1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 103: Ngọt bùi và đắng cay


      Đôi khi, trong tiểu thuyết, ngoài vị thần số phận do mẹ đẻ ngụy trang, còn có loài sinh vật tồn tại khiến độc giả vô cùng hưng phấn.

      Trong mười năm này,haizz, quan tâm nữa, tóm lại là trong mười năm này cũng tồn tại người qua đường như thế.

      A Hoành nghe đồng nghiệp nhắc đến người này. Đó là thầy thuốc chữa bệnh bằng phương pháp đông y, sống ở ngõ 6, quận Gobelins, tay nghề châm cứu của người này rất thần kỳ, chuyên trị các bệnh về chân. Nhưng nghe người này tính tình lập dị, bất luận người trong nước hay nước ngoài, đẹp trai, xinh xắn đều chữa, có tiền chưa, những căn bệnh mà bệnh viện chữa được cũng chữa.

      Ngôn Hi : " Mẹ kiếp, chẳng lẽ bắt lão tử hủy hoại dung nhan ư?"

      A Hoành : " Vớ vẩn, khó khăn lắm em mới chăm được như thế này, kể cả có chấp nhận hy sinh em cũng chịu!"

      "Vậy phải làm thế nào đây?"

      A Hoành nghiến răng: " Cái bộ mặt này của , ngoài việc quyến rũ đàn ông ra có được tích gì nữa ?"

      lấy trong tủ quần áo ra chiếc khăn, quấn thành bà già rồi :"Được rồi, thôi."

      trầm ngâm." chiếc khăn làm sao che được vẻ tuấn tú của bản thiếu gia!"

      chẳng buồn đếm xỉa đến chàng, chở bằng chiếc xe đạp cọt cà cọt kẹt, cảm giác như sắp gãy lìa đến nơi.

      Qua chiếc khăn quàng, cười : " A Hoành, ngày trước từng chở em mà."

      A Hoành kẽo kẹt đạp xe."Chiếc xe ông già đó giờ vẫn ở trong phòng chứa đồ nhà hả?"

      Bà già liền đáp:" bán rồi."

      "Bán từ bao giờ?"

      " Trước khi chuyển đến nhà Lục Lưu, sau khi chia tay với em."

      " Năm đó em quên , chia tay vui vẻ, chúc vui vẻ."

      " Ai bảo vui vẻ, em nhìn thấy vui vẻ bao giờ? Nếu vui vẻ có thể ngồi trước mặt người tại để nhớ về người cũ hay ? là hạng người đó ư?!"

      " Logic của lộn xộn quá,người cũ...người tại...là ai chứ?"

      " Là em, chỉ có em chứ còn ai vào đây nữa!"

      nhìn lên trời, bàn tay trắng trẻo đặt lên đùi trái gõ nhịp, rồi thở dài : " Đến còn chẳng biết những người từng thích tại sao đều sợ em và bỏ chạy hết vậy."

      A Hoành ngẩn người." Em có làm gì đâu."

      Ngôn Hi ghé sát mũi vào chiếc áo len của , cười : " Ừ, em chẳng làm gì cả, tại vẫn luôn coi em là duy nhất."

      ngừng lựa chọn, ngừng theo đuổi, ra sức lấp đầy lỗ hổng trong lòng, bài xích tất cả mọi người.

      Chỉ để lại duy nhất người.

      Ông thầy thuốc họ Ngụy, nhìn Ngôn Hi tập tễnh như cụ già, rồi lại nhìn bộ quần áo rẻ tiền A Hoành mặc, thái độ vô cùng hòa nhã.

      Khu nhà ông Ngụy ở rộng, giá phơi rất nhiều thuốc đông y, mùi thuốc rất thơm. A Hoành khỏi nhớ lại ngày , cảm giác như được xuyên , ở nơi xa lạ này mà còn nhìn thấy được phong cảnh vô cùng thân thiết của cố hương.

      Ông thầy thuốc họ Ngụy hỏi: " Trước khám bác sĩ bao giờ chưa?"

      Ngôn Hi đưa tay lên làm dấu đáp: " Khám nhiều bệnh viện, phục hồi rất nhiều lần, bên trong vẫn còn cái đinh dài thế này ạ."

      Ông Ngụy trầm ngâm : " Cậu lên giường cởi quần bông ra tôi xem nào." Từ đầu thu, Ngôn Hi mặc quần bông cho ấm, nhưng khí huyết thông nên vẫn thường xuyên thấy lạnh.

      A Hoành muốn nhìn xem khám xét thế nào, nhưng lại bị ông Ngụy đẩy ra ngoài, đóng cửa, trước khi đẩy ra ngoài còn câu: " Con con đứa, nhìn con trai cởi đồ mà ngại hay sao!"

      Ngôn Hi ngồi bên trong cười khoái chí, mặt A Hoành đỏ rần lên.

      lát sau, chàng bắt đầu rên ông ổng vì đau, ầm ĩ cả khu nhà.

      A Hoành áp sát vào cửa hỏi:"Sao vậy?"

      Ông Ngụy liền mắng:"Trước đây toàn khám lũ lang băm, vài tháng nữa là hoại tử hết!"

      A Hoành cuống lên hỏi: " Thế có chữa được ạ?"

      Ông liền phán luôn:"Còn phải xem cái số thế nào !"

      A Hoành càng cuống hơn." Ôi,đừng thế, rốt cuộc là thế nào ạ?"

      Ông chậm rãi di chuyển cây kim, để ý đến nữa. Ngôn Hi đau đến chảy nước mắt, cắn gối, giọng lạc ." sao đâu."

      Ông Ngụy liền vả vào miệng Ngôn Hy." Thằng bệnh gì vậy? Đau đến mức đó ư?"

      hậm hực, gân xanh giật lên từng hồi." Đau hay ông cắm kim ông còn biết à!"

      A Hoành toát mồ hôi hột, đập cửa hỏi: " Châm cứu mà đau như vậy ư, ông châm nhầm chỗ chứ ạ? Ông tay thôi ạ, từ ấy sợ đau, ông cho cháu vào với!"

      Ông lại chẳng đếm xỉa gì đến .

      Ngôn Hi sợ đau nên càng la hét dữ dội hơn, cứ như bị người ta chọc tiết vậy.

      A Hoành đập cửa rầm rầm." Ông cho cháu vào với ạ, ấy nhìn thấy cháu hết đau, đấy!"

      Ông Ngụy nhướng mày nhìn lên rồi tiếp tục châm kim." có phải là thuốc giảm đau đâu mà nhìn thấy là hết đau, có rồi cần gì phải tìm đến tôi nữa?"

      A Hoành tức đến hộc máu, đúng là ông già Khốt-ta-bít,ông nội của , Ngôn Hi và Tân Đạt Di cộng lại cũng khó chịu bằng ông già này. :"Cháu chỉ vào ngó chút là ra ngay."

      Ông Ngụy rút cây kim chân Ngôn Hi ra rồi hỏi chàng giàn giụa nước mắt." này là gì của cậu mà quan tâm đến cậu vậy?"

      sụt sịt đáp:"Vợ chưa cưới của cháu."

      " Thảo nào, nếu nhìn mặt tôi lại tưởng đó là mẹ cậu."

      Ngôn Hi vừa quệt nước mắt vừa hậm hực kéo quần lên với vẻ chật vật." Bác sĩ cứ đùa, mẹ cháu đâu có thương cháu như thế."

      Ông Ngụy liền nhìn chằm chằm vào chiếc khăn của Ngôn Hi và hỏi: " Đợi chút , cậu làm sao mà từ lúc vào đến giờ chưa bỏ khăn ra vậy."

      đáp: " À, vì cháu bị tàn phá dung nhan, xấu quá nên từ mẹ cháu bỏ rơi cháu, ông có muốn xem ?"

      Ông Ngụy liền hắng giọng: " Thôi, chỉ cần đẹp trai là được."
      hậm hực hỏi: " Bác sĩ có mối thù gì với người đẹp trai à?"

      Ông Ngụy liền cười khẩy." Phần lớn người đẹp trai, xinh tâm hồn đều đứng đắn."

      cười gượng rồi lê chân ra cửa,lập tức sà vào lòng A Hoành, nước mắt ngắn, nước mắt dài : " A Hoành, đau chết được."

      A Hoành xót ruột vuốt tóc : " sao, sao,về em hầm canh gà cho ăn." Rồi quay lại hỏi bác sĩ Ngụy, cười nịnh: " Bác sĩ, bệnh của nhà cháu..."

      "Mỗi tuần đến lần, sau khi châm cứu tiếng phải bộ liên tục, được phép nghĩ."

      Mắt sáng lên." Thế có nghĩa là bệnh của ấy chữa được ạ?."

      " Thấy cậu ta phản ứng rất tốt với châm cứu, nếu kiên trì chắc ổn."

      nhìn ngã vào lòng mình và dịu dàng : " nghe thấy chưa?"

      Mắt cũng sáng lên."A Hoành, bọn mình mà tổ chức đám cưới bế được em lên lễ đường đúng ?"

      gật đầu, nụ cười càng dịu dàng hơn. dắt tay rất chậm nhưng dừng lại, đối với , điều đó khó khăn biết bao.

      : " Hay để sau và nhìn theo bóng em nhé."

      A Hoành vẫn khăng khăng." Lần này chúng mình cùng nhau."

      Tuần nào A Hoành cũng bộ cùng Ngôn Hi tiếng đồng hồ, sau đó, lại chở về bằng xe đạp.

      Quận 12 cách quận Gobelins khá xa, đạp xe cũng phải mất tiếng đồng hồ. Chắc chưa đầy tháng nữa, chiếc xe của cũng phải vứt vào bãi phế liệu rồi.

      Trước đó A Hoành bị cắt tháng lương, chi tiêu thực bí bách, cộng với tiền thuốc men, chữa bệnh của Ngon Hi, mặc dù nhiều lắm nhưng đối với họ, trong hoàn cảnh tại vẫn là số tiền . Thế nên, A Hoành quyết định mua thêm chiếc xe nào nữa, sau khi hết giờ đồng hồ cõng về nhà.

      Ngôn Hi nhất quyết chịu." Bọn mình tàu điện ngầm nhé."

      A Hoành: " Chẳng lẽ tàu điện ngầm mất tiền ư?"

      "Hay là xe buýt?"

      " Xe buýt cũng miễn phí được."

      " Thế... bộ về vậy."

      " chưa về được đến nhà liệt giữa đường rồi."

      " Bác sĩ cầu tập luyện nhiều cơ mà."

      " Chưa cần nhiều như thế." Rồi đợi thêm, liền cõng về. :" coi gầy như que củi thế này, cảm giác cơn gió là có thể thổi bay ."

      Mùa đông ở Pháp, trận tuyết đầu tiên của năm 2007.

      vừa cõng vừa : " Ngôn Hi, gầy quá,phải ăn uống nhiều hơn." cắn môi dưới nhợt nhạt, mặt dính đầy bông tuyết, gân xanh hằn trán.

      nằm lưng , đột nhiên bật cười.

      hỏi: " Ôn Hoành, em đến đâu?"

      sững lại lát rồi bình thản đáp: " Kiếp trước em mắc nợ . em hại , hại cả gia đình , kiếp này phải đến trả nợ."

      lấy vải bông khâu cho miếng khăn bảo vệ đầu gối và quấn vào chân , đường ngập tuyết, phải rất lâu, cảm giác như đến cùng trời, cuối đất mới về được đến nhà.

      Trong quá trình châm cứu, chẳng may chiếc khăn quấn đầu Ngôn Hi bị tuột ra, bác sĩ Ngụy nhìn thấy khuôn mặt .

      Ông cụ với vẻ mặt hiền từ đó liền phản ứng dữ dội như người bị mắc vố lừa lớn, thu kim về lạnh lùng : " cậu ."

      Hai người đều tái mặt.Họ thể ngờ rằng ông cụ lại nổi giận như thế.

      Ông cụ : " Tôi chữa bệnh cho cậu nữa, toàn những kẻ lừa đảo bẩn thỉu!"

      Miệng A Hoành khô khốc. cố gắng lựa lời giải thích:"Chỉ vì chúng cháu chẳng còn cách nào khác, chân ấy chữa mãi khỏi.Mặc dù cháu cũng là bác sĩ nhưng cháu cũng chẳng làm được gì cho ấy cả. Ông có hiểu được nỗi đau của người nhìn người thân của mình đau đớn mà bất lực ?”

      Ông cụ hằm hằm quát: " Biến, biến ngay !"

      Nước mắt A Hoành rơi lã chã, : " Tại sao ạ?Chân ấy sắp khỏi rồi, ông cũng biết là nếu bỏ cuộc giữa chừng, chân ấy hoại tử nhanh hơn, sau này chỉ có thể cưa chân mà thôi, sao ông lại nhẫn tâm như vậy!"

      Ông Ngụy liền đóng rầm cửa lại và quát: " Biến, ta muốn nhìn thấy mặt các người nữa!"

      Ngôn Hi đứng bên cạnh gì, bám tay vào tường nhìn A Hoành khóc. Trán vẫn lấm tấm mồ hôi sau đợt châm cứu, đột nhiên cười : " A Hoành, em đừng khóc."

      ngồi thụp xuống đất, tóc lòa xòa trước trán,nước mắt rơi lã chã, trong tiếng nức nở:"Khó khăn lắm mới..."

      vừa men theo bờ tường vừa bước đến bên , lau nước mắt cho : " Khóc gì chứ, đừng khóc nữa, đứng dậy, mình về nhà thôi."

      vừa khóc như mưa vừa : " Em được nữa Ngôn Hi, em rất mệt, rất mệt."

      : " Đứng dậy, Ôn Hoành, đứng lên là đánh đấy."

      nhìn , mắt đỏ hoe :"Ngôn Hi, em mệt."

      đứng lom khom, lưng hơi nghiêng." Lên , cõng em về nhà."

      vẫn khóc : " Chân ..."

      liền nổi cáu: " Mẹ kiếp, em lên ! Kể cả chân có tàn phế, có bị cưa cụt hôm nay lão tử cũng phải cõng vợ về nhà, nhanh lên!"

      A Hoành ngần ngừ lùi ra sau bước.

      gì, tay nắm chặt tay , bàn tay còn lại quàng qua eo và đứng dậy.

      loạng choạng bước ,lưng gù xuống, cắn răng bước từng bước ,mồ hôi lấm tấm trán.

      : " Từ nay trở , ngày nào cũng vẽ tranh cho em và con của chúng ta, sau đó mở phòng tranh trưng bày được ? Baby, đừng khóc. Mặc dù bế được em vào lễ đường nhưng dám rằng, thế gian này chỉ có dám cưới em."

      A Hoành hỏi: " Tại sao?"

      liền cười đáp: " Ai mà cưới em, giết chết . Em luôn muốn được nghe thích em, nhưng baby ạ, em còn để thích em hơn tại như thế nào nữa?"
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 104: Năm qua ai yêu ai quá nhiều

      bao nhiêu năm được chạm vào em, gần mà lại rất xa.

      Thế nên, muốn tiếp tục hôn em ư?

      thời gian khá dài, A Hoành coi Ngôn Hi là đồng loại của .

      xa vời biết bao.

      phải xa về khoảng cách, mà thấy mình đối mặt với qua màn hình vi tính. Nghĩa là bạn có thể nhìn thấy mồn nhất cử nhất động của ta, nhưng khi chạm vào ta ở đầu bên kia, ta lại thể cảm nhận được tình cảm dịu dàng, thương của bạn.

      thường buồn rầu nghĩ, tình cảm này chán chường biết bao.

      thường với mọi người bằng giọng cùng tự hào rằng: " Tớ đăng kí tận mười nick name trong fan club của DJ Yan,oách ?" Và dĩ nhiên, ngoài việc chứng tỏ rằng rất nhàn rỗi, nhà rỗi đến mức ta nhiều gấp mười lần người khác ra chẳng có gì ghê gớm hơn cả.

      Trong lúc người ta khen Ôn Hoành ngoan ngoãn,hiểu chuyện bài học thu được từ cuộc truy đuổi tình thất bại, nông cạn và ấu trĩ.

      Giống như việc thường xuyên bắt chước giọng điệu của Ngôn Hi." Phiền chết được, là phiền hà."

      Thích người như thế, đến tác giả cũng muốn , phiền chết được là phiền hà.

      Thích người như thế, đến tác giả cũng muốn , phiền chết được là phiền hà.

      Ngược lại, Ngôn Hi luôn kiềm nén, trước khi ra câu " em còn muốn thích em hơn tại thế nào nữa ", trước khi chưa nảy sinh cảm xúc gì với A Hoành.

      Nếu có những dan díu, báo ơn, áy náy đó đứng trước người mình thích, chắc hẳn chỉ hỏi được câu:"Xin lỗi, em là ai?"Hoặc thỉnh thoảng, tinh thần vui vẻ tốt bụng câu:" À, cảm ơn."Cảm ơn vì em thích . Sau đó, A Hoành thỉnh thoảng liếc trộm Ngôn Hi cái, suy nghĩ dần thoáng hơn và cuối cùng là lấy chàng trai khác.

      Còn Ngôn Hi, nếu có nhiều nỗi đau như thế, có lẽ và Sở Vân - môn đăng hộ đối cặp đẹp đôi tuyệt vời.

      Nếu quãng thời gian mười năm là mười năm của Ôn Hoành,mười năm của Ngôn Hi Ôn Hoành thể nào bắt kịp Ngôn Hi được. Ôn Hoành đến được quỹ đạo của Ngôn Hi, Ngôn Hi cũng để mắt đến Ôn Hoành, đừng là mười năm, kể cả trăm năm cũng chỉ trôi qua trong tích tắc.

      :"A Hoành, để cõng em về nhà."

      A Hoành có cảm giác dường như để mình và rẽ vào con đường phải do định ra từ trước, cũng phải con đường cao ngạo của , mà là con đường xa lạ - con đường cùng .

      Ăn cơm cùng mình hay chuyện với mình?

      chuyện với mình hay ngủ cùng mình?

      Ngủ cùng mình hay ăn cơm cùng mình?

      Điều quan trọng là:Ở bên mình.

      hành hạ Ngôn Hi khá thảm.

      Ngôn Hi có tai, có chân, và cũng có khả năng...trốn chạy.

      nằm lưng : " Ngôn Hi, năm xưa biết chuyện em thích , nghĩ thế nào?"

      liền cười, liếm môi, mồ hôi trán chảy ròng ròng đáp: " chỉ nghĩ làm thế nào để giết chết ý đồ này của em từ trong trứng. Em hoàn toàn phải là mẫu người mà thích, yếu đuối, cổ lổ sĩ, ngờ nghệch, lắp. thích phải rực rỡ như mặt trời, khiến qua cũng phải ngoái nhìn ấy."

      A Hoành nghĩ lát rồi khịt mũi : " Em thích , Ngôn Hi ạ. chưa bao giờ nghe thấy em câu này." liền cười và đặt xuống, vuốt vuốt tóc , chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt , hôn, ôm mà chỉ chăm chú nhìn.

      A Hoành nghĩ lát rồi khịt mũi : " Em thích , Ngôn Hi ạ. chưa bao giờ nghe thấy em câu này."

      liền cười và đặt xuống, vuốt vuốt tóc , chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt , hôn, ôm mà chỉ chăm chú nhìn.

      nhìn bằng ánh mắt trong veo." Sau đó, phát ra rằng mình lầm. A Hoành,giữa và em, giữa hai chúng ta,Lục Lưu chưa bao giờ là rào cản. Lần phản bội duy nhất của là tình cảm dành cho Sở Vân, trong lúc em bỏ , từng nghĩ phải nào đó mà đánh giá cao."

      liền gật đầu đáp: " Em biết. Em vẫn chưa hiểu tình cảm của dành cho ấy sâu nặng đến đâu."

      " ấy là trong sáng nhất mà từng gặp,còn em là khiến cảm thấy sợ, quá kiên trì, quá thông minh, quá nhẫn nhịn, hoàn toàn ngược lại với những gì dự đoán năm xưa, ngoài vốn tiếng phổ thông tồi tệ ra."

      " Thế rồi sao? Tại sao lại chia tay với ấy?"

      " làm được. Lúc hẹn hò với ấy mà vẫn lo lắng thấp thỏm, nghĩ ngợi biết Cố Phi Bạch có chăm sóc em cẩn thận , có mua kẹo cho em hay ."

      nhìn bàn tay mình rồi bất chợt nắm lại, tự giễu: " ... cam tâm.Tại sao phải là được chăm sóc em, được mua kẹo cho em? Thậm chí còn làm tốt hơn ta. Tại sao chỉ vì tướng mạo của mà nhà họ Ôn phủ nhận mọi nỗ lực của dành cho em? có thể cần mặt trời, làm hoa hướng dương, chỉ cần quay về với con rùa vùng Giang Nam của , tại sao lại thể, tại sao phải xin phép được cả thế giới đồng ý?!"

      phì cười :" Ngôn Hi, em từng ăn loại mì ba tệ bát và loại năm tệ bát, loại ba tệ đúng là ngon bằng loại năm tệ." thà thừa nhận rằng, A Hoành bằng Sở Vân.

      cũng cười : " còn ăn cả loại mì mười tệ và trăm tệ bát nữa, thế sao nào, chỉ có loại mì ba tệ bát mới có vị sườn chua ngọt mà thích ăn."

      Bỗng cửa nhà bác sĩ Ngụy bật mở, ông cụ cao giọng quát: " Thích ăn mì về nhà ăn, đứng trước cửa nhà tôi vừa khóc vừa cười là thế nào?!"

      Hai người cùng ngoảnh đầu, trân trân nhìn ông cụ.

      Vừa nhìn thấy ông, A Hoành lại sụt sùi. " Bác sĩ Ngụy, cháu cam đoan lần sau che kín mặt ấy, để ông nhìn thấy nữa, có được ạ?"

      Ngôn Hi gục mặt vào lòng , ngân ngấn nước mắt : " Cháu cũng có muốn tướng mạo mình thế này đâu..."

      Nét mặt ông cụ vẫn hầm hầm, rồi ông quay vào nhà và : " Thôi, cậu vào đây."

      A Hoành biết tại sao ông lại nhận chữa trị cho họ, có điều vẻ mặt ông cụ vẫn sầm sì như lúc trước.

      A Hoành ngồi ở phòng bên cạnh đợi Ngôn Hi châm cứu. tấm kính lớn đặt bàn, dưới tấm kính có rất nhiều ảnh, bác sĩ Ngụy khi đó còn khá trẻ, bên cạnh là có nụ cười dễ mến. ấy rất giống ông.

      Châm cứu xong, bác sĩ Ngụy rửa tay rồi sang phòng A Hoành lấy khăn. Nhìn thấy chăm chú xem ảnh, bác sĩ Ngụy khi đó còn khá trẻ, bên cạnh là có nụ cười dễ mến. ấy rất giống ông.

      Châm cứu xong, bác sĩ Ngụy rửa tay rồi sang phòng A Hoành lấy khăn. Nhìn thấy chăm chú xem ảnh, ông bèn cười : " Đây là con của ta, ngốc lắm, học được nửa vốn ta có."

      A Hoành : " Cháu chưa bao giờ được gặp ấy."

      Ông sờ lên bức ảnh còn qua tấm kính : " Nó rồi."

      A Hoành nuốt nước bọt hỏi: " đâu?"

      " Ba mươi năm về trước, nó xin ta cứu gã trai, sau đó nó lấy gã đó, người đàn ông giàu có, nổi tiếng. Con rễ ta chê ta mở phòng mạch này làm mất thể diện của nó, bảo ta đóng cửa nhưng ta đồng ý. Sau đó, con ta có bầu, sinh khó nên qua đời. Gã kia lấy vợ khác trong khi mồ con ta chưa xanh cỏ, cháu ngoại ta bị cha nó giật dây, bao giờ đến thăm ta. Ngày giỗ của con ta, ta đưa thằng bé ra mộ thăm mẹ nó, nó hỏi ta rằng, người phụ nữ nằm trong này là ai?"

      A Hoành im lặng, lúc sau mới :" Con rễ ông đẹp trai lắm ạ?"

      Ông cụ cười khẩy : " Chỉ là loài cầm thú xiêm y mỹ miều mà thôi. Mắt xanh mũi lõ, tóc vàng, đẹp trai ngời ngợi.. Nhưng tất cả những điều này chỉ là điều kiện tiên quyết để loại súc sinh như nó dùng để mê hoặc người khác, tranh thủ lúc mình tê dại cắn mình miếng. Năm xưa, nếu ta cứu nó, thành đống xương vụn từ lâu rồi, ta nhu nhược nên tự hại con mình."

      A Hoành sờ tay lên mũi, tiu nghỉu : " Thảo nào ông lại ghét người đẹp trai, có tiền."

      Nhưng mắt xanh, mũi lõ, tóc vàng, sao lại quen thế nhỉ...

      Bên ngoài có người đập cửa gọi: " Grandpa."

      Ông cụ đập bàn, mặt hầm hầm quát: " Tiểu súc sinh có biến ngay !"

      Ngôn Hi vừa mặc quần xong, giật nẩy mình : " Ấy, ông làm gì vậy ạ, làm cháu sợ hết hồn!"

      A Hoành bị miệng lại, đúng là vô tâm hết sức, đến cầu cạnh người ta thế này rồi mà con lắm lời.

      tròn mắt nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn bác sị Ngụy.

      Người đứng ngoài cửa tiếp tục cao giọng: " Grandpa." Bác sị Ngụy nghiến răng ken két rồi gầm lên: " tiếng người!"

      Người đứng ngoài cửa đành ngoan ngoãn gọi bằng tiếng Trung: " Ông ngoại."

      A Hoành thấy sắc mặt ông cụ dịu hơn liền mở cửa, con ngươi trong mắt suýt rơi ra ngoài. " Sao lại là ? Edward?"

      Người đứng ngoài cửa chính là chàng Đông Gioăng Edward cao ráo, mắt xanh, tóc vàng kia.

      chàng nheo đôi mắt xanh : " Winnie? Sao lại ở đây, à, Lee với hả?" Lee chính là đồng nghiệp người Trung Quốc giới thiệu A Hoành đến đây khám bệnh.

      thế có nghĩa là...

      A Hoành co giật." là cháu ngoại của bác sĩ Ngụy, là con lai..." Trời ạ, chàng này có nét nào giống con lai đâu?

      chàng nhún vai : " Winnie, cẩn thận rớt mất cằm đấy." Rồi nâng cằm lên, với giọng mờ ám: " khám bệnh cho ai?"

      Ngôn Hi mặt tái dại, hất tay ta ra và gầm lên bằng tiếng Pháp: " Chết hả, đánh!"

      A Hoành hắng giọng : " Ngôn Hi, người ta tiếng chứ có phải tiếng Pháp đâu."

      bĩu môi, với giọng rất cao ngạo: " Điều này chứng tỏ vốn ngoại ngữ của giỏi, dùng tiếng Pháp trả lời tiếng .

      Edward ngơ ngác hỏi bằng tiếng Trung: " đánh chết tôi ư?"

      Ngôn Hi vừa nghe thấy đối phương bằng tiếng Trung liền " hừ " tiếng, xoa tay hoạt động gân khớp. " Cậu biết tiếng Trung hả, lão tử tẩn cậu chết bây giờ, vợ tôi mà còn dám sờ, tôi phải cho cậu trận mới được."

      Edward liền cười: " Ui da, đại mỹ nhân ở đâu ra mà đáng thế!"

      Bác sĩ Ngụy nghe thế liền lấy cái chổi quất ngay lên người chàng và quát: " Tiểu súc sinh, cái hay học, tướng mạo giống mẹ mày nét nào tệ rồi, đến cái tật thích chòng ghẹo con cũng giống hệt thằng cha mày!"

      Edward liền la lối om sòm: " Ông ngoại, thôi thôi, cháu đến thăm ông chứ có phải đến hứng đòn đâu."

      Ông cụ liền nhổ bãi nước bọt và quát: " Ta đánh mày mà mày còn dám cãi hả?!"

      chàng liền gào lên: " Cháu dám, cháu dám thế đâu. Ui da, ông ngoại, cháu sai rồi. Ui da, đau quá!"

      Ngôn Hi nấp sau bụi hoa, vừa huýt sáo vừa hoan hô: " Đánh, tiếp tục, tiếp tục, tuyệt!"

      A Hoành: "..."

      bước đến bên cạnh Ngôn Hi, ý cười lộ trong đáy mắt, nhìn hai ông cháu nhà kia rồi kéo dậy." Về thôi, mình đừng tham gia vào chuyện người khác nữa."

      đường về, tuyết lại bắt đầu rơi, nằm lưng A Hoành, Ngôn Hi hắt xì hơi cái.

      đội mũ, xoa hai bàn tay vào nhau cho ấm, đặt bên tai A Hoành để giữ ấm cho .

      A Hoành thấy tai ngứa ngứa, bèn cười khúc khích.

      ngoẹo đầu hỏi: " Em có thèm ăn gì ? Bọn mình tiết kiệm được tiền xe buýt có thể mua được cái khác."

      A Hoành : " hiểu sao mấy hôm nay em rất thèm ăn chuối."

      đáp: " Ok."

      Họ qua siêu thị, ở đó có rất ít hoa quả, chuối rất đắt, họ mua hai quả mất năm Euro, chẳng khác gì bị cướp tiền.

      nằm lưng , quệt nước mắt: " Lão tử chưa boa giờ khốn đốn thế này, mua chuối phải tính bằng quả."

      lườm rồi lặng lẽ bước tiếp.

      Nghèo ư, chúng mình nghèo rớt mồng tơi ư?

      Ngồi so-pha đắt tiền, uống rượu vang thời Louis là giàu có ư?

      Ngôn Hi tay cầm hai quả chuối, nhìn tuyết rơi, chợt nghĩ ra điều gì đó bèn đặt chúng vào bên đầu , nheo mắt cười : " Nàng thỏ nè."

      A Hoành hậm hực." Ngôn Hi, từ giờ trở còn lui tới những quán xá lành mạnh đó nữa là em cấu chết đó nhé!"

      Ngôn Hi: " Đanh đá thế nhỉ, biết mình có nên lấy , nên lấy nhỉ?"

      Ờ nhà, Isso ngồi nhặt rau giúp mẹ cậu, nhìn thấy quả chuối tay , mắt liền sáng lên." Đạo chích, chuối cho em hả?"

      Isso rất thích ăn chuối, đợt trước có hứa với cậu ta rằng, chỉ cần có tiền công là mua chuối cho cậu.

      Nhớ đến lời hứa của mình, rớt nước mắt nhìn A Hoành, bao nhiêu năm nàng này mới đưa ra cầu được ăn chuối, tại sao giữa đường còn bị tên tiểu đạo chích này chặn đường.

      A Hoành xoa đầu Isso : " Ừ, em cầm ."

      Ngôn Hi bất lực nhìn , đưa quả chuối cho Isso.

      Cậu phấn khởi lắm, mặt đỏ hồng hào. Từ trước đến nay cậu luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi hỏi gì ở người lớn.

      Ngôn Hi liền cúi xuống, cười trêu cậu: " Ăn thử cho xem có ngọt ."

      Isso là cậu bé thảo thính, cậu cười, bóc vỏ và đưa cho .

      cắn miếng rồi cười và trả lại cho cậu, sau đó lên tầng.

      A Hoành theo : " Thực ra em cũng thèm chuối lắm, hơn nữa em lớn thế này mà còn tranh với em ấy ư?"

      vẫn cúi đầu bước , đếm xỉa gì đến .

      A Hoành gãi gãi cánh mũi, trong lòng thấp thỏm yên. biết có phải tính sĩ diện của thiếu gia lại nổi lên, tức cảnh sinh tình, thấy hoàn cảnh của mình quá bi đát, đến vợ còn nuôi nổi hay ?

      ngờ vẫn còn sĩ diện đến thế...

      A Hoành hắng giọng, mở cửa xong định gì đó chốt cửa lại, dồn sát vào cửa rồi cúi đầu hôn . Đầu lưỡi trơn trơn, có cả vị chuối thơm lừng.

      đưa cả miếng chuối ngậm trong miệng vào miệng , ánh mắt sáng ngời, vừa cười vừa ngậm môi hỏi: " Ngon ?"

      Đạo chích tranh lương thực cửa tiểu thám tử Sherlock Holmes rồi đưa vào miệng của bác sĩ Watson.

      A Hoành thấy đầu óc choáng váng." Trong chuối có thuốc gây mê hả?"

      quàng tay qua eo rồi hôn thắm thiết.

      : " Baby, em từng ép hôn hai lần, hôm nay đòi lại lần nhé?"

      Trước lễ Noel, nhà thờ mời dàn hợp xướng của Mỹ đến tham quan, giao lưu, đó là đoàn học sinh cấp ba. Trong đó có cậu bé người Trung Quốc với đôi mắt to tròn, ít , mỗi lần cười để lộ hai chiếc răng khểnh, thường hay lấy tay che miệng vẻ ngượng ngùng, đầu đội chiếc mũ len màu đỏ, rất thích ngồi góc ngắm bức tranh tường sắp hoàn thành.

      Mấy ngày đó là thời gian trị liệu cuối cùng của Ngôn Hi nên rất quan trọng, vậy nên xin nghỉ, đến nhà thờ nhưng cam kết hoàn thành công việc đúng thời hạn. Sau khi liệu trình trị liệu kết thúc, cầm đủ loại bút lông, tập tễnh đến trước nhà thờ nhìn thấy đoàn học sinh Mỹ xa lạ ấy, cũng để tâm lắm.

      Khi bước đến bên bức tranh tường, chuẩn bị bắt tay vào làm việc có người đứng sau lưng ôm chặt lấy : " , em đến rồi."
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 105: Bất chợt tất cả đều yên tĩnh

      A Hoành chưa bao giờ nghĩ gặp Ngôn Hi phiên bản thu , vô cùng sửng sốt, như thể gặp ác mộng, tiểu Ngôn Hi biến thành cậu bé Pinocchio chưa tròn mười bảy tuổi.

      hỏi: “ Em đáp phi thuyền thời gian đến đây ư?”

      Tiểu Ngôn Hi ngồi giường nhoẻn miệng cười, “ say hello “ bằng tiếng .

      A Hoành liền hỏi tiếp:“ Chị biết là chị nằm mơ, nhưng sao em lại đến? Tại sao phải là tiểu A Hoành phiên bản thu , chị muốn nấu món thịt kho cho bé, em đến chỉ làm khổ chị vì phải nấu thêm nhiều món sườn hơn.

      Tiểu Ngôn Hi cầm cuốn sách y khoa của và lịch hỏi bằng tiếng : “ Chị là ai?”

      nắm tay cậu bé rồi bẹo má cậu.” Tiếng Mỹ đúng ? Công nghệ cao nhỉ, từ tiếng chưa bao giờ đạt điểm trung bình mà biết tiếng Mỹ rồi cơ đấy.”

      Tiểu Ngôn Hi lườm rồi gạt phắt tay xuống, xổ tràng toàn tiếng : “ Chị là ai hả?”

      hậm hực : “ Biến thành tí hon thấy oai lắm hả? Đợi ta nằm mơ ra tiểu A Hoành,k quyến rũ soái ca hơn cậu, đá bay cậu thử xem cậu có còn huênh hoang nữa được !”

      Tiểu Ngôn Hi phồng mồm hỏi: “ Chị có quen chị dâu em ?”

      A Hoành nhắc ngứ:“ Em có chị dâu hả, ai vậy?”

      Cậu ngửa mặt lên nhìn , đôi mắt to tròn, cái miệng xinh xắn: “ Chị A Hoành mà chị vừa đó, chị dâu em là A Hoành, ông nội bảo thế.”

      liền véo tai cậu hỏi: “ Em vừa gì vậy?”

      đại mỹ nhân tập tễnh bước vào, chỉ vào tiểu Ngôn Hi quát: “ Đồ khốn, ai cho mày đến nhà tao? Biến ngay!”

      A Hoành ngân ngấn nước mắt, đại Ngôn Hi cũng đến rồi, hiểu là hay mơ thế này, rồi lấy tay vỗ mạnh lên má mình.

      Tiểu Ngôn Hi nhìn Đại Ngôn Hi, rồi bằng tiếng Trung vẻ tội nghiệp: “ , em thay mặt ông nội đến thăm , đừng đuổi em.”

      Đại Ngôn Hi lại nhướng mày, kéo cánh tay tiểu Ngôn Hi, lôi ra ngoài.

      Tiểu Ngôn Hi liền bám chặt lấy thành giường, ngân ngấn nước mắt : “ Chị dâu dịu dàng tốt bụng của em ơi, sao chị cứu em?”

      Đại Ngôn Hi ra sức lôi cu cậu.

      A Hoành suýt ngất: “ Ai hộ tôi là chuyện gì xảy ra vậy?”

      Đại Ngôn Hi liền gầm lên: “ A Hoành, em ngố à, tống ngay thằng này ra ngoài cho !”

      Tiều Ngôn Hi chợt hiểu ra vấn đề, nước mắt rưng rưng. “ Đừng đuổi em. Chị dâu ơi, ông nội bảo chị tốt bụng, dịu dàng và đáng nhất đời này.”

      A Hoành hắng giọng hỏi cậu: “ Cậu là ai?”

      Tiểu Ngôn Hi cười híp mắt đáp: “ Lần đầu gặp mặt, chị dâu à, em là Ngôn Cách - em trai của Ngôn Hi, chị cứ gọi em là Cách Cách.”

      Cậu bé chừng mười sáu, mười bảy tuổi, thái độ rất lịch , cúi người chào .

      Ngôn Hi tranh thủ lúc cậu buông tay khỏi thành giường, liền kéo ngay cậu ta ra ngoài, đóng rầm cửa lại rồi khóa chặt.

      A Hoành chợt hiểu ra vấn đề, mang máng nhớ lại còn có cậu em trai sống ở Mỹ, cậu em trai cùng cha, cùng mẹ, cùng ông nội.

      A Hoành : “ Thằng bé dễ thương thế, sao lại đuổi nó ?”

      Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập. “ chị ơi!”

      Ngôn Hi cười khẩy đáp: “ Lấy đâu ra mà dễ thương, sản phẩm phục chế kém chất lượng thôi.”

      A Hoành động lòng thương : “ Ấy, Cách Cách, em đừng gõ cửa nữa, ngoan nào, để chị mở cho.”

      Ngôn Hi nghiến răng ken két.” Em mà mở cho nó bọn mình li hôn!”

      A Hoành cự nự: “ Bọn mình kết hôn bao giờ đâu? ghen tỵ, chắc chắn là ghen tỵ!”

      Ngôn Hi hậm hực: “ Mẹ kiếp, ghen tỵ cái quái gì chứ?”

      “ Ghen tỵ vì cậu ấy trẻ trung, đẹp trai hơn , ghen tỵ vì cậu ấy hơn ông bố, bà mẹ và người ông.”

      Ngôn Hi tái mặt.” Ai thèm kiểu ông bà bố mẹ đó? Em là vợ mà em còn bênh người khác, li hôn, li hôn ngay lập tức!”

      A Hoành đưa tay áo lên lau mặt.” Nước miếng văng tung tóe này.”

      Tiểu Ngôn Hi ngoài cửa tiếp tục gào: “ chị ơi!”

      liền vọng ra: “ Cách Cách, em về , đợi chị kết hôn với em rồi li hôn xong đón em về.”

      Ngôn Hi rớt nước mắt, cắn răng : “ Vì nó mà em đòi ly hôn với hả?”

      bất lực: “ bao nhiêu tuổi rồi mà còn chấp nhặt với người trẻ con như thế?”

      : “ ghét nó, ghét cả nhà nó.”

      A Hoành cào vào má hỏi: “ ghét cả em ư?”

      liền ngẩng lên hỏi: “ Liên quan gì tới em chứ?”

      mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đáp: “ Em là vợ tương lai của trai cậu ấy.”

      Ngôn Hi nhìn lên trần nhà, đáp cụt ngủn: “ Tóm lại là nhìn thấy nó, đoản thọ mất mười năm.”

      A Hoành: “ Đằng nào cũng sống được đến năm trăm tám mươi tuổi, đoản thọ mười năm cũng sao.”

      thở dài : “ A Hoành, rất xin lỗi vì làm khó cho em, nhưng chưa thể tha thứ cho họ, ít nhất là tại.”

      cần phải tha thứ. Em mắng họ cùng , chúng mình cùng đứng trước trái đất mà mắng họ.” Ánh mắt dịu dàng nhưng rất kiên định.” gặp báo ứng đúng ? Những bậc cha mẹ để Ngôn Hi biến thành đứa trẻ bị bỏ rơi bị báo ứng đúng ?”

      Ngôn Hi vùi đầu vào chăn : “ A Hoành, người đàn ông chín chắn, nam nhi đại trượng phu thể khóc đúng ?”

      liền ôm đáp: “ Đúng, nhưng Ngôn Hi của A Hoành có thể khóc.”

      liền túm chặt gấu áo khoác của ,mắt đỏ hoe như đứa trẻ.

      than vãn với vẻ đầy đau khổ.” A Hoành, em có nhìn thấy đôi mắt của nó ? Đôi mắt của Cách Cách ấy, ngoài ấm áp và được thương ra, đôi mắt đó chẳng có gì hết, còn sao, hồi bao lần khóc qua điện thoại, nhưng tại sao đến việc đứa trẻ con khóc nhớ cha mẹ thôi cũng làm họ cảm thấy khó chịu...”

      mỉm cười, lặng lẽ nhìn :“Để em xem trong mắt của có những gì nào. Ngôn Hi tốt bụng, Ngôn Hi được bạn bè mến, Ngôn Hi rất hiếu thảo, mạo hiểm vào núi hái quả quải cho ông nội, Ngôn Hi rất xuất sắc, đến xinh đẹp như Sở Vân cũng còn rất , Ngôn Hi cao ngạo, đến người bình tĩnh, mạnh mẽ như Lục Lưu cũng làm gì được, Ngôn Hi dịu dàng,hứa mở triển lãm tranh cho cả vợ và con. Còn nữa.... Ngôn Hi trong mắt có A Hoành....” thêm được gì nữa mà nghẹn ngào,tựa đầu lên trán .” Ngôn Hi, khi thích , thậm chí em còn chưa biết tên là Ngôn Hi, thế nên, tại sao phải tự ti, sợ hãi chứ?!”

      Edward và lãnh đạo viện nghiên cứu đưa ra đề án mới, đứng góc độ đa phương vị để phân tích bệnh về tai.

      A Hoành hỏi Edward rằng mối quan hệ của ta và ông ngoại có tiến triển gì . Edward lại : “ Bác sĩ Ngụy phải là ông ngoại tôi.”

      A Hoành ngớ người: “ Hả?”

      liền cười, tự chỉ vào mặt mình : “ thấy tôi có giống con lai ? Tôi là con của cha tôi và người vợ thứ hai của ông ấy.”

      A Hoành thắc mắc.” Thế cháu ngoại ruột của ông ấy đâu?”

      liền xòe tay ra.” Vì mẹ đẻ non nên cậu ta bị khuyết tật bẩm sinh, đến năm bảy tuổi mất.”

      A Hoành hỏi: “ Thế sao lại mạo danh cháu ngoại ông ấy...Đợi lát, gọi con ông ấy là mẹ...”

      Edward phì cười: “ Đúng vậy, cha tôi với tôi và các chị em của tôi rằng phải gọi người phụ nữ mất đó là mẹ. Còn về bác sĩ Ngụy, cha tôi sợ ông ấy biết được tin này buồn, và tôi với ông tôi tuổi tác tương đương nên bảo tôi mạo danh ấy trước mặt ông Ngụy.Sau đó, tôi làm cháu ngoại của ông ấy hơn hai mươi năm, nếu có gì bất thường xảy ra, cha tôi tiếp tục lấy chuyện thừa kế tài sản ra để uy hiếp tôi và tôi phải mạo danh suốt đời.”

      A Hoành ngần ngừ : “ Cha và con bác sĩ Ngụy...”

      cười khẩy : “ Là cái gọi là tình mà những người ngu xuẩn như vẫn hay rao giảng suốt ngày ư? Vì người phụ nữ này mà cha tôi bất chấp nguyện vọng của bà nội, lấy ta làm vợ. Chỉ tiếc là người đàn bà này xấu số, sau đó, vì muốn cho đứa con của người phụ nữ này có gia đình hoàn chỉnh mà ông ấy mới lấy mẹ tôi.”
      ngờ lại như vậy, bắt đầu cảm thấy đau đầu hỏi: “ Bác sĩ Ngụy vẫn chửi cha là đồ súc sinh vong ơn phụ nghĩa, đáng lẽ năm xưa nên cứu ông ấy.”

      Nét mặt Edward biểu lộ cảm xúc gì.” Vậy hả? Cha tôi lại rằng, cảm ơn thượng đế cho ông ốm trận thập tử nhất sinh như thế, để ông gặp được người phụ nữ ông hơn cả sinh mệnh của mình.”

      cũng đừng ra với ông ấy, ông ấy rất buồn.”

      Edward cười với vẻ giễu cợt: “ đừng giả vờ làm người tốt bụng. Chỉ vì sợ ông ấy nổi cơn giận, bỏ luôn cả việc trị liệu cho chồng chưa cưới của đúng ?”

      thích nghĩ thế nào nghĩ.”

      ta liền bật cười, chống tay lên tường, dồn vào góc và : “ người chồng chưa cưới tàn tật như thế có làm thỏa mãn được ? Làm lần với tôi nhé?”

      A Hoành liền vung tay tát cái và : “ Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tự nguyện đánh người. Edward, hãy rút lại những lời vừa ngay .”

      lau vết máu khóe miệng, nhướng mày : “ Câu nào, làm lần ư?”

      A Hoành lạnh lùng đáp: “ , câu miêu tả về chồng chưa cưới của tôi. Đối với ấy, thế gian này chỉ có tôi mới được hai chữ “ tàn tật” đó mà thôi.”

      Đêm Noel, A Hoành mua bốn quả táo, cho mình quả, Ngôn Hi và Isso mỗi người quả, cũng giấu Ngôn Hi cho Ngôn Cách quả.

      Cậu bé kéo gấu áo A Hoành, mắt long lanh hỏi: “ Chị ơi, tối nay có chương trình biểu diễn của bọn em, chị với em có đến ?”

      “ Chị cố gắng lừa em đến.”

      Rồi với Ngôn Hi: “ Bọn mình đến nhà thờ cầu nguyện , mọi người đều cả, mình cũng cho vui.”

      vừa gặm táo vừa : “ A Hoành, tai nghe này làm sao vậy? Đeo mà cứ ong ong, nghe chẳng gì cả.”

      liền véo tai .” đừng giả vờ nữa, đây là loại tai nghe làm chất liệu mới nhất mà nhóm em làm, có thể nghe được tiếng ông Pang hàng xóm ngáy đó.”

      “ ờ “ tiếng rồi tiếp: “ đâu, thằng chết tiệt kia ở đó, có chết cũng .”

      “ Em hứa với cậu ấy rồi, làm em mất mặt quá.”

      Ngôn Hi khăng khang: “ cũng mất mặt.”

      “ Bọn mình ngồi bên dưới làm khán giả bình thường, vờ như quen cậu ta.”

      “ Thôi em, nhìn giống như đúc như thế, ai chẳng biết mối quan hệ giữa với cậu ta!”

      ghen tỵ vì cậu ta trẻ trung, đẹp trai đúng ?”

      “ Ừ, ghen tỵ với nó.”

      A Hoành liền ôm lấy hôn mấy cái vào má và môi rồi ngon ngọt dỗ dành, nhưng nhất quyết chịu .

      bắt đầu giận.” em . Cơm nấu trong nồi đó, thức ăn cũng nấu rồi, lát nữa rút phích cắm ra là được, ở nhà tự lo nhé.”

      rồi, mặc áo khoác và ra khỏi nhà.

      Ngôn Hi ở nhà mình cũng buồn, ăn tố xong có việc gì làm, gia đình nào cũng mở nhạc giáng sinh,loáng thoáng nghe thấy tiếng cầu nguyện trong nhà thờ, cũng biết vó phải là ảo giác hay .

      Cuối cùng nhìn lên giá treo quần áo, A Hoành quàng khăn, nghĩ ngợi lát rồ thở dài, vơ lấy chiếc khăn rồi ra khỏi nhà.

      Gần như tất cả mọi người trong khu đều có mặt ở nhà thờ, mặc dù náo nhiệt nhưng vẫn rất trật tự.

      ngó hồi lâu mà thấy A Hoành đâu, liền ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bên cạnh còn có cây đàn piano, chắc là chuẩn bị được sử dụng, vì sân khấu có hệ thống dàn am thanh.

      nhóm trẻ con áo choàng đen, cổ trắng, cầm bản nhạc lên sân khấu.

      Ngôn Cách đứng ở giữa hát chính, thằng bé này quá chói mắt,nhìn thoáng là thấy luôn.

      Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, là bài Silent night.

      Ngôn Hi lặng lẽ nhìn Ngôn Cách, mọi nét đều tuyệt vời, là...đáng ghét.

      Giọng cậu bé cao vút, trong trẻo: Silent night, holy night.

      Sau đó là giọng nữ dịu dàng cất lên: All is calm, all is bright. Round young virgin mother and child.

      Giai điệu du dương, bầu khí ấm cúng, mọi người nắm tay nhau và nhắm mắt lại, nét mặt ai cũng điềm đạm và chân thành.

      “ Holy infant, so tender and mild. Sleep in heavenly peace. Sleep in heavenly peace.”

      Khi bài hát sắp kết thúc tiếng nhạc đột nhiên tắt ngấm, đèn sân khấu vụt tắt, chỉ còn lại ánh nến, chắc là trục trặc về đường điện.

      Ngôn Cách luống cuống, giọng lạc , khán giả ngồi dưới bắt đầu thầm to , thậm chí có người còn bật cười.

      Cậu nhìn xuống sân khấu với ánh mắt lo lắng. Nhưng phía dưới tối om, nhìn thấy gì cả.

      Cậu chưa bao giờ gặp bất cứ trở ngại nào trong đời, cậu là đứa bé giỏi giang, niềm tự hào của cha mẹ, đến trai cũng phải ghen tỵ cậu.

      Cậu nhìn xung quanh tối om,chỉ còn lại tiếng cười và những lời chế giễu. Cậu xiết chặt nắm tay, nhìn xuống những gương mặt xa lạ dưới ánh nến và run rẩy như con thú độc.

      Cậu nhìn xuống sân khấu lần nữa nhưng có người thân của cậu, dường như mọi thanh của thế giới này đều biến mất.

      Đột nhiên, cùng với tiếng đàn piano du dương, giọng nam trầm ấm cất lên: “ Silent night, holy night.”

      Ngôn Cách sững sờ nhìn về phía phát ra tiếng đàn, hồi lâu mới trở về thực tại và hát câu thứ hai trong đoạn theo tiếng đàn: “ Shepherds quake at the sight. Glories stream from heaven afar.”

      Những đứa trẻ khác cũng như vừa tỉnh mộng và hát theo.

      Giọng nam kia biến mất, chỉ còn lại xướng tuyệt vời giữa Ngôn Cách và dàn hợp xướng với tiếng đàn du dương.

      Tất cả đều vô cùng tuyệt vời.

      Buổi biểu diễn kết thúc.

      lát sau, đường điện sửa xong, nhà thờ lại sáng sủa,lộng lẫy.

      Ngôn Cách chạy ngay đến chỗ cây đàn nhưng thấy ai ở đó cả. Cậu chạy ra ngoài, tuyết bắt đầu rơi lất phất.Phía trước có hai người tựa vào nhau bước , người hơi tập tễnh, người mềm mại, dịu dàng.

      Cậu liền lớn tiếng gọi: “ ơi!” Rồi nước mắt lăn dài.

      ơi!

      thanh ấm áp biết bao.

      chàng đẹp trai kia liền quay lại nhìn cậu, đứng rất xa nhưng vẫn lớn tiếng chửi: “ Gào gì chứ thằng khỉ! Biến về Mỹ ngay, đừng để ông già phải lo lắng nữa. Có thời gian tao đưa chị dâu mày về thăm ông già và mẹ Lý.”

      thêm hai bước rồi dừng lại, ngoái đầu tiếp: “ À, với cha mẹ mày rằng, tao bao giờ tha thứ cho họ đâu.”

      quàng khăn lên cổ A Hoành và : “ Baby, nước Pháp bước sang năm mới rồi, em ước điều gì .”

      Mắt sáng lên: “ Ước gì cũng được hả?”

      gật đầu, vuốt tóc , giọng rất cưng chiều.”Ừ.”

      “ Hi, vậy em muốn em “... À,, đúng, thôi cầu hôn em luôn , sau đó học cách nấu món thịt kho mà A Hoành thích.”

      thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh.

      Ngôn Hi liền cười, quỳ chân xuống đất, nắm tay : “ Baby, hãy làm vợ nhé! em.”
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 106: Năm đó xuân ấm, trăm hoa rực rỡ

      Tháng ba, Ngôn Hi đến đại sứ quán Trung Quốc tại Paris, mọi giấy tờ như giấy khai sinh, các mối quan hệ họ hàng, giấy chứng minh độc thân đều nhờ Tân Đạt Di và Tư Hoán gửi sang, bác sĩ Ngụy là người đảm bảo, mọi thủ tục đều khá thuận lợi.

      Tân Đạt gọi điện sang, giọng rất băn khoăn: “ Ngôn Hi, cậu cưới sớm nhất trong đám bọn mình đấy.”

      Ngôn Hi ngồi trong nhà, điện thoại kẹp giữa tai và vai, điền đơn đăng kí kết hôn bằng tiếng Pháp theo phần A Hoành kê khai, nhướng mày hỏi: “ Sao vậy, cậu ghen à? em có ai cản cậu cưới vợ đâu?”

      Tân Đạt Di : “ Thôi, biến . Giờ cậu có người thương, có người rồi vênh váo đúng ? Có thèm ngó nghiêng gì đến tôi đâu, suốt ngày chỉ có Ôn Tư Hoán, Tôn Bằng kéo tôi uống. Mẹ kiếp, lão tử uống nhiều, sắp biến thành mặt dương rồi.”

      Ngôn Hi cười, : “ Đạt Di, có vẻ cậu hoàn toàn bình tâm rồi, tôi phải lo lắng nữa.”

      Tân Đạt Di: “ ấy, nghe giọng cậu cứ như là định cư luôn ở Pháp vậy.”

      Ngôn Hi xoay cây bút bi trong tay và : “ , sau này tôi với A Hoành về nước thăm cậu...Ờ, với nó. Hai đứa cậu...”

      Đầu dây bên kia gì nữa, hồi lâu mới miễn cưỡng cười: “ Tan rồi, có gì đâu mà . Đến lúc hai cậu tổ chức hôn lễ, tôi trả hết tiền cho cậu. Từ cậu phải sống khổ sống sở bao giờ đâu, thiếu tiền, tính thiếu gia lại nổi lên A Hoành lại chịu khổ.”

      Ngôn Hi: “ cần, tôi có tiền rồi. Tôi cho cậu biết, nàng suốt ngày bắt tôi phải kho thịt, trước đây có thấy nàng chung tình với món thịt như thế bao giờ đâu, hiểu sao bây giờ suốt ngày bắt tôi phải làm.”

      Tân Đạt Di cười : “ Thế cậu học được chưa?”

      Ngôn Hi gật đầu, dài dòng đáp: “ Rồi.”

      Tân Đạt Di liền hiến kế: “ Cậu muốn làm đừng chiều bà đó nữa.”

      Ngôn Hi: “ Mẹ kiếp, lão tử có mỗi vợ, chiều nàng chẳng lẽ chiều cậu ư?”

      Tân Đạt Di làu bàu: “ Thôi, nữa, tối nay tôi phải uống tiếp với vợ cậu đây...”

      Tân Đạt Di càu nhàu hồi lâu,Ngôn Hi day đầu mày rồi cúp máy.

      Bức tranh tường của Ngôn Hi kiếm được gần ngàn rưỡi Euro, nhưng cũng đủ để lo cho đám cưới. lại cam tâm vay tiền, cũng muốn đòi tiền Tân Đạt Di vì cậu ta vừa mới phục hồi sau bàn thua lớn, thế nên trong lòng vẫn bứt rứt chưa yên.

      Trong nhà có con lợn tiết kiệm A Hoành mang từ Trung Quốc sang. Hằng ngày làm số việc vặt trong khu chung cư, nhưng vì vốn tiếng Pháp của chưa ổn định nên làm được những việc liên quan đến việc giao lưu, trao đổi, vì thế khoản tiền công kiếm được rất ít ỏi. Nhưng ngày nào nhận được tiền công, cũng bỏ mấy đồng xu vào con lợn tiết kiệm.

      Isso biết, ngoài Winnie ra, Đạo chích nhất là con lợn tiết kiệm.

      Tháng tư, A Hoành và Ngôn Hi mang đầy đủ giấy tờ ra cơ quan có thẩm quyền để đăng kí kết hôn.

      đường , A Hoành chỉ mím môi cười, nhìn Ngôn Hi,mà mặt đỏ rần.

      Ngôn Hi bẹo má : “ Baby của biết xấu hổ rồi đấy.”

      A Hoành gì, nhìn tập giấy tờ tay rồi cúi đầu cười khúc khích, dường như lại biến thành ngờ nghệch năm xưa.

      nắm tay , nhìn tia nắng đầu tiên lọt qua màn sương mù màn trời Paris rồi cũng mỉm cười.

      Đến nơi, nhân viên phục vụ nhìn thẻ cư trú của rồi chỉ vào thời gian đó rồi lắc đầu.” được, sắp hết hạn rồi, phải ra hạn mới được làm thủ tục.”

      Khi họ đến cơ quan cảnh sát làm thủ tục ra hạn thẻ cư trú đến giờ nghỉ trưa, họ mua hai chiếc bánh mì ăn tạm rồi ngồi trước cổng đợi. Ngôn Hi nhìn các Pháp ăn mặc thời trang qua lại đường, tròn mắt với : “ Này, lông mi của bọn họ dài .”

      A Hoành liền giải thích: “ Họ đều dùng thuốc kích thích dài mi, em dùng cái đó.”

      Ngôn Hi lại xuýt xoa: “ Cao !”

      A Hoành hắng giọng: “ Họ thường dùng miếng đệm giày cho cao, em dùng cái đó.”

      Ngôn Hi: “ Chậc, ngực to .”

      A Hoành nghiến răng : “ Bọn họ đều bơm ngực, của em là tự nhiên.”

      Ngôn Hi vừa nhét miếng bánh mì vào miệng vừa xòe tay.” Trẻ con thời nay tính tình chán .”

      A Hoành hậm hực.” Rốt cuộc còn băn khoăn với chuyện ngực to ngực đến bao giờ nữa, em là size C, có gì đâu!?”

      Ngôn Hi liếc xéo. “Hê, cùng lắm là 36B.”

      A Hoành véo má : “ Trả ngay món sườn đây, em cưới xin gì nữa!”

      với vẻ thông cảm: “ sao đâu baby, kể cả cúp A cũng chỉ mình em mà.”

      hậm hực.” bảo là C rồi mà, C,C!”

      Sắp hết giờ nghỉ trưa, Hai người phải xếp hàng rất lâu.

      Quá trình kiểm duyệt diễn ra rất ngặt nghèo, bốn nhân viên luân phiên đưa ra các câu hỏi, nếu trả lời phù hợp với quy định, hầu hết phải về nước. Người nào có ý đồ ràng, vi phạm pháp luật bị tạm giam hai mươi tư giờ đồng hồ, ngày hôm sau thẩm tra tiếp, trong quá trình này có thể đệ đơn xin luật sư biện hộ.

      Có thể ra hạn được thẻ cư trú và kết hôn, sinh con với A Hoành, cũng có thể xui xẻo bị tống cổ về nước, sau đó lại tiếp tục miệt mài xin visa để được quay lại với người , tiếp tục kết hôn, sinh con. Chỉ là quá trình rắc rối hơn, còn kết quả có gì thay đổi, vợ chạy trốn được, cậu con trai mũm mĩm cũng thoát đâu được

      Đương nhiên, dự đoán được kết quả này. Sau khi có chàng khóc lóc, mếu máo được mấy viên cảnh sát áp giải vào trong, bốn viên cảnh sát điều tra mặc đồng phục quay ra nhìn chằm chằm.

      Ngôn Hi co giật.” Chào các .”

      Đây là câu tiếng Pháp lưu loát nhất.

      người hỏi : “ Ở Pháp, kiếm sống bằng nghề gì?”

      gãi đầu đáp: “ Tranh tường vẽ, áp phích vẽ cho khu dân cư, thư đưa, sữa đưa ( Vẽ tranh tường, vẽ áp phích cho khu dân cư, đưa thư, đưa sữa).”

      người khác hỏi: “ có thói xấu hút thuốc phiện, dùng thuốc lắc hay ?”

      Ngôn Hi lắc đầu.

      Người đàn ông râu quai nón nhìn hỏi: “ bao giờ tham gia vào hoạt động mại dâm chưa?”

      lắc đầu quầy quậy.

      cảnh sát nữ hỏi: “ có bao giờ nghe về Richard Clovis ?”

      nhớ mang máng đó là hoàng đế cuối cùng của triều đại Mérovée nên đoán chắc câu này kiểm tra khả năng thích nghi với nước Pháp, bèn gật đầu lia lịa.” Rất biết, tôi, người nổi tiếng, họ.”

      Mấy viên cảnh sát đồng loạt trợn tròn mắt.” chắc chắn là biết bọn họ ư?”

      gật đầu.” Quen.”

      người đàn ông trong nhóm liền phẩy tay, mấy viên cảnh sát liền ra ấn đầu xuống bàn, vặn tay ra đằng sau rồi ra ngoài.

      Ngôn Hi giãy giụa chống cự.” Làm gì vậy, các !”

      A Hoành đứng ngoài cửa kính liền bật dậy, vội chạy vào ngăn bọn họ : “ Các định làm gì với chồng chưa cưới của tôi vậy?”

      Đầu bị cảnh sát ấn chặt nên thể ngẩng lên, ra sức giãy giuạ, cảnh sát khác liền cầm gậy đánh vào lưng .

      đau quá liền gập người xuống.

      A Hoành gầm lên:“Dừng tay, Pháp là quốc gia đề cao nhân quyền, tôi thể tin là các lại dùng cách thô bạo này để đối xử với người nước ngoài cư trú hợp pháp!”

      viên cảnh sát điều tra ra và ngăn cản người kia lại : “ hãy bình tĩnh. Chồng của phải là người cư trú hợp pháp, ta quen biết với các tên trùm tội phạm sừng sỏ của tập đoàn xã hội đen lớn nhất ở Pháp - Richard, Clovis. Chúng tôi buộc phải bắt giam ta.”

      A Hoành hít hơi sâu và hỏi: “ Ngôn Hi, bao giờ nghe thấy những cái tên này chưa?”

      Sắc mặt tái nhợt đáp: “ Là nhân vật lịch sử chứ gì?”

      A Hoành liền với viên cảnh sát điều tra: “ nghe thấy rồi đấy, ấy chỉ là người Trung Quốc bình thường, mới sang Pháp lâu, ấy hiểu nhầm đây là nhân vật lịch sử của nước Pháp, xin hãy thả ấy ra.”

      Viên cảnh sát điều tra nhìn hai người rất lâu rồi với vẻ nghiêm túc.” , tôi thể đảm bảo những điều vừa là chính xác, thế nên, trước khi có được bằng chứng thích đáng, chúng tôi buộc phải tạm giam này.”

      Ngôn Hi đau đến tột độ, mồ hôi túa ra trán : “ Đúng thế, giả biết, chứng cứ có, tù ngồi!”

      Cảnh sát đó nhấn đầu xuống, đưa gối lên huých vào bụng bắt im miệng. cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi giày dưới chân . lại lớn hơn: “ Chứng cứ có, tù ngồi.”

      Bàn tay trái A Hoành cấu lên tay phải, từng chữ : “ Nếu có chứng cứ xác đáng thể băt chồng chưa cưới của tôi ngồi tù được! Tôi là Ôn Hoành - bác sĩ bệnh viện nghiên cứu N.T.S, sống ở số 1098 ngỏ 3, quận 12, bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm của tôi đều có thể làm chứng cho ấy. Hơn nữa, từ lâu ấy vẫn bị đau chân,chưa bao giờ rời khỏi khu dân cư, lần nào đưa báo, đưa sữa đều lại rất vất vả, và đây là điều mà mọi người trong khu dân cư đều biết. Nếu các sẵn sàn trả lại công bằng cho chúng tôi, trong quá trình điều tra, chỉ cần nhắc đến cụm từ “ sơ mi hồng “ mọi người cho các biết chồng chưa cưới của tôi là người như thế nào, nếu các muốn làm như thế sau hai mươi tư giờ, tôi kiện lên tòa án.”

      Viên cảnh sát điều tra liền nhún vai.” Thôi được, nhưng đêm nay phiền Mr.Yan phải ở đồn đêm.” Rồi ta ra hiệu bằng tay, cảnh sát kia liền kéo vào phòng thẩm tra tội phạm.

      ngoái đầu lại : “ A Hoành, em về trước .”

      dừng lại nhìn rồi quay sang trao gì đó đổi bằng tiếng Pháp với viên cảnh sát điều tra kia.

      Ngôn Hi bị giam trong gian phòng kín bưng, chỉ nhìn được ra ngoài qua ô cửa kính có khung kim loại. Ban nãy có A Hoành, cố gắng chịu đựng kêu đau, đến giờ chịu được nữa, liền tựa vào cánh cửa, lợm giọng buồn nôn.

      Đợt ấy thời tiết ở Paris bắt đầu nóng, Ngôn Hi sờ lên chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo toàn mồ hôi, sờ tay lên góc trán, nhớ đến tập thư hôm nay chưa gửi mà thấy xót xa.

      Mẹ kiếp, năm Euro chứ có phải ít đâu!

      Con nhà người ta khi cưới đều mặc váy cưới, sao có thể để cho mặc váy vải rẻ tiền được.

      Đúng lúc viên cảnh sát vừa thẩm tra phạm nhân ở phòng khác xong ra, thấy bộ dạng của như vậy liền rót cho cốc nước, hỏi còn cần gì .

      nhìn ta rồi chỉ vào bao thuốc lá trong áo sơ mi xanh của ta.

      học hút thuốc năm 2004, 2005. Hồi ấy chia tay với A Hoành, giữa với Lục Lưu có cuộc trao đổi ràng nên sống ở nhà Lục Lưu. Hồi ấy tai nghe được, trong tay chẳng còn gì, khi uống rượu luôn nhớ đến A Hoành, cũng chỉ biết dựa vào điếu thuốc để giải khuây. Sau đó, Lục Lưu hay cho chất nghiện vào thuốc lá nên cai.

      rít mấy hơi rồi kẹp điếu thuốc vào ngón tay, khom lưng, cảm giác đỡ đau hơn.

      Trời tối, đồn cảnh sát khá ồn ào. Đến giờ tan ca, hệ thống điều hòa và đền đều tắt, các phạm nhân được đưa hỏi cung phòng bên cạnh cũng được áp giải về, nhân viện trực ban ngồi trực trước bàn, mọi thứ mới dần dần trở nên yên tĩnh.

      nhìn khói thuốc lá, chỉ còn lại đốm lửa tàn.

      Bụng réo o o vì đói, vì nhớ nhà, giường, đèn bàn, món sườn, bóng A Hoành, nắng chiều trong con ngõ, đàn kiến bên bờ sông Seine.

      Từng bức tranh vụt qua trước mắt .

      đưa điếu thuốc lên môi, mỉm cười rồi lại nhớ về chuyện xưa.

      Hồi còn rất , luôn cố gắng theo đuổi, theo đuổi miệt mài, mẹ , bạn bè, rất nhiều năm, nhưng hình như chẳng bắt được gì.

      Còn A Hoành có ngày xưa, mỗi cuộc gặp gỡ, va chạm giữa dường như đều báo hiểu lòng nhân từ và ưu ái của ông trời.

      chưa bao giờ nghĩ rằng lại có cách bù đắp này.

      mơ màng ngủ thiếp , đến khi tỉnh dậy, xung quanh tối đen như mực. Tàn thuốc lá rơi đầy dưới đất.Sau lưng, qua tấm cửa kính có tiếng thở nhè .

      nghe thấy tiếng : “ tỉnh giấc chưa? Ngôn Hi, trả lời em .”

      Ngôn Hi giật mình, quay lại thấy bóng dáng quen thuộc.

      Ánh mắt đầy vẻ lo lắng, nhưng rồi lại lập tức mỉm cười : “ Em với họ rồi, chồng chưa cưới của em sợ bóng tối nên em xin vào đây ngồi với .”

      “ Thôi , từ em cũng sợ bóng tối, còn dám lừa hả!”

      nheo mắt nhưng cười.” Ngôn Hi, em đói rồi.”

      nhướng mày, vừa mắng “ ai cho em vào đây, biến ăn mau “ vừa lục túi quần, móc ra hai thanh sôcôla, đưa qua cửa kính cho . Đây là đồ ăn vặt mà chuẩn bị cho .

      A Hoành lại nắm chặt tay , bàn tay ướt sũng mồ hôi

      sửng sốt hỏi: “ Em làm sao vậy?”

      “ Ngôn Hi, ...cho em nắm tay lát là ổn.”

      nắm chặt bàn tay .” Baby, cho biết , có chuyện gì vậy?”

      liền cười, tựa vào cánh cửa kính : “ Em sợ lắm, chưa bao giờ em sợ thế.”

      tưởng sợ vì phải chứng kiến cảnh tượng bảo lực lúc chiều, liền cười, an ủi: “ Ngày trước đánh nhau với người ta, còn thô bạo hơn cả cảnh sát kia.”

      Dường như nghe thấy mà khẽ gõ cửa hỏi: “ Ngôn Hi, vẫn ở đó chứ?” Rồi khẽ thở dài.

      Đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng, : “ đây, sao cả. A Hoành, rất ổn.Em nghe đây, rất ổn, chưa bao giờ ổn như lúc này.”

      cười : “ Vừa nãy ngủ say, em gọi mãi mà thấy đáp, em sợ buồn, bọn họ ấn đầu và đánh như thế...”

      A Hoành lắp bắp, tay run rẫy từ khi bị đánh đến giờ.

      Ngôn Hi : “ A Hoành, nằm xuống.”

      A Hoành “ vâng “ tiếng rồi ngoan ngoãn nằm xuống, mặt quay vào khe cửa, ánh mắt dịu dàng, hiền lành như đứa trẻ.

      liền thò tay ra vuốt tóc và khuôn mặt bằng bàn tay lành lạnh : “ A Hoành, sao cả, những cái đó sao có thể gây tổn thương cho cơ thể, lòng tự trọng, cao ngạo và mọi thứ của được. Những cái em sợ đều làm tổn thương được.Baby, có phải trước đây quá yếu đuối nên mới khiến em tưởng dễ bị đánh bại như thế ?”

      ghé mặt vào tắm sắt lạnh giá, nước mắt trào ra, giọng lạc : “ Nhưng tại sao chúng mình lại trải qua nhiều khổ nạn như vậy? Tại sao chúng mình đến với nhau khổ hơn tất cả những người sống thế giới này vậy?”

      rất thắc mắc, lần nào đau khổ và nổi tủi nhục cũng xảy ra trong lúc họ muốn đến với nhau.

      lau nước mắt cho rồi cười: “ Vì kể cả có vật vả như thế nào nữa cũng sức mạnh nào có thể ngăn cản được chúng mình nhau.”

      Ngày hôm sau, Ngôn Hi được trả tự do và nhận được lời xin lỗi của đồn cảnh sát cộng với tấm thẻ cư trú có thời hạn năm.

      Cuối tháng tư, Ngôn Hi và A Hoành đăng ký kết hôn.

      Ngày hôm đó, xuân ấm hoa nở.
      Iluvkiwi thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 107: Một người và hai người

      hôm, Tư Hoán say rượu, gọi điện thoại : “ thể ngờ hai người lại đến với nhau được.”

      Điện thoại được mua ở chợ cũ, mặc dù tróc sơn nhưng chữ số vẫn ràng, dù gì mượn điện thoại bà chủ nhà gọi mãi cũng ổn.

      .Ngôn Hi cầm ống nghe, nghiêng người ra sau,mỉm cười :“A Hoành, Tư Hoán muốn chuyện với em.”

      Đầu bên kia im lặng.

      Ôn Tư Hoán nghĩ mình gọi điện thoại cho Ngôn Hi nhằm mục đích gây , nhưng việc bảo A Hoành nghe máy chứng tỏ cậu ta chán.

      Ngôn Hi mất mấy đêm mới thiết kế xong áo cưới. A Hoành thường nhìn dưới ánh đèn và ngủ rất ngon.

      đáp tiếng, tay mân mê chiếc hộp màu tím thắt nơ và ra nghe điện thoại.

      Tư Hoán gọi:“Em à, em à.”

      A Hoành sầm mặt: “ say rồi đấy Tư Hoán, ở đâu vậy?”

      Tư Hoán nhìn gạch men trắng và chiếc gương có khuôn mặt đỏ bừng của mình, thành khẩn :“ Trong nhà vệ sinh nhà mình. phải, nhà vệ sinh nhà , em chuẩn bị lấy chồng rồi.”

      A Hoành: “ Ê, làm sao vậy, lấy chồng được về nhà mẹ đẻ ư? Em mách mẹ và chị dâu em!”

      Tư Hoán nhìn lên trần nhà, nhớ đến cuộc đời bi thảm của mình, nước mắt lăn dài : “ Em mất chị dâu rồi, vừa mới chia tay.”

      A Hoành hỏi: “ Ông choảng bằng lựu đạn hả?”

      Tư Hoán thở dài, ngồi lúc bồn cầu, má lúm đồng tiền mới ra má, rất chậm: “ thể lừa mình, lừa người mãi được.”

      A Hoành nghiến răng: “ làm gì vậy? rể mà suốt ngày thèm thuồng trước em rể, biết xấu hổ hả Ôn Tư Hoán?”

      “ Hừ, biết ngay là nên để em với nó đến với nhau, ngày trước ngoan ngoãn như thế, bây giờ hở ra cái là bậy, cái hay học, học toàn cái dở.”

      Tư Nhĩ đứng ngoài đạp cửa:“Ôn Tư Hoán, táo bón hay kiết lị mà ngồi lì trong đó thế, suốt ngày chỉ rượu với chè!”

      Tân Đạt Di liền bịt tai càu nhàu.” Thôi đừng lườm nữa, lườm nữa mắt cũng to bằng mắt trai em đâu!”

      Tư Hoán cười ha hả rồi với đầu dây bên kia:“Em , thôi thế nhé, đợi em gửi ảnh cưới về đấy, mẹ nhớ em đến mức ăn ngon, ngủ yên kia kìa.”

      A Hoành đáp tiếng rồi cười :“ à, em cho biết nhé, theo những gì em dự đoán hình như con nhà họ Ngôn thích đấy.” rồi, vui vẻ cúp máy.

      Ngôn Hi uống nước, nghe thấy vậy phì ra và ho sặc sụa.” Baby, đó là em chồng em đấy, đừng linh tinh!”

      A Hoành : “ Ai linh tinh, nếu Ôn Tư Nhĩ thích Ôn Tư Hoán người như mẹ em sao có thể quý người trai em hơn con mình được?Mẹ rầu rĩ, nhìn thấy cái gì cũng coi là phao cứu mạng.”

      Ngôn Hi thấy đau cả đầu : “ chẳng quan tâm đến chuyện đó, và cũng chẳng quản được, toàn bọn chết tiệt.”

      Hôn lễ diễn ra vào đúng ngày mưa.

      Ngôn Hi nhìn lên trời chửi bới hồi mới chạy từ nhà thờ ra chiếc xe hoa mượn, mở cửa ô tô và bế A Hoành ra.

      Isso cầm hoa cưới, cậu bé là phù rể, chạy theo sau Ngôn Hi.Đột nhiên chợt nhớ ra bạn phù dâu trong xe, cậu bèn dừng lại, chạy tới bên xe và kéo bé ra.Hàng xóm đến dự đám cưới đều cười ồ.

      A Hoành có vẻ ngại ngùng, nhưng lo lắng cho sức khỏe của Ngôn Hi hơn, nằm trong lòng , hỏi : “ Chân sao chứ?”

      cười :“ sao.”

      Bà chủ nhà đứng trước cửa nhà thờ đón hai người.

      bế A Hoành đến nơi, bà liền cha sứ đợi hai người ở đó rồi.

      Isso chạy đến, đôi giày lắm lem nước mưa.

      Ngôn Hi bẹo má cậu bé : “ Còn lộn xộn, chuối có.” hứa với cậu rằng, chỉ cần làm tốt vai trò phù rể cho ăn chuối thoải mái.
      Isso vừa bị mẹ cầm khăn lau đầu vừa ghé sát vào tai : “ Hôm nay Winnie rất xinh, xinh hơn cả Đức mẹ Maria vẽ trong nhà thờ.”

      tủm tỉm gật đầu và nhìn A Hoành với ánh mắt dịu dàng.

      A Hoành quàng tay lên cổ hỏi: “ Hai người gì thế?”

      cúi đầu hôn lên môi với vẻ đầy tự hào.” Điều bí mật của đàn ông, cho em biết đâu.”

      đặt xuống rồi dắt tay vào nhà thờ.

      Ngoài trời mưa rơi tí tách, đàn bồ câu đứng trước cửa sổ nhà thờ tránh mưa, ánh mắt trong veo, tròn xoe.

      Phù dâu cầm hoa, sau nâng váy cho A Hoành, bé khá mũm mỉm, dáng còn hơi nghiêng ngả, nhưng nâng váy cho rất cẩn thận.

      Chúa Giê-su cây thánh giá nhìn họ, lông chim bồ câu rơi xuống đậu vai Ngài.

      An lành, dịu dàng, trân trọng và tràn ngập thương.

      Cha sứ già mặc áo choàng đen, đặt tay lên trán và hỏi: “ Con có chấp nhận trước mặt con, bảo vệ ấy, ở bên ấy, trong mỗi lá thư bày tỏ tình của con, trong mỗi lúc tờ mờ sáng nắm tay ấy, vì lời ra tiếng vào mà bỏ rơi ấy, vì những biến cố của cuộc đời mà làm ấy buồn ?Mr.Yan, bằng cái tên đầy đủ của con, con có thề ?”

      Ngôn Hi mỉm cười, ánh mắt sáng ngời mà kiên định.” Con xin thề!”

      Ông lại đặt tay lên trán A Hoành, đọc lại câu thề trước chúa lần nữa.

      A Hoành nắm chặt tay Ngôn Hi, chặt đến mức phải la lên vì đau, :“Con xin thề!”

      Cha sứ liền cười:“Các con hãy trao nhẫn cho nhau!”

      Ngôn Hi đưa bàn tay trắng ngần ra và : “ A Hoành, đưa tay cho .”

      A Hoành đeo găng tay voan trắng, khẽ đặt lên tay .

      lấy nhẫn từ trong chiếc hộp màu xanh ra, chiếc nhẫn kim cương hình hoa mai tím.

      A Hoành sững lại.” Đây là...”

      nhàng đeo vào ngón tay , vuốt sợi dây chuyền mai tím cổ ,mỉm cười rạng rỡ :“ cái là quà sinh nhật, cái là nhẫn cưới, là vinh hạnh vì làm được cả hai việc này, Ngôn phu nhân ạ.”

      Dây chuyền và chiếc nhẫn vốn là bộ, năm xưa bỏ tiền ra để Trần Quyện đấu giá, dây chuyền nhờ Tư Hoán tặng, nhẫn giữ lại.

      Lúc đầu nghĩ có thích sợi dây chuyền này hay cũng quan trọng, nhưng chiếc nhẫn này trở thành điều bí mật của cho đến khi mang xuống mồ.

      A Hoành nhìn chiếc nhẫn, ý cười lộ trong đáy mắt nhưng nước mắt vẫn lăn dài. nhàng đưa bàn tay còn lại ra, đó chính là chiếc nhẫn đơn giản mà tặng , được sửa cho to hơn.

      luôn đeo chiếc nhẫn này trước ngực, để ai biết, đó là món đồ ở gần trái tim nhất.

      hắng giọng hỏi:“Em làm mất rồi cơ mà?”

      lồng chiếc nhẫn vào ngón tay , khóc lại thở dài, rồi bật cười :“Nhớ đối xử tốt với em Ngôn Hi ạ, lấy được người như em là phúc lớn của đấy.”

      Chiếc nhẫn hai lần bị vứt rồi lại nhặt lại, hai lần lấp lánh bàn tay trắng trẻo kia.

      Quý giá vô cùng.

      Cha sứ : “ Nhân danh nghĩa Giê-su, ta tuyên bố từ nay hai con trở thành vợ chồng.”

      Ngôn Hi:“Xin chào,phu nhân.”

      A Hoành:“Phu quân cố gắng chỉ giáo.”

      cúi đầu, ôm và đặt nụ hôn da diết lên môi .

      Từ nay trở , bước sang trang mới của cuộc đời, còn đơn nữa.
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :