1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 108.2:

      Đoàn người đường tới cung Thái hậu, Thẩm Thác là nam nhân, liền chờ ở bên ngoài, chỉ có A Loan tự bế A Nguyên đưa đến tẩm cung, lại trấn an nhóc con làm bộ làm tịch này mấy câu, xong xuôi mới rời , lại thấy phu quân nhà mình vẫn chờ ở bên ngoài, khỏi mỉm cười, : “Có thể thấy được là chàng cũng cảm thấy A Nguyên là đứa trẻ ngoan.” Nếu là đứa nhóc phiền toái, Thẩm Thác vốn phải người khẩu thị tâm phi sớm bỏ của chạy lấy người, đồng ý để đứa này nhảy nhót dễ dàng trước mặt mình, tuy rằng ra, A Loan vẫn biết đây là có ý chán ghét.

      “So với những đứa trẻ khác, quả hiểu chuyện.” Thẩm Thác cầm lấy tay A Loan, chậm rãi .

      Chỉ là quá ngứa đòn.

      “Ta thấy Hoàng thượng có vẻ như phong tước cho phụ thân?” Thấy Thẩm Thác lặng lẽ gật đầu, A Loan liền thử hỏi, lòng lại trùng xuống.

      Thân phận của mẹ chồng nàng cũng phải bí mật đối với những người thân, lúc trước phụ thân đề hôn cũng trải qua rất nhiều ngày tự hỏi, tuy , nhưng A Loan lại vẫn biết, Thẩm Phu nhân tại, kỳ cũng phải là nữ nhi chi xa gì đó củaphủ Định Quốc Công, mà chính là đích nữ của lão Định Quốc công năm đó, khi tiên đế còn tại vị được tiên đế sủng ái nhất, là chính phi của Phúc vương người con trai thứ tư suýt nữa kéo đương kim Thánh thượng xuống ngựa của Tiên đế, người người đều xưng tiếng Phúc Vương phi! Thân phận như vậy quả thực chịu đủ kiêng kỵ, huống chi năm đó, tiên đế bức bách vũ nhục đủ loại với Thái hậu và Hoàng thượng giờ,mẹ đẻ Quý phi nương nương của vị Phúc vương kia được sủng ái nhất hậu cung, thịnh thế vinh sủng, đến chính cung cũng bỏ vào mắt.

      Kiêu ngạo như vậy, khi tiên đế băng hà tự nhiên cũng có quả ngọt mà ăn. Đầu tiên Quý phi được Thái hậu ban chén rượu độc đưa cung tiên đế để làm phu thê ân ái, sau đó Phúc vương mưu nghịch, toàn gia Quý phi đều bị tru di, năm đó kinh thành mưa máu gió tanh, nghe phụ thân Tĩnh Bắc hầu của A Loan , liên lụy vô số quý tộc, Hoàng thượng hiển nhiên cực kỳ hận Phúc vương, quan viên thế gia theo phe Phúc vương đều bị xét nhà. Nam đinh giết hết, nữ nhan sung nhập thanh lâu, thể xoay người. khí đó nghe Phúc Vương phi chịu hòa ly với Phúc vương, Phúc vương tự mình chạy trốn, bà đâm đầu vào cột tự sát, Hoàng thượng cảm thương, còn đại táng.

      Chỉ là cuối cùng bằng cách nào mẹ chồng chết, ngược lại còn có thể xuất kinh gả vào Thẩm thị, nhiều năm như vậy phụ thân Thẩm Thác ở biên quan công huân vô số, chưa từng được phong tước, cũng có ý định hồi kinh, cũng làm A Loan có thể đoán được vài phần.

      Tư tưởng A Loan có chút giống với nữ nhân bình thường, cũng thầm hâm mộ người mẹ chồng này chút.

      phải nam nhân nào cũng đều nguyện ý vứt bỏ công danh lợi lộc, vì nữ nhân như vậy mà oán hối canh giữ biên quan hoang vắng.

      giờ, Hoàng thượng đồng ý ban tước, chẳng lẽ là có điều cứu vãn?

      Trong lòng chưa vài phần phỏng đoán, A Loan lại thêm gì, chỉ nắm tay Thẩm Thác cười : “Hồi cung tìm mẫu thân?”

      “Ừm.” Đôi mắt Thẩm Thác sáng lấp lánh, gật đầu với A Loan.

      Ngũ Công chúa đứng dựa cửa nhìn đôi phu thê ân ái này rồi, mới quay đầu lại, lại thấy lúc này A Nguyên đan ghé vào giường, đầu được các cung nữ bó thêm mảnh vải từ lúc nào, vẻ mặt suy yếu mà dựa vào đầu giường, nhìn thập phần nhu nhược đáng thương, tay lại vuốt ve hàng loạt chén rượu giống ban nãy, ưu thương đầy mặt, lại còn đặt phần còn lại của cái chén kia cùng chỗ với đồng bọn, cái gì mà đồng sinh cộng tử, khỏi phì cười, chỉ ngồi lên giường, lệnh cho người đều ra ngoài, lúc này mới véo tai A Nguyên, đến khi nhóc con kêu oai oái xin tha mới hỏi: “ , ngươi lại làm cái quái gì thế?”

      như vậy chẳng lẽ còn chưa được?” A Nguyên tránh thoát được bàn tay hung tàn của Hoàng tỷ, lăn vòng giường, cười ha hả mà : “Vị biểu ca này của ngươi cũng phải là người dễ dung thứ, trước mắt qua lại tốt lành, ngươi có tin là dám bày ra dáng vẻ công chúa chút thôi, người ta chơi với ngươi nữa ?” Giao tình chính là từ chỗ này mà ra. Tuy rằng người như Thẩm Thác, có Thẩm Phu nhân ở đây nhìn phủ Định Quốc công tìm chết, chỉ là quan hệ tầm thường liền có đối đãi tầm thường, thân cận có chỗ tốt của thân cận, hai Công chúa khách khí thân cận như vậy, Thẩm Thác cũng lãnh đạm với phủ Định Quốc công.

      “Ta hiểu.” Ngũ Công chúa cũng cười, sóng vai nằm bên cạnh A Nguyên, liền cười : “Mà này, ngươi nhìn cái, Cửu muội như vậy dường như có tâm tư gì đó với biểu ca ta, phải quá thú vị rồi sao?”

      “Nàng ta ở trong cung được sủng ái, nghĩ chút vì bản thân cũng có gì đáng trách.” A Nguyên liền thèm để ý mà cười : “Chỉ cần nàng ta học theo Nhị hoàng tỷ, nhất nhất phải gả cho nam nhân có thê tử, tất cả đều chẳng hề gì.” Ai cũng đều có chút tiểu tâm tư, A Nguyên cũng biết Cửu công chúa sốt ruột vì hôn của chính mình, đối với việc nàng ta nhìn trúng Thẩm Thác oai hùng cũng thập phần khinh thường, chỉ cần Cửu công chúa dựa cột làm tiểu tam, thời buổi này ai lại thích nam nhân tuấn chứ? A Nguyên cũng cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là, vẫn hơi nhíu mày : “Ta thấy lúc nàng ta rời vẫn có chút tình nguyện, cho người theo dõi, đừng để nàng ta làm loạn ra cái gì.

      Nếu muốn làm tiểu tam, đừng trách nàng ra mặt thay A Loan, đập bẹp dít ả!

      So với Cửu Công chúa vốn chẳng có chút cảm tình, A Nguyên càng để ý vui buồn của A Loan hơn.

      biết, đó chính là biểu tẩu của ta.” Ngũ Công chúa cười hồi, rồi gật gật đầu, thấy A Nguyên cũng thả lỏng xuống, liền có vài phần ý cười mặt mà : “Lúc này đây, ta thấy là Phụ hoàng chỉ chiêu võ tướng vào kinh, thậm chí Tổng đốc các nơi cũng vào kinh, nghe nhiều ngày các phủ thế gia quý tộc ngựa xe như nước, nơi nơi đều là quan viên thắt chặt quan hệ, phần lớn muốn ở kinh thành mưu cầu chỗ tốt…” nàng thấy A Nguyên gật đầu, liền giọng , “Chưa người khác, liền phủ Định Quốc Công, nhiều ngày qua, đều kiếm lời ít.”

      Nàng vừa , vừa dùng tay đếm.

      “Ồ!” A Nguyên vừa thấy tròng mắt đều trợn tròn, bị con số Ngũ Công chúa khua tay múa miêu tả làm kinh ngạc chút, lúc này mới nuốt nước miếng hỏi: “ được tốt lắm nhỉ?” Cái này, phải là bán quan bán tước trong truyền thuyết chứ?

      Tuy rằng nhóc con thích làm chuyện xấu, chỉ là cũng có nguyên tắc, việc làm loạn triều cương như vậy, nàng chắc dính dáng.

      bậy gì đó?” Ngũ Công chúa đen mặt tét cái vào ót nàng, rồi chậm rì rì : “Chỉ là lại, cho quan chức, cũng kết đảng gì cả, mọi người chính là lưu phần hương khói.” Thấy A Nguyên lúc này mới thở phào nhõm hơi, Ngũ Công chúa liền cảm thấy tâm tình thập phần phức tạp.

      Công chúa được sủng ái như A Nguyên, ỷ vào đế sủng cái gì cũng dám làm thiếu, mà nhóc con này lại còn biết cái gì thể làm, chẳng trách Hoàng thượng thiên vị nàng.

      Nghĩ đến đây, Ngũ Công chúa nở nụ cười, thấp giọng : “Thẩm biểu ca đáp ứng rồi, là ngày sau trẻ con phủ Định Quốc Công đều do huynh ấy quản giáo, như thế, ta cũng lo gì nữa.”

      “Cho người cá, bằng dạy người bắt cá.” A Nguyên rung đùi đắc ý mà , dứt lời liền nâng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng ngâm: “Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô tận cực*.” xong, thở dài thườn thượt.

      Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô tận cực: Tương tư bất tận, nhớ nhung vô cùng.

      (Trích Khúc Trường tương tư)

      <Đời hậu Chu, thời Ngũ-Quí ở tỉnh Hồ Nam vùng sông Tiêu Tương có nàng Ý Nương vừa đẹp lại hay chữ . Ở trọ nhà nàng có chàng Lý Sinh hàn sĩ phong lưu tuấn tú. đêm Trung thu hai người thưởng trăng gặp nhau trai tài sắc tâm đầu ý hợp nên sau đó thường hay lui trao đổi tâm tình. Cha của Ý Nương là Lương Công hay biết tức giận đuổi Lý sinh . Ý Nương lấy làm đau đớn sinh bịnh mới làm khúc Trường Tương Tư mong gởi nguồn tâm cho người . Lý Sinh nhận được bài thơ cảm xót vô cùng đầm đìa nước mắt nhờ người mai mối đến năn nỉ với Lương Công xin hỏi cưới Ý Nương . Ban đầu Lương Công còn dùng dằng sau đọc được bài thơ của con mình, cảm động chấp nhận cho hai người thành duyên.>
      <via:https://phongmy.wordpress.com/2012/03/20/tương-tư-mon-chương-5-phần-2/>

      Ngũ công chúa bị làm cho ghê tởm, mắt thấy giặc giời này lại sắp biến thái rồi, thêm gì nữa, chuồn lẹ, chừa lại nhóc con thi hứng quá độ mà lăn ở giường ca thán mình.

      Qua mấy ngày, A Nguyên với Thái hậu muốn về nhà vấn an mẫu thân. Vừa mới vào cừa liền thấy nữ quyến nhà đến mặt muốn nở hoa rời khỏi phủ Túc vương. Tò mò nhìn xe ngựa xa xa kia, A Nguyên mới thẳng tới chỗ Túc vương phi, lại thấy Túc vương phi cầm bái thiếp biết suy nghĩ cái gì, dưới chân bà là hàng loạt rương lớn, có cái mở, lộ ra ít trân châu bảo bối hiếm lạ, làm mắt A Nguyên sáng choang, nàng nhào lên bới cái rương nhìn mấy lần, thấy dáng vẻ hồn du thiên ngoại của Túc vương phi, liền hiếu kỳ hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì sao?”

      “Cũng có gì.” Túc Vương Phi phục hồi tinh thần, thấy khuê nữ liền vội vàng kéo đến bên người mình rồi cười : “Chỉ là cảm thấy thời gian thoảng qua, nháy mắt cái, Tam ca Tứ ca của con đều đến lúc cưới vợ rồi.”

      A Nguyên tâm đừng Tam ca Tứ ca, phải là Công chúa điện hạ cũng sắp rưng rưng gả chồng rồi sao?

      phải cũng muốn rưng rưng gả chồng tiết tấu?

      “Đính với nương nhà ai vậy ạ?” Nghe ra ý của Túc Vương Phi, A Nguyên vội vàng hỏi.

      Phượng Ngọc Phượng Khuyết xấp xỉ tuổi A Nguyên, chơi với nhau từ đến lớn, tuy rằng ngày thường tùy tiện, cũng bằng Phượng Khanh và Phượng Đường được Túc Vương coi trọng hơn, nhưng lại có tính tình sảng khoái khó có được, A Nguyên dĩ nhiên quan tâm.

      “Tuy nghe Hoàng Hậu nương nương là muốn tứ hôn, nhưng cũng phải gặp mặt xem xét , xong xuôi mới bàn bạc kỹ với Hoàng hậu nương nương.” Túc Vương Phi liền rất có kinh nghiệm mà : “Hai ngày nay, vừa lúc mẫu đơn trong phủ nở hoa, bằng mời mấy nhà thân cận tới đây, các nữ nhi cùng nhau trò chuyện đùa giỡn, ta cũng nhìn cho ca ca con nương vừa ý.” Thấy A Nguyên gật đầu, bà do dự trong chốc lát, liền thấp giọng hỏi: “Nghe hôm kia, chỗ Đức phi có vị Thẩm phu nhân tiến cung, biết con có gặp ?” Thấy A Nguyên lại gật đầu, bà liền hơi nhụt chí mà : “Nếu hồi kinh vì sao vẫn truyền tin với ta?”

      “Vị kia, nhỡ có cái gì gây trở ngại?” A Nguyên liền thử hỏi.

      Túc Vương Phi nghĩ nghĩ, vì Túc Vương từng khi A Nguyên trở về tất hỏi, nghĩ đến Túc Vương thèm để ý khuê nữ biết được chuyện này hay , liền kể chân tướng, cuối cùng khi A Nguyên trầm mặc liền thở dài: “Phủ Định Quốc Công hưng thịnh, thời điểm đó còn có huyết lệ tỷ muội. Năm xưa lão Định Quốc công đặt cược hai chỗ, Phúc vương lên, lão là phụ thân Hoàng hậu, Hoàng thượng kế vị, Đức phi ở trong cung chỉ dưới mình Hoàng hậu, đây là tự tin của phủ Định Quốc công.” Chỉ là trong đó, người cửu tử nhất sinh mai danh tích, người chết già trong cung làm vật bài trí, khiến người nhìn mà chua xót.

      “Năm đó, ta đưa nàng rời , miệng vết thương đầu nàng lớn như vậy.” Túc Vương Phi miêu tả dáng vẻ lòng muốn tự sát của Thẩm phu nhân khi đó, liền giọng : “Khi đó ta tuổi còn , nhìn nàng như vậy liền nghĩ, nếu là ta, trong nhà muốn ta gả cho tên khốn phu quân như vậy, ta có thể nhận mệnh hay đây?”

      “Nhất định .” Đối với nữ nhân thế gia mà , gia tộc xếp lên đầu, bản thân xếp hạng cuối cùng.

      “Đúng vậu.” Túc Vương Phi nở nụ cười nhàn nhạt, thấp giọng , “Tuy rằng trong đám tỷ muội ta nên thân nhất, nhưng nếu là vì phủ Quốc công, cái gì ta cũng có thể làm. Cho dù…” bà có chút ngượng ngùng mà : “Cho dù năm đó, nghe Phụ vương con là đoạn tụ, chỉ cần trong nhà gả, mắt ta cũng chớp.”

      A Nguyên nghe mẫu thân hết, cảm khái gật gật đầu, lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mở to.

      “Đoạn tụ?!”

    2. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Ôi chu choa, Túc vương đoạn tụ
      :yoyo60:
      Dự đoán nào
      Hạ An Hi thích bài này.

    3. Giothoi

      Giothoi Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      21
      Bóc chương :yoyo40:
      Hạ An Hi thích bài này.

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi

      Chương 109.1:
      Túc vương phi vội vàng đưa tay lên bưng kín miệng, hối hận nhìn con mở to mắt nhìn mình.

      Có điều, ra bà cũng muốn .

      Trong phòng có ai khác, Túc Vương Phi bình tĩnh chút, lúc sau cũng có vài phần dáng vẻ bát quái mà kéo A Nguyên lại gần, giọng bên tai: “Kỳ , trước đây trong kinh ai cũng biết chuyện này, chỉ là Phụ vương con cưới vợ, sau đó lại có huynh muội các con, phong thanh mới ít .” ra cũng đúng lắm.

      Trong phủ Túc vương chỉ có vị chính phi, cho dù là thiên tiên chăng nữa nhiều năm như vậy rồi thấy chán sao? Mắt nhìn vị này qua bao năm rồi vẫn nạp thiếp, suy bụng ta ra bụng người, mọi người đều cảm thấy nam nhân bình thường nào có sắc đẹp? Mỹ nhân dâng lên miệng cũng ăn, cái này… có vấn đề.

      Huống chi Túc vương là người thích cái đẹp, gã sai vặt người hầu cận bên người đều thập phần cảnh đẹp ý vui, nếu là người khác cũng có gì đáng trách, vào mắt mọi người liền có ý tứ khác. Mấy năm nay, những kẻ “thông minh” muốn đưa sai vặt vào chỗ trống ít, thẳng đến khi Túc vương thẹn quá hóa giận, mới yên ổn lại được.

      “Lúc trước, chính ông ấy còn bản thân là đoạn tụ mà.” Túc vương có lòng muốn khoe sử ký truy thê khổ sở của Túc vương hồi trước, liền mang vẻ mặt mê đắm mà với A Nguyên: “Nếu phải vì điểm này, ta là nương hiểu quy củ đến bực nào chứ, sao có thể tùy ý chuyện có ngoại nam?!” Nếu phải coi Túc vương như khuê mật, ngày xưa, Tiểu Thất Tề gia cũng chẳng động lòng trước đâu.

      A Nguyên cười toét miệng, tự mình châm trà cho mẹ ruột, hưng phấn hỏi: “Sau đó sao ạ?” Quả là bí mật kinh thiên! Sau này, nếu Túc vương còn dám bắt nạt A Dung tiếp, nàng… nàng …nàng liền lấy chuyện này ra để uy hiếp lão cha!

      Nhóc con khuỷu tay chĩa ra ngoài theo bản năng mà xoa xoa tay, rất có cảm giác như mài đao soàn soạt.

      Kỳ , của hồi môn cũng có thể thêm được xíu xíu.

      “Sau đó, chàng ta bại lộ, ta tức giận…” Túc vương phi nào hay biết thế đạo thói đời là lòng người dễ đổi thay, nhóc con chuẩn bị vơ vét cha ruột đâu. Lúc này đây bà hồi tưởng lại, chỉ lộ ra dáng vẻ thẹn thùng, giọng : “Ta chỉ coi là chàng lấy ta cho vui, ai ngờ là chàng lòng chứ?”

      Thanh dang của phụ thân nàn tốt, con em trong phòng phần lớn đều nên thân, Túc vương phi đều chuẩn bị rất tốt để gả qua, nào dám trèo cao Thân vương tôn thất, dù tính là trèo cao, bằng tính tình ngây ngốc của bà cũng nào sống nổi được trong Vương phủ. Túc vương phi rất có tâm thế tự mình biết mình khi ấy ỗn muốn đoạn tuyệt mối quan hệ này.

      “Có là Phụ vương như vậy ?” A Nguyên dáo dác lấm la lấm lét hỏi.

      “Tuy ta từng bắt gặp chàng ấy đè Phúc vương ở giường, chỉ là hồi này là để cứu ta, qua nhiều năm như vậy, ta tự nhiên biết là phải.” Bằng sao có nhiều nhi tử khuê nữ vậy? Nhảy ra từ hòn đá sao?

      Lại tiếp về duyên phận của phu thê Túc vương, nguyên nhân có liên quan tới thứ nữ phá gia của phủ Quốc công năm đó. Thứ nữ này là người tâm tư nhạy bén, gả cho Phúc vương ngày ấy làm trắc phi, vì ân sủng và tư oán, dám bày mưu với nàng, muốn Phúc vương và nàng sinh ra chút ít đầu đuôi, sau này cũng gả tới phủ Phúc vương. Có điều vừa vặn có Túc vương hùng cứu mỹ nhân, giấu tiểu nương Tề gia xuống gầm giường che , phía liền diễn màn kịch vui với Phúc vương quỷ kế đa đoan.

      Phúc vương người vốn phải gây rối Túc vương phi lại bị Hoàng huynh ruột đè ở giường, đến xiêm y cũng đều kéo ra, suýt nữa bị hái hoa.

      “Khi đó, dì Trạm gia của con cũng ở đó.” Túc vương phi nhớ tới chuyện xưa, ánh mắt ôn hòa rất nhiều, vuốt khuôn mặt nhẵn mịn của A Nguyên thấp giọng : “Khi đó biết được Phúc vương ở bên ngoài, dì con vì thanh danh trong sạch của ta mà nhét ta xuống dưới giường, bản thân chặn ở bên ngoài.” Nếu Túc vương xuất , thứ gì chờ đợi hai nữ nhi? Túc vương phi cảm thấy chính mình vĩnh viễn thể quên được phu nhân Thành Dương bá ngày ấy, cũng là tiểu nương ngày thường ở nhà chỉ biết ôn nhu cười, lại biết lấy dũng khí ở nơi nào che chở cho bà.

      “Cho nên, về sau con cũng phải đối tốt với dì, biết chưa?” Tình cảm như vậy, tỷ muội ruột cũng chỉ như thế, Túc vương phi nghĩ liền hai hốc mắt nóng lên, ấm giọng .

      Đối với nữ nhân mà , trong sạch quan trọng tới cỡ nào, A Nguyên hiểu rất , bèn nhàng gật đầu.

      Chẳng trách, tuy rằng xuất thân của phu nhân Thành Dương bá tốt, nhưng nhiều năm như vậy, vẫn cùng Túc vương phi thân như tỷ muội.

      Hóa ra còn có chuyện xưa như vậy.

      “Cũng biết lúc trước, Phụ vương làm tới bước nào rồi?” Cảm thấy càng nên lừa gạt ít bảo bối của lão cha để về sau hiếu kính mẹ chồng, A Nguyên liền vuốt cằm cười xấu xa .

      “Ta mơ hồ nghe được tiếng xiêm y bị xé rách, còn có tiếng khóc củaPhúc vương.” Túc Vương Phi và A Nguyên liếc nhìn nhau, đồng thời cười ngây ngô lên, hồn nhiên nghĩ tới, vị “đoạn tụ” này à phu quân, phụ vương.

      Hai kẻ ngây ngốc này cười trộm, liền nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng vang lớn. A Nguyên có tật giật mình chạy nhanh ra ngó, liền thấy Túc vương yên lặng cào tường, sắc mặt đặc biệtdữ tợn. Mắt thấy A Nguyên ra, Vương gia điện hạ bị đôi mẹ con đời trước đến đòi nợ này làm tức đến cả người đều đau, lạnh giọng chỉ vào A Nguyên : “Lại đây cho ta!” xong liền vung tay áo tiến lại, hiển nhiên là muốn quật con nhóc này!

      Túc vương có thể hiểu được sắc mặt vặn vẹo của nhóc con mà mấy Hoàng chất nhà mình nhắc tới là có ý gì.

      Nhóc con đội trời đạp đất, thấy Túc vương bùng nổ, tức khắc nghĩ đến của hồi môn gì nữa, cảm thấy mẹ con vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi từng người phi, chân vừa xoay liền như bị chó rượt lao nhanh như chớp.

      Túc vương mắt thấy mấy đại cung nữ còn làm ra vẻ mặt lừng lẫy chặn đường, thầm mắng tiếng theo con nhóc kia đều là thiếu não, xé đai lưng ra, biết túm được cái gì liền phi vào đầu nhóc con. Con nhóc này bị nện đến kêu oai oái, nhặt hung khí lên, ràng là ngọc bội bảo bối của Túc vương, tức khắc mặt mày lại hớn hở, vừa thầm phát tài, vừa cầm của hồi môn tương lai nhanh chóng biến mất.

      Túc vương bị nhóc con muốn tiền muốn mạng này làm cho tức giận đến đau cả dạ dày, thấy đuổi theo được, xa xa cười lạnh tiếng, liền nhanh vào phòng, thấy ngay Túc vương phi cũng vô cùng hoảng loạn rúc ở giường, thấy ông hùng hổ lại đây, tức khắc kinh hãi, quấn chăn khắp người, xin tha mạng.

      “Đoạn tụ, hử?” Túc vương nở nụ cười dữ tợn với cái kén.

      Cái kén này càng run lẩy bẩy.

      “Phải để cho nàng biết, thế nào là đoạn tụ!” Túc vương nở nụ cười chớp nhoáng, lập tức nhào vào cái kén, móc thê tử từ trong chăn ra, miệng uy hiếp: “Cũng để nàng biết tiếng khóc truyền ra như thế nào!” Tức chết Vương gia rồi! vợ này ngủ cùng ông nhiều năm như vậy, thế mà vẫn còn nhớ tới lịch sử hắc ám năm đó, hay là, gần đây thể lực Vương gia đủ, làm Vương phi nghĩ ra ý tưởng gì? Trước nay Túc vương cảm thấy ban ngày ban mặt đè vợ dưới thân mình có cái gì đúng, hung hăng hôn xuống khuôn mặt tội nghiệp mấy cái, lúc này mới buông ra,ngồi sang bên.

      “Biết sai rồi.” Túc Vương Phi rũ mi gục xuống, cười làm lành .

      “Nàng đó…” Cũng chỉ là vui đùa thôi, Túc Vương cảm thấy lúc này tâm trạng tồi, điểm điểm trán Túc Vương Phi, rồi bất đắc dĩ mà : “Nàng nhìn , lần này chỉ sợ đứa này lại muốn gì với ta cho xem.”

      “Chàng bắt nạt A Dung bắt nạt đến lợi hại như vậy, còn cho con đau lòng sao?” Túc vương phi cảm thấy A Dung là đứa trẻ tốt cơ nào a~, vì khuê nữ mà chờ đợi nhiều năm như vậy, tội nha, sao còn có thể bắt nạt như thế chứ?

      Túc Vương cảm thấy nín thở, nhịn lại cơn tức chậm rãi : “Năm đó, thời điểm ta cưới nàng cũng già đầu rồi, nhà nàng cũng đâu có hạ thủ lưu tình với ta.” Lúc trước, ông còn tưởng rằng phải bị đánh thành tàn phế ý.

      “Vậy chàng cũng đâu phải vì ta mới chờ đến từng đó tuổi đâu.” Túc vương phi cười ha hả, cực kỳ sắc bén mà : “Trong lòng A Dung có A Nguyên, mà mười mấy năm kia, chàng……” Bà thấy mặt Túc Vương lại đen, liền sợ hãi né tránh.

      Tiểu tử Trạm gia đủ giảo hoạt, lúc Vương gia hùng hổ dọa người nghe theo răm rắp, lập tức khiến Túc vương phi mềm lòng, Túc vương cảm thấy tiểu tử A Dung này ngoài cái vẻ bề ngoài ra đâu còn gì đâu, ông chỉ vô lực ngồi bên, chỉ hận rèn sắt thành thép mà chỉ chỉ Túc vương phi, do dự chốc lát rồi chậm rãi : “Khi nào trong phủ có yến, nàng cứ đưa thiếp mời tới Thẩm gia.” Thấy Túc Vương Phi kinh ngạc nhìn qua, ông liền rũ mắt nhàn nhạt mà : “Hoàng huynh thái độ hòa hoãn, hẳn ban tước cho lão Thẩm, tuy chỉ là tước Bá, nhưng chúng ta cũng quá lo lắng như trước.”

      “Sao lại đột nhiên…”

      “Lão Tứ chết nhiều năm như vậy, nữ nhân có thể làm ra được chuyện gì?”Túc Vương liền cười nhạo , “Lúc trước Hoàng huynh đưa nàng ta ly kinh, cũng chỉ bởi ngôi vị hoàng đế chưa ổn, sợ ai dùng cái danh hào của nàng ta mà sinh chuyện, trước mắt thiên hạ thái bình, căn cơ củng cố, hà tất còn so đo. Huống chi,” gương mặt tuấn mỹ của ông lộ ra thần sắc phức tạp, ông thấp giọng : “Năm đó Hoàng huynh nguyện ý để lão Thẩm mang nàng rời kinh, chính là có tâm tư muốn được báo ân, giờ, cũng là để ân tình này còn lớn hơn nữa, về sau Thẩm gia và phủ Định Quốc công càng trung thành thôi.”

      “Chuyện nam nhân các chàng ta , chỉ là Thọ tỷ tỷ rốt cuộc xem như khổ tận cam lai, ta vui cho tỷ ấy.” Túc Vương Phi nghe được lúc này đây Thẩm tướng quân được vì công mà phong Bá, liền lộ vẻ vui mừng. “Năm đó lão Thẩm ở trong quân, trừ Nam Dương hầu thế hệ trước của phủ Quốc công, tuổi trẻ hơn chút đều bằng .” Túc vương lý trí mà : “Quân công của đếm xuể, hành quân rất có bài bản, đến họ Trạm cũng là từ thuộc hạ của lên, đây là danh nhân, nếu phải năm đó vì nữ nhân…”

      Họ Trạm chính là Thành Dương bá giờ.

      “Này!” Mắt thấy vẻ mặt Túc vương cho là đúng, Túc vương phi liền vui.

      Chẳng lẽ đánh đổi tiền đồ vì người trong lòng là việc sai sao?

      “Hẳn phải vậy.” Túc vương lấy lòng nịnh nọt vợ, rồi : “Chỉ là bằng năm đó, phong Công* cũng chỉ là vấn đề thời gian, nào có gian nan như vậy? Nhưng Hoàng huynh vẫn mãi trì hoãn, làm ta thấy là lạ.”

      *Đời xưa đặt ra năm tước là: “Công, Hầu, Bá, Tử, Nam”.

      “Sao lại vậy?” Túc Vương Phi tò mò hỏi.

      “Ta vốn tưởng rằng, chỗ tốt này hẳn phải dành cho Thái Tử.” Túc Vương chỉnh chỉnh góc áo, mày cũng nâng : “Đợi đến khi Thái Tử vào chỗ, lại ban ân Thẩm gia, Thẩm gia tự nhiên càng trung tâm với Thái Tử.” nghĩ được làHoàng thượng làm luôn, cũng khiến Túc vương cảm thấy, mấy năm nay vị Hoàng huynh này, tựa hồ càng lúc càng có thêm tình cảm bình thường.

      cho cùng cũng thiếu nợ người ta ăn cát mấy năm ở biên quan mà. Trong lòng cảm thấy Hoàng thượng làm thế cũng làm người ta cảm khái, Túc vương lại nghĩ nghĩ, liền mỉm cười với Túc vương phi: “Thương lượng với nàng chuyện này. Chờ đến lúc Thẩm gia lại đây, nàng để ý khuê nữ kia của nhà , nếu tệ lắm, liền đính với nhà ta .”

      “Cái này… thực có thể sao?” Túc vương phi đương nhiên đồng ý, lại hơi lo lắng hỏi: “Nhỡ Hoàng thượng cảm thấy rằng chàng…”

      “Thẩm gia muốn lên, lúc này còn thêm củi vào lò, còn chờ gì nữa?” Túc vương liền cười : “Vào lúc này Hoàng thượng có thể triệu hồi lão Thẩm về, còn ban tước, hẳn là muốn trọng dụng. Phía tây yên…” Ông rũ mắt, chậm rãi : “ nàng cũng , chỉ là võ tướng được Hoàng huynh tín nhiệm nhiều lắm, họ Trạm cố thủ kinh thành, chưởng quản cấm vệ quân, thể xê dịch. Bên người, trung thành có năng lực, có năng lực Hoàng huynh lại yên tâm, cho cùng lão Thẩm là bạn tri kỷ với ta từ trước, cũng sớm đầu nhập vào đây, lâu ngày thấy lòng người, nhiều năm như vậy vẫn giữ khuôn phép, hẳncó thể tin tưởng.”

      “Hoàng thượng nhân từ.” Túc Vương Phi liền niệm Phật.

      Túc Vương trong lòng cười nhạo tiếng, lại vẫn thêm gì.

      Hoàng thượng tín nhiệm Thẩm gia, chỉ là tại thời điểm này lại để cả Thẩm phu nhân trở về, chỉ sợ định sẵn đánh vào nữ quyến. Có điều thời buổi này võ tướng rời kinh đều để nữ quyến trong nhà lại kinh thành, phần vì biên quan lạnh khủng khiếp, đành lòng để gia quyến chịu khổ, phần chính là muốn Hoàng thượng an tâm. Nhưng những thứ này ông muốn quá với Túc vương phi, bằng vợ này chỉ sợ lại khổ sở, cất suy nghĩ trong đầu, thấy Túc vương phi vui mừng bò xuống giường, tìm kiếm lễ gặp mặt gì đó, Túc Vương cười cười.

      Hai nhi tử phía sau ông tuy rằng tồi, nhưng lại hơi ngốc, có nàng dâu và nhạc gia vững chắc, về sau cũng có thể làm ông an lòng.

      Túc vương phi nào biết phu quân có ý định gì, chỉ tự tay viết thiệp mời cho đưa tới Thẩm gia, sau đó liền ngày ngày nhón chân mong chờ.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Nếu ns Túc Vương là cáo già A Nguyên là cáo con khôn ngoan
      Hạ An Hi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :