1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 100

      Triêu Dương công chúa thấy gật đầu, tức thời cười lạnh: "Ngươi cũng đa tình!" xong vung tay cái, cất bước rời .

      Diệp Tiềm trong lòng hiểu, nhưng lúc này, vội nhấc chân đuổi theo. Ai biết , Triêu Dương công chúa bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn , cũng vội dừng chân, yên lặng đứng sau lưng nàng.

      Triêu Dương công chúa mâu quang lưu chuyển: "Diệp Tiềm có nhớ, ngày xưa ngươi thích nhất ăn sủi cảo rau cải?"

      Diệp Tiềm nhíu mi, trong lòng mặc dù hiểu nàng vì sao nhắc tới, nhưng vẫn gật đầu : "đúng."

      Triêu Dương công chúa bên môi gợi lên chút cười: "Đại tư mã đến phủ nhiều ngày, còn chiêu đãi chu đáo, bằng đêm nay chúng ta ăn sủi cảo rau cải, thế nào?"

      Diệp Tiềm vui mừng quá đỗi, gương mặt lãnh ngạnh nhiễm ôn nhu, gật đầu cười : "Được."

      Triêu Dương công chúa phượng mâu híp lại, đạm thanh phân phó Cẩm Tú đứng bên cạnh : "Còn xuống chuẩn bị?"

      Cẩm Tú cắn môi, liếc Diệp Tiềm, vẫn dịu ngoan gật đầu : "Vâng."

      Diệp Tiềm nghe vậy, trong lòng thấy hơi kỳ quái, bất quá sóng mắt Triêu Dương công chúa ôn nhu quyến rũ lưu chuyển, có chút huân nhiên, cũng nghĩ nữa.

      ===================

      Buổi trưa qua, Diệp Tiềm và A Ly luyện kiếm, A Ly cánh tay cẳng chân , chiêu thức có chút nghiêm cẩn, nhưng trong động tác luôn lộ ra vẻ trẻ con. Diệp Tiềm khoanh tay đứng bên cạnh, bất chợt chỉ điểm, hoảng hốt thế nhưng nhớ tới tình cảnh ban đầu dạy A Ly và Hú Nhi luyện võ.

      A Ly luyện, ngẩng đầu nhìn phụ thân mới nhận, thấy chớp mắt nhìn chằm chằm mình, tức thời hiểu ngừng động tác, nghiêng đầu : "Phụ thân, người nhìn A Ly như vậy làm gì?"

      Diệp Tiềm nghe tiếng phụ thân này, ngực nóng lên, nhịn được tiến lên, xoay người nhắc A Ly.

      A Ly được mạnh mẽ nâng lên cao, tay lấy kiếm ném xuống bên cạnh, trong miệng hét chói tai cười : "Phụ thân, chúng ta cùng cưỡi ngựa! Được a?"

      Diệp Tiềm lung tung hôn trán A Ly, nghe lời này, vội đáp ứng: "được!"

      Tức thời lớn cũng báo cho Triêu Dương công chúa tiếng, trở về thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. A Ly ngày xưa tôi tớ thành đàn, từ được người hầu hạ, lúc này là muốn thay quần áo, bà vú lấy quần áo cho , thị nữ theo giúp thay quần áo. Diệp Tiềm thấy vậy, khỏi nhíu mi, bất quá cũng gì thêm.

      A Ly mặc quần áo mới và giày da, khoan khoái giống như hạt đậu, theo Diệp Tiềm tới chuồng ngựa. Diệp Tiềm chọn con ngựa thượng thừa đỏ thẫm, ôm A Ly ra phủ. A Ly nắm chặt roi da, ở trong ngực Diệp Tiềm vui mừng ngửa mặt : "Phụ thân, chờ ta lớn lên, cũng muốn làm đại tướng quân giống như người!"

      Diệp Tiềm nhàng nhéo hai má A Ly, ôn nhu : "Làm đại tướng quân, trước phải học tự mặc quần áo."

      A Ly sửng sốt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cau mày cố làm ra vẻ : "Được rồi."

      Lúc này Diệp Tiềm cũng mang người hầu, chỉ hai người lớn cưỡi ngựa ra, đường chạy chậm. Ven đường có người kéo xe, có nhãn giới, cũng nhận ra thân phận của Diệp Tiềm, chỉ nhìn hai phụ tử, quay đầu với thê tử bên cạnh: "Nàng xem, bộ dáng phụ tử người ta, chờ A Tiết chúng ta trưởng thành, ta cũng muốn dẫn cùng cưỡi ngựa." Thê tử cũng nể mặt, nghe nam nhân liền đáp: " cần nằm mơ, nếu ngươi có chút bản , giờ mua con lừa , cũng đỡ phí khí lực."

      Nam nhân kia nghe vậy, hâm mộ nhìn hai phụ tử xa, nữa.

      =========================

      Lúc hai người lớn cưỡi ngựa nhàng rời phủ công chúa, xe ngựa hoa lệ ngừng trước cửa phủ, nữ tử hình dung thanh tú đỡ lão nhân tập tễnh xuống xe.

      Lão nhân trong con ngươi đục ngầu là ánh mắt mong mỏi, bà nhìn chằm chằm đại môn khép chặt, đẩy thị nữ tập tễnh tiến lên, miệng còn lẩm bẩm: "Bảo bối tôn tử đáng thương của ta..."

      Lúc này Triêu Dương công chúa sạp cầm quyển《 quất trung bí 》 lật lung tung, nghe thị nữ báo lại, là Diệp lão phu nhân đến cầu kiến, lúc này nhíu mày : "Bản cung thân thể khoẻ, từ chối ."

      Thị nữ tuân mệnh ra, nhưng bao lâu, lại quay lại: "Lão phu nhân , bà muốn gặp Tiểu Hầu Gia."

      Triêu Dương công chúa nở nụ cười, cầm sách dạy đánh cờ trong tay đặt sang bên cạnh, mạc thanh : "Bà ta muốn đợi, mời vào, để bà ta ở trong sảnh chờ ."

      Thị nữ nghe xong, trở về bẩm báo, vì thế bao lâu, Diệp lão phu nhân được mọi người nâng đến sảnh, thở phì phò, ngồi ở trong sảnh kiễng chân trông đợi.

      Nhưng đợi cũng biết bao lâu, trong phủ công chúa tất cả mọi người mắt lạnh đối đãi, trà cũng dâng, Diệp lão phu nhân nhớ tới tiểu nhi tử cầu cưới công chúa, lại muốn gặp tiểu tôn tử chưa bao giờ gặp, khỏi bi thương, khó tránh rơi lệ.

      Bên cạnh Tố Y thấy thế, nhíu mày thở dài, tiến lên trấn an lão phu nhân: "Phu nhân, nàng khỏi quá xem thường lão nhân gia phu nhân ngài, để người đợi lâu như thế."

      Lão phu nhân quen thói dùng tay áo gạt lệ: "Thôi, lại đều là trước đây lão thân quá, chọc công chúa vui. giờ nếu Tiềm nếu có thể với lên, nhà đoàn viên, lão thân cũng dám cái gì."

      Tố Y bất đắc dĩ, đành phải ở bên đấm lưng trấn an lão phu nhân.

      Chủ tớ hai người đợi hồi lâu, kiễng chân nhìn bên ngoài, cũng thấy phụ tử hai người trở về, lại cầu kiến Triêu Dương công chúa được, mắt nhìn trời sắc tối muộn, cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy cáo từ.

      Lão phu nhân rời phủ công chúa, vốn phải về phủ người con lớn nhất, nhưng trong lòng nghĩ lại, nghĩ mình chưa từng gặp mặt tiểu tôn tử, lại bi thương, liền thay đổi đầu xe, vào cung gặp hoàng hậu nữ nhi, thực ngóng trông nàng có thể có chủ ý.

      Ai ngời vào cung, Diệp Trường Vân vẻ mặt giận, chung quanh thị nữ đám nín thở liễm khí dè dặt cẩn thận. Diệp lão phu nhân từ khi nữ nhân phát đạt, làm việc sớm xem ánh mắt người, huống hồ lại là nhà nữ nhi, cũng nghĩ nhiều, tiến lên lôi kéo nữ nhi khóc kể: "Trường Vân, lần này ta phủ trưởng công chúa, đến ngụm trà nóng cũng chưa uống, càng cần nhìn thấy tiểu tôn tử!"

      Diệp Trường Vân thấy mẫu thân khổ sở, đành phải nhẫn giận, miễn cưỡng cười trấn an mẫu thân, nhưng vừa lão thái thái bụng tưởng niệm và ai oán, kể lể ra với nữ nhi: "Cũng biết tiểu tôn tử đến cùng trưởng thành thế nào? Có giống Tiềm hồi ? khiến ta đau lòng a!" xong gạt lệ lát.

      Diệp Trường Vân lúc đầu còn có thể miễn cưỡng an ủi vài câu, sau này có chút kiên nhẫn, cuối cùng rốt cục nhịn được : "Nếu mẫu thân muốn gặp, bảo Tiềm đưa đến gặp người, cần gì nhọc lòng như thế."

      Diệp lão phu nhân vội đáp: " phải muốn, nhưng trưởng công chúa đồng ý mới tốt, nếu trưởng công chúa thích, chọc nàng rồi, vạn nhất về sau này tiểu A Ly thể nhận tổ quy tông, vậy chẳng phải là hỏng bét!"

      Diệp Trường Vân nghe, trong lòng ngẫm lại cũng đúng, nhưng càng bị đè nén, nhịn được : "Ngày gần đây bụng nữ câm kia càng lớn lên, Hoàng thượng đối với nàng sủng như con ngươi, là sợ ủy khuất nàng nửa phần."

      Diệp lão phu nhân lòng tràn đầy nhớ A Ly, nghe như thế, chỉ thuận miệng ứng phó: "Đó là đương nhiên, trong bụng nàng là thân sinh cốt nhục của Hoàng thượng, phải sủng chút."

      Lời này làm Diệp Trường Vân sắc mặt thay đổi, đứng lên : "Đúng rồi, cũng là long loại của Hoàng thượng."

      Diệp lão phu nhân thấy nữ nhi cũng để bụng chuyện A Ly, khỏi có chút thất vọng: "Mấy ngày trước đây con còn Hoàng thượng cố ý tác hợp công chúa và Tiềm, nếu tiện, ngại thử xem, Hoàng thượng đến cùng có ý tứ gì."

      Diệp Trường Vân trong lòng phiền muộn, tức thời gật đầu : "Cũng tốt." Nhưng ngữ khí có chút lãnh đạm.

      Diệp lão phu nhân lúc này mới phát nữ nhi cảm xúc đúng, nghĩ lại, chợt minh bạch, liền trấn an nàng: "Nếu A Ly có thể nhận tổ quy tông, Tiềm có thể với đến trưởng công chúa, con ở hậu cung đương nhiên địa vị càng thêm củng cố, dù Nhã phi sinh cái nam nửa nữ, có năng lực làm gì con."

      Diệp Trường Vân sao đạo lý này, nhưng giờ Hoàng thượng tâm tư khó dò, chuyện tương lai, là ai cũng đoán được. Huống hồ từ khi Hoàng thượng sủng ái Nhã phi, trừ bỏ ngày theo lệ thường, thời điểm khác ít bước vào Tê Hà điện, y làm cho nàng thể nghĩ nhiều.

      =================

      Diệp Tiềm mang theo tiểu A Ly ở ngoài thành dắt ngựa vòng, trở lại phủ. Hồi phủ thấy Triêu Dương công chúa sắc mặt vui chờ ở trong sảnh, A Ly rụt cổ, cọ cọ chuyển đến bên mẫu thân, Triêu Dương công chúa vươn tay, sờ sờ khuôn mặt , thấy mặt ửng hồng, sờ xuống chút nữa, trong cổ đều mồ hôi. Nàng bất đắc dĩ liếc Diệp Tiềm cái, liền phân phó thị nữ mang A Ly tắm thay quần áo.

      Diệp Tiềm mặc dù thấy Triêu Dương công chúa sắc mặt lãnh đạm, nhưng biết cái gì, lúc này thấy A Ly rời , nhìn bóng lưng dần dần xa, đến thấy nữa, cuối cùng quay đầu, nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa nửa ngày, nở nụ cười, với Triêu Dương công chúa: "Triêu Dương, cám ơn nàng."

      Triêu Dương công chúa liếc cái: "Tại sao cảm ơn "

      Diệp Tiềm nhìn chằm chằm nàng, trong thanh thuần hậu tràn ngập cảm kích: "A Ly, ta thích, nàng có thể sinh , nuôi lớn như vậy, là quá tốt."

      Triêu Dương công chúa vân đạm phong khinh liếc mắt cái: " là con ta, ta cũng là vì mình sinh dưỡng con, ngươi cần cảm tạ ta."

      Diệp Tiềm cũng lơ đễnh, nở nụ cười, bỗng nhiên nhớ tới lời nàng lúc trước : "Ta và A Ly đều đói bụng, chúng ta khi nào ăn cơm?"

      Triêu Dương công chúa ngón tay thon dài giật giật, cười : "Lập tức."

      Sau lát, A Ly tắm rửa, đổi mới quần áo hoàn toàn, cao hứng phấn chấn chuẩn bị dùng bữa, thấy phụ thân và mẫu thân đều ngồi ở chỗ kia. nhìn sang, nhưng thấy mẫu thân sắc mặt lãnh đạm, lại nhìn nữa, thấy phụ thân mang theo ý cười, ôn nhu ấm áp.

      tiến đến chỗ phụ thân, nghiêm mặt : "Phụ thân, ngươi phải đút ta ăn."

      Diệp Tiềm nghe vậy, trong lòng mặc dù cảm thấy A Ly lớn rồi, phải nên là bộ dạng này, nhưng nhìn khuôn mặt nhắn chờ mong, cũng đành lòng, liền gật đầu đáp ứng.
      minhhanhng, HangVO9, Tô Đát Kỷ17 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 101

      Sau lát, thị nữ áo màu xanh dọn bàn ăn, các loại mỹ thực dần dần bưng lên, Diệp Tiềm cúi đầu chiếu cố A Ly, đúng lúc này, thấy hai mắt A Ly sáng rực tràn ngập kinh ngạc. Diệp Tiềm hiểu, ngẩng đầu nhìn qua, cũng sửng sốt, hóa ra nữ tử trước mắt bưng bàn ăn màu trà, chẳng phải người khác, ràng đúng là Thu Nương -- thị nữ ngày xưa trong phủ .

      Diệp Tiềm sắc mặt thay đổi, nhưng trong lòng đột nhiên nhớ tới lời Triêu Dương công chúa ngày đó, nữ tử này vốn là thị nữ dưới tay Bích La phu nhân. Nghĩ đến đây, nhịn được quay đầu nhìn Triêu Dương công chúa, thấy Triêu Dương công chúa bên môi hàm chứa ý cười vân đạm phong khinh, như có như nhìn . Lại quay đầu nhìn về phía Thu Nương, thấy Thu Nương mặt có ý tứ, trong mắt đầy nước, vừa thấy thương.

      A Ly cũng biết phụ thân và mẫu thân có tâm tư, vừa ăn điểm tâm vừa hàm hồ : "Thị nữ này ta nhìn quen mắt, hình như là trong phủ phụ thân? Thế nào lại đến nhà chúng ta."

      Mính Nhi đứng bên cạnh mím môi cười : "Tiểu Hầu Gia có điều biết, nàng đến phủ chúng ta nhiều ngày, chỉ vì ngày thường đều làm việc nặng, nên Tiểu Hầu Gia chưa từng gặp. Hôm nay nghe đại tư mã thường ngày nhất ăn sủi cảo, Thu Nương cũng chuyên nghề này, mới gọi nàng, để chuyên môn hầu hạ đại tư mã."

      A Ly nghe xong, cũng nghĩ nhiều, cúi đầu tiếp tục ăn.

      Nhưng Diệp Tiềm mặt lại bất an, nhíu mi nhìn về phía Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa lại chưa từng nhìn .

      Diệp Tiềm lúc này mới minh bạch, hóa ra căn bản chính là Hồng Môn Yến. nắm đũa ngà voi trong tay, hơi trầm ngâm, nở nụ cười, lại gắp thức ăn cho A Ly, tiếp tục đút.

      Bên cạnh Thu Nương thấy vậy, trong mắt cơ hồ chảy ra lệ, nhưng nhìn trộm về phía Triêu Dương công chúa, thấy nàng ngoảnh mặt làm ngơ, lại nhìn Mính Nhi bên người Triêu Dương công chúa, nhịn được co rúm lại, đành phải chuẩn bị xuống.

      Đợi Thu Nương , Diệp Tiềm rốt cục mở miệng : "Sau khi ta xuất chinh trở về, thấy Thu Nương trong phủ, cũng nghe quản gia là trưởng công chúa phái người đưa , ta nghĩ tất nhiên nàng xử lý việc này thích đáng, hóa ra nàng ta luôn làm việc ở trong phủ, ta đây lại lo lắng."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, xả môi đạm cười: "Đại tư mã quả nhiên là người trường tình."

      Diệp Tiềm nhíu mày, cúi đầu .

      Buổi tối, A Ly ôm Diệp Tiềm rời, muốn Diệp Tiềm bồi ngủ, Diệp Tiềm bất đắc dĩ, đành phải dỗ . Thấy ngủ, mới rời . vô tình đến phòng Triêu Dương công chúa, thấy trong phòng quả nhiên nhiên có ánh nến, nàng còn chưa nghỉ.

      Diệp Tiềm được thông bẩm, vào, thấy Triêu Dương công chúa ở trước gương tẩy trang, ban ngày quấn vân kế, dỡ xuống trang sức, tóc dài buông xõa, phụ trợ vòng eo mạn diệu. Diệp Tiềm bỗng nhớ tới ngày ấy hai người cùng giường, nàng động thân thể xinh đẹp.

      ho , đến sau lưng nàng, nhìn nàng trong tấm gương lớn.

      Nga mi như núi xa, thanh lãnh cao quý, đuôi mắt kiêu ngạo, cố tình trời sinh hàm chứa vài phần mị ý, lông mi mảnh dài hơi cong, giống như bươm bướm nhàng rung động, làm cho này khuôn mặt lãnh ngạo càng thêm quyến rũ.

      vươn tay, vuốt ve gò má như bạch ngọc, vào tay, chỉ cảm thấy làn da non nớt bóng loáng vẫn như năm đó.

      ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy tay mình làm nổi bật khuôn mặt non mềm trắng nõn, tay ngăm đen hơi thô ráp, tương phản cùng da thịt nàng trắng bóng.

      lấy cằm chận sợi tóc nàng, cỗ hương thơm theo đến, xúc cảm hơi lạnh cũng truyền đến.

      nở nụ cười, thanh khàn khàn lẩm bẩm : "Năm tháng đối đãi với nàng tệ, cơ hồ so với bảy năm trước ta mới gặp nàng hề thay đổi."

      Triêu Dương công chúa miễn cưỡng nhìn mình trong gương, cùng với nam nhân sau lưng kia: "Ngươi lại thay đổi rất nhiều." Con ngươi nàng dừng tay : "Bảy năm trước, lúc ta mới nhìn thấy ngươi, cảm thấy ngươi tựa như gốc cây sinh trưởng bên cạnh vách núi đen."

      Diệp Tiềm nghe xong, trong mắt tràn đầy ôn nhu: "Hóa ra khi đó nàng cũng từng chú ý đến ta."

      Triêu Dương công chúa hừ tiếng, nâng tay muốn đẩy tay .

      Nhưng Diệp Tiềm lại cố chấp , ngược lại vuốt ve gương mặt nàng, từ gò má đến môi, vuốt cánh môi non mềm phấn nhuận, thấp giọng : "Vậy tại, tại nàng cảm thấy ta giống cái gì?"

      Triêu Dương công chúa trong mắt ra vui, chuyện tràn ngập ghét bỏ: " tại ngươi đương nhiên giống gốc cây già, gốc cây thô sần sùi, vuốt vào đau tay."

      Diệp Tiềm nghe vậy, nhịn được thấp cười ra tiếng, bởi vì cười, cằm hơi động, da đầu Triêu Dương công chúa cũng cảm thấy run lên.

      cười dùng ngón tau vuốt đôi môi công chúa: "Triêu Dương, dù ta là cây già cũng tốt, mà ta đến cùng trẻ hơn nàng ba tuổi. Ta hai mươi ba tuổi là gốc cây già, chờ ta ba mươi tuổi, vẫn là gốc cây già. Nhưng nàng sao?"

      ngừng lại, tiếp tục cười : "Chờ ta ba mươi tuổi, nàng ba mươi ba tuổi, nghe nữ nhân sau ba mươi tuổi, bắt đầu hoa tàn ít bướm." Ngón tay nhàng đến khóe mắt nàng, cọ xát đuôi lông mày hơi hơi hếch lên: "Triêu Dương, đến lúc đó nàng cũng đành lòng ghét bỏ ta."

      Triêu Dương công chúa nghe thấy cơ hồ trợn mắt há mồm, nàng mặc dù gả hai phu quân, nhưng giờ bất quá hai mươi bốn, đúng lúc thanh xuân, có ai chuyện với nàng như vậy, nàng cũng chưa bao giờ từng sầu lo như vậy.

      Tức thời Diệp Tiềm như thế, khỏi khiến nàng cảm thán, ngược lại sinh ra cỗ tức giận, tiếu mi lạnh lùng : "Ngươi thế, bất quá là muốn ta gả cho ngươi thôi, nhưng ta gả, ngươi có năng lực thế nào?"

      Diệp Tiềm ở bên tai nàng thấp giọng rên rỉ: " sao, nàng đồng ý gả gả, dù sao người Đôn Dương Thành đều biết giờ đại tư mã chiếm lấy phủ trưởng công chúa, ta càng danh chính ngôn thuận rời nơi này."

      càng sát vào bên tai nàng, cỗ mùi thơm nhàn nhạt thấm nhập vào lòng, lồng ngực có cái gì bắt đầu nóng lên, nhịn được thấp giọng : "Chúng ta gần nhau cả đời như vậy cũng rất tốt, về sau dù mặt nàng có nếp nhăn, ta cũng ghét bỏ nàng."

      Hơi thở thuần hậu, ấm áp, ngữ điệu trầm , lời động lòng người, Triêu Dương công chúa cúi đầu im lặng, tức giận bỗng chốc tan thành mây khói, trái tim có dòng nước ấm nhè trào ra, nhưng cảm giác này quá mức xa lạ, nàng thế nhưng nhịn được đứng dậy, né tránh ôn nhu của .

      Diệp Tiềm thấy vậy, kéo tay áo nàng, thấp giọng rên rỉ: "Triêu Dương, nàng xem như cố ý trốn ta sao?"

      Triêu Dương công chúa quay đầu, nhíu mi nhìn : "Đúng rồi, hôm nay ngươi cũng gặp rồi, Thu Nương luôn ở trong phủ ta làm nha đầu thô sử."

      Diệp Tiềm gật đầu: "Ta nhìn thấy."

      Triêu Dương công chúa mạc thanh : "Nàng tuy rằng chịu người sai khiến núp ở trong phủ ngươi, nhưng cũng làm chuyện xấu, bản cung tha cho nàng mạng, giờ thu lưu nàng ở trong phủ, coi như là nhìn mặt cố nhân."

      Diệp Tiềm vội đáp: "Như thế rất tốt."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, xem kỹ Diệp Tiềm, cười : "Nhưng ngươi cũng nên thương hương tiếc ngọc là được."

      Diệp Tiềm mím môi, suy nghĩ: "Triêu Dương, nàng cho là ta và nàng ta từng có gì."

      Triêu Dương công chúa gật đầu: "Chẳng lẽ đúng sao?"

      Diệp Tiềm cúi đầu, gian nan : " đêm đó, ta có chút xúc động...".

      Triêu Dương công chúa trong mắt ra phiền chán: "Tiềm, chuyện đó ta muốn nghe chút nào."

      Diệp Tiềm bắt lấy tay áo nàng bỏ: "Nhưng ta vẫn muốn cho nàng."

      Triêu Dương công chúa rũ mắt xuống, nhàng than thở tiếng:"Tiềm, chuyện đó ta căn bản để ý, dù Hoài Nhu quận chúa, hay Thu Nương "

      Từ ngày ấy, hai người chia lìa, nàng biết đợi thiếu niên kia là nhân gian thế nào, thế gian rộng lớn, khắp nơi là ôn nhu ngọt ngào, chuyện đó nàng căn bản để ý, nhưng giờ trần ai lạc định, nàng nghĩ qua lần, trái tim thế nhưng tư vị như vậy.

      Diệp Tiềm nhìn nàng chằm chằm, cường ngạnh : "Nàng có thể muốn biết, nhưng ta lại cần phải cho nàng."

      "Hoài Nhu quận chúa, trong lòng ta chưa bao giờ chiếm chút phân lượng, về phần Thu Nương --" ngừng lại, tối nghĩa : " ngày ta xúc động, suýt làm chuyện có lỗi với nàng, may mắn sau đó thanh tỉnh."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, cúi đầu mặc tưởng, nửa ngày rốt cục mở miệng, thanh hàm hồ: " như vậy, ngươi căn bản có cùng nàng ấy..." Nàng do dự, vẫn hỏi: "Cùng nàng ấy phát sinh cái gì?"

      Diệp Tiềm thấy bất đắc dĩ, đanh giọng : "Đương nhiên có." Mâu quang như đao: "Hóa ra nàng luôn hoài nghi ta như vậy, cho nên hôm nay mới triển khai trận thế với ta!"

      Triêu Dương công chúa mặt phiếm hồng, né tránh ánh mắt , hừ tiếng : "Bích La phu nhân đúng là dùng hết tâm tư với ngươi, nàng biết ngươi bởi vì xuất thân bần hàn, cho nên đặc biệt tiếc yếu thươg bần, mới phái ra Thu Nương."

      Diệp Tiềm tự ngẫm lại cũng đúng, gật đầu : "Nàng rất đúng, may mắn có nàng, bằng hậu quả thiết tưởng chịu nổi."

      Triêu Dương công chúa mâu quang hơi đổi, lại : "Còn chuyện, phải cho ngươi, hôm nay mẫu thân ngươi tới phủ, là muốn gặp A Ly."

      Diệp Tiềm quan sát sắc mặt Triêu Dương công chúa, thấy nàng cũng phải vui, biết mẫu thân lần này năng lỗ mãng, mới yên lòng: "Từ khi bà nghe A Ly là con ta, liền tâm tâm niệm niệm muốn gặp A Ly."

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, liếc cái : "Nếu như trong lòng ngươi đành lòng, ngày mai dẫn gặp ."

      Diệp Tiềm nghe vậy, cười nhìn Triêu Dương công chúa : "Ta chỉ sợ trong lòng nàng vui, dù sao mẫu thân ngày xưa từng làm nàng khó chịu."

      Triêu Dương công chúa khinh thường liếc cái: "Bản cung phải loại người bụng dạ hẹp hòi."

      Diệp Tiềm nghe xong, trong mắt càng ôn nhu, bàn tay to từ tay áo nàng hướng lên , ôm vòng eo nàng, cúi đầu : "Triêu Dương, cám ơn nàng."
      minhhanhng, HangVO9, Lazzy Le18 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Khúc đầu là hai cha con thay phiên phát cẩu lương à, tình muốn bể bình, có cha rồi nương là phù du phải hem A ly, bình dấm chua của a triêu cao tay, bày trận vòng vèo gê, cũng may nô thông minh, ko ko biết đỡ thế nào, há há,
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 102

      Ngày thứ hai, ăn xong đồ ăn sáng, Diệp Tiềm mang A Ly gặp mẫu thân của mình. Còn Triêu Dương công chúa được đại thái giám trong cung truyền báo, là Hoàng thượng cho mời. Triêu Dương công chúa nghe xong, cũng sửng sốt, từ khi mẫu thân , nàng và đệ đệ xa lạ rất nhiều, sáng sớm bị tuyên triệu vẫn khó hiểu. Nàng hơi trầm ngâm, liền trang điểm mặc, tiến cung.

      Ai ngớ đến Chính Dương cung, thấy Thành Hiên Hầu ở đó, nhìn thấy Triêu Dương công chúa đến, còn nghịch ngợm cười với nàng, chớp mắt vài cái.

      Triêu Dương công chúa chân tướng, nhìn người nọ sạp, thấy híp lệ mâu, ngồi nghiêng chỗ kia, cũng biết suy nghĩ cái gì. mày như đao sắc nhướn lên, càng cho thấy chủ nhân thâm trầm khó dò, lúc này dù bên ngoài nắng ấm từ song cửa tản mạn chiếu vào, dừng mi mắt sắc bén, cũng thể làm mềm gương mặt chút ít.

      Triêu Dương công chúa trong khoảng khắc có chút sững sờ, nàng thể coi nam nhân trước mắt giận mà uy này là đệ đệ Trệ nhi ngày xưa ở bên mình mềm lời nhu ngữ.

      Đương kim Hoàng thượng Triệu Trệ, thấy bào tỷ Triêu Dương công chúa đến, con ngươi hơi mở, gật đầu : "A tỷ, ngươi đến rồi."

      Triêu Dương công chúa cười khẽ, xoay người chào: "Thiên tử có chiếu, dám đến."

      Triệu Trệ nghe vậy, nhíu mày : "A tỷ sao có thể chế nhạo trẫm như thế."

      Bên cạnh Thành Hiên Hầu thấy vậy, bước lên phía trước ngắt lời: "Được rồi, chúng ta đều là thân tỷ nùng đệ, tục ngữ đánh gãy xương còn gân, cần gì để ý nghi thức xã giao tục khí, nhanh chính mới đúng."

      Triệu Trệ nghe xong, ngẫm lại cũng phải, mới cười: "A tỷ, trẫm nhiều ngày thương lượng với Thành Hiên, Đại Viêm triều ta vương hầu nào đức cao vọng trọng, có thể đảm đương chủ hôn cho A tỷ."

      Triêu Dương công chúa nghe xong, hơi hơi kinh ngạc, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xoát chút bắn về phía Triệu Trệ, nhưng thấy đệ đệ Triệu Trệ chỉ cười nhìn mình. Nàng thấy vậy, vân đạm phong khinh nở nụ cười đáp: "Đây là gì, bản cung khi nào lập gia đình, sao lại bắt đầu tìm người chủ hôn cho bản cung?"

      Thành Hiên Hầu ở bên cạnh tề mi lộng nhãn ý bảo Triêu Dương công chúa: "A Cẩn a, nàng cần giả vờ, đại tư mã Diệp Tiềm ở trong phủ nàng biết bao nhiêu lâu rồi."

      Triêu Dương công chúa loan môi, trào phúng cười: " ở trong phủ bản cung, nhưng thế sao, chẳng lẽ bởi vì , bản cung gả cho ?"

      Triệu Trệ nghe vậy, mày kiếm nhăn lại, hỏi: "A tỷ, tỷ như vậy là đồng ý gả cho Diệp Tiềm?"

      Triêu Dương công chúa nhàng : "Bản cung chưa bao giờ muốn gả cho ."

      Triệu Trệ sắc mặt nhất thời trầm xuống, nhìn chằm chằm tỷ tỷ : "Tỷ đồng ý gả cho , sao có thể mặc cho ở trong phủ ? Nếu truyền ra, còn thể thống gì? Tỷ để trẫm với người ngoài thế nào?"

      Thành Hiên Hầu cũng nhíu mày theo, dám gật bừa nhìn Triêu Dương công chúa: "A Cẩn, nàng như vậy đúng rồi, phải là hồ nháo sao?"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, khinh thường cười lạnh : "Thế nào, ai ở trong phủ bản cung bản cung phải gả cho ? Chớ chỉ Diệp Tiềm, phía sau viện bản cung dù có trăm nam nhân, có năng lực thế nào?"

      Lời này vừa ra, Thành Hiên Hầu nhất thời á khẩu trả lời được, Triệu Trệ cũng bị nghẹn nên lời, chỉ mặt nhìn Triêu Dương công chúa.

      Nửa ngày, Thành Hiên Hầu bỗng nhiên nhàng cười, tiến lên vỗ vai Triêu Dương công chúa : "A Cẩn cũng phải, ai quy định trong nhà có nam nhân phải gả cho ." xong lời này, quay đầu với Hoàng thượng Triệu Trệ: "Hoàng thượng, A Cẩn muốn gả, vậy theo nàng thôi."

      Triệu Trệ vẫn vui như cũ, lạnh lùng ném câu: " là hồ nháo!"

      ===========================

      Diệp Tiềm mang theo A Ly, đường cưỡi ngựa, đến phủ Định An Hầu của đại ca gặp mẫu thân. Cả nhà nghe việc này, cơ hồ oanh động, ào ào ra xem, trong khoảng khắc phụ tử hai người bị mọi người quây lấy.

      Diệp lão phu nhân nghe vậy vội vàng tới, cơ hồ đến giày cũng kịp , vừa thấy tiểu hài nhi theo bên người con trai mình, lại nhìn chăm chú, chỉ trừ béo hơn ít, thế nhưng cùng Diệp Tiềm khi còn bé cũng khác, nhất thời buồn vui đan xen, tiến lên bổ nhào vào, ôm A Ly vào ngực, khóc rống thất thanh.

      A Ly mặc dù ở đường nghe phụ thân dặn, trong lòng biết phải gặp ít thân nhân chưa bao giờ gặp, nhưng đến cùng còn , nhận thức ngây thơ mơ hồ, giờ đột nhiên nhìn thấy lão phu nhân xa lạ nhào tới ôm mình khóc lớn, có chút kinh ngạc, nhíu mày muốn né tránh, nhưng lại thể tránh, nghe tiếng khóc lớn ngay bên tai, cầu cứu nhìn phụ thân, thực trông cậy có thể giúp thoát bể khổ.

      Diệp Tiềm thấy vậy, cũng đành lòng, định tiến lên khuyên bảo, đại ca Định An Hầu tiến lên bước, an ủi mẫu thân: "Mẫu thân, Tiểu Hầu Gia mới đến, chớ để sợ hãi."

      Diệp lão phu nhân vốn rốt cục nhìn thấy tôn tử, quá mức vong tình, giờ con lớn như vậy, bà cũng nhanh buông A Ly ra. Tố Y yên lặng tiến lên dâng khăn gấm, Diệp lão phu nhân tiếp nhận, lau nước mắt nước mũi vừa quên A Ly, lấy tay lôi kéo A Ly, thích buông, đánh giá dưới.

      A Ly trong lòng mặc dù thích lão thái thái như thế với mình, nhưng nhớ tới phụ thân , đành phải miễn cưỡng nhịn xuống, nhăn cái mũi : "Người là nãi nãi của ta."

      Diệp lão phu nhân nghe vậy mừng rỡ, liên tục gật đầu: "Đúng, ta chính là nãi nãi của con a! Tôn tử ngoan, con là tôn tử Diệp gia a!"

      A Ly nghe xong, lại nhíu cái mũi , hơi có chút mất hứng : "Ta là con của mẫu thân, sao lại thành tôn tử Diệp gia đây?"

      Diệp lão phu nhân sửng sốt, hầu phu nhân bên cạnh bước lên phía trước khuyên giải an ủi: "Lão phu nhân, Tiểu Hầu Gia vừa trở về, trước để vào phòng mới đúng."

      Diệp lão phu nhân ngẫm lại cũng phải, lại chuyện tiểu tôn tử nhận tổ quy tông vạn vạn thể nóng vội, tức thời liên tục gật đầu đáp phải, lôi kéo tay A Ly vào nhà.

      A Ly thích bị Diệp lão phu nhân nắm tay, tránh thoát tay bà, đến bên Diệp Tiềm, lôi kéo tay Diệp Tiềm.

      Diệp lão phu nhân trong lòng hơi có chút thất lạc, khổ sở, hầu phu nhân lại tiến lên : "Lão phu nhân, người xem A Ly Tiểu Hầu Gia này cùng tứ đệ là phụ tử tình thâm a!"

      Diệp lão phu nhân nghe vậy, quả nhiên là đúng, lại nhìn phụ tử lớn , tay nắm tay, khiến lòng bà vui mừng nên lời, cũng khổ sở nữa, hiểu tôn tử này tuy là tôn tử của mình, nhưng đến cùng nuôi ở nhà từ , hơn nữa đây là huyết mạch hoàng gia, con trai trưởng của công chúa, trời sinh thanh ngạo.

      Tức thời Diệp Tiềm dẫn A Ly vào trong sảnh, chỉ thấy trong chính sảnh hoặc đứng hoặc ngồi, nhất nhất tới, tất cả đều là con cháu Diệp gia. Diệp lão phu nhân có bốn trai bốn , bốn con trai trừ Diệp Tiềm ở ngoài,người khác đều là nữ nhân thành đàn, bốn con , có thành hôn sau khi Diệp gia phát đạt, đều là danh môn quý tộc, cũng có kết hôn lúc Diệp gia làm nô, nhưng hôn phu này được Diệp gia chiếu rọi, cũng đều sớm phú quý phát đạt, đều sinh đầy con cái. Vì thế tổng cộng tính xuống, Diệp gia đến đời A Ly này, cháu nội ngoại rất đông, trong đó đương nhiên có người qua mười mấy tuổi, thiếu niên tuấn và thiên kim xinh đẹp, cả nhà hoặc ngồi hoặc đứng, vây quanh đoàn, đều ánh mắt tò mò đánh giá A Ly.

      Diệp lão phu nhân chỉ vào mọi người, giới thiệu cho A Ly, đây là con thứ ba của đại bá, gọi là cái gì cái gì, kia là tiểu nữ nhi của nhị , gọi là cái gì cái gì, phen giới thiệu, đều là A Ly chưa bao giờ trải qua, nhìn người lại người, trong lòng càng thầm cảm thấy hiếm lạ.

      Đợi đến cuối cùng, lại giới thiệu ba nghĩa tử của Diệp Tiềm, mấy người bọn họ giờ đều ở đây. A Ly nghe phụ thân mình sớm có ba con trai, rất là ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn về phía ba người "con" này, biết đây là nghĩa tử, mới tỉnh ngộ, tiến lên ngọt ngào gọi ba tiếng ca ca.

      Ba nghĩa tử biết nghĩa phụ cuối cùng được đền bù mong muốn, cũng có chút cao hứng, lúc này thấy Tiểu Hầu Gia A Ly trong truyền thuyết, đều rất ngạc nhiên. Diệp Tiềm thấy thế, với A Ly: " giờ ba ca ca của con mỗi ngày đều chuyện cần luyện võ đọc sách, về sau con cũng phải học tập bọn họ."

      A Ly cười thoải mái, gật đầu : "Tốt tốt!" đến đây, xòe ngón tay : "Ta mới được đại ca, nghĩ tới tại lại có ba ca ca a!"

      Trong ba nghĩa tử, Diệp Khởi lớn nhất, nghe lời này, biết thân phận A Ly, trong miệng đại ca chính là Bình Tây Hầu Phùng Đào lần này Bắc phạt lập công là hồng nhân bản triều, tức thời đáp: "Tiểu Hầu Gia đùa, ta là người thô bỉ, cũng dám đánh đồng cùng Bình Tây Hầu."

      Diệp Tiềm thấy vậy, ra lệnh: "Có thể gọi là A Ly."

      Diệp Khởi nhìn nghĩa phụ, thấy nghĩa phụ lạnh nhạt nhìn chằm chằm , đột nhiên minh bạch, trong lòng khỏi nóng lên, gật đầu : "Vâng." Quay đầu, lại với hai đệ đệ: "Về sau A Ly là tiểu đệ đệ của chúng ta."

      chuỗi giới thiệu xong, Diệp lão phu nhân kéo A Ly đến bên người ngồi xuống, hỏi han ân cần, A Ly đối với chuyện bà hỏi đều nhất nhất đáp lời. Diệp lão phu nhân chuyện lại ngừng cảm thán, tiểu nhi tử cuối cùng có người kế nghiệp. Rồi lại khó tránh khỏi nhắc đến hôn của Diệp Tiềm và Triêu Dương công chúa, liền hỏi Diệp Tiềm: " giờ con ở trong phủ công chúa, cơ hồ mọi người đều biết, vậy có chút danh bất chính ngôn bất thuận, khi nào con với công chúa, nhanh thành thân mới tốt."

      Diệp Tiềm lại chỉ đạm thanh : "Thuận theo tự nhiên ."

      Diệp lão phu nhân bất đắc dĩ, nhưng lại dám Diệp Tiềm, đành phải lôi kéo A Ly thở dài thở ngắn, nhưng A Ly tâm tính này, đâu có nhẫn nại nghe bà lải nhải, bao lâu quay đầu với Diệp Tiềm: "Phụ thân, ta cảm thấy có chút bực bội, có thể ra ngoài chút ?"

      Diệp Tiềm nghe vậy, vội lệnh Diệp Khởi: "Con bồi A Ly ra ngoài dạo."

      Diệp Khởi nghe lệnh, Diệp Độ cùng Diệp Mục bên cạnh nghe vậy, vội đứng dậy : "Phụ thân, chúng ta cũng bồi A Ly ra ngoài dạo, có thể ?"

      Diệp Tiềm gật đầu đáp ứng, vì thế ba huynh đệ và A Ly cùng ra ngoài.
      HangVO9, Lazzy Le, Tô Đát Kỷ16 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đầu cứng ko chỉ mình nô, nồi nào úp vung nấy, a triêu cũng cứng ko kém, thịt ăn tràn miệng rồi, mà hôn kéo dài nữa, kéo dài mãi.....hơn tàu lượn nữa, cứ lên xuống với hai chị.
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :