1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ phụ giả mang thai- Hòa Điền Nguyệt (Xuyên sách) [ 29/84]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 22 : Tên côn đồ ( phòng trộm thông tri)

      “Chị dâu”

      Hàn Thịnh Hạ vừa mở cửa nhìn thấy bóng người khom lưng góc chín mươi độ trước mặt.

      “Chuyện tối hôm qua là em thất lễ.”ngữ khí của Lạc Thanh tràn đầy chân thành,vừa ngẩng đầu nhìn Hàn Thịnh Hạ liền ngây ngẩn cả người.

      “Làm sao vậy?” Tiểu thanh mai sao lại nhìn chằm chằm cổ rời mắt như vậy?

      , có gì.” Nụ cười của Lạc Thanh nhìn qua vô cùng gượng ép, “Chắc vì chị dâu quá mức xinh đẹp, em ngắm tới ngây người.”

      Xinh đẹp ngắm cổ làm gì vậy? Hàn Thịnh Hạ cũng suy nghĩ nhiều, mời Lạc Thanh vào nhà.

      “Đến là được rồi sao còn phải mang theo lễ vật? ăn cơm chưa?”

      “Em ăn rồi, là quầy rầy chị ăn cơm sao?”

      Hàn Thịnh Hạ cũng cảm thấy có chút lúng túng, trước giờ đều ở mình, cũng chưa từng thực tiếp khách tới nhà bao giờ.

      sao, chị ăn xong rồi.” Đứng dậy rót cho Lạc Thanh chén nước “ Lâm Thanh tới bệnh viện rồi.”

      Lạc Thanh dường như bị câu của Hàn Thịnh Hạ dọa sợ,vội vàng giải thích

      , phải vậy, em biết Lâm đại ca đến bệnh viện nên mới tới đây. Sợ chị dâu ở nhà mình nhàm chán”

      Hàn Thịnh Hạ ngờ chỉ là thuận miệng nhắc tới vậy mà dẫn tới phản ứng lớn như vậy.

      Từ tiểu thuyết liền biết, tiểu muội Lạc Thanh tình tình mềm mại, tâm hồn cũng xấu, từ yên lặng thầm sau đó cũng chỉ có thể yên lặng chúc phúc, hy vọng ở bên Lâm Thanh, chỉ hy vọng hạnh phúc.

      Tính cách cao thượng tốt đẹp như vậy biết tìm ở đâu trong cuộc sống đại, khiến người ta thể thích, cho nên luôn hiểu tại sao Lâm Thanh đối với tiểu muội thanh mai trúc mã này trước sau như lạnh lùng,thờ ơ..

      “Kỳ ” giọng Lạc Thanh mười phần thành khẩn “Tối hôm qua về nhà, trong lòng em vãn luôn lo sợ biểu của em có thể khiến chị hiểu lầm Lâm đại ca. bọn em chút tình cảm cũng có, tù đến lớn cũng chưa chuyện với nhau quá mười câu.”

      “Hả?” Hàn Thịnh Hạ hề nghi ngờ lời Lạc Thanh,nhưng cũng hiểu vì sao cái gì thầm mười năm có lẻ mà chuyện quá mười câu? Tình kỳ quái à nha

      Sau hối tán ngẫu, hai người bọn họ từ thơ từ ca phú vòng về lý tưởng cuộc sống chạy qua mỹ phẩm, quần áo cứ như vậy nảy sinh tình cảm hữu nghị hận thể gặp nhau sớm hơn.

      “Em dự định sau khi tham dự hôn lễ của hai người ở lại đế đô, muốn vì tương lai của bản thân đấu tranh lần.” Từ bộ dáng khép nép, e dè ban đầu bây giờ đối với Hàn Thịnh Hạ, Lạc Thanh có thể thoải mái chuyện.

      Nếu là người khác, Hàn Thịnh Hạ cần suy nghĩ nhất định cổ vũ khích lệ ngừng, chính cũng chuẩn bị nỗ lự trở thành người ưu tú. Nhưng biết trước, trong tiểu thuyết có viết qua, Lạc Thanh đến đế đô cuộc sống khống dễ chịu gì, đến cuối cùng còn vô cùng bất hạnh.

      Do dự hồi lâu, Hàn Thịnh Hạ mới uyển chuyển mở lời: “Thực ra cuộc sống ở đế đô rất khó khăn, tiên lương của em ở thị trấn đủ thánh tiền thuê nhà ở đế đô.”

      Lạc Thanh bị ảnh hưởng bởi lời của Hàn Thịnh Hạ , những câu như vậy nghe quá nhiều “Em luôn tin tưởng chân cứng đá mềm. Em sợ phải chịu khổ, em muốn tương lai có thêm nhiều hơn lựa chọn.”

      “Em hy vọng đến khi có con , em có thể cho bé con những thứ tốt nhất. Hy vọng con bé nắm chắc được số phận của mình, gặp người thích hợp có thể dũng cảm theo đuổi, thay vì trốn trong góc phòng tự nhủ bản thân xứng đáng.”

      Hàn Thịnh Hạ lặng lẽ nhìn Lạc thanh mềm mại nhưng lộ ra bền bỉ kiên cường.

      Khi nãy chuyện vô cùng ăn ý còn tưởng hai người bọn họ là cùng thế giới, tại lại phát ra cho dù có cùng thế giới tư tưởng vẫn có chênh lệch.

      Lạc Thanh còn chưa kết hôn vì tương lai của bé con mà phấn đấu, còn chờ đế hki mang thai mới cảm thán đồ dùng trẻ con đắt đỏ, trước giờ Hàn Thịnh Hạ luôn sống tùy ý chưa từng nghĩ tới tương lai.

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy dù them Lâm Thanh học tập cũng nên bỏ qua cơ hội hướng đến người khác học hỏi, tại Lạc Thanh cũng cho bài học lớn.

      “Chị chuẩn bị mở cửa hàng bán hoa quả ở đế đô, nếu có hứng thú có thể cùng đầu tư.” Như vậy có lẽ giúp Lạc Thanh tránh được hồi bi kịch phía sau.

      “Vậy em suy nghĩ” Lạc Thanh điềm đạm cười, nhìn ra bộ dáng quyết tâm tranh đấu vừa rồi “Chị dâu có muốn ra ngoài dạo ? Em muốn mua chút đồ, so với đế đô nơi này của bọn em cũng được xem là đầy đủ.”

      “Được, vừa đúng lúc chị cảm thấy phong cảnh nơi này đẹp”

      Thấy Hàn Thịnh Hạ chuẩn bị bước ra cửa, Lạc Thanh bộ dáng ngượng ngùng nhắc nhở: “Chị dâu...có hay muốn quàng chiếc khăn lụa?”

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy vô cùng khó hiểu “Trời nóng như vậy cần quàng khăn làm gì?”

      cổ...” Mặt Lạc Thanh đỏ bừng “Chị xem...”

      Xem xem, tiểu thanh mai ngượng ngùng cái gì?

      “Chắc là muỗi đốt” Hàn Thịnh Hạ nhìn tiểu đào cổ lẩm bẩm “ đúng, hẳn là bị sâu bò, còn bò đến xinh đẹp nha!”

      “...” Lạc Thanh biểu tình cứng đờ “Là rất xinh đẹp...”

      “Em biết loại sâu này sao? Có độc ? Hay là bệnh viện khám chút?”

      Trước đây Hàn Thịnh Hạ cũng từng bị sâu bò qua, cũng chỉ là mẩn đỏ có đôi khi sưng lên vừa đau vừa ngứa, nhưng loại này những đau ngứa chỉ hơi tím lại

      Nếu là trước kia, dù có bị sưng đến thể gặp người cũng muốn tới bệnh viện, nhưng tại mang thai chuyện gì cũng phải suy xét tới bảo bảo.

      cần,loại sâu này... có độc.”

      “Vẫn là bệnh viện khám chút” thuận tiện kiểm tra bảo bảo chút.

      “Đừng,ngàn vạn lần đừng” Lạc Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng “Cái này, chờ lát nữa Lâm đại ca về, xem ý như thế nào .”

      Hàn Thịnh Hạ ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, Lâm Thanh quý bảo bảo như vậy nhất định mặc kệ.

      Cuối cùng, Hàn Thịnh Hạ vẫn nghe theo Lạc Thanh dán băng cá nhân lên cổ mới ra cửa.

      Dạo phố cả buổi chính là Hàn Thịnh Hạ theo bồi Lạc Thanh mua đồ, điều kiện gia đình của Lạc Thanh khá giả, mua thứ gì cũng phải tính toán tỉ mỉ, điểm này rất giống với Hàn Thịnh Hạ, quá trình dạo phố cũng vô cùng ăn ý.

      Từ trong cửa hàng quần áo ra, Hàn Thịnh Hạ lơ đãng liếc liền thấy cửa hàng bán đồ trẻ em, thể dừng lại.

      Giữ lấy Lạc Thanh: “Cái kia, hay là chúng ta vào cửa hàng bán đồ trẻ em nhìn chút? Thêm kiến thức sau này làm mẹ?”

      Lạc Thanh cũng nghĩ nhiều liền đáp ứng.

      Hàn Thịnh Hạ vừa bước vào cửa hàng giống như biến thành người khác. Đôi mắt sáng lấp lánh so với đèn pin khác là bao nhìn các loại đồ vật bày biện trong cửa hàng

      “Bộ quần áo này đáng

      “Đôi giày này sao lại như vậy chứ” đặt trong lòng bàn tay nhìn ngắm, ngây ngô cười.

      “Đây là cái gì vậy? Dùng như thế nào?”

      Lạc Thanh nhìn phong cách biến đổi thần tốc của Hàn Thịnh Hạ, trợn mắt há mồm “Chị dâu, chị...”

      “Chị dâu hẳn sắp làm mẹ.” người phụ nữ đẩy xe nôi giáu được vẻ quý khí tới,cười.

      , chỉ là thích trẻ con thôi” Hàn Thịnh Hạ xong cũng nhìn phản ứng của người phụ nữ, hai mắt thẳng tắp nhìn bé con nằm trong xe nôi.

      Người phụ nữ bộ dáng muốn vạch trần, chỉ cười : “Đây là bé con nhà tôi, tiểu nữ nhi mới chỉ hơn tuổi mà nghịch ngợm khác gì tiểu ma vương.”

      Khẩu khí hề có chút gì là than thở, tràn đầy vui vẻ, kiêu ngạo.

      Hàn Thịnh Hạ cũng nghe vào lời của người phụ nữ, chỉ si ngốc nhéo nhéo đôi chân bé con, trắng trẻo bụ bẫm giống cái bánh bao , tiểu gia hỏa có chút bất mãn mà đá đá chân!

      “Bé con khỏe mạnh!”

      Hàn Thịnh Hạ vừa nhéo nhéo chân bánh bao mũm mĩm vừa nhìn ngắm bé con.

      Đôi mắt sạch trong trẻo cũng nhìn giống như nghiêm túc nghĩ ngợi , Hàn Thịnh Hạ cảm giác đáy lòng mềm nhũn.

      “A,a” tiểu gia hỏa kia vừa đá chân vừa a a cười toe toét.

      Hàn Thịnh Hạ nở nụ cười, trong lòng có cảm giác như tiểu bảo bảo gọi “mẹ”

      Lạc Thanh nhìn biểu tình của Hàn Thịnh Hạ cảm thấy có điểm gì đó kỳ quái .

      Hai người ở trong cửa hàng đồ dùng trẻ con hàn huyên với hai mẹ con lúc, đến khi ra ngoài hơi muộn. Hàn Thịnh Hạ từ trong cửa hàng ra tươi cười mặt vẫn chưa tiêu tan.

      “Chị dâu” Lạc Thanh nhịn được dò hỏi “Chị mang thai sao?”

      phải” hề do dự trả lời, trước đó cùng Lâm Thanh thống nhất qua, hai người cho người khác biết chuyện tiểu bảo bảo trước khi kết hôn “Chị chỉ là thích trẻ con thôi”

      ra là vậy!” Lạc Thanh giống như rất tin lời , sau đó nỏi: “Hình như hơi muộn rồi, có cần gọi cho Lâm đại ca báo tiếng ?”

      “Chị mang di động, Thanh Thanh em có di động cho chị mượn !”

      “Em... có số của Lâm đại ca”

      Hàn Thịnh Hạ cả người cứng đờ, sau đó trấn định lôi kéo Lạc Thanh “Vậy chúng ta mau chóng trở về thôi.”

      đợi Lạc Thanh trả lời, Hàn Thịnh Hạ trực tiếp lôi người về phía trạm xe điện.

      Nơi bọn họ mua sắm cách khu nhà của Lâm Thanh khoảng tiếng đồng hồ xe.

      đường về nhà,Hàn Thịnh Hạ vừa sợ hãi lại vừa ảo não, cũng săp trở thành người có gia đình rồi, vậy mà thói quen sinh hoạt vẫn thể thay đổi được. phải mau chóng thích ứng được trong vận mệnh của mình bây giờ xuất thêm nam nhân bá đạo.

      Vừa đến tiểu khu, bọn họ nghe thấy giọng nam nhân tùy tiện:

      “Thanh Thanh?”

      Lạc Thanh cả người cứng đờ, chạy nhanh đẩy Hàn Thịnh Hạ “ Chị dâu mau

      “Muốn chạy đâu?” nam nhân gầy tong teo dáng vẻ lưu manh mau chóng chặn trước mặt bọn họ, đôi mắt kiêng dè nhìn chằm chằm vào Hàn Thịnh Hạ .

      Lạc Thanh mau chóng chắn trước Hàn Thịnh Hạ ,che chở cho , lạnh lùng : “Dương Tuấn, người phải biết tôn trọng , đây là bà xã của Lâm đại ca”

      Nam nhân lưu manh kia kiêng nể sờ sờ cằm Lạc Thanh, dương quái khí : “Lão tử có điểm nào tôn trọng sao?”

      Hàn Thịnh Hạ nhìn thấy Lạc Thanh bị cái tên nam nhân hề đứng đắn kia sờ soạng, vô cùng tức giận.

      “Có chuyện gì mau , đừng động tay động chân!”

      “Bà xã của Lâm Thanh? Nằm mơ !” Tên côn đồ ngừng dùng ánh mắt đê tiện quét dưới người Hàn Thịnh Hạ

      Hàn Thịnh Hạ kiếp trước sống ở xóm nghèo, đối với loại côn đồ trêu ghẹo nữ sinh này còn xa lạ gì, nhưng mà bản thân bị đùa giỡn cũng là lần đầu tiên, cảm giác tốt chút nào.

      “Tôi có việc gấp, nếu tránh ra đừng trách tôi khách khí” Hàn Thịnh Hạ bày ra bộ dáng nữ lưu manh kiếp trước thành thạo, mặt cảm xúc nhìn thẳng tên Dương Tuấn

      Kết quả ta cười đến càng ngày càng lớn “ khách khí? Liền xem làm sao để khách khí nha?”

      chưa kịp xong đầu gối bị Hàn Thịnh Hạ đạp cước, cả người lung lay đứng vững.

      “Thanh Thanh, qua bên đứng , tên này để chị giải quyết”


      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Tác giả có lời muốn

      Tuy rằng toàn văn có cảm giác nữ chính đặc biệt ngu ngốc, nhưng ta kỳ cảm thấy nàng phải đặc biệt ngu ngốc, chỉ là tương đối dễ lừa, có loại người có thuộc tính chính là nhịn được lừa nàng

      Kỳ ta cảm thấy người đại có rất nhiều điều học được từ mạng

      Nhưng có tồn tại những người, thích lên mạng nên cái gì cũng biết. Cái này ở số khu vực xa xôi lại càng phổ biến. Thậm chí có loại người biết kem chống nắng là cái gì. Chính ta cũng là người thích lên mạng, rất nhiều từ như “Aí đậu”, “B trạm”, “Song khiết”,”cp” cũng đều là lên đại học mới biết được, bởi vì những từ đó nếu lên mạng kì thể nào biết.
      Pe Mick, Nạc Nạc, Kimchiii15 others thích bài này.

    2. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 23 : Dạy tôi vẽ hoa đào

      sau khi đánh ngã được tên lưu manh, trong lòng Hàn Thịnh Hạ dâng lên cảm giác vô cùng chính nghĩa: từ lúc xuyên tới đây bản thân luôn duy trì hình tượng cao lãnh người khác chớ tới gần, lâu được đánh nhau, tay chân cũng cảm thấy ngứa ngáy.

      đúng, sao tự nhiên lại có cảm giác ớn lạnh thế nhỉ?

      “Rất lợi hại!” giọng từ phía sau vang lên nghe ra chút cảm xúc nào.

      Lời “khen tặng” của Lâm Thanh làm tiểu tâm can của Hàn Thịnh Hạ run rẩy: “Tôi, tôi...”

      Nên gì bây giờ?

      Cuối cùng Hàn Thịnh Hạ chỉ thốt ra câu: “Tôi từng luyện”

      Như thế nào cái người này chút tự giác cũng có? Trong lời còn mang theo ba phần kiêu ngạo như vậy?

      Lâm Thanh lạnh lùng liếc cái, sau đó xoay người về nhà.

      Hàn Thịnh Hạ yên lặng đuổi theo sau, lén lút ra dấu hiệu gặp lại sau với Lạc Thanh.

      Vào nhà, Lâm Thanh im lặng ngồi giường gì, khí thập phần xấu hổ.

      Hàn Thịnh Hạ chịu nổi loại khí quỷ dị này,chủ động mở miệng đánh vỡ im lặng:

      nấu cơm sao?”

      Lâm Thanh tức giận đến bật cười.

      Hàn Thịnh Hạ nuốt nước miếng nhận sai: “Tôi sai rồi”

      “Lại đây”

      Nhích dần nhích dần chút tới phía người nào đó.

      Đột nhiên bị kéo cái, cả người Hàn Thịnh Hạ liền rơi vào tư thế nữ nam dưới, cả người nằm sấp trong ngực Lâm Thanh , bộ ngực bị đè ép bởi đống cơ bắp.

      Hàn Thịnh Hạ còn cảm thàn tư thế này ngượng ngùng nha, đột nhiên “Bang” tiếng, mông bị nam nhân ra tay đánh xuống.

      Trong chốc lát, xấu hổ, ngượng ngùng. Áy náy đều bay sạch “ dựa vào vào cái gì mà đánh tôi!”

      “Chỉ bằng tôi là lão công của em!” (lão công= ông xã). Dứt lời Lâm Thanh lại hạ tay bang tiếng nữa, lần này hơn, cảm giác tay, ừm tệ!

      ...!!!” khuôn mặt Hàn Thịnh Hạ đỏ bừng, cả người nhìn giống quả ớt : “Tôi liều mạng với !”

      dám động thủ đánh , Hàn Thịnh Hạ hung hăng cắn vai Lâm Thanh, cắn mạnh.

      “Đau...” Lâm Thanh hít hà hơi, nữ nhân này là, cắn cũng đau!

      Xoay người cái đem đặt dưới thân: “Muốn tạo phản? Hửm?”

      “Lão nương liền tạo phản!” tia sợ hãi, Hàn Thịnh Hạ dùng hết sức giãy giụa, muốn đè Lâm Thanh xuống dưới lần nữa, đáng tiếc sức lực của thân thể này quá yếu, đấu lại !

      Có thể vì trận đánh nhau ban nãy gợi lên khí huyết cho Hàn Thịnh Hạ cũng có thể đơn giản là vì khó thở, Hàn Thịnh Hạ nóng đầu lên, hướng 1 quyền tới mặt nam nhân.

      Đáng tiếc quyền pháp lại bị người nào đó dễ dàng hóa giải, tay cũng thuận thế bị nắm lấy. chút do dự tay còn lại cũng xông lên tấn công, lại dễ dàng bị bắt được.

      Hai tay bị nắm, Hàn Thịnh Hạ chút do dự dùng thiết đầu công tấn công Lâm Thanh, ai ngờ tính toán sai sót chút, trán đụng phải cằm của đau đến muốn hôn mê ngay lập tức.

      ngốc!” Lâm Thanh giọng than câu, buông tay ra cẩn thận xem xét cái trán.

      Kết quả, nữ nhân kia nhân cơ hội liền xoay người đem đè dưới thân, vô cùng khí phách: “Tiểu dạng, cho rằng tôi dễ bắt nạt?”

      (Tiểu dạng: Dùng để gọi chàng trai với ý khinh thường)

      ra, đầu bây giờ vẫn còn cảm thấy choáng váng, nhưng khí thế tuyệt đối thể yếu được!

      Lâm Thanh nhìn , cũng phản bác lại lời , ôm người nào đó đứng dậy, lòng bàn tay ấm áp xoa xoa cái trán đỏ mảng: “Còn đau ?”

      Hàn Thịnh Hạ trước là người ăn mềm ăn cứng, nghe được giọng bình tĩnh ôn nhuận của Lâm Thanh dần bình tĩnh lại, vừa nãy quá mức nóng nảy rồi!

      Cảm nhận được động tác ôn nhu trán mình, lại nhìn gượng mặt gần trong gang tấc, há miệng thở dốc, cái gì cũng nên lời.

      có lẽ khi áy náy lên đến mức độ nhất định, con người ta có cách nào ra lời xin lỗi.

      Lâm Thanh nhìn bộ dáng rối rắm của Hàn Thịnh Hạ , lại nhìn đến vết ửng đỏ trán, cơn giận cũng còn, chỉ dùng giọng cảnh báo với : “Về sau cho phép liều lĩnh, quý bản thân như vậy!”

      Hàn Thịnh Hạ ngay từ khi còn đánh nhau, lúc đầu bị ăn ít trận đòn từ người khác, bị đánh thảm như vậy dần dần học được các kĩ năng phòng thân. Lúc đó nghĩ dù sao đánh nhau bản thân cũng bị thương, chi bằng nghĩ cách để làm đối phương bị thương càng nhiều phải càng tốt sao?

      Đánh người khách bị thương tám phần, bản thân bị thương 10 phần Hàn Thịnh Hạ trải qua nhiều, người khác thấy liều mạng như vậy cũng dám đến tìm đánh nhau nữa.

      biết tại sao, bản thân hề tức giận, cũng muốn giọng với Lâm Thanh : “Dù sao bảo bảo cũng có việc gì.”

      Tầm mắt Lâm Thanh dừng người hồi lâu, sau đó duỗi tay nhàng xoa bụng, giọng bất đắc dĩ giấu chút mật ngọt: “Đến cả dấm chua của bảo bảo cũng muốn ăn!”

      “Tôi mới ghen!” Hàn Thịnh Hạ lập tức phản bắc.

      Chỉ là sợ Lâm Thanh vì quan tâm đến bảo bảo mà lo lắng nên muốn nhắc nhở chút thôi mà!

      Khóe môi Lâm Thanh khẽ nhếch: “Ừ, ghen!”

      “...” Vốn dĩ là ghen mà, sao có cảm giác giống như hoa ngôn xảo ngữ chịu thừa nhận vậy?

      “Về sau cũng được đánh mông tôi nữa!” Nghĩ đến lại cảm thấy tức giận!

      Lâm Thanh tiếp tực xoa xoa trán Hàn Thịnh Hạ lên tiếng, đồng ý cũng chẳng cự tuyệt.

      “Này” Hàn Thịnh Hạ bị xoa xoa đến vô cùng ngượng ngùng, “Cằm còn đau ? Còn bả vai nữa?”

      Lâm Thanh vẫn duy trì im lặng như cũ, chăm chú xoa đến khi trán tiêu heets vệt đỏ mới dừng tay, kéo cái người nào đó vào trong ngực:
      “Đầu tiên, hôm nay đâu ? Sao ra ngoài mà chịu gọi điện cho tôi?”

      “Tôi dạo phố cùng Thanh Thanh, nhìn thấy cửa hàng đồ dùng trẻ con nên vào xem quên mất thời gian.”

      “Trước đây, tôi có thói quen ra ngoài báo với người khác, sau này nhất định sửa.”

      “Sao lại đánh nhau?”

      “Là tên lưu manh kia đùa giỡn tôi và Thanh Thanh, tôi liền tiện tay cho ta bài học!”

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy việc này vô cùng hợp lý, nam nhân nào đó lại :

      “Về sau cho phép đánh nhau!”

      Hàn Thịnh Hạ muốn phản bác, đôi tay nam nhân vòng qua éo , tựa cằm vào vai :

      “Thấy ai vừa mắt với tôi, tôi giúp em đánh, em chỉ cần đứng nhìn là được rồi!”

      Giọng Lâm Thanh tràn đầy ôn nhu, đáng tiếc nữ nhân đầu gỗ thần kinh thô nào đó chút cũng thấy cảm động:

      “Nhưng tôi thấy tự mình đánh mới hả giận!”

      Nam nhân phía sau có chút cứng đờ, Hàn Thịnh Hạ nhanh chóng sửa miệng: “Về sau có ở bên cạnh, tôi tuyệt đối nhúng tay vào, chỉ xem đánh!”

      Nam nhân phía sau đáp lại, Hàn Thịnh Hạ chỉ thấy cổ mình bị vuốt ve.

      “Đúng rồi” thiếu chút nữa quên mất “Cổ tôi bị sâu bò, vỗn định ghé qua bệnh viện xem thử, Thanh Thanh bảo tôi chờ về hỏi ý kiến chút.”

      Lâm Thanh nhàng gỡ chiếc băng cá nhân ra “ hết”

      “Vậy chắc có việc gì ? Tôi cũng thấy có vấn đề gì, đau ngứa nhìn cũng đẹp, Thanh Thanh bảo tôi phải dán băng cá nhân.”

      phải sâu bò, cái này là tôi làm.” Ngón tay thon dài nhàng vỗ về chơi đùa làm cho tai Hàn Thịnh Hạ đỏ hồng lên, môi mỏng ghé vào tai , am thanh mang theo dụ dỗ: “Có muốn học ?”

      “Học cái này làm gì?” Hàn Thịnh Hạ cảm thấy có chút được tự nhiên, tai đụng phải môi , cả người cứng đờ dám động đậy.

      “Sao tự làm cho mình cái như vậy?”

      Kỳ trong lòng Hàn Thịnh Hạ bát quái: nghĩ tới Lâm Thanh bộ dáng đứng đắn như vậy lại là người cái đẹp nha!

      Từ , Hàn Thịnh Hạ chút hứng thú với đồ trang điểm cũng có, cho nên đối với tiểu đào cổ cũng có gì thích thú.

      “Tôi muốn em làm giúp tôi!” Bàn tay vô thức tiến đến eo Hàn Thịnh Hạ vuốt ve, chờ đến khi phát ra, Lâm Thanh cũng có chút sửng sốt với bản thân.

      Mà Hàn Thịnh Hạ trong lòng suy nghĩ đâu còn để ý đến xung quanh: kỳ lạ! Sao lại có cảm giác Lâm Thanh giống như làm nũng vậy? Chắc chắn là ảo giác rồi!

      Nhịn được quay đầu lại nhìn Lâm Thanh , chỉ thấy biểu tình nghiêm túc, ảnh mắt đạm mạc, Hàn Thịnh Hạ cảm thấy mình chắc chắn bị ảo giác rồi.

      “Vậy dạy tôi chút, nhanh lên phải tiết kiệm thời gian...A...”

      Ngay sau đó, trận nghiêng trời lệch đất, bị Lâm Thanh đè dưới thân

      muốn làm...”

      Hai từ “Cái gì” chưa kịp thoát ra khỏi miệng Hàn Thịnh Hạ bị Lâm Thanh nuốt trong miệng.

      Hô hấp nóng rực ập vào mặt, môi kề môi, nhàng ma sát, trằn trọc co xát.

      Hàn Thịnh Hạ hai tay chống lên ngực , liều mạng giãy giụa. Nam nhân sau khi hôn đủ mới chịu buông tha , Hàn Thịnh Hạ trực tiếp bang cái tát rơi thẳng mắt Lâm Thanh.

      khí vô cùng yên tĩnh, giống như tiếng “Bang” kia còn vang vọng trong gian.

      Hàn Thịnh Hạ tim như ngừng đập, đầu óc cũng mơ hồ chỉ nghe thấy chính mình :

      “Vừa nãy tôi thấy mặt hình như có con muỗi...”

      “Mami” Tiểu Cầu Cầu nỡ nhìn vào thực tại “ thể bởi vì mami ngốc mà cho rằng cả thế giới cũng ngốc giống người được

      Hàn Thịnh Hạ để ý đến nó, nghiêm túc nhìn Lâm Thanh bổ sung: “ đấy!”

      “Vậy nó chết chưa?” mặt lạnh, giọng cũng lạnh theo, “Có muốn đập lại lần nữa ?”

      Hàn Thịnh Hạ nuốt nước miếng, trong lòng vận dụng đầu óc nghĩ phương án bổ sung: “Da mặt rất co giãn nha!”

      Im lặng.

      Tiểu Lang suýt nữa cười thành tiếng, co giãn vậy có muốn đánh thêm cái ?

      Hàn Thịnh Hạ run rẩy: “Tôi, tôi xoa cho ?”

      “Ừ” thuận tiện đem mặt lại gần Hàn Thịnh Hạ .

      “...” có thể vừa nãy chỉ là thuận miệng được ?

      Run rẩy xoa xoa, lại xoa xoa, đúng là co giãn !

      Mải mê suy nghĩ, vô thức nhéo nhéo chỗ này chút, nắn nắn chỗ kia chút. Đến khi ý thức được, tay Hàn Thịnh Hạ càng run đến lợi hại

      Nam nhân nhìn gì, mắt sâu thấy đáy.

      Tiểu Cầu Cầu trong lòng cổ vũ: “Mami đừng sợ, Lâm ba ba thực thiện lương nha, baba nhất định tha thứ!”

      “Tôi tôi tôi...” tôi nửa ngày đột nhiên Hàn Thịnh Hạ đúng lý hợp tình “Là giở trò lưu manh với tôi trước!”

      Ngược lại với vẻ hùng hổ dọa người của Hàn Thịnh Hạ, Lâm Thanh bình tĩnh : “em là lão bà của tôi!”

      Thiếu chút nữa buột miệng “ tại phải” may mà kịp thu lại, đành sang chuyện khác:

      phải muốn dạy tôi làm tiểu đào sao?”
      Last edited: 23/4/19
      Pe Mick, buithuyngan, garan260213 others thích bài này.

    3. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 24: Giống nhau như đúc

      Lâm Thanh xoay người đổi thành tư thế nam nữ dưới tiêu chuẩn, đem Hàn Thịnh Hạ giam trong lồng ngực, giọng trầm ấm giàu từ tính: “Lại đây làm cho tôi cái!”

      “Hả?” Hàn Thịnh Hạ chống tay lên ngực , “ còn chưa dạy tôi mà?”

      “Dạy” Bàn tay đứng đắn dao động cổ, “Em cũng đâu nghiêm túc học!”

      Hàn Thịnh Hạ bất mãn bắt lấy bàn tay xấu xa kia, đúng lý hợp tình phản bác: “Là chịu dạy mới đúng!”

      Bỗng chốc trong đầu xẹt qua ý nghĩ, từ trong lòng Lâm Thanh bò dậy, vào nhà tắm soi gương.

      Nhìn cổ mình có môt tiểu đào nở rộ, vỗ vỗ chút, nuốt nuốt nước miếng.

      Khó trách Lạc Thanh Thanh vừa vào cửa nhìn chằm chằm vào cổ ! Khó trách nhìn cong lại ngượng ngùng như vậy! Khó trách muốn dán băng keo cá nhân trước khi ra ngoài! ra cái này là do...do hôn mà thành! Ai đó làm ơn hãy nhét vào cái lỗ nào xấu hổ chết mất!

      “Có muốn tôi dạy lại hay ?” Nam nhân biết từ khi nào dựa vào cửa phòng tắm ung dung nhìn .

      Cả người Hàn Thịnh Hạ cứng đờ, xoay người nhìn , ràng ngũ quan như đao khắc, đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt, dáng người săn chắc, khí chất vững như thạch bàn, tổng thể tất cả biết vì sao lại làm cho có cảm giác vô lại?

      ... cần!” cảm thấy bản thân cần lúng túng như vậy, nâng điệu, khuôn mặt ngạo kiều “Tôi cần!”

      Nam nhân lạnh nhạt nhìn lên tiếng.

      “Tôi đói bụng.” Từ lúc về đến giờ cũng chưa có gì bỏ vào bụng, da bụng với da lưng sắp hợp nhất luôn rồi!

      Lâm Thanh thu lại tầm mắt xoay người nấu cơm.

      Hàn Thịnh Hạ biết nên làm gì, ngơ ngác nhìn động tác thành thạo, đâu vào đấy của Lâm Thanh, lại cảm thấy bực bột trong lòng.

      Đến tận lúc ăn cơm, hai ngươi vẫn với nhau câu nào, trong lòng Hàn Thịnh Hạ vô cùng rầu rĩ, bên nghĩ “Nam nhân này sao lại mọn như vậy? Còn cố ý lạnh lùng với ”, bên khó chịu mà biết nguyên nhân.

      Sau khi ăn xong, Lâm Thanh tắm rửa, Hàn Thịnh Hạ nằm lăn lộn giường.

      Trong lòng khó chịu đành tâm với Tiểu Cầu Cầu “

      “Có phải ta làm gì sai ?”

      Tiểu Cầu Cầu gì.

      Lần đầu tiên trong đời, cảm thấy sợ im lặng.

      Kiếp trước bao nhiêu năm sống mình, làm bạn với im lặng, vậy mà tại chút im lặng cảm thấy bất an?

      Cũng phải hoàn toàn im lặng, mơ hồ vẫn có thể nghe được tiếng nước tí tách rơi trong nhà tắm.

      Chờ đến khi tiếng nước ngừng lại, sau đó là tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, Hàn Thịnh Hạ nhịn được ngồi dậy ra khỏi phòng ngủ. Lẳng lặng nhìn nam nhân đến căn phòng khác bắt đầu trải giường chiếu, yết hầu giống như bị nghẹn lại, nên lời.

      Yên lặng tắm rửa, chờ đến khi tắm xong ra lại phát căn phòng ban nãy Lâm Thanh trải giường chiếu cửa đóng chặt. mình trở về phòng, Hàn Thịnh Hạ cảm thấy ngực như có gì đó đè nén,vô cùng khó chịu.

      “Tiểu Cầu Cầu , ngươi cái gì đó

      có tiếng đáp lại.

      Vùi đầu trong gối, chút tiếng động cũng có, sợ hãi trong lòng giờ phút này dâng lên càng nhiều.

      , chuyện lần này người sai chính là , ra cửa cũng với tiếng, lúc về muộn như vậy, chắc hẳn Lâm Thanh vô cùng lo lắng, vội tìm nên mới nấu cơm.

      Sau đó lại cùng tên kia đánh nhau, mang thai mà chút tự giác của thai phụ cũng có, vạn nhất đánh nhau bị thương bảo bảo...hậu quả dám nghĩ tới, Lâm Thanh nhìn thấy đánh nhau cảm thấy như thế nào?

      Vậy mà sai lại càng thêm quá đáng, đến khi về nhà cũng mở miệng câu xin lỗi, câu đầu tiên thốt ra lại hỏi sao lại nấu cơm.

      Chắc chắn Lâm Thanh lúc đấy vô cùng tức giận mới ra tay đánh như vậy, ra tay đánh chút cũng cảm thấy đau vậy mà Hàn Thịnh Hạ còn cắn, lấy đầu đập người ta. Đập đau Lâm Thanh lại còn để đến quan tâm xem mình có bị đau .

      Hàn Thịnh Hạ chính là sai còn chơi xấu!

      Ôm chăn lật qua lật lại hồi lâu vẫn ngủ được.

      Dù thế nào cưỡng hôn chính là Lâm Thanh sai nha!

      Lại tiếp tục lăn lộn vài vòng, tự cuốn mình thành quả cầu. Nhưng dù sao Lâm Thanh cũng là nam nhân cao ngạo như vậy, khẳng định chưa bao giờ bị đánh vào mặt ?

      còn chịu hối cải, chuyện này có gì để kiêu ngạo? Chỉ vì là thai phụ sao?

      Trong lòng bối rối vô cùng khó chịu, giống như có gì đó từ ngực tràn lên khóe mắt, nóng ẩm cay cay.

      Ở kiếp trước, Hàn Thịnh Hạ chính là toàn thân là khuyết điểm, sợ trời sợ đất. Dù sao tất cả mọi người đều nghiễm nhiên cho rằng đứa trẻ mồ côi, tự nhiên có gia giáo, bị mọi người sỉ nhục, bị chán ghét cũng là xứng đáng, thậm chí ngay cả bản thân đôi khi cũng cảm thấy như vậy là đương nhiên.

      “Cùng ta đánh nhau làm gì, loại người như vậy đáng sống đời!”

      “Cùng ta so đo làm gì, ta biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào đâu!”

      Trước kia, vốn cảm thấy có gì, biết xấu hổ biết xấu hổ , dù sao vẫn sống tốt, giống như cây cỏ dại ven đường ai để ý nhưng vẫn sinh trưởng mạnh mẽ.

      Sau khi xuyên đến nơi này, gia đình, ai biết quá khứ trải qua, tự nhiên cũng ai cảm thấy hiểu chuyện nên chán ghét, Hàn Thịnh Hạ muốn trở thành người khiến cho mọi người thích, người có giá trị, sống cuộc đời có ý nghĩa.

      có phải hay những chuyện trải qua trước đây sớm khắc vào trong xương cốt, vẫn giống như trước đây là nha đầu có gia giáo, vẫn bị chán ghét như cũ?

      Gắt gao chôn chặt trong chăn, dám hô hấp: Có phải dù thế nào cũng trốn thoát khỏi số phận? Có phải ngay từ khi sinh ra thượng đế an bài sô phận như vậy?

      Bảo bảo của ra sao bây giờ? giống như mẹ của bé có cuộc đời thất bại sao?

      Đứng dậy đến căn phòng bên cạnh, lặng lẽ mở cửa, trong phòng bật điện nhưng biết Lâm Thanh chưa ngủ.

      cẩn thận sờ lên giường, chưa kịp thực kế hoạch của mình, nghe thấy giọng lạnh nhạt của nam nhân:

      “Tránh ra, tôi có thói quen thích sạch .”

      Mặt Hàn Thịnh Hạ trong thoáng chốc trắng bệch, cả người khẽ run nhè , yết hầu như như bị chặn lại.

      Nhè sờ tay lên bụng, phút chốc kiên định bò lên người Lâm Thanh, môi dán lên cổ hết hôn lại hút.

      Lâm Thanh giống như khúc gỗ hề phản ứng, trừng mắt cũng đẩy ra.

      lúc đó Lâm Thanh vô cùng tức giận, từ sau khi nữ nhân kia vứt bỏ hai cha con bỏ , đây là lần đầu tiên Lâm Thanh tức giận như vậy.

      Từ bệnh viện trở về, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, gọi điện thoại phát để quên ở nhà, lần đầu tiên Lâm Thanh cảm nhận được tư vị hoảng hốt, lo lắng.

      Tiểu khu của công nhân mỏ than Tây Lân loại người gì mà chẳng có, nữ nhân xa lạ như Hàn Thịnh Hạ , lớn lên lại xinh đẹp như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì, nghĩ cũng dám nghĩ tiếp.

      Điên cuồng tìm , thậm chí liên hệ đến cả những bạn bè nhiều năm gặp để nhờ vả, vậy mà để nhìn thấy nữ nhân kia vậy mà tìm người ta đánh nhau, ngay lúc đó trong đầu Lâm Thanh nảy ra ý nghĩ vạn nhất bị thương, vạn nhất bị thương bảo bảo?

      Còn dám lấy đầu đánh , nghĩ đầu mình làm bằng sắt sao?

      chút cũng quý bản thân, tính cách vừa tùy ý lại dễ xúc động, bản thân còn là đứa làm sao trở thành mẹ đứa ?

      Vốn định để ý đến , ngờ lại nhanh như vậy lấy lòng .

      Trong lòng khỏi lên tia vui mừng, ẩm ướt ôn lương cổ làm Lâm Thanh cuống quít mở bừng mắt.

      Hàn Thịnh Hạ hôn hôn lại hút hút chút cũng ra được tiểu đào xinh đẹp, trong lòng ủy khuất cùng khó chịu tích tụ, gấp đến độ nước mắt từng giọt đua nhau rơi xuống.

      Cảm thấy nam nhân giống như muốn tránh , nhanh chóng ôm chặt lấy:

      “Em ...về sau nhất định làm lo lắng nữa, là em sai, nhất định sửa, cần...”

      Chưa kịp hết câu trực tiếp bị nam nhân ôm vào ngực, vẫn buông Hàn Thịnh Hạ ra, đứng dậy bật đèn rồi lại ôm trở về giường.

      Cẩn thận lau nước mắt cho Hàn Thịnh Hạ , giọng ôn nhu mềm “Là sai, nên lạnh lùng với em.”

      Hàn Thịnh Hạ ngây ngốc nhìn , biết nên phản ứng ra sao.

      Trong lòng thở dài hơi, Lâm Thanh gắt gao ôm chắt eo Hàn Thịnh Hạ “ cho em chút suy nghĩ của .”

      Ngoan ngoãn gật gật đầu “Được, đều nghe .”

      phải muốn em nghe” nhéo nhéo thịt mềm bên hông chút “Từ lúc mở miệng muốn cưới em, quyết định sống cùng em cả đời, em có sao?”

      Im lặng. có. Từ trước đến nay Hàn Thịnh Hạ đều là được chăng hay chớ, rất ít khi nghĩ đến tương lai, huống chi là cả đời.

      chậm rãi thử thích em, tham dự vào cuộc sống của em, em có nghĩ qua thích ?”

      Im lặng. chưa bao giờ nghĩ tới kết hôn là ý nghĩa gì, vậy mà còn muốn cho bảo bảo gia đình hạnh phúc.

      “là lần đầu tiên bị tát” sâu kín, thâm trầm.

      Hàn Thịnh Hạ nghĩ nghĩ lại nghĩ nghĩ, ra những lời Lâm Thanh đều rất có lý, bọn họ muốn trải qua cả đời, cho dù nguyên nhân chỉ là vì bảo bảo, nhưng nếu cả đời đều là việc ai nấy lo cũng thể cho bảo bảo được gia đình hạnh phúc.

      Lấy hết can đảm hôn cái lên mặt “Lúc nãy em làm sao cũng làm ra được cái tiểu đào, , dạy tôi lần ?”

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, ngay sau đó, môi mỏng rơi xuống xương quai xanh củ , nhàng hôn hút, bàn tay thành di chuyển đến trước ngực .

      “A!” Hàn Thịnh Hạ theo bản năng muốn giãy giụa, ại nhớ tới câu ban nãy Lâm Thanh muốn cùng trải qua cả đời, nỗ lực khắc chế bản thân, nhưng vẫn kìm nén được run rẩy, có chút ủy khuất giải thích:

      phải em muốn run rẩy, cũng phải sợ hãi, chính là, là có tĩnh điện!”

      Môi nhàng chạm vào môi rồi lập tức rời , giọng trầm thấp, khàn khàn “Thoải mái ?”

      “Có chút thoải mái, có chút khó chịu.”

      Nhìn ánh mắt ngây thơ của , nam nhân trong lòng chợt dâng lên chút ý nghĩ đen tối, động tác tay càng nhanh, hạ thân đặt đùi Hàn Thịnh Hạ, giọng tà mị dụ hoặc : “Có phải cảm thấy thoải mái đủ, cho nên hư khó chịu, lại muốn càng nhiều, muốn được lấp đầy?”vừa vừa kéo tay Hàn Thịnh Hạ đặt lên người tùy ý dao động.

      Hàn Thịnh Hạ lẳng lặng nhìn , đột nhiên mở miệng: “Em cảm thấy giọng vừa rồi có điểm quen tai, so với giọng của cái người kêu “Mộc” đó giống nhau như đúc.”
      Last edited: 23/4/19
      Pe Mick, buithuyngan, Kimchiii13 others thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Editor quay trở lại. Mừng quá trời:037::037:
      garan2602 thích bài này.

    5. Theia

      Theia Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      32
      Nhảy hố hơi muộn mong bạn thông cảm:037::037::037: truyện bạn dịch hay lắm :038::038: chờ chương mới của bạn . Cố lên nhé:2one::2one::2one::Cheerleader::Cheerleader::hoan ho::hoan ho:
      nguyen_tbngoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :