1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: Chưa chồng mà mang thai bị bại lộ
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng







      Lúc này sắc mặt của Liễu lão phu nhân, Liễu Đại phu nhân, Tề phu nhân, Tề Thủ Tín liền thay đổi, Liễu Đại phu nhân cùng Tề phu nhân vội vàng giúp đỡ Liễu Dịch Thanh liền ra phía ngoài.

      Những cố liên tiếp xảy ra, Tạ thị cả kinh có chút ngây người, cho tới giờ khắc này mới kịp phản ứng, nhất thời tức giận đầy ngực. Tề Thủ Tín này, ràng cùng Vân Khanh có hôn ước, nay lại ngang nhiên cùng nữ tử khác có tư tình? Hơn nữa phải nha hoàn của Tề Phủ, mà là thân thích của Thẩm phủ, tiểu thư Liễu gia! Đây phải là trước mặt mọi người đánh vào mặt con của bà sao?

      Gia đình biết điều như vậy, đem con mình gả vào đó, như đưa vào hang sói, bà chỉ có đứa con , là phải gả vào nhà thanh danh hiển hách, cũng phải môn đương hộ đối, thủ lễ biết sỉ.

      Lần đầu tiên trong đời, Tạ thị có ý định muốn từ hôn.

      trầm nghiêm mặt nhìn thoáng qua Tề Thủ Tín, Tề Thủ Tín vội vàng tránh ánh mắt của bà, dám cùng bà đối diện, liền ngay cả Tề phu nhân cũng dám đem đôi mắt chuyển tới bên Tạ thị, ở Thẩm phủ làm khách bị bắt quả tang chuyện đương vụng trộm, bọn họ sau này, làm sao dám nhìn mặt Tạ thị, cũng nên lời.

      Thu hồi ánh mắt phẫn hận, Tạ thị cũng muốn trước nhiều người ồn ào, nhắc nhở các vị phu nhân kia rằng gã nam nhân đó này là con rể tương lai của bà, dù sao vị hôn phu của con mình làm ra chuyện như vậy, con cũng có mặt mũi, sắc mặt hòa hoãn lại, mới mở miệng : "Đây là có chuyện gì?"

      Liễu Đại phu nhân lúc này muốn áp chế lửa trong lòng, chỉ nghĩ đến như thế nào che dấu gièm pha này, chớp mắt, cúi đầu nhìn vết máu váy, đôi mắt chợt lóe sáng, oán trách : "Cái con bé này, sơ ý hết sức vậy đó, ngay cả nguyệt của mình khi nào đến cũng biết, phiền các vị phu nhân, ta trở về nhất định dạy bảo nó lại cẩn thận."

      Thất lễ cùng mang thai hai chuyện so với nhau, quả thực là thể hơn, cho nên Liễu lão thái thái trong lòng ngờ, cũng còn cái gì.
      Tạ thị tuy rằng đối Liễu Dịch Thanh ấn tượng là kém tới cực điểm, những vì mặt mũi bên ngoài cũng muốn làm ra lớn chuyện, "Nếu là nguyệt đến, nên nhanh đến trong khách phòng , Phỉ Thúy, ngươi sai người tìm bộ quần áo cho biểu tiểu thư thay, rồi đến dặn dò phòng bếp nấu canh gừng nước đường đỏ."

      Nhưng trong lòng bà lại suy nghĩ khác, bà nàng nhớ trước kia từng cùng Liễu Đại phu nhân qua khi nguyệt đến Vân Khanh đều đau, Liễu Đại phu nhân thực vui mừng Liễu Dịch Thanh, Liễu Dịch Nguyệt hai đứa con của bà ta thân thể rất tốt, hàng tháng tới quy luật, cũng đau đớn giống nữ tử khác, sao hôm nay lại đột nhiên đau thành như vậy, giống như sinh non. Nghĩ đến đây, nội tâm cả kinh, lại nhìn sắc mặt Liễu Dịch Thanh, càng trở nên nghi ngờ.

      "Được, được." Liễu Đại phu nhân liên tục gật đầu, ước gì nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      ở lúc này, Hổ Phách từ đâi đến, theo phía sau ông lão, tóc bạc mặt nhăn, trường bào màu xanh, Vân Khanh tò mò liếc mắt nhìn ông ta cái, mặc dù tuổi tác cao, nhưng hai mắt quắc thước, nhìn rất có thần, giống đại phu bình thường.
      đến bên người Tạ thị, Hổ Phách hành lễ : "Phu nhân, đại phu mời tới."

      Vốn thỉnh đại phu là muốn xem Vân Khanh choáng váng đầu, tại cũng đúng lúc, Tạ thị có nghi ngờ, vừa vặn có thể cho đại phu nghiệm chứng, vội vàng hữu lễ mở miệng : "Đại phu, đây là cháu bên ngoại của ta, con bé đau bụng, ngài nhìn xem chút."
      Lão đại phu kia cũng chuyện, liếc mắt xem Tạ thị cái, gật gật đầu, vén áo choàng ngồi xổm xuống chuẩn bị bắt mạch cho Liễu Dịch Thanh, Liễu Đại phu nhân vừa thấy đại phu đến mặt tái nhợt nay càng thêm trắng bệch, liên tục kêu khổ, tay bắt lấy tay lão đại phu hất mạnh ra, nhíu mày : "Ngươi là thầy lang từ trong rừng ra à, sao ta chưa từng thấy qua ngươi, con của ta là cháu trưởng Tạ gia, đâu thể để đại phu bên đường tùy tiện xem mạch." Dù bất cứ giá nào, tuyệt đối cũng thể cho đại phu bắt mạch, chỉ cần bắt mạch, biết chuyện Dịch Thanh mang thai.
      "Lão phu cả đời làm y, nhưng ra lần đầu tiên nghe được có người mắng ta thầy lang từ trong rừng." Lão đại phu hừ lạnh tiếng, trong giọng tràn ngập kiêu ngạo, ngay cả đại phu danh y quán bình thường ngồi công đường xử án cũng có loại khí thế này.
      Tri Phủ phu nhân nghe thanh này giống như từng nghe qua, nên mới đem ánh mắt chuyển qua mặt lão đại phu, cẩn thận dò xét, nhìn biết, vừa nhìn trái tim bà đạp lạc mấy nhịp, mặt tươi cười : "Vừa rồi nhìn qua thấy quen mắt, ra là Vấn thái y." Cha của bà ta là quan viên kinh thành, khi còn là nương từng lần gặp qua ngự y, lúc ấy phụ thân giới thiệu cho bà vài câu, ấn tượng khắc sâu.

      Lời vừa ra, sắc mặt Liễu Đại phu nhân đều trở nên xanh xao, Đại Ung Triều trăm năm, trừ Ngự gia Thiên Tử, Mộc gia quý nữ nhiều thế hệ nổi danh, còn có gia tộc nổi danh đó là thần y Vấn gia, y thuật của Vấn gia lừng danh thiên hạ, từ đệ nhất đại tổ tiên thần y đều là khai quốc Kiền Đế sở dụng, mỗi đời đều là ngự y trong cung, nhiều thế hệ vì Ngự gia Thiên Tử cống hiến sức lực.
      Vấn thái y nay sáu mươi, năm nay đúng là cáo lão hồi hương, lúc Hổ Phách cầm bái thiếp ra ngoài thỉnh đại phu, đại phu ở Hồi Xuân quán đều ra ngoài chẩn bệnh, đúng lúc Vấn Lão Thái Gia đến Hồi Xuân quán vấn an lão hữu, liền thuận tiện thay lão hữu đến khám bệnh tại nhà.
      " dám nhận, cũng phải thái y gì, ta chỉ là đại phu vân du bốn phương thôi!" Vấn Lão Thái Gia phẩy tay, hai ngón tay để mạch đập Liễu Dịch Thanh, càng cho ông bắt mạch, ngược lại ông càng muốn xem.
      Lúc này đây, Liễu Đại phu nhân dám ngăn trở, những câu vừa rồi cũng đủ làm bà ta sợ mất hồn rồi.

      Trong mắt lão y thoáng ánh sao, Vấn Lão Thái Gia hừ tiếng, đem trái tim mấy người Liễu Đại phu nhân đều sắp vọt hết ra ngoài, nếu là đại phu khác, bọn họ còn có thể ngoài sang trong tối, thầm chỉ uy hiếp phen, nhưng đây là Vấn Lão Thái Gia, bọn họ thực còn cách nào khác, giống kiến bò chảo nóng, bất lực.
      Mạch đập ở dưới ngón tay có chậm rãi nhàng, khi khi yếu kém, Vấn Lão Thái Gia nhíu mày, nhìn lướt qua Liễu Dịch Thanh, xem cách ăn mặc của nàng ta hẳn là nương vẫn chưa lấy chồng, thế nhưng làm ra chuyện như vậy, là nề nếp gia đình bại hoại.

      "Mang thai hơn tháng, cũng biết chú ý, còn uống canh lạnh, sợ tổn hại thân mình sao." Vung tay áo, Vấn Lão Thái Gia đứng lên, ôn hoà , mở cái hòm thuốc bên mình lấy ra viên thuốc, cho Liễu Dịch Thanh nuốt xuống.
      Lời của ông nhàng tử tốn, những người khác lại có cảm giác như sấm sét nổ quanh đây, cứng đờ cả đám thể động đậy.

      Lúc này cũng còn ai nhớ Liễu gia ở Dương Châu là thế tộc của phương, mặt là vẻ khinh thường hề có chút che dấu, mới vừa rồi Liễu Dịch Thanh cùng Tề Thủ Tín hai người ở đằng sau ôm ấp, bị bọn họ kiên quyết cưỡng từ đoạt lý thành thổi bụi, là ngầm

      nở nụ cười khinh bỉ, nay lại nghe được Vấn Lão Thái Gia chẩn đoán, chỉ cảm thấy Liễu Dịch Thanh kia da mặt dày gần như có thể đúc tường thành, nương chưa lấy chồng ở nhà người ta thông đồng với hán tử cũng thôi , thế nhưng trong bụng còn có nghiệt chủng, đúng là đồi phong bại tục mà!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11: Phụ thân của nghiệt chủng là ai?
      Edit: Ivy Juel



      Liễu lão thái thái cũng chịu nổi ánh mắt của những vị phu nhân khác như muốn đâm vào xương cốt bà, khuôn mặt tràn đầy tức giận, trách mắng: “Nhìn xem ngươi dạy dỗ nữ nhi làm được chuyện tốt gì, gây ra chuyện mất hết thể diện Liễu gia, còn mau đưa nó trở về, đứng lại nơi này thấy xấu hổ sao?”

      Liễu đại phu nhân so với Liễu lão thái thái lại càng cảm thấy có mặt mũi gặp người khác, liếc mắt dò xét Tề phu nhân, trong ánh mắt lãnh tới cực điểm, đỡ Liễu Dịch Thanh nhanh chân rời khỏi nơi này.

      Đứng ở phía sau luống hoa hồng được cắt sửa, Vân Khanh lẳng lặng thưởng thức trò hay rồi mỉm cười lạnh lùng, còn muốn chạy? Cho các người rời khỏi đây cũng phải việc gì lớn, kịch hay cũng chỉ mới bắt đầu. Sửa sang lại vạt áo, nàng nhàng chậm rãi từ phía sau bước ra: “Nương, chỗ này có chuyện gì sao, làm phiền các vị phu nhân phải đứng lại đây?”

      Giọng này đưa chú ý của mọi người trở lại, ngay từ đầu vào đây mục đích chính là muốn tìm Trầm gia đại tiểu thư, Tạ thị từ từ bước đến hỏi: “Vừa rồi nương nghe Tề phu nhân con choáng váng như muốn ngã, tại sao vào tìm lại tìm được con?”

      Ánh sáng màu vàng từ bên chiếu xuống, xuyên qua những tán hoa mà hoa tượng phí tâm tạo thành, lướt qua khuôn mặt trắng nõn như tuyết của Vân Khanh, gương mặt nàng mang theo ý cười thanh nhã, làn váy lay động như đóa hoa nở rộ, tới bên cạnh Tề phu nhân mới khẽ cười rồi : “Lúc đầu có chút đau, có thể do ban ngày trời nắng, nữ nhi phơi nắng nên choáng váng đầu óc, nghỉ ngơi lúc nên sao, vừa lúc nghe được các ma ma tuần tra ở Lê viện bắt được tên trộm , con liền qua xem tình thế nào, tránh ảnh hưởng đến khách mời.”

      Lời giải thích vừa ra, Tề phu nhân nảy sinh vài phần nghi ngờ, bà ràng hạ thuốc mê, vì sao Vân Khanh xảy ra chuyện gì, còn Vương Nhị Cẩu kia chạy chỗ nào. Bà bị Liễu đại phu nhân liếc nhìn vài lần, chỉ mong Vân Khanh xảy ra chuyện xấu, có thể đem tình của Liễu Dịch Thanh nhanh chóng trôi .

      “Con cẩn thận, ngộ nhỡ còn có đồng bọn, con chỉ là nương, gặp phải chúng biết làm sao?” Tạ thị nhìn thấy Vân Khanh đứng bên cạnh mình, biết là có chuyện gì, mới tiếp: “ Vậy tên trộm kia ở đâu?”

      “Mấy ma ma bắt được, đợi lát nữa đưa đến đây, nhưng có chuyện gì với biểu tỷ vậy?” Vân Khanh tò mò liếc nhìn Liễu Dịch Thanh, mơ hồ bị nha hoàn của Liễu đại phu nhân là Bách Hợp làm cho giật mình.

      Tạ thị nghĩ đến kể chuyện xấu hổ như vậy cho con nghe, lại bị vị phu nhân đứng bên cạnh tiếp lời: “Còn có thể có chuyện gì sao, nàng ta vừa rồi cùng Tề công tử vụng trộm đương bị chúng ta bắt gặp, lại bị nhìn ra chưa kết hôn mang thai, là xấu xa.”

      “A!” Vân Khanh lập tức thốt lên kinh ngạc, che miệng giọng : “Biểu tỷ có thai, vậy Tề công tử phải nhanh cưới nàng mới phải.” Nàng mặt hơi cúi xuống, khóe mắt mang theo vài phần thương cảm tự nhiên, giọng phảng phất chút muộn phiền như có như .

      Lúc này các vị phu nhân mới nhớ đến, tuy các nàng đều nhìn về phía Liễu Dịch Thanh, nhưng phụ thân của đứa trong bụng nàng ta là ai còn chưa kịp suy nghĩ bị Liễu lão thái thái cắt ngang. Tề công tử phải là vị hôn phu của Vân Khanh sao? Biểu tỷ cùng vị hôn phu của biểu muội ở trong nhà người ta đương vụng trộm, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

      “Tề công tử, dù thế nào, ngươi cũng là hôn phu của Trầm tiểu thư, lại cùng biểu tỷ của nàng đương vụng trộm, ám kết châu thai, gia phong của Tề gia chính là như thế này sao?” Tri phủ phu nhân nhìn lúc lâu nhưng nhiều, lúc này cũng cảm thấy có chút thuận mắt.

      Tri phủ phu nhân vậy, Tề phu nhân cũng có chút bối rối, Liễu gia ở Dương Châu là thế gia vọng tộc đứng đầu, nhưng người có quyền hành cao nhất lại là Tri phủ đại nhân, nếu Tri phủ đại nhân biết Tề Thủ Tín làm ra chuyện như vậy đợt khảo hạch sáu tháng cuối năm của Tề lão gia coi như là thất bại, bà quả thực dám tưởng tượng tiếp, lập tức lắc đầu : “ phải vậy, con trai thiếp chỉ là giúp Liễu tiểu thư thổi hạt bụi trong mắt mà thôi, đứa trong bụng nàng ta phải của nó, loại chuyện này sao nó có thể làm ra được.” Bà xong liền lấy khuỷu tay chạm vào Tề Thủ Tín, ta cũng phụ họa: “Đúng vậy, tiểu sinh gây ra những chuyện hoang đường như vậy, còn phải nhờ phu nhân phân xử.”

      Sau khi ăn thuốc của Vấn lão thái gia, bụng Liễu Dịch Thanh giảm bớt đau đớn, ý thức từ từ khôi phục, lông mi khẽ chớp rồi mở to mắt, Vân Khanh nhận ra vội hướng Tri phủ phu nhân cúi thấp thân mình: “Phu nhân, Vân Khanh tuy là con dâu chưa qua cửa của Tề gia, nhưng đối với gia phong vẫn có hiểu biết, Tề công tử phải là người như vậy, nhưng nay biểu tỷ ngất xỉu, đứa con trong bụng tỷ ấy cũng phụ thân là ai, chuyện xảy ra như vậy còn chịu thừa nhận. Xưa nay có câu, trộm người làm thiếp, nam nhân này, ngay cả vị trí thiếp thất còn chịu hứa cho biểu tỷ, chỉ sợ muốn bao dưỡng nàng như ngoại thất mà thôi, van cầu người giúp biểu tỷ tra xét, tỷ tỷ là chính thất trưởng nữ của Liễu gia, sao có thể để cho người ta tùy tiện sỉ nhục.”

      Giọng nàng uyển chuyển, mang theo ý lo lắng, cử chỉ tao nhã, dung mạo long lanh, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí chất hơn người, nhan sắc tuyệt mỹ cứ như vậy nổi bật lên, làm cho mọi người nhìn thấy đều sinh ra chút thân mật dễ gần.

      Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy Tề gia công tử cùng biểu tỷ của nàng vụng trộm đương, nàng cũng có lấy nửa phần tức giận, ngược lại còn vì hai người kia đỡ, phong thái và trí độ như thế này liệu có nữ tử bình thường nào có thể có.

      Tri phủ phu nhân kìm được xúc động trong lòng, nữ tử như vậy, nếu phải sinh ra trong gia đình thương nhân, con đường tương lai phía trước chắc chắn vô cùng tươi đẹp, sao có thể kết duyên cùng người như Tề Thủ Tín, dù có dùng hoa ngôn xảo ngữ cũng thể nào che dấu được việc được giáo dưỡng tử tế, bà che dấu cảm xúc, mở miệng : “Cũng là làm khổ ngươi, ta đem phụ thân đứa tìm ra, dù thế nào cũng phải bắt cho biểu tỷ ngươi vị trí thiếp thất.”

      Liễu lão phu nhân cũng Liễu đại phu nhân nghe xong lời này, hàm răng cắn chặt, lời Vân Khanh ra xác định thân phận Liễu Dịch Thanh, phải ngoại thất chính là thiếp thất, theo lẽ phải, thể phản bác, các bà nên lời, lại càng thể mở miệng, chỉ cần chuyện, mọi người đều chú ý về các bà, việc này là thể được.

      Nửa tỉnh nửa mê, Liễu Dịch Thanh cắn răng nghe hết những lời , toàn thân sinh ra trận tức giận, mở to mắt, gạt đôi tay của Bách Hợp, chạy tới trước mặt Tề Thủ Tín: “Chàng làm chuyện hoang đường như thế đúng ? Phụ thân đứa trong bụng thiếp là ai? Chàng muốn thiếp trở thành ngoại thất để bao dưỡng sao?”

      Việc bất ngờ xảy ra làm mọi người trở tay kịp, ngoại trừ Vân Khanh sớm chờ đợi màn kịch này. Chính thất trưởng nữ Liễu gia sao có thể cam tâm làm thiếp, nếu Liễu Dịch Thanh lo lắng mới là chuyện lạ.

      Tề Thủ Tín bị nàng ta đẩy lui phía sau, sắc mặt kích động, nhìn về phía mấy vị phu nhân khẽ liếc mắt rồi vội vàng phủ nhận: “Liễu tiểu thư, tiểu thư đừng như vậy, vừa rồi chẳng qua là ta giúp tiểu thư thổi bụi trong mắt, chẳng qua chỉ là hiểu lầm, tiểu thư thể đẩy đứa con hoang phụ thân là ai lên người ta.” còn muốn sang năm thi cử nhân, tuyệt đối thể vào lúc này rơi xuống chuyện gian dâm nữ tử làm tổn hại thanh danh, khẽ nháy mắt ra hiệu Liễu Dịch Thanh để nàng ta tạm thời làm lớn chuyện.

      “Thổi bụi? Ai cùng chàng thổi bụi, vừa rồi chàng còn ôm thiếp, đời này chỉ mình thiếp, chỉ lấy thiếp làm vợ, tại lại nhi tử của mình là con hoang, chàng nghĩ mọi chuyện có thể chối bỏ dễ dàng như vậy!?” Liễu Dịch Thanh tức giận đến run rẩy, lông mày dựng thẳng, làm sao có thể nhận ra ánh mắt của Tề Thủ Tín. Tề phu nhân thấy vậy, sợ nàng ta lộ ra chuyện hay, vội vàng đến giữ lấy tay nàng: “Liễu tiểu thư, ngươi cần phải làm vậy…”

      Tức giận người Liễu Dịch Thanh phải hết là hết được, nàng ta gạt tay Tề phu nhân ra, lại nhớ tới vừa rồi bà cũng bản thân mình phải mang cốt nhục Tề gia, lạnh lùng mỉm cười, lấy trong tay áo khối ngọc bội, đưa ra trước mặt mọi người: “Đây là ngọc bội gia truyền của Tề gia, các người còn muốn nhận sao? Tề Thủ Tín, ta cho ngươi biết, ngươi dám làm phải dám nhận! Đừng mơ tưởng bắt ta làm thiếp! Những lời người , câu chữ ta đều chưa quên, chờ đến lúc ngươi cùng Trầm gia từ hôn liền cưới ta làm vợ, bây giờ ngươi lại phủ nhận sao!”

      Nàng ta phốc môt tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Tri phủ phu nhân, để ý đến sắc mặt thay đổi của những người xung quanh: “Van xin phu nhân chứng giám, đây mà miếng ngọc Tề gia nhiều đời truyền cho con dâu, đứa con trong bụng dân nữ là cốt nhục Tề gia!”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: Bị từ hôn, Tề phu nhân lại làm chuyện xấu
       Edit: Ivy Juel





      Nhìn thấy khối ngọc kia, sắc mặt Tri phủ phu nhân có gì bất ngờ, ai cũng biết đứa trong bụng Liễu Dịch Thanh chính là cốt nhục Tề gia, bà xen vào việc nhà của cấp dưới, cũng muốn nhúng tay vào việc nhơ bẩn như vậy, lùi lại từng bước tránh cái quỳ lạy của nàng ta, lạnh nhạt : “Việc nhà của các ngươi, ta tiện xen vào”

      Mà đứng ở bên kia, Tạ thị giận đến run người, màn kịch trước mắt bà ràng, Tề Thủ Tín cũng Liễu Dịch Thanh sớm vụng trộm chỗ, Tề gia muốn dựa vào Liễu gia để leo lên cao cho nên mới đưa ra cầu từ hôn, bà lớn giọng , trong ánh mắt là lạnh lẽo đến thấu xương: “Tề phu nhân, tiểu nữ nhà ta có tài cán gì, thể xứng với Tề công tử phong lưu phóng đãng, từ hôm nay, hôn của hai nhà xem chấm dứt, về sau nhà các người muốn bấu víu danh gia vọng tộc, Thẩm, Tề hai nhà liên quan.”

      Dựa theo luật pháp của Đại Ung, đôi bên xác lập hôn ước, nhưng bên làm ra chuyện tổn hại thanh danh, tạo thành chuyện xấu, bên kia có thể lập tức từ hôn mà cần đến đồng ý của đối phương, ngay lập tức có hiệu lực.

      Vừa nghe thấy thế, Liễu lão phu nhân liền biết chuyện từ hôn xong, chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tề Thủ Tín mà danh tiết của Liễu Dịch Thanh từ nay về sau càng tồi tệ, đối mặt với ánh mắt sắc bén của mọi người xung quanh, da mặt Liễu lão phu nhân run rẩy, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, hai mắt nhắm lại, thân mình lung lay, bộ dáng như chịu đả kích nặng nề tưởng chừng như sắp té xỉu.

      Liễu đại phu nhân sợ tìm được lý do để tránh , thấy vậy gạt cánh tay của Ngân Hạnh, đỡ lấy Liễu lão phu nhân hét lên: “Lão phu nhân, người làm sao vậy….” Liễu lão phu nhân yếu ớt dựa vào cánh tay bà, khẽ lắc đầu, bà ta lập tức hiểu ý, nhìn mọi người : “ xấu hổ, thân thể lão phu nhân vốn tốt, ra ngoài lâu như vậy chỉ sợ mỏi mệt, ta phải rời trước, đưa lão phu nhân hồi phủ.”

      Các vị phu nhân kia ai chẳng biết mánh khóe đấy của bà ta, nhưng mặt tỏ vẻ liên quan, Tạ thị cũng muốn nhìn bà ta thêm nữa, vì vậy Liễu đại phu nhân dìu Liễu lão phu nhân, cùng Bách Hợp và Ngân Hạnh đỡ Liễu Dịch Thanh tâm cam, tình nguyện rời .

      Nhìn bóng lưng của những người kia, mấy vị phu nhân thầm lắc đầu, vốn có tâm ý muốn kết thân với Liễu gia cũng tạm thời nghĩ đến nữa.

      Ngay từ đầu,mục đích hai nhà Tề Liễu là muốn từ hôn, hôm nay đạt được ý nguyện, vốn là nên quên , nhưng Tề phu nhân nuốt trôi nổi cơn giận này, con trai bị từ hôn, lại là do chuyện xấu nên bị Thẩm gia từ hôn, Tề gia tự làm cho mình hợp đạo lý, nghĩ nghĩ lại bà càng thấy thoải mái. Thẩm gia chẳng qua là thương hộ, có tư cách gì mà từ hôn với nhà tri huyện, trong lòng cuồng loạn, lại nhanh chóng tính toán muốn bôi xấu thanh danh của Vân Khanh, có như vậy bà mới thấy thua thiệt, nữ nhi bị tổn hại thanh danh dù thế nào cũng tồi tề hơn so với nam nhân.

      Ngẩng đầu lên nhìn, thấy từ bên kia, ma ma áp giải đến người mặt mày sưng đỏ cả người nhếch nhác đến, ánh mắt trong tức khắc sáng ngời, đúng là ông trời cũng đứng về phía bà.

      Hai ma ma giải người đưa đến trước mặt Tạ thị, giọng ; “Phu nhân, đây là tên trộm vừa rồi bắt được ở hoa viên, người muốn giải quyết như thế nào ạ?”

      Gương mặt Tạ thị cố nén giận, chỉ cảm thấy bữa tiệc hôm nay đúng là xui xẻo, hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác xảy ra, đủ kiên nhẫn liếc nhìn tên trộm kia cái, xua tay : “Đưa đến quan phủ”

      “Ôi chao, tên trộm này sao giống tên ăn mày như vậy?” Tề phu nhân nâng khăn, tò mò nhìn qua, nháy mắt ý bảo Tề Thủ Tín qua nhìn xem, Tề Thủ Tín đứng bên tức giận, nhận thấy ám chỉ của mẫu thân, biết rằng người này là mấu chốt trong việc hủy hoại danh dự Vân Khanh, lập tức tiến lên phía trước, kéo nha hoàn kia đứng dậy, nâng khuôn mặt của nha đầu kia lên.

      gương mặt lộ ra vết bầm ứ, nước mắt nước mũi hòa cùng chỗ giống như màu nước lem luốc, mấy vị phu nhân nhíu mày, lui lại mấy bước, hé mắt nhìn tên kia, từng nét khuôn mặt thô cứng, cổ họng còn lộ ra yết hầu, lại nhìn xuống bộ ngực, ràng là nam nhân. Tại sao lại có nam nhân cải trang thành nha hoàn lẻn vào, trong nháy mắt mặt mọi người đều mang theo vẻ nghi ngờ.

      “Tiểu tặc, ngươi giả dạng làm nha hoàn, lẻn vào Thẩm gia nhằm mục đích gì?” Tề phu nhân nhíu mày, nhưng bộ dáng lại mang vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa thầm nghĩ, Thẩm Vân Khanh hãy đợi đấy, làm cho ngươi thân bại danh liệt, ta đây phải mang họ Tề, “Nhìn bộ dạng tên trộm này, sao giống như nam nhân Thẩm tiểu tự ước hẹn chung thân mà trong thành lưu truyền?”

      Bà ta xong đưa mắt liếc nhìn Vân Khanh, nhưng thấy nàng trang nhã tự nhiên đứng cạnh Tạ thị, chút lo sợ, mặt mày yên tĩnh, nhìn bộ dáng có lấy phần sợ hãi.

      Giả vờ, ngươi cứ giả vờ , ta xem ngươi vờ vịt được bao lâu!

      Vương Nhị Cẩu bị đánh đến cả người sưng đau, nghe thấy lời của Tề phu nhân, lại hiểu được ý của bà ta, nếu như bị quan phủ bắt , chết cũng bị lột da, chẳng bằng thành đương vụng trộm, chừng có thể thành con rể Thẩm gia, lúc này mới giương đôi mắt bị đánh sưng húp, liên tục gật đầu: “Ta cho các ngươi biết, ta là tình nhân của đại tiểu thư, các ngươi còn tin, bắt ta đến đây làm gì! Coi chừng ta bảo nàng đánh chết các ngươi!”

      “Vô liêm sỉ! Người cho là ngươi như vậy cũng xứng với Thẩm đại tiểu thư?” Tề phu nhân giả bộ răn dạy, nhưng ra là dẫn theo ý tứ trong lời của Vương Nhị Cẩu cho mọi người bàn tán sâu sắc.

      “Đừng xem thường Vương Nhị Cẩu ta thân phận đê tiện, thế nhưng công phu giường của ta rất tốt, Thẩm đại tiểu thư chính là thích ta ở điểm này, nàng còn tặng ta hà bao làm vật đính ước!” Vương Nhị Cẩu lăn lộn dưới đáy xã hội lâu, da mặt lại dày, lời thô tục trôi chảy như hạ bút thành văn.

      Mấy vị phu nhân nhìn , rồi lại nhìn Vân Khanh, thể tưởng tượng được hai người khác xa nhau trời vực lại có thể có gian tình gì, nhưng xác thực hai ngày nay đều nghe được ít lời đồn đại, bây giờ, trong tay Vương Nhị Cẩu lại có vật chứng, ngay tức khắc trong lòng mỗi người đều nảy sinh nghi nghờ.

      “Ngươi ngươi có tín vật đính ước, hãy lấy ra cho mọi người xem” Tri phủ phu nhân đối với biểu vừa rồi của Vân Khanh thập phần vừa lòng, lại có ấn tượng rất tốt, tin nàng có thể làm ra chuyện như vậy, liền bảo đưa ra vật kia để chứng minh.

      Ma ma nghe lời, liền nhìn Tạ thị, thấy bà gật đầu mới buông lỏng tay ra, Vương Nhị Cẩu vươn vươn hai vai, cười gian vài tiếng: “Cái hà bao này là bảo bối của ta, đều giấu kín ở trong người” rồi đưa tay mò xuống đũng quần lục lọi, lấy ra cái hà bao giơ lên.

      Tạ thị cố chịu đựng vẻ mặt ghê tởm của , nhìn thoáng qua rồi lập tức phủ nhận : “Cái này phải là hà bao của Vân Khanh.” Hà bao của con bà đều biết, bên dưới từng cái hà bao đều sử dụng thủ pháp thêu đặc biệt của Thẩm gia, thêu hai chữ Vân Khanh thành hình hoa lan, còn cái hà bao này, tuy mới nhìn qua cảm thấy sai biệt lắm, nhưng kỹ thuật thêu còn kém xa, Thẩm gia lập nghiệp từ phường thêu, những thứ này, vừa nhìn qua là có thể phân biệt được.

      Tề phu nhân đứng cách Vương Nhị Cẩu vài bước chân, nhìn thấy , chỉ cảm thấy hà bao kia quen mắt, chợt nhớ tới vài ngày trước mình từng làm mất cái hà bao, trong tròng mơ hồ cảm thấy bất an, vừa định bước lên can ngăn hai vị phu nhân lúc nãy cùng vào với bà ta sắc mặt lập tức biến đổi, mắt nhìn hà bao, lại nhìn Tề phu nhân, dám tin vào chuyện trước mắt, “Hà bao này phải là của Tề phu nhân sao?”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13: Làm việc ác, gieo gió gặt bão
        Edit: Ivy Juel

      Các bà cùng Tề phu nhân có giao tình rất tốt, hà bao là vật bên người, chỉ cần cầm theo là có ấn tượng, huống hồ chiếc hà bao này là vật Tề phu nhân thích, cho nên các bà có thể nhận ra ngay lập tức.

      Tề phu nhân lúc này cũng thấy , sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, lấy từ trong người ra cái hà bao nữa của bà ta, run rẩy mở miệng : “Hà bao này làm sao có thể ở trong tay ngươi?”

      Vương Nhị Cẩu nghĩ bà ta muốn ám chỉ mình nên nhiều chút, lập tức thêm mắm dặm muối: “Hà bao này là của tiểu tình nhân ta tặng, đương nhiên là phải nằm trong tay ta.”

      “Nhưng hà bao này ràng là của Tề phu nhân, ngươi ra, ngươi và tiểu tình nhân của ngươi quen biết như thế nào?” vị phu nhân xưa nay luôn đối nghịch với Tề phu nhân hào hứng hỏi.

      Thấy có người hỏi đến, Vương Nhị Cẩu càng thêm can đảm, bình thường cũng có cơ hội gặp gỡ quý nhân, lại nghĩ tới gia sản như núi vàng núi bạc của Thẩm gia sau này mặc sức tiêu xài khỏi có phần đắc ý, rung đùi : “, , , cái hà bao này chắc chắn là của Thẩm đại tiểu thư, ngay ở bên trong chùa, nàng đối với ta vừa gặp , sau đó lại tặng ta hà bao, còn phải ta lấy chồng.”

      Nhìn tên vô lại trước mặt vu cáo hà bao này là của Vân Khanh, khẳng định trong chuyện này có điều khuất tất, Tạ thị nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Vân Khanh, thấy nàng tựa như có việc muốn liền mở miệng hỏi: “Vân Khanh, con xem mọi việc sao lại thành ra thế này?”

      Vân Khanh cúi thấp đầu, đứng bên cạnh bà, lông mi tinh tế khuôn mặt nàng rũ xuống, gương mặt tựa như hoa sen làm từ bạch ngọc, đôi mắt phượng cao quý mang theo nét cười, nhưng bên trong đó như cất giấu đêm đen thâm trầm lại làm lộ ra. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tạ thị, nàng ngước mắt lên nhìn bà, nở nụ cười nhàn nhạt mang theo vài phần gượng ép, dịu dàng với các vị phu nhân khác:

      “Tề phu nhân muốn xin lỗi chuyện từ hôn, nên phái xe ngựa đến đón tiểu nữ chùa miếu, hôm ấy, bà cùng tiểu nữ vào bảo điện, muốn xin quẻ, bảo tiểu nữ ra ngoài đợi lát nữa hẵng vào, nhưng mấy ngày sau, trong thành rộ lên lời đồn đại, tiểu nữ biết vì sao lại xảy ra chuyện này, hà bao của tiểu nữ vẫn luôn để bên người, chưa bao giờ đưa cho người khác, mặc dù xuất thân quan gia, nhưng từ mẫu thân luôn dạy bảo, vật tùy thân bên người sao có thể tùy ý giao cho người khác, về việc hà bao của Tề phu nhân vì sao lại ở trong tay tên trộm kia, Vân Khanh biết.”

      Mấy vị phu nhân kia vừa nghe hiểu, Tề phu nhân phái xe ngựa đến đón Vân Khanh, thời gian bất ngờ, địa điểm đương nhiên cũng lựa chọn cẩn thận, Vân Khanh là vãn bối, chẳng qua là phải theo bà ta mà thôi, đến chùa, lại tìm lý do để Vân Khanh tránh , bản thân mình lại làm chuyện nên làm, cái hà bao kia chính là minh chứng tốt nhất.

      Vương Nhị Cẩu nghe thấy thanh rung động lòng người, lại nhìn về phía người vừa chuyện, khuôn mặt tinh xảo hơi lộ ra bên ngoài, ngày ấy còn kịp nhìn dung mạo, nay có cơ hội nhìn thấy, hồn phách đều rơi mất nửa, nếu cưới được người đẹp như thế, dù có được gia sản của Thẩm gia cũng là phát tài rồi, lập tức liếm miệng : “ Tiểu mỹ nhân, ngày đó chúng ta mất hồn ở trong chùa, ta còn nhớ mông nàng có mấy vết rỗ, sao bây giờ nàng còn chối bỏ?”

      “Ngươi chắc chắn người cùng ngươi đương vụng trộm mông có vết rỗ?” Tạ thị đáy mặt lên tia sáng, lập tức hỏi.

      “Tất nhiên, việc này chẳng nhẽ ta còn biết hay sao, các người còn điều gì muốn hỏi, hà bao cũng là nàng tặng, người cũng sớm thuộc về ta, thế nào còn sao, nếu thức thời ta còn có thể cưới nàng về làm chính thê.” Vương Nhị Cẩu lúc này háo sắc đến độ mất kiên nhẫn, thầm nghĩ phải nhanh cưới Vân Khanh về nhà mới tốt, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, đôi mắt híp lại, lóe ra ánh sáng dâm tà, chỉ còn thiếu là chưa chảy nước dãi.

      “Việc này là kỳ quái, hà bao là của Tề phu nhân, vết rỗ cũng là ở người Tề phu nhân, thế sao tên vô lại này cứ nhất định phải là Vân Khanh!” Vị phu nhân kia châm biếm sắc nhọn, trong giọng chút nể tình.

      Tề phu nhân lúc còn bị rơi vào hố gai, mông có để lại mấy vết sẹo, sờ vào giống như vết rỗ mặt, tuy việc này là tư mật, nhưng mấy vị phu nhân ở Dương Châu này có rất nhiều người biết đến.

      “Chính mình vụng trộm đương, lại còn muốn làm hại đến thanh danh con dâu tương lai, da mặt dày.”

      “Đúng vậy, bình thường nhận ra, mông bà ta có sẹo rỗ sao? Trời ạ, vừa nghĩ đến thấy mất mặt muốn chết, nếu là ta thực sống nổi!”

      Từ lúc Vương Nhị Cẩu đưa ra hà bao, sắc mặt Tề phu nhân tốt, lúc nóng lúc lạnh, lúc đen lúc trắng, nhìn thấy ngay cả việc mông mình có vết sẹo rỗ cũng bị ra liền nhịn được mà hét to: “Người đến, đưa tên vô lại chuyên hãm hại người khác lôi xuống cho ta! Đánh, đánh sống thành chết, dám bịa đặt hãm hại bản phu nhân, đúng là to gan lớn mật!”

      Tề phu nhân trong mắt lộ ra hung dữ, mặt tràn đầy oán giận, bà ta biết tại sao hà bao này lại biến thành của mình, ràng Vương Nhị Cẩu trộm là của Vân Khanh, còn có mông có sẹo rỗ là ai cho biết, bà chưa bao giờ căn dặn kẻ dưới phải như vậy.

      Từ phía sau bà, hai ma ma của Tề gia chạy lên phía trước, kéo Vương Nhị Cẩu ra ngoài, vừa nghe đến mình bị đánh chết, Vương Nhị Cẩu mới tỉnh lại, vừa giãy dụa vừa kêu to. “Tề phu nhân, phu nhân làm vậy là có ý gì, ràng chính phu nhân muốn tiểu nhân trộm hà bao giá họa cho Thẩm tiểu thư…”

      “Còn bịt miệng lại cho ta…” Tề phu nhân lo sợ đem mọi chuyện tiết lộ, chạy lên trước, tay chống nạnh tức giận .

      “Dừng tay cho ta!” Tạ thị quát lên tiếng, làm Tề phu nhân sợ đên mức ngẩn người, toàn bộ ma ma của Thẩm gia bao vây bốn phía, đem ma ma của Tề gia vây lại bên trong, “Tề phu nhân, nơi này phải là Tề phủ, cũng phải công đường thẩm án của lão gia nhà bà, bảo lôi xuống đánh chết là đánh chết, tránh khỏi có phần tùy ý làm bậy!” chủ nhân đây là Thẩm phủ, quan lại ở đây còn có Tri phủ phu nhân, lúc bấy giờ, Tề phu nhân ý thức được mình ở trong nhà người khác.

      Tạ thị xong, quay người nhìn ma ma căn dặn: “Lôi Vương Nhị Cẩu lên đây cho ta”. Ma ma của Thẩm gia lôi Vương Nhị Cẩu sợ tới mềm nhũn cả người từ trong tay Tề gia lên phía trước, giữ chặt trong tay, Tạ thị đứng trước mặt , lạnh lùng cười, hai mắt như chứa hàn băng, “Vừa rồi ngươi là ai sai ngươi trộm hà bao, tội danh vu cáo mưu hại lớn lớn, , Tri phủ phu nhân ở đây, nếu thành được khoan hồng, nếu gian dối nghiêm trị theo luật lệ của Đại Ung, ngươi chưa?”

      Vương Nhị cẩu là loại lưu manh du côn, sợ nhất là phải vào quan phủ, chết cũng bị lột da, lúc này vội vàng dậu đổ bìm leo, đưa mọi chuyện xảy ra từ trước đến này cùng nguyên nhân kết quả ràng, mà nghe thấy những gì , trong mắt Tạ thị bật ra tia nhìn sáng lạnh như hai lưỡi dao, chỉ hận thể đem Tề phu nhân thiên đao vạn quả, Tề phu nhân kinh sợ, lui về phía sau mấy bước, ngập ngừng : “ Ta cho người đến cùng ngươi bàn chuyện từ hôn ngươi lại chấp nhận, Tề gia là quan gia, chỉ bằng Thẩm gia các người xứng…”

      Nghe thấy vậy, Tạ thị nổi giận, cười lạnh : “Ta nghĩ Tề phu nhân liên tục cho người đến phủ từ hôn, nay đột nhiên lại là hiểu lầm, hóa ra là thiết lập cạm bẫy, muốn hủy danh dự của Vân Khanh, lòng lang dại sói, đừng là báo ân, huống hồ đời này có ai biết tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo (làm ơn chỉ bằng giọt nước , còn  đền ơn người khác như dòng suối lớn, ý đề cao ơn nghĩa đối với người có ơn), hồi đó, hôn này là do chính Tề lão thái gia tự mình đề nghị, Thẩm gia chúng ta chưa từng có ý muốn bấu víu dựa vào các người!. Người đâu, tiễn Tề phu nhân cùng Tề công tử ra ngoài, Thẩm phủ chúng ta chỉ là nơi bé, nghênh đón nổi quan lớn quyền quý lưu lại.”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: Thẩm phủ lại có tân di nương vào cửa             
         Edit: Ivy Juel





      Ở bữa tiệc dành cho nam nhân bên kia, Tề lão gia nghe được tin tức do tên sai vặt truyền đến, tức giận đến ngã ngửa, cố gắng chống đỡ, mỉm cười ăn xong tiệc rồi vội vàng quay về phủ.

      đến nửa ngày, toàn bộ thành Dương Châu truyền ra tin tức, Tề phu nhân cùng tên vô lại ở trong chùa đương vụng trộm bị Tề lão gia biết được, bị đánh trận rồi bắt vào ở trong từ đường hối lỗi, Tề Thủ Tín cùng Liễu Dịch Thanh xảy ra chuyện ám kết châu thai cũng ồn ào huyên náo truyền ra, bị người người khinh bỉ biết xấu hổ, gian phu dâm phụ, tiện phụ câu dẫn hôn phu của biểu muội, người nhà Liễu gia trong thời gian này dám ra khỏi cửa để tránh trứng thối, cà chua ném vào người.

      Mặt khác, rất nhiều phu nhân vì chuyện này đều có ấn tượng về dịu dàng thanh nhã của Vân Khanh, danh tiếng của nàng trong chốc lát liến rất tốt.

      Tại Quy Nhạn các, Vân Khanh dựa vào ghế gỗ hoàng lê khắc hoa, ánh nắng từ cửa sổ bên xuyên qua màn lụa mỏng chiếu vào quyển sách tay nàng, người cùng vật tĩnh lặng hòa làm như bức tranh được vẽ khéo léo, Lưu Thúy mang bát cháo tổ yến vào đến nơi, nhìn thấy cảnh đấy mà giật mình, mọi người đều bảo con Giang Nam xinh đẹp, nhưng đó là chưa ai được thấy dung nhan của tiểu thư nhà nàng, vậy cũng là uổng phí.

      Chậm rãi từng bước đến trước mặt nàng, Lưu Thúy giọng thăm hỏi: “Tiểu thư, người đọc sách gì vậy?” Từ sau buổi tiệc ngày hôm qua, Vân Khanh đọc quyển sách này, ăn cơm cũng rời tay, ban đêm còn muốn nhìn đến tận canh ba mới nghỉ.

      nhàng đem sách khép lại, Vân Khanh đón lấy bát cháo tổ yến, “Sách thuốc”

      “Là Vấn lão thái gia đưa cho người sao?” Nhớ lại hành động ngày hôm qua của Vân Khanh, Lưu Thúy mở miệng hỏi.

      “Ừ, bảo ta trong vòng nửa tháng phải học thuộc quyển sách này mới nhận ta làm học trò.” Vân khanh nuốt ngụm cháo, nhớ lại sau buổi tiệc tối hôm qua, nàng cầu xin Vấn lão thái gia dạy nàng y thuật, Vấn lão thái gia sớm biết cây trâm nàng tặng Liễu Dịch Thanh có tẩm tinh dầu thúc tình, vào lúc nàng đến xin học y, Vấn lão thái gia hỏi nàng vì sao muốn học, nàng trả lời vì muốn bảo vệ sinh mệnh người nhà mà học, nàng nghĩ tới việc hành y cứu thế gì đó cho nên cũng thực có lòng tin Vấn lão thái gia thu nhận nàng, ai ngờ Vấn lão thái gia tình tình cổ quái, năng gì, đưa cho nàng quyển sách thuốc dày, rằng nếu trong nửa tháng có thể học thuộc liền thu nàng làm quan môn đệ tử.

      Nhìn quyển sách thuốc dày dày ở bàn, Lưu Thúy có phần ảo não: “Dày như vậy chỉ trong nửa tháng có thể học thuộc sao?” Nghe sách thuốc rất khó học, thuốc gì, hình dạng như thế nào, dược tính hỗ trợ lẫn nhau ra sao đều phải học thuộc, nửa tháng cũng quá ngắn.

      Đưa bát cháo tổ yến ăn hết cho Lưu Thúy, Vân Khanh lau khóe miệng, đứng dậy lại vài bước, “Thuộc hay thuộc quan trọng, quan trọng là nếu cố gắng từ bỏ mãi mãi đều thể thuộc được.” Giống như kiếp này của nàng, biết có thể tránh khỏi việc dẫm lên vết xe đổ hay , nhưng dù là thế nào, nàng đều phải cố gắng hết sức mình, thay đổi vận mệnh Thẩm gia cũng thay đổi vận mệnh của chính mình.

      Mà chuyện từ hôn với Tề gia đem cuộc sống của nàng thay đổi bước đầu tiên, danh tiếng nữ tử thất trinh bị từ hôn ở kiếp trước còn, giờ đây từng bước nàng sửa chữa lại những sai lầm trước đó.

      “Dạ, nô tỳ cũng cố gắng.” Lưu Thúy kiên định gật đầu, nàng nhận ra tiểu thư của nàng còn giống với trước kia, đôi mắt đen tỏa sáng, tràn ngập ánh sáng thông minh cơ trí, có thể nhìn thấu tâm tư người xấu, Vương Nhị Cẩu, Tề phu nhân tự cho là gian kế có thể thực được, nhưng biết tiểu thư sớm lập bẫy chỉ chờ bọn họ nhảy xuống mà thôi.

      Vân Khanh biết Lưu Thúy nghĩ gì, nàng chỉ bình thản cười mà , có ai biết, nàng từng là oan hồn, cũng từng quá ngu xuẩn, may mà ông trời thương xót, cho nàng cơ hội được sống lại.

      “Tiểu thư, Lý ma ma đến” Tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo, Lý ma ma là ma ma đắc lực nhất bên cạnh Tạ thị, nếu bà đến đây nhất định là Tạ thị có việc, Vân Khanh xoay người bước ra, nhìn thấy phụ nhân hơn bốn mươi tuổi mặc váy màu nâu tới, mỉm cười nhìn nàng rồi hành lễ : “Tiểu thư, lão gia quay về, phu nhân cho gọi người cùng đến.”

      Vừa nghe Trầm Mậu quay về, Vân Khanh rất vui mừng, từ khi được sống lại, nàng còn chưa được gặp phụ thân, vội vã bảo Lưu Thúy lấy cho nàng áo mới màu thiên thanh dài đến cánh tay, phía dưới mặc váy dài màu xanh biếc thêu cỏ cây hoa lá, cài chuỗi ngọc ngũ phượng triêu dương, lại vấn kiểu tóc viên trùy kế mà các tiểu thư rất thích, cài cái trâm điệp vàng sáng rực rỡ.

      Vân Khanh vốn chỉ thích ăn mặc đơn giản thanh tú, nay lại ăn mặc trang điểm như vậy làm Lý ma ma đứng xem nhịn được thốt lên: “Lão gia trở về nhìn thấy tiểu thư nhất định là nhận ra người.”

      “Mẫu thân , phụ thân ra ngoài chưa đến nửa năm, làm sao có thể nhận ra con .” Vân Khanh mỉm cười vờ nổi giận bước ra sân, Tạ thị nhanh chóng sai người dọn dẹp sạch mọi thứ, nhìn thấy Vân Khanh liền nắm lấy tay nàng, hướng về phía cửa thùy hoa.

      Nhìn Tạ thị vẻ mặt vui mừng, tuy rằng khóe miệng chỉ mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt dường như có đốm sáng, vừa nhìn cũng biết chờ mong Trầm Mậu trở về biết bao.

      Tạ thị hôm nay rất vui vẻ, tuy yến hội hôm qua xảy ra chút chuyện, nhưng cuối cùng lộ ra được bộ mặt thậtcủa Tề gia, tránh cho Vân Khanh phải gả mới phát ra người kết tóc lấy oán trả ơn, từ hôn là Thẩm gia đề nghị, lại hợp tình hợp lý, đối với hôn sau này của Vân Khanh cũng có ảnh hưởng, lại nghe thấy Trầm Mậu sắp trở về, bước chân nhanh chóng qua cửa thùy hoa đứng đợi.

      Hơn nửa nén hương, liền nhìn thấy nam nhân mặc áo lụa dài màu tím bốn phía thêu mây như ý, bên cạnh là gã sai vặt, ở phía sau còn có chiếc kiệu mềm .

      Trầm Mậu bước lại gần, hòa nhã hỏi thăm Tạ thị về công việc quản gia mệt nhọc, rồi mới thẳng vào câu chuyện: “Phu nhân, trong khoảng thời gian ở bên ngoài làm việc, ta có gặp gỡ với vài vị quan bố chính, thấy bên người có người chăm sóc, nên đứng ra làm chủ, nạp cho ta thêm thiếp thất.

      Trầm Mậu vừa xong, ý cười mặt Tạ thị còn, nếu nhờ lớp phấn son mặt, chỉ sợ sắc mặt bà lúc này trắng bệch, đáy mắt vốn chứa vui sướng và mong chờ này hoàn toàn tiêu tán. Vân Khanh biết cảm xúc này, kiếp trước của nàng chỉ có Vi Tử Ngưng cùng tiểu thiếp nho chịu nổi, huống chi trong phủ bây giờ có ba di nương, nha hoàn thông phòng đếm nổi, giờ lại có thêm nữ nhân muốn tranh giành người đàn ông của mình, liệu có nữ nhân nào thể để ý.

      Trầm Mậu lại vui mừng rạo rực, vừa dứt lời quay đầu bước đến kiệu bên cạnh giọng : “Tô Mi, ra ngoài bái kiến phu nhân.”

      Chỉ nhìn thấy trong kiệu mềm lộ ra bàn tay như bạch ngọc, nhàng vén rèm lên lộ ra dung nhan của người con , Vân Khanh khỏi cảm thấy bất ngờ, kiếp trước Trầm Mậu có di nương gọi là Tô Mi, cũng do ông đưa về, nhưng diện mạo khác biệt, kiếp trước nhan sắc Tô Mi chỉ bình thường có gì nổi bật, mà Tô Mi ở kiếp này dung mạo như trăng, thân mình đường nét ràng, mang theo nét phóng đãng khó , đúng là loại thiếp thất mà nam nhân nhất.

      Phải chăng bởi vì nàng sống lại, nên có nhiều chuyện dần dần thay đổi hay sao?

      Nhìn Tô Mi từ tốn bước ra khỏi kiệu, chậm rãi quỳ xuống thi lễ với Tạ thị, thần thái hèn sợ, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, giống như người xuất thân từ gia đình thường dân.

      “Tốt lắm, đứng lên .” Tạ thị tuy rằng vui vẻ nhưng để lộ ra bên ngoài.

      “Tạ ơn phu nhân” Tô Mi cúi đầu, yếu ớt đứng lên, đột nhiên kêu lên tiếng, Trầm Mậu vội vàng qua đỡ lấy nàng ta, sốt ruột : “Làm sao vậy? Nàng bị khỏe sao?”

      Người đứng đầu trong nhà mà có thái độ như vậy làm trong lòng Tạ thị cảm thấy bất an, quả nhiên ngay lập tức bà biết nguyên nhân.

      “Thiếp thân sao, chỉ vì cử động hơi nhanh, vừa rồi lại ngồi lâu nên quen.” Tô Mi cúi đầu, , đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên tia sáng.

      Trầm Mậu lập tức đỡ ta dậy, “Ta nàng cần phải hành lễ như vậy, nàng lại nghe, đứa trong bụng Tô Mi hơn hai tháng, về sau lễ nghĩa của nàng nếu có thể miễn được hãy miễn !” Câu sau là cho Tạ thị nghe.

      Vừa vào phủ tặng phần lễ ra oai phủ đầu lớn như vậy, xem chừng Tô di nương này cũng phải là người dễ sống cùng.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :