1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      GẢ CHO CHÀNG NAM PHỤ NÀY

      [​IMG]
      Tên gốc/convert: 嫁给男配之后/ gả cho nam xứng sau đó

      Tên tác giả: Thập Điểm Hoa Khai 十点花开

      Thể loại: cổ đại, xuyên sách, nữ phụ văn, ngọt sủng, HE.

      Người edit: Miru Lim

      Độ dài: 158 chương

      Tình trạng sáng tác: hoàn

      Tốc độ edit: 1-2 chương/tuần



      Văn án:


      Vừa mới xuyên qua, Hồ Ngọc Nhu bị áp lên kiệu hoa.

      Khi chiếc khăn voan đỏ thẫm được nhấc lên, mới biết mình phải gả cho chàng nam phụ trong tiểu thuyết mới đọc lâu .

      Người khác biết chàng tốt như thế nào, nhưng lại biết bản thân mình cực kỳ may mới nhặt được chàng bảo bối.

      Theo chàng đường thăng quan phát tài tiến tới, vinh hoa phú quý cả đời, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy, đời này rất tốt!

      --------

      Tag: điền văn, xuyên sách, ngọt văn, xuyên , cuộc sống áo vải

      Vai chính: Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ

      Mục Lục:
      Chương 1. Tiểu cô nương có người trong lòng, cớ sao bằng lòng gả cho người khác?
      Chương 2. Cô vẫn không muốn vừa xuyên không đã bị ông già đè như cũ
      Chương 3. Chu… đại nhân, ngài không thích hôn sự này à?
      Chương 4. Anh ta nhỏ giọng thì thầm:"Muộn rồi, ngủ thôi."
      Chương 5. Rõ ràng là đêm động phòng hoa chúc, y lại cùng vợ mới cưới phân giường mà ngủ.
      Chương 6. Một nha hoàn mảnh mai cúi xuống mang đeo lưng cho y.
      Chương 7. Dung mạo của vị đại phu nhân này mới được xem là vẻ đẹp chân chính.
      Chương 8. Nàng yên tâm, mấy ngày tới ta sẽ không chạm vào nàng.
      Chương 9. "Vậy đại nhân, ngài… muốn cưới Tam muội muội sao?"
      Chương 10. Ta thích Chu đại nhân vì ngài ấy giữ mình trong sạch
      Chương 11. Tỷ muội cùng hầu chung chồng, nhắc tới quả là chuyện kinh tởm.
      Chương 12. Hồ đại tiểu thư này, sinh ra xinh đẹp như vậy, ngược lại y không lỗ gì.
      Chương 13. Trong xe ngựa không có tiếng đáp lại, chỉ có một cọng cỏ mềm mại trắng tinh rơi vào lòng bàn tay y
      Chương 14. Chu gia không có thông lệ nạp thiếp, hay là cô làm nha hoàn thông phòng, thế nào?
      Chương 15. Triệu Tịch Nghiêm: "Học trò bái kiến Chu đại nhân."
      Chương 16. Đó đó không phải là lão gia không thích các nàng đâu nhé, mà là lão gia không muốn chạm vào nữ nhân thôi.
      Chương 17. Một mỹ nhân sắc nước như vậy, tại sao đại bá không động vào nhỉ?
      Chương 18. "Lúc ta tắm rửa, hoàn toàn không cần người khác hầu hạ."
      Chương 19. Y cười rộ lên. Cuối cùng có thể nhìn nàng tùy ý.
      Chương 20. Đại tẩu cũng thiệt là, ngay cả lúc ăn cơm cũng không quên nhìn đại ca.
      Chương 21. Bờ môi đỏ căng phồng, như bị người hôn sưng lên. (1) (2) (3)
      Chương 22. Chu Thừa Vũ không khỏi vỗ trán, con đường dạy vợ, dường như cách chàng rất xa ...
      Chương 23. Như kiểu ...... cô vốn không quan tâm Chu Thừa Vũ có nạp thiếp hay không.
      Chương 24. Anh ta cúi xuống, một tay nắm lấy eo cô
      Chương 25.Đại nhân, chàng thật tốt!
      Chương 26. Không tiếp xúc thì không biết, tới lúc tiếp xúc mới biết chàng ta thế mà là cao thủ tán gái cơ đấy!
      Chương 27.Ngươi giục người qua hỏi một chuyến, ta có tiện qua bên gặp lão gia không.
      Chương 28. "Bây giờ, đã đến lúc vi phu tới hầu hạ phu nhân rồi."
      Chương 29. Hồ Ngọc Nhu không thể không nghĩ, cậu nhóc này không phải nhìn mặt chứ?
      Chương 30. Hay là thiếp gọi Thanh di nương tới ... tới hầu hạ chàng
      Chương 31.Chu Thừa Vũ bị ép buộc, lần đầu trong đời vùi đầu trong ngực.
      Chương 32. Đại nhân, giúp thiếp đi mà, xin chàng đó, giúp thiếp với...
      Chương 33 Trong cõi đời này, người đối xử với cô như vậy đã là hiếm có rồi.
      Chương 34. Xe lên đèn, có thể lên xe…
      Chương 35. Việc trong viện đại phòng, nhị đệ muội nên bớt nhúng tay đi!
      Chương 36. Cha và đại bá phụ, con thích ai nhất?
      Chương 37. Bên nương mà có nói gì thì đại ca và đại tẩu cứ cố gắng thêm chút là được?
      Chương 38. "Muốn ta đút nàng sao?" Chu Thừa Vũ nhướn mày.
      Chương 39. Giọng Chu Thừa Vũ khẽ hơn, “Nàng cảm thấy... ta cần tẩm bổ?”
      Chương 40. "Đệ ... đệ có thể không đi được không?"
      Chương 41. Đi, cùng đi, người nhà này, đều xấu!
      Chương 42. Sự việc mất mặt như vậy, nàng ta giấu còn không kịp ấy chứ.
      Chương 43. Khi Chu Thừa Vũ trở về hậu viện, Hồ Ngọc Nhu đang ngủ ngon lành.
      Chương 44. "Phu nhân, có người nhà mẹ đẻ của ngài muốn gặp ngài."
      Chương 45. Còn chưa thật sự gả tới, đâu thể yêu cầu con bé thủ tiết vì con mình.
      Chương 46. Nếu ta đáng chết, cô cô cũng nên chết đi!
      Chương 47. Chu Thừa Vũ: Ta nhận được thư tình của tên nam nhân khác viết cho vợ mình.→_→
      Chương 48. Tầm mắt của Chu Thừa Vũ cũng lướt qua lá thư đó, trong lòng hiểu rõ.
      Chương 49. Tiểu cô nương Hồ Ngọc Nhu ở độ tuổi này, thích Triệu Tịch Ngôn mới là lẽ thường tình.
      Chương 50.Chu Thừa Vũ, chàng điên rồi à?
      Chương 51. Con sắp thành con dâu của cô, cô không tốt với con thì tốt với ai?
      Chương 52. Cô đâu phải là đàn ông, đỏ mặt với cô làm cái gì? (1) (2)
      Chương 53.Nhưng y giờ đây gương mặt gầy gò, thần sắc hốc hác, thân phong trần mỏi mệt. (1) (2)
      Chương 54. Nhưng trong lòng con, A Nhu chính là người tốt nhất.
      Chương 55. Bằng không ... ta không gặp được nàng ấy, ta chỉ có thể trực tiếp tìm Chu đại nhân.
      Chương 56. Con đi nói với đại tỷ con một tiếng, tốt xấu gì cũng để hai đứa nó gặp mặt một lần.
      Chương 57. Thậm chí nàng còn muốn bảo vệ chàng bằng thân hình gầy yếu của chính mình.
      Chương 58. Y nhìn nàng từng bước từng bước xa dần, mãi không quay đầu nhìn lại. (1) (2)
      Chương 59. Hắn ta giờ đã là giải nguyên lang, nàng có hối hận không?
      Chương 60. Thực ra, hôm nay cũng là ngày thành hôn của Triệu Tịch Ngôn và Hồ Ngọc Uyển. (1) . (2)
      Chương 61. Đau, đau tới mức nàng muốn khóc cũng khóc nổi. (1). (2)
      Chương 62. Đừng làm quá. Đừng làm hỏng cảm tình của tam đệ và tam đệ muội.
      Chương 63. Ngày đó hắn đã nhục nhã A Uyển thế nào, mai này hắn cũng phải cúi đầu nếm…
      Chương 64. Nhiều năm qua đi,Chu Thừa Vũ bỗng dưng sinh ra ham muốn quyền lực lần nữa.
      Chiêu 65. Đó là đêm, gió mát thổi lên, Triệu Tịch Ngôn lặng lẽ thu dọn hành lý. (1). (2)
      Chương 66. "Ngươi còn cản ta cha mẹ ta chính là bị ngươi hại chết!" (1). (2)
      Chương 67. Rốt cuộc muội cũng biết tại sao tam đệ thích muội ấy rồi. (1). (2)
      Chương 68. xong , giết phắt , xem thử còn ai dám nhiều chuyện nữa! (1). (2)
      Chương 69. Triệu Tịch Ngôn ở huyện Trường Châu có oan khuất! Cầu xin Chu đại nhân minh oan cho học trò!
      Chương 70. Triệu Tịch Ngôn: Chu đại nhân, lương tâm ngài không đau sao?
      Chương 71. Hôn nhẹ chàng ta, ôm ôm chàng ta, chắc hết tức thôi.
      Chương 72. Tiểu thư, cô thực sự, thật sự là lưu manh quá mà!
      Chương 73 Đôi mắt người đàn ông sáng rực, như muốn nuốt hết xương xẩu của cô vào bụng vậy.
      Chương 74 Tạ Kiều: Muội thực nghĩ nhiều rồi, Nguyệt Mai giống muội đâu. (1). (2)
      Chương 75. Bị ý nghĩ hù dọa, gương mặt Hồ Ngọc Nhu bỗng chốc xấu đi.
      Chương 76. Vết ứ đỏ nổi bật trên làn da trắng mịn.
      Chương 77. Hồ Ngọc Tiên há miệng, khóc hu hu rất dữ dội.
      Chương 78. Thừa Duệ, đệ thấy nhị đệ muội là người thế nào?
      Chương 79. Nhu Nhu ngoan, đừng giận nữa, được không?
      Chương 80. Tiết thị đau lòng, nhưng lạnh lòng nhiều hơn
      Chương 81. Đại phu nhân, Nhị lão gia và Nhị phu nhân đang đánh nhau!
      Chương 82. Đúng là xui tám đời, bị vợ lừa lọc mà không biết!
      Chương 83. Xa nhà nửa tháng, chàng nhớ nhà rồi.
      Chương 84. Tuy đại tẩu của đệ gả cho ta là gả sai nhưng lại gặp đúng người
      Chương 85. Văn di nương lập tức nắm lấy tay cô nàng, khóc lóc kể lại tình cảnh Hồ gia dạo gần đây.
      Chương 86.Chàng đáp: "Đây có lẽ là lần cuối, thịnh tình khó chối từ".
      Chương 87. Trong đầu Hồ Ngọc Nhu đột nhiên nảy sinh một suy đoán không đáng tin. Lẽ nào là Tú Vân?
      Chương 88. Cô cảm thấy Pepsi hay Coca-Cola uống ngon hơn?
      Chương 89. Bọn thiếp vừa gặp đã thân, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
      Chương 90. Chàng may mắn biết bao mới cưới được nàng.
      Chương 91. Hồ Ngọc Nhu thật xuất hiện!
      Chương 92. Chỉ có một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lương Minh Nguyên lúc này: tiểu đại ca lại phát điên.
      Chương 93. Mà Lương Minh Nguyên đứng đằng sau, nhìn thấy cô liền sững sờ.
      Chương 94. Tống giam ngươi, à còn đại tỷ ngươi nữa, tống hết vào tù!
      Chương 96 . Quá quan tâm đâm ra lo sợ.
      Chương 97. Nhị thái thái đột nhiên bảo đau bụng, hình như sắp sinh rồi!
      Chương 98. Chu Thừa Vũ bất ngờ sững người tại chỗ.
      Chương 99. Chúc mừng lão thái thái, nhị lão gia, nhị thái thái sinh một công tử!
      Chương 100. Yên tâm đi, ta sẽ không giết hay bán ả.
      Chương 101. Biểu ca, muội tìm huynh rất vất vả, cực khổ lắm mới tìm được huynh!
      Chương 102. Còn con thì sao, con có ưng tiểu cô nương nào không?
      Chương 103. Lần trước ngươi nói hôn sự của Chu Thừa Vũ có chút uẩn khúc?
      Chương 104. Tô thị buông tay, Chu Ngạn Hữu bé bỏng sắp rơi xuống đất.
      Chương 105. Chừng nào nàng có thể đi lại được hãy gặp mặt con
      Chương 106. Buổi tối, Chu Thừa Vũ ra ngoài một chuyến, khi về nhà, vẻ mặt chàng khá khó chịu.
      Chương 107. Mang thai thôi mà như đồ sứ.
      Chương 108. Hai tỷ muội nhà muội vừa hay noi gương Nga Hoàng Nữ Anh
      Chương 109. Ngươi không muốn biết tại sao ta lại làm như vậy sao, Chu nhị lão gia?
      Chương 110. Nàng ta từng ôm nỗi ghen tị với Hồ Ngọc Nhu, nhưng xem ra, Chu Thừa Vũ cũng chỉ có thế thôi.
      Chương 111. Nếu nàng bằng lòng, ta sẵn sàng chịu trách nhiệm, sẽ... ta sẽ cưới hỏi nàng làm bình thê đàng hoàng.
      Chương 112. Ai đối xử với ngươi tốt nhất, ai thật lòng nhất với ngươi, lẽ nào ngươi không thấy sao?
      Chương 113. Thái thái, nô tỳ hối hận lắm, nếu lúc đầu…
      Chương 114. Ta muốn hưu thê!
      Chương 115. Ta , ta đâu cả! Hữu ca nhi của ta, Hữu ca nhi thể sống thiếu mẹ, ! 1 + 2
      Chương 116. Sự xa lánh của Hồ Ngọc Nhu khiến Lương Thành Vân hiểu được nam nữ khác biệt.
      Chương 117. Nhu Nhu tỷ, bằng tỷ theo đệ về phủ Túc Thân Vương , đệ bảo vệ tỷ. 1 + 2
      Chương 118. Bằng ngày nào đó, ta đoạt lại nàng! 1 + 2
      Chương 119. Nhưng ... nhưng đó ràng là A Nhu, chân mày đó, đôi mắt đó, phải A Nhu là ai? 1 + 2
      Chương 120. Chúng ta nên sinh bao nhiêu đứa Nhu Nhu nhỉ?
      Chương 121. Khi Tú Vân tỉnh lại, nàng ta không nhận ra mọi người nữa.
      Chương 122. Vẻ đẹp của nguồn gốc nảy sinh ý đồ phạm tội.
      Chương 123. Chu lão thái thái ấp úng: "… Đệ đệ con không chịu, nên..."
      Chương 124. Cậu muốn xem xem, lần này Chu Thừa Vũ có ngăn cản cậu nữa không.
      Chương 125. Tên Triệu Tịch Ngôn này đúng là bị làm nhục cỡ nào cũng không dám hé răng.
      Chương 126. Hồ Ngọc Nhu đột nhiên mất hứng
      Chương 127. Nếu hắn có thể cứu được Chu thái thái, ắt lập được công lớn!
      Chương 128 . Mưa càng lúc càng lớn, mây đen kéo đến không ngừng.
      Chương 129. Hồ Ngọc Nhu không dám căng thẳng hay sợ hãi, cô nghiến răng nhìn quanh trong phòng.
      Chương 130. Chu Thừa Vũ lo lắng đi quanh phòng, "Ta sai Bùi Thanh đi mời thái y đến!"
      Chương 131. Ta là phu quân của nàng, đó là chuyện phải làm.
      Chương 132. Ta nói, các người, cút, ra ngoài!
      Chương 133. Đôi mắt cậu trong veo. 1 + 2
      Chương 134. Sao nào? Chu đại nhân định động thủ với tiểu di tử?
      Chương 135. Vì hắn ý đồ mưu sát thê nhi của ty chức!
      Chương 136. “Biểu ca.” Cô nàng thủ thỉ.
      Chương 137. Ánh mắt lóe lên, cô nàng mỉm cười nhìn Lương Thành Vân
      Chương 138. Từ nay về sau, nàng chính là của ta.
      Chương 139. Đệ bình tĩnh chút đi, không sao đâu! Nữ nhân nào sinh con cũng vậy thôi.
      Chương 140. Nhu Nhu, như thế thì nàng sẽ không giờ rời xa ta được, đúng không?
      Chương 141. Còn chờ mai gì nữa, thiếp, thiếp đi hỏi Ngọc Tiên cho ra lẽ, ngay và liền.
      Chương 142. Muội ... muội thích Lương Thừa Vân rồi sao?
      Chương 143. Mẹ, mẹ nhớ lời con hôm nay. Thê tử của con, con tự dạy. 1 + 2
      Chương 144. Hồ Ngọc Nhu bật cười, hôm nay mới mở mang tầm mắt, biết thế nào là muội khống (cuồng em )
      Chương 145. “Nô tỳ muốn xuất giá, đó thái thái.”
      Chương 146. "Nơi nào có chàng nơi đó đều là cảnh đẹp của thiếp."
      Chương 147. Lương Thành Vân của Hồ Ngọc Tiên 1
      Chương 148. Lương Thành Vân của Hồ Ngọc Tiên.
      Chương 149. Lương Thành Vân và Hồ Ngọc Tiên. 1 +2
      Chương 150. Lương Thành Vân và Hồ Ngọc Tiên.
      Chương 151. Triệu Tịch Ngôn và Lương Minh Nguyên. 1 + 2

      Chương 152. Chu Thừa Duệ và Tề nương tử 1
      Chương 153 Chu Thừa Duệ và Tề nương tử 2 3
      Chương 154. Chu Thừa Duệ và Tề nương tử 4
      Chương 155. Chu Thừa Duệ và Tề nương tử 5 + 6
      Chương 156. Chu Thừa Duệ và Tề nương tử 7
      Chương 157. Chu Ngạn Hữu và Tề Thanh Sương
      Chương 158. Phiên ngoại cuối cùng.

      Last edited: 11/10/24
      AELITA, Tiểu Ly 1111, Ameri30 others thích bài này.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 1. Tiểu nương có người trong lòng, cớ sao bằng lòng gả cho người khác?


      Huyện Trường Châu, Hồ gia hậu trạch.


      Hồ Ngọc Nhu - người vừa mới xuyên , ngay lúc này y như con rối gỗ bị hai bà tử áp chế trước bàn trang điểm.


      bàn trang điểm bày chiếc lăng hoa kính Thường Nga Ngọc thố (1), mơ hồ có thể thấy được gương mặt của trong kính, chẳng thể giấu được nét tiều tụy hằn lên khuôn mặt khổ sở. Làn da trắng như tuyết dường như bị phủ lớp bụi làm mất ánh sáng rực rỡ vốn có, đôi mắt hạnh đẹp đẽ rũ xuống, vành mắt xanh đen; cánh môi hồng phấn, nhưng khoé miệng lại sụp xuống … hơn nữa cộng với mớ tóc đen rối bời lộn xộn đầu, tất cả thể bộ dạng rũ rượi.


      Ấy thế mà, người lại khoác bộ giá y(2) đỏ thẫm.


      Đúng rồi, xui xẻo xuyên , trúng ngay tiểu tân tương tử vừa tự sát.


      Tân nương hơn chín tuổi, vừa tròn mười lăm, trùng tên trùng họ với : Hồ Ngọc Nhu. muốn xuất giá nên treo ba thước lụa trắng lên xà nhà và treo cổ mình lên đó. bé chết , sau đó có hạ nhân phát , vội vàng cứu xuống biến thành Hồ Ngọc Nhu tốt nghiệp đại học được hai năm, cho nên người bị bắt ép uống bát thuốc khiến người ta mê man cũng chính là Hồ Ngọc Nhu .


      Còn cái bà tử vừa đỡ bả vai vừa kiềm chế là Lý ma ma.


      Hồ Ngọc Nhu chớp chớp mắt, lăn lộn nãy giờ cũng đủ khiến biết rằng cái bà Lý ma ma liều mạng bấm , véo đau đến tỉnh táo là nhũ mẫu của cha đẻ nguyên chủ - Hồ lão gia. Có lẽ bà ấy có vài phần xót thương nguyên chủ lòng, lúc nãy bà ấy khóc . Cũng đúng thôi. bé chỉ 15 tuổi bị ép buộc đến mức treo cổ tự tử, tội nghiệp biết bao.


      bà còn lại nhìn chằm chằm vào gương mặt cau mày là Tào ma ma, là ma ma đắc lực của mẹ kế nguyên chủ- Tiết Thị, đồng thời là nữ chủ nhân của nhà họ Hồ đương thời. Lúc này bà ta vui nổi, bởi vì đại tiểu thư vốn có dung mạo kiêu sa, lại tự hành hạ và dằn vặt bản thân bra nông nỗi người quỷ ra quỷ. Tiết thị căn dặn bà ta phải cố gắng trang điểm đẹp cho đại tiểu thư, có điều nhìn mặt đại tiểu thư kiểu này, bà ta biết trang điểm kiểu gì mới đẹp được.

      Tào ma ma thở dài, nhận mệnh lấy cái lược trước mặt, vòng về phía sau Hồ Ngọc Nhu chải mái tóc mềm mại cho nàng, vừa chải vừa khuyên nhủ, "Đại tiểu thư, hà tất gì người nghĩ thông? Người sắp gả cho huyện thái gia Trường Châu huyện của chúng ta, mặc dù huyện lệnh có lớn tuổi chút nhưng ngài ấy lần đầu đón dâu. Đại tiểu thư qua cửa là phu nhân nhà quan đàng hoàng, có đứa con thứ nào, hôn tốt biết bao! Mặc dù thanh danh của huyện lệnh hơi tệ nhưng tiểu thư là chính thê của ngài ấy, là người răng long đầu bạc với ngài ấy. Cho dù ngày ấy có tốt với ai cũng tốt với đại tiểu thư. Mặc dù nghe ngài ấy hơi xấu tánh, nhưng nữ tử chúng ta xưa nay xem phu là trời, đại tiểu thư chỉ cần cái gì người cũng nghe theo ngài ấy ngài ấy muốn nổi nóng cũng có cớ phát tác đúng ?"


      Hồ Ngọc Nhu biết bị cho uống thuốc gì, ngoài việc cơ thể mềm nhũn ra, chính là thể chuyện được.


      chỉ có thể trừng mắt để bày tỏ bất mãn của mình.


      Tên huyện thái gia có tên họ là gì, tướng mạo ra sao, hoàn toàn có chút gì trong ký ức nguyên chủ. Trái lại nguyên chủ có biểu ca thanh mai trúc mã vừa đẹp trai vừa có tài vừa mới đậu tú tài, Triệu Tịch Ngôn, hai người được đính hôn từ bé, chỉ đợi mùa thu năm nay Triệu Tịch Ngôn trúng cử, hai nhà tổ chức hôn lễ. Có nhân duyên tốt đẹp trong tầm tay, thế mà ba ngày trước, nguyên chủ được thông báo phải gả cho huyện thái gia. Chưa kể đến ta có nhiều khuyết điểm như vậy, cho dù có trăm ngàn ưu điểm chăng nữa: tiểu nương có người trong lòng, cớ sao bằng lòng gả cho người khác?


      bé chưa kịp làm loạn Quản ma ma thân thiết hầu hạ mười mấy năm bị Tiết thị tìm lý do đánh 30 đại bản và đuổi ra khỏi phủ. dám làm ầm ĩ, muốn tìm cha đẻ Hồ lão gia làm chủ, nhưng chưa bước ra khỏi khuê phòng đại nha đầu thiếp thân- A Quỳnh duy nhất còn miễn cưỡng kiên cường sót lại bên người, lại bị Tào ma ma vả miệng 28 cái, suýt thành cái đầu heo.


      Tiểu nương tổng cộng có hai người tâm đắc, Quản ma ma bị đánh đuổi khỏi phủ dĩ nhiên lành ít dữ nhiều rồi, nếu A Quỳnh cũng vì mình mà chết ......tiểu nương nỡ lòng, ngoan ngoãn hai ngày, nhưng đến cùng vẫn bỏ được biểu ca lấy người khác. Sáng sớm hôm nay, tiểu nương quyết tâm tự tử, ai ngờ, Hồ Ngọc Nhu này mới , Hồ Ngọc Nhu khác lại đến.


      Nhìn thấy đôi mắt Hồ Ngọc Nhu tràn đầy căm hận, Tào ma ma nhất thời lỡ tay chải mạnh, làm rơi rớt vài cọng tóc của , đau tới nổi chân mày nhăn lại. Bà ta khẽ than, vứt cái lược lên bàn trang điểm.


      "Đại tiểu thư, nô tỳ cũng muốn tốt cho người thôi!" Bà ta , "Nhũ mẫu Quản ma ma của người còn chờ mời đại phu ở bên kia, nếu người đàng hoàng, Quản ma ma chỉ có con đường chết thôi. Còn có nha đầu A Quỳnh kia, mặt mũi phải sưng bình thường đâu, nếu người thành xuất giá, A Quỳnh sau này ra sao đây, mặt mũi bầm dập sao bán được giá tốt, chắc chắn thái thái chỉ có thể bán vào mấy chỗ ti tiện như lầu xanh chẳng hạn."


      Hồ Ngọc Nhu có chút tình cảm nào với hai người đó, nhưng nghe xong chợt nhói tim vô cùng, nước mắt bỗng dưng rơi lộp bộng như châu ngọc bị đứt dây.


      Hồ Ngọc Nhu giận có giận nhưng cái cảm giác buồn đau và nước mắt này chắc là tình cảm còn sót lại của tiểu nguyên chủ.


      "Rồi rồi, Đại tiểu thư dù tại muốn, nhưng mà người uống thuốc đó rồi có phản kháng cũng vô dụng, Tào ma ma đừng hù dọa đại tiểu thư nữa." Nhìn tiểu nương khóc lóc quá đáng thương, Lý ma ma lau nước mắt cho , kìm được mở miệng khuyên Tào ma ma.


      Tào ma ma đứng nhìn Hồ Ngọc Nhu, rồi buông tiếng thở dài.


      Trong thực tế, bà nào có ý xấu, nhưng bà là người của thái thế, chỉ có thể đứng bên thái thái và tam tiểu thư mà thôi. Ban đầu vốn dĩ là hôn của tam tiểu thư, ai ngờ đến phút chọt tam tiểu thư chịu gả, suốt ngày đòi sống đòi chết, thái thái nỡ lòng chỉ đành chiều theo ý con .


      Trước mắt đại tiểu thư phối hợp với bà, bà cũng chỉ có thể "mời" đại tiểu thư phối hợp.


      "Ta điều này là muốn tốt cho đại tiểu thư thôi, chỉ có ngoan ngoãn nghe lời mai này mới có cuộc sống tốt được." Bà ta .


      Sau khi tập trung bôi nhiều phấn vào vòng tròn cổ, trang điểm tỉ mỉ, chải đầu kỹ lưỡng, Tào ma ma gật đầu với Lý ma ma, ra ngoài trước để báo cáo.


      Bà ta vừa , Hồ Ngọc Nhu nghe Lý ma ma thở dài, sau đó : "Đại tiểu thư, chuyện đến nước này rồi, người muốn nhận mệnh cũng phải nhận. Người vừa từ cõi chết trở về, mùi vị khó chịu thế nào chắc người còn nhớ, chẳng lẽ người muốn chết thêm lần nữa sao?"


      Hồ Ngọc Nhu đúng là nhớ cảm giác đó, chi nghĩ thôi chợt rùng mình.


      Lý ma ma thương tiếc vỗ vai , giọng hơn nữa, "Đại tiểu thư, nô tỳ câu lòng, huyện thái gia chưa chắc nhân phẩm xấu như lời đồn, giống như tào ma ma đó, người gả cho ngài ấy, cứ hầu hạ ngài ấy cho tốt tất nhiên ngài ấy bạc đãi người. Chỉ cần người dỗ dành tốt ngài ấy, ngài ấy tự nhiên tốt với người, chờ khi có địa vị người trở về Hồ gia, lúc đó biết đâu người báo được thù thái thái và tam tiểu thư."


      Báo thù?


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ, nếu đây là giấc mơ, đương nhiên trở về báo thù. Nhưng lỡ may đây là , cả đời thể quay về đại, muốn hầu hạ huyện thái gia già khụ, , thứ lỗi thể nuốt nổi khẩu vị nặng như vậy.


      Coi như phải vì mình, cũng phải suy nghĩ cho tiểu nguyên chủ, chiếm lấy thân thể của người ta, sao có thể báo thù cho người ta được?


      Nhưng, chỉ là bình thường, phải trả thù bằng cách nào?


      Lỡ may huyện thái gia kia đúng là ông già, lẽ nào phải khuất nhục và cầu xin ông ấy giúp đỡ ư?


      Nghĩ như vậy, Hồ Ngọc Nhu tự bi ai cho chính mình, thực thể cầm được nước mắt.


      chưa có được mảnh tình vắt vai!


      Lý ma ma cho rằng nghe lọt lời mình khuyên, thầm nhõm đôi chút. Nhìn Hồ Ngọc Nhu lại khóc, bà vội vàng cầm khăn chấm nước mắt cho , "Tiểu tổ tông của ta ơi, đừng khóc nữa mà, lát nữa huyện thái gia mà tới thấy được thế này thích đâu."


      Hồ Ngọc Nhu đâu thể nín dứt là nín được, huống hồ cũng muốn kìm nén.


      Phải khóc, phải khóc, khóc cho huyện thái gia già khụ kia biết được, ứ thèm lấy ổng!


      Tào ma ma sớm trở lại, vừa nghe những lời này, bà ta cản: " sao, để cho đại tiểu thư khóc , coi như khóc gả, nữ nhi xuất giá nỡ xa nhà mẹ đẻ chứ sao."


      Sắc mặt Hồ Ngọc Nhu cứng ngắc, lập tức ngưng khóc.


      Cái gì mà nỡ xa nhà mẹ đẻ, có bà mẹ ghẻ như vậy, cha đẻ thế này, chỉ sợ tiểu nguyên chủ nghe được lại chết thêm lần nữa!


      Thấy nín khóc, Tào ma ma đắc ý cười, quay sang với Lý ma ma: "Thấm nước mắt cho đại tiểu thư , đội khăn trùm đầu cho tân nương luôn, đội ngũ đón dâu tới rồi, dẫn người qua chào tạm biệt với lão gia và thái thái là có thể đưa lên kiệu hoa rồi. "


      Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng tưng bừng.


      "Ôi chao, tân lang đến!" Tào ma ma giật mình kêu lên.


      Lý ma ma vội vàng tìm chiếc khăn voan thêu cặp uyên ương nghịch nước trùm lên đầu Hồ Ngọc Nhu, hai người mỗi bên, gần như lôi Hồ Ngọc Nhu ra ngoài. Cơ thể Hồ ngọc Nhu mềm nhũn có sức, chỉ có thể dựa vào Tào ma ma, đập vào mắt là màu đỏ chói mắt, thể nhìn thấy người đến rước về dinh -huyện thái gia bụng phệ hay tóc trắng, chỉ có thể chờ đợi cho đến khi người nào đó dừng lại, từ vị trí khăn voan đỏ thẫm nhìn xuống dưới, thấy được đôi giày quan màu đen.


      Chỉ từ đôi giày, Hồ Ngọc Nhu có nhìn ra được gì đâu.


      "...... gia.", Hồ Ngọc Nhu cảm nhận được cơ thể Tào ma ma run rẩy, lời của bà ta cũng lắp bắp: "Ta, tiểu thư nhà ta có ca ca, hai đệ đệ, đệ đệ quá , nên ......"


      "Ta cõng nàng." giọng lạnh lùng ngắt lời Tào ma ma.


      Đây là ai? Hồ Ngọc Nhu vất vả gật đầu cứng ngắc.


      Giọng chút vui mừng, hơn nữa thanh còn rất trẻ, phải huyện thái gia đấy chứ?


      Phi, tất nhiên phải rồi, Tào ma ma phải huyện thái gia lớn tuổi rồi sao, đừng cõng , chưa chắc dìu nổi .


      Hồ Ngọc Nhu chưa nghĩ ra đây là ai, não tự động cập nhật hình tượng xấu xí già nua của huyện thái gia khiến trái tim chưa thoát khỏi nỗi bi thương.


      Tào ma ma vui mừng buông tay Hồ Ngọc Nhu ra, Hồ Ngọc Nhu cả người mềm nhũn, có chỗ chống đỡ lập tức ngã về phía trước. Vừa vặn rơi lưng của người nọ, bờ lưng rộng rãi và rắn chắc, tay nhàm chán, chỉ mềm nhũn khoát lên vai người này. Dường như động tác của người này cứng đờ trong nháy mắt, nhưng đôi tay to lớn ấm áp bao phủ bên ngoài đùi của , vài đầu ngón tay chạm phải da bắp thịt đùi mềm mại, khẽ nhấc lên và cõng người .


      Hồ Ngọc Nhu chưa từng được ai cõng cả, bàn tay to kia giờ khách khí chạm vào , làm cho gần như ngay lập tức bị đóng băng. Người này là ai? Giữa ban ngày ban mặt hiên ngang ăn đậu hũ của , lẽ nào sợ huyện thái gia kia xử lý hay sao?


      Hiển nhiên người nọ sợ, vững vàng cõng Hồ Ngọc Nhu ra tiểu viện, tiến ra chính phòng của phu thê Hồ lão gia.


      (1) Lăng hoa kính Thường Nga Ngọc thố: gương mà bên có hình Hằng Nga thỏ ngọc ấy, lên gg nhé.
      (2) Gía y: Áo cưới cổ đại
      Last edited: 11/11/21
      Tiểu Ly 1111, nancy1986, Ameri54 others thích bài này.

    3. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      .
      Last edited: 28/5/18
      Chôm chômxukem thích bài này.

    4. Vyvy nguyen

      Vyvy nguyen New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      0
      Mới chương đầu đã thấy hay rồi, ủng hộ p:yoyo38::yoyo38::yoyo38:

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Lot ho roi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :