1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      chung là đời mà, ai thuận buồm xuôi gió hết. Phải thế mới có chuyện cho chị em hóng chứ.
      Ta thề, nhìn bé Nguyệt ủy khuất thế kia, thân làm chồng ẻm đảm bảo CTH càng quyết tâm phấn đấu lập cái giang sơn cho vợ nó tung hoành, để ai nhìn thấy Chu phu nhân cũng phải đường vòng cho coi.
      Vụ này á, để 2 ông bố biết được chắc cái giáo họ Lăng kia mất việc, ai chứ chú Chu dám lắm.
      p/s: @Ngân Nhi tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng 400 quá tầm với ui
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Rum23

      Rum23 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      19
      Mong chờ từng phút giây
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 102

      Lúc Giang Song Lý du học nước ngoài, Minh Nguyệt được Minh Đại Xuyên mình nuôi dạy chăm sóc.

      Minh Đại Xuyên cũng từng được học ở nước ngoài, lại đam mê tiểu thuyết võ hiệp, có thể vẽ ra những bản thiết kế đẹp tuyệt vời, tự quản lý công ty của mình, nhưng về vấn đề nuôi con lại rành lắm, mọi thứ đều mới lạ và mơ hồ.

      Minh Nguyệt là chiếc áo bông rất hiểu chuyện và biết quan tâm, Minh Đại Xuyên cực kì thương con này, lúc nào cũng chuyện với con rất nhàng, nâng tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, muốn con phải chịu bất kì ấm ức nào, nhưng cũng sợ mình cưng chiều con quá tốt, cho nên cách dạy dỗ của vừa ân cần lại vừa nghiêm khắc, chỉ cho con nghe những đạo lý to lớn đời.

      Minh Nguyệt bé bỏng đầu tết tóc hai bên, nằm đầu gối bố, nghe bố kể chuyện ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn’, bố , người lương thiện thường gặp những trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn tìm thấy ánh sáng của cuộc đời.

      Nghe bố kể chuyện ‘Vịt con xấu xí’, bố , người dũng cảm nhận được may mắn, mong ước trở thành thực, biến thành con thiên nga trắng tuyệt đẹp.

      Nghe bố kể chuyện ‘Rùa và thỏ thi chạy’, bố , phải kiên trì nỗ lực mới đạt được thành công, đổ nhiều mồ hôi công sức mới mong hái được quả ngọt.

      Minh Đại Xuyên dạy cho Minh Nguyệt rất nhiều rất nhiều đạo lý, muốn con trở thành người có những phẩm chất tốt đẹp, nhưng điều duy nhất mà dạy cho con chính là cách đối mặt với xung đột, đối mặt với những người luôn muốn tranh đoạt với mình.

      Minh Nguyệt luôn cho rằng chỉ cần có tài năng và cố gắng là đạt được thành công, nhưng cơ hội này hôm nay bị người khác cướp mất.

      Minh Nguyệt rất buồn, vì bài múa này mà tập luyện trong suốt ba tháng, mũi chân vì xoay tròn nhiều quá mà sưng tấy nổi bọt nước, tối về lại phải giơ chân ra trước ánh đèn, cầm kim chọc cho vỡ, còn chưa kịp khỏi hẳn tiếp tục giày múa rồi tập luyện tiếp.

      rất rất đau.

      Giống như nàng tiên cá, vì đánh đổi lấy đôi chân, mà mỗi bước đều khiến nàng cảm thấy như giẫm lên những lưỡi dao sắc nhọn.

      Minh Nguyệt tự an ủi bản thân rằng tất cả những điều này đều đáng giá, có ai học múa mà bị như chứ? Nếu thích nhảy múa, thích sân khấu phải chấp nhận chịu khổ đau.

      Cho nên rơi giọt nước mắt nào, cũng kể khổ với bất cứ ai, bao gồm cả bố mẹ và Chu Tự Hằng, chỉ cắn răng nhịn đau mà bôi thuốc lên vết thương.

      Nhưng chỉ trong đêm, mọi nỗ lực của đều nhanh chóng hóa thành bọt nước.

      trăm ngày luyện tập, giờ đây tan thành tro bụi, bị gió thổi xa, xa mãi.

      Minh Nguyệt ra khỏi phòng làm việc, từng bước từng bước đều cảm thấy mũi chân nhói đau, mặc dù đôi giày đế bằng rộng và mềm.

      Nhưng có lẽ lòng còn đau đớn hơn thế nữa.

      Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trời, chớp mắt mạnh để nuốt nước mắt vào trong.

      ngồi bệt ở cuối hành lang, hai tay ôm đầu gối, tựa lưng vào vách tường, co rúc người lại.

      Chu Tự Hằng lui về sau cái cây, đứng từ xa nhìn , vì buồn nên phát ra có mặt của cậu.

      Trong hành lang chỉ có bóng râm mờ tối, ánh mặt trời bị mái hiên ngăn trở, Minh Nguyệt chống cằm lên mu bàn tay, ánh mắt có tiêu cự, giống như bé bán diêm trong truyện cổ Andersen, trong đêm Giáng Sinh lạnh lẽo, bé tựa vào góc tường, đốt que diêm cuối cùng lên, vừa lạnh vừa đói, sau đó kiệt sức mà chết .

      Con người giống với động vật ở chỗ là thích chia sẻ niềm vui, nhưng lúc buồn bã lại chỉ muốn ở mình, thầm liếm láp vết thương.

      Chu Tự Hằng biết là lúc này cậu nên cho Minh Nguyệt gian riêng, hay là tới ôm vào lòng.

      Thời gian cứ thế trôi , gió thổi làm mấy chiếc lá cây rơi xuống vai Chu Tự Hằng, cậu định bước lên bất ngờ có điện thoại.

      Là Minh Nguyệt gọi tới.

      Cậu ấn nút nghe rất nhanh, giọng của Minh Nguyệt truyền đến rất ràng: “Hi, Chu Chu, hôm nay em rảnh, có bận gì ? Em mời ăn cái gì nhé?”

      Giọng của rất nhàng, thậm chí còn có phần cao hứng, nghe ra chút bi thương nào.

      Chu Tự Hằng dừng bước.

      Xuyên qua đám lá cây rậm rạp, cậu thấy Minh Nguyệt đứng dậy, gương mặt tươi cười chuyện điện thoại.

      Chu Tự Hằng yên lặng nhìn , khàn giọng đáp: “Ừ.”

      Tiếng của cậu hòa cùng với tiếng ve truyền vào trong điện thoại, cảm giác rất bình yên, hốc mắt Minh Nguyệt lại bắt đầu thấy cay cay.

      giơ điện thoại ra xa chút, hít vào thở ra vài cái, còn dùng tay để quạt gió, sau khi bình tĩnh lại, lại cố gắng tỏ ra vui vẻ, : “Vậy em chờ ở đâu được?”

      cần chờ đâu.

      ở đây này.

      Nhưng Chu Tự Hằng biết là Minh Nguyệt hi vọng cậu ở đây, cũng hi vọng cậu biết được chuyện vui mới phát sinh ở phòng làm việc.

      Cho nên cậu thuận theo suy nghĩ của , dối: “20 phút nữa đứng ở cổng trường em, em mua kem nho ăn cho mát , rồi đứng dưới bóng cây chờ nhé.”

      Minh Nguyệt lén lau nước mắt, : “Bình thường cho em ăn kem mà?” Vào mùa hè thích nhất là ăn kem vị nho, nhưng Chu Tự Hằng cho phép ăn nhiều.

      Chu Tự Hằng rất muốn chạy tới lau nước mắt cho .

      Nhưng cậu thể.

      Chu Tự Hằng tay nắm chặt thành quyền, sau khi lòng bàn tay hằn lên vết mới buông lỏng ra, tỏ vẻ thoải mái với Minh Nguyệt: “Sợ em chờ lâu quá thấy chán thôi.”

      ra là vì sợ buồn.

      Minh Nguyệt đúng là bé rất dễ thỏa mãn, trong hai mươi phút, Chu Tự Hằng cứ đứng từ xa nhìn , thấy mua cây kem, ngồi dưới bóng râm liếm từng miếng .

      Nhìn giống như con mèo con vậy, liếm từng ngụm từng ngụm rất vui vẻ, sau khi ăn xong cái kem gương mặt cũng trở nên tươi tắn hơn rồi.

      Ăn xong, lại cầm cái giấy gói rồi ngẩn người, muốn ăn thêm cái nữa nhưng lại cảm thấy như thế tốt lắm, liền cúi đầu đung đưa bắp chân.

      Đúng hai mươi phút sau Chu Tự Hằng xuất trước mắt Minh Nguyệt, tay cậu là cây kem bị cậu cắn miếng.

      ăn nữa à?” Minh Nguyệt cẩn thận chọc chọc ngón tay cậu.

      Cậu cầm cây kem, dáng vẻ tỏ ra mấy hứng thú lắm.

      Chu Tự Hằng “Ừ” tiếng, sau đó đưa kem tới gần miệng : “Cho em ăn đấy.”

      Cái kem này còn to hơn cái Minh Nguyệt vừa ăn, cũng đắt và ngon hơn nữa, ngửi thấy mùi sữa thơm, Minh Nguyệt lòng vui rạo rực nhận lấy, liếm cái, đôi mắt hoa đào lập tức thỏa mãn híp lại.

      Chu Tự Hằng xoa đầu Minh Nguyệt, ôm lấy vai , kéo vào lòng.

      Tất nhiên là cậu ăn rồi, vì cậu cố ý mua cho ăn mà.

      Minh Nguyệt biết gì cả, vui vẻ ăn xong cái kem thứ hai, trước khi trời tối liền thực lời hứa, dẫn Chu Tự Hằng đến quán ăn cơm.

      Địa điểm vẫn là quán ăn có giá cả hợp lý mà hai người hay đến ăn, năm giờ chiều, khách đến quán rất đông, hầu như toàn những người trẻ, ngồi xuống bàn là bắt đầu chuyện rôm rả.

      Minh Nguyệt chọn chỗ ngồi riêng tư, muốn nghe tiếng cười của những người xung quanh, như vậy cũng có thể khiến cho cảm thấy vui hơn.

      Chiếc TV trong quán phát tin tức, người MC : “Là người đầu cho những tấm gương sinh viên trẻ lập nghiệp, Giang Diệp có được cả thành công về công việc lẫn tình , mối tình của với MC Bạch Nhã Kỳ luôn được mọi người quan tâm, nhưng vì chuyện kinh doanh suôn sẻ, gần đây lại gặp phải áp lực quá lớn, nên Giang Diệp quyết định bán lại công ty cho tập đoàn quốc tế…”

      màn hình phát đoạn hình ảnh, các phóng viên tay cầm mic, chen chúc để được phỏng vấn người đàn ông vừa mới bước ra từ văn phòng.

      Người đàn ông nét mặt u sầu, cà vạt nghiêng lệch, muốn nhiều lời, chỉ mệt mỏi đáp qua loa vài câu rồi đến bãi đỗ xe.

      Minh Nguyệt cảm thấy người này rất quen.

      Bỗng nhiên nhớ đến người đàn ông mình từng nhìn thấy ở tờ tạp chí bàn Chu Tự Hằng, trong báo còn viết riêng bài về ta nữa.

      cuốn tạp chí nhìn Giang Diệp vô cùng phong độ lịch đãm, khác hẳn với hình ảnh của bây giờ.

      Trong quán cơm này người đến ăn hầu như đều là các sinh viên của các trường xung quanh đây, chỉ Minh Nguyệt mà rất nhiều người nhận ra Giang Diệp.

      người lên tiếng: “Giang Diệp này á, tốt nghiệp Thanh Hoa đấy, nghe từ khi còn học bắt đầu lập nghiệp rồi, sau đó cũng thành công lắm, tôi còn từng nghe buổi tọa đàm của ấy rồi cơ! Thế mà bây giờ…”

      Cậu ta chậc chậc hai tiếng, thấy có nhiều người nghe mình nên càng to giọng hơn: “Quá thảm! Tôi này, cái ngành IT ấy mà, rất khó để có chỗ đứng vững chắc, mấy cậu thử nghĩ lại mấy tháng trước xem, trường Thanh Hoa cũng có đội sinh viên phát hành cái mạng Weiyan gì đó đấy! Nghe phát triển rất thuận lợi, nhưng hai ngày nay bị Tencent vượt lên rồi, tương lai của Weiyan…Rất khó .”

      Có người hưởng ứng theo: “Tôi cũng dùng Weiyan rồi, nhưng từ khi Tencent gia nhập là tôi quên luôn Weiyan, dù sao công ty kia cũng là công ty lớn, có nền tảng tài chính tốt, thể đem so với đám sinh viên bé được.” Cậu ta cười , “Tôi còn nghe là những đơn vị hợp tác với Weiyan cũng bắt đầu chuyển mục tiêu sang Tencent rồi, xem tình hình này chắc chẳng mấy chốc mà phá sản thôi.”

      Mọi người đồng loạt cảm thán: “Thời buổi này vốn đầu tư quyết định thị trường, chuyện khởi nghiệp sao có thể thành công dễ dàng được.”

      Minh Nguyệt sững sờ.

      cực kì bối rối, đánh rơi chiếc thìa cầm tay.

      Sau đó lại đưa mắt nhìn Chu Tự Hằng.

      Cậu đặt đũa xuống, hàng lông mi dài che phủ ánh mắt cậu, khiến cho Minh Nguyệt biết trong lòng cậu nghĩ gì.

      Tiếng thìa rơi làm cho bầu khí yên lặng vài giây, tiếng TV tiếp tục truyền ra, màn hình lúc này là hình ảnh của trẻ.

      mặc váy dài và giày cao gót, lúc này bị đám phóng viên vây quanh, dáng vẻ có phần chật vật.

      Phóng viên ngừng đặt câu hỏi: “Chị Bạch, chị có thể chia sẻ cảm xúc của mình lúc này ạ?”

      “Chị Bạch… Chị hay Giang Diệp là người chia tay trước?”

      phóng viên nhảy bổ hẳn tới trước mặt , hỏi thẳng luôn: “Bạch Nhã Kỳ, chia tay Giang Diệp là bởi vì công ty của ấy phá sản sao?”

      [Là bởi vì công ty của ấy phá sản sao?]

      Đúng vào lúc nghe xong câu này, Chu Tự Hằng tay run bần bật nắm chặt lấy cổ tay Minh Nguyệt.

      Cậu nắm rất chặt rất chặt, giống như người chết đuối vớ được cọc, chịu buông ra.

      cặp đôi luôn được người ta ca ngợi, thế mà bây giờ gặp biến cố, mỗi người ngả.

      Minh Nguyệt nhìn Chu Tự Hằng, thấy dưới mắt cậu lên quầng thâm rất đậm, khiến cho cậu thoạt nhìn có vẻ yếu ớt.

      “Tại sao cho em biết là Weiyan …” Đứng trước nguy cơ phá sản? Mấy chữ phía sau Minh Nguyệt nên lời.

      Chu Tự Hằng vẫn nắm chặt tay , cậu có thể cảm giác được là tay của lạnh như băng.

      Chu Tự Hằng liếc nhìn chút, thấy lông mày cau lại, đôi mắt vì lo lắng mà đỏ hoe, rồi đến cả đôi môi run rẩy.

      Điều này thể rất quan tâm đến cậu.

      “Lúc em chuyện với chủ nhiệm khoa ở phòng làm việc, ra đứng bên ngoài nghe hết rồi.” Chu Tự Hằng buông cổ tay Minh Nguyệt ra, chuyển thành mười ngón tay đan chặt vào nhau, “Giống như em muốn biết là em khổ sở, cũng muốn để em phải lo lắng.”

      Cậu đưa tay ra, từ tốn dịu dàng lau nước mắt cho Minh Nguyệt.

      Tiểu Nguyệt Lượng của cậu là bé rất ngoan, lại nhút nhát, giấu được chuyện gì trong lòng.

      Điểm này cậu biết từ rất lâu rồi.

      Khi còn là đứa trẻ, nghe cậu kể chuyện ma sợ đến run người, ôm chân cậu rồi ngủ thiếp trong nơm nớp lo sợ.Tính tình cậu bá đạo, cặp tóc lung tung cho bé, làm cho mái tóc dài biến thành đầu sư tử, khiến bé buồn đến phát khóc.

      Nhưng lúc này khi bị người khác giành mất vị trí múa chính, lại giấu hết mọi khổ sở trong lòng, mình chịu đựng.

      Thà giả vờ tỏ ra như có chuyện gì, miễn cưỡng cười vui, cũng nhất quyết muốn để cậu phải lo lắng.

      Thời gian khiến họ trưởng thành, luôn suy nghĩ cho đối phương, giấu nỗi đau của bản thân, chỉ muốn đối phương nhìn thấy được gương mặt tươi cười của mình.

      Chu Tự Hằng để tiền bàn, cầm tay Minh Nguyệt, đưa rời khỏi quán ăn.

      Cậu dẫn qua cổng học viện múa Bắc Kinh, lại qua đoạn đường tràn ngập cây xanh, cuối cùng tìm thấy phòng tập múa người.

      Nhưng phòng này bị khóa, Chu Tự Hằng lại kéo cửa sổ lên, nhảy vào bên trong, sau đó mở cửa.

      làm vậy là đúng đâu.” Minh Nguyệt nhăn mũi, bĩu môi với cậu.

      Sau đó lại thút tha thút thít tiếp: “Nhưng mà thân thủ của lợi hại đấy.”

      Cho dù tâm trạng có được tốt vẫn quên khen ngợi Chu Tự Hằng.

      “Vì bạn của , làm cái gì cũng đúng hết.” Chu Tự Hằng kéo vào trong, “Chỉ cần bật đèn là ai phát ra đâu.”

      Minh Nguyệt lại cảm thấy mũi chân bắt đầu đau, theo bản năng muốn rời khỏi căn phòng này, nước mắt cũng rơi xuống như những hạt ngọc, nhưng trước tiên vẫn hỏi dụng ý của Chu Tự Hằng: “ dẫn em đến đây…Hic…Để làm gì?”

      “Dẫn em đến đây múa.” Lần này, Chu Tự Hằng trực tiếp tới hôn lên những giọt nước mắt của Minh Nguyệt.

      Nụ hôn của cậu dường như muốn trấn an , dịu dàng đến mức khó tin.

      “Nhưng em muốn múa.” Minh Nguyệt ôm chặt eo Chu Tự Hằng, giấu mặt vào ngực cậu.

      “Em muốn.” Chu Tự Hằng vạch trần lời dối của , “Tiểu Nguyệt Lượng của muốn trở thành nghệ sĩ múa mà, sao có chuyện muốn múa được chứ?”

      Minh Nguyệt vẫn chôn đầu trong ngực Chu Tự Hằng, nghe vậy thậm chí còn vùi chặt đầu thêm chút nữa.

      Đúng vậy, muốn múa, nhưng bây giờ tâm trạng của thực rất buồn rất khó chịu.

      Minh Nguyệt níu chặt lấy vạt áo cậu, liều mạng lắc đầu: “Nhưng em bị loại rồi, em thể múa bài ‘Mai Hồn’ nữa.”

      “Vậy múa ‘Mai Hồn’ nữa, múa bài ‘Vệt môi đỏ thẫm’ mà em thích nhất .” Chu Tự Hằng nhàng vuốt lưng , cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cái, giọng vừa trầm ấm vừa dịu dàng, “ có nhạc, em cứ múa theo nhịp điệu mà mình muốn, có được ?”

      “Múa cho xem sao?” Minh Nguyệt bây giờ mới chịu ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh ngập nước.

      Nước mắt cứ thế chảy xuống gò má .

      “Đúng vậy, múa cho xem.” Chu Tự Hằng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Minh Nguyệt, lần nữa hôn lên mắt , “Em đứng ở đây chờ tí nhé.”

      Cậu nhanh chóng chạy ra bên ngoài, tựa như con báo đen chạy băng qua khu rừng, lúc trở lại, tay cậu là mấy thùng que phát sáng.

      Chu Tự Hằng rải que phát sáng xung quanh phòng tập múa.

      Ánh sáng màu lam dịu tỏa ra, phản chiếu qua tấm gương, chỉ trong chốc lát, cả căn phòng trở thành biển sao rực rỡ.

      Minh Nguyệt che miệng, nên lời.

      Chu Tự Hằng ngồi xổm xuống trước mặt , giúp cởi đôi giày đế bằng ra rồi đặt chiếc giày múa trước chân .

      Minh Nguyệt rụt chân về phía sau, : “Em múa giỏi đâu Chu Chu, vì thế nên mới thất bại, bị người khác thay thế đấy.”

      Nếu như đủ giỏi, ai có thể giành lấy vị trí múa chính của cả.

      Chu Tự Hằng chú ý đến vết sẹo chân Minh Nguyệt, nhàng sờ lưng bàn chân , : “Chính em với là bài ‘Vệt môi đỏ thẫm’ em múa cực kì cực kì đẹp mà, tin em.”

      Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt , từng câu từng chữ cho nghe: “ là khán giả duy nhất của em, đối với em là người thể thay thế được.”

      Trong phòng tập chỉ có ánh sáng màu lam dịu phát ra, chiếu sáng nét mặt chân và thành kính của Chu Tự Hằng dành cho Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt gật đầu, khom lưng giày múa, sau đó tới đứng ở trung tâm vòng sáng.

      gì, chỉ dùng cái ghế làm đạo cụ, cho dù có nhạc, cũng có váy áo lộng lẫy, nhưng vẫn thực bài múa cách rất xuất sắc.

      Tựa như Hằng Nga xinh đẹp cung trăng, nhảy múa xung quanh các vì sao.

      Sau khi kết thúc bài múa, Chu Tự Hằng nhiệt tình vỗ tay cho .

      “Thời gian đăng kí dự thi giải Đào Lý vẫn còn.” Chu Tự Hằng , “Em nên thử tham gia .”

      Cậu dùng hết tâm tư và sức lực để dỗ dành , động viên , tuy vẫn phải gánh vác áp lực nặng nề, nhưng vẫn cố gắng tươi cười.

      ra cậu cũng mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi, nhiều cậu thanh niên bằng tuổi cậu có khi bây giờ vẫn còn núp dưới đôi cánh của cha mẹ.

      Những gì Chu Tự Hằng phải đối mặt, khó khăn hơn Minh Nguyệt rất nhiều.

      “Vậy còn ?” Minh Nguyệt hỏi ngược lại cậu, “Weiyan phải làm sao?”

      “Chu Chu, giống như vẫn luôn tin tưởng em, em cũng tin rằng thất bại.” Minh Nguyệt tới trước mặt Chu Tự Hằng, kiễng chân lên, hai tay ôm lấy mặt cậu, hai đôi mắt cứ thế nhìn thẳng vào nhau.

      Trong mắt Minh Nguyệt lúc này chỉ có gương mặt của Chu Tự Hằng cùng với ánh sáng xanh lấp lánh.

      “Cho dù kết quả có như thế nào nữa.” chậm rãi đưa môi mình đến gần môi cậu, : “ em vẫn , tin tưởng tuyệt đối.”
      ---
      Huhu ngọt kinh khủng ôi trời ơi :00: Hai cái đứa này! Hai cái đứa này! Chúng mài...chúng mài...làm chụy gato quá :06(1): Riêng hai đứa này mà thất bại hay gì là cần đến động viên từ gia đình, tự chúng nó động viên nhau là đủ, quá đủ :06(1): Con bé Nguyệt, kiên cường là thế, ấy vậy mà gặp thằng Chu cái là con bé khóc ngay được, làm nũng ngay được, ôm chặt eo rồi rúc mặt vào ngực thằng Hằng khóc, cưng thế bảo sao thằng Hằng nó như điên dại :021:
      Chương 103: 13/5/18
      Last edited: 13/5/18

    4. hoai thanh

      hoai thanh New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      5

    5. Yêu_ nữ

      Yêu_ nữ Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      102
      Cặp đôi xuất sắc của năm đây rồi. Lưu lời dạy của bố Minh lại sau này dạy con...
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :