, Lục Nghiên sai người đem ra Thực Mãn Lâu bán, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

      Hương vị thịt muối khác hoàn toàn thịt heo tươi, vị mặn mặn lại hơi cay, vô cùng đưa cơm.

      Su hào xào thịt lợn muối được rất nhiều người thích. Su hào phơi khô được cất trong vại, lấy ra cắt thành từng miếng rồi xào với thịt muối. Su hào khô bốc hết hơi nước nên dai dai, thấm hương vị thịt lợn muối là mỹ vị.

      Còn lạp xưởng sau khi hun khói, bề ngoài cũng bắt mắt nhưng hương vị lại tuyệt hảo, có mặn có ngọt. Đem cắt thành từng miếng rồi chiên trong nước, miếng lạp xưởng lóng lánh hòa quyện phần thịt và mỡ ở bên trong, tuyệt diệu.

      Lục Nghiên sai người đem cho Cố Tứ Gia ít thịt muối và lạp xưởng. Đêm đó nàng liền thấy Hắc Dực mang đến túi trân châu bảo thạch, loại nào cũng có, hồng lam xanh biếc,... đa phần chỉ bằng ngón tay út, thậm chí có cái còn hơn nhưng phẩm chất đều rất tốt.

      "Ngươi hoàn toàn bị Tứ thúc thu mua a." Lục Nghiên nhàng gãi cổ Hắc Dực, nó ngước đầu lên kêu quạc quạc. Cảm giác được gãi quả thoải mái.

      Trong khoảng thời gian này, biết làm cách nào quan hệ của Cố Tứ Gia và Hắc Dực đột nhiên tốt hơn, tại những thứ này đều gọi là quà tặng dành cho Hắc Dực.

      Suy nghĩ lúc, Lục Nghiên cầm bút viết vài thực đơn liên quan đến thịt muối và lạp xưởng, kêu Hắc Dực đem đến cho Cố Tứ Gia.

      Chữ viết của nàng rất xinh đẹp, chữ như trâm hoa, nét thanh tú, làm chủ được cây bút lông. Cố Tứ Gia vừa mở ra hai mắt liền sáng lên, thưởng thức phen rồi mới có tâm tư nhìn những gì nàng viết.

      "Sai phòng bếp ấn theo những gì được viết mà làm." Cố Tứ Gia chép lại bản thực đơn khác xong mới đưa cho nha đầu đưa đến phòng bếp.

      Trương phó quan duỗi đầu nhìn thoáng qua, : "Chữ của Lục tiểu thư này đúng là rất đẹp, nàng còn tự tay viết thực đơn đưa đến, có tâm."

      Nghe vậy, Cố Tứ Gia vô thức đem tờ giấy trong tay mở ra. Đến khi làm xong động tác này, cũng cảm thấy rất bất ngờ. Trương phó quan còn cảm thán: "Ai, ta được như vậy. Bút máy tàm tạm, dùng bút lông ta lại viết được. Cũng chỉ có Tứ Gia ngài cùng Lục tiểu thư là có khả năng luyện tốt."

      "Luyện chữ bằng bút lông cần kiên nhẫn. Ngươi chỉ luyện tập có vài năm, miễn cưỡng cũng có thể xem được." Cố Tứ Gia thản nhiên .

      Trương phó quan làm bộ dáng xin miễn thứ cho kẻ bất tài : "Đúng là ta phải người kiên nhẫn."

      Người ở phòng bếp nhận thực đơn xong rất nhanh liền làm xong đồ ăn. Trương phó quan trước kia cũng từng nếm qua thịt muối lạp xưởng , nhưng hương vị kia lại sánh bằng thứ trước mắt.

      "Tay nghề của Lục tiểu thư này biết luyện tập như thế nào mà có thể làm ra thức ăn ngon như vậy? Ai cưới được Lục tiểu thư đúng là có phúc khí. Ta thấy người Lục gia đều mập mạp hơn rất nhiều, nhất định là được Lục tiểu thư nuôi dưỡng." Trương phó quan nhịn được cảm thán, sau đó ăn miệng bóng nhẫy. Quả thực là mĩ vị.

      Hương vị mặn của thịt muối được trung hòa với vị hoa tiêu, còn có chút thảo mộc, nạc mỡ kết dính với nhau làm cho nó bị khô, còn có lớp da mỏng, ăn vào rất thơm.

      Cố Tứ Gia cũng coi trọng việc ăn uống, kỳ chuẩn xác hơn mà , có chút kén chọn. Nhưng là từ lần trước ăn mì kia, liền phát , Lục Nghiên làm thức ăn lại rất hợp khẩu vị của , cho nên ăn cúng rất ngon miệng.

      "Ta nhớ , thịt muối này có thể bảo quản thời gian rất dài." Ăn miếng lạp xưởng, Cố Tứ Gia đột nhiên .

      Trương phó quan gật đầu, : "Đúng là như vậy. Thịt muối này nếu đặt trong phòng bếp, có thể để năm cũng hư thối."

      Nghe vậy, ánh mắt Cố Tứ Gia hơi hơi lóe ra, đột nhiên đứng dậy.

      "Ngươi ăn trước , ta viết phong thư !" Cố Tứ Gia với tiếng, đứng dậy đến trước bàn cầm bút bắt đầu viết thư.

      Trương phó quan bên lùa cơm, bên thầm chuyện gì mà cần làm gấp đến vậy.

      *

      "Triệu thúc, lại có khách hỏi tiểu thư lúc nào trở về." Tiểu nhị bưng đồ ăn xong quay lại phòng bếp : "Còn , tiền thành vấn đề, chỉ cần tiểu thư nguyện ý xuống bếp, bao nhiêu tiền đều được."

      Trong khoảng thời gian này tay Lục Nghiên bị thương, phòng bếp Thực Mãn Lâu toàn bộ đều do Triệu thúc bọn họ chưởng quản. Ban đầu rất tốt, nhưng sau tuần, khách nhân ở Thực Mãn Lâu đứng ngồi yên, nhất là những khách quen kia, mỗi ngày đều hỏi vết thương của Lục Nghiên khi nào lành, lúc nào quay về.

      Chu thúc bên : "Ngươi nghĩ xem, chúng ta cũng dựa theo những gì tiểu thư dạy làm ra, vì sao hương vị lại sánh bằng tiểu thư?"

      Triệu thúc trợn trắng mắt nhìn , : "Ngươi cũng phải tiểu thư, ngươi còn muốn giống như tiểu thư? Cũng phải , việc xuống bếp ngoài tài nghệ còn cần kinh nghiệm, cũng cần thời gian đúc kết mới có thể có trù nghệ tốt. Chỉ có thể , tiểu thư là chân chính thiên tài."

      Mặc dù trù nghệ của Triệu thúc bọn họ hề kém, toàn bộ Z Quốc cũng có thể coi như có thứ hạng, nhưng so với Lục Nghiên vẫn kém khúc rất xa. Lục Nghiên tự tay làm đồ ăn giống như trình tự bọn họ làm, hương vị cũng vài phần tương tự nhưng tư vị lại thể sánh bằng.

      , bên ngoài truyền tới thanh : "Tiểu thư đến."

      Nghe vậy, Triệu thúc bọn họ giật mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Lục Nghiên. người nàng bọc lớp áo khoác dày vô cùng ấm áo, nửa khuôn mặt đều giấu phía sau phần lông trắng muốt, đúng là rất sợ lạnh.

      Người trong phòng bếp vội vàng nghênh đón, ai nấy đều cảm thấy hưng phấn —— hưng phấn sao được, thời điểm Lục Nghiên nấu ăn hoàn toàn giấu diếm bọn họ, cho bọn họ nhìn để học theo, còn chỉ dẫn bọn họ. Chỉ thời gian ngắn ngủi, trù nghệ bọn họ liền tiến bộ rất nhiều, nếu ra bên ngoài cũng có thể tự mình đảm đương. Triệu thúc lại gần mở miệng, hỏi: "Tiểu thư vết thương của ngài tốt hơn chưa?"

      Lục Nghiên đem lò sưởi tay đưa cho Xuân Hạnh, cởi bỏ áo khoác đưa cho Hòa Hương, trả lời Triệu thúc: "Vốn cũng phải là thương tổn gì lớn, chỉ bởi vì bị thương ở tay nên mởi phải dưỡng thương nhiều ngày như vậy. "

      Chu thúc nghe xong dùng sức gật đầu, : "Đối với đầu bếp chúng ta mà , tay chính là mạng, tiểu thư ngươi lần sau phải cẩn thận hơn. Đặc biệt ngài lại là nữ nhi nên càng cần chú ý."

      Lục Nghiên đến bếp lò, Chu thúc liền hỏi: "Tiểu thư muốn làm gì đó à?"

      Lục Nghiên gật đầu, : "Lâu rồi xuống bếp, có chút cứng tay."

      Triệu thúc hỏi: "Ngươi tính làm món gì?"

      Lục Nghiên trong lòng sớm có ý định, : "Bát trân chưng!"

      Bát trân chưng, cái tên lên tất cả, chính là tám loại thực phẩm quý hiếm được lựa chọn kĩ lưỡng. Mỗi vị đầu bếp lựa chọn nguyên liệu khác nhau, Lục Nghiên lại càng khác biệt so với bọn họ: chân gấu, gân nai, bào ngư và năm loại khác nữa. Món này phải nấu từng loại nguyên liệu riêng biệt sau đó đặt chung vào cái nồi để nấu, để lửa nấu ngày đêm là xong.

      Tám loại nguyên liệu khác nhau nên cách xử lý cũng giống nhau.

      Lục Nghiên cởi bỏ vòng tay trân châu bạch ngọc đưa cho Xuân Hạnh, sau đó rửa tay bằng nước ấm rồi mới bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Xử lý xong luộc sơ từng loại thực phẩm bằng lửa lớn, cuối cùng cho nước dùng vào nấu từ từ.

      "Bát trân chưng, cũng chính là thập cẩm, chỉ là nguyên liệu dùng cho món này khác với nguyên liệu bình thường là vô cùng quý hiếm, muốn cho hương vị những loại đó hòa quyện với nhau cần phải biết cách sơ chế đặc biệt...." Vừa đóng nắp nồi lại, Lục Nghiên vừa giải thích cặn kẽ cách thực món ăn này với mọi người. Có điều nàng còn phải chuẩn bị số thứ nữa.

      Chu thúc hỏi: "...'Bát trân chưng' ... Ta nghe trong hoàng cung có món ăn gọi là 'Phật nhảy tường', tư vị vô cùng tuyệt vời, tiểu thư biết làm ?"

      "Đó là món ăn trong cung a, tiểu thư làm sao mà..." Triệu thúc hung hăng trợn mắt nhìn Chu thúc, cảm thấy chuyện biết suy nghĩ.

      Trong lòng Chu thúc thầm nghĩ tiểu thư bọn họ làm được, liền nghe Lục Nghiên thản nhiên : "Ta biết."

      "... ?" Triệu thúc trợn mắt.

      Nếu như là đồ ăn trong cung, Lục Nghiên biết nhiều món đếm xuể. Nàng xuất thân chính là đầu bếp hoàng cung, 'Phật nhảy tường' này có tiếng như thế làm sao lại biết?

      "Đây là món ăn phức tạp, bay trời, bơi trong nước, mặt đất đều được nấu chung, phải có đến mấy chục loại nguyên liệu, có chút phí sức." Cho nên, kiếp trước chỉ cần phải người bên phân phó, nàng rất ít khi làm món ăn này, nhưng là cũng có nghĩa nàng biết làm.

      Triệu thúc mở to con mắt cá chết của nhìn Lục Nghiên, bộ mặt nhanh chóng cười rộ lên như hoa cúc, híp mắt : "Tiểu thư, ngài chính là tiên nữ từ trời rơi xuống, làm được."

      Lục Nghiên: "??"

      Chu thúc và những người khác: Tên nịnh hót! Quả thực biết xấu hổ!
      Hòa Yên Linh, Hiyoko, LyLy Mai12 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Chuong nua di nang, đọc hấp dan qua
      Tea Chef thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :