1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 40-1

      Bộ mặt giả dưới bộ mặt giả

      "Biết trước bảo Tư Hoán đến." A Hoành cười, với Ngôn Hi.

      Hai người khóc lóc mùi mẫn hồi lâu ở đồn cảnh sát, lúc này về đến nhà nghĩ lại mới thấy mất mặt.

      Ngôn Hi liền lườm . "Sao em gọi cho gã tiểu dân Ôn Tư Hoán? Như thế quái thú lông xanh của bản thiếu gia cũng bị tạch!"

      A Hoành ngượng ngùng đáp: "Tự nhiên em lại quên khuấy mất."

      Lúc ấy, người đàn ông bị tông vào xe kia quát tháo ầm ĩ, viên cảnh sát lượn qua lượn lại, hỏi số điện thoại, chẳng nguic gì luôn số di động của Ngôn Hi.

      A Hoành nghĩ ngợi lát, cố gắng tìm lí do, thở dài, : "Haizz, Ngôn Hi, em chỉ nghĩ là lúc ấy mình cần được ai đó đến nhận về..."

      Kể cả có gọi cho Tư Hoán vẫn chuyển giao chuyện của cho Ngôn Hi, như thế phiền phức quá, thế nên tội gì phải đường vòng.

      Ngôn Hi lại nheo mắt, : "Lí do này hay đấy!" Rồi chàng chạy huỳnh huỵch lên lầu, đóng sầm cửa lại.

      "Rầm!"

      A Hoành thực bó tay, chàng này tính tình ngày càng cáu bẳn.

      Chưa đầy hai giây sau, đồng chí Tiểu Khôi bị quẳng ra ngoài, A Hoành giật bắn mình, vội lao đến đỡ.

      Đồng chí Tiểu Khôi nước mắt lưng tròng. Mới chỉ ngủ ở phòng mĩ nhân lát thôi mà ...

      Tiếng mĩ nhân từ xa vọng lại: “Quản lí con chó của em cho cẩn thận đấy!”

      A Hoành cười, nhàng vỗ đầu chú chó. “Tao biết quản mày kiểu gì đây?”

      Đồ ngốc, ràng là chàng thích mày mà...

      Tư Nhĩ thi được vào trường Tây Lâm, đúng theo nguyện vọng của Tư Hoán.

      Tư Hoán lên lớp mười hai, công việc của Hội học sinh đương nhiên phải dừng lại để dồn sức cho kì thi đại học diễn ra vào tháng Bảy.

      Trần Quyện tỏ vẻ đồng tình. “Tư Hoán phải lo gì?” Top 5 của khối, lại được cộng điểm học sinh có thành tích xuất sắc cấp toàn quốc nữa chọn trường nào chẳng được.

      Tân Đạt Di ngẩng đầu, vặn lại. “Cậu hiểu cái gì, người em của tôi chuẩn bị kiếm vị trí thủ khoa cho nhà họ Ôn đấy!”

      Trần Quyện ngẫm nghĩ gì đó rồi bình thản : “Hiểu gì tôi biết, nhưng người em Tư Hoán của cậu nghĩ gì, chắc cậu cũng hơn tôi là bao đâu.”

      Tân Đạt Di nhìn chiếc bóng mảnh khảnh trước mặt. “ nghĩ được gì nữa , chắc chắn là tính toán để được học cùng trường với mĩ nhân Ngôn Hi thôi.”

      Trần Quyện nhìn Tân Đạt Di vẻ khó hiểu. “Cậu... biết được những gì?”

      Tân Đạt Di đáp: “Từ xưa đến giờ bọn họ luôn học cùng trường, lên đại học sao có ngoại lệ được?”

      Trần Quyện sa sầm nét mặt. “Đây là kiểu tư duy logic kiểu gì vậy!”

      “Ba thằng tôi cộng thêm Lục Lưu nữa, à, cậu biết Lục Lưu nhỉ, tóm lại đó là vị thần tiên, mặc dù bốn đứa tôi chơi với nhau từ nhưng những người tinh ý nhận ra ngay rằng Tư Hoán thân với Ngôn Hi hơn. Hồi thi vào cấp hai, tôi và Ngôn Hi đỗ trường số 7, Tư Hoán và Lục Lưu đỗ trường số 1, kết quả là ta chẳng hề hé răng nửa câu mà chuyển ngay sang trường số 7. Sau đó, hình như còn bị bác Ôn tẩn cho trận hề , hê hê.” Tân Đạt Di kể lể.

      Trần Quyện cười ngất. “Khỉ đột, cậu ghen tị phải ? Giọng gì mà cay cú vậy, chuyện hồi có ai thèm chấp đâu...”

      Tân Đạt Di liền “hừ” tiếng. “Đồ gay chết tiệt kia, việc gì tôi phải ghen tuông? Nếu có ghen phải là Tư Hoán ghen mới đúng!”

      “Sao lại thế?” Ánh mắt Trần Quyện lộ vẻ ranh mãnh, cậu ta bất giác đưa ngón tay lên phía đuôi phượng.

      “Trước khi Lục Lưu sang Vienna, chàng này với Ngôn Hi dính nhau như sam. Mặc dù đều chơi với nhau từ nhưng cách khó nghe là hồi ấy trước mặt hai đứa kia, Tư Hoán, bị coi như người tàng hình!” Tân Đạt Di lẩm bẩm.

      Trần Quyện nhìn Tân Đạt Di bằng ánh mắt thông cảm.

      Tân Đạt Di vanh64 càu nhàu. “Mẹ kiếp, cậu tự lo cho cái thân cậu , ốc chưa mang nổi mình ốc, đừng vác cọc cho rêu!”

      Trần Quyện nở nụ cười vô tội. “Biết làm sao được, nghe chuyện thấy cậu là người tội nghiệp nhất mà!”

      “Xí! Lão tử tội nghiệp chỗ nào? Cậu thử xem!”
      “Tân Đạt Di, em lại huênh hoanh chuyện gì vậy, đứng dậy trả lời câu thứ ba chọn đáp án nào?” giáo văn được học trò đặt biệt danh là Địa Trung Hải quát.

      Hơ hơ, các đồng chí, bây giờ là giờ học mà.

      Tân Đạt Di trợn mắt. Bảnh định ngữ, chủ ngữ, tân ngữ, vị ngữ, quy tắc có “that” có “which”, có “which” có dấu phẩy, chàng toát hết mổ hôi hột.

      Trần Quyện ngồi rất yểu điệu, miệng hơi nhếch lên vì cảm thấy vô cùng sung sướng trước tai họa của người khác.

      A Hoành hắng giọng, tay khum lại tạo thành hình chữ C và đặt lên vai.

      “Đáp án C ạ!” Tân Đạt Di ưỡn ngực, trả lời rất tự tin.

      “Why is the third choice?” Địa Trung Hải cà đời làm nghề dạy học nên cũng biết tỏng những trò mèo của đám học trò.

      Tân Đạt Di ấp úng: “Because... dạ... because..., trong câu , dạ flying, when... my...”

      Địa Trung Hải nghiến răng ken két. “Repeat! Why?”

      Tân Đạt Di giàn giụa nước mắt. A Hoành gì...

      Sắc thu ngày càng nét, mới chỉ mấy ngày mà lá cây rụng trơ trọi cành.

      Những lúc rỗi rãi, A Hoành vẫn học đan lát theo chương trình ti vi.

      ngoái lại hỏi Ngôn Hi: “Tư Hoán và Mary thích khăn, Đạt Di thích găng tay. Còn thích cái gì?”

      Ngôn Hi liền bấm đốt ngón tay rồi tỏ vẻ chán nản. “Lão tử chẳng thích gì cả.”

      “Vậy à?” A Hoành cúi đầu cười, giọng rất nhàng.

      Lúc chập choạng tối, bầu trời khá u ám, gió khién lá cây lắt lay. lát sau, mưa như trút nước khiến trời thu lạnh hẳn lên.

      A Hoành, Ngôn Hi lên tầng đóng cửa sổ, A Hoành ra nhà vệ sinh, đột nhiên thấy tối om, mất điện rồi. nhìn ra cửa sổ, ngoài bóng cây lờ mờ, bốn bề hề có chút ánh sáng nào, chắc là đường dây điện bị đứt. Bây giờ trời mưa như vậy, kể cả có sửa gấp cũng thể có điện ngay được.

      “A Hoành.” Ngôn Hi mò mẫm xuống lầu.

      A Hoành dụi mắt, quen dần với bóng tối, nhìn thấy nơi đầu cầu thang là chiếc bóng mảnh khảnh của Ngôn Hi.

      “A Hoành, em lại đây.” Giọng có phần ngập ngừng.

      A Hoành nhìn chiếc ô tô, đúng là xe mà Bí thư Lưu thường dùng, chỉ mỉm cười

      A Hoành bước đến, chạm vào chiếc áo khoác của .

      Ngôn Hi liền quờ tay nắm chặt bàn tay , thần kinh bớt căng thẳng hơn, các ngón tay cũng mềm hơn. Ngôn Hi cười và làm mặt hề trong bóng tối.

      A Hoành liền : "Ngôn Hi, em đâu có sợ."

      Thế nên phải cố gắng doạ nạt em.

      "Coi như sợ được chưa?" Ngôn Hi lườm rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ. "Con , chẳng mấy khi có giờ đẹp thế này, ta tìm cái gì ăn ."

      A Hoành liếc vào bếp rồi : "Cháo em vừa nấu xong rồi đấy..."

      Ngôn Hi chảy cả nước miếng nhưng vẫn vờ như chưa nghe thấy gì. "Con , ta biết có hàng lẩu mới ở phía tây đường mới, thấy bảo ngon lắm."

      A Hoành liền tiếp: "Ờ, có cả món rau em vừa xào xong..."

      Ngôn Hi liền bịt chặt tai lại. "Cả quán mì thịt bò Ông già Lỗ trước cửa Đông Tự Môn nữa."

      A Hoành giả vờ giận dữ. "Á, biết rồi, lúc nào cũng ngang bướng như vậy."

      Ngôn Hi liền cười ranh mãnh.

      Hai người liên tục tìm áo mưa, khoác vào người rồi ra khỏi nhà.
      Iluvkiwi, Sweet youlinh doan thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 40-2

      "Hai đồng chí đâu đây?" Từ xa có ánh đèn chói mắt rọi vào.

      Chiếc xa chạy chậm lại rồi đỗ dưới cái cây gần họ nhất. Định thần nhìn lại, người ngồi trong bóng tối chính là Tư Hoán.

      "Mất điện rồi, kiếm đồ ăn." Ngôn Hi nhìn chiếc xe rồi thốt lên: "Wow, thiếu gia Ôn Tư Hoán lại dám mang xe công của ông nội ra xài ư?"

      A Hoành nhìn chiếc ô tô, đúng là xe mà Bí thư Lưu thường dùng, chỉ mỉm cười.

      Tư Hoán ngẩng lên, đặt tay lên vô lăng, giọng bình thản: “ đâu? Để tôi lái xe chở .”

      Ngôn Hi liền lắc đầu, cười quát: “Cậu có bằng đâu, lão tử còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”

      Tư Hoán gì thêm mà chỉ mỉm cười nhìn hai người rồi nhấn ga.

      A Hoành vén mũ áo mưa nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, lúc này mới phát bên ghế phụ còn có người nữa, chắc là con , nhưng có vẻ giống Tư Nhĩ. Tóc hơi xoăn, ràng là... Lâm Loan Loan gặp lần trước.

      chợt nhớ ra điều gì, liền đưa mắt nhìn Ngôn Hi, nét mặt chàng có gì thay đổi.

      Bọn họ định gọi taxi nhưng vì trời mưa to quá, xe rất ít. Tìm dọc đường, thấy sắp đến Đông Tư Môn, họ quyết định gọi xe nữa, coi như dạo trước bữa ăn.

      “A Hoành, trước Đông Tự Môn có cửa hàng làm mặt nạ rất đẹp. Lát nữa ăn xong, bọn mình mua mấy cái về chơi nhé.” Ngôn Hi hào hứng chỉ về phía xa.

      Trước đây, Đông Tự chỉ là ngôi chùa , được xây từ thời vua Khang Hi, tương truyền lúc đó vua Ung Chính chủ trì xây dựng, dùng để thắp hương, lễ phật cho hoàng tộc. Khi xây xong, vua Ung Chính đặt tên là “Tứ Lương Trai”. Mọi người hỏi “Tứ Lương” ở đây nghĩa là gì, vua liền đáp: “Si dại, ngu muội, lười biếng, phất phơ, bốn thứ này bại hoại tâm thuật, cần phải Lương (tránh xa).”

      Ngôi Hi đòi đến tiệm mì bò nhà họ Lỗ, nghe là có bí quyết gia truyền hàng trăm năm. Mặc dù mưa gió bãobùng nhưng thực khách đến quán vẫn rất đông, còn có rất nhiều người từ tỉnh xa đến, chắc là đến Bắc Kinh du lịch, nghe danh quán lâu nên ghé nếm thử.

      Ngồi ở bàn ăn bên cạnh A Hoành và Ngôn Hi là nhóm thanh niên ồn ào, sôi nổi, tiếng phổ thôi rất sõi, chắc chắn là người vùng Giang Nam.

      A Hoành cắn sợi mì, đầu mày hơi cau lại. “Ngôn Hi, mì này cho nhiều vị thuốc Đông y quá nhỉ?”

      “Thế nên phải gọi là món mì bò tẩm bổ, em xem biển hiệu kìa.” Ngôn Hi bình thản đáp.

      A Hoành liền lắc đầu. “Thuốc bổ cho vào cũng tốt, nhưng nhiều quá lại thành kị. Nếu nấu mì chỉ cần cho ít sâm diệp, hạnh nhân, đinh hương, trần bì, kèm theo chútvị nấm, sơn dược là được, dược tính ôn hòa, mặc dù chưa chắc đem lại hiệu quả gì cao siêu, nhưng ít nhất cũng làm ảnh hưởng đến tì vị. Tiệm mì vì muốn tạo vị đặc biệt còn cho thêm đậu khấu đỏ, sa nhân, đậu khấu đỏ tán hàn, sa nhân làm ấm vị, hai loại này đều có tính nóng, đáng lẽ phải cẩn thận khi sử dụng cùng lúc, nhưng trong nước dùng lại cho quá nhiều...”

      Ngôn Hi trợn tròn mắt. “Đậu khấu đỏ, sa nhân gì cơ?”

      Thực khách ở bàn bên cạnh biết dừng đũa từ bao giờ, bầu khí yên tĩnh hẳn . lát sau, người liền cười và lay chàng mặc áo len trắng ngồi bên cạnh. “Phi Bạch, lần này cậu có đối thủ rồi nhé. Nhìn thấy chưa, cao thủ còn có cao thủ hơn, lần sau đừng có huênh hoang trước mặt các sư muội như thế nữa nhớ chưa, làm bọn họ sợ, về lại bị Viện trưởng Cố hỏi thăm đấy.”

      Cả đám con liền nháy mắt trêu nhau.

      chàng bị gọi là Phi Bạch kia mặc chiếc áo len màu trắng đan tay, trông rất sạch , có vẻ như mắc hội chứng thích sạch quá mức. Giọng chàng khá lạnh lùng, đặc sệt miền Nam, ngữ điệu toát lên vẻ kiêu ngạo: “Người bình thường đều nắm được số kiến thức về y học, có thế mà cũng phải mang ra để so tài cao thấp với ư?”

      Ngôn Hi liền hỏi : “A Hoành, bọn họ chuyện gì vậy?” Ngôn HI từng có thời gian học tiếng vùng Giang Nam, nhưng vì họ chuyện quá nhanh nên hiểu được nội dung câu chuyện.

      A Hoành liền mỉm cười. “ có gì cả.” Rồi lại uống ngụm nước dùng trong bát mì, đầu lưỡi cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt, liền cười, : “Ngôn Hi, nước dùng này lại ok rồi.”

      Ngôn Hi thắc mắc: “A Hoành, rốt cuộc em gì vậy? Tại sao lão tử... chẳng hiểu từ nào cả!”

      A Hoành mỉm cười giải thích: “Trong nước dùng còn có sơn tra, tính lạnh, kết hợp với tính nóng trong đậu khấu đỏ, sa nhân có hại cho cơ thể.”

      Vẻ mặt chàng mặc áo len trắng kia dịu hơn, khóe miệng hơi nhếch lên, mắt liếc A Hoành cái.
      Ngôn Hi liền hùa theo. “ biển hiệu cửa hàng có ghi “Mì bò sơn tra” mà lại!”

      Hả? A Hoành ngoái đầu lại, quả đúng là như vậy. Mấy chữ vàng nổi bật tấm biển cửa hàng. Mặc đỏ bừng, mắt nheo lại, rồi chuyển sang chủ đề khác: “Ngôn Hi, ăn chậm thôi, miệng dính đầy dầu kìa...”

      Ngôn Hi phì cười rồi đưa ngón tay hơi lành lạnh ra chọc vao khóe miệng A Hoành. “Đồ ngốc, em có khá hơn gì đâu?”

      Đông Tự Môn có thông lệ là cứ đến chín giờ tối, hai bên đường lại thắp đèn lồng, nghe tục lệ này được duy trì từ trước thời Dân quốc, có thể coi là nét đặc sắc của khu vực này. Nếu phải tối này mưa chắc hẳn mọi người có cảm giác như ở hội đèn của vùng sông nước Giang Nam.

      Ngôn Hi nắm tay A Hoành sang đường đối diện với vẻ rất thành thạo. Sạp hàng thủ công mĩ nghệ bán được mấy năm, nền dùng loại sàn gỗ nhân tạo mà được lát bằng đá xanh.

      Hai người bước vào, quả đúng như Ngôn Hi , có rất nhiều mặt nạ tinh xảo treo tường. Dưới ánh đèn lồng đỏ, trông chúng khá bí hiểm.

      A Hoành vừa lấy chiếc mặt nạ cướp biển có vết sẹo lớn mặt nhìn rất hung tợn nhưng tinh xảo xuống Ngôn Hi hào hứng về phía chỗ treo toàn mặt nạ mĩ nhân.

      Giữa hai vách tường có treo mấy lớp da báo trắng, bên chủ yếu là đồ phụ kiện của dân tộc Mãn, dao , khuyên tai, vòng đeo tay, vô cùng phong phú.

      A Hoành đeo chiếc mặt nạ hải tặc vào, lớp da của nó rất mềm mại và chân thực. Chợt nhớ ra điều gì đó, liền mỉm cười, về phía Ngôn Hi.

      Dưới lớp mặt nạ, bóng dáng có vẻ mơ hồ, dường như hai người cách nhau rất xa dù khoảng cách chỉ trong gang tấc.

      Chiếc áo khoác màu cà phê, quần mà xám nhạt, hiếm khi thấy mặc gam màu trầm như vậy, nhưng dưới chân lại đôi giày vải màu đỏ. Xung quanh đôi giày là vũng nước sâu, bùn đất từ từ ngấm vào, khiến người ta nảy sinh ảo giác và mâu thuẫn, nhưng lại tạo ra vẻ đẹp lạ lùng.

      chăm chú nhìn theo chiếc bóng đó, ánh mắt dịu dàng, yên tĩnh đến lạ thường. Bàn tay trái khẽ đặt lồng ngực, nhujng7 lại phát trái tim loạn nhịp. A Hoành khẽ thở dài.

      Nếu đeo mặt nạ, ánh mắt này khiến cảm thấy bối rối biết bao. Chỉ có mới biết, ánh mắt của mình lúc này ... vô cùng xấu hổ.

      “Đỗ Khanh Khanh, em chơi chán chưa? Đừng đùa nữa!” Giọng bực bội của ai đó cất lên, có người tháo mặt nạ của ra.

      Người đối diện mặc chiếc áo len màu trắng, nhìn thấy A Hoành liền sững lại.

      “Sorr, nhận nhầm người.”

      A Hoành mỉm cười rồi lấy lại chiếc mặt nạ tay chàng, đeo lên mặt. quay nhưng hề biết rằng, số phận thầm an bài cho câu chuyện mới. hề để tâm đến vô tình này mà chỉ bước đến trước mặt Ngôn Hi, thầm nghĩ biết Ngôn Hi có nhận nhầm người như người ta .

      Thế nhưng lại cười, chỉ tay vào vết sẹo dài chiếc mặt nạ cướp biển, : “A Hoành, cái này làm giống như nhỉ?”

      Cách lớp mặt nạ nhưng đầu ngón tay lại ấm áp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

      nhìn bằng ánh mắt dịu dàng rồi mỉm cười.

      nhàng tháo chiếc mặt nạ của ra, vẫn là đôi mắt đen láy đó... hút hồn biết bao.

      Sau đó, vẫn là A Hoành quen thuộc của .

      A Hoành luôn làm chủ cảm xúc của mình.

      A Hoành vạn năng.

      Mãi mãi... chỉ là hình ảnh A Hoành như thế trong trái tim .

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 41

      Kẻ cả tin mãi mãi

      phải chịu đau thương

      Đến khuya, hai người mới trở về nhà. May mà có điện.

      Mặt dù để trong áo mưa nhưng mặt nạ mĩ nhân, Vương Cơ, Lục Châu, Văn Cơ... đều bị ngấm nước. Màu mắt của các mĩ nhân cũng bị nhoè. Ngôn Hi cau mày rồi huỳnh huỵch lên tầng, lấy máy sấy tranh để sấy mấy tấm mặt nạ.

      A Hoành nhìn giữ nguyên tư thế sấy đó hồi lâu mà hề tỏ ra khó chịu. Đối với những thứ mà mình thích, luôn kiên trì theo đuổi, kiên trì đáng kinh ngạc.

      A Hoành mỉm cười, nhìn Ngôn Hi rồi lặng lẽ ngồi xuống xô pha đan khăn len.

      Ngôn Hi trề môi. "Gì mà phải cặm cụi thế? Vì những cái , hai, ba..."

      A Hoành ngạc nhiên hỏi: ", hai, ba gì?"

      Ngôn Hi nhướng mày, đáp: ", hai là hai, ba là ba thôi!"

      A Hoành phì cười. "Bốn vẫn là bốn mà!" Chẳng hiểu lảm nhảm những gì nữa.

      "Cái màu xám đan cho Tư Hoán hả?" Ngôn Hi liếc xéo với vẻ thèm quan tâm.

      A Hoành khựng lại, nhìn cuộn len màu xám trong tay rồi lưỡng lự gật đầu.

      "Hừ!" lật chiếc mặt nạ Văn Cơ rồi dẩu môi. Mái tóc đen dày, mềm mại che khuất đôi mắt, trông rất trẻ con.

      lúc lâu sau, mưa lại bắt đầu rơi nặng hạt theo gió mạnh ngoài cửa sổ, sấm chớp cũng bắt đầu nổi lên.

      "Xem ra đêm nay thể tạnh mưa được nhỉ?" A Hoành thu dọn kim đan rồi khẽ ngẩng đầu, nhìn Ngôn Hi cười.

      Ngôn Hi sấy khô mặt nạ từ lâu, lúc này ngồi khoanh chân xô pha nghịch mặt nạ. rất chăm chú, quyết để ý đến A Hoành nữa.

      A Hoành đứng dậy, ngáp dài. " cũng ngủ sớm ." định quay bị túm chặt lấy gấu áo.

      "A Hoành, đêm nay ngủ cùng em."

      A Hoành liền cau mày. "Tại sao?"

      Ngôn Hi liền chỉ tay ra ngoài cửa sổ, giọng vừa ai oán vừa nghiêm nghị: "Trời mưa mà."

      liền quay lại, vỗ lên đầu , dịu dàng : " là con trai, em là con , hiểu chứ?"

      Ngôn Hi hiên ngang đáp: " sao cả, nghĩ em là con đâu."

      A Hoành liền mỉm cười, gạt tay ra. "Sory nhưng em lại chê con trai đấy."

      Sau đó, quay đầu và thẳng lên lầu.

      Lúc bật radio, chương trình thích nghe nhất vừa mới bắt đầu.

      Chuyên mục lần này là tâm của người vợ có chồng ngoại tình.

      phải có hứng thú với những chuyện riêng tư của người khác, chỉ là muốn nghe thấy giọng đầy hi vọng của những người cần tới giúp đỡ ki gọi điện thoại tới chương trình.

      Cảm giác đó giống như khi đuối nước, may mắn tìm được chiếc phao cứu sinh cuối cùng, trong khoảnh khắc đơn và buồn tủi nhất ấy, có người sẵn sàng ở bên lắng nghe họ trút bầu tâm , chẳng phải rất tốt hay sao?

      "Em tin những chuyện này hả?" Ngôn Hi ôm gối đứng ở cửa phòng, nhìn chiếc radio, hậm hực hỏi.

      A Hoành ngước mắt nhìn, thay sang bộ quần áo ngủ, ánh mắt lặng lẽ, buồn buồn.

      liền mím môi. "Nghe chương trình này chỉ là thói quen. Huống chi việc em tin hay cũng chẳng có gì quan trọng."

      Điều quan trọng là người tâm có còn mong muốn tin tưởng vào người khác nữa hay .

      "Nhưng nỗi đau của con người có thể giải quyết dựa vào vài ba câu thế gian này còn ra thể thống gì nữa?" Ngôn Hi bình thản hỏi.

      " vậy là sao?" A Hoành nheo mắt.

      "Cá lớn nuốt cá bé, chỗ nào cũng thấy cạm bẫy..." Ngôn Hi mỉm cười, nắm chặt tay lại. "Đó là khi có người đem lại nhiều tình cảm ấm áp, ngọt ngào cho em, sau đó lại dùng thực tàn nhẫn gấp trăm lần so với những tình cảm ấm áp để tàn phá mọi cái trong tích tắc. Khi số phận sỉ nhục em cho phép em phản kháng, nhưng lại tạo ra nhiều nỗi ô nhục hơn khi em phản kháng. Khi em muốn sống cuộc sống yên bình vì lí do ấm áp, cả thế giới lại coi em như con quái vật."

      A Hoành cau mày ngẫm nghĩ nhưng gì.

      Ngôn Hi bước đến khẽ quỳ xuống giường, mỉm cười, nhìn thẳng vài mắt . "A Hoành, so với thế giới mà vừa dáng vẻ đầy suy tư của em lúc này khiến cảm thấy sợ hãi hơn. Dường như ngay sau đây, bị nhìn thấu vậy."

      A Hoành nhìn Ngôn Hi chăm chú. "Ngôn Hi, cái sợ phải là em mà là bản thân ... Em chỉ suy nghĩ tại sao tự nhiên lại xuất ở phòng em."

      Tay phải Ngôn Hi cầm phong bánh quy sữa, đưa cho , động tác có vẻ luống cuống. " định hỏi em có ăn bánh quy ?"
      cái cớ lãng nhách biết bao. A Hoành thở dài, mỉm cười rồi dịch người sang bên phải. " vào giường , đứng ngoài lạnh lắm."

      “Thực chỉ muốn hỏi em có ăn bánh quy thôi.” Ngôn Hi quay bộ mặt đỏ rần sang bên rồi chui vào chăn, nhưng cũng cẩn thận để chạm vào A Hoành nửa centimét.

      “Em biết.” A Hoành kéo chăn lên cho rồi tắt đèn.

      “Vẫn nghe cái này hả?” Trong bóng tối, ngón tay Ngôn Hi đặt nút “stop” của chiếc radio. Chất giọng trầm ấm của MC nam vọng lại, điện thoại đường dây nóng tạm ngắt, chương trình đangphát số bài hát được nhiều người thích.

      “Những bài hát này nghe nhiều mất ngủ đấy!” Ngôn Hi gục đầu xuống chiếc gối mềm mại. “Làm gì có nhiều kẻ thất tình sống dở chết dở như thế, nhàn quá nên rửng mỡ đây mà.”

      A Hoành mỉm cười, quá quen với giọng điệu này của Ngôn Hi, tắt radio, vô tình lại chạm vào đốt ngón tay mềm mại của .

      nín thở rút tay về, bình thản : “Tắt thôi.”

      Sau đó, nhắm mắt lại, đầu ngón tay ở bàn tay trái lại thấy hơi tê tê.

      “A Hoành, ở Ô Thủy có bài hát dân ca nào hay ?” Ngôn Hi sột doạt trở mình, quay lưng vào A Hoành.

      A Hoành : “Gọi là... cũng có.” liền hỏi: “ thích nghe à?”

      Ngôn Hi liền vòng tay ra sau, nhàng nắm lấy tay , lắc , tỏ ý gật đầu.

      Giọng A Hoành khá nhàng, hợp hát những bài dân ca khỏe khoắn. Tuy nhiên, kể cả lạc giọng, khó nghe đến đâu Ngôn Hi cũng vẫn phải nghe hết cả bài.

      Nghe xong, Ngôn Hi liền phì cười. “Từ từ , đúng là vẫn thích nghe nhạc Rock hơn.”

      Ngôn Hi nắm lấy tay , đốt ngón tay nào gần như cũng nóng bỏng, lắc ngón tay , tỏ ý lắc đầu.

      A Hoành im lặng rồi đưa mắt nhìn sang, mắt chàng bên cạnh bắt đầu lờ đờ như muốn ngủ. Đột nhiên ý nghĩ ngông cuồng nảy lên trong đầu, có phải đây là lần duy nhất có cơ hội hát cho nghe hay ?

      bắt đầu hát khẽ:

      ”Nước Ô Thùy trong vắt

      Cá bơi lội tung tăng

      hỏi em, bài hát nào hay nhất

      ...

      Em tương tư, hiểu tình cảm chân thành của em

      Nhện giăng tơ, tơ khó đứt

      tương tư, em hiểu tình cảm chân thành của .

      Hoa có bạn, chim có đàn

      Nếu người cũng có bạn

      Trăm năm bên nhau

      ...”

      nghĩ Ngôn Hi nghe thấy đoạn sau của bài hát này, cho dù giai điệu da diết thế nào. Sau đó, dần chìm vào giấc ngủ.

      Đêm hôm đó, hai người đều ngủ rất ngon.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, dường như kim đồng hồ cũng chạy chậm hơn, Ngôn Hi lặng lẽ trở dậy và nhàng buông bàn tay nắm tay ra. co hai chân lại, các ngón tay thon dài đặt bờ mi khép chặt của , mỉm cười thầm: “A Hoành, kể cho em nghe câu chuyện, em chú ý nghe nhé, ngoan nha!”

      : “A Hoành, em có biết cách nhanh nhất để tàn phá lòng tự trọng của người đàn ông là gì ? cho em biết, rất đơn giản thôi, tìm đám người, trong lúc ý thức của ta còn tỉnh táo, còn có thể giãy giụa, hãm hiếp tập thể ta tới lúc thể giãy giụa được nữa. Trong lúc ta mất ý thức, hất nước lạnh để ta tỉnh lại, để ta nhìn mình bị... nằm đám đàn ông.”

      : “A Hoành, đặc biệt người chỉ đạo việc này lại là người mình tin tưởng, quý mến nhất.”

      : “A Hoành, dối ông rằng bị gã làm thôi. Ông hỏi gã đó hình dáng thế nào, sau đó thấy đầu đau như búa bổ. Trời mưa to như thế, người đông như thế, biết gã nào đây? Gã râu quai nón hay gã mũi khoằm? Gã lúc cao trào nốt hạt cơm mắt trái đỏ lên hay gã làm gãy xương sườn của ? nhìn thấy hết, từng chi tiết , nhưng thể kể với ông. Rất buồn cười đúng ...”

      : “A Hoành, Tư Hoán cũng biết chuyện này. dối cậu ấy, bảo mình bị nàng làm chuyện đó. Sau đó bị ép uống thuốc.Nhưng A Hoành ạ, thực tế là có thuốc nào cả, rất tỉnh táo...”

      : “A Hoành, A Hoành của , liệu em có giống như Lâm Loan Loan, sau khi được Tư Hoán tiết lộ nội tình, nhìn bằng ánh mắt thương hại và cố gắng nhịn để nôn ra, liệu em có...”

      : “A Hoành, nếu dối em ngay cả em cũng cảm thấy kẻ nhơ bẩn đúng ? Liệu em có...”

      Tay phải chống xuống gối, trọng lượng cơ thể dồn cả vào đó, lặng lẽ nhìn A Hoành căm chú, bao nỗi bi thương và tuyệt vọng xâm chiếm cả cơ thể .

      A Hoành, A Hoành, tin ngườ quá rất buồn. tin ai, biết có phải như thế cảm thấy buồn ?

      A Hoành, nếu là em, thà tin vào điều đó.
      Tôm Thỏlinh doan thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 42-1

      Vienna cũng có bầu trời đầy nắng

      A Hoành mở cửa sổ, nhìn lớp băng đóng ở mái nhà, trong lòng cảm thấy kì lạ.

      Chẳng mấy chốc sang mùa đông thứ hai kể từ khi đặt chân đến thành phố B. Năm đầu tiên, luôn cảm thấy thời gian trôi rất chậm, sang năm thứ hai lại thấy thời gian trôi quá nhanh.

      Trước khi được nghỉ đông, Ngôn Hi nhận được lá thư.

      Đó là tấm thiệp màu trầm, sang trọng, bên chỉ viết: “Ở nhà có tuyết, Vienna năm nay tuyết rơi dày đặc. Tư Hoán, Tư Nhĩ, Ngôn Hi, Tân Đạt Di cùng thưởng thức nhé.” Giữa tấm thiệp có kẹp chiếc vé máy bay.

      Gam màu giản dị đó ánh ngón tay Ngôn Hi, vừa lạ lẫm vừa rực rỡ.

      A Hoành mỉm cười, hỏi đó là ai.

      Ngôn Hi ho khù khụ, vào đông là lại bị cảm cúm. ho nhưng mặt đỏ mà vẫn nhợt nhạt như thường. “Lục Lưu.”

      Đó là lần đầu tiên A Hoành nghe thấy Ngôn Hi nhắc đến cái tên Lục Lưu.

      Tư Hoán từng , Lục Lưu là bạn chơi với bọn họ từ thời để chỏm. Đạt Di cũng , đó là chàng có thể nhìn thấy ngàn ánh sao trong đáy mắt. Tư Nhĩ , đó là ông thần tiên của . Ông nội bảo, đó là cậu bé ngoan mà đến cả Tư Hoán, Tư Nhĩ, A Hoành cộng lại cũng bằng.

      Tuy nhiên, chưa bao giờ nghe thấy Ngôn Hi nhắc đến cái tên này. Kể cả khi người khác nhắc đến, cũng vờ như nghe thấy.

      A Hoành nhét cốc nước ấm vào trong lòng bàn tay , thở dài rồi : “ uống nước rồi sau.”

      Ngôn Hi ngẫm nghĩ lát rồi với giọng ngạt mũi: “Bạn thân của .”

      “Gì cơ?” A Hoành hỏi lại.

      Ngôn Hi cười rồi gật đầu, khẳng định lại ý kiến của mình: “Người là Lục Lưu, bạn thân của .”

      “Vậy à.”

      A Hoành cầm tấm vé máy bay lật qua lật lại. “Rơi đúng vào hôm bọn mình được nghỉ đông.”

      Ngôn Hi dù cười nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.

      A Hoành định hỏi thêm câu nữa chuông cửa reo, tiếng chuông sắc lạnh trong ngày đông giá rét. ra mở cửa, Tư Hoán đứng bên ngoài, chỉ mặc chiếc áo phông trắng, môi nhợt nhạt vì lạnh.

      từ đâu về vậy, lạnh à?” A Hoành vô cùng sửng sốt, độ C mà ăn mặc thế này tài nào lí giải nổi.

      Sắc mặt Tư Hoán rất khó coi nhưng ánh mắt nhìn vào A Hoành khá dịu dàng, rồi bước nhanh vào phòng khách. Tư Hoán nhìn tấm thiệp màu xanh chằm chằm, sau đó giở tấm thiệp giống hệt như thế cầm ở tay trái lên. “Hóa ra cậu cũng nhận được à?”

      Ngôn Hi hắng giọng rồi cười, đầu mày nhướng lên. “Tư Hoán. Lục Lưu mời bọn mình sang Vienna nghỉ đông nhỉ? với cậu bao toàn bộ việc ăn ở ? Nếu tôi đâu.”

      Nét mặt Tư Hoán còn vẻ xúc động, đút tay vào túi quần, cúi đầu, phát mình vẫn dôi dép bông trong nhà, liền cười buồn. “Chắc chắn là như thế rồi. Từ xưa đến nay, Lục Lưu làm ai phải lo lắng gì đâu. huống chi lần này Lục cũng sang cùng.”

      Ngôn Hi quay lại, ngập ngừng hỏi: “ ấy về Mỹ à?”

      Tư Hoán đáp: “Hình như công ty con ở Mỹ hoạt động vẫn tốt, Lâm cũng gần hai năm nay được gặp Lục Lưu rồi nên cũng nhớ.”

      A Hoành ngồi xô pha cuộn len, nghe thấy vậy liền ngước mắt lên.

      Lại là... hai năm ư?

      Ngôn Hi đáp lời, đứng trước cửa sổ, ấn lòng bàn tay lên cửa kính lấm tấm hơi nước.

      Tư Hoán nhìn , mặc dù cảm thấy ổn nhưng vẫn hỏi: “Cậu... có muốn ?”

      Ngôn Hi thể thái độ thờ ơ. “Thế nào cũng được, ăn tết ở đâu cũng ok. Chỉ có điều, phải bổ sung thêm vé máy bay.”

      “Cho ai?”

      Ngôn Hi liền chỉ vào xô pha, cười cười. “Còn ai vào đây nữa? A Hoành chết đâu.”

      Tư Hoán lặng lẽ nhìn theo hướng ngón tay Ngôn Hi, ấy lặng lẽ ngồi ở đó.
      Trước đó... gần như quên mất tồn tại của .

      A Hoành ngẩng đầu nhìn Ngôn Hi rồi khựng lại. “Em hả? Em được.” Rồi cười, giải thích: “Hôm qua cha gọi điện cho em, bảo tết năm nay cha về được, em đến ăn tết cùng cha.”

      Tư Hoán cũng cười. “Nhanh vậy hả? Hôm qua cha cũng mới với nhà tết năm nay về được.”

      Ngày bắt đầu kì nghỉ đông, nhiệt độ xuống dưới 0 độ C, sương giăng mờ trời nhưng vân74 chưa có tuyết rơi, đúng như những gì Lục Lưu .

      Khi đưa Ngôn Hi về đến cửa nhà, vì phải ra sân bay gấp nên Tân Đạt Di giục lên xe. Trước khi lên xe, Ngôn Hi nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại, đứng trước cửa, nhìn trân trân hồi lâu.

      nhìn gì vậy?” A Hoành hắc mắc.

      Ngôn Hi liền cười, nheo mắt nhìn tấm biển sắt. “09-68, nhớ rồi.”

      “Nhớ gì cơ?”

      “Số nhà của .”

      “Nhớ cái này làm gì?”

      “Chẳng may quên đường về nhà...”

      “Lãng nhách.” A Hoành dẩu môi rồi dắt tay , chạy thục mạng. “Nhanh lên, nhìn thấy Tân Đạt Di cáu xì khói đầu rồi à?”

      Chiếc túi giấy tay phải A Hoành liền có tiếng sột soạt.

      Ngôn Hi chỉ vào túi giấy, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

      A Hoành liền cười rồi buông tay ra, đưa chiếc túi giấy cho rồi với Tân Đạt Di thò đầu ra ngoài cửa xe: “Đạt Di, đúng hai phút thôi.”

      Tân Đạt Di hậm hực : “Chỉ chơi mấy ngày mà hai người cậu quyến luyến, bịn rịn thế?”

      A Hoành liền lấy từ trong túi giấy ra chiếc khăn quàng lông thỏ màu xám rồi đưa cho .

      Mắt Ngôn Hi sáng rực, câu đầu tiên của thể vui mừng mà là câu chất vấn: “Tư Hoán có , Đạt Di có ?”

      A Hoành đáp lấy lệ: “Có, em đưa hết rồi.”

      Và thế là chàng liền trề môi.

      Tự nhiên lại nổi hứng muốn trêu chút, bèn lấy chiếc khăn với gam màu dịu mắt ra buộc lên cần cổ trắng ngần của . Chiếc khăn được điểm bởi hình hoa hướng dương chìm, nở rực rỡ giữa trời. Rồi cả đôi găng tay màu xám có họa tiết ngộ nghĩnh treo lủng lẳng cổ.

      Ngôn Hi liền dẩu môi: “Cái gì mà trẻ con vậy?”

      A Hoành bèn nheo mắt, đáp. “ ngườ lớn lắm hả? thích trả lại cho em.”

      Ngôn Hi liền cầm khư khư đôi găng tay như đề phòng kẻ trộm. “ vào địa bàn của rồi là đồ của !” Miệng phàn nàn vậy nhưng vẫn cười rất tươi.

      “Trời đất! Vẫn chưa xong hả?” Tân Đạt Di hậm hực lôi Ngôn Hi lên xe rồi vẫy tay với A Hoành.

      Ngôn Hi vừa trợn mắt vừa vỗ tay lên ghế ngồi. “Bà mợ kia, cậu đừng có mà được đà lấn tới, A Hoành nastrong ta đan khăn, găng tay tặng bọn cậu rồi mà còn đòi hỏi gì nữa! Càu nhàu thêm cu6 nữa tôi cho cậu trận đấy!”

      Tân Đạt Di ngân ngấn nước mắt. “Mẹ kiếp, ai biết mặt mũi khăn quàng cổ với găng tay như thế nào đâu! ấy chỉ hỏi tôi thích cái gì, sau đó có thấy động tĩnh gì đâu...”

      Tư Hoán bất lực, đành cho xe lăn bánh.

      Ngôn Hi ghé sátm ặt vào kính cửa sau, khuôn mặt điển trai bị ép lại tấm kính, cười trông như ngố, rồi ra sức đập cửa. “A Hoành, A Hoành, đợi nhé, về sớm thôi!”

      A Hoành thầm nghĩ, cuối củng cũng tiễn được chàng . Sau đó, ranh mãnh nghĩ, tốt nhất là bị lạc đường ở Vienna, về muộn vài ngày cũng sao.

      Sau đó, ... chỉ muốn bóp cổ mình chết.

      Hai mươi tám tết, mình A Hoành đến thành phố mà cha sống, ngờ thời tiết miền Nam lại lạnh giá như thế. ngồi tàu mất gần ba ngày.

      Lúc đầu mẹ định cho máy bay, nhưng vì trước đó A Hoành chưa máy bay bao giờ, mình yên tâm nên đành thôi.
      linh doan thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 42-2

      tưởng mình được lên tàu chiến, mẹ liền cười. “Đúng là trẻ con, chỗ đó con đâu có được lên.”

      Sau đó mới biết, vốn là cha cũng được nghĩ tết, nhưng người bạn thân ở quân khu miền nam mời cha tới chơi từ lâu, và hình như cũng có chuyện quan trọng nên cha mới ở lại.

      Lúc xuống tàu, con nhìn thấy cha đâu, chỉ gặp chảng mặc quân phục giơ cao tấm biển, bên là hai chữ rồng bay phượng múa được viết bằng bút lông rất mềm mại: Ôn Hoành.

      Sau này, mỗi lần nhớ đến, A Hoành lại thấy xấu hổ, chưa bao giờ nghĩ tên mình lại có thế viết được đẹp đến như thế.

      chàng kia có dáng dấp cao ráo, đàn ông, mặc bộ quân phục trông đầy nhuệ khí.

      bước đến trước mặt ta, lưỡng lự biết tự giới thiệu thế nào, dù gì cũng là người xa lạ nên thấy hơi ngại ngùng.

      “Chào .” A Hoành mỉm cười.

      chàng kia gì mà chỉ nhìn chằm chằm, sau đó mới bình thản lên tiếng: “Em là Ôn Hoành, con chú Ôn An Quốc hả?”

      A Hoành gật đầu, đến khi ngước mắt lên, mới giật bắn mình. Mặt chàng đỏ rực, chi chít mụn.

      theo .” ta quay đầu và bước .

      A Hoành lẽo đẽo kéo va li theo sau, chỉ cười mà gì. Chắc là cũng đến nỗi lọt vào đường dây buôn bán người đâu.

      Về sau nghĩ lại, cũng cảm thấy thắc mắc, tại sao lúc đó mình lại hỏi tên ngời ta mà theo rồi.

      Sao lại... dễ mắc lừa thế chứ!

      Vài năm sau đó, người ấy và cùng biến thành con kiến leo sợi dây, những lúc muốn đá từ sợi dây xuống, người ấy thường hỏi: “Ôn Hoành, em có biết điểm nào ở em làm người ta ghét nhất ?”

      liền lắc đầu, dĩ nhiên là biết rồi.

      “Nghe lời. chưa bao giờ thấy có nào nghe lời như em!”

      A Hoành thắc mắc lắm, tại sao nghe lời cũng bị người ta ghét chứ...

      đường , A Hoành định bắt chuyện mấy lần, nhưng chàng mặc quân phục kia lườm cái, lại đành thôi. hiểu tại sao lại nhớ đến đôi mắt trợn ngược của Ngôn Hi, vì thế khi nhìn chàng này, chỉ muốn bật cười.

      Haizz, cẩn thận lại bị mọi người hiểu lầm là mắc bệnh tâm thần chứ chẳng chơi.

      chỉ nghĩ vậy rồi mơ màng dưa vào cửa kính, ngủ thiếp .

      May mà chàng này phải là mtộ tay lừa đảo.

      Khi tỉnh dậy, người đầu tiên mà nhìn thấy chính là cha .

      “A Hoành, sao con ngủ say vậy? Tiểu Bạch cõng con lên phòng mà con cũng biết gì.” Ông Ôn An Quốc mỉm cười.

      A Honstrong xấu hổ, mặt đỏ rần lên, lát sau mới sực nhớ ra. “Ơ, Tiểu Bạch là ai ạ?”

      người đàn ông tuổi trung niên mặc quân phục bước từ phía sau ông Ôn An Quốc ra, nụ cười hiền lành, mắt to mày rậm, quân hàm vai sáng lấp lánh.

      chàng đưa cháu về đây là cháu trai của chú.” Người đàn ông cười, mùi thuốc lá sực mũi, chắc là nghiện thuốc nặng.

      A Hoành nhìn xung quanh, định cảm ơn thấy bóng chàng mặc quân phục đâu.

      “Dạ, bác là...” bò dậy, đứng nghiêm sau lưng cha.

      Ôn Ôn An Quốc liền vỗ vai con . “Bác Cố - Tham mưu trưởng quân khu, bạn thân của cha hồi học ở trường quân , bác mời ba con mình đến đây chơi.”

      “Cháu chào bác ạ.” A Hoành mỉm cười, nhanh nhảu chào hỏi.
      Những ngày ở quân khu, A Hoành cảm thấy vô cùng thoải mái, cha và bác Cố thích ngồi uống rượu với nhau. Thấy chơi mình buồn, các đoàn văn công thường kéo ra chơi cùng, mấy đứa cùng tuổi nên cũng dễ thân nhau.

      Bọn họ nhập ngũ từ khi còn rất trẻ nên chín chắn hơn nhiều so với các học trường phổ thông, lúc nào cũng nhẫn nại dẫn dắt A Hoành hòa nhập với cuộc sống trong quân đội, rất thân thiện, ấm áp. Có điều khi nhắc đến những chàng trai mà mình thích, ai cũng bẽn lẽn như trẻ con.

      Tiểu Bạch khủng bố lắm! Đây là kết luận chung của họ.

      A Hoastrong cảm thấy buồn cười, hỏi bọn họ khủng bố ở đâu.

      “Tướng mạo, tính cách, IQ, gia thế, cái nào cũng khủng bố cả!”

      Đây là câu trả lời đồng thanh của họ.

      Ấn tượng của A Hoành về chàng đó khá mờ nhạt, lần đầu gặp mặt, chỉ thấy chàng chuyện rất lạnh lùng, còn lại có cảm giác gì hơn.

      Tướng mạo - “Mặt đầy trứng cá, khủng bố là gì?”

      Tính cách - “Đến thăm ông bác nửa tháng mà tổng cộng chưa đầy mười câu với bọn tớ, khủng bố ?”

      IQ - “Con bà mợ của ba của bạn đồng hương với tớ học đại học với chàng, năm mười lăm tuổi đỗ khoa Y trường đại học Z, nghe chỉ số IQ là 180 các cậu ạ...”

      Gia thế - “Bác chàng là tham mưu trưởng của bọn tớ,cha chàng là viện trưởng Viện Y trực thuộc trường đại học Z, nếu khuôn mặt đó chi chít mụn các chị em nhất định tin rằng kể cả có thắp đèn cũng khó tìm thấy tấm thẻ VIP vàng nào sáng giá như vậy...”

      Trí tưởng tượng của các đoàn văn công luôn luôn phong phú.

      A Hoành bật cười ngặt nghẽo.

      Bất ngờ, mọi người phát ra điều gì đó, vội nhìn ra phía sau lưng và hắng giọng, như thể bị ai đó chọc vào cổ họng. A Hoành quay lại, chưa kịp ngừng cười nhìn thấy nhân vật nam chính trong câu chuyện mà họ vừa tới.

      chàng lạnh lùng nhìn hồi lâu, các nốt trứng cá mặt nổi .

      “Em có thư.” chàng đưa cho lá thư rồi quay đầu bỏ .

      A Hoành thấy áy náy lắm, cảm thấy mình nên xấu người mình biết nhiều sau lưng người ta.

      lãng nhách biết bao.

      “Tiểu Bạch, em xin lỗi...” lời xin lỗi rất chân thành.

      chàng kia vốn cao ngạo bước , hai tiếng “Tiểu Bạch” càng khiến chang lao vút ra ngoài. A Hoành có ảo giác rằng, gấu tay áo quân phục gần như bị chàng phất bay ra ngoài.

      Hóa ra đúng là khủng bố !

      Cứ năm ngày, A Hoành lại nhận được bức thư từ Vienna gửi đến.

      Lá thư thứ nhất là bức ảnh tuyết phủ trắng đỉnh núi. Ngôn Hi trong bộ quần áo thể thao trượt tuyết, người hơi ngả về phía trước, ngón tay tao hình chữ V, mắt đeo kính đen, nhưng lại tin chắc rằng chàng cười rất tươi. Trong thư có ghi dòng chữ: ”A Hoành, tuyết Vienna gửi cho em đấy.”

      Lá thư thứ hai là ảnh Nhà hát Musikverein rực rỡ, dập dìu tài tử giai nhân, tất cả đều rất sang trọng, quý tộc. Trong ảnh có Ngôn Hi, chỉ loáng thoáng nhìn thấy góc áo com lê trắng, dòng chữ thanh tú viết: ”A Hoành, về nhà chơi đàn piano cho em nghe.”

      Lá thư thứ ba là ảnh chụp giàn nho xanh mướt, từng tầng từng tầng, thể nhìn thấy điểm cuối, giọt sương mai ra trước mắt. Dưới giàn nho là hình ảnh mấy thanh niên trẻ tuổi, trong đó có ngườ làm thấy chói mắt. Lá thư này, nét chữ viết vội và hào hứng: A Hoành, uống trộm rượu vang ở đây, loại rượu vang rất ngon được ủ sáu mươi năm.”

      Lá thư thứ tư là ảnh cung điện nguy nga tráng lệ, lấp lánh ánh vàng, bên cạnh là con sông, sóng gơn lăn tăn. Lúc này bắn pháo hoa chào đón năm mới, ngón tay Ngôn Hi chỉ về chiếc đồng hồ điểm mười hai giờ đêm và hét lớn gì đó. Kèm theo dòng chữ: ”A Hoành, happy new year, em lại thêm tuổi rồi.”

      Lá thư thứ năm là hình ảnh bầu trời của Vienna, trong xanh và ấm áp vô cùng. viết: “A Hoành, về đến nhà, người đầu tiên muốn nhìn thấy là em.”

      Sau đó, dụi mắt, với cha mà chỉ chực khóc: “Cha, bao giờ mình về nhà, bao giờ mình về nhà hả cha...”

      Đó là năm 2000, kết thúc thế kỉ cũ, bước sang thế kỉ mới.
      Tôm Thỏlinh doan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :