1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyenthianhngoc18

      nguyenthianhngoc18 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      19
      buồn qué nàng ơi!
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 8:



      Từ Thiên Sương các trở về, Lục Vinh nổi giận lôi đình. Ngay cả Lục Tranh cũng bị ông cho gọi qua, thê thiếp con cái quỳ thành hàng cúi đầu nghe giáo huấn, nhưng cái tên đầu sỏ chọc giận ông lại coi như có chuyện gì, nghênh ngang ra khỏi Lăng Vân sơn trang. Khi Lục Tranh trở về Tuyết hiên, sắc mặt trắng bệch, cả đầu đầy mồ hôi. Diệp Huyên vội đỡ lấy , gọi người mức nước cho rửa mặt.


      "Phu quân" Diệp Huyên nhịn được lo lắng hỏi, "Phụ thân trách phạt chàng sao?"


      " có." Uống hết bát súp, sắc mặt Lục Tranh mới đỡ hơn chút, "Lúc phụ thân nổi giận, suýt chút nữa kêu người bắt Cửu đệ về, cũng may ta khuyên được" thở dài, "Cửu đệ lần này quá phận, biết đem từ đâu về nữ nhân ở trước mặt phụ thân..." cho là ở trước mặt Diệp Huyên những lời này quá thích hợp, bèn ngừng lại giữa chừng nữa. Lại hề biết rằng, nữ nhân bò lên giường Cẩn thiếu gia chính là người nương tử nhu nhược trước mắt này.


      Sau khi điên cuồng qua , bây giờ nghĩ lại chính mình lại làm ra những hành động biết liêm sỉ đó, Diệp Huyên cảm thấy hai gò má nóng hổi. Hơn nữa nghe được việc này từ miệng trượng phu càng khiến nàng thêm xấu hổ. Nàng cúi đầu lời nào, Lục Tranh cho rằng nàng ngại ngùng, lại nghĩ đến hành vi hoang đường của Lục Cẩn khiến khỏi đau đầu: "Cửu đệ tính tình bướng bỉnh mà phụ thân lại đối xử quá nghiêm khắc."


      Thiếu trang chủ của Lăng Vân sơn trang mặc dù là Lục Tranh, nhưng dù là môn khách hay hạ nhân đều biết rằng người kế thừa gia nghiệp là Cửu thiếu gia Lục Cẩn. Có lẽ là vì muốn bồi dưỡng người thừa kế, nên Lục Vinh đối với Lục Cẩn vô cùng nghiêm khắc. Diệp Huyên nghe được hạ nhân bàn tán về chuyện này, Lục Cẩn từ năm 8 tuổi được nhận về Lăng Vân sơn trang đến nay, Lục Vinh chưa từng hòa nhã với lần, ngoại trừ răn dạy ông đối xử với vẫn luôn lạnh lùng.


      Nhưng thái độ của ông với Lục Tranh lại trái ngược hoàn toàn, Lục Tranh ốm yếu bệnh tật, đừng là trách cứ, Lục Vinh chuyện với Lục Tranh lúc nào cũng ôn hòa, . Cẩn thận ngẫm lại Diệp Huyên cũng có thể hiểu được tại sao Lục Cẩn lại luôn ôm địch ý với Lục Tranh.


      bên là con trai trưởng được phụ mẫu cưng chiều, bên là mẹ đẻ chết sớm, mẹ cả chán ghét, phụ thân nghiêm khắc lạnh lùng, xuất thân là con riêng. Tuy huynh trưởng nhất định chết trẻ nhưng đối với Lục Cẩn vẫn còn là trẻ con mà , dù bắt dùng khỏe mạnh của mình để đổi lại quan tâm, săn sóc ấy cũng nguyện ý đổi.


      Còn Lục Tranh tuy luôn biểu hờ hững, bình tĩnh nhưng sao lại muốn sống tiếp. Sau khi trưởng thành đệ đệ Lục Cẩn tính tình thất thường như vậy, có lẽ Lục Tranh cũng nghĩ đến nếu lúc đệ ấy độc như vậy, có lẽ bây giờ đệ ấy thiếu niên hoạt bát, vui vẻ.


      Nhưng hết lần này đến lần khác, huynh đệ hai người lại thể có được thứ mà mình muốn nhất.


      Lục Tranh thẩn thờ suy nghĩ, khuôn mặt lộ buồn bà: "Cũng tốt, Cửu đệ ra khỏi sơn trang, chắc cảm thấy tự tại hơn."


      Đêm nay Lục Tranh ngủ sớm, Diệp Huyên vắt cái khăn ẩm lau trán cho , nhìn ngủ, chân mày vẫn nhíu lại, nàng thở dài tiếng.





      Ngoài cửa sổ bóng đêm sâu thẳm, mái hiên cong vút trùng điệp giống như con cự thú. Nơi này là nơi mà người trong giang hồ luôn hâm mộ Lăng Vân sơn trang, nó đại biểu cho thực lực đứng đầu và tài phú khổng lồ, người ngoài tranh nhau vỡ đầu muốn bước vào trong bốn bước tường cao ngất này lại biết nơi này giống như vực sâu đáy. Lục Cẩn, Lục Tranh, Lục phu nhân... Còn cả Diệp Huyên, mỗi người trong Lăng Vân sơn trang dường như sống mà biết vui vẻ là gì.


      Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngẩn hồi, mãi đến giờ Tý mới bừng tỉnh, mệt mỏi trở về phòng.


      Trong phòng rất yên tĩnh, kể từ khi có quan hệ đó với Lục Cẩn, để giữ bí mật Diệp Huyên chỉ để lại hạ nhân giữ cửa. Tiểu nương đó mấy ngày nay lại bị bệnh, Diệp Huyên muốn gọi hạ nhân sớm nghỉ ngơi phải dậy múc nước tắm rửa đành mệt mỏi ngã xuống giường.


      Trong lúc mơ màng dường như có thứ gì tới gần nàng. Vừa mở choàng mắt vòng eo bị cánh tay ôm lấy, giọng của nam nhân hơi khàn: "Là ta."


      "Cửu đệ?"


      Diệp Huyên mò mẫm muốn đứng dậy thắp nến lại bị Lục Cẩn ôm chặt trong ngực: "Đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng như vậy lát!"


      Nữ tử trong ngực ngay lập tức ngồi im, nàng cởi ngoại sam, cái yếm bao lấy đường cong mềm mại, cách lớp vải mỏng manh Lục Cẩn cảm nhận cách ràng đường cong lả lướt của nàng. Tư thế thân mật như vậy lúc bình thường khiến Lục Cẩn nổi lên dục vọng, nhưng bây giờ trong đầu hoàn toàn tỉnh táo. Cũng muốn làm gì cả, thầm nghĩ cảm nhận được hơi thở của nàng, nghe được tiếng tim đập có chút căng thẳng của nàng.


      "Tẩu tử!" đột nhiên mở miệng , "Nếu Bát ca mất, nàng tái giá với ta ."


      Trái tim trong nháy mắt đập thình thịch, Lục Cẩn nghiêng người, hai tay chống giường nhìn vào khuôn mặt của nữ tử bên dưới. Người tập võ thị lực tốt, tuy trong phòng đen như mực nhưng vẫn có thể nhìn thấy kinh ngạc trong đôi mắt nàng.


      "Ngươi... Cửu đệ" Diệp Huyên miễng cưỡng cười, "Ngươi đừng giỡn...."


      "Tẩu tử muốn sao?" Lục Cẩn thấp giọng hỏi, ngay chính bản thân cũng hiểu tại sao mình lại hỏi vậy.


      Mình có lẽ là say rồi. uống chút rượu, vốn hẹn người bạn được coi là tri kỉ của du thuyền thuận tiện luận kiếm lại chẳng hiểu sao lại cứ đứng quẩn quanh bên ngoài Lăng Vân sơn trang, cuối cùng lại giống như tên trộm lẻn vào phòng tẩu tử.


      Diệp Huyên biết nên trả lời thế nào, trong đầu nàng loạn như tơ vò. Gả cho Lục Cẩn? Nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ đến việc gả cho , thậm chí sau này trở thành quả phụ... nàng và Lục Cẩn bắt đầu là sai lầm, Diệp Huyên sao dám mơ mộng xa vời.


      "A..." Lục Cẩn bật cười, Diệp Huyên nhìn thấy biểu cảm gương mặt , bởi vì biết nên tia yếu đuối trong mắt biến mất trong thoáng chốc, quay trở lại dáng vẻ tùy ý như bình thường: "Tẩu tử phải, ta đùa thôi." đứng lên, đốt sáng ngọn nến bàn, Ánh sáng bừng lên, Diệp Huyên cảm thấy như vừa bừng tỉnh khói giấc mộng, những cảm xúc ngổn ngang mới vừa rồi cũng giống như tồn tại.


      "Chỗ tẩu tử có nước tắm ?" Lục Cẩn cười cười, Diệp Huyên bây giờ mới phát ra người vẫn mặc quần áo hôm qua.


      "Ta gọi người." Nàng dám nhìn vào mắt Lục Cẩn, cúi đầu vội vã chạy ra ngoài, Diệp Huyên thầm oán bản thân. Ngay khi Lục Cẩn rằng đùa, nàng nhõm thở dài hơi.


      Khi trong sương phòng chuẩn bị xong thùng nước tắm Diệp Huyên quay lại gọi Lục Cẩn lại phát ngủ. Thần sắc lộ uể oải, khóe mắt bình thường luôn nhếch lên bây giờ giãn ra, nhìn có vẻ hiền hòa hơn. Diệp Huyên sờ lên gò má , nghe thấy lầm bầm mớ mấy tiếng, trái tim nàng đột nhiên đập lệch nhịp.


      "Cửu đệ!" Nàng đẩy vai Lục Cẩn, "Nước nóng chuẩn bị tốt rồi."


      Nhưng dường như Lục Cẩn ngủ rất say, Diệp Huyên cố hết sức mới đẩy nằm vào trong được, thấy ngoại bào người dính bụi bẩn, bèn cúi người cởi áo cho . Nàng gỡ xuống bối tóc, mài tóc đen nhanh xõa xuống, theo động tác cúi người của nàng có mấy sợi quét qua mặt Lục Cẩn. "Ngứa..." Nam nhân mơ màng , vừa mở mắt lại phát tiểu tẩu tử cố gắng cởi áo mình.


      "Tẩu tử."


      Vừa chống lại ánh mắt , mặt Diệp Huyên đỏ bừng lên. "Ta sợ ngươi lạnh...." Nàng luống cuống giải thích, thần sắc sợ sệt rơi vào trong mắt khiến thở dài trong lòng.


      Mà thôi, ngay cả chính bản thân mình cũng xác định được tâm ý, sao có thể oán trách nàng được đây.


      Bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ngã xuống giường khiến nàng giọng kinh hô tiếng, "Ta muốn tắm..." Lục Cẩn hôn khẽ lên khóe môi của nàng, "Tẩu tử chà lưng cho ta được ?"


      Diệp Huyên cắn môi chịu đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn bị nam nhân ôm , nhìn cởi áo quần trước mặt mình, cơ thể trần truồng tráng kiện lộ ra, rồi bình thản bước vào thùng tắm. Nàng thể làm gì hơn đành phải cầm lấy khăn tắm chà lưng cho , bàn tay nhắn khẽ chạm phải tấm lưng kiên cố của , cả mặt nóng bừng. Cũng biết là do xấu hổ hay là do bị nước nóng hun lên.


      Đột nhiên nghĩ lại, hai người hoan ái rất nhiều lần nhưng Diệp Huyên lại chưa lần nhìn cơ thể Lục Cẩn cho hoàn chỉnh. Tầm mắt của nàng rơi xuống làn da mật ong khỏe mạnh của , người nam nhân này hoàn toàn khác so với trượng phu của nàng.


      Hơi thở tràn ngập tính chiếm hữu của đột nhiên ập tới, cường ngạnh thô bạo vồ lấy nàng, rồi lại khiến nàng trầm mê trong vòng tay ấm áp, kiên cố của .


      "Tẩu tử thích ?" Lục Cẩn cười khẽ.


      Người này.... thể đứng đắn chút sao, Diệp Huyên nhịn được bấm lưng cái, Lục Cẩn làm quá lên giả vờ kêu đau, khiến nàng che miệng bật cười.


      Nghe thấy tiếng cười kiều của nàng Lục Cẩn cảm thấy trong lòng nóng lên, "Tẩu tử!" bất ngờ đứng dậy, bàn tay to nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. "Cùng tắm với ta !"


      "Đừng..." Diệp Huyên từ chối nhưng vẫn bị cởi quần áo, cả người trần truồng bị ôm vào thùng tắm.

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 9:





      Thùng tắm lớn, vốn chỉ đủ cho mình Diệp Huyên tắm. Lục Cẩn vóc người cao ngất, ngồi xếp bàng trong thùng cũng chiếm gần hết gian, chỉ còn khoảng trống . Diệp Huyên bị ôm ngồi đùi, cơ thể trần truồng dán lên lồng ngực , muốn cách xa người nam nhân nguy hiểm này chút cũng được.


      "Ta chỉ muốn tắm cùng với tẩu tử thôi mà!" Bàn tay xoa nắn bầu ngực tròn trịa, khiến hai trái đào run rẩy se cứng lại, lồng ngực dán chặt trước ngực nàng, nhàng cọ cọ xát xát, miệng đàng hoàng như vậy nhưng cái thứ trong quần sớm cương cứng, thiết bổng nóng hổi cắm vào giữa hai chân nàng cọ tới cọ lui.


      "A...." Thân thể Diệp Huyên bị đụng chạm đến nỗi mềm nhũn ra, hai chân bị tách ra kẹp lấy thắt lưng , hoa huyệt phía dưới xuân thủy tràn lan. Gậy thịt cứng ngắc chà đạp hai phiến hoa môi, thỉnh thoảng lại đụng phải tiểu hoa châu e thẹn, kích thích hoa huyệt lại phun ra cỗ dâm thủy. "Đừng mà... Đừng như vậy, Cửu đệ..." Nàng cố gắng để đứng lên nhưng cả người tê dại, mềm nhũn đến cả sức lực để đẩy ra cũng có. Dù trong lòng điên cuồng gào thét muốn thao nàng nhưng lý trí lại nhắc nhở Diệp Huyên, nàng là nữ nhân dâm đãng phản bội phu quân, khiến Diệp Huyên xấu hổ vô cùng.


      "Tẩu tử muốn vậy ta cũng ép." Lục Cẩn nắm lấy eo nàng, trong tiếng kinh hô của nàng đem nàng nhấc lên tựa lưng vào vách thùng tắm, "Ta cùng tẩu tử cùng chơi trò chơi, nếu tẩu tử có thể chống đỡ thân thể để mình rơi xuống trong vào khắc (tương đương 15 phút), ta thao tiểu tao huyệt của tẩu nữa, được ?"


      Trong tình thế này, Diệp Huyên có cơ hội . Nửa người của nàng dựa vách thùng tắm, nếu làm như Lục Cẩn nàng chỉ có cách ôm lấy cổ , dùng hai chân kẹp chặt lấy hông . Nhưng cái thứ hừng hực khí thế dựng đứng giữa hai chân nàng, mỗi lần nàng hít thở, hoa môi đều đụng phải nó, khiến thân thể của nàng run rẩy đợt.


      "Ngươi... Ngươi phải giữ lời!" Nàng thể làm gì khác đành phải cố nhấc cao mông để cơ thể cách cái thứ nóng rực đó của xa chút, nhưng tư thế như vậy nàng muốn chống đỡ được cũng rất cực khổ.


      "Tất nhiên rồi!" Lục Cẩn dịu dàng vuốt ve gò má của tiểu tẩu tử, rồi đem ngón tay vói vào trong miệng nàng đùa bỡn cái lưỡi thơm tho.


      Diệp Huyên bị trêu chọc thở hổn hển, tay mềm chân cũng mềm, cả người dần dần trượt xuống, vừa mở miệng chuyện nước bọt liền chảy xuống theo khóe môi: "A, ngươi... Đồ xấu xa... Ưm ô, ràng... ràng là cho ta thời gian khắc...."


      Lục Cẩn thấy nàng mở miệng chuyện đầu lưỡi thoáng thoáng , biểu cảm vừa đáng vừa đáng thương càng khiến điên cuồng: "Tẩu tử đổ oan cho Cửu đệ rồi." Tay trượt xuống, dán lên bắp đùi của nàng chậm rãi vuốt ve, "Ta chỉ thao tiểu huyệt của tẩu, chứ đùa bỡn cái miệng của tẩu."


      quả nhiên được làm được, đầu ngón tay lướt qua hộ khẩu của Diệp Huyên, rồi dùng ngón tay xoa lên mép ngoài cái động tiêu hồn mà nhất, thậm chí ngay cả cúc hoa cũng tha, tay phải vân vê đầu vú của nàng, lúc nặng lúc , dâm thủy từ trong hoa huyệt ngừng tuôn ra, dính đầy cả bàn tay , Lục Cẩn lại đem dâm thủy tay xoa lên bầu ngực của nàng.


      Đến lúc này Diệp Huyên mới hiểu ra Lục Cẩn hiểm như thế nào, toàn thân cao thấp đều bị âu yếm chỉ riêng cái chỗ ngứa nhất lại bị vắng vẻ. Hoa kính vì trống rỗng mà ngừng co rút, dừng như đòi thứ gì đó cắm vào, vô cùng vô cùng muốn, mà dâm thủy cũng tuôn ra ngừng.


      muốn, là muốn.... Tuy biết đây chính là mục đích của Lục Cẩn nhưng ý chí khống chế được dục vọng dâng trào. Muốn ngón tay đảo quanh mép hoa môi cắm vào, , như thế cũng thỏa mãn được khát vọng của nàng, nàng muốn thứ lớn hơn, nàng muốn gậy thịt thô cứng đó lấp đầy tiểu huyệt đói khát của mình!


      "A..." Cơ thể dần trượt xuống cuối cùng cũng chạm đến gậy thịt của , Diệp Huyên chỉ nghe thấy "ba" tiếng , hoa huyệt đợi kịp mà chủ động hút lấy cự vật, quy đầu vừa đâm vào đem tới cho nàng cỗ khoái cảm mãnh liệt, khiến nàng nhịn được mà ngẩng đầu bật ra tiếng rên rỉ.


      "Tẩu tử, tẩu thua rồi." Lục Cẩn thầm bên tai nàng.


      "Thua, ta thua... A, ha..." Gậy thịt bị ăn hết, cảm giác ngứa ngáy trong hoa huyệt cuối cùng cũng dịu , nhưng đợi đến khi cảm giác căng đầy qua , dục vọng trong cơ thể nàng lại càng thêm điên cuồng, "Động.. Động tý a...." Diệp Huyên cũng chẳng biết mình cái gì, khuôn mặt nhắn đỏ bừng ngước nhìn Lục Cẩn, đôi mắt nàng say mê, mơ màng mị thái tràn lan.


      "Động cái gì?" Lục Cẩn tiếp tục bất động.


      "Động, động của ngươi...." Nàng gấp đến độ suýt bật khóc, đôi mắt to ngập nước, điềm đạm đáng như vậy người nam nhân nào có thể chống cự.


      "Ta dạy cho tẩu tử rồi mà." Giọng của Lục Cẩn trở nên trầm thấp, đồng tử đen nhánh u, ngữ khí dịu dàng như dụ dỗ nàng, nơi đáy mắt của dục vọng điên cuồng sắp sửa bùng nổ, "Cái đó gọi là gì? Tẩu... biết mà, ra nhanh lên!"


      "Gọi là đại... đại..." Cuối cùng Diệp Huyên gần như sụp đổ vừa khóc nức nở vừa , "Đại nhục bổng... Van cầu ngươi, .. động tý a... Ưm... .. Nhúc nhích đại nhục bổng tý a..."


      Vừa dứt lời, cuồng phong bão táp ập đến, Diệp Huyên chỉ bị hét lên tiếng ngắn ngủi bị nam nhân đâm cái đẩy đến cao trào. Nàng giống như con thuyền lênh đênh giữa bão tố, cơ thể ngừng xóc nảy, vừa mới bắt đầu bị đẩy lên cao trào, sau đó khoái cảm càng lúc càng nhiều, nàng gần như nghẹt thở ra tiếng.


      Theo động tác điên cuồng của nam nhân, nước từ trong thùng tắm tràn ra ào ào, bắn tung tóe khắp phòng. Có lẽ là do gian quá đủ tận hứng, Lục Cẩn ôm nàng đứng dậy, nhấc chân cái bước ra khỏi thùng tắm.


      "Ưm... A!" Động tác của vừa dứt quy đầu ngay lập tức chọc thẳng lên tử cung của nàng, dâm thủy ào ạt chảy ra, thanh va chạm "phụp, phụp" vang dội, Diệp Huyên sung sướng đến nỗi nước mắt cũng trào ra bị nam nhân đặt xuống giường. Ngay sau đó, đem hai chân nàng khiêng đầu vai, gậy thịt "phốc" cái cắm thẳng vào hoa huyệt, lại tiếp tục cắm rút ngừng nghỉ.


      Đêm nay nàng biết Lục Cẩn làm bao lâu, Diệp Huyên bị đẩy lên cao trào rồi hôn mê bất tỉnh, mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát mình ngồi tựa lưng trong ngực , bị nắm lấy eo nhấc lên hạ xuống giày vò. " được, Cửu đệ... Ta chịu nổi nữa..." Nàng vô lực nỉ non, trong bụng nàng căng đầy tinh dịch nóng hổi của . lâu sau nàng lại chìm vào giấc ngủ mê man, nam nhân lại đè nàng xuống, bóp miệng nàng mở ra ép nàng ngậm lấy gậy thịt của . Tiểu huyệt của nàng bị ngậm lấy, dâm thủy chảy ra đều bị nuốt xuống. "Ưm... A... Cửu đệ... Cẩn lang..." Nàng nửa mê nửa tỉnh gọi rồi chìm hẳn vào mộng đẹp.

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 10:



      Đến giờ Mão, Diệp Huyên tỉnh dậy.


      Trời còn chưa sáng hẳn, trong viện vang lên tiếng bước chân của người hầu lại, thanh huyên náo khiến đầu óc hỗn loạn của nàng dần tỉnh táo. Lục Cẩn nằm sau lưng nàng vẫn còn ngủ say, tay vắt ngang hông nàng, lòng bàn tay dán lên da thịt nàng truyền tới độ ấm chân . Cả người nàng rã rời, giữa hai chân dinh dính khó chịu, dương vật của mềm xuống vẫn có kích thước thô to cắm trong hoa huyệt của nàng, hoa huyệt khít khao bị căng ra cả đêm nhưng đột nhiên trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ.



      Có nữ nhân nào ảo tưởng tình cảnh như thế này, cả đêm say mê quấn lấy nhau rồi ôm nhau ngủ say, nằm trước ngực người thương, cánh tay rắn chắc của ôm lấy nàng, giống như đôi cánh chim khép lại, chỉ che chở cho mình nàng.


      Diệp Huyên từng nghĩ tới, nếu như có Lục Cẩn, tình cảm của nàng đối với Lục Tranh biến đổi như thế nào? Suy nghĩ này nảy ra giống như nàng cố kiếm cái cớ cho mình. Giả sử như có người nam nhân này mạnh mẽ ép buộc, nàng tất nhiên toàn tâm toàn ý đối với phu quân, tình thâm thay đổi. Nhưng nàng thừa nhận cái ý nghĩ này của mình rất nực cười, dù có Lục Cẩn nàng cũng có cách nào thích Lục Tranh.


      Bởi vậy đối với nàng Lục Cẩn là người cứu vớt cuộc sống của nàng, có thể khiến nàng sống với bản thân mình. Cái gì là luân thường đạo lý, cái gì là trung trinh, trong lúc nàng sắp héo rũ khiến nàng vứt bỏ tất cả, cố gắng cướp lấy những thứ thuộc về mình giống như trời hạn gặp được mưa rào.


      "Tẩu tử." Giọng khàn khàn của nam nhân vang lên, tay xoa lên gò má nàng, quay mặt nàng lại đối mặt với , "Đêm nay... Ta ở trong phòng chờ tẩu." Sắc trời dần sáng , vài vệt nắng xuyên qua cửa sổ rơi xuống bên giường, nhìn gương mặt tuấn tú của gần ngay trong gang tấc, đôi đồng tử đen nhánh dường như phát sáng, trong mắt hình như có chút chờ mong, nhưng khi nàng nhìn kỹ lại lại có gì cả.


      "Được." Diệp Huyên ngẩng mặt lên, nàng cảm giác trong trái tim mình dường như có thứ gì đó thay đổi. , thay đổi phải là nàng, là "Diệp Huyên" vốn yếu đuối, khiếp nhược ngày trước. Trong ý thức u ám, yếu ớt của nàng ta dường như xuất chút dũng khí. Trong khi nàng cố gắng chống lại hệ thống, ngăn cản "Cộng tình" dung hợp ý thức của nàng với nguyên chủ, ngược lại ý thức của nàng xâm nhiễm vào trong ý thức của nguyên chủ.


      Tất nhiên bây giờ Diệp Huyên phát ra chuyện này, càng phát ra nghi ngờ lóe lên trong mắt Lục Cẩn.


      Rất nhanh đến buổi tối, Diệp Huyên đẩy cửa ra, thấy Lục Cẩn chờ nàng. Những rung động trong lòng nàng bị nàng đè nén lại, tắm rửa, thay quần áo... Tất cả đều lưu loát mây trôi nước chảy, đến khi hai người ôm nhau nằm giường, Lục Cẩn vòng tay qua người nàng, khẽ vuốt lên mi mắt của nàng: "Ngủ !" Nam nhân ngừng chút rồi thấp giọng tiếp: "A Huyên."


      đêm này, là đêm đầu tiên kể từ khi nàng gả đến Lăng Vân sơn trang, Diệp Huyên ngủ ngon giấc.


      Ngày qua ngày cứ thong thả trôi qua, cơ thể Lục Tranh vẫn có chuyển biến tốt đẹp, Lục phu nhân vẫn trước sau như tìm mọi cách sỉ nhục, trách mắng Diệp Huyên, điều duy nhất thay đồi là Lục Cẩn. vẫn quay về Lăng Vân sơn trang mà cứ cách vài ngày lại nhảy cửa sổ mà vào, quấn lấy Diệp Huyên cả đêm.


      Diệp Huyên dò hỏi được từ đám hạ nhân trong Lăng Vân sơn trang, ra mẫu thân của Lục Cẩn cũng phải là loại nữ tử tâm cơ nhân cơ hội nam chủ nhân say rượu mà bò lên giường ông ta, mà ngược lại, khi đó chính Lục Vinh ép buộc bà, bị cưỡng hiếp rồi sau đó mang thai Lục Cẩn. Sau khi Lục Vinh tỉnh rượu, sai cũng sai rồi, chỉ đành phải với Lục phu nhân. Vốn chuyện này có thể giải quyết rất đơn giản, mẫu thân của Lục Cẩn là nha hoàn bán mình cho Lăng Vân sơn trang, nếu Lục Vinh chiếm lấy thân thể của bà, cho bà cái danh phận thiếp thất cũng là chuyện nên làm. Nhưng trong mắt Lục phu nhân chứa nổi hạt cát, cầu Lục Vinh đuổi nha hoàn đó ra khỏi Lăng Vân sơn trang.


      bên là nha hoàn thấp kém mới chỉ có đêm tham vui, bên là thê tử kiếm điệp tình thâm sắp lâm bồn, bên nào nặng bên nào , vừa nhìn là hiểu ngay.


      Lục Cẩn đến 8 tuổi mới được đón về Lăng Vân sơn trang là do trước đó, cùng với mẫu thân sống lang bạt khắp nơi, hề biết phụ thân của mình là ai.


      "Lẽ nào trước khi đón ngươi quay về sơn trang, phụ thân... Ông ấy hề quan tâm đến ngươi?" Nhìn sắc mặt bình tĩnh của nam nhân, trong mắt Diệp Huyên tràn ngập thương xót, "Nhưng... Có thể là ông ấy biết đến tồn tại của ngươi, có thể phải là cố ý."


      Lục Cẩn cười lạnh tiếng: "Đồ ngốc, tẩu nghĩ ông ta thực biết ư?"


      Lúc phát mình mang thai, mẫu thân Lục Cẩn tìm cách gặp Lục Vinh. Bà biết mình thể tự mình nuôi nấng đứa bé này, chỉ cần hài tử sinh ra có thể quay về Lăng Vân sơn trang, bà tình nguyện xa. Đối phương thức thời như vậy, Lục Vinh còn có chỗ nào hài lòng nữa? Dù ông đối với mẹ ruột của Lục Cẩn hề có tình cảm nhưng đứa con trong bụng bà ta là của ông, tất nhiên phải nhận về. Đến khi Lục Cẩn được sinh ra, Lục Vinh biết được đó là bé trai càng vui mừng hơn nữa.


      Khi đó, Lục Tranh vừa tròn 1 tuổi. Tuy từ khi sinh ra ốm yếu nhưng chẳng ai ngờ rằng đến khi lớn lên vẫn ốm yếu như vậy. Lục Vinh cũng muốn đưa Lục Cẩn quay về nhận tổ nhận tông, dù sao Lục phu nhân tuổi cũng ít, sau này cũng thể sinh thêm nữa, có hai đứa con trai tất nhiên là đảm bảo hơn chỉ có 1 đứa.


      Ai biết Lục phu nhân lại vô cùng giận dữ, để ngăn cản Lục Vinh đem về tiếc dùng tính mạng uy hiếp. Lục Vinh lúc này vẫn còn thê tử, vì vậy lúc đó cũng chiều theo ý bà, buông tha cho việc này. Nhưng dù vậy việc này vẫn trở thành vết rạn đầu tiên trong tình cảm của hai người.


      Diệp Huyên thể là Lục phu nhân làm sai, dù sao bà đối xử với hai mẹ con Lục Cẩn như vậy là do quá nên sinh ra ích kỷ. Nhưng mẹ con Lục Cẩn ngay từ đầu là thân bất do kỷ sao lại vô tội.


      Lục Cẩn cứ như vậy trở thành đứa trẻ cha, tuổi thơ của bị khinh bỉ, bị bắt nạt đến bây giờ cũng nhớ nữa. Lục phu nhân mắng là tiện chủng, đối với như gió thoảng bên tai. Có lẽ Lục phu nhân ngờ được rằng, những lời nhục mạ khó nghe hơn, nghe rất rất nhiều từ hơn mười năm trước.


      Lục Vinh lúc đầu cũng hoàn toàn bỏ mặc mẹ con Lục Cẩn, ông sai người thầm giúp đỡ hai... việc này đối với ông chỉ đơn giản là câu với thuộc hạ. Nhưng tình lại bị Lục phu nhân biết được, bị thê tử khóc nháo, Lục Vinh thể làm gì khác đành phải thề tuyệt đối quan tâm tới cái thứ "con hoang" đó nữa. Rồi dần dần ông ta quên mất mình còn có đứa con trai lưu lạc bên ngoài.


      Mãi cho đến khi Lục Tranh 9 tuổi bị ốm nặng trận, thiếu chút nữa mất mạng. Lục trang chủ mới chợt nhớ ra mình vẫn còn đứa con trai khỏe mạnh có thể kế thừa Lăng Vân sơn trang!


      "Con à!" Ông ngồi xổm trước mặt , cố gắng bày ra vẻ mặt ôn hòa, "Theo ta trở về , ta là phụ thân của con."


      Khuôn mặt tiểu hài tử lấm lem bùn đất, áo quần người rách tả tơi, đem cái bánh bao mới nhặt được giấu : "Phụ thân?" nghi ngờ lặp lại cái từ xa lạ này, "Ta có phụ thân." Giọng trẻ con lạnh lùng, trong trẻo, "Ta cũng có mẫu thân, mẫu thân phụ thân ta sớm chết rồi, mẫu thân..." nghĩ đến người mẫu thân bệnh chết của mình, cố họng như tắc nghẹn, "Mẫu thân cũng chết."


      Đều chết hết rồi. từng có người thương mình, nhưng giữ được, mất rồi chẳng còn nữa, những thứ mà quý cứ lần lượt mất .


      Lục Cẩn vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Lục Tranh, cậu nhóc ốm yếu tới trước mặt , vui vẻ nắm lấy tay : "Cửu đệ? Ngươi là đệ đệ của ta sao? tốt quá!" ta cười vui vẻ, trong đôi mắt ấy vui vẻ ngây thơ mà hồn nhiên, "Ta cũng có đệ đệ!" Mà vây quanh (Lục Tranh) ai cũng cười đầy cưng chiều.


      Ta rất ghét , Lục Cẩn nghĩ, những thứ ta có được, đều có. Lục Cẩn từng thử giành lấy, nhưng cuối cùng chán nản phát , có được hay là chiếm được, nghĩa là vĩnh viễn cũng thể có.


      "A Huyên..." nhìn người nữ tử ngủ say trong lòng mình, cũng biết mình gọi nàng để làm gì.


      Rất nhiều năm trước, hề cầu mong thứ gì nữa. muốn điều gì? Muốn có nhiều người thương mình giống như Lục Tranh, nhưng dù được nhiều người thương Lục Tranh vẫn sống được bao lâu. Mà độc mình, lại có thể tiếp tục sống khỏe mạnh. Ai có thể ngờ được gặp được Diệp Huyên - người nữ tử này này.


      Câu hỏi đêm hôm đó (LC hỏi DH sau khi LT chết tái giá vs k), là tình hay giả ý, ngay chính bản thân Lục Cẩn cũng . Điều duy nhất mà dám khẳng định là lúc này đây, muốn ôm người nữ tử này ngủ giấc ngon cho đến tận bình minh.

      P/s: Tin vui cho các bạn nhá, có ng nhận edit tiếp bộ này r!!!! Mk đẩy nhanh tiến độ cố hoàn thành phần này trc khi .

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Nàng tận trách. Tks nàng.
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :