1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể - Lam Ngải Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449
      [​IMG]
      [​IMG]
      levuong, saoxoay, Kimanh125716 others thích bài này.

    2. Cobe

      Cobe Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      4,449

    3. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Thấy cũng thương Cao nương tử, may mà nghĩ thông suốt nhiều chứ ko già phiền muộn mà chết.
      Bởi vậy phụ nữ chỉ làm khổ nhau chỉ vì 1 tk đàn ông, từ xưa đến nay mà ko thấy mệt.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 51.1:


      Mùa xuân tháng ba, Hứa Thanh Gia lại vội vàng đốc xúc cày bừa vụ xuân. Năm ngoái kiểm tra đánh giá có gì bất ngờ xảy ra được loại ưu, cuối năm lại có con trai, có thể là song hỷ lâm môn. Mấy quan lại , phú thân huyện Nam Hoa đều ngóng trông Huyện lệnh đại nhân đãi tiệc mừng đầy tháng cho con trai, nào biết ngày đầy tháng đó, Huyện lệnh đại nhân lại lần nữa đóng cửa từ chối tiếp khách, cả nhà làm bàn đồ ăn, ăn mừng con chào đời.

      là cả nhà, đóng cửa lại chỉ có hai vợ chồng Hứa Thanh Gia, cộng thêm bạn Hứa Tiểu Bảo ngủ cực kỳ ngọt ngào. Từ khi Hứa Tiểu Bảo sinh ra đến nay, người đọc đủ thi thư là Huyện lệnh đại nhân mà vẫn chưa nghĩ được cái tên hay cho con, vẫn kéo dài tới đầy tháng. Hồ Kiều đơn giản vẫn gọi là Tiểu Bảo, ngay cả Hứa Thanh Gia cũng gọi theo, chỉ có nha hoàn bà tử gọi bé là tiểu lang.

      Trong nhà thêm đứa , tựa hồ lập tức phát sinh thêm nhiều việc. Hứa Thanh Gia bèn ra ngoài mua tiểu nha hoàn trở về, hơn Lạp Nguyệt tuổi, là di nữ, Hồ Kiều liền đổi tên mới, kêu Tiểu Hàn. Cũng là sau khi huyện Khúc Tĩnh gặp nạn tới đây, bên kia kịp trấn an đúng lúc như Nam Hoa huyện nên có bộ phân dân chạy nạn chạy tới huyện Nam Hoa.

      Tiểu Hàn cũng biết Hán ngữ, cũng may nàng chịu khó lại hiếu học, Hồ Kiều dùng di ngữ học được lúc cùng bọn ở Huyền Học lý, vậy mà cũng có thể vụng về chuyện với nàng, chủ tớ vậy mà cũng thập phần tương đắc.

      Hứa Thanh Gia nghe thấy nàng đặt tên này giễu cợt hồi: “Về sau mà mua nha hoàn nữa, liền cứ gọi theo mùa là được rồi.”

      “Đây là nha hoàn của ta, tất nhiên là lấy tên ta đặt rồi. Hứa đại ca đây là giễu cợt ta đọc sách cho nên mới biết đặt tên có ý thơ ? Chờ tương lai cho chàng mỹ nhân Hồng Tụ thêm hương, chàng liền cứ việc ấn theo sở thích của mình là được.”

      Huyện lệnh đại nhân thản nhiên mà cười: “Ta chỉ sợ đợi được cơ hội kia, bản Huyện lệnh đầy bụng thi thư thế nhưng cơ hội đặt vài cái tên có ý thơ, quả là tiếc nuối!” Miệng tiếc nuối, nhưng xem vẻ mặt của , tựa hồ cũng cũng có tiếc nuối như vậy.

      Hồ Kiều lập tức bắt bẻ : “Đúng vậy, Huyện lệnh đại nhân đầy bụng thi thư ngay cả tên con cũng chưa đặt được, vẫn là chờ đặt được tên cho con rồi hẵng cái khác.”

      Vợ chồng hai người ngươi tới ta , ai nhường ai, vì cái tên mà cũng đấu miệng phen, làm cho Lạp Nguyệt hầu hạ ở bên cạnh vụng trộm hé miệng cười, trái lại tiểu Hàn nghe hiểu lắm, chớp mắt nhìn lén vẻ mặt mọi người hồi, lại vội vàng cúi đầu.

      Hôm đầy tháng hai vợ chồng đóng cửa, nha hoàn bà tử ở phòng bếp, Cao Chính mang theo Cao nương tử đến gõ cửa, là đến uống chén rượu mừng. Mọi người đến, còn cầm lễ vật, chẳng lẽ còn có thể đuổi khỏi cửa sao?

      Hồ Kiều chỉ có thể phân phó bà tử chuẩn bị bàn bàn tiệc, lại ôm Hứa Tiểu Bảo ngủ say ra cho vợ chồng Cao Chính xem, Cao Chính tặng quà gặp mặt rất thực tế là khóa vàng , lễ vật rất chi thổ hào, cũng phù hợp với phong cách hành của . Cao nương tử tặng là cái lắc vàng, lại chuẩn bị mấy bộ quần áo sơ sinh tự làm. Hai vợ chồng rất là xứng đôi.

      Cao Chính ân cần săn sóc, ngăn cản Cao nương tử uống rượu, còn hay gắp đồ ăn cho nàng, làm cho Hồ Kiều nhìn đến nhìn , sau đó thấp giọng thầm với Cao nương tử: “Đây là... tình huống gì vậy?”

      Cao nương tử hé miệng cười, Cao Chính cười đắc ý: “Đầu năm vợ chồng chúng ta đến chúc mừng nhà hai người sinh con trai, đợi đến cuối năm lại mời đại nhân cùng phu nhân đến nhà của ta uống rượu.”

      Hồ Kiều biết trong ái thiếp trong nhà có thai, chẳng qua Cao nương tử cho tới bây giờ nhắc tới việc này đều là thản nhiên, hề thấy vui vẻ như hôm nay, xem lại tình huống này lập tức liền đoán được: “Đây là... Cao tỷ tỷ có thai?!”

      Ý cười mặt Cao nương tử dấu cũng dấu được.

      Trước đó vài ngày sau khi trở về, Văn di nương muốn ăn lựu, nàng tức giận nên lúc ăn cơm chiều thấy chóng mặt buồn nôn. Cao Chính liền sai người mời đại phu đến, kết quả chẩn ra là có thai, làm nàng lúc lâu vẫn thể tin nổi. Khuê nữ cũng gả rồi, ai biết ông trời thế nhưng cho nàng hoài thai, nhất thời vui mừng đến rơi lệ. Thầm nghĩ cuối cùng uổng phí tiền dầu vừng quyên mấy năm nay trong miếu nương nương.

      Văn di nương vốn rất căm hận chủ mẫu, nào biết thế nhưng truyền ra tin tức chính thất có thai, lúc nghe đươc tin cả người ngây ra như phỗng, vỗ về bụng của mình, chỉ cảm thấy trời sập.

      Vốn nàng là độc nhất trong hậu viện, thầm nghĩ sinh con cho Cao Chính, cho dù là con vợ kế, cũng là con duy nhất, tóm lại về sau kế thừa gia nghiệp, chỉ bằng công lao sinh con, cũng có thể vững vàng sống yên đầu chính thất. Nào biết cao hứng quá sớm, tại chính thất cũng có thai, đến lúc đó nếu sinh ra, vậy trong bụng nàng còn đáng giá nữa.

      tại hy vọng duy nhất chính là chính thất sinh hạ , vậy đứa trong bụng nàng liền đáng giá. Chỉ tiếc loại chuyện này phải đợi sinh ra đến mới biết được, có nóng vội cũng vô dụng.

      Nàng nhưng ra chủ nhân co được dãn được, khóc hồi liền gọi nha hoàn múc nước rửa mặt, sửa soạn xong đến chỗ Cao nương tử chúc mừng, tư thái so với ngày thường kính cẩn nghe lời ít, thiếp thị còn lại thấy bộ dáng này của nàng, ít người ở sau lưng vụng trộm giễu cợt phen, nhưng cũng sao cả.

      Hồ Kiều nghe xong tin tức này rất cao hứng thay Cao nương tử. Nàng thấy được sân oanh oanh yến yến của Cao Chính, cũng thể cảm thán Cao nương tử là người rộng rãi. Nếu như là Hứa Thanh Gia, cần sân, chỉ cần nhiều thêm người chỉ sợ nàng sớm nháo lên, biết mình làm ra chuyện gì nữa. Làm sao dung người bên ngoài cho thìa vào trong nồi của nàng?

      Hứa Thanh Gia châm chén rượu chúc mừng Cao Chính, Hồ Kiều cũng châm chén rượu kính : “Ta cùng với Cao tỷ tỷ mới gặp mà thân, rất là hợp ý, hôm nay cũng cao hứng thay nàng, về sau chỉ mong huyện úy cùng Cao tỷ tỷ vợ chồng ân ái, cuối năm thêm tiểu lang quân, cùng nhau đến bạc đầu giai lão!” Nàng biết vốn Cao Chính muốn kết giao với Hứa Thanh Gia, bởi vậy Cao nương tử mới giao hảo với mình, Cao Chính đối với nàng cũng rất kính trọng nên mới lời này.

      Quả nhiên Cao nương tử nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có nhiều cảm kích, ở dưới bàn nhàng nắm lấy tay Hồ Kiều.

      Hồ Kiều ngụm uống cạn, Cao Chính nay cảm thấy vợ chồng Huyện lệnh giao tình cùng nhà mình so với người khác thân thiết hơn rất nhiều, hễ Hứa Thanh Gia ra ngoài tham dự việc gì nở mày nở mặt tất mang theo , trong đó công nương tử nhà mình thể , bởi vậy đối đãi với Cao nương tử liền càng thêm để bụng, cũng nâng chén lên: “Có những lời này của phu nhân, ta nào dám đối nàng tốt?! Phu nhân yên tâm, ta về sau đối xử với nương tử như châu như bảo!”

      Cao nương tử nghe được lời này, đôi mắt cũng có vài phần đỏ.

      Tuy rằng biết đây bất quá là đáp lại lời Hồ Kiều, dám trông cậy vào đối với mình có thể tốt bằng nửa Huyện lệnh đối với Hồ Kiều, nhưng nếu có thể làm được tương kính như tân nàng cũng thực thỏa mãn.

      Quả nhiên Cao Chính là người hiểu được lòng người, dự tiệc đầy tháng của Hứa Tiểu Bảo xong, sau khi trở về liền dành nhiều thời gian để an thai cùng Cao nương tử, hông hề giống lúc Cao nương tử hoài thai đại tỷ nhi, hễ có thời gian rảnh lại chạy tới bên người thê thiếp thông phòng. Liền ngay cả Văn di nương nghe được Cao Chính ở phía sau viện hay bồi ở bên người Cao nương tử cũng căm hận mắng ở trong phòng: “Chẳng lẽ hoài trứng vàng trứng bạc chắc? Đều giống nhau hoài cốt nhục của gia, sao đến nàng hoài có giá trị?! Ngóng trông cho lắm rồi sinh ra nha đầu, đến lúc đó xem còn có thể vui nổi ?”

      Trong tháng ba Hồ Hậu Phúc lại tới huyện Nam Hoa chuyến nữa mua đồ dược liệu lá trà, thuận tiện mang đến từ Hỗ Châu rất nhiều đồ sứ tơ lụa. Bản địa sản đồ sứ tơ lụa, vận chuyển đến quận Vân Nam cũng có qua tay thương nhân mua rồi đưa đến Thổ Phiên, rất lời. Hồ Kiều thấy làm lợi cho người khác, bằng chính mình mở ra cửa hàng, huynh muội hai người ở huyện Nam Hoa chạy vài ngày, thuê hai cửa hàng mặt tiền sát nhau, giữ độc quyền về đồ sứ tơ lụa.

      Về phần tìm kiếm chưởng quầy cùng với tiểu nhị, đều ủy thác cho Cao nương tử tiến cử.

      Cao nương tử cũng có của hồi môn nhà mẹ đẻ, còn quản cửa hàng Cao gia, rất có kinh nghiệm, đề cử chưởng quầy tiểu nhị đều rất đáng tin cậy, nghe được là làm việc cho cửa hàng Huyện lệnh đại nhân, vì kính trọng Hứa Thanh Gia làm quan thanh chính nên tất nhiên nổi lên tư tâm, gặp qua Huyện lệnh phu nhân liền chọn ngày tốt chờ khai trương.

      Hồ Hậu Phúc chờ cửa hàng khai trương xong, liền chuẩn bị mang theo dược liệu lá trà chuẩn bị trở lại Hỗ Châu, là tháng bảy tháng tám lại chuyến nữa.

      lần này đến cho Hứa Tiểu Bảo rất nhiều quần áo với đồ chơi , lại có heo xinh xắn đáng đúc bằng vàng, cư nhiên vẫn là thực tế, đặt ở trong tay Hứa Tiểu Bảo, thấy bé nhìn chằm chằm tiểu kim châu chuyển mắt, làm cậu liền hung hăng hôn cái: “Xem cháu ngoại trai này, y hệt với nương con, nhìn thấy vàng mắt rời đâu được!”

      Hồ Kiều dở khóc dở cười: “Ca ca đừng bừa, muội nào có tật xấu này? Huynh đừng có mà dạy hư con muội, làm cho Tiểu Bảo thực tin muội có tính cách như vậy!”

      Hồ Hậu Phúc nghiêm trang: “Ta sao lại bậy được? Lúc muội ba tuổi, ta lén ôm muội ra bên ngoài, cõng muội chơi đùa, kết quả muội lại nhìn chằm chằm vào cửa tiệm vàng bạc của người ta chớp mắt, lúc ấy nhìn dời mắt được, ta còn thầm, nha đầu như vậy cư nhiên cũng biết tiền.”

      Hồ Kiều hồi tưởng chút, tựa hồ... là có chuyện như vậy.

      Sau khi trở về, Hồ Hậu Phúc bị lão cha nhà nàng đánh cho trận nên thân, dám ôm tiểu khuê nữ bảo bối của ông ra ngoài đường chơi, vạn nhất bị ăn mày bắt làm sao bây giờ?

      Hồ Kiều nhoẻn miệng cười, dám cho ca ca chuyện này nàng đúng là nhớ . Khi đó tuổi còn , nếu cho ca ca nàng nhớ được, vậy thực là có chút dọa người. Khi đó nàng là nhìn hoàng kim trang sức tinh mỹ mà lóe mắt, tâm lý kỳ người trưởng thành rồi.

      Hồ Hậu Phúc còn tưởng nàng tin, “Muội đừng nghĩ ta bừa! Bởi vì chuyện này mà ta trở về bị cha hung hăng đánh trận, đánh xong lại phạt quỳ, còn ôm muội vào trong ngực dỗ uống hạnh lạc.” Nhắc tới ngày đó Hồ Hậu Phúc tựa hồ còn có vài phần bi phẫn, bất quá ngẫm lại vẫn là có chút an ủi: “Sau cha còn hỏi muội theo ca ca ra ngoài chơi có vui , ta lúc ấy còn lo lắng muội vui cha đánh ta thêm trận nữa mất. nghĩ tới muội ca ca mang muội ra ngoài chơi, có hạnh lạc cũng muốn uống với ca ca.”

      lúc ấy cao hứng hỏng rồi, chỗ bị lão cha đánh cũng còn đau nữa. Chỉ cảm thấy tiểu muội của mình có thương thế nào cũng đủ.
      levuong, saoxoay, Kimanh125724 others thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 51.2

      Ngược lại là Hồ phụ nghe Hồ Kiều như vậy còn ôm Hồ Kiều lên khen ngợi trận. Còn khoa trương đến mức nàng tuổi hiểu chuyện, nhu thuận.

      Hồ Kiều nghe Hồ phụ khen mình cũng tự đắc trận. Vui vẻ ôm cổ Hồ phụ quay đầu nhìn ca ca nhà mình, rất chân thành khích lệ Hồ Hậu Phúc: “ Ca ca cũng rất hiểu chuyện, nhu thuận!” Dù là Hồ phụ thích con trai mình làm xằng làm bậy, trộm đưa tiểu khuê nữ ra ngoài chơi nhưng nghe con vậy vẫn câu khích lệ: “ Hai huynh muội các con đều nhu thuận, hiểu chuyện!”

      Dù chuyện sảy ra nhiều năm nhưng khi nghĩ hai người vẫn thấy hạnh phúc.

      Nghĩ lại lúc , huynh muội hai người thể hiểu được tâm tình của người làm cha mẹ, nhưng bây giờ hai người cũng có con, nghĩ về cha mẹ mình về những chuyện lúc trong lòng lại cảm thấy ấm áp và chua xót. Chỉ hận thời gian thể quay trở lại, làm cho bọn họ có cơ hội báo hiếu.

      Làm con muốn báo đáp cha mẹ mà được, trong cuộc đời này luôn là việc khiến mọi người day dứt.

      Hồ Hậu Phúc trước ngày trở về đều ngồi chuyện với Hồ Kiều về những chuyện lúc , khi cha mẹ họ còn sống, huynh muội bọn họ chuyện suốt buổi chiều. Đôi khi cả hai cười vui vẻ, có đôi khi lại rơm rớm nước mắt. buổi chiều nhàng chôi qua với những hồi ức của năm tháng. Giờ bọn họ cũng chỉ có thể nhờ vào ký ức và tình cảm của mình mà thổ lộ ra nỗi nhớ của bọn họ về cha mẹ.

      giờ bọn họ đều có cuộc sống rất tốt, Hồ Hậu Phúc thỉnh thoảng cũng nghĩ đến nếu cha mẹ còn sống, có thể chứng kiến nữ nhi bảo bối của họ lấy chồng giờ còn sinh ra tiểu bảo bảo đáng , có gia đình của riêng nàng, cuộc sống trôi qua hạnh phúc tốt.

      Hứa Thanh Gia ở phía trước nha môn làm việc, chợt nhớ đến chuyện Hồ Hậu Phúc ngày mai phải trở về nên liền trở lại hậu viện, khi đến cửa nghe được trong phòng hai huynh muội chuyện nên liền yên lặng đứng ngoài lúc rồi lại quay lại trước nha, thôi cứ để cho huynh muội hai người yên tĩnh chuyện .

      Khi trời tối trở về liền thấy vành mắt Hồ Kiều ửng đỏ liền biết buổi chiều nàng khóc, thấy vậy liền ôm nàng vào lòng nhàng vỗ về, giống như dỗ dành đứa trẻ.

      “ Lạp Nguyệt lúc chiều chàng trở về rồi, sao đến gặp ta?”

      Đến giờ ăn tối, Hồ Hậu Phúc trở về phòng thu dọn đồ đạc, Lạp Nguyệt mới đến với nàng lúc chiều huyện lệnh đại nhân có trở về, đứng ngoài cửa phòng lúc rồi lại đến trước nha môn.

      “ Ta đây phải là sợ nhìn thấy nàng khóc sao!!!” Hứa Thanh Gia trêu chọc nàng “ Ta giờ sợ nhất là nhìn thấy nàng khóc, nước mắt của A Kiều so với nắm đấm còn dọa người hơn đấy!”

      Hồ Kiều vốn đầy bụng thương cảm lại bị vài lời trêu chọc này của làm tan thành mây khói “ Chàng thực sợ ta vậy sao?!” Cùng lắm là nàng, sủng ái nàng nên nỡ nhìn thấy nàng thương tâm mà thôi.

      Ngày hôm sau Hồ Hậu Phúc mang theo hàng hóa rời , trước khi còn với Hồ Kiều: “ Đợi cháu trai muội lớn, ta dẫn đến huyện Nam Hoa thăm muội, thuận tiện lại để cho hai đứa làm quen, cũng thể để đến và đệ đệ cũng biết được.”

      Hứa Thanh Gia là quan viên, thể tùy tiện chạy lung tung được, mà lo lắng muôi muội mình mình mang theo đứa trẻ đường xa nguy hiểm nên cũng chỉ có mang theo đứa trẻ đến huyện Nam Hoa thăm bọn họ thôi.

      Hồ Kiều mua cho cháu trai lớn rất nhiều đồ chơi của người Di từ việc này có thể thấy nàng thực để ý đứa cháu này nên khi nghe Hồ Hậu Phúc vậy thấy cao hứng, ôm Hứa Tiểu Bảo hướng Hồ Hậu Phúc vẫy tây : “ Bảo Bảo nghe thấy chưa, cậu về sau dẫn ca ca đến thăm con đó nha!”

      Hứa Tiểu Bảo trắng trắng mập mạp hướng cậu thổi cái bong bóng nước miếng tỏ vẻ rất vui mừng.

      Còn bên phía quân doanh, lúc này Vương mỹ nhân sinh con, từng chậu máu loãng được bưng ra từ lều Vương mỹ nhân, bên ngoài phòng Thượng mỹ nhân an ủi Vũ Sâm: “ Vương gia đừng nóng vội, nghe nữ nhân sinh con đều như vậy đấy.” trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ khôn khéo tính toán của mình.

      Trong phòng sinh, Vương mỹ nhân vất vả sinh ra bé trai, Vân di nương bê chén thuốc qua, để Vương mỹ nhân dựa vào mình, múc từng thìa bón cho nàng, rồi lại nhàng để Vương mỹ nhân nằm xuống, còn cẩn thận chỉnh lại góc chăn: “ nương ngủ giấc , tỉnh lại tốt thôi.”

      Vương mỹ nhân chỉ cảm thấy mệt mỏi, vưa mới sinh xong, nửa mê nửa tỉnh, nàng cảm thấy dưới thân có gì đó chảy ra…

      canh giờ trôi qua, nang vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ, đến chết cũng biết trong chén thuốc mình vừa uống có thêm thuốc độc.

      Đứa con Vương mỹ nhân vừa sinh chính là đứa con trai đầu tiên của Vũ Sâm, trước kia Vũ Sâm cũng có trắc phi sinh được con trai, chỉ tiếc đứa trẻ ấy bị chết non. Nhưng đứa trẻ của Vương mỹ nhân sinh lại rất khỏe mạnh, sau khi bà tử lấy vải bọc kỹ đứa lại mang đến trước mặt Vũ Sâm. Khi Vũ Sâm nhìn thấy đứa trẻ đỏ hỏn được cuốn trong đống vải nhìn lâu cũng được câu gì.

      Nhũ mẫu sớm tìm được, là Di nhân mập mạp, chỉ có điều biết Hán ngữ. Biên giới là nơi khó khăn khắc khổ hơn nữa lúc trước lại là đất của người Di nên khó mà có thể tìm được phu nhân người Hán, muốn tìm nhũ mẫu tốt cũng chỉ có thể tìm phu nhân người Di.

      biết qua bao lâu, Thượng mỹ nhân vẻ mặt thất kinh đầy nước mắt chạy tới : “ Vương gia, muội muội…Muội muội bị rong huyết…”

      Nữ nhân sinh con, nếu bị rong huyết tám chín phần mười là mất mạng.

      Vũ Sâm dùng ngón cái có chút thô vuốt ve bên má của đứa trẻ, có vài phần ủ dột : “ Ta vốn… Chuẩn bị đợi đứa được sinh ra phong nàng làm trắc phi. Hôm nay xem ra là nàng có phúc rồi.”

      Thôi Thái là người ít , trong tình cảnh này cũng biết cái gì cho phải, chỉ có thể yên lặng ngồi bên nhìn mọi chuyện.

      Vũ Sâm dường như cũng cần ai cái gì, chỉ lầm bầm mình: “ Cái này cũng xem như là ta sát nghiệp quá nặng, cho nên mới luôn giữ được phu nhân và đứa trẻ ở bên người.” tựa hồ hạ quyết tâm lớn hướng Thôi Thái : “ Ta đem đứa này đến Nam Hoa huyện nuôi, hãy để Hứa huyện lệnh thay ta nuôi dưỡng nó, ngươi cảm thấy như vậy được ?”

      “ Điện hạ đây là… Theo đạo lý, nếu điện hạ muốn để cho Thượng mỹ nhân nuôi dạy đứa này, cũng chỉ có thể đêm nó trở về vương phủ ở Trường An để vương phi nuôi dạy nó.”

      Vũ Sâm cười khổ: “ Cuộc sống trong doanh gian khổ như vậy, đến đại phu cho trẻ cũng có. Đứa này nếu nuôi dưỡng ở đây chỉ sợ là cũng sống được. Nếu như đem nó về Trường An, đường xá xa xôi đến nữ nhân mảnh mai chút còn chịu nổi huống chi là đứa trẻ mói sinh. Huống hồ ta cảm thấy sát nghiệt của mình quá nặng, còn Hứa huyện lệnh và Hứa phu nhân đều là người nhân hậu có phúc, nếu gửi đứa trẻ cho bọn họ nuôi dưỡng chừng đứa này có thể bình an mà lớn lên.”

      Trong Kinh ngọa hổ tàng long, lại có ở đó, đứa này lại là huyết mạnh duy nhất của , đúng là khó có thể đứa trẻ này có cơ hội lớn lên hay .

      Thượng mỹ nhân cùng Vân di nương ở trong lều khác tính toán phen nhưng khi nghe được quyết định này của Vũ Sâm lại sợ ngây người.

      “ Vương gia…Vương gia muốn đem tiểu thế tử đưa đến Nam Hoa huyện nhờ Hứa huyện lệnh nuôi dưỡng sao?” Thương mỹ nhân vội vàng chạy đến.

      Người báo tin là nha hoàn của nàng, vừa rồi bên ngoài nghe thấy Thôi Thái phân phó binh sĩ chuẩn bị xe ngựa, lại gọi Triệu nhũ mẫu đến chuẩn bị đưa tiểu thế tử đến Nam Hoa huyện.

      Thượng mỹ nhân vốn tưởng lần này có thể có được đứa con trai, dù sao ở nơi đây người có thân phận nuôi dưỡng được đứa trẻ này cũng chỉ có nàng. Đứa trẻ này giao cho nàng nuôi dưỡng, lẽ để vương gia mang nó theo bên người luyện tập cùng binh sĩ sao?

      Các nàng ( Thượng mỹ nhân và Vân di nương) phen bật rộn nghĩ kế rồi thực kế hoạch, nghĩ tới đến cuối cùng lại thành công cốc.

      Đầu tháng tư, Hồ Kiều nhận được món quà bất ngờ hài tử mới sinh và vị nhũ mẫu người Di mập mạp hiểu Hán ngữ.

      Người đưa đứa trẻ đến là Thôi Thái, trực tiếp đưa đứa trẻ đến hậu viện nha môn, ra hiệu nhũ mẫu đem đứa trẻ giao cho Hồ Kiều bế, Hồ Kiều tiếp nhận tã lót mở ra nhìn rồi ngốc nghếch hỏi: “ Đây là… Đại nhân nhà ta ở bên ngoài có con riêng ư?” Bằng tại sao lại đưa đến cho nàng.

      Thôi Thái nhịn được khóe miệng run run, cuối cùng hiểu tâm trạng của Thôi Thái Lang khi chuyện với Hứa phu nhân rồi. Trong lòng lúc này có vài phần sầu lo, đứa trẻ giao cho Hứa phu nhân nuôi dưỡng thực có vấn đề gì sao?

      Quyết định này của vương gia là đúng hay sai?

      Hứa Thanh Gia khi nghe được tin tức liền từ trước nha môn chạy về nhìn thấy trong ngực Hồ Kiều có đứa trẻ liền ngốc ra: “ Đây là?”

      Hồ Kiều ôm đứa trẻ đến cho nhìn: “ Phu quân chàng nhìn xem, đây là con riêng của chàng do Thôi tướng quân đưa đến đấy.” Thấy thái độ của Thôi Thái dứt khoát đưa đứa cho nàng như vậy nàng liền tưởng tượng ngay ra chuyện Hứa Thanh Gia thay lòng đổi dạ, lại hồi tưởng lại thời gian ra ngoài làm việc, cuối cùng nàng mười phần khẳng định hỏi Thôi tướng quân: “ Thôi tướng quân là từ châu phủ tới sao? Như thế nào lại chỉ thuận đường mang đứa trẻ đến đây mà lại mang mẹ nó đến đây luôn?” Lúc này trong đầu nàng nghĩ xem là nên mang theo Tiểu Bảo nhường lại vị trí chính thất trở về quê hay là nên cho Hứa Thanh Gia nhấm nháp quả đấm của nàng. Từ lúc có bạn Hứa Tiểu Bảo nàng thực quá mềm lòng rồi, việc này mà nàng cũng phải xoắn xuýt suy nghĩ.

      Hứa Thanh Gia bị những lời này của nàng chọc cười, cố nén cười trừng nàng cái rồi : “ A Kiều, nàng lại hươu vượn rồi! Phu quân của nàng có nợ hoa đào ở bên ngoài, nàng có thể yên tâm. nếu nàng lo lắng ta châu phủ lần sau ta mang nàng theo.”

      Hồ Kiều vốn chỉ dựa vào trực giác phỏng đoán, giờ huyện lệnh đại nhân đến như vậy nên nàng cũng nghĩ gì nữa. Nàng cũng chỉ là trong đầu nhất thời xuất ý nghĩ này nhưng trong lòng cũng có bảy tám phần chắc chắn huyện lệnh nhà nàng xuất tường ( ngoại tình ) đâu, còn lại hai ba phần chỉ là dám chắc chắn vào bản năng của đàn ông thôi.

      Thôi Thái trợn mắt nhìn đôi phu thê trước mặt coi ai ra gì mà bắt đầu khoe ân ái, rốt cục nhịn được mà lên tiếng cắt đứt màn khoe ân ái của họ.

      “ Đây là đứa do Vương mỹ nhân sinh ra, là trưởng tử của vương gia. Vương gia sợ đứa trẻ nuôi ở quân doanh sống được mà đưa đến kinh thành đường xá lại quá xa xôi vất vả nên lúc này mới nghĩ đến việc đưa đứa đến huyện Nam Hoa nhờ phu thê Hứa đại nhân thay điện hạ nuôi dạy đứa .”

      “ Việc này… Có thích hợp ?” Hứa Thanh Gia thực muốn quá thân cận với những long tử phượng tôn ( ý con hoàng thất đó) này. là quan viện địa phương , Vũ Sâm tay cầm bình quyền quan trọng, nếu kết giao quá mật thiết với là việc phạm húy cần kiêng kị. Huống chi thân phận ( Hoàng tử ) của Vũ Sâm lại đặc biệt.

      Hồ Kiều ôm đứa trẻ, thấy đứa trẻ ngủ trong lòng nàng ngọt ngào bình yên, kỳ nàng rất muốn đến trước mặt Vũ Sâm mắng cho trận: Ngươi coi ta là bảo mẫu đấy hả?

      Loại chuyện vứt đứa trẻ cho người khác nuôi dưỡng như này, ở đâu mà ngươi lại nghĩ ra chuyện tốt như vậy?

      Huống chi đứa trẻ mà ngươi vứt tới lại là trưởng tử của hoàng trưởng tử đấy.

      Thôi Thái có thói quen giải thích với người khác. ở trong quân doanh quen phục tùng quân lệnh của cấp hoặc ra lệnh cho cấp dưới, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được, cần nhiều lời hỏi lý do hay giải thích với ai. Hơn nữa việc này là do Vũ Sâm quyết định, đứa bé cũng phải là con của . chỉ phụ trách đưa đứa trẻ tới cho họ, giải thích cho họ nằm trong phạm vi phục vụ của .

      đem đứa trẻ và nhũ mẫu với năm trăm lượng bặc để lại cho phu thê Hứa Thanh Gia rồi dẫn binh lính trở về phục mệnh. Lưu lại phu thê Hứa Thanh Gia ôm đứa bàng hoàng ở đó.

      Lúc này nhũ mẫu ôm Hứa Tiểu Bảo tới, Hứa Tiểu Bảo nhìn thấy trong ngực mẹ mình ôm đứa bé, chảy nước miếng y y nha nha đưa hai tay ra đòi bế. Cũng biết là muốn đòi lại mẹ hay muốn chơi với đứa trẻ kia nữa. Dù sao giờ nó cũng chưa đủ năng lực biểu đạt suy nghĩ nên liền bị cha mẹ xem với nhũ mẫu đem mang còn phu thê hai người ôm đứa trẻ mới được đưa tới vào phòng ngủ họp gia đình.

      Hứa Tiểu Bảo trơ mắt nhìn cha mẹ mình ôm đứa bé khác quay , ràng còn chưa cho ánh mắt nụ cười nên liền khóc òa lên, nhưng như vậy cũng thể gọi cha mẹ quay đầu lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình có tuyệt vọng, cái thế giới tàn khốc này, cha mẹ nhẫn tâm làm cho đau lòng nên càng khóc dữ dội hơn.
      levuong, saoxoay, Kimanh125722 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :