1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 93: Được nhìn em hạnh phúc đến lúc tuổi già

      Họ quen nhau từng đó năm, câu nhớ nhất là gì nhỉ?

      À, đúng rồi!

      Chúng mình chia tay .

      : “Ôn Hoành, chúng mình chia tay !”

      đáp: “Vâng.”

      Sau đó, mới chỉ hai năm mà đến câu này cũng chẳng còn nhớ nữa. Thế nên, về cơ bản, có thể coi người câu đó chưa từng tồn tại.

      Lúc rời rạp chiếu phim, A Hoành nhìn thấy Tân Đạt Di và Trần Quyện hớt hải tìm .

      Tân Đạt Di hỏi: “Cậu đâu vậy, vừa ngoảnh thấy đâu, bọn tớ tìm cậu mãi.”

      A Hoành liền cười hơ hơ. “Tớ vừa giẫm vào chân người, bị người ấy chặn lại. Sau đó, lúc đèn trong rạp chiếu phim bật sáng, trong rạp chỉ còn lại mỗi mình tớ, lạ .”

      Tân Đạt Di giật thột. “Nghe rạp chiếu phim này có ma đấy, rất có thể là .”

      Trần Quyện liền bật cười: “Ma nào thấy cậu mà bỏ chạy?”

      Tân Đạt Di chửi đổng câu rồi đá Trần Quyện, hai người lại chí choé với nhau.

      đường , A Hoành lặng lẽ sau họ và gì. Lúc vào sân, : “Mai tớ về trường rồi, các cậu bảo trọng, đừng cãi lộn nữa nhé.”

      ngừng lát, tiếp: “Hai người đến được với nhau có dễ dàng đâu, suốt ngày cãi nhau làm gì chứ.”

      Trần Quyện định cãi lại, bảo bọn tớ là “ cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”, nhưng Ôn Hoành, Ngôn Hi - tổ tông của tinh thần “ cho roi cho vọt” chia tay nhau rồi, câu này cứ như lời nguyền vậy.

      Cậu nhìn A Hoành ngập ngừng hỏi: “A Hoành, cậu có người chưa?”

      A Hoành khịt mũi, đêm tháng năm trời vẫn còn lạnh. : “Tìm rồi, có điều ai cũng Ôn Hoành, khó chọn quá.”

      Tân Đạt Di đá hòn đá dưới chân, đút hai tay vào túi quần : “Cậu cũng còn ít tuổi nữa đâu, cẩn thận lại già kén kẹn hom, xem chỗ nào ổn ổn quyết định . Ờ… xấu giai sao cả, chỉ cần đạo đức tốt, chân thành với cậu…” Ôi!!

      từng người như thế, vậy nên có gặp thêm mười người chắc chắn phải có đến chín người xấu.

      Trần Quyện nhìn sợi dây chuyền cổ A Hoành, hỏi : “Ờ… dây chuyền hoa mai tím, sao cậu đeo, thích à?”

      khựng lại: “Sao cậu lại biết?”

      “Tớ có mặt tại trường, còn trực tiếp tham gia đấu giá, sao lại biết?”

      “Hả? Tư Hoán nhờ cậu tham gia buổi đấu giá đó à?”

      “Ờ, à, ừ, đúng thế.”

      “Cái đó ba triệu tệ, đắt quá. Đeo vào rất dễ gặp cướp.”

      Trần Quyện tiu nghỉu: Ừ, chỉ là món quà sinh nhật thôi mà.”

      Quanh khu vực này chủ yếu là các cụ già sinh sống, tầm tám giờ tối vô cùng vắng vẻ, ngoài đèn đường ra chẳng có mấy ai qua lại.

      A Hoành qua căn nhà : “Các cậu về , cần tiễn tớ nữa đâu.” Lá đa xào xạc, lớp rêu bàn cớ đá ngày dày hơn.

      Tân Đạt Di : “ thêm đoạn nữa, đến nhà cậu đâu, ai lại để con con đứa đêm hôm mình.”

      “Thôi xin.”

      Trần Quyện im lặng, kéo cậu ta bước tiếp.

      A Hoành lại gần toà nhà màu trắng đó, cúi xuống xem, đất trong vườn hoa rất cứng, chắc là lâu lắm rồi có ai xới. Hạt giống hoa nảy mầm, cây lớn hơn, nhìn rất lẻ loi, thoi thóp. Chắc hẳn ông cụ làm vườn quên mất chúng rồi. Cỏ dại mọc um tùm xung quanh, nhổ hết cũng phải mất khá nhiều công sức. Thân hoa có lớp gai , chẳng may chạm vào cũng thấy khá đau. cầm chiếc xẻng xới đất, tâm hồn lại phiêu dạt đến tận đâu đâu.

      “Ôn Hoành, thích em, chưa bao giờ thích em cả.”

      Thái độ của người đó rất chân thành, chân thành hơn so với đối với đám đất này, chỉ vậy mà thôi.

      Hôm đó, vẫn chưa hết tiết, đứng trước mặt , sau lưng là bức vẽ thô trang giấy trắng. bắt đầu vẽ bức tranh này từ lúc nghỉ hè, phải mất nửa năm mới vẽ ra được, đặt tên cho nó là: Hình dạng của hạnh phúc. bức tranh, hình dạng hạnh phúc của là đường nét của chàng có tên là Lục Lưu, cho nên…

      Thế nên, A Hoành có là gì đâu?

      : “Em thấy hết rồi đấy, Ôn Hoành, chúng mình chia tay nhé, thích em.”

      Chưa bao giờ cả…

      A Hoành đứng dậy, ngồi lâu cũng thấy hơi choáng. đặt chiếc xẻng vào chỗ cũ, cầm ống nước tưới cho cây hoa mọc khá cao.

      Chăm bón cho vườn hoa là việc mất khá nhiều thời gian, làm xong trời tờ mờ sáng. Lúc quay người lại, Tư Hoán đứng sau lưng tự lúc nào, tay cầm chiếc đèn pin nhưng bật, chắc đến đón về nhà. cho thời gian hoàn toàn tự chủ.

      “Em có muốn khóc ?” mở hàng rào, đến bên , nhìn bùn đất lấm lem tay hỏi .

      lắc đầu. “Mẹ nấu bữa sáng chưa ạ? Em đói rồi, hôm nay còn phải tàu nữa.”

      lặng lẽ nhìn hồi lâu rồi ôm vào lòng. “Em khóc , khóc xong dễ chịu hơn.”

      lại lau hết bùn đất tay vào chiếc áo sơ mi trắng của rồi đẩy ra, cười : “Tư Nhĩ bảo dạo này cậu ấy toàn phải giặt quần áo cho , mà làm bẩn về nhà bị ăn đòn đấy, hơ hơ.”

      Tư Hoán: “…”

      A Hoành nhìn lên bầu trời : “Tư Hoán, em cho biết nhé, em nhìn thấu từ lâu rồi, đừng tìm lý do nữa, đấy, à… Haizz!”

      hỏi: “Em có về ? Ăn vạ ở nhà người ta, trồng mấy cây cỏ, còn mong người ta xuất cảm ơn người cũ à?”

      A Hoành suýt xỉu. “Tại sao em cứ có cảm giác và mọi người cứ thích xát muối lên miệng vết thương của em mà còn nghĩ mình sai nhỉ!”

      liền mỉa mai đáp: “Vì trông em đau thương như sắp chết vậy.”

      A Hoành: “…”

      Ôn tiên sinh, ai với cứ buồn là phải thể bộ mặt rầu rĩ, đau thương như sắp chết? Kể cả Ôn nương có đủng đỉnh ngồi uống sữa đậu nành, nét mặt biểu lộ cảm xúc gì nhưng bất thình lình đưa tay lên kêu đau có cũng là nỗi đau lòng chứ.

      đấy!

      Tháng sau, học viện Y trường đại học Z truyền ra thông tin về việc trao đổi lưu học sinh với viện nghiên cứu Y học nổi tiếng của Pháp, thực hư biết thế nào, quan trọng là có năm suất học bổng.

      Với trào lưu học sinh Trung Quốc du học nước ngoài thích về nước lập nghiệp như nay, việc học ba năm, kiếm cái danh “xuất ngoại” cũng phải là tồi. Sinh viên học, lẫn sinh viên tốt nghiệp đều hào hứng nghe ngóng tình hình. Cuối cùng học viện bị hỏi quá nhiều đâm ra bực, chỉ là việc lựa chọn sinh viên trao đổi chỉ dựa vào điểm số, mà bắt buộc phải biết tiếng Pháp, vượt qua được kỳ thi của viện nghiên cứu mới được tính.

      Mọi người đua nhau học tiếng Pháp, A Hoành cũng chạy theo phòng trào, mua cuốn tiếng Pháp sơ cấp, xem được mấy ngày sởn hết gai ốc. Vừa mới trải qua đợt ôn thi khủng khiếp lấy bằng tiếng cấp 6, giờ lại tự chuốc hoạ vào thân.

      A Hoành vứt cuốn sách sang bên rồi đến phòng thí nghiệm, đúng lúc giáo sư Lý cũng ở đó, chưa được mấy câu, bà hỏi: “Ôn Hoành, em có muốn du học ?”

      A Hoành gãi đầu : “Mấy ngày trước em cũng muốn, nhưng sau vài buổi nghiên cứu tiếng Pháp, em lại muốn nữa. Cái đấy khó quá ạ, phát rất lạ.”

      Bà liền cười. “Ngoài tiếng Hán ra, tiếng Pháp là ngôn ngữ thuần hậu nhất, hồi trẻ tôi có cơ hội vừa học vừa làm bên Pháp, nền tảng khá tốt, nếu em muốn học, em có thể đến gặp tôi.”

      sững lại, hỏi: “Thưa , vốn thích em cơ mà?”

      Ánh mắt giáo sư Lý lộ ý cười, nhưng bà vẫn thở dài : “Ngờ nghệch, quá ngờ nghệch. Xem ra năm xưa phải Phi Bạch có mắt. Thời gian xảy ra dịch SARS, em ở gần tôi suýt soát nửa năm, con người đâu phải cỏ cây, là thầy trò, tôi giúp được em cái gì giúp.”

      “Thưa , em chưa suy nghĩ kỹ về chuyện nên du học hay .”

      “Em hãy suy nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi.”

      Lúc về phòng kể chuyện này, chị năm liền vỗ tay lên đầu A Hoành: “Cậu đầu óc bã đậu à, cơ hội tốt như thế còn bày đặt cành cao!”

      A Hoành lẩm bẩm: “Ra nước ngoài ba năm, tớ có quen ai đâu.”

      Chị năm liền đốp lại: “Ba năm sao? quen ai mới tốt chứ. Suốt ngày giam mình trong cái sân đó, động tý lại nhớ đến ba cái chuyện linh tinh, cậu thấy oải à? Tóm lại là mẹ cậu, ông cậu, có Tư Hoán, Tư Nhĩ phụng dưỡng rồi, nhà họ Vân có Vân Tại, cậu còn nhớ nhung gì nữa chứ?”

      Chị cả cau mày. “Thôi, đừng nữa, để A Hoành suy nghĩ . Chuyện này cậu quyết định thay nó được.”

      Sau đó, A Hoành nghĩ mãi, nghĩ mãi, nghỉ hè rồi mà vẫn chưa nghĩ xong, tóm lại cứ nghĩ đến chuyện xuất ngoại, lại thấy buồn.

      Vân Tại vô tâm vô tính, vẫn tranh thủ cơ hội rúc vào lòng ngủ.

      thở dài : “Vân công tử, tôi mà ra nước ngoài cậu định nằm ở đâu đây?”

      Cậu gác cùi chỏ lên đùi , chỉ mỉm cười chứ gì, ánh mắt nhìn chăm chú, hồi lâu mới lên tiếng: “A Hoành, nếu em bảo em cùng chị sang Pháp với chị chị nghĩ thế nào?”

      Nghỉ hè, A Hoành suốt ngày ở nhà xem phim Pháp.

      Tư Nhĩ mực lắc đầu. “Chỉ mỗi đoạn này mà cậu tua tua lại đến tám trăm lần, cậu định học tiếng Pháp để sang Pháp hả?”

      A Hoành cầm điều khiển : “Có khi cũng ấy chứ chẳng đùa.”

      Tư Nhĩ: “Ờ, trước khi cậu có thể kéo rèm cửa ra được , xem phim chứ có phải tự giam đâu, cậu làm trò gì vậy?” xong, liền kéo rèm cửa ra.

      A Hoành che mắt : “Chói mắt quá, đóng lại .”

      Tư Nhĩ liền kéo . “Thôi, shopping , sao hè này tinh thần uể oải cứ như thất tình vậy, đợt chia tay ông kia cũng có thấy cậu thế này đâu.”

      A Hoành cười bất lực. “Đợi chút , tớ còn mặc quần áo ngủ đây này.”

      Siêu thị dán áp phích các mặt hàng hạ giá cho mùa hè.

      Tư Nhĩ thử mỹ phẩm ở tầng của siêu thị, A Hoành chẳng có việc gì làm nên đứng ngoài đợi. Nhớ lại câu tiếng Pháp học được trong phim lúc nãy, tự nhẩm lại cho thuộc.

      Bốn giờ chiều, trời đột ngột tối sầm. Tháng tám, mưa báo trước, tiếng sấm nổ rền, chẳng mấy chốc mà mưa như trút nước.

      chạy vào siêu thị, Tư Nhĩ còn đắp mặt nạ ở bước cuối cùng, có thời gian chuyện với , liền ngồi đó ngắm mưa.

      Cách chỗ xa có tấm áp phích nằm yên tĩnh trong mưa. Bức ảnh lấm lem bùn đất, gương mặt quen thuộc ấy, mày nhướng lên, đôi môi mềm mại, ánh mắt sáng ngời, chiếc áo đuôi én màu đen. Đây là bức ảnh quảng cáo chấn động thời. Ngày ấy, vì tấm áp phích này mà số fan trong club của người đó tăng gấp ba lần. Nhưng rồi, dưới cơn mưa chiều, bùn đất lấm lem, nó còn nguyên vẹn nữa. lặng lẽ nhìn nó, đôi mắt đen láy, sáng ngời.

      rất trẻ, xem chừng là dân văn phòng lấy túi che lên đầu, vội vã chạy trong cơn mưa, mũi giày cao gót giẫm lên tờ áp phích đó, khuôn mặt đó bị chà đạp thương tiếc.

      lặng lẽ nhìn.

      em dáng vẻ như học sinh cấp ba vội vã bước trong mưa, đế giày giẫm lên khuôn mặt đó, vẻ cao ngạo khuôn mặt lập tức biến mất.

      Mưa mỗi lúc to hơn.

      , hai, ba, bốn… nhẩm đếm, ông qua, bà lại, biết bao nhiêu đôi chân, dần dần đếm xuể.

      Tư Nhĩ làm xong mặt nạ chạy ra tìm A Hoành thấy chạy ra ngoài trong trời mưa.

      “A Hoành, cậu đâu vậy?”

      Dường như A Hoành nghe thấy gọi, ra đến giữa đường bèn cúi xuống nhặt tờ áp phích lên, áp lên mặt, khóc nức nở như đứa trẻ bị lạc.

      , nếu có thể quay trở lại năm 1998 chắc chắn Ôn Hoành cái bóng đứng trước cửa sổ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kể cả có nữa cũng nhất quyết quên tên ta là Ngôn Hi. Chỉ tiếc là hai chữ Ngôn Hi khắc sâu trong tâm khảm.

      Khi cùng ta Ô Thuỷ, đáng lẽ được ta.

      Nếu bất đắc dĩ ta rồi đừng nên ở gần ta.

      Trót gần ta rồi dù sai đến đâu cũng phải giữ vững lòng mình.

      ta tốt với xuất phát từ báo ơn…

      ta tốt với từng bị bỏ rơi…

      ta gọi là “con ”, cũng nên nghĩ rằng ta đối xử với khác với những người khác.

      ta gọi là “baby” cũng đừng tự thôi miên mình rằng ta đến cuồng si.

      Khi ta “Chúng mình nhau nhé”, đáng lẽ phải đáp lại rằng “Cảm ơn, em ”.

      Vì khi chia tay, ta chẳng chút ngại ngần với rằng: “Ôn Hoành, thích em, chưa bao giờ.”
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 94: Trong lòng có ngôi mộ trường sinh

      Khi Tư Hoán : “Lục Lưu muốn ăn bữa cơm bình dân với em.” A Hoành uống cốc cà phê Capuchino mà Tư Nhĩ mày mò cả buổi chiều mới pha xong, suýt nữa sặc bọt ra cả mũi.

      Tư Nhĩ hậm hực : “Chỉ giỏi vậy thôi, kinh chết được.” Rồi vứt chiếc khăn mùi soa vào mặt .

      A Hoành suýt ngất, nhìn : “Em ăn cơm bình dân với ta đâu, em , nhỡ ta bán em cho mẹ mìn sao?”

      Tư Hoán : “ chỉ nhắn hộ vậy thôi, em cứ quyết định .”

      Tư Nhĩ đập bàn : “Được mời tội gì ăn? Lục Lưu mời bao giờ cũng là khách sạn năm sao trở lên. ta gì cậu cũng đừng sợ, cứ bịt tai vào mà ăn. Hơn nữa, cậu và ta có tiếng chung gì đâu!”

      Tư Hoán: “Tiếng chung, chẳng lẽ bọn họ có ư…”

      Hờ, cùng sở hữu người đàn ông. Điểm khác biệt là Lục Lưu có phần mà có danh, A Hoành có danh mà có phần.

      A Hoành cầm cốc cà phê, trầm ngâm nhìn ra phía xa.

      Tư Nhĩ liền bẹo má , đe doạ: “Uống hết , đừng tưởng tớ biết cậu nghĩ gì, cho cậu biết nhé, tớ mất cả buổi chiều mới làm được đấy.”

      A Hoành muốn khóc mà có nước mắt, thầm nghĩ, mất cả buổi chiều mà ra được sản phẩm này, mình làm đại cũng được sản phẩm ngon hơn.

      Cuối cùng A Hoành vẫn đến điểm hẹn ăn bữa cơm bình dân với Lục Lưu. A Hoành nhớ như in hôm đó ta mặc chiếc áo phông màu rêu và chiếc quần bò màu xanh nhạt, tóc tạo kiểu, rất mềm, nhìn nụ cười của chàng, người ta dễ liên tưởng đến vị bồ tát có nốt ruồi son ở giữa ấn đường.

      Tư Nhĩ đoán nhầm, địa điểm mà ta đưa đến phải là khách sạn năm sao mà chỉ là nhà hàng bình thường, mỗi ngày chỉ làm mười bàn ăn, nước trà được uống miễn phí.

      Mùi vị… khá quen thuộc.

      Lục Lưu gắp thức ăn cho : “Người mẫu Trần Vãn của tập đoàn họ Lục học nấu ăn ở đây.”

      vừa gắp miếng thịt vừa : “À, phong vị Giang Tô quê em.” Rồi lại nếm món khác, cười. “Cũng giống như em nấu, cơm gia đình thôi.” Nhưng trong lòng thầm rủa mình, thế mà còn cười được, đúng là đứa vô duyên.

      đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn, thành khẩn : “ Lục, có chuyện gì cứ thẳng ra, thân thiện như vậy em quen lắm.”

      ta mỉm cười : “ sao, mời em ăn bữa cơm mà. lời luôn giữ lời.”

      A Hoành “ồ” tiếng rồi lặng lẽ ăn cơm, từ món cá sốt tới món sườn, theo chiều kim đồng hồ, mỗi món gắp miếng. Từ món gà đến món sườn, theo chiều ngược kim đồng hồ, mỗi món gắp miếng.

      Lục Lưu ân cần chuyển đĩa sườn đến trước mặt : “Nhà hàng này nấu món sườn rất ngon.”

      Nghĩ lại ngày trước mình nấu món này, sốt chua ngọt hấp, luộc, năm năm tính ra cũng ăn ba trăm lần. Huống chi những lúc vui lại cho thêm nhiều ớt, tiêu, giấm, thảm nào người ta bỏ của chạy lấy người ấy.

      Lục Lưu nhìn mỉm cười : “Ngon em ăn nhiều vào.” Rồi ta gắp đồ ăn, rót đồ uống cho , chu đáo như người trai tận tình.

      A Hoành buông đũa, ăn nữa mà cười, với vẻ bất lực: “ Lục, em thừa nhận em là người thất bại. Nếu muốn xác nhận điều này em xin thừa nhận.”

      Ánh mắt ta sâu thẳm, nhưng ta chỉ mỉm cười và : “Nếu là em, bỏ thêm năm năm nữa để giành lại người ấy.”

      A Hoành thắc mắc: “Nhưng em đâu phải là , thế nên, để mất người ấy, cũng để mất luôn cả… nhà.”

      thừa nhận điều đó vì ai đó từng 09-68 là nhà của .

      ta liền bật cười: “ như vậy có nghĩa là ông trời công bằng với em hả?”

      đưa mắt nhìn xuống, vẻ dịu dàng trong đáy mắt cũng mất hẳn, : “ thể phủ nhận, có những lúc ông trời công bằng như vậy đấy.”

      Lục Lưu hỏi: “Em có hận hay Ngôn Hi ?”

      liền mỉm cười : “Những lúc nhớ đến là cả đêm em ngủ được. Những lúc em nhớ Ngôn Hi là lúc ngủ ngon nhất, vì chỉ trong mơ em mới gặp được ấy.”

      “Trong mơ em thấy cậu ấy như thế nào?”

      A Hoành khịt mũi đáp: “Em mơ thấy ấy hồi , tết tóc, mặc quần áo của con , đôi mắt to tròn, giật cái bánh đường trong tay em.”

      Lục Lưu cười lớn: “Đúng rồi, hồi cậu ta rất thích ăn chặn của người khác. Hồi cấp cũng đóng vai bé khi đóng kịch. Nhưng cậu ta giành bánh đường mà là giành xiên hồ lô bọc đường từ tay công chúa – do Tư Hoán đóng, làm cậu ấy phải khóc.”

      A Hoành cũng cười hỏi: “Thế lúc đó ở đâu?”

      “Lúc đó đóng vai hoàng tử, giành lấy xiên hồ lô bọc đường từ tay bé kia cho công chúa.”

      A Hoành cười ngất rồi : “Hồi học cấp , em cũng thèm mấy miếng thịt ba chỉ trong bát cậu em trai đến dãi mà ai lấy cho em cả.”

      “Đúng vậy, hồi ấy em ở bên cạnh bọn , bên cạnh em cũng có cậu ấy.”

      : “ biết , em là fan của Ngôn Hi, em đăng ký mười cái nick trong club của ấy, cái nào bị khoá vì chịu comment đổi cái khác. Nhưng em cũng như các fan khác, tình cảm dành cho ấy chỉ có nhiều hơn chứ ít .”

      Lục Lưu cười tủm tỉm nhưng chắc chắn trong lòng cảm thấy tin được.

      “Em chưa bao giờ đối mặt với vấp váp nào lớn như thế, nó hạ gục người ta trong tích tắc mà qua rất nhiều ngày, nhiều năm mới phát ra rằng, vết thương đó ngày lớn dần. Đợi đến khi em tưởng vết thương lớn hết cỡ nó lại giáng cho em cú nữa. Từ lâu em vẫn gọi vết thương này là “hội chứng Ngôn Hi”.” A Hoành lấy hết can đảm mỉm cười và lớn.

      “Bên cạnh ấy có em, bên cạnh em ấy cũng như thế thôi. Em sống cuộc sống của em, ấy cũng vậy, chẳng ai can thiệp được vào sở thích của ai cả. Em ấy, hiểu tốt, hiểu cũng chẳng sao. Trong trái tim em luôn có lầu Đồng Tước, bên trong có cỏ thơm, trái ngọt, còn có Ngôn tiểu Kiều của em. Kể cả em bị loại ra khỏi cuộc thi, kể cả em còn ở đó, quên bầu khí Ngôn Hi từng thở, quên mảnh đất ấy từng ở, nhưng trong lầu Đồng Tước vẫn có mỹ nhân của em, vị vong nhân của em chứ phải của .”

      Mặc dù, khi mặt trời mọc, giấc mơ tan biến, em cũng dần dần quên ấy.

      Về đến nhà, A Hoành ôm mẹ từ phía sau, : “Mẹ ơi, con muốn ra nước ngoài.”

      Bà Uẩn mãi nghĩ chỗ măng khô nhà họ Vân mang biếu biết nên rán hay làm nộm, thấy vậy liền đưa tay ra sau vỗ đầu con : " Ngoan nào, ra chỗ khác chơi nhé, mẹ bận, con thích chỗ nào cứ ."

      A Hoành phụng phịu.
      Bà Uẩn tiếp tục suy nghĩ, hồi lâu mới hiểu ra vấn đề, quay lại hỏi: " Ôn Hoành, con muốn đâu?"

      A Hoành cúi đầu cười, gãi gãi cánh mũi: " có gì mẹ ạ, con chỉ muốn ra nước ngoài xem thế nào, sau khi tốt nghiệp tìm công việc ở bệnh viện tại thành phố B, sau đó mới kết hôn."

      Bà sững lại lát rồi : "Sao tự nhiên con lại nghĩ đến chuyện nước ngoài vậy? Mới ở được với mẹ vài ngày... ra nước ngoài cho khổ à, có ai chăm lo cho miếng cơm, giấc ngủ của mình đâu... làm sao mẹ yên tâm được?"

      A Hoành bước đến ôm bà cười : "Mẹ, liệu con có thể lý giải là mẹ ngày càng A Hoành ?"

      Bà trừng mắt với : "Chỉ giỏi linh tinh, mẹ đẻ ra mày, mẹ mày ai!"

      A Hoành liền trề môi: "Mẹ nhiều người lắm mà, nào là bạn Tư Hoán này, Tôn Bằng này, Tân Đạt Di này, Ngôn Hi này, mẹ còn quý mấy vị đó hơn cả con."

      Bà liền cười lớn: "Con , con có biết thế giới này có cụm từ gọi là "nhân tình thế thái" ? Mấy đứa đó giống với con."

      Nhớ đến Ngôn Hi, bà ngập ngừng rồi tiếp: "Hơn nữa, có những người phải muốn thương, muốn chăm sóc là có cơ hội."

      A Hoành bèn : "Trước đây tại sao mẹ con như bây giờ?" nửa đùa nửa mà lòng bàn tay nóng ran.

      Bà Uẩn biết phải thế nào. lúc lâu sau, bà mới chậm rãi lên tiếng: "A Hoành, khi con còn nằm trong bụng mẹ, nhà họ Ôn phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Lúc ấy, ông nội Lục Lưu và ông nội con bất đồng ý kiến trong nhiều vấn đề, ông ấy nắm được số điểm trí mạng của ông con, nếu ông ấy công khai những điều này e là nhà họ Ôn thể tồn tại được. Để giữ lại chút huyết mạch của nhà họ Ôn, ông nội con nghĩ đến bào thai trong bụng mẹ nhưng mẹ hề hay biết chuyện này.

      Hồi ấy, từ lúc con bị mất tích đến khi Tư Nhĩ được bế về, cha con để bảo vệ tính mạng cho con, mẹ được làm ầm chuyện này lên. Kết quả là thời gian sau nghe ông Ngôn Soái nâng đỡ ông nội con và dẹp yên được chuyện này.

      Mặc dù nhà họ Lục cũng có nghi ngờ, nhưng về cơ bản mọi người đều cho rằng con chết yểu. Nhưng ông nội con vẫn luôn sống trong nội tâm bất an, vẫn cảm thấy chứng cứ nằm trong tay ông Lục, dám đón con về, còn Tư Nhĩ là động lực quan trọng nhất để ông Ngôn Soái cứu nhà mình.

      Tư Nhĩ là con riêng của cha Ngôn Hi, mẹ ruột Tư Nhĩ mất, lúc ấy cha mẹ Ngôn Hi đòi bỏ nhau, nếu bế đứa con này về ... Ông Ngôn Soái và ông nội con bàn với nhau và quyết định chuyện này, hồi ấy, có lẽ vì muốn bù đắp cho con nên ông mới đích thân đến nhà họ Vân và đồng ý chuyện hôn nhân của con với Ngôn Hi.

      Sau thời gian ấy, bà nội con lúc nào cũng nhớ thương con, lúc nào bà cũng thích đeo kính lão xem ảnh mẹ nuôi con gửi về. Lúc lâm chung, bà gọi ông nội đến bên giường và bảo con phải chịu quá nhiều nỗi khổ, khóc cầu xin ông con đưa con về nhà.

      Sau khi bà nội mất, vì muốn đưa con về nhà mà ông nội con phải cắn răng tặng phần gia sản cho ông Lục, danh nghĩa nhà họ Ôn tham gia cổ phần nhưng thực chất là biếu . Cụ thể là hai năm trước Tư Hoán vào tập đoàn họ Lục làm việc nhưng thường xuyên bị bài xích, làm ăn, gặp khách hàng đều thuận lợi, nếu..."

      Bà Uẩn tiếp nữa.

      A Hoành ngồi sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, bằng giọng run rẩy: " Sao con chẳng biết gì cả...con được biết gì cả..."

      Bà Uẩn ôm chặt lấy , vừa khóc vừa : "Mẹ chưa bao giờ dám để mình con cả, có thể ngày nào đó, để giữ lại chút huyết mạch của nhà họ Ôn, họ lại đưa con đến nơi nào đó mà mẹ biết sao. Con bảo lúc ấy mẹ phải sống thế nào? Ông nội con đưa con đến nhà họ Vân, mẹ được phép có ý kiến. Cha con đưa con đến nhà họ Cố ở Giang Nam, mẹ làm sao dám có ý kiến. Đời này kiếp này mẹ chỉ sinh được hai em con, họ có biết mẹ đau khổ thế nào đâu. Nhưng mẹ thực đau mà, mẹ phải làm thế nào đây?"

      A Hoành đưa tay lên ôm đầu, hồi lâu vẫn thể bình tĩnh trở lại. lúc lâu sau, đẩy bà ra và : "Mẹ ơi, mẹ để con yên tĩnh lát nhé, đầu óc con rối bời."

      A Hoành về phòng và nằm xuống giường, mắt trân trân nhìn lên trần nhà, gì cũng bật đèn. Xung quanh lặng ngắt như tờ.

      Tư Nhĩ bước đến ngồi xuống bên giường , cười : "Thấy chưa, đến cuối cùng bản tiểu thư mới là người đáng thương nhất. cho cậu biết nhé, cậu mà còn thấy ấm ức, tủi thân chẳng khác nào tớ nên sống nữa."

      A Hoành nằm sát vào góc tường : "Cậu nằm vào đây."

      Tư Nhĩ liền nằm xuống bên cạnh , cười, ánh mắt lấp lánh trong bóng tối. : "Tớ thua cuộc trước thời hạn, tớ thể hận cậu."

      A Hoành mỉm cười và nhắm mắt lại: "Cậu hận tớ , đến bản thân tớ cũng thấy hận mình, giỏi giang đấy, còn được mệnh danh là phao cứu mạng cuối cùng của cả nhà."

      Tư Nhĩ : "Cậu phải là chiếc phao cứu mạng mà là mối họa. Cậu hủy hoại trai tớ, cậu hủy hoại người duy nhất đời này đối xử với tớ chân thành có mục đích."

      A Hoành chớp mắt hỏi: "Cậu về ai vậy?"

      Tư Nhĩ ngân ngấn nước mắt, lườm , nghiến răng : "Tớ về ông của tớ, là người mà mọi người vẫn gọi là Ngôn Long Tử, người ngố nhất thế gian này ấy."

      "Nhưng đó là ấy tự lựa chọn, tớ có quyền can thiệp gì đâu."

      "Tớ và cả người già, trẻ con trong nhà họ Ôn đều đội ơn Ngôn Hi, và chỉ có thể học cách cậu, trân trọng cậu như những gì ấy dạy. Trong lúc mọi người chưa phát ra điểm tốt của cậu, ấy vẫn kiên nhẫn chờ đợi, khích lệ cậu, trao tình thương cho cậu, cho cậu những cái giúp cậu đứng vững thế gian này! Những cái cậu cần, ấy đều cho cậu, những cái cậu dám mơ tưởng, ấy cũng nghĩ thay cậu. Cậu từng gặp kẻ nào ngốc như vậy chưa Ôn Hoành?"

      A Hoành đáp: "Cậu đừng gọi ấy là Ngôn Long Tử, đừng mang lời người khác ra sỉ nhục ấy."

      Tư Nhĩ liền nở nụ cười mỉa mai, nhìn lên trần nhà, nước mắt lăn dài xuống gối: " Ngôn Long Tử, Ngôn Long Tử, tai trái điếc hẳn, tai phải thính lực chỉ còn lại 20%, sao, cậu thấy chuẩn à?"

      "Ngốc ạ, vẫn thích Ngôn Hi như vậy ư? Chẳng khác gì hai năm về trước cả."

      "Này, Ôn Hoành, chúng mình nhau ."

      "Em cố gắng sống đàng hoàng, cố gắng là A Hoành trước mặt họ, cố gắng là chính em trước mặt , những việc còn lại, cố gắng, được ?"

      " chẳng quan tâm đến việc gì cả, chỉ cần em ngã quỵ, chỉ cần em vẫn đứng vững thế gian này chẳng quan tâm đến việc gì cả."

      " cam đoan với em rằng, kiếp này Vân Tại bỏ em mà nữa, thế nên, baby à, em hãy ghi nhớ niềm vui trong khoảnh khắc này là vĩnh viễn."

      " thích em."

      "Em gì cơ? nghe ."

      "Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy nhanh, chạy nhanh, chú có tai, khôi hài, khôi hài."

      " tưởng là máy học ngoại ngữ à?"

      Ngôn Long Tử, đúng là danh bất hư truyền.

      Ngôn Lung Tử*.

      * Ngôn Long Tử có cách phát trùng với Ngôn lung tử. “Lung Tử” ở đây có nghĩa là người bị nặng tai.
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 95: Lời dối trá không muốn nghe

      " Lần sau, mà còn dám ốm nữa hãy biến xa nhé, đừng để em tìm thấy nữa."

      "...Ừ."

      A Hoành :"Điều là ấy tự lựa chọn, uống rượu, bàn chuyện làm ăn thay Tư Hoán, đòi lại tiền cho nhà họ Ôn, tìm Vân Tại về cho Ôn Hoành, tất cả đều là do ấy tự lựa chọn đúng ?"

      Thế nên ngày nào ấy cũng uống rượu đến say mèm. Thế nên, Ôn Tư Hoán mới có tiền mở công ty, cuộc sống của bà Uẩn mới được bình yên. Thế nên, Vân Tại mới lù lù xuất như ân huệ từ trời giáng xuống.

      Tư Nhĩ:" Đúng thế...Haizz...Ôn Hoành, rốt cuộc cậu có thái độ như thế nào, sao tớ chẳng thấy cậu buồn gì cả?"

      A Hoành liền ngồi bật dậy, xuống giường lục vali, gấp quần áo cho vào, : " Buồn gì chứ, đó là do ấy tự lựa chọn."

      thu dọn quần áo, khóa lại, cài pass rồi : " Tư Nhĩ, cậu mượn tớ đĩa phim Bươm bướm của Pháp nửa tháng rồi đó, cậu định bao giờ trả đây?"

      " A Hoành, cậu làm gì vậy, tớ hiểu?"

      A Hoành mỉm cười đáp: " Cậu trả đĩa phim cho tớ rồi mọi người tiếp tục đóng kịch, tớ ."

      Tư Nhĩ hỏi: " Đêm hôm thế này cậu đâu?"

      " đâu cũng được, đừng để tớ nhìn thấy mấy người nữa."

      Mặt lạnh như băng, nhìn Tư Nhĩ với ánh mắt khó hiểu, vẻ dịu dàng thường ngày biến mất, thay vào đó là lưỡi dao sắc lạnh.

      Tư Nhĩ chưa bao giờ nhìn thấy A Hoành với dáng vẻ đó, luống cuống : " phải mọi người cố tình giấu cậu chuyện này, tai Ngôn Hi bị điếc, ấy bảo muốn liên lụy gì tới cậu, cậu xứng đáng gặp được người tốt hơn ấy."

      A Hoành mỉm cười : " Thế nên ta mới bán mình cho chàng, diễn vở kịch lụy tình để người cũ được gối cao đầu ngủ yên đúng ? Ôn Tư Nhĩ, cậu , tại sao ta lại hèn hạ như vậy, tại sao tớ...còn hèn hạ hơn cả ta?"

      Tư Nhĩ bắt đầu bực." Chỉ vì ấy sợ cậu bịliên lụy cả đời, tại sao cậu lại ấy như thế chứ."

      A Hoành xách vali quay , Tư Nhĩ nhìn theo bóng . Giọng cũng lạnh lùng hơn: Chỉ vì Ôn Hoành mà ấy phải chà đạp bản thân mình thương tiếc như vậy ư?"

      A Hoành : " Ôn Tư Nhĩ, cậu đúng, tôi nên ảo vọng về tất cả mọi thứ trong khu nhà này. biết kiếp trước tôi gây ra tội gì, à , tích đức được mấy đời mà mọi người phải hao tâm tổn trí với tôi như vậy?"

      Sau đó, chạy xuống cầu thang, Tư Nhĩ liền đập cửa phòng đối diện gọi:"Tư Hoán, xuống giữ A Hoành lại , cậu ấy đòi bỏ nhà đây này."

      Tư Hoán giật bắn mình, chạy ra mở cửa, nhìn qua là nắm được tình hình." Tư Nhĩ, biết ngay là em được mồm giữ miệng được mà, đáng lẽ hôm ấy nên cho em tham gia."

      liền đấm thùm thụp:" mau kéo A Hoành về , đêm hôm thế này, cậu ấy mà có mệnh hệ nào..."

      Tư Hoán chạy vội xuống tầng, kéo A Hoành lại : " Đừng gây nữa, về phòng , ông với mẹ lại thức giấc bây giờ."

      A Hoành bất ngờ túm tay , cắn cái đau.

      đau quá vội buông A Hoành ra, liền xách vali ra mở cửa. Tư Hoán bắt đầu bực, hất chiếc vali của xuống đất và gầm lên: " Mẹ kiếp, Ôn Hoành, em làm gì vậy?" rồi ôm chặt lại, định kéo vào nhà.

      A Hoành đấm thùm thụp vào cánh tay , đôi giày miết xuống nền nhà đến mức biến dạng. Tư Hoán bất chấp tất cả, vẫn ra sức kéo vào phòng khách. Tóc A Hoành rũ rượi khuôn mặt, ra sức cạy tay Tư Hoán ra, răng cắn vào khóe miệng bật cả máu. Tư Hoán nỗi cáu , kẹp chặt vai và kéo về phòng.

      Đến đầu cầu thang, A Hoành giãy giụa bỗng im bặt, cúi đầu, buông tay ra. Tư Hoán cảm thấy có thứ gì nóng ấm lăn xuống tay. dừng lại, cúi đầu nhìn xuống cánh tay lăn dài nước mắt của mình.

      A Hoành khẽ : " Tư Hoán, để em , em xin đấy. Mọi người sợ mất mặt chứ em sợ lắm."

      Nhà họ Ôn giàu sang phú quý gặm nhấm sống lưng em, khiến em thể đứng dậy được nữa.

      Mặt nhăn lại, cố gắng kiềm nén tiếng khóc nhưng vẫn nghẹn ngào.Tư Hoán buông tay ra rồi quay lại nhìn Tư Nhĩ đứng đầu cầu thang, : " Gọi cho Ngôn Hi, bảo cậu ta sang đây."

      Tư Nhĩ đứng như trời trồng từ nãy đến giờ, chưa kịp hiểu ra vấn đề nên hỏi: " Dạ?"

      Tư Hoán liền gầm lên: " bảo gọi ngay cho Ngôn Hi, bảo nó sang đây!."

      Tư Nhĩ giật bắn mình, vội chạy vào phòng. A Hoành xách vali lăn lóc dưới đất lên, cúi đầu : " Có chăm sóc mẹ và được rồi, mọi người thích bày trò gì cứ việc."

      Tư Hoán ngân ngấn nước mắt, năn nỉ: " A Hoành, xin em đấy, em cố gắng nghe lời lần cuối cùng này thôi, chỉ lần này nữa thôi. Bao nhiêu năm qua, nhà mình cố gắng vượt qua bao phong ba, nếu em bỏ mọi thứ tiêu tan hết. Có em bên cạnh, biết mẹ vui đến mức nào..."

      A Hoành đưa mu bàn tay lên quệt nước mắt : " Em cũng xin đừng cho em tàu bay giấy nữa được ? Đối với mọi người, có tiền có quyền nhà họ Ôn tan được."

      mở cửa ra và đóng ngay lại mà hề lưu luyến.

      Tư Hoán đứng ở phòng khách, tự dứt tóc mình rồi bật khóc.

      A Hoành mình bước trong sân giữa đêm khuya tĩnh mịch. Cách đó xa có ánh đèn vô cùng nhức mắt trong đêm tối. đứng dưới gốc cây, đưa mắt nhìn chiếc Ferrari màu đỏ đó lao vút qua. ngồi trong xe, đẹp như trong ký ức của . Nhưng bây giờ, cảm thấy ngay cả việc nhìn cũng đáng sỉ nhục biết bao. Kéo vali quay mới phát ra rằng, theo chiều ngược lại cũng khó khăn như tưởng.

      Về đến trường, cuộc sống lại quay về nếp cũ.

      có hẹn với giáo sư Lý, chiều thứ năm, thứ bảy hàng tuần học tiếng Pháp.

      Nay lên năm thứ năm,chương trình học chủ yếu là thực hành, ngoài số sinh viên ở lại phòng thí nghiệm của trường, về cơ bản các sinh viên khác đều liên hệ với bệnh viện để thực tập.

      Kỳ thi của viện nghiên cứu khoa học Pháp diễn ra vào tháng mười , gồm ba nội dung: Tiếng Pháp cơ bản, nguyên lý y học và bài luận liên quan về đề tài virus bệnh truyền nhiễm SARS năm 2003.

      Câu cuối cùng do giáo sư Lý đề ra. Năm đó, sinh viên bỏ cuộc giữa chừng đều đỏ mặt, người nào mắc quai, trách giáo sư Lý thiên vị, dù có ý định tôn học trò cưng của mình cũng nên chơi khó như vậy.

      Câu này phải chỉ có hai,ba điểm mà chiếm hẳn ba mươi điểm. Và thế là số sinh viên lên thư viện,vào mạng tìm kiếm thông tin tăng gấp mấy lần bình thường, ánh mắt nhìn A Hoành và mấy sinh viên kiên trì ở lại cũng lộ vẻ khó chịu, sau lưng nọ kia.

      Cuối cùng, lớp trưởng lớp số 1 bực mình,lên tiếng:" Hồi ấy có ai giữ chân các vị đâu? Người , kẻ vờ như biết, đến giờ lại sôi sùng sục lên là thế nào?"

      Cả đám tiu nghỉu giải tán.
      A Hoành cũng chẳng để tâm, tập trung cao độ vào tiếng Pháp và ôn thi.

      Trong phòng ngoài ra, ai có ý định du học, chỉ nhờ giáo viên hướng dẫn liên hệ với bệnh viện cho thực tập, người trực sáng, người trực đêm, chẳng mấy khi gặp nhau. Sau hai tháng, ai nấy cũng gầy trông thấy. A Hoành xót ruột, liền mua nồi, hầm canh bổ dưỡng cho mấy bạn cùng phòng.

      Đám sinh viên năm thứ hai thấy liền cười: " Hê, chị lại đến lấy trộm thuốc của phòng thí nghiệm hả?"

      A Hoành đáp:" Ờ, chị vay ít thôi."

      Giáo sư Chu dạy môn dược học ngày trước từng dạy A Hoành, thấy vậy bèn cười, véo tai :"Đến tận đây xin xỏ đấy, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà thấy ngại à!"

      A Hoành nhét mấy miếng đương quy,đảng sâm vào túi áo, trề môi : " Chu thương em mà."

      " Thôi về , trước khi ra nước ngoài đừng có quên mời ăn bữa cơm đấy nhé!"

      " Dạ vâng ạ."

      Lâu lắm rồi A Hoành gặp Vân Tại, mặc dù lấy cớ bận học có thời gian, nhưng khi nhìn thấy nét chữ của cậu sau hơn nửa năm luyện tập, trong lòng A Hoành khỏi ám ảnh. Cả tập giấy tuyên đều là nét chữ giống hệt nét chữ , đến lỗi mắc phải khi thu bút cũng giống hệt. Bảo viết lại, cậu lại viết dày chữ " A Hoành " đó.

      muốn cha mẹ nuôi của mình bị người ta mỉa rằng nhận nuôi đứa con vong ân phụ nghĩa, đến chuyện loạn luân, dụ dỗ em trai cũng dám làm,thế nên : " Chị bận có thời gian nấu nướng cho em đâu Tại Tại, chị xin lỗi."

      Cậu chàng liền quay mặt bỏ , vẻ mặt vô cảm.

      Cuối tháng mười, Tân Đạt Di lái xe đến trường đại học Z.

      Cậu : " A Hoành, bọn mình chuyện lát nhé."

      : " Chẳng mấy khi cậu đến đây, cậu muốn ăn gì, cá Tây hồ sốt chua ngọt nhé? Tớ đưa cậu ra ngay Tây Hồ, được ?"

      Cậu chàng cười buồn đáp: " A Hoành, tớ đến đây phải để ăn..."

      " Hay là cậu muốn chơi thuyền, uống trà và mua đồ lưu niệm?"

      " A Hoành..."

      " Chẳng lẽ cậu đến đây để mua nhà ư? Dạo này giá nhà đất ở đây có xu hướng tăng, mua được đấy."

      Cậu rầu rĩ đáp: " Bà đoán sai rồi, tớ nên giấu cậu, tớ thú nhận, tớ sai rồi A Hoành, tớ chưa bao giờ làm việc gì đúng cả."

      A Hoành ngước mắt lên : " Tu es bête."

      Cậu chàng ngẩn tò te: " Hả, là sao?"

      A Hoành đáp: " Tớ khen cậu đấy, khen cậu bằng tiếng Pháp."

      Đồ ngốc!

      Cậu quệt nước mắt ." Chị đừng khen tôi nữa, chị cho tôi cơ hội giải thích là tốt lắm rồi."

      A Hoành sang đường, mua cho cậu lon cà phê nóng ở căn tin, đưa cho cậu : " Cậu uống thử xem, sinh viên trường tớ thích cái này lắm."

      " Ờ, ngon đấy, ngon hơn nhiều so với cà phê Tư Nhĩ pha. Mà phải việc này, thôi bà đừng ngắt lời nữa, để tôi có được ?" Cặp lông mày của cậu nhăn tít lại như sâu róm, đỏ mặt tía tai.

      A Hoành liền cười rồi ngồi lên thanh xà đơn trong sân bóng, thân mật kéo cậu : " Thôi được, cậu ."

      " Chuyện này phải từ ba năm về trước.Hồi ấy tớ mới mở công ty kiến trúc, nhờ Ngôn Hi làm PR hộ. Cậu cũng biết là có thời gian cậu ấy nghe điện thoại của cậu,tớ với cậu là cậu ta bị sốt, nhưng thực ra là cậu ta vừa mới ra viện. Bởi vì trước đó,ngày công ty tớ khởi công, vừa chụp cho cậu ta mấy tấm ngoài trường cậu ta đột nhiên ôm tai...ngất xỉu."

      A Hoành chỉ mực cúi đầu uống cà phê.

      Cậu nhìn A Hoành, bấm bụng : " Mọi người vội vàng đưa cậu ta đến bệnh viện, bác sĩ bảo tai trái của cậu ta hoàn toàn mất khả năng nghe, thính lực tai phải cũng ngày càng suy giảm, bác sĩ còn bảo cậu ta bị điếc hoàn toàn."

      A Hoành nghịch nắp lon cà phê, cuối cùng giật hẳn nó ra, vết đỏ lập tức hằn lên ngón tay .

      Tân Đạt Di tiếp:" Hồi tớ, tớ thắc mắc biết có phải do tiếng ồn công trình quá lớn khiến cậu ta bị như vậy hay . Nhưng bác sĩ với tớ là bệnh ủ từ lâu, tiếng ồn chỉ là mồi lửa châm ngòi cho chuyện đó xảy ra mà thôi. Xem lại bệnh án của Ngôn Hi ngày trước, thấy do năm xưa, Ngôn Hi đứng gần nguồn nổ quá, tai tiềm nguy cơ rồi, thỉnh thoảng cậu ta lại bị ù tai, có điều cậu ta bao giờ cho bọn tớ... ai biết cả, kết quả Ngôn Hi tỉnh lại, giam mình trong nhà mấy ngày liền, đập phá đồ đạc tanh bành. Cuối cùng cậu ấy ra khỏi nhà và nhờ tớ giúp việc. Lúc ấy, tớ hận mình vì hại cậu ấy, liền tự vả vào miệng mình liên hồi. Cậu ấy lại với tớ rằng: " Đạt Di, suốt đời tôi cũng quên ơn cậu, cậu hãy giúp tôi." Sau đó, cậu ta bảo tớ giấu cậu, cậu ấy chỉ cần cậu hoàn thành được tâm nguyện của cậu là cậu ta biến mất.Cậu ta vẫn với tớ rằng: " Nếu A Hoành biết chuyện tôi ốm ấy lại lăn xả vào, đấy, tôi sợ A Hoành phải đối đầu với thế giới như vậy lắm." Cậu ta còn : " Tôi hứa với A Hoành, nếu còn ốm nữa biến xa. lần mắc chứng cuồng loạn là đủ lắm rồi." Cậu ta còn : " Tôi rất hay nằm mơ thấy tôi và ấy sinh được đứa con bị điếc, đấy Đạt Di, tôi suốt ngày nằm mơ như thế."

      Cậu vừa vừa khóc: " A Hoành, cậu đánh tớ , tớ là người hại Ngôn Hi, cậu đánh tớ chết ." Cậu vừa túm lấy tay A Hoành và tát vào mặt mình. Lon cà phê tay A Hoành chòng chành, chất lỏng màu nâu hắt xuống quần, thấm qua vải và dính vào đùi .

      Lạ là thấy nóng. : " Tân Đạt Di, cậu có phải là đàn ông nữa ? Mười bảy, mười tám tuổi rồi mà còn mít ướt, đến giờ vẫn chẳng thay đổi gì cả." rồi đưa tay lên quệt nước mắt cho chàng.

      Cậu : " Mẹ kiếp,lão tử cũng có muốn khóc đâu, lão tử phá mối nhân duyên của người khác, kiếp sau chắc chắn làm trâu làm bò để bọn cậu hầm nhừ mất."

      A Hoành phì cười." Hình dáng cậu thế nào, kiếp sau tớ hứa chăm sóc cậu chu đáo, chắc chắn hầm đâu."

      Cậu chàng ngượng ngùng đáp:" Sao tớ thấy tớ như người trong cuộc, còn cậu là người ngoài cuộc vậy?"

      A Hoành : " Tớ kể cho cậu nghe câu chuyện. Ngày xửa ngày xưa có bé chào đời rồi mất, bị chôn trong cái hộp ."

      Tân Đạt Di sầm mặt: " Trọng điểm nằm ở đâu?"

      A Hoành liền cười: " người, trọng điểm là người."

      Cậu chàng thắc mắc: " Rồi sao?"

      " Rồi cuối cùng, mỗi người cũng chỉ có cái hộp mà thôi. Tớ đối đầu với thế giới là vì ấy. Nếu tớ và ấy sinh được đứa con điếc, chui vào cùng chiếc hộp là vui lắm rồi. Nhưng tớ là gì chứ, cậu bảo tớ được coi là gì hả Đạt Di?"

      Tớ được coi là gì chứ?

      Ôm chiếc hộp của mình, sống, chết, rồi mang chôn.
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 96: Đã quên rằng trời cao lồng lộng

      Kì thi diễn ra trong hai ngày, bắt đầu từ ngày mười tám tháng mười . Đề thi đơn giản, thời gian lại sát sàn sạt, A Hoành viết xong chữ cuối cùng chuông cũng báo hết giờ. chạy đến chỗ giáo sư Lý báo cáo tình hình làm việc của mình, bà chấm điểm sơ bộ cho , tiếng Pháp cơ bản bị sai hai chỗ , những câu khác đều tạm ổn.

      Nhà giáo sư Lý nằm biệt lập, trước phòng làm việc có hai khóm trúc, bếp nằm riêng ngoài sân. Từ lâu bà sống độc thân, bình thường ở nhà có sở thích duy nhất là đọc sách. Trong tủ đứng toàn mùi băng phiến, có rất nhiều áo dài Thượng Hải do mẹ bà để lại cho bà. Trong đó, chiếc màu đỏ in họa tiết hoa tường vi là nổi bật nhất, giống như hồng nhan bạc phận, có nét gì đó rất lẻ loi.

      Giáo sư Lý mang cho cốc hồng trà, cười : " Đây là chiếc áo cưới mà mẹ tôi may cho tôi. Chỉ tiếc là chưa kịp nhìn thấy tôi mặc mất."

      A Hoành thẫn thờ nhìn tủ quần áo rồi lại nhìn bà với vẻ dò hỏi., bà khẽ gật đầu, A Hoành mới đưa tay lên sờ chiếc áo dài đó, cảm giác rất mềm mại, mịn màng tựa như làn da của người thiếu nữ.

      A Hoành hỏi: " Tại sao lập gia đình ạ?"

      " Sao em lại biết tôi lập gia đình? Tôi lấy chồng năm 1973, vừa lấy lại ly hôn ngay."

      " Tại sao ạ?"

      Giáo sư Lý tuổi ngoài năm mươi nhưng da vẫn rất đẹp, có điều tránh khỏi những vết nhăn nơi khóe mắt, tựa như đóa hoa sắp tàn sau thời gian nở rộ.

      " Hồi đó tôi vẫn dạy học ở trường cấp ba. Hoàn cảnh gia đình tôi được tốt, mẹ tôi là con của thương nhân giàu có, năm 1970 buộc phải giao nộp tài sản, sau đó bà mất. Sau đó tôi đổi tên, đến thành phố H dạy học rồi gặp chồng tôi. Ông ấy là đồng nghiệp của tôi, hoàn cảnh gia đình khá tốt, mấy đời là bần nông. Hồi ấy, tôi và ông ấy vừa mới đăng ký kết hôn, bố mẹ chồng tôi thích tôi nên tố cáo.Họ bắt chồng tôi phải viết đơn ly hôn, sau đó chồng tôi viết đơn ly hôn ."

      A Hoành nghe mà buồn vô hạn, nhưng giáo sư Lý vẫn bình thản như , chỉ khi nhắc đến người chồng bà mới dịu dàng hơn.

      A Hoành hỏi:"Sau đó sao ạ? Có phải rất hận chồng ?"

      " Người rồi, còn hận gì nữa?"

      A Hoành sững sốt: " Chú ấy..."

      " Ngay sau ngày ly hôn, ông ấy thắt cổ tự vẫn ở nhà."

      Bà mỉm cười, khóe mắt lấp lánh lệ." Sau đó, tôi được thả. Về đến nhà, ngoài mấy chiếc áo dài Thượng Hải trong tủ chẳng còn gì khác. Chiếc áo dài này tôi mặc hôm cưới, ngày đó từng bị người ta thi nhau xé rách, trước khi qua đời, chồng tôi đích thân vá lại bằng chỉ vàng."

      A Hoành nhìn kỹ, đúng là đóa tường vi được thêu lên rất khéo léo để che vết rách. Giáo sư Lý nhìn : " Con ngốc này, khóc gì chứ?"

      A Hoành đưa tay quệt nước mắt. lẩm bẩm: " ơi, nếu em là , chắc chắn em hận chú ấy, tại sao cố gắng sống, sống... tốt."

      " Em đoán chắc chú ấy cảm thấy mệt mỏi khi tình rơi vào bước đường cùng."

      " Nhưng tại sao lại dối?"

      Dù có đầu bạc cũng xa nhau.

      Đợt nghỉ đông, ký túc xá bị niêm phong, A Hoành làm đơn xin đăng ký ở phòng dành cho lưu học sinh, tòa nhà đó bị niêm phong, ngay dưới tầng lại có căng tin, rất tiện lợi.

      Hôm chuyển đến ở, ký túc xá dành cho lưu học sinh tổ chức buổi party nho , mọi người tỏ ra rất thân thiện, gặp liền hỏi tên tiếng của là gì.

      A Hoành đáp: " Tớ có tên tiếng ."

      Và thế là bọn họ hứng thú đặt cho cái tên là Winnie. Nửa đêm, vẫn thường nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm.

      " Winnie, hey, Winnie, cho tớ mượn cái bật lửa với."

      " Winnie, Winnie, cậu có bơ ?"

      " Winnie, Winnie, cậu có cái mở nắp bia ?"

      " Winnie, Winnie, cậu...đừng trợn mắt thế, thôi, cậu có biết nướng thịt ?"

      " Winnie, Winnie..."

      A Hoành hậm hực." Lady and gentleman, ngay tầng có cửa hàng tạp hóa. Ra cổng ba bước là có cửa hàng thịt dê nướng, quán của người Tây Cương, ngon tuyệt cú mèo."

      chàng Tom với mái tóc màu vàng hay sang mượn đồ mặt đỏ hồng hào, sau lưng chàng là nàng tóc đỏ, mặt nhiều tàn nhang, cười vui vẻ : " Hey, Winnie, phải muốn nhờ cậu nướng thịt, cũng phải mượn đồ, mà chỉ hỏi cậu có tham gia party cùng bọn tớ , tiện thể hỏi cậu có boyfriend chưa thôi."

      A Hoành nghĩ bụng, biết câu này tiện thể ở đâu? ngẩng đầu mỉm cười : " Tớ buồn ngủ, hôm khác nhé. Còn về boyfriend chia tay rồi. Chúc các cậu vui vẻ nhé, à, mở nhạc hơn chút nữa càng tốt." Rồi đóng cửa lại.

      Ngày ba mươi tết, A Hoành mua ít thịt, rau và bột mì để làm sủi cảo. Vừa mới thả bánh vào nồi đám lưu học sinh kia lại huỳnh huỵch chạy xuống.

      A Hoành bất lực : " Thôi được rồi, nếu các cậu nặn cho tớ thêm ít sủi cảo nữa tớ có thể xem xét việc mời các cậu ăn."

      Cả đám vỗ tay rần rần." Winnie vạn tuế!" Cứ như đám con nít vắt mũi chưa sạch vậy.

      Chưa đầy ba giây sau, A Hoành hối hận khi để cho mấy cậu người nước ngoài nặn sủi cảo. chàng Tom người Australia nặn sủi cảo hình chuột túi. nàng người Mỹ tên Jenny kia lấy thìa lăn nhân thành hình khoai tây. chàng người Ý tên Fabio ra sức cuộn vỏ sủi cảo giống như mì Ý.

      A Hoành nước mắt lưng tròng. Cuối cùng, đuổi bọn họ ra ngoài xem tivi để mình tự nặn.

      Tom : " Tớ mua mấy chai rượu vang, bọn mình ăn bánh chúc mừng năm mới nhé."

      Jenny : " Để tớ cùng cậu." Đó chính là nàng tóc đỏ lúc trước giúp chàng Tom hỏi A Hoành chuyện có boyfriend hay chưa.

      Lúc A Hoành cho sủi cảo nặn xong vào nồi hai người đó mua rượu trở về. Vừa vào đến cửa Jenny cầm mẫu giấy hào hứng hỏi: " Winnie, chữ này đọc thế nào? Dưới tầng có người tìm người này. Ngoài trời tuyết rơi nhưng gã đó dường như đứng dưới trời tuyết lâu lắm rồi., như kiểu sắp bị vùi trong đống tuyết ấy, Trương trực ban cho cậu ta vào."

      A Hoành cầm mẫu giấy đó lên, đó là chữ phức tạp với nhiều nét khác nhau, phần giữa còn bị đầu bút bi chọc thủng lỗ, chắc là để giấy trong lòng bàn tay rồi viết.

      Là chữ " Hoành ".

      A Hoành cúi đầu hỏi: " Trông cậu ấy thế nào?"
      Tom nghĩ lát rồi khua tay miêu tả: " Mắt to, áo nhung đen, đeo tai nghe."

      Nét mặt A Hoành hết sức khó hiểu." Tớ cũng biết chữ này."

      Fabio liền cười ha ha." Winnie, cậu là người Trung Quốc mà biết mất mặt quá."

      A Hoành hậm hực múc sủi cảo : " Nhân thịt cải thảo đấy, ăn mau lên rồi về ."

      Fabio nhún vai : " Winnie, boyfriend chia tay với cậu vì cậu keo kiệt đúng ?"

      Fabio là chàng lãng tử, nhà mở tiệm ăn, chỉ vì nghe đồn đồ ăn ở đây ngon nên mới sang đây du học, chuyên ngành marketing.

      A Hoành : " Cậu mới là người keo kiệt, cả nhà cậu, rồi cả món mì Ý nhà cậu đều keo kiệt."

      Fabio:"..."

      Tom đưa cho A Hoành ly rượu vang, ta có vẻ bẽn lẽn." Winnie, rất vui vì được làm quen với cậu."

      Jenny cũng nâng ly: " Tớ cứ tưởng người Trung Quốc có đôi mắt như cậu mới đẹp, hóa ra còn có người có đôi mắt to hơn, hay ."

      A Hoành co giật: " Cậu khen đấy hả?"

      " Why not? chàng đứng dưới sân kia đẹp trai ." nàng lẩm bẩm rồi cụng ly với A Hoành.

      Ăn uống, chơi đùa xong nửa đêm về sáng, trước khi ra về Fabio còn cười cười với : " Tớ nhớ chữ đó đọc là " Hoành", đúng Winnie?"

      A Hoành đánh răng rửa mặt rồi lên giường nằm ngủ. Giữa chừng gặp cơn ác mộng, liền thảng thốt bật dậy, phải mất lúc mới thích nghi được với bóng tối, đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi sáng. chân đất ra kéo rèm cửa sổ, bên ngoài tuyết trắng trời, những bông tuyết bay lất phất. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tuyết chứ thấy gì khác. xỏ dép, mở cửa rồi nhàng xuống. Xuống dưới cầu thang, đèn trong ký túc xá tắt,chìa khóa cổng được đặt trong hòm thư , đây là chế độ riêng cho lưu học sinh.

      ngập ngừng lát rồi tra chìa khóa vào ổ. Cửa vừa mở, gió lạnh lập tức lùa vào trong áo khoác. mấy vòng quanh kí túc xá nhưng chẳng thấy ai cả. liền xoa tay rồi bật cười.

      Ôn Hoành, ngươi có bị ngố ? Người ta đâu phải là gã ngố.

      Lúc quay , bỗng thấy người tuyết ở cửa căng tin, thấp thoáng để lộ gấu áo màu đen, liền bước tới.

      Người đó chú ý, tay cầm điếu thuốc, đứng run rẩy dựa vào góc tường, chắn gió châm lửa, dáng người dong dỏng, đầu đội mũ, đeo tai nghe, còn là chàng trai của hai năm, năm năm về trước.

      A Hoành hề biết rằng biết hút thuốc. lặng lẽ nhìn , mọi động tác của rất chậm chạp vì bàn tay tê cóng. giật lấy chiếc bật lửa và điếu thuốc trong tay , sửng sốt quay lại, mắt mở trừng trừng, cảm giác như nước mắt sắp chảy ra, hơi thở rất gấp gáp.

      há miệng, nhưng chỉ có thể im lặng.

      A Hoành né tránh ánh mắt của : " vào đây ."

      lặng lẽ theo .

      Lối phủ đầy tuyết trắng từ cầu thang đến căn phòng.

      Sàn được trải thảm, Ngôn Hi nhìn quần áo và đôi giày ướt nhẹp của mình, nghĩ lát rồi : " đến thăm em rồi luôn, xem em có khỏe . Hôm nay là ba mươi tết."

      Hơi thở phả ra lạnh buốt, logic hỗn loạn, câu cú đâu vào đâu nhưng vẫn hiểu.

      kéo mạnh vào phòng, vứt chiếc khăn mặt phơi lò sưởi cho , nét mặt lạnh băng.

      lau khô đầu, lại rót cốc nước ấm, ra hiệu cho cởi áo khoác, ra ngồi bên lò sưởi.

      lau khô đầu, lại rót cốc nước ấm, ra hiệu cho cởi áo khoác, ra ngồi bên lò sưởi.

      Lúc đưa cốc nước cho , thấy tay lạnh cóng, mọi cảm giác gần như tê liệt, cốc nước rơi xuống vỡ tan. luống cuống đứng dậy nhìn với vẻ biết lỗi. Dáng vẻ luống cuống, thiếu tự tin đó xa lạ, đâu còn hình bóng của chàng trai hung hăng năm xưa?

      A Hoành gì, nhìn khuôn mặt tái nhợt của rồi lấy thêm chiếc chăn, chỉ vào giường, ra hiệu cho nằm xuống.

      lắc đầu." Thế em ngủ ở đâu?"

      kéo lên giường rồi cũng chui vào chăn, : " Ngủ ." Sau đó, đưa tay ra tắt đèn.

      Bàn tay lạnh cóng, vô tình chạm vào rồi rụt lại ngay, sợ làm lạnh.

      bỗng vòng tay ôm chặt lấy , liền giãy giụa, A Hoành liền nhắm mắt : " Ngôn Hi, mà động đậy nữa , mẹ kiếp, biến ngay đấy."

      Ngôn Hi chưa bao giờ hút thuốc biết hút thuốc, A Hoành chưa bao giờ bậy biết bậy. rất thích dạy bậy, luôn hỏi có phải đàn ông hút thuốc là vì muốn thể khí phách của mình hay .

      Người cứng đờ, hề nhúc nhích, ôm như ôm con búp bê khổng lồ. Bàn tay bắt đầu ấm lên. cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, đau đớn đến mức nước mắt trào ra.

      túm chặt lấy chiếc áo len của có thể còn là đau , chui vào trong góc " hừ " tiếng nhưng né tránh.

      : " Ngôn Hi, có phải cười thầm ? Em biết nghĩ gì, có phải nghĩ, tại sao thế gian này lại có nàng cả tin, dễ lừa như vậy? Lừa bao nhiêu lần mà vẫn tin. Ngôn Hi, thích chàng, muốn đến với ta, cứ thẳng với em, có tin là em quét dọn phòng ốc sạch và đưa , vậy lừa em làm gì? bảo bị điếc, ngoài kẻ phổi bò như Tân Đạt Di tin , tưởng em còn tin ư?Ngôn Hi, tưởng em tin ư! Mẹ kiếp, thích đàn ông cứ việc thích, kéo em vào làm gì chứ! Trò chơi này vui lắm hay sao, chơi bảy, tám năm rồi mà thấy mệt ư?"

      đưa tay ra kéo máy trợ thính tai , liền : " A Hoành, em đừng kéo nữa, nghe thấy lời em chửi đâu. A Hoành, muốn được nghe em ."

      A Hoành liền cắn mạnh vào vai , nước mắt trào ra : " là đồ súc sinh, còn lừa em, còn dám lừa em hả, em là đứa dễ bắt nạt lắm sao?"

      liền bỏ tai nghe ra: " A Hoành, nếu như thế khiến em cảm thấy dễ chịu hơn em cứ tiếp tục làm ."

      Trong bóng tối, mắt lấp lánh lệ,đầy vẻ bi thương.

      liền gầm lên: " Tại sao lại đa tình như thế chứ? Tôi dễ chịu hay , làm sao nhìn thấy được? muốn tôi vui phải , vậy hãy trả Ngôn Hi lại cho tôi! là đồ súc sinh, là kẻ đồ tể, giết chết Ngôn Hi của tôi..."
      Iluvkiwi thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 97: Ván cờ quyết định cơ đồ

      Đến khi Ngôn Hi tỉnh giấc, A Hoành rời khỏi phòng. kéo rèm cửa, nhìn xuống thấy đứng giữa trời tuyết dưới sân, tay cầm miếng bánh mì bón cho con chim sẻ bị bỏ đói.

      Ngôn Hi sờ tay lên tai, đeo tai nghe cho . vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra thấy bàn có sữa nóng và bánh mì. Lâu lắm rồi ăn sáng,cũng lâu lắm rồi cũng phân biệt được ban ngày hay ban đêm, toàn là Lục Lưu về nhà lôi dậy, ngày mới bắt đầu trong trạng thái mơ hồ. ràng chẳng bị ai trói buộc, chỉ là thích sống như vậy.

      Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, nhàng,có trật tự, tựa như giải phương trình toán học, từng bước đều đặn, vui vẻ,buồn tủi,chưa bao giờ thay đổi.

      ngước mắt lên, A Hoành bước đến, tay cầm hai quả trứng luộc.

      đưa cho :" ăn .". Nét mặt vô cùng bình thản, còn vẻ đau đớn, gào thét như tối qua, dường như mọi tình cảm, suy nghĩ trong bị quét sạch. quay , ngồi xuống bên cạnh lò sưởi để hong khô chiếc khăn mặt.

      gì chỉ cúi đầu ăn sáng, suýt tóc chạm vào cốc sữa. Mỗi người tập trung vào công việc của mình, ai can thiệp đến ai.

      uống nốt ngụm sữa cuối cùng, đứng dậy, xoa tay : " Bao giờ ?"

      Miệng Ngôn Hi còn dính váng sữa, lấy tay quệt rồi khẽ đáp: " có...ba ngày... có ba ngày ở bên em."

      A Hoành sững lại hỏi:"Lần này có ba ngày, hay kiếp này chỉ có ba ngày?"

      im lặng hồi lâu mới đáp: " biết, ngày em cưới, đến, ngày em sinh con, cũng đến...thăm em."

      A Hoành liền : " Khi cưới, em gửi thiệp mời , gửi quà tặng đến là được rồi. Con em cũng mang họ Ôn, mang họ Ngôn,liên quan gì đến đâu mà phải đến?Thà là đợi em chết rồi đến thăm còn hơn."

      Có người gõ cửa, ra mở,hóa ra là Tom, Jenny và Fabio.

      Tom vẫn giữ dáng vẻ rụt rè,bẽn lẽn như hôm trước, cười : " Winnie, bọn tớ đăng ký chơi theo đoàn du lịch, ba ngày, cậu có ...Ờ, cậu có khách hả...That boy?"

      Jenny nhìn thấy Ngôn Hi liền cười." Hey boy, hóa ra người cậu cần tìm là Winnie."

      gật đầu, mỉm cười nhưng gì.

      Fabio nhún vai." Winnie, cậu...Thôi, cậu có ?"

      A Hoành hỏi: " Các cậu định đâu chơi?"

      Fabio tựa người vào khung cửa, mỉm cười đáp: " loanh quanh thôi, từ khi đến đây, bọn tớ chưa có cơ hội chơi lần nào cả."

      ngoái lại nhìn Ngôn Hi.

      liền gật đầu.

      : " Ok, có cần mang đồ gì ?"

      Jenny cười rất khoa trương." Girl, chỉ thiếu mình cậu nữa thôi, sáng nay bọn tớ mua đồ ăn rồi."

      Ngày đầu tiên của năm mới, khách du lịch theo đoàn đông ngoài dự đoán của A Hoành, Ngôn Hi ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, nhóm Fabio ngồi ở hàng cuối cùng, mấy người ngồi gần nhau, cười đùa,nghe nhạc, chuyện với nhau bằng tiếng , đến nửa đường, mọi người đều có vẻ buồn ngủ, ngoẹo đầu ngoẹo cổ ngủ mơ màng.

      đường Ngôn Hi nửa lời, chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu, dường như thà để mọi người nghĩ bị câm còn hơn là để họ biết bị điếc.

      ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, tâm trạng mỗi lúc yên bình hơn. Cuộc sống quanh quẩn bên Lục Lưu kéo dài hai năm, trong môi trường hỗn độn đó, cuối cùng mọi thứ trở nên bình thường.

      Bất ngờ A Hoành nghiêng người hôn . luôn tự trách mình hôn trong những ngày cuối xuân ấm áp. chàng này cho cơ hội đó. Họ nhau vào mùa hạ, đến mùa đông lại chia tay. Và tại là mùa đông của ba năm sau đó.

      Có lẽ chính vì thế nên có cơ hội để sâu sắc. chấp nhận gán mình cho người khác chứ muốn đổi lấy tình cảm quý mến hư vô của ,và cũng muốn để có được niềm hạnh phúc lớn lao đó.

      run rẩy, ánh mắt dịu dàng, nâng đầu lên, đưa lưỡi ra và hôn , động tác rất nhàng, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng động cơ ô tô lướt đường cao tốc.

      cảm thấy ngạt thở, trong miệng chỉ có mùi của .

      nhìn chằm chằm, đột nhiên đôi mắt đó ngấn lệ. nghĩ,mình để mất gì chứ? Ngôn Hi,mày để mất thứ gì!

      tìm lưỡi , động tác vụng về nhưng rất dịu dàng, tựa làn tùng hương đầu tiên được đốt cháy trong ngày xuân.

      nắm chặt tay ,ngậm chặt lưỡi , từng bước chỉ đường dẫn lối. Họ quên cả thời gian, vô cùng tập trung và chăm chú.

      Nước mắt lăn dài, nhìn dòng nước mắt đó với ánh mắt bình tĩnh, chỉ tham lam tìm kiếm hơi ấm trong miệng , như thể đây là người sắp chết, chỉ còn hơi ấm là chứng minh được ta còn sống.

      Hơi nóng, nhiệt độ, đau đớn, giãy giụa, yên tĩnh, tiêu tan.

      Ngoài cửa, mặt trời lên, trong xe, nước mắt rơi lã chã.

      Đến điểm tham quan.

      Tom tỉnh giấc và nhìn thấy bức tranh tuyệt đẹp. Dưới ánh nắng,hai người ngủ rất ngon lành. nằm trong lòng , đầu tựa trước ngực , hai tay ôm eo , hàng mi rủ nắng, đôi môi đỏ hồng và mọng.

      Tom ngẩn người hỏi: " Hey, Jenny,look, Winnie dùng son dưỡng môi gì mà đẹp vậy?"

      nàng vỗ đầu cậu ta và vẻ thông cảm: " Tom,cậu cũng biết là ấy rất bảo thủ, e rằng ấy chấp nhận bạn trai người nước ngoài đâu. Cho nên, đó phải là lỗi của cậu."

      Tom nhún vai cười : " Tất cả đều là bạn bè mà."

      Fabio cười ranh mãnh."Thế mà gọi là bảo thủ à? Nếu ngồi cạnh nửa tiếng tạo ra kết quả đó được."

      Jenny lại :" Chỉ tiếc là bạn trai của A Hoành bị câm, năng được gì."

      Nhưng ngay sau đó, ba người bạn nước ngoài cảm thấy thực khó lý giải.Có đôi trai nhau nào kỳ cục như thế ? ràng xe thân mật như thế nhưng lúc leo núi lại đường ai nấy , người đầu hàng, người cuối hàng, cứ như hai người xa lạ vậy.

      núi có tuyết đọng, càng leo đường càng trơn, hướng dẫn viên cầm loa nhắc nhở mọi người cẩn thận, kiên trì nhất định thắng lợi. đỉnh núi có suối nước nóng thiên nhiên, rất tốt cho sức khỏe, mọi người cố gắng kiên trì.

      Lên đỉnh núi tắm nước nóng với nhiệt độ lên khoảng bốn mươi độ, hơi nước phủ kín mặt suối. Trai tắm chung mà được phân cách bởi cánh cửa trúc, gió thổi tới, lá trúc rơi xuống suối.

      A Hoành thò đầu lên, phải mất lúc lâu mới thích nghi được với nhiệt độ của nước. nhớ lại chuyện vầy nước ngày trước, rụt đầu xuống, nín thở,lặn mấy vòng liền.

      núi rất lạnh,đến gần tối, tuyết lại bắt đầu rơi. A Hoành vừa mặc xong áo choàng nghe có tiếng gọi thất thanh bên bể tắm của nam: " Boy, cậu làm sao vậy, sao chứ?!"

      " Tai, tai cậu có nước, cậu đừng bịt như vậy. Ấy, ê, ổn,rơi xuống nước rồi!"

      " Ê, cậu đừng xỉu nhé!"

      " Hey, tỉnh lại , tỉnh lại !"

      A Hoành lao như tên bắn sang bể bên cạnh, cánh nam giới đều đỏ mặt lo lối om sòm.

      Giữa đám hơi nước mù mịt cũng phân biệt được mặt mình có đỏ hay mà chỉ :"Tôi là bác sĩ."

      cúi đầu nhìn Ngôn Hi, người đỏ như lợn sữa quay, quanh người quấn khăn tắm, mặt đỏ như gấc.

      liền quay sang hỏi Tom:" ấy tắm bao lâu rồi?"

      Tom co rúm người,lấy tay che bộ phận quan trọng rồi :"Cậu ấy có ra ngoài lúc nào đâu, vừa nãy bơi bị chuột rút,bọn tớ mới lôi cậu ấy lên đây, bỏ tai nghe của cậu ấy ra cậu ấy cho bỏ, kết quả là ngất xỉu."

      A Hoành sầm mặt bảo mọi người khiêng vào trong,làm hô hấp nhân tạo. Cuối cùng nôn ra ít nước, ho hồi mới tỉnh lại. mơ màng để mặc dìu vào phòng, mắt cứ trân trân nhìn như vậy. Ánh mắt đó trong veo nhưng có cái gì đó khiến đau nhói.

      : " Ngôn Hi, có phải là đàn ông nữa , đến tắm suối khoáng mà còn bị ngất."

      :" vừa nằm mơ thấy lời chia tay với em, em bảo có buồn cười ,làm sao lời chia tay với em được?"

      A Hoành sầm mặt :" Ngôn Hi, đừng chơi trò mất trí ngay trước mặt em."Rồi nghiến răng." mà dám chia tay là giả vờ em tẩn chết đấy!"

      liền nhắm mắt lại cười." Em đánh chết , hối hận rồi. thà là để cả nhà họ Ôn diệt vong để mình em được sống, thà còn lại mình , thà ép em phải sống với kẻ tàn phế chứ muốn thiếu em mỗi sớm mai thức dậy. hối hận rồi, A Hoành."

      Câu này...hùng hồn biết bao.

      A Hoành sầm mặt đáp:" Ngôn Hi, tuổi Trư đúng , rất đa mang, có việc Lục công tử, nhàn rỗi con nhà họ Ôn."

      Ngôn Hi : " hối hận rồi."

      A Hoành :" Mẹ kiếp, là người đòi chia tay cơ mà."

      ngồi trong góc tường : " hối hận rồi."

      : " Em rồi đấy, mà dám chia tay là giả em đánh chết ."

      cào tường : " cũng rồi, em đánh chết , hối hận rồi."

      A Hoành cười khẩy."Ngôn Hi, nhìn tại như thế nào ư, tai điếc, biết bao giờ chứng cuồng loạn lại tái phát. Sao bảo nỡ lòng để liên lụy đến em cơ mà? sợ chứ em sợ phải sinh ra đứa con bị điếc."

      Ngôn Hi ngân ngấn nước mắt,vùi đầu vào chăn :" biết,nhưng ...hối hận rồi.Cùng lắm bọn mình sinh con nữa, được ?"

      Mặt gần như biến dạng." Lục Lưu cơ mà? Hai năm qua,ai ai cũng hét câu đó vào tai tôi, người Ngôn Hi là Lục Lưu,đúng vậy,Ôn Hoành chỉ là tấm bia mà thôi!."

      Ngôn Hi ôm chăn lăn qua lăn lại." Đó là do cố tình để người ta xì xào với em như vậy, sợ em quên được ảnh. Nhưng theo dõi em uống trà với Lư Mạc Quân, theo dõi em dạo phố với Vân Tại, hối hận rồi!"

      Gân xanh trán A Hoành giần giật." lại lần nữa coi?!"

      ôm đầu: " Em đánh chết , hối hận rồi!"

      ngồi chiếc ghế trúc, tức đến nỗi được gì thêm. nắm quân cờ chiếc bàn trúc." Ngôn Hi, sống như thế mà thấy mệt à? Suốt ngày tự hành hạ mình, hành hạ người khác, lúc nào cũng thích đóng kịch, thấy mệt à? Thôi thế này nhé, tôi chơi với ván cờ, nếu thắng tôi cho cơ hội hối hận. Còn nếu thua từ nay trở hãy biến khỏi tầm mắt tôi, có đồng ý ?"

      Ngôn Hi giữ quân đỏ và trước.

      Từ A Hoành học chơi cờ với cha nuôi, từ đầu toàn thua đến cuối cùng toàn thắng mất khoảng mười năm trời.

      Cách đây bảy năm, và cụ Ngôn từng ngồi dưới gốc đa chơi ván cờ, kết quả là thắng áp đảo. Việc khác dám , nhưng trong cờ tướng, đầu tư ít công sức.

      Hai người chơi rất tập trung, đầu Ngôn Hi bắt đầu toát mồ hôi. Số quân tốt của bị ăn mất bốn phần năm, pháo, tượng mất cả đôi, tình hình vô cùng thê thảm.

      cầm con xe lên, mặt hết sức căng thẳng. lùi bước A Hoành bình thản : " Ăn."

      Ăn.

      Ăn.

      Ăn.

      Đến cuối cùng chỉ còn lại tướng và mã. Giang sơn mất hơn nửa, chỉ cần hai bước nữa là có thể đánh sụp đổ.

      nhìn bằng ánh mắt bình thản, ôn hòa.

      gì,cổ họng khô khốc, tay cầm quân cờ, nhìn cả bàn cờ mà lưỡng lự biết nên thế nào, cuối cùng vào đường cùng.

      Tóc bết mồ hôi, để mất A Hoành của mình.

      Vĩnh viễn.

      A Hoành nhìn rồi bất ngờ bật cười và đưa tay ra, phất áo hất cả bàn cờ.

      : " Em nhận thua. Em cho phép hối hận, chỉ lần này nữa thôi,chắc chắn có lần thứ hai."
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :