1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 15 (phần 1)
      Chương này hơi dài nên ta tách ra làm 2 cho dễ đọc nha

      Lục Nghiên cùng lão bán nồi hứng trí thảo luận nửa ngày rồi mới luyến tiếc mua vài cái nồi sau đó rời . Lục Nghiên còn tỏ ra giống như được hời, : "Mấy cái nồi như thế này chỉ có năm mươi đồng tiền, lại còn thực dụng!"

      Khóe miệng Lục Thực nhếch lên, : "Ngươi cùng người bán nồi cũng có thể trò chuyện lâu như vậy a." Hơn nữa còn rất hợp ý!

      Lục Nghiên : "Lão gia tử đó là thực có tay nghề. Nồi kia làm ra rất tốt. Đúng là nghệ thuật!" Nghệ thuật, là từ ngữ nàng mới học được a!

      "Làm nồi cũng gọi là nghệ thuật?" Lục Thực lắc đầu, chút cũng cảm thấy việc làm này cùng nghệ thuật có cái gì giống nhau.

      "Trở nên vô cùng tinh thông lành nghề, thậm chí đạt tới loại cảnh giới cao, ta cảm thấy đó là nghệ thuật." Lục Nghiên có lý giải riêng của mình về nghệ thuật, : "Mục tiêu của ta, chính là nấu ăn, đạt tới cảnh giới nghệ thuật!"

      Lục Thực lắc đầu, tỏ vẻ hiểu.

      Lục Nghiên sờ đầu , : "Thôi , về ta làm cho ngươi bánh hạt óc chó ăn."

      Lục Thực càng trở nên mờ mịt...

      Lục Nghiên dừng chút, bổ sung thêm: "Nghe quả óc chó tốt cho trí não."

      Lục Thực: "..." Đây là ngốc?

      *****

      đường cái gì cũng có, Lục Thực nghĩ tỷ tỷ đối với đồ trang sức có hứng thú vậy chắc có hứng thú với son phấn , nên quay qua hỏi giá cả.

      "Đây là phấn hoa đào, đánh lên da trắng ửng hồng , giá chỉ có đồng đại dương!"

      Lục Nghiên nhíu mày, : "Quá mắc..."

      Lục Thực chấm ít lên ngón tay đánh lên mặt Lục Nghiên xong nhìn hiệu quả, : " sai a."

      Lục Nghiên trừng mắt nhìn, : "Nhưng giá tận đồng đại dương! Ta suốt ngày ở dưới bếp cần gì cái này!"

      Lục Thực bất mãn : "Tỷ tỷ ngươi xinh đẹp như vậy, nên để ý đến vẻ ngoài chút toàn bộ Tỉnh S ai có thể qua mặt ngươi."

      Mua hai hộp phấn, Lục Thực suy nghĩ nên mua them gì nữa. bỗng dưng nhìn thấy bên cạnh có tiệm may, : "Tỷ, chúng ta may..." câu bộ xiêm y chưa ra khỏi miệng....

      Người đâu?

      Lục Thực vẻ mặt mờ mịt nhìn sau lưng trống rỗng. Vừa rồi Lục Nghiên còn sau lưng nha.

      "Tiểu thư bên kia !" Dầu Muối mở miệng, chỉ chỉ đằng xa. Lục Thực nhìn theo tay nàng, phát tỷ tỷ đứng cạnh chỗ bán thịt.

      "Lục Thực, ngươi xem thịt bò này rất rẻ, ba đồng tiền cân, chúng ta mua hết chỉ cần đồng đại dương!"

      Lục Thực ...

      Vừa rồi ngươi còn than rằng mua hộp phấn mất đồng đại dương quá mắc....

      "Lục Thực, cái này tôm cũng rẻ nha, cân có năm mươi đồng."

      "Cái chảo này cũng tốt nha... Bộ nồi này cũng rất đẹp..."

      Lục Thực nhìn ánh mắt tỷ tỷ như phát sáng, cái này muốn mua, cái kia cũng muốn mua, hơn nữa đều là nguyên liệu nấu ăn, còn có nồi niêu xoong chảo, chỉ cần là đồ nấu ăn ngươi liền cảm thấy mắc a?

      "Ai, Tứ Gia, đó là Lục gia Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia a." Tạimột trà lâu đối diện chỗ bọn người Lục Nghiên, đám người đàm luận. Mộtnam nhân đứng ở bên cửa sổ đột nhiên mở miệng .

      ngày có thể gặp gỡ hai lần, quá trùng hợp!

      Nam nhân ngồi ghế thần sắc bất động, thoạt nhìn đối với tỷ muội Lục gia cũng cảm thấy hứng thú, mặc quân trang chỉnh tề, thân người vai rộng eo thon chân dài, tuấn mỹ kể hết.

      "Ha, Lục gia Đại tiểu thư này sao lại thú vị như vậy?"

      " quá buồn cười , nương bình thường thích trang sức, son phấn cũng phải lạ, nhưng nàng đối với thịt thà ngược lại là rất có hứng thú nha."

      Cố Tứ Gia chuyện, đứng lên tới bên cửa sổ nhìn xuống. Phía dưới ngựa xe như nước , người đường như thoi đưa nhưng đảo mắt là nhìn thấy được Lục Nghiên trong đám người.

      Nàng đội mũ trùm, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn lộ ra bên ngoài, giống các nương thích mặc sườn xám hoặc là váy tây phương, nàng mặc chiếc áo dài truyền thống, cả người được che kín, nhìn qua chỉ thướt tha mà giống như trái cầu. biết chọc cái, cả người có khi đều lăn tròn. Nhưng nhìn thấy cũng biết được, nàng rất sợ lạnh.

      Đôi con ngươi Cố Tứ Gia lẳng lặng nhìn Lục Nghiên, trong mắt đánh giá. Thoạt nhìn, đối phương có vẻ rất hoạt bát vui vẻ.

      Lục Nghiên đứng trước quầy tôm, lão bản bán tôm tay lồng trong tay áo giới thiệu cho nàng: "Tôm này bắt tại Lăng Thủy Hà, rất hiếm đó."

      "Tôm Lăng Thủy Hà?" Lục Thực hỏi lại, : "Tôm này khó bắt lắm nha."

      "Đương nhiên, ta nửa đêm canh giữ ở đó, vất vả mới bắt được ít ."

      Lăng Thủy Hà là con sông bên cạnh Lục Thủy Thành. Con sông này nước chảy từ trong núi ra, chất lượng nước đặc biệt tốt, dùng để chưng cất rượu hay pha trà đều cực kỳ thích hợp. Đôi khi, tại hạ nguồn, lại có tôm cá bơi ra. Cá tôm này hương vị thập phần tươi ngon, nhưng có thể biết mà thể có.... Chút cá tôm này cũng phải thường xuyên xuất .

      Lục Nghiên nhìn lát, những con tôm rất tươi mới, hơn nữa thân mình mập mạp, khó tìm, : "Ta muốn mua hết mấy con này ..."

      "Được rồi!" Lão bản vui mừng, bao nhiêu đó tôm ước chừng bán ba đại dương, có thể cho cả nhà bọn họ mâm cơm phong phú.

      "Khoan !"

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 15 (phần 2)
      Lục Nghiên vừa trả tiền, bên kia đột nhiên truyền đến thanh nữ tử, nàng quay đầu, nhìn thấy nương mặc váy tây phương, bên ngoài khoác cái áo choàng màu hồng phấn. Nữ nhân trẻ tuổi bước lại gần.

      Tuổi tác đối phương lớn, chân mang đôi giày cao gót đập đát đát mặt đất, tóc uốn tóc cong, da trắng môi đỏ, vẻ ngoài thập phần xinh đẹp.

      "Lão bản, tôm này của ngươi ta muốn mua hai cân." Nữ nhân đến bên cạnh Lục Nghiên, trực tiếp mở miệng với lão bản.

      Lão bản : " khéo, tiểu thư ngài tới chậm, tôm này tất cả đều bị vị tiểu thư này mua hết rồi."

      Nữ nhân hơi hơi nhíu nhíu mày, rốt cuộc đưa mắt nhìn Lục Nghiên, bỗng nhiên, ánh mắt nàng lóe lên kinh ngạc. Bộ dáng này có chút quen mắt...hình như là quen biết với Lục Nghiên.

      "Lục đại tiểu thư." Đối phương kêu lên tiếng, nhìn nàng có chút quỷ dị.

      Lục Nghiên nhìn nàng khẽ gật đầu.

      Đối phương khẽ nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Lục tiểu thư, nhận ra ta?"

      "Ta nên nhận ra ngươi sao?" Lục Nghiên hỏi lại.

      Trong nháy mắt, Lục Nghiên nhìn thấy mặt nàng có chút kinh sợ, nhìn ra cảm xúc dao động rất lớn. Lục Nghiên suy nghĩ, hai người nàng chừng có bao nhiêu khúc mắc hận tình thù, trong sách phải viết như vậy sao? Đáng tiếc, nàng đối với đối phương quả có gì ấn tượng.

      "Diệp Tinh? Ngươi ở nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn chạy đến trước mặt tỷ tỷ của ta diễu võ dương oai?" Lục Thực đột nhiên giận đùng đùng chạy tới, đem Lục Nghiên kéo ra phía sau, nam nhân cao gầy, bộ dạng lại thanh tú, có lực uy hiếp.

      Lục Nghiên nghe được trong miệng kêu Diệp Tinh, rốt cuộc biết nương này vì sao chính mình nhìn thấy nhìn quen mắt, Diệp Tinh đây phải là hồng nhan tri kỷ của vị hôn phu nàng sao?

      Trách được vừa rồi đối phương nghe thấy mình biết nàng liền tỏ ra biểu cảm quái dị như vậy —— ta là người cùng vị hôn phu của ngươi mập mờ, ngươi thế nhưng biết ta?

      "... Nguyên lai là Diệp tiểu thư a, nghe danh lâu." Lục Nghiên từ phía sau Lục Thực thò đầu ra vui tươi hớn hở cùng nàng ta chào hỏi, chỉ là tiếng nghe danh lâu kia Diệp Tinh nghe như thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

      Diệp Tinh sửa sang lại biểu cảm, hỏi: "Lục tiểu thư, tôm này của ngươi có thể bán ta chút ?"

      "Dựa vào cái gì phải bán cho ngươi?" Lục Nghiên còn chưa mở , Lục Thực liền cướp lời bảo, : " câu, bán."

      Diệp Tinh khẽ nhíu mày, biểu cảm vẫn duy trì trạng thái tao nhã, đánh ánh mắt nhìn về phía Lục Nghiên.

      "Ý của đệ đệ ta chính là ý của ta." Lục Nghiên cười híp mắt .

      Diệp Tinh : "Lục tiểu thư, ta nghĩ ta cùng các ngươi có hiểu lầm gì đó."

      "Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? là ngươi cùng vị hôn thê của tỷ tỷ có chuyện gì, phải đương?" Miệng Lục Thực ra chính là buông tha người khác, giận dử : "Ngươi hôm nay lại chạy đến trước mặt tỷ tỷ ta, da mặt của ngươi có phải hay so với tường thành còn dày hơn a?"

      nương nhà nào bị như vậy cũng có chút sinh khí, mặt Diệp Tinh tái , thành : " tại là xã hội mới , Lục tiểu thư ngươi cùng Cố Thành có hôn ước, bất quá là việc cổ hũ phong kiến, tại đề cao tự do đương..."

      Tự do đương sao? Đây chính là các ngươi lấy cớ làm xấu mặt Lục Nghiên nàng! Ngươi còn mặt mũi nào mà dám như vậy?

      Lục Nghiên mỉm cười, : "Ta lần đầu tiên biết tự do đương là cần biết liêm sỉ như vậy. Diệp tiểu thư, ngươi cùng Cố Thành nếu lòng nhau, vậy sao ngươi làm cho từ bỏ mối hôn này, như vậy hai người các ngươi cùng chỗ cũng danh chính ngôn thuận. ta sợ, ngày sau ngươi còn phải kêu ta tiếng tỷ tỷ, tiếng chủ mẫu. Hoặc là cả đời này ngươi danh phận."

      Diệp Tinh sửng sốt.

      "Cố Thành bất quá là nam nhi dám làm dám chịu, nếu quả quý Diệp tiểu thư ngươi, sớm nên từ chối việc hôn nhân của hai nhà, mà phải để Diệp tiểu thư ngươi danh phận theo ."

      Lục Nghiên qua, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Diệp Tinh liền xoa mặt , ngữ khí mềm : "Ta thấy Diệp tiểu thư là nương tốt, vẻ ngoài mĩ lệ, lại tài hoa xuất chúng, xứng với Cố Thành, đúng là đáng tiếc ."

      Diệp Tinh trừng mắt nhìn Lục Nghiên, nụ cười Lục Nghiên tràn đầy mắt nàng, khẽ nhíu mày ——Lục tiểu thư này, như thế nào, như thế nào...

      Lục Nghiên thu tay, trong mắt lóe lên tia ác ý vô cùng thú vị, cười híp mắt : "Ta thực chờ mong, ngày ta với ngươi trở thành tỷ muội."

      Nghe được lời này của nàng, biểu cảm Diệp Tinh bỗng chút liền thay đổi.

      Lục Nghiên rời , trong lòng Lục Thực vừa tức vừa vội, : "Tỷ tỷ, ngươi gả cho cái tên Cố Thành kia chứ? Cố Thành ta phải người tốt a."

      Lục Nghiên nhìn cái, : "Người mang tư tưởng mới như các ngươi phải đều ghét bị ép duyên sao? Cố Thành kia cũng nghĩ như vậy là chuyện bình thường thôi."

      Lục Thực trừng lớn mắt, tin rằng Lục Nghiên muốn gả đến Cố gia, nhất thời nóng nảy, : " được, tuyệt đối được..."

      Lục Nghiên bị chọc cười, : "Được rồi, ta trêu ngươi đó, ta chỉ dối đùa giỡn với Diệp tiểu thư mà thôi. Kế tiếp trong khoảng thời gian này, nàng cùng Cố Thành, khẳng định bất hòa. Bất quá bọn vui, ta đây liền vui vẻ ."

      có nữ nhân nào cam tâm tình nguyện danh phận theo nam nhân, nhất là Diệp Tinh. Nữ nhân mang theo tư tưởng tân thời này, các nàng muốn là đời kiếp chỉ người! Mà nàng với Diệp Tinh lời kia còn có ý muốn kích thích Diệp Tinh kêu Cố Thành chủ động từ hôn, nếu vậy thể tốt hơn. Ngọn núi lớn Cố gia này, nàng còn nghĩ muốn dựa vào chút, nếu là Cố Thành chủ động từ hôn, như vậy chính là Cố gia bọn họ nợ Lục Gia, điều này là điều tốt.

      Vốn là Cố gia nợ Lục Gia bọn họ, Cố gia kia chính là nợ Lục Gia cái mạng!

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 16
      Nếu về sau Thực Mãn Lâu do Lục Nghiên làm đầu bếp chính, như vậy thực đơn trước kia cũng thích hợp, bởi vậy Lục Nghiên tự mình nghĩ ra thực đơn mới, trong đó cũng bao gồm vài món của Thực Mãn Lâu trước kia, sau đó Lục Nghiên cải tiến lại theo kiểu của chính mình.

      Có rất nhiều món vài nhị đẳng đầu bếp ở Thực Mãn Lâu căn bản chưa từng nghe qua, vài người cầm thực đơn kia suy nghĩ.

      Lục Nghiên tuyển chọn kĩ trong đám củ cải củ sau đó cầm dao phay cắt ra. Thân dao phay đen nhánh, rất nặng, cùng thân hình Lục Nghiên hoàn toàn phù hợp, khiến người lo sợ nàng bị dao phay đè bẹp.

      Thế nhưng thực tế, dao phay tay Lục Nghiên cho người ta loại cảm giác rất khinh ngạc, lưỡi dao cắt củ cải rất sắc bén, lớp da củ cải mỏng manh uốn lượn nằm bàn, chỉ còn lại phần ruột củ cải trắng toát. Sau đó, tay Lục Nghiên động tác ngừng diễn ra, giống như là ma thuật. Vài phút sau củ cải trắng liền biến thành từng đóa tuyết trắng hoa mẫu đơn, Lục Nghiên trực tiếp đem đặt vào ở trong đĩa.

      Nhìn trong mâm, từng đóa hoa củ cải, vài nhị đẳng đầu bếp Lục gia thầm: là mãn nhãn nha, người trong đó lão Triệu khen: "Ai da, đao pháp của đại tiểu thư là tuyệt a, có hai mươi năm công phu, tuyệt đối có bản lĩnh này."

      Lão Chu liếc mắt nhìn a tiếng, : "Hai mươi năm công phu? Đại tiểu thư cũng mới mười tám tuổi, cho dù vừa sinh ra liền bắt đầu sờ dao, cũng mới mười tám năm công phu."

      "Cái này ta là người thường, người thường! Đại tiểu thư là người thường sao?" Lão Triệu hài lòng trừng mắt nhìn lão Chu, : "Đại tiểu thư là thiên tài nha, tay nghề Hoàng Nhân kia, nhằm nhò gì a."

      Đầu bếp tại Thực Mãn Lâu chia làm ba đẳng, đệ nhất đẳng, là Hoàng Nhân đầu bếp chính Thực Mãn Lâu, thứ hai chính là lão Triệu bọn họ, tay nghề cũng tốt nhưng so với Hoàng Nhân bằng. Cuối cùng thứ ba, là những những người làm việc vặt, phụ trách rửa rau thái rau linh tinh, căn bản có cơ hội đụng vào bếp lò.

      Lúc trước Hoàng Nhân vừa , chỉ mình mà còn mang theo vài nhị đẳng đầu bếp Thực Mãn Lâu, trong đó có mấy người đều là đồ đệ của , cũng do tay dạy dỗ. Lúc Lục lão gia tử qua đời, Thực Mãn Lâu hoàn toàn do Hoàng Nhân chống đỡ, khó trách ngông cuồng. Sau này ruồng bỏ Thực Mãn Lâu, bọn người lão Triệu còn tưởng rằng Thực Mãn Lâu chống đỡ nổi nữa, ngờ, Lục gia vẫn còn có nhân vật như Lục đại tiểu thư, đao pháp này, liền là quăng những người khác vài con phố.

      Bếp lò để lửa lớn, cho dầu vào trong nồi, nguyên liệu được chuẩn bị sơ chế kỹ càng cho vào trong chảo, hương vị ngọt nháy mắt lan tràn trong phòng bếp, người thích món ngọt nháy mắt cũng có chút kìm nén được ham muốn. Hai phút sau, trong nồi nước canh biến thành màu vàng đậm sệt mê người, như là mật ong mới được lấy ra từ tổ. Lục Nghiên cầm lấy cái thìa, động tác thập phần lưu loát múc muỗng tưới lên trong đĩa.

      "Xong rồi?"

      Bọn người Triệu thúc toàn bộ vây quanh, nhìn hồi mới biết là nồi mật củ cải, gương mặt ngạc nhiên —— chỉ thấy đĩa có mấy đóa hoa mẫu đơn trắng, mà mấy đóa hoa mẫu đơn tạo hình đồng nhất, có cái chỉ mới là nụ hoa, có đóa nở rộ, mà nước canh vàng tưới lên cánh hoa, mỗi cánh đều dính nước canh. Nước canh trong suốt nhưng khiến người ta sợ hãi khi đĩa lại biến thành con rồng dài màu vàng kim, râu rồng đuôi rồng .

      "Này..."

      Lão Chu sợ hãi kêu liên tục: " kỹ thuật tinh xảo."

      Lục Nghiên cầm lấy khan lau dao, : "Chu thúc cùng mọi người có thể nếm thử."

      "Chúng ta khách khí ."

      Bọn người lão Triệu sớm kiềm chế được, lúc này nghe Lục Nghiên mở miệng, lấy chiếc đũa đưa tới. Nháy mắt vài đôi đũa lua tới, con rồng bên trong còn trọn vẹn. Vẩy rồng được chạm khắc trông rất sống động, nhìn giống như đóa hoa mẫu đơn, tinh xảo đến mức người ta dám ăn vào miệng.

      Mùa đông củ cải trắng trong, chỉ chua chát, ăn vào miệng, cảm thấy miệng đầy hương vị ngọt ngào khoan khoái. Chưa hết, hương vị nước canh kết hợp với củ cải này là hoàn hảo, mùi vị đơn điệu nháy mắt biến mất, tầng tầng hương vị ngon lành kéo tới đến cuối cùng miệng chỉ còn lại cảm giác thơm ngọt.

      Lão Triệu ăn đầy miệng "vẩy rồng", nhắm mắt lại tinh tế nhấm nháp mùi vị này, sau đó : "Mùi vị này là..." là cái gì, cũng biết hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy, dùng từ "hoàn hảo" để diễn tả là thích hợp nhất. Củ cải trong veo cùng nước canh ngọt hài hòa cùng chỗ, vừa xung đột, cũng lấn át nhau.

      Tạpdịch phòng bếp Trương Tiểu Quả cầm trong tay cuốn sách ghi lại để nhớ kỹ, LụcNghiên nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của , sai đem cuốn sách cho nàng xem. Trương Tiểu Quả gãi gãi đầu xin lỗi, : "Ta, ta .... thông... thông minh, chỉ... chỉ biết làm biện pháp...ngốc...ngốc này." là người cà lăm, chuyện , bởi vậy ở trong phòng bếp là người trầm tính nhất.

      Lục Nghiên cầm lấy quyển tập của nhìn, Trương Tiểu Quả biết chữ, tập chỉ vẽ ít hình thù, Lục Nghiên nhìn chốc cũng hiểu, nét mặt của nàng là như vậy : "=. =."

      Bất quá những người khác nhìn thấy cho rằng đại tiểu thư biểu cảm bí hiểm khiến mọi người khâm phục thôi a.

      "... Ngươi cố gắng lên." Lục Nghiên đem quyển tập trả cho . Xoay người lại nhìn về phía những người khác, Lục Nghiên : "Món ăn này là món ngọt, cũng chỉ làm được vào mùa đông, các ngươi có thể ăn thử xem."

      Mùa đông củ cải ăn ngon nhất, độ ngọt vừa phải, thập phần ngon miệng, rất nhiều nhà điều kiện kinh tế tốt sẵn sàng đem củ cải làm hoa quả ăn. Thế nhưng ăn củ cải có cái chỗ tốt, đó chính là dễ dàng xì hơi, cho nên bên trong Lục Nghiên bỏ thêm ít nguyên liệu, điều hòa chút.

      Lúc Lục Nghiên nấu ăn che giấu điều gì, ngay từ đầu nàng qua, nàng nấu ăn trong phòng bếp ai muốn đều có thể học, dù cho là tạp dịch cũng như vậy, nhưng có thể học được bao nhiêu, phải xem tư chất bọn . Điều này cũng làm cho người trong phòng bếp đặc biệt kích động. Niên đại này, muốn học cái gì, cũng phải chuyện dễ dàng. Nhiều đầu bếp lúc nấu ăn xua đuổi mọi người ra ngoài phòng ngừa tay nghề của mình bị người khác học.

      Mà Lục Nghiên tại lại hào phóng đem tay nghề của mình hoàn toàn bộc lộ ra, cũng ngại người khác học được, thế nên làm sao khiến người khác kích động?

      Lục Nghiên nhìn những người trong nhà bếp, trong lòng thầm hy vọng có thể có nhiều người đến giúp đỡ Thực Mãn Lâu này nàng thể chống đỡ mình a.

      Thức ăn đều được quyết định, bọn người lão Triệu cũng học xong vài món ăn phức, vào ngày khai trương có thể hữu dụng. Lục Nghiên suy nghĩ chút, kêu người đưa mấy vò nàng đem tới lại đây. Mười mấy vò, bên đè gạch nặng, ai cũng biết bên trong là cái gì.

      Lục Nghiên vừa mở ra cái, vị chua liền xộc vào chóp mũi làm nước miếng nháy mắt liền trào ra —— chua, từ trước đến giờ lúc nào cũng khiến người ta thèm ăn gì đó.

      Bọn người lão Triệu tò mò. Lục Nghiên sớm phát , thế giới này thức ăn cũng tệ nhưng căn bản có món muối. Thịt muối, cá muối cũng có nhưng dưa chua, trứng vịt muối lại hề có. Ban đầu, Lục Nghiên có muối vài vò, đến bây giờ, cũng đến lúc thu hoạch rồi.

      Dưa chua, củ cải muối chua, măng chua, còn có vò trứng vịt muối!

      Củ cải muối chua ăn khai vị rất ngon miệng, lấy chiếc đũa đâm vào cái trứng vịt muối, lớp dầu đỏ đỏ từ bên trong chảy ra, khiến cho khẩu vị mở rộng.

      Bọn người lão Triệu cực kỳ ngạc nhiên. Những này... Là thứ gì a?

      Ngoại trừ những món ăn kèm còn có rượu cũng phải chuẩn bị. Lục Nghiên rót ra vò Mai Hoa Tửu, rượu này giống các loại rượu khác cần ủ trong rất nhiều năm, nó chỉ cần tháng liền có thể uống. Nhưng mà nàng chỉ ủ hai vại, căn bản đủ cho Thực Mãn Lâu cung ứng . Vả lại Mai Hoa Tửu cũng quá đơn điệu . Nếu như là mùa xuân hay mùa thu cũng tốt. Mùa xuân có thể ủ các loại hoa tửu, mà mùa thu, có thể ủ rượu từ các loại hoa quả.

      Lục Nghiên nhìn lượt những thứ được chuẩn bị, xác định hết thảy đều ổn, lúc này mới sâu hít vào hơi.

      tại chỉ cần chờ đợi ngày mai, ngày mai là ngày Thực Mãn Lâu khai trương trở lại.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      1 lúc đọc được 2 chương. là sung sướng wa . Thanks nàng nhiều
      Tea Chef thích bài này.

    5. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      "Lục Thực thở dìa" -->" thở dài"
      Edit càng ngày càng lên tay:yoyo52:
      Cố lên b<3<3
      Tea Chef thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :