1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cực phẩm nam tử nhà trọ - Giang Sơn Đa Tiêu (C27)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 47: Cảnh giới vô sĩ

      làm được học, cho thời gian ngày , chậm nhất ngày mai, tôi nhất định phải xuất viện.” Mục Duy cho cơ hội phản bác.

      “… Mục tiên sinh, ngài đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn, tôi chưa bao giờ học qua công việc của y tá, làm sao có thể trong vòng ngày ── ”

      “Vân di dì về .”

      Địch Phi Vân nhìn Hà Nhạc Nhạc hồi lại nhìn sang Mục Duy, lo lắng dặn dò, “Cậu đừng có xằng bậy nha, chuyện của Diệp Huyên Huyên cứ để tôi xử lý. Hà Nhạc Nhạc, Mục Duy giao cho , nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, đừng có trách tôi nhắc nhở trước, hậu quả gánh nổi đâu.”

      “… Còn nhiều hơn cả tiền vi phạm hợp đồng ư?” Hà Nhạc Nhạc bình thản giọng hỏi.

      Thái độ bình tĩnh của Hà Nhạc Nhạc làm cho Địch Phi Vân trong khoảng thời gian ngắn thích ứng kịp, có rất ít hậu bối có thể bình tĩnh trước mặt bà như ấy, giọng khỏi xuống, “Tóm lại cứ cố gắng chăm sóc cho cậu ta tốt , cậu ta xảy ra chuyện gì, cậu ta muốn cái gì cứ cho câụ ta cái đó, nếu , chỉ có vấn đề tiền bạc là xong đâu.”

      Hà Nhạc Nhạc hơi nhếch khóe môi, nhưng đáy mắt lại hề có ý cười, lùi về sau hai bước, nhường đường cho Địch Phi Vân.

      Nghe giới giải trí với xã hội đen có quan hệ rất sâu, chẳng lẽ … quên mất chuyện quan trọng này sao?

      “Lại đây.” Mục Duy dùng tay trái vỗ vỗ bên giường. “ đứng xa như vậy làm gì. Lại gần đây.”

      Hà Nhạc Nhạc đến bên cạnh giường, ánh mắt có tiêu cự về phía ngực ta.

      “Nhìn tôi.”

      Ánh mắt chậm rãi di chuyển lên phía , vẻ mặt chết lặng nhìn ánh mắt tràn đầy ý trêu tức của ta.

      mặc nội y chạy khắp nơi?”

      Hà Nhạc Nhạc vừa cúi đầu liền thấy, quần áo bị nước hắt ướt đẫm dán sát trước ngực, lộ ra da thịt. vừa định kéo lớp áo dán sát vào ngực ra, Mục Duy lại nhanh tay tháo nút trước ngực ra, bàn tay to đem vạt áo kéo sang hai bên, lộ ra mảnh băng dán tự chế dán lên hai vú.

      “Chậc chậc… Xem ra so với suy nghĩ của tôi còn phóng đãng hơn nhiều.”

      Ánh mắt của ta nhanh chóng u ám xuống, thậm chí bụng dưới trong giây lát liền hội tụ nhiệt lượng và đau đớn. Chưa từng có người phụ nữ nào có thể trong thời gian ngắn như vậy khơi mào lên dục vọng của ta, mà người phụ nữ này… Còn hoàn toàn phù hợp với khiếu thẩm mỹ của ! Nhưng có thân thể ngọt ngào tuyệt vời, vẻ mặt ở dưới thân nhẫn nhục chịu đựng, chịu khuất nhục nhưngg vẫn quật cường, cứng cỏi như đao, khi khóc vẫn đứng im cao ngạo như băng… Đều làm cho dục vọng của đau đớn muốn nổi điên!

      Buồn bực nhìn cánh tay phải với chân trái của mình bị bó thạch cao, Mục Duy oán hận trừng mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc. Nếu ánh mắt có thể giết người, Hà Nhạc Nhạc sợ là chết vô số lần…

      “…” Hà Nhạc Nhạc thể giải thích cũng muốn giải thích.

      Trơ mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc lùi về phía sau từng bước từng bước tháo nút áo ra, Mục Duy bá đạo ra lệnh, “Tôi mặc kệ dùng cách nào để học, dù sao ngày mai tôi nhất định phải về nhà trọ. Hơn nữa, tôi cũng lấy thân thể “bản thân” ra đùa giỡn, nếu làm được…” Tham lam đánh giá thân thể Hà Nhạc Nhạc , “Tôi tìm cho công việc thích hợp với nhất.”

      “… Nếu muốn chăm sóc tốt cho vết thương của ngài, chọn y tá bên ngoài so với tôi càng thích hợp hơn, làm khó tôi có lợi gì cho ngài sao?” hiểu, Mục Duy đến tột cùng muốn làm gì?

      biết việc tôi bị thương, trách nhiệm của là lớn nhất sao?”

      “Cái gì?”

      “Nếu phải dám can đảm nhúng tay vào chuyện của tôi, tôi người lãng phí cả ngày quên ăn cơm, nếu phải cần ăn cơm, tôi cũng nửa đêm ra ngoài bị người ta đánh lén. Nếu phải vì , Nguyễn Lân cũng đánh tôi trận, nếu phải vì đánh nhau với Nguyễn Lân làm tiêu hao thể lực, tôi cũng bị đám người kia đánh đến mức trọng thương. xem phải là đầu sỏ gây nên? Bây giờ tôi rộng lượng cho cơ hội chuộc tội, biết là phải cảm tạ tôi sao?” ( cùn vừa thôi a ơi :))) )

      “…”
      Nguyên lai thế giới này, có người có thể vô sỉ đến cảnh giới như thế.

      Trong ngày phải học các công việc cơ bản của y tá còn chưa , còn phải nhớ kỹ đống lớn các hạng mục công việc cần chú ý, phải hiểu trình tự đổi thuốc, còn phải dùng các phương pháp khác nhau, trấn an cảm xúc bệnh nhân … Hà Nhạc Nhạc chỉ có thể hết sức.

      Sau cùng y tá trưởng tên Đường Quyên kia còn đưa cho đống sách cùng với CD để cho mang về nhà xem, có vấn đề gì có thể tùy lúc gọi điện thoại cho ấy, nhìn vẻ mặt kiêu căng kia của Mục Duy, đành phải chấp nhận số phận.

      Sáng sớm, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, lái xe Địch Phi Vân phái đến cũng đến bệnh viện, cái người bác sĩ Tông kia cũng chạy tới giúp vui, sau khi Mục Duy bị nâng vào xe, bác sĩ Tông cũng theo lên xe, đầu tiên là quyến rũ đem sợ tóc xoăn dài dính bên má vén ra sau tai, rồi mới cười tủm tỉm nhìn Mục Duy.

      “Sao cậu lại đắc tội với Thân Đồ vậy?”

      Mục Duy nhíu mày. với Thân Đồ quan hệ tính là kém, nhớ mình phạm vào kiêng kị của Thân Đồ từ lúc nào.

      “Lúc khâu vết thương cậu cảm thấy đau sao?”

      “…” từ đến lớn chưa bao giờ phải bị thương đến mức phải khâu, cho nên vốn dĩ biết lúc khâu “phải” đau bao nhiêu.

      liên quan đến chuyện của tôi nha, tôi vừa mới biết, đại cổ đông -Thân Đồ trực tiếp gọi điện thoại cho bác sĩ gây tê đêm đó …”

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 48: Bỏ qua chuyện cũ

      Lúc nhìn thấy Mục Duy giống như cái xác ướp bán thành phẩm ngồi xe lăn bị Hà Nhạc Nhạc đẩy mạnh vào phòng khách, Nguyễn Lân ngồi sô pha vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tràn đầy hạnh phúc nên lời, nhưng khi ta biết vì chăm sóc Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc trừ ba bữa cơm ra thời gian còn lại đều phải canh giữ bên người Mục Duy, thậm chí buổi tối cũng phải nghỉ ngơi cạnh giường cậu ta, Nguyễn Lân trợn trắng mắt nhả ra câu ──

      Mới đó mà quên lúc trước sắp chết như thế nào rôì sao.

      “Nguyễn, Nguyễn tiên sinh, mặt của ?”

      Nguyễn Lân tức giận cười cười, “ có gì, qua hai ngày hết, so với tên trứng thối nào đó, chút thương đó của tôi có là gì?”

      “Nhưng ngày mai phải buổi tuyên truyền sao?”

      “… Sao biết được? Àh… hóa ra là fan của tôi?” ánh mắt Nguyễn Lân thoáng lên vẻ đắc ý.

      “Hai người tán gẫu xong chưa?” Mục Duy mất kiên nhẫn sắc lạnh liếc mắt nhìn Nguyễn Lân, điều khiển xe lăn, hướng về phía thang máy.

      Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đuổi theo ta, lúc ngang qua bên cạnh Nguyễn Lân, lại bị ta giữ chặt. Nguyễn Lân từ sô pha đứng lên, quan sát toàn thân Hà Nhạc Nhạc hồi.

      tốt chưa?”

      “… ừ, sạch .” Có chút xấu hổ thấp giọng đáp. quên lời lúc trước mình hứa hẹn…

      phải, ý tôi là… Quên .” vô lực gõ lên đầu, Nguyễn Lân lần nữa ngồi lại sô pha xem kịch bản.

      Đêm đó, Thân Đồ Mặc về nhà trọ, buổi tối Hà Nhạc Nhạc xuống xem Tần Chi Tu, phát Quý Tiết cũng ở đó.

      sao, cứ chăm sóc Mục Duy , ” Tần Chi Tu nhàng mỉm cười, sạch như hoa sen, làm cho có chút nhớ nổi lần đầu tiên nhìn thấy ta , hình ảnh ta uống say hỗn độn thất lễ .

      “Ngủ ngon, Tần tiên sinh, Quý tiên sinh.”

      “Hừ.” Quý Tiết khinh thường khẽ hừ tiếng.

      Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hà Nhạc Nhạc ràng nghe được câu ──

      “Để cho ta chăm sóc, tôi sợ chân trái của Mục Duy còn chưa kịp tốt, chân giữa cũng bị phế rồi. Sau này cậu nên cách ta xa ra.”

      Nhưng nghe được câu sau: “Quý Tiết… đủ chưa.”

      Chăm sóc Mục Duy cũng thoải mái, mỗi lần đổi thuốc, lau thân thể, mát xa đều phải hao tốn rất nhiều thời gian, cũng may Mục Duy coi như chịu phối hợp. Phần lớn thời gian của ta chính là nằm giường, mở tivi, xem tạp chí, cơ bản thèm nhìn , cho dù lúc ta ăn cơm, ta cũng xem tạp chí, vừa xem vừa ăn.

      “Nhạc Nhạc, mấy ngày rồi cậu gọi điện thoại cho tớ, sao tớ cảm thấy cậu còn bận hơn tớ vậy? Có phải gặp phải phiền toái gì ? Có việc gì nhất định nhất định phải với tớ đó nha!”

      Lúc Mục Duy ngủ trưa, vừa vặn nhận được điện thoại của Linh Vũ. ra ban công, dựa vào tường, nghe bạn tốt quan tâm, chấp nhận ánh mặt trời rọi cháy da, nhưng thể cảm giác được rất nhiều uất ức, áp lực đều dần dần phai nhạt.

      Chỉ trong khoảnh khắc đó, trong trái tim vừa vui vừa buồn, trong lòng yên tĩnh, có hi vọng mới có thể bị thương. Chỉ cần người nhà bình an, bạn tốt hạnh phúc, chỉ cần bọn họ thương, vẫn bên cạnh , những chuyên khác, cần phải so đo, nhất là… có những chuyện có khả năng so đo.

      rất hiểu bản thân mình chính là người bình thường, có năng lực cường đại nghịch thiên, chỉ có thể… Thuận theo mà sống, cố gắng giữ vững trái tim mình, để hoàn cảnh thay đổi, để người khác dụ hoặc, đơn giản chút đủ sống sung sướng.

      Cơm chiều Thân Đồ Mặc trở về, Quý Tiết và Tần Chi Tu lại thấy đâu, đợi Nguyễn Lân động đũa, Thân Đồ liền túm Nguyễn Lân lên lầu 7, Hà Nhạc Nhạc có hơi lo lắng lòng vòng bên ngoài, thấy hai người đài đánh quyền, đánh đến bất diệc nhạc hồ( quan tâm gì đến những việc xung quanh). Chỉ nhìn bề ngoài nhìn ra bọn họ lại có thân thủ linh hoạt như vậy, động tác mạnh mẽ lưu loát, phản ứng nhanh nhẹn, có bất kỳ động tác nào dư thừa, mỗi chiêu mỗi thức, công – phòng đều có lực ngang nhau.

      Thấy hai người so chiêu, đành phải hầu hạ Mục Duy ăn cơm, tin tức tivi với báo giải trí Nguyễn Lân vì giữ bí mật tạo hình nhân vật nên cố ý vắng mặt trong buổi tuyên truyền, đặc biệt còn có thêm tin mừng, là ca khúc chủ đề của bộ phim do Tần Chi Tu sáng tác và biểu diễn.

      Hà Nhạc Nhạc vốn chỉ tùy ý nghe, nhưng lúc người chủ trì tên nhân vật nữ thứ hai của 《 đời kiếp 》, khỏi quay đầu nhìn chăm chú vào màn hình tivi.

      Nữ thứ hai tên là── Đỗ Vi.

      Trong tin tức cũng quay đến hình ảnh tại trường, cho nên thể nào nhìn nét mặt của Tần Chi Tu để phán đoán xem Đỗ Vi có phải ta say đắm hay . Nhưng Tần Chi Tu và Quý Tiết bây giờ cũng chưa trở về…

      định xem đến bao giờ?” tiếng hùng hậu đầy từ tính của Mục Duy vang lên ràng, thanh ấy rất có sức hút, nhưng sau ngày đó, mỗi khi ta chuyện với trong giọng luôn tràn ngập mùi thuốc súng.

      Hà Nhạc Nhạc quay đầu, lấy cho ta đĩa rau.

      “… Mục tiên sinh, việc tôi làm quả đẫ chọc giận ngài, nhưng ngài cũng … trừng phạt tôi rồi. Chúng ta thể để chuyện cũ trôi qua, hòa bình ở chung sao? Ít nhất nếu ngài vui vẻ, vết thương cũng nhanh bình phục hơn.”

      cho rẳng chọc giận tôi xong, chỉ có chút trừng phạt ấy có thể làm cho tôi nguôi giận sao?”

      “Vậy ngài muốn tôi làm cái gì?”

      “…” Mục Duy cúi mắt nhìn về phía tạp chí. hy vọng làm gì? người phụ nữ bán thân dám xen vào chuyện của , nếu như bình thường, nhất định gọi người phế ta, sao có khả năng “Hy vọng làm cái gì”! Nhưng mà tại, dù trong bụng nghẹn đống lửa, cũng để người ta xuống tay với , còn để cho đứng bên cạnh mình mỗi ngày nhìn thấy lại càng tức giận ── đúng điên rồi !

      Bíp bíp! Cửa thang máy vang lên tiếng bíp.

      Hà Nhạc Nhạc nhìn Mục Duy, Mục Duy chưa cho mở, liền ra khỏi phòng ngủ mở cửa thang máy.

      “A ──” vừa nhìn thấy Thân Đồ Mặc trong thang máy, liền duỗi tay ra kéo ôm vào thang máy, bị bao vây trong hỗn hợp hương vị của mồ hôi cùng mùi thơm cơ thể .

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 49:

      Phòng tắm của Thân Đồ Mặc đối với Hà Nhạc Nhạc mà , chính là nơi thượng đẳng dùng để làm chuyện’ ’. Nơi này, lúc nào cũng là nơi hoan ái hoặc là bắt đầu quá trình đó, tuyệt đối bào giờ vào đây chỉ để lời chào cảm ơn đơn giản. Trong bồn tắm, dưới vòi hoa sen, trước gương, cửa, tường, gạch men lạnh lẽo, mỗi chỗ trong này đều từng bị bắt bày ra tư thế dâm đãng, bị ta đào móc rút cắm ra trong suốt dịch, còn có… Nếu giữa phòng tắm này có máy quay, chắc cũng có mấy bộ phim về thể loại này rồi.

      Trong bồn tắm lớn, thân thể của sau khi vận động lên những đường cơ bắp ràng hơn, nhiệt độ nóng bỏng như nham thạch nóng chảy, xúc cảm bóng loáng, cứng rắn, cảm giác khoan khoái nóng ấm ở mỗi tấc da thịt cọ sát chặt chẽ với .

      Hà Nhạc Nhạc tư thế đáng xấu hổ cưỡi ngồi người Thân Đồ Mặc, hoàn toàn dám nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của sau khi lấy kính mắt ra, chỉ cảm thấy bản thân tựa như khối sôcôla bị nung lên, ở trong nhiệt độ cực nóng kia đau khổ giãy dụa.

      Cố gắng dùng khăn tắm lau thân thể , nhưng chính cũng biết sức lực mà dùng rất đáng nhắc đến, bởi vì… Ngay lúc hạ mông xuống, khép chặt khe hở mềm mại bên ngoài, để lửa nóng to dài của cứng rắn áp bách , để nó truyền lại nhiệt độ nóng rực kích thích, loại cảm giác kinh khủng này giống như đầu thanh đao biết khi nào hạ xuống làm cho mỗi hơi thở đều phải cẩn thận, tay thể đào đâu ra dù chỉ chút sức lực.

      “Có phải tôi phải vào mới chịu chuyên tâm lau?” bàn tay Thân Đồ Mặc đặt eo mềm mại của khẽ trượt, dùng nhiều lực, chỉ nhàng ma sát, lại ngoài ý muốn trong nháy mắt mang đến cho cảm giác tê ngứa.

      Thân thể Hà Nhạc Nhạc run lên, cơ bắp bên hông theo phản xạ căng lên, có thể trong giây tiếp theo, trong lòng lại vì lời của mà dâng lên tia khoan khoái kì quái.

      “Ngài… cần?” ta luôn luôn thích bắt đầu trong bồn tắm lớn, lúc gội đầu cho , hoặc lau người bắt đầu làm, thường xuyên trực tiếp dùng loại tư thế này làm để ta phát tiết qua lần, mới chịu đứng dậy. Có khi nếu ta ngấy, cũng có lúc kéo ra khỏi bồn tắm, để chân dẫm lên thành bồn tắm kia, nhếch mông lên, chống vào tường để cho dễ dàng từ phía sau tiến tiểu huyệt … Hoặc là đối mặt với , mông dựa vào bồn tắm ngưỡng về phía trước, hai tay chống ra phía sau, hai chân lớn mở, để cho thoải mái nằm người dùng hết toàn lực. sợ tư thế này nhất, bởi vì tứ chi đều chống đỡ rất vất vả, nơi duy nhất có thể mượn lực chống đỡ là cái mông cũng dám ngồi xuống, bởi vì nếu làm vậy, hung mãnh va chạm hề dừng lại, mỗi lần sáp nhập đều dã man phá vỡ hoa tâm mẫn cảm mà nhu nhược ở sâu trong cơ thể , lần lượt đâm vào sâu , để cho trong kích thích mãnh liệt thể phân biệt được đó là cực lạc hay thống khổ, chỉ có thể mãnh liệt run run thét chói tai cầu xin tha thứ.

      Nhớ lại những chuyện đó, khỏi kẹp chặt chân lại, dưới thân dần dần có cảm giác ướt át, trong lòng sợ hãi động tác có khả năng xảy ra của , có thể… Đáy lòng lại có ác ma nho cho : Thừa nhận , mày cũng rất khoái nhạc, rất hưởng thụ, khoái cảm như sóng triều cọ rửa linh hồn đó có ai có thể kháng cự!

      Theo nét mặt đọc ra tất cả người đàn ông kia chút nào che giấu khóe miệng cong cong , trước kia thuần túy chỉ là vì giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường, cho dù là lúc còn trẻ mới chạm vào phụ nữ, cũng chưa từng lún sâu vào chuyện tình ái. Đối với việc bạn tốt thế giao -Quý Tiết, Tông Kiên Định thích lăn lộn với phụ nữ, từ chối cho ý kiến. Nhưng đối với , càng thích hưởng thụ sung sướng do thành công nghiệp mang đến hơn … Nhưng, này quả thực làm cho hưởng thụ được cảm giác giống với trước đây. loại thỏa mãn thuần túy, khoái cảm được chinh phục trời sinh của đàn ông.

      … so với những khác hề giống nhau. Rất dễ dàng nhìn thấu , , phải chưa từng che giấu bất cứ điều gì, kháng cự, nhẫn nại, thuận theo, hết thảy phản ứng đều lên khuôn mặt nhắn ấy, thân thể mềm mại của , giọng rên rỉ ngọt ngào, toàn bộ con người sạch có tạp chất. chính là bị ôm, thừa nhận dục vọng của , sức mạnh của , ôm ấp của , cho tất cả những gì có thể cho .

      chưa bao giờ mượn cơ hội đưa ra bất cứ cầu gì ── lễ vật, tiền, nhân vật, chức vụ… Cái gì cũng có. Nếu nhất định phải ra, thứ duy nhất nhiều lần cầu chính là ── “ cần” .

      cách khác, chính là trong mắt , có thứ gì có thể hấp dẫn được , có thứ gì muốn lấy từ người cả.

      Thân phận của , quyền lực, gia thế, dáng vẻ…

      Thân Đồ Mặc đột nhiên phát bản thân có chút khó chịu.

      Thấy Thân Đồ Mặc chỉ nhìn chằm chằm lời nào, Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức làm nhanh động tác tay ── đúng là muốn chết, Thân Đồ Mặc khó có khi “Bất động ”, lại còn ngu ngốc hỏi người ta sao lại bất động!

      lên .” Vốn dĩ định làm, nhưng bây giờ tâm tình có chút hỏng bét rồi.

      “…” Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, hơi nhấc mông lên, cự vật dưới đóa hoa quả nhiên cũng thuận thế đứng dậy, để cho nó khéo léo đưa đẩy đỉnh đầu cực đại vào giữa khe hở , vừa muốn dùng sức ngồi “ lên”, thắt lưng lại bị giữ lại.

      “… Tôi bảo lên lầu.”

      Oanh! Quả bom màu đỏ mặt nổ tung, thậm chí cảm thấy đỉnh đầu mình nhất định bốc lên hơi nước, lỗ tai nóng giống như bị hỏa thiêu.

      “Tôi, thực xin lỗi, tôi…”

      “Đừng nhúc nhích.” Thân Đồ Mặc khàn giọng cổ họng ngăn cản giãy dụa, khẩn trương, thân thể khẽ hàm chứa mũi nhọn dục vọng của ngừng co rút lại, giống như hé ra cái miệng hút … Nếu trong đầu còn lưu lại hình ảnh thê thảm của hôm kia, sớm đem nuốt vào bụng, bất kể có mưu đồ gì với mình !

      “Đúng, thực xin lỗi!” Thấy khó chịu nhăn mi lại, cho dù có ngốc cũng biết nhẫn nại.

      Đợi cho Thân Đồ Mặc buông ra tay, Hà Nhạc Nhạc lảo đảo ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm ngăn trở cảnh xuân trước người, lửa đỏ mặt chưa hạ ──

      “Cảm ơn, cám ơn ngài!”

      Bỏ lại câu cảm tạ, Hà Nhạc Nhạc như lửa đốt mông bay nhanh thoát ra khỏi phòng tắm.

      Rất lâu sau đó, Thân Đồ Mặc trong bồn tắm còn nhớ lại: Trong ngoài nước, có loại phim điện ảnh hay truyền hình gì, có người đàn ông nào bởi vì làm người phụ nữ mà bị ta thành khẩn cảm tạ như vậy sao?

      Đúng là cmn gặp quỷ! phải là lão tử nhà trở về đấy chứ!

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 50: Chơi cho tôi xem

      Nguy rồi! Mục Duy còn chưa ăn cơm xong, bị Thân Đồ Mặc kéo xuống lầu…

      Tuy nhiên thang máy hề cho thời gian để suy nghĩ, nhanh chóng từ lầu 5 lên lầu 6. Lúc cửa thang máy mở ra, quả … có ý nghĩ muốn bước vào.

      sợ Mục Duy lắm.

      Dù cho ta từng ác độc gây tổn thương thân thể , nhưng vẫn sợ ta. chỉ là… Rất thích cùng loại “Trẻ con hư hỏng ” này tiếp xúc mà thôi.

      Tùy hứng đùa bỡn người khác, hay trốn tránh trách nhiệm, coi việc uy hiếp người khác là lẽ đương nhiên, hoàn toàn tùy tâm sở dục ( thích làm gì làm, quan tâm suy nghĩ của người khác), Mục Duy hoàn toàn bộc lộ hết những mặt tối của mình, cùng với hình ảnh hào phóng, lịch tao nhã lúc mới gặp giống như hai người khác nhau. Theo lời của Tổng giám đốc Địch lúc trước, đại khái có thể đoán được gia thế của Mục Duy nhất định là cao tới mức những người bình thường có cách nào với tới, ta cũng có đủ tư cách để kiêu ngạo ương ngạnh. biết thế giới này là vậy, những nguời có địa vị cao có thể tùy ý đè ép những người ở tầng lớp thấp hơn, thân là tầng lớp thấp kém, bị bắt nạt, bị nhục nhã, bị oan, chỉ thể phản kháng, còn phải cười vui vẻ chấp nhận.

      “Xin lỗi Mục tiên sinh, tôi đổi cho phần khác ──” đứng ngoài cửa phòng ngủ, Hà Nhạc Nhạc kính cẩn mở miệng.

      Bùm bùm! Bát đũa bàn cơm của Mục Duy vỡ tan, nước canh vấy bẩn giường, thậm chí cả tủ quần áo bên cạnh cũng hỗn độn theo.

      “Sao dám làm thế!” Mục Duy nghiến răng nghiến lợi .

      Khuôn mặt ửng hồng, tóc mai hơi ẩm ướt… Người phụ này thiếu đàn ông chết sao? Chân trước còn ở đây hỏi “Muốn làm gì” mới có thể làm cho nguôi giận, chân sau liền cùng người đàn ông khác làm đến thân mệt mỏi mới chịu trở về!

      phải hỏi tôi, muốn làm gì tôi mới nguôi giận phải sao? Được, tôi cho biết.”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn sàn nhà dơ bẩn, suy nghĩ biết nên bắt đầu thu dọn từ đâu đây, “Mời .”

      “Cởi quần áo.”

      “…” có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Mục Duy, ánh mắt dừng lại hai đoạn thạch cao cùng với mấy chỗ bị băng vải người ta tuần tra phen, “ bây giờ, thể làm.”

      thể! ta lại còn dám thể! Khóe miệng run rẩy giương lên, “ cảm thấy tôi có tính thú với người phụ nữ vừa mới làm cùng với người đàn ông khác ư? Cái tôi muốn chính là chơi cho tôi xem. Tôi muốn xem chút, có chỗ nào hơn người, có thể làm cho Địch Phi Vân chọn, lại làm cho Nguyễn Lân và Thân Đồ thích buông tay.”

      “… Có phải chỉ cần, tôi chơi cho xem, nguôi giận, bình tĩnh dùng cơm, nghỉ ngơi, phối hợp với công việc của tôi ?”

      đàm phán điều kiện với tôi đấy à?”

      dám, tôi tin tưởng Mục tiên sinh thân phận cao quý, địa vị được mọi người tôn sùng , nhân sĩ thượng lưu, hẳn nuốt lời với loại phụ nữ hèn mọn đê tiện như tôi.”

      Khích tướng? ”Hừ.”

      “… cho phép tôi thu dọn nơi này trước .”

      Đỡ Mục Duy lên xe lăn xong, Hà Nhạc Nhạc bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn phòng.

      “Tôi chuẩn bị cơm lần nữa , cầu gì thêm ?”

      ta muốn vừa ăn vừa xem sao?

      Hà Nhạc Nhạc vừa , lần liền nửa giờ thấy bóng người, ngay lúc Mục Duy đoán có lẽ chạy trốn rồi thang máy truyền đến động tĩnh, Hà Nhạc Nhạc đặt đồ ăn lên bàn.

      “Bắt đầu .”

      “… Được.”

      Ba phút sau.

      Mục Duy xem những động tác cùng sắc thái vô cùng khoa trương của các nhân vật hoạt hình tivi, trán nổi đầy gân xanh. này, này cả gan dám cho xem hoạt hình H!

      “Gì, , ! muốn chết à!”

      Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh nhìn ta, nhưng dưới bình tĩnh ấy còn có tia ngượng ngùng thể che lấp, “Tôi… Trước kia, cũng xem cái này…”

      “…” hề sai. Mục Duy cảm thấy bản thân mình dùng hết khí lực, kết quả lại chỉ để đánh lên cục bông mềm mại.” bị ngu sao? Cái tôi muốn là chính tự ── ”

      “Mục tiên sinh!” đương nhiên biết ý của ta. mặt Hà Nhạc Nhạc lên vẻ mệt mỏi, có chút vô lễ cắt lời Mục Duy.

      “Xin lỗi Mục tiên sinh, xin tha thứ cho vô lễ của tôi. Tôi biết lấy thân phận và năng lực của tôi, có tư cách gì để đối kháng với , chỉ cần dùng cú điện thoại có thể làm cho tôi ngay lập tức biến mất khỏi thế giới này, cũng có thể tận tình nhục nhã tôi… Nhưng, nếu có thể, xin buông tha cho tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đối địch với , tôi chỉ là… tôi chỉ là con kiến có thể tùy ý dẫm đạp dưới lòng bàn chân mình mà thôi.”

      “…” Những lời cầu xin, từng nghe rất nhiều, nghe đến mòn cả tai, nhưng cái kiểu mang vẻ mặt bình tĩnh, kiêu ngạo siểm nịnh như thế cầu xin người khác… Làm cho cảm thấy giống như chỉ dỗ dành đứa trẻ con hờn dỗi mà thôi!” Nếu tôi sao?”

      Hà Nhạc Nhạc nhìn ta, vẻ mặt lặng im, hề có chút bi thương hay tức giận nào, thậm chí ngay cả bất đắc dĩ cũng nhìn ra được, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đường cong mềm mại, giống như những tượng phật trong miếu hoang dù cho bị người ta quên lãng cũng luôn giữ được khoan dung độ lượng, Mục Duy nhìn hồi lâu, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi thể hiểu .

      Giống như trước ngực đột nhiên bị khoét khoảng trống lớn, lục phủ ngũ tạng đều biến mất, cảm giác khó chịu làm cho toàn thân run rẩy. Những gương mặt khổ sở liên tục cầu xin lướt qua trong óc ── Cảm giác sợ hãi lẫn đau đớn trước nay chưa từng có bao phủ toàn bộ thân thể !

      Cảm giác áy náy?

      Chết tiệt cảm giác áy náy này là sao đây! Sao mình lại có thể có loại cảm giác này chứ! ”── ”

      Hà Nhạc Nhạc đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Hình như Tần tiên sinh uống rượu, tôi xuống xem sao.”

      “Đứng lại!” Mục Duy gọi lại nhưng hoàn toàn biết bản thân mình muốn gì, ấy vừa mới gì nhỉ?” , sao lại biết Tần Chi Tu uống rượu?” Đây là lầu 6, sao có thể nhìn thấy được!

      “… Bởi vì tôi nghe tiếng xe của Quý tiên sinh dừng trước cửa mà hề trực tiếp chạy vào gara.” Hà Nhạc Nhạc thản nhiên đưa ra lời giải thích.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 51: Như say như

      Hà Nhạc Nhạc bấm nút thang máy xuống lầu, khẽ thở dài.

      Khu biệt thự tư nhân cách xa ồn ào của thành phố, nên thanh phanh lại của ô tô có vẻ phá lệ chói tai, nhưng nếu trước mặt vị quý công tử nhìn người khác ngạo mạn ương ngạnh ai sánh bằng kia, tiếng phanh lại đó quả thực giống như thanh của đấng cứu thế.

      Thân Đồ và Nguyễn Lân đều ở nhà trọ, vì thế người lúc này về nhà trọ chỉ có thể là Quý Tiết và Tần Chi Tu. Ban ngày lúc nghe được tin tức kia còn có chút lo lắng biết Tần Chi Tu có phản ứng gì khác thường , tại tiếng phanh kia trực tiếp cho kết quả. Hơn nữa, Quý Tiết phanh lại mạnh như vậy, rất ràng cũng mang theo cảm xúc.

      Khi cửa thang máy mở ra, ngoài cửa, Quý Tiết nhìn thấy liền giật mình, dường như bị dọa sợ.

      Nhìn mỹ nam thanh nhã nằm đầu vai của Quý Tiết, Hà Nhạc Nhạc khẽ gật đầu, “Tôi nấu ít canh giaỉ rượu.”

      Quý Tiết khẽ hừ tiếng, cũng thèm gì.

      “Tần Chỉ Tu! Cậu thanh tỉnh chút ! Người phụ nữ kia ràng đùa giỡn cậu! ta vốn chưa hề chấm dứt với bạn trai, mỗi khi đổi người đều hẹn cậu ra ngoài, còn làm như tốt bụng kêu để cho “Đệ đệ” thẩm tra! Gặp quỷ! Có người đàn ông nào mù đến mức nhìn ra cậu có ý với ta, ta căn bản chỉ muốn mượn cậu nâng giá trị của mình lên mà thôi! Bây giờ tên phú nhị đại nào cũng ném tiền cho ta, muốn coi tiền như rác dùng để tìm kiếm vai diễn trong giới nghệ sĩ ta liền quay sang cậu. Ngay cả quỷ cũng biết đến việc này, chỉ số thông minh của thiên tài nhà cậu ném đâu rồi?”

      cần nhiều lời, tôi muốn nhân vật, sắp xếp .”

      “Tôi sắp xếp? Được, bây giờ tôi phải tìm Thân Đồ, để cho ta đá Đỗ Y ra khỏi đoàn làm phim, cậu cũng đừng nghĩ lấy được nhân vật gì.”

      “Quý Tiết ── ”

      Cốc cốc cốc!

      Nghe được hai người khắc khẩu, Hà Nhạc Nhạc bưng canh giải rượu đứng cạnh cửa phòng ngủ, tiến cũng được, lùi cũng xong, đành phải gõ gõ cửa ý bảo đến.

      Bên giường, Quý Tiết trong nháy mắt nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc liền nhíu chặt mày, nhưng nhìn thấy canh giải rượu trong tay , liền lạnh lẽo, nghiêm mặt, ngậm miệng lại, xoay người ngồi vào sô pha hút thuốc.

      “Tần tiên sinh, canh giải rượu, uống vào thoải mái hơn.” Hà Nhạc Nhạc đem khay đặt lên tủ đầu giường.

      Tần Chi Tu nửa nằm giường, nhìn Hà Nhạc Nhạc, lại nhìn Quý Tiết, khẽ mở ra hai nút áo trước cổ ra để giảm bớt khó chịu, hơi hơi lộ ra da thịt trước ngực.

      “Đắng ?”

      “. . . Có chút.”

      uống trước ngụm .”

      Hà Nhạc Nhạc tại sao, nhưng vẫn lấy thìa uống ngụm ── “A. . .”
      Nước canh vừa mới vào miệng, hương rươụ nồng đậm trong nháy mắt đập vào mặt , thắt lưng bị người ta ôm vào lòng, bị thô lỗ xâm nhập, chất lỏng trong miệng bất thình lình bị kẻ xâm lược dã man thổi quét còn giọt.

      Sau lúc lâu, Tần Chi Tu mới buông Hà Nhạc Nhạc ra, liếc nhìn thần sắc trầm của Quý Tiết, “Như vậy, liền đắng nữa.”

      ta rốt cuộc say hay tỉnh vậy? Hà Nhạc Nhạc quệt lau vết nước bên khóe miệng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, “Tôi đổi cái thìa khác.”

      cần, đút cho tôi là được rồi. Hay là muốn?”

      Hà Nhạc Nhạc biết gì nhìn Tần Chi Tu trước mắt, biết là nhìn nhầm, hay là Tần Chi Tu say rượu biến thành con người khác, lúc này Tần Chi Tu, khóe mắt đuôi lông mày mang theo cổ mị ý hấp dẫn người khác, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn, non mềm tràn đầy xuân sắc, cái cổ thon dài lộ ra đường cong tao nhã, quần áo trước ngực nửa lộ ra, nửa dấu hấp dẫn người ta muốn nhìn trộm.

      “Tần Chi Tu!”

      “Ừ? phải muốn tìm Thân Đồ sao? , thuận tiện đóng cửa lại giúp tôi.” Tần Chi Tu cúi đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, tiếp tục cởi bỏ nút áo của mình.

      “. . . Cậu muốn chọc giận tôi sao? Tôi bảo cậu cách xa ta ra!” Quý Tiết giận dữ nhấn tàn thuốc xuống, hung tợn trừng mắt với Hà Nhạc Nhạc, “Phụ nữ tôi gặp qua rất nhiều, vẫn chưa thấy người tiện như ! Giường ai cũng muốn leo lên ? Cút!”

      “. . .” Đàn ông gặp qua nhiều lắm, nhưng chuyện luôn khó nghe như thế, ta chính là người thứ hai.

      Hà Nhạc Nhạc cầm thìa, vừa muốn xoay người rời , Tần Chi Tu lại cầm tay kéo đặt lên giường.

      “Đừng nhúc nhích.” Tần Chi Tu tay đặt bên tai , tay cởi ra dây lưng, nhưng ràng nhìn thấy trong đôi mắt của ta ── vô cùng thanh tỉnh.

      “Tần Chi Tu!”

      “Tần Chi Tu tôi, thích người khác thay đổi.” Tần Chi Tu dừng tay chút, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Tiết, “Chuyện tôi muốn làm làm, tôi cũng làm chút chuyện muốn tôi làm. Rất công bằng đúng .”

      “Cậu. . .”

      Thấy Quý Tiết vẫn còn do dự, Tần Chi Tu cúi đầu hôn bên tai Hà Nhạc Nhạc, cánh tay thon dài vốn dĩ cởi ra dây lưng ngược lại bây giờ lại vói vào trong quần áo của Hà Nhạc Nhạc.

      xin lỗi.” Nghe đượcTần Chi Tu hạ thấp giọng bên tai, Hà Nhạc Nhạc chợt sáng tỏ, khỏi cười khổ trong lòng. Tiểu tử này cư nhiên lợi dụng chán ghét cuả Quý Tiết với để bức Quý Tiết vào khuôn khổ!

      “Đủ!” Quý Tiết cuối cùng vẫn tiến lên ngăn Tần Chi Tu, vô cùng căm ghét liếc Hà Nhạc Nhạc giường, bất đắc dĩ với Tần Chi Tu: “Tôi biết rồi. Thay vì để cho cậu nhàm chán cùng với người phụ nữ này. . . Tôi cho cậu nhân vật mà cậu muốn, thuận tiện để cho cậu thấy ràng người phụ nữ kia đến tột cùng có đáng giá để cho cậu uống rượu nhiều lần như vậy !” Cuối cùng ta hướng Hà Nhạc Nhạc, “Bảo cút nghe thấy sao!”

      Hà Nhạc Nhạc đứng lên, “Có muốn cái thìa khác ?”

      Tần Chi Tu mỉm cười, bưng lên bát ngửa đầu uống cạn. “Cám ơn.” câu hai ý nghĩa.

      Hà Nhạc Nhạc nhận lại bát, dịu dàng nhìn ta mỉm cười, khóe môi cũng cong lên chút, nhàng lắc đầu.

      Quý Tiết buồn giận nhìn chằm chằm thân ảnh Hà Nhạc Nhạc, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi phòng, phiền chán trong lòng vẫn chút nào giảm xuống. Người phụ nữ này càng ngày càng làm cho bực mình!

      này rất có ý tứ.” Tần Chi Tu ở bên cạnh cởi quần áo, vào phòng tắm.

      “Có ý tứ?”

      gặp qua trẻ tuổi nào có tính tình như vậy chưa, từ đầu tới cuối bình lặng như nước, bình thản ung dung, quan tâm hơn thua?”

      Thí! Quý Tiết tức giận trừng mắt nhìn qua. Còn “Như nước”! Đó là do tiểu tử cậu chưa thấy qua lúc ta dâm đãng đấy!

      Trong đầu ngừng thoáng lên hình ảnh lần đó cùng với Nguyễn Lân ở trong thang máy kích tình, hô hấp Quý Tiết khỏi ồ ồ dồn dập. . . Chết tiệt, vì bọn họ! Khiến cho bây giờ mỗi lần thấy thang máy liền bốc hỏa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :