1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      @Tea Chef k hẳn, mà tối muộn thấy đố nên thèm ăn thui, :)

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 23

      Dư An rượu như mạng, nhấm nháp qua vô số rượu ngon nên thập phần đủ tư cách làm con sâu rượu chân chính. ngờ, kẻ si rượu như , ngày có thể bởi vì ăn mà đem rượu ngon để ở bên.

      Rượu là do Lục Nghiên hái hoa mai mùa đông ủ nên, nước bên trong là dừng tuyết đọng cánh hoa nên khi làm ra, Mai Hoa Tửu vô cùng sạch mát lạnh, hương thơm thanh tao xông vào mũi. Nhấp ngụm, cảm giác nhàng khoan khoái, nuốt vào bụng, chóp mũi vừa lạnh vừa thơm lượn lờ, cả người tựa hồ ở bên trong mai lâm, hương mai chui vào mũi đoạt mất nhân tâm, trong lòng sàng khoái.

      Rượu ngon như vậy mà Dư An lại là để mặc ở bên, lúc này vỗ về cái bụng phồng to, nhịn được có chút xấu hổ.

      Lý Chiêu dùng chiếc đũa khua từng cái đĩa trống , : "Nhiều món ăn như vậy thế nhưng cái gì mà rau chân vịt xào tóp mỡ là hợp ý ta nhất, cũng là món thể được công phu cao."

      Mỡ heo thượng đẳng được cắt thành khối đem thắng thành tóp mỡ, mỡ heo được tách chỉ còn lại màu vàng óng ánh. Vừa hết mỡ ngấy, ăn lại vừa thơm vừa giòn. Tiếp theo, lấy mấy cây rau chân vịt thượng hạng vừa được hái xuống vẫn còn xanh mướt, mọng nước, hương vị tươi, chỉ cần rửa sơ qua nước để tránh mất mùi vị. Món ăn bên cạnh là tôm sông tươi mới được tuyển chọn kĩ càng, trong chảo cho nước mắm, hành, gừng xào lên cho thơm sau đó cho tóp mỡ,rau chân vịt vào, nên nếm gia vị đơn giản rồi nấu lên cho thấm.

      Quy trình nấu ăn nghe thấy cũng rườm rà, ngay cả nguyên liệu dùng để nấu cũng phải quý hiếm. Tóp mỡ, rau chân vịt, sông tôm ngay cả dân chúng phổ thông cũng làm được. Nhưng bởi vì đồ ăn đơn giản như vậy mới phải làm cho đặc sắc hơn, hương vị cũng bình thường, cầu về tay nghề cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều.

      "Tên món ăn tuy chỉ đơn giản là rau chân vịt xào tóp mỡ nhưng đòi hỏi trù nghệ của đầu bếp rất cao. Món ăn này cũng là món ăn trong cung đình. Nguyên liệu được tuyển chọn nhất định phải tươi mới món ăn mới thấm gia vị, ăn vào cảm giác ngon miệng, cảm thấy ngấy dầu mỡ, vô cùng đưa cơm a."

      đến đây, Lý Chiêu dừng chút, thở dài: "Tục ngữ ‘Đại phong tục tức phong nhã’, đồ ăn bình thường như vậy, có tổ yến cá muối, lại có thể làm ra hương vị tuyệt diệu đến như vậy, biết người đầu bếp này tay nghề cao đến mức nào."

      Dư An nhấp ngụm rượu, nhất thời hương vị của rượu tràn ngập tới tận kẽ răng, thở dài: "Hương vị mát lạnh, là hàng cao cấp. biết rượu này tên gọi là gì, là người nào ủ ra?"

      vừa hỏi vừa cho bọn tiểu nhị ít tiền.

      Tiểu nhị ha ha cười, có vẻ tự đắc: "Rượu này tên gọi Mai Hoa Tửu, chính là dùng mai hoa ủ mà thành, là đại tiểu thư chúng ta tự tay ủ nên. tại hàng còn lại trong kho tổng cộng chỉ có hai vò, vạn lượng khó cầu."

      Dư phu nhân là người hòa khí, giọng hỏi: " biết, ta có thể gặp đầu bếp chính của quý lâu ?" Khó tìm thấy người có thể làm cho Dư Dung ăn no, nàng muốn gặp đầu bếp chính này coi xem đến tột cùng là người như thế nào…

      Cả nhà ba người Dư gia nghĩ tới biết đầu bếp chính ở Thực Mãn Lâu là dạng gì, nhưng lại vạn vạn nghĩ đến người kia lại là thiếu nữ thanh xuân, tuổi cũng cỡ Dư Dung, bộ dạng cực kỳ kiều diễm, trầm tĩnh, sóng mắt như xuân thủy, là tiểu nương thập phần xinh đẹp mê người, giống đóa làm động nhân tâm.

      "Này..." Cả nhà Dư gia nhất thời sửng sốt.

      Lục Nghiên cười, : " biết đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị mọi người hay ?"

      Lý Chiêu luôn miệng : "Vừa lòng, vừa lòng, là quá hợp khẩu vị của ta. Ta nghĩ đến chất nữ ngươi có tay nghề như vậy. Đúng rồi, rượu này... Còn có hay a, nếu còn có thể bán ta lọ ?"

      Nghe được lời này, Dư An nhìn qua ánh mắt có chút nóng cháy .

      "Rượu này vẫn còn nhưng mà hàng tồn trữ nhiều cho nên giá hơi cao, rất xa xỉ."

      "Mai Hoa Tửu này giá là bao nhiêu a?"

      " lọ hai..." Dư An chờ đợi nhìn Lục Nghiên, nàng ngừng chút : "... Kim tử!"(thỏi vàng)

      lọ Mai Hoa Tửu, hai kim tử.

      Lý Chiêu sửng sốt, Lục Nghiên lại thêm cái gì.

      Ai cũng biết, đầu bếp nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương ủ rượu ngon, ngàn vàng khó cầu, giọt rượu là giọt vàng, vô cùng giá trị. Lục Nghiên cảm thấy, giá này rất hợp lí.

      Dư An khẽ gật đầu, : "Nếu là rượu ngon, giá này tự nhiên là đúng giá."

      nhìn về phía Lục Nghiên, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

      Tiểu nương trước mắt này tuổi đời tuy rằng lớn, nhưng cử chỉ hào phóng, lại cho người ta cảm giác như người lớn tuổi, nhưng điều này cũng che dấu được kiêu ngạo cùng tự tin người nàng. Xứng đáng với tự tin của nàng chính là kĩ thuật nấu ăn tinh xảo, những món đồ ăn nàng làm ra rất đáng giá.

      Lý Chiêu cùng Dư An cuối cùng mỗi người vẫn mua bình rượu. Rượu này được đựng vào bình sứ trắng, miệng bình được nút bằng cái nút gỗ nhìn vô cùng mắc tiền, quý giá mà rượu bên trong càng đáng giá hơn.

      Chỉ bữa cơm mà bốn người bọn họ dung hết trăm đồng đại dương, chính là tháng tiền lương của Dư An, quả thực quý đến mức để người ta líu lưỡi. Còn bình rượu kia giá trị tới mười đồng đại dương .

      "Hương vị này đúng với giá trị bỏ ra." Lý Chiêu hồi vị .

      Bốn người bọn họ ra ngoài nhìn thấy cách cửa chính Thực Mãn Lâu xa rất nhiều người xếp hàng dài. Đám người đó đều ăn mặc đơn bạc, người xanh xao vàng vọt.

      "Đây là làm cái gì?" Dư An cầm mũ trong tay chỉ vào xa xa hỏi.

      Tiểu nhị Thực Mãn Lâu hồi đáp: "Đây là những người xếp hàng lĩnh canh. Đại tiểu thư chúng ta sai người nấu canh xương, mỗi người mỗi ngày có thể lĩnh chén canh xương nóng."

      Hương vị canh xương từ xa truyền đến thơm.

      Lý Chiêu cười : "Chất nữ này là người thiện tâm."

      Lục Nghiên buông mắt, : " có gì, dù sao ngày thường trong phòng bếp cũng dư ít xương cốt gà vịt heo cá, như vậy cũng tính lãng phí."

      Dư An nhìn những người kia mùa đông mà chỉ mặc bộ quần áo đơn giản, đám như bị đông lạnh, khẽ lắc đầu cái, : "Cuộc sống này dễ chịu a. Lục Thủy Thành các ngươi non xanh nước biếc, nhưng tỉnh M bên kia bị quân sĩ T Quốc chiếm lĩnh, dân chúng chỗ đó trôi qua mỗi ngày mới khó khan a. Lần này quân sĩ T Quốc chiếm lĩnh tỉnh F ngăn cách với tỉnh S bằng con sông, Cố tướng quân phân phó nhất định phải sống chết thủ cứng tỉnh S. Mùa đông này biết còn phải chết bao nhiêu người."

      Lý Chiêu sắc mặt có chút ngưng trọng, : "Người của T Quốc chính là khi dễ Z Quốc chúng ta sao? Tỉnh M sợ bọn họ, chúng ta tỉnh S có Cố tướng quân cùng Cố Tứ Gia, chúng ta sợ bọn họ."

      Nghe vậy, Lục Nghiên thần sắc hơi động.

      Nghĩ đến ngày đó sang sớm trông thấy Trương phó quan, trong lòng Lục Nghiên đột nhiên có chút sáng tỏ —— ngày ấy, Trương phó quan là cùng Cố Tứ Gia, ra tiền tuyến ?

      Tiễn bước bọn người Lý Chiêu, Lục Nghiên nhìn hàng người xếp dài, ngầm thở ra.

      mình nàng, việc có thể làm quá ít, chỉ như muối bỏ bể. Nàng chỉ có thể vào mùa đông mỗi ngày nấu nồi canh cho những người này mà thôi.

      "Ngươi chính là tiểu thư Lục gia?" Lục Nghiên giật mình quay lại, người già cầm chén sứ trong tay đến trước mặt nàng, ôn nhu hỏi.

      Lão phụ tóc hoa râm, cả người gầy chỉ còn da bọc xương, cặp mắt kia tuy đục ngầu lại rất có thần, vô cùng từ ái.

      Lục Nghiên hỏi: "Đại nương, ngài tìm ta có việc sao?"

      Lão phụ : "Ta đến tiếng cám ơn với Lục tiểu thư. Chúng ta là dân tỉnh M chạy nạn tới đây, nơi dựa dẫm, ít nhiều nhờ vào canh xương của Lục tiểu thư ngài mới có thể chống chọi đến bây giờ."

      Khí hậu mùa đông rất lạnh, những nạn dân này chỉ có thể núp ở góc u để sưởi ấm, nhưng từng cơn lạnh buốt vẫn thấm vào xương tuỷ. Rét lạnh là chuyện, đói khát lại là vấn đề khác. Vừa đói vừa lạnh, dọc theo đường chạy nạn này, bọn họ biết chết bao nhiêu người.

      So với tỉnh M, tỉnh S an ổn hơn rất nhiều. Thế nhưng bọn họ kiếm ăn ở đây cũng rất gian nan. Trong lúc bọn họ rơi vào tuyệt vọng, Lục gia bắt đầu phân phát canh, mặc dù chỉ là canh xương nhưng lại cho rất nhiều, bọn họ dựa vào mỗi ngày chén canh xương mà chịu đựng đến bây giờ.

      "... Lục tiểu thư, ngài cứu rất nhiều người chúng ta a."

      ****

      tại ngy chỗ giao giới giữa tỉnh S và tỉnh M, quân sĩ T Quốc cùng quân sĩ Cố gia gay gắt nhìn chằm chằm đối phương. T Quốc có W quốc hỗ trợ, quân giới thiết bị rất tân tiến, vượt xa quân sĩ Z Quốc.

      Uy Ni Tư tưởng rằng trận chiến này tỉnh S cũng giống như tỉnh M, dễ dàng công kích, nhưng vượt ngoài dự tính của , giao tranh nửa tháng, bọn họ chẳng những chiếm được tỉnh S, ngược lại còn bị quân sĩ Cố gia hung hăng đánh lùi ba lần, thậm chí tỉnh M còn bị Cố gia lấy lại hai cái khu vực.

      "Cố gia tỉnh S..."

      Uy Ni Tư còn nhớ điện báo lần trước, chiếm mất mấy xe lương thực của bọn họ chính là quân sĩ Cố gia.

      Ngày đông trời giá rét, hai quân giằng co qua lại. Cố Tứ Gia nhìn bản đồ, hơi hơi nhíu nhíu mày, : " thể tiếp tục trì hoãn nữa. Mấy ngày tới có bão tuyết, lúc đó càng khó khăn hơn. Tối nay trực tiếp tấn công."

      "Tuân lệnh!" Quân sĩ xung quanh lập tức đáp lời, có người nào dám xen vào ý định của .

      "Tứ Gia, đến giờ ăn cơm." Thời điểm ăn cơm trưa, hậu cần mang đồ ăn đến, bọn họ căng thẳng. là cơm nhưng thực chất chỉ là chén cháo, bên có hai cái màn thầu to, đĩa thịt luộc, đơn sơ.

      Cố Tứ Gia cầm màn thầu cắn cái, phân phó : "Thịt này lấy ra đem chia cho mọi người ."

      Cái màn thầu kia ăn vào miệng quá to khiến cổ họng bị đau thế nhưng Cố Tứ Gia cũng nhăn mày cái, ai có thể tin được lại là người kén ăn.

      Hậu cần nhíu mày: "Nhưng mà Tứ Gia..."

      " có nhưng mà." Cố Tứ Gia là người hai lời, người làm hậu cần bất đắc dĩ chỉ có thể đem thịt kia phân phát cho người khác.

      Mọi người rời , Cố Tứ Gia đem cái hộp để bàn mở ra, lấy đũa khua khua bên trong hai lần, cuối cùng chỉ gắp được chút xíu huyết.

      còn gì...

      Cái hộp trống .

      Cố Tứ Gia có chút buồn bực, so với nửa tháng trước, bộ dáng bây giờ gầy yếu rất nhiều, tuy vậy bộ mặt vẫn lạnh như đao, con ngươi rất sáng.

      Đưa tay sờ vào dấu hiệu Thực Mãn Lâu hộp, ánh mắt Cố Tứ Gia chợt lóe lên cái.

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 24

      Gió lạnh buốt thấu xương, trong bóng tối, binh lính T Quốc đứng ở tường thành tuần tra. Ngọn đèn đó bị gió lớn lay động, binh lính xoay người lại he chắn ngọn lửa. Lúc này, ánh sáng chói mắt ở ngoài thành sáng lên, binh lính còn chưa kịp phản ứng, bên tai ầm vang tiếng, ngọn đèn treo ở tường thành lắc lư hai cái rồi rơi mặt đất, phần dầu bên trong rơi ra nhất thời bốc cháy thành ngọn lửa.

      "Địch tới! Địch tới!" số binh lính T Quốc phản ứng kịp, lớn tiếng hô to cho những người khác biết.

      Cuộc chiến mở màn.

      "Các huynh đệ, cùng lão tử xung trận, đánh chết những tên T Quốc này, để cho bọn họ biết gia gia ngươi là người như thế nào!" Trương phó quan rút cây thương bên hông ra hét lớn tiếng, dẫn đầu mọi người vượt tường xông vào.

      Ánh lửa tỏa ra khắp nơi, tiếng nổ mạnh vào ban đêm bên vang lên. Bên trong tường thành bách tính Z Quốc nghe tiếng lửa đạn bên ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện. Trong gian phòng, tổ mẫu tuổi cao ôm cháu núp ở góc tường, trong phòng có bất cứ ánh sáng nào, chỉ có bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lóe lên tia sáng, đó là thân thể nổ tung phát ra ánh lửa.

      "Nãi nãi, chúng ta giống như bọn Xuân Hoa bị giết chết sao?" Đứa cháu ngẩng đầu hỏi.

      Tổ mẫu ôm chặt lấy nàng, : " , quân sĩ Z Quốc là quân sĩ của chúng ta, chúng ta rất nhanh an toàn thôi."

      Chiến đấu giằng co đêm cho đến khi bão tuyết tiến đến, trận chiến đấu này mới kết thúc, binh lính T Quốc nhìn binh lính Z Quốc, hai chân run run, có bất cứ sức chống cự nào đem vũ khí trong tay vứt bỏ.

      "Chúng ta đầu hàng, đừng giết chúng ta!" Mang theo khẩu quái dị, binh lính T Quốc mở miệng .

      Cố gia đánh lui quân sĩ T Quốc, tin tức truyền đến, Lục Nghiên phân phó mấy người lấy đậu để nấu cháo —— ngày mai chính là ngày mồng tám tháng chạp, theo truyền thống phải nấu cháo mồng 8 tháng chạp .

      Hạt kê, gạo trắng, gạo nếp, táo tàu, đậu đỏ và những nguyên liệu khác cho vào nồi hầm. Tục ngữ “Ngũ vị điều hòa, trăm vị thơm”. Trước khi nấu cháo, muốn mọi thứ hòa hợp phải xào sơ mọi thứ, sau đó cho gạo vào chảo rang lên rồi cho nước vào nấu, kế tiếp thêm các nguyên liệu khác theo thứ tự.

      Nấu cháo đơn giản, nhưng muốn nấu ra bát cháo mỹ vị cũng đơn giản, đặc biệt là Lục Nghiên, muốn dùng cái nồi lớn như vậy để nấu, càng đơn giản. Nước nấu cháo cho nhiều cháo bị lỏng, ít bị đặc, muốn ước lượng cho vừa đủ phụ thuộc vào kinh nghiệm của người đầu bếp.

      Các loại nguyên liệu được đặt vào cái nồi lớn, phía dưới để lửa lớn. Lửa nổi lên, nước dùng bên trong từ từ sôi trào hừng hực, hương thơm của gạo cũng dần dần nhàng bay ra.

      "Tỷ tỷ tỷ tỷ! Tin tức tốt a. Cố Tứ Gia bọn họ đánh thắng quân sĩ T Quốc, đem người T Quốc đuổi ra khỏi tỉnh M, tại tỉnh M là của chúng ta." Lục Thực từ ngoài chạy vào, trong tay nắm chặt tờ báo chí, vô cùng kích động, chưa vào cửa nghe thấy thanh của .

      Lục Nghiên phân phó hạ nhân chú ý lửa rồi kêu Lục Thực đem tờ báo đến cho nàng xem.

      tờ báo đen trắng, Lục Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh chụp chiếm cứ trang bìa. Đây chẳng qua là cái bóng dáng màu đen, mặc quân trang màu đen, vai rộng eo thon, đôi chân rất dài ràng rất giống những người khác nhưng người của loại khí chất băng lãnh độc đáo, giống như là kiếm sắc ra khỏi vỏ, tài năng bộc lộ, chỉ là tấm ảnh chụp, tất cả mọi người có thể cảm nhận được áp lực từ người truyền đến.

      Đây chính là Cố Tứ Gia...

      Lục Nghiên trong lòng dâng lên cái ý nghĩ như vậy, tinh thần có chút lung lay.

      báo, phóng viên ca ngợi hết sức đối với quân sĩ Cố gia, nhất là vị Thiếu tướng Cố Tứ Gia, quả thực đem đối phương khen ngợi tới tận trời xanh chỉ thiếu chút nữa là chính là thần tiên!

      Lục Thực vẻ mặt phấn chấn : " là quá tốt. Ta xem người T Quốc còn có thể đắc ý như thế nào."

      Ngày thứ hai ngày mồng tám tháng chạp, toàn bộ Thực Mãn Lâu còn chỗ ngồi, tất cả đều là đến Thực Mãn Lâu uống cháo mồng 8 tháng chạp. Mấy ngày trước, Lục Nghiên ngày mồng tám tháng chạp này chao do nàng tự tay chế biến, chén chỉ cần nửa lượng bạc. Giá cả thực rất tốt so với món ăn hai ba đồng đại dương, món này mới thực dụng a.

      biết vì sao, tất cả mọi người đều mang cảm giác được lợi.

      Cháo nấu đêm, đậu bên trong được ninh nhừ cùng với gạo hoà quyện với nhau, màu sắc tinh xảo tới mức có thể nhìn thấy các loại vật liệu bên trong. Ăn vào miếng cảm nhận được cháo nấu mềm mịn hơi hơi ngọt vị đường, ăn vào trong bụng tràn ngập ấm áp dễ chịu, cực kỳ thoải mái.

      "Thơm!" Lý Chiêu thấp giọng kêu tiếng. Chỉ là chén cháo vô cùng đơn giản nhưng lại qua mặt vô số mỹ vị khác.

      Hạt sen trong veo, đậu đỏ ngọt lịm, sơn dược hoàn toàn tiết ra hết chất dinh dưỡng ngấm vào bên trong.

      bát cháo tuy nhiều nhưng mùi vị thơm ngọt, cực kì tương xứng với dưa muối ở Thực Mãn Lâu, đầu lưỡi đúng là được hưởng thụ loại đãi ngộ đặc biệt.

      Bên trong tửu lâu khác mọi người ồn ào, náo nhiệt nhưng trong Thực Mãn Lâu bỗng dưng có người vừa đến thấy tất cả rơi vào im lặng, đến mức người nọ nghi ngờ biết mình có nhầm chỗ hay . Ở đây mỗi người đều bận rộn chăm chú vào việc ăn, vác cái bụng trống vào lại ưỡn cái bụng căn phồng ra.

      "... Mang cho ta tô canh, cháo mồng 8 tháng chạp cũng lấy phần!" Có khách đối tiểu nhị quát.

      Tiểu nhị thấy nhưng thể trách, đáp tiếng.

      Đĩa rau xào còn dư chút nước cũng muốn lãng phí, cầm cơm trộn lên ăn cũng có hương vị, so với những thứ khác hề thua kém, thậm chí bởi vì là nước rau còn đọng lại nên chất ngọt rất nhiều, đem trộn cơm mùi vị càng tuyệt vời hơn.

      "Nào nào nào, nhanh tay lấy tiền ra, tổng cộng mười lăm đồng đại dương, mỗi người ba đồng a." Phía bàn, thanh niên mặc tây trang màu trắng rục rịch thân mình câu, bốn người khác sột soạt lấy tiền trong túi ra.

      "Ai, đồ ăn đúng là ngon , nhưng giá cả cũng quá cao rồi. Ta tháng cũng chỉ được ba đồng đại dương tiền tiêu vặt." Có người thở dài, ăn bữa vậy mà xwì hết tất cả tiền tiêu vặt a….

      Có người đập bàn cái chát, : "Tốt xấu chúng ta mỗi người hùn văò ít, tháng cũng có thể ăn bữa. Ngươi thấy bàn bên cạnh kia là hai tháng mới ăn được lần nha."

      "Hắc hắc, ta tháng được năm đồng đại dương, còn lại hai đồng, có thể mua hộp đậu đỏ mềm đem về, muội muội ta thích ăn món này."

      Năm người người hùn vào ba đồng, đem mười lăm đồng đại dương đưa cho tiểu nhị. Bọn họ đều xem như là con nhà giàu có nhưng tháng cũng chỉ có thể ăn bữa, bọn họ như vậy đừng chi những người khác.

      Thanh niên có diện mạo tuấn tú : "Mạnh Cùng, muội muội ngươi cùng vị Lục tiểu thư này phải là bạn đồng học sao? Ngươi hỏi nàng xem có thể giảm giá chút hay a ?"

      Vị tiên sinh tên Mạnh Cùng : "Lục tiểu thư lâu học, muội muội ta cùng nàng cũng quá thân thiết, chắc được đâu."

      "Ai!" Đánh gãy hy vọng của mọi người, ai nấy nhịn được thở dài.

      "Món cửu trân quái này nghe là món chính trong cung đình, phần giá tận 25 đồng đại dương, cũng biết rốt cuộc là cái vị gì. Hay là chúng ta gom góp tiền, chờ cuối năm đến nếm thử món này ." Có người chỉ vào đồ ăn hưng trí bừng bừng .

      Bọn họ đám người đều là học sinh, bình thường đến Thực Mãn Lâu cũng chỉ để ăn vặt, nhưng dù vậy giá cả cũng thấp, thấp nhất cũng phải đồng đại dương.

      "Cửu trân quái... Quá mắc, giấc mộng suốt đời của ta chính là đem tất cả thức ăn ở Thực Mãn Lâu thưởng thức hết!"

      nguyện vọng to lớn a.

      *

      Bên ngoài Thực Mãn Lâu, đội ngũ xếp hàng dài xa. Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, Thực Mãn Lâu có phân phát canh, mà là bố thí cháo.

      Trong nồi lớn cháo thể là đặc sệt, nhưng cũng có thể nhìn thấy gạo rất nhiều. chén cháo nóng vào bụng có thể no cả ngày.

      "Ca ca, có thể cho ta thêm chén ? Trong nhà ta còn có muội muội, nàng ngã bệnh, thể tới, ta có thể lĩnh hộ nàng chén ?" đứa bé trai lĩnh cháo xong lập tức rời mà nhìn người bố thí cháo, giọng thỉnh cầu.

      Người bố thí cháo nhìn cái, lắc lắc đầu, : "Ngươi như vậy nếu ta đồng ý những người khác cũng như vậy, mỗi ngày đều thế có phải ta phải thêm mỗi người chén ? người chỉ có thể lĩnh chén, đây là quy củ."

      "Ca ca, ta , muội muội ta bị bệnh." Tiểu nam hài có chút nóng nảy, lớn tiếng , phải là loại người dối đâu.

      "Làm sao thế này?" Lục Nghiên vừa vặn tới, thấy thế liền hỏi.

      "Tiểu thư!" Người bố thí cháo nhìn thấy nàng, lập tức kêu tiếng.

      Lục Nghiên khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn tiểu nam hài trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, "Ta có phải gặp ngươi rồi đúng ?"

      Tiểu nam hài lớn tiếng : "Đại tiểu thư, ta là A Tài, ta lúc trước bán báo cho ngài, ngài trả cho ta đồng đại dương."

      Lục Nghiên hơi sửng sờ, nhận ra là ai. Đứa này để lại cho nàng ấn tượng rất sâu sắc, ánh mắt tràn đầy sinh khí.

      "Là ngươi a..." Lục Nghiên mỉm cười, hỏi : "Thế ngươi có chuyện gì vậy?"

      đến đây, A Tài lập tức có chút khó khăn, : "Muội muội ta ngã bệnh, ta nghĩ lĩnh thêm bát cháo. Ta biết, việc này hợp quy củ, nhưng ta người muội muội." có chút nóng nảy, sợ Lục Nghiên tin lời của .

      Lục Nghiên cười : "Ta phải tin ngươi... A Lục, cho vị tiểu tiên sinh này thêm bát cháo."

      A Lục lập tức đáp lời.

      Nghe vậy, A Tài bộ mặt nháy mắt liền sáng lên.

      Lục Nghiên có đem chuyện này để ở trong lòng, A Tài lĩnh hai chén cháo xong bưng trở lại chỗ ở của mình. là nơi ở, đây chẳng qua là cái nhà bị phá tan hoang, đến lúc trời mưa, nơi này ngay cả chỗ đặt chân đều có, nhưng cho dù như thế, cũng là nơi phải tranh đoạt mới có được.

      A Tài đến góc hẻo lánh, ráp hai băng ghế rách nát vào làm giường. Ở phía dưới tiểu nương gầy yếu quấn chăn bông nhưng cũng thể giữ ấm được cho nàng, đó chính là muội muội của A Tài.

      "Lão đại!" Người trong phòng đều là hài tử lớn , mà bọn họ đều dựa vào A Tài nuôi sống nên tôn làm lão đại.

      Chào hỏi lượt xong A Tài đến góc hẻo lánh kia.

      "A Mạn, ta hôm nay gặp lại được người hảo tâm kia, nàng là Lục gia đại tiểu thư, nàng còn sai người cho ta thêm bát cháo, ngươi mau uống chén cháo này ." Đem muội muội ôm dậy, cảm nhận được thân mình A Mạn gầy trơ cả xương, A Tài có chút khổ sở.

      A Mạn hơi hơi mở mắt, bên miệng cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, ôn nhu dịu dàng mềm mại, nàng giọng kêu tiếng ca ca.

      A Tài sờ sờ cái trán của nàng, vẫn rất nóng, đến mức cả người nàng đỏ rực, toả ra khí tức nóng rực.

      A Tài có chút suy nghĩ, sờ quần áo bên cạnh tìm đồng đại dương kia quyết định mang A Mạn tìm đại phu.

      "A Mạn, ngươi uống cháo nhanh lên, uống xong ca ca dẫn ngươi tìm đại phu!"

      đồng đại dương, nhất định có thể xem bệnh cho muội muội.

      Sau khi A Tài rời , Lục Nghiên đứng ở lầu nhìn người phía dưới có chút đăm chiêu. Thế đạo này so với kiếp trước của nàng còn khó hơn, nhưng bất luận là thời đại nào, tình hình kẻ ăn hết người lần ra đều như nhau.

      Muốn giải quyết vấn đề này căn bản có khả năng, bất quá...

      "... Tục ngữ , cho ngươi cá bằng chỉ ngươi cách bắt cá!"

      Trong lòng nàng nảy sinh vài ý niệm. Có điều giờ đây Lục gia còn có nợ trong người, việc này, còn phải chậm rãi lên kế hoạch.

    4. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 25

      Lục Nghiên nấu cháo mồng 8 tháng chạp được rất nhiều người thích, cháo được nấu cả đêm đậm sệt ngọt lịm, đậu bên trong hoàn toàn nhừ hết, ăn thơm ngọt ngon miệng.

      Thực Mãn Lâu bố thí cháo ba ngày, vào ngày thứ ba, quân sĩ Cố gia từ tỉnh M trở lại. Lục Nghiên lúc đó ở tửu lâu cầm trân châu trêu đùa Hắc Điểu. Bởi vì nàng cứu tên tiểu tử này nên vật kia bám riết lấy nàng. Nàng đặt cho nó cái tên oai dũng gọi là Hắc Dực.

      Đứng ở lầu, nàng nhìn thấy quân sĩ Cố gia phía dưới qua ngã tư đường. đầu là nam nhân tuấn cưỡi con hắc mã, cầm trong tay chiếc roi ngựa, vóc dáng cao ngất. Cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng cũng có thể cảm nhận được nhuệ khí người đối phương, giống như thanh bảo kiếm dính máu được mở ra vô cùng sắc nhọn.

      Hắc Dực đập cánh dừng tay nàng, Lục Nghiên liếc mắt nhìn, đột nhiên cười : "Hắc Dực, nhìn ngươi cùng vị Cố Tứ Gia này là có chút giống nhau."

      Hắc Dực mở to mắt xanh nhìn nàng với lòng hiếu chiến hoang dã cực kì cao.

      Lục Nghiên sờ đầu của nó, con vật lập tức vỗ cánh bay , Lục Nghiên nhịn được cười —— bất luận là Hắc Dực hay là vị Cố Tứ Gia kia người bọn họ đều có nét giống nhau, đó là làm tan vỡ trái tim con người và mạnh mẽ vô cùng.

      Từ ngày thứ hai Cố Tứ Gia trở về, người đến bái phỏng Cố gia nối liền dứt. Vị tướng quân này tuổi tuy còn trẻ nhưng chưa từng bại trận, lần nữa lập kỷ lục mới, cùng Cố gia giao hảo là trăm lợi mà có hại.

      Cố Lục hai nhà có hôn ước cho nên Cố Tứ Gia danh nghĩa vẫn là Tứ thúc của Lục Nghiên. Quan hệ hai nhà như vậy, nếu bái phỏng có chút ổn.

      "Bây giờ đúng là có chút khó khan. Nếu như Cố Thành phải là tên ngốc đây đúng là cửa hôn tốt." Lục Thực ngồi ở ghế, thở dài .

      Cố Thành ở trong lòng chỉ có thể hình dung là tên ngốc —— từ chối tỷ tỷ xinh đẹp của , nương tốt như vậy mà cần phải ngốc là gì?

      Thành B bên kia có đại nguyên soái, quân phiệt từ nam chí bắc nổi lên bốn phía, ngoại tộc xâm phạm quốc thổ, tại khắp nơi đều chống đỡ ngoại xâm, nhìn vẫn tưởng đất nước vẫn còn an ổn nhưng thực tế lại là sóng ngầm sôi trào, chừng ngày nào cân bằng bị phá bỏ.

      Nhưng cho dù như thế nào, thời đại này ai mạnh người nấy có quyền. Cố gia ở phía Nam coi như là trong những quân phiệt có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Có Cố gia che chở phải là dựa vào tòa núi lớn sao? Kết thân với Cố gia là việc mà có đốt đèn lồng cũng tìm thấy, khó trách Lục Thực phải lời cảm thán .

      Lục Nghiên đem điểm tâm sáng nay làm bỏ vào hộp đồ ăn: "Tục ngữ , dựa vào núi núi có thể đổ, dựa vào nước nước trôi, dựa vào cái gì cũng bằng dựa vào chính mình. Cố gia hôm nay huy hoàng, nhưng ai biết được sau vài năm, Cố gia có thể trở nên như thế nào?" Theo những gì nàng nhìn thấy, toàn bộ Z Quốc nay quân phiệt tuy đều nghe theo lệnh đại nguyên soái Thành B, nhưng bên trong ra là thế nào, thứ chính trị này có thể thay đổi trong nháy mắt, chừng ngày mai Cố gia liền thể giữ vững.

      Lục Nghiên đối Cố gia có hảo cảm, người duy nhất làm cho nàng có ấn tượng tốt chút cũng chỉ có vị Cố Tứ Gia kia dù chưa từng gặp mặt. Ngay cả cha mẹ đệ đệ mình đối với vị Cố Tứ Gia này đều rất tôn sùng, nghe cũng biết chính là người có đạo lý có năng lực.

      "Nếu tỷ tỷ có thể gả cho Cố Tứ Gia tốt a, so với Cố Thành đáng tin hơn nhiều." Lục Thực đột nhiên mở miệng , Cố Tứ Gia là thần tượng của , làm cho cảm nhận đây là người tỷ phu tốt nhất.

      Lục phu nhân bên trừng mắt nhìn , : " bậy bạ, Cố Tứ Gia là trưởng bối của các ngươi, làm sao có thể như vậy chứ?"

      Lục Thực cũng biết chính mình lỡ lời, nhưng vẫn nhịn được : "Toàn bộ Tỉnh S, có thể xứng với Cố Tứ Gia có mấy người? Tuy là trưởng bối, nhưng tuổi của cùng tỷ tỷ cũng gần như nhau. Ta cảm thấy tỷ tỷ nếu như gả cho Cố Tứ Gia là vô cùng tốt, đến lúc đó để xem Cố Thành đắc ý như thế nào, còn phải cung kính kêu tỷ tỷ tiếng thẩm thẩm ."

      Cố Tứ Gia năm nay cũng mới hai mươi ba tuổi, chênh lệch với Lục Nghiên năm tuổi, Lục Thực càng nghĩ càng cảm thấy việc này đáng tin.

      "Bốp!" Lục lão gia vỗ vào đầu của , : "Xú tiểu tử, lại hưu vượn cái gì."

      Cố Tứ Gia cùng Lục Nghiên nhà ...

      Lục lão gia trong đầu lóe qua suy nghĩ như vậy sau đó chợt bật cười, lắc lắc đầu, tiếp tục suy nghĩ nữa.

      Cố Tứ Gia là người có bản lĩnh, toàn bộ nương ở Lục Thủy Thành, ai muốn gả cho , nhưng Lục lão gia lại chưa từng nghĩ tới Lục Nghiên cùng Tứ gia có khả năng —— thúc thúc cùng chất nữ, đây căn bản là hợp quy củ.

      Những người giống như Lục gia đến bái phỏng nhân rất nhiều, Lục Nghiên bọn họ đến Cố gia liền nhìn thấy ít người có chung mục đích với mình, quay qua quay lại đều rất quen mắt .

      Lục gia cũng có người quen, chẳng qua là khi Lục gia suy tàn, những người "Bằng hữu" này lại khoanh tay đứng nhìn, giờ đây trông thấy Lục Gia cũng có ai biết xấu hổ lên cùng bọn họ chuyện.

      Người giúp việc dẫn bọn họ lên lầu hai đến căn phòng kiểu phương Tây, lầu phòng khách khổng lồ, kiến trúc theo phong cách châu Âu có treo cái đèn chùm lớn, nhìn rất đẹp.

      Tài sản của Cố gia rất lớn, Cố tướng quân có thê tử, bốn di nương, người kế thừa lại nhiều chỉ có ba con trai, con , Cố Tứ Gia là con trai nhất, khi tuổi cao mới sinh ra, địa vị tự nhiên giống những đứa khác.

      Trong phòng khách, Cố phu nhân ngồi ở ghế giữa, mặc chiếc sườn xám màu tím nhạt, dáng người thướt tha duyên dáng, là người phụ nữ xinh đẹp, vây xung quanh nàng đều là những người nịnh hót. Lục Nghiên đảo mắt nhìn, chỉ nhận ra Cố Đại nãi nãi nhưng có cảm giác thân thiết kì lạ.

      Khách nhân trong sảnh biết có tâm tư gì nhưng ít nhất có thể khẳng định, vị Cố Tứ Gia này, tuyệt đối là rể hiền trong lòng rất nhiều người.

      Người Lục gia vào, đem lễ vật cầm trong tay đưa cho người hầu xong chỉ kịp cùng Cố phu nhân chào hỏi qua liền bị những người khác chen lấn đẩy ra.

      ra bọn họ cũng có ý định gấp gáp lấy lòng ai, cho nên yên lặng ngồi bên, thu cảm giác tồn tại.

      "Điểm tâm này..."

      bàn bày điểm tâm, vàng trắng hai màu, Lục Thực lấy khối nếm thử : "Thứ này nghe là từ châu Âu mang về gọi bánh kem. Cái phần màu trắng này gọi là kem phải . Hương vị cũng tệ lắm, nhưng mà ta cảm thấy vẫn là bánh đậu đỏ tỷ tỷ làm ăn ngon hơn."

      Nếu như là trước kia, Lục Thực bị bánh kem này làm ngạc nhiên, nhưng sau khi thưởng thức tay nghề Lục Nghiên chỉ còn cảm giác như mây trôi qua núi, bình thường a.

      Lục Nghiên đối với món ăn tân kỳ này có chút tò mò, lấy khối nếm thử, hương vị so với tưởng tượng của nàng còn tốt hơn, cảm giác mềm mịn nhất là lớp màu trắng kia cho vào miệng lập tức tan ra, hết sức thơm ngọt.

      "Cái này gọi là kem ... Cũng sai, bên trong có loại nguyên liệu ta biết..." Lục Nghiên nhấm nháp.

      Ăn xong hai khối bánh ngọt, uống hai ly hồng trà, trừ gian có chút ầm ĩ do tranh cãi ra cảm giác rất nhàn nhã.

      "Trách được phương Tây kia thích dung trà chiều, tỷ tỷ, trở về chúng ta cũng uống trà chiều ." Lục Thực hưng trí bừng bừng đề nghị.

      Lục Nghiên đột nhiên muốn rửa tay, liền gọi nha đầu Cố gia đến, nha đầu mang nàng rửa tay.

      "Lục tiểu thư, bên này..." Tiểu nha đầu tên Hồng Châu, tuổi có vẻ còn rất , khuôn mặt mập mạp khiến long người cảm giác mềm nhũn.

      Hai người ra từ nhà vệ sinh, nửa chừng thấy lục y nha đầu chạy tới kéo tay Hồng Châu, sốt ruột : "Hồng Châu, Nhị nãi nãi gọi ngươi, ngươi mau với ta."

      Hồng Châu nhìn thoáng qua Lục Nghiên, có chút khó xử : "Nhưng ta nơi này còn có việc ..."

      "Chuyện gì cũng phải gác lại nếu Nhị nãi nãi nổi giận cẩn thận da của ngươi." Nha đầu kia mặt mày sốt ruột, bất chấp Lục Nghiên là khách, xem ra có việc gấp .

      Thấy thế, Lục Nghiên cười cười, : "Ngươi , ta biết đường trở về."

      Hồng Châu cảm kích đối với nàng cười cười, theo lục y nha đầu kia .

      Phía trước ồn ào náo nhiệt nhưng ở đây lại tĩnh lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng mấy con chim ríu ra ríu rít. khoảng thời gian yên tĩnh tốt đẹp.

      Lục Nghiên theo trí nhớ tới. Sân nhà Cố gia rất lớn. Lục Nghiên nhìn thấy trong vườn mảnh trắng xóa, đó phải là tuyết mà gọi là "Hoa Cầu Tuyết". Loại hoa này cùng cẩm tú cầu có chút giống nhau, nhưng màu sắc chỉ có màu trắng, năm bốn mùa đều nở, vô cùng dày đặc, nhìn giống như đám cầu tuyết.

      " Hoa Cầu Tuyết..." Lục Nghiên hai mắt sáng lên, vén váy qua, ngồi xổm mặt đất sờ đóa hoa, trìu mến nhìn nó.

      Hoa cầu tuyết là loài hoa thích của nàng, sức sống của nó rất bền bỉ và nhìn dáng cũng rất đẹp. Kiếp trước trong viện nàng cũng có trồng mảng lớn. Hơn nữa, hoa này dùng làm điểm tâm cũng rất ngon. Hương vị rễ cây có chút giống như sơn dược.

      Bàn tay của Lục Nghiên rất xinh đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào cánh hoa tuyết trắng đến mức trong suốt, móng tay hồng hào khỏe mạnh rất bắt mắt.

      chiếc bóng đột ngột xuất trước mặt, Lục Nghiên ngẩng đầu, ánh mặt trời có chút chói mắt, làm cho nàng theo bản năng nheo mắt ——nam nhân cao lớn được vầng sáng cấp bao bọc, dáng người cao lớn, cái bóng dáng của che phủ cả người Lục Nghiên.

      Mùi hương nhàng, thơm mát, Lục Nghiên nghĩ vậy.

      Ánh mắt đối phương chăm chú nhìn chằm chằm ngón tay Lục Nghiên.

      Ngón tay Lục Nghiên hơi rút lại, có chút được tự nhiên cho tay vào trong tay áo.

      "Ngươi thích hoa này?" Đối phương mở miệng hỏi, thanh rất trầm thấp, êm tai, khiến cho trái tim người ta tê dại.

      Lục Nghiên đứng dậy, lúc này mới phát nam nhân trước mắt cao lớn, ước chừng cao hơn nàng cái đầu.

      Vào mùa đông nhưng chỉ mặc chiếc áo sơmi màu trắng cho vào quần, eo hẹp vai rộng.

      Cho dù ăn mặc mỏng manh như vậy, Lục Nghiên vẫn cảm nhận được nhiệt độ người , cách hai bước chân mà độ ấm nóng kia vẫn tỏa ra rất nhiều với mồ hôi chảy nhễ nhại. Đôi tay rất đẹp, trong tay cầm chiếc roi ngựa, ngón tay tràn đầy sức mạnh.

      Mặt tuy lạnh lùng nhưng giấu được tuấn. Đôi mắt thâm thúy sâu hun hút, là loại người rất có sức áp bức.

      Nam nhân này sức sống rất mạnh mẽ, lãnh đạm nhưng kiên cường.

      Lục Nghiên có chút ngập ngừng nhìn người đàn ông này, hỏi: "Chúng ta gặp nhau chưa?"

      Tại sao lại cảm thấy đối phương có chút quen mắt a.

    5. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 26

      Nam nhân mắt mũi lãnh đạm tuấn tú, dáng người cao ráo và vô cùng áp bức, áo sơmi của mở hai nút ở để lộ lồng ngực cường tráng bên trong, có thể thấy được từng giọt mồ hôi lăn dài ở đó—— tiết trời rất lạnh nhưng người này lại là thân mồ hôi. Bộ dáng sau khi vận động, nhiệt khí giống như cảm giác mang lại, rất ấm áp.

      Lục Nghiên lui về sau hai bước, lúc này mới cảm thấy cảm giác nặng nề áp bức.

      "Chúng ta phải trước kia gặp nhau sao?" Vừa hỏi những lời này Lục Nghiên vừa nghĩ xem nàng gặp người đàn ông này lúc nào. Người khiến người ta mang cảm giác áp bức như vậy nhiều, gặp lần chắc chắn rất khó quên.

      Nam nhân cũng trả lời câu hỏi của nàng, vòng qua bụi hoa tới, thân hình cao lớn vững chãi đứng bên cạnh Hoa cầu tuyết trắng tinh, khí thế bức người đều trở nên mềm mại .

      Nhưng Lục Nghiên vẫn lui về sau bước, giống như kinh hoảng.

      Nam nhân dừng lại cách nàng hai bước, nhìn sâu vào nàng, hỏi: "Ngươi sợ ta?"

      Lục Nghiên lắc lắc đầu, lại gật đầu cái, : "Tứ Gia ngài đại danh hiển hách, ai đối với ngài, đều là tôn kính vô cùng.”

      Nơi này là Cố phủ, đối phương mang bộ dáng chủ nhà, tuổi tác lại lớn, trừ Cố Tứ Gia, Lục Nghiên nghĩ ra người nào khác. Chỉ là vị Cố Tứ Gia này so với tưởng tượng của Lục Nghiên có vài phần giống nhau cho nên thể nghi ngờ, đây là nam nhân mạnh mẽ, uy lực.

      Cố Tứ Gia đối với việc Lục Nghiên đoán ra thân phận mấy kinh ngạc. có mấy tiểu chất nữ, cũng có người tuổi tác lớn hơn Lục Nghiên nhưng tính tình cực kỳ ầm ĩ, so với Lục Nghiên cho người ta cảm giác thực khác biệt.

      Lục Nghiên giống như là đầm nước trong sơn động, yên lặng mà u, mĩ lệ phong tình.

      lấy tay ngắt đóa Hoa Cầu Tuyết sau đó đưa cho Lục Nghiên, : "Hoa rất xinh đẹp, trách được ngươi thích."

      Lục Nghiên cầm lấy đoá hoa, thấp giọng cảm tạ: "Cám ơn ngài khích lệ... A!" Tay đột nhiên bị nắm lấy, Lục Nghiên nháy mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam nhân.

      Cố Tứ Gia nhìn nàng, đôi mắt chăm chú nhìn đầu ngón tay của nàng.

      Da ánh lên màu mật ong nhìn rất khỏe mạnh, ngón tay sức lực cường đại, bắt lấy tay Lục Nghiên khiến nàng thể cử động. Làn da Lục Nghiên trắng giống như Hoa Cầu Tuyết kia, vừa trắng vừa mềm, ngón tay thon dài được cắt tỉa gọn gàng, hồng hồng xinh đẹp.

      đen trắng, nhan sắc hai người đặt cùng chỗ lại cực kỳ hài hòa.

      "Tay ngươi, rất đẹp." Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng, Lục Nghiên vẻ mặt mơ hồ.

      Đôi tay này nổi lên xanh nhạt, thon dài trắng nõn, nếu đeo lên chiếc vòng ngọc nhất định trở thành bức tranh sinh đẹp.

      Giống như lúc đột nhiên nắm lấy tay nàng, tại cũng đột nhiên buông tay ra, nhàn nhạt mở miệng : "Ngươi có thể như Cố Thành gọi ta tiếng Tứ thúc."

      Những lời này là cho Lục Nghiên biết, biết thân phận của nàng, lập tức ngoan ngoãn kêu tiếng: "Tứ thúc."

      Cố Tứ Gia gật đầu, ngoắc tay gọi người lại, : "Đưa Lục tiểu thư trở về." Lúc này, Lục Nghiên mới nhìn thấy phía sau đám hạ nhân, nha đầu tiểu tư cung kính, cũng dám thở mạnh chút.

      Nười đàn ông này khí thế quá mạnh mẽ, có thể làm cho người ta chú ý đến những người phía sau .

      nha đầu lên, lễ phép : "Lục tiểu thư, bên này thỉnh."

      Lục Nghiên đối với Cố Tứ Gia phúc lễ, suy nghĩ chút rồi lễ phép : "Thực Mãn Lâu của Lục gia chúng ta khai trương trở lại, nếu Tứ thúc có rãnh rỗi mời tới ngồi chút."

      Theo nha đầu trở lại đại sảnh, Lục Nghiên nhìn nàng khẽ tiếng cám ơn, về vị trí của mình.

      "Tỷ tỷ tại sao lại trở về chậm như vậy? A, trong tay còn có đóa hoa." Lục Thực nhìn thấy nàng trở về, chú ý tới nhánh Hoa Cầu Tuyết trong tay nàng liền mở miệng hỏi.

      Lúc này, Lục Nghiên mới giật mình thấy chính mình đem này đóa hoa kia về: "Mới vừa ở hoa viên nhìn hoa này nở rất nhiều, nhịn được dừng lại trong chốc lát."

      Lục Thực bĩu môi, : " nương như các ngươi chỉ thích những thứ hoa hoa thảo thảo như thế này."

      , cửa đột nhiên truyền đến trận rối loạn, Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn liền thấy Cố Thành cùng Diệp Tinh dắt tay tới, nam nhân diện mạo xinh đẹp.

      Trong nháy mắt đó, Lục Nghiên cảm nhận được ánh mắt những người khác nhìn nàng là sung sướng khi người khác gặp họa.

      Vị hôn phu cùng nữ nhân khác quang minh chính đại cùng nhau, khó trách người khác cười nhạo.

      Mặc kệ ánh mắt của họ, Lục Nghiên nâng chung trà lên hơi hơi nhấp miếng.

      "Nãi nãi, mẫu thân, Nhị thẩm..." Cố Thành lôi kéo Diệp Tinh đến trước mặt Cố phu nhân chào hỏi, lúc này mới đem Diệp Tinh xấu hổ mang sợ hãi kéo đến giới thiệu: "... Đây là Diệp Tinh, là bạn của ta..."

      Trước mặt mọi người, hai người tay nắm tay, giấu thân mật, làm cho ít người trong phòng tự kỷ đứng lên ——điệu bộ này, vẫn còn có chút các phu nhân cảm thấy có thương tích phong hoá ( câu này ta ko dịch đc L 还是有些夫人们觉得有伤风化了)

      "Lộc cộc!" Diệp Tinh vừa muốn gì đó thế nhưng phòng khách an tĩnh lại thích hợp vang lên thanh như là chén trà đặt lại bàn.

      "... Ta nghĩ, Cố gia đại khái là chào đón Lục gia chúng ta, chúng ta về trước vậy ." Lục Nghiên mỉm cười thở nhìn qua, ánh mắt sóng ngầm nhưng thô tục ngược lại mang theo loại phong thái mê người, như là mẫu đơn nở rộ vô cùng diễm lệ.

      So sánh với nàng, Diệp Tinh trong nháy mắt liền có vẻ có chút hẹp hòi, kém chút phong thái.

      Lục Nghiên khẽ mỉm cười, cử chỉ ung dung hào phóng, hoàn cảnh này vốn dĩ nàng nên cảm thấy xấu hổ vậy mà phong độ vẫn còn. Hai người Cố Thành bên kia trong nháy mắt có chút quẫn bách.

      Các người nên tự cảm thấy xấu hổ !

      "Cố gia các ngươi nếu hài lòng mối hôn này, vậy cứ thẳng, Lục gia chúng ta cũng phải kẻ bám dính buông. Nhưng tại mang nữ nhân này đến trước mặt nữ nhi của ta, đây là sỉ nhục Lục Gia chúng ta, sỉ nhục nữ nhi của ta sao?" Lục phu nhân phục hồi tinh thần, lửa giận công tâm, khó thở, lại có chút choáng váng, Lục Nghiên vội vàng giơ tay đỡ lấy nàng.

      Lục phu nhân hai mắt đẫm lệ, bà là người tính tình hiền lành, rất ít khi tức giận, giờ đây tức giận đến mức phát điên, thanh cũng có chút sắc bén : "Lục Cố hai nhà, dầu gì cũng có giao tình mấy chục năm, Cố gia các ngươi làm như vậy cảm thấy sai trái sao?"

      Lục Nghiên nghĩ đến Lục phu nhân tức giận như vậy, ra bọn họ bàn tính với nhau, mối hôn này sớm hay muộn đều giải trừ, chỉ là lường trước được, Lục phu nhân nhìn thấy Cố Thành cùng Diệp Tinh lại phản ứng mạnh như vậy.

      "... Mối hôn này chúng ta cần nữa!" Lục phu nhân xong lôi kéo Lục Nghiên ra ngoài.

      Cố gia làm sao có thể để người Lục gia rời , việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh Cố gia bọn họ sợ là mất hết. Cố Đại nãi nãi lúc này liền tới, thân thiết lôi kéo tay Lục phu nhân, : "Ai nha, tỷ tỷ sao có thể như vậy, lời này khiến tim ta tan nát. Việc hôn nhân hai nhà Cố Lục chúng ta, Cố gia có ý muốn thay đổi. Hơn nữa, nha đầu xinh đẹp, xuất sắc nhu thuận, dịu dàng đoan trang như vậy, ta thích còn kịp, sớm xem nàng như con mà đối đãi."

      Bà vừa , vừa lôi kéo Lục phu nhân ngồi xuống: "Ngươi a, bỏ qua chuyện này , việc hôn nhân giữa hai nhà Lục Cố, đó là chuyện ván đóng thuyền."

      Lục phu nhân lạnh mắt nhìn, : "Lời hay ai cũng được, nhưng tình của Cố Thành cùng vị Diệp tiểu thư này, toàn bộ Lục Thủy Thành đều biết, đây là đặt Lục gia vào mắt?"

      Cố thái thái nãy giờ gì cũng lên tiếng: "Gặp dịp chơi, nam nhân phải đều là cái dạng này? Ngươi hãy yên tâm, cửa chính Cố gia chúng ta cũng phải a miêu a cẩu gì cũng có thể vào."

      Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh nhất thời liền trắng, hoảng hốt nhìn về phía Cố Thành. Đây chẳng phải là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao? Chỉ thiếu việc chỉa và mặt nàng mà Cố gia chào đón nàng vào cửa.

      Cố Thành vỗ vỗ tay nàng an ủi, nhìn về phía ánh mắt Cố thái thái cũng dám gì.

      Cố thái thái trước kia là nương con nhà giàu, lễ nghi giáo dưỡng đều vô cùng tốt, lời việc làm tuy mềm mại, nhưng trong lòng lại cứng rắn, có hai. Cho nên khi bà vừa mở miệng, toàn bộ đại sảnh đều im lặng, ai nấy cũng dám lời, Cố Thành lại càng dám há mồm.

      Cố thái thái cười cười, đưa tay kéo Lục Nghiên lại bên cạnh mình, vỗ vỗ tay nàng : "Đây là nha đầu kia ? Đến ta nhìn cái, đúng là tiểu nương càng lớn càng xinh đẹp... Ta nhớ , khi ngươi còn ta từng ôm ngươi, khi đó ngươi mới chừng này..." Bà khoa tay múa chân chút, chính là khi Lục Nghiên mới sinh, so với con mèo cũng lớn hơn bao nhiêu.

      "... Chớp mắt cái ngươi lớn như vậy, ta cũng già ." Bà cảm thán, những người khác lập tức mở miệng nịnh hót bà còn rất trẻ .

      Lục Nghiên chuyện, bộ dáng nhu thuận.

      Cố thái thái : "Ta biết, đứa trẻ Cố Thành kia làm cho ngươi chịu ủy khuất, ta đây liền kêu bồi tội cho ngươi."

      xong bà kêu Cố Thành lên: "Còn mau bồi tội với muội muội ngươi?"

      Tuy bộ dáng Cố thái thái vẫn là bộ dáng cười cười ôn hòa nhưng Cố Thành lại dám mảy may làm trái ý nàng, ra phía trước, nâng tay hướng Lục Nghiên bồi tội, : "Muội muội Lục gia đừng giận ta, là ta vô liêm sỉ."

      Ánh mắt Lục Nghiên lườm Diệp Tinh sau lưng của , nàng ta nghe như thế, mặt mũi trắng bệch, còn chút huyết sắc nào —— ngươi bồi tội, như vậy cách khác là ta sai lầm?

      Trong lòng Lục Nghiên có chút buồn cười, hai người các ngươi khi chàng chàng thiếp thiếp có nghĩ tới nương khác bị các ngươi xúc phạm? Ngươi phải có tội mà là người có tội lớn nhất.

      "Ngươi(CT) phải mấy ngày nữa cùng với các nàng cưỡi ngựa chơi ở trường đua sao? Nha đầu xinh đẹp ngươi(LN) bằng cũng chơi chút, đến lúc đó, ngươi có chuyện gì, cứ phân phó tiểu tử Cố Thành này, coi như người hầu để bồi tội ngươi."

      Lục Nghiên muốn cự tuyệt, Cố thái thái lại hai ba câu liền đem tình quyết định: "Được rồi, liền nghe ta, hai người các ngươi a, cũng nên hảo hảo ở chung lần."

      Tác phong Cố thái thái cường ngạnh cũng có thể thấy được, Lục Nghiên nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Cố Thành cùng Diệp Tinh, nghiền ngẫm cười cười, nhu thuận vâng lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :