1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Jazz, tui lầm ly béo rồi, vẫn là ham chơi, tưởng thăm hú nhi chớ, nhưng mà có bọn trẻ vẫn vui, đỡ phải nhớ tới cảnh cung đấu đâu đầu,
      heavydizzy thích bài này.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      có khi nào ly béo lớn lên thích em này
      heavydizzy thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Sao lại có đứa bé bán manh đáng như a Ly chứ.
      heavydizzy thích bài này.

    4. Tieubaovi

      Tieubaovi New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Bua nay moi thanks duoc nang day...
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 108 Nước có tướng tài, ngoài ta còn ai

      Tiểu nữ oa nghe vậy, cặp mắt đẹp xoát cái bắn về phía A Ly, lãnh băng nhìn chằm chằm A Ly, làm lưng A Ly có chút lạnh.

      Tiểu nữ oa khinh thường dời ánh mắt, rốt cục chậm rì rì , "Ngươi là Tiểu Hầu Gia A Ly trong phủ"

      A Ly có chút ngượng ngùng, gật đầu , "Thế nhưng ngươi biết ta, "

      Tiểu nữ oa hừ , , "Ta là nghĩa nữ của trưởng công chúa, nhũ danh a Kính, lại tiếp ngươi nên gọi ta tiếng tỷ tỷ."

      A Ly nghe vậy, sờ sờ đầu, coi như quả chuyện như vậy.

      Tiểu nữ oa liếc cái, lạnh nhạt ném ra câu: "Ngươi thoạt nhìn là quá ngu xuẩn." xong, vẫy vẫy tay áo, lệnh cho thị nữ: " thôi."

      A Ly nhất thời trừng lớn hai mắt, chỉ vào a Kính, dám tin : "Ngươi, ngươi cũng dám mắng ta!"

      Tiểu nữ oa nhàng lướt qua, đầu cũng thèm quay lại.

      A Ly dậm chân: "Này, ngươi trở lại a!"

      Diệp Mục lặng lẽ tiến lên, đồng tình : "A Ly, nàng xa."

      A Ly cau mày mất hứng hỏi Diệp Mục: "Tam ca ca, ngươi cẩn thận nhìn ta xem, ta thoạt nhìn rất ngu xuẩn sao?"

      Diệp Mục nhìn A Ly bộ dáng nghiêm cẩn, bỗng nhiên muốn cười, bất quá vẫn cố tự nhịn xuống, dùng sức lắc đầu : " ngu a, chút cũng ."

      A Ly vẻ mặt mới thoáng hòa dịu, đối với bóng lưng a Kính xa : "Nàng đáng giận, cũng dám nhục mạ ta như thế, biết tốt xấu!"

      Diệp Mục nghẹn cười, vỗ vỗ bả vai A Ly: " cần giận."

      A Ly đối với bóng lưng a Kính thống hận nửa ngày, cũng giận nữa, trong lòng lại là nhớ tới mục đích của mình, mới : "Ba ca ca, các ngươi hẳn là biết Hú Nhi?"

      Diệp Mục vừa nghe, cùng đại ca nhìn nhau, Diệp Khởi trầm giọng : "Thái tử chúng ta cũng từng gặp qua, quen."

      A Ly qua, dắt tay Diệp Khởi, nũng nịu yếu ớt : "Đại ca, ta nghe Hú Nhi bị bệnh, nhưng giờ ta cũng gặp được ."

      Diệp Khởi cũng biết nhiều việc này, tức thời chỉ có thể : "A Ly nếu muốn gặp Thái tử, nhẫn nại chờ Thái tử khỏi hẳn ."

      A Ly lắc đầu: "Nhưng ta thể nhẫn nại, làm sao bây giờ đây?"

      Diệp Khởi nhíu mày: "làm sao bây giờ đây?"

      A Ly nở nụ cười: "Ta có chủ ý, bằng vài ca ca nghĩ cách đưa ta tiến cung."

      Diệp Khởi nhất thời khó xử: "Chúng ta sao có thể dễ dàng tiến cung?"

      A Ly càng cười đến sáng mắt: "Cái này dễ, phụ thân ở trong cung, vài ca ca theo giúp ta tiến cung gặp phụ thân là được!"

      Diệp Khởi trầm tư lát, gật đầu : "Được, bất quá phải thông bẩm với công chúa tiếng."

      A Ly vừa nghe, tươi cười nhất thời tan thành mây khói: " được a!"

      Diệp Khởi thấy, thái độ kiên định : " được công chúa cho phép, chúng ta sao có thể mang ngươi tiến cung?"

      A Ly cơ hồ xấu hổ thành nổi giận: "Đại ca, ngươi thế nhưng đùa giỡn ta."

      Diệp Khởi khuôn mặt bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa: " đùa giỡn ngươi."

      A Ly vung tay áo khóc lóc om sòm : "Ta còn coi các ngươi là ca ca, bất quá cầu các ngươi chuyện thôi, thế nhưng cũng hỗ trợ!"

      Diệp Độ ở bên cạnh thấp giọng khuyên giải an ủi: "A Ly, giờ bên ngoài đều truyền thái tử gia bị bệnh dịch, chúng ta nên cẩn thận hơn."

      A Ly nghe xong, dừng khóc nháo, sắc mặt trắng bệch, chán nản : "Quả nhiên đúng rồi, xem ra Hú Nhi thể cứu."

      =============================

      Lúc này Bình Tây Hầu, tường thuật chuyện xảy ra trong cung sở cho Triêu Dương công chúa, xong, nghi hoặc: " nghĩ tới Thành Hiên Hầu thế nhưng còn có bản bực này."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày : "Vô luận thế nào, nếu Thành Hiên có thể cứu Hú Nhi mạng, vậy cũng tốt."

      Bình Tây Hầu gật đầu : "Mẫu thân đúng, nếu Thái tử trị được, hậu quả thiết tưởng chịu nổi."

      Triêu Dương công chúa trầm tư lát, phân phó: "Từ khi Hú Nhi bị bệnh rồi, ta luôn chiếu cố A Ly, thế nhưng chưa từng tiến cung vấn an, hôm nay A Ly tinh thần cực tốt, ta nên tiến cung thăm."

      Bình Tây Hầu gật đầu: "Nếu như thế, đêm nay con lưu lại trong phủ, thay mẫu thân chiếu khán A Ly."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, vui mừng gật đầu : "Con nghĩ chu đáo."

      Bình Tây Hầu nhớ tới A Ly, đáp: "Con thấy A Ly hôm nay có mưu đồ, con phải mau chân đến xem đến cùng đánh cái bàn tính gì."

      Triêu Dương công chúa bên môi gợi lên cười, bất đắc dĩ lắc đầu : "Có thể có cái gì, bất quá là ngóng trông có người dẫn tiến cung thôi."

      Bình Tây Hầu ngẫm lại cũng phải, lại : "Con còn nghe , vừa mới A Ly ở hậu hoa viên gặp nữ oa, hai người giống như giao phong trận."

      Triêu Dương công chúa nhớ tới Bình Tây Hầu cũng biết việc này, tức thời liền đem việc Thuận Nghĩa công chúa uỷ thác : "Trước đó vài ngày a Kính luôn nuôi ở bên ngoài, nhiều ngày mới hồi phủ, ta vốn nghĩ cho bọn họ gặp mặt, ai biết bọn họ thế nhưng gây gổ."

      Bình Tây Hầu nghĩ A Ly bộ dáng cam chịu, khỏi muốn cười: "A Kính nương cũng lợi hại, làm tiểu A Ly chúng ta tức giận đến sưng mặt."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, cười hừ tiếng: " tính tình kiêu căng, đâu có thể dung người."

      =========================

      Diệp Trường Vân nằm sấp nằm ở trước sạp con trai mình, ánh mắt như chớp như theo dõi khuôn mặt , bên cạnh thị nữ cẩn thận theo hầu hạ, ngẫu nhiên có ngự y ra vào bắt mạch cho Thái tử, nhưng Diệp Trường Vân hoàn toàn chưa từng chú ý, tâm thần của nàng đều đặt ở người con trai.

      Cũng biết bao lâu, quang di chuyển, chiếu qua song cửa, ánh mặt trời từ đầu giường chuyển đến cuối giường, giường Hú Nhi có dấu hiệu thức tỉnh.

      Rốt cục, Diệp Trường Vân nhịn được nghiến răng nghiến lợi, mặt mày toàn hận ý: " nhất định là cố ý, muốn hại chết Hú Nhi!"

      Bên cạnh thị nữ ai dám đáp lời, nàng lẩm bẩm: " đầu tiên tặng Nhã phi cho Hoàng thượng, lại tặng độc dược cho Hú Nhi, đây là muốn ép chết mẫu tử chúng ta!"

      Lúc này, vừa đúng có thị nữ tiến lên theo lệ thường chà lau thân mình cho Hú Nhi, nàng giữ lại, giọng căm hận hỏi: "Vì sao tìm người câm có thể mê hoặc Hoàng thượng? người câm kia có gì tốt? Vì sao?"

      Thị nữ cơ hồ muốn chảy nước mắt, sắc mặt tái nhợt, nơm nớp lo sợ : "Hoàng hậu nương nương, nô tì biết a."

      Diệp Trường Vân nghe vậy, ngơ ngác buông thị nữ ra, tự nhủ: "Bộ dạng nàng, có phải giống người ... Có phải ..."

      Nàng đến đây, tuyệt vọng chảy lệ, cúi đầu lẩm bẩm: "Hú Nhi... Hú Nhi... có Hú Nhi, ta sống nổi nữa..."

      Nhưng vào lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh : "Triêu Dương công chúa giá lâm."

      Diệp Trường Vân nghe lời này, như nhận được kích thích mạnh đứng dậy, phát ra tiếng khẽ gọi bén nhọn: "Nàng tới làm gì? Đến xem náo nhiệt sao? Đến bỏ đá xuống giếng sao?"

      Mà ngoài phòng trong đại điện, Triêu Dương công chúa làn váy uốn lượn, bước chậm vào, mọi người thấy, ào ào tiến lên chào. Hoàng thượng thấy nàng đến, đầu tiên là quét mắt nhìn Diệp Tiềm, rồi miễn cưỡng : "A tỷ sao lại tới?"

      Triêu Dương công chúa con ngươi hẹp dài nhìn Hoàng thượng đệ đệ: "Hoàng thượng, Hú Nhi giờ thế nào?"

      Thành Hiên Hầu theo bên cạnh cười hề hề tiến lên : "Vừa mới ăn linh dược ta mang về, giờ còn chưa tỉnh lại." đến đây, vươn tay kéo tay mềm của Triêu Dương công chúa.

      Ai biết còn chưa đụng tới Triêu Dương công chúa, từ bên cạnh vươn đến đôi bàn tay to, chặn tay lại.

      nhìn lại, là Diệp Tiềm.

      Mặt biểu cảm, cũng chân đáng tin.

      Triêu Dương công chúa mỉm cười, cổ tay trắng noãn nâng lên, khoát lên tay Diệp Tiềm, Diệp Tiềm ăn ý mười phần nắm chặt.

      Thành Hiên Hầu lông mày nhíu nhíu, thương tâm : "Triêu Dương, sao nàng để ý ta?"

      Triêu Dương công chúa nhíu mày : "Ta để ý ngươi khi nào?"

      Thành Hiên Hầu nhìn Diệp Tiềm, nhìn lại Triêu Dương công chúa, trong miệng chậc chậc: "Nàng trước kia muốn gả cho ta!"

      Diệp Tiềm mắt lạnh lẽo đảo qua, mở miệng : "Hầu gia, Triêu Dương công chúa đáp ứng gả cho Tiềm."

      Thành Hiên Hầu nghe xong, rất kinh ngạc, bên cạnh Hoàng thượng nghe vậy, ánh mắt hiểu bắn về phía Triêu Dương công chúa: "Có thể có việc này?"

      Triêu Dương công chúa cũng hiểu, bên cạnh Diệp Tiềm nắm chặt tay nàng vài phần, nhắc nhở: "ngày đó nàng , còn nhớ sao?"

      Triêu Dương công chúa giật mình, ngày A Ly bệnh nặng, nàng từng nếu A Ly bình an vô , nàng nguyện ý gả cho , tức thời nàng cười khẽ, gật đầu : "Xác thực có việc này."

      Lúc này có chư vị phi tần hậu cung bên cạnh hầu hạ, cũng có các hoàng thân quốc thích và vương hầu, nghe như thế, trong lòng ào ào nghĩ khác nhau. Kỳ thực chuyện tới bây giờ, mọi người đều đoán được thân thế Tiểu Hầu Gia A Ly, cũng đều biết ngày xưa chủ tớ hai người kỳ thực thầm thông đồng, mới sinh hạ A Ly. giờ đại tư mã coi như thân ở địa vị cao, cùng trưởng công chúa cực kì xứng đôi, nhưng lại nhanh thành thân, tiếp tục ép buộc như vậy, đường đường đương triều đại tư mã cứ ở trong phủ trưởng công chúa ở goá, là tính chuyện gì a! Mà Diệp gia đệ tử ngồi bên trong, cũng thầm bớt lo rất nhiều.

      Tức thời mọi người giấu suy nghĩ, ào ào tiến lên chúc mừng, vì lúc này trong màn che Thái Tử Điện Hạ sinh tử chưa biết, mọi người cũng dám lộ ra sắc mặt vui mừng, vì thế chúc mừng đều mang theo hương vị khóc tang.

      Nhưng vào lúc này, chợt thấy thị nữ trong điện vội vã đến, mặt mừng như điên, chạy đến liền bái, miệng luôn luôn : "Thái tử tỉnh, Thái tử tỉnh!"

      Hoàng thượng nghe thế, vội nhanh vào phòng Thái tử, Thành Hiên Hầu cũng theo sát sau đó.

      Diệp Tiềm nắm tay Triêu Dương công chúa : "Vào xem."

      Triêu Dương công chúa gật đầu : "Được."

      Đến gần trong phòng, lại nghe bên trong truyền đến tiếng Diệp Trường Vân vui quá mà khóc. Triêu Dương công chúa nghe được, nhớ tới mấy ngày trước đây Hú Nhi mang đến sợ bóng sợ gió, rét mà run. Diệp Tiềm cảm nhận được tâm tư của nàng, liền thả chậm bước chân.

      Diệp Trường Vân lúc này ánh mắt sưng đỏ, nàng từ chăn gấm ngẩng đầu, để ý mình đầu tóc hỗn độn, đáng thương nhìn Hoàng thượng, khóc : "Hoàng thượng, Hú Nhi rốt cục tỉnh!"

      Hoàng thượng thấy vậy, mặt lộ ra thương tiếc, tiến lên đỡ cánh tay nàng, ôn thanh : "Đừng lo lắng, có chuyện gì."

      Diệp Trường Vân từ lúc con bị bệnh, trong lòng biết gặp bao nhiêu tra tấn, cả người giống như rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy tiền đồ vô vọng, giờ Hú Nhi tỉnh lại, Hoàng thượng lại vẻ mặt ôn hoà như thế, nhất thời khỏi gào khóc, cả người nhào vào trong ngực Hoàng thượng.

      Phía sau các hoàng thân theo, có người Diệp gia, cũng đều ào ào rơi lệ, còn hoàng thân quốc thích khác, mặt đương nhiên cũng ra bi sắc.

      Sớm có ngự y tiến lên bắt mạch cho Thái tử, sau lát hồi bẩm Hoàng thượng, Thái tử tình trạng chuyển tốt rất nhiều, tu dưỡng nhiều là có trở ngại, Diệp Trường Vân yên tâm hơn, ở trong ngực Hoàng thượng lại chảy lệ.

      Hú Nhi nằm ở trong chăn gấm, khuôn mặt nhắn khô vàng, hai mắt khô ráp vô thần, nỗ lực giật giật môi, nhược nhược gọi: "Phụ hoàng -- "

      Hoàng thượng nghe vậy, buông hoàng hậu ra, tiến lên nắm tay con, khỏi thở dài, vỗ về gương mặt : "Hú Nhi, con rất nhanh khỏe lên."

      Hú Nhi mắt chảy lệ, khàn khàn : "Phụ hoàng, có phải con có đệ đệ ?"

      Hoàng thượng nghe vậy sửng sốt, gật đầu : "Phải."

      Hú Nhi nghe xong, thế nhưng tràn ra cái cười mỏng manh, : "Mấy ngày trước A Ly vào cung, nhiều ca ca, trong lòng con hâm mộ vô cùng, chờ lần sau vào cung, con phải cho con có thêm đệ đệ."

      Hoàng thượng thấy như thế, nhịn được ôn hòa nở nụ cười: "Đệ đệ con đương nhiên cũng là đệ đệ của A Ly, cũng có gì để ." ngừng lại, nhìn con mình bệnh nặng, vẫn an ủi: "Bất quá con cao hứng, cũng có thể khoe khoang với A Ly phen."

      Diệp Trường Vân theo bên cạnh dè dặt cẩn trọng nhìn con mình và Hoàng thượng, nghe bọn họ đối thoại, khối đá tảng đè ép trong lòng mấy ngày cuối cùng chậm rãi rơi xuống đất.

      ==============================

      Diệp Tiềm thấy Hú Nhi hết lo ngại, liền cùng Triêu Dương công chúa muốn rời cung hồi phủ, lúc này Diệp Tiềm cưỡi ngựa, mà cùng Triêu Dương công chúa ngồi liễn xa.

      Hai người song song ngồi trong liễn xa, hai tay nắm lâu, cũng , tới nửa đường, liễn xa đột nhiên ngừng lại, Triêu Dương công chúa thân mình kịp giữ, suýt ngã, may mắn Diệp Tiềm ôm được nàng.

      Triêu Dương công chúa thuận thế vào ở trong lòng , hồi tưởng việc ban ngày, khỏi thở dài: "Vạn hạnh."

      Diệp Tiềm gật đầu, bàn tay to nhàng nắm cổ tay Triêu Dương công chúa, trong mắt thâm hối: "chân tướng việc này, vốn là thể tra, Hú Nhi khôi phục, vậy chỉ có thể nhắc đến nữa."

      Triêu Dương công chúa gật đầu : "Cháng cực kỳ đúng."

      Diệp Tiềm cúi đầu, nhìn nữ tử dựa vào ngực mình, cười khổ : "Triêu Dương, nàng nguyện ý gả cho ta, trong lòng ta cao hứng, nhưng giờ nàng ở bên ta, ta lại như ôm kim nhọn đường hành tẩu, trong lòng rất nhiều yên, sợ cẩn thận, là bảo hộ nàng chu toàn."

      Triêu Dương công chúa mím môi nở nụ cười, nâng tay thưởng thức vạt áo , ôn nhu : "Tiềm, ta ở trước mặt hoàng đệ đồng ý gả cho chàng, từ nay về sau cùng chàng họa phúc bên nhau, đồng tâm hiệp lực. Tuy giờ Hoàng thượng tính tình khó dò, nhưng đến cùng băn khoăn đến ta, mà chàng lại hữu dụng với , tất nhiên dễ dàng bỏ qua."

      Diệp Tiềm gật đầu: "Lấy tình cảnh hôm nay đến xem, nàng rất đúng."

      Triêu Dương công chúa than : "Nhưng chàng cũng biết, phúc ở vô thường, thế thay đổi, hôm qua là nguyên nhân ngươi Diệp gia thành tựu, có ngày có lẽ thành hậu quả diệt môn."

      Diệp Tiềm hít sâu hơi, ôm nàng vào trong ngực: "Triêu Dương, ta biết ." ngón tay động đậy, hốt tưởng lại chuyện : "Bình Tây Hầu đối với nàng, cũng cực kì cung kính."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày: "Đó là đương nhiên."

      Diệp Tiềm mím môi, thấp giọng : "Về sau có thể xa lạ với ít?"

      Triêu Dương công chúa lúc đầu còn hiểu, ngước mắt nhìn , thấy thâm ý trong mắt , giật mình hiểu ra, cúi đầu trầm tư lát, mới : "Được."

      Diệp Tiềm vỗ về chơi đùa mái tóc mềm mại mát lạnh của nữ tử trong ngực, ôn nhu : " tính tình hào sảng, tâm tư cũng cực kì tinh tế, nghĩ đến cũng có thể hiểu nguyên do trong đó, cũng trách nàng."

      Triêu Dương công chúa gật đầu : "Chàng cứ yên tâm." đến đây, liền nhớ tới ba nghĩa tử dưới gối Diệp Tiềm, khỏi cong môi nở nụ cười, mặt mang vài phần nghịch ngợm : "Trưởng tử Diệp Khởi của chàng, xem ra cùng với chàng lúc niên thiếu có chút tương tự, hay là căn bản phải nghĩa tử, mà là nữ nhân nào vụng trộm sinh cho chàng?"

      Diệp Tiềm nghe vậy, hai tròng mắt đột nhiên trợn to, lập tức khỏi cảm thấy buồn cười: "Lúc đó ta bất quá hơn mười tuổi, sao có thể!"

      Triêu Dương công chúa kiều hừ tiếng: "Ai mười mấy tuổi sinh ra con đâu?"

      Diệp Tiềm nghe vậy, tuy trong lòng biết nàng cố ý , nhưng vẫn cúi đầu đến bên tai nàng, cắn răng : "Lúc ta mười mấy tuổi, trong lòng có vướng bận, duy chỉ mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ nàng, sao nàng có thể ta như thế?" nhàng cắn vành tai nàng trắng nõn mượt mà, lại : "Ngày đó nàng ở trong ôn dục câu dẫn ta, khi đó thái độ ta ngây thơ hiểu, nàng cũng phải biết."

      Triêu Dương công chúa hai gò má giống như nhiễm ánh nắng chiều, hai mắt giống như thu thủy, giọng : "Ta bất quá là cảm thấy có chút tương tự thôi, đáng giá chàng nhiều như vậy."

      Diệp Tiềm lông mày đột nhiên động, nhìn kỹ nữ tử trong ngực, thấp giọng : "Khởi nhi, cũng là con của nàng."

      Triêu Dương công chúa còn , gật đầu : "Cũng là nghĩa tử của chàng, chúng ta thành thân rồi, vậy đương nhiên quy về danh nghĩa ta." Nàng tới đây, bỗng nhiên hiểu ra, nháy mắt ngước mắt đảo qua, thấy Diệp Tiềm sắc mặt cực kỳ tốt nhìn chằm chằm mình.

      Triêu Dương công chúa mặt mày nhiễm giận, trách mắng: "Chàng người này, khỏi nghĩ nhiều lắm! Chẳng lẽ ta là loại người này?"

      Diệp Tiềm mím môi, muốn theo như nàng ngày xưa sở tác sở vi, có cái gì thể, bất quá vẫn nhịn lại, thuận theo : "Đương nhiên , ta bất quá giỡn thôi."

      Lời tuy như thế, nhưng vẫn hạ quyết tâm, về sau phải để nàng bớt tiếp xúc với Diệp Khởi.

      cưới nữ tử này, nhất định là làm cho người ta lo lắng.

      ======================

      Mùa thu, năm ấy đại tư mã Diệp Tiềm hai mươi bốn tuổi, với cao Triêu Dương công chúa gả hai lần rồi ở goá. Con Triêu Dương công chúa, An khánh hầu A Ly sửa họ Diệp, cũng cải danh là Tấn, nhập gia phả Diệp gia.

      Sau đó ba năm, đại tư mã Diệp Tiềm mấy lần dẫn binh chinh chiến Bắc Địch, đều công mà về, Diệp gia cao thấp có phong thưởng, tính cả chư tướng lĩnh dưới trướng Diệp Tiềm, cũng đều có công huân. Trong khoảng thời gian ngắn, chư tướng có rất nhiều câu oán hận, dần dần đầu nhập làm môn hạ Bình Tây Hầu.

      Bình Tây Hầu niên thiểu hữu vi, mấy lần chinh chiến, có thắng có hòa, nhưng chưa bao giờ bại, Hoàng thượng bởi vậy mà càng thích , mỗi lần phong thưởng nhiều hơn, thậm chí con còn cũng đều được phong hầu.

      Dần dần, thế cục trong triều, Bình Tây Hầu thế nhưng có thể cùng đại tư mã địa vị ngang nhau. Diệp gia cũng bởi vậy phong cảnh giảm mạnh, xa bằng trước đây. Hoàng hậu Diệp Trường Vân từ khi Thái tử bệnh nặng, dần dần để ý việc hậu cung, mỗi ngày ở phật đường ăn chay niệm phật, khẩn cầu lân nhi bình an đời.

      trong hậu cung, dần dần thêm rất nhiều gương mặt mới, cũng có càng nhiều nữ nhân phi tần sinh con cho hoàng đế. Nhã phi vẫn sủng quan hậu cung như cũ, nhưng nàng thứ nhất thế đơnn lực bạc có nhà ngoại nâng đỡ, thứ hai trời sinh người câm thích cùng người khác tranh cường, ai ghen ghét nàng.

      ngày, lâm triều xong, Triệu Trệ ở hậu cung hỏi công khóa của Thái tử Hú Nhi và An khánh hầu A Ly, ai biết đột nhiên truyền đến cấp báo từ biên quan.

      Triệu Trệ mở ra xem, mặt mày thâm trầm, cười lạnh tiếng : "Đây là người bắc khinh Đại Viêm ta có người sao?"

      Bên cạnh A Ly nghe thế, chạy nhanh tới hỏi: "Hoàng cữu, phải là muốn đánh trận?"

      Triệu Trệ nhìn cháu trai, gật đầu : "phải."

      A Ly vừa nghe, lập tức giơ nắm tay : "Hoàng đế cữu cữu, để con đánh giặc cho người!"

      Triệu Trệ nghe vậy cười to: "Con đánh giặc thế nào?"

      A Ly rất tự đắc: "Phụ thân dạy con kỵ xạ, còn dạy con binh pháp."

      Triệu Trệ : "Còn gì nữa?"

      A Ly bất mãn: "Chẳng lẽ thế còn chưa đủ sao?"

      Hú Nhi từ bên cạnh tới, ôn thanh : "A Ly, ngươi còn , chuyện đánh giặc chờ ngươi trưởng thành rồi sau." từ khi bệnh nặng hồi, tính tình càng dịu ngoan nhu hòa, làm việc nhu thuận, đọc sách cũng cực kì tấn tới, rất được phụ hoàng tán dương.

      Triệu Trệ tức thời nghe Hú Nhi xong, có chút vừa lòng: "Hú Nhi đến cùng là ca ca, giống A Ly lỗ mãng như vậy."

      A Ly nhún nhún vai: "Hoàng cữu, Bình Tây Hầu giờ ở Tây cương chưa về, ngài phái A Ly , lúc này ngài còn có thể phái ai?" xong vội bổ sung thêm: "Cha ta vết thương cũ tái phát nhiều ngày, thân mình được tốt đâu."

      Triệu Trệ nghe vậy, trong mắt bắn ra tinh quang, nở nụ cười: "Phải ?"

      A Ly khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, lúc trẻ chinh chiến rất nhiều, bị thương rất nhiều, lúc đó ở chiến trường căn bản dưỡng tốt, giờ chỉ cần thời tiết lạnh, là đau đớn vô cùng, đáng thương."

      Triệu Trệ nhè vỗ về sợi tóc cháu trai, hoãn thanh : "Nhưng trẫm muốn chuyện cùng phụ thân con a."

      "Kẻ thù bên ngoài, nước đại tướng, lúc nguy nan, ngoài còn ai?"
      Sô Cô la Đắng, HangVO9, Lazzy Le18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :