1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 35


      Tưởng Xuyên cũng ôm hai người nam nữ còn lại ở ghế sau ra. Đều là những khuôn mặt trẻ trung, chỉ khoảng hơn 20 tuổi, người con trai ngồi ở ghế lái bị kẹt, cũng kiệt sức, thể làm gì được.

      Cơn mưa dần, lấy ô, vải lều trại từ xe xuống che cho hai kia, xong xuôi ngồi bệt xuống dựa vào thành xe bị đâm đến biến dạng, thở dốc từng ngụm. Mỗi giây mỗi phút của quá trình chờ đợi cứu viện dài như cả thế kỉ.

      Lâm Hạo chết là cố ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức trở tay kịp.

      Đáy lòng trống rỗng, đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng.

      Nước mưa tinh tế cọ rửa mọi thứ.

      Tưởng Xuyên nhìn qua bàn tay lộ ra bên ngoài của kia. Bàn tay được nước mưa cọ rửa sạch , đốt ngón tay tinh tế, mu bàn tay trắng bệch là hình xăm. Nước mưa trong suốt rơi những cành lá xíu màu xanh, nhị hoa màu vàng, những cánh hoa màu hồng, sắc màu đậm dần từ trong ra ngoài…..

      Trong màn mưa ngợp trời kia, khi khắp mọi nơi đều là bùn đất lấy lội, hình xăm kia là màu sắc tươi đẹp duy nhất.

      Sau vụ tai nạn kia, người nhà đối phương tới tìm .

      cũng nằm viện, chờ đợi xử phạt từ cấp . Tất cả như dự đoán, bị tước cảnh tịch.

      ……….

      Điện thoại đột nhiên đổ chuông.

      Tưởng Xuyên thanh tỉnh lại, bàn tay siết chặt dần nơi lỏng. Đưa tay lên vuốt mặt xong lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua sau đó nhanh chóng bắt máy.

      Tào Thịnh hỏi, “Sao rồi?”

      Tưởng Xuyên về phía bãi đỗ xe, “Ra rồi, có chuyện gì. Có người tên Trần Nguyên, các điều tra chút. Có thể bị Khương Khôn mượn sức.” dừng chút, giọng hỏi, “Đội trưởng, chuyện năm đó tôi bị tước cảnh tịch và việc kia, liên quan sao?”

      Tào Thịnh nghĩ hỏi chuyện này, trầm mặc vài giây, “ liên quan. Chuyện qua lâu như vậy rồi. Hơn nữa, lúc ấy tôi chỉ là đội phó, mọi chuyển là do đội trưởng Hàn xử lý. Trách nhiệm chính của việc phải do , cho nên đối phương cũng theo đuổi.”

      Vẫn giống y như năm đó ta cho nghe.

      Tưởng Xuyên hỏi nhiều nữa, đóng cửa xe, tự giễu cong khóe miệng, “Tôi biết rồi.”

      Ngắt điện thoại.

      Tưởng Xuyên ngồi xe, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt lạnh nhạt hút vài hơi, sau đó dập tàn thuốc, lái xe .

      ………

      Giai đoạn tiếp theo của buổi đấu giá từ thiện có lão Viên phụ trách nên Tần Đường chỉ cần tới xem qua. Buổi đấu giá thực rất thành công, số tiền quyên góp được còn nhiều hơn dự tính 100 vạn, số tiền dư ra này tạm thời giữ lại để làm chuyện khác.

      Các tờ báo lớn đều tranh nhau đưa tin buổi đấu giá tối qua, Tần Đường do chịu ảnh hưởng từ mẹ mình nên lập tức lên Weibo hot Search, trong đêm lượng theo dõi tăng vô số.

      Weibo mọi người nghị luận sôi nổi, bởi từ thiện vốn dĩ là hoạt động gây xôn xao dư luận.

      Tần Đường nhìn bảng xếp hạng Weibo hot Search, kéo xuống xem phần tin nhắn và bình luận.

      “Nếu nhà mấy người giàu như vậy mấy người hãy quyên nhiều chút . Mỗi năm kiếm được nhiều tiền như vậy, đủ cho ít đứa vùng núi dùng rồi, lại còn hô hào mọi người nữa à?”

      “Đạo đức bị bắt cóc là đáng sợ mà. Người ta kiếm được bao nhiêu tiền là chuyện của người ta, quyên bao nhiêu tiền cũng là chuyện của người ta. Vốn dĩ là chuyện rất tốt, hiểu sao lại luôn có số người tài phú nhưng trí phú nhảy ra để vũ nhục trí thông minh của người khác.”

      “Nước mình đúng là còn rất nhiều nơi nghèo khó và lạc hậu, nếu lầu xem Weibo của ấy biết. Chuyện mình làm được cũng đừng có nghĩ người khác cũng như vậy. Có số việc ai ép buộc ai được cả, cũng làm ơn tôn trọng tấm lòng của người khác chút.”

      …….

      Tần Đường thoát khỏi Weibo. Mấy bình luận mạng kiểu này chưa bao giờ để tâm đến.

      Làm có tốt hơn nữa, vẫn có người bất mãn.

      Bởi người thể thỏa mãn tất cả mọi người được.

      Hạ Tòng An ngồi đối diện nhìn , hỏi: “Sao, bị ảnh hưởng à?”

      Tần Đường lắc đầu, “ có. Em chưa bao giờ bị mấy bình luận thế này ảnh hưởng cả. Em biết bản thân mình làm gì là được rồi.”

      “Đúng là trưởng thành rồi.” Hạ Tòng An cười cười, “ còn lo lắng em bị ảnh hưởng, cố ý tới đây để an ủi em này.”

      Tần Đường trợn trắng mắt, tiếp tục cúi xuống xử lý ảnh.

      Hạ Tòng An cảm giác được tâm trạng của hôm nay tệ, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có chuyện gì vui à?”

      Tần Đường đến đầu cũng nâng, “Buổi đấu giá rất thành công.”

      Hạ Tòng An hỏi tiếp nữa, cười, “Vậy buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”

      “Buổi tối à…..” Tần Đường nghĩ nghĩ chút, “ được.”

      “Vì sao? Em có hẹn ư?”

      Tần Đường còn chưa kịp trả lời, Chu Đồng liền hấp tấp chạy tới, giọng bên tai , “Chị Tần Đường, Tưởng...Tưởng tiên sinh tới….”

      xong, còn nháy mắt với Hạ Tòng An ngồi đối diện.

      Ở trong mắt ấy, Tưởng Xuyên và Hạ Tòng An chính là tình địch của nhau, nếu cùng xuất chỗ nhất định khó coi.

      Hơn nữa….nhìn vẻ bên ngoài Hạ Tòng An chắc chắn đánh lại Tưởng Xuyên.

      Tần Đường vừa ngẩng đầu lên Tưởng Xuyên bước vào.

      Hạ Tòng An nhíu mày, xoay người lại nhìn, hơi nhăn mặt lại. ta nghĩ tối hôm qua những lời ta ít nhất Tưởng Xuyên nghe vào ít, ngờ đối phương căn bản hề quan tâm.

      Tần Đường lớn lên xinh đẹp, các phương diện đều vô cùng ưu tú, từ đến lớn người theo đuổi ấy rất nhiều.

      Tưởng Xuyên cũng thấy Hạ Tòng An, mặt biểu tình gì nhưng đáy mắt lại lặng lẽ trầm xuống.

      Hạ Tòng An quay đầu lại nhìn Tần Đường, phát khóe môi cong cong, vô cùng sửng sốt.

      Tưởng Xuyên đến trước mặt Tần Đường, ngồi xuống đối diện , “Khi nào xong việc?”

      Tần Đường đáp: “Khoảng tiếng nữa.”

      “Vậy qua phòng khách chờ em.” đứng lên, lúc vòng qua người còn nâng tay nặng nhéo tai cái.

      Lỗ tai Tần Đường nhanh chóng đỏ lên. quen ở trước mặt người khác tỏ ra thân mật như vậy nên có chút hoảng loạn ngẩng đầu lên. Chu Đồng che miệng chạy trước, còn Hạ Tòng An nhìn chằm chằm, môi mím chặt.

      ta nhìn về phía bóng dáng Tưởng Xuyên khuất dần, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

      Tần Đường bình tĩnh nhìn lại, hề phủ nhận: “Chính là như thấy đấy.”

      Hạ Tòng An nhíu mày, thể diễn tả cảm giác trong lòng gì. Thậm chí ngày trước khi và Trần Kính Sinh ở bên nhau ta cũng chưa từng cảm thấy khó tiếp nhận như bây giờ, bởi ta cảm thấy Tần Đường và Trần Kính Sinh thể cùng nhau đến cùng được. Trần Kính Sinh gặp chuyện ngoài ý muốn, ta lường trước được. Nhưng chính bởi vì hai người họ lấy phương thức như vậy để tách ra nên cho dù Trần Kính Sinh tốt hay tốt, Tần Đường cũng bao giờ quên được người này.

      Sau đoạn tình cảm kích thích như vậy, đáng lẽ ra ấy nên tìm cho mình người đàn ông có thể mang lại bình yên cho mình mới phải chứ.

      Tưởng Xuyên có lẽ thích ấy, nhưng lại phải là người đàn ông có thể mang lại cho yên bình.

      “Đường Đường….” Giọng của Hạ Tòng An chợt khàn , đột nhiên túm lấy tay kéo ra ngoài.

      Tần Đường nhíu mày, kêu lên tiếng: “ làm gì thế….”

      Tưởng Xuyên ở trong phòng khách thấy màn này lập tức tới, Tần Đường ngoái lại nhìn , khẽ lắc đầu.

      Tưởng Xuyên đứng ở cửa, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm.

      Nhìn ra ngoài với Hạ Tòng An.

      Hạ Tòng An kéo ra đến ngoài cửa, mím môi nhìn , nửa ngày sau mới :

      “Em nghiêm túc?”

      Tần Đường nhìn ta trong chốc lát, : “Ừ.”

      “Em hiểu ta sao?”

      “Cũng đủ.”

      ta là người giống như Trần Kính Sinh, mặc dù tràn đầy kích thích, nhưng tuyệt đối phải là người đàn ông tốt để dựa vào. ta….”

      ấy giống. ấy phải Trần Kính Sinh, ấy lôi tính mạng ra để đánh cuộc.” đột nhiên cắt ngang lời của Hạ Tòng An, lại như ma chú mà ngừng lặp lại, “ ấy giống….”

      Hạ Tòng An bị chọc tức đến lên lợi, trong chốc lát mới tiếp, “Ba mẹ em tuyệt đối đồng ý đâu.”

      Tần Đường cúi đầu, “Em chưa nghĩ xa đến thế.”

      Vậy là tính tới khả năng ngày nào đó bọn họ chia tay rồi phải ?

      Hạ Tòng An cuối cùng cũng hòa hoãn xuống. Tần Đường ngẩng đầu nhìn ta: “ đừng lãng phí thời gian lên người em nữa.”

      Những lời này dường như năm nào cũng .

      Hạ Tòng An đáp: “Chuyện này em cần quan tâm.”

      Tần Đường cắn môi dưới, “ về trước .”

      Sau đó hề nhìn Hạ Tòng An thêm cái nào nữa, xoay người trở lại.

      ………

      Tưởng Xuyên vẫn đứng ở cửa phòng khách, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa, vẻ mặt lạnh lùng, có chút thất thần nhìn về phía cửa ra vào. Vừa thấy vào, lưỡi lại đảo vòng quanh hàm răng.

      Tần Đường cùng đối mắt vài giây, sau đó chậm rãi cúi đầu.

      Ngồi yên trước bàn làm việc vài phút, Tần Đường lấy lại tinh thần, tiếp tục xử lý ảnh chụp. Tưởng Xuyên ngồi uống hai cốc cafe, hút hai điếu thuốc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Đường ngồi. Dáng ngồi của nghiêm túc, cánh tay trắng như tuyết, tay phải ngừng di chuyển con chuột, ngón trỏ khẽ ấn khiến đóa hoa cách tang kia ở trước mắt như như .

      Hoàn toàn mê hoặc ánh mắt .

      Tần Đường tắt máy tính , cất vào trong túi rồi đeo lên vai.

      Tưởng Xuyên cũng dập điếu thuốc, thong thả đứng dậy chờ tới.

      Tần Đường vô cùng tự nhiên hỏi: “ đâu ăn cơm đây?”

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn , “Em chọn .”

      “Ừ.’ gật đầu, “Cũng được, dù sao cũng quen thuộc Bắc Kinh lắm mà.”

      Hai người ra khỏi An Nhất Quỹ.

      Tưởng Xuyên đột nhiên nắm lấy tay phải của , ngón cái thô ráp nhàng vuốt ve. Tần Đường ngốc lăng, sau đó nhanh chóng nắm lại tay . Lòng bàn tay khô ráo mang theo mấy thô ráp của những vết chai. Ngón tay Tần Đường khẽ cào lên mấy vết chai đó chút, quay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên cười: “Tay to đấy.”

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn , lúc lâu sau mới cười ra tiếng, bên tai : “Thế à? Có thứ còn lớn hơn nữa đấy, em có muốn xem ?”

      Tần Đường đỏ bừng cả mặt, hơi rụt tay lại, bước nhanh về phía trước, “Lưu manh.”

      Tưởng Xuyên nhìn theo bóng dáng , chậm rãi thu liễm lại thần sắc.

      ………

      Buổi đấu giá vừa mới kết thúc tối hôm qua nên bây giờ Tần Đường ra đường có người nhận ra cho nên vì để tránh phiền toái, chọn nhà hàng khá yên tĩnh, còn chọn phòng bao riêng.

      Tưởng Xuyên nhìn ăn xong, gọi người mang hóa đơn tới.

      Tần Đường nhìn , “Có phải có chuyện muốn với em ?”

      Tưởng Xuyên tới, đỡ dậy: “Lát đường .”

      Tần Đường nương theo cánh tay đứng lên, bị nắm tay dắt ra khỏi nhà hàng. theo phía sau Tưởng Xuyên, nghĩ nghĩ lát, rồi : “Em từ chối Hạ Tòng An rồi.”

      Bước chân Tưởng Xuyên dừng lại, xoay người kéo vào lòng, “ biết em thích ta.”

      “Vậy lúc chiều gấp cái gì chứ?” hỏi lại.

      Tưởng Xuyên cong cong khóe miệng: “ khống chế được thôi.”

      “.......”

      Tưởng Xuyên cười nhìn , “Giờ em muốn đâu?”

      “Hả?”

      Ngón tay khẽ nâng cằm lên, “Tần Đường, tối mai phải trở về rồi.”

      Tần Đường đứng hình, ngẩng đầu nhìn , giọng , “Nhanh như thế à………”


      PS: Các ty ạ, mị trở lại rồi đây.:ex10::ex10::ex10: Thời gian trước off hơi lâu là vì cái luận văn chết dẫm. giờ mị nộp xong rồi, còn gì vướng bận nữa. Bây giờ tất cả những gì cần làm là cầu nguyện thầy nương tay chút đừng để mị phải bảo vệ là được rồi:062::062::062:. Btw, cảm ơn mn luôn ủng hộ, chúc mn đọc truyện vui vẻ nhé:yoyo52:
      dieudidomked, Jo Ponyo, Suuuly41 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Cau nguyen chung voi ban de dc xem nhiều chuong moi hon nua :))
      seo-senpai thích bài này.

    3. Ttnguyen

      Ttnguyen New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      15
      Cuối cùng chế cũng cũng quay lại, thương quá, tung hoa
      seo-senpai thích bài này.

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 36


      Lúc chiều, Tào Thịnh nhắn tin tới rằng đêm nay Khương Khôn rời khỏi Bắc Kinh, Tưởng Xuyên lo những người khác ở nghĩa trạm bị liên lụy nên phải về sớm hơn so với dự tính.

      Tần Đường biết lần này Tưởng Xuyên ngây người ở Bắc Kinh lâu quá rồi. thể bỏ mặc nghĩa trạm, cũng thể bỏ mặc công ty vận chuyển kia được. Sớm hay muộn cũng phải trở về, mà bây giờ cũng thể cùng được.

      Trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng nhìn đồng hồ, : “Chúng ta đến bệnh viện thăm Từ Từ .”

      Thuận tiện thăm luôn Chu Kỳ.

      Mấy ngày nay bận việc đấu giá nên cũng tới thăm em ấy được vài hôm rồi.

      Tưởng Xuyên nắm tay , “.”

      quay lại nhìn , cười, “Đêm nay em muốn ở đâu, làm cái gì, đều chiều theo ý em hết.”

      Tần Đường nhếch môi cười, lộ ra mấy chiếc răng trắng xinh đẹp. Mấy năm gần đây rất khi cười như vậy, càng chưa bao giờ cười với Tưởng Xuyên như vậy, khiến nhìn mà sửng sốt. Tưởng Xuyên cười ra tiếng, đến trước mặt , đặt tay lên vai rồi ôm trọn vào lòng.

      Lúc tới bệnh viện Từ Từ vẫn chưa ngủ, Tào Thịnh và vợ cũ chơi trò chơi với bé. Tiểu nha đầu hưng phấn đến đỏ cả mặt bởi đối với bé mà , lúc có ba mẹ ở bên cạnh chính là lúc hạnh phúc nhất.

      Thấy Tưởng Xuyên và Tần Đường đứng ở cửa, đôi mắt đen bóng lập tức sáng rực lên: “Chú Tưởng, chị Tần Đường!”

      Tưởng Xuyên nhướng mày: “ người kêu chú, người gọi là chị, xem ra bối phận chênh lệch quá nhỉ.”

      Lời này là cho Tần Đường nghe.

      Tần Đường khẽ đẩy cái, nhưng cũng hoàn toàn muốn bị Từ Từ gọi là dì Tần.

      Tưởng Xuyên nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Tào Thịnh, gọi tiếng: “Chị dâu.”

      Người phụ nữ kia hừ tiếng: “Tôi còn là chị dâu của cậu nữa rồi.”

      mặt Tào Thịnh xẹt qua tia xấu hổ, người phụ nữ nhìn về phía Tần Đường, mỉm cười , “Gọi chị là chị Dĩnh là được rồi.”

      Tần Đường gọi tiếng chị Dĩnh, sau đó đem hoa quả đặt lên bàn, sờ khuôn mặt bé của Từ Từ: “Hình như mập lên rồi nha.”

      Từ Từ chu môi : “Mẹ em quá gầy nên muốn em ăn nhiều chút đó.”

      Tần Đường cười, “Ừ, như vậy mới đáng .”

      Từ Từ lập tức nở nụ cười, ôm lấy cánh tay ríu rít chuyện.

      Tào Thịnh nhìn bọn họ, “Sao hai người lại đến đây thế?”

      Tưởng Xuyên cười cái, “Hẹn hò.”

      Tào Thịnh nhìn chằm chằm hai người kia trong chốc lát, cuối cùng nhìn về phía Tưởng Xuyên, gần như thể phát nhíu mày lại, đáy mắt lo lắng.

      Hai người về phía cuối hành lang yên tĩnh, Tưởng Xuyên : “Tối mai tôi trở về, hãy phái người thầm che chở Tần Đường.”

      Vốn dĩ với gia thế của Tần Đường, mời thêm mấy bảo vệ là điều quá đơn giản, nhưng vụ án này phải bí mật điều tra, thể để lộ bất cứ điều gì, cho nên để tránh rút dây động rừng, Tào Thịnh gật đầu đồng ý, “Tôi biết, chuyện này cứ yên tâm.”

      Tưởng Xuyên nhìn về phía ta: “Có phải sớm biết Tần Đường chính là trong số những người bị nạn trong kiện năm đó rồi ?”

      Tào Thịnh cũng nhìn , phủ nhận: “Ừ, dáng vẻ ấy hề thay đổi chút nào. Lúc đó tôi và Hàn đội trưởng cũng từng đến bệnh viện thăm ấy vài lần.”

      Tưởng Xuyên kẹp chặt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc bị kẹp đến mức biến dạng, “Lúc đó ấy bị thương nặng ?”

      nặng lắm. Hai bị thương nghiêm trọng lắm, hai người con trai bị nặng hơn chút, người biến thành người thực vật, người đùi phải xảy ra vấn đề.”

      Lúc trước Tưởng Xuyên bị thương cũng , phải nằm viện hơn hai táng, đây là bị thương trong lúc làm nhiệm vụ. Còn bốn người bị thương khác đều là cậu ấm chiêu của mấy gia đình giàu có ở Bắc Kinh, trong đó có người còn học cao trung, hai người là sinh viên.

      Hàn đội trưởng và Tào Thịnh đều muốn bao che cho cấp dưới của mình nên để Tưởng Xuyên đáng nằm viện nhúng tay vào chuyện này.

      Tào Thịnh vỗ vai , “Được rồi, chuyện cũng mấy năm rồi, học sinh cao trung kia gần đây cũng vừa tỉnh lại rồi.”

      Tưởng Xuyên trầm mặc nửa khắc, : “Tôi biết rồi.”

      “Vậy và Tần Đường….” Tào Thịnh cuối cùng vẫn nhịn xuống, chờ Tưởng Xuyên trả lời vẫy tay: “Thôi thôi, tự biết chừng mực là được rồi.”

      Trở lại cửa phòng bệnh, Tần Đường ló đầu ra, nhìn cười: “Em muốn đến thăm người bạn chút. Cậu ấy cũng nằm ở bệnh viện này. chờ em lát rồi em quay lại nhé.”

      Tưởng Xuyên nhìn : “ với em.”

      Tần Đường vốn định từ chối, nhưng thấy đôi mắt đen nhánh của liền thay đổi chủ ý, “Được.”

      ………

      đường , Tần Đường với Tưởng Xuyên: “Chu Kỳ giống như em trai em vậy. Trước kia…..em ấy theo em nên gặp tai nạn, ngủ liền mạch 5 năm, khoảng thời gian trước vừa mới tỉnh lại.”

      Khoảng thời gian trước…..

      Tưởng Xuyên nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Chính là ngày em từ mà biệt đó?”

      Tần Đường cũng nhớ tới chuyện hôm đó, cười: “ vẫn còn nhớ việc đó à?”

      Vẻ mặt Tưởng Xuyên nhàn nhạt: “Nhớ chứ.”

      khẽ hừ tiếng.

      Tới bên ngoài phòng bệnh, Tần Đường đẩy ra sau chút, giọng : “ hãy né mặt chút, để em xem em ấy còn thức hay là ngủ rồi.” Chủ yếu là muốn xem trong phòng bệnh có những người khác .

      Tần Đường đứng ở ngoài cửa nghe ngóng cẩn thận liền biết mẹ của Chu Kỳ cũng ở đó.

      Tần Đường quay đầu lại : “ xuống dưới nhà chờ em được ?”

      Tưởng Xuyên cũng nghe thấy bên trong phòng bệnh có người. Đại khái là muốn để người khác nhìn thấy.

      tiếng, sau đó xoay người rời .

      Tần Đường đẩy cửa phòng bệnh ra, lên tiếng chào hỏi mẹ Chu.

      Chu Kỳ thấy rất vui vẻ. Cậu nhóc khôi phục tồi, trong khoảng thời gian này tinh thần rất tốt, cũng có thể nhớ lại càng ngày càng nhiều, sắc mặt so với lúc mới tỉnh cũng có thêm vài phần khỏe mạnh, thậm chí có thể xuống giường lại được rồi.

      “Chị An An, chị bận xong rồi ư?” Chu Kỳ cười .

      “Ừ. Tinh thân em tồi nha.” Tần Đường tới, ngồi xuống bên mép giường.

      Chu Kỳ cười. “Cũng hẳn. Em còn nghĩ muốn ra viện cơ, nhưng mẹ em cho, muốn để em ở đây để quan sát thời gian nữa. Đoạn phim buổi đấu giá em cũng xem rồi. Chị An An, nếu sau này chị còn đâu xa nữa nhớ mang em theo với nhé. Em rất muốn với chị đó.”

      Sắc mặt mẹ Chu khẽ biến, nhàng nắm lấy mu bàn tay Chu Kỳ: “Con linh tinh cái gì thế, nằm 5 năm giường còn chưa đủ dạy cho con bài học à?”

      Sắc mặt Tần Đường trắng bệch, Chu Kỳ vui : “Mẹ, mẹ có thể đừng nhắc nhắc lại chuyện đó nữa được ? Đó là chuyện ngoài ý muốn mà. Chị An An cũng đâu có ngờ được điều đó chứ. Hơn nữa mặc dù là chị ấy dẫn con nhưng cũng là con tự nguyện. Cứ cho là lúc đó con chết đó cũng là số của con rồi.”

      đợi mẹ Chu lên tiếng, Tần Đường vội chụp lấy vai Chu Kỳ: “Được rồi được rồi, đừng có nữa. Dì ấy cũng có trách chị mà.”

      Chu Kỳ nhìn cái, trong lòng có chút hụt hẫng.

      Tỉnh lại mấy hôm nay, cậu từ từ biết được mọi chuyện phát sinh sau cố đó cũng với tình huống mấy năm nay của Tần Đường. Mấy năm nay chị ấy thực phải chịu áp lực , hơn nữa….cậu cũng thể ngờ được, Trần Kính Sinh chết.

      Cậu biết sao Tần Đường có thể chịu đựng được.

      Chu Kỳ gật đầu, nhìn thoáng qua mẹ Chu: “Mẹ, mẹ về trước .”

      Mẹ Chu nhìn Chu Kỳ, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, ngày mai mẹ đến thăm con.”

      Tần Đường tiễn bà ấy ra cửa, sau đó quay lại giáo huấn Chu Kỳ: “Lúc nãy em làm cái gì thế?”

      Chu Kỳ cười hắc hắc: “ có gì, em chỉ muốn mẹ em trách chị thôi.”

      “Lần sau cho phép như vậy nữa.”

      “Vâng, em biết rồi.”

      ………

      Tưởng Xuyên ở dưới nhà hút thuốc, đợi nửa tiếng mới thấy Tần Đường xuống.

      đến trước mặt , : “Được rồi, trở về thôi.”

      Ánh mắt sâu thẳm, cúi xuống nhìn .

      Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên thành nụ cười: “Được, trở về thôi.”

      Buổi chiều Tần Đường lái xe, vẫn ngồi xe của Tưởng Xuyên.

      Sau khi lên xe, bật chỉ đường lên.

      Lái xe thẳng đường đến dưới nhà Tần Đường, sau đó lưu loát tìm chỗ đỗ xe.

      Tưởng Xuyên xách từ trong cốp xe ra túi hành lý màu đen.

      Tần Đường có chút trợn mắt há hốc mồm, : “Sao lại mang cả hành lý theo thế?”

      Tưởng Xuyên tới nắm tay , “Đêm nay cho ở lại đêm nhé.”

      Tần Đường: “.........”

      Biết đêm nay Tưởng Xuyên có ý định , trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng từ chối, nhưng trước khi lên nhà vẫn quyết định lên tiếng.

      giữ chặt lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt : “Tự lo đấy.”

      Tưởng Xuyên nhướng mày: “Cái gì?”

      Giả vờ!

      Tần Đường đáp lại, hất tay Tưởng Xuyên ra đằng trước.

      Về đến nhà, Tần Đường vào phòng ngủ tẩy trang sạch lộ ra khuôn mặt thuần tịnh trắng nõn, thoạt nhìn còn trẻ hơn vài tuổi.

      Lúc ra khỏi phòng phát Tưởng Xuyên ở bên ngoài, phòng cho khách cửa mở. đến gần liền nghe thấy từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

      Hôm nay nhiệt độ khí cao, người rất dễ ra mồ hôi, nếu phải vì lời lúc nãy của Tưởng Xuyên cũng tắm rồi.

      Ban đêm phá lệ yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

      Tần Đường nắm lấy cổ áo của mình, xoay người quay vào phòng tắm.

      Đợi tắm xong, thay chiếc váy dài màu đỏ ra liền thấy Tưởng Xuyên ngồi sofa xem TV, thấy liền quay đầu lại, đôi mắt sâu hút: “Lại đây.”

      Tần Đường cắn môi dưới, chậm rãi tới.

      Im hơi lặng tiếng.

      Tưởng Xuyên tóm lấy tay , khẽ dùng sức cái, liền dễ dàng bị kéo ngã ngồi lên đùi , tay chống lên ngực , tim đập như chơi tàu lượn.

      cúi đầu, nhìn da thịt trắng như tuyết của , xương quai xanh tinh xảo, hai đường cong tròn trịa như như , mím chặt môi lại.

      Ánh mắt cố gắng dời , nhìn vào mắt : “Muốn với em chút chuyện.”

      Tần Đường nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh của Tưởng Xuyên: “Chuyện gì?”

      Tưởng Xuyên cúi đầu, đôi môi cọ xát lên cần cổ trắng nõn, nghe thấy tiếng nhàng hít sâu hơi, ngậm lấy vành tai đỏ ửng của , mút mạnh cái. Tần Đường cả người lập tức run lên như bị điện giật, nổi cả da gà.

      “Ngứa……..” rất sợ ngứa.

      “Ừ.” cười , ngẩng đầu lên.

      “Chỗ lần trước đến, còn muốn ?”

      “Muốn.” gật đầu, “Chờ em hết bận em đến tìm .”

      Tưởng Xuyên : “Tạm thời đừng tới.”

      Tần Đường nhíu mày, “Vì sao?”

      Tưởng Xuyên: “Chờ giải quyết tốt mọi chuyện, tới tìm em.”

      Tần Đường nhớ tới Triệu Kiến Hào, còn có việc phát sinh đêm hôm ấy ở con ngõ , bàn tay níu chặt lấy ngực áo phông đen của Tưởng Xuyên, muốn hỏi cho ràng, nhưng lại mím môi, cuối cùng vẫn hỏi.

      biết, cho dù là hỏi cũng nhất định .

      “Nghe lời.” Tưởng Xuyên hôn khóe miệng , lại ngẩng đầu nhìn.

      Tần Đường nhìn đôi mắt đen láy kia của , vòng tay qua cổ , ôm lấy .

      Đôi mắt ướt át trong trẻo vừa an tĩnh lại vừa chấp nhất nhìn chăm chú.

      Tưởng Xuyên im lặng trong chốc lát, hầu kết trượt lên trượt xuống ngừng, dần nghiến chặt răng lại. Ngón tay Tần Đường ở sau lưng nhàng lướt qua, Tưởng Xuyên lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi kia.

      Hai người nhàng ma xát môi của đối phương. Môi rất nóng, mà môi vẫn mềm mại như vậy. Rất nhanh chóng, Tưởng Xuyên giữ lấy ít , cắn môi , sau đó thuận theo khe hở kia mà tiến vào.

      Thân thể dán sát, Tần Đường đáp lại nụ hôn của , đầu lưỡi khẽ chạm vào cái, trái tim theo đó cũng run lên.

      Cả người đều là lửa nóng, bao gồm cả môi lưỡi, nóng đến mức khiến trái tim phải lui bước.


      PS: Ăn hụt bữa thịt của tg rồi, kb lần này là hay là giả nữa đây:nosepick::nosepick::nosepick:. Đừng hỏi mị nd, vì mị cũng chưa đọc chap sau đâu, chờ đợi cùng mn cho nó bất ngờ nuôn:034::034::034:
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6842 others thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 37


      Trời đất quay cuồng, ngã xuống ghế sofa.

      Lần đầu tiên Tần Đường cảm thấy đèn trong phòng khách nhà mình lại chói mắt đến vậy.

      Mặt ửng đỏ, đôi mắt ướt át mà trong suốt nhìn người đàn ông đè người mình, tay nhàng vòng ôm lấy tấm lưng dài rộng của , tinh tế cảm nhận từng thớ cơ bắp rắn chắc đó. Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm, nhổm người dậy, cởi áo ra.

      người vẫn còn miệng vết thương từ lần trước, màu đỏ thẫm, đan xen với các vết thương cũ, toát ra mùi vị nam tính ngừng mê hoặc .

      Tưởng Xuyên lần nữa cúi người xuống, hôn lên môi , rồi xuống cổ, rồi xuống đến phần xương quai xanh……

      Bàn tay cũng lần xuống phía dưới, theo cẳng chân hướng lên , mơn trớn đùi , kéo làn váy đỏ rực kia lên đến hông, bàn tay to lớn đưa ra phía sau, nâng mông lên, cách lớp vải nhàng vuốt ve.

      Tần Đường đột nhiên đè tay lại, Tưởng Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, nheo mắt lại nhìn , đuôi mắt khẽ nhướng lên, hàng mi dày run rẩy: “Có chút chói mắt.”

      Tưởng Xuyên hôn lên mặt , khẽ : “Em muốn tắt đèn?”

      gật đầu, ngoan ngoãn : “Vâng.”

      Trái tim Tưởng Xuyên mềm nhũn, hôn cái, nhanh chóng đứng dậy tắt đèn trần, chỉ để lại ngọn đèn bàn bên cạnh sofa, ánh đèn màu cam ấm áp hắt lên da thịt trắng nõn của tỏa ra tầng ánh sáng nhu hòa, làn váy đỏ bị kéo đến hông, đôi chân dài khép chặt, diễm đến tột cùng.

      hít sâu vào hơi.

      Thân thể nhanh chóng ập xuống, hô hấp trở nên nặng nề, tay đưa lên kéo vai áo xuống ngang hông.

      Dưới ánh đèn nhàn nhạt, lần đầu tiên được thấy cách ràng như vậy, lập tức cúi đầu, gặm hôn hai phiến tuyết trắng mềm mại kia.

      Bên ngoài cửa sổ, mọi thanh đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nặng nề của .

      Tần Đường vuốt ve lưng , móng tay dần bấm sâu vào da thịt, từng tiếng thở dốc nhè vang lên.

      Tay từ mông vòng lên phía trước, nhàng vuốt ve, khẽ thử.

      tiếng thở gấp tràn ra từ khóe miệng : “Chờ….chờ….”

      Tưởng Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như mực.

      Mặt Tần Đường đỏ rực nhìn , gọi: “Tưởng Xuyên.”

      “Ừ.”

      có thể cho em biết, ra là ai ?”

      “..........”

      Tưởng Xuyên cắn chặt răng, gò má căng lên, người toàn là mồ hôi, hiển nhiên là thể nhịn được nữa.

      “Nhất định phải bây giờ sao?” Thanh nghèn nghẹn đến kì cục.

      Tần Đường cắn môi, quay đầu , cam chịu.

      Mồ hôi Tưởng Xuyên thành giọt rơi xuống, nghiến chặt răng, muốn giết chết người phụ nữ dưới người mình bây giờ.

      muốn dụ dỗ đúng là dễ như trở bàn tay.

      Nếu ra đừng hòng tiếp tục.

      Tưởng Xuyên cúi đầu, tinh tế gắm cắn vành tai , có chút nảy sinh suy nghĩ độc ác, : “Nếu sao?”

      Tần Đường nhàng kêu lên: “Đau……”

      Tưởng Xuyên hít mạnh vào hơi, cả người đè lên người .

      Người đàn ông này cơ thể nặng như tòa núi, Tần Đường có chút khó chịu xoay người.

      “Còn dám xoay ư?” gắt gao ôm chặt lấy : “Có tin xử em ngay bây giờ luôn ?”

      “....” hề hé răng, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng , như con động vật bướng bỉnh.

      Mắt Tưởng Xuyên đỏ gay, nhịn cả nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, từ người trở mình, nằm xuống bên cạnh, ôm nằm vào phía trong sofa, ngực dán vào lưng , nháy mắt tiếp theo, kéo cái quần căng phồng kia xuống.

      Tần Đường nóng nảy: “ định làm gì?!”

      Tưởng Xuyên cắn lên vai , ép chân càng chặt hơn, sau đó lách mình vào. Tần Đường bị nhiệt độ nóng bỏng của làm cho run rẩy.

      Cơ thể hơi run rẩy, Tần Đường nhanh chóng biết làm gì.

      ……….

      “Tưởng Xuyên….”

      “Ừ”.

      ……..có sợ chết ?”

      “Sợ.”

      “Tưởng Xuyên.”

      “Ừ.”

      có tiếc mạng ?”

      “Có.”

      lúc lâu sau…..

      ở phía sau thở dốc, cắn cắn lỗ tai : “Sợ chết sao?”

      “Ừ….” run rẩy.

      Có lẽ phụ nữ trời sinh mẫn cảm. cho Tây An, liền cảm thấy bất an trong lòng.

      Cảm thấy dường như có chuyện gì đó xảy ra.

      Tần Đường thực ra cảm thấy sợ hãi, sợ hãi chuyện kia lần nữa xảy ra người mình.

      Tưởng Xuyên sờ đến đôi mắt ướt đẫm của , tròng mắt tối sầm, trong lòng cảm thấy nước mắt này phải vì mình mà rơi, trong lòng nghẹn bứ cục.

      giây đó, dường như muốn bỏ qua tất cả mà muốn .

      Nhưng tia lý trí sót lại khiến tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn là đành lòng, dưới thân cũng càng thêm dùng sức, như là muốn trừng phạt vậy.

      Việc này khác với việc “tự xử”, giằng co hồi lâu.

      Tay vỗ về bụng của , sau đó đường thăm dò xuống.

      Cuối cùng, cả Tần Đường và Tưởng Xuyên cùng nhau run rẩy.

      Tưởng Xuyên cử động nửa người, nhìn vào mắt : “Tần Đường, em nghe này.”

      Mặt đỏ hồng, đôi mắt đẫm hơi nước mờ mịt nhìn .

      Tưởng Xuyên cúi đầu hôn khẽ lên má , lại cọ xát vành tai : “ rất tiếc mạng, cũng để mình chết cách dễ dàng được.”

      Sau đó, lại là câu ngả ngớn mà cuồng vọng.

      “Có chết, cũng phải chết người em mới được.”

      ……

      Tưởng Xuyên ôm người từ trong phòng tắm ra, về phía phòng ngủ chính.

      Tần Đường níu lấy tay , giọng : “Ngủ ở phòng cho khách .”

      Đó là lãnh địa của .

      vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận , nên muốn bị xâm chiếm toàn bộ.

      Tưởng Xuyên nhướng mày, nhưng gì, bế về phía phòng ngủ của khách.

      nằm xuống bên cạnh , sờ đến phần đùi trong của , nhàng run lên: “ đừng có sờ vào, đau…”

      Tưởng Xuyên thấy đầu vai dày đặc dâu tây lớn khác nhau, có chút đành lòng, hắng giọng mắng: “Coi như cho em bài học. Lần sau nên đùa với như vậy, nhịn nữa đâu.”

      Tần Đường cắn môi dưới: “ có thể lựa chọn mà.”

      cho lựa chọn, nhưng thà rằng phải nhịn lại chứ nhất quyết chịu .

      “Lần sau.” , “Lần sau nhất định cho em.”

      Tưởng Xuyên nhắm mắt lại, có số việc, thực biết nên mở miệng như thế nào, bắt đầu từ đàu nữa.

      cố lần đó, học sinh cao trung, hai sinh viên.

      Còn có người, đó là Trần Kính Sinh.

      Người ngồi ở ghế lái, chính là Trần Kính Sinh.

      Đùi phải gặp vấn đề, chính là Trần Kính Sinh.

      Đến đây rất nhiều chuyện có thể sáng tỏ.

      Trần Kính Sinh chết đường đua, là bởi vì đùi phải của ta có vấn đề.

      Tần Đường chuyện, quay người ôm chặt lấy .

      Ban đêm, ngủ thực sâu ngoan ngoãn làm tổ trong lòng .

      Tưởng Xuyên nhìn chăm chú hồi lây, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng , thân thể khẽ kéo ra chút khoảng cách.

      ……..

      Sáng hôm sau khi Tần Đường tỉnh lại Tưởng Xuyên còn bên cạnh nữa.

      chân trần chạy ra ngoài, thấy ngồi trong phòng khách, “Em còn tưởng là rồi.”

      Tưởng Xuyên cười, “ dép vào rồi lại đây ăn sáng.”

      Tần Đường trở về dép vào, rất nhanh liền trở lại.

      bàn ăn, hỏi: “Đêm nay mấy giờ bay?”

      Tưởng Xuyên nhìn , “ đặt vé tàu rồi.”

      “Ồ, mấy giờ thế?”

      “Khoảng 6h hơn.”

      Tần Đường uống sữa xong, nhìn , “Em đưa .”

      Tưởng Xuyên cười, “ cần.”

      Tần Đường nghĩ nghĩ, cũng kiên trì nữa.

      Giữa trưa hai người gọi cơm hộp, Tưởng Xuyên muốn , Tần Đường tiễn đến cửa thang máy, ánh mắt vừa yên tĩnh lại tràn ngập chờ mong nhìn .

      Tưởng Xuyên biết chờ đợi điều gì, đợi lời cuối cùng của .

      Nhưng cuối cùng, cái gì cũng .

      ……….

      Ngay sáng sớm hôm sau Tưởng Xuyên đến nơi, lập tức nhắn tin báo lại cho Tần Đường.

      Trở lại nghĩa trạm, dì Quế đẩy xe bán bữa sáng trở lại, Lữ An và Tiểu Thành đều ở nhà, A Khởi và Tiểu Bạch sửa lại hàng rào trong sân, thấy vào liền kinh hỉ kêu lên: “ Tưởng, về rồi!”

      Tưởng Xuyên đặt hành lý xuống, “Lữ An đâu rồi?”

      A Khởi lâu rồi gặp , có chút hưng phấn, “ Lữ và Tiểu Thành giao hàng rồi, Lữ gần đây có nhận mấy đơn hàng.”

      Tưởng Xuyên cười chút, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cúi người lấy từ trong túi hành lý ra cái lọ vô cùng tinh xảo.

      “Tần Đường cho em.”

      Là nước hoa!

      A Khởi mở lớn mắt, xoa tay ngại ngùng , “ phải với chị ấy là cần rồi sao…….”

      Nhưng thực ra trong lòng lại cao hứng đến phát điên. Có nào lại thích mấy thứ này chứ.

      ấy cho em em cứ nhận .”

      A Khởi lúc này mới nhận lấy, ngẩng đầu : “ Tưởng, chị Tần Đường lần này có về ạ?”

      Tưởng Xuyên lạnh nhạt : “ về.”

      Tiểu Bạch ngồi băng ghế, hưng phấn : “Hôm đó bọn em xem tin tức TV có thấy chị ấy, ngờ chị ấy đúng là con của Cảnh Tâm….. Còn cả An Nhất Quỹ nữa, ra chị ấy là người phụ trách nha. Chị ấy siêu ăn ảnh, lên TV thực xinh chết được.”

      Từ Bằng cũng xen mồm vào: “Còn phải do bản thân chị ấy vốn xinh đẹp rồi sao.”

      Tiểu Bạch cười gật đầu, dừng lại chút, có chút nuối tiếc: “ ngờ là chị Tần Đường quay lại nữa.”

      A Khởi cầm nước hoa, biểu tình có chút khổ sở, đáy lòng lại có chút vui sướng.

      Tần Đường trở lại, vậy có phải có thể tiếp tục hy vọng mình có thể ở bên cạnh Tưởng rồi phải ?

      Tưởng Xuyên đương nhiên quản mấy cái chuyện này, cầm hành lý trở về phòng, tắm rửa thay quần áo, sau đó vừa xuống nhà vừa gọi điện cho Tào Nham: “Bây giờ ở đâu?”

      Tào Nham: “ trở về rồi à?”

      “Ừ.”

      “Tôi vẫn theo dõi tập đoàn Côn Luân. Tôi hôm qua Khương Khôn đến Tây An, đại khái phát ra điều gì đó hay sao í, bảo vệ tăng gấp đôi bình thường rồi.”

      “Khai phá khu tầng hầm ngầm, mấy điều tra được cái gì rồi?”

      “Theo lời , ở đó xác thực có tầng hầm ngầm, nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch , ngoại trừ tàn thuốc khói thuốc cùng với mùi rượu nồng nặc ra cái gì cũng có. Xem ra bọn họ nhận được tin tức rồi, toàn bộ đều bị thanh lý hết.”

      Tưởng Xuyên nhíu mày, “Chậc.”

      Tào Nham thở dài, “Tên Khương Khôn này, vừa giảo hoạt lại cẩn thận, muốn bắt ta đơn giản như vậy.”

      Tưởng Xuyên cười lạnh: “Giảo hoạt đến đâu cũng lòi đuôi cáo ra thôi.”

      “Bên có tình huống gì sao?”

      đợi thôi.” Tưởng Xuyên , “Chúng ta gặp nhau .”

      Tới buổi chiều, Tưởng Xuyên lấy điện thoại ra xem. Tần Đường vẫn chưa nhắn tin trả lời , nhíu mày, trực tiếp gọi điện thoại cho .

      Đợi rất lâu vẫn có người nghe máy.

      Lại gọi tiếp vài lần, tình huống vẫn là như vậy.

      Tưởng Xuyên cắn răng, với Tào Thịnh, Tào Thịnh lập tức cử người dò xét.

      “Tần Đường ở trong phòng làm việc.”

      Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống, cố tình nghe điện thoại.

      Rút điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, Tào Thịnh cũng đưa tay ra: “Cho tôi điếu.”

      Hai người dựa vào góc tường hút thuốc. Tưởng Xuyên nhíu mày, tối hôm qua, hai người trừ bỏ bước cuối cùng điều gì nên làm nên làm cũng làm cả rồi, vậy mà này hôm nay còn bày ra dáng vẻ như vậy cho xem.

      Trước đây sao lại biết có thủ đoạn đến vậy nhỉ?

      Nhớ tới tối hôm qua, cơ thể liền tự chủ mơ hồ nổi lửa, cắn chặt điều thuốc trong miệng, nghiến răng nghiến lợi hút.

      Giây tiếp theo, liền bị sặc.

      Tào Nham kì quái liếc nhìn cái, cười nhạo: “Cáo già rồi mà hút điếu thuốc thôi cũng sặc, cứ như là tay mơ í.”

      Tưởng Xuyên ném thẳng điếu thuốc xuống, dùng chân di di dập tàn thuốc, “Tôi trước.”

      …..

      Buổi tối khi trở lại nghĩa trạm, A Khởi đổ nước, thấy liền hô lên: “ Tưởng.”

      Tưởng Xuyên gật đầu, A Khởi chạy tới, giọng : “Lại có người tới nha.”

      Tiểu Thành nghe tiếng cũng chạy ra, vui vẻ hô lên thành tiếng.

      Tưởng Xuyên nhíu mày: “Ai?”

      A Khởi: “Phụ nữ, lớn lên khá xinh đẹp.”


      PS: Biết ngay là thịt fake mà:nosepick::nosepick::nosepick:
      dieudidomked, Suuuly, huyenlaw6837 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :