1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng - Tử Túy Kim Mê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Rum23

      Rum23 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      19
      Tiếp tục hóng chuyện mới ^_^
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    2. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 15: Họa giấy hay họa trong tâm


      Ly Nam Khê đem chén bạch ngọc đặt lại bàn trà, vừa vừa quay đầu lại nhìn nó vài lần. Đến khi ngồi xuống nàng mới thu hồi tâm tư, nhìn nam tử ngồi phía trước bàn. Nhưng bất ngờ phát vẽ tranh.


      Hơn nữa, xem động tác của , hình như……


      vẽ nàng sao?


      Ly Nam Khê trong lòng thất kinh, lại sợ hiểu lầm , liền chú ý quan sát trong chốc lát. Thấy thỉnh thoảng nhìn về phía nàng rồi sau đó lại thỉnh thoảng đề bút, lúc này nàng càng thêm chắc chắn.


      Ly Nam Khê có chút thấp thỏm.


      Danh dự nữ tử cực kỳ quan trọng. Đặc biệt là nữ tử chưa lấy chồng, thời thời khắc khắc đều phải chú ý. Nếu như bức họa của nàng rơi vào tay người ngoài, đặc biệt là nam tử, là quá thỏa đáng!


      Ly Nam Khê muốn gây xung đột chính diện với người này nên cân nhắc chút rồi uyển chuyển : “ biết đại nhân muốn ta hỗ trợ làm việc gì? Nếu trong khả năng cho phép, ta tất nhiên cự tuyệt. Nhưng nếu là việc ta làm được, còn thỉnh đại nhân chọn phương pháp khác.”


      Mặc dù nàng có suy nghĩ muốn cứu Thẩm Vĩ ra ngoài, nhưng có nghĩa là nàng sãn sàng làm chuyện tổn hại đến danh dự của mình.


      Trọng Đình Xuyên vốn định thuận miệng đáp tiếng, ngước mắt nhìn mới phát tay của tiểu nuơng nắm chặt, thân mình ngiêng về trước, đáy mắt vốn trầm tĩnh bây giờ lại tràn đầy nôn nóng cùng hoảng loạn, bất an.


      Cân nhắc chút, Trọng Đình Xuyên cũng có chút hiểu được, ngữ khí thanh đạm mở miệng: “Ngươi đừng lo. Ta tất nhiên để cho ngươi khó xử.”


      Tuy muốn chờ vẽ xong cho nàng xem, nàng liền có thể hiểu ý tứ của là gì. Nhưng lại có chút muốn nhìn thấy bộ dạng khẩn trương khổ sở của tiểu nha đầu này, khó có khi mở miệng giải thích : “Ngươi yên tâm. Ta vẽ khác chút, tuyệt đối làm người khác nhận ra là ngươi. Còn chuyện ngươi vào đây ——”


      tùy ý chỉ bên ngoài, “Thị vệ ở đây đều là thủ hạ của ta, tất nhiên đem việc này cho người khác.”


      Lúc trước, Ly Nam Khê thấy qua phương thức hành của nên cũng có chút hiểu được tính tình của . Chỉ là dự đoán được là lại có thể mở miệng an ủi nàng. Hơn nữa, bị đoán trúng tâm tư khiến nàng có chút luống cuống, ngơ ngẩn gật gật đầu. Nhờ lời vừa rồi của , thấp thỏm lo lắng của nàng cũng biến mất.


      biết vì sao, tuy người khác tính tình tốt lắm, nhưng nàng lại tin tưởng là người nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu cam đoan nhất định làm được.


      Trọng Đình Xuyên thấy nàng hề nghi hoặc nữa khóe môi cong lên, tiếp tục đề bút vẽ tranh.


      Thời điểm đặt bút vẽ tiếp, lại thông thuận cách kỳ lạ, làm cho Trọng Đình Xuyên thầm kinh ngạc.


      Nhớ lại mấy ngày trước, làm thể nào cũng vẽ được gì. Bây giờ có tiểu nha đầu này ở đây, lại có thể vẽ thuận lợi như thế ……


      Trọng Đình Xuyên khỏi ngước mắt liếc nhìn nàng mắt cái.


      Dựa vào ý tứ của Hoàng đế, tuy rằng Trọng gia cùng Ly gia có hôn ước, nhưng nhất định phải chọn nữ nhi của Ly gia làm thê.


      Dù sao năm đó, lúc cần giúp đỡ Ly gia lại hoàn toàn thèm đếm xỉa .


      Mấy ngày trước Hoàng đế cố ý giấu Hoàng hậu triệu vào cung, đơn độc mật đàm, lấy thân phận dượng chuyện với : “Tuy năm đó hôn ước được định ra, nhưng nếu ngươi vô tình với nữ nhi Ly gia, trẫm tất nhiên thành toàn cho ngươi. Chuyện thành thân cũng phải là có cách cứu vãn.” Hoàng đế thấm thía : “Chỉ là trong lòng ngươi phải có chủ ý, đến tột cùng là ngươi vừa ý loại nữ tử nào.”


      Thời gian nhiều. Nếu nhanh chóng quyết định, chờ đến khi Hoàng Hậu cùng Trọng Đại phu nhân chọn, hết thảy liền thành kết cục định.


      Cho nên Hoàng đế hạ cho “lệnh cưỡng chế”, trong vòng mấy ngày tới phải vẽ ra được bộ dáng của nữ tử mà vừa ý. Thậm chí chỉ vì để có thể tĩnh tâm ,còn màng tuyết lớn, đem đưa tới Sơn Minh 'cấm túc'.


      Nhưng chưa từng để tâm nhìn qua nữ tử nào lấy gì để vẽ đây? Chần chừ tới lui, liền chờ được nàng.


      Trọng Đình Xuyên nhanh chóng phác hoạ, nhưng đến khi vẽ ngũ quan lại có chút khó khăn.


      Đem bút ném sang bên, tỉ mỉ nhìn bức họa còn chưa hoàn thành thư án, lại nhìn về phía tiểu nương, vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Cẩn thận ngẫm nghỉ hồi, rốt cục phát ra chuyện.


      Biểu tình của tiểu nương đúng. So với lần nàng hái cỏ trong mưa tuyết ở trạch viện kém xa.


      Lần trước nàng cười đến vui sướng mà thỏa mãn. Lúc này, khuôn mặt nhắn căng chặt, nghiêm túc, có chút giống với gương mặt của những binh sĩ ở thao trường khi duyệt binh.


      Trọng Đình Xuyên mày kiếm nhíu lại, nâng tay gõ lên mặt bàn, trầm ngâm : “Ngươi cười lên thử xem.”


      Nếu là vẽ bộ dáng của nữ tử vừa ý, dù sao cũng phải vẽ bộ dáng lúc tươi cười mới được. Bằng , lừa gạt Hoàng đế thế nào được?


      Ly Nam Khê vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên để phác họa. Đôi mắt lại nhìn chằm chằm bức tường đối diện suy tư, đột nhiên nghe ra câu như vậy.


      Đây chẳng phải là làm khó nàng hay sao a.


      Cả người nam tử lộ ra cỗ khí thế 'người sống chớ đến gần', vừa tự phụ vừa xa cách, lạnh lùng đến nỗi khí trong phòng cũng đóng băng, người ngồi trong phòng cũng vì vậy mà khẩn trương vạn phần. Tình huống như vậy, nàng cmn cười thế nào được?!


      Ly Nam Khê yên lặng nhìn Trọng Đình Xuyên nửa ngày cũng tìm ra lý do thoái thác thích hợp.


      Thấy thần sắc của tiểu nương càng thêm mất tự nhiên, Trọng Đình Xuyên thầm nghi hoặc, mày kiếm nhíu chặt, hàn ý lại càng tăng thêm.


      Ly Nam Khê nhìn ra được chuẩn bị tức giận, trong lòng thất kinh, vội vàng nở nụ cười.


      Nụ cười kia quá mức miễn cưỡng! Tuy là Trọng Đình Xuyên am hiểu giao tiếp cùng nữ tử, cũng nhìn ra là nàng được tự nhiên.


      “Ngươi có gì khó xử sao?” Trọng Đình Xuyên trầm giọng hỏi.


      Ly Nam Khê vội vàng đáp: “ có.”


      Nàng trả lời quá mức nhanh chóng làm Trọng Đình Xuyên nghĩ tới bộ dáng nơm nớp lo sợ của binh sĩ khi đối mặt với .


      Tay chống đỡ lên bàn, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Trọng Đình Xuyên bất đắc dĩ nhàng thở dài, thấp giọng : “Ngươi cứ coi như ta có ở đây .”


      Xưa nay chuyện mạnh mẽ hữu lực, nhưng những lời này ra có chút mơ hồ, lượng lại . Cũng may Ly Nam Khê ly đến gần, cho nên nghe được rất ràng.


      Ly Nam Khê đình trệ trong chốc lát mới phản ứng lại.


      Sợ chính mình nghe lầm, nàng hỏi : “Đại nhân muốn ta —— coi như ngài có ở đây?”


      Nếu người khác để lặp lặp lại nhiều lần như vậy, Trọng Đình Xuyên sớm phát hỏa, phất tay rời .


      Nhưng khi người đối mặt lại là tiểu nương nũng nịu như này……


      còn có thể như thế nào đây?


      Trọng Đình Xuyên nâng tay xoa ấn đường, đề bút nhàn nhạt “Ừ”. Sợ tiểu nha đầu vẫn hiểu ý tứ của mình, chỉ có thể nhẫn nại : “Nếu có thể làm ngươi thả lỏng, cứ coi như ta ở đây là được.”


      Ly Nam Khê lúc này mới hiểu được, rốt cuộc người trước mắt có ý gì. Nàng hoàn toàn dự đoán được người lạnh lùng như lại có thể đưa ra biện pháp như vậy để gạt bỏ căng thẳng của nàng.


      Nghiêm túc mà , như vậy, có điểm đáng ~


      Ý niệm này đột ngột xuất làm Ly Nam Khê bỗng nhiên cứng lại. Đợi nàng phản ứng lại, càng nhìn nam tử trước mắt, nàng càng cảm thấy cái ý niệm kia của mình vớ vẩn đến cực điểm, nhịn được nở nụ cười.


      Trọng Đình Xuyên thấy lời kia quả nhiên có hiệu quả, liền biết nàng là rất sợ , bất đắc dĩ thầm thở dài. Thừa dịp nụ cười còn diện khuôn mặt nhắn của tiểu nương, nhanh chóng nâng bút hoàn thành bức họa.


      Tự mình kiểm tra hồi, cảm thấy có sơ hở gì quá lớn, Trọng Đình Xuyên kêu Ly Nam Khê tới cùng xem, “Như thế nào?”


      Đây là lần đầu tiên họa nữ tử, chính cũng có chút nắm chắc. Dù sao cũng là vật trình lên Hoàng đế, chung quy thể quá kém.


      Tuy vừa trải qua trận hoảng loạn, nhưng lúc này Ly Nam Khê đối mặt với lại quá khẩn trương như trước. Mặc dù bây giờ hai người cách nhau chưa quá ba thước, nàng vẫn có thể tương đối trấn định.


      Thấy nam tử trước mặt coi trọng chuyện vẽ tranh như vậy, Ly Nam Khê liền hảo tâm giúp nhìn thử.


      Tuy nét bút của vừa thô vừa bay bổng, nhưng bức họa lại rất nhu hòa và ôn nhã. Bởi vì cố ý nên tướng mạo của nữ tử trong tranh tương đối khác so với nàng, chỉ có nụ cười cùng đuôi lông mày cong cong kia là có chút giống.


      Ly Nam Khê thở dài: “ xinh đẹp.”


      Trọng Đình Xuyên thu lại mấy tờ giấy thư án. Nghe nàng nữ tử trong tranh đẹp, liền liếc mắt nhìn bức họa cái, với Ly Nam Khê: “Vẫn bằng phần của ngươi.” ( lấy lòng vợ lộ liễu quá nha~~)


      Tuy tướng mạo của Ly Nam Khê từ đến lớn được rất nhiều người khen, nhưng lúc này cũng khỏi sửng sốt.


      biết vì sao, trăm ngàn câu ca ngợi kia đều sánh bằng câu nhàn nhạt mà kinh tâm động phách của .


      Trọng Đình Xuyên đem bức họa đặt lên bàn chờ cho nét mực khô thấy Ly Nam Khê bên cạnh xoa đầu gối. Có lẽ vừa rồi nàng giữ nguyên tư thế trong thời gian dài nên sợ là chân tê rần, liền lấy trà từ trong hộc bên cạnh ra, hỏi: “Có muốn uống chén trà ?”


      Ly Nam Khê nhớ đến tỷ tỷ còn chờ ở bên ngoài nên muốn tiếp tục trì hoãn, uyển chuyện từ chối: “Đa tạ đại nhân. Ta khát.”


      Trọng Đình Xuyên có chút phức tạp nhìn lướt qua hai chân của tiểu nương, khóe môi khẽ động, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt “Ừ” tiếng. xong liền gọi Thường Phúc lại đây để đưa Ly Nam Khê cùng Thẩm Vĩ ra cửa.



      Thẩm Vĩ bị Trọng Đình Xuyên phạt đứng ở bàn đá, hai tay để thẳng tắp bên hông, mặc dù khóc đến khản cổ nhưng từ đầu tới cuối đều dám lơi lỏng. Ly Nam Khê lúc trước bất quá chỉ là ngồi lát chân tê dại, bị giằng co lâu như vậy, hai chân có lẽ sớm còn tri giác.


      cái gì cũng chịu tự mình , náo loạn muốn Ly Nam Khê ôm .


      Trọng Đình Xuyên hướng Thường Phúc liếc cái.


      Thường Phúc liền trực tiếp đem Thẩm Vĩ nhấc lên, vài bước ra khỏi sân, đem ném cho nha hoàn cùng bà tử của Thẩm gia.


      Thẩm Vĩ lúc trước khóc đến mức cuồng loạn, cổ họng sớm ra lời. Nhưng mặc dù bị như vậy, lúc được bà tử cõng lưng vẫn còn sức gào rống: “Chuyện hôm nay ai cũng được ra ngoài! Ai dám tiết lộ dù chỉ nửa chữ, ta liền xé nát miệng của !” Chuyện hôm nay quá mức mất mặt. tuyệt đối thể để cho người khác biết!


      ở bên kia kêu la om sòm, Tứ nương bên này lại lo lắng tình cảnh vừa rồi của Ly Nam Khê.


      Ly Nam Khê cười trấn an nàng: “ có gì. Muội vừa rồi chỉ là cùng đàm luận bức họa cùng chủ nhân sân viện kia. Sau đó liền để bọn muội .”


      ?” Tảng đá trong lòng Tứ nương cuối cùng cũng rơi xuống, “Ta thấy qua thời gian rồi mà muội còn chưa ra, chỉ sợ muội bị người ta làm khó dễ. Muốn vào tìm muội nhưng lại được.”


      Ly Nam Khê biết tỷ tỷ là tâm lo lắng cho nàng, liền ôn cánh tay của tỷ tỷ, “Tất nhiên là như thế. Chủ nhân nơi đây là võ tướng, hiểu về họa cho lắm, biết được muội là nữ nhi Ly gia nên mới muốn muội nhìn giúp.”


      Lời này của nàng nửa nửa giả, bất quá Tứ nương lại tin.


      Dù sao tổ phụ các nàng cũng là Ly Đại học sĩ. Học trò Ly Đại học sĩ khắp thiên hạ, Ly gia ở kinh thành cũng rất có danh vọng. Con cháu Ly gia có thể thừa sức giúp mãng phu bình phẩm bức tranh.


      được vài bước, Tứ nương bỗng quay đầu lại nhìn về phía cổng của sân viện vừa rồi. Lại thấy bên trong cánh cửa có nam tử cực kỳ cao lớn nhìn về phía bên này.


      Ánh mắt của cực kỳ lãnh lệ, mặc dù ở xa như vậy vẫn làm cho người khác cảm thấy lãnh lẽo đến tâm can.


      Tứ nương kinh hãi tột độ, nhịn được toàn thân run rẩy, vội vàng nghiêng mặt tránh .


      Ly Nam Khê phát giác tỷ tỷ khẩn trương, muốn quay đầu lại xem có chuyện gì lại bị Tứ nương giữ chặt, vội vàng rời .

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      còn lạnh như vậy
      kiên quyết lấy nữ nhi Ly gia hở
      :yoyo47:
      hừ, ta chờ cảnh bám theo lấy lòng vợ đây
      Pe MickTĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    4. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 16: Chuyến viếng thăm bất ngờ.


      Thẩm phu nhân nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Vĩ đau lòng thôi. Chẳng cần phân biệt nguyên do liền phạt toàn bộ nha hoàn bà tử theo Thẩm Vĩ quỳ xuống, ngay cả người hầu hạ bên Thẩm Lâm cũng may mắn thoát khỏi.


      Thời điểm nhìn về phía Tứ nương, tuy sắc mặt Thẩm phu nhân quá tốt nhưng khóe miệng lại cười, “ biết chuyện này, là làm sao vậy?”


      Thẩm Vĩ sớm bị Thẩm phu nhân ôm ở trong ngực. Vừa thấy Thẩm phu nhân khó xử Tứ nương, vội ôm chặt cổ Thẩm phu nhân, thân mật cọ cọ, tùy tay chỉ về hướng những nha hoàn bà tử quỳ, : “Là các nàng chăm sóc chu toàn, làm hại ta ngã từ núi giả xuống, ta, ta mới khóc.”


      Đây là cái cớ mà lúc đường trở về nghĩ ra được. cách này, vừa làm quá mất mặt, còn có thể giải thích vì sao khóc lợi hại như vậy.


      Thẩm Vĩ vừa mở miệng, giọng nghẹn ngào kia khiến cho Thẩm phu nhân đau lòng rơi nước mắt, lập tức trách phạt bọn nha hoàn bà tử.


      Tứ nương tiến lên hành lễ nhận lỗi, “Là ta chăm sóc chu toàn, phụ phó thác của ngài.”


      Thẩm phu nhân cũng đáp lời, hiển nhiên cho rằng đây là lỗi của nàng.


      Thẩm Vĩ ghé vào vai Thẩm phu nhân, lặng lẽ liếc nhìn Ly Nam Khê. Thấy Ly Nam Khê quét mắt về phía cái, Thẩm Vĩ vội vàng rụt rụt cổ, thanh hờn dỗi : “ quan hệ cùng Tứ biểu di. Ta chạy nhanh, lại trốn ở bên trong núi giả, biểu di là đuổi kịp ta.”


      Nửa đường trở về Ly Nam Khê cùng qua, nếu dám kéo Tứ nương xuống nước, nàng đem chuyện bị phạt ở trong sân kia kể hết cho mọi người nghe.


      Thẩm Vĩ tất nhiên là muốn chuyện bị mất mặt lộ ra ngoài. giờ thấy Ly Nam Khê nhìn , Thẩm Vĩ đành phải mở miệng thay Tứ nương giải vây.


      Nghe lúc ấy Tứ nương ở bên cạnh Thẩm Vĩ, sắc mặt Thẩm phu nhân liền khá hơn. Nhưng đối đãi với Tứ nương còn thân thiện như trước.


      Lệnh nha hoàn bên người mang đến chút nước mật ong, Thẩm phu nhân ngồi ghế vừa tự tay đút Thẩm Vĩ uống mật ong nhuận hầu, vừa trò chuyện với Trang thị và tiểu Lương thị. chuyện được lát Thẩm phu nhân bảo thân mình mệt mỏi, đứng dậy trở về sân viện của mình nghỉ ngơi.


      Trang thị cùng Lương thị cũng mang theo hai nữ nhi trở về sân. Vừa vào sân đóng cửa, Trang thị liền hỏi chuyện của Thẩm Vĩ.


      Liên quan đến chuyện Thẩm Vĩ gây nên, Ly Nam Khê đều mực kể mọi chuyện. Có điều những chuyện khác, nàng dùng lại cái cớ mà nàng dùng với tỷ tỷ.


      Nghe nữ nhi kể hành vi của Thẩm Vĩ, Trang thị cùng tiểu Lương thị đều có tức giận.


      Đặc biệt là tiểu Lương thị.


      Nguyên bản là muốn mang theo mẫu tử Trang thị ra ngoài vài ngày để bọn họ đỡ tịch mịch, nhất là từ khi thấy Ly Nam Khê, bà càng thêm quan tâm đến đứa này. Nào biết lại xảy ra chuyện như vậy. những thể giải sầu, bọn còn bị vướng vào phiền toái đáng có.


      “Ngày mai ngươi liền mang theo Tây Tây các nàng trở về thôi. Qua chút thời gian ta lại tìm ngươi chuyện.” Tiểu Lương thị nghĩ đến thái độ lãnh đạm của Thẩm thị đối với Tứ nương cùng Ly Nam Khê, mày liễu dựng ngược : “ ràng tình phải là Tây Tây cùng Trúc tỷ nhi sai, bà ta lại bày sắc mặt khó coi đó ra cho ai xem chứ!”


      Tiểu Lương thị tính tình bộc trực, đặc biệt là ở trước mặt người trong nhà càng thêm thẳng thắn, giấu giếm. Cũng chính vì nguyên nhân này nên quan hệ của Trang thị cùng tẩu tẩu lúc còn chưa xuất giá vẫn luôn rất tốt.


      Thấy Lương thị che chở nữ nhi của mình như vậy, Trang thị nghĩ đến thái độ bài xích tẩu tẩu của mình lúc trước, trong lòng có chút áy náy.


      Nghiêm túc mà , nếu Tây Tây gả đến Trang gia, biết gốc biết rễ, lại có bà bà (mẹ chồng) như tẩu tẩu, ngược lại cũng tệ. Điều duy nhất làm bà cố kỵ chính là, đứa Minh Dự kia từ được Trang gia nâng niu từng li từng tý, thích hợp với đứa yếu ớt cần được che chở như Tây Tây.


      Tây Tây là đứa được Tứ phòng các bà nuông chiều hết mực, được phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên.


      Tây Tây cùng Trúc tỷ nhi lại bất đồng.


      Trúc tỷ nhi tính tình trầm ổn văn tĩnh, phụng dưỡng bà bà công công tất nhiên chu toàn, chỉ cần cùng phu quân tương kính như tân ngày tháng phu thê của bọn họ trải qua cũng xem như tồi.


      Hơn nữa, Trang Minh Dự là người mà tiểu Lương thị đau nhất…… Mặc dù sau này thể tử của Trang Minh Dự có tốt đến thế nào chăng nữa, chỉ sợ là ở trong mắt bà bà cũng thể nào so với nhi tử của mình.


      Trang thị chính là luyến tiếc tiểu nữ nhi tương lai phải chịu ủy khuất. Mặc dù đó là nhà ca ca bà cũng được. Bởi vậy lúc trước bà mới hùa theo cái ý tưởng kia của tẩu tẩu. Nhưng hôm nay thấy tiểu Lương thị che chở nữ nhi bà như vậy, Trang thị lại có chút dao động.


      Tiểu Lương thị thấy Trang thị thần sắc bất định, nghĩ là bà còn vì chuyện của Thẩm gia mà vui, liền nắm tay bà : “Ngươi ngày mai cứ trở về thôi, đừng nghĩ gì cả. Nếu bà ta hỏi nguyên do, ta liền giúp ngươi tìm cớ.”


      Lúc trước ba vị phu nhân cùng nhau dâng hương, mấy ngày nay ở trong chùa vừa vặn trò chuyện làm bạn.


      Thẩm Vĩ tuy rằng khóc rất nhiều, nhưng thân thể lại có nửa điểm vết thương, bất quá chỉ là giọng có chút khàn mà thôi. Thẩm phu nhân cũng tính toán trở về ngay, vẫn như cũ muốn tiếp tục ở lại Sơn Minh như dâng hương.


      Nếu bây giờ Trang thị đột nhiên mang theo hai nữ nhi rời , quả là có chút đột ngột.



      Trang thị vội : “Tẩu tẩu cần khó xử. Ngày mai lúc thấy Thẩm phu nhân ta tự mình từ biệt bà ta.”


      Trang thị nếu là tự mình từ biệt Tứ nương cùng Ly Nam Khê cũng phải theo. Tiểu Lương thị muốn hai tiểu nương lại chịu ủy khuất, liền khuyên can Trang thị. Cuối cùng sau hồi giằng co, hai tẩu (em chồng - chị dâu) quyết định xem thử tình huống ngày mai như thế nào rồi quyết định.


      Ai ngờ cần chờ đến ngày hôm sau, trước khi mặt trời xuống núi ngày hôm đó Trang thị có lý do để rời .


      ——Ly Lão phu nhân cho người đưa tin tới, muốn bà sáng sớm ngày mai đưa hai nữ nhi trở về. là Quốc công phủ gửi thiệp mời, Trọng Đại phu nhân mời mấy nương của Ly gia ba ngày sau Quốc công phủ làm khách.


      Tin tức này tới vô cùng đột ngột khiến Trang thị kinh ngạc thôi.


      Kỳ chỉ Trang thị mà lúc Ly Lão phu nhân biết được việc này cũng rất là bất ngờ.

      ------------------------------------


      Vừa qua khỏi buổi trưa, mặt trời chói chang phủ đầu. Tuyết mái hiên bắt đầu tan thành nước, Ly gia liền có người tới thăm hỏi.


      ma ma họ Phòng bên người Trọng Đại phu nhân. Bà ta mặc kiện bối tử màu xanh như ý, tóc búi chỉnh tề, vừa thấy Cố ma ma liền cười hàn huyên.


      “Trận này tuyết rơi cũng lớn.” Phòng ma ma thân thiết nắm tay Cố ma ma, “ đường đều là tuyết, ngay cả bộ cũng khó, càng chớ chi đến xe ngựa. Phu nhân vài lần dặn dò ta tới quý phủ, xe đều chuẩn bị tốt, kết quả là tuyết rơi quá lớn nên được.”


      Vị Phòng ma ma này lúc trước Cố ma ma gặp qua. Tuy bà ta theo hầu hạ bên người Trọng đại phu nhân, nhưng phải là quản ma ma. Nếu nhớ lầm bà ta là người chuyên quản khí cụ (vật dụng) trong viện Trọng Đại phu nhân.


      Lời cùng hành động của vị Phòng ma ma này có chút quá thân thiết, còn mơ hồ có chút ý tứ cất nhắc Ly phủ. Nhưng Cố ma ma hoàn toàn tin tưởng lời bà ta, chỉ cùng bà ta cười cười, chút lời khách sáo.


      Hai người hàn huyên trong chốc lát sau, Phòng ma ma liền ra ý đồ đến đây lần này, ra là Trọng đại phu nhân muốn tổ chức bữa tiệc thưởng mai; “Phu nhân chúng ta nghe Nhị phu nhân các nương quý phủ tài mạo xuất chúng, liền có ý muốn thỉnh các nương cùng tới góp vui.”


      Cố ma ma biết phòng ma ma vì sao bỗng nhiên nhắc đến Trọng Nhị phu nhân. Tuy trong lòng bà nghi hoặc nhưng mặt thể chút gì, tiếp tục cùng Phòng ma ma chuyện. Lại qua nén nhang, Cố ma ma tặng Phòng ma ma cây trâm mạ vàng rồi tiễn bà ta rời .


      Cố ma ma liền đến Hải Đường Uyển chuyển lời.


      Trọng Đại phu nhân tuy rằng nhắc lại việc kết thân cùng Ly gia, nhưng cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, ngày thường bà ta cùng người của phủ Quốc Công đối đãi Ly gia nóng cũng lạnh. giờ đột nhiên muốn thỉnh các nương dự tiệc, Ly Lão phu nhân cũng có chút giật mình. Bởi vì ban đầu , là Ly gia trước chọn ra vị nương thích hợp để kết thân rồi thông báo cho Trọng Đại phu nhân. Sao bây giờ lại muốn thay đổi?


      Thấy Lão phu nhân nhìn thiệp mời, Cố ma ma ở bên cạnh liền lên tiếng: “Phòng ma ma dù chưa gì, nhưng lão nô cũng có hỏi bóng hỏi gió vài câu. Hình như là sáng hôm nay, Trọng Nhị phu nhân cùng Trọng Đại phu nhân muốn thỉnh Nhị phu nhân cùng Lục nương đến phủ họ làm khách. Trọng Đại phu nhân liền nếu muốn mời, bằng mời luôn vài vị nương cùng qua. Thứ nhất là để cho náo nhiệt, thứ hai là sau này đều là người trong nhà, nhận thức trước chút cũng tốt.”


      Lời tuy uyển chuyển, kỳ lại mang theo chút ý tứ bên trong. Nhưng nếu lúc trước nhắc tới, vì sao lúc này đột nhiên lại gấp gáp như vậy?


      Ly Lão phu nhân nắm chặt tay vịn bằng gỗ tử đàn làm mấy đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch. Bà hỏi Cố ma ma: “Mấy ngày này tuyết rơi lớn, Nhị phòng khi nào tìm Trọng Nhị phu nhân?”


      Cố ma ma dù sao cũng làm việc ở Ly phủ vài chục năm, ngày thường, trong phủ có chút gió thổi cỏ lay đều qua nổi con mắt của bà. Nghe Lão phu nhân hỏi, Cố ma ma cân nhắc, mở miệng, “Sáng nay Nhị phu nhân lại gửi cho Trọng Nhị phu nhân phong thư.”


      Từ khi Ly gia cùng Trọng gia nhắc lại chuyện kết thân, Trịnh thị cùng Trọng Nhị phu nhân liền thỉnh thoảng thư từ qua lại. Ly Lão phu nhân thấy có gì quá nghiêm trọng nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.


      Nhưng hôm nay Trọng Đại phu nhân đem tình thúc đẩy nhanh hơn, còn cố ý nhắc tới tình của nhị phòng hai nhà, hiển nhiên là vì hành dộng của hai phòng kia hai quá lớn.

      Hoặc là lời cùng việc làm của Trịnh thị làm Trọng Đại phu nhân hiểu lầm.


      “Hồ đồ.” Ly Lão phu nhân trầm giọng : “Nàng ta cho rằng Trọng gia coi trọng loại người chút kiên nhẫn cũng có như nàng?”


      Bà cho người Sơn Minh tự truyền tin cho Trang thị, lại với Cố ma ma : “Ngươi giúp ta ngẫm lại, nên đưa cái gì đáp lại phủ Quốc công thích hợp.”


      Lúc hạ nhân phủ Quốc công tới, thuận tiện tặng mấy sọt hoa quả cực kỳ hiếm lạ, Ly phủ tất nhiên phải đem chút lễ vật đáp lại mới phải.


      Ly Lão phu nhân bị hôm nay biến cố bất ngờ quấy nhiễu đến có chút phiền loạn, liền thương lượng cùng Cố ma ma, “Nếu đưa vải vóc, đưa thiếu thực nên, nhưng Lão Tứ cho người mang đến cũng nhiều, muốn đưa nhiều cũng có cách nào. Đưa rau quả cũng thích hợp.”


      Mặc dù trời bây giờ rất lạnh, phủ Quốc công sợ là cũng thiếu chút rau quả, nếu tặng mấy sọt hiếm lạ qua đây.


      Cố ma ma châm chước : “ bằng lấy nghiên mực Đoan Khê Tứ Lão gia đưa tới? Trọng Cửu gia thích đọc sách. Nếu đưa cái này, Trọng đại phu nhân cũng thập phần cao hứng.”


      Ly Lão phu nhân nghe vậy liền cân nhắc, : “ tồi.”


      Trọng Cửu gia là con ruột của Trọng Đại phu nhân, năm đó mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Tặng lễ cho , Trọng đại phu nhân nhất định vui vẻ. Chỉ là biết, làm như vậy có thể chọc Quốc công gia vui hay .


      Ly Lão phu nhân biết quan hệ giữa Vệ quốc công và Đại phu nhân vẫn luôn tốt. Tuy việc hôn nhân phải được Trọng Đại phu nhân chấp nhận mới được, nhưng người mà sau này cháu bà phải gả cho là Vệ quốc công. Chọc giận bên nào cũng đều tốt.


      “Ngươi tới khố phòng, lấy bình rượu hổ văn ba chân mang tới rồi cùng đưa .” Ly Lão phu nhân phân phó.


      Cố ma ma vội : “Lão phu nhân, bình rượu kia cũng ủ được vài năm rồi.”


      “Cũng chỉ là chút đồ cổ thôi.” Ly Lão phu nhân : “Ngươi cứ mang lại đây.”


      Bình rượu kia nếu là đồ cổ, tự nhiên thể tùy ý mang tặng người. Trọng Cửu gia uống rượu, bình rượu kia vừa nhìn liền biết là cố ý tặng cho Vệ quốc công. Có nghiên mực Đoan Khê lại thêm bình rượu cổ, Trọng Đại phu nhân hay Vệ quốc công đều thể bắt bẻ.


      Đợi Cố ma ma chuẩn bị này đó, Ly Lão phu nhân lại gọi người tới hỏi: “Hạnh Mai có ở đó ?”


      Tiểu nha hoàn được hỏi hồi bẩm: “Thưa có. Hạnh Mai tỷ ở phân phó các bà tử làm việc. Các bà tử lúc dọn dẹp sân chú ý vết nước đọng dưới hiên, Hạnh Mai tỷ dặn dò các nàng.”


      “Ừm. Ngươi gọi nàng tới, ta có chút lời muốn dặn dò.” Ly Lão phu nhân .


      Hạnh Mai cơ linh lại có nhãn lực, là người đắc lực bên cạnh bà. Thời điểm phủ Quốc công liền để cho Hạnh Mai theo bên người Tây Tây thôi~







      Editor: Mị trở lại gồi ạ. Thành cáo lỗi với các vị hương thân về thời gian vắng mặt vừa qua~ :047::047:
      Last edited: 27/6/18

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Chào mừng chế trở lại. Mong rằng mình gặp nhau thường xuyên.
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :