1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 98: Em vẫn đang đấu tranh tư tưởng

      em , ngoài Lục Lưu và nhà họ Ngôn ra?

      ....

      Thế giới này có loại người, chui vào cái hang và nhất quyết chịu chui ra.

      nghĩ, em nào ở điểm nào cơ chứ?

      Trẻ trung, đẹp trai? Nhưng năm nay em cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi.

      Thông minh hơn người? Từ khi vào cấp , mày chưa bao giờ phải đứng thứ tư của trường A Hoành ạ.

      Gia thế lừng lẫy? thử hỏi nhà họ Ôn có gia thế như thế nào nếu dòm ngó của nhà họ Lục.

      từ cái nhìn đầu tiên? Đúng vậy, cái này...chỉ có ở riêng em, có.

      hất đổ quân cờ bàn rồi mỉm cười : " Em nhận thua."

      Lúc đầu định cho trải nghiệm cảm giác bị người khác thao túng là như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nhận thua vì .

      : " Ngôn Hi, em cho tháng, suy nghĩ kỹ xem có sống được trọn đời với em hay ?"

      " Trọn đời?"

      " Đúng vậy, trọn đời."

      Tối hôm đó, họ uống rất nhiều rượu.

      Gió thổi lồng lộng, : " thích em đúng Ngôn Hi?"

      ngà ngà say, ôm : " Ngôn Hi, câu thôi, thích Ôn Hoành, trừ Lục Lưu và nhà họ Ngôn ra, nếu em tiếp được nữa."

      nhìn vào mắt :" chỉ nghĩ rằng, sao thế gian này lại có kẻ ngu xuẩn đến nhường đó."

      ôm bước bẫng và : " thích Ôn Hoành."

      bật khóc như đứa trẻ." Ngôn Hi, nếu dối trời phạt suốt đời làm Trư Bát Giới, được gặp Cao Tú Lan đâu."

      ôm vào lòng,lồng ngực phập phồng : " Ừ, phạt được gặp Cao A Hoành."

      : " Ngôn Hi, biết tình của người khác có khốn khổ thế này , gặp ngày mưa, ngày u là muốn khóc."

      Đôi mắt sáng ngời của Ngôn Hi sáng ngời, tay siết chặt thành nắm đấm : " Đúng vậy, mọi người đều thế mà."

      A Hoành : " Tagor , khoảng cách xa xôi nhất thế gian này là em đứng trước mặt nhưng lại biết em . Nhưng em thể hiểu, em đứng trước mặt ,nếu nhìn vào mắt em rồi làm sao có thể giấu lòng em . Nếu chúng mình nhau, có lý do gì để xa cách em chứ! Nếu có thể giả vờ coi em chiếm vị trí nào trong trái tim làm sao dám nhắc đến Lục Lưu trước mặt em? Mọi người luôn với em rằng, Ôn Hoành là con dâu của nhà họ Ngôn, ngay từ lúc mới chào đời là như thế. Vậy hãy cho em biết, thuở thiếu thời ngông cuồng, có giây phút nào nhớ đến người vợ trẻ con đó, kể cả chưa bao giờ quen ấy, kể cả chưa bao giờ để tâm đến ấy?" nằm gối đầu lên đùi , hỏi .

      vuốt tóc ,mỉm cười : " Em cứ coi như chưa bao giờ nghĩ đến ."

      chàng có vô số mối tình vắt vai như Ngôn Hi làm sao có thể nhớ đến vợ tương lai mà ông nội tìm cho .

      Năm tám tuổi biết mình có người em ruột, ngoài ra còn biết mình còn có vợ ở nơi rất xa xôi, thứ tiếng mà hiểu được. Sau đó, cất công học thứ tiếng khó hiểu đó.

      : " Ngôn Hi, hãy cho em biết, có phải rất Lục Lưu, đến mức có thể vì ta mà từ bỏ làm công tử nhà họ Ngôn nữa đúng ?"

      Bàn tay Ngôn Hi siết chặt, : " Ngoài tình ruột thịt và tình bạn, thế gian này còn có loại tình cảm thứ ba, gần gũi hơn so với ông nội, dễ quen hơn so với Tân Đạt Di và Tư Hoán."

      gật đầu, mặt đỏ hồng, gục đầu lên đầu gối , dõi mắt về phía xa : " Em biết, có phải là tình ?Tình đó dễ đón nhận hơn so với tình của A Hoành."

      Ngôn Hi bình thản mỉm cười." Nếu em chỉ có thể nghĩ đến mức đó..."

      Giữa ánh trăng vằng vặc và tiếng xào xạc của rừng trúc, ngủ thiếp trong lòng .

      vuốt tóc rồi đưa gấu áo lên chấm nước mắt cho ,lẩm bẩm: " Em hiểu gì và hiểu được bao nhiêu chứ?"

      Dường như chỉ còn lại câu này.

      Khoảng cách xa vời để đến được với Ngôn Hi.

      Mãi mãi, mãi mãi thiếu chút xíu.

      Chuyến du lịch ba ngày kết thúc, lúc quay về trường Ngôn Hi nắm tay A Hoành, về đến sân ký túc xá nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.

      Chính là chiếc Chevrolet của Lục Lưu.

      Ngôn Hi lặng lẽ gõ cửa xe, cửa kính từ từ hạ xuống.

      A Hoành đứng ở phía đối diện, nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Lục Lưu.

      nghĩ, đây là người rất chỉnh chu, móng tay luôn cắt tỉa sạch ánh mắt lạnh lùng, luôn thể vẻ mặt phù hợp trong từng thời điểm.

      Lục Lưu nhìn về phía xa xăm và lạnh lùng với Ngôn Hi: " Lên xe."
      Ngôn Hi liền cười." Cậu đoán được rằng sau khi tôi ra , tôi có kết cục như thế này với A Hoành đúng ?"

      Lục Lưu : " Ngôn Hi, cậu nghe cho đây, cậu có thể lấy vợ, có thể sinh con, có thể , tôi cho cậu tự do tuyệt đối và cũng tôn trọng lựa chọn của cậu, nhưng người đó thể là Ôn Hoành."

      Ngôn Hi nheo mắt hỏi: " Cậu rất sợ khi ấy bước vào trái tim tôi đúng ?"

      Lục Lưu bình thản cười :"Tôi sợ ấy bước vào trái tim cậu, tôi chỉ sợ ấy bước vào tâm hồn cậu. Ngôn Hi, có tâm hồn cậu chết. Tôi chịu đựng bao nhiêu năm, mất bao nhiêu tâm huyết phải là để may váy cưới cho người khác. Nếu chỉ vì muốn đối đầu với tôi cậu có thể tìm món đồ chơi khác, tôi có hứng thú về việc đấu trí về nàng này!"

      A Hoành sa sầm nét mặt, hắng giọng : " Hai cứ thảo luận , em lên phòng trước đây."

      Lục Lưu chợt mở cửa xe, với : " Có lẽ em cũng phải về nhà chuyến. Cụ Ôn ốm nặng phải nằm viện, Tư Hoán liên lạc với em được."

      A Hoành sửng sốt hỏi: " Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy, ông em sao lại ốm?"

      " Em bỏ nhà nửa năm nay chịu nghe điện thoại của nhà, Tư Hoán đòi kết hôn với bạn . Tối qua đến chúc tết cụ Ôn mới biết, cụ nhập viện hồi ba mươi tết."

      A Hoành, Ngôn Hi hối hả vào bệnh viện mới biết, cụ Ôn bị xuất huyết não phải đưa vào viện cấp cứu, may mà lượng máu chưa được mười mililít nên nguy hiểm đến tính mạng, hôm qua cụ tỉnh lại.

      Tư Hoán ngồi ở cửa phòng bệnh, đầu cúi gầm, râu ria xồm xoàm, mặt mũi phờ phạc, mắt đỏ ngầu vì phải thức đêm, biết thức trắng bao nhiêu đêm.

      người có thân phận như cụ Ôn đương nhiên là được ở phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, cần người chăm sóc cũng đến lượt Ôn Tư Hoán, chắc chắn lúc này cụ Ôn muốn nhìn thấy .

      nhìn A Hoành rồi miễn cưỡng mỉm cười." A Hoành, em về rồi à?" Rồi lại nhìn sang Ngôn Hi và nhìn nơi khác, thêm gì nữa.

      Ngôn Hi im lặng, siết chặt nắm tay, kéo tay A Hoành ra gõ cửa phòng bệnh. Người ra mở cửa là bà Uẩn, nhìn thấy A Hoành, nét mặt đầu tiên mà bà lộ là mừng rỡ, sau đó nhìn thấy và Ngôn Hi nắm tay nhau, bà sững lại rồi cười : " Ông khỏi rời, con đừng lo lắng. Lâu lắm rồi gặp tiểu Hi, cháu ra chuyện với Tư Hoán lát để A Hoành gặp riêng ông nhé."

      Giọng cụ Ôn trầm ấm vọng ra." cần, bảo cả hai đứa vào đây."

      A Hoành bước vào, nhìn ông mà nước mắt trào ra. Ông cụ tóc bạc trắng, vì con cái, cháu chắt mà lo toan đời. Khuôn mặt ông đầy những vết nhăn mà lại vô cùng bất hiếu, lâu lắm rồi ở bên chăm sóc ông nội mình.

      Cụ Ôn dựa vào thành giường, nhìn thấy A Hoành, mắt cụ cũng đỏ hoe, đưa bàn tay nhăn nheo ra vẫy, rồi cụ nắm chặt tay , ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng đầy vẻ hiền từ. " Ngoan nào, quay về là tốt rồi, còn khóc gì hả cháu."

      sụt sùi, cúi đầu quệt nước mắt : " Cháu chẳng ra gì, cháu là đứa cháu bất hiếu, ông ơi, cháu là đứa hư đốn nhất!"

      Cụ Ôn liền cười." linh tinh nào, ai dám bảo cháu ta hư đốn? Ông chết đâu, đứa nào có thể bắt nạt cháu ông được."

      A Hoành liền lắc đầu." Ông ơi, cháu là đứa cháu tồi nhất, cháu nghe lời ông, cháu chỉ làm cho ông bực mình thôi, cháu chưa nghe lời ông lần nào cả."

      Ông cụ trìu mến vuốt tóc : " Kiếp này ông chỉ còn lại cháu và cháu nữa thôi, chúng mày là mạng sống của ộng, ông làm gì cũng vì chúng mày cả thôi chứ có ý gì xấu. Ai chẳng thương con cháu mình, ông đưa cháu đến nhà họ Vân, bà nội cháu lúc sinh thời bao giờ dám nhắc đến cháu, cứ nhắc đến là khóc, luôn chỉ vào tấm ảnh mà mẹ nuôi cháu gửi đến và với ông rằng, A Hoành nhà mình lại cao lên rồi đấy."

      A Hoành liền bật khóc." Cháu là đứa hư đốn, cháu suy nghĩ được chín chắn, cháu sai rồi ông ơi."

      " Ông nghe mẹ con con chuẩn bị sang Pháp du học, cháu chuẩn bị đến đâu rồi?"

      A Hoành mắt đỏ hoe, quay sang thấy Ngôn Hi đứng lặng lẽ nhìn .

      : " Ông ơi, cháu muốn...đến với Ngôn Hi."

      Lúc đầu hơi lắp bắp, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt rất dịu dàng, long lanh. " Ông ạ, cháu muốn được ở bên ấy suốt cuộc đời, cháu muốn làm đám cưới với ấy."

      Cụ Ôn bình thản : " Ông có thể đồng ý cho cháu hàng nghìn, hàng triệu việc khác, chỉ riêng việc này là ông cho phép. Gia đình mình xứng được với nhà họ Ngôn. Tiểu Hi, cháu xem có đúng thế ?" Ông cụ ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào .

      Ngôn Hi gì.

      Cụ Ôn lại : " Ngôn Hi, kể cả cháu có là đứa cháu đích tôn của người bạn thân nhất của ông nữa ông luôn coi thường cháu, cháu biết điều này mà. Người ta vẫn tuổi trẻ ngông cuồng, nhất là ở trong những gia đình như nhà chúng ta, chuyện này rất đỗi bình thường. Nhưng cháu A Hoành của ông mặc dù từ tính tình yếu đuối, ngờ nghệch nhưng cũng gọi là hiểu phép tắt, gia phong, chưa bao giờ làm chuyện gì quá đà, hai đứa đến với nhau khó tránh khỏi va chạm, thực đẹp đôi đâu. Hơn nữa, A Hoành cũng được coi là lành lặn..."

      Hơn nữa, A Hoành cũng được coi là lành lặn.

      Hơn nữa...

      Ngôn Hi cảm thấy đầu óc lùng bùng, môi miệng khô khốc, tai trong lại bắt đầu đau nhói, : " Cháu xin lỗi, cháu phải ra ngoài lát, ông cứ chuyện với A Hoành nhé."

      bước ra ngoài, tháo tai nghe và ném ngay vào thùng rác. Sau đó, đến chỗ bán đồ uống tự động, mua lon cà phê nóng, cầm trong tay thấy ấm áp vô cùng. Năm ngón tay nắm chặt, lon cà phê biến dạng, dòng chất lỏng màu nâu bắn lên tóc và mắt .

      Tư Hoán bước đến.

      Ngôn Hi : " Tôi rất muốn làm bạn với cậu suốt đời." ngẩng đầu lên, Tư Hoán nhìn vào mắt và tỏ ra vô cùng sửng sốt.

      chàng Ngôn Hi coi trời bằng vung, người ngay mà lúc mất mọi cảm nhận về thanh vẫn rơi giọt nước mắt, vậy mà lúc này, trong mắt lại xuất thứ chất lỏng còn bi thương hơn cả nước mắt lăn dài mà hề giấu giếm.

      : " chỉ có cậu, còn có cả Tân Đạt Di và Lục Lưu, tôi chưa bao giờ từ bỏ ý định làm em với các cậu." Dòng chất lỏng màu nâu tóc xuống tong tỏng như nước mắt." Các cậu muốn gì, quyền lực, tiền bạc, địa vị, thế lực, ok, lão tử có, cho các cậu, tôi chưa bao giờ tiếc ai cái gì. Kể cả đợt ấy quyết định cứu nhà họ Ôn, ngoài A Hoành ra, chẳng lẽ cậu cho rằng có chút nguyên nhân nào của mình sao Ôn Tư Hoán? Nhưng các cậu đáp trả lão tử những gì?" bỗng bật cười."Đạt Di cần tiền, tôi đưa cho cậu ta hai triệu, đó là toàn bộ số tiền tôi tích góp được trong thời gian hoạt động trong showbiz, tôi đưa hết, để lại xu nào. Lục Lưu cần người ở bên, cần người để cậu ta suốt đời cảm thấy đơn, cậu ta đeo bám tôi hai mươi lăm năm mà vẫn chưa chịu buông tha, tôi thèm chấp cậu ta. Còn cậu, cho cậu cái gì cậu cũng chịu thỏa mãn, từ cậu thích ganh đua với Lục Lưu, thế nên những gì cậu ta có cậu cũng đều đòi cho bằng được, tiền bạc, quyền thế, địa vị, rồi cả bản thân tôi nữa, cậu cũng chạy đua với cậu ta để tính sổ tôi!"

      Tư Hoán cau mày." Ngôn Hi, cậu gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả."

      Ngôn Hi nắm chặt lon cà phê, ngón tay cắm vào nắp bật, róm máu. nhìn cậu ta với ánh mắt buồn bã." Tại sao chưa bao giờ có ai, chưa bao giờ có người em thân thiết nào hỏi tôi rằng tôi muốn gì, tiết kiệm được đủ tiền hay chưa, tôi có thằng đàn ông hay , tôi giăng bẫy với cậu như thế mà cậu cũng mắc bẫy hay sao, Ngôn Hi, mày có ngớ ngẩn vậy?!"

      Nắng xuất dưới trời tuyết, Ngôn Hi ngước mắt lên, A Hoành bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn mỉm cười rạng rỡ như lần đầu tiên gặp.

      cũng cười ra nước mắt trước .

      mấp máy môi và rất , rất tự ti." Càng có ai với tôi rằng, tôi có thề lấy A Hoành hay ."
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 99: Ai vì ai mà không sợ thời gian trôi

      Năm hai mươi tư tuổi, Tân Đạt Di câu.

      Đó là câu mà A Hoành khi đó sang Pháp nghe mà chỉ muốn phì cười, kết quả vui quá hóa buồn, thành ra lại khóc.

      Cậu ta rằng:" Nếu lão tử mà có được phép thuật xuyên chắc chắn lão tử với bà nội của lão tử rằng, bà đừng sinh ra cha con, nếu bà sinh ra cha con mặc dù sau này bà vẫn thằng cháu mập mạp đáng , nhưng nó chọc cho bà tức chết thôi."

      Chuyện này cần phải cho ràng. Mặc dù mọi người đồng tình với cặp đôi Tân Đạt Di và Trần Quyện, nhưng ra chuyện này thể tiếp được cậu chuyện.

      Thôi vậy, chúng ta phải xuyên tới thời điểm rất nhiều năm về trước, Tân Đạt Di còn là chàng trai cao to, cậu ta gặp , à , chàng trai mà cậu ta rất có thiện cảm. Đó là chàng rất thích ăn mặc, trang điểm theo kiểu của con , cậu ta mình có tên tiếng là Rose Mary.

      Vốn tiếng của Tân Đạt Di tốt, còn Lục Lưu, Tư Hoán đều rất khá tiếng , ông nội cậu ta từng : " Mấy đứa chơi với nhau thân như vậy, sao mày học tiếng giỏi như bọn chúng ."

      Cậu chàng vẫn khăng khăng: " Ông, chuyện này chắc chắn phải trách thằng Ngôn Hi, nó là con sâu bỏ rầu nồi canh. Tiếng của nó cũng có ra gì đâu."

      Thế nên, đối với tiếng , cậu ta luôn có tình cảm khó tả, đặc biệt là đối với những người giỏi tiếng lại có tình cảm khó tả hơn.

      Sau đó, cậu ta nhìn thấy Trần Quyện, tình cảm ấy trỗi dậy, tình đầu trao, cuối cùng mới biết là vào ngõ cụt.

      Từ đến lớn, những xung quanh cậu ta, ngoài Ôn Tư Nhĩ xinh xắn, nũng nịu nhưng có gì xuất chúng ra chỉ còn Ôn Hoành, xinh xắn, nũng nịu, nhưng cũng có gì xuất chúng.

      Nhìn xung quanh, đám con khác cũng như thế, xét về nhan sắc bằng Ngôn Hi, xét về phẩm chất, đạo đức biết giả vờ giỏi như Ôn Tư Hoán, Lục Lưu, xét về tay nghề nấu nướng càng khỏi phải , con thời nay, trừ Ôn Hoành ra còn có nào vụng thối vụng tha phải dựa vào chồng đâu.

      Năm mười bảy tuổi, Tân Đạt Di theo đám con trai đến lầu xanh cao cấp để mở mang tầm mắt, biết chuyện trai là thế nào, bất chợt nhìn lại mới thấy, các dòng phim khiêu dâm dù là AV,BV hay CV, bất luận là của Mỹ, Châu Âu hay Nhật Bản đều chỉ là hư cấu, hàm lượng kỹ thuật quá cao, người bình thường thể làm được. Và thế là, tuyến phòng thủ cuối cùng cũng tan vỡ.

      Cậu chàng cảm thấy người như Trần Quyện quả là khó tìm, nhưng rốt cuộc là khó tìm ở điểm nào cậu ta lại ra được.

      Khi xảy ra chuyện Ngôn Hi bị điếc, cậu ta và Trần Quyện ngồi uống rượu với nhau đến nửa đêm, từ chuyện nếp nhăn mặt ông huấn luyện viên đội tuyển bóng đá quốc gia Bora Milutinovic đến chuyện chỉ số IQ của tổng thống Mỹ, chuyện lâu rồi thổ lộ tình cảm. Thổ lộ rồi gặt hái được thành tích, kéo nhau lên giường.

      Đàn ông với đàn ông, biết có cần phải chịu trách nhiệm hay , hoặc là phải chịu như thế nào, tóm lại là cả hai đều còn tự do cứ sống tạm vậy.

      Những chuyện ngớ ngẩn cũng được cả hai lần lượt thực , đứng bên vệ đường ngắm sao, kết quả thành phố B xảy ra bão cát. Mùa đông thiết kế bản vẽ, ăn kem Haagen-Dazs mà các đều thích, cuối cùng ê hết cả răng. Mùa hè đốt pháo hoa, õng ẹo buông câu: " Mẹ kiếp, sao mà đẹp thế." rồi bị muỗi đốt sưng vì hết cánh tay.

      Sống tạm bợ như vậy hai, ba năm, từ khi Ngôn Hi bị điếc đến khi Ngôn Hi đội tuyết ngồi tàu đến Giang Nam tìm Ôn Hoành - xinh đẹp, thích làm nũng và cũng có gì xuất chúng.

      Ngôn Hi gọi cho cậu : " Đạt Di, tôi vừa ăn mì sườn xong - tôi ăn với A Hoành bữa cơm đầu tiên." Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn nhớ như in chuyện đó.

      Quay sang thấy Rose cúi đầu làm việc, tay đưa lên quệt đuôi mắt, giống hệt như người tên Rose Mary mà cậu gặp từ nhiều năm trước.

      Cậu buông câu:" tổ tông ơi, hóa ra mình cũng nhớ dai như thế."

      Haizz, đúng là nghiệp chướng.

      Năm 2006, cậu : " Trần Quyện, tôi phải về ăn tết với ông nội tôi."

      Cụ Tân là người rất cố chấp. Từ lâu cụ vẫn hậm hực về chuyện công việc của Tân Đạt Di, mặc dù tại chàng tỷ phú trẻ với khối tài sản giá trị hàng trăm triệu nhân dân tệ nhưng ông cụ vẫn cho rằng, nuôi dạy chàng bao nhiêu năm như thế quả là công toi.

      Ông cụ hỏi: " Bao giờ mày định đưa cháu dâu của ta về đấy? Mày thích A Hoành cứ việc thẳng, ông cho mày biết nhé, nam nhi đại trượng phu cứ việc tranh với thằng Ngôn Hi. Lão tử tin nhà họ Tân ta lại vượt qua nhà họ Ngôn của !"

      Cậu chàng nghĩ bụng, thôi ông đừng có gây rối thêm nữa, Ngôn Hi mà biết chuyện này làm sao mà cháu sống nổi? tên Lục Lưu, nhà họ Ôn đủ phiền phức cho lắm rồi.

      Bên ngoài có người gõ cửa.

      Vốn cũng là chuyện bình thường, mùng năm tết là thời gian họ hàng, bạn bè đến thăm nhau. Nhưng thời khắc này lại khá bất thường vì đây là lúc nửa đêm.

      Tân Đạt ra,mở cửa, cau mày nhìn Trần Quyện. Cậu hỏi: " Sao cậu lại đến đây?"

      Mặt Trần Quyện đỏ bừng cách khác thường, giống như ốm.

      Cụ Tân ở trong cao giọng hỏi ai vậy, cậu vờ như nghe thấy mà : " Hết mùng tám tôi về."

      Trần Quyện rút ra cái túi. " Cậu quên áo giữ nhiệt ở công ty, tôi đến bệnh viện gần đây khám bệnh vì bị cảm, tiện đường mang cho cậu luôn."

      Tân Đạt Di xót ruột : " Mẹ kiếp, cậu tiện đường đấy, ngay cổng nhà có bệnh viện, cậu vòng hơn chục kilômét đến đây khám bệnh hả?"

      Nét mặt Trần Quyện lộ vẻ mệt mỏi." Mấy ngày hôm nay tôi làm dự án cho công ty mệt chết được, cậu cho tôi dựa lát rồi tôi ngay."

      Tân Đạt Di thấy vậy bèn ôm cậu vào lòng và gì thêm nữa.

      Cứ đến mùa đông là cụ Tân lại đau chân đau tay, thấy cháu nội trả lời bèn chống gậy ra ngoài ngó, cảnh tượng trước mắt tựa như tiếng sấm nổ bên tai cụ. Thằng cháu quý của cụ ôm gã trai đứng trước cửa, động tác thân mật hệt như cụ ôm cụ bà năm xưa!

      Ông cụ sống già hơn nửa đời người, chuyện gì mà chẳng biết, thấy vậy bèn chửi ầm lên: " Bọn súc sinh!" Rồi cầm chiếc gậy phang luôn và hai người.

      Tân Đạt Di đỡ cho Trần Quyện rồi thanh minh." Ông, phải như ông nghĩ đâu!"

      Ông cụ tức đến nỗi gân xanh trán giật liên hồi." Hừ, cái đồ bẩn thiểu, kiếp này mày làm mất mặt ông mày rồi!". Vừa cụ vừa đưa gậy lên phang liên hồi vào hai người.

      Trần Quyện mấy ngày qua mãi làm thiết kế, đầu đau như búa bổ, bị phang liền ngất xỉu ra đất.

      Tân Đạt Di cuống cuồng : " Ông, ông làm gì vậy?" rồi liền giành lấy cây gậy của ông cụ ném sang bên, bế thốc Trần Quyện chạy tới bệnh viện.

      Cụ Tân mắt đỏ ngầu, tức run người, thở hổn hển : " Tân Đạt Di, ông cho mày biết, hôm nay mày mà theo thằng đực này kiếp này mày đừng làm cháu ông nữa.!"

      Tân Đạt Di từ bướng bỉnh, nghe thấy vậy cũng nghiến răng ken két : " làm thôi! Ông có bao giờ coi trọng cháu đâu, cháu làm cháu nội ông cũng đủ rồi!"

      Cậu nghĩ, lần này đừng đến chuyện Ngôn Hỉ và A Hoành cùng khuyên, kể cả cộng thêm Lục Lưu, Ôn Tư Hoán cậu cũng về nhà nữa. Và cậu hề ngoái đầu lại nhìn cụ Tân ngất xỉu bên cửa vì quá tức giận.

      Đến khi Trần Quyện tiêm xong, Tân Đạt Di nhận được điện thoại của Tiểu Triệu - hộ lí của cụ Tân, cụ phải cấp cứu.

      Thời gian cậu nhận được điện thoại là hai giờ ba phút sáng.

      Thời gian cụ Tân mất là hai giờ mười phút.

      Lúc đó, cậu vẫn đường.

      Vậy là xong, bao giờ phải làm ông cháu nữa.

      Tân Đạt Di quỳ bên giường bệnh khóc đến mức tưởng như bật máu ra ngoài cổ họng, nắm tay cụ Tân bàn tay lạnh ngắt.

      Cụ mất công nuôi dạy cả đời ra thằng cháu đó đây.

      Tân Đạt Di có cảm giác như đứt ruột đứt gan.

      Ông ơi, ông ơi, ông ơi!

      Cụ luôn nắm tay cậu, dù công việc bận rộn đến đâu, ông cụ vẫn nắm tay cậu bằng đôi tay đầy vết chai, dắt cậu nhà trẻ, học cấp . Ở công viên, ông lấy cỏ đan cho cậu cái mũ, kể chuyện chiến đấu cho cậu nghe. Khi người khác : " Tân Đạt Di, sao mày xấu hơn hẳn so với mấy cậu bạn của mày" ông cụ lại nhổ toẹt bãi nước bọt và chửi: " Mày cút ngay, cháu tao đẹp trai nhất, cháu nhà họ Ngôn, họ Ôn, họ Lục, tao chẳng thèm đặt đít lên mà ngồi."

      Cậu có cha mẹ, chỉ có ông nội.

      Ông nội vừa là cha, vừa là mẹ, , phải là gần hơn tất cả những người sống hoặc mất.

      Tân Đạt Di ốm trận thập tử nhất sinh.

      Cụ Ngôn nhận được tin ông bạn già mất liền tức suýt xỉu, vội đáp máy bay về nước.

      Nhìn ảnh người bạn thân trong linh đường, nhìn thấy Ngôn Hi ba ngày ba đêm thức cùng Tân Đạt Di mà ông cụ tức điên người, trước mặt tất cả mọi người tát cậu cháu cái trời giáng rồi : " Súc sinh, có phải mày làm hư thằng Đạt Di ? Có phải bước tiếp theo mày định chọc ông tức chết mày mới hả hê đúng ?!" xong lại hầm hầm trợn mắt nhìn ông cháu nhà họ Lục.

      Hai cha con tham mưu Trương theo sau cụ Ngôn từ nãy đến giờ, Trương Nhược lạnh lùng nhìn Ngôn Hi, miệng còn lộ ý cười.
      A Hoành đứng sau lưng Ngôn Hi : " Ông ơi, ông làm gì vậy?"

      Cụ Ngôn nhìn vào mắt A Hoành đầy ý, như muốn giội cả chậu nước lạnh vào người , cụ : " A Hoành, liên quan gì đến cháu!"

      Ánh mắt cụ Ôn hết sức bình thản, biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.

      Mọi người đến viếng đều khóc sụt sùi.

      Lo liệu ba mươi lăm ngày cho cụ Tân xong xuôi, cụ Ngôn lấy ra cuốn hộ chiếu và vứt cho Ngôn Hi." Theo ta về Mỹ!"

      Ngôn Hi lắc đầu, chân thành : " Cháu muốn đến với A Hoành."

      Cụ Ngôn lộ vẻ thất vọng." Mày còn lôi A Hoành ra làm tấm bia đỡ đạn hả? Ngôn Hi, ông nuôi mày cả đời, mong mày thông minh lanh lợi, mong mày kế tục nghiệp của ông, nhưng mày lại vì gã trai, làm ông vô cùng thất vọng."

      Ánh mắt Ngôn Hi lộ vẻ kiên quyết, : " Cháu muốn đến với A Hoành, chuyện này chẳng liên quan gì đến Lục Lưu cả."

      Cụ Ngôn nghe những ông bạn già xì xào bàn tán về cậu, những lời đó lan khắp thành phố B, mình cậu làm sao địch nổi từng ấy cái miệng của bàn dân thiên hạ. Thế mới là miệng đời đáng sợ.

      Cụ Ngôn nhìn tai , thở dài : " Ngôn Hi, đừng làm đứa trẻ " sói đến rồi " nữa. Kể cả là A Hoành, mày thử xem thái độ của ông Ôn coi, ràng là muốn gã cháu cho mày, mày theo ông về bên kia thôi. Ông tìm bác sĩ giỏi chữa tai cho mày."

      Ngôn Hi lắc đầu : " Cháu muốn cưới A Hoành, cháu muốn có gia đình."

      Cụ Ngôn hạ quyết tâm, kiên quyết : " Ngôn Hi, ông cho mày hai lựa chọn, là theo ông về bên kia, hai là cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Ngôn!"

      Ông cụ chỉ nghĩ là thằng cháu nội lừa mình, ông cụ bao giờ cho phép gã trai đến với nhau, để nhà họ Ngôn bị mọi người cười vào mặt. Người kế thừa mà ông nuôi dạy bao năm qua phải là gã phường chèo.

      Ngôn Hi nhìn trời, đột nhiên bật cười." Nếu lựa chọn thứ ba cháu chọn cái thứ hai, cháu muốn có gia đình."

      còn độc, còn lẻ loi, còn bị phụ tình, còn bị bỏ rơi, có người bảo vệ mình và người mình cần bảo vệ.

      Cụ Ngôn phẩy tay rồi lên máy bay, sau đó đóng băng tất cả các thẻ tín dụng củ .

      Nhà họ Ngôn quyền thế còn bất kỳ quan hệ gì với Ngôn Hi nữa.

      Trước khi quay lại trường, A Hoành có cuộc chuyện dài cả đêm với ông nội. Ngày hôm sau mọi người trong nhà hỏi chuyện, cụ Ôn chỉ loanh quanh với cái lồng chim mà hề năng gì.

      Điểm thi của A Hoành cao nhất học viện, có đủ tư cách sang Pháp du học.

      hỏi, có được đưa người nhà sang .

      Lãnh đạo viện , có thể, nhưng phải tự chịu chi trả phí.

      A Hoành gọi điện thoại, : " Em đợi ở thành phố H...ờ...ba ngày, đến giây cuối cùng trước khi lên máy bay."

      Ngôn Hi mỉm cười rạng rỡ như đứa trẻ.

      :"Ok."

      Ngày đầu tiên,Tân Đạt Di xảy ra chuyện, nhận được thông báo công ty trốn thuế tới hàng triệu tệ. Mồ cụ Tân chưa xanh cỏ, cậu bị áp giải tới đồn công an.

      Ngôn Hi hỏi cậu: " Có chuyện đó ?"

      Cậu lắc đầu." Mọi hoạt động tài vụ đều do Trần Quyện quản lý."

      Khi tìm đến chỗ Trần Quyện thấy cậu ta cười rôm rả với Lục Lưu.

      Ngôn Hi cảm thấy hết sức hoang đường." Cậu và Lục Lưu cặp với nhau ư? Tình cảm của cậu với Đạt Di là giả tạo sao?"

      Lục Lưu mỉm cười, kẻ chiến thắng luôn tỏ ra cao ngạo.

      Ngôn Hi bật cười." Chiêu này quả là cao tay. Đến cụ Tân cũng nằm trong kế hoạch tính toán của mấy người đúng ? Đánh đổ nhà họ Tân, còn nhà họ Ngôn vì tôi mà tiếng tăm nhơ nhuốc, chỉ còn lại nhà họ Lục vững chãi đổ, cao tay, đúng là cao tay!"

      Lục Lưu nheo mắt : " Ngôn Hi, tôi từng rồi đấy, tôi bao giờ cam tâm vất vả vì người khác đâu."

      Ngôn Hi nâng cằm Trần Quyện lên, ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng : " Trần Quyện, tai cậu cũng điếc như tai tôi đúng ? Cậu nghe thấy chưa? Vì hạng người này mà cậu hại Tân Đạt Di - người cùng cậu chung sống tám năm."

      Lục Lưu bình thản liếc Trần Quyện.

      Cậu ta vẫn chưa khỏi ốm hẳn, cậu vừa ho vừa : " đúng vậy, cậu ta là cái thá gì chứ, cậu ta có chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi." Nhưng tay lại bám chặt vào góc bàn cho khỏi ngã.

      Ngôn Hi hỏi: " Lục Lưu, cậu muốn gì?"

      Lục Lưu mỉm cười hỏi lại: " Ngôn Hi, bây giờ cậu còn gì đáng để tôi nể trọng ? Cậu chà đạp lên linh hồn của mình, cái linh hồn mà tôi phải mất nửa đời người để nuôi dưỡng chứa đựng hình ảnh của người khác, giờ chẳng còn tác dụng gì nữa. Tôi quá coi thường Ôn Hoành, ta phá hoại bao nhiêu tâm quyết của tôi. ta muốn đến với cậu đúng , tôi cho hai người được toại nguyện đâu."

      Ngôn Hi bật cười : " Lục Lưu, đầu cậu ngớ ngẩn đến mức chỉ nghĩ ra được mấy tình tiết rẻ tiền như vậy thôi ư? nàng Ôn Hoành ngờ nghệch mà cũng khiến cậu Lục phải chướng tai gai mắt ư?"

      Rồi gọi điện thoại ngay trước mặt Lục Lưu." Ôn Hoành, em , người thích là Lục Lưu, em đừng quay về và tự lừa dối mình nữa, thay đổi ý định rồi, sang Pháp với em nữa đâu."

      A Hoành im lặng, chỉ có tiếng thở đều đặn. lúc lâu sau mới lên tiếng:" em biết rồi!" và cúp máy.

      Còn hai ngày nữa, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày lên máy bay.

      Ngày hôm sau, triệu nhân dân tệ của Tân Đạt Di được bổ sung, Viện kiểm sát khởi tố nữa. Trần Quyện biến mất, biết đâu, toàn bộ tài sản của công ty cũng cánh mà bay.

      Hôm sau nữa, Tân Đạt Di được thả tự do. Ngôn Hi đưa cậu ta ăn bữa thịt nướng, số tiền trong túi hai người cộng lại chưa đủ trăm nhân dân tệ.

      Ăn xong, cái gọi là thời đại tiêu tiền như rác của hai người kết thúc.

      Ngôn Hi khẽ với cậu bạn hai mươi lăm năm của mình." Đạt Di, tôi phải gặp A Hoành, cậu sống vui vẻ nhé."

      Đạt Di nghi ngờ hỏi: " Cậu sợ Lục Lưu làm điều gì gây bất lợi cho A Hoành à..."

      mỉm cười : " Tôi sợ. Tôi muốn đến với A Hoành, tôi muốn có mái nhà." im lặng lát rồi tiếp: " Cậu sống vui vẻ nhé!"

      lái xe với tốc độ 180Km/h, cánh tay dưới lớp áo sơ mi trắng buông lỏng. Chiếc xe như chú chim phượng hoàng màu lửa bay lượn bầu trời.

      muốn gặp A Hoành - từng hát bài ca núi cho nghe.

      Lời của bài hát đó như thế nào nhỉ?

      Nếu mình có trăm năm.

      Nếu mình có trăm năm.

      Phía xa có xe trời tới.

      nhắm mắt lại, miệng tủm tỉm như nụ đào mới hé.

      Đột nhiên sực nhớ ra rằng, có thể A Hoành của chỉ cần câu đơn giản " Thích em " là đủ. qua bao nhiêu năm trắc trở nhưng tình nhân bé của vẫn biết rằng thích em đến thế.

      Cũng chỉ trong tích tắc ấy, trời đất bỗng quay cuồng, máu bắn tung tóe cửa xe.

      Ngày hôm đó, A Hoành mang theo chiếc nhẫn tặng - chiếc nhẫn cho tưởng là làm mất, lên máy bay.

      Trước khi , quên ngoái đầu lại nhìn mảnh đất mà họ từng sống lần cuối cùng.
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 100: Quá khứ qua rồi, cát bụi lại trở về với hư vô

      Đây là giai đoạn bấp bên.

      Khi lao vào...nửa cuối cuộc đời em.

      Giữa tháng mười là thời điểm A Hoành sang Pháp được năm tháng rưỡi, làm báo cáo nghiên cứu về đánh giá vi sinh học đối với con đường lây nhiễm của AIDS.

      Bác sĩ Edward hướng dẫn người đàn ông có mái tóc vàng đến từ Mỹ, ta thường có cái nhìn phiến diện nên A Hoành thích ta cho lắm.

      A Hoành sống ở quận 12, trong 20 quận ở Paris, nằm bên bờ sông Seine.

      Hôm đó, ông nội với rằng: " A Hoành, cháu trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm về việc làm của mình rồi. Vì Ngôn Hi mà cháu làm trái với di nguyện của ông, ông cho cháu cơ hội cuối cùng nhưng cháu chịu, từ giờ phút này trở , cháu và Ngôn Hi phải bắt đầu gánh chịu trừng phạt, học cách làm đôi vợ chồng nghèo.

      A Hoành im lặng trước lời của ông vì trong câu ấy có đến mấy phần mỉa mai. Ôn Hoành và Ngôn Hi nâng đỡ của nhà họ Ôn và nhà họ Ngôn, bao nhiêu năm ngựa xe như nước, áo quần như nêm, giờ đây lại hai bàn tay trắng.

      Và giờ cũng muốn nhắc đến Ngôn Hi nữa.

      Ngay đầu con ngõ mà sống có quán cà phê và ấm áp. thường đưa Isso - cậu con trai của bà chủ nhà ra đó đọc sách, đọc sách y của , còn cậu đọc Thám tử Sherlock Holmes. Thường uống cốc cà phê, Isso ăn miếng bánh ngọt là có thể mất cả buổi chiều.

      Cậu thường dẫn ra bờ sông nhặt sỏi, những viên sỏi đủ màu sắc, hình dạng. Tàu chở du khách các nước ùn ùn chạy qua, các ngôn ngữ khác nhau, rộn ràng vang lên, bầu khí vô cùng sôi nổi.

      cầm tay Isso và nhớ lại Tiếu Tiếu của bao năm về trước.

      Isso là đứa trẻ mắc chứng trầm cảm, nhà nghèo nên phải dựa vào nguồn trợ cấp của chính phủ. Cậu bé rất ít , dáng người gầy gò, thích ngồi trong lòng cười như nức nẻ.

      "Winnie, chị làm bác sĩ Watson* của em, em tặng chị quà." Cậu lấy ra chiếc nhẫn cỏ thô và khá to.

      * Nhân vật trong thám tử Sherlock Holmes.

      A Hoành cười tủm tỉm, đeo vào ngón tay : " Ok, đợi em lớn lên nhé."

      Isso : " Winnie, chị đừng cau mày, trông xấu hơn cả nếp nhăn của bà Pang."

      Bà Pang là hàng xóm của họ, cũng là tín đồ trung thành của đạo tin lành, tính khí hơi bất thường. Bà ta thích Isso, thường lấy đá ném vào người cậu mỗi khi cậu ngang qua, rủa cậu là thằng xui xẻo. Isso chuyện này với cha mẹ. cũng may A Hoành nhìn thấy và ngăn cản bà ta nhiều lần.

      A Hoành bế cậu vào lòng : " Baby, em có biết chuyện tàn nhẫn nhất thế gian này là gì ?"

      Isso lắc đầu rồi cúi xuống, cố gắng điều chỉnh cho chiếc nhẫn lại.

      A Hoành mỉm cười." Là biết."

      Cậu mgoẹo đầu, đôi mắt xanh lam tròn và đẹp, cậu hỏi: " biết cái gì cơ?"

      nắm bàn tay nhắn của cậu và chỉ vào ánh nắng chiều rực rỡ trải dọc bờ sông Seine : " biết mặt trời sau khi lặn rồi có mọc nữa hay . biết bơ và bánh mì để đến ngày mai có hỏng hay . biết vòng quanh trái đất vòng gặp cái gì. biết có còn đủ can đảm để tiếp tục nữa hay ."

      Isso cười : " biết có nên tiếp tục gọi " Ngôn Hi " hay ư?"

      Cậu bắt chước A Hoành hai chữ mà thường nhưng phát hơi ngượng nghịu.

      " Trong tiếng Trung, " Ngôn Hi " có nghĩa là xin chào ư?"

      " , nghĩa là tạm biệt."

      A Hoành mua chiếc xe đạp cũ với giá ba mươi Euro - đối với đó là số tiền , xe có chuông, kẽo cà kẽo kẹt. Có nó, quãng đường từ chỗ trọ đến ga tàu điện ngầm cũng tiết kiệm được khá nhiều thời gian.

      A Hoành gặp người ấy trong tình huống hết sức tình cờ, chúng ta phải lại từ đầu.

      Mặc dù giống với thành phố sương mù Luân Đôn, nhưng ở đây cũng từng trải qua cuộc cách mạng công nghiệp, thời tiết vào buổi sáng cũng chẳng khá hơn Luân Đôn là bao. cộng với thói quen dắt chó ra ngoài của người Paris, bất luận là giống chó sang đến đâu, sản phẩm mà chúng sản sinh ra về cơ bản đều giống nhau. Chúng vểnh mông lên, tỉ lệ " trúng thưởng phân chó " của người dân lúc đường thấp chút nào.

      A Hoành tỉnh dậy vào lúc bảy giờ sáng, vừa phải mở căng mắt vì trời mù sương, vừa phải tránh phân chó, cầu về trình độ lái xe đạp phải rất cao.

      Hôm đó là ngày cuối tháng mười, trước khi ngủ, có linh cảm gì, tỉnh giấc cũng cảm nhận được hôm nay là ngày nên xuất hành, còn ngái ngủ đạp xe ra con ngõ.

      Sương mù dày đặc, nhìn gì cả. Vừa mới ra khỏi con ngõ bãi phân chó nằm chềnh ềnh giữa đường. Chưa kịp bóp phanh người loạng choạng đâm vào , chưa kịp nhìn người ấy ngã vật xuống đất.

      Ghi đông chiếc xe vẹo sang bên. A Hoành vội nhảy xuống xe, bước đến trước mặt người đó, tràng dài toàn là tiếng Pháp, ngữ pháp loạn hết thảy: " sao chứ ạ ngài?"

      Người đó hiểu, xua tay rồi gắng gượng bám vào chân tường đứng dậy. Mái tóc đen, ria mép rậm, hai má hõm sâu, mắt cũng trũng xuống, chỉ nhìn được ở góc nghiêng. Thân hình, đặc biệt là chân, gầy như que củi.

      Đây có phải là...người ?

      Dân tị nạn từ đâu chui ra vậy?

      Lòng bàn tay ta bị trầy da, cảm giác như chỉ còn lại gân xanh và lớp da.

      đưa cho ta chiếc khăn mùi soa, lặng lẽ đứng nhìn chớp mắt. ta đón lấy chiếc khăn, ngửi thấy mùi tùng hương, bàn tay lập tức cứng đờ ra.

      Giữa màn sương mù, bình thản bằng tiếng Trung: " quay lại đây."
      Người đó mấp máy môi, ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng ngồi thụp xuống đất, lấy tay che mặt.

      liền quay , dựng xe đạp lên rồi mất.

      Tân Đạt Di : " Cậu có biết ta trốn tám lần, cuối cùng mới thoát được hay ?"

      " Tớ biết. "

      " Vậy cậu gặp rồi hả, tốt quá!"

      " , tớ chưa gặp ấy."

      " Sao lại như thế, chính tớ và Tôn Bằng đưa ra sân bay. Lần này Lục Lưu bị Tôn Bằng hành cho trận đời, ít nhất trong vòng năm năm chưa thể lại sức được, có ai gây rắc rối cho bọn cậu nữa đâu."

      A Hoành liền cúp máy.

      Isso chạy đến gần :"Winnie, ngõ nhà mình có quái nhân gầy gò xấu xí.Mới mùa thu mà ta mặc chiếc áo bông dày cộp, chị bảo ta có thể là dân đạo chích ?"

      đáp mà quay mặt , đưa tay lên dụi mắt, mỉm cười : " Có thể."

      đưa Isso uống cà phê, chàng mặc áo bông dày đó cũng gọi cốc cà phê và lặng lẽ ngồi mình trong góc quán. Khi dẫn Isso nhặt sỏi, lại đứng ở đằng xa dõi theo mọi động tác của . Mỗi lần đạp xe qua con ngõ, bất luận sớm thế nào vẫn luôn có chiếc đèn mờ thấp sáng.

      Có lần Isso chợ mua bánh mì cho mẹ, bà Pang vác chổi đánh cậu, miệng lầm bẩm " thằng xui xẻo ". liền ngăn bà ta lại và trợn đôi mắt to tròn ra nhìn bà ta. Bà ta hét lớn " ma, ma " rồi quăng chiếc chổi và trốn vào căn nhà sang trọng của bà ta. Isso đứng nhìn chàng kỳ dị ấy rất lâu.

      liền cười và hỏi bằng tiếng Trung: " Cậu sợ tôi ư?"

      Isso liền hỏi: " là đạo chích hả?"

      hiểu lời cậu , chỉ cười và cúi xuống xoa đầu cậu.

      Lúc bỏ , Isso to: " Yan Xi." ( Ngôn Hi). Cậu thể thiện chí với chàng, lời tạm biệt bằng tiếng Trung mà Ôn Hoành dạy.

      liền quay lại, sững sờ nhìn cậu.

      Cậu liền cười và lớn: " Yan Xi."

      A Hoành nhận được điện thoại của Tôn Bằng, cậu ta : " Món quà lớn mà tôi tặng cho Ôn tiểu thư sao tiểu thư mãi vẫn chưa chịu nhận?"

      cau mày hỏi: " Tôn Bằng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

      trả lời mà : " Lâu lắm rồi cậu ta soi gương, kể từ sau vụ tai nạn ô tô đó. Sau đó lại đối đầu với Lục Lưu, chịu ăn hạt cơm nào, Lục Lưu bắt ép cậu ta, tiêm rất nhiều thuốc bổ. Cậu ta nhận được thư của cậu, tổng cộng bỏ trốn tám lần, lần đầu tiên chỉ ra được đến cửa, lần thứ hai xuống được tầng dưới, lần thứ ba ra được đường, có lần thậm chí còn ra được sân bay, mỗi lần chỉ cần thêm được bước là cậu ta đều bỏ cuộc. Cậu ta vẫn còn sống sót, tại sao cậu thấy đó là điều may mắn chứ?"

      mỉm cười : " Thà là chịu nổi vất vả như thế, thà là khuất phục trước Lục Lưu. Trước mặt tớ, ấy vẫn..thiếu can đảm như vậy ư? Tôn Bằng, cảm ơn cậu vì cậu cũng ngốc như tớ."

      Tôn Bằng lại cười : " Hồi tớ ngán nhất là ta, đưa sang sớm ngày nào rảnh thân ngày đó, có ở bên cạnh thực rất phiền hà. Nếu muốn cảm ơn tớ đừng để tớ gặp lại nữa, ok ?"

      : " Rốt cuộc cậu đánh bại Lục Lưu bằng cách nào vậy?"

      " Lục Lưu có tham vọng quá lớn, muốn có quyền, muốn có tiền, lại muốn có cả lòng người. Phân tâm quá nhiều lại thành ra dở. Còn tớ, từ năm mười tám tuổi, việc duy nhất tớ dự định làm là đánh bại ta. ta thể là đối thủ của người toàn tâm toàn ý, đặc biệt người này lại ngang tài ngang sức với . Huống chi lại có cả Trần Quyện nữa."

      " Cậu chẳng có công ty nào trong tay, làm sao đấu nổi với tập đoàn họ Lục."

      Tôn Bằng cười khẩy đáp: " A Hoành, đó là chiến dịch khác. Giống như việc cậu bỏ ra bao nhiêu năm để gã ngốc kia cậu vậy, tớ nghĩ cách tống khứ đây."

      A Hoành cúp máy, thẫn thờ ngồi bên giường.

      Căn phòng chật hẹp có tia nắng lọt vào.

      Đột nhiên phát ra rằng, hóa ra những người sống xung quanh vất vả biết bao.

      muốn Ngôn Hi trở nên mạnh mẽ hơn, bước đến bên phải dựa vào ai.

      Tuy nhiên, lại sợ hãi, sợ phải gặp .

      dám đến bên bằng đôi chân của mình chỉ vì chịu đựng quá nhiều vết thương.

      Có người khẽ khàng đẩy cánh cửa khép hờ ra. chàng gầy gò, tiều tụy với đôi mắt to đó chật vật lê từng bước đến bên .

      muốn Ngôn Hi trở nên mạnh mẽ hơn, bước đến bên phải dựa vào ai.

      Tuy nhiên, lại sợ hãi, sợ phải gặp .

      dám đến bên bằng đôi chân của mình chỉ vì chịu đựng quá nhiều vết thương.

      Có người khẽ khàng đẩy cánh cửa khép hờ ra. chàng gầy gò, tiều tụy với đôi mắt to đó chật vật lê từng bước đến bên .
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 101: Cười lên chưa, baby của tôi?

      A Hoành lên kế hoạch mỗi tháng chỉ tiêu ba trăm Euro, vậy nên mỗi ngày ăn hai bữa sườn hay mỗi ngày bữa, thậm chí là ăn sườn nữa? Nếu ăn hai bữa khỏi mặc quần áo, khỏi ăn vặt, khỏi cà phê. Nếu bữa khỏi mặc quần áo mới. Nếu ăn Ngôn Hi khỏi cần sống nữa.

      vừa ngồi tính toán bên máy tính vừa nghiến răng ken két, thỉnh thoảng lại liếc xéo bóng đen sau lưng." Đúng là chẳng được tích gì cả, thẻ tín dụng bị đóng băng đành, trông chờ vào chiếc Ferrari bán cũng được ít tiền, thế mà bị tông cho thành đống phế liệu!"

      Nhớ lại hôm đó, hai người nhìn nhau chằm chằm, hỏi xe của đâu mà tràn đầy hy vọng. Thế nhưng lại ấp úng hồi lâu rồi tuôn ra câu: " Ờ, tiền bạc chỉ là thứ phù du, điều quan trọng là đến rồi. A Hoành, em nhìn , là Ngôn Hi mà em nhất, nhất đấy!"

      " Xí, ai thèm chứ! Thôi nhiều lời nữa, xe của đâu?"

      " Ở trạm xử lí rác thải, đâm nát bét rồi."

      A Hoành tức hộc máu, véo tai chàng : " Mỗi thôi làm trò trống gì chứ, làm trò trống gì chứ!"

      nháy mắt." Có đẹp trai mà."

      A Hoành nhìn dung nhan tiều tụy, thậm chí có thể là xấu xí của mà thấy mắt cay sè, liền nhìn ra phía nồi canh sườn sôi sùng sục trong góc bếp, sau đó lại mỉm cười, vỗ lên má : " Đúng thế, rất đẹp trai."

      Đùi trái của bị gãy, phải đóng đinh bên trong, bấy lâu nay vẫn phải tập , dù mất rất nhiều thời gian nhưng tốc độ vẫn rất chậm.

      Lúc Ngôn Hi trốn được ra sân bay, Tân Đạt Di và Tôn Bằng chuẩn bị sẵn tiền. Tuy nhiên từ trước đến nay Ngôn Hi luôn có nguyên tắc, dù là ăn bám cũng bao giờ ăn bám ai ngoài A Hoành, thế nên từ chối thẳng thừng.

      A Hoành nghe vậy lại càng muốn cấu chết hơn. : " Em làm, buổi sáng loanh hoanh ở đây, buổi chiều phải ở nhà tập .Bốn giờ em gọi điện cho bà chủ nhà, mà lười tối được ăn cơm đâu đấy.!"

      " ừ" tiếng rồi cúi đầu húp bát canh sườn, rớt nước mắt, thời oanh liệt nay còn đâu.

      A Hoành dắt xe đạp, vẫy tay tạm biệt Ngôn Hi giữa màn sương dày đặc.

      đứng trước cửa sổ, nheo mắt cười và tạm biệt, rất giống với cảnh tượng năm ấy khi sang Vienna.

      Có điều A Hoành bây giờ còn vẻ bẽn lẽn, ngờ nghệch như ngày đó nữa,Ngôn Hi cũng còn vẻ phong độ của năm xưa.

      Nhưng trong mắt họ, người kia chưa bao giờ rạng rỡ, đáng như giây phút này.

      A Hoành đeo găng tay cầm ống nghiệm, cho thêm ít SMZC được nghiền mịn, quy trình giống như bao lần vẫn thao tác ở trường.

      Edward bất ngờ đẩy cửa kính phòng thí nghiệm bước vào, vứt bài viết xuống trước mặt , cười khẩy vẻ tin." Winnie, bài viết với trình độ này mà cũng kì vọng có thể được đăng lên tạp chí ư?"

      A Hoành sững lại, đây là bài viết vừa mới nộp, nếu được Edward phê chuẩn, có thể được đăng lên tạp chí. phải chuẩn bị hai ba tháng để viết bài này, trước đó cũng gửi email cho giáo sư Lý xem rồi. Ngữ pháp vấn đề gì, còn về nội dung, sau khi đọc xong, bà chỉ câu: " Cuối cùng chim rời tổ, tốt lắm."

      cầm bản thảo lên, cau mày hỏi: " Edward, có gì ổn ư?"

      ta đút tay vào túi áo, liếc nhìn quy trình thí nghiệm của , cố gắng kìm nén nóng giận : " sang phòng làm việc của tôi."

      A Hoành thích vào phòng làm việc của ta vì ở đó thường có mùi nước hoa phụ nữ, vốn mắc chứng viêm mũi dị ứng, nên sang phòng ta lần nào là bị dị ứng lần đó. liền đặt ống nghiệm vào giá, mỉm cười : " Trao đổi ở đây cũng được mà."

      ta nheo mắt." Winnie, có ác cảm gì với phòng làm việc của tôi ư?"

      A Hoành mỉm cười, bỏ khẩu trang ra mà sang phòng làm việc của ta luôn.

      vừa bước vào,mùi nước hoa sực ngay vào mũi, lần này chắc là mùi Guerlain của Anna - bác sĩ phòng nghiên cứu tai mũi họng bên cạnh.

      Haizz, đến khẩu trang cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

      hắt xì liên tục, :"Có chuyện gì ."

      Edward khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn . lúc sau, thấy vẫn hắt xì, ta mới mở cửa sổ ra, rót cốc nước đưa cho : " Winnie, trong bài viết này, dự đoán về các bước trong quy trình thí nghiệm và tự ý đưa ra kết luận, cho rằng cuối cùng thí nghiệm chắc chắn thất bại đúng ?"

      uống ngụm nước rồi : " Đúng vậy, bước nào tôi cũng viết rất ràng."

      Edward cười khẩy : " có biết lần này nhóm thí nghiệm chúng ta phải đầu tư bao nhiêu Euro ?"

      A Hoành lắc đầu, bình thản : " Tôi biết, nhưng đây là kết luận mà tôi rút ra được sau những thí nghiệm mới làm đợt vừa rồi. Tôi chỉ biết rằng, lãng phí thời gian của tất cả mọi người để làm chuyện đem lại kết quả gì."

      ta nhìn chằm chằm rồi thốt ra mấy chữ:" Tám mươi triệu."

      A Hoành chậm rãi : " Cho nên, bây giờ đăng ký làm dự án khác cũng chưa muộn."

      Edward nghiến răng : " chỉ dựa vào vài cái thí nghiệm trong mấy tháng của rồi phủ định đề tài tôiphải mất ba năm nghiên cứu mới rút ra được kết luận đó, thấy nực cười sao?"

      A Hoành tháo chiếc khẩu trang ra,mỉm cười : " Nếu những điều tôi dự đoán trong bài viết là đúng bước tiếp theo, chỉ ba ngày nữa thôi, phản ứng xấu trong thí nghiệm xuất , chúng ta cứ chờ thử xem."

      Edward nhìn chằm chằm, thốt nổi lời.

      A Hoành về đến nhà, thấy Ngôn Hi ngồi ngoài con ngõ trước cửa nhà vẽ tranh, Isso đứng lom khom bên , mắt nhìn chăm chú vào bức tranh.Hai người, người tiếng Trung, người tiếng Pháp mà vẫn khá rôm rả.

      Nhìn thấy ,Isso liền reo lớn và chạy đến, khua tay múa chân : " Winnie, đạo chích giỏi lắm, ấy biết vẽ Sherlock Holmes đấy." Isso thích gọi Ngôn Hi là đạo chích, cậu cảm thấy ăn trộm là nghề rất ngầu.

      Ngôn Hi cười, chớp chớp hàng mi dài dưới nắng chiều, giơ bức tranh lên, đó là thám tử Sherlock Holmes mặc áo choàng, miệng ngậm tẩu vô cùng sinh động.

      A Hoành dắt xe đạp lại gần, cười khen: " Giống ."

      Sau đó, đưa tay kéo lên, : " Hôm nay ăn cơm đúng giờ ? Em nhờ mẹ Isso đun nước canh sườn cho đấy."

      gật đầu :"A Hoành, sao em cho nhiều hạt tiêu thế, cây chết được."

      cau mày : " Sao lại thế,em nấu canh bình thường thôi mà, ngoài muối và gia vị, có thêm tiêu ớt gì đâu!"

      đưa bàn tay gầy guộc ra vuốt lông mày , ngón tay lành lạnh, : " Em học thói cau mày của ai vậy, xấu quá thôi."

      Isso hiểu động tác của , gật đầu lia lịa tỏ ý đồng tình.

      A Hoành dãn đầu mày mỉm cười :"Mấy người phiền hà ."

      tiếng Pháp rồi lại lại bằng tiếng Trung, hai người đều cười, để lộ hàm răng trắng muốt như hai đứa trẻ con.

      Để tiết kiệm tiền thuê nhà, A Hoành bảo Ngôn Hi trả lại nhà thuê và sống cùng với .Ngày trước, ngủ có tật xấu là thích đạp chăn,quấn chăn, cả người và chăn đều quặn lại như quẩy xoắn. A Hoành sợ bị lạnh chân, đêm đến ngủ cùng giường với , đều nằm ở ngoài để đè lên chăn cho khỏi kéo.

      ngại ngùng : " ngủ thường hay cởi trần."
      A Hoành hắng giọng."Vậy từ hôm nay phải học cách mặc quần áo mà ngủ thôi!."

      Trước mười hai giờ còn đỡ chút vì chưa ngủ say.Sau mười hai giờ, ngang nhiên đè chân lên người , tiện thể đạp chăn tứ tung. gì, nhàng bỏ chân xuống, chưa đầy ba giây sau lại thấy người mình nặng trịch.

      Bao nhiêu lần như vậy, A Hoành bắt đầu bực, dồn cả hai cái chăn lên người rồi quay lại bật đèn viết bài.

      Hai rưỡi sáng, tỉnh giấc, phát đèn bàn vẫn sáng, chống cằm, ngoẹo cổ ngủ gật.

      dụi mắt, chống tay lên chân trái dịch chuyển đến gần bàn và đẩy cái. gục xuống bàn học, tóc xõa, miệng há hờ.

      cười thầm, sao lại ngủ gật thế này?

      Chân chịu được trọng lượng cơ thể của , phải chờ đến khi bình phục, mới có thể bế lên được, liền kéo ghế đến, ngồi bên cạnh, mỉm cười rồi cầm bút vẽ lên mặt .

      A Hoành tỉnh giấc, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Ngôn Hi, nằm sấp xuống bàn, nước miếng chảy dề dề, liền chọc tỉnh giấc.

      rụt đầu, miệng nở nụ cười, biết vừa mơ thấy cái gì.

      đỏ mặt, đáng .

      Rồi ra ngoài sân đánh răng rửa mặt.

      Bà chủ nhà tập thể dục với Isso ngoài sân, nhìn thấy miệng há hốc rồi cười thích thú."Winnie, ý tưởng của đó hả? Hay lắm!"

      " Winnie, chữ tiếng Trung đó hả? Đẹp !"

      A Hoành sững lại hỏi: " Gì vậy?" Rồi cúi xuống chậu nước rửa mặt trong vắt, ba giây sau mặt liền tái . Dưới bóng nước, miệng được viết chữ bằng bút lông lông, nét chữ ràng, cao ngạo.

      Hi.

      Chữ" Hi " trong Ngôn Hi.

      viết tên mình lên môi .

      A Hoành dở khóc dở mếu, bất lực chống tay xuống chậu nước định rửa sạch. Đưa tay lên lại thấy tiếc tiếc, lúc lâu sau, mới ngại ngùng cười hỏi: " Bà chủ có biết gần đây có chỗ nào bán khẩu trang ? Em để khẩu trang y tế ở phòng thí nghiệm rồi..."

      Và rồi, nàng ngốc nghếch ấy đeo khẩu trang ba ngày liền.

      Đồng nghiệp hỏi bị làm sao, đáp: " Em bị cảm, khụ khụ, vì phòng làm việc của Edward nặng mùi quá."

      Bạn bè đều rất cảm thông, còn chàng Edward nghiến răng ken két réo cả họ và tên : " Ôn Hoành, mẹ kiếp, mấy ngày liền rửa mặt, phòng thí nghiệm của bọn tôi vô trùng, có biến ra ngoài rửa mặt hay !"

      A Hoành nghĩ bụng, khó khăn lắm người tôi mới tặng cho tôi cái này, sao lại xấu bụng, tàn nhẫn thế hả Edward...

      Ngôn Hi xin được công việc ở nhà thờ, chuyên vẽ tranh tường cho họ, mẹ Isso nhờ người tìm công việc này cho .

      Công việc đòi hỏi phải đứng nhiều, nghĩ đến đôi chân của , lúc đầu A Hoành định cho , Isso hùng hồn giám sát chặt chẽ, bắt nghỉ ngơi đúng giờ.

      Ngôn Hi quệt nước mắt : " Nhà người khác đều là đàn ông nuôi đàn bà, cũng phải có lòng sĩ diện của chứ, A Hoành."

      " Thôi , em bao giờ làm nũng được gì chưa?"

      Sau đó nghĩ lại, đàn ông rất coi trọng chuyện này, liền để làm, quên dặn Isso bám sát, nhắc nhở nghỉ ngơi.

      Sau khi nhận công việc vẽ tranh tường, vui vẻ hẳn lên, tiền công là hai Euro giờ, mua được cho Isso và A Hoành mỗi người chiếc bánh ngọt nhân đậu, bánh ngọt khé cổ nhưng A Hoành rất thích.

      Dường như Isso hào hứng cho lắm, cậu trề môi :"Đạo chích, em thích cái này, em thích ăn chuối cơ!"

      Ngôn Hi lấy chổi vẽ cho cậu bộ ria rồi bằng tiếng Pháp bập bẹ:"Tiền công, đợi."

      Nếu vẽ tốt, đến cuối tháng còn nhận được khoản thù lao tương đối từ khoản tiền các nhà hảo tâm quyên góp cho nhà thờ.

      Nhắc đến vốn tiếng Pháp của Ngôn Hi, A Hoành thường nằm giường cười ngặt nghẽo, tệ hơn năm xưa học tiếng Bắc Kinh nhiều, chủ vị bất phân, ngữ pháp đảo ngược, ví dụ " tôi ăn món sườn ", lại thành " món sườn ăn tôi ".

      Trước khi ngủ, thường bỏ tai nghe ra, ngồi khoanh chân giường và nhìn theo khẩu hình của , học theo.

      " Có khỏe chị?"

      " Sai rồi, chị có khỏe chứ."

      " Sai rồi, có khỏe chị."

      " chị cái đầu heo!"

      "Cái đầu heo chị."

      hậm hực bằng tiếng Trung:" , em cần nữa, mai em tống vào thùng rác phân loại, rác Tây hẳn hoi."

      " Rác Tây là gì?"

      "Là những cái vô tác dụng được nhập khẩu từ nước ngoài đó."

      " Em gì cơ? Tai có nghe được cái gì đâu."

      " Xí, chỉ đến lúc này mới thừa nhận mình điếc, bình thường em xấu với bà chủ nhà, ngồi xem phim hoạt hình với Isso mà còn dỏng tai, trợn mắt với em."

      " nghe thấy mà."

      A Hoành biết làm thế nào đành nắm tay đặt lên cổ họng mình, từng chữ bằng tiếng Pháp: " ...có...khỏe...?"

      Bàn tay rất lạnh, cảm nhận được hơi ấm từ cổ , nuốt nước miếng, nhìn lên trần nhà rồi : " A Hoành, muốn hôn em."

      A Hoành nghiến răng, bực bội quát: " Phải là có khỏe , chị có khỏe chứ...Chờ ...vừa nãy ... muốn gì cơ?"

      mỉm cười, hôn lên mày, mắt, má, khóe miệng , cuối cùng đến môi, dịu dàng, say đắm." rất khỏe, rất khỏe cưng ạ
      Iluvkiwi thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 102: Tâm nguyện chưa hoàn thành

      Ngôn Hi kiên trì tập nhưng kết quả chưa như ý. Dần dần sang mùa đông, khí huyết ở chân càng khó thông, thường xuyên cảm thấy lạnh cóng.

      Tối đến A Hoành vẫn thường đọc sách y vừa ôm chân vào lòng, đợi cho ấm rồi ới dám ngủ.

      Ở bên , luôn giở trò trẻ con. chui cả người vào chăn,quay lưng lại phía , cho đụng vào chân.

      hất chăn ra,sầm mặt : " định làm gã thọt suốt đời à?"

      Ngôn Hi mở đôi mắt to tròn lặng lẽ nhìn .

      dịch chuyển chân cho , vô tình chạm vào chỗ nào đó cộm lên, ngượng quá, dừng tay lại, buông ra rồi hậm hực : " Ngôn Hi, là gã lưu manh."

      cũng hậm hực đáp: " Ôn tiểu thư, năm nay tôi hai mươi sáu tuổi rồi, còn là cậu bé sáu tuổi nữa!"

      A Hoành: " Thế có cần em ra ngoài để ...ờ...tự giải quyết ?"

      kéo chăn lên người, nhắm mắt lại : " cần, em đừng chạm vào là được rồi."

      càng ngại hơn, dưới ánh đèn bàn, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , chọc vào :"Có khó chịu ? Đứng góc độ y học, cái...thể xốp đó, mặc dù máu có thể rút , nhưng...hình như......tốt cho sức khỏe..."

      Ngôn Hi co giật." bảo đừng chạm vào rồi mà, biến ngủ !"

      A Hoành: " Ờ, chúc ngủ ngon."

      tắt đèn, mắt nhìn trân trân lên trần nhà trong bóng tối, nghĩ lát rồi : " Hay là bọn mình làm đám cưới ."

      Trong đầu lúc này chỉ toàn mùi tùng hương người , nhấc chân trái lên thấy đau nhói, trán lấm tấm mồ hôi.

      Bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, vắt lên gối, mỉm cười :"Trước khi hôn lễ bắt đầu, chú rể phải bế dâu lên xe hoa chứ, có làm được việc đó ?"

      lặng lẽ nhìn lên trần nhà rồi phì cười." khéo léo thông báo rằng em quá mập ư?"

      : " A Hoành, ngày trước ở trong quán bar...có người với rằng, trái đất mà chúng ta sống có chức năng là,nếu em liên tục làm phiền nó, liên tục cho nó biết nguyện vọng của em nó nhất định nghe thấy và hoàn thành tâm nguyện của em."

      A Hoành hỏi: " Thế nguyện vọng của là gì?"

      Ngôn Hi hắng giọng đáp: " mong ngực của vợ to hơn chút nữa!"

      " Ngực to đến đâu mà dám cầu em chứ."

      " Ờ, với trái đất kia mà."

      " Ờ, chúc cho nguyện vọng của sớm thành thực. Còn em...em muốn được quay lại hai mươi sáu năm về trước."

      "Sau đó rồi sau?"

      "Sau đó đánh cắp đứa trẻ có đôi mắt to, với nó rằng em là mẹ nó, rồi chăm cho nó lớn, cho nó kén ăn, cho nó làm nũng, cho nó bắt nạt mọi người.Sau đó nhất định phải với nó rằng, nếu nó dám đến gần hai mẹ con nhà họ Lục đánh gãy chân nó!"

      " Ờ, cũng chúc cho nguyện vọng của em thành ."

      "Cảm ơn ."

      "Đừng khách sáo."

      :"Em còn có nguyện vọng nữa, biết có nên ?"

      : " Trái đất vẫn lắng nghe đấy..."

      nhắm mắt lại, lấy chăn che lên mặt, giấu vẻ xấu hổ rồi liên hồi: " Mặc dù em muốn nghe lắm nhưng em chưa bao giờ được nghe có thể câu " thích em " được ?"

      " Ha ha, còn lâu trái đất mới thích em, lúc nào cũng ngớ ngẩn mang món sườn ra để hại , hơn nữa, ngực lại như thế..."

      A Hoành:"Ngôn Hi, em cho biết nhé, em thể sống với người như !"

      Ngôn Hi: " Em thể oán trách , có cảm giác sao được."

      A Hoành mỉm cười hỏi: " Vậy hả?"Rồi hôn lên môi .

      Toàn thân Ngôn Hi cứng đờ." Em coi là đàn ông hả?!"

      liền cười: " Nụ hôn chúc ngủ ngon thôi mà, ngủ ."

      như muốn phát điên."Ngủ cái con khỉ, nó lại nhổm dậy rồi, được ngủ, chuyện với !"

      Ba ngày sau khi A Hoành tranh cãi với Edward, mặc dù đúng như , tốc độ sinh sản của vi khuẩn trong phòng thí nghiệm nhanh hơn trước đó, nhưng thể thu hút được chú ý của người khác, điều này vẫn nằm trong phạm vi sai số bình thường của thínghiệm, chẳng mấy chốc bị kiểm soát.
      Nửa tháng sau đó thí nghiệm vẫn ổn định, khả năng phân tách và sinh sản của các loại vi khuẩn giảm bốn lần, cả phòng thí nghiệm ai cũng tỏ ra phấn chấn.

      Sau khi hết giờ làm việc, Edward chặn A Hoành ở góc tường, vừa nhìn chằm chằm vừa hỏi với giọng giễu cợt: " nàng, những câu đanh thép của đâu rồi?"

      A Hoành liền đẩy ta ra, nhưng cuối cùng vẫn chịu được mà hắt xì hơi liên tục." Edward, mặc dù hài lòng về tôi nhưng cũng cần thiết phải dùng nước hoa mưu sát tôi đâu."

      ta nhìn chằm chằm bằng đôi mắt xanh lam, nâng cằm lên, giọng ngọt ngào như với tình nhân: " Winnie, , tôi nên giải quyết thế nào về bài viết lãng nhách đó của ?"

      gạt phắt tay ta ra, mỉm cười hỏi: " Edward, tại sao đợi thêm mấy ngày nữa nhỉ?"

      ta cười khẩy : " Vì tôi phải kiên nhẫn chờ đợi lời sấm truyền của nửa tháng nay, vẫn nghĩ tôi tiếp tục để tâm đến những điều ư?"

      nheo mắt đáp: " Bây giờ tôi có vẫn ngủ quên trong chiến thắng ngắn ngủi, nghe thấy bất kì thanh nào khác. Trong bài viết tôi rất ,trước khi hậu quả xấu xuất lần thứ hai có kết luận phản trắc được đưa ra, tất cả vẫn còn quá sớm."

      Đôi mắt xanh lam của Edward lại tỏ ra rất hào hứng: " Phụ nữ Trung Quốc đều khăng khăng bảo vệ lòng sĩ diện như ư? Đáng đấy.Ê, làm bạn của tôi được ? Tôi chưa sưu tập được nàng nào ở phương Đông cả."

      A Hoành sầm mặt rồi khom người : " Cảm ơn tổ trưởng để mắt đến nàng Trung Quốc như tôi.Mặc dù rất áy náy nhưng tôi vẫn phải rằng tôi có chồng chưa cưới rồi, ngại quá."

      ta nhướng mày :"Vậy hả,chúng ta đánh cược nhé?"

      lùi ra sau ba bước, đáp: " cứ ."

      ta nhún vai: " Chẳng có gì cả, nếu như bài viết của kết luận đúng tôi chấp nhận mọi lời đề nghị của về các thí nghiệm, bao gồm đầu tư toàn bộ kinh phí. Còn ngược lại phải lên giường với tôi, well, tôi phải chịu trách nhiệm, và cũng phải cảm thấy có lỗi với chồng chưa cưới của , thấy thế nào?"

      Ngôn Hi vẽ được nửa bức tranh tường, mỗi lần vẽ xong đều làm bẩn quần áo. A Hoành biết thích mặc áo sơ mi hồng nên ra chợ chọn cả bịch mười hai chiếc cho thoải mái mặc, bẩn cố gắng giặt, giặt được bỏ .

      Ngôn Hi và Isso ngày ngày qua lại con ngõ, dần dần cũng quen với hàng xóm.

      Hàng sớm đều thích gọi Ngôn Hi là " sơ mi hồng ", ngại ngùng : " Sơ mi hồng, A Hoành mua." Thế nên, già trẻ trong ngõ đều biết "Sơ mi hồng " là của A Hoành.

      Bức tranh tường trong nhà thờ phải được hoàn thành trước Noel, đêm Noel nhà thờ tổ chức lễ misa, sử dụng bức tranh tường mới.Đám trẻ hát thánh ca thường đến nhà thờ tập hát, lúc nghỉ lại ngồi thành hàng xem Ngôn Hi vẽ tranh.

      Bọn trẻ rất quý Ngôn Hi, chúng kể cho nghe giáo lý của đạo tin lành, với rằng nếu tin vào đạo nhận được lời chúc phúc của thần linh.

      liền lẩm bẩm bằng tiếng Trung: " Chẳng lẽ bây giờ mình bị nguyền rủa ư?" Rồi ngẩng đầu lên, nhìn tranh Đức mẹ mình vẽ rồi mỉm cười.

      Đám trẻ liền : " xem, sơ mi hồng, trong lòng vẫn ngưỡng mộ vẻ đẹp dịu dàng của Đức mẹ Maria đúng ? Đây chính là bắt đầu của tính ngưỡng đấy."

      Ngôn Hi liền cười lớn." Đúng rồi, đây là tín ngưỡng của ."

      Sau đó, đám trẻ ngồi ngắm bức tranh, càng ngắm càng thấy có điều gì đó bất thường. Lần này, sao Đức mẹ Maria lại giống người,hình như...hình như...

      Chỉ có Isso ôm đầu phản đối: " Là Maria, Maria chứ, phải Winnie, chắc chắn phải Winnie!"

      A Hoành ngồi trong phòng nghỉ hắt xì cái, nhìn đồng hồ, bốn giờ mười lăm, định đứng dậy gọi điện thoại thấy Edward hớt hải chạy vào.

      ta nắm chặt cổ tay , lông mi cũng dính mồ hôi." Shit, cho tôi biết , rốt cuộc thí nghiệm làm sao vậy? Tại sao vi khuẩn lại sinh sôi với tốc độ gấp bốn trăm lần trước đó? cho tôi biết, Winnie!" Cơ bắp người ta cứng đờ, đôi mắt xanh còn vẻ quyến rũ như lúc tán tinh phụ nữ mà trở nên hết sức nghiêm túc.

      A Hoành vội vàng đến phòng thí nghiệm, các đồng nghiệp cuống cuồng sử dụng các liều thuốc khác nhau để ngăn chặn sinh sôi chóng mặt của vi khuẩn.

      bước đến bên bàn thí nghiệm, lấy kính hiển vi quan sát hồi rồi quay sang, bình thản với Edward: " vẫn còn định tiếp tục nữa ư? Phản ứng xấu tiếp theo gấp hai trăm lần lần này. Edward, trước khi viện nghiên cứu của chúng ta bị vi khuẩn lấp kín, phải chịu trách nhiệm về hành vi ngu xuẩn của mình."

      nghiến răng : " Shut up!" Rồi ta dang hai tay, nhanh với mọi người bằng tiếng :"Vấn đề của tôi tôi chịu trách nhiệm, bây giờ lập tức dừng ngay mọi quy trình thí nghiệm lại!"

      Cuối cùng A Hoành mới thở phào, đứng trong góc lén quệt mồ hôi trán, gọi điện thoại cho giáo sư Lý xong mới bình tĩnh lại được. Mặc dù từ đầu đến cuối đều rất chắc chắn, nhưng dù sao tất cả chỉ là dự đoán, mặc dù lần này thắng nhưng quả con đường mà chọn vô cùng mạo hiểm.

      Ngày hôm sau Edward viết bản báo cáo giám định và xin dừng cuộc thí nghiệm, tiện thể nộp cả bản kiểm điểm viết bằng tiếng và tiếng Pháp. A Hoành và các đồng nghiệp của lại bị gọi lên phê bình hồi, sau khi cắt tháng lương mới cho về. Nghe Edward còn bị cắt lương năm.

      đến quầy bán nước tự động mua lon cà phê, Edward bước đến với vẻ mặt vô cảm : " Tôi thua rồi, có thể đưa ra lời đề nghị thí nghiệm của ."

      uống ngụm cà phê, mỉm cười : " Cóthể nghiên cứu bệnh về tai được ?"

      ta nhìn đáp: " Đây là đề tài do đội Anna phụ trách, cũng biết nó thuộc khoa tai mũi họng."

      nắm chặt lon cà phê : " Dự án của Anna chuyên, rất khó có đột phá. Cái mà chúng ta cần làm là nghiên cứu sâu hơn."

      ta nhếch môi cười, nhìn chăm chú." Winnie, hãy cho tôi biết lý do."

      Nét mặt A Hoành rất bình tĩnh, : " Chồng chưa cưới của tôi bị điếc, như thế đủ chưa?"

      Ánh nắng của nước Pháp rất đẹp, hắt xuống tóc và đôi mắt .

      :"Edward, tôi muốn đích thân trị bệnh cho ấy. Tôi là bác sĩ, chữa bệnh cho người mình , được ích kỷ lần mới có thể vô tư cả đời."
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :