1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 14:



      Lục Cẩn đợi được đến lúc Lục Tranh phát ra chuyện giữa với tẩu tử mà lại chờ được sứ giả đến từ Dược vương cốc.


      Dược vương cốc cốc chủ giờ có quan hệ rất thân thiết với Lục Vinh, năm Lục Tranh 9 tuổi bị bệnh cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa mệnh phó hoàng tuyền, là vị cốc chủ này cứu mạng ta. Từ đó về sau, phương thuốc Lục Tranh dùng để điều dưỡng thân thể đều do cốc chủ chỉ định, nếu phải vậy Lục Tranh sớm chết rồi.



      Sau khi nhận được tin tức này, Lục Cẩn buồn bực, nửa năm trước cốc chủ Lục Tranh nhiều nhất được chỉ sống được thêm năm, hôm nay phái sứ giả tới đây, chẳng lẽ cũng vì chuyện này? luôn cảm thấy có điểm thích hợp, phái cơ sở ngầm tìm hiểu, đến tối mới biết được tiền căn hậu quả?


      Lúc này, trong Tuyết hiên ai ai cũng vui mừng.


      " tốt quá, Tranh nhi... tốt quá!" Lục phu nhân nắm lấy tay Lục Tranh, ngừng gạt nước mắt, "Nếu cốc chủ khẳng định như vậy, thế ... Thân thể của con nhất định có thể chuyển biến tốt."


      Lục Vinh người luôn nghiêm túc lúc này khuôn mặt cũng tràn ngập vui mừng: "Tranh nhi à, con cứ điều dưỡng tốt thân thể, đợi đến lúc con khá hơn nhất định phải cám tạ Vu bá bá. Vì bệnh tình của con ông ấy phí cũng ít công sức, cuối cùng chế ra được thuốc này. Nếu nhờ ông ấy con thể có được ngày hôm nay."


      Diệp Huyên đứng bên cúi đầu nghe, mỗi người câu, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. ra Dược vương cốc phái sứ giả tới là để đưa cho Lục Tranh lọ thuốc. Thuốc này là do cốc chủ vừa mới điều chế ra, dù thể trị hết bệnh của Lục Tranh nhưng có thể để sống lâu hơn vài năm.


      Diệp Huyên tuy là Lục Cẩn nhưng Lục Tranh đối với nàng vô cùng tốt, người lương thiện như vậy, Diệp Huyên cũng mong có chuyện bất trắc. Vốn trong Lăng Vân sơn trang luôn ôm trong đầu suy nghĩ Lục Tranh chết, lúc này nghe được tin vui, dù Lục Tranh chỉ sống thêm được mấy năm nữa nhưng cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.


      Lục Vinh khích lệ con vài câu rồi dù sao đây cũng là phòng ngủ của nhi tử, ở lâu được. Đợi vừa , Lục phu nhân liền xoay mặt với Diệp Huyên: "Lúc trước do thân thể của Tranh nhi tốt, ta cũng bắt ép ngươi, nhưng từ hôm nay, việc con nối dòng, ngươi phải để tâm."


      Diệp Huyên giật mình, nàng vì Lục Tranh sống thêm được mấy năm mà vui vẻ nhưng lại quên mất chuyện này. Nhưng nàng sớm đem cả thể xác lẫn tinh thần trao cho Lục Cẩn, hôm nay... Lại muốn cùng Lục Tranh...


      "Nương!" đợi nàng trả lời, Lục Tranh mở miệng : "Vu bá bá đưa tin tới cũng , cơ thể của con phải tĩnh dưỡng, bây giờ phải là lúc để bàn tới chuyện này."


      Nếu mở miệng, Lục phu nhân cũng tiện thêm. Thấy bà bà gì thêm, Diệp Huyên thầm thở phào nhõm. Trong khoảng thời gian ngắn, xem ra mình cần lo lắng chuyện này. Nhưng nàng với Lục Cẩn... Diệp Huyên phải là người độc ác, vì mình mà hại Lục Tranh nàng thể làm được. Nhưng nếu như vậy khả năng nàng cùng Lục Cẩn có thể ở bên nhau càng thêm mong manh. Nàng có thể hòa ly với Lục Tranh, nhưng phu quân còn sống mà nàng lại xoay qua gả cho đệ đệ , việc này nhất định khiến giới võ lâm nghị luận ầm ĩ, Lục Vinh cùng Lục phu nhân tuyệt đối đồng ý.


      Tiễn Lục phu nhân , Lục Tranh trở lại nhà chính, thấy thê tử ngồi bên bàn, thần sắc mệt mỏi. tới, vươn tay muốn vỗ lên lưng nàng, nhưng bàn tay đưa tới rồi lại ngưng lại giữa chừng, "Nương tử đừng lo lắng." Lục Tranh dịu dàng , "Lời của nương nàng đừng để trong lòng, cơ thể của ta bản thân ta ràng nhất, đừng vội suy nghĩ miên man."


      Diệp Huyên biết Lục Tranh giải vây cho mình, gượng cười cái: "Phu quân khổ tâm ta đều hiểu." Nàng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn : "Nương cũng có đạo lý, việc con nối dòng... Việc con nối dòng..."


      Lục phu nhân vẫn tâm tâm niệm niệm muốn Diệp Huyên mang thai, bởi vì chỉ cần Lục Tranh có nhi tử, qua đời, hài tử của vẫn có thể lấy thân phận đích trưởng tôn kế thừa Lăng Vân sơn trang, đến mức cả gia nghiệp đều rơi vào tay Lục Cẩn người mà bà hận nhất.


      Lục Tranh sao lại hiểu điều này, chỉ cười rồi lắc đầu: "Nương, bà ấy... Sợ là hồ đồ rồi, Lăng Vân sơn trang là võ lâm thế gia, đối với đích thứ cũng quá coi trọng, đứa trẻ con sao có thể kế thừa gia nghiệp, huống hồ" Nụ cười bên môi chứa cay đắng, "Vì lý do này mà sinh con ra, đứa bé từ phải mất cha, nàng cũng... thể tái giá được."


      Diệp Huyên thể ngờ rằng, Lục Tranh đối với việc con nối dòng luôn lạnh nhạt lại là vì lý do này. Đôi môi nàng run rẩy, nên lời,... nam nhân toàn tâm toàn ý lo lắng cho nàng như vậy mà nàng lại phản bội .


      " nghỉ ngơi ." Lục Tranh rũ xuống mi mắt, dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng nên lời.


      Từ đó, Diệp Huyên chăm sóc Lục Tranh càng thêm tận tâm. Lục Cẩn lại tới tìm nàng nhiều lần, nhưng lần nào nàng cũng đều cự tuyệt thân thiết.


      Luôn giữ được ý thức của mình, bởi vậy Diệp Huyên hiểu rằng thái độ của mình như vậy đối với nhiệm vụ rất bất lợi. Mục tiêu công lược của nàng là Lục Cẩn, thế giới này Diệp Huyên cũng Lục Cẩn, mà nàng vì Lục Tranh lại từ chối Lục Cẩn hết lần này đến lần khác. Có lẽ phần cũng là do nguyên chủ cảm thấy hổ thẹn, cứ coi như là nàng chuộc tội . Nàng có cách nào rửa sạch tội nghiệt phản bội của mình nên chỉ có thể dùng cách này tự trừng phạt bản thân.


      Nhưng trái với dự liệu của mọi người, thân thể của Lục Tranh lại càng ngày càng lụi bại.


      Sau khi uống thuốc mà cốc chủ đưa tới, lúc đầu thân thể Lục Tranh cũng có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng sau nửa tháng ngắn ngủi, lại bắt đầu suy nhược. Lục Vinh cùng Lục phu nhân nóng ruột nóng gan, vội vã phái người thỉnh cốc chủ, nhưng ngờ vị cốc chủ thần long thấy đầu thấy đuôi này xuất cốc du ngoạn.


      Lục Vinh mặt ủ mày chau, Lục phu nhân ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, Lục Tranh ngược lại, rất bình tĩnh: "Thôi được rồi, đây có lẽ là mệnh của con." vẫn thoải mái, hòa nhã như cũ, "Nếu sớm muộn gì cũng phải chết, sớm chút, con cũng thấy dễ chịu."


      Diệp Huyên cảm thấy trong lòng vô cùng chua sót, khổ sở cố nén lệ: "Phu quân..." Vừa gọi tiếng liền nghẹn ngào khóc, thể nhịn được.


      "Đừng khóc." Lục Tranh dịu dàng lau nước mắt cho nàng, "Ta chỉ mong nàng sống tốt, được vậy ta cũng còn tiếc nuối gì nữa.”


      "Là lỗi của ta." Nàng mím chặt môi, đứng bật dậy, "Là lỗi của ta!" Nàng gì nữa, xoay người chạy ra khỏi phòng dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Tranh.


      Nàng lảo đảo chạy , lúc đến được Thiên Sương các tóc tai toán loạn, gấu váy cũng bị vấy bẩn.


      Lục Cẩn ngồi trong sân đọc sách, thấy vậy kinh ngạc đứng lên: "Tẩu tử? Tẩu sao thế..."


      "Có phải chàng làm ?" Diệp Huyên cắt đứt lời của , "Có phài là chàng làm ?"


      "Chuyện gì?" Lục Cẩn cảm thấy khó hiểu.


      "Ta hỏi chàng" Móng tay cắm sâu vào da thịt, Diệp Huyên cắn chặt khớp hàm, ra những lời khiến nàng đau thấu tim gan, "Chàng ... hạ độc phu quân ta có phải ?"

    2. nguyenthianhngoc18

      nguyenthianhngoc18 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      19
      cảm ơn nàng edit, cố nhên nha
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Chắc hiểu lầm rồi Lục Cẩn chắc hành động thế đâu huhu
      Hi vọng ngược nhàng thôi
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 15:



      "Nàng gọi ta là phu quân?" Qua hồi lâu, Diệp Huyên mới nghe thấy giọng của Lục Cẩn, vừa thấp vừa trầm có vẻ như rất bình tĩnh. Nàng bất ngờ rùng mình cái, vô thức bước lui về phía sau, lại bị Lục Cẩn nắm lấy tay, gầm lên trước mặt nàng: "Nàng lại dám ở ngay trước mặt ta gọi là phu quân?!"


      Điều này khiến tức giận hơn so với việc Diệp Huyên hoài nghi ám hại Lục Tranh. Nàng biết cách xưng hô này có ý nghĩa như thế nào, suốt quãng thời gian quan hai người triền miên bên nhau, cách xưng hô nàng là dành cho . Nhưng bây giờ hành động của nàng khác gì việc giáng cho bạt tai vang dội.


      "Chàng buông ra!" Cổ tay bị nắm chặt đến phát đau, trong đôi mắt của người nam nhân tràn ngập lửa giận. Diệp Huyên lâu lắm rồi bị đối xử thô bạo như vậy, dù là lúc Lục Cẩn vì đố kỵ mà tức giận cũng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng như thế này. Nàng đột nhiên cảm thấy rất úy khuất, hai mắt ngân ngấn lệ, nhưng vẫn cố quật cường nhìn Lục Cẩn: "Chàng cho ta biết , có phải chàng hạ độc hay ?"


      Thuốc mà Dược vương cốc đưa tới chắc chắn có vấn đề, nhưng thân thể Lục Tranh lại chuyển biến tốt đẹp. Diệp Huyên muốn hoài nghi Lục Cẩn nhưng nàng căn bản thể hiểu được, ngoại trừ Lục Cẩn còn có ai muốn Lục Tranh bình phục. Mà với tác phong hành xử của từ trước đến nay, chuyện này cũng phải là có khả năng.


      "Được, nàng giỏi lắm!" Lục Cẩn cười lạnh, siết chặt cánh tay của nàng: "Nếu ta phải nàng làm gì?"


      "Ta...." Diệp Huyên run rẩy.


      "Nàng tố giác ta sao?" Nam nhân chậm rãi tới gần nàng, "Hay là phân giới hạn với kẻ độc ác giết hại huynh trưởng này, rồi thủ tiết cho người phu quân ôn nhu của nàng? " cười lớn, tay bóp lấy cằm nàng, "Ta cho nàng biết, đừng có mơ!"


      “Roẹt” tiếng, làn váy bị nam nhân xe toạc. Tay vói vào giữa hai chân nàng, lời tách hai chân của nàng ra, duỗi tay vào đào viên bí . "Dừng tay! Đừng mà! Chàng mau dừng tay!" Diệp Huyên liều mạng giãy giụa, sao có thể làm ra loại chuyện này, huynh trưởng sinh tử chưa biết còn muốn cưỡng gian tẩu tử của mình! "Ta hận chàng!" Ngay lúc ngón tay của Lục Cẩn cắm vào hoa huyệt, nàng bật khóc: "Nếu như chàng, nếu như... Ta vĩnh viễn cũng tha thứ cho chàng!"


      Ngón tay cắm rút đột ngột ngừng lại, Lục Cẩn buông lỏng tay, ngón tay dính vệt đỏ gai mắt. Diệp Huyên khóc thút đẩy mạnh ra, lảo đảo chạy ra ngoài.


      Đều là lỗi của nàng, quả nhiên đều là lỗi của nàng... Nàng phản bội Lục Tranh, bởi vì tồn tại của nàng, khiến Lục Cẩn phạm vào tội giết huynh trưởng bằng độc dược. Nếu như trước đây nàng kiên quyết hơn chút, nếu như nàng Lục Cẩn, có phải... Những bi kịch này phát sinh....


      Nàng với Lục Cẩn từ nay cứt đứt đoạn tuyệt tất cả, mà nàng cũng mặt mũi về gặp Lục Tranh. Từ khi gả đến Lăng Vân sơn trang, có thứ gì thuộc về nàng, bất tri bất giác, nàng lại quay về Tuyết hiên.


      "Nương tử?" Lục Tranh kinh ngạc. Diệp Huyên co rúm người lại, dám nhìn vào ánh mắt của , " xảy ra chuyện gì vậy nương tử?"


      Nghe thấy những lời quan tâm dịu dàng của , nỗi hổ thẹn trong lòng ngực gần như khiến nàng sụp đổ: "Xin lỗi... Xin lỗi, phu quân...." Sau tất cả những việc mà nàng làm, nàng còn tư cách để gọi Lục Tranh tiếng phu quân, "Ta, ta với Cửu đệ..."


      "Đừng nữa, nương tử." Lục Tranh nắm lấy tay nàng, nửa dìu nửa ôm nàng quay về nhà chính, "Ta biết." Lục Tranh thấp giọng , "Nương tử, ta trách nàng."


      Biết từ khi nào? Từ khi Lục Tranh cảm thấy nương tử dần thay đổi, trong lòng mơ hồ có dự cảm. Đợi đến khi cố tình lưu ý, phát chuyện thê tử tư tình với đệ đệ là chuyện rồi.


      Thống khổ, tự trách, phẫn nộ vào giờ phút này biến thành quyết tâm, bình tĩnh nhìn thê tử, ánh mắt như nhìn thấu tất cả, xen lẫn chút bi thương, giận dữ: "Đây phải là lỗi của nàng, nương ngốc." Từ đầu đến cuối người nữ tử trước mắt giống như cánh bèo trôi dạt đáng thương.


      Khi nàng gả đến Lăng Vân sơn trang, vận mệnh của nàng thể nằm trong tay nàng. Điều duy nhất nàng có thể làm theo tâm ý của mình, chỉ có tình với Lục Cẩn, tuy rằng tình cảm này cũng bắt đầu từ ép buộc.


      "Cũng phải là lỗi của Cửu đệ." Lục Tranh mỉm cười, "Là ta, là do ta từ lúc đầu uống những viên thuốc đó."


      sớm hạ quyết định kể từ khi thấy nụ cười ngọt ngào gương mặt nàng khi đối mặt với Cửu đệ. Nếu sớm muộn gì cũng chết, sống nhiều hơn vài năm cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. ích ky đem nàng cột chặt bên người, đến lúc buông tay rồi.


      "Ta chỉ mong nàng sống tốt, mới bù lại được sai lầm của ta khiến nàng lỡ dở bấy lâu."

    5. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Thực Lục Tranh là nam phụ rất đáng thương và đáng ngưỡng mộ chỉ trách cuộc đời quá ngắn ngủi. Nam phụ này còn được thích hơn cả nam chính luôn
      Cuồng Soái Ca, Tuanh83Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :