1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 20

      " gọi Lục Thực về, để chiêu đãi bọn người Đại nãi nãi." Lục Nghiên bên suy nghĩ làm món ăn nào vừa quay qua phân phó Xuân Hạnh.

      Xuân Hạnh đáp tiếng, Nhị thiếu gia chạy đến Tụ Tiên Cư bên kia xem náo nhiệt, nàng phải nhanh chóng gọi về đến.

      Vài ngày trước măng tre, củ cải được nàng muối tốt, bây giờ có thể bưng lên dĩa để ăn lót dạ.

      Trong thùng có hai con cá vui vẻ tung tăng, cái đuôi vung vẩy liền bắn ra chút nước.

      Tiết trời mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, cả nước đều bao trùm trong tuyết, tuyết rơi mấy ngày mới ngưng, dòng suối, sông ngòi bên cạnh Lục Thuỷ Thành đều đóng băng, chỉ có Lăng Thuỷ Hà vẫn giống như trước, bốn mùa cũng khô cạn, mặt nước cũng đóng băng.

      Nước sông ở Lăng Thủy Hà sạch trong veo, có thể uống trực tiếp. Nước sông như vậy dưỡng ra tôm cá mùi vị tự nhiên tươi ngon có tiếng. Bất luận là hầm canh, hay là hấp, đều là hương vị ngon nhất.

      Bất quá, cá tôm Lăng Thủy Hà cũng dễ bắt, chỉ có thể đến hạ nguồn sông mới có, hơn nữa cũng phải lúc nào cũng có, xuất của nó có chút quy luật nào.

      tại ở Thực Mãn Lâu liền có mấy con cá Lăng Thủy Hà, do người bán tôm lúc trước Lục Nghiên mua đưa tới. Bởi vì số lượng cá rất ít ỏi, Lục Nghiên ra giá cũng hợp lý nên mới có được.

      Trước làm canh cá , lấy đậu hủ hầm, vị canh cũng rất ngon.

      Làm cá cũng khó, đem cá cạo vảy mổ bụng móc ruột bên trong ra. Cá cũng có mùi khó ngửi cho lắm, chỉ cần xử lý tốt chút mùi tanh tửi gì cũng còn.

      Chảo dầu sôi lên cho hành, gừng, tỏi, hoa tiêu, hoa hồi vào cực kì thơm, sau đó cho cá để chiên lửa đến khi vàng đều hai mặt, mùi thơm thoang thoảng bắt đầu bốc lên, lúc này cho nước vào nấu.

      Đậu phụ vừa được làm ra, hai khối trắng tinh mềm mại được cắt thành nhiều khối cho vào nồi nấu với lửa đến khi nước canh biến thành trắng đục, cho hành cắt lát vào, màu xanh của hành hòa cùng màu trắng của nước canh thực mê người. Ngoài cá còn có tôm, là tôm càng xanh thượng hạng, đầu đuôi cắt bỏ chỉ để lại thịt tôm. cân thịt tôm thêm các loại gia vị, đánh nhuyễn biến thành tôm viên, những viên tròn vo đặt vào tại trong bát.

      "Cá với đậu hủ? Có phải quá mức đơn giản hay ? Có cần phải hầm cái tổ yến ?" Lão Triệu hỏi.

      Lục Nghiên cũng ngẩng đầu lên : "Nấu ăn, cũng nhất định phải là nguyên liệu quý hiếm mới ngon, hương vị đậu hủ hơn xa tổ yến. Làm cách nào khiến cho đậu hủ ngon hơn tổ yến còn phải do bản lãnh của người nấu ăn."

      Giọng của nàng nhàn nhạt nhưng che giấu được tự tin, nàng chính là người có thể làm cho đậu hủ ngon hơn so với tổ yến.

      Nghe vậy, lão Triệu ánh mắt đăm chiêu nhìn Lục Nghiên nhịn được mang thượng vài phần kính nể ——vị đại tiểu thư này của bọn họ quả nhiên sinh ra để nấu ăn, bất cứ món ăn bình thường nào vào tay nàng đều có thể trở thành mỹ vị vô cùng kì diệu.

      Sườn cừu sau khi xử lý mùi hôi cho vào bát gia ướp gia vị mười lăm phút, rồi chiên lên. Chiên sườn cừu phải đặc biệt chú ý lửa, nếu lửa lớn cừu trở nên dai, lửa thịt chín. Hương vị thức ăn dựa vào lửa rất nhiều.

      Lục Nghiên có chút tưởng niệm tiểu nha đầu bên người kiếp trước theo nàng mấy năm, lúc nàng muốn nhóm lửa thế nào tiểu nha đầu đều có thể biết chắc chắn.

      Sườn cừu chiên xong màu sắc vàng óng mê người đặt vào đĩa, chính giữa đặt chén nước sốt, có hai loại nước sốt mặn và ngọt, tùy khẩu vị từng người mà chấm vào.

      Nghĩ đến Cố Đại nãi nãi, món ăn cuối cùng, Lục Nghiên làm phần đồ ngọt. Đúng lúc có sữa, nàng liền làm đường chưng tô lạc, bên trong cho ít hạt óc chó cắt . Thạch trắng như tuyết được cho vào từng chén sứ nhìn vô cùng thích mắt.

      Đây là món ăn cuối cùng, Lục Nghiên sai người bưng đồ ăn lên.

      Lão Triệu cùng lão Chu tại thầm: "Lão Chu a, ngươi có phát hay , đồ ăn đại tiểu thư làm tuy đơn giản nhưng đều được trang trí vô cùng bắt mắt."

      Dù cho tùy tiện xào dĩa cải thảo cũng có thể làm cho người ta thấy hảo cảm.

      "...Tục ngữ , món ăn, chỉ có hương vị ngon miệng mà còn phải chú trọng đến màu sắc. Chỉ có bàn ăn đủ màu sắc mới có thể làm cho người ta thõa mãn với hương vị." Lục Nghiên ngang hai người bọn họ, nghe vậy bèn thuận miệng giải thích.

      Đương nhiên đây chỉ là nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là kiếp trước nàng là ngự trù trong cung nấu ăn cho lão đại hoàng hậu, nếu đẹp làm sao dám bưng lên? Hơn nữa tên món ăn cũng phải đặt cho hay, chỉ là cái bánh ngô cũng phải gọi là bánh hoàng kim.

      Cởi bỏ tạp dề, Lục Nghiên đến chỗ ghế lô của Cố Đại nãi nãi. Bên trong vô cùng im lặng, im lặng đến mức giống như ai.

      Đẩy cửa vào mới phát phải là có ai mà những người bên trong dồn mọi chú ý vào việc ăn, ngay cả người lúc nào cũng ăn ít và để ý tới bộ dáng khi ăn Cố đại nãi nãi cũng còn quan tâm nữa.

      Thịt cá tươi mới, hề bị tanh, ăn vào miệng lại rất ngọt. Đặc biệt là cá rất ít xương, chỉ có cái xương to nên sợ bị hóc, khiến cho người ta trở nên rất thích ăn cá.

      Cố Thành rất thíc ăn cá mà càng thích hơn là tôm viên trong nồi đậu hủ cá, tôm viên rất chắc và tươi mềm, ăn rất là ngon miệng, lần ăn hết viên. Canh cá đậu hủ nấu rất ngon, Cố Thành trước nay ăn rất nhiều tổ yến đều cảm thấy thể ngon bằng món này.

      Sườn cừu được chiên vừa đúng, lâu hơn quá dai, ngắn hơn chưa chín, cắn cái, hương vị thịt cừu quyện với mỡ cừu tràn ra khoan miệng, hơn nữa lớp ngoài thịt cừu vừa đủ khô vàng. Mùi tiêu cũng rất thơm, đúng là mỹ vị nhân gian!

      đĩa rau xanh trộn được đưa lên nháy mắt liền khiến mỡ trong miệng bị đánh tan, chỉ còn lại mùi vị tươi mát. Cơm được nấu từ gạo thượng hạng, từng hạt sáng bóng trong suốt, cho ít thịt cùng rau vào cơm trộn lên đưa cơm.

      Miếng sườn cừu cuối cùng, Cố Đại nãi nãi vừa đưa đũa qua biến mất. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Thực hả họng ra đem nó cho vào miệng, miệng hơi động chút cục xương được rút hết thịt bị phun ra.

      Cố Đại nãi nãi: "..."

      Lúc nãy Lục Thực chạy tới làm chủ nhân chiêu đãi bọn , đến khi đồ ăn được bưng ra, Cố Thành mời xã giao câu: "Nhị đệ bằng cùng ngồi xuống cùng ăn", Lục Thực cũng khách khí liền đặt mông ngồi xuống. Sau đó chính là ăn liên tục như vậy.

      Miếng sườn cừu ngon lành cuối cùng bị đoạt mất!
      Cố Đại nãi nãi ngoài miệng gì, trong lòng thầm nhớ thù.

      Nha đầu của Cố Đại nãi nãi đứng bên trợn mắt há hốc mồm nhìn màn này, Đại nãi nãi từ trước đến giờ chú trọng dưỡng sinh, những thứ dầu mỡ nặng vị đều ăn, hôm nay sườn cừu này vừa nhiều dầu lại nặng vị .

      Cơm nước xong, uống chén trà xanh vào dung hòa thịt thà dầu mỡ gây ngán, vô cùng sướng.

      Chờ bọn họ ăn xong, Lục Nghiên mới mở miệng, "Đại nãi nãi ăn có được ? Có hợp khẩu vị hay ?"

      Cố Đại nãi nãi đến lúc này mới phát nàng, vừa rồi chuyên chú vào mỹ thực bàn nên chú ý tới nàng vào lúc nào.

      Cố Đại nãi nãi thu liễm biểu cảm mặt, : "Cũng được." Tuy rằng cố gắng thẳng lưng, nhưng nàng có chút tuyệt vọng phát mình ăn hơi nhiều, ngồi thẳng lưng lên, cái bụng chỗ nào che lại, hơn nữa, bụng còn thập phần thoải mái.

      Cố Đại nãi nãi bất đắc dĩ phải bỏ qua tư thái thẳng lưng đó…

      Cố Thành cầm tấm khăn lau miệng, cũng ăn đến mức phải lấy tay chống đỡ, chịu nổi cởi bỏ dây lưng, nghe nàng hỏi cũng thực lòng tán dương: "Ta cảm thấy rất ngon, hương vị mỗi món ăn đều thập phần hợp khẩu vị của ta. Tuy ta thích ăn đồ ngọt cho lắm, nhưng mà đường chưng tô lạc này lại có thể ăn rất tốt. ngờ, Lục tiểu thư còn có tay nghề như vậy."

      Lục Thực rầm rì tiếng, : "Tỷ tỷ của ta đương nhiên là có tay nghề cao rồi. Trừ nấu ăn, nàng còn có rất nhiều điều hay. Trong lòng ngươi chỉ có Diệp tiểu thư kia, tỷ tỷ của ta tốt đẹp như thế nào ngươi cũng vĩnh viễn phát được."

      Cố Thành giật giật miệng, theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Nghiên.

      Lục Nghiên mỉm cười, giống như tức giận. đúng ra, từ khi gặp mặt cho đến giờ, nàng đều cho cảm giác ôn hòa vô hại. Dù chuyện gì xảy ra cũng tức giận cũng để ý.

      Nàng hề đem Cố gia cùng với để ở trong lòng, tất cả giống như đối đãi với người qua đường. Ý thức được điểm này, Cố Thành đột nhiên cảm thấy có chút mất mác.

      Lục Nghiên : "Đại nãi nãi mọi người vừa lòng là được. Mẫu thân ta sáng nay thân thể có chút thoải mái, phụ thân liền để ở nhà phủ trong bồi nàng cho nên cũng đến." Đây là giải thích nguyên nhân tại sao Lục lão gia lại ra mặt tiếp đón.

      "Lục phu nhân có sao ?" Cố Thành hỏi.

      Lục Nghiên : " có gì đáng ngại, chỉ là chút phong hàn mà thôi."

      " " - con chim theo cửa bay vào được, trực tiếp đậu xà nhà, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ. Đôi móng vuốt sắc nhọn kẹp chặt lấy thanh gỗ, nhìn có chút ngang ngược dữ tợn và hơi đáng sợ.

      "Chim này từ đâu bay tới? Còn mau đuổi nó !" Cố Đại nãi nãi vẻ mặt ghét bỏ.

      Lục Nghiên nhận ra đây là con chim sáng nay nàng cứu, biết tại sao bay đến đây.

      "Hắc Điểu? Nơi này tại sao có thể có." Cố Thành vẻ mặt kinh ngạc.

      Lục Nghiên nhìn , hỏi: "Ngươi biết đây là giống chim gì?"

      Cố Thành gật đầu, : "Chim này có tên, bởi vì lông cánh tối đen, mọi người liền gọi chúng là Hắc Điểu. Cách Lục Thủy Thành trăm dặm có vách đá, Hắc Điểu chính là sống ở đó. Chim này chỉ có tại đây, tồn tại nơi khác. Hắc Điểu thích ăn thịt, bản tính hung hãn, so với Hải Đông Thanh còn muốn lợi hại hơn vài phần, ai dám trêu chọc."

      Lục Nghiên giật mình, nghĩ con chim này còn có lai lịch như vậy, nghe vào tai giống loài chim hung hãn.

      Cố Thành nhìn kỹ chút, có chút hưng phấn : "Chim này của ngươi chắc vẫn còn , đợi nó trưởng thành, cánh mở ra, vóc dáng có thể cao hơn mét, móng vuốt dễ dàng xé rách người."

      Cố Đại nãi nãi nhíu mày, : " kinh khủng. Thứ chim hung ác như vậy tại sao lại ở đây ? Còn mau đem nó giết chết để tránh ra ngoài gây họa cho người khác."

      Cố Thành vẻ mặt đồng ý: "Mẫu thân ngươi biết, chim như vậy rất khó có được. Hắc Điểu này hung tàn cao ngạo dùng để săn rất tốt, hơn nữa nếu có thể thuần phục tính trung thành lại cực kỳcao."

      Nam nhân ai cũng thích sinh vật cường đại. Hắc Điểu hề nghi ngờ rất được hoan nghênh, nhất là những người theo đuổi sức mạnh.

      Lục Nghiên : "Xem ra Cố thiếu gia đối với thứ này rất có nghiên cứu a."

      Cố Thành : "Tứ thúc ta có nuôi con Hắc Điểu, cực kỳ hung hãn, ta từng tiếp xúc qua vài lần."

      Tứ thúc...

      Đó chính là Cố Tứ Gia.

      Lục Nghiên đối với người này có chút tò mò. Có thể thuần phục con chim hung dữ như vậy, biết vị Cố Tứ Gia kia rốt cuộc là người như thế nào….

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 21

      Đậu, gạo tẻ thượng hạng bỏ vào nồi sứ nấu với lửa lớn cho nở bung ra, chỉ thấy từng hạt gạo dài hơi hơi mang theo điểm lục sắc (bích mễ) trong nồi lăn mình từtừ nở như hoa, mùi gạo thơm theo nhân khí bay vào mũi, hương vị ấm áp, gợi lên cho người ta tâm lý thèm ăn, nhất là những người bệnh ghét dầu mỡ.

      Gà rừng vặt sạch lông ném vào trong nồi châm nước để lửa lớn nấu cho đến khi nước sôi, vớt bọt rồi dùng lửa hầm từ từ. Hầm canh là cách luyện tính kiên nhẫn, cần phải canh chừng ở bếp. con gà nấu ra thành canh gà, màu sắc trong trẻo có bất cứ cảm giác dầu mỡ nào.

      Bên kia cháo được hầm kĩ, dùng chén sứ mai hoa mạ vàng đựng vào, rắc thêm hành xanh mơn mởn đơn giản nhưng ngon miệng.

      Lục phu nhân sáng nay thức dậy thân thể có chút sốt, tại hạ nhiệt nhưng lại có khẩu vị, Lục Nghiên liền tự mình đến phòng bếp làm cho nàng ít thức ăn.

      "Lấy thêm cái đĩa cho vào chút củ cải muối với măng chua ăn kèm với cháo này."

      Lục Nghiên phân phó câu, Từ Di lập tức đáp tiếng, đem vò dưa chua mở ra, cầm cái đĩa đặt ít vào.

      Làm xong đồ ăn, Lục Nghiên mang theo Xuân Hạnh đến phòng Lục lão gia, Lục Xu nằm cạnh Lục phu nhân, mặt ra nét ngây thơ, giống như vừa làm nũng cái gì, khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.

      "Mẫu thân." Lục Nghiên kêu tiếng, phía sau Xuân Hạnh đem đồ ăn đặt vào ở bàn.
      Lục phu nhân nhìn thấy Lục Nghiên liền cười, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào, cảm thấy đại nữ nhi của mình càng lớn càng xinh đẹp.

      Hôm nay Lục Nghiên mặc bộ váy màu xanh đậm, bộ mặt trắng trẻo nõn nà chưa tô son đánh phấn, nhìn giống như đóa hoa sen mới từ đáy nước nhô lên, trong suốt thuần khiết, thanh lệ kiều diễm. người nàng có loại khí chất trầm tĩnh khiến cho nhân tâm trở nên yên tĩnh, tiếng động lớn trong nháy mắt bị đánh tan.

      Lục Nghiên phân phó nha đầu mang bàn đến, đem đồ ăn đặt bàn: "Ta biết mẫu thân ngài có hứng, nhưng ít nhiều gì cũng phải ăn chút, ta xuống bếp nấu cho ngài chút cháo với canh gà tạm lót dạ."

      Lục phu nhân đích xác có hứng thú nhưng nhìn thấy Lục Nghiên có ý tốt nàng lại đành lòng cự tuyệt, liền chống thân mình ngồi dậy, : "Cần gì phiền toái như vậy, ngươi hôm nay cả ngày mệt mỏi, việc này phân phó cho Từ Di các nàng làm là được."

      Lục Nghiên đem chiếc đũa đưa cho nàng, : "Ta phải sợ các nàng làm hợp dạ dày mẫu thân ngài hay sao?"

      đến đây, Lục phu nhân thở dài: "Trước kia sao, từ lúc ăn quen thức ăn ngươi nấu thức ăn do người khác làm cảm thấy thực khó ăn.”

      Con người chính là nghèo khổ lên sung sướng dễ nhưng mà sung sướng khó có thể quen với việc nghèo khổ. Miệng của mọi người bị Lục Nghiên dưỡng trở nên khó tính, đồ ăn do người khác làm lúc nào cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.

      Lục phu nhân cầm thìa múc muỗng cháo cho vào miệng, hạt cháo được nấu kĩ bung ra hết cho vào miệng lập tức trôi tuột vào cổ họng, vị ngọt nhàn nhạt lại ngán, chỉ có hương thơm thuần tuý của gạo dễ hợp khẩu vị của tất cả mọi người.

      "Người nếm thử mấy thứ ăn kèm này xem. Vài ngày trước ta có ngâm măng chua với củ cải muối chua, ta cũng cho vài miếng ớt vào nên có vị hơi cay." Lục Nghiên đẩy đĩa đồ ăn kèm qua.

      Củ cải muối ngâm vừa tới nên trong suốt, ăn vào miệng chua chua cay kích thích vị giác vô cùng. Gà được Lục Nghiên xử lý chút liền bỏ vào nồi hầm, có thêm bất kì gia vị nào nên canh lưu giữ được hương vị nguyên thuỷ rất ngon miệng mà chút mỡ.

      Bất tri bất giác, bát cháo uống xong, ngay cả canh gà cũng hết thế nhưng Lục phu nhân cảm giác chưa thoả mãn. Khẩu vị tại của bà rất tốt nhưng lại còn gì….

      Lục Nghiên : "Thân thể người còn chưa ổn định, thích hợp ăn nhiều, ăn bấy nhiêu là vừa đủ rồi."

      Lục Xu chạy đến bên nàng, cầm lấy cổ tay trắng như tuyết hỏi: "Tỷ tỷ, tại sao ngươi đeo vòng ngọc?" Chủ nhân thân thể này có cái vòng tay phỉ thuý phẩm chất cực kì cao, là tín vật đính ước của hai nhà Lục Cố chưa bao giờ rời thân. Lục Nghiên lúc trước đem vòng ngọc tháo ra cất ở tầng dưới hộp trang điểm.

      "Đeo vòng tay rất khó nấu ăn." Lục Nghiên muốn nhiều lời.

      Lục phu nhân nhìn ý tứ của nàng, nặng nề thở dài. Sớm biết rằng mối hôn này như vầy lúc trước nên đính ước để bây giờ ủy khuất khuê nữ của mình.

      Lục lão gia từ bên ngoài vào, trong tay cầm nhành mai trắng đưa cho nha đầu cắm vào bình, sau đó đến bên cạnh Lục phu nhân đưa tay sờ trán nàng, : " còn nóng nửa, thuốc tây kia đúng là có chút tác dụng."

      Sau khi nghe tình khai trương hôm nay, Lục lão gia có chút phát sầu, : "Cũng biết ngày mai có khách hay . Tụ Tiên Cư kia nhằm ngay lúc chúng ta khai trương đoạt hết khách khứa mất, là..."

      Giá cả giảm nửa, khách nhân ai nấy đều nguyện ý Tụ Tiên Cư a.

      Lục Nghiên : "Có thể bị chút ít lợi tức dụ hoặc cũng chỉ có số người, còn ít người khác rất chú trọng hương vị. Chỉ cần chúng ta làm đồ ăn ngon, sợ có khách. Ta nghĩ, cùng Tụ Tiên Cư tranh những người có khẩu vị như vậy bằng chúng ta tập trung vào nhóm khách kia ."

      Lục lão gia đăm chiêu rồi gật đầu, : "Ý của ngươi là chúng ta đánh vào lượng khách cao cấp?"

      Lục Nghiên gật đầu, mặt vô cùng tự tin: "Ta cảm thấy đồ ăn của ta đáng giá rất cao." tự tin của nàng cũng bắt nguồn từ tài nghệ xuất chúng.

      Lục lão gia nhìn nàng, mặt nhịn được nở nụ cười, thở dài: " nghĩ đến, ngươi mới là người kế thừa đức tính của gia gia ngươi."

      tự tin cường đại kia quả thực giống y như Lục lão gia tử.

      " ra còn có nguyên nhân."

      Lục Nghiên nghịch ngợm nhìn , : "Ta rất sợ mệt mỏi. ngày làm bốn năm bàn đồ ăn còn được, nếu như quá nhiều, ta mệt đến chết mất."

      Kiếp trước nàng vô cùng cố gắng bò lên để có thể nhàn hạ. Làm đầu bếp của Hoàng hậu nương nương ngoại trừ nấu cho Hoàng hậu nương nương bình thường rất nhàn .
      Nghe vậy những người khác nhất thời mỉm cười.

      ***

      Ngày thứ hai sắc trời sáng sủa, Thực Mãn Lâu vừa mở cửa, Lục Thực và những người khác ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khách hàng đầu tiên đến đây. Đó là nam nhân trung niên giống như phật Di Lặc, bụng phệ, bộ dáng cười tủm tỉm, rất ôn hoà, cũng là người Lục Thực biết.

      "Lý thúc?" Lục Thực vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, vẻ mặt cười hỏi: "Lý thúc ngài tới dùng cơm sao?"

      Lý thúc cười tủm tỉm gật đầu, : "Ta giữa trưa có hẹn người ăn cơm..."

      Lục Thực nhất thời vui mừng tự mình dẫn người vào : "Ngài đến Thực Mãn Lâu chúng ta là chuẩn sai. Tay nghề của Thực Mãn Lâu tuyệt đối khiến ngài vừa lòng, ăn xong còn muốn quay lại ăn tiếp."

      "Ta nếu tới nơi cũng tin tưởng Thực Mãn Lâu các ngươi." Lý Chiêu sờ sờ chiếc cằm béo hỏi Lục Thực: " Mai Hoa Tửu của Thực Mãn Lâu các ngươi còn ?"

      Hôm qua Lục Nghiên sai người đưa cho bọn Mai Hoa Tửu, trở về liền khẩn cấp nhấm nháp hai ly. Hương vị rượu kia thực mát lạnh, cảm giác kéo dài rất lâu, uống cực kì ngon. Hương vị ấy dần dần biến thành con sâu rượu còn biết gì nữa.

      "Có có có, ta đây liền sai người đem cho ngài bình."

      Lục Thực đem đồ ăn đưa cho , bên phân phó tiểu nhị lấy rượu.

      Lý Chiêu đem thực đơn mở ra, liền phát mờ ám, hơi hơi nhướn mày hỏi: "Thực đơn này của ngươi tại sao lại có hai phần, hai giá cả khác nhau? Giống như canh gà tơ này đây cái mười lượng, cái lại tới năm mươi lượng."

      Lục Thực cười híp mắt : "Giá tiền này khác nhau là bởi vì đầu bếp khác nhau. Mười lượng nàu là đầu bếp chính của Thực Mãn Lâu làm, năm mươi lượng lại là do tỷ tỷ ta nấu. Muốn tỷ tỷ ta động thủ xuống bếp, giá cả tự nhiên cao hơn chút."

      đến Lục Nghiên, Lục Thực trong giọng tràn đầy tự hào cùng đắc ý.

      Đêm qua Lục Nghiên ý tưởng này ra: "Tay nghề Triệu thúc, Chu thúc bọn họ vốn cũng ổn, khoảng thời gian này theo ta học mấy ngày, cũng có thể mình đảm đương, trong phòng bếp cũng có vài đầu bếp tay nghề cũng có thể làm được. Ta nghĩ về sau, Thực Mãn Lâu liền do Triệu thúc bọn họ đầu bếp chính, những người khác giúp đỡ, cũng có thể đem Thực Mãn Lâu hoạt động ổn định."

      Nàng thích xuống bếp nhưng nàng cũng sợ mệt. tửu lâu ngày biết phải làm bao nhiêu đồ ăn, Lục Nghiên cảm thấy chính mình bị mệt chết.

      Những người khác của Lục gia dễ nghe chính là tính tình ôn hoà, khó nghe chính là chủ kiến. Dù sao tất cả mọi chuyện ở Thực Mãn Lâu đều giao cho Lục Nghiên quyết định, nàng muốn làm sao làm vậy, cho nàng cảm thấy tự do.

      Thế nhưng tất cả hành động của Lục Nghiên đều thương lượng với mọi người chút. Hôm qua sau khi thương lượng với mọi người, Lục Nghiên sai người đem thực đơn đến thay đổi chia làm hai phần, chính là cái mà Lý Chiêu bây giờ nhìn thấy —— cùng món đồ ăn, giá cả hoàn toàn khác nhau. Phần mà Lục Nghiên ra tay giá cả cao hơn gấp năm sáu lần.

      Dù vậy, Lục Nghiên vẫn còn có chút hài lòng, cảm thấy giá cả còn hơi thấp. Kiếp trước, nàng làm bàn đồ ăn cho người khác có thể được thưởng đến mấy chục mấy trăm lượng hoàng kim.

      Ai, là càng ngày càng nghèo, hoài niệm lại những thùng chứa đầy kim ngân bảo thạch của nàng, chết cũng biết bị ai cầm .

      Lục Thực đem thực đơn kia lấy lại, thần bí : "Thực đơn này người bình thường chúng ta cũng lấy ra. Tỷ tỷ của ta dễ dàng xuống bếp đâu. Do Lý thúc ngài là người có tiếng ở Lục Thủy Thành, đầu lưỡi nổi danh kén chọn, rất có mặt mũi mới đưa thực đơn này ra đó."

      " như vậy, vẫn là ta may mắn?"

      Lý Chiêu mỉm cười, thể , lời của Lục Thực đích xác khiến vui vẻ. là người nông cạn, khen ngợi thẳng thừng so với quanh co lòng vòng càng làm cho vui hơn.

      "Nếu ngươi tôn sùng tay nghề tỷ tỷ ngươi như vậy, hôm nay để ta nếm thử tay nghề Lục đại tiểu thư rốt cuộc là như thế nào. Ta cho ngươi biết, nếu hương vị tốt, ta trả tiền." vui đùa mở miệng.

      "Ngài cứ yên tâm, ta đảm bảo toàn bộ Lục Thủy Thành...à toàn bộ Z Quốc, tuyệt đối ai có thể có tay nghề cao hơn tỷ tỷ ta." Lục Thực lại cũng sợ chút nào thổi nàng lên tới chín tầng mây...

      ——————————————
      Ta để ý thấy trong diễn đàn có nàng tên là thtt mà bên wattpad của ta cũng có nàng tên như vậy hay vote cho ta nên ta đoán chắc cùng 1 người. Cảm ơn nàng vì vote cho ta nhé.
      Ban đầu ta dự định chỉ post wattpad vì có thể đọc offline luôn, nhưng bên đó ta ko biết cách quảng bá truyện, ta thấy truyện này khá hay và vui mà đăng bên đó ít ai đọc được nên ta mới mon men qua bên này :)))
      Ta mong các nàng đọc bên này nếu rảnh rỗi có account bên đó cũng qua cho ta vài vote nhé ❤❤
      Các nàng có thể repost truyện nhưng nhớ giữ credit và nếu thích giới thiệu cho bạn bè nha

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 22

      Trước cửa Thực Mãn Lâu chiếc xe dừng lại. Vài người bên trong ra vài, người canh giữ ở cửa Lý Chiêu lập tức ra nghênh đón, chắp tay cười : "Dư tiên sinh..."

      Dư tiên sinh bỏ mũ ra nhìn cười mang bộ dáng thanh cao của người đọc sách.

      Dư tiên sinh tên chứ An, là du học sinh R quốc. tại ở Lục Thủy Thành làm chức danh trưởng phòng phòng tài chính, tay nắm giữ quyền hạn về tiền bạc ở Lục Thủy Thành, thân phận cao quý. Bên cạnh là hai nữ nhân, là thê tử của người còn lại chính là nữ nhi.

      Lý Chiêu mang người vào trong, cười : "Tiên sinh đến Thực Mãn Lâu, chúng ta là chủ nhà vinh hạnh được chiêu đãi tiên sinh. Thực Mãn Lâu này từng làm đồ ăn cho hoàng đế a, mời tiên sinh nếm thử."

      Dư An mang theo thê nhi vào tửu lâu, vừa cười cùng Lý Chiêu chuyện: "Lý tiên sinh ngươi rất có danh tiếng, Thực Mãn Lâu có thể được ngươi tôn sùng như thế nhất định là có chỗ độc đáo, ta có chút mong đợi."

      Mấy người ngồi vào ghế lô, người ở tửu lâu cũng bắt đầu dọn thức ăn lên. Bát đĩa tinh xảo, đồ sứ trắng tinh, thức ăn bên trong được trang trí kĩ lưỡng, mỗi món cực kỳ xinh đẹp, nhìn khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

      Lý Chiêu cầm bình rượu đến cho mấy người rót rượu. Chất lỏng kia mát lạnh sạch , hương thơm thuần khiết nhàn nhạt bay ra nhất thời khiến cho nhân tâm rung động, nhất là người rượu nghe thấy hương vị này con sâu rượu trong bụng nháy mắt liền chộn rộn.

      "Rượu này...." Nghe mùi thơm này biểu cảm lãnh đạm của Dư An nháy mắt liền thay đổi đôi con ngươi mang theo tia nồng cháy, vội hỏi.

      Lý Chiêu ha ha cười, : "Tiên sinh thử xem. Hôm qua ta mới cho người đem bình đến quý phủ của ngài. cần , rượu này cảm giác mát lạnh, hương vị so với cái gì trúc diệp thanh ở B Thị (tên thành phố) của Diêu gia còn muốn tuyệt hơn vài phần."

      Dư An cho tới nay chính là người si rượu, hôm qua Lý Hạ có hai bình Mai Hoa Tửu liền cho người đem bình qua, sau đó kèm theo đưa lên cái thư mời "Tẩy trần yến". Thư mời kiểu này từ lúc Dư An đến Lục Thủy Thành nhận được ít, nhưng tất cả đều bị uyển chuyển cự tuyệt thế nhưng Lý Chiêu lại là ngoại lệ.

      Đương nhiên, Lý Chiêu rất ràng, đây phải do nể mặt mình mà là do ông trở thành đại công thần vì bình Mai Hoa Tửu.

      Rượu rót vào trong chén, Dư An cầm lấy đưa lên mũi nhàng ngửi, mặt lộ vẻ si mê: "Chính là hương vị này... Là hương vị này..." xong, ngửa đầu đem rượu uống hơi cạn sạch.
      Rượu này cảm giác mát lạnh ngon miệng, vào miệng mùi hương nồng đậm chợt nổ tung, mang theo hương vị của soảng khoái. Mùi rượu tan , chỉ còn sót lại hương thơm nhàn nhạt trong veo ở trong miệng, rồi sau đó khoang bụng bốc lên cỗ nhiệt nóng rực. Nháy mắt mặt Dư An liền đỏ —— rượu này, thực mạnh.

      Dư phu nhân gắp đũa đậu mầm xào cho vào đĩa của , ôn nhu khuyên nhủ: "Rượu này cứ từ từ mà uống, bụng rỗng uống rượu đối với thân thể tốt. Ngươi trước tiên ăn ít đồ lót dạ rồi hẵn uống nữa."

      Dư An biết phân biệt phải trái đem đậu mầm trong chén bỏ vào miệng, chờ nhai kĩ, biểu cảm liền thay đổi lập tức.

      Đây chỉ là đậu mầm xào bình thường mà thôi nhưng lại hết sức nhàng khoan khoái ngon miệng, vị hơi chua , rất kích thích đầu lưỡi, muốn ăn hoài.

      Dư gia ba người là từ B Thị mà đến. Lục Thủy Thành non xanh nước biếc, là vùng đất rất tốt. Thế nhưng cả nhà bọn họ đều mới tới nơi đây, chưa quen khí hậu, hơn tuần lễ này cả nhà bọn họ ai có thể có hứng thú ăn vô bữa cơm. Vậy mà vào lúc này, chỉ ăn đũa đậu mầm xào, Dư An phát khẩu vị mình đột nhiên quay lại, liên tục mấy ngày cái bụng bị ngược đãi nháy mắt truyền đến tiếng kháng nghị làm cho nhanh chóng tiếp tục gắp đũa đồ ăn cho vào miệng.

      Đậu mầm bỏ phần đầu chỉ lấy phần thân trong suốt xào vừa tới, ăn vào cảm giác thập phần ngon miệng, đạt tới trình độ kích thích khẩu vị của mọi người.

      Bên cạnh là đĩa thịt heo hun khói hầm bắp giò, được nấu trong thời gian dài. Thịt trong bắp giò hoàn toàn rục rã, gắp miếng thịt có dính da cho vào miệng, cảm giác dầu mỡ biến mất chỉ còn lại hương vị thơm ngon. Thịt heo hun khói kết hợp cùng bắp giò đúng là tuyệt diệu. Dư An và Lý Chiêu rất thích ăn phần thịt và bắp giò còn hai nữ quyến lại măng mùa đông cùng nấm hương ở bên trong. Nước canh có măng với nấm hương tạo nên hương vị rất khác biệt. Hai thứ này hoà quyện với những thứ có trong nồi rất tốt, rất cân bằng, tất cả hương vị hợp nhau đến cực hạn, tạo thành cảm giác thể tả.

      Dư tiểu thư là nương cực kỳ tinh tế thướt tha. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, nàng lại là người kén ăn trầm trọng. Dáng người cao gầy thập phần tinh tế, đứng ở xa giống như cây gầy gậy trúc, khiến cho người ta sợ hãi nàng vừa ra khỏi cửa liền bị gió thổi bay. Vợ chồng Dư An lúc nào cũng nghĩ hết biện pháp khiến cho nàng ăn nhiều chút nhưng từ khi đến Lục Thủy Thành, nương này lại càng gầy .

      Dư Dung từ đến lớn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác no bụng, thậm chí cảm thấy ngon miệng là gì nàng cũng chưa từng biết qua.

      Canh xương nóng hổi vào bụng, hàn khí người nháy mắt liền tiêu tán, trong bụng chỉ cảm thấy ấm áp, thoải mái. Sau khi uống ngụm canh, Dư Dung khống chế được bản thân phát ra tiếng thở dài hưởng thụ. Nàng từng uống rất nhiều canh xương nhưng có cái nào khiến cho nàng cảm thấy ăn ngon như vậy, còn muốn ăn thêm chút.

      Bên kia món chân vịt hầm nhìn cũng rất ngon, món hành lá đậu hủ cũng kích thích quá, yên chi ngỗng nhìn rất muốn ăn... Nhìn xuống dưới bàn, Dư Dung cảm thấy mỗi món ăn đều là cực kỳ mỹ vị, nhann tay đảo chiếc đũa lượt.

      Chân vịt hầm tương thực mềm, nhàng gắp cái da liền tách ra dễ dàng cho vào miệng, gân của chân vịt được hầm vừa tới, ăn vô ngọt lịm, lại thêm mùi vị khác.

      " cay a..." Bên kia Dư phu tay phẩy phẩy miệng, nàng ăn cái sườn sụn kho cay, đúng là ăn ngon nhưng lại làm cho nàng chịu nổi, liên tục uống vài chén nước.
      Cơm nấu từ gạo tẻ thơm, hạt gạo dài trắng tinh được xới vào trong chén ăn cùng thịt với đồ chua, đồ chua kia ăn vào cũng hấp thụ được hương vị những món khác, cực kì đưa cơm, người có thể ăn hết mấy chén.

      Lý Chiêu vốn định tranh thủ lúc ăn cơm cùng vị Dư tiên sinh này gây dựng tình cảm, nhưng đến khi miệng ăn còn nghĩ tới tình cảm hay gì nữa, trong lòng chỉ nghĩ đến bàn đồ ăn này thôi.

      đúng là mỹ thực!

      bàn rất nhiều thức ăn đồ ăn nhưng lại bị bốn người toàn bộ cho ăn sạch chỉ chừa lại đống đĩa sạch có thể soi bóng người.

      Trong cái đĩa còn sót lại chút, Lý Chiêu cũng ghét bỏ, trực tiếp dùng cơm cho vào trộn lên ăn.

      Dư An: "..." Kỳ cũng muốn làm như vậy nhưng lại sợ nhã nhặn….

      "Cạch."

      Dư Dung nhịn được nấc cục cái, ôm bụng cảm thấy có chút đỡ nổi. No như thế này đối với nàng có chút xa lạ. Tuy rằng trong bụng có chút khó thở, nhưng lại có loại cảm giác cực kỳ thoả mãn, làm cho người ta lười biếng chỉ muốn nằm dài ghế.

      —— ra ăn no lại có cảm giác hạnh phúc như vậy a!

      Dư Dung trong lòng thở dài. Có thể ăn được, hưởng thụ được mỹ thực, đúng là chuyện hạnh phúc nhất đời này.

      "Dung Dung, ngươi..." bên Dư phu nhân lúc này mới chú ý tới trước mắt nàng chỉ còn lại chén , vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng.

      Dư Dung từ thích ăn, nàng nghĩ mọi cách tới mọi miền đất nước vẫn thể làm cho nàng ăn nhiều chút. Nhưng bây giờ, nàng lại nhìn thấy Dung Dung nhà nàng ăn hết chén cơm!

      Dư Dung nhìn nàng cười cười, mặt bởi vì thỏa mãn trở nên xinh đẹp cực kỳ.

      "Nương..."

      Nàng kêu tiếng, ngừng chút : "Ta cảm thấy, đồ ăn ở tửu lâu này, hương vị rất tốt." Khen ngợi như vậy đối với nàng là chuyện cực kỳ khó có được.

      Dư An cũng kinh ngạc nhìn nàng, phục hồi tinh thần, giọt lệ nóng đọng trong tròng mắt. Dư phu nhân nhịn được che miệng khóc oà lên.

      Qua nhiều năm như vậy, chuyện của Dư Dung bọn họ ràng nhất. Đồ ăn đối với nàng mà phải là hưởng thụ mà chỉ vì sống sót nên phải ăn. Từ đến lớn, thân thể của nàng đều nhắn khó có thể tin được, mặc kệ bọn họ làm ra biện pháp nào, đều thể chữa khỏi bệnh này của nàng.

      Bọn họ khắp từ nam ra bắc, chuyện gì cũng thử qua nhưng thành công nho cũng có, Dư Dung khó ăn như vậy.

      Nhưng bây giờ, nàng lại có thể khen đồ ăn ngon?

      Dư An an ủi vỗ vào bả vai của Dư phu nhân rồi quay đầu nhìn về phía Lý Chiêu, : "Lý tiên sinh, lần này đa tạ ngươi. Tính ra tại ta thiếu ngươi món nợ ân tình, ta đáp ứng ngươi chuyện."

      Lý Chiêu sửng sốt cảm thấy vui mừng vô cùng.

      Đây chính là hứa hẹn của trưởng phòng phòng tài chính. Toàn bộ thương nhân ở Lục Thủy Thành đều nghĩ mọi biện pháp cùng đối phương kết giao, nhưng hề làm được. Mà bây giờ, Lý Chiêu thế nhưng có được cái hứa hẹn của đối phương.

      "Tiên sinh khách sáo rồi, có thể giúp tiên sinh chiếu cố tốt tiểu thư, đây là vinh hạnh của ta, ngài hoàn toàn cần để ở trong lòng." Lý Chiêu cười híp mắt .

      Dư An mỉm cười, gì.

      mới đến, tục ngữ “Cường long áp địa đầu xà” (con rồng mạnh đến mấy cũng thể thắng được khi rắn ở địa bàn của mình), muốn cắm rễ quyền lục tại Lục Thủy Thành, mình thể làm được, cần giúp đỡ của những người khác. Hợp tác cùng Lý Chiêu đối với chính là đôi bên cùng có lợi.

      *

      Trong Thực Mãn Lâu bây giờ có khônbg ít người giống như Lý Chiêu bọn họ, bên cạnh bàn họ đều có mảnh im lặng, chỉ còn lại tiếng vang của đũa đụng vào chén đĩa, chính gì đều vứt ra sau đầu. Trong mắt bọn bây giờ chỉ có việc đó chính là mỹ thực trước mắt.
      Vùi đầu vào thích cực ăn, mới là chuyện nên làm.

      Nè, khối thịt bò kia là của ta , đừng đoạt!

    4. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      T cũng món thử cảm giác ăn ngon như thế! Huhu
      Tea Chef thích bài này.

    5. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :