1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng - Tử Túy Kim Mê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LyLy Mai

      LyLy Mai Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      47
      lọt hố...
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    2. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Editor: Tĩnh Yên

      Chương 1: Ly gia


      Mùa đông, khí trời ngày càng lạnh, bước ra khỏi phòng liền có thể cảm thấy được hơi lạnh phả vào mặt, thở ra đều có thể thấy được sương mù nhàn nhạt. Mặt trời bị mây che phủ, tầng băng mỏng nền đá xanh hôm qua còn chưa tan, khi vẫn còn chút trơn trượt.

      Dưới thời tiết như thế, ai lại có thể dậy sớm hơn thường ngày hai canh giờ tám chín phần mười là có tâm .

      Ly gia Nhị phu nhân chính là như vậy.

      Thời điểm gà trống gáy vang, Nhị phu nhân rửa mặt xong xuôi, ngồi trước gương chờ trang điểm.
      .

      Tiểu nha hoàn bưng nước ấm lui xuống, cẩn thận từng li từng tí ra ngoài. ngờ bên cạnh vang lên thanh, dưới chân lại trơn trượt làm cho nàng suýt nữa ngã chổng vó. Cũng may là được người bên cạnh đỡ tay mới ngã sấp xuống.

      Ngẩng đầu lên nhìn người tới, tiểu nha hoàn nở nụ cười, thanh trầm thấp : "Phó ma ma, sao sớm thế ạ?"

      Phó ma ma nhìn qua gian phòng sáng đèn, hỏi: "Phu nhân dậy rồi?"

      Tiểu nha hoàn gật gù.

      Phó ma ma nhìn thoáng qua rồi bước vào phòng.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, ngũ quan của Nhị phu nhân Trịnh thị so với ban ngày nhu hòa hơn rất nhiều.

      Nhưng Phó ma ma cũng dám khinh thường.

      Mắt thấy ma ma chải đầu cầm lược vấn tóc, Phó ma ma liền đem gương và tráp cầm đến trước mặt Trịnh thị, như vô ý : "Nghe tối hôm qua, phu nhân giữ Lục nương ở lại hồi lâu? Kỳ thực, phu nhân cần lo lắng quá. Lục nương tuy làm Lão phu nhân vui, nhưng lão nô thấy, mấy ngày nữa tốt lên thôi ạ. Dù sao, người Lão phu nhân vẫn đau nhất là Lục nương."

      Trịnh thị nhàn nhạt ừ tiếng.

      Phó ma ma biết chính mình đoán sai, chuyện khiến Trịnh thị lưu ý phải là chuyện này. Bà trầm ngâm chút, rồi lại : "Cũng biết Tứ phu nhân các nàng bao giờ mới đến nơi. Lúc trước nhận được thư, cũng qua hai ngày rồi."

      Bốp tiếng, Trịnh thị cầm lấy cây trâm ngọc tay vỗ lên bàn.

      Phó ma ma hiểu , mặt đổi sắc, ra hiệu cho mấy nha hoàn trong phòng lui xuống. Ma ma chải tóc cũng bị dọa cho run lên, nhất thời dùng lực mạnh, lược trong tay chải đứt sợi tóc.

      Da đầu đột nhiên tê rần, Trịnh thị nắm chặt bàn tay, quay lại nhìn phía sau.

      Ma ma chải tóc quỳ đất, sợ đến tay chân run rẩy. Lược chải đầu thẳng tắp rơi xuống đất, lạch cạch vỡ thành hai nửa, bên còn quấn lấy sợi tóc bị dựt đứt.

      "Hai mươi đại bản."

      Phó ma ma đứng phía sau, thấy Trịnh thị muốn nổi giận liền cầm lấy lược đến chải đầu, trong miệng lại khen: "Phu nhân nhìn càng ngày càng trẻ ra đấy ạ. Hôm qua, lão nô nhìn thấy Tam phu nhân, khí sắc của nàng ấy cũng thể sánh được với phu nhân."

      "Vậy so với Tứ phu nhân thế nào?"

      Nghe câu hỏi của Trịnh thị, cho dù là Phó ma ma cũng cách nào mở miệng.

      Bà biết trong lòng Nhị phu nhân rất coi trọng dung mạo, tuy là mẫu thân của mấy hài tử nhưng vẫn thích nhất được người khác tán thưởng dung mạo của mình. Nhưng nhắc tới Tứ phu nhân... bà lại cách nào làm trái lương tâm mà câu Nhị phu nhân so với Tứ phu nhân càng đẹp mắt.

      Chỉ vì tướng mạo của vị kia là quá mức xuất sắc. Liền ngay cả mấy đứa trẻ của Tứ phòng cũng đều là nhân trung long phượng, kỳ tài xuất chúng.

      Trịnh thị thình lình gập gãy cái gương trong tráp đồ trang sức.

      Nghe cái kia vang lên thanh giòn giã, trong mắt Trịnh thị chứa tia giận dữ, tiếng thở dài đến mức thể nghe thấy, : "Ngươi , các nàng ở Giang Nam cho tốt, lại trở về làm chi?"

      Phó ma ma biết lúc nãy mình ngây người trong thoáng chốc chọc giận Nhị phu nhân. Bà trái lo phải nghĩ, vất vả mới tìm ra được điểm có hơi kém của Tứ phòng, "Cũng biết Thất nương bây giờ có còn cái dáng dấp lúc trước , so với Lục nương, chỉ sợ là thua kém ít ."

      Nghe Phó ma ma nhắc tới Thất nương Ly Nam Khê cảu Tứ phòng, Trịnh thị nhịn được nở nụ cười, xì : "Đứa bé kia, từ chính là đứa có phúc khí. Bây giờ hẳn là càng có phúc khí hơn." (ý chỉ lúc tròn trịa có phúc khí, lớn lên chắc cũng vậy.)

      Lý gia Thất nương lúc đứa bụ bẫm. Mấy năm trước, lúc rời chỉ mới có bảy, tám tuổi, tính tình cũng ôn thuận. Mà Lục nương của Trịnh thị lại vô cùng cao gầy.

      Tâm tình của Trịnh thị tốt hơn đôi chút. Chọn bộ diêu nạm ngọc song điệp, muốn để cho Phó ma ma nhìn thử xem được hay bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nha hoàn bẩm báo. lâu lắm, Lục nương dẫn theo Bát nương còn ngái ngủ vào phòng.

      Trịnh thị nhìn dáng vẻ mông lung buồn ngủ của con liền thấp giọng quở trách: "Còn mau mau thu thập để thỉnh an tổ mẫu?"

      Lục ngương cảm giác được tâm tình mẫu thân tốt, lấy tay đụng muội muội cái, nhìn sắc trời bên ngoài, liền : "Nương, có sớm quá ? Tổ mẫu sợ là còn chưa thức dậy đâu."

      "Chính vì muốn cho kịp lúc." Trong miệng tuy rằng như vậy, nhưng Trịnh thị có chút hòa hoãn hơn vừa rồi, ngược lại, căn dặn nha hoàn theo bên người Lục nương, "Ngươi lấy cái vòng tay tố văn phỉ thúy cho Lục nương đeo."

      Lục nương vừa nghe, nhất thời liền vui, khóe miệng cũng buông xuống, "Nương, cái vòng tay kia cũng quá người lớn ."

      "Có người lớn cũng phải mang!" Cái vòng tay kia là lúc chúc tết năm nay, Lão phu nhân tặng cho Lục nương. Trịnh thị : "Ai bảo ngươi đem Lão phu nhân chọc giận."

      tới chuyện này, lòng Lục nương cũng tràn đầy oan ức.

      --------------------


      Chuyện là Tứ phòng bên kia, vài ngày trước cho người đem đến ít thứ tốt. Trong đó có mấy thớt vải, chuyên dùng để may y phục mùa đông. Tứ lão gia ở Giang Nam làm quan mấy năm, thứ khác , mấy thớt vải đó lại chính là hàng tốt. Nhìn thấy vải vóc được đưa tới lần này có bốn thớt vải Vân Cẩm, đến Đại lão gia cũng mừng rơn.

      Hai thớt tốt nhất có màu sắc trang trọng, tất nhiên là dành cho lão phu nhân. Còn lại hai thớt màu sắc sáng . Lão phu nhân lên tiếng: "Cho Ngũ nha đầu và Lục nha đầu may xiêm y ."

      Sau đó, những đồ trang sức tinh tế, đều để cho Đại lão gia phân. Cố ý để cho Ngũ nương và Lục nương nhiều hơn vài cái. Tam phòng đều là nhi tử, Tam phu nhân lại là người có tâm tư rộng rãi, đối với việc phân chia lần này cũng gì. Đại phu nhân liếc nhìn Lão phu nhân lúc, cũng gì thêm.

      Nhị phu nhân Trịnh thị lại thầm cân nhắc.

      Hai tháng trước, Lão phu nhân đưa phong thư đến Giang Nam. vậy, những thớt vải này chính là Lão phu nhân cầu Tứ lão gia đưa tới. Bởi vì Ngũ nương và Lục nương đều mười ba, mười bốn tuổi, nháy mắt liền phải làm mai.

      Trịnh thị bỗng nhiên lại nhớ đến lời ám chỉ của Nhị phu nhân bên Vệ quốc công phủ.

      Trong lòng bà ta liền có chút khẳng định. giọng căn dặn Lục nương, lúc chọn đồ phải để tâm chọn cho cẩn thận, lấy những thứ mà trong kinh thành hiếm thấy, nên để cho Ngũ nương của Đại phòng chiếm lấy đồ tốt.

      Lại , hai thớt vải kia, cũng có gì quá đặc biệt. Chất liệu giống nhau, đều hợp với màu da của tiểu nương, chỉ khác nhau là thớt là sắc tím, thớt là đỏ tươi.

      Ai biết sau đó lại chính vì hai thớt vải này mà nổi lên tranh chấp.

      Lục nương chọn trước, liền chọn thớt có sắc đỏ tươi, để lại thớt có sắc tím cho Ngũ nương, Ngũ nương liên cười gật đầu.

      Ai ngờ, khi Lục nương đem về mới phát là thớt màu đỏ kia so với thớt vải bình thường lại ngắn hơn đoạn. Với tiểu nương khác cũng thôi, nhưng vóc dáng của Lục nương lại có chút cao, so với Nhị phu nhân còn cao hơn nửa cái đầu. Thớt vải này vừa nhìn, liền biết đủ rồi.

      Lục nương cầm vải tìm mẫu thân, nhưng Trịnh thị lại có ở trong phòng. Nàng đành tới Hải Đường uyển, thấy Ngũ nương vẫn chưa cầm vải về, nàng lại kiểm tra thấy thớt vải này có đủ chiều dài, liền tự chủ đem hai thớt vải thay đổi, lấy thớt vải sắc tím, còn đỏ tươi để lại.

      Nha hoàn và ma ma trong phòng nhìn thấy đều khuyên nàng nên, vẫn nên tiếng với Ngũ nương mới phải. Còn lập tức gọi ngũ nương, bảo nàng ta chờ chốc. Lục nương lại nghe vào, chỉ là để Ngũ nương Hàn Lan uyển tìm nàng ta.

      Lục nương vốn định khi Ngũ nương tìm đến hảo hảo chuyện, cùng lắm đưa kiện trang sức mua ở Phỉ Thúy Lâu cho nàng ta để nhận lỗi.

      Nào biết, Ngũ nương bồi Lão phu nhân chuyện hồi trở về lại phát chuyện này. Nàng ta căn bản tìm người của Nhị phòng để lý luận mà trực tiếp tới phòng lão phu nhân tình.

      Lúc các nàng chọn vải, Lão phu nhân cũng có mặt, tự nhiên biết là ai chọn thớt nào. Vì chuyện này, Lục nương liền bị Lão phu nhân giáo huấn, liên tiếp mấy ngày thỉnh an đều gặp nàng

      --------------------


      Bây giờ nhắc lại lần nữa, Lục nương càng nghĩ càng phục.

      "Thớt vải màu đỏ tươi kia vốn ưa nhìn, ta tặng cho nàng, nàng lại hài lòng? Nhất định phải bẩm báo đến tai Lão phu nhân. Bây giờ tốt rồi, làm Lão phu nhân ưa ta."

      Mỗi lần thỉnh an Lão phu nhân, Cố ma ma bên cạnh Lão phu nhân đều Lão phu nhân giờ rãnh, khuyên nàng ta đứng chờ chút. Mặc dù ra, nhưng có ai lại hiểu, Lão phu nhân đây là muốn thấy nàng ta. Khí trời lạnh như vậy, chẳng bằng về sân của mình uống trà nóng, ăn điểm tâm.

      Đến đây, có thể thấy được, vị biểu tỷ kia ở trước mặt Lão phu nhân ít chuyện.

      Ngày thường, Lục nương ở bên ngoài cũng là người hiểu chuyện, có mấy lời, chỉ khi ở trong phòng mẫu thân mới ra.

      Trịnh thị mấy ngày nay nghe Lục nương oán giận ít, liền thuận miệng an ủi nàng: "Ngươi tính toán cùng Ngũ tỷ ngươi làm cái gì? Bây giờ vải ở trong tay ngươi, chuyện cũng qua mấy ngày, Lão phu nhân cũng quên rồi ." Dù sao bây giờ, bà ta mới là người chủ trì chuyện bếp núc trong phủ, chứ phải Đại phu nhân.

      Lục nương tuy vẫn còn tức giận, nhưng thấy mẫu thân thèm để ý, nàng liền biết mình có gì cũng vô dụng, liền tránh sang bên ngồi hờn dỗi.

      Bát nương lại ngồi bên cho bọn nha hoàn rửa mặt.

      Đợi mẹ con ba người đều trang điểm xong, Trịnh thị nhìn trời sáng , mới đứng dậy, " thôi. Hôm nay ta với các ngươi chỗ Lão phu nhân thỉnh an."

      Ngày thường, giờ thình an của các vị phu nhân cùng nương giống nhau. Bây giờ Trịnh thị lại chịu sớm, Lục nướng tất nhiên là mừng rỡ thôi.

      Bát nương cười : " biết Tây Tây hôm nay có thể về kịp ." Tây Tây chính là nhũ danh của Thất nương Ly Nam Khê.

      Vẻ mặt Trịnh thị lập tức chìm xuống, có điều đối với con của mình, bà cũng tiện nổi nóng.

      Nghĩ đến lời vừa nãy của Bát nương, Trịnh thị mới nhớ đến tiểu nha đầu Ly Thất kia, tuy rằng nàng mập mạp, nhưng cố tình ngũ quan lại rất tốt. Hơn nữa, cặp mắt hạnh to tròn kia long lanh như nước, da thịt trắng mịn nhẵn nhụi, giọng lại mềm mại nhu nhu, quả tiểu nương chọc người thích, làm cho mọi người trong phủ nàng đến tận xương tủy.

      Lão thái gia khi còn sống tuy nghiêm túc nhưng cũng thường ôm nàng chơi, còn tự mình đặt nhũ danh cho nàng.

      Hài tử trong phủ lại càng ghen tị ngớt. Phải biết là được Lão Thái gia sủng ái như vậy, từ trước đến nay cũng chỉ có mình Ly Thất. Ngay cả trưởng tôn là Đại thiếu gia cũng có đãi ngộ như vậy.

      Trịnh thị nắm chặt khăn tay, lâu sau lại từ từ buông ra. Dù như vậy sao, Lão thái gia sớm mất, Lão phu nhân cũng còn hỏi đến nhiều chuyện trong phủ. Huống hồ, bây giờ người chủ trì việc bếp núc trong phủ là nàng!

      Nghĩ đến đây, nụ cười của Trịnh thị lại sâu thêm mấy phần.

      Còn chưa vào trong Hải Đương uyển liền nghe thấy bên trong truyền đến từng trận tiếng cười. Trịnh thị nghi hoặc, sau lại tự nghĩ lại chút mới thấy yên tâm.

      Nếu như tâm tình của Lão phu nhân tốt, chuyện trước đây để tâm nữa. Trịnh thị bước càng nhanh, chỉ là vừa vào trong viện, bước chân bà ta liền đình trệ.

      Bên cây liễu trong sân có nương khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, trò chuyện cùng Tam phu nhân. Điều làm Trịnh thị để ý đến đầu tiên là xiêm y người tiểu nương.

      Quần áo của nàng phải là vải Vân Cẩm, mà còn rực rỡ quý báu hơn nhiều. Khi tiểu nương bước , tầng tầng y phục múa trong gió, làm cho dáng người của nàng càng thêm lả lướt, bước làm người ta ngơ ngác.

      Lại giương mắt nhìn kỹ, ngũ quan xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, nụ cười kiều. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia, cái nhíu mày, chuyển động cũng tràn đầy nhiệt huyết. Trong phủ nhiều nương như vậy, cũng khó ai hơn được nàng.

      Sắc mặt của Trịnh thị thay đổi liên tục, vất vả mới nỗ lực áp chế được tâm tình, ngữ khí bình tĩnh hỏi: "Đây là vị nương nào đây?"

      Cố ma ma vừa vặn đến bên người Trịnh thị, nghe lời này liền nhìn theo hướng mắt của nàng, nhất thời nở nụ cười, "Nhiều năm thấy, cũng khó trách Nhị phu nhân nhận ra."

      Nghe "nhiều năm thấy", trong lòng Trịnh thị dâng lên dự cảm tốt. Dáng dấp tiểu nương kia cũng có chút quen mắt.

      "Nàng là..."

      "Đó là Thất nương của chúng ta, mới vừa về đến phủ." Cố ma ma cười .
      Last edited: 13/5/18

    3. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Editor: Tĩnh Yên

      Chương 2: Tứ phòng Ly gia


      Vừa được mấy câu, Thất nương Ly Nam Khê cùng Tam phu nhân liền lên phía trước. Trịnh thị cũng mang theo hai nữ nhi về phía trước. Mắt thấy người của hai bên sắp gặp nhau, Ly Nam Khê cùng Tam phu nhân gì đó, liền hướng sang hướng khác .

      Bát nương giọng hỏi Lục nương: "Tây Tây đây là nhìn thấy chúng ta sao?"

      Lục nương ngữ khí lành lạnh : "Ai biết được. Có lẽ là nhìn thấy nhưng lại cố ý ."

      Bát nương hiểu vì sao, nhàng ồ tiếng, cũng thêm gì nữa.

      Trịnh thị cười gằn trong lòng, dư quang lướt qua phía sau Ly Nam Khê, vẻ mặt lạnh nhạt, trực tiếp đến phòng Lão phu nhân.

      Ly Nam Khê cũng biết, lần này, lại bị người ta ghi nhớ. Nàng chỉ là nhìn thấy góc sân bên kia có gốc mai lâu năm nên muốn qua đó xem chút mà thôi.

      Thưởng thức hoa mai cùng Tam phu nhân lát, hai người liền cùng nhau vào phòng.

      Lão phu nhân dù sao cũng lớn tuổi, chịu được cái lạnh. Tuy rằng bây giờ tiết trời chỉ mới vào đông có mấy ngày, nhưng trong phòng Lão phu nhân dặt chậu than sưởi ấm.

      Nhìn thấy Thất nương và Tam phu nhân lại đây, nha hoàn vội cất giọng thông truyền, rồi đem mành che vừa dày vừa nặng vén lên.

      Vừa bước vào phòng liền cảm nhận được khí tức ấm áp lan tỏa. Ly Nam Khê khẽ thở phào, nhìn Tam phu nhân Triệu thị cười cười.

      "Xem xem hai người bọn họ, ở bên ngoài chơi đến quên."

      Người vừa chuyện là Ly Lão phu nhân, tóc mai hoa râm, người mặc bộ y phục tường vân văn thêu gấm, tay áo bối tử, đầu mang trâm cài kim nạm phỉ thúy, sắc mặt hồng hào, nụ cười hiền lành từ ái.

      Trong phòng ngoại trừ người của Đại phòng, trò chuyện bên cạnh Ly Lão phu nhân là vị phu nhân dung nhan xinh đẹp, chính là Tứ phu nhân Trang thị, mẫu thân của Ly Nam Khê.

      Nghe xong lời này của Lão phu nhân, Trang thị cười, nhìn nữ nhi cuả mình cái. Ly Nam Khê vội vàng đến gần Lão phu nhân, gọi tiếng: "Tổ mẫu."

      Thấy nàng sắp hành lễ vấn an, Ly Lão phu nhân liền kéo nàng lại gần bên mình ngồi. Đến gần mới phát , người Ly Nam Khê mang theo cỗ lạnh lẽo, nắm tay nàng mới phát tay nàng lạnh như băng.

      Lão phu nhân nhíu mày : "Làm sao lại lạnh như vậy." Bà liền dặn dò Cố ma ma vừa vào phòng: "Ngươi lấy chút canh gừng đến cho tiểu Tây Tây dùng."

      Ly Nam Khê vội vàng cần. Tam phu nhân cùng Tứ phu nhân phải thêm vào, Lão phu nhân lúc này mới coi như thôi.

      "Thất nương sau này cũng đừng lại trong sân lâu như vậy, dù sao trời cũng rét." Trịnh thị nửa nửa giả khuyên nhủ. : "Ngươi về đến phủ cũng lâu rồi ? Đến rồi, phải thỉnh an Lão tổ tông mới phải, làm sao chỉ lo dạo trong sân, quên mất Lão tổ tông rồi."

      Ly Nam Khê nghe ra ý khiêu khích của Trịnh thị, chỉ cười đáp.

      Tứ phu nhân Trang thị từ lúc Trịnh thị vào cửa liền cảnh giác, thầm lưu ý nhất của nhất động của bà ta. Nghe Trịnh thị như vậy, Trang thị ở bên : "Vừa nãy Tây Tây cũng thình an Lão tổ tông, có điều, nó chịu ngồi yên, Lão tổ tông mới để Tam tẩu dẫn Tây Tây dạo ngoài vườn."

      Trịnh thị liếc nhìn Lão phu nhân, thấy bà mang theo ý cười liền biết Trang thị ngoa. Lại nhìn kỹ Trang thị vẫn cái dáng vẽ quyến rũ mềm mại như trước, dường như mấy năm qua gặp, chút biến hóa cũng có. Trong lòng Trịnh thị càng thoải mái.

      Tam phu nhân biết đây là tính khí thường ngày của Nhị tẩu. Ngày thường bà ta tính toán bà, bà cũng muốn nhiều lời. Nhưng bây giờ nhìn bà ta lại tính đến đầu Tứ đệ muội, bà lại nhịn được, cười : "Kỳ thực là lỗi của ta. Là ta nhìn sắc trời tệ, mới kéo tiểu Tây Tây theo ta dạo lát."

      Tam phu nhân là người thích cười, đến nỗi khóe mắt khóe môi cũng gấp lại, làm khuôn mặt của bà tươi tắn hẳn lên, mặt tròn mắt hạnh, so ra còn trẻ hơn so với tuổi . Trịnh thị nhìn Tam phu nhân cùng Tứ phu nhân lượt liền để ý đến nữa, ngược lại ra hiệu với Lục nương.

      Lục nương tiến lên hành lễ vấn an với Lão phu nhân. Trong lòng nàng ta ra cũng thấp thỏm, nhịn được quay đầu nhìn mẫu thân của mình. Thấy Trịnh thị có ý mở lời giúp, nàng ta cũng chỉ có thể nhắm mắt mà tiếp.

      Ly Lão phu nhân bây giờ cũng cự tuyệt nàng ta lấy lòng như mấy ngày trước. Lúc Lục nương thỉnh an, bà ngồi chuyện với Ly Nam Khê, đến mặt mày rạng rỡ. Thấy Lục nương dâng trà ra hiệu cho Cố ma ma nhận lấy.

      Nhìn ý tứ của Lão phu nhân, mặt Lục nương mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại đủ tư vị, sao diễn tả được. Nàng ta bất động thanh sắc liếc nhìn Lão phu nhân, rồi lại nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Ly Nam Khê.

      Nàng ta biết đây là Lão phu nhân tha thứ cho nàng ta. Chẳng qua là vì người Tứ phòng vừa về tới, bà muốn làm chuyện huyên náo lên mà thôi. Nàng ta làm sao cũng ngờ tới, muốn được tổ mẫu tha thứ, còn phải mượn tới cơn gió đông* là Ly Nam Khê!

      *Mượn gió đông: Trong trận chiến Xích Bích, Chu Du quyết định sử dụng kế sách hỏa công. Nhưng sau đó, Chu Du lại nghĩđến việc vào mùa đông thông thường chỉ có gió tây bắc, rất hiếm khi thấy có gió đông nam thổi. Trong bất giác, Chu Du nghĩđược thêm gì, nên ngã bệnh cáo ốm. Tướng Lỗ Túc vội đến thỉnh Gia Cát Lượng. Ông viết giấy 16 chữ: “Dục phá tào công, nghi dụng hỏa công; vạn cụ bị, chích khiếm đông phong.” Ý là, muốn đánh bại quân Tào, dùng hỏa công là thích hợp nhất, mọi việc sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông. Ở đây đại khái là ám chỉ Lục nương nhờ Ly Nam Khê mới được Lão phu nhân tha thứ.

      Hơn nữa, nàng ta cũng vô cùng để ý đến vị trí bên cạnh Lão phu nhân. Khi nàng ta hành lễ với Lão phu nhân nhìn thế nào cũng giống như hành lễ với Ly Nam Khê vậy. Ý nghĩ này làm nàng ta thế nào cũng thoải mái.

      Nhị phu nhân Trịnh thị thấy vậy, cũng để ý tới cái gì nữa, chỉ lo nghĩ chuyện, Lão phu nhân rốt cục cũng chịu tha thứ cho Lục nương. Bà ta cuối cùng cũng thở phào nhõm.

      Những chuyện khác bà ta tạm thời quan tâm, riêng chuyện này, bà ta nhất định phải làm xong. Chỉ khi Lão phu nhân cảm thấy Lục nương tốt, thời điểm cần thúc đẩy chút, chuyện với Vệ quốc công phủ mới có thể thành.

      Trịnh thị thấy Lục nương ngây người trước mặt Lão phu nhân, liền ho tiếng nhắc nhở nữ nhi xuống. nghĩ tới Lục nương hồi phục tinh thần, mở miệng: "Thất muội muội càng ngày càng xuất chúng, quả là xinh đẹp hơn hồi rất nhiều."

      Ly Nam Khê cũng biết chính mình hồi có chút mập mạp, chỉ là nàng nghĩ mình còn nên cũng quá chú trọng vóc dáng, suốt ngày chỉ lo ăn ngon, tìm trò vui. Cho dù là thời điểm Tứ phòng nhà nàng phải chuyển đến Giang Nam, nàng cũng chưa bao giờ ngược đãi chính mình. Đến khi tuổi càng ngày càng lớn mới gầy xuống cách tự nhiên.

      Nàng làm người hai đời, nhớ đến đời trước vì thân thể quá mức gầy yếu, sống quá mười chín tuổi liền qua đời. Đời này nàng may mắn được sinh ra ở Ly gia, thân thể khỏe mạnh, lại có cha mẹ, huynh trưởng cùng tổ phụ tổ mẫu thương , nàng liền tùy hứng lần.

      "Đa tạ Lục tỷ tỷ nhớ mong." Ly Nam Khê nhàn nhạt đáp, cũng nhiều.

      Thanh của tiểu nương mang theo chút khẩu vùng sông nước Giang Nam, mềm mại nhu hòa, khiến người nghe thích thôi.

      Lục nương buông mắt, rồi lại nhìn về Lão phu nhân, : "Hôm nay hoa cúc đều nở rộ. Cháu nghĩ, qua thời gian nữa chóng tàn, nên kêu mấy nha hoàn hái xuống, mang đến cho tổ mẫu đặt ở trong phòng."

      xong, nàng ta nhìn tiểu nha hoàn nâng bình hoa cúc vừa mới được hái xuống đứng ở cửa. Trịnh thị biết nữ nhi dặn dò nha hoàn làm chuyện ấy lúc nào, nhưng có thể thấy là bà ta rất thỏa mãn. Lục nương cũng cười đến mặt mày loan loan, lệnh cho tiểu nha hoàn dâng lên.

      Vương triều Đại Hằng cùng tiền triều đều coi trọng tu dưỡng. Hoa nghệ chính là trong những hạng mục tu dưỡng trọng yếu. Quý nữ cùng các vị phu nhân đương thời đều lấy hoa nghệ xuất chúng mà tự hào.

      Hoa nghệ của Lão phu nhân lúc còn trẻ cũng vô cùng đặc sắc. Nghe ý tứ của Lục nương, nhất thời nổi lên hứng thú, "Ồ, ngươi sao lại nhớ tới thứ này?"

      "Tôn nữ mấy ngày trước ở trong phòng tự xét, thường lấy hoa nghệ để điều tiết tâm tình. Dùng chúng để nhắc nhở, chính mình phải tu dưỡng như thu cúc, hờ hững tranh, thế mới tốt.

      Lão phu nhân khẽ gật đầu khen.

      Ngũ nương thấy vậy cũng đứng lên. Đại phu nhân vẫn trầm mặc từ suốt buổi thỉnh an đến giờ, thấy nữ nhi đứng lên, bỗng phản ứng, vội vàng kéo nàng lại. Nào biết Ngũ nương lại tránh thoát, tới trước mặt Lão phu nhân.

      Nàng ta đứng bên cạnh Lục nương, : "Tôn nữ bất tài, cũng muốn dâng cho tổ mấu bình hoa."

      Lão phu nhân cũng quá để ý, gật đầu, "Được, tốt." Bà nghiêng mắt hỏi Ly Nam Khê, "Tứ tỷ nhi cùng Tiểu Tây Tây có muốn dâng hoa lên cho tổ mẫu hay ?"

      Tứ tỷ nhi là nữ nhi lớn của Tứ phu nhân Trang thị, tỷ tỷ của Ly Nam Khê, Ly Trúc Khê.

      Ly Nam Khê lúc này mới khéo léo từ chối, cười : "Tổ mẫu đau lòng cho người ta nha. Người ta vừa mới xuống xe a. Chẳng bằng hôm nay nghỉ ngơi chút, ngày mai lại trở lại tặng hoa cho tổ mẫu a."

      Nàng cũng nhìn ra, vừa rồi là để cho Ngũ nương cùng Lục nương so tài, nàng cần gì phải tạo thêm náo nhiệt.

      Lão phu nhân biết tiểu tôn nữ xưa nay yếu ớt, bị nàng cự tuyệt cũng chút mảy may vui, ngược lại còn : "Tiểu Tây Tây cũng nên mau mau nghỉ ngơi a. Nếu mệt mỏi quá, vào bên trong nằm lúc nga."

      Gian trong của Lão phu nhân từ trước đến nay chưa từng cho phép hài tử nào trong phủ nghỉ lại, chỉ có Ly Nam Khê từ thường xuyên được Lão phu nhân mang theo bên người mới được phép vào. Mấy năm qua , vẫn là lệ cũ.

      Tứ nương Ly Trúc Khê thấy muội muội lại trở thành đích ngắm của mọi người, thầm than tiếng, đứng dậy , "Tôn nữ lại muốn cắm cho tổ mẫu bình hoa a."

      Lần này, ánh mắt mọi người đặt người Ly Nam Khê nữa mà chuyển sang Tứ nương Ly Trúc Khê.

      Ly Nam Khê làm sao biết đây là tỷ tỷ muốn giúp nàng, liền kéo tay áo nàng. Ly Trúc Khê lại nhàng hướng nàng khoát tay, ý bảo Ly Nam Khê cần như vậy.

      ---Có số việc, tiểu Tây Tây biết nhưng nàng lại ràng. nương nhà hào môn, sớm hay muộn đều phải tranh, bằng tại liền tranh .

      Ly Nam Khê hiểu. Tỷ tỷ xưa nay dịu dàng, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt kiên định, nàng cũng đành buông lỏng tay ngồi bên.

      Trịnh thị thấy thế cũng muốn cho Bát nương tham gia, ai ngờ bà ta vừa định mở lời, quay đầu liền thấy bát nương nhịn được đói, cầm điểm tâm bàn bắt đầu ăn, vì vậy đành phải bỏ qua.

      Lúc này Ngũ nương khom người thi lễ với Lão phu nhân cái, "Nếu các tỷ muội đều muốn như vậy, bằng mở trận tỷ thí hoa nghệ . Cũng phải để phân ra ai tốt hơn, chỉ là để các tỷ muội thử xem, miễn cho đến Hội thi hoa lại bối rối."

      Hội thi hoa là ngày mà Đại Hằng vương triều tổ chức tỷ thí hoa nghệ, các vị phu nhân cùng quý nữ trong kinh thành cùng nhau tỷ thí.

      Lão phu nhân nghe vậy tất nhiên là cho phép.

      Bởi vì ba vị nương trong phủ muốn so tài, mà hai trong ba người lại có hoa nên thời gian bị trì hoãn chút.

      Lúc này, Bát nương vỗ vỗ tay cho vụn điểm tâm rơi xuống, cất giọng : "Tổ mẫu, ta đói."

      Mọi người trong phòng nghe vậy, chút khí ngột ngạt vì chuyện tỷ thí cũng tan bớt , cười cười nhìn xem Bát nương.

      Đại phu nhân thận trọng , " bằng để bọn dùng qua điểm tâm sáng rồi hẳn bắt đầu ạ?"

      " cũng đúng. Vừa nãy là ta vô ý." Lão phu nhân cũng đuổi mọi người về mà trực tiếp gọi người xếp mấy bàn ở trong phòng.

      Đợi sau khi mọi người đều dùng bữa xong, các nương liền dẫn nha hoàn của mình chọn hoa.

      Lục nương sợ hoa của mình được hái xuống trước đoạn thời gian đẹp bằng hoa của hai vị nương còn lại, liền ra ngoài hái thêm lần nữa.

      Tuy mặt mang theo ý cười, nhưng ra trong lòng Lục nương rất thoải mái.

      Nguyên bản, nàng ta muốn mượn chuyện này để lấy lòng tổ mẫu, ai biết lại để người khác quấy nhiễu.

      Cẩn thận ngẫm lại, nếu như phải vì Ly Nam Khê, Ly Trúc Khê cũng tham gia. Nếu như phải người của Tứ phòng đem vải vóc đưa tới, nàng ta cũng cùng Ngũ nương kết thù, càng cùng nhau đối địch như bây giờ.

      Tính tính lại, đều tại Tứ phòng bên kia.

      Lục nương càng nghĩ càng thoải mái. Lúc chọn hoa, trong tối ngoài sáng đều cố ý tranh giành cùng Ly Trúc Khê.

      Ly Nam Khê ra muốn cùng mẫu thân ngồi xem tỷ thí. Sau lại thấy cử chỉ của Lục nương, liền im lặng tiếng động dịch sang chỗ gần tỷ tỷ mình.

      Nàng ra muốn động tay, với điều kiện cuộc tỷ thí này đủ công bằng.

      Nhưng nếu có người bắt nạt người nhà của nàng, nàng ngồi yên mà nhìn. Nàng vốn là người thiên vị bao che a~.

      Ly Nam Khê lẳng lặng nhìn tỷ tỷ, trong lòng có chủ ý. Đối với hoa nghệ, Ly Nam Khê vô cùng tự tin.

      Ban đầu, tiền triều khai quốc, từng xuất quyển sách "Nữ hồng" được viết bởi nữ học giả. Sau này, thư viện dạy Nữ hồng được mở ra, nữ sư phụ nổi tiếng khắp vương triều đều được mời về giảng dạy ở đây.

      Mà kiếp trước của nàng, chính là sư phụ về hoa nghệ a!
      Last edited: 13/5/18

    4. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Editor: Tĩnh Yên

      Chương 3: Hoa nghệ

      Thấy các nương chuẩn bị xong, Lão phu nhân cho người đem ba bình hoa chuẩn bị từ trước ra. Chuẩn bị kỹ càng như thế, làm mọi người thầm cảm thán.

      Ba bình hoa lần lượt là quan diêu thanh hoa, ngọc trai tráng men cổ tiền triều và sứ trắng Ngọc Hồ Xuân.

      Nhìn thấy bình sứ trắng Ngọc Hồ xuân, các nương có chút động tâm. Đây chính là bảo bối đặt trong phòng của Lão phu nhân, là đồ cổ mấy trăm năm trước. Ai cũng ngờ tới, Lão phu nhân lại đem thứ tốt này cho các nàng tỷ thí hoa nghệ.

      Ở Đại Hằng, hoa nghệ chỉ là đem hoa đến cắm cho đẹp, mà còn chú trọng xem hoa có thể giữ được trong bao lâu. Vậy nên cổ khí trong bình cắm hoa cũng rất quan trọng. Bình càng lâu năm, cổ khí trong chất đất tạo nên bình, làm cho màu sắc hoa trở nên tươi tắn, dễ tàn. Bình sứ Ngọc Hồ Xuân này chính là vật tốt như vậy, trang nhã hào phóng, đem lại ít hiệu quả.

      Chỉ riêng Ly Nam Khê lại cảm thấy đúng. Kỳ thực, bình sứ trắng là loại bình có tính thử thách cao. Nếu hoa cắm vào quá diễm lệ, có vẻ nặng dưới; nếu hoa có màu sắc quá nhạt, toàn bộ bình hoa trở nên nhạt nhẽo vô vị.

      Lúc mọi người đều chăm chú vào bình sứ trắng Ngọc Hồ Xuân. Ly Trúc Khê lại nghe thấy tiểu muội muội gọi mình.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ."

      Ly Trúc Khê mỉm cười, theo bản năng liền muốn muội muội đừng bướng bỉnh. Bởi vì với ngữ điệu của muội muội bây giờ, nàng đoán chắc là muội ấy có chuyện muốn cầu. Tuy thường ngày là tám chín phần mười nàng đáp ứng muội muội, nhưng nàng vẫn muốn đùa muội ấy chút.

      Lời còn chưa ra, nàng bỗng ý thức được gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Ly Nam Khê. Đúng như dự đoán, muội muội lắc đầu với nàng, đến mức nhìn thấy.

      Ly Trúc Khê có chút do dự. Bình sứ trắng kia có cổ khí trăm năm, dùng để dưỡng hoa rất hợp. Tại sao muôi muội lại khuyên nàng nên dùng?

      Có điều, ngẫm lại bình sứ trắng này chính là đồ cổ từ trăm năm trước, bây giờ muốn tìm được bình sứ như vậy rất hiếm. Các nàng thường ngày luyện tập hoa nghệ, cũng chưa từng dùng qua loại bình hoa này.

      Ly Trúc Khê trấn tĩnh lại, cảm thấy muội muội nhắc nhở có lý. Nếu là vật chưa quen thuộc, mặc dù có tốt, dùng có ý nghĩa gì chứ? Sau khi quyết định, nàng khôi phục bình thản ung dung vốn có.

      Chuyện giữa hai tỷ muội xảy ra trong chớp mắt. Ngay lúc Ly Trúc Khê vừa có chủ ý, Lục nương liền mở miệng trước: "Tổ mẫu, ta muốn bình sứ trắng Ngọc Hồ Xuân kia."

      Ngũ nương nghe vậy, mím môi, cúi đầu .

      "Ánh mắt tốt." Lão phu nhân cười cười, tầm mắt chậm rãi đảo qua hai vị nương còn lại. "Các ngươi cảm thấy thế nào?"

      Lục nương vội xen vào : "Các tỷ tỷ liền nhường cho ta ."

      Ngũ nương gật đầu. Ly Trúc Khê cũng có chủ ý, liền nghĩ ngợi đáp: "Được."

      Lão phu nhân tỉ mỉ qua sát. Ngũ nương tuy rằng tranh, lại còn tỏ thái độ sớm hơn Tứ nương, nhưng vẻ mặt căng cứng cùng khóe môi hạ xuống đều biểu rằng nàng cam lòng. Ngược lại, Tứ nương lại mảy may quan tâm.

      Lão phu nhân thầm gật đầu, xem xét Tứ nương thêm vài lần liền buống mắt xuống uống trà, : "Bình quý nhất chỗ ta, liền bị ngươi đoạt ."

      Lục nương tự nhiên hiểu Lão phu nhân là với nàng, lúc này rất vui mừng để nha hoàn cẩn thận đặt bình sứ xuống trước mặt nàng. Cuối cùng, Ngũ nương là bình quan diêu thanh hoa. Ly Trúc Khê là bình ngọc trai tráng men cổ tiền triều.

      Ly Nam Khê thay tỷ tỷ mình thở phào. Cũng may Lục nương lấy được bình sứ trắng, lại còn thích vô cùng. Nhất định là cảm thấy bản thân lợi thế hơn nhiều, chắm chú vào việc cắm hoa, cũng còn tâm tư cùng tỷ tỷ mình minh tranh ám đấu nữa.

      ---------

      Thời gian chậm rãi trôi. lâu sau, Lục nương liền hoàn thành trước tiên. Sau đó là Ly Trúc Khê cùng Ngũ nương.

      Ngũ Nương là dùng Hải Đường, phối hợp với đinh hương cùng hoa hồng; Lục Nương lại lựa chọn hoa cúc, sơn trà cùng Hải Đường; Tứ Nương dùng sơn trà, mai vàng cùng phong lan điểm xuyết hai bên.

      Ngũ nương cùng Lục nương đều sử dụng hoa có màu sắc kiều diễm rực rỡ. Chỉ riêng màu sắc Lục Trúc Khê dùng là tương đối mộc mạc, ngày cả đóa sơn trà duy nhất cũng là màu trắng.

      Trang thị nhìn liền thầm sốt ruột thay cho nữ nhi. Người của Tứ phòng nhà bà lâu về kinh, nên hiểu biết về sở thích của Lão phu nhân của Lục Trúc Khê cũng nhiều. Các nàng (là các vị phu nhân cùng nương khác ý) đều biết Lão phu nhân chuộng màu sắc rực rỡ, nhuộm màu vui mừng, cố tình nữ nhi lại chọn màu sắc quá trang nhã.

      Trang thị gấp gáp, nhìn thấy nữ nhi thất thế liền muốn nhắc nhở vài câu. Nhưng lại nàng nhớ lại lời phu quân dặn dò trước khi , vạn lần thể ở trước mặt Lão phu nhân nhiều lời. nhiều tất lỡ lời! Lúc này mới đem lời ra đến khóe miệng nuốt vào, tâm thần lại yên, chờ Lão phu nhân mở miệng.

      Lão phu nhân nhìn chằm chằm bình hoa của Lục nương lúc lâu, lại nhìn sang bên cạnh giỏ hoa mà Lục nương hái xuống vừa rồi. Tuy có nhiều loại hoa nhưng cố tình Lục nương lại chỉ chọn sơn trà cùng hải đường, nhiều cũng ít.

      Lão phu nhân trầm ngâm .

      Ly Nam Khê lại an tâm hơn rất nhiều.

      Màu sắc Lục nương sử dụng quá mức kiều diễm. Cái khác , chỉ hoa cúc thôi cũng là loại rực rỡ đến chói mắt. Nếu chỉ chú ý vào hoa cũng tồi, nhưng cắm ở bên trong bình sứ trắng kia lại làm cho người ta cảm thấy cân xứng.

      Mà bình hoa của Ngũ nương, màu sắc thành vấn đề. Chỉ là cách thức trang trí lại ổn cho lắm. Hoa cao thấp chằng chịt, phân bố đều nhau.

      lâu sau, Lão phu nhân buông lời khen: "Tứ nha đầu trang trí tồi. Thanh u nhã trí, tốt."

      lời của Lão phu nhân liền định Tứ nương là người đứng đầu trong cuộc tỷ thí lần này.

      Ngũ nương cúi đầu nhìn bình hoa của mình, thấp người hướng Lão phu nhân, "Tôn nữ cầu tổ mẫu chỉ điểm."

      Lão phu nhân chuyển tầm mắt qua bình hoa của nàng ta, "Lòng phải tĩnh mới thành. Tâm loạn, hoa cắm ra ắt cũng loạn."

      Ngũ nương cắn cắn môi, yên lặng lui về sau.

      Lục nương lại có chút vui, giọng : "Tổ mẫu, còn phải xem xem hoa kỳ (ý thời gian hoa tươi) dài ngắn thế nào a."

      Câu này của nàng cũng chính là ám chỉ, tại kết luận thắng thua phải còn quá sớm sao.

      Lão phu nhân liếc mắt nhìn Lục nương.

      Lục Trúc Khê ở bên cạnh cười : "Tôn nữ cũng cảm thấy vậy, chi bằng chờ thêm mấy ngày nữa hẳn tiếp tục đánh giá."

      Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân Trịnh thị ước gì Lão phu nhân qua mấy ngày nữa lại đánh giá, chừng còn có thể xoay chuyển thình thế. Vội vàng ở bên cạnh khuyên, "Nếu Tứ tỷ nhi cũng như vậy, hay là chờ thêm mấy ngày nữa?"

      Lão phu nhân trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng gật đầu cho người thu lại ba bình hoa, đặt trong nhĩ phòng cẩn thận trông giữ, qua mấy ngày lại tiếp tục đánh giá.

      Lúc này người của Đại phòng và Nhị phòng đều vui vẻ, chỉ có mình Trang thị là có chút vui. Tam phu nhân ở bên người nàng thấy vậy liền giọng khuyên bảo hồi.

      Người khác cũng phát , nhưng Lão phu nhân lại để ý khi mọi người chuyện, Ly Nam Khê đem mấy nhánh hoa dư bỏ vào trong mấy bình hoa trống trong phòng. Sau lại thấp giọng nhắc nhở mấy nha hoàn bà tử vài câu.

      Sau khi cho mọi người giải tán, Lão phu nhân kêu Cố ma ma lại hỏi: "Vữa này Tây Tây cái gì?"

      Cố ma ma đáp, "Thất nương dặn nha hoàn chăm sóc mấy cành hoa dư, là dù sao cũng bẻ xuống, liền để cho chúng rạng rỡ thêm mấy ngày, cũng uổng bị người ta tách ra khỏi cành."

      Sau hồi, Lão phu nhân thở dài, "Trong mấy hài tử, nàng là đứa tốt nhất. Chỉ tiếc là tuổi vẫn còn ."

      Cố ma ma bên cạnh gật đầu, "Đúng là vậy ạ."

      đường trở về, Tang thị vẫn có chút cam tâm, lôi Tam phu nhân trước chuyện.

      Ly Trúc Khê cố ý lùi về phía sau, hỏi Ly Nam Khê: "Tây Tây, tại sao muội muốn ta thả thanh thiếc vào bên trong bình hoa?"

      Vừa nãy, thưà lúc người bên cạnh để ý, Tây Tây liền thả đoạn thiếc vào trong bình hoa của nàng. Nàng cũng ngờ là Tây Tây lại đem theo vật này bên người.

      Có điều, nếu như muội muội muốn làm như thế, nàng liền giúp muội muội giấu kín. Đợi đến lúc chỉ có hai người mới mở miệng hỏi nàng.

      "Bởi vì mấy ngày nữa trởi chuyển, sau đó có tuyết rồi." Ly Nam Khê đáp, "Thả đoạn thiếc vào chỉ là thêm chút đảm bảo thôi." (đoạn này m cũng ko hiểu lắm, ai biết chỉ giúp m >.<)

      Nghe xong lời này của nàng, Ly Trúc Khê nhịn được, nở nụ cười: "Cái này đều là theo kinh nghiệm nhà nông, muội còn tưởng là ?"

      Ly trúc Khê chính là chuyện mà lúc trước các nàng gặp phải đường. Lúc nghỉ ngơi ở điền trang, có vị nương tử với các nàng, nhìn trời như thế này chẳng bao lâu nữa chuyển, chẳng mấy chốc có tuyết, hơn nữa còn là tuyết lớn.

      Lúc đó với vị tiểu nương tử kia vài câu, nàng cũng để trong lòng, ai ngờ muội muội lại để ý.

      Ly Nam Khê nhìn ra được tỷ tỷ nàng để ý, giải thích, "Chúng ta hiểu chuyện quang sát thời tiết như bọn họ. Nghe nhiều chút cũng tốt."

      Nàng lời này cũng phải dối.

      Đời trước, lúc nàng có chút giao thiệp cùng nông dân. Nhờ lời nhắc nhở của bọn họ mới có thể tránh được thay đổi thất thường của thời tiết.

      Ly Trúc Khê nhìn sắc trời tương đối trong sáng, cũng phản đối. Tính tình nàng xưa nay ôn nhu, lại thương muội muội, cùng muội muội lý luận, thuận miệng : "Vậy dể cho nha hoàn chuẩn bị vật dụng cần thiết."

      Ly Nam Khê gật đầu, bỗng nghĩ tới chuyện, lại bảo nha hoàn Thu bên người Hải Đường uyển.

      Ly Trúc Khê hồi mới phái muội muội tụt lại phía sau, quay đầu lại thấy nha hoàn bên cạnh muội muội về hướng Hải Đường uyển, liền hỏi, "Làm sao vậy?"

      "Muội sai người tiếng với tổ mẫu, để tổ mẫu cho người thả thanh thiếc vào trong bình của Ngũ tỷ cùng Lục tỷ." Ly Nam Khê nháy nháy mắt , "Lúc trước muội chỉ muốn giúp tỷ tỷ. Vừa rồi mới nghĩ tới, nếu tuyết rơi, khí trời đông lạnh, hai bình kia chỉ sợ nứt." Chỉ riêng bình của tỷ tỷ có thanh thiếc lại sao, như vậy chẳng phải là lộ rồi sao.

      Ly Trúc Khê nhìn muội muội cười cười. Nàng lại có chút bận tâm, sợ Lão phu nhân nghĩ muội muội làm chuyện thừa thải, chọc cho Lão phu nhân vui. Sau khi trở về Huệ Lan uyển, nàng cố ý sai đại nha hoàn bên người hỏi thăm. Nghe nàng hồi bẩm là Lão phu nhân những thấy Ly Nam Khê quản chuyện đâu, mà còn tán thưởng Ly Nam Khê, nàng mới yên tâm.

      Ly Trúc Khê vì chuyện cảu muội muội mà lo lắng, Ly Nam Khê bên kia cũng vì chuyện của tỷ tỷ mà bận tâm.

      Sau khi trở lại Huệ Lan uyển, Ly Nam Khê liền tới phòng của mẫu thân Trang thị, quấn quít hỏi chuyện.

      Trang thị bị nàng quấn đến phiền, tức giận : "Ngươi còn như vậy, ta liền đem ngươi đuổi về Giang Nam."

      Ly Nam Khê cũng buồn vội, cười híp mắt, "Ta đến kinh thành là do Lão phu nhân căn dặn, nương cũng thể hành động theo cảm tính a. Hơn nữa, ta làm sao trở lại GIang Nam đây? Mấy ca ca mà biết được, chỉ sợ là muốn đích thân tới đón ta về . Đến lúc đó, chẳng phải trì hoãn việc học của bọn họ sao?

      Trang thị bị trận lý luận này của nàng làm cho dở khóc dở cười.

      Nhưng mà lời nàng cũng sai. Hai đứa con trai kia của bà qủa thực rất thương nữ nhi này. Chỉ cần muội muội nhíu mày cái, hai người kia liền hận thể đem hết sao trời hái xuống cho nàng. Nếu như biết muội muội mình bị đưa trở về, hai người bọn họ đúng là có khả năng tự mình đến kinh thành đón nàng.

      Trang thị gì, ngồi vào ghế, lắc đầu, "Rốt cục ngươi muốn hỏi cái gì đây?"

      "Nương đáp ứng ta, nhất định cho ta mọi chuyện ta mới hỏi."

      Trang thị dựng đôi mày liễu, đôi mắt đẹp trừng nữ nhi. Ly Nam Khê cũng yếu thế, lẳng lặng nhìn mẫu thân của nàng.

      Hai mẹ con cứ như vậy tranh chấp cả nửa ngày.

      ràng là Ly Nam Khê có chuyện muốn hỏi, thế nhưng nàng lại mức chuyện, nhất định muốn Trang thị đáp ứng toàn bộ nàng mới bằng lòng ra. Bằng , Trang thị cũng bị nàng ép đến nửa điểm cũng hé miệng.

      Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là Trang thị thua.

      Tiểu nữ nhi này cuả bà tuy nhìn ôn nhu mềm mại, nhưng thực chất lại vô cùng cố chấp, cái đức hạnh này rất giống với Tứ lão gia, phu quân bà như đúc. Nếu như đáp ứng cầu nàng, nha đầu này có thể tám năm, mười năm nữa, cũng cho bà biết chuyện nàng muốn hôm nay là gì. Hơn nữa nàng cũng là đứa nóng tính. Lâu dài, nếu cứ để nàng tự luẩn quẩn, còn phải bảo nàng tự mình phiền đến chết sao. Bà cũng nỡ a.

      Trang thị còn cách nào khác liền gật đầu, trong lòng lại xoắn xuýt vô cùng. ràng là nữ nhi tới cầu bà, sao bây giờ lại đổi thành bà cầu cạnh nữ nhi thế này.

      "Được, nương đáp ứng ngươi." Trang thị có chut uể oải, "Nương hết cho ngươi. Ngươi cứ hỏi ."

      Đợi đến khi Ly Nam Khê đem vấn đề ra, Trang thị sửng sốt.

      "Ngươi sao lại hỏi vậy?" Trang thị ngồi thẳng lưng, ngờ vực nhìn nữ nhi, "Chuyện này ngươi từ nơi nào nghe được?"

      Ly Nam Khê cũng thể là mình dựa vào thái độ cùng hành vi của người trong phủ mà đoán, nhân tiện : "Ta là nghe mấy bà tử phía dưới nghị luận. Cụ thể thế nào, ta cũng biết. Các nàng chúng ta trở về lần này là vì Lão phu nhân căn dặn, hơn nữa cũng liên quan tỷ tỷ và hai biểu tỷ "


      rồi nàng cười híp mắt kéo cánh tay Trang thị, thân mật , "Nương, người đáp ứng là đem hết mọi chuyện cho ta biết a. Lần này chúng ta trở về, đến cùng là vì cái gì? Có phải có quan hệ gì đó đến tỷ tỷ ?"


      Trang thị cũng bắt đầu nôn nóng rồi, nhưng lời ra, thể giữ. Nếu bà đáp ứng với tiểu nữ nhi là , thể lừa gạt nàng.


      Nam Khê chính là biết điểm này của mẫu thân. Nếu , nàng cũng vòng lớn như vậy để 'đối phó' bà.


      Trang thị nghĩ lui nghĩ tới, thế nào cũng cảm thấy lời sắp phù hợp với tiểu nương chưa thành gia lập thất. Nhưng chính bà đáp ứng a...


      thầm thở dài, Trang thị giọng, mấy câu rất .


      Thanh của bà quá , Ly Nam Khê nghe thế nào cũng . Chỉ có thể để mẫu thân lặp lại lần nữa, nàng lại nghiêng người đến gần hơn, sau đó chăm chú lắng nghe.


      Đợi đến khi nghe , Ly Nam Khê kinh hãi đến biến sắc. Nàng đột nhiên đứng thẳng người, suýt nữa là đụng vào cằm của Trang thị.


      "Chuyện nương ?" Ly Nam Khê dám tin, hỏi lại: "Vệ Quốc Công phủ muốn cùng Ly gia kết thân?"
      Last edited: 13/5/18

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Ủng hộ editor ạ ❤❤❤
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :