1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 36

      Con đường sau cơn mưa

      Tác phẩm Ánh bình minh của Ngôn Hi hoàn thành. Sau đó, niêm phong nó căn gác ở tầng thượng.

      làm gì vậy, trừ ma à?” A Hoành cười tủm tỉm.

      Ngôn Hi tỏ vẻ quan tâm. “Bức tranh đó cứ kì kì thế nào ấy, hình như lạc đề rồi.”

      Lúc ấy, vị khách mới xuiất trong nhà là Tiểu Khôi nằm ngủ đôi dép của A Hoành, nắng rực rỡ hắt vào căn phòng. Tiểu Khôi rất , khi nằm co ro trông giống như chiếc khăn mặt. Nó rất quý Ngôn Hi, lúc nào cũng lén lẩn vào phòng , sáng sớm vừa mở mắt ra là nhìn thấy con cún nỏ xù xì đó. Sau đó, trong nhà diễn ra cuộc vật lộn, la hét như muốn lật cả nóc nhà lên.

      lát sau, Thịt Kho Tộ thích thú vì đối thủ gặp xui xẻo, Tiểu Khôi bị quẳng ra ngoài với đôi mắt ngân ngấn nước.

      “Rầm!” Cửa đóng sầm lại.

      “A Hoành, quản cho chặt con chó của em đấy!”

      A Hoành liền bế Tiểu Khôi lên, than thở: “Người ta thích mày rồi mà cứ xông đến, ngố lắm chó ạ...”

      Vài ngày sau sinh nhật Ngôn Hi, khi A Hoành về nhà, Tư Hoán liền : “A Hoành, hôm ấy em thất lễ với Lâm quá!”

      A Hoành neo mắt, ngơ ngác hỏi: “Em gì ư?”

      Tư Hoán liền cười. “Chính vì gì nên mời hay. Em cảm nhận được thái độ đối địch mồn của em đối với ấy ư?”

      A Hoành giả bộ chống chế: “Em tiếng phổ thông sõi, sợ làm ấy giận.”

      “A Hoành, chỉ khi nào rơi vào tình huống bất lợi, em mới tiếng phổ thông của em được chuẩn.” Tư Hoán gọt táo rồi đưa cho A Hoành. “Chắc em biết, cấp dưới của ông xin từ chức ra làm ăn, hơn nữa số tài sản... có mối liên hệ mật thiết với nhà họ Lục, bác Lục bị bệnh mất sớm, giờ nhà họ Lục do Lâm quản lí....”

      Câu này rất hàm súc và đủ ý. Hồi trước, chỉ nghĩ ông nội cả đời sống thanh liêm, cương trực nhưng vẫn thể tránh khỏi chuyện này. Nhưng đúng là chỉ cần là con người, ai chẳng có vài phần dục vọng. Huống chi là trăm năm sau, ông vẫn phải quan tâm đến tương lai phát triển của nhà họ Ôn.

      A Hoành cầm quả táo, khẽ gật đầu.

      “So với Nhĩ Nhĩ, em làm con nhà họ Ôn vẫn thích hợp hơn.” Giọng Tư Hoán đều đều.

      Việc này... Vì tiếp nhận những thứ trong sạch quá dễ dàng và ngoan ngoãn ư? Đây là khen hay chê nhỉ?

      Thấy A Hoành suy nghĩ hồi lâu, Tư Hoán sợ lại nghĩ linh tinh, bèn cười, : “Nếu em và Lâm hợp nhau sau này ít tiếp xúc thôi. Công việc của Lâm rất bận rộn, vốn cũng chẳng có nhiều thời gian giao lưu với bọn mình đâu.”

      “Nhĩ Nhĩ làm thế nào?” A Hoành ngẫm nghĩ, ngờ lại thốt thành lời.

      “Gì cơ?” Tư Hoán sửng sốt hỏi.

      “Đối với người mình thích ấy.”

      Tư Hoán nhìn A Hoành với vẻ tự nhiên cho lắm. “Như Nhĩ Nhĩ nếu thích, em ấy thể thái độ ràng.”

      “Vâng.”

      Rất ràng, giống như thái độ đối với và Ngôn Hi ư?

      Từ lâu, vẫn hiểu, tại sao Nhĩ Nhĩ lại ghét Ngôn Hi như vậy, giống như việc hiểu tại sao Ngôn Hi luôn tỏ ra nhượng bộ, thậm chí nhu nhược trước Nhĩ Nhĩ.

      Tháng Tám, mưa nhiều hơn.

      Hôm ấy, lúc sẩm tối, trời khá oi bức, nhưng chẳng mấy chốc mây đen kéo tới, bầu trời xám xịt, lúc sau mưa như trút.

      A Hoành đến hiệu sách mua ít sách bổ trợ, nhàn thấy mấy cuốn tiểu thuyết hay lại mở ra ngó, đến khi ngẩng lên ngoài cửa sổ, mưa tuôn xối xả. Chỗ này heo hút như vậy, bình thường ít taxi, gì đến ngày mưa. vắt óc nghĩ cách nên về nhà bằng cách nào.

      A Hoành nhìn đồng hồ, mới bảy giờ, vẫn còn khá sớm. Trước khi ra khỏi nhà, nấu nướng xong xuôi, về muộn lát chắc sao, ít nhất Ngôn Hi cũng bị đói.

      A Hoành nghĩ vậy rồi tiếp tục đọc sách, quyết định đợi ngớt mưa mới về.

      Hiệu sách bật bài You are not alone của Michael Jackson, A Hoành khẽ hát theo.

      Mưa to, mùi thơm của sách mới, tình ca, còn nỗi đơn nào khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn lúc này? Nếu có trà Bích La Xuân hãm trong ấm Tử Sa tuyệt với biết bao. quen với việc thích uống trà ngon mà ngày trước cụ Ngôn vẫn hay uống. Chắc hẳn chàng Ngôn Hi lại chơi điện tử, mắt căng ra như thê sợ cận thị ư?

      Thỉnh thoảng lại giật mình vì tiếng sấm vang trời, ngước mắt nhìn mưa có vẻ ngày càng to hơn. Cứ như thế lặp lặp lại mấy lần, trời tối hẳn, A Hoành cau mày, biết phải làm thế nào. Lại đợi thêm lúc lâu nữa, chuông đồng hồ treo tường trong hiệu sách đổ mười hồi chuông.

      “Chú ơi, gần đây có nhà trọ nào ạ?” vừa thanh toán vừa hỏi ông chủ hiệu sách.

      “Rầm!” Sau lưng có tiéng động lớn vang lên.

      A Hoành giật bắn mình, quay lại thấy Ngôn Hi ướt như chuột lột. Dưới chân chiếc ô vừa bị ném xuống đất chỏng chơ.

      “Ngôn Hi?” A Hoành ngơ ngác.

      chàng này trợn mắt to như thế làm gì, lại bị ai đó chọc tức ư?

      “Ơ, Ngôn Hi, có phải món sườn tối hôm nay em nấu mặn quá ?” buột miệng hỏi kèm theo chút áy náy. Sẩm tối vội nên lúc xào đồ ăn, hình như cho gia vị được chuẩn lắm.

      Ngôn Hi lạnh lùng nhìn , nước tóc vẫn từng giọt, chiếc áo phông màu hồng phấn bị ngấm nước mưa loang lổ, đôi giày vải dính đầy bùn đất, tay ôm chặt chiếc ô khô, trông bộ dạng vô cùng hài hước.

      Ngôn Hi quay sang, bình thản : “Về thôi!” Nhưng mắt nhìn mà chỉ đưa chiếc ô khô cho , còn mình lặng lẽ cúi người nhặt chiếc ô lấm lem vừa vứt xuống đất lên.

      A Hoành theo Ngôn Hi, lặng lẽ nhìn theo chiếc bóng lẻ loi của rồi gọi: “Ngôn Hi!”

      Ngôn Hi ngoái đầu lại. “Suỵt...”

      đằng trước, đằng sau, lặng lẽ bước dưới mưa.

      A hoành cúi đầu, nhìn đôi giày vải của Ngôn Hi chằm chằm, màu trắng đó, phải chà bằng bàn chải rất kĩ. Biết là trời mưa, tại sao còn đôi giày đó chứ?
      Thậm chí còn nhớ như in khi Ngôn Hi cảm thấy đôi giày này trông đơn điệu, định tô thêm ít màu sơn dầu vào, liền : “Ngôn Hi, đôi giày này erm cộ mãi mới trắng được như thế đấy, biết à?”

      khẽ thở dài. ngừng trả lại diện mạo ban đầu cho mọi thứ trong cuộc sống của , trong khi ngừng quấy phá. biết nhẫn nhịn của chịu được đến bao giờ.

      Khi họ về đến nhà, Ngôn Hi nương theo ánh đèn đường, gạt nước mưa mặt đồng hồ đeo tay, nhìn lúc mới thở phào, : “Vẫn ổn.”

      “Hả?” A Hoành cau mày nhìn .

      “Chưa đến mười hai giờ.” Ngôn Hi .

      Sau đó, vỗ lên đầu , gườm gườm : “A Hoành, bé Lọ Lem phải về nhà trước mười hai giờ đêm, em hiểu ?”

      “Tại sao?” A Hoành vừa cười vừa bỏ tay Ngôn Hi xuống. chỉ đứng cách nhau vài centimét.

      “Hừ, phải em nhà Grimm , nếu trước mười hai giờ đêm về nhà từ công chúa biến thành bé Lọ Lem mặt mũi lấm lem đó sao?” Ngôn Hi với giọng giận dỗi.

      “Em biến thành bé Lọ Lem mặt mũi lấm lem vì có người mẹ kế thích chỉ huy người khác chứ phải vì thay đổi của thời gian.” A Hoành vừa cười vừa dụi đôi mắt cay sè vì dính nhiều nước mưa rồi mở cửa ra.

      Ngôn Hi cười khẩy, : “Nếu là mẹ kế em hãy học cách làm chị độc ác của bé Lọ Lem . Vì chẳng có người mẹ kế nào phải chạy dưới mưa bốn tiếng đồng hồ để để tìm nàng Lọ Lem cả.”

      cố tình những lời cay độc rồi gấp ô và thay giày, thẳng vào nhà tắm.

      A Hoành thở dài rồi khẽ dựa đầu vào vách tường trắng tinh, nhắmmắt lại, hồi lâu lại khẽ mỉm cười. Khi vào đến phòng ăn, phát đồ ăn vẫn còn nguyên bàn.

      Ngôn Hi tắm xong ra ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. A Hoành ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy bước ra liền cười tủm tỉm, gọi: “Ngôn Hi, ăn cơm thôi.”

      Nét mặt Ngôn Hi tươi tỉnh cho lắm, nhưng cũng gì, ngồi xuống, ăn cơm, gặm xương, miệng đầy ú ụ. Mặc dù thể cảm xúc nhưng ăn để sót hạt cơm nào. Cuối cùng, cố tình lấy ống tay của chiếc áo ngủ mà A Hoành vừa giăt để lau miệng, trợn mắt lườm A Hoành cái rồi hậm hực bỏ lên lầu.

      A Hoành cúi gằm mặt cười, nhưng cười xong lại biết vừa nãy mình cười vì chuyện gì.

      Sáng hôm sau, sấm chớp lại nổi lên. A Hoành mơ màng bừng tỉnh vì sực nhớ ra điều gì đó. chạy sang cửa phòng bên cạnh, lưỡng lự lát rồi khẽ đẩy cửa ra. Cụ Ngôn từng nhắc rằng, nếu có thể, nên để Ngôn Hi ở mình trong phòng tối những lúc trời mưa bão.

      Ngôn Hi...” bước đến, thấy giường trống .

      nhìn xung quanh rồi ngần ngừ bước đến góc tường. Trong đêm tối, có bóng đen ngồi im nhúc nhích, thậm chí bóng đen đó còn lấy chăn phủ kín lên người mình.

      A Hoành đưa tay nhàng bỏ chiếc chăn ra. Ngôn Hi ngồi thu lu trong góc tường, hai tay vòng qua đầu gối, chân đất, mắt nhắm nghiền.

      “Ngôn Hi?” nhàng ngồi xuống bên .

      Ngôn Hi hề nhúc nhích, nhịp thở vô cùng yếu ớt nhưng vẫn tồn tại. đưa tay rụt rè thăm dò, giữa chừng lại bị bàn tay lành lạnh nắm chặt. mở mắt ra.

      Đó là lần đầu tiên A Hoành nhìn thấy ánh mắt này của Ngôn Hi. Vô hồn, đau khổ, tuyệt vọng, hố đen vô tận, tối tăm. Đôi mắt đó nhìn , cố gắng lấy lại vẻ dịu dàng, cao ngạo ngày thường, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của , nước mắt lập tức trào ra.

      “A Hoành, lần sau nhớ phải về nhà trước mười hai giờ đêm biết chưa?” Ngôn Hi nghẹn ngào hỏi.

      A Hoành lặng lẽ nhìn .

      “Hiểu chưa?” nhìn chăm chú, chờ đợi lời xác nhận của .

      hiểu tóc ướt sũng mồ hôi từ lúc nào.

      Nét dịu dàng trong ánh mắt A Hoành, ôm Ngôn Hi chặt, để gục mặt xuống bờ vai mình rồi bình tĩnh đáp: “ có gì là ghê gớm cả, Ngôn Hi, thấ gian này có gì đáng sợ cả.”

      cảm nhận được vẻ đau đớn đến tột cùng mà kìm nén trong cổ họng, nhưng vẫn rành rọt từng từ: “Thế gian này, có em, có gì đáng sợ cả.” biết, Ngôn Hi hiểu được điều này.

      biết hai năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn rằng cho dù thế nào cũng muốn ngoái đầu nhìn lại, ngay cả khi vết thương vẫn rỉ máu cũng chỉ có thể nhìn về phía trước mà thôi.

      “Nhưng mà, A Hoành, sớm muộn gì củng đến ngày em bỏ .” Nước mắt Ngôn Hi thấm ướt bờ vai .

      A Hoành nhìn vào góc tường tối om, biết như thế nào mói có thể an ủi được Ngôn Hi.

      “A Hoành, đến em cũng biết rồi có ngày em bỏ .” Giọng Ngôn Hi lộ vẻ giễu cợt. “Nhưng em xem, biết, dự đoán được điều này.”

      “Nếu thực có ngày đó, thử níu kéo em ư?”

      Ngôn Hi cời buồn. “Mẹ kế của bé Lọ Lem chỉ là mẹ kế của riêng ấy, phải mẹ kế của hai người chị cùng cha khác mẹ với Lọ Lem.”

      Níu kéo... lưu luyến biết bao.

      “Ngôn Hi, em thích.. giày thủy tinh.” mỉm cười thở dài, buông tay ra và dám ngoái đầu nhìn lại.

      Cho dù làm bé Lọ Lem hay người chị độc ác, đều thích những kiểu yếu ớt đó.

      “Ngôn Hi à, nếu thực có ngày đó, em lời xin lỗi .” A Hoành nghĩ ngợi, cau mày đưa ra kết luận.

      “A Hoành, lần đầu tiên lời xin lỗi, người mà tưởng kiếp này bao giờ rời xa lại rời xa .” Ngôn Hi ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

      “Thế còn “cám ơn chăm sóc của em” sao?” vẫn quay mặt vào tường.

      “Lần đầu tiên “cám ơn em”, cảm thấy mình gần như biến mất khỏi thế gian này.”

      A Hoành đặt tay lên cổ Ngôn Hi rồi mỉm cười, lau nước mắt cho . “Em rời xa khi chắc chắn có người dịu dàng gấp trăm ngàn lần em ở bên , hoặc ngay cả khi có em ở bên mà vẫn cảm thấy đơn, như thế đối với , rời xa của em có thể giải thoát. Ngôn Hi, năm em mười bốn tuổi, cha em bắt em mua muối mình. Hồi ấy, em cũng cảm thấy thế gian này đáng sợ, bốn bề đều là người xa lạ, em thấp thỏm, rụt rè hồi lâu. Sau lần đó, em có thể tự về nhà mình, còn cảm thấy đường ngắn. Ngôn Hi, sợ hãi là bản năng của loài người, nhưng khi nỗi sợ hãi này được đẩy lên đến đỉnh điểm ta lại phát ra rằng thế giới này có gì đáng sợ nữa cả.”

      Ngôn Hi nắm chặt tay , phát đôi tay đó dày đặc những vết chai. nhàng đặt bàn tay đó lên mặt mình, thầm: “A Hoành, nợ em quá nhiều rồi. Trước khi trả hết món nợ này, cố gắng kìm nén bản thân để ...”

      Ngôn Hi trùm chăn lên đầu hai người, nét mặt còn ám ảnh, sợ hãi như lúc trước mà mỉm cười xác nhận. “A Hoành, cuối cùng em trưởng thành và hiểu làm thế nào mới đúng đắn.”

      Còn , mặc dù biết đến bao giờ mới ngừng lo sợ, nhưng khi bị em bỏ quên, cũng thấy vui vì mình có lúc may mắn.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 37-1

      Cả thế gian đều hay biết

      Hôm ấy là ngày thu của năm thứ hai A Hoành đặt chân đến thành phố B.

      Họ cùng nhau leo núi vì Ngôn Hi nổi hứng nhất thời. A Hoành phải khó khăn lắm mới leo được lên đây, đủ mệt muốn đứt hơi.

      Đằng sau có tiếng than: “Haizz, mệt chết được, hiểu ai đưa ra cái ý tưởng leo núi dở hơi này vậy...”

      phải còn ai vào đây nữa?

      A Hoành ngoái lại, nghĩ ngợi gì mà đưa tay ra, phía bên kia cũng có cánh tay chìa ra. Chính là Tư Hoán.

      Ngôn Hi sững lại, A Hoành mỉm cười, định bình thản rút tay về như có chuyện gì xảy ra nhưng lại bị Ngôn Hi túm ngay lại. “Ê! nàng này vô tâm thât đấy, người ta đằng sau mệt sắp ngất đến nơi mà bây giờ mới nhớ ra!”

      Tư Hoán khựng lại. rút tay về.

      !” Nhĩ Nhĩ là người leo được lên cao nhất, lúc này quay đầu lại, cười rạng rỡ và vẫy tay với Tư Hoán.

      Tư Hoán nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt ôn hòa rồi bước về phía Tư Nhĩ.

      A Hoành có cảm giác kéo Ngôn Hi như kéo chú heo con.

      “Ngôn Hi, hiểu đeo gì trong ba lô mà nặng thế.”

      “Cũng chẳng có gì, đôi dép, túi ngủ, ít đồ ăn vặt với mười mấy cuốn Tây du kí thôi, toàn là bảo bối của cả!” Ngôn Hi giả bộ nghiêm túc, trông rất tức cười.

      A Hoành tức tối : “Bọn mình chỉ lên núi dã ngoại đêm chứ có phải picnic như học sinh đâu.”

      Ngôn Hi nắm tay A Hoành, lê từng bước , cãi: “ cũng như nhau mà.”

      Trần Quyện xuất với khuôn mặt rạng rỡ cùng trang phục đàn ông, liếc hai người chí chóe nhau, cười : “Tư Hoán, cậu toi rồi nhé!”

      Nét mặt Tư Hoán hết sức bình thản, chỉ nhàng : “Mary, cậu vui mừng trước đau khổ của người khaác hả?”

      Ngón tay Trần Quyện vuốt đuôi mắt theo thói quen. “Tư Hoán, tôi cảnh báo cậu từ trước rồi nhé.”

      Tư Hoán nhìn rừng phong chuyển sang màu đỏ, cười khẩy, : “ phải là A Hoành. Duyên phận giữa A Hoành và Ngôn Hi chưa sâu sắc...”

      Giọng Trần Quyện kèm theo chút giễu cợt: “Đúng vậy, duyên phận của cậu lớn, mười bảy năm trời cơ mà, nếu xảy ra điều gì bất trắc chắc chắn là bạn nối khố cả đời!”

      Từ “bạn nối khố” được Trần Quyện gằn từng chữ .

      Tư Hoán gì, Tư Nhĩ đứng bên cạnh cười khẩy nhưng vờ như nghe thấy cuộc chuyện giữa hai người.

      “Mẹ kiếp! Các cậu đừng như rùa bò thế được , đến lúc bò được lên núi trời tối mất.” Đạt Di vừa leo vừa lầm bầm, để ý đến cuộc tranh cãi ở phía sau.

      “Có mang bật lức ?” Tư Hoán hỏi.

      “Gì cơ?” Đạt Di ngơ ngác.

      “Bật lửa.” Trần Quyện nheo mắt, với giọng khích tướng: “Đừng là cậu mang theo nhé, đêm nay cả đám chết cóng núi Minh Sơn đấy.”

      Núi Minh Sơn nằm ở khu vực ngoại ô, đặc sắc với phong cảnh tự nhiên, ít cảnh nhân tạo, cộng với việc địa hình và độ cao so với mặt nước biển đều phù hợp với du lịch sinh thái nên thu hút được rất nhiều người, đặc biệt là vào mùa xuân và mùa thu, có rất nhiều người đến đây chơi, nhưng có lẽ do cảm thấy an toàn nên số người dựng trại ở lại qua đêm rất ít.

      “Tôi mang đấy, làm gì được tôi!” Tân Đạt Di cự nự.

      Trần Quyện cười khẩy, : “Tôi vốn cũng chẳng kì vọng vào cậu!” rồi cậu ta quay , gọi A Hoành với vẻ ngại ngùng: “A Hoành, cậu có mang bật lửa theo ?”

      A Hoành toát mồ hôi vì bị chú heo nọ hành hạ, vừa lê bước vừa đáp: “Tớ mang, sao, núi có đá đánh lửa.”

      Tân Đạt Di liền cười. “Tại sao mỗi lần có mặt A Hoành đầu cảm thấy có việc gì phải lo nhỉ?”

      Tư Nhĩ nhếch mép : “Hồi tên họ Lục kia còn ở đây, hình như em cũng nghe thấy câu này rồi đấy!”

      Cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi.

      A Hoành ngồi vật xuống tảng đá, có cảm giác như mình chỉ còn chút hơi tàn, chỉ vào chàng hớn hở ngồi bên cạnh. “Ngôn Hi, đừng lôi đồ ra ăn vội, nghĩ lát nào.”

      chàng áo đỏ ngồi khoanh chân dưới đất, cúi đầu xuống balô, móc đồ ăn. “Món sườn, món sườn của tôi đâu, ra ngay, ra ngay!”

      A Hoành khịt mũi, may mà trước đó iau61 mấy miếng sườn trong hộp cơm .

      Chưa kịp mừng Ngôn Hi nhào tới, A Hoành ôm chặt chiếc ba lô, sẵn sàng bảo vệ thành quách của mình.

      “A Hoành, Hoành Hoành, chỉ ăn hai miếng thôi, , miếng thôi, hê hê...” Ngôn Hi nũng nịu.

      Cả đám nổi hết da gà.
      Tân Đạt Di liền ném vỏ chuối sang. “Mẹ kiếp, gã Ngôn Hi này sến tởm quá!”

      A Hoành cố hịn cười, kéo Ngôn Hi vừa xắn tay áo vừa nghiến răng ken két, nghiêm mặt : “ ngồi ở đây, ngồi ngoan năm phút được ăn sườn.”

      “Ok.” Ngôn Hi cười tít mắt, để lộ hàm răng trắng muốt.

      Trần Quyện sở gai ốc, : “Godshy, đây có phải ngôn ngữ của loài tinh nhì?”

      Tư Hoán liền cười. “Cậu chưa quen à? Lúc lên cơn múa may quay cuồng, lúc ngoan hiền như cậu bé lên nhận phiếu bé ngoan.”

      Tư Nhĩ liền “xí” tiếng. “ Ngôn Hi, mười sáu, mười bảy năm nay em cũng chẳng quen được, gì đến Mary, thấy quen mới là bình thường.”

      Tân Đạt Di liền gật đầu phụ họa, chí lí, chí lí.

      Ngôn Hi có vẻ hơi ngại, nhìn Tư Nhĩ, vẻ bẻm mép ngày thường hoàn toàn biến mất, chỉ cười được tự nhiên cho lắm.

      Mọi người mang khá nhiều đồ ăn, ngồi dưới bóng cây râm mát ăn vui vẻ. Giữa chừng, Tân Đạt Di và Trần Quyện thi nhau đấu khẩu, tiếng cười dứt.

      Lúc lên núi là khá muộn, ăn cơm xong, mặt trời chếch hẳn về phía tây và từ từ lặn mất.

      “Nhặt ít củi về đây.” Tư Hoán ngẩng đầu nhìn trời.

      Sáu người chia thành ba nhóm, Đạt Di - Trần Quyện, Ngôn Hi - Tư Nhĩ, Tư Hoán - A Hoành. A Hoành nhìn Tư Hoán, mặc dù thấy khá lạ trước cách phân nhóm này nhưng gì, chỉ nhỉn về phía đông.

      Mấy ngày trước, núi Minh Sơn có nhiều mưa, lá cây rụng nhiều, giẫm lên có cảm giác mềm mềm, rất sễ chịu, thế nhưng cành cây chưa được khô lắm, lấy làm củi cũng hơi phiền.

      “A Hoành, em nhìn đằng trước kìa.” Tư Hoán sực nhớ ra điều gì đó, chỉ về phía trước.

      “Gì cơ?” A Hoành hỏi rồi như phát ra vấn đề. “À, con suối ạ?”

      Tiếng suối chảy róc rách, mặt nước có nhiều lá phong trôi lững lờ

      Tư Hoán liền gật đầu. “Hai năm về trước, khi tốt nghiệp cấp hai, cả lớp du lịch, Ngôn Hi phát ra con suối này."

      A Hoành nhặt ít lá khô, nheo mắt, cười : "Hồi ấy, ấy quay lại rồi ạ?"

      "Hả?" Tư Hoán trợn tròn mắt, đầu mày hơi cau lại tỏ ý thắc mắc.

      "Bỏ học."

      "Hơ, việc đó... là... Hồi ấy Ngôn Hi quay lại rồi." Tư Hoán mỉm cười, cúi đầu, bàn tay phải chạm vào vị trí trái tim.

      Cả hai đều gì nữa, nhặt củi xong quay về, mọi người cũng trở lại.

      Số củi Đạt Di, Trần Quyện nhặt còn dùng được già nửa. Số củi do Ngôn Hi, Tư Nhĩ nhặt phần lớn là xà được.

      "Biết ngay mà." Tư Hoán nhinw hai cậu thiếu gia, tiểu thư. "Thế nên dồn hai đối tượng phiền phức đó vào nhóm mới gây chuyện."

      Chắc là những đứa trẻ sinh ra trong gia đình có điều kiện đều được nuông chiều và chẳng biết mó tay vào việc gì.

      A Hoành nghĩ lát rồi cười thầm.

      Trời mỗi lúc tối, trăng lên cao, lá cây xào xạc trong gió.

      Việc tìm đá đánh lửa do A Hoành phụ trách. Hồi , thường theo cha nuôi lên núi và phải ngủ qua đêm đó, những việc vặt vãnh như nhặt củi, đốt lửa đều làm quen.

      A Hoành bảo mọi người bẻ ít củi khô và chất thành đống, cầm đá đánh lửa lên quệt vài lần rồi ghé sát vào đống củi khô. tia lửa bén vào, lập tức lửa bùng cháy, ánh lửa hắt vào khuôn mặt trẻ trung của các chàng trai, .

      Tân Đạt Di, Ngôn Hi vỗ tay nhiệt liệt, hai chàng nổi hứng đúng lên nhảy vòng quanh.

      “Tôi dám cược rằng, núi Thái Sơn này có ai giỏi giang như con nhà tôi.” Ngôn Hi dang tay ra, cười vẻ tự đắc.

      “Có phải con cậu đâu! Mau lên, khán giả ở dưới nhìn kìa, tiếp tục !” Tân Đạt Di tặc lưỡi, cười rạng rỡ rồi kéo Ngôn Hi nhảy tiếp.

      Tư Hoán và Tư Nhĩ cười ngặt nghẽo.

      A Hoành bất lực, đành lấy tay che mặt.

      “Hai thằng bệnh down!” Từ nãy đến giờ Trần Quyện vẫn bĩu môi, nhưng ý cười lộ trong đáy mắt.

      Hia chàng ngốc đùa cợt hồi, mọi người xúm quanh bếp lửa, Tân Đạt Di hào hứng đề nghị: “Hê hê, bọn mình kể chuyện ma , bầu khí này rất thích hợp để kể về ma quỷ.”

      Tư Hoán, Trần Quyện đều khá bạo, Tư Nhĩ mặc dù từ sức khỏe hơi yếu nhưng cá tính lại mạnh mẽ, thế là mọi người đều gật đầu tỏ ý đồng tình.

      A Hoành đương nhiên cảm thấy có gì bất ổn, có điều khi ngoảnh lại nhìn, dường như Ngôn Hi bị sốc khá mạnh, toàn thân cứng đờ.

      Ngôn Hi từ trước đen đến giờ rất sợ ma quỷ mà.” Tư Nhĩ cười.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 37-2

      Ngôn Hi bực lắm. “Ai bảo bản thiếu gia sợ?”

      “Thế đây bắt đầu kể nhé!” Tân Đạt Di cười ranh mãnh. “Hôm nay lão tử kể chuyện có ở núi Minh Sơn đấy.”

      Cả đám rùng mình, Ngôn Hi là người sởn da gà nhiều nhất...

      “Ba năm trước, nhóm học sinh lên núi Minh Sơn cắm trại như bọn mình hôm nay. Hôm sau quay về, lúc lên xe buýt, bé có mái tóc dài tết thành bím bị quấn vào bánh xe, sau đó, xe chuyển bánh...”

      “Sau đó sao?” Cả lũ nhao nhao.

      Đạt Di cố tình dọa Ngôn Hi, nén giọng thầm: “Sau đó, bé tóc dài ấy bị ô tô lôi xềnh xệch rồi chết.”

      Ngôn Hi sợ quá, mồ hôi túa ra trán.

      A Hoành cau mày, cảm thấy câu chuyện này có vẻ quen quen...

      Mọi người đều nín thở lắng nghe.

      “Rồi mấy năm sau, lại có nhóm học sinh táo bạo nghe kể rằng ở núi Minh Sơn có ma, là ma nữ với bím tóc dài, tranh thủ dịp tốt nghiệp, kéo nhau lên núi Minh Sơn tìm ma nữ đó. Trong đó có chàng to gan, dám bỏ đồng đội tự tìm mình, nhưng đến nửa đêm vẫn chưa tìm thấy...” Đạt Di thao thao bất tuyệt, kể đến chi tiết nào rùng rợn còn cố ý to nhằm tăng thêm vẻ ghê rợn.

      Ngôn HI thẫn thờ nhìn Tân Đạt Di, mồ hôi tong tỏng. A hoành liền cười, khẽ ngoắc lấy ngón tay Ngôn Hi rồi “suỵt” tiếng, nhàng khom lưng đứng dậy.

      Mọi người đều tập trung nhìn Tân Đạt Di nên hề phát động tác rón ra rón rén của A Hoành.

      “Kết quả là có người đứng sau vỗ vai học sinh đó, lông chân của cậu ta dựng hết cả lên, đằng sau có giọng lành lạnh....” Đạt Di nổ văng nước miếng.

      tìm tôi ư?” Có giọng rờn rợn vọng lại.

      Có người vỗ vai Tân Đạt Di cái bộp.

      Tân Đạt Di liền quay phắt lại, ngừng cử động trong giây lát rồi hét lớn: “Có ma aaa!”

      Cả đám sững sờ nhỉn “con ma” đó rồi bình thản tắt đen pin chiếu vào mặt con ma, tóc đen mắt đen, khuôn mặt dịu dàng, xinh xắn.

      kìm được, cả đám liền phì cười.

      Tân Đạt Di thấy có điều bất thường, vừa gào vừa run run quay lại, hóa ra là... A Hoành.

      “A Hoành!!!!” Tân Đạt Di tức nổ đom đóm mắt.

      A Hoành cầm đèn pin, vẻ như suy nghĩ gì đó. “Nếu tớ nhớ nhầm câu chuyện này được chiếu kênh phim truyện lúc nửa đêm mấy hôm trước, hình như tên là Ma tóc dài đúng ?”

      “Tân Đạt Di!!!” Mọi người gầm lên rồi bắt đầu xoa tay.

      Bầu khí rùng rợn lập tức tiêu tan.

      Mọi người chuyện trò thêm lát nữa, dần dần cả đám đều buồn ngủ, liền lôi túi ngủ ra chuẩn bị đánh giấc.

      Còn Ngôn Hi vẫn hào hứng đọc truyện tranh dưới ánh lửa.

      A Hoành lấy lá cây rải xuống nền đất lớp, thấy mềm hơn mới lôi túi ngủ ra, lúc quay đầu, thấy Tư Nhĩ cầm chiếc túi ngủ màu đỏ, hơi khựng lại, khi quay sang phía Ngôn Hi, thấy chàng vẫn đọc truyện tranh.

      “Ngôn Hi, ngủ à?” Tư Hoán kéo túi ngủ sang, mắt díp lại vì buồn ngủ.

      Ngôn Hi lắc đầu, mắt vẫn rời cuốn truyện.

      Thấy vậy, Tư Hoán cười cười rồi nhắm mắt lại, nghiêng người sang bên, như vào giấc ngủ.

      Còn Tân Đạt Di, chỉ mấy phút sau bắt đầu kéo gỗ, chắc cậu chàng mệt lắm.

      Tư Nhĩ cuộn tròn trong chiếc túi ngủ màu đỏ, chúc mọi người ngủ ngon rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

      Lúc đầu Trần Quyện ngủ mà loanh quanh hồi lâu, thấy Ngôn Hi có động tĩnh gì cũng chán, ngáp ngắn ngáp dài rồi chui ra chỗ cách đống lửa xa nhất, ngoẹo đầu ngủ mất.

      Còn A Hoành giả vờ ngủ say từ lâu.

      Nhắm mắt cho đỡ mệt, biết bao lâu trôi qua, đến khi tiếng bước chân của Ngôn Hi xa dần, mới từ từ mở mắt ra.

      liền theo dấu chân nền đất ướt và lặng lẽ bước đến.

      Tại nơi dấu chân biến mất, quang cảnh chợt bừng sáng.

      Ánh trăng vằng vặc, mặt hồ phẳng lặng, chàng trai kia ngồi bờ cát, lưng hơi gập xuống, mắt nhìn về phía xa, thân hình mảnh dẻ nhưng dường như kiên trì đợi chờ điều dì đó. A Hoành sực nhớ đến những bông lúa mạch vàng óng đung đưa dưới ruộng ngày hè.

      “A Hoành.” Ngôn Hi phát ra tồn tại của từ lâu nên vẫy tay từ xa.

      buồn ngủ à?” hỏi.

      “Mắt to hơn mắt người klhác nên lúc buồn ngủ cần nhiều thời gian hơn mới có thể chợp mắt được.”

      “Tại sao lại đưa túi ngủ cho Tư Nhĩ?” A Hoành khẽ cau mày.

      phát ra khi Tư Nhĩ lấy chiếc túi ngủ màu đỏ đó ra.

      “Nhĩ Nhĩ bảo quên mang.” Ngôn Hi cười, đôi mắt to tròn híp lại.

      “Em nhớ l;úc lấy đồ ăn, ràng Nhĩ Nhĩ có lôi ra túi ngủ màu tím mà.”

      cũng nhìn thấy.” Ngôn Hi gật đầu.

      “Thế rồi sao?”

      “Nhưng con bé lại bảo mang .” Ngôn Hi tiếp tục cười.

      A Hoành “ờ” tiếng rồi vốc lấy nắm cát, để cát tự trôi tuột qua kẽ ngón tay, hết lần này đến lần khác.

      Trò chơi vô vị.

      “A Hoành, để dùng cát để kể chuyện cho em nghe nhé!”

      A Hoành khịt mũi gật đầu.

      “Nhìn cho kĩ nhé!” Dưới ánh trăng, bàn tay thon dài, trắng ngần khẽ vỗ hai cái.

      Đôi bàn tay đó vốc nắm cát rồi rải đều xuống đất, giọng Ngôn Hi đều đều: “Ngày xưa có chàng trai, là người ngoài hành tinh còn đẹp hơn tất cả các chàng trai khác trái đất...”

      Ngón tay trỏ vủa Ngôn Hi tựa như cây gậy có phép thần, vạch vài nét dưới mặt nền cát, chỉ mấy nét ngắn ngủi ra khuôn mặt với nụ cười tươi tắn, đôi mắt to tròn, tóc mái bồng bềnh.

      "Sau đó, ngày nọ, đột nhiên cậu ta lại thích rất dữ dằn, nhưng mỗi khi mỉm cười lại rất dễ thương."

      Đầu ngón tay lại tạo ra những nếp tóc tóc mái của chàng trai, năm ngón tay trái cào , tạo thành mái tóc xoăn tự nhiên, điệu cười nhếch mép được sửa thành nụ cười hết sức ấm áp, đáng .

      Ngay lập tức, chiếc gậy thần kì của nhà ảo thuật nưu được phù phép, chàng đẹp trai, cao ngạo lại biến thành dễ thương, tinh nghịch.

      A Hoành cảm thấy, vẻ ngưỡng mộ lộ trong ánh mắt mình.

      "Mặc dù chất giọng hay nhưng chàng trai vẫn muốn hát cho nghe bài, bài Fleeting time mà cậu thích nhất.

      Oh, time is fleeting in my world, but always in your way. When life is a photo, you are in my photo and stop dat after day."

      Ngôn Hi khe khẽ hát rồi lướt năm đầu ngón tay xuống hình , ngay lập tức, hình ảnh đó lại biến thành rất nhiều nốt nhạc sinh động.

      “Tuy nhiên... rằng ấy hiểu, tưởng chứng bệnh lạ của chàng trai chưa khỏi hẳn, sau đó ấy sợ quá liền bỏ chạy mất.”

      Ngôn Hi lại vốc nắm cát, dưới ánh trăng, cát được thả xuống từ từ, phủ kín các nốt nhạc.

      Ttấ cả trở về như lúc ban đầu.

      A hoành thầm nghĩ lát rồi đưa ra kết luận: “Ngôn Hi, thầm Lâm Loan Loan à?”

      Ngôn Hi ngáp dài, uể oải đáp: “Đúng vậy, ngoài Ôn Tư Hoán biết, gần như cả thế giới đều biết.”

      “Sau đó, có phải Lâm Loan Loan thầm Tư Hoán ?” A Hoành sực hiểu ra vấn đề.

      Ngôn Hi liền liếc xéo A Hoành. “Ngố đấy, từ lâu Tư Hoán và Lâm Loan Loan vẫn nhau mà.”

      “Chuyện này cả thế giới cũng biết hả?” A Hoành hỏi với vẻ ngắc ngứ.

      “Ừ, chỉ có Ngôn Hi là biết.” Ngôn Hi lẩm bẩm.
      Iluvkiwi, Sweet youlinh doan thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 38

      Hai màn kịch

      Năm học mới bắt đầu.

      Với điểm số của Ngôn Hi khi xếp chỗ ngồi, chắc chắn thể ngồi cạnh A Hoành được.

      Bạn bè cùng lớp cũng gần gũi với A Hoành hơn, đều cảm thấy này thà, học hành lại giỏi giang, ngồi cạnh chắc chắn có gì là thiệt. Thế nên, năm nay A Hoành là nhân vật được săn đón nhiều nhất.

      Kết quả, do điểm số của Trần Quyện nổi bật hơn nên chàng thẽ thọt chạy đến chỗ A Hoành. “Người em, có duyên quá nhỉ!”

      A Hoành liền cười khúc khích. “Đúng vậy, có duyên quá!”

      Giữa đám đông lố nhố, Tân Đạt Di gườm gườm bước tới, thể thái độ vui mừng trước đau khổ của người khác. “Gay, hê hê, cậu toi rồi!”

      Trần Quyện hiểu vấn đề, nhưng móng tay sơn màu tím nhạt chĩa về phía Tân Đạt Di. “Hừ, tên khỉ đột này biến thành quạ đen miệng độc từ bao giờ vậy? Cậu mới toi ấy! Có tin bà đây ngoạm chết cậu , hứ!”

      Đúng lúc đó, Ngôn Hi mặt hầm hầm vào, vứt ba lô lên bàn Trần Quyện, nhướng mày, gườm gườm : “Sao đây, cậu tự hay để tôi tiễn cậu đoạn?”

      Trần Quyện trợn tròn mắt, thấy thái độ của Ngôn Hi dữ dằn như vậy, nhớ đến những lần bị trừng trị trước liền ỏn ẻn cười, đứng dậy. “Đâu có, đâu có, mời cậu Ngôn ngồi ạ, tiểu nhân dám phá vỡ giây phút đoàn tụ của hai cha con, đáng tội chết ạ.”

      “Mẹ kiếp, đúng là cái giọng thái giám!” Tân Đạt Di tỏ vẻ khinh bỉ.

      Trần Quyện chậm rãi : “À, Tân thiếu gia giỏi giang rồi, sau này tiểu nhân còn phải dựa vào thiếu gia nhiều ạ.”

      Ngay lập tức, chàng ngồi bịch xuống bên cạnh Tân Đạt Di.

      Bốn mắt nhìn nhau nảy lửa.

      Bên ngoài song sắt, à , những kẻ đứng ở ngoài chờ đến lượt mình được xếp chỗ đều than: “Mấy người xem, mối tình tay tư trắng trợn quá! Vốn là Tân Đạt Di thầm Ôn Hoành, Ôn Hoành với chàng họ Tân liếc mắt đưa tình, rất tình tứ, kết quả là người đẹp Ngôn Hi vì chia tay với Mary, thấy cảnh đó bị kích thích, cảm thấy hoa dại thơm bằng hoa nhà, để nước chảy chỗ trũng, thế nên mới vác dao cướp người của người em, diễn vở kịch loạn luân chấn động tình cha con với Ôn Hoành, để lại Tân Đạt Di và Mary khóc ngất vì tình, mượn rượu giải sầu, tiều tụy lao đao, trái tim tan nát...”

      Bên trong song sắt, à , kẻ được xếp chỗ ngồi lại ngân ngấn nước mắt. “Ngược quá, ả ngồi cạnh Mary chắc chắn phải là mụ mẹ kế kinh khủng, mẹ kế hạng nặng!!!”

      Lần đầu tiên A Hoành được nghe Tư Nhĩ chơi đàn piano trong buổi live show của nhân dịp Ngày của mẹ. A Hoành hiểu gì về nhạc mà chỉ thấy hay tuyệt vời, đôi bàn tay đó lướt nhanh phím đàn, bắt mắt vô cùng.

      Khi giai điệu kết thúc,tiếng vỗ taytrong hội trường nổi lên như sấm.

      Tư Nhĩ mặc chiếc váy trắng, cần cổ trắng ngần, kiêu sa. đứng lên và rời khỏi cây đàn piano, cầm micro lên, tiếng vỗ tay vẫn chưa dứt, giọng khá rụt rè và chân thành. :”Con xin cảm ơn mẹ, người mẹ mà con nhất đời.”

      Sau đó, bà Uẩn bước lên sân khấu với đôi mắt đỏ hoe, ôm chặt kia, động tác vô cùng ấm áp, lưu luyến. “Đây là báu vật quý giá của tôi các bạn ạ.”

      Tiếng vỗ tay lại nổi lên như sấm.

      Từ đầu đến cuối, A Hoành vẫn mỉm cười, nhưng cảm thấy bên tai đau nhói.

      Ngôn Hi nhìn bằng ánh mắt rất lạ, trông có vẻ luống cuống. mặc bộ âu phục trắng sang trọng, nhưng lại xắn tay áo lên, hai tay bịt chặt tai , miệng lẩm bẩm điều gì đó.

      Ngay lập tức, thế giới chìm trong im lặng.

      Cco mỉm cười, nhìn miệng Ngôn Hi mấp máy, cố gắng lắp ráp các từ lại với nhau:”Ngoan... ngoan... ngoan... A Hoành... của bọn ... nếu ...được học piano... ... chắc chắn... chơi... hay hơn thế...”

      như vậy ?

      A Hoành khịt mũi, cười khúc khích, : “Ngôn Hi, bỏ tay ra, bịt thế đau tay em quá.”

      Ngôn Hi liền buông tay ra, hai chân quỳ ghế, mặt quay vào , mắt cười híp lại thành dòng kẻ. “ đấy, đấy, A Hoành, em phải tin .”

      A Hoành, em phải tin . Nếu em cũng được học piano từ khi còn như thế chắc em là báu vật trong số các báu vật.

      Tư Hoán thôi nhìn lên sân khấu nữa mà quay sang nhìn hai cậu kia, hỏi với vẻ quan tâm: “ chuyện gì mà vui vậy?”

      Ngôn Hi liền trề môi. “Bí mật.”

      Tư Hoán càng tò mò hơn. “Đến tôi cũng được hả?”

      Ngôn Hi thèm quan tâm. “Đầu óc bã đậu, bảo là bí mật rồi mà.”

      Tư Hoán cười buồn. “Điều bí mật của cậu biến thành điều bí mật đối với tôi từ bao giờ vậy?”

      Tranh thủ lúc có người sân khấu phát biểu cảm nghĩ, phía dưới vỗ tay rào rào, Ngôn Hi cười tủm tỉm. “Cậu gì vậy? Ồn quá, chẳng nghe thấy gì cả.”

      Các chuyên gia đều đưa ra lời đánh giá cao nhất về trình độ biểu diễn của Tư Nhĩ.

      Ngôn Hi cũng tỏ vẻ nghiêm túc. “Con à, đây là niềm hứng thú rất quý tộc và cũng rất dễ buồn ngủ.”

      Tuy nhiên, trong cuộc sống vô vị này, chúng ta cũng có thể dễ dàng tìm thấy niềm vui.

      Như từ căn gác chất đầy đồ chơi hồi , Ngôn Hi tìm được cái đàn organ bỏ quên từ lâu, sau đó ngồi tìm lại cảm giác bên phím đàn gần như mọc rêu, bảo A Hoành chọn đại, bấm phím nào bấm.

      Ngôn Hi : “A Hoành à, tại sao cảm thấy bây giờ rất giống với mấy kẻ trong các shop gì đó nhỉ?”

      A Hoành nhìn khuôn mặt trắng ngần của Ngôn Hi, rụt rè hỏi: “Trai gọi hả?”

      Ngôn Hi tức đến hộc máu. “ ràng là tay chơi organ trong khách sạn mà. Trời cao đất dày ơi, rốt cuộc phương pháp giáo dục của gia đình tôi xảy ra vấn đề gì chứ?”

      Nét mặt A Hoành biểu lộ cảm xúc. “Chỗ nào cũng có vấn đề.”

      Ngôn Hi hậm hực. “Lão tử làm nữa, thôi, hôm nào lão tử mời ăn, bọn mình nghe bọn họ chơi đàn, hát hò!”

      Sau đó, cả hai mặc quần bò, áo phông đến nơi được gọi là nhà hát nổi tiếng nhất cả nước. Những ngày gần đây, nhà hát đón đoàn kịch nổi tiếng của Mỹ đến biểu diễn, tổng cộng có ba mươi ba ca biểu diễn, diễn xong là khăn gói quả mướp về nước, rất cá tính.

      A Hoành tìm hồi lâu mà thấy cửa bán vé đâu. Ngôn Hi gọi điện thoại, lát sau, người mặc com lê, thắt cà vạt đến kính cẩn đưa vé cho hai người.

      A Hoành liền thở dài. “ đúng là con ông cháu cha, chủ nghĩa tư bản quá!”

      Ngôn Hi liền đáp: “Xí, em thử lôi cái tên Ôn Mộ Tân ra, xem xem độ khom lưng kính cẩn của người đó có chủ nghĩa tư bản hơn !”

      A Hoành tiu nghỉu, đúng là như vậy . Rồi xúm vào xem vé. “Tên vở kịch là gì vậy?”

      Ngôn Hi nhìn ngang nhìn dọc hồi lâu rồi bình thản đánh vần: “M-O-U-S-A-I”.

      A Hoành liền viết lại lên lòng bàn tay: Mousai.

      ... Muses? Nữ thần Muses ư?
      Hai người ngồi ở hàng ghế phía , thấy cũng hồi hộp, thử nhìn mà xem, Muses của quốc gia theo chủ nghĩa tư bản có khác, trang phục cũng quý phái hơn.

      Ngôn Hi chớp đôi mắt to tròn rồi : “A Hoành, ngoài chất giọng hơi cao ra, em có hiểu họ hát những gì ?”

      Ghế ngồi bên cạnh có tiếng “hừ” đầy vẻ giễu cợt, coi thường, ngoảnh sang thấy đối phương mặc com lê, giày da rất chỉnh tề.

      Ngôn Hi cầm túi bỏng ngô, bực bội : “Hứ, hiểu tiếng có gì là ghê gớm, giỏi tiếng dân tộc ở châu Phi xem sao! Mẹ kiếp, kì thị chủng tộc, xí!” Rồi chàng trợn trừng mắt lên.

      Người kia thể thái độ gì nữa.

      A Hoành liền cười. “Bớt nóng , đúng là hồng nhan gây họa.”

      Ngôn Hi ngơ ngác. “Em ai vậy?”

      A Hoành vờ như biết gì, chỉ vào người phụ nữ có làn da trắng ngần, mặc bộ váy xòe màu kem, hát giọng cao và : “Muses.”

      Ngôn Hi ghé sát vào tai A Hoành, nghiêm nghị hỏi: “ ấy gây họa cho ai vậy?”

      A Hoành cố nhịn cười. “Nhiều người lắm.”

      Ngôn Hi nhìn lên sân khấu, đúng thời điểm cao trào của hồi kịch, chàng họa sĩ trẻ nghèo khổ Lucifer tình cờ gặp nữ thần Muses khi bà truyền tải nguồn cảm hứng cho nhân gian và đem lòng nữ thần từ cái nhìn đầu tiên.

      Trong hồi cuối cùng, sân khấu vẫn là chàng họa sĩ trẻ nghèo khổ Lucifer. Chàng được hưởng vinh hoa phú quý nhờ cảm hứng mà Muses trao cho.

      Ngyà ngày chàng vẫn qua lại trong con ngõ tối tăm, bẩn thỉu, động tác chậm chạp, vụng về, ngơ ngác nhìn xung quanh, vì ổ bánh mì mà phải làm thuê nặng nhọc.

      Trước đây, hầu hết thời gian chỉ dành cho việc vẽ tranh, cỏn bây giờ chàng chỉ ngồi thẫn thờ, ngơ ngác, đổi lại chỉ nhận được ánh mắt đầy vẻ mỉa mai và giễu cợt của nữ thần Muses trong điện.

      Khi Muses lần nữa trở lại trần thế để truyền cảm hứng cho thi nhân, người đàn ông đó - Lucifer vĩnh viễn rời xa nhân gian.

      Nữ thần cao quý nhìn tấm bia đá, khuôn mặt mãi mãi kiêu hãnh, xinh đẹp lập tức già nua thấy , cảm giác đau đớn đến tột độ.

      Bên có viết: Gã điên nực cười, họa sĩ tự móc mắt thành kẻ mù lòa Lucifer.

      Chàng cần nguồn cảm hứng mà nàng trao, chàng thà nhìn thấy cảm hứng của mình. Từ bỏ vỏ bọc vốn thuộc về chàng họa sĩ, chỉ đơn thuần là Lucifer, chỉ vì Lucifer ngây thơ ngã vào lưới tình.

      “Người đàn ông này ngốc quá!” A Hoành lắc đầu.

      “Nữ thần này tuyệt tình quá!” Ngôn Hi thở dài.

      Hai người nhìn nhau cười.

      luôn đứng cương vị của phụ nữ để xem xét vấn đề, còn luôn mang theo tư duy của đàn ông. Tự nhiên cảm thấy hụt hẫng vô cùng, tại sao chúng ta lại xem những cái buồn thảm như thế này nhỉ?

      “Bao lâu rồi bạn chưa khóc to?” A Hoành nhớ đến giọng truyền cảm, mùi mẫn của chị Thanh Tâm radio.

      Câu này đặt ở phương trời nào cũng chuẩn. “Ờ, em nghĩ tụi mình xem vở kịch mùi mẫn này chỉ là để tìm cho mình lí do để khóc.”

      Ngôn Hi ngẩn tò te đáp: “Hôm trước vừa khóc, em quên rồi à, hôm mà kê đàn piano bị đè vào chân đó.”

      A Hoành liền cười khúc khích. Chưa gặp ai ngố như chàng này, kê đàn mà để đàn đè vào chân. Đè vào thôi, lại còn khóc ngon lành nửa tiếng đồng hồ, đến Tân Đạt Di nhà ở cách khá xa còn phải gọi điện thoại sang hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy A Hoành? Tiểu Khôi nhà cậu bị con Kho Tộ mổ à? Hứ, con cẩu ngố lại còn thích gào như vậy vứt cho xong! Hôm nào tớ tặng cho cậu con chó Pug thuần chủng, đảm bảo khóc hay hơn con Tiểu Khôi nhiều!”

      Ngôn Hi vừa quệt nước mắt vừa mài dao, lão tử giết nhà ngươi!

      A Hoành ôm con Tiểu Khôi mà cười ngặt nghẽo, chỉ tiếc là nó biết mình cũng đóng vai chính trong vở kịch này, ngờ nghệch nhìn con Thịt Kho Tộ bay vòng đầu. Thịt Kho Tộ đảo mắt liên hồi, tỏ vẻ thèm chấp: Con chó ngớ ngẩn kia, nhìn cái quái gì chứ, chửi nhà ngươi đấy!

      Lúc rời nhà hát trời sẩm tối, hai người đường, đầu thu se se lạnh.

      Ngôn Hi sực nhớ ra điều gì đó, bèn thò tay vào túi áo, lúc sau xòe tay ra, giữa lòng bàn tay là viên bi ve trong suốt.

      “Tép nhờ đưa cho em đấy, nó bảo ở trường đấu mãi mới giành được viên bi ve này đó.”

      A Hoành mân mê viên bi ve. “Tại sao Tép trực tiếp đưa cho em?”

      Ngôn Hi đặt hai tay ra sau gáy. “Sợ em mắng nó ham chơi, lười học thôi.”

      A Hoành rụt rè nắm tay lại, cười : “Em mắng nó bao giờ đâu? Đúng là đổ oan cho người tốt.”

      “Dạo này sức khỏe của ông nội Tép được tốt lắm.” Ngôn Hi chuyển chủ đề, giọng buồn buồn.

      A Hoành im lặng, cũng biết chuyện này. Gần đây trong lúc dọn hàng, cụ Hà thường ho khù khụ, mỗi lần chợ qua đó, cũng đứng chào từ xa, lần nào cũng thấy nét mặt cụ rất khổ sở, cố gắng nhịn ho để chào .

      “Nếu phải là Tép tốt biết bao.” Giọng A Hoành nghẹn ngào.

      Ngôn Hi liếc , hỏi: “Em gì cơ?”

      “Cu Tép còn như vậy. Nếu đổi lại là em, chắc chắn em gánh vác được cho gia đình.” thở dài, cảm thấy có điều gì đó rất tiếc.

      “Thứ lỗi vì tôi ngắt lời Ôn nương, hình như chỉ lớn hơn hà Hạ tuổi rưỡi thôi nhỉ?” Ngôn Hi cười khẩy.

      A Hoành bình thản nhìn chàng, hiểu tại sao tự nhiên lại cáu kỉnh như vậy...

      “Ngôn Hi, nhỡ cụ Hà...” A Hoành dám nghĩ đến tình huống xấu ấy, mặc dù bình thường cụ Hà rất khỏe mạnh, nhưng đến tuổi xế chiều rồi, ai lường trước được chuyện gì...

      Ngọn Hi cười khẩy, : “Cái mà chính là chuyện này, A Hoành, nếu sau này trong nhà có thêm cái bát, đôi đũa em có cảm thấy vất vả ?”

      A Hoành ngẩn tò te, câu của Ngôn Hi vẫn ám ảnh trong đầu, đến cuối, chỉ còn đọng lại hai chữ “trong nhà”.

      Ờ, là nhà Ngôn Hi, đó cũng là nhà A Hoành ư? đến nước phải xin ý kiến của về thành viên trong gia đình rồi ư?

      “Ngôn Hi, em là ai, là ai...” hỏi , giọng ngắt quãng, bất giác mắt đỏ hoe.

      Câu này chẳng buồn cười chút nào cả, thể mỉm cười như khi nhìn mẹ hay Nhĩ Nhĩ, mà chỉ có thể luống cuống, tay chân như bị thừa.

      Ngôn Hi thở dài, vươn tay ôm chặt.

      “Em là ai nhỉ? Để nghĩ xem nào, thể quay về với Vân Hoành của ngày trước, thể tới Ôn Hoành trong tương lai, A Hoành bên cạnh chỉ có gã Ngôn Hi điên điên khùng khùng, biết em định là A Hoành nào?”

      A Hoành, khi từ lâu lắm rồi còn gọi em là Ôn Hoành, chỉ gọi em là A Hoành, em lựa chọn cách nào?

      thường so sánh cách nào nghe hay hơn, cách nào khiến em cảm thấy mình vẫn là đứa trẻ có thể làm nũng, cách nào khiến A Hoành của có thể hạnh phúc hơn?

      luôn cảm thấy mình là người hẹp hòi, ích kỉ, tầm thường, thế giới này đối xử công bằng với . Tuy nhiên, em phải hết sức vất vả khi đè nén nổi hận cho . nghĩ, ngoài việc báo đáp em bằng tình thân mà em thiếu thốn nhất còn cách này hay hơn nữa ...
      Iluvkiwi, Sweet youlinh doan thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 39

      Quái thú lông xanh cũng rất quan trọng

      Hôm ấy là ngày cuối tuần cuối thu, mặc dù có nắng nhưng gió thu vẫn làm lá ngô đồng rụng lả tả.

      Ngôn Hi buông máy game xuống để nghe điện thoại, sau đó lại cúp máy, vội vã khoác thêm chiếc áo gió màu kem và lao ra khỏi nhà.

      “Sao mà phải vội như thế, đến cơm cũng bỏ ư?” Tư Hoán thắc mắc. và Ngôn Hi chơi game cả buổi sáng, đầu óc mụ mẫm, vừa nãy bà Trương vào giục mấy lần, bảo họ xuống ăn trưa, ai ngờ đến hồi gay cấn, thể nào mà dứt ra được.

      “Ăn cơm!” Ngôn Hi gầm lên.

      Tư Hoán giật bắn mình.

      Sau đó, chàng kia liền phi huỳnh huỵch xuống lầu, vừa chạy vừa ca thán: “Haizz, con này phiền phức quá, quái thú lông xanh của ta vừa mới qua mười tám cửa bị điện thoại của con chặn lại. Tư Hoán, cậu mang em về , lão tử trả hàng, trả hàng đấy!”

      Sau đó loạng choạng giày, thoắt cái thấy tăm hơi.

      Chắc là A Hoành gọi điện bảo Ngôn Hi về nhà ăn cơm. Tư Hoán cau mày lẩm bẩm: “Trả hàng, cậu có dám ?”

      Tháng ngày của hai cậu đó vẫn như xưa, tốt tệ. Mặc dù tiếng nụ cười nhàng, ấm áp của A Hoành là giai điệu chính của câu chuyện nhưng khi Ngôn Hi chơi game đến mức để cơm canh nguội ngắt chắc chắn bị ăn mắng.

      “Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều em phải phụ đạo cho Tép.” A Hoành hâm nóng thức ăn xong xuôi, vừa cầm ba lô vừa ra cửa.

      “Mấy giờ em về?” Miệng Ngôn Hi nhồm nhoàm thức ăn. “Vẫn bốn giờ chứ?”

      A Hoành nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày đáp: “Chưa chắc. Hôm nay em muốn trông hàng cho cụ Hà lát. Nhưngchắc chắn về trước bữa tối.” đợi Ngôn Hi trả lời, vội vàng ra khỏi nhà.

      Ngôn Hi tận mắt nhìn thấy A Hoành ra khỏi nhà trong trạng thái gọn gàng, sạch . Sau đó, vô cùng hối hận, nếu như mình tập trung chơi game để tên quái thú lông xanh qua được cửa thứ mười tám tốt biết bao, nếu như mình đến quán cụ Hà sớm hơn tốt biết bao.

      Mặc dù biết tính mình lập dị nhưng thực tế những lần thực tức giận lại phải là nhiều. Tuy nhiên, ngày hôm ấy, chỉ muốn trút hết mọi bực dọc lên những kẻ đó.

      Buổi chiều, kim đồng hồ chỉ bốn giờ kém, nhận được cú điện thoại, giọng rất nghiêm nghị: “ là người nhà của Ôn Hoành đúng , ấy gặp tai nạn...”

      Lúc ấy, Ngôn Hi chơi game, đầu óc tập trung. “Gì cơ, gì cơ?” Đến khi sực hiểu ra vấn đề, đầu óc ù , tựa nhưbị ai đó giội chậu nước lạnh từ đầu tới chân. gầm lên trong điện thoại, cảm thấy tim phổi mình run lên bần bật: “Mẹ kiếp, lại lần nữa xem nào!”

      Đầu bên kia giật bắn mình. “Ờ...Khi ấy dọn hàng, chiếc xe ba bánh hỏng phanh nên đâm vào chiếc xe Benz.”

      Ngôn Hi chưa bao giờ cảm thấy trí tưởng tượng của mình lại phong phú như thế, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh A Hoành đạp chiếc xe ba bánh của cụ Hà rồi đâm vào con quái vật bốn bánh chạy với tốc độ cao, sau đó tiếng va chạm cực lớn vang lên, cuối cùng là đống sắt vụn...

      Trong đầu như có cuốn phim tua tua lại nhiều lần.

      “Bệnh viện nào?”

      “Hả?” Đầu bên kia ngơ ngác.

      “Mẹ kiếp, tôi hỏi là A Hoành ở bệnh viện nào?” cầm ống nghe mà lòng bàn tayướt nhẹp mồ hôi.

      “Mời đến ngay đồn công an XX, ấy ở đây.” Trực giác mách bảo người đó rằng ta gặp phải đối tượng khó chơi, thế nên ta chỉ vắn tắt như vậy rồi cúp máy và lấy tay quệt mồ hôi.

      Khi Ngôn Hi phi tới đồn công an bạn ngồi thụp ở góc tường, khuôn mặt trắng trẻo lấm lem bùn đất, nhìn thấy vào, tự nhiên A Hoành có cảm giác vô cùng ấm ức, rồi mỉm cười nhìn vẻ áy náy.

      cảnh sát trẻ bước đến, hỏi: “Cậu là Ngôn Hi đúng , bé này nhờ tôi thông báo cho cậu đến. Chiếc xe ba bánh của ấy đâm vào chiếc ô tô đỗ.” Nghe giọng biết ta chính là người gọi điện thoại lúc nãy.

      A Hoành có vẻ luống cuống, cảm thấy thực phiền cho Ngôn Hi. “ Ngôn Hi, em xin lỗi, xin lỗi...”

      “Đứng dậy.” Ngôn Hi để mắt tới cảnh sát mà trợn mắt với A Hoành, cảm giác đôi mắt đó gần như chiếm nửa khuôn mặt.

      A Hoành ngập ngừng lát rồi đứng dậy.

      “Bị đau ở đâu ?” Ngôn Hi nhìn , hỏi khẽ.

      A Hoành cười mỉm, vừa lắc đầu vừa giấu cánh tay ra đằng sau.

      “Đưa tay ra xem nào.” Ngôn Hi vừa dỗ dành vừa ra lệnh.

      A Hoành liền mỉm cười. “Chỉ là vết thương thôi, sao đâu .”
      Ngôn Hi nhìn chăm chú. A Hoành biết làm thế nào, đành thở dài rồi đưa tay ra. Mu bàn tay có hai vết sưng rớm máu, còn cổ tay bị trượt da, sưng vù lên. ngẩng lên, A Hoành lại mỉm cười nhàng với .

      Phía sau có người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước vào, vẻ mặt hầm hầm. “Con bé này là người nhà cậu hả? Cái xe ba bánh của con bé đâm vào chiếc Benz mới mua của tôi, cậu bảo giải quyết kiểu gì đây?”

      A Hoành tỏ ra vô cùng áy náy, từ đầu đến cuối đều cúi đầu nhìn xuống. “Cháu xin lỗi chú ạ, phanh xe bị hỏng. phải cháu cố tình làm như vậy, cháu thành xin lỗi chú.”

      Người đàn ông kia vẫn hằm hằm quát: “ xin lỗi suông có tác dụng gì? Phanh xe hỏng là lí do ư? Phanh xe hỏng đừng ra dọn hàng!”

      A Hoành khẽ kéo áo người đàn ông đó, rụt rè : “Chú đừng giận, cháu đền cho chú ạ.”

      Ông ta lại hất tay A Hoành ra và nhìn với ánh mắt dè bỉu, giọng hằn học: “Sửa xe đầu đường nghèo kiết xác làm sao mà đền nổi? Con Benz đó tôi mua cả trăm nghìn tệ chứ ohair con xe rách nhà ! phải tôi coi thường đám người nghèo như đâu, nghèo thôi, tiếng phổ thông còn chưa sõi, chẳng có chút tố chất nào, cái thành phố B này sớm muộn gì cũng bị đám người nghèo các làm cho dơ bẩn!”

      A Hoành cúi đầu, hề hé răng nửa lời.

      Viên cảnh sát hắng giọng mấy tiếng, chắc cũng cảm thấy người đàn ông kia quá lời.

      Ngôn Hi lập tức túm cổ áo người đàn ông đó và gầm lên, gân xanh nổi các đốt ngón tay. “Mẹ kiếp, ông là cái thá gì chứ! Cũng chỉ là con xe Benz mà dám thể ta đây đại gia với lão tử! Đừng là xe Benz, kể cả bé nhà tôi đâm vào BMW, Rolls-Royce, Bentley hay Bugatti, kể cả bốn con cùng bị đâm lúc, lão tử cũng dư sức đền!”

      Người kia giật bắn mình, vừa chỉ tay vào viên cảnh sát vừa lắp bắp: “Đồng chí cảnh sát, nhìn thằng nhãi này xem, các đồng chí có trách nhiệm gì thế?”

      Ngôn Hi gầm to đến nỗi đỏ mặt tía tai, miệng thở hổn hển: “Lão tử như thế đấy, có vấn đề gì ! Lão tử, cha lão tử, ông lão tử đều là người thành phố B, tổ tông tám đời của lão tử đều là người thành phố B, người thành phố B bản chất là như thế đấy, có vấn đề gì ? Mẹ kiếp ông rêu rao ông là người thành phố B, khi ông nội lão tử đánh nhau để giải phóng thành phố B, có khi ông ngồi gặm đất chứ chẳng chơi!”

      Người đàn ông kia mắt chữ A mồm chữ O, chưa gặp người nào mồm miệng ghê gớm như vậy.

      Viên cảnh sát cũng giật nẩy mình, thấy việc bị làm cho to chuyện, bèn bước đến giữa hai người, với Ngôn Hi: “Cậu buông tay ra, hơi quá đà rồi đấy!”

      Ngôn Hi cười gằn, tay càng túm chặt hơn. “ ngoan ngoãn, chỉ vì dọn hàng mà thương tích đầy mình thế này, lại còn bị các ông bắt nạt, tôi quá lời ở đâu? Quá lời chỗ nào?”

      Thấy người đàn ông kia bị Ngôn Hi túm cổ áo sắp nghẹt thở, viên cảnh sát bắt đầu nổi cáu, cầm gậy cảnh sát chỉ vào Ngôn Hi. “Cậu bỏ tay ra ngay!”

      Ngôn Hi liền lôi ngay cây gậy của viên cảnh sát, ném thẳng xuống đất, nhìn ta với ánh mắt khinh miệt, quát: “Hôm nay ông ta xin lỗi em lão tử, lão tử quyết chịu buông!”

      Viên cảnh sát cũng bắt đầu bực. “Cậu định hành hung cảnh sát đúng ?”

      “Tôi hành hung cảnh sát đấy, định làm gì nào?” Ngôn Hi ngoái lại nhìn A Hoành, thấy chiếc áo gió của lấm lem bùn đất, tự nhiên mắt đỏ hoe. “Em tôi chịu nổi ấm ức này!”

      A Hoành bắt đầu cuống. “Ngôn Hi, buông tay ra, buông tay ra ngay!”

      Ngôn Hi im lặng mấy giây, nhìn A Hoành chăm chú, ánh mắt vừa dịu dàng vừa có cái gì đó là lạ.

      “Ngôn Hi, em ấm ức, hông ấm ức chút nào.” A Hoành nhìn , , giọng nghẹn ngào. Bất chợt nước mắt chịu nghe theo điều khiển của não bộ mà rơi lã chã.

      Ngôn Hi sững lại, buông tay ra rồi bước đến trước mặt A Hoành, ôm vào lòng. Sau đó, A Hoành gục vào lòng và khóc ngon lành như đứa trẻ.

      Ngôn Hi chỉ biết đưa tay lau nước mắt cho , bàn tay còn lại vỗ nhè lưng rồi trêu: “ ấm ức em khóc cái gì?”

      A Hoành vẫn tiếp tục khóc, vừa khóc vừa khịt mũi, giọng nghẹn ngào: “Em biết, lúc đầu ấm ức, nhìn thấy tự nhiên lại tủi thân.”

      cũng tủi thân đây này. Con quái thú lông xanh của lại vì em mà tạch rồi!” Ngôn Hi cười rạng rỡ nhưng mắt vẫn đó hoe.

      Chuyện lớn như thế, và em mạnh mẽ như thế mà lại dễ dàng bị đối phương đánh bại.

      Những lúc nhàn nhã, Ngôn Hi rất hay suy nghĩ.

      Mười năm qua, mặc dù có khá nhiều va chạm, xô xát, , kể cả ở bên nhau nhưng cả hai cũng vẫn sống cách tích cực theo tấm chân tình của riêng mình. Thậm chí thỉnh thoảng còn lấy làm mừng vì ở bên nhau nên nỗi ấm ức dù lớn đến đâu cũng bị đánh bại.

      Và thế là, thích mặc áo gió màu xám, với mái tóc đen và đôi mắt đen láy luôn sống cuộc sống đời, là chiếc gai mềm mại trong đáy mắt mà thể rút ra được. Thỉnh thoảng vì ấm ức của mà chạm vào chiếc gai đó, mắt lại tự đỏ hoe. Ông trời biết ràng có số cái làm Ngôn Hi xúc động, nhưng vì nỗi ấm ức của mà chúng mới biến thành nỗi ấm ức của cách vô điều kiện như vậy.

      Giống như bệnh cảm bị lây lan, lây bệnh sang , gắng gượng mỉm cười, lại vì cảm thấy đau nhói trong mắt mà thể làm loạn và thổi phồng nỗi ấm ức này lên. Chỉ khi bắt người khác đền gấp bội, mọi thứ bình yên trở lại, khiến phải luống cuống dỗ dành quên mọi nỗi muộn phiền dường như trời mới yên, biển mới lặng.

      Sau khi chiếc gai ấy lặng lẽ rụt về, đôi mắt mới trong sáng trở lại.

      Sau cơn mưa trời chuyển nắng.
      Iluvkiwi, Sweet youlinh doan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :