1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độ ấm - Tư Minh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      22. Nóng 22 – 24°C (1)

      Edit: Cuồng Soái Ca

      Chuông báo vang lên chói tai, Ôn Hi lập tức bừng tỉnh, chạy nhanh tới di động tắt chuông báo thức. Đồng hồ báo thức giỏi nhất là trêu chọc người, giấc mộng sâu, nó lại đúng giờ quan tâm đinh đinh phá vỡ mộng đẹp của con người.

      Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có ánh mặt trời theo khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào tạo thành lớp vàng sáng.

      theo bản năng nhìn xung quanh, ngoại trừ hoa văn hoa lá mạ vàng trang trí đồ gia dụng, cũng thấy có người. cảm giác buồn bã quanh quẩn trong lòng.

      túi quần áo tùy ý vứt thảm, nhãn hiệu GUCCI lớn đâm vào mắt , Ôn Hi khỏi xiết chặt góc chăn. Toàn thân đều có chút đau nhức, nhất là thắt lưng, giống như bị cái chùy đánh mạnh vào.

      xoa eo, xuống giường, quần áo của mình lúc đầu cũng ở trong túi GUCCI này, nằm chung chỗ với quần áo có giá trị đến năm chữ số này.

      đúng là khác nhau trời vực, Ôn Hi ngồi xổm xuống, vẻ mặt chút thay đổi.

      Qua lúc lâu, mới cầm quần áo cũ của mình, mặc lên người. Chân vẫn để trần như cũ, cọ thảm lông khiến lòng bàn chân hơi ngứa. Tầm mắt của dừng hai đôi giày.

      Đôi giày trắng bằng vải bố có nhiều vệt ố vàng khó coi, hai mũi giày cũng bị mài đến sờn.

      Đôi xăng đan đế cao màu màu vàng, bằng da trâu được chế tạo hoàn toàn thủ công, cao 6cm, có nút khóa bằng kim cương sáng chói, được mạ vàng cùng bộ với dây chuyền GUCCI và đôi hoa tai tinh xảo hình chữ G.

      Ôn Hi nâng chân, chậm rãi xỏ vào đôi xăng đan thoải mái.

      Khóe môi khẽ cong, câu kia rất đúng, phụ nữ sa đọa bắt đầu từ giày cao gót, cũng phải là sai.

      Xoay người thắt chặt nút khóa ở mắt cá chân, lúc ngón tay chạm vào mắt cá chân, Ôn Hi tự chủ được nghĩ tới đôi tay có nhiệt độ thấp hơn bình thường của người đàn ông.

      Xúc cảm lạnh lẽo kia, giống như chiếc lông chim khẽ cọ vào lòng , Ôn Hi cười bi thảm, tất cả của đêm qua giống như còn ở trước mắt.

      Sau khi xong việc, lời bước ra khỏi bồn tắm mát xa lớn, lười biếng dùng khăn lau cơ thể. Cảm xúc được rút rất nhanh, giống như vừa rồi ý loạn tình mê là người khác. ngầm mình trong nước, chân tay luống cuống.

      Mạc Phó Tư mặc thêm áo tắm, trở lại liếc mắt nhìn , bỏ lại câu: “Giải Oscar được trao ở nhà hát Dolby, nơi đó là con đường để trở thành ngôi sao lớn, phàm là người bình thường, ai muốn bước con đường danh giá này để tên mình được ghi khắc ngôi sao năm cánh màu hồng nhạt, bởi vì chỉ có con đường này, mới có cơ hội trở nên nổi bật.” còn cố ý nhấn mạnh vào “trở nên nổi bật”, Ôn Hi còn nhớ lúc ấy mình cực kỳ ngượng ngùng. Nhưng người đàn ông tái nhợt này đột nhiên vòng sang chuyện khác: “ ra bên cạnh con đường lót đá cẩm thạch đen trắng của những ngôi sao lớn đường mới là con đường danh giá, bởi vì cuối cùng nó chính là cái giường trứ danh nhất Hollywood, đây chính là Beverly núi Hollywood dấu hiệu giành cho hai người cái giường này có câu như vậy ------ The road to Hollywood”

      Đường tới Hollywood, có hai người giường, ràng lại như trắng ra, mặt Ôn Hi đỏ bừng giống như rỉ máu. Người đàn ông trước mặt chậm rãi cúi gập thắt lưng, dán sát vào tai , dùng chất giọng khàn khàn đặc hữu của : “ người phụ nữ muốn thành công, tất nhiên phải có nhiều người đàn ông làm đá đệm chân.” xong lại dùng đầu lưỡi liếm liếm vành tai , cảm giác tê dại cơ hồ muốn làm run rẩy, vài giây sau lại giống như có việc gì nhanh chóng rời .

      người đàn ông như vậy, căn bản là đồng loại với động vật máu lạnh mà nuôi dưỡng, chẳng qua người sinh ra từ bao thai, kẻ sinh ra từ trứng thôi, Ôn Hi lắc lắc đầu, vào phòng tắm rử mặt, sau đó mang theo túi ra khỏi phòng.

      Vừa ra cửa, liền thấy quản gia Stevenson đứng ở ngoài, cúi thấp người với : “Sau khi rời giường Mạc thiếu muốn qua đó chuyến.”

      Trong lòng Ôn Ho lộp bộp hoảng sợ, theo quản gia vào căn phòng.

      Mạc Phó Tư ngồi trước bàn ăn bữa sáng, trong chiếc đĩa bằng gốm sứ là từng con hàu màu nâu vàng được lót bằng giấy mạ vàng.

      “Mạc tiên sinh.” Ôn Hi gọng .

      Con ngươi màu xám của Mạc Phó Tư quét qua trang phục của , khóe môi hơi cong lên: “Ngồi.”

      Ôn Hi nhìn qua chiếc đồng hồ cổ Tây Dương, vẫn còn sớm, liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Mạc Phó Tư đẩy đĩa đồ ăn trước mặt mình về phía : “Đây là hàu vùng Cole Manchester nước .” Lại đưa lên con dao màu bạc tinh xảo.

      Ôn cầm lấy dao , bỗng nhiên lại nhớ tới động vưỡn đầu lưỡi liếm khóe môi ở sáng sớm lần đó ở nhà họ Mạc của , lỗ tai nhất thời giống như bị lửa đốt. nghĩ Mạc Phó Tư muốn tự tay hầu hạ , liền học theo dáng vẻ của , dùng dao khẽ đưa vào khe hở giữa hai mép vỏ con hàu, cổ tay hơi dùng sức, khẽ nạy vỏ lên, đưa con hàu vẫn còn sống cho Mạc Phó Tư.

      “Tôi ăn xong rồi.” Mạc Phó Tư cười như cười nhìn : “Đây là của .”

      Ôn Hi xấu hổ rụt tay lại, con hàu, mới chỉ thấy trong tiểu thuyết kinh điển của Maupassant, trong tiểu thuyết miêu tả nhóm thục nữ văn nhã dùng chiếc khăn tay xinh đẹp tinh xảo cầm con hàu lên, sau đó tinh tế đưa lên miệng thưởng thức tránh cho vết bản dính lên váy áo. Sau đó nhóm thục nữ này thực động tác uống nước của con hàu cách nhanh chóng, cuối cùng ném cái vỏ .

      Sinh vật biển xinh đẹp này có cơ thể mềm mại và mùi tanh tưởi, Ôn Hi cúi đầu, nhìn con hàu vẫn sống, thứ đồ ăn sống này khiến có cảm giác như bị hành hạ đến chết.

      Mạc Phó Tư tựa vào ghế lưng cao, hai tay vòng trước ngực, chăm chú nhìn , Ôn Hi có cảm giác chính mình và con hàu này giống nhau, đều bị ánh mắt đầy áp lực này khiến cho run rẩy.

      củ động cổ tay, cuối cùng đâm dao ăn vào thân thể con hàu, quai hàm run rẩy, Ôn Hi ôm tâm lý dũng hy sinh mà đưa con hàu vào miệng.

      Mặn, trơn, non mềm, tanh, tươi sống, thành công lấy lòng vị giác đầu lưỡi. Ôn Hi cúi đầu cẩn thận hút hết nước từ con hàu.

      Mạc Phó Tư đều thấy trong mắt, thản nhiên câu: “Bởi vì thành kiến ngu xuẩn mà từ chối nếm thử mọi thứ chính kẻ đầu đất.”

      Con dao bạc trong tay Ôn Hi run lên, ra là vì món sò huyết ninh đường phèn tối qua, làm trái ý , đừng lo, dùng cách khác để đòi lại. người đáng sợ. Ôn Hi im lặng lên tiếng.

      Khi tách vỏ con hàu cuối cùng, Mặc Phó Tư bỗng nhiên đứng lên từ ghế, cầm lấy cổ tay , tay Ôn Hi run lên, nước từ con hàu thiếu chút nữa sánh ra ngoài. Sau đó chỉ thấy Mạc Phó Tư nâng tay lên, mút sạch thịt và nước của con hàu từ tay , Ôn Hi nghe thấy thanh mút vào mất hồn kia, nhìn hầu kết xinh đẹp của chuyển động lên xuống, hai má đỏ hồng.

      “Biết công tử phong lưu Cassanova của Italy thế kỷ 18 ? Cả đời lên giường cùng 122 người phụ nữ, bí quyết chính là mỗi ngày đều dùng 50 con hàu làm bữa sáng.” Sau khi ném ra câu như vậy, Mạc Phó Tư nghênh ngang rời : “Đúng rồi, lái xe ở ngoài của, đưa tới trường học.”

      Ôn Hi dám thử là trái ý của , ngoan ngoãn ngồi lên chiếc Rolls – Royce Phantom màu đen. Ngồi xe giống như bị nướng lửa, khiến đứng ngồi yên.

      Cách đại học Sâm Mộc ngày càng gần, Ôn Hi càng thêm như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

      Trường học cao ngất đồ sộ tiến vào tầm nhìn, cuối cùng Ôn Hi chịu nổi, đành mở miệng: “Có thể dừng xe ở chỗ này ?”

      Gương mặt lái xe chút thay đổi: “Mạc tiên sinh căn dặn, tối thiểu cũng phải đưa tiểu thư tới cổng trường.”

      Trong giao dịch này, tôi có nghĩa vụ phải nhân nhượng . Nhớ tới lời , trong nòng Ôn Hi nảy sinh cảm xúc tuyệt vọng.

      Trong cảm xúc tuyệt vọng thời gian giống như trôi nhanh hơn, đại học Sâm Mộc lập tức ra trước mắt. Lái xe nhanh chóng xuống xe, mở cửa giúp .

      Ôn Hi nắm chặt quai túi xách, xuống xe rất nhanh, tiếng cảm ơn mơ hồ sau đó chạy nhanh giống như chú thỏ.

      Bước chân vội vàng hốt hoảng, trong lòng tràn đầy chán ghét với chính mình, kỹ nữ mà còn đòi lập đền thờ, phải về người như sao?

      “Ôn Hi!” tiếng gọi của đàn ông đau đớn kinh ngạc vang lên, Kỷ Bác Vũ chạy từ cổng trường đuổi theo, vẻ mặt dám tin, giống như ban ngày nhìn thấy quỷ.

      Lông mày nhíu lại, Ôn Hi chỉ đơn giản chào hỏi Kỷ Bác Vũ tiếng sau đó rời .

      “Ôn Hi, tôi thể tin vào hai mắt của mình. Rolls – Royce Phantom, lại có thể bước xuống từ chiếc xe Rolls – Royce Phantom trị giá hơn 700 vạn, sao em có thể có tự ái như thế? Chúng ta thể lựa chọn xuất thân, nhưng có thể nắm giữ vận mệnh của mình.” Vẻ mặt Kỷ Bác Vũ tức giận.

      Ôn Hi nghĩ mình xấu hổ, nhưng , cảm thấy cơ bắp vốn căng thẳng đột nhiên lại có thể thả lỏng, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười nhạt. Cũng khó cho , vốn là quân tử hào hoa phong nhã, mới chỉ dùng từ “ tự ái” chứ phải “sa đọa” hay “thiếu tự trọng” mà về . Người như thế nếu ở trong tầng lớp nghèo khổ như đại khái bị đói chết, mặc dù đến mức hỏi “Vì sao bọn họ có cháo thịt”, đoán chừng trong lòng chỉ nhủ thầm “Bánh có, sữa có, hãy tin tưởng ta, tất cả có”, đây tuyệt đối là người sống trong lý tưởng.

      “Em vốn là người như vậy, học trưởng, đừng coi trọng em.” Thần sắc Ôn Hi lạnh nhạt.

      Hai hàng lông mày Kỷ Bác Vũ nhíu chặt: “Tôi tin, em phải người như vậy, người nghệ thuật sao có thể là người như vậy, tôi tin.”

      Ôn Hi vừa cảm động lại vừa buồn cười: “Nghệ thuật chẳng qua là để làm đẹp cuộc sống thôi. Lúc có cơm ăn có thể ngắm tranh cho đỡ đói sao? Nộp bài luận văn ‘Bàn luận về trường phái hội họa Venice’ có thể đóng học phí sao?”

      “Tôi có thể giúp em.” Vẻ mặt Kỷ Bác Vũ khẩn thiết: “Em có việc gì khó xử tôi có thể giúp em.”

      “Như vậy có gì khác nhau sao? Chúng ta đều là người lùn, chi bằng em tìm người cao hơn.” Ôn Hi đột nhiên cảm thấy chán ghét, ta nghĩ mình là ai vậy, đứng chuyện mà thắt lưng đau (*), ta căn bản chưa từng trải qua nghèo khổ, trừ khi chính mình trải qua cảm giác này, nếu ta hiểu thế nào là lấy trứng chọi đá. Vật chất thiếu thốn, ăn uống khổ sở chẳng qua là đau đớn ngoài da, áp lực tinh thần mới chính là cây thập tự giá đè nặng lưng, lo lắng bất kì lúc nào mình cũng có thể chôn thân ở cái ngõ Lý Nhân này, lo lắng cả đời thể tránh xa loại người như Quách Hải Siêu, lo lắng cha mẹ vô duyên vô cớ bị mọi người nhạo báng sỉ nhục, lo lắng cả đời đều phải sống trong nhục nhã.

      (*) đại khái là trải qua nhưng cứ thích phán bừa.

      xuất thân nghèo hèn, sợ nghèo sợ chết, nhưng cần bất kỳ kẻ nào thấu hiểu hay đồng tình.

      “Học trưởng Kỷ, phải Jesus Christ, cứu vớt linh hồn sa đọa phải chức trách của .” Ôn Hi chỉnh lại quai túi xách, bước nhanh tới phòng học.

      Kỷ Bác Vũ ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng dáng nhàng ngày càng xa. Ngày hôm qua Lý Vi Vi lơ đãng cho ngày hôm qua có chiếc xe thể thao Bentley mui trần màu trắng chạy vào sân trường đón Ôn Hi, còn chưa tin. Hôm nay chính mắt nhìn thấy Ôn Hi bước xuống từ chiếc Rolls – Royce Phantom. Loại đả kích này đối với người trẻ tuổi như quả thực giống như sét đánh. Rốt cuộc đụng phải người đàn ông có tiền như thế nào, có thể ra giá bao nhiêu để bán đứng chính mình?

      Chẳng nhẽ là người đàn ông tái nhợt đầy quý khí lần trước gặp ở Bác Nhã Hiên sao? Nhớ tới đôi mắt màu vàng kim vô tình kia, Kỷ Bác Vũ chỉ thấy buồn bực thôi.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Ai za, nhị tư chỉ sợ muốn béo nhờ nuốt lời điểu... Đây là hôm nay thứ nhất càng, thứ hai càng... Còn mộc có ghi... Ta cố gắng giãy dụa phen a ~ cho phép đánh ta, ngao ~ lạnh nhóm phải có khả liên tục phát triển quan niệm, đem nhị tư mệt SHI điểu, về sau có thể thần mã thịt đều mộc có ăn điểu... Cạc cạc ~

      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :