1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 30

      Phong lưu bị ghét

      Đêm trước hôm cụ Ngôn lên đường, ông và A Hoành chuyện với nhau, lúc ra ngoài, sắc mặt hai ông cháu đều khá lạ.

      Ngày hôm sau, khi Ngôn Hi và nhà họ Ôn tiễn cụ Ngôn và chú Lý ra sân bay, chú Lý run rẩy cầm tay Ngôn Hi, mắt đỏ hoe, chỉ sợ cậu cháu quý của mình tự chăm sóc được bản thân. Trong khi đó, ông cụ hề tỏ ra lưu luyến với cậu cháu đích tôn mà chỉ nhìn A Hoành, định gì đó xong lại thôi.

      Tư Nhĩ đứng ở đằng xa, nhìn cụ Ngôn và A Hoành, vẻ mỉa mai lộ trong nụ cười.

      A Hoành sụt sịt, bước đến : “Ông ơi, ông cứ yên tâm.”

      Mắt ông cụ chợt sáng lên, nở nụ cười ấm áp, vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi cùng chú Lý vào.

      “A Hoành, em với ông có gì giấu à?” Ngôn Hi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

      A Hoành im lặng hồi lâu rồi cúi đầu đáp: “Bí mật, được.”

      Câu trả lời của A Hoành càng khiến Ngôn Hi tò mò hơn, đường về nhà, tìm đủ mọi cách dò la thông tin nhưng A Hoành cứ nhắm mắt, vờ như nghe thấy.

      Tư Hoán cười, nhìn Ngôn Hi rồi vỗ vai chàng. “Cậu đừng hao công tổn trí nữa.” Mọi người xe đều nhìn với vẻ hào hứng khiến mất cả hứng, đành đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Bất ngờ Ngôn Hi lay vai A Hoành. “A Hoành, em nhìn kìa, lối vào đường quốc lộ G-H, hồi đến Bắc Kinh em nhìn thấy rồi đúng , vừa sửa xong, biển báo đẹp quá, màu sơn phối rất đẹp.”

      A Hoành cười tủm tỉm, chăm chú nhìn vẻ cao hứng của Ngôn Hi, nghe nổ tràng về vấn đề phối màu.

      Ngôn Hi, biết nhiều thứ nhỉ?” Tư Nhĩ đùa, giọng lạnh lùng cũng vồn vã.

      Ngôn Hi khựng lại vẻ ngượng ngùng rồi im bặt, rằng với ai nữa.

      Tư Hoán khẽ thở dài.

      Từ , Ngôn Hi và Nhĩ Nhĩ như thế. Nhĩ Nhĩ gì với Ngôn Hi cũng kèm theo vẻ mỉa mai, chế giễu, còn Ngôn Hi luôn tỏ ra nhường nhịn, e dè trước Nhĩ Nhĩ.

      Bình thường, hai người tiếp xúc, thân mật, thậm chí cũng rất ít khi chuyện với nhau. Tuy nhiên, mỗi lần Nhĩ Nhĩ bị đám con trai trong khu bắt nạt, Tư Hoán chạy đến giải cứu luôn nhìn thấy mặt mũi Ngôn Hi tím bầm, lặng lẽ đứng bên cạnh chớp đôi mắt to tròn nhìn Nhĩ Nhĩ khóc, thỉnh thoảng còn đưa khăn giấy cho bé lau nước mắt.

      rất thắc mắc và cũng thấy rất tiếc, em mình bị bắt nạt mà lần nào người đứng ra giải vây cũng đều là Ngôn Hi, cho dù quan hệ hai nhà thân thiết như thế nào chăng nữa cũng khiến lòng tự trọng của kẻ làm trai như bị tổn thương.

      Chỉ tiếc là Nhĩ Nhĩ dường như hề thích Ngôn Hi, mỗi lần buồn chán, bên cạnh lúc nào cũng thấy có mặt chàng.

      Trẻ con có trí nhớ dai, lại hiểu lầm rằng người này chính là kẻ bắt nạt mình nên có ấn tượng xấu. Cộng với tác phong ngày thường của Ngôn Hi nên bất luận chàng có giải thích thế nào, Nhĩ Nhĩ vẫn hạ quyết tâm ghét Ngôn Hi suốt đời.

      Dạo này A Hoành gặp vài chuyện rắc rối, vấn đề nằm ở chỗ chưa bao giờ gặp người nào phiền toái như thế. Uống sữa chỉ uống sữa sô la, nhưng mùi sô la được át mùi sữa. Rán trứng ốp lết chỉ được rán lòng đào, lòng đỏ phải nằm ở giữa. Xem ti vi mình phải chiếm cả cái xô pha, người khác được ngồi gần. Sữa tắm buộc phải là sữa tắm Kim Thủy dành cho trẻ sơ sinh, các loại khác đều dùng - trừ phi bạn muốn nhìn thấy ta dị ứng nổi mẩn khắp người. Khi ta vẽ tranh, chơi game, bạn phải đứng cách ta mười bước trở lên, nhưng nếu ta muốn bạn xuất trong vòng ba giây, bạn phải có mặt, nếu bị ánh mắt ai oán kia giày vò cho đến chết.

      Giặt quần áo phải sạch , phải được treo gọn gàng như ở các shop, và quan trọng nhất là mùi thơm phải thoang thoảng, quyến rũ...

      Và thế là A Hoành suốt này phải đầu tắt mặt tối.

      “Chậc chậc, bạn Ngôn HI à, bạn phải là hồ ly tinh chuyên hút máu người đó chứ?” Trần Quyện trêu.

      “Có hút máu cũng chỉ hút máu của gay thôi.” Ngôn Hi tỏ vẻ vô tội.

      Trần Quyện cười lúng liếng rồi ghé sát vào Ngôn Hi. “Come on baby, cậu cứ hút thoải mái , tôi ngại đâu.”

      Tân Đạt Di ném ngay cuốn vở vật lý vào mặt chàng. “Mẹ kiếp, nếu Ngôn Hi là hồ ly tinh cậu chính là xà tinh ngàn năm, mông lép ngực lép mà cũng bày đặt làm trò!”

      Trần Quyện vơ lấy cuốn sách, ném ngược trở lại, trúng ngay giữa trán Tân Đạt Di, rồi chàng nheo mắt, : “Cậu là dạng khỉ đầu chó chưa tiến hóa hết, chui vào đây đòi làm vượn người hả?”

      Hồ ly, mãng xà, khỉ đầu chó...

      “Định mở vườn bách thú hả?” A Hoành ngáp dài, uể oải . Nửa đêm hôm qua, Ngôn Hi chơi game xong còn gào la kêu đói với khát khiến ngủ phải bò dậy nướng bánh mì, đun sữa, thế nên hôm nay mới uể oải như vậy.

      được, còn thiếu thứ nữa.” Ngôn Hi nghiêm mặt .

      “Gì cơ” A Hoành dụi mắt.

      “Cộng thêm con rùa vùng Giang Nam lắp nữa lả đủ.” Ngôn hI cười để lộ hàm răng trắng muốt.

      A Hoành chỉ muốn nổi trận lôi đình.

      “A Hoành, chắc chắn là thằng cha Ngôn Hi nghĩ cậu dễ bắt nạt đó mà.” Trần Quyện cười ranh mãnh.

      A Hoành nghĩ bụng, đến Trần Quyện cũng nhận ra điều này ư?

      “Cám ơn cậu có lời khen.” A Hoành mỉm cười hiền lành rồi lại cúi xuống tiếp tục làm bài.

      “A Hoành, sao tớ cứ có cảm giác cậu thích tớ lắm nhỉ?” Trần Quyện thắc mắc. “Tớ làm phật ý cậu à?”

      A Hoành dừng bút, ngẩng lên mỉm cười, đáp: “.”

      “Dù gì bọn mình cũng ngồi cùng bàn, cậu xa cách tớ như thế e là hay lắm.” Trần Quyện nghiêng người sang bên trái, mười ngón tay vào nhau, đôi môi đỏ khẽ mấp máy.

      A Hoành sửng sốt đáp: “Cậu biết tớ mà, ăn vụng về, bình thường, chuyện...”
      Trần Quyện liền cười duyên ngắt lời : “Đây phải cái cớ.”

      A Hoành thể cho Trần Quyện biết trực giác mách bảo rằng, ta phải là mẫu người lương thiện nên xin được phép ghét cách danh chính ngôn thuận...

      “Cậu biết đấy, tớ rất ít bạn. Tụi con ghen tị với tớ...” Trần Quyện bất ngờ túm lấy cánh tay phải của A Hoành, mắt ngân ngấn nước rồi liếc xéo sang Tân Đạt Di. “Còn bọn con trai luôn có những hành động vô lễ với tớ.”

      A Hoành biết phải gì, xem ra chàng này tự đánh giá mình quá cao.

      A Hoành nhìn cánh cửa phòng Ngôn Hi đóng chặt, đưa tay day day đầu mày mà biết phải làm thế nào.

      Đạt Di đến đây từ sớm, hai gã ngồi lì trong phòng chịu mở cửa, bộ dạng rất lén lút, biết giở trò gì.

      A Hoành quyết định gõ cửa.

      có phản ứng gì.

      Lần thứ mười rồi.

      A Hoành rất thắc mắc, từ lúc bắt đầu nấu cơm tối đến khi món cháo đậu xanh trong bếp nguội lạnh, gần hai tiếng đồng hồ mà hai gã này có động tĩnh gì. quyết định đẩy cửa ra. May mà cửa khóa.

      “Á á á á á á!”

      “Ớ ớ ớ ớ ớ!”

      Hai gã hét lớn, gã giọng ồm, gã giọng cao.

      A Hoành giật bắn mình, vội thò đầu vào xem, trong phòng mở DVD, hai chàng ngồi dưới đất, nhìn thấy xuất , có vẻ như bị kích động mạnh, hét to hơn cả gà mái nhảy ổ.

      “Đừng xem, đừng xem!” Tân Đạt Di bật dậy, dang hai tay chặn trước màn hình ti vi, mắt trợn trừng, đỏ mặt tía tai.

      A Hoành sững sờ nhìn bắp đùi trắng ngần của phụ nữ lấp ló sau khe hở của màn hình ti vi bị Tân Đạt Di che lại.

      chiếc gối ôm bất ngờ bay tới.

      “Đồ lưu manh!” Ngôn Hi đứng ở phía xa, mặt đỏ bừng, mắt trợn trừng, may mà nước bọt chưa bắn vào mặt . Ngay sau đó, cái thứ hai, cái thứ ba lại vun vút phi tới giữa tiếng rên rỉ mồn của đôi trai màn hình ti vi.

      A Hoành nở nụ cười gượng nhìn Ngôn Hi rồi quay ra đóng cửa lại. được hai bước, quay đầu, mở cửa ra lại tiếp tục nghe thấy tiếng hét.

      “Em chỉ muốn hỏi, bao giờ, hai người ăn cơm. Cứ tiếp tục , em vội.”

      Sau đó, trong lúc ăn tối, Tân Đạt Di ấp úng thanh minh: “A Hoành, cậu đừng hiểu lầm, đây là lần đầu tiên bọn tớ...”

      Lần đầu tiên xem phim sex hay lần đầu tiên tập thể công khai truyền bá phim ảnh đồi trụy?

      A Hoành chỉ cười mà gì, nhưng sắc mặt lại hằm hằm.

      “Lưu manh!” Ngôn Hi bê chiếc bát sứ trắng rồi cúi đầu húp cháo, chỉ để lộ đôi mắt to tròn ấm ức, vô tội, kèm theo chút châm chọc và giảo hoạt.

      A Hoành l.liền đặt bát xuống, từng từ: “Em làm sao cơ, lưu manh hả?”

      “Tức rồi đấy, tức rồi đấy!” Tân Đạt Di rùng mình rồi thầm vào tai Ngôn Hi.

      “Vớ vẩn, cậu còn phải báo cáo với tôi nữa hả!” Ngôn Hi nhướng mày, lấy tay che miệng rồi khẽ chửi.

      “Làm sao đây?” Tân Đạt Di gãi đầu vẻ khó xử.

      “Hay là cậu xin lỗi A Hoành .” Ngôn Hi vân vê cằm, trầm tư suy nghĩ.

      “Tại sao lại là tôi chứ?” Tân Đạt Di cáu, vươn nửa người sang chỗ Ngôn Hi.

      “Hứ! Đồ của cậu, chẳng lã lại bắt tôi phải chịu trận ư?” Ngôn Hi hùng hổ đáp.

      “Xí! Nếu cậu thích xem đồ Nghật lão tử tôi đâu phải lén lén lút lút mang đến?” Tân Đạt Di sắp nổi cơn điên.

      “Tôi biết, đồ cậu mang đến cậu phải chịu trách nhiệm.” Ngôn Hi xòe tay ra, nhắm mắt giở trò lưu manh.

      A Hoành cúi đầu, vai run lên bần bật, bàn tay cầm đũa cũng run lẩy bẩy.

      “A... A Hoành, cậu đừng khóc, ờ, tớ cố tình mang cái đó đến đâu, cậu đừng giận.” Tân Đạt Di nuốt nước miếng rồi lí nhí xin lỗi. “Tất cả là tại tớ, cậu đừng khóc nữa, tớ chưa bao giờ nhìn thấy con khóc cả, tớ rất sợ... Oái, Ngôn Hi, cậu dám giẫm vào chân tôi hả?”

      “Ờ, đúng rồi đấy, A Hoành, tất cả đều là tại thằng mợ này. Đúng là lớn bằng ngần này rồi mà chẳng biết gì cả! Tại sao lại làm những chuyện tày trời, tầm thường, mất tư cách đội thiếu niên tiền phong như thế! Để tẩn cho nó trận!” Ngôn Hi vừa cười lấy lòng vừa ra sức giẫm lên chân Tân Đạt Di.

      A Hoành nghe thấy vậy liền ngẩn đầu lên, hai má đỏ bừng, cố nhịn cười.

      May phải là khóc. Tân Đạt Di thở phào rồi nghiến răng ken két quát: “A Hoành!”

      “Sorry, phải tớ, cố tình cười.” A Hoành cảm thấy thoải mái vô cùng.

      “Á! Con rùa chết tiệt này!” Ngôn Hi giận dữ giả vờ cốc đầu A Hoành, nhưng khi bàn tay hạ xuống lại là cái xoa .

      “Hừ, đáng ghét , tưởng cậu giận cơ.”
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Iluvkiwi3 others thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 31-1

      Vô phúc vô phần

      Ngôn Hi thích nhạc Visual Kei - dòng nhạc Rock của Nhật Bản, A Hoành hề cảm thấy bất ngờ về điều này. biết , trái tim nhạy cảm và bao la, đủ để chứa đựng thay đổi tuyệt vời nhất của nhạc, đón nhận biến đổi kì dị nhất về mặt tạo hình. Sa đoạ, ồn ào, mê hoặc là đánh giá của đối với những gì mà nhạc Rock có thể mang lại.

      Ngôn Hi là người thôn minh, có thể bắt chước rất chuẩn mọi động tác cũng như nét mặt, giọng hát của ca sĩ nhạc Rock. Có thể , cũng là người khá chung thuỷ trong gu thưởng thức nhạc, Sleepless là ban nhạc mà thích và nghe nhiều nhất. ban nhạc này đến phát cuồng, hay cách khác là ₫Ice - ca sĩ hát chính đến phát cuồng."

      A Hoành từng có lần xem video buổi live show của Ice mà Ngôn Hi quay lại, và thấy chẳng có gì đặc biệt. chàng Ice có đôi mắt quá trong, những lúc tâm hồn treo ngược cành cây, ánh mắt đó luôn mang theo vẻ khinh miệt đối với người đời, còn những lúc nhiệt tình ánh mắt đó lại rực lửa như muốn đốt cháy người ta.

      xem chàng đó biểu diễn sân khấu mà phát sợ. Rồi thực hãi hùng khi phát ra rằng, Ngôn Hi bắt chước ánh mắt của chàng đó và giống cách kinh khủng. Điều này khiến ảo giác là nếu cho Ngôn Hi cơ hội, buông thả mình để trải nghiệm này, dù biết nhưng vẫn có thể khẳng định cách chắc chắn rằng, người có cuộc sống bình an thể nào có được.

      Chính vì thế, khi Trần Quyện cười cười, đưa tờ rơi cho Ngôn Hi, A Hoành khẽ cau mày lại.

      "Cái gì vậy?" Ngôn Hi thắc mắc.

      Trần Quyện liền cười. "Hồi trước tớ thấy Tư Hoán bảo cậu rất thích nhạc Visual Kei. Hôm nay học có người phát tờ rơi, hình như là ban nhạc Visual mà công ty C chuẩn bị lăng xê tuyển chọn ca sĩ chính. Cậu thử xem."

      Công ty C là công ty lăng xê ngôi sao nổi tiếng trong nước, hầu hết các ban nhạc nổi tiếng đều do họ PR.

      Ngôn Hi sững lại, lúc sau mới cười thầm. "Hơ hơ, nếu bản thiếu gia được vào showbiz chắc là sau này tôn thờ tôi đây làm thần tượng nhỉ?"

      Trần Quyện nhướng mày, nghiêm mặt đáp: "Ngôn Hi, tớ đùa đâu."

      Ngôn Hi : "Ai đùa với cậu? Kể cả có đùa sao tớ dám lấy hình ảnh thần tượng của mình ra đùa với cậu được? Xí!"

      "Ngôn Hi, tôi nhớ hình như hai năm trước cậu có đòi sang Nhật gặp thần tượng của mình cơ mà." Tân Đạt Di xen vào.

      "Biết làm sao được, ông già tôi bảo nếu bước sang đó bước là đoạn tuyệt quan hệ với tôi ngay, đặc biệt là mối quan hệ tiền bạc." Ngôn Hi lắc đầu than thở.

      "Thôi đừng càm ràm nữa, tớ có quen mấy ban nhạc, nếu cậu thích , tớ nhờ bọn họ tập với cậu." Trần Quyện cắt lời Ngôn Hi.

      " chứ sao !" Ngôn Hi cười.

      A Hoành ngồi bên cạnh lời nào, nhưng trong lòng cũng thấy hơi bực. chỉ mong Ngôn Hi coi đây là chuyện đùa, rồi cho qua mà thôi. Nhưng sau khi tan học, Ngôn Hi chốt cửa ngồi trong phòng, tắt đèn, mình tập trung xem lại video live show của Ice, lúc ra, chỉ với câu: “A Hoành, muốn thử xem thế nào.”

      A Hoành chỉ lặng lẽ gật đầu. biết tại sao Trần Quyện lại quan tâm đến chuyện của Ngôn Hi như thế, nhưng mấy người mà chàng này tìm đều là sinh viên trường nghệ thuật, hiểu rất về nhạc Rock. Trống, guitar, organ... đều đủ cả.

      “Lần này chơi đấy hả?” Tân Đạt Di tặc lưỡi với A Hoành.

      “Ừ, hôm qua, Ngôn Hi đăng kí rồi.” A Hoành đáp, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Trần Quyện, chàng đứng góc độ chuyên nghiệp để nhận xét rất khắt khe về giọng hát của Ngôn Hi.

      A Hoành còn nhớ Tư Hoán từng ca ngợi về tài năng nhạc của Trần Quyện. Mà mẹ cũng rằng hồi Ngôn Hi từng học piano với bà, cả năm trời mới chơi được bản nhạc ngắn. Ông trời ban tặng cho đôi bàn tay chơi piano nhưng sức cảm thụ nhạc của lại kém thể tưởng tượng. Tại sao Trần Quyện lại chọn Ngôn Hi chứ?

      ràng Trần Quyện nhắm Ngôn Hi từ trước, hoặc ngay từ đầu mục tiêu của cậu ta chính là Ngôn Hi. Thậm chí A Hoành còn ảo giác rằng, chàng tìm đủ mọi cách để kéo Ngôn Hi vào con đường này, những cái cớ như sở thích của Ngôn Hi, tình bạn... gì gì đó đều quá hời hợt. Với nhạy cảm của mình, đáng lẽ Ngôn Hi phải nhận ra điều này mới đúng, nhưng có vẻ thực chìm đắm vào cơn mê loạn này rồi.

      ràng Trần Quyện biết được điểm yếu này trong tính cách của Ngôn Hi. Cậu ta rất hiểu con người Ngôn Hi, đây là điều vượt quá những suy nghĩ của A Hoành, và điều này cũng đáng sợ vì ngay từ đầu, hiểu được mục đích của chàng quái dị này. Từ việc chàng thích ăn mặc như con , bao giờ nhắc đến những chuyện trong quá khứ tới việc Tư Hoán kịch liệt bài xích chuyện chàng tiếp cận với Ngôn Hi, tất cả đều mờ ám, khó hiểu.

      “Câu này nhịp 6/8, la trưởng, phần đầu cao, phần cuối thấp, hát sai rồi.” Trần Quyện cau mày, chỉ vào bản nhạc.

      “Sao lại sai?” Ngôn Hi mở to mắt nhìn bản nhạc, nét mặt ngây thơ, ngơ ngác.

      A Hoành thôi suy nghĩ nữa, bước vào bếp, chuần bị mấy li nước hoa quả.

      “Trần Quyện, cảm ơn cậu nhé.” A Hoành giơ li nước hoa quả ra, mỉm cười, ngắt lời giáo huấn của cậu ta.
      “A Hoành...” Ngôn Hi nhìn A Hoành bằng ánh mắt tội nghiệp rồi đưa tay ra chờ li nước hoa quả, bộ dạng rất giống con Thịt Kho Tộ kêu la đòi ăn.

      “Tự lấy .” A Hoành quay , kéo Tân Đạt Di ra ngoài. muốn để Ngôn Hi được hoàn toàn tự do.

      nên nuối tiếc, nên nuối tiếc...

      Buổi thi lựa chọn nhân tài diễn ra vào trung tuần tháng Bảy, trong khi thi cuối kì rơi vào đầu tháng Bảy. Tư Hoán đương nhiên cho phép Ngôn Hi chểnh mảng trong việc học hành. Tư Nhĩ vừa thi cử xong xuôi, liền đóng đô ở nhà Ngôn Hi, ngày ngày chủ động phụ đạo bài vở cho chàng.

      Trần Quyện luôn tỏ ra thèm để mắt tới hành động của Tư Hoán, giống như biết trước chàng như vậy nên cũng biết điều, đợi sau kì thi cuối kì mới tiếp tục tập luyện.

      “A Hoành, em...” Tư Hoán ngập ngừng định gì đó với A Hoành rồi lại thôi.

      A Hoành biết Tư Hoán định gì. muốn hỏi tại sao ngăn cản Ngôn Hi? Mọi người đều cảm thấy ổn, cho rằng Ngôn Hi sướng quá nên rửng mỡ, bày đặt ôm mộng ca sĩ. Với thân phận, quyền thế và địa vị của chàng, muốn gì mà chẳng được, sao phải như vậy? Hay là Tư Hoán cho rằng, Ngôn Hi chĩ nên là người thanh cao nhiễm bụi trần, trong trắng như tuyết và được người ta nâng niu trong lòng bàn tay? Cho dù cũng luôn... mong mỏi như thế.

      Tuy nhiên, Ngôn Hi là người độc lập, tự do, là Ngôn Hi của Ngôn Hi chứ phải Ngôn Hi của Tư Hoán càng phải Ngôn Hi của A Hoành. Chỉ khi chàng cam tâm tình nguyện thuộc về ai đó mới có khả năng bị ràng buộc mà vẫn cảm thấy hạnh phúc.

      Tuy nhiên, vốn là người chậm chạp, cổ hủ, trước khi người này xuất , làm sao có thể duy trì được bình an, vui vẻ cho ?

      được quá nhiều, cũng được quá ít, vấn đề này thực khiến người ta đau đầu.

      Cuối cùng, kì thi cuối kì cũng kết thúc, kì nghỉ chính thức bắt đầu. Nhà họ Ngôn trở thành căn cứ địa, Tân Đạt Di cả ngày rúc ở đây ăn uống, hoàn toàn thoát khỏi quản lí của gia đình.

      Ngày ngày Ngôn Hi hành hạ đôi tai của mọi người. Tư Hoán là người điềm đạm, chỉ ở lì tầng chịu xuống. Tân Đạt Di chẳng buồn quan tâm, Ngôn Hi hễ mở miệng là cậu chàng lại bịt chặt tai lại, kêu oai oải tỏ vẻ đau khổ. Còn Kho Tộ cao hứng lượn lượn lại đầu chủ nhân và la lối om xòm: “Thịt Kho Tộ, Thịt Kho Tộ, biết gì, biết gì.”

      Ngôn Hi bực lắm, tống ngay chú chim ra ngoài.

      ngày trước khi diễn ra cuộc thi tuyển, đến A Hoành cũng cảm thấy Trần Quyện bị hành hạ đến mức chỉ còn thoi thóp Ngôn Hi mới hát được đúng giọng, cộng với ngôn ngữ cơ thể của , mọi người mới bắt đầu cảm thấy mà biểu diễn cũng có chút cuốn hút.

      “A Hoành.” Ngôn Hi nhìn A Hoành, đón chờ lời khen ngợi từ .

      A Hoành liếm môi, nhìn Ngôn Hi mà chỉ : "Ngày mai, phải mang nước, viên ngậm."

      Ngôn Hi hít sâu hơi, mắt vẫn nhìn A Hoành trân trân.

      Tân Đạt Di nhìn hai người, thấy bầu khí ngượng ngùng cũng tự giác im bặt.

      Trần Quyện đứng bên cạnh chỉ cười, mắt liếc lúng liếng.

      Tư Hoán đứng tầng hai, chống cùi trỏ lên thành lan can, cười : "A Hoành, chuẩn bị ít sườn nhé!"

      A Hoành mỉm cười, gật đầu, : "Vâng."

      Sáu giờ sáng hôm sau, Trần Quyện đến, là đưa Ngôn Hi trang điểm, để đám A Hoành đến điểm thi trước. Công ty C thuê Học viện Sân khấu Điện ảnh của thành phố làm hội trường và tuyên truyền rất rầm rộ, tạo cảm giác như chỉ trong đêm, tiếng tăm của họ nổi như cồn.

      Lúc A Hoành, Tân Đạt Di và Tư Hoán đến nơi chỉ thấy người đông như kiến, ngồi chen chúc ở phía dưới, thậm chí ngoài hành lang còn rải đầy túi nilon làm chỗ ngồi. Nghe mọi người xung quanh bàn tán, hình như các ứng cử viên được xếp số báo danh, lúc này chuẩn bị sau cánh gà.

      Đám A Hoành đoán đông thế này, chui ra sân khấu cũng chưa chắc nhìn thấy Ngôn Hi, có khi còn làm chàng cảm thấy áp lực, nên bọn họ liền tìm chỗ ngồi ở lối gần hàng ghế phía để đợi.

      là A Hoành thích con trai trang điểm quá cầu kì, nếu tướng mạo có gì nổi bật sau khi trang điểm trông còn kinh khủng hơn, như mấy người trước mặt này. Nhìn nét mặt của mọi người, ngoài họ hàng, bạn bè của ứng cử viên, những người còn lại đều nhăn hết cả mặt.

      A Hoành bắt đầu cảm thấy đau đầu, biết Ngôn Hi đẹp trai, nhưng cũng lo với bản tính lớt phớt, ngông cuồng của , biết tạo hình như thế nào.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 31-2

      Tiếng nhạc Rock sân khấu vô cùng đinh tai nhức óc, bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu, Tư Hoán, Tân Đạt Di chịu được tiếng ồn đành bịt chặt tai lại, còn A Hoành chỉ nhìn theo ánh đèn lấp lánh đủ màu sân khấu, nét mặt trầm tĩnh, dịu dàng.

      Sau đó cũng có mấy ứng cử viên dáng dấp, tướng mạo ổn, có giọng hát hay xuất , khán giả cổ vũ nhiệt tình. Nhưng so với Ngôn Hi... A Hoành khẽ thở dài rồi nhắm nghiền mắt lại.

      Kết cục ràng.

      chỉ có thể như vậy ư?

      Thực ... cam tâm.

      Đến khi mở mắt ra, Ngôn Hi xuất sân khấu. Khán giả cổ vũ cuồng nhiệt, tiếng huýt sáo nổi lên khắp nơi, còn đặt tay lên đầu gối, bên tai văng vẳng những thanh ồn ào.

      Ngôn Hi lặng lẽ đứng ở góc, khuôn mặt còn quen thuộc như ngày thường nữa mà được trang điểm rất cầu kì, A Hoành thấy rất giống Ice trong chương trình live show của ta, giống đến hãi hùng.

      Chiếc áo choàng đỏ chói, thân hình mảnh dẻ, chiếc áo sơ mi trắng muốt, để hở ba khuy , làn da trắng ngần. Bím tóc sau gáy, chiếc nơ màu đỏ, mái tóc đen tuyền, ánh mắt trong veo.

      A Hoành thấy dạ dày đau nhói, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi. còn nhớ Ngôn Hi từng với rằng, từ đầu năm 1998, Ice nhảy từ tầng ba mươi xuống tự vẫn vì sức ép quá lớn. Chẳng phải Ngôn Hi muốn sang Nhật xem live show của Ice, mà do người đó về nơi chín suối.

      còn nhớ hồi , có cụ bà hàng xóm rằng, đàn ông mà tướng mạo như con vô phúc, đoản thọ, rất dễ “hồng nhan bạc mệnh”. còn nhớ, trước khi ra nước ngoài, ông Ngôn nước mắt lưng tròng với rằng, bất luận thế nào, cũng phải giúp đỡ Ngôn Hi khỏe mạnh, bình an.

      hiểu, lựa chọn cách tin vào tất cả mọi lời đồn, nhưng lại vì niềm khát vọng của Ngôn Hi mà ngần ngừ dám quyết.

      Ánh đèn sân khấu bất ngờ vụt tắt, khán giả ngồi dưới khán đài xôn xao hẳn lên. Sau đó, chỉ có ánh đèn chùm rọi vào khu vực sân khấu. chàng khác được trang điểm rất đập đứng ở đó.

      Chính là Trần Quyện. Cậu ta khẽ búng tay, nhạc bắt đầu nổi lên, chính là ca khúc Fleeting time mà Ngôn Hi tập cả trăm lần.

      Khi chất giọng trầm ấm của Trần Quyện cất lên với đàn thanh có công suất cực lớn, tất cả khán giả đều giấu nổi sửng sốt của mình.

      Trần Quyện cầm micro, mang dáng vẻ của ca sĩ nhạc Rock lành nghề. Cậu ta nhếch mép cười, nhìn chàng đứng mình trong bóng tối bên cánh gà.

      A Hoành nhìn chăm chú vào góc khuất nơi Ngôn Hi đứng, nhìn đôi mắt to tròn trong bóng tối dần sầm xuống, dần mất vẻ linh hoạt.

      ràng ánh mắt mọi người đều dồn cả vào Trần Quyện, ràng mọi người đều quên tồn tại của chiếc bóng kia trong bóng tối, nhưng A Hoành lại nhìn thấy vẻ luống cuống của người ấy, thậm chí cả tâm hồn buồn bã đến phẫn nộ của . đứng rất thẳng, rất phong độ nhưng có ai nhìn , ai nhìn nữa.

      A Hoành cảm thấy máu trong cơ thể mình chảy ngược dòng, chật vật đứng lên nắm lấy chiếc ghế nhựa dưới chân, bên tai là những thanh đinh tai nhức óc, rồi bước nhanh về phía trước.

      cảm giác kì lạ biết bao, giữa thế giới rộng lớn như thế, giữa đám đông ồn ào như thế mà chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình.

      “A Hoành, em đâu vậy?” Câu hỏi vẻ đầy lo lắng của tư Hoán bị đám đông át .

      lên sân khấu, dùng hết sức bình sinh đập cái ghế vào Trần Quyện. có cảm giác muốn giết chết ta.

      Khi tiếng nhạc vụt tắt, khi mọi người đều im bặt đưa tay ra lôi ngay chàng đứng bên cánh gà ra.

      Ngôn Hi, về nhà thôi.”

      Chàng trai đứng trong bóng tối nhìn , chưa kịp thu ánh mắt đầy vẻ xa cách và dò đoán của mình về. Bất ngờ, mỉm cười, để mặc dắt tay , lúc ngẩng đầu lên, trong đáy mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và sắc sảo.

      nhìn vào đôi mắt ấy, tự nhiên cảm thấy vừa buồn vừa bực. Có cái gì đó mà rất trân trọng đập giữa lồng ngực khiến loạng choạng, tìm được lối thoát.

      nắm chặt tay Ngôn Hi, nhìn nữa mà chỉ mải miết chạy. Lúc ấy, trong đầu chỉ có suy nghĩ: Về nhà, về nhà ngay lập tức. phải đưa Ngôn Hi về nhà.

      Nhưng khi về đến nhà, mọi động tác của A Hoành đều như cái máy. đưa thẳng Ngôn Hi vào nhà tắm, mở vòi, lấy tay thử nhiệt độ của nước.

      Lạnh quá, nóng quá, vừa ấm.

      “A Hoành, em làm gì vậy?” Ngôn Hi mỉm cười, khuôn mặt còn trong sáng, rạng ngời hơn lúc bình thường.

      “Nhắm mắt lại.” Khuôn mặt A Hoành biểu lộ cảm xúc gì.

      “Ừ.” Ngôn Hi ngona ngoãn nhắm mắt lại.

      cầm khăn mặt, khẽ vò dưới nước rồi nhàng lau khuôn mặt trang điểm cầu kì của .
      “Đau.” Ngôn Hi nhăn mặt kêu.

      “Cố gắng chịu .” A Hoành mặt lạnh như tiền, chưa hết bực nhưng động tác nhàng hơn. lau góc trán cho Ngôn Hi, mãi đến khi nhìn thấy những sợi lông măng quen thuộc ngày thường, nhịp thở gấp gáp của mới đều đặn trở lại.

      lúc lâu sau, A Hoành lại : “Cúi đầu.”

      Ngôn Hi ngoan ngoãn cúi đầu. A Hoành cau mày rồi chậm rãi cởi chiếc nơ màu đỏ đầu ra.

      " đẹp à?" Ngôn Hi đùa.

      A Hoành đáp, nhìn bàn tay dính đầy gôm xịt và đống kẹp tay mình rồi lặng lẽ lấy dầu gội đầu ra, xoa lên mái tóc ẩm của Ngôn Hi, sau đó gội sạch. Mái tóc đen mềm vẫn sặc mùi gôm, rất khó chịu khiến người ta muốn ngạt thở.

      Lần thứ hai, lần thứ ba, vẫn thể gột được hết thứ mùi khó chịu đó. Phòng tắm yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng nước chảy đều đặn. Bất ngờ, tiếng động lớn vang lên, A Hoành ném thẳng vòi hoa sen xuống sàn phòng tắm.

      "Rốt cuộc có gì hay ho chứ? Đàn ông chịu làm đàn ông, học đòi theo bọn con , tết tóc, trông kinh chết được! Em chưa bao giờ nhìn thấy ai xấu như !"

      A Hoành gầm lên, gần như rơi vào trạng thái mất kiểm soát, còn vẻ ấp úng, điềm đạm như ngày thường.

      " biết rồi." Ngôn Hi nhìn rồi cúi đầu, ánh mắt trở nên suy tư.

      Hồi lâu, giọng khàn hơn, nhưng vẫn chất vấn: " biết cái gì?"

      Ngôn Hi ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất thảm hại, định gì đó nhưng chợt thấy A Hoành mặt cau mày có, đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước. nhìn , lẳng lặng tựa đầu vào cổ như đứa trẻ, luống cuống : " xin lỗi."

      A Hoành khẽ đẩy ra rồi quay lưng lại, hít hơi sâu, nhưng vì nỗi ức chế quá lớn nên hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài xuống gò má.

      "Ngôn Hi, trước khi học được cách nghi kị về người xa lạ như A Hoành, nên, lời xin lỗi."

      Điện thoại đổ chuông.

      Mới sáu giờ sáng, biết ai gọi đến?

      A Hoành nhấc máy hỏi: "Ai đấy ạ?"

      Đối phương liền cười. "Tớ, Trần Quyện đây."

      A Hoành lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì ?"

      "Tớ tưởng cậu phải cảm ơn tớ. ngờ... làm mất tình cảm bạn bè quá!" Giọng Trần Quyện lộ vẻ châm chọc.

      "Cậu từ đâu chui ra vậy, sao lại dương dương tự đắc thế?" Giọng A Hoành lanh đến thấu xương.

      "Chẳng lẽ đúng ư? Tớ làm thay công việc của Ngôn Hi, đẩy cậu ta vào vết xe đổ của Ice. Tớ nghĩ cậu phải nhận ra điểm tối tăm, nổi loạn trong tính cách của Ngôn Hi giống Ice thế nào." Trần Quyện quả quyết.

      "Từ lâu cậu vẫn hận Ngôn Hi đúng ?"A Hoành hít hơi sâu rồi bình tĩnh hỏi.

      "Nếu cậu là tớ, nếu người mà cậu say như điếu đổ lại đem lòng Ngôn Hi cậu làm thế nào?" Đối phương vẫn cười, như người bạn cũ hàn huyên tâm .

      "Thế nên cậu mới trả thù ư?" Giọng càng lạnh lùng hơn.

      Đối phương liền cười. "Lúc đầu tớ cũng nghĩ như thế, nhưng tự nhiên lại cảm thấy mệt, cảm thấy việc như tớ tưởng tượng nên muốn dừng tay. Sau đó, cậu cũng thấy rồi đấy, mặc dù Ngôn Hi được toại nguyện, nhưng tớ cũng làm chuyện gì ác cả." Cậu ta cảm thấy mình đuối lí chút nào. "Dù sao tớ cũng gây tổn thương gì nghiêm trọng cho Ngôn Hi, đúng nào?"

      Thay vào đó suýt bị huỷ hoại nhan sắc khiến khán giả phen hết hồn. " xốc nổi của A Hoành ngày hôm đó hoàn toàn nằm ngoài dự toán của Trần Quyện. Từ trước tới giờ, này luôn tỏ ra lí trí, mặc dù so với vẻ điềm tĩnh, thông minh của Ngôn Hi bằng, nhưng ít nhất còn hơn Tư Hoán. Cho đến bây giờ Trần Quyện vẫn biết tại sao hôm ấy, A Hoành lại nổi cơn thịnh nộ như vậy, nhìn vẻ mặt như muốn giết chết cậu ta ngay lập tức. Đến Ôn Tư Hoán cũng đến mức như thế, rốt cuộc là do Trần Quyện đoán ra được vấn đề hay do A Hoành giấu giếm quá kĩ?

      Đầu bên kia vẫn mực im lặng, Trần Quyện nghe thầy tiếng thở của phập phồng, đầy ức chế, ràng là giấu nổi căm phẫn trong lòng.

      lúc lâu sau, gầm lên: “Mẹ kiếp, tôi nghĩ là cậu nhận ra rằng, điều Ngôn Hi sợ nhất phải là giống chàng Ice nằm dưới mồ kia, mà là bị cả thế giới bỏ rơi!”

      Trần Quyện sững sờ, thể tưởng tượng nổi tại sao điện thoại lại... chấn động như thế.

      Đây là lần đầu tiên trong đời cậu chàng nghe thấy A Hoành chửi bậy.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Iluvkiwi3 others thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 32-1

      Trong đời làm chuyện tổn thương tình cảm

      Hôm đó, có chàng hùng hục chạy đến nhà họ Ngôn.

      “Người đẹp, đừng buồn nữa! Tôi cho thằng Trần Quyện ái nam ái nữ kia trận rồi!” Nét mặt chàng điển trai mặt áo phông đen kia tỏ ra rất nghiêm túc, với kẻ ngồi lặng lẽ sô pha.

      Ngôn Hi ngẩng lên phì cười: “Cậu đánh người hay người đánh cậu?”

      Mặt Tân Đạt Di bầm dậm từng mảng, mép cũng sưng cục tướng, cổ còn vết máu, trông như cái đĩa pha màu.

      Cậu ta vừa gãi đầu vừa cười như ngố. “Hê hê, cậu phải quan tâm đến vụ này, chỉ cần biết tôi trả thù cho cậu là đủ rồi!”.

      Ngôn Hi suy nghĩ lát, sau đó liền cười. “Tân Đạt Di, cậu bảo thế gian này, số người giống cậu nhiều hay số người giống tôi nhiều?”

      Tân Đạt Di sững lại lát, cau mày suy nghĩ rồi thà đáp: “Nếu về tướng mạo đúng là rất khó tìm được người như cậu. về cá tính những kẻ biến thái thích bắt nạt người khác như cậu lại càng hiếm hơn.”

      “Mẹ kiếp!” Ngôn Hi cười rồi ném cái gối ôm về phía Tân Đạt Di.

      Trước cổng nhà họ Ngôn có cây đa, khi Ngôn Hi tròn tuổi, cụ Ngôn đích thân trồng cho cháu nội, mười mấy năm qua vẫn luôn xanh tốt, um tùm.

      Mấy năm gần đây, ông cụ dần dần buông bỏ công việc trong quân đội, ở nhà có việc gì nên nhờ người làm bàn cờ bằng đá dưới gốc cây. Xế chiều hằng ngày, thường có các cụ già, các chiến hữu cũ say sưa ngồi chơi cờ với nhau.

      A Hoành rất thích nhìn ánh mắt của các cụ lúc chơi cờ, vô cùng sửng sốt, quyết đoán và rộng mở, vẻ cao quý,sáng ngời như được các tấm huân chương thấm nhuần. Đối với , chỉ có thể dùng bốn từ “vô cùng ngưỡng mộ” để miêu tả cảm xúc của mình. Thế nên mỗi lần bắt gặp, đều dừng chân xem các cụ đánh cờ hồi lâu.

      Cụ Ngôn liền trêu : “Cháu có vẻ thích bàn cờ đá này nhỉ, thôi làm vợ thằng Hi , về nhà ông, tha hồ ngắm nó hằng ngày!”

      A Hoành liền đỏ bừng mặt, ấp úng biết gì, ngó nhìn xung quanh, chỉ sợ chẳng may Ngôn Hi xuất nghe thấy đúng là biết phải chống chế thế nào.

      Cụ Tân liền trêu cụ Ngôn: “Thằng Hi ế hay sao mà ông phải hao công tốn trí như thế? sợ ông Ôn rủa ông là hạ bệ cháu ông ấy ư?”

      Cụ Ngôn trợn mắt, quát: “Ông biết cái gì? Con bé này thà, hiền thục, có tìm mỏi mắt khắp nơi cũng được nào như thế đâu.”

      Cụ Tân liền cười. “Hê hê! Cũng phải cẩn thận với ông già này, chắc chỉ bênh thằng cháu ngang ngược của ông rồi bắt nạt cháu nhà người ta.”

      Cảnh tượng đó vẫn như in trong đầu , nhưng kể từ khi cụ Ngôn sang nước ngoài, bàn cờ này để lâu lắm rồi.

      “A Hoành, sao tự nhiên lại ngẩn tò te ra vậy?” chàng ngồi ghế đá ngoẹo cổ hỏi .

      A Hoành khẽ chống tay lên đầu , : “Đừng động đậy.” Vẫn giọng nhàng đó nhưng có phần lạnh lùng hơn.

      A Hoành quấn chiếc khăn lên cổ rồi thắt nút lỏng, mắt nhìn chằm chằm lên mái tóc đen của với vẻ khó hiểu.

      Mấy hôm nay, da đầu Ngôn Hi bị viêm đỏ, bác sĩ phỏng đoán đây là tượng viêm lỗ chân lông do các chất hóa học trong gôm xịt tóc gây ra, sợ làm tổn thương chân tóc, dặn phải cạo trọc đầu, hằng ngày bôi thuốc, đợi đếnkhi khỏi hẳn mới được nuôi tóc.

      Ngôn Hi đấu tranh tư tưởng mấy ngày, chịu ra tiệm cắt tóc nên để A Hoành cắt giúp ở nhà.

      A Hoành cảm thấy mình giống như hòm dụng cụ di động vạn năng, việc gì cũng làm được mặc dù giỏi, chẳng hạn như sửa xe, cắt tóc.. Đầu nghiêng sang phía nắng chiếu, khẽ đặt tay lên đầu Ngôn Hi, ánh nắng ấm áp, dịu dàng phủ xuống lòng bàn tay, tựa như lấp đầy thứ gì đó.

      A Hoành nheo mắt, chậm rãi tìm đường chân tóc trước trán Ngôn Hi rồi nhìn thấy chiếc xoáy đỉnh đầu . Hồi , vẫn thường nghe các cụ , đây là nơi giúp trí thông minh phát triển. Chắc hẳn những suy nghĩ quỷ quái trong đầu Ngôn Hi cũng từ chỗ này mà ra.

      Ngôn Hi bật cười. “A Hoành, có phải em bị tóc hút hồn nên nỡ hạ thủ ?”

      Đó, chắc chắn cái tính tưởng bở này cũng từ xoáy đó mà ra. thực bất lực, ngó ngiêng tìm kéo, bỗng bàn tay ngọc ngà vươn ra sau đưa cho . “Này.”

      hiểu chàng cầm từ lúc nào.

      A Hoành đón lấy chiếc kéo, chiếc kéo màu bạc được chuyển từ tay Ngôn Hi sang tay mang theo hơi ấm củabàn tay , cảm giác lạnh giá cũng tiêu tan nhờ hơi ấm đó.

      Ngôn Hi quàng chiếc khăn lớn, ngồi yên nhìn cây đa với dáng vẻ ngoan hiền.

      đứng sau lưng , người hơi nghiêng về phía trướcchăm chú nhìn từng mảng tóc rơi xuống đất.

      “A Hoành, tóc mọc chậm lắm.” Giọng Ngôn Hi giấunỗi vẻ buồn buồn.
      “Dài như thế này..” A Hoành lấy tay đo.

      “Chắc phải mấy vạn năm nhỉ?” Ngôn Hi nghiêm giọng .

      “Vớ vẩn” A Hoành cau mày.

      “A Hoành nhiều lúc cảm thấy em chẳng giống con chút nào.” Ngôn Hi nheo mắt rồi tiếp : “Sao khi nhìn thấy em, lại sợ gì nhỉ!”

      Con có gì là đáng sợ? năng, nghe lạ . chẳng buồn đếm xỉa mà chỉ coi đó là câu ngẫu hứng nhất thời của người ngoài hành tinh. Nhưng sau đó lại cảm thấy buồn, tại sao hỏi nguyên nhân nhỉ?

      Thế gian này có bao nhiêu lời tâm có căn nguyên. Lúc này ràng là muốn thổ lộ lòng mình, muốn tin tưởng vào , muốn có lí do bước ra đêm tối, nhưng lại bỏ qua cơ hội này.

      Lúc ấy làm gì? Chỉ ngờ nghệch tập trung đấu tranh với mái tóc của Ngôn Hi, thậm chí còn buồn vì nghi kị của trước đó và thèm đếm xỉa tới .

      lúc sau, tóc của Ngôn Hi bị cắt quá nhiều.

      “A Hoành, nếu và Tư Hoán rơi xuống sông em cứu ai trước?” Ngôn Hi uể oải hỏi.

      câu hỏi lảng nhách.

      “Tư Hoán.”

      “Thế và Tân Đạt Di sao? chàng bắt đầu dỏng tai lên.

      “Đạt Di.”

      “Thế còn và con Kho Tộ sao?!” Giong chàng bắt đầu sốt ruột.

      .”

      Ngôn Hi quay phắt đầu lại, đôi mắt to tròn nhìn A Hoành trừng trừng vẻ ai oán, khiến giật bắn mình, vội đưa kéo ra ngoài kẻo đâm vào .

      “A Hoành, mặc dù biết Tư Hoán là ruột em, Đạt Di là bạn thân của em nhưng em cũng cần phải thẳng thắn như thế chứ?”

      A Hoành cúi đầu nhìn Ngôn Hi, cảm thấy mình cao vời vợi. Nhìn lúc chỉ thấy khuôn mặt đó quá điển trai, ánh mắt qua trong sáng, môi trễ quá sâu, bèn phì cười. quen nhìn vẻ ấm ức của Ngôn Hi bởi từ trước tới giờ, luôn tỏ ra cao ngạo, coi thường tất cả mọi thứ.

      đành phì cười thỏa hiệp, luôn có cảm giác rằng chiến tranh lạnh giống như việc phải đánh trận giành co với chàng. Mở đầu là nước mắt, và đương nhiên kết thúc phải là mỉm cười.

      , biết rồi, sao lại ra?” A Hoành nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt bất lực. “Như thế,còn thẳng thắn hơn cả em.”

      Ngôn Hi trễ môi, cúi đầu xuống thấp hơn theo động tác của bàn tay A Hoành, : “Em là người bắt phải thẳng thắn đó chứ…”

      cũng nhận ra mình thỏa hiệp bằng cách buông tay để mặc cho tùy ý cắt tóc.

      “Để bao nhiêu lâu mới được như thế!” Ngôn Hi lẩm bẩm.

      A Hoành sững lại lát, rồi ý thức được điều gì đó, mặt đỏ rần, trong lòng cũng thấy buồn phiền. Mấy ngày nay, thể tính ngang ngạnh của mình cách vô lối, tùy tiện trút bực lên đầu người khác, hoàn toàn mất kiểm soát về hành vi của mình.

      “Ngôn Hi, em rất xin lỗi. Mấy ngày nay em bướng bỉnh quá.” lí nhí thấy mình thực đuối lí.

      Ngôn Hi gật đầu liên hồi. “Đúng vậy, bướng bỉnh đấy, nhờ em hâm nóng sữa mà em cũng xị mặt, xấu tính chết được!”

      “Xấu chết được!” là bắt chước giọng điệu của A Hoành ngày hôm đó.

      A Hoành ngượng ngùng hằng giọng rồi đưa mắt nhìn ra nơi khác. Nhưng bất ngờ ai đó cười lén ranh mãnh rồi nhàng quay lại, ôm chặt người ngẩn tò te kia.

      “A Hoành, thực thích con , nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cam tâm tình nguyện ôm , thế nên, em xem, em có diễm phúc lớn thế nào.”

      A Hoành luống cuống, người cứng đờ. Hồi lâu mới thả lỏng, vỗ vai Ngôn Hi, nở nụ cười dịu dàng.

      “Thực ra, có coi em, là con đâu, đúng ?”
      Phong nguyet, Iluvkiwi, Sweet you2 others thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 32-2
      “Đúng vậy, em là em trai mà.”

      “Em biết rồi, biết rồi, nóng quá!” A Hoành giả vờ thích rồi đẩy Ngôn Hi ra, xoay người ngồi thẳng trở lại.

      “Hai người làm gì vậy?” Từ xa, giọng quen thuộc vọng lại.

      A Hoành quay lại nhìn thấy Tư Hoán, nét mặt được tự nhiên cho lắm, mắt đảo liên hồi, hết nhìn lại nhìn Ngôn Hi.

      Vì phát dạo này mối quan hệ giữa A Hoành và Ngôn Hi có gì đó hơi khác thường nên Tư Hoán và Tân Đạt Di cũng biết ý hơn, đến nhà Ngôn Hi ăn chực nằm chờ nữa. Mấy ngày rồi A Hoành nhìn thấy bọn họ.

      Ngôn Hi hơi ngẩng đầu lên nhìn thấy Tư Hoán cầm mấy cuốn sách trong tay. “ thư viện hả?”

      Tư Hoán gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Hai người …”

      Ngôn Hi cúi xuống.”Cậu chấm dứt ngay những suy nghĩ đó cho tôi.”

      Tư Hoán dừng hẳn xe lại, : “Ngôn Hi, cậu biết là tôi chỉ lo...”

      Ngôn Hi liền cười, nhưng ánh mắt hơi tối lại. “Thế nên phải cảnh giác, mỗi ngày đều nhắc tôi ba lần ư?” Tiếng Ngôn Hi rất , nghe như từ phương xa vọng lại.

      “AnhNgôn Hi….” Sắc mặt Ngôn Hi trở nên hết sức khó coi, đứng đực ra tại chỗ.

      A Hoành bỗng cảm thấy mọi thứ mơ hồ. Hành động của với Ngôn Hi ban nãy bị Tư Hoán hiểu lầm rồi ư? lúc sau định giải thích Ngôn Hi liền nhắm mắt lại, dịu giọng hỏi với vẻ mỉa mai.

      “Tư Hoán, chỉ khi chọc tôi giận, cậu mới chịu gọi tôi là .”

      “Ngôn Hi!” Tư Hoán giận , đôi mày cau chặt lại.

      “Mới đó giận rồi ư?” Ngôn Hi lạnh lùng lên tiếng.

      “Cậu...” Tư Hoán tỏ vẻ ấm ức, hậm hực đá vào thân cây đa rồi ôm sách, đạp xe bỏ .

      A Hoành hoảng sợ. chưa bao giờ thấy Tư Hoán xử như vậy với Ngôn Hi, thấy rất lạ.

      “A Hoành em thấy trai em có quan tâm đến ?” Ngôn Hi vuốt vuốt mái tóc bị cắt tỉa khá nhiều của mình, lẩm bẩm. “Đúng là đồ trẻ con, nghi ngờ vớ vẩn…”

      Trẻ con?

      Chẳng biết ai trẻ con nữa nhỉ?

      Cuối cũng cũng xong xuôi.

      Ngôn Hi để đầu đinh, trông gọn gàng, điển trai hơn rất nhiều, đôi mắt nhìn cũng to hơn, sáng hơn thường ngày.

      A Hoành thở phào, cũng khó coi lắm, vì theo như Ngôn Hi từ lúc hai tuổi, cạo trọc đầu rồi.

      Ngày hôm sau, đúng giờ ăn trưa, xuất vị khách mời mà đến.

      “Cậu đến đây có việc gì?” A Hoành thấy Ngôn Hi ra mở cửa, hồi lâu có động tĩnh gì cả, bèn bước ra ngó, hóa ra là Trần Quyện

      “Đừng có giống hệt Ngôn Hi như thế.” Trần Quyện hôm nay thay sang bộ đồ của con trai. Chiếc áo phông màu tím nhạt mát mắt, quần thể thao trắng, khuôn mặt còn đẹp hơn cả khi đóng giả con , tuy nhiên đó là khí chất sắc sảo, điềm đạm của con trai chứ phải vẻ ẻo lả của con .

      Chỉ có điều, cậu ta và Ngôn Hi trong tư thế sẵn sàng đánh nhau.

      “Sao vây, sợ bản thiếu gia nhớ mối thù nên mò đến để tôi khỏi quên ư?” Ngôn Hi quắc mắt, nghiến răng ken két.

      “Ngôn Hi, nếu tôi hôm nay tôi cất công đến đây là để xin lỗi cậu cậu có tin ? Trần Quyên nghiêm túc .

      “Cậu tưởng tôi là thằng ngốc à?” Ngôn Hi nhìn đối phương bằng ánh mắt tóe lửa.

      tin.” A Hoành bỗng nhiên thẳng thắn đáp rồi chuẩn bị đóng cửa lại.

      “Đợi , đợi ..” Nụ cười môi Trần Quyện trở nên đông cứng, vội vàng chặn cửa lại. “Bạn bè với nhau, sao phải tuyệt tình như vậy?”

      “OK, là bạn bè rồi phải gì nữa, quỳ xuống xin lỗi hay mổ bụng tự sát tùy chọn.” Ngôn hi lạnh lùng tuyên bố.

      Trần Quyên lùi ra sau bước, toát mồ hôi hột.

      A Hoành trầm ngâm lát rồi sực nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi bâng quơ: “Cậu ăn cơm trưa chưa?’

      “Chưa” Trần Quyện nghe thấy thế, mắt sáng lên, chui vào nhà luôn.

      Ngôn Hi mặt bí xị, chỉ liếc A Hoành cái rồi lặng lẽ trở về chỗ ngồi chứ nổi cáu, sau đó tiếp tục chiến đấu với bát cơm sườn.. Trần Quyện gắp thịt tranh đĩa. Trần Quyện ăn canh tranh bát. Trần Quyện ăn cơm .. tranh nồi cơm điện.

      “Hết cơm rồi, cậu biến được rồi đấy!” Miệng căng phồng, trong bát chẳng còn hạt cơm nào, trợn mắt nhìn Trần Quyện.

      Trần Quyện há hốc miệng nhìn Ngôn Hi.

      A Hoành buồn cười lắm, vừa nãy còn làm bộ nam nhi hảo hán thèm chấp vặt, mới chỉ lát mà thể vẻ hờn dỗi của trẻ con, đúng là khó chiều. liền đứng dậy, vào bếp múc bát canh sườn và đưa cho Ngôn Hi. “Ăn hết bát canh rồi chuyện.”

      “A Hoành, thấy chán ngán mấy canh sườn này rồi, ngày mai nấu món canh sườn cay .” Ngôn Hi vừa ăn vừa than.

      A Hoành mỉm cười lắc đầu. “ được, ăn được cay, da đầu viêm đấy.”

      Trần Quyện bèn xen vào: “Da đầu Ngôn Hi sao vậy? Vừa nãy nhìn thấy kiểu tóc mới của Ngôn Hi, cậu ta cũng có chút choáng váng.
      A Hoành nhìn Trần Quyện bằng nét mặt vô cảm rồi lạnh lùng buông câu :” Dùng gôm rởm nên bị viêm da.”

      Trần Quyện cứng họng.

      Thảo nào lại cắt ngắn như vậy, nhưng có toàn dân thế giới làm chứng, cậu ta hề đụng tới tóc của Ngôn Hi, tất cả là do tiệm tóc làm.

      “Ăn no rồi đúng , Rose? Ngôn Hi trợn mắt với Trần Quyện, bực bội xua tay: “Biến ngay, biến ngay!”

      “Chẳng nể nang bạn bè gì cả.” Trần Quyện nhún vai.

      A Hoành chẳng chẳng rằng mà chỉ mỉm cười vẻ bình thản. “Ngôn Hi, vào gội đầu trước , đến giờ bôi thuốc rồi.”

      “Làm gì còn tóc nữa?” Ngôn Hi hậm hực sờ tay lên quả đầu đinh ngắn ngủn, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, trợn mắt với Trần Quyện lần nữa rồi mới cúi xuống vào tai A Hoành: “A Hoành, đuổi về !”

      Khóe miệng Trần Quyện giật giật. to như thế chẳng phải là muốn cậu ta nghe thấy hay sao?

      “Rose, cậu có gì cần .” Khi Ngôn Hi vào trong rồi, nụ cười môi A Hoành lập tức tắt ngấm.

      Trần Quyện phì cười rồi :” A Hoành, cậu đánh rồi, chửi rồi mà vẫn chưa hết bực ư?”

      A Hoành nghiêm mặt : “Rose, tớ chỉ là người ngoài cuộc cần phải như thế. Tính Ngôn Hi rất trẻ con, chưa chắc để tâm đến chuyện này.”

      “Tớ biết.” Trần Quyện nheo mắt.

      “Thế còn cậu?” A Hoành bình thản nhìn Trần Quyện, hỏi.

      “A Hoành, nếu là tớ rất quý cậu và Ngôn Hi, từ lâu muốn trở thành bạn của các cậu cậu có tin tớ ?” Trần Quyện có vẻ ngượng ngùng.

      A Hoành vô cùng sửng sốt, biết phải trả lời thế nào. Đột nhiên có tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh vọng ra, rồi cả tiếng hát lạc điệu của chàng kia nữa.

      Haizz, chẳng cho người ta yên ổn chút nào?

      A Hoành bất lực nhìn vào bên trong, sau đó thu ánh mắt về nhàng hỏi : “Trần Quyện, năm nay cậu mười lăm tuổi, kém Ngôn Hi hai tuổi, đúng ?”

      Sau hôm lớn tiếng chửi Trần Quyện, cho dù vốn tiếng phổ thông còn rất tệ nhưng A Hoành cũng bắt đầu mạnh dạn chủ động chuyện.

      Trần Quyện ngẩn tò te lát rồi gật đầu.

      “Rose, mặc dù Ngôn Hi hơn cậu hai tuổi nhưng thế giới của ấy rất hẹp, ngoài Tư Hoán và Đạt Di ra, ấy chẳng còn bạn bè thân thiết nào khác. Chuyện này cậu hiểu chứ?” A Hoành gõ ngón tay xuống bàn, dịu dàng hỏi.

      Trần Quyện lại gật đầu, chăm chú lắng nghe.

      “Rose, cậu nên biết là Ngôn Hi bao giờ chuyện với người mà ấy thích, tùy tiện cãi nhau với những người phải là bạn bè, tin tưởng vào những người phải là bạn bè. Cậu biết những điều này chứ?”

      A Hoành ngước mắt lên, giọng vẫn nhàng nhưng ánh mắt lại trở nên khó hiểu hơn.

      Trần Quyện vô cùng sửng sốt, cười buông rồi : “Sorry.”

      “Rose, tớ lớn cậu chút, mặc dù từ lớn lên ở vùng đất nghèo khó, hiểu những cái quá cao siêu, nhưng cũng biết thích người, kể cả đến được với người đó, làm được việc chúc phúc cho người đó cũng phải đàng hoàng chính trực, làm những chuyện tổn thương đến họ. Cậu còn trẻ, còn có thời gian mà hối hận, nhưng sau này, thời gian thấm thoắt thoi đưa, cậu làm gì để cứu vãn mối quan hệ đó?”

      Trần Quyện thở dài rồi : “A Hoành, tớ hiểu rồi. Nhưng lúc ấy tớ thực cảm thấy cam lòng, cũng phải có thời gian mới bình tĩnh lại được.”

      A Hoành gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta.

      “Trong mắt Ngôn Hi luôn có cái gì đó rất dễ khiến người ta cảm thấy lưu luyến.” Trần Quyện thở dài.

      “Đó là cái gì?’ A Hoành hỏi .

      trong sáng và thuần khiết. Tớ rất tự phụ vì nghĩ rằng tướng mạo của tớ thua kém ai, có điều khi nhìn vào đôi mắt Ngôn Hi, tớ rất cam lòng, cảm giác ấy gần như là đố kị. Người đó chính là nguyên nhân khiến tớ luôn cảm thấy đối địch với Ngôn Hi, đối với cậu ấy là tổn hại mạnh mẽ và bình đẳng. Giống như bọn họ đứng với nhau, người hoàn hảo đến độc, người độc đến hoàn hảo, đó mới là ăn ý và xứng đôi tuyệt vời.”

      “Tại sao cậu lại những điều này?”

      Trần Quyện liền cười: “A Hoành, cậu nhận ra ư?” Tớ muốn được câu an ủi mà. Nhưng kẻ thất tình đều rất đuối, câu biết à?’

      “Cậu cũng vừa chạy vừa khóc ư?” A Hoành mỉm cười, cũng cảm thấy lòng hơn. biết, Trần Quyện ra những điều này chứng tỏ cuối cùng cậu ta gạt bỏ những hiềm khích trước đó.

      “Hả?” Trần Quyện ngẩn tò te, hỏi: “Ai mít ướt như vậy hả?”

      “Đạt Di.” A Hoành mỉm cười, nhớ lại vẻ u buồn của Tân Đạt Di thời gian trước.

      Trần Quyện liền đứng phắt dậy, cười ngặt nghẽo. “Đúng đấy! Tân Đạt Di đúng là chàng mít ướt, hài chết được, ha ha ha ha...”

      “Cậu có cần thiết phải kích động đến mức đó ?” A Hoành mỉm cười.

      thừa nhận mình cũng tốt lành gì, cố tình gợi lại những chuyện Trần Quyện giấu kín nơi đáy lòng, chạm vào điểm yếu của cậu ta.

      Trần Quyện đỏ bừng mặt: “Ai kích động? A Hoành, tớ coi cậu là bạn tớ mới , chàng khỉ đột kia chẳng có phong độ gì cả. Đứng trước người đẹp như tớ cũng dám cắn, nếu Tư Hoán ngăn bà mày đây cũng cắn chết rồi.”

      “Cậu có thể, xưng là “ông mày”, đừng xưng “bà mày”.”AHoành cười khúc khích.

      Huống chi miệng Tân Đạt Di bị cậu cắn cho tang thương còn gì.

      A Hoanh cười khúc khích.

      Có những mối nhân duyên dường như được an bài từ sớm, chỉ có điều người này chưa nhận ra mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :