1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Jazz, ko biết thui, biết rồi cứ muốn hóng hớt chuyện nhận con a, cha con tương thân tương ái ghê chưa, quá cơ, hai cha con nên hợp mưu dụ dỗ nương ,
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 96 Biết chân tướng

      Sáng sớm ngày thứ hai, mấy người vẫy tay cáo biệt, Phùng Đào đưa A Ly hồi phủ trưởng công chúa, Diệp Tiềm tự mình hồi phủ. Lúc chia tay, A Ly vì phải rời khỏi Diệp Tiềm nhìn lại mãi, Phùng Đào cười vuốt ve đầu A Ly.

      Diệp Tiềm về đến nhà, thấy lão mẫu sớm chờ sẵn, sốt ruột như kiến trong chảo nóng, tới lui, miệng còn lẩm bẩm. Đợi Diệp lão phu nhân thấy Diệp Tiềm, đêm nôn nóng cơ hồ muốn phát tiết ra, nhưng quải trượng gỗ đàn giơ lên cao, cuối cùng vẫn vô lực hạ xuống. Mấy ngày nay, bởi vì mình làm việc sai, sau này con trai tận lực lãnh đạm, khiến Diệp lão phu nhân minh bạch, con quả là con trai của mình, nhưng đến cùng trưởng thành, đường đường là đại tư mã đương triều.

      Diệp Tiềm vốn tưởng rằng mẫu thân bất quá lại đâu đâu phen, mới tận lực tránh né, giờ thế nhưng bà đợi hẳn đêm, khỏi áy náy, đến cùng là mẫu thân thân sinh của mình, giờ lại già. Tức thời định tiến lên đỡ mẫu thân ngồi xuống, nhưng Diệp lão phu nhân lại bắt lấy quần áo , run run : "Tiềm, ngươi chạy đâu, cả đêm trở về!"

      Diệp Tiềm mím môi, đạm thanh : "Mẫu thân, chỉ là cùng bằng hữu ở ngoài ăn ngủ đêm thôi."

      Diệp lão phu nhân trong lòng mặc dù có nghi hoặc, nhưng cũng bất chấp, tức thời vội vàng lôi kéo Diệp Tiềm hỏi: "Tiềm, con cũng biết, nương có đại muốn cho con nghe!"

      Diệp Tiềm đỡ mẫu thân : "Có chuyện gì, mẫu thân cứ việc ."

      Diệp lão phu nhân nhớ tới chuyện này, cảm thấy tâm hoa nộ phóng, tức thời nhịn được mở miệng cười : "Tiềm a, con cuối cùng cũng có người kế nghiệp!"

      Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày, gật đầu : "Mẫu thân, ta sớm , ta có ba nghĩa tử..."

      Ai biết Diệp Tiềm còn chưa dứt lời, Diệp lão phu nhân vội vàng cắt đứt lời : ", ta phải ba nghĩa tử, ta A Ly!"

      Diệp Tiềm nghe xong, trong mắt ảm đạm, nhìn mẫu thân, bất đắc dĩ cố cười tiếng: "Mẫu thân, A Ly ta rất thích, chỉ tiếc ta cùng với Triêu Dương công chúa sợ là vô duyên, cũng vô duyên với A Ly."

      Diệp lão phu nhân nghe xong sốt ruột, thế nào con trai cứ như vậy thông suốt đâu? Vội hỏi: "Tiềm a, đó là con có duyên với Triêu Dương công chúa, nhưng A Ly cũng là con của con a! Đây là cốt nhục thân sinh, có duyên thế nào?"

      Diệp Tiềm lúc này mẫu thân gì, trong mắt tràn ra tia mờ mịt.

      Diệp lão phu nhân nắm tay con, giọng mang theo vui sướng run rẩy: "Tiềm, A Ly là con ruột của con, là đứa bé Triêu Dương công chúa sinh cho con, con hiểu ?"

      Diệp Tiềm con ngươi mờ mịt tràn ra kích động, nhưng kích động lại rất nhanh trôi qua, dám tin, nắm chặt tay mẫu thân, ngữ điệu như bình tĩnh lại mang theo run run: "Mẫu thân, vì sao người như vậy?"

      Diệp lão phu nhân biết con mình thể tin được, liền dậm chân : "Đây là Trường Vân nghe thấy Triêu Dương công chúa chuyện với thị nữ, tuyệt đối giả! Hơn nữa tỷ tỷ con , A Ly và con hồi cực giống nhau, con vạn vạn thể hoài nghi, việc trước mắt, phải xem khẩu khí Triêu Dương công chúa bên kia..."

      Diệp lão phu nhân , lại nghe Diệp Tiềm phân phó tả hữu, lạnh giọng mệnh lệnh: "Chiếu cố tốt lão phu nhân, ta ra ngoài." xong tựa như trận gió, ra khỏi đại sảnh.

      Diệp lão phu nhân muốn gọi lại, nhưng bàn tay giơ ra, trước mắt thấy bóng người.

      ========================

      Diệp Tiềm chạy khỏi đại sảnh, cưỡi ngựa , đường phi nhanh, chạy đến phủ Triêu Dương công chúa. đường ngẫu nhiên có người trợn tròn mắt đổ dạ hương, cũng có người làm công ra ngoài buôn bán, những người đó thấy Diệp Tiềm cưỡi ngựa cao to chạy vội vã, chỉ cho rằng phát sinh chuyện gì, vươn cổ giương miệng kinh ngạc nhìn qua.

      Diệp Tiềm mặt trầm xuống, mím môi mỏng, chau mày, phóng ngựa phi nhanh, lát đến trước đại môn phủ Triêu Dương công chúa. xoay người xuống ngựa, tay nắm dây cương, ngửa mắt nhìn đại môn màu đỏ thắm.

      Vương hầu tướng lĩnh, hoàng thân quyền quý, đời này còn ít người như vậy, chiếm cứ chỗ tối cao ở thế gian, cẩm y ngọc thực, tôi tớ thành đàn, ở bên trong đại viện cửa son, hoàn toàn khác hẳn nhà tranh vách đất hàn lậu, vì thế có dòng dõi cách biệt như mây với bùn.

      Diệp Tiềm nâng chân lên, nhanh vào, thị vệ bên cạnh thấy vậy, muốn ngăn trở, Diệp Tiềm tay phải khẽ nâng, nắm trường kiếm bên hông, lạnh giọng : "Tránh ra."

      Thị vệ nhất thời biết làm sao, vị đại tư mã này tuy là ở vạn người, tay cầm quyền cao, lẽ ra uy phong vô tận, nhưng mặc cho như vậy, xưa nay đến phủ trưởng công chúa luôn nhẫn nhục chịu đựng, hôm nay vì sao bỗng nhiên cường thế lên như thế?

      Diệp Tiềm để ý hai thị vệ, nhấc chân, đạp cửa phủ công chúa, nhanh vào.

      Phía sau thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thế nhưng cũng dám tiến lên ngăn trở.

      Diệp Tiềm cũng coi như rất quen thuộc với bố trí bên trong phủ công chúa, đường bước nhanh, thẳng đến hậu viện, đến viện của Triêu Dương công chúa. đường gặp thị vệ và thị nữ trong phủ, đều kinh ngạc hiểu nhìn , nhưng thấy sắc mặt trầm túc, cả người tản ra khí lạnh thấu xương, đám đều dám tiến lên chất vấn.

      Bất quá lát, Diệp Tiềm xuyên qua tiền trạch, đến hậu viện chỗ Triêu Dương công chúa ở. Lúc này sớm có người hầu cuống quít thông báo, Triêu Dương công chúa vừa mới dỗ ngủ A Ly đêm chưa về, thân tố y, tóc dài buông xõa, ngồi phía trước cửa sổ, nghe thấy lời này, nhíu mày : " đây là muốn làm cái gì?"

      Giọng của nàng lãnh đạm, giống như băng trong gió, lạnh thấm xương.

      Diệp Tiềm vừa đúng lúc này vào trong viện, cũng vừa đúng nghe được lời này, dừng chân, đứng ở đó, yên lặng nhìn nữ nhân tóc dài bên cửa sổ.

      Triêu Dương công chúa vốn lười nhác tùy ý, lúc này bỗng cảm thấy cỗ lãnh ý đánh úp lại, ngước mắt nhìn, thấy ánh mắt Diệp Tiềm như đao như sương, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Triêu Dương công chúa buông con ngươi xuống, dừng lát, liền muốn đứng dậy, trong miệng còn giọng phân phó: "Bản cung mệt mỏi, nghỉ ngơi, để người ngoài vào."

      Diệp Tiềm nghe thế, bên môi nổi lên cười lạnh bất đắc dĩ, kéo kéo môi, rốt cục tìm được thanh của mình, khàn khàn mở miệng: "Ta -- thầm muốn hỏi nàng câu."

      Triêu Dương công chúa dừng động tác, đạm quét mắt nhìn cái, thấp giọng : "Ngươi hỏi ."

      Diệp Tiềm thấp mâu, nhìn mấy cành cỏ non mới nẩy dưới cửa sổ ngọc thạch, tinh tế thưởng thức nàng vừa rồi , lại cảm thấy trong lời này ràng mang theo vài phần tư vị nhận mệnh.

      ngẩng đầu lên, trong mắt nổi lên tức giận và bi phẫn sâu sắc.

      Giờ này khắc này, bỗng nhiên có dự cảm, lời mẫu thân là .

      A Ly... Thế nhưng thực là cốt nhục thân sinh của .

      Nữ tử này luôn luôn dấu bí mật lớn, hơn nữa nếu phải trong lúc vô ý tỷ tỷ phát ra, nàng thậm chí tính toán giấu giếm chuyện này đến bao giờ!

      Nhìn đầu ngón tay Triêu Dương công chúa run nhè , ngăn chặn cảm giác dâng lên mãnh liệt trong lòng, cắn răng hỏi từng chữ: "A Ly, có phải con ta ?"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, khẽ thở ra hơi, nhắm hai mắt, lông mi thon dài xinh đẹp vẫn run run.

      "Phải." Nàng thừa nhận giống như thở dài.

      Diệp Tiềm cười lạnh, nhanh đến, bỏ qua thị nữ ý đồ ngăn trở , vào phòng, đến trước mặt Triêu Dương công chúa, nhìn nàng, dám tin lắc đầu: "Vì sao, nàng vì sao muốn giấu ta?"

      Triêu Dương công chúa chưa từng có giờ khắc nào, đối mặt với nam nhân này thế nhưng còn lời để chống đỡ, dưới chân như nhũn ra, chọi nôit lui về phía sau bước.

      Diệp Tiềm tiến lên nắm chặt cánh tay nàng, cường ngạnh cho nàng đào thoát: " với ta, vì sao!" -- câu này ra tiếng, cơ hồ là vô cùng đau đớn..

      Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiềm, tình cảnh lúc đó, ngươi sinh tử còn chưa biết, ta sao có thể ?"

      Diệp Tiềm nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy vai nàng, trong giọng tràn đầy hận ý: "Nhưng sau này? Sau này sao!"

      khắc chế được lắc thân mình nàng đơn bạc, cơ hồ thét lên tức giận hỏi: "Sau này thế nào, nàng có nhiều cơ hội có thể với ta, vì sao luôn muốn !"

      Chuyện cũ rành rành trước mắt, nhớ lại ngày đông kia lạnh như băng trốn ở góc nhìn bọn họ nhà ba người hòa thuận vui vẻ, nhớ tới ở lúc phía nam xa xôi kia, vươn bàn tay to độc thu dưỡng ba nhi trong chiến loạn.

      từng thống hận nàng lật lọng, ly biệt lâu thông đồng người kia, từng đen tối cho rằng cùng A Ly nhất định vô duyên, từng hận rằng cả đời nhất định chỗ về, thậm chí thế nhưng tuyệt vọng cơ hồ muốn ôm lấy nữ nhân này. Nhưng tại, giống như có thể phủ định hết, lần nữa hiểu hết thảy.

      Triêu Dương công chúa giãy dụa, định đẩy nam nhân cuồng nộ này ra, nhưng nàng muốn thoát lại làm Diệp Tiềm càng gắt gao ôm chặt nàng tha.

      Diệp Tiềm ngữ khí bắt đầu trầm thấp lạnh như băng, lại phảng phất chứa vô cùng nguy hiểm, ở bên tai nàng căm hận hỏi: "Triêu Dương công chúa, với ta, vì sao? Nàng giấu diếm ta nhiều năm như vậy, phải cho ta lý do, với ta vì sao?"

      Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ, cười lạnh, nhìn Diệp Tiềm: "Lúc ta phát hoài thai, ngươi vừa rời , bất quá là trung lang tướng nho , sinh tử chưa biết, lúc đó, ta sao có thể đem thân phận đứa bé trong bụng công bố hậu thế?"

      Triêu Dương công chúa thở dài, cúi mâu thấp giọng : "Lúc gặp lại, ta cũng gả cho người kia. Hoài An Hầu lúc ta khốn khổ chìa tay giúp đỡ tương trợ, ta sao có thể công bố thân thế A Ly, để xấu hổ?"

      Triêu Dương công chúa tới đây, trong mắt nhiễm sương mù mê mang: "Đến sau này, ngươi xuất chinh, chúng ta tốt đẹp rồi, ta vốn định đợi ngươi trở về, đem hết thảy cho ngươi biết, nhưng mà..." Nàng trào phúng mà bất đắc dĩ cười khẽ: "Nhưng mà Diệp Tiềm, sau này ta hối hận, muốn..."

      Diệp Tiềm thấy vậy, trong lòng đau đớn, tay ôm Triêu Dương công chúa lỏng ra, sửa thành ôn nhu ôm ấp, ngữ khí cuồng loạn bắt đầu mềm hơn: "Triêu Dương, ta muốn nghe lý do này, đó đều là vấn đề..."

      ôm nàng, bức nàng nhìn thẳng hai mắt mình: "Nàng đúng, ta minh bạch, ta đều minh bạch. Lúc đó danh tiếng ta đáng xu, bất quá là tiểu nô trong phủ thôi, sao xứng làm phụ thân của hài tử nàng. Nàng có thể để nó lại, khiến ta vô cùng cảm kích." ngữ khí hơi kích động: "Nhưng tại giống, ta là đại tư mã bản triều, chỉ ở dưới thiên tử, chẳng lẽ còn thể phong thê ấm tử sao? Chẳng lẽ ta còn thể cưới nàng sao?"
      minhhanhng, HangVO9, Lazzy Le21 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Wow, nô trở mình kìa, đạp hẳn cửa nhà chế triêu lun, lại có chuyện cho dân hóng hớt đây, triêu cũng khổ tâm dữ, bi giờ trời quang mây tạnh chưa nhỉ, ly ới ời ra nhận cha kìa, từ nay có chỗ dựa khi bị nương giận rồi, hoặc là có người bị phạt chung ấy chứ....
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Uh ta cũng đồng tình công chúa đâu, cứ làm tới mà cưới Tiềm chớ. Cùng nhau cao chạy xa bay bỏ lại hết sợ gì.
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 97 Nhận con

      "Nhưng giờ giống, ta là đại tư mã bản triều, chỉ ở dưới thiên tử, chẳng lẽ còn thể phong thê ấm tử sao? Chẳng lẽ ta còn thể cưới nàng sao?" Diệp Tiềm đến đây, bàn tay to hữu lực giống như kìm càng siết chặt Triêu Dương công chúa, làm cho nàng thể nhúc nhích.

      Nàng buông mắt xuống, nhìn hai tay Diệp Tiềm giữ vòng eo mình, nhàng lắc đầu, thở dài: "Tiềm, buông ta ra."

      Diệp Tiềm nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực, kiên định lắc đầu: ", ta buông."

      ngừng lại, bổ sung thêm: "Ta bao giờ buông tay nữa."

      ôm chặt nàng, đem mặt mình cọ xát mái tóc nàng, ôn nhu mà chân : " lâu trước kia, ta buông, nàng quên sao?"

      Triêu Dương công chúa trong mắt có tia hoảng hốt, nàng bỗng nhiên nhớ lại, năm đó ở Bình Tây Hầu phủ trong Túc Ninh Thành, thiếu niên ôm nàng phát thệ đời thế. Bên môi nàng nổi lên chút cười tái nhợt, lời thề như vậy, trải qua rất nhiều gió táp mưa sa, vẫn còn bên tai như cũ.

      Nàng lắc lắc đầu, cắn môi giọng : "Tiềm, nhưng ta mệt mỏi, ta gả hai nam nhân, ta muốn tái giá, cũng hy vọng cuốn vào phong ba, chỉ hy vọng có thể im lặng sống hết tuổi già." Nàng đẩy tay Diệp Tiềm giam cầm nàng ra: "Tiềm, nếu vài năm trước, chàng với ta như vậy, ta cao hứng. Nhưng tại, tâm ta thực mệt mỏi. Ta cũng bắt đầu cảm thấy, có lẽ chúng ta có duyên phận."

      Diệp Tiềm thấy vậy, trận hoảng hốt có lý do, bàn tay to càng dùng sức nắm giữ nàng rời: "Triêu Dương, cần như vậy."

      Triêu Dương công chúa bị ôm, thể thoát thân, mày nhăn lại, chán ghét quay đầu , đạm thanh ra lệnh: "Buông ra."

      Diệp Tiềm trầm giọng : "Ta cho nàng tránh ra." Ngữ khí bá đạo, tay kìm lòng đậu càng dùng lực, gân xanh bạo khởi.

      Thở dốc dồn dập nóng bỏng quanh quẩn ở bên tai Triêu Dương công chúa, thể tránh thoát giam cầm, thế này nhắc lại trong trí nhớ những việc thoải mái nàng từng chịu, thân mình đơn bạc nhịn được run rẩy, mày nhăn càng chặt, hai tay mềm mại xương định đẩy Diệp Tiềm ra, nhưng căn bản giãy dụa được, nàng quýnh lên, cao giọng gọi: "Người tới!"

      Ngoài phòng thị nữ sớm đứng ở đó, lúc này nghe thế, thị vệ bên ngoài nhất tể xông lên, định vào, lại bị Diệp Tiềm khiển trách tiếng, thanh lạnh lùng: "Ai cũng cho tiến vào!"

      Thị vệ là phủ công chúa nuôi, đều biết chủ nhân nhà mình cùng đại tư mã đương triều đủ loại liên quan, tức thời ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng tất cả đều do dự, giữa hai người đó mà , đúng chỗ xung yếu, họ vào sát phong cảnh sao?

      Triêu Dương công chúa cũng biết suy nghĩ trong lòng thị vệ, lúc này kêu cứu, thấy ai trả lời, càng run rẩy, cảm thấy ủy khuất, thế nhưng rơi lệ, càng ra sức giãy dụa.

      Diệp Tiềm thấy Triêu Dương công chúa mặt có e ngại, thân mình nhàng run lên, sửng sốt chút, mới cứng ngắc buông Triêu Dương công chúa ra.

      Triêu Dương công chúa được tự do, cầm lấy đàn cổ bên cạnh, dùng sức ném vào Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm giống như bức tường đứng ở đó, trốn, vì thế đàn cổ vừa vặn ném lên ngực . đàn cổ tinh xảo tao nhã phanh tiếng rơi mặt đất, phát ra tiếng gào thét ám ách.

      Triêu Dương công chúa vẻ mặt tiêu lãnh, nước mắt như sương, tế mâu nàng hẹp dài giống như nhìn người xa lạ hướng về Diệp Tiềm, thấp giọng : "Ngươi , ta muốn nhìn thấy ngươi."

      Môi Diệp Tiềm gian nan muốn mở ra, hầu kết khẽ nhúc nhích, nhưng đến cùng chưa ra cái gì, cắn răng cái, xoay người muốn ly khai.

      Nhưng là tới cửa, lại nghe trong phòng Triêu Dương công chúa thể ức chế tiếng rên rỉ, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn, thấy nữ nhân kia quay lưng về phía mình kiên cường mà dừng được run rẩy.

      Diệp Tiềm xoay người, từng bước đến bên Triêu Dương công chúa, thử thăm dò vươn tay chạm vào đầu vai nàng.

      Lúc tay đụng tới vai nàng đơn bạc kiên cường, Diệp Tiềm cảm thấy thân thể dưới tay cứng lại chút.

      Nửa ngày, khàn khàn mà tối nghĩa mở miệng : "Thực xin lỗi, Triêu Dương, là ta sai rồi."

      mềm mà thong thả từ sau lưng ôm lấy nàng, ngực nóng ôm sát phía sau lưng nàng co rúm, miệng nỉ non : "Ta từ nay, đối với nàng như vậy nữa."

      khẽ thở dài: "Triêu Dương, lúc này, ta thực buông tay."

      Trước kia , tuy rằng phong cảnh cho người nhìn, nhưng trong khung vẫn luôn là thiếu niên quỳ gối dưới làn váy nàng, nhớ kỹ nàng đối đãi lạnh bạc, cho rằng bản thân khổ luyến hồi rồi hoàn toàn đạt được, vì thế đối mặt với nàng luôn ngừng sợ sệt, luôn lùi bước, luôn ước đoán.

      Diệp Tiềm tựa đầu chôn vào tóc nàng, thấp giọng hứa hẹn : "Triêu Dương, mặc kệ nàng bằng lòng , lúc này đây ta bao giờ rời nữa. Ta cứ ở trong này, chờ nàng, chờ nàng tha thứ cho ta, gả cho ta."

      Triêu Dương công chúa : "Tiềm, A Ly là cốt nhục thân sinh của ngươi, điểm này ta giấu ngươi, cũng giấu ." Nàng ngừng lại, tiếp tục : "Nếu -- nếu ngươi muốn nhận tổ quy tông, cũng có thể."

      Diệp Tiềm kiên định lắc đầu: ", A Cẩn, ta chẳng những hi vọng cùng nhận thức nhau, cũng hi vọng nàng có thể gả cho ta, đến lúc đó chúng ta nhà đoàn viên."

      Triêu Dương công chúa mệt mỏi nhắm mắt: "Nhưng ta muốn gả cho ngươi."

      Diệp Tiềm bất vi sở động: "Ta đây chờ đến khi nàng tha thứ cho ta, nguyện ý gả cho ta mới thôi." vỗ mái tóc nàng, ôn nhu : "Nếu nàng mệt mỏi, vậy ngủ , ta ôm nàng ngủ."

      Triêu Dương công chúa chậm rãi lắc đầu: "Ngươi , ta muốn nhìn thấy ngươi."

      Diệp Tiềm mím môi, ngồi xuống ôm lấy nàng, đến bên giường: "Nếu nàng muốn nhìn thấy ta, vậy nhắm mắt lại, như vậy nhìn thấy."

      Bên người này ngực ấm áp và kiên cố là thế, thậm chí vô cùng yên ổn, vừa mới khóc hồi, Triêu Dương công chúa quả mệt mỏi, nàng dựa vào ngực , mệt mỏi nhắm mắt.

      Diệp Tiềm cẩn thận cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt nàng, khuôn mặt kia quyến rũ như ban đầu, thế nhưng có mấy giọt lệ, thậm chí lông mi thon dài cong cong đều có hai sợi bởi vì dính ướt mà rung động.

      hầu kết động đậy, hơi hơi cúi đầu, thử thăm dò hôn gương mặt nàng, nhưng vì ôm nàng mà dám kinh động, căn bản với tới, cuối cùng ở trán nàng trơn bóng nhàng hôn cái.

      ==========================

      Có lẽ vì đêm qua chưa từng ngủ ngon, cũng có lẽ vì phát tiết khóc hồi, Triêu Dương công chúa thế nhưng thực ngủ say, Diệp Tiềm cũng dám đụng tới, sợ quấy nhiễu mộng đẹp của nàng. Cũng biết bao lâu, Triêu Dương công chúa rốt cục ưm tiếng, động đậy thân mình mềm mại.

      Diệp Tiềm thở dốc dồn dập, trong mắt ngược lại càng đen tối, bất quá vẫn nắm chặt tay, cố tự đè nén.

      Triêu Dương công chúa chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Diệp Tiềm có chút sững sờ, trong con ngươi lộ ra mơ hồ. hồi lâu, nàng như hiểu được, quay mặt , nhìn Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm định gì, Triêu Dương công chúa lại lạnh giọng mở miệng: "Ngươi nhẫn đến khó chịu, còn nhanh buông ta ra."

      Diệp Tiềm hơi ngơ ngác, rồi hiểu ra, cúi đầu nhìn, thấy mặt Triêu Dương công chúa trắng nõn giống như vẽ loạn son, cả cái cổ thon dài tao nhã đều lộ ra phấn hồng.

      hít sâu mấy hơi, định để vật cứng rắn của mình kiêu ngạo nữa, nhưng mà có cách nào, đành phải bất đắc dĩ : "Ta cố ý."

      nghĩ nghĩ, lại : "Về sau nếu nàng thích, ta xằng bậy."

      Lời này quả thực làm cho người ta ôn lại mộng cũ, Triêu Dương công chúa nghe vậy khinh thường trừng mắt nhìn , thấp giọng : "Ngươi cút ra ngoài cho ta."

      Diệp Tiềm vội ôm lấy Triêu Dương công chúa, nghiêm cẩn : " ta cút cũng có thể, nhưng ta muốn ôm nàng cùng cút."

      Lời này vừa ra, Triêu Dương công chúa gì, tức thời giãy dụa thoát khỏi ôm ấp, định đứng dậy, nhấc người, tóc dài hất lên, mang theo mùi thơm đảo qua ngực Diệp Tiềm phập phồng, sau đó ở trung vẽ nên độ cong xinh đẹp, quanh quẩn ở phía sau lưng Triêu Dương công chúa, phụ trợ vòng eo mảnh khảnh.

      Diệp Tiềm càng cảm thấy khó có thể chịu được, bất đắc dĩ tránh ánh mắt , nhìn nàng nữa.

      Triêu Dương công chúa đứng dậy, lạnh nhìn Diệp Tiềm : "Ngươi cứ ở trong này "

      Diệp Tiềm gật đầu.

      Triêu Dương công chúa cười lạnh: "Thế nào, ngươi cũng cần nhìn con trai của ngươi sao?"

      Diệp Tiềm nghe vậy, lập tức ngồi dậy.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, sắc mặt hòa dịu, nhưng vẫn cự người ngoài ngàn dặm: "Ngươi ra ngoài , bảo Cẩm Tú mang ngươi gặp A Ly."

      Diệp Tiềm gật đầu: "Ừ, được, ta gặp trước."

      ========================

      Diệp Tiềm đến Hoa lạc uyển của Tiểu Hầu Gia A Ly, A Ly kỳ thực cũng vừa tỉnh ngủ. Dã ngoại đêm, quá hưng phấn, căn bản ngủ no, giờ trở về nhà, mỏi mệt quá mức, ăn chút rồi ngã đầu ngủ say, ngủ luôn đến trưa.

      Lúc này xuống giường, thị nữ mặc quần áo, lại ăn no nê, khỏi nhớ tới tình cảnh hôm qua. khuôn mặt non nớt nhắn thế nhưng bắt đầu tràn đầy phiền muộn, thở dài, đến bên cạnh, cầm lấy cái rương mở ra, bên trong là đủ loại đồ chơi, có hoàng đế cữu cữu ban cho, cũng có thái hậu trước kia đưa, đương nhiên càng nhiều là của mẫu thân cho . Trong rương có thứ, đó là cái trang sức màu xanh biếc điêu khắc từ sừng bò tót.

      Lúc trước mẫu thân tức giận ném sừng bò tót ra ngoài cửa sổ, chạy đến nhặt, kết quả đại náo hồi, khóc xong, lâu thèm quan tâm mẫu thân, nhưng sau này lại phát , trong đó cái sừng bò tót bị thu về, làm thành vật trang sức đẹp mắt để trong đây.

      A Ly lại giống như người lớn thở dài, nghĩ cảnh hôm qua, mày cũng nhíu chặt.

      Diệp Tiềm theo thị nữ bước vào, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy tình cảnh này.

      PS: Dỗ vợ chưa xong còn phải dỗ con, mệt ghê. Dỗ vợ ấy à: đè ra mà xxx còn dỗ con: đưa nó chơi. Đơn giản vậy mà cứ vật mãi.
      minhhanhng, HangVO9, Lazzy Le17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :