1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 26-2

      "Tôi là, chị Nhĩ Nhĩ." Nét mặt A Hoành vẫn hết sức bình tĩnh, nhàng, nắm tay Tư Nhĩ, xoay người, gọi to giữa con ngõ vắng tanh: "Cha ơi! Ở đây, con tìm thấy Nhĩ Nhĩ rồi!"

      "Đến ngay, đến ngay!" Đằng xa có tiếng đàn ông vọng lại.

      "Ôn Tư Nhĩ, mẹ kiếp, là trẻ mồ côi, bảo bọn tôi bụi cùng cơ mà? Tự nhiên dây phải của nợ!" gã thấy tình hình như thế, chửi đổng vài câu rồi gọi rời gọi gã kia rời .

      Đợi hai gã xa, Tư Nhĩ liền ngã khuỵu xuống, vừa ôm A Hoành vừa khóc. "Tớ sợ quá, A Hoành, tớ sợ quá..."

      "Đừng sợ, sao nữa rồi." A Hoành khẽ ôn bạn, an ủi.

      Từ xa có tiếng bước chân của Tép vang lên. "Hê hê, chị ơi, chị thấy em diễn có đạt ?"

      A Hoành cười khúc khích, hỏi: "Em thấy thế nào?"

      "Ờ..." Cậu bé ngoác miệng cười. "Chị, phải em lợi dụng chị đâu, chị phải tin là Tép rất chị!"

      A Hoành gật đầu, : "Chị tin, chị tin chứ."

      Ở cự li xa như thế, hai gã kia cuống quá nghe gà hoá cuốc nên nhận ra tiếng đáp của "người cha" mới non nớt làm sao.

      kìm được, dựa vào lòng A Hoành cũng cười phì.

      "Vừa khóc vừa cười, ăn mười..." Cậu bé làm mặt hề, cười trêu Tư Nhĩ.

      A Hoành nhàng vỗ lưng Tư Nhĩ.

      Nhưng khi ngẩng đầu lên, Tư Nhĩ lại giàn giụa nước mắt, : "A Hoành, tớ muốn về nhà..."

      A Hoành rụt rè bước vào phòng làm việc của ông.

      "A Hoành, sao vậy cháu?" Ông cụ đọc báo, ngẩng lên nhìn , cười hiền từ. Vẻ bẽn lẽn của cháu khiến ông rất có thiện cảm.

      "Ông ơi, ông có bận ạ?" A Hoành hỏi .

      " bận." Ông cụ lắc đầu rồi đoán: "Ở trường có việc gì hả? Hay là thằng cháu và đám Đạt Di bắt nạt cháu?"

      A Hoành lắc đầu quầy quậy, nghĩ bụng hình tượng của ba chàng này trong mắt người khác tồi tệ. "Ông ơi, cháu , ông đừng giận được ạ?"

      Ông cụ gật đầu, nhìn bằng ánh mắt khoan dung, trìu mến.

      A Hoành cúi đầu, : “Ông ơi, ông đón Nhĩ Nhĩ về nhà ông?”

      Ông cụ sững lại, căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở đều đều của hai ông cháu.

      Hồi lâu, ông cụ mới trầm ngâm đáp: “A Hoành à, cháu có biết nếu là như vậy kết quả thế nào ? Mẹ cháu chỉ quan tâm đến Nhĩ Nhĩ nhiều hơn. Tư Hoán chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Nhĩ Nhĩ và thờ ơ với cháu...” Giọng ông cụ rất nghiêm nhưng cũng lộ thương đối với cháu .

      A Hoành mỉm cười, nhàng ngắt lời ông: “Và cả ông nữa...”

      Ông cụ liền sững lại.

      “Ông lo, mình cũng như thế.”

      “Ông rất nhớ Tư Nhĩ, nhưng vì có cháu nên ông, đồng tình với, lời để nghị của mẹ và Tư Hoán.”

      “Ông ơi, ông quý Nhĩ Nhĩ nhiều hơn cũng đúng mà.”

      “Ông ơi, Nhĩ Nhĩ rất nhớ ông.”
      Ông cụ thở dài, day day đầu mày, khẽ : “A Hoành, cháu chỉ là đứa trẻ con, có thể bướng bỉnh, ích kỉ hơn chút cũng sao.”

      “Ông ơi, nếu đứa trẻ nào cũng bướng bình, ích kỉ, người lớn, rất vất vả.” A Hoành mỉm cười đáp.

      “Đúng vậy, nhưng cháu là cháu nội của ông Ôn Mộ Tân, có quyền được bướng bỉnh.” Tiếng ông cụ trầm ấm, thêm chút tự phụ và sắc sảo.

      “Ông ơi, như thế, công bằng,” Mặc dù biết mình là cháu ruột, nhưng phải ngờ nghệch nào sinh ra và lớn lên ở Ôn Thủy cũng đều ôm mộng ngày nào đó mình biến thành phượng hoàng.

      Giống như việc Ôn Tư Nhĩ - người vốn có tư cách được bướng bỉnh và cao ngạo, cũng thể ngờ rằng, chỉ trong đêm lại biến thành kẻ trắng tay.

      Ông cụ liền cười, ánh mắt lộ niềm vui và bất lực. “Thôi cho Nhĩ Nhĩ về vậy. Đằng nào tình hình này cũng chẳng kéo dài được quá lâu. Chẳng mấy nữa Tư Nhĩ xuất ngoại thôi.”

      Trưa ngày Chủ nhật, khi A Hoành xách cặp lồng, bắt xe buýt đến nhà thi đấu trận đấu bước sang hồi kết. 108:80, trường Tây Lâm vào vòng bán kết với tỉ số áp đảo.

      Tiếng reo hò như sấm dậy vang lên trong nhà thi đấu, Tân D0ạt Di phấn chấn nhảy phắt lên lưng Tư Hoán, cười thích thú. Ngôn Hi ngồi khán đài với bộ dáng gà gật.

      A Hoành mím môi, rón rén ngồi xuống bên cạnh Ngôn Hi. “ Tư Hoán, Đạt Di, hai người nhìn kìa, Ngôn Hi ngủ rồi. Ăn nhanh lên, đừng em nấu món sườn nhé...” vờ gọi lớn Tư Hoán và Đạt Di ở dưới sân.

      Ngôn Hi liền bật dậy, mắt mở thao láo, hỏi: “Ai dám cướp món sườn của ta hả? Ai, ai?”

      A Hoành vừa cầm hộp cơm vừa cười khúc khích.

      Đến giờ Ngôn Hi mới hiểu ra vấn đề, ngái ngủ nhìn xuống sân, hỏi: “Thắng rồi hả?”

      A Hoành liền gật đầu.

      “Haizz, nàng này, tôi đâu có thân quen gì với mà sao lại trêu tôi như vậy?” Ngôn Hi đùa.

      A Hoành liền cười. “Đúng rồi, bọn mình có thân quen gì nhau đâu. tên là gì nhỉ, tự nhinê em quên khuấy mất.”

      Ngôn Hi liền lườm cái. “Thôi thôi, thân hơn mức đó chút.”

      chút là bao nhiêu nhỉ? A Hoành ngoẹo đầu suy nghĩ, hỏi gì thêm.

      Tân Đạt Di, Tư Hoán chạy tới chỗ A Hoành. Tân Đạt Di ôm chặt lấy A Hoành, xúc động đến nỗi mắt đỏ hoe. “A Hoành ơi, món thịt dê rán với hành của tớ đâu? Lão tử đói quá!” Tư Hoán ôm cổ Ngôn Hi rồi dụi đầu vào lưng , khiến phải la ầm lên: “Tư Hoán, cậu có tránh ra ! Người toàn mồ hôi, bẩn chết được!”

      “Oa oa, chị A Hoành, Ngôn Hi, Tư Hoán, Đạt Di, em đến rồi, các món thịnh soạn chứ?” Đúng lúc này, Tép cũng lao đến nhanh như bay.

      Mọi thứ vô cùng hỗn loạn, ồn ào.

      Đến khi yên tĩnh trở lại đồ ăn bị giải quyết sạch trơn, cả đám con trai ôm cái bụng no nê, ngồi ngắm trời xanh bao la.

      “Cuộc đời tươi đẹp, tối nay mà được vừa ăn tôm càng vừa uống bia tuyệt biết bao...” Tân D9ạt Di vừa chép miệng vừa mơ mộng.

      “Tốt nhất là tôm càng tươi châu Úc...” Tư Hoán tiếp lời.

      “Tốt nhất là bản thiếu gia mời các cậu...” Ngôn Hi cười.

      “Sau đó Tư Hoán trả tiền...” Tân Đạt Di cười hềnh hệch.

      Tư Hoán liền nhảy dựng lên. “Tại sao tôi phải trả tiền chứ?”

      “Nhà cậu có hai người, chẳng lẽ để chúng tôi mời mà biết ngại ư?” Tân Đạt Di ngẩng đầu, điềm nhiên .

      Từ trước tới nay, Tư Hoán vẫn luôn nhàng, lịch thiệp nên chàng chỉ biết cười, gật đầu mặc nhận.

      A Hoành vừa khịt mũi vừa tức, hic, thịt dê làm căng hết rốn rồi...
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 27-1

      Ai thích xem kịch giờ vàng?

      biết có phải do bữa tôm càng miễn phí phát huy tác dụng hay mà Tân Đạt Di tỏ ra hết sức dũng mãnh trong trận đấu tập luyện buổi chiều, ghi được phần ba tổng số bàn thắng, Tư Hoán mắt chữ O mồm chữ A vì bất ngờ.

      , ăn ở đâu đây? Seine hay Avone?” Tư Hoán bất lực hỏi, dù bị cậu bạn thân mát nhưng vẫn cười vui vẻ.

      “Seine.”

      “Avone.”

      Ngôn Hi và Tân Đạt Di vừa cười vừa hét, nhưng ý kiến thống nhất ánh mắt nhìn nhau toé lửa hồng.

      “Đó là, gì vậy?” A Hoành nhàng hỏi.

      Tư Hoán cười, giải thích với em : “Toàn là các nhà hàng phong cách Châu Âu có món tôm càng ngon thôi. Món tôm của Seine tuyệt đỉnh, còn món tôm của Avone mặc dù được như Seine nhưng món bia của nhà hàng này lại đâu có.”

      “Vậy à!” A Hoành gật đầu.

      Tư Hoán, đừng đến tôm được , cảm giác như ăn thịt em vậy.” Cậu bé đội mũ phồng miệng làu bàu, cậu chàng có vẻ được vui cho lắm.

      Hai má lúm đồng tiền má Tư Hoán, xoa đầu cậu bé, rối rít : “Sorry, sorry nhé!”.

      A Hoành liền cười, thế gọi bằng gì nhỉ?

      Lúc này, Ngôn Hi liền xen vào.

      “Bia ở Avone!”

      “Tôm ở Seine!”

      “Avone!”

      “Seine!”

      “Bia!”

      “Tôm!”

      “Ok, bia!” Ngôn Hi kết luận, hai má đỏ hồng, cười rất đắc ý.

      “Ngôn Hi!” Tân Đạt Di biết mình lại bị lừa, thấy món tôm càng sở trường bị phỗng tay má nước mắt lưng tròng.

      “Thôi thôi, cãi nhau gì chứ!” Tư Hoán ưỡn ngực, rất hoành tráng:” Mang bia của Avone đến Seine ăn tôm!”

      Ngôn Hi nhún vai. A Hoành có cảm giác phải Ngôn Hi thèm uống bia đến mức đó mà chỉ cố tình trêu Tân Đạt Di mà thôi.

      Cả bọn kéo đến nhà hàng Avone, lúc nữa mới đến giờ cao điểm nên khách chưa đông.

      Phong cách thiết kế của Avone có nhiều điểm khác biệt với các nhà hàng đồ Âu khác, cửa sổ mở rộng, sáng sủa, tường là những bức tranh sơn dầu sắc nét, bàn ăn rất lịch , bát đũa bóng loáng, khăn ăn tối màu được gấp thành hình thiên nga, bàn ăn nào cũng có nụ hồng chúm chím ngậm sương.

      Nhưng A Hoành cảm thấy cả nhà hàng có gì đó được hài hòa. Đúng rồi, bức tường đối diện bàn ăn cuối cũng có bức tranh sơn dầu nào.

      “A, cậu Ngôn, cậu Ôn, cậu Tân đến rồi à.” người đàn ông ngoại quốc có mái tóc màu hạt dẻ, mắt màu nâu trong chiếc ao đuôi tôm bước ra, lưu loát chào hỏi bằng tiếng Trung, nhưng ngữ điệu vẫn lơ lớ.

      “Chú Liszt.” Tư Hoán lịch chào lại.

      Ngôn Hi chỉ gật đầu thay cho lời chào. Tân Đạt Di mặt đỏ gay, xổ luôn câu: “Hello, how are you?”

      Ông Liszt liền cười.”Cậu Tân, tôi là người Đức mà.”

      A Hoành cười thầm.

      Tép mắt sáng lên, ông Liszt nhìn chằm chằm. Lúc nào cậu ta cũng có hứng thú với người lạ hoặc những vật mới mẻ.
      “Mấy vị đến để…” Ông Liszt hỏi với ý thăm dò.

      ”Lấy mấy chai bia” Ngôn Hi cầm chiếc găng tay cao su đặt mặt quầy lên, đeo vào, mỉm cười.

      Ông Liszt tới bức tường treo mấy bức tranh, lấy chân ngoắc cái móc ở góc tường và kéo ra, bên trong là những chai bia vàng óng, bắt mắt.

      A Hoành thấy trước mắt sáng rực,. Số chai này đựng bia mà mang làm đồ sưu tầm cũng có giá. Đường nét sắc sảo, gam màu ấm áp.

      Ngôn Hi bước đến giữa tủ bia, trầm tư giây lát rồi thò bàn tay đeo găng ra, lấy chai bia ở phía bên phải, lắc chất lỏng vốn trong suốt trong chai lập tức trở nên vàng óng, rực rỡ.

      “Fleeting time, chú Liszt trữ lâu như thế, cuối cũng vẫn bị cháu phát ra.” Ngôn Hi reo lên, nhướng mày, giọng lộ vẻ phấn chấn và bất ngờ.

      Ông Liszt sửng sốt, ngần ngừ hồi lâu mới :” Cậu Ngôn, chai này có người đặt rồi.”

      “Ai?” Ngôn Hi nhướng mày hỏi.

      “Ông chủ trẻ của tôi.” Ông Liszt có vẻ khó xử.

      được, cháu là người phát đầu tiên.” giữ khư khư chai bia trong lòng, trợn mắt nhìn ông Liszt với vẻ rất trẻ con.

      “Trước đó cậu cũng hỏi tôi mấy lần, tôi rất ngại, thực tôi phải tôi cố tình làm quan trọng hóa vấn đề đâu, có điều chai này là do ông chủ trẻ của tôi lưu trữ, chỉ có chai thôi.” Ông Liszt giải thích.

      “Ông chủ của chú đâu?” Tư Hoán cau mày

      “Cậu ấy du học.”

      “Thế có gọi điện với cậu ấy được ?” Tư Hoán cam tâm mà hỏi tiếp.

      “Ờ…” Ông Liszt ngập ngừng lát rồi miễn cưỡng đáp. “Để tôi thử xem”.

      Nhìn ông Liszt gọi điện thoại, Tân Đạt Di liền chửi đổng: “Mẹ kiếp! Ông chủ trẻ đếch nào mà dám qua mặt lão tử hả! Tư Hoán, cậu lằng nhằng với ông Tây này nữa làm gì, chỉ cần mấy ông già ở nhà gọi điện thoại đến bia nào chẳng có, ngồi đây năn nỉ cái thằng chủ trẻ chết tiệt kia làm gì! Mẹ kiếp!”

      Tư Hoán cười khổ.

      Nếu Ngôn Hi đòi uống cậu ….

      Ngôn Hi gì mà chỉ lấy tay cào vỏ chai, nheo mắt nhìn khối chất vàng lỏng trong trở lại.

      Ông Liszt quay lại : “Xin lỗi các cậu, ông chủ trẻ của tôi bảo Fleeting time là sở thích lớn nhất của cậu ấy, muốn tặng cho người cậu ấy trân trọng nhất, thế nên cầu của cậu, tôi e là…”

      Ngôn Hi trân trân nhìn chai bia rồi ngẩng lên, trả lại cho ông Liszt, mỉm cười : “Tự nhiên bản thiếu gia lại thèm uống nữa, trả lại chú này!”

      Tân Đạt Di liền nâng cằm Ngôn Hi, cười hềnh hệch, : “Người đẹp, sao đâu, chỉ cần theo thiếu gia là có cái uống, uống đồ ngoại, ta xài bia Thanh Đảo, ủng hộ hàng trong nước, khỏe re!”

      Ngôn Hi túm tay Tân Đạt Di, liếm môi cái, mắt cười lúng liếng, : “Đồ đáng ghét!”

      A Hoành nghe mà sởn hết gai óc.

      Tân Đạt Di đỏ mặt, ấp úng : “Ngôn Hi, cậu…cậu…”

      Ngôn Hi cười, lại ném thêm cái nhìn lúng liếng vô tội, ranh mãnh nữa. Trong những trò trêu đùa người khác, chịu thua bao giờ.

      Tư Hoán mỉm cười, chen vào tách hai kẻ đó ra.

      “Đừng đùa nữa, em Tép cũng đói rồi kìa. Đúng Tép?”

      Cu Tép xoa bụng rồi tần ngần gật đầu.

      A Hoành bật cười. buộc phải đặt mình ở vị trí làm ngơ với tất cả mới che giấu được thắc mắc của mình.Tư Hoán luôn coi mình là bảo mẫu của Ngôn Hi, luôn khéo léo cho người khác tiếp xúc quá nhiều với . Còn Ngôn Hi mặc dù thích nhưng cũng chống đối.

      Đến Seine, ông chủ vồn vã, nhiệt tình mời chào, như thể quen thân, xem ra ba chàng này rất hay đến đây.

      “Bác Trần, bác chọn cho tụi cháu ít tôm hùm tươi, con to nhất bác cho vào đông lạnh rồi thái mỏng, cho mấy đĩa mù tạt, ít tương nữa, còn những con cho vào rang với phô mai Hà Lan.” Tân Đạt Di thành thục gọi món.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 27-2

      “Vâng, vâng.” Đối phương ân cần đáp. “Dạo này ông Tân khỏe hơn rồi đúng cậu, xuân về là bệnh cũ dễ tái phát.”

      Tân Đạt Di cười, : “Ông cụ khỏe lắm, lên núi đánh hổ như thường, chỉ có điều mấy chú trợ lý cẩn thận quá, làm cháu lại biến thành thằng cháu bất hiếu.” Tân Đạt Di với giọng ông cụ non, A Hoành cảm thấy cậu ta giống với chàng Tân Đạt Di thường ngày mà quen.

      A Hoành ngước mắt lên thấy Tư Hoán, Ngôn Hi vẫn bình thản như thường.

      bé này là….” Ông Trần mỉm cười, nhìn A Hoành, hỏi.

      “Em cháu.” Tư Hoán mỉm cười đáp.

      “Ồ, Ôn à, thảo nào trông dễ thương thế, rất giống với cụ bà nhà mình.” Đối phương mỉm cười khen ngợi, nhủ thầm bé này chính là tiểu thư nhà họ Ôn mới tìm được về.

      Ánh mắt Tư Hoán sầm xuống, rồi miễn cưỡng gật đầu. Nhưng ánh mắt Ngôn Hi lộ vẻ lạnh lùng. “Chú Trần có trí nhớ tốt nhỉ, lúc trước cụ bà đưa Tư Nhĩ đến đây, chú cũng như thế mà.”

      Người đàn ông trung niên đỏ bừng mặt, cứng họng, biết phải thế nào, rồi ông vội tìm cớ, lui vào trong ngay.

      Bầu khí khá gượng gạo, lúc sau, A Hoành mỉm cười : “Dưới đất, bà nội rủa ông ấy đấy.”

      “Tại sao?” Tân Đạt Di gật đầu, hỏi.

      “Bà bảo mồm mép vụng về, giống, giống tí nào.” A Hoành cố tình lắp, chọc cho mọi người cười ,thế là cả đám liền chuyển sang chủ đề khác, bầu khí lại vui vẻ, thân mật như lúc đầu.

      A Hoành lớn lên ở miền Nam nên cũng nhiều lần ăn tôm hùm, nhưng loại to nhất chỉ bằng hai bàn tay là cùng. Loại tôm trước mặt to hơn rất nhiều so với loại nhìn thấy hồi . Râu dài, mình to, vỏ được bóchết, chỉ còn lại phần thịt trắng mềm, dưới đáy đĩa rải đá lạnh, mấy đĩa gia vị cũng thơm nức, nhìn hấp dẫn vô cùng.

      Cu Tép rất háo hứng, nhào đến chỗ đồng loại rồi nhón miếng cho vào mồm nhài nhồm nhoàm.

      Tư Hoán mỉm cười, gắp miếng, chấm nước tương rồi đặt vào đĩa A Hoành. Từ trước tới giờ, vẫn luôn thể tốt vai trò người , thể chê điểm nào. Tân Đạt Di có vẻ đói mềm nên càn quét dữ dội. A Hoành nhìn thấy mọi người ăn uống nhiệt tình như vậy nên ăn càng ngon hơn.

      Tuy nhiên, có bia làm sao thành tiệc, từ Tư Hoán được giáo dục như thế, thế là gọi thêm mấy chai bia Carlsberg nhấm nháp.

      Ăn đến lúc gần no, có người gọi điện thoại đến, Tư Hoán nghe máy. Trong lúc chuyện, nét mặt Tư Hoán rất dịu dàng, nụ cười thường trực môi, đến khi cúp máy nét mặt hằm hằm, vớ ngay chai bia bàn, dốc thẳng vào cốc.

      Mọi người lén đưa mắt nhìn nhau, đến cu Tép cũng bỏ đũa xuống, e dè nhìn Tư Hoán mà dám thở mạnh.

      Tư Hoán chẳng chẳng rằng bật chai bia nữa, Tân Đạt Di chưa kịp giằng lấy chàng dốc cả vào cốc. Bia Carlsberg khá nhưng khi uống kị nhất là uống dồn dập, chính vì thế mà mặt mũi Tư Hoán bắt đầu đỏ gay.

      Nét mặt sờ vào chai bia thứ ba, Tân Đạt Di nhanh tay lẹ mắt cướp lấy, cố kìm giọng hỏi:”Cậu làm sao vậy?”

      Tư Hoán cười gằn rồi nhìn xoáy vào A Hoành, nước mắt nóng hổi lăn dài má. “A Hoành, em hận Nhĩ Nhĩ và thù em ấy như vậy ư? Em ấy có ảnh hưởng gì đến em đâu mà sao em lại đối xử như vậy?”

      A Hoành há hốc miệng, môi mấp máy nhưng thốt ra được lời nào. lát sau, cố cười với Tư Hoán, nụ cười buồn và đầy bất an.

      “Tại sao em lại lừa để Nhĩ Nhĩ đứng đợi em ở ngõ Mạo Nhi? Em bảo chắc chắn đưa được em ấy về nhà, sau đó lại điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra. Còn Nhĩ Nhĩ..” Giọng Tư Hoán nghẹn lại.” …. đợi em ở ngõ Mạo Nhi ngày đêm, em có biết em ấy gì với ?”

      gì, gì chứ?’
      A Hoành thấy người lạnh toát, nhưng vẫn cố giữ nụ cười yếu ớt môi, chỉ là cổ họng nghẹn lại.

      “Nhĩ Nhĩ bảo: , bao giờ A Hoành đến đón em về nhà? Em muốn về nhà lắm…” Tư Hoán gầm lên, cổ họng như muốn nổ tung.” chưa bao giờ hi vọng em có thiện chí với Nhĩ Nhĩ, thậm chí còn mong em hận ấy, như thế lương tâm càng cắn rứt hơn, càng phải đối xử tốt với em hơn để bù đắp tình cảm mà em thua thiệt hồi …”

      Tư Hoán ngừng lại lát rồi buông câu vô cùng bình tĩnh và tàn nhẫn: “Tuy nhiên, Ôn Hoành ạ, kiếp này, chưa bao giờ mong em mang họ Ôn như giây phút này!”

      Bàn tay A Hoành nắm chặt, lúc này mới từ từ buông ra, cảm thấy lòng bàn tay mình ướt sũng mồ hôi, bao nhiêu tế bào trong người đều gào thét, nhưng rất lạ là tim lại đập rất ổn định.

      từ tự ngồi thụp xuống đất, mặt gụp xuống đùi, cổ họng run rẩy, mắt cay vô cùng nhưng nước mắt lại thể chảy ra. Hóa ra, quan tâm nhà họ Ôn, đến Ôn Tư Hoán như vẫn tưởng.

      Ai thèm mang họ Ôn! Ai thèm chứ…

      Nghĩ lát rồi loạng choạng đứng dậy, vẫn chảy giọt nước mắt nào.

      “Ôn Tư Hoán, mẹ kiếp, cậu tưởng cậu đóng kịch đấy hả?” A Hoành chưa kịp Ngôn Hi cười gằn bước đến, nắm chặt tay, đấm thẳng vào má Tư Hoán.

      Tư Hoán kịp đề phòng, loạng choạng ngã phịch xuống đất.

      Tân Đạt Di và cu Tép tròn mắt đứng bên cạnh.

      “Đạt Di, cậu hầu rượu và say cùng cậu Ôn nhé, tôi uống nữa!” Ngôn Hi xắn tay áo lên rồi thở mạnh, kéo A Hoành rời khỏi nhà hàng.

      Ra đến bên ngoài, A Hoành liền hất tay Ngôn Hi ra. “ tin Tư Hoán ư? Em hại Nhĩ Nhĩ…” Mặt đỏ rực lên, tuyệt vọng như kẻ vừa giết người, năng cũng còn .

      Ngôn Hi lắc đầu, gì, thậm chí cả mỉm cười, nhưng đôi mắt đẹp lộ vẻ thông cảm.

      A Hoành hoảng hốt nhìn Ngôn Hi, cảm thấy ghét ánh mắt thương hại mà dành cho lúc này. Nó khiến cảm thấy vô cùng áy náy, tự ti.

      Ngôn Hi đưa tay nắm chặt tay , khiến các đốt ngón tay lạnh toát trở nên ấm áp hơn. mặc cho dẫn mục đích, và cuối cùng, nước mắt trào ra.

      Em ghét Tư Hoán, ghét lắm…” nhắc nhắc lại câu đó giữa làn nước mắt nhạt nhòa, đến nỗi trước mắt chỉ còn nhìn thấy mái tóc đen của Ngôn Hi.

      Ngôn Hi dừng chân, thở dài rồi ôm vào lòng, vỗ về lưng , : “ biết, biết..”

      Cảm xúc ngày hôm đó là lần bột phát hiếm có trong cuộc đời nếu có ngày naỳ cố thể biết được dịu dàng, chịu đựng hiếm có của Ngôn Hi. cứ khóc nức nở như thế trong lòng .

      ôm , dỗ như dỗ trẻ sơ sinh, dùng kiên nhẫn của người , thậm chí là của người cha để với rất nhiều điều.

      nghe rất nhiều và cũng quên rất nhiều, vì biết câu nào là chân thành, câu nào chỉ tin được vài phần.

      Tuy nhiên có câu, cố gắng ghi nhớ nhưng suốt đời lại thể nào quên.

      ràng, cảm động biết bao.

      “A Hoành, cảm ơn em vì mang họ Ôn.”
      Phong nguyet, Iluvkiwi, Sweet you2 others thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 28

      Hai trái tim hoà chung nhịp

      Tư Nhĩ quay về nhà họ Ôn, ông cụ Ôn đích thân đón về. Trước đó trong phòng làm việc, Tư Hoán bị chửi cho trận rồi chuyện này cũng được cho qua.

      A Hoành trở nên ít hơn trước, gặp ai cũng chỉ mỉm cười hiền lành. Bà Uẩn Nghi sắm thêm cho rất nhiều đồ ăn, quần áo, đồ giải trí, lần nào siêu thị cũng mang túi lớn túi về nhà. Tình này biết là kết quả của bao nhiêu đêm dài trằn trọc, vừa áy náy vừa phải đấu tranh tư tưởng.

      Thế nhưng đáng buồn là, mỗi lần nhìn thấy Tư Nhĩ, A Hoành luôn tỏ ra rụt rè, e ngại, thể thân mật được. Trong mắt Tư Hoán, e rằng đó là do có tật giật mình.

      biết tự lúc nào, Ngôn Hi tỏ ra thân mật hẳn với , coi như chỗ em thân thiết. vui vẻ đón nhận ý tốt này, cảm thấy cuộc đời sến hơn cả trong phim ảnh.

      biết có phải là do mùa xuân đến hay , cứ cuối tuần là thèm ngủ, cả ngày ở lì trong phòng là chuyện bình thường. Về chuyện phòng ở, chủ động xin phép ông chuyển sang phòng cách cầu thang xa nhất, mở cửa sổ ra là thấy cây ngô đồng. Đúng hôm chuyển sang, cây ngô đồng ra cành non mới đầy sức sống.

      Con Kho Tộ rất thích phòng mới của , sấm tối nào cũng loanh quanh trước cửa sổ, đậu cành ngô đồng kêu "quác quác", chuyện với bằng ngôn ngữ đặc biệt. Nó từ "kho tộ, kho tộ" nghe rất giống chủ nhân của nó. Còn đọc bài ngữ văn cho nó nghe, tiếng phổ thông vẫn chưa hề có cải thiện.

      Mỗi lần đọc đến câu cuối cùng trong bài Xuất sư biểu(*): “Trước lúc ra , nước mắt lưng tròng, biết phải gì.” Nhìn đôi mắt ngây thơ, đen láy của Kho Tộ là lại phì cười.

      (*): Xuất sư biểu là tên gọi hai bài biểu Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc. Với lời văn thống thiết, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu sau đó trở nên nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc như là đại diện xuất sắc của thể loại biểu và là tượng trưng cho lòng trung thành trong thời phong kiến.

      Bà Trương thắc mắc lắm, thở ngắn than dài tự hỏi: “Con bé này làm sao vậy nhỉ? Vốn ngờ nghệch rồi, biết có phải bị tẩu hỏa nhập ma hay nữa.”

      Tư Nhĩ ngân ngấn nước mắt, : “Tất cả là tại tớ.”

      A Hoành chỉ cười, vờ như nghe thấy.

      Cậu mắc lỗi vào giờ nào, phút nào, giây nào, chỗ nào, lỗi nào chứ? chỉ mong mình được làm người quân tử, thờ ơ trước tất cả, chỉ tiếc rằng thế gian này vẫn có người cam tâm tình nguyện hất nước bẩn vào mình.

      Cuối tuần nào A Hoành cũng đến ngõ Mạo Nhi, tiện thể mang ít canh ngon theo. Nhìn điểm số của Tép ngày tiến bộ, mặt cũng bầu bĩnh, hồng hào hơn, cảm thấy rất vui.

      Cậu bé rất thích đếm các món cậu thích ăn, kể tội bạn nọ bạn kia ở lớp đáng ghét thế nào, bắt nạt cậu và bị cậu dọa lại ra sao. Cậu hể coi là người ngoài, mà làm nũng đủ trò.

      “Cậu cứ như nuôi con mọn ấy nhỉ, khá đấy, sau này chắc chắn là mẹ hiền vợ đảm.” Tân Đạt Di trêu .

      đỏ bừng mặt, ấp úng được câu nào. Sau đó nghĩ con ai chẳng phải lấy chồng, sinh con, làm mẹ hiền vợ đảm được là điều tốt. liền cười, đáp: “Hơ hơ, cậu quá chuẩn!”

      Đạt Di phì cười. “Cái con này, mới tí tuổi đầu nghĩ đến chuyện lấy chồng, biết ngượng à!”

      A Hoành lườm chàng cái rồi nghĩ bụng: Được, chúc nhà ngươi cả đời lấy được vợ, có con, muốn làm cha hiền chồng đảm cũng chẳng có cơ hội!

      Nhiều năm sau, câu chúc của A Hoành trở thành !

      Sớm biết thế này hồi đó chúc mình mua xổ số, dù là xổ số cào hay xổ số kiến thiết, mua vé nào trúng vé đó, lúc ngủ cũng bị tiền Euro đập trúng đầu!

      Những lúc rỗi rãi, Ngôn Hi luôn tìm cớ đến nhà A Hoành chơi, thấy chơi game rất giỏi, bèn nhận làm đệ tử. Chỉ tiếc là hậu sinh khả úy, A Hoành luôn đánh cho đội quân Ngôn Hi chạy tan tác, khiến chàng giận tím mặt. May mà chàng là người dễ dỗ, chỉ cần bát mì sườn lập tức cười như nông dân được mùa.

      Dạo này dây thần kinh ngôn ngữ của Thịt Kho Tộ bị chập, nó còn léo nhéo gọi “Kho Tộ, Kho Tộ” nữa mà bắt đầu giả vờ trầm tư, cánh kẹp chặt lại, thở ngắn than dài: “ biết phải làm sao, biết phải làm sao!”

      A Hoành biết làm thế nào, đành bế con Kho Tộ với đôi mắt ngấn lệ lên tay an ủi hồi.

      “A Hoành, đừng chiều nó lại sinh hư, con yếu đuối như vậy đâu.” Ngôn Hi nhướng mày, .

      A Hoành mỉm cười, đáp: “ yếu đuối mà cũng chẳng cứng rắn.” Chú chim bé bỏng đó rất cần bàn tay chăm sóc cẩn thận.

      Ngôn Hi liền bĩu môi. “Loài gián cũng mà có bao giờ tiêu diệt được đâu!”

      A Hoành cười khúc khích, về lí cùn thể đấu nổi Ngôn Hi. Chợt Ngôn Hi nhìn chằm chằm, khiến sởn gai ốc, rồi khẽ : “Ui da, tội nghiệp con , dạo này trông gầy quá, có phải lười ăn, chỉ nghĩ về đấu pháp với Tư Nhĩ nên mới tuyệt thức, tự hành hạ mình, đúng ?”

      A Hoành vừa mỉm cười vừa liếc xéo chàng.

      “Để bày tỏ cảm thông, bản thiếu gia quyết định...” Ngôn Hi dừng lại lát rồi tỏ vẻ nghiêm trọng. “Mời em uống rượu!”

      hiểu đây là lối tư duy sao Hỏa gì nữa!”

      A Hoành liền cười, gật đầu đồng ý.

      Tranh thủ lúc cụ Ngôn bận tiếp khách, chú Lý ngủ gật, Ngôn Hi lén kéo A Hoành xuống tầng hầm.

      “Tối quá!” A Hoành kêu lên.

      “Suỵt, thôi, đừng để mẹ Lý biết!” Ngôn Hi thầm.

      “Sao, cho uống rượu à?” A Hoành thắc mắc. Trước đây ở Ô Thủy, thường ngồi nhâm nhi vài chén vói cha nên tửu lượng cũng tồi.

      “Con này, em là vị thành niên mà!”

      Trong bóng tối, có bàn tay ngập ngừng lát rồi vỗ lên đầu như vỗ đầu chú cún .

      “Ờ.” A Hoành gật đẩu, cũng biết trong hầm rượu tối như hũ nút, Ngôn Hi có nhìn .

      Thực tế chứng minh, chàng này ăn vụng thành quen, sau hồi sột soạt sục sạo ôm được bình rượu ra.

      Mắt dần quen với bóng tối trong hầm rượu, hầm rất rộng, để rất nhiều rượu, hầu hết đều được dựng trong các bình sứ. có cảm giác như lạc giữa xưởng rượu nào đó thời phong kiến.

      Lúc này, Ngôn Hi khoan chân ngồi dưới đất.

      “Này.” Ngôn Hi vô cùng hào phóng, giữ lại cho mình chai và đưa cho A Hoành chai.

      “Uống thế này thôi hả?” A Hoành tần ngần hỏi, ít ra cũng phải có cốc chứ?

      “Nếu uống làm sao?” Ngôn Hi cười. “Yên tâm , ở đây nhiều rượu lắm, phải tiết kiệm cho ông cụ đâu.”

      A Hoành thực bó tay, thấy mình và Ngôn Hi luôn gặp trở ngại khi chuyện trò với nhau, nhưng nhìn vẻ phởn chí của chàng, lại thấy mình hơi để ý quá, dù gì trong đời người cũng chỉ có vài dịp vui mà thôi. Thế là liền mò mẫm mở nút chai, uống ngụm, cay cay, tê tê, rất . Ngôn Hi nhìn , đôi mắt đen sâu thẳm trong bóng tối tựa như viên ngọc sáng ngời.

      "Rượu Phần(*) hả?"

      (*): trong bốn loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc

      Ngôn Hi gật đầu, đưa chai rượu cầm trong tay cho . "Nếm thử loại này xem sao."
      A Hoành mím môi, vị cay sặc lên mũi, nhưng vào đến miệng lại mát mát, ngọt ngọt.

      "Rượu Dương Hà à?"

      Mắt Ngôn Hi sáng lên. "Sao em biết?"

      Mặt A Hoành đỏ rần. "Hồi , cha em mua rượu, em hay uống trộm. Rượu mua lẻ nên rất rẻ, mặc dù được ngon lắm."

      Ngôn Hi lẩm bẩm: "Sao trước đây mình phát ra là báu vật nhỉ?"

      Báu vật? A Hoành sững lại lát rồi cười bẽn lẽn. Chắc chỉ có Ngôn Hi mới như vậy.

      Có nhiều tiếng chung với chàng, khi chưa đóng nắp quan tài chưa biết là điều tốt hay điều xấu.

      Hôm đó, ánh hoành hôn đỏ thẫm bao trùm cả sân vườn, chỉ có hai kẻ trốn trong hầm rượu tối thui chén tạc chén thù.

      Lúc chui ra, mặt Ngôn Hi đỏ gay.

      “A Hoành, nhỡ người lớn hỏi mình sao nhỉ?” chàng ngà ngà say, tay che mắt, hỏi .

      “Uống nước hoa quả, với Ngôn Hi, ngon lắm.” A Hoành mỉm cười, thần sắc có gì thay đổi, mặt bị đỏ, mùi thơm của rượu thoang thoảng trong hơi thở của .

      “Ngoan lắm.” Ngôn Hi vỗ đầu lần nữa rồi nở nụ cười ngây thơ như trẻ con.

      “A Hoành à, lần sau có thời gian bọn mình lại uống nước hoa quả nữa nhé!” Ngôn Hi cười rồi đưa ngón tay thon dài ra, cười hiền lành, : “Ngoắc tay nhé.”

      A Hoành cười, đưa ngón trỏ ngoắc với Ngôn Hi, sau đó liền buông ra ngay. “Vâng.”

      Mọi lời hứa đều được nghiêm túc thực , đây là theo đuổi kiên trì, và cũng là điều hết sức đáng sợ. Và thế là làm bạn “nước hoa quả” cố định của Ngôn Hi, sau này trở thành bạn rượu của .

      Lúc chí thân là như thế. Lúc chí sơ, cũng là như thế.

      Đầu tháng Sáu, tiết trời rất nóng bức, hệ thống điều hòa trong nhà bắt đầu hoạt động. Nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh ở mức 26 độ C, nóng lạnh, dễ chịu đến mức khiến A Hoành cảm thấy có gì đó hơi bứt rứt.

      thích quá nhàn hạ nên cuối tuần có thời gian, đều đến nhà Tép. Người lớn ai cũng bận rộn, sau giờ tan học, ở nhà thường chỉ có Tư Hoán và Tư Nhĩ.

      Từ sức khỏe tư Nhĩ được tốt, mọi người trong nhà ai cũng thương chiều nên cho học muộn năm, vì thế năm nay mới vào cấp ba. Để chuẩn bị cho kì thi vào cấp ba, Tư Hoán dốc hết sức phụ đạo cho Tư Nhĩ, như thể vào đươc trường Tây Lâm quyết chịu đầu hàng.

      Loáng cái đến thứ Hai, A Hoành thường ngày vẫn tự dậy đúng giờ, nhưng hôm nay lại bị hồi chuông chói tai đánh thức. Vén rèm cửa sổ nhìn thỉ thấy dưới cây ngô đồng có chàng áo hồng đứng dựa vào chiếc xe đạp cũ kĩ, tươi cười rạng rỡ, ngửa mặt nhìn cửa sổ, tay ra sức bấm chuông.

      “A Hoành, em coi này!” hào hứng gọi.

      “Gì vậy?” A Hoành dụi mắt.

      “Yo girl, see, see, quả xa Tây có khung của này!” Ngôn Hi có vẻ rất phấn chấn.

      A Hoành liền cười. “ kiếm đâu ra vậy?”

      Ngôn Hi thao thao bất tuyệt: “Hôm qua kiếm được trong nhà kho, là của ông già trước đây hai , đồ cổ hai mươi năm rồi, giờ kiếm khó đấy, người bình thường cũng chẳng cho nhòm đâu!”

      A Hoành liền thở dài. “ ăn sáng chưa?”

      bát sữa đậu nành, bát súp cay, ba cái bánh bao có được gọi là ăn rồi nhỉ?” Ngôn Hi cười vui vẻ.

      chống tay ên bậc cửa sổ, mỉm cười. Từ trước đến nay, bữa sáng Ngôn Hi ăn rất ít,cùng lắm là bát sữa đậu nành,xem ra hôm nay chàng có vẻ rất cao hứng.

      đạp quanh sân vòng nhé, em xuống nhanh lên, lát nữa chở học!”

      Lúc chăm chú ăn sáng lại có người gõ cửa dồn dập.

      Bà Trương ra mở cửa thấy Ngôn Hi, mặt mũi, tay chân đều lem luốc vết đen.

      “Sao vậy?” Tư Hoán tặc lưỡi hỏi.

      “Chưa được nửa vòng tuột xích, lắp được nữa!” Ngôn Hi ngồi phịch xuống, thở mệt.

      “Xích nào?” Tư Hoán ngơ ngác hỏi.

      A Hoành liền cười. “Mặt nhọ kìa.”

      Ngôn Hi hậm hực chạy vào nhà vệ sinh. A Hoành bỏ chiếc bánh bao xuống rồi xách thùng đựng dụng cụ sửa xe ra. chiếc xe đạp vứt chỏng chơ dưới đất.

      cau mày nhìn phần xích với thâm niên còn hơn cả tuổi mình bỏ đồ nghề ra rồi bắt đầu ngồi sửa.

      Cạch cạnh, cạch cạch hồi.

      A Hoành nhìn chiếc xích sau hồi uốn éo trở lại vĩ trí ban đầu, cảm thấy mình đúng là nhân tài, hôm nào phải hỏi xem ông cu Tép có thiếu thợ hay ...

      “Sao lại lắp vào được vậy?” Ngôn Hi sửng sốt hỏi.

      A Hoành trầm ngâm giây lát, biết giải thích thế nào, lúc ngẩng đầu lên thấy Ngôn Hi cười.

      A Hoành biết chắc chắn mặt mũi mình cũng sạch hơn mặt Ngôn Hi ban nãy là bao, bèn nghiêm mặt giấu vẻ ngại ngùng. “Em nghĩ, nên, cảm ơn em.”

      Ngôn Hi cũng nghiêm mặt : “ nghĩ, em nên, để ý đến tâm trạng của người thích xem hài kịch.”

      A Hoành kìm được nữa, bèn bật cười.

      Ngôn Hi cũng cười, đưa ngón tay trỏ lên quệt vết nhọ ở đầu lông mày cho , : “Hôm nay tôi được quả xe Tây này là phải cảm ơn đài truyền hình trung ương CCTV, cảm ơn MTV, cảm ơn ban nhạc The Rolling Stones, cảm ơn hãng Sony, cảm ơn A Hoành, thế đủ chưa?”

      A Hoành cố gắng nhịn cười.

      A Hoành ngồi chiếc xe đạp Ngôn Hi đèo, lắc lư, nghiêng ngả như người ta rước kiệu hoa ti vi.

      Quả xe tồi tàn chạy lắc lư với vận tốc rùa bò, đến nửa đường gặp Tân Đạt Di. chàng tỏ ra thích thú, hào hứng nghiên cứu hồi. Ngôn Hi bực bội quay đầu, đâm thẳng vào Tân Đạt Di. Mặc dù quả xe tồi tàn nhưng vẫn có thể làm người ta bị thương. Ngôn Hi nhìn Tân Đạt Di với ánh mắt coi thường, lăn bánh xe vào ống quầnanh chàng tạo thành vết dài với vẻ đắc ý, sau đó điềm nhiên bỏ .

      Cả quãng đường , mặt A Hoành đỏ bừng, lấy tay che mặt, cố gắng để người khác nhìn thấy mình. Đến cuối cùng, cũng cùng Ngôn Hi hết con đường đó, nhưng phải rất nhiều năm sau, Ngôn Hi mới ý thức được đồng hành này đáng quý biết nhường nào.
      Phong nguyet, Iluvkiwi, Sweet you2 others thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 29

      Hữu duyên thiên lí

      Ông nội Ngôn Hi chuẩn bị xuất ngoại.

      Lúc ăn tối, A Hoành nghe thấy ông nội có nhắc đến chuyện này. Trước tết, ông nội Ngôn Hi lo chuyện xin visa. Cấp cảm thấy đời ông cụ gắn bó với quân đội, có nhiểu đóng góp cho đất nước nên Bộ quốc phòng đương nhiên phải tạo điều kiện cho ông cụ đoàn tụ với gia đình con trai.

      “Thế Ngôn Hi sao ạ?” A Hoành hỏi, xong mới cảm thấy mình rất sốt sắng.

      Ông nội liếc cái rồi cau mày, : “Thằng đó sống chết chịu . Từ đầu năm đến giờ, lão Ngôn cố gắng dỗ dành nó thế nào nó cũng chịu. Mấy ngày nay, hai ông cháu chiến tranh lạnh với nhau kia kìa.”

      Lúc này, Tư Hoán buông bát đũa xuống, màng đến phép lịch trong bữa ăn, rời khỏi bàn ngay.

      Tư Nhĩ nghĩ đến điều gì đó, lặng lẽ cúi đầu, cắn môi ngồi yên chỗ.

      Cụ Ôn “hừ” tiếng rồi quát: “Lớn bằng ngần này rồi, biết đầu óc để đâu nữa!”

      A Hoành cảm thấy nagị ngùng, biết câu này là ông cho ai nghe?

      ăn qua quýt xong bữa rồi quay về phòng, gọi điện thoại cho Tân Đạt Di.

      “Đạt Di!” A Hoành mím môi.

      “A Hoành hả, có chuyện gì vậy?” Đầu dây bên phía Đạt Di khá ồn ào.

      “Tư Hoán, Ngôn Hi, ở đó hả?” nghĩ lát rồi hỏi chàng.

      “Ừ, hai thằng cãi nhau... Oái oái, Ngôn Hi, mĩ nhân à, đừng giận, đừng đập máy chơi game của tôi, vừa mới mua đấy. Tư Hoán câu đó có ý gì đâu!” Tân Đạt Di bỏ điện thoại xuống, can ngăn hai chàng. A Hoành ở đầu dây bên kia nghe được hết tình hình.

      Quả sai... khẽ thở dài.

      “Thôi, tớ cúp máy trước nhé, A Hoành, lát nữa tớ gọi lại cho cậu... Mẹ kiếp, Ôn Tư Hoán, cậu điên rồi đúng ...”

      Đầu bên kia chỉ vọng lại tiếng “tút tút” của điện thoại.

      A Hoành cúp máy rồi ngồi thừ trước bàn học, nhìn chồng sách vở xếp gọn gàng bàn, cầm cuốn nào lên cũng thấy các bảng biểu ràng, sắc nét, nhưng lại khô như ngói khiến người ta tài nào nuốt nổi.

      vừa đọc sách vừa cố gắng thở đều, nhưng chợt phát ra, nhịp thở của có thể rối loạn bất cứ lúc nào.

      Cuối cùng, vẫn từ từ gục xuống bàn.

      đủ thông minh, làm sao dám mơ tưởng hão huyền rằng có thể can thiệp vào cuộc sống của người khác?

      Ai có thể lưu luyến và muốn giữ người đó ở lại?

      Chỉ cần chịu được dứt ra được.

      A Hoành thở dài rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy, mở vở ngữ văn ra, bắt đầu đọc bài. Vẫn là chất giọng vùng sông nước Giang Nam dịu dàng như gió thoảng.

      ai nghe hiểu, như thế mới có thể yên tâm.

      “Bài Hạng Tích huyên chí của Quy Hữu Quang, Hạng Tích Huyên, hay còn gọi là Nam Các Tử...” cười, tay mân mê dòng chữ cuốn sách, đọc rất nhiều bài cổ văn, nhưng vẫn thích bài này nhất.

      “Trong sân có cây tì bà, phu nhân ta trồng trước khi qua đời, nay tươi tốt um tùm.” A Hoành vừa đọc vừa nhắm nghiền mắt, từng câu từng chữ trong cuốn sách như uốn lượn, để lại dấu ấn trong lòng .

      Đến khi mở mắt ra, thấy Tư Nhĩ đứng bên cạnh, chỉ cách vài bước chân. “A Hoành, cậu mơ mộng hão huyền gì vậy?” Tư Nhĩ mỉm cười hỏi, nhưng giọng điệu lại tỏ vẻ lạnh lùng và mỉa mai.

      A Hoành ngẩn đầu, đứng dậy, nhàng : “Nhĩ Nhĩ, gió đêm lạnh lắm, người cậu được khỏe, đừng ra gió chứ.” rồi, bước đến đóng cửa sổ.

      Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng lơ lửng ngọn cây, bóng cây đổ dài bậu cửa. Tư Nhĩ thản nhiên cất giọng mỉa mai: “Cậu biết tớ như thế nào, phải giả vờ khách sáo thế đâu, vì nể cậu họ Ôn nên tớ mới khuyên câu là đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.”

      Tư Nhĩ cười gằn rồi tiếp: “Có lẽ chỉ thời gian nữa thôi tớ cũng rồi, đây là lời khuyên cuối cùng của tớ dành cho cậu.”

      A Hoành sửng sốt nhìn Tư Nhĩ. “Cảm ơn cậu.”

      Bình thản như nước, dịu dàng, lịch .

      Tư Nhĩ đóng cửa rồi cười khẩy. “ biết cậu và Tư Hoán giở trò gì, hai người đúng là từ khuôn đúc mà ra.”

      Đúng vậy, biết là vì ai. Và người này biết là vì cái gì, trước mặt và sau lưng người ta lại có hai thái độ hoàn toàn khác nhau.

      A Hoành chỉ biết đứng nhìn Tư Nhĩ bỏ .

      Nửa đêm, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

      “Ai đó?” nửa tỉnh nửa mơ nhấc máy.

      “Tư Hoán à? Cậu chuyển điện thoại sang phòng A Hoành !” Đầu bên kia vang lên giọng gắt gỏng, trịnh thượng.

      A Hoành nhìn điện thoại hồi lâu rồi ngần ngừ đáp: “Ngôn Hi, em, Ôn Hoành đây.”

      “Ớ, nghe nhầm à? Là em đỡ phải chuyển!” Ngôn Hi khá nhanh.

      A Hoành chưa hết vẻ ngơ ngác. “Hả?”

      “Ê, A Hoành, hỏi em chuyện, em trả lời nhé, được dối đâu đấy, biết chưa?”

      “Vâng.” A Hoành gật đầu.

      “Ông nội với mẹ Lý sang Mỹ, em có chịu sang nhà ?” Giọng Ngôn Hi có vẻ ngượng ngùng.

      Người rồi, định tìm coi nhà ư? Ở đâu chẳng như nhau.
      “Ok.” dụi mắt, vừa ngáp vừa đáp, nhưng hiểu nhầm ý của Ngôn Hi.

      “Ông ơi, ông nghe chưa, ông phải lo lắng gì hết, ông với mẹ Lý rồi, cháu vẫn có cơm ăn như thường, trình độ nấu ăn của A Hoành khỏi phải bàn...” Giọng đối phương vô cùng phấn chấn.

      “Rụp!” Ai đó cúp máy.

      A Hoành cảm thấy mình như bị mộng du, vừa nhắm mắt vừa mò mẫm trong bóng đêm trở lại giường.

      Sáng ra tỉnh dậy, A Hoành thầm nghĩ, đêm qua có giấc mơ lạ, Ngôn HI nhờ sang trông nhà hộ, và đồng ý. A Hoành bỗng nhiên đỏ bừng mặt, hắng giọng hai tiếng rồi cúi đầu ăn cháo.

      Khi ngước mắt lên, thấy sắc mặt Tư Hoán khá hồng hào, từ lúc tỉnh dậy, lúm đồng tiên vẫn luôn ngự . Tư Hoán né tránh ánh mắt của như mọi lần mà nhìn , cười tủm tỉm vẻ đầy thiện chí.

      A Hoành thấy hơi rùng mình, cúi xuống tiếp tục ăn cháo.

      “A Hoành, bao giờ em thu dọn đồ đạc, giúp em.” Giọng Tư Hoán rất nhàng, thân thiện.

      Tay run lên, cháo nghẹn trong cổ họng.

      Chẳng lẽ, lại bị trả về, sắp bị đuổi ra khỏi nhà ư?

      “Tại sao?” A Hoành lí nhí hỏi.

      “Tai sao là thế nào? Hôm qua, chẳng phải em hứa với Ngôn HI là chuyển nhà còn gì? Ông Ngôn cũng đành phải đồng ý rồi.” Tư Hoán cười vui vẻ, với .

      Cụ Ôn trầm ngâm lên tiếng: “A Hoành, ông Ngôn cũng có với ông chuyện này. Đúng là Ngôn Hi muốn sang bên kia, nhưng nhà lại có ai nấu nướng, tìm giúp việc nó kén chọn, đúng lúc nó quen ăn cơm cháu nấu, cháu sang đó, ông Ngôn Soái cũng yên tâm. Ông thấy bình thường hai đứa chơi với nhau cũng thân, tình cảm hai nhà chúng ta xưa nay như ruột thịt. Thôi, chuyện này cứ quyết định như thế , ở bên đó quen quay về cũng được.”

      A Hoành chết đứng như trời trồng. Hôm qua phải nằm mơ ư?

      Nhưng tại sao thái độ của ông nội lại thay đổi nhanh như vậy? Hôm qua nghe giọng ông cứ như muốn Ngôn Hi ngay lập tức, hôm nay sao lại quay ngoắt trăm tám mươi độ thế nhỉ?

      Thế nhưng bà Uẩn Nghi lại chịu, bà cau mày, : “ được cha ạ, A Hoành là con , ở cùng nhà với Ngôn Hi tiện lắm!”

      Cụ Ôn chăm chú nhìn A Hoành lát rồi : “Chuyện này bác Ngôn đích thân với cha.”

      “Cha, con biết, nhưng trước lúc xa nhà, An Quốc với con rằng ấy đồng ý...” Bà Uẩn Nghi bắt đầu sốt sắng.

      Cụ Ôn liền nghiêm mặt cắt lời con dâu: “Bao năm về trước, nếu có ông Ngôn Soái trong đợt sóng gió đó, cả nhà mình lao đao hết rồi! có ông Ngôn, nhà họ Ôn đâu có ngày hôm nay!”

      “Nhưng mà...” Bà Uẩn Nghi đưa mắt nhìn Tư Nhĩ. Tư Nhĩ lại nhìn sang Tư Hoán.

      Tư Hoán chớp mắt với , hiểu ý, vẻ u ám khuôn mặt biến mất, miệng nở nụ cười khá thoải mái.

      ... phải xa nhà nữa...

      “Huống chi năm xưa, cha bị bao vây, chính ông Ngôn Soái dẫn đầu đoàn người ra cứu cha! Hai vụ này thôi đủ khiến nhà họ Ôn chúng ta mắc nợ họ cả đời rồi.” Giọng ông cụ rất bình tĩnh, quyết đoán khiến bà Uẩn Nghi thể phản bác điều gì.

      “Ông ơi, cháu sang.” A Hoành nghĩ chuyện nhặt như vậy, cần phải căng thẳng làm gì.

      Thế nhưng, sau này chứng minh rằng quá ngờ nghệch...

      Ngày ông Ngôn Soái và chú Lý ra nước ngoài, cũng được hộ tống sang nhà họ Ngôn.

      “Ngôn Hi, tôi giao A Hoành cho cậu đấy, nhớ nương tay nhé...” Tư Hoán xách túi đồ, định gì nữa nhưng lại thôi.

      Ngôn Hi đón lấy túi đồ rồi đá chàng cú. “Người và đồ đạc đều sang đủ rồi, cậu phắn được rồi đấy!” Rồi chàng đóng sầm cửa lại.

      “Hừ! Tưởng tôi là kẻ chuyên ngược đãi người khác đấy hả!” Ngôn Hi trợn trừng mắt rồi nghiến răng ken két, sau đó quay lại nhìn A Hoành, cười tươi như hoa.

      A Hoành sởn hết gai ốc, lùi ra sau bước, : “Ngôn Hi, cứ để vẻ mặt bình thường, là được rồi.”

      Ngôn Hi trề môi, : “Bản thiếu gia đáng ghét như thế sao? Hồi được cả khu công nhận là baby dễ thương đó...”

      A Hoành gì, hồi em cũng đâu có kém.

      thôi, vào phòng em xem xem.” Ngôn Hi đút tay vào túi quần rồi lại mỉm cười rất hào hứng. “ sắp xếp khá kì công đấy, cho người mua ít đồ đạc nữa là xong.”

      Đó là căn phòng cách lối khá xa và cách phòng Ngôn Hi hai phòng ngủ dành cho khách. Tuy nhiên, do vị trí của nhà họ Ôn và nhà họ Ngôn khác nhau nên căn phòng mà Ngôn Hi chọn cho A Hoành quanh năm tràn ngập ánh nắng.

      “A Hoành, em thích nắng mà.” đẩy cửa ra, bằng giọng khẳng định.

      A Hoành sững lại, những tưởng, mọi người đều nghĩ thích bóng tối, vì ở nhà họ Ôn, chọn căn phòng có nhiều bóng cây nhất. tưởng mình che được mắt mọi người, thế nhưng dáng vẻ sợ hãi của khi bước vào hầm rượu tối tăm hôm đó được người ghi nhớ.

      "Em thích gam màu lạnh như màu đen, màu trắng, ghét gam màu nắng như màu đỏ, màu hồng, ngược hẳn với ." Ngôn Hi nheo mắt cười.

      Tủ sách màu đen, tủ quần áo màu trắng, tường màu kem, mùi gỗ mới thoang thoảng, gam màu dịu mắt và khoa trương.

      A Hoành ngẩng đầu chăm chú nhìn các bức vẽ tường.

      Ngôn Hi nhìn theo, hắng giọng rồi lẩm bẩm: "Sorry, sở thích cá nhân thôi, ngứa tay nên kìm được. Em xài tạm vậy."

      A Hoành vừa cười vừa nhìn Ngôn Hi, mũi hơi nhăn lại. "Đẹp mà."

      Ngôn Hi phì cười, vỗ đầu A Hoành, : "Ngố quá, cái gì cũng chỉ biết là đẹp."

      A Hoành ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lại trịnh trọng : "Cám ơn ."

      Đôi mắt to tròn của Ngôn Hi chớp chớp, rồi chàng cười thầm, bằng giọng rất trẻ con: " còn tưởng em se bực vì bị kéo từ nhà họ Ôn về đây."

      " là Ngôn Hi, ai dám bực?" A Hoành giọng đáp.

      "Chẳng biết điều gì cả, dám à?" Ngôn Hi nhướng mày rồi đưa tay che ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào. Ngẫm nghĩ lúc, lại cười, trêu: "Haizz, em là A Hoành làm sao mà dối được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :