1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 13
      Tỉnh S mọi người đều biết bảng hiệu Thực Mãn Lâu kia của Lục gia là do Hoàng đế thưởng cho. Đương nhiên ở thời điểm tại còn Hoàng đế, nhưng người dân đối với hoàng quyền vẫn còn kính sợ. Tửu lâu mà Hoàng đế thưởng thức mùi vị chắc chắn rất ngon. Mà đúng là như vậy, nếu Lục gia cũng có thanh danh đệ nhất tửu lâu tỉnh S lâu như vậy.

      Thế nhưng từ lúc Lục lão gia tử qua đời, Thực Mãn Lâu lại đóng cửa, người bên ngoài đều đồn đãi nhiều suy đoán, Tụ Tiên Cư bên kia lại thêm dầu vào lửa, cho mọi người biết, đầu bếp chính trước giờ ở Thực Mãn Lâu còn nên thể mở cửa được.

      "Ai... Ngày trước Lục gia tiếng tăm lừng lẫy thế nào nha. Vài chục năm về trước Lục lão gia tử danh tiếng cỡ nào, ai ngờ vừa chết Thực Mãn Lâu liền thể mở cửa rồi!"

      "Mở ra hay có sao, dù lưu lại chút hơi tàn vẫn còn hơn ."

      Bên ngoài nghị luận ầm ỉ. Thực Mãn Lâu tại đóng cửa nhưng bên trong vang lên tiếng động nha. Có lẽ là sửa sang lại tửu lâu, ngày nào đó mở ra trở lại. khiến người ta tò mò!

      ****

      "Này tiểu ca, cho ta hỏi chút, Thực Mãn Lâu các ngươi là làm gì vậy?" người đường níu tay vị tiểu ca từ trong tửu lâu ra hỏi.

      Tiểu ca kia xem ra cũng bận rộn lắm nên liếc mắt : "Còn làm gì nữa? Đương nhiên là chuẩn bị khai trương. Đến lúc đó hi vọng mọi người đến ủng hộ nha."

      Những người qua đường kinh ngạc. Có người hỏi: " phải đầu bếp chính ở Thực Mãn Lâu bị người ta lôi kéo mất rồi sao?"

      Tiểu ca cười, lấy tay vỗ tay áo, khinh thường : "Hoàng Nhân kia là cái thá gì? Bất quá chỉ là tên tiểu tử học được chút tay nghề của lão nhân gia, muốn cứ việc . Đại tiểu thư nhà chúng ta mới đích xác học được hết tay nghề, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy nha, tay nghề tuyệt đối cần phải !"

      "Ý ngươi đầu bếp chính của các ngươi chính là Lục gia đại tiểu thư?" Người qua đường mờ mịt nhìn tiểu ca. Đại tiểu thư này trước kia cũng chưa từng nghe qua. nương làm đầu bếp? Được ? Mọi người đều hoài nghi.

      Tiểu ca thấy mọi người hỏi vậy liền biết suy nghĩ gì, chỉ xuy xuy cười : "Các ngươi biết cái gì! Tay nghề đại tiểu thư ta, chờ nửa tháng sau Thực Mãn Lâu khai trương trở lại, mời tất cả đến thưởng thức biết thôi!" Tiểu ca đẩy tay mọi người vây xem ra, mặc kệ những người bị gợi lên lòng hiếu kì mà chạy mất. nhóm người kia nhìn nhau sau đó lại kịch liệt thảo luận....

      Có người móc ở đâu ra nắm hạt dưa, vừa cắn vừa : "Ta rồi mà, chỉ là mất đầu bếp chính, chẳng lẽ Thực Mãn Lâu sụp đổ sao? Tay nghề của Lục lão gia tử nhất định truyền cho nhân tài mình tín nhiệm. Xem ra người đó chính là Lục gia đại tiểu thư rồi."

      "Ha, ngày trước ta còn nghe đồ đệ tên Hoàng Nhân kia thổi phồng lên , Thực Mãn Lâu có sư phụ chống cự được, bây giờ nhin xem, biết bọn họ có thấy ê mặt nha."

      "Hoàng Nhân kia bất quá chỉ là tên người làm, Lục lão gia tử đồng ý dạy ba phần tay nghề, những mang ơn, còn thừa dịp Lục lão gia tử qua đời đâm lén sau lưng Lục gia. Đúng là lòng lang dạ sói, ta phi!"

      "Ta thấy Tụ Tiên Cư kia cũng phải loại người tốt, đúng là cá mè lứa!"

      Năm nay những người thích xấu người khác đặc biệt nhiều nha. Tục ngữ , ngày làm thầy cả đời là cha. Hoàng Nhân kia là người ngoài, có thể học được tay nghề của Lục gia, đối với người bên ngoài chính là đại ân đại đức. Mà bây giờ, Lục lão gia tử chết , mang theo đồ đệ chạy biến khỏi Thực Mãn Lâu, ai nhắc đến cũng lòng đầy căm phẫn. Người này nếu như đứng ở đó trước mặt mọi người, hẳn là ăn cả rổ trứng thối nha.

      "Chỉ là biết tay nghề của Lục gia đại tiểu thư như thế nào nhỉ? Nếu có tiền, ta nhất định đến Thực Mãn Lâu ăn bữa!"

      "Đúng đó đúng đó..." Có người phụ họa vào. Mọi người nháy mắt xoay từ Tụ Tiên Lâu cùng Hoàng Nhân kia qua Thực Mãn Lâu. Tò mò quá ....

      Trong đám người bàn luận kia, có người tay lồng trong tay áo khom lưng , sau đó đường vòng vào trà lâu, trực tiếp lên sương phòng ở lầu hai. Từ vị trí này có thể nhìn thấy tình huống diễn ra ở Thực Mãn Lâu.

      "Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia, tình ổn thỏa rồi!" Người này tiến đến bàn của Lục Nghiên và Lục Thực ngồi , sắc mặt thập phần vui mừng.

      Lục Nghiên ngồi ghế, nghe vậy cười : "Vất vả cho ngươi rồi Lý Hạ."

      Lý Hạ cười hắc hắc, gãi đầu đem tình xảy ra ban nãy : "Ta thấy mọi người đối với tay nghề tiểu thư rất hiếu kỳ đó."

      Lục Thực đứng bên cửa sổ nhìn nửa ngày, bị gió lạnh thổi tới run run, rúc đầu về ngồi ghế, rót ly trà nóng : "Hoàng Nhân kia bị mọi người đòi đánh là xứng đáng lắm!" hơi khó chịu. Hoàng Nhân kia tuy có chút thiên phú, nếu trong bao nhiêu người, Lục lão gia tử cũng coi trọng , truyền thụ trù nghệ. Chỉ là ai nghĩ tới, người này lại là con sói mắt trắng!

      Ngón tay Lục Nghiên lăn viên trân châu, viên trân châu đổi tới lui đầu ngón tay nàng, nàng hơi suy nghĩ : "Lý Hạ, ngươi tìm vài người đem việc Thực Mãn Lâu sắp khai trương truyền ra, tốt nhất là làm cho cả Lục Thủy Thành đều biết chuyện này!"

      "Tỷ tỷ, viên trân châu trong tay ngươi dùng để làm gì vậy?" Lục Thực tò mò hỏi.

      Đầu ngón tay đảo qua lần, nàng : "Rèn luyện ngón tay cho linh hoạt. Ngươi đó, cũng nên lấy cái hột đào để luyện ."

      Lục Thực: "....." chỉ có thể im miệng. "Tỷ tỷ, mọi việc xong xuôi rồi, bây giờ chúng ta dạo phố ?" Lục Thực im lặng chốc lát, rất nhanh liền lấy lại tinh thần phấn chấn.

      Lục Nghiên cười hỏi : "Nghẹn đến ngớ ngẩn rồi sao? Ngươi có bạc hay sao?"

      Lục Thực: ".....Tỷ tỷ... Ngươi chưa nghe câu được ra xấu hổ của người khác sao?"

      Lục Nghiên: "Chưa nghe."

      Lục Thực: "......." Tình tỷ đệ của ngươi đâu a?

      Lục Nghiên bị biểu cảm của chọc cười, kêu Xuân Hạnh lấy áo choàng đến : "Được rồi, phải ngươi muốn dạo phố sao? thôi."

      Lục Thực hai mắt lấp lánh, thập phần nịnh bợ tiếp nhận áo choàng trong tay Xuân Hạnh khoác cho Lục Nghiên : "Tỷ tỷ, ngươi là đẹp, tỷ đệ hai người chúng ta nhìn giống nhau nha." Miệng như lau mật, vừa khen Lục Nghiên cũng quen tự khen chính mình!

      **

      Lục Thủy thành là thành thị phồn hoa nhất ở tỉnh S, diện tích rất rộng, đường phố cũng náo nhiệt, người đạp xe qua lại, còn có đường ray tàu lửa. Ngay trung tâm có giáo đường. tại là giữa trưa mười hai giờ, tháp đồng hồ bên giáo đường rung lên từng hồi beng beng... Lục Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, nhịn được dừng chân ngửa đầu nhìn nửa ngày, có chút ngốc nghếch.

      Lục Thực : "Đây là kiến trúc phong cách châu Âu, tuy rằng rất đẹp nhưng ta cảm thấy quá lạnh lẽo, vẫn là Lục phủ chúng ta đẹp mắt hơn."

      Lục Nghiên nhìn lúc, mãn nhãn ngạc nhiên : "Kiến trúc....Rất có phong cách." Hoàn toàn khác biệt Z quốc nha.

      Những thứ ở phương Tây gì đó dần dần du nhập vào Z quốc, trong đó có xe đạp. người đội mũ dùng sức dùng sức đạp nhanh tới gần phía nàng, mới nhìn ra trước mắt là hồng y nương, tiếng còi đinh đinh reo vang, lớn tiếng kêu: "Tránh ra, mau tránh ra ." Lục Nghiên đạp chậm lại xoay đầu nhìn liền thấy chiếc xe đạp lao về phía mình.

      "Ầm!!!!"

      Lục Nghiên cảm thấy mặt mình va phải bức tường, trước mắt tối đen, theo bản năng lấy tay túm lấy cái gì đó ở phía trước.... bức tường này cứng rắn , mũi nàng đau nha, nước mắt cũng hơi trào ra. Ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời có chút chói mắt làm cho nàng nheo mắt, lúc này mới nhìn ràng. Trước mắt nàng phải là tường mà chính là người nha!

      nam nhân rất cao lớn, vóc người Lục Nghiên chỉ tới ngực của , đối phương cúi đầu nhìn nàng, tròng mắt tối đen, lộ ra vài phần lãnh ý giống như mặt hồ ngày đông, mang tầng băng mỏng, rất xinh đẹp nhưng cũng rất lạnh.

      Chiếc mũ rơi xuống, chiếc mũ màu hồng bao quanh là dải lông hồ ly trắng, làn da trắng tinh của nàng cùng lông hồ ly như nhau. Đôi mắt đối phương lóe lên tia kinh diễm.

      "Tiểu thư, ngươi sao chứ? xin lỗi." Chủ nhân xe đạp bên kia mặt đầy hối lỗi chạy tới, tỏ ra muốn giải thích cho nàng.

      Tay nắm thắt lưng đối phương của nàng thả lỏng, bàn tay rất nóng, chỉ vài giây ngắn ngủi, đôi tay nóng của truyền nhiệt xuyên qua xiêm y đến da.

      Lục Nghiên đứng vững lại, tự nhiên lùi về sau bước, quay đầu với chủ nhân chiếc xe đạp: "Ta sao."

      Thấy bộ dạng này, chủ nhân xe đạp mặt đỏ lại, ngờ đối phương lại là nương xinh đẹp, môi hồng răng trắng làm cho tay chân cứng ngắc biết phải làm gì. Lục Nghiên ngẩng đầu, híp mắt đối với nam nhân to lớn như bức tường kia cảm tạ: "Cảm ơn!" Trong lòng nàng lại lẩm bẩm --- bộ dáng cao, ngay cả chuyện nàng cũng phải ngẩng đầu.....

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Nam chính hả nàng
      Tea Chef thích bài này.

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      thuyt thích bài này.

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      Ngóng chương mới quá, hay ta edit cùng nàng nhé ^^

    5. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 14
      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi bị sao chứ? Có bị thương chỗ nào ?"

      Lục Thực lấy lại tinh thần, tới vài bước lôi kéo Lục Nghiên xem xét, thấy có thương tích gì mới nhàng thở ra, sau đó cảm thấy phẫn nộ với người gây tai nạn.

      "Ngươi có biết lái xe ? Thiếu chút nữa đụng chết người rồi!"

      Người nọ thoạt nhìn liền bộ mặt hối lỗi cười : " ta cố ý mà!"

      Lục Nghiên kéo tay áo Lục Thực : "Được rồi, ta thấy vị tiên sinh này cũng phải cố ý. Ngược lại phải cảm tạ vị tiên sinh đằng kia cứu ta đây nè." Lục Nghiên muốn giới thiệu cho Lục Thực người vừa cứu mình nhưng quay đầu nhìn lại thấy người nọ.

      "Tứ gia, hai vị kia hình như là đại tiểu thư Lục gia với nhị thiếu gia của họ." Người bên cạnh Cố Tứ gia ngày trước có theo Trương phó quan đến Lục gia nên thấp giọng với .

      Người của Lục gia? cách khác, vị tiểu thư kia là vị hôn thê của Cố Thành. đôi tay xinh đẹp. Lúc nãy bối rối, tay nàng chộp lấy áo , dưới ánh mặt trời, tay thon dài trắng muốt như sợi chỉ, móng tay cũng có sơn phết vẽ vời gì, mượt mà khỏe khoắn, mà đôi cổ tay trắng nõn cũng vô cùng mỹ lệ, tinh tế. Đôi tay kia nếu như đeo thứ gì đó vào chắc chắn rất đẹp. biết tại sao, Cố Tứ gia đối vớ đôi tay nàng để ý.

      Tìm kiếm lúc, Lục Nghiên cũng tìm thấy được bóng dáng nam nhân kia. Góc áo của y phục màu đen phấp phới tung bay, thân người cao lớn, khí chất giống mọi người, vừa nhìn thoáng qua liền biết là nam nhân cao quý.

      "Tỷ tỷ, ngươi nhìn cái gì vậy?" Lục Thực nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn ra cái gì, liền cúi đầu hỏi nàng. Lục Nghiên buông mắt : " có gì."

      "Vị tiểu thư này, xin lỗi ngươi, may mắn thay ngươi bị thương ta ..." Chủ nhân chiếc xe đạp hối hận đầy mặt.

      Lục Nghiên cười cười : "Ta sao, ngươi cần để ở trong lòng. Chỉ cần nhớ là lần sau đừng chạy xe nhanh như vậy nữa, thôi đụng vào người ta tốt đâu."

      A... tiểu thư dịu dàng lại xinh đẹp! Chủ nhân xe đạp cảm giác mình rơi vào lưới tình. giới thiệu mình họ Khổng, tên là Lệnh Thư, là phóng viên xã hội, chuyên về mảng tin tức.

      Phóng viên..... từ ngữ mới mẻ!

      Lục Nghiên nhìn thấy lúc nãy vì tình thế cấp bách mà đối phương ném chiếc xe đạp qua bên, liền tới lấy tay dựng lại đưa tới trước mặt đối phương : "Xe đạp của ngươi."

      Khổng Lệnh Thư: "....." Trợn mắt há hốc mồm.

      Lục Thực cũng kinh ngạc hỏi: "Tỷ tỷ, sao ngươi có sức mạnh lớn như vậy?"

      Lục Nghiên giật giật cổ tay : "Chuyện này là bình thường thôi, nặng đến mười cân ta cũng xách được. Nếu có sức lực, làm sao có thể nấu ăn?"

      Khổng Lệnh Thư nơm nớp lo sợ, thực lo lắng Lục Nghiên tay đem dán lên tường! Chớp mắt, kiều diễm gì đó tan biến hết. Tình của chỉ có thể kéo dài phút đồng hồ!

      Lục Nghiên bọn họ cùng hàn huyên vài câu với Khổng Lệnh Thư sau đó tách ra. tiểu hài tử mặc quần áo cổ xưa đeo tay nải ngang kêu: "Báo đây, báo mới đây. Thành Giang Bắc bị vây, Thẫm Tuất tướng quân hi sinh vì nước!"

      Nghe thấy lời này, Lục Thực gọi đứa bé kia lại hỏi: "Tiểu tử, lại đây ta mua tờ báo."

      "Đây nè." Tiểu hài lưu loát rút ra tờ đưa cho . Lục Nghiên thấy mùa đông rét lạnh mà chỉ mặc bộ quần áo đơn giản, giày còn hở ngón chân, lộ ra gân xanh trong lòng nhịn được thương xót.

      "Cảm ơn báo của ngươi." Lục Nghiên lấy trong tay áo ra đồng đại dương đưa cho . Tiểu hài có chút lo sợ ngửa đầu : " nương, cái này nhiều quá, tờ báo có giá chỉ ba đồng xu." đồng đại dương, giá trị là trăm đồng xu lận nha!

      Lục Nghiên cười : " cần trả tiền dư, phần còn lại coi như ta tặng cho ngươi..."

      Nghe vậy hai mắt tiểu tử kia sáng lên, liên tục gật đầu cảm tạ nàng: "Cảm tạ nương, cảm ơn!"

      Lục Nghiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía sau đó quay nhìn cười : "Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

      "Ta tên A Tài, tài trong tiền tài."

      "A Tài, ta họ Lục, về sau nếu có việc gì cứ đến Thực Mãn Lâu ở đường Trưởng Ninh tìm ta." Thanh của nàng hơi lớn, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy những gì nàng , hai nam nhân đứng bên cạnh đèn đường biểu cảm đột nhiên thay đổi. A Tài phát ra liền đem đồng đại dương kia cất vào túi.

      "Tỷ tỷ, ngươi quá thiện lương." Chờ đứa bé rời , Lục Thực .

      Lục Nghiên suy nghĩ lúc : "Lý Hạ, ngươi theo tiểu tử kia, đừng để ai cản đường ." Nếu muốn giúp, chắc chắn phải giúp đến cùng.

      Lục Thực thở dài, tỷ tỷ nhà tâm tính quá tốt, tên tiểu tử thối làm sao đáng giá cho nàng để ý? Lục Thực mở tờ báo ra, báo ghi "Thành Giang Bắc bị vây hãm..." Tiêu đề rất lớn, rất ràng, Lục Thực càng nhìn càng nhíu mày.

      Lục Nghiên hỏi: "Thế nào?"

      Lục Thực thở dài: "Thành Giang Bắc bị khống chế... Ai, đến khi nào mới yên bình đây? Những người ở T quốc là đáng chết!"

      Z quốc khoáng sản phong phú, đất đai phì nhiêu khiến biết bao quốc gia khác mơ ước, T quốc bất quá chỉ là trong số đó.

      "Tỷ tỷ, ngươi biết đâu, thế bên ngoài cực kì rối ren, tỉnh S này may mà có Cố gia tọa trấn nên mới yên ổn. Nhưng ngày nào đó, chiến cũng lan đến chỗ của chúng ta thôi...."

      Quân đội của Cố gia, ai cũng biết, đó là khúc xương khó gặm. Cố tướng quân cùng với con trai là Cố thiếu tướng chưa bao giờ nếm mùi thất bại, khỏi làm những quốc gia kia ngại tốn đạn dược. Lục Nghiên khẽ nhíu mày, nàng biết tình hình chiến trường nay như thế nào, nhưng biết thế cục tại được ổn định...

      Lục Thực vò đầu : " tới chuyện này thực phiền não.... Tỷ, phía trước có cửa hàng trang sức, chúng ta qua đó xem ."

      Trang sức trong tiệm vô cùng đẹp dẽ, vàng bạc đều có. Mọi thứ được đặt trong tủ kính, chớp chớp chói mắt!

      "Tỷ tỷ, ngươi nhìn cái vòng tay vàng này xem, ngươi đeo nhất định rất đẹp!" Lục Thực hứng trí bừng bừng cầm vòng tay đưa cho nàng. Chưởng quầy đứng bên hớn hở : "Vòng tay này rất hợp với vị tiểu thư đây nha, đeo vô chắc chắn cực kỳ xinh đẹp, tay ngươi nhìn vừa trắng vừa mềm thế mà!"

      Đôi tay Lục Nghiên đích thực rất xinh đẹp, xương cũng , đeo cái vòng tay bằng bạc vào tay nhưng nhìn nhìn lại chiếc vòng cũng phải là đẹp lắm. Lục Nghiên thích nhất chính là đôi tay này có điều nàng muốn làm bếp, tay đeo mấy thứ này cũng thích hợp lắm, cho nên nàng cũng quá cảm thấy hứng thú, chỉ ừ tiếng. Mặt nàng khi chữ ừ này vô cùng lạnh lùng, chút vui vẻ nào.

      Chưởng quầy: "....."

      Lục Nghiên : "Mấy cái này có gì hay ho mà ngươi lại thấy thích?"

      Lục Thực hứng trí bừng bừng : "Nhìn kỹ , vòng tay khảm ngọc bích này chỉ cần hai đồng đại dương thôi."

      Lục Nghiên: "Ta cảm thấy rất đắt."

      Ánh mắt chưởng quầy nhìn Lục Nghiên cùng Lục Thực đổi tới đổi lui, thể ra quyết định : "Nguyên lai, vị này là tiểu thư, vị này là tiên sinh sao?"

      LụcThực: "... Lão tử chuẩn đàn ông!" Dám ta là tiểu thư, ngươi mớilà tiểu thư, cả nhà ngươi đều là tiểu thư, gia là đàn ông chuẩn như thế này mà!

      Lục Nghiên nhịn được cười, gương mặt bỗng chốc bừng sáng : "Chưởng quầy , ngươi rất thú vị!"

      Chưởng quầy ngượng ngùng cười nghĩ: nhận lầm rồi sao? xấu hổ mà!

      trách được chưởng quầy hiểu lầm như vậy! Trải qua nhiều năm như vậy, loại chuyện nào mà chưa gặp qua, nhìn thấy hai người này..... Lục Thực tuổi còn bộ dạng lại xinh đẹp, rất giống nữ tử nha. Mà đối với trang sức cảm thấy hứng thú như vậy, chưởng quầy còn tưởng rằng là nữ giả nam trang! Trải qua tình này, Lục Thực cũng còn hứng thú với trang sức nữa, lôi kéo Lục Nghiên vội vàng rời khỏi .

      "Hai đồng đại dương làm sao mà đắt?" Lục Thực lải nhải, rất thích hai chiếc vòng tay đó. nó là hàng hiếm nha!

      Lục Nghiên lời nào.

      đường Lục Thực và Lục Nghiên ngang cửa hàng chao, ngửi mùi bình thường rất hôi, nhưng nếu ăn được lại rất thơm ngon!

      "Mùi rất thơm." Lục Nghiên đánh giá.

      Lục Thực : "Đương nhiên rồi , cửa hiệu này tuổi đời cả trăm năm rồi đó."

      Hai tỷ đệ rốt cuộc tìm được sở thích chung, đó chính là ăn ăn ăn, ăn nhiều. Sau đó Lục Thực phát tỷ tỷ có chỗ nào đó kì lạ.

      "Lục Thực, ngươi mau nhìn cái nồi này xem, chất lượng rất tốt, dùng để nấu ăn, khẳng định làm ra món ăn rất ngon!" Lục Nghiên mặt mày hưng phấn cầm lấy cái nồi đưa ra, đôi mắt tỏa sáng.

      "Nồi đất nhà ta đều được làm thủ công, tay nghề truyền từ đời gia gia ta đến nay, tuyệt đối nồi tốt...Muốn nấu ăn ngon, dùng nồi tốt như cái này tuyệt vời."

      "Ngươi rất đúng!"

      Khóe môi Lục Thực khẽ nhếch, nhìn tỷ tỷ ngồi xổm mặt đất, cùng tên bán nồi thảo luận rằng cái nồi đối với việc nấu ăn đến cùng có bao nhiêu quan trọng.

      Tỷ a, ngươi mua nhiều nồi như vậy để làm gì thế? Ngươi định ngày dùng cái sao?
      Last edited: 17/5/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :