1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi gả em cưới không? - Tam Thiên Phong Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Có mấy khúc đọc hơi trật nhịp, hình như bản này edit xong là post luôn, chưa kịp beta lại pk bạn.
      Mà truyện này đọc làm mình nhớ đến bộ Tướng quân ở , ta ở dưới. Nữ chính cũng cưng chìu nam chính, nhưng ở truyện này nam chính đỡ tội hơn vì bên kia nam chính bị bệnh từ , sức khỏe yếu.
      ゴクミン thích bài này.

    2. ゴクミン

      ゴクミン Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      62
      Vì mình có nhiều thời gian nên thường edit đến đâu up tới đó luôn.
      Trước đây mình có edit nhưng kinh nghiệm nhiều, chỉ mong có ai đó beta dùm thôi.
      Có đoạn nào bạn đọc thấy hẫng bảo mình mình edit lại.
      Tks bạn góp ý @huynhphuc9494
      Chris_Luuhuynhphuc9494 thích bài này.

    3. ゴクミン

      ゴクミン Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      62
      Chương 16: Tức giận đòi sữa

      Chín giờ sáng, kì thi ngữ văn trôi qua được nửa tiếng.

      Lý Minh Châu trong lòng suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài bài thi, nhưng dưới chân có tám mẩu giấy viên tròn.

      coi như có gì, lựa chọn xong đáp án tiếp tục lật sang mặt sau đề thi, khi lật đồng thời bốn phương tám hướng cổ đều duỗi dài ra như cổ của con ngỗng trắng lớn, dùng hết sức nghiêng mắt nhìn bài thi của Lý Minh Châu.

      biết do khoảng cách quá xa hay tầm mắt của mọi người tốt, trong thời gian ngắn thể lướt qua được đáp án bài thi của Lý Minh Châu, khi lật sang trang khác, trong căn tin nhất thời vang lên tiếng thổn thức.

      Lục Dao ngồi đàng hoàng được bốn mươi phút sau đó yên, đầu tiên là xoay bút, năm sáu phút sau lại ngồi bôi bôi vẽ vẽ, rồi sau đó tự chơi với chính mình, tự đùa tự vui, chơi chỗ mình đủ còn dã tâm bừng bừng lấn chiếm sang lãnh thổ của Lý Minh Châu.

      Đại tướng quân Lục Dao đầu tiên phái ra đội quân cảm tử bằng giấy, bắn lăn đến bên cạnh Lý Minh Châu, toàn bộ chết có chỗ chôn, bị cánh tay của Lý Minh Châu đảo qua, đem tất cả đội quân quét xuống, cùng tiểu đoàn giấy của những người khác ném lại đây chung kết cục.

      Lục Dao chưa từ bỏ ý định, lại dùng bút gõ ở bàn, phát ra thanh rất có tiết tấu, cậu ta kéo đàn violin, học qua nhạc khí, đối với nhịp điệu nhạc rất nhạy cảm, cậu ta gõ gõ cây bút có cảm giác như giai điệu của trận tử chiến.

      Lý Minh Châu lông mày vừa kéo lên, liếc xéo cậu ta cái.

      Hai người mặc dù là cùng bàn, trong phòng thi lại cách đến cả mét.

      Lục Dao gặp Lý Minh Châu nhìn sang, thực được mưu đồ của mình , cười vênh váo.

      Lý Minh Châu thở dài, để ý tới , Lục Dao mặc dù quấy rầy , nhưng cũng biết đúng mực, quá quấy rầy đến Lý Minh Châu làm bài.

      Thi ngữ văn kết thúc, giáo viên rời , tóc vàng ngay từ đầu ném giấy đống giấy đến chỗ Lý Minh Châu, đẩy bàn, đứng lên, đến Lý Minh Châu bên cạnh ngồi xuống.

      "Lý Minh, cậu mù à, tôi ném cho cậu nhiều giấy vậy, cậu thấy sao?"

      Lý Minh Châu đếm xỉa , tóc vàng định chụp bả vai , lại bị Lục Dao đạp cước từ ghế xuống.

      "Mày là cái thá gì?"

      Tóc vàng bị cậu ta đạp lăn ra đất, lúc này mới để ý sắc mặt bất thiện của Lục Dao.

      Bởi vì Lý Minh Châu đếm xỉa đến tờ giấy mà cậu ta ném tới, cho cậu ta đáp án, nên chịu đựng cơn tức hơn giờ, dễ dàng đợi đến kiểm tra kết thúc, đợi khi giáo viên đều hết, muốn đến cho Lý Minh Châu ít dạy dỗ.

      Tóc vàng nghĩ trước ân cần thăm hỏi Lý Minh Châu, hỏi ràng đến cùng là có lý do gì mà cho mình đáp án, nếu như chiếm được câu trả lời hài lòng, ra tay khiến cho nếm ít mùi đau khổ, cho biết tính nghiêm trọng của vấn đề, sau khi được bài học ngoan ngoãn chút, khi thi số học phối hợp với cậu ta.

      Nhưng tóc vàng vừa đến, còn chưa kịp tiến hành ân cần thăm hỏi này, bị đạp lăn ra mặt đất .

      Tóc vàng bị đạp đến tỉnh mộng, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Lục Dao đứng.

      "Mày bảo ai mắt mù?" Lục Dao nhíu mày.

      Tóc vàng cũng là học sinh cao nhị, bình thường ở trong lớp có thói quen làm mưa làm gió, điệu bộ rất lớn lối.

      Nhưng lần này dù bị đá xuống đất, tính tình thiếu gia của cậu ta vẫn so được với kiêu ngạo ương ngạnh của Lục Dao.

      Tóc vàng đứng lên, kiêng kỵ mắt nhìn Lục Dao.

      Tên tuổi Lục Dao tên ở trong trường học truyền tai rất vang dội, gia thế bối cảnh mọi người đều biết, lông vàng hiển nhiên cũng biết .

      Cậu ta biết bối cảnh của Lục Dao, nhưng biết mình chọc Lục Dao cái gì .

      Tóc vàng sống chết cũng nghĩ ra, Lục Dao là vì chuyện của Lý Minh Châu mà gây với cậu ta.

      "Tôi chưa ai mắt mù cả." Tóc vàng mở miệng, khí thế yếu nửa.

      Lục Dao hỏi, " nhảm, chẳng lẽ tao à?"

      Tóc vàng cổ họng động động, Lâm Quân Huy ngàn dặm cứu nguy, "Lục ca, có chuyện gì vậy, thi xong còn ăn cơm à?"

      Lục Dao quay đầu lại, Lý Minh Châu thu thập xong giấy báo thi, cầm lên sau đó định ra ngoài.

      Lục Dao lập tức thèm quản tóc vàng muốn làm gì , duỗi tay ngăn cản lại Lý Minh Châu, "Này, cậu muốn đâu?"

      Lý Minh Châu nhàn nhạt nhìn cậu ta cái, giống như chuyện Lục Dao và tóc vàng khắc khẩu lúc trước cùng có nửa điểm quan hệ, "Ăn cơm."

      "Ăn cơm?" Lục Dao trong lòng nghĩ: Cơm gì chứ, tại sao ở căn tin mà định nơi nào ăn, chẳng lẽ cậu ta lại ăn cơm trắng cải xanh giống như cho chó ăn lần trước sao.

      Lục Dao cổ quái quan sát cái Lý Minh Châu, lập tức ra lệnh, "Ở đây giúp tôi ăn !"

      Lâm Quân Huy ho khan mãnh liệt nửa ngày, bên ho bên vuốt ngực mình.

      Lục Dao lập lại chiêu cũ - - nắm lấy tay Lý Minh Châu, chân đá chân Lâm Quân Huy, "Đứng làm gì, giúp tôi gọi cơm, hai phần."

      Lâm Quân Huy chỉ chỉ chính mình, Lục Dao lên, "Nhanh lên ."

      Lục Dao kéo cổ tay Lý Minh Châu chịu buông, Lâm Quân Huy vẻ mặt đau khổ làm chân chạy, Lục Dao liền kéo đến ngồi ở băng ghế gần cửa sổ.

      Lý Minh Châu chịu nổi tính cách thiếu gia này của cậu ta, "Chân của cậu bị cụt à, sao tự mình lấy?"

      Lục Dao hoàn toàn thất vọng, "Vậy được, tôi lấy cơm cậu chạy mất làm sao bây giờ?" Cậu ta lông mày nhíu lại, "Cậu dám cam đoan cậu nhân dịp đó chạy mất?"

      Lý Minh Châu còn lời nào để , vừa rồi thực nghĩ chạy , đáng tiếc tại bị Lục Dao ấn ngồi ghế, thể nào được.

      " mình cậu ăn cơm cũng vẫn được." Lý Minh Châu lạnh như băng mở miệng.

      "Ngưng, ăn cơm mình cao hứng được."

      Này là cho ý định từ chối .

      Lý Minh Châu phần lớn thời gian lay chuyển được Lục Dao, đối với ỡm ờ của cậu ta đành chấp nhận.

      phần là bởi vì cần thiết so đo cùng người có chỉ số thông minh của đứa trẻ năm tuổi, phần khác chính mặt Lục Dao rất giống trai cậu ấy, nên dù Lý Minh Châu có nóng nảy thế nào, chứng kiến khuôn mặt này, khí thế tiêu tan mất nửa.

      Lâm Quân Huy lấy cơm tốc độ rất nhanh, cậu ta mang hai phần lại đây, ngồi băng ghế .

      Lục Dao cầm lấy chiếc đũa, phát Lâm Quân Huy , buồn bực , "Cậu tại sao ngồi ở chỗ này?"

      Lâm Quân Huy nghe được câu này, quả thực hộc máu, "Lục ca, địa phương khác còn chỗ !"

      Lục Dao có ý định cùng Lâm Quân Huy ăn cơm, người này ăn cơm trông rất phóng đãng, nhìn cũng muốn ăn, như Lý Minh Châu ăn rất uyển chuyển hàm xúc, trông cực đẹp mắt.

      Cậu ta quan sát chung quanh, quả căn tin hết chỗ ngồi .

      Dựa theo thời gian thi của bọn họ, Lục Dao lấy cơm xong căn tin vẫn chưa thể chật kín người như bây giờ, lúc đó mọi người mới tìm bàn ăn.

      Nhưng bởi vì tóc vàng làm trễ nãi chút thời gian nên khi lấy cơm muộn , Lâm Quân Huy có thể lấy cơm nhanh như vậy, có thể là do chen ngang .

      Lục Dao tâm tình ràng tốt, miễn cưỡng tiếp nhận Lâm Quân Huy ngồi cùng bàn ăn với bọn họ.

      Kết quả đầy lát, đám người Vương Miểu, Ngô Thành đều ngồi lại đây .

      Lâm Quân Huy trông thấy Lục Dao khí áp đều xuống thấp hơn khí áp chuẩn vài phần, vội vàng kiên trì giải thích, "Cái này, Lục ca, còn chỗ nữa, vừa rồi lấy cơm chen ngang được là nhờ Ngô Thành hỗ trợ ..."

      Quả nhiên Lục Dao ăn cơm sớm do người khác hỗ trợ, dù tính tình lão đại bây giờ vui nhưng cũng thể đuổi người.

      Lý Minh Châu cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu nhai kĩ nuốt chậm ăn.

      Nếu Lục Dao tiểu tổ tông này tự nguyện đưa cho ăn , làm sao ăn!

      Lý Minh Châu phải là người tính tình cao thượng, để sống sót qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc giết người phóng hoả ra, mấy chuyện như xin cơm đều từng làm.

      Đương nhiên, đó đều là việc trước kia, lớn lên chú ý đến tự tôn của mình, nhưng để có tự tôn trước hết phải có mạng sống .

      Lý Minh Châu đối với tình này được khai thông.

      Ngô Thành cùng Vương Miểu ngồi xuống, bàn dài liền có năm người .

      Ăn đầy lát, mọi người lại ngửi thấy mùi thơm, là mùi nước hoa hoàn toàn bất đồng với mùi thức ăn.

      Phương Tiểu Thi bưng khay, cười mỉm ngồi xuống bên cạnh Lục Dao, "Lục Dao, mình ngồi đây ăn được ?"

      Lục Dao vừa nhìn, lại là ta!

      Phương Tiểu Thi cười , "Mấy ngày hôm trước ngại quá, mình chỉ chọc cậu chơi thôi, cậu vậy mà chịu nổi trêu chọc." ta nhõng nhẹo , thành thục kẹp miếng nem rán từ khay của mình thành thục đưa đến bên miệng Lục Dao, "Mình đưa cái này cho cậu bồi tội được , ăn xong tha thứ cho mình nha."

      Lục Dao dùng ít lực đẩy tay ta ra, lộ vẻ mặt kiên nhẫn, "Tôi ăn."

      Nem rán bị đập xuống bàn, lăn vài vòng rơi xuống nền nhà.

      Phương Tiểu Thi nhìn, sắc mặt thay đổi, tiếp tục cười , "Được rồi, vậy mình chỉ còn cách thay đổi phương pháp cầu xin tha thứ thôi"

      Ngô Thành xem hết này màn, cảm khái: Chưa từng thấy ai chưa biết xấu hổ thế này, ta phục!

      Cao nhất hoàn toàn là học sinh mới, khi vào trường có nghe trường học có hoa khôi như thế, nào biết hoa khôi toàn trường lại là nhân vật lợi hại có da mặt dày như tường thành thế này.

      Lục Dao bị thái độ của ta làm cho cực kì bực bội.

      Đám người Lâm Quân Huy lúng túng biết cái gì cho phải, bên là Lục Dao, bên là mỹ nữ học tỷ, bọn họ đắc tội ai cũng được nha!

      Huống chi, ba người bọn họ biết mấy ngày hôm trước xảy ra chuyện gì, chỉ đơn thuần nhìn vào thái độ này của Phương Tiểu Thi, rất có thể xảy ra chuyện minh bạch gì cùng với Lục Dao!

      Vạn nhất người ta là hai vợ chồng liếc mắt đưa tình, bản thân xông lên khuyên can, cuối cùng phải là chính mình xúi quẩy sao.

      Lâm Quân Huy cười , "Học tỷ, sao chị ăn cùng bằng hữu?"

      Cậu ta cố gắng sang chuyện khác.

      Phương Tiểu Thi chớp mắt, "Bởi vì muốn cùng Lục Dao ăn cơm nha."

      Lục Dao dứt khoát bỏ đôi đũa xuống, muốn chút gì đó, Lý Minh Châu nhàn nhạt mở miệng, "Như thế nào, tại sao ăn nữa?"

      Lục Dao nhìn nàng cái, Lý Minh Châu ăn là kiểu ‘Gió bên ngoài thổi từ bốn phương tám hướng cũng đụng được tới ', thái độ lạnh nhạt, đôi đũa tay chưa từng ngừng lại.

      Phương Tiểu Thi chứng kiến Lý Minh Châu, kinh ngạc , "Là cậu à, vừa rồi nhìn thấy, ngại quá"

      Lý Minh Châu ánh mắt cũng đếm xỉa đến ta.

      Phương Tiểu Thi lại bỏthêm miếng thịt khô vào khay của Lục Dao, "Cậu nếm thử cái này Lục Dao, cao nhất biết căng tin có cái gì ngon cái gì ngon, khẳng định cậu chưa ăn qua món này."

      Lục Dao thấy Phương Tiểu Thi dùng đũa cho vào miệng rồi lại kẹp miếng thịt đưa cho cậu ta, dường như có thể trông thấy cả nước miếng ở đầu đũa.

      Đám người Lâm Quân Huy mặc dù thời gian chung đụng với Lục Dao lâu nhưng biết Lục Dao thích sạch như ung thư thời kì cuối, đừng đôi đũa, mặc đối mặt chuyện với cậu ta, nếu vượt quá khoảng cách mà cậu ta cho là an toàn, cậu ta cũng muốn đánh người.

      Bởi vì nếu quá khoảng cách an toàn, Lục Dao cho rằng bất luận là ai chăng nữa cũng bị nhiễm nước bọt của đối phương rồi bị bệnh.

      Cậu ta chính là phiền toái như thế.

      Phương Tiểu Thi hoàn toàn biết Lục Dao có tính sạch như vật, còn tưởng rằng đúng với khẩu vị của Lục Dao, chính mình còn nếm thứ miếng, " ăn rất ngon mà"

      Vương Miểu lúng túng cười tiếng, thay Lục Dao giải thích , "Cái kia, học tỷ, Lục ca thích sạch , đồ ăn bị người khác chạm qua cậu ấy ăn."

      Phương Tiểu Thi kinh ngạc, "A? Mình biết !"

      ta vội vàng xin lỗi, làm ra vẻ uỷ khuất, gắp miếng thịt kia , "Thực xin lỗi nha, Lục Dao, mình lấy rồi."

      Lục Dao càng muốn ăn.

      Cậu ra cho rằng toàn bộ cơm bị Phương Tiểu Thi hạ độc.

      Lục Dao cứng rắn , "Tôi ăn nữa."

      Lý Minh Châu tạm ngừng, nhíu lại lông mày, "Cậu mới ăn vài miếng?"

      Ngô Thành nghe câu này sợ hết hồn, vội vã muốn đè Lục Dao lại, trong lòng tự nhủ Lý Minh này khẩu khí cũng lớn, cho dù cậu ta với Lục Dao quan hệ có khá hơn chút cũng thể lớn lới như vậy.

      Nào biết Lục Dao đối cái này khẩu khí này có phản ứng gì, làm hại đám người Ngô Thành sợ bóng sợ gió hồi.

      "Tôi ăn đồ người khác chạm vào, tôi cực kì ghét bẩn." Cậu ra phun ra câu này, mỗi câu đều có gai.

      Phương Tiểu Thi dù da mặt có dày như thế nào cũng trụ được nữa , trong mắt lập tức mang lệ, mỹ nhân rưng rưng, điềm đạm đáng , khiến mấy nam sinh còn lại trông mà thương tiếc.

      Lâm Quân Huy xung phong nhận việc, "Lục ca, học tỷ cũng biết điều này, để mình đổi phần khác cho cậu."

      Phương Tiểu Thi giọng , "Xin lỗi..." ta mắt nhìn cửa sổ, bây giờ làm gì còn đồ ăn gì nữa, các món dư lại toàn là đồ bỏ .

      Lý Minh Châu đứng lên, lấy cái chén , đặt lên bàn.

      Ngô Thành có hiểu nàng muốn làm gì, Lý Minh Châu liền trước mặt mọi người, đem mình thức ăn phân nửa đến trong bát.

      "Bây giờ có thể ăn chưa?" như cũ nhíu lông mày lại , " cái tính được nuông chiều, chạm vào cái làm sao mà ăn được, có thể độc chết cậu sao?"

      hàng ba người đối diện hóa đá .

      Vương Miểu đạo: Đây quả thực là vợ cả nha! Tôi kính trọng nhất là hán tử như cậu, mỗi khi trời quang mây tạnh, tôi thắp cho cậu ba nén nhang!

      Kết quả, mọi người ở đây đều cho rằng Lục Dao nhất định lật bàn rời , lại khiếp sợ tình phát sinh .

      Lục Dao , "Tôi ăn no rồi !"

      "Ăn no cái gì?" Lý Minh Châu nâng cao thanh , dẫn theo ít uy nghiêm, "Ăn hai miếng liền no bụng , ăn khí sao? !"

      Lục Dao bị giáo huấn trận, suy nghĩ hồi lâu nghĩ ra phản bác, lầm bầm vài câu, bưng chén lên, khuất phục , rầu rĩ vui đảo cơm.

      Biến đổi này làm ba người còn lại hoá đá,dứt khoát bị gió ngoài cửa sổ thổi qua, tất cả đều theo gió tung bay .

      ... Lục ca, ngài thích sạch đâu? Ngài tính tình bạo phát đâu? Đứa trẻ ba tuổi tức giận đòi sữa này là ai? !

      Tác giả có lời muốn : · chuyên trị các loại bá đạo tổng tài x thiếu gia tính tình tiểu nãi cẩu

      Lần trước có người hỏi nam thứ là ai, hôm nay lại lộ bài a~ là của Dao Dao, nhưng Lý tổng đối với ta hẳn là tình , là khâm phục cùng cảm ơn, cũng chính là câu cuối cùng trong văn án !

      Cho nên đây rất ràng là tình cảm song phương 1v1 có ánh trăng sáng, có người thứ ba, Lý tổng trừ mẹ ra, người quý trọng nhất chính là Dao Dao ~ câu cuối cùng của tiết tử cũng gợi ý rất ràng ha ha ~ Lý tiểu thư Dao Dao hơn cả Dao Dao , thậm chí hơn cả chính bản thân mình~ bất quá vì lãnh khốc sĩ diện của mình, thể thừa nhận [ đẩy mắt kính

      Lời editor: Hôm trước edit chương 17 xong quên save, chương 18 dài gấp rưỡi bình thường, oaoa
      Xuxu2109, SiAm, kabi_ng0k6 others thích bài này.

    4. ゴクミン

      ゴクミン Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      62
      Chương 17: Đại hội thể dục thể thao mùa thu

      Sau bữa cơm trưa này, ánh mắt đám người Ngô Thành nhìn Lý Minh Châu đều thay đổi .

      Trừ ngày đầu tiên xảy ra chút chuyện, Lý Minh Châu cứ như vậy bình yên vô thi xong hai ngày.

      Diễn đàn của trường nhất trung cũng náo động suốt hai ngày qua, xoay quanh chủ đề “Tại sao học thần trong truyền thuyết lại xuất trong căn tin tầng hai để cứu giúp người khó khăn”, có nhiều cách lý giải khác nhau, mọi người ào ào login vào để phân tích, thảo luận vô cùng ầm ĩ trong hai ngày, cuối cùng xế chiều thứ sáu mới kết thúc đề tài.

      Cuối cùng trong diễn đàn cũng thông báo về đại hội thể dục thể thao, đúng chín giờ sáng thứ bảy tiến hành nghi thức khai mạc.

      Lý Minh Châu an bài thoả đáng cho Tô Thiên Du, dậy sớm học, chỉ là hôm nay phải tiết tự học buổi sáng ở lớp mà là đại hội thoát y, ý như mặt chữ.

      "Lý Minh, cậu đến rồi à, đây là đồng phục diễu hành của cậu, cậu xem thử có vừa người ?" Đỗ Vũ Hiên tinh mắt, vừa nhìn thấy Lý Minh Châu vào cửa, cầm bộ đồng phục viết tên tay đưa qua .

      Lý Minh Châu nhận lấy, đưa mắt nhìn.

      ngay từ đầu có ý định diễu hành, Lý Minh Châu lúc nào cũng tìm đủ lý do cự tuyệt tham gia mấy thể loại này.

      Đối với kiện này tựa như đem ba nghìn con vẹt tụ tập cùng chỗ, líu ríu ở bên tai thét chói tai, thú vị, ngu ngốc, còn có nhân cách hay suy nghĩ độc lập, rất giống bệnh viện tâm thần.

      Nhưng có báo danh bất kì hạng mục thể thao nào, nếu như còn tham gia luyện tập diễu hành, về tình về lý đều ổn.

      Lý Minh Châu mặt lạnh luyện tập diễu hành nửa tháng, cũng ở trong lòng khinh bỉ hạng mục tái diễn chuyển động cơ giới sắp xếp cách đặt cánh tay bước chân nửa tháng.

      Đồng phục diễu hành thống nhất mua mạng từ tuần trước, trích từ quỹ lớp, Lý Minh Châu mở ra, chấn động thôi.

      Dương Khả trong phòng vệ sinh thay xong váy, lộ ra bắp đùi trắng bóc, cùng bạn nữ khác trong lớp dắt tay về tới.

      Hai người mặt đều trang điểm nhàn nhạt, nhìn qua thanh xuân mỹ lệ, sức sống bắn ra bốn phía.

      Ánh mắt của những bạn học nam khác trong lớp khó có thể kiềm chế hướng về phía bắp đùi của bạn học nữ quan sát lát, lại giống như chạm đến ma quỷ quái mà đến tuổi này nên chạm, nguyên đám đỏ mặt, bức bách ánh mắt của chính mình nhìn lên bảng đen.

      Lý Minh Châu tìm cái góc tối người, nhanh và gọn thay đổi y phục.

      Lúc thay quần áo cài lại buộc ngực chặt thêm, mặc dù nhìn trước sau của Lý Minh Chây giống như bàn giặt đồ nhưng dù thế nào nam nữ đều có chênh lệch, dáng người thiếu nữ mười bảy tuổi mềm mại động lòng người, đường cong uốn lượn mê hoặc, làn da nhẵn nhụi như sữa dê hảo hạng, cởi quần áo ra là nam hay nữ, có thể dễ dàng nhìn ra.

      Cho nên Lý Minh Châu bình thường giữa ngày hè đều mặc đồng phục mùa thu, bao bọc mình gắt gao .

      mặc xong đồng phục diễu hành kiểu phương tây, vừa hướng về phía trong phòng học đứng, Cố Tiểu Phi trông thấy , khoa trương hô tiếng.

      Lý Minh Châu dù cao có mét bảy, nhưng chân rất dài, là 'Từ cổ trở xuống tất cả đều là chân' trong truyền thuyết mà hành tẩu họa báo hay đến, khuôn mặt cực tuấn tú, phân biệt là trai hay , góc cạnh gò má cũng nhu hoà giống như thiếu nữ, mà lại giống cha mình, mang khí chất quyết đoán bức người, tóc mai tán loạn dán ở trán.

      Lý Minh Châu giả nam được đến bây giờ, nguyên nhân chính làm người khác nhìn ra là nữ bởi vì lớn lên là quá tuấn .

      Tướng mạo của con mà dùng từ tuấn để hình dung quả có chút hợp lý, nhưng có dạng người này.

      hề nghi ngờ, Lý Minh Châu chính là người như vậy.

      Tính cách của bạc lương, đúng thời điểm nàynữ sinh thích nhất băng sơn cao lãnh mỹ thiếu niên, thân thể trẻ trung mặc tây trang, thể che giấu câu dẫn, rung động lòng người.

      Lý Minh Châu vô luận là ngồi hay đứng, đều chính trực, giống đại đa số học sinh cấp 3, ngồi ra ngồi, đứng ra đứng, ở trong đám người đứng ngồi xiêu vẹo sứt sẹo, tỏ ra đặc biệt trưởng thành.

      Đỗ Vũ Hiên trong nháy mắt bị giá trị nhan sắc này làm cho mờ mắt, bụm mặt mở miệng, "Trời ơi, Lý Minh, cậu trông như thế này ra ngoài, có để cho bọn tớ đường sống nữa ?"

      Cố Tiểu Phi bi thương khoa trương hơn, cậu ta đến bây giờ vẫn chỉ cao hơn mét sáu vài phân, so với Lý Minh Châu còn thấp ít, tây trang mặc người cậu ta chẳng ra cái gì cả , "Tớ còn muốn tại đại hội thể dục thể thao hấp dẫn mấy học muội mà!"

      Cậu ta hô, "Tốt nhất là cạnh Lý Minh!"

      Dù là từ lớp mười đến lớp mười , Lý Minh Châu có thói quen chuyện với bạn học cùng lớp, thậm chí từng có nhóm học sinh háo sắc tìm nhưng đều ngoại lệ, chỉ mặt đỏ tim đập dồn dập, vụng trộm ngắm .

      Mọi người trêu chọc hai câu, liền nữa , dù sao tính cách Lý Minh Châu mọi người quá ràng, trong lớp ít khi chuyện, cũng dám như Đỗ Vũ Hiên cùng Cố Tiểu Phi sợ chết mở miệng.

      Tô Hiểu chỉ huy hai bạn nam cầm thùng giấy to vào, sau đó mở ra, bên trong là hơn bốn mươi vốc hoa tươi.

      Ban nhất là đội hoa, tay cầm hoa tươi.

      Ban nhị là đội quốc kì, tay cầm quốc kỳ.

      Tô Hiểu đem hoa tươi phân cho mọi người, Đỗ Vũ Hiên tổ chức thành đội ngũ, đợi chủ nhiệm lớp lão La đến, trực tiếp tự động thao trường.

      Trường nhất trung trọng điểm tỉnh có đường chạy vòng quanh thao trường vòng bốn trăm mét, trung gian là sân bóng, bên cạnh có hai sân bóng rổ khổng lồ, bốn trăm hai mươi m² sân, khán đài toàn bộ bao quanh hơn phân nửa thao trường, đủ dung nạp sáu bảy ngàn học sinh.

      Còn chưa đến thao trường, nghe thấy bài khúc quân hành quen thuộc của vận động viên, khai mạc chính thức trong thời gian chuẩn bị, mỗi lớp học đứng vào vị trí, đội hoa tươi và quốc kì cũng vào vị trí của mình, bốn người chủ trì ở ban truyền thông đứng ở khán đài.

      Người cầm quốc kỳ đứng trước nhất, sau là đến ban nhị, ở phía dưới mới là ban nhất.

      Chín giờ đúng, nghi thức khai mạc chính thức bắt đầu.

      Giọng của người chủ trì vang lên.

      Phía trước hai câu độc thoại ân cần thăm hỏi giáo viên học sinh , Lý Minh Châu đều qua loa cho xong, vào tai trái ra tai phải, suy nghĩ biết bay đến nơi nào.

      Cho đến bốn câu độc thoại sau, "Kim thu tháng mười, cuối thu khí sảng, nhạc khúc cao tấu, cờ màu..."

      Lý Minh Châu sững sờ, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Dao khó có khi đàng hoàng đứng khán đài.

      Lục Dao là người thành phố B, bình thường chuyện thích uốn lưỡi, nghe cà lơ phất phơ, nhưng bây giờ thanh cậu ta ràng, trong sáng ngời ngời, còn có nam sinh tuổi này bắt đầu vỡ giọng, đè thấp giọng trầm như cộng hưởng tiếng pháo, từ trong microphone truyền tới, kích thích những bạn học nữ tham gia diễu hành xung quanh, bưng mặt kêu ' khiến lỗ tai mang thai' .

      Đỗ Vũ Hiên cũng trông thấy Lục Dao, cậu ta thậm chí còn quay đầu nhìn Lý Minh Châu, thấy thần sắc Lý Minh Châu cũng rất phức tạp.

      Lục Dao vài câu như thế, người chủ trì nhiều, nhưng ai có vóc người đoan chính như câu ta, nhân khí cũng cao, mắt đào hoa như phóng điện, nhìn ai đều cảm giác đắm đuối đưa tình.

      Phàm là đến lần cậu ta mở miệng, hội học sinh và phóng viên đài truyền thanh đều chụp ảnh kêu răng rắc răng rắc so với người khác vang dội hơn nhiều, xem chừng là ấn chụp liên tục, đèn flash ngừng sáng.

      Sau nghi thức khai mạc cả tiếng đồng hồ là biểu diễn múa quạt, rồi đến biểu diễn của đội cổ vũ, sau đó là múa rồng và biểu diễn Thái Cực.

      Mười giờ rưỡi, Lý Minh Châu mới buông lỏng cà vạt, chóp mũi khẽ đổ mồ hôi, ngồi vào thính phòng.

      Đối với đại hội thể dục thể thao, cơ bản đến giờ là kết thúc .

      Tháng Mười thời tiết chuyển lạnh, năm nay đại hội thể dục thể thao của trường nhất trung lại đẩy về sau kì thi giữa kỳ, vài ngày nay thời tiết đều u .

      Cố Tiểu Phi hỏi, "Lý Minh, năm nay cậu cũng xuống dạo xung quanh sao?"

      Lý Minh Châu trả lời, kỳ coi như là loại trả lời , đó chính là: .

      Đại hội thể dục thể thao mùa thu cử hành toàn trường, ban nhất và ban nhị hiếm có khi ở cùng chỗ, thao trường lui tới đều là đầu người.

      Lý Minh Châu ở trong trường học người quen biết nhiều, Nhị Pháo là người, bọn họ quen biết nhau từ .

      Lục Dao cũng tính là người, người này là do Lý Minh Châu chính mình tạo nghiệt.

      Chính bởi vì năm nay có Lục Dao, Lý Minh Châu cuối cùng ở khán đài mà ngẩng mặt lên .

      Đại hội thể dục thể thao năm ngoái, lên khán đài ngồi xuống, phải là ngủ là đọc sách, tóm lại phía dưới có bao nhiêu náo nhiệt cũng liên quan gì tới , bầu khí trong vòng hai mét xung quanh đều bị làm cho đóng băng lạnh buốt .

      Lý Minh Châu là người rất đoan chính, dù cho chỉ có mình mình nữa cũng rất chính trực.

      Cụ thể biểu ở, ràng thập phần để ý Lục Dao thời điểm này làm gì, vẫn còn phải làm bộ thèm để ý, quan sát vòng.

      Đại hội thể dục thể thao mang tính chất toàn trường, diễn đàn của trường lúc này học sinh ban nhất ban nhị chuyện vô cùng ầm ĩ, quần ma loạn vũ, sớm đem những chuyện hư hỏng của Lục Dao khai thác, kể cả quần lót tha.

      Bình thường lúc hai ban so sánh với nhau, rất ít khi có tình huống như thế này phát sinh, học sinh ban nhị từ lúc khai giảng nghe có soái ca nhan sắc nghịch thiên, blog và diễn đàn khắp nơi đều là ảnh của Lục Dao.

      Học tỷ ban nhị còn chưa thấy động thái của Lục Dao bao giờ, lúc này tại đại hội thể dục thể thao, ban nhất còn chưa thể gì, nữ sinh ban nhị xôn xao lên .

      Trong radio thông báo: "Mời nam sinh cao nhất tham gia chạy trăm mét đến điểm danh ở chỗ điểm danh, mời nam sinh cao nhất tham gia chạy trăm mét đến điểm danh ở chỗ điểm danh ."

      lát sau, truyền thanh tiếp tục thông báo nam sinh dự thi chạy trăm mét, "A114 Dương Trình B116 Chu Hiểu Phi B115 Trương Tinh A112 Lục Dao..."

      Lục Dao thi hạng mục nào, đám nữ sinh này so với sinh nhật của bố mẹ mình còn biết ràng hơn, lúc này loa thông báo lần, khán đài lập tức sôi trào .

      Đám nữ sinh vây quanh tại chỗ líu ríu thảo luận, "Lục Dao báo thi chạy trăm mét của nam à..."

      "Cậu ngày hôm qua vào diễn đàn à, bản đăng kí tham gia của ban truyền thông phải đăng tải lên rồi sao?"

      "Mình nhìn thấy, hôm qua mình chỉ vào blog thôi."

      "A a a là Lục Dao! muốn hỏi số di động của cậu ta!"

      "Cậu đừng nằm mơ nữa, nhìn thấy phía dưới nhiều nữ sinh đứng như vậy à, đều là xếp hàng xum xoe chờ cậu ta , đến phiên cậu sao?"

      "Cậu ta lớn lên đẹp trai nha... Hơn nữa nghe là quan nhị đại..."

      "Này cậu xem xem, đây phải là đội trưởng đội cổ động viên sao!Trời lạnh như thế này mà mặc bộ y phục như vật, lộ chân kìa , ta cố ý!"

      "Cậu giúp mình xem chút, Lục Dao có nhìn ta ! Nữ nhân gây rối giỏi nha!"

      "Cậu nhìn chút... Lục Dao... Lục Dao giống như nhìn bên này?"

      Lý Minh Châu bên cạnh mấy nữ sinh đột nhiên dừng động tác, hai người thẹn thùng đỏ mặt, "Cậu ta giống như nhìn bên này!"

      Lý Minh Châu hờ hững nhìn chằm chằm Lục Dao, Lục Dao đúng là ở chỗ khán đài phía nhìn hồi lâu, giống như tìm này nọ, cho đến khi ánh mắt của Lý Minh Châu và cậu ta giáp nhau, Lục Dao mắt sáng rực lên, như thêm vì sao trong mắt.

      Cậu ta xa như vậy có thể trông thấy được nhưng Lý Minh Châu bị cận thị , nhìn lắm, Lục Dao cũng đợi nhìn ràng, trực tiếp từ chỗ điểm danh tới.

      Nữ sinh bên cạnh hưng phấn đỏ mặt, tụ lại chỗ cuốn lại đầu tóc, cúi đầu dám ngẩng lên, nhưng ánh mắt lại vụng trộm nhìn Lục Dao lên.

      "Này, cậu có gì ăn ?"

      Lục Dao lên, lại chỉ tựa người vào lan can, có bước vào thính phòng, lời này rất ràng là hỏi Lý Minh Châu.

      Lục Dao nhìn Lý Minh Châu, lúc này mới phát Lý Minh Châu hôm nay mặc đồng phục trắng xanh của trường, mà mặc tây trang thẳng thớm, nút áo liên tục cài từ xuống, cấm dục mười phần.

      Lục Dao sững sờ hỏi, "Sao hôm nay cậu lại mặc đồ này?"

      "Đồ của đội hoa." Lý Minh Châu trực tiếp lấy đồ ăn vặt trong thùng ở lớp học, lấy quả quýt, ném cho Lục Dao.

      Lục Dao cười , "Tôi muốn ăn chocolate!"

      Lý Minh Châu nhíu mày, " cầu nhiều như thế làm gì, thích ăn ăn, ăn bỏ ."

      Lục Dao đột nhiên ném quả quýt cho Lý Minh Châu, dưới con mắt bao người, chống lan can nhảy vào, ngồi ở bên người , làm nũng .

      "Tôi muốn ăn quả bóc rồi , có vỏ ăn."

      "Tôi thấy cậu cũng muốn bị lột da." Lý Minh Châu thanh lãnh đạm.

      Lục Dao nghiêng chân, đếm xỉa người chung quanh quan sát, tùy hứng mười phần, "Tôi mặc kệ, cậu bóc cho tôi ăn."

      Lý Minh Châu hừ lạnh tiếng, miệng dù cay nghiệt đến mức nào nhưng trong tay lại cẩn thận lột bỏ vỏ quýt, thậm chí còn rất cẩn thận đem tơ quýt bên trong lấy .

      Lục Dao giương miệng chờ ăn, Lý Minh Châu ghét bỏ nhét từng múi đưa cậu ta, "Ăn nhanh lên, ăn xong liền cút ."

      Tác giả có lời muốn : ngày mai nhập thêm a! Vạn chữ rơi xuống ~

      Dao Dao có cái kỹ năng mới: Làm nũng

      Cuối cùng thông suốt , phát Lý tổng thích mềm thích cứng

      Ngày mai nội dung vở kịch có chút xấu hổ, chính là bé trai dậy sớm phát sinh số chuyện lúng túng... Mọi người hiểu được kkkk

      Dao Dao... Bị Lý tổng bắt gặp ...
      Xuxu2109, SiAm, huynhphuc94947 others thích bài này.

    5. hazjk

      hazjk New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      3
      :yoyo60::yoyo60:
      ゴクミン thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :