1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DLinhKa

      DLinhKa New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      4
      tội Lục Tranh quá .
      cảm ơn nàng , ngày ngày vào mấy lần để hóng
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 16:




      Lục Tranh càng ngày càng suy nhược, cho dù Diệp Huyên có cầu xin thế nào cũng chịu uống thuốc. Diệp Huyên thậm chí còn mời Lục phu nhân đến, nhưng đối mặt với người mẹ khóc lóc cầu xin, Lục Tranh chống người ngồi dậy rồi bình tĩnh : "Nương, có mấy lời con chưa từng với người, hôm nay thời gian còn lại của con nhiều, đến lúc phải ra rồi."


      Lục phu nhân khóc ngừng, bà biết đứa con mà mình thương lại quyết tâm tìm chết, khi phát cách nào thuyết phục Lục Tranh, kinh hoàng, bi ai gần như khiến bà sụp đổ. Bà vẫn luôn mong chờ, dùng hết khả năng mình để bảo vệ nhi tử, mọi hy vọng của bà đều đặt lên người Lục Tranh, nhưng hôm nay, đứa con trai này lại cho bà biết muốn sống nữa.


      "Con rất mệt mỏi." Lục Tranh thấp giọng , sống đối với , từ đầu đến cuối là việc rất mệt mỏi.


      Trong trí nhớ của đều là tiếng khóc của mẫu thân, khắp phòng tràn ngập mùi thuốc, mọi người đều nhìn với ánh mắt thương hại, biết người sắp chết nên cái gì cũng nghe theo . Nhưng hề tự do, cũng có khả năng tập võ, cưỡi ngựa, thậm chí đến nơi xa chút để giải sầu cũng làm được. chỉ có thể vĩnh viễn ở trong cái tiểu viện bé này, nhìn khoảng trời mà suốt mười mấy năm qua hề thay đổi.


      Cưới Diệp Huyên, là điều khiến hối hận nhất đời này, cũng là điều khiến hạnh phúc nhất. Giống như bức tranh chỉ có màu xám u buồn được tô thêm những màu sắc sặc sỡ khác, Diệp Huyên thuộc về Lăng Vân sơn trang, thuộc về cái bầu trời chật chội mà ngày ngày sống trong đó, lần đầu tiên thấy nàng, Lục Tranh biết nàng và hoàn toàn khác nhau.


      Nhưng dần dần nàng cũng bị cắn nuốt, ngày qua ngày càng trở nên ảm đạm. Buông tay nàng thôi, Lục Tranh hạ quyết tâm, bởi vì còn cách nào khác, chim bị nhốt trong lồng sao có thể vui vẻ được?


      Hôm nay, nàng cuối cùng cũng sắp có được tự do.


      "Nương, con rất mệt mỏi." lưng mang theo kỳ vọng của mẫu thân, bị đệ đệ thù hận, qua nhiều năm như vậy sống rất đè nén, ngay cả khi mẫu thân ép cưới vợ dù muốn nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. "Người buộc con thành thân, buộc con sống, những người bên cạnh con người đều coi là kẻ thù, có chút hài lòng vừa ý người tùy ý làm nhục họ." Lục Tranh biết, chỉ là nương tử của mình, cả nhũ mẫu của , nha hoàn thiếp thân, gã sai vặt tất cả đều là đối tượng để Lục phu nhân phát tiết oán khí. Mà nguyên nhân khiến Lục phu nhân oán giận, vì bà cho rằng cơ thể của có khởi sắc, là do người bên cạnh hầu hạ tốt.


      Lục Tranh vẫn nhớ khi còn rất bị hồi bệnh rất nặng, Lục phu nhân dưới cơn thịnh nộ đuổi hết tất cả hạ nhân hầu hạ ra khỏi Lăng Vân sơn trang. Trong số đó có vị nhũ mẫu chăm sóc từ khi mới sinh, còn có nha hoàn tỷ tỷ có nụ cười rất dịu dàng, ấm áp đêm hôm trước vừa kể chuyện xưa cho nghe. Nhưng tất cả đều bị đuổi , mẫu thân hề hỏi xem có đồng ý hay .


      "Con trách người." Lục Tranh cười cười, "Con chỉ là muốn tiếp tục đè nén bản thân nữa." nhìn Lục phu nhân còn phẫn nộ giận dữ nữa, thay vào đó là vẻ mặt bi ai, mờ mịt. Bà có lẽ là ngờ được nhi tử của bà lại đối xử với bà như thế, tình thương mà bà dành cho Lục Tranh lại chính là sợi dây thừng thắt cổ , "Nếu có kiếp sau." Lục Tranh hơi ngừng lại chút, rồi tiếp, "Con mong hai ta nên trở thành mẹ con lần nữa." Câu này khiến bà hoàn toàn sụp đổ.


      #


      Lúc Diệp Huyên trở lại nhà chính, Lục Tranh ngủ rồi. Nàng biết Lục Tranh gì với Lục phu nhân, chỉ nghe thấy bọn hạ nhân nghị luận, Lục phu nhân thất hồn lạc phách, thất tha thất thểu ra khỏi phòng.


      .. còn cách nào nữa sao, nếu ngay cả mẫu thân cũng thể khuyên được Lục Tranh, Diệp Huyên biết còn có cách gì có thể thay đổi suy nghĩ muốn chết của . Nàng ngồi thềm đá, trong viện vắng lặng chút tiếng động, giống như cái đêm nàng ngồi khóc ngoài cửa, Lục Cẩn tới bên nàng, kéo nàng ôm vào lòng. Hôm nay, cây cỏ vẫn như cũ, nhưng người đổi thay.


      Lục Tranh khá giống với Lục phu nhân đều là người cố chấp. Cố chấp cho rằng như vậy là tốt cho Diệp Huyên, lại nghĩ rằng, tự do được đổi lấy từ cái chết của , nàng sao có thể an tâm hưởng thụ. Nếu như chết vì Diệp Huyên, sợ rằng cả đời này, Diệp Huyên thể vui vẻ. Nàng sống trong hối hận, day dứt nguôi, mà nàng cũng thể ở bên Lục Cẩn được.


      Mà thôi, mà thôi nếu quyết định cứt đứt với người kia, cần nghĩ nhiều nữa. Biết mình trách lầm Lục Cẩn, nhưng Diệp Huyên định làm hòa. Như vậy cũng tốt, nàng đứng lên, vỗ bụi bẩn vạt váy, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa, tay chợt khựng lại.


      "A Huyên." Chẳng biết qua bao lâu, nam nhân cuối cùng cũng mở miệng đánh vỡ trầm mặc.


      gầy, Diệp Huyên xoay người, người nam nhân mặc thân thanh y đứng dướ ánh trăng, nàng bất chợt nhớ lại hai người từng có lần ân ái nóc nhà, ánh trăng hôm đó cũng sáng như bây giờ. "Cửu đệ." Nàng cười khẽ, "Ta là tẩu tử của đệ, xưng hô như thế, sau này đừng gọi nữa."


      Lục Cẩn tức giận, hơn phân nửa khuôn mặt của bị bóng tối che khuất, Diệp Huyên thấy ánh mắt của , chỉ nghe nhàn nhạt : "Ý của tẩu tử là... Chúng ta có khả năng nữa sao?"


      Đúng vậy,Diệp Huyên muốn quả quyết trả lời như thế nhưng câu này lại như mắc nghẹn nơi cổ họng, nàng cách nào ra được. "Phu quân uống thuốc mà Dược vương cốc đưa tới." Nàng giọng , hình như là giải thích với Lục Cẩn, nhưng chẳng qua là cố thuyết phục mình lần nữa mà thôi. " quyết tâm muốn chết, để ta... Để chúng ta, ta thể nào..." Giọng của nàng dần trở nên nghẹn ngào, " thể nhìn hy sinh mạng sống của . Ta quyết định rồi..." Nàng hít vào hơi sâu, ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn đôi mắt nhòa lệ, "Nếu chịu nghe ta khuyên, ta ở bên cả đời, nếu chịu nghe, ta cũng ở bên cả đời."


      sống, ta làm thê tử của , chết, ta chỉ có thể cùng xuống hoàng tuyền với .


      gian lần nữa yên tĩnh lại, gió thổi xào xạc, giống như tiếng ai nức nở. Qua hồi lâu, Diệp Huyên mới nghe thấy cất giọng khàn khàn với nàng: "Đúng vậy." hình như cười khổ, cổ họng như tắc nghẹn, nghẹn ngào tiếp, "Ta biết, ta biết..." nỉ non, đây là lần đầu tiên Diệp Huyên nhìn thấy Lục Cẩn mất hồn mất vía như vậy. Nhưng chỉ chớp mắt cái, liền bình tĩnh lại, hờ hững nhìn Diệp Huyên, nhìn người nữ nhân mà , "Nàng quyết định xong, ta đây cũng chỉ có thể làm theo nàng."

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Tự ngược nhau có vui người ơi, haiz
      :yoyo68::yoyo68:
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Diệp Huyên lần này đáng lẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng tự mình phá vỡ rồi huhu
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 17 (phần 1):





      Trời dần vào đêm.


      Lục Cẩn trở lại Thiên Sương các, trong viện đèn đuốc sáng trưng, mấy gã sai vặt đứng chờ trước cổng, vừa thấy liền vội chào đón: "Cẩn thiếu gia, lão gia vừa phái người tới, thỉnh thiếu gia sang bên đó chuyến."



      " biết." Lục Cẩn nhàn nhạt .


      Gã sai vặt nhìn ra buồn vui gương mặt , càng bình tĩnh càng khiến người khác sợ hãi. Cuống quít cúi đầu lui ra ngoài, cũng dám hầu hạ bên người, để mình Lục Cẩn bước vào phòng.


      Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Lục Cẩn ngồi bên bàn, ngẩn người chiếc giường lớn phía đối diện. Chính cái giường này, buộc nữ nhân ấy khẩu giao trước mặt Lục Vinh, vì nữ nhân ấy mà khiến Lục Vinh tức giận, thực ra khi đó, vì thú tính khó nhịn nên mới xúc động làm ra việc hoang đường như vậy.


      Cũng biết bắt đầu từ khi nào, đối mặt với người nữ nhân ấy càng ngày càng khống chế được. Nhớ đến cơ thể của nàng, nhớ đến cái miệng nhắn tiêu hồn đó, muốn nghe nàng kêu khóc, thậm chí là... Muốn có được trái tim của nàng.


      Lúc đầu, Lục Cẩn rất kinh ngạc. ép mình nghĩ là những điều đó là do cảm giác mới mẻ và kích thích muốn chinh phục. Dù sao vốn là người an phận, mà đột nhiên phát , tiểu tẩu tử hay khóc lóc khác trước rất nhiều.


      Những khác biệt này Lục Cẩn thể cụ thể, nhưng khi ở bên tẩu tử càng lâu càng mê mẩn nàng. Đợi đến khi Lục Cẩn nhận ra được điều này, lún sâu vào bể tình thể thoát ra được nữa.


      như vậy, vậy cướp lấy nàng. Lục Cẩn gần như chỉ suy tư trong khoảnh khắc đưa ra quyết định này.


      rất hiếm khi muốn thứ gì đó, bởi vì hầu như những thứ mà muốn đều thể có được. Bởi vậy sau này hình thành thói quen kiềm chế dục vọng của mình, nịnh nọt người khác cũng chấp nhận người khác nịnh bợ. Nhưng chưa bao giờ khát vọng có được thứ đến như vậy.


      Khi còn cũng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, mẫu thân lại bệnh chết. Sau khi được phụ thân nhận về Lăng Vân sơn trang, khờ dại nghĩ rằng mình được phụ thân thương, nhưng cuối cùng lại là mơ mộng viển vông. Đoạn tình cảm này của với Diệp Huyên, bắt đầu từ sai lầm khi say rượu nhưng sau này lại trở thành điều mà muốn bảo vệ nhất.


      #

      Huynh trưởng, nhân luân, liêm sỉ... Những trở ngại từ bên ngoài trong mắt đều là vấn đề. chấp nhận tình cảm của người khác, bởi vậy cũng nỗ lực. Mà lần nỗ lực cuối cùng này cũng trở thành khát vọng cuồng nhiệt của .


      ra Diệp Huyên đoán sai, Lục Cẩn định giết Lục Tranh bằng thuốc độc, nhưng chưa kịp làm Lục Tranh chủ động muốn chết. Điều khiến Lục Cẩn kinh ngạc là người nữ nhân ấy lại đoán được ý định của . Nữ nhân ấy ngây thơ, nhát gan nàng có cách nào chấp nhận việc Lục Cẩn ác độc như vậy, cũng ngờ tới Lục Cẩn lại ác độc như vậy.


      "Quả nhiên... So với trước đây quả là giống nhau." Nam nhân lẩm bẩm, nàng so với trước đây thông minh hơn, cũng quả quyết hơn.


      "Nếu chịu nghe ta khuyên, ta ở bên cả đời, nếu chịu nghe, ta cũng ở bên cả đời."


      Khi nghe nàng ra câu này, Lục Cẩn nghĩ gì? ra chính cũng nhớ nữa.


      tức giận, dường như là kinh ngạc, kinh ngạc vì nàng cũng có lúc dũng cảm như vậy. Sau đó là đau khổ xen lẫn kiêu ngạo, đây chính là người nữ nhân mà , dù nàng ngoan tuyệt như vậy nhưng cũng có cách nào ngừng nàng. Nhưng cuối cùng thê lương lại giống như thủy triều dâng trào, nhấn chìm , khiến thở nổi, rồi dần dần rút lui, để lại đống tro tàn.


      "Ta biết." Lục Cẩn .


      Ta biết nàng hề muốn vãn hồi, ta biết để làm nàng quay lại, ta có thể làm được đến mức nào.


      Mấy gã sai vặt nơm nớp lo sợ đứng ngoài cửa, chợt nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng cười lớn. "Nữ nhân ngốc a, nữ nhân ngốc.... Nàng nghĩ rằng Lục Tranh rất nàng, vì nàng tình nguyện hy sinh cả tính mạng."


      Vậy ta cho nàng thấy, ta vĩnh viễn là người nàng nhiều hơn .

      Diệp Huyên ngủ mơ màng bị tiếng ồn ào ngoài phòng làm tỉnh giấc. Oanh Ca bị nàng sai ra ngoài thám thính, chỉ chốt lát sau hoang mang quay về: "Thiếu phu nhân, Thiếu trang chủ bị Trang chủ phái người đem ."


      "Cái gì?" Diệp Huyên thất kinh, "Vì sao thế?"


      "Nghe là có người tới báo Dược vương cốc có biện pháp khiến Thiếu trang chủ khỏi hẳn, cho nên mới đem Thiếu trang chủ đưa đến Dược vương cốc trị liệu."


      Diệp Huyên bị tin tức này chấn kinh hồi lâu sau mới hoàn hồi. Khỏi hẳn? có biện pháp khiến Lục Tranh khỏi hẳn? "..Đây là chuyện tốt." Nàng nghĩ ngợi chút, "Nếu đây là ý của phụ thân vậy chúng ta yên lặng chờ đến lúc Thiếu trang chủ về là được."


      Lục Vinh mang theo Lục Tranh rời khỏi sơn trang, ngoại trừ trong viện Tinh Tương tranh cãi ầm ĩ trận trong sơn trang có vẻ yên tĩnh hơn trước.


      Ngày hôm đó, sau khi trở về từ Tuyết hiên, Lục phu nhân liền ngã bệnh nằm liệt giường. Lúc đầu là sốt cao lùi, rồi bắt đầu mê sảng, mấy người nữ nhi của bà cực nhọc ngày đêm, có thời gian nghỉ ngơi hầu hạ bên giường, ngay cả nữ nhi gả cũng chạy về. Nhưng Lục phu nhân vẫn chuyển biế tốt đẹp. Trong lúc hôn mê vẫn luôn thào gọi tên Lục Tranh, Lục Vinh. Nhưng hai người mà bà quan tâm, lo lắng nhất lại đến thăm bà.


      Sợ rằng chính Lục Tranh cũng ngờ được, oán hận mẫu thân sâu nặng đến mức này. Mà tình của Lục Vinh đối với thê tử cũng bị những trận khắc khẩu, cãi vã giữa hai người dần biến mất hầu như còn gì. Lục phu nhân có lẽ là sống đực bao lâu nữa, bà ta hành hạ Diệp Huyên lâu như vậy, nhưng chính mắt nhìn thấy bà ta thê thảm chết dần chết mò như vậy, trong lòng Diệp Huyên cũng có chút vui vẻ nào.


      Sau này mình phải làm thế nào, sau đêm đó hai người quyết tuyệt, Lục Cẩn có đến tìm nàng lần nữa nhưng bao lâu sau cũng rời khỏi sơn trang, có lẽ cũng muốn gặp nàng nữa.

      p/s: mk chưa ra 2 phần do chương này dài quá, làm mãi k thấy xong, mn đọc tạm phần này nha! Mk cố gắng xong sớm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :