1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 94 Biến chuyển

      Qua tết lịch, thời tiết dần dần ấm áp lên, Đôn Dương Thành khí phảng phất cũng bởi vì xuân đến mà ấm áp hơn. Vương hầu đại thần xã giao nhiều, khi uống rượu tụ nhạc, cung nữ quý thích ra khuê phòng, bên khúc trì bàn đu dây, hoặc là ở cỏ thơm làm bạn chơi đùa, trong khoảng khắc, trong Đôn Dương Thành càng có hơi thở hương diễm cùng nhu ngấy.

      ngày, hoàng hậu Diệp Trường Vân mời các quý thích vương phi ngắm hoa ở hậu hoa viên, lúc này dương liễu múa trong gió xuân, Hạnh hoa ánh nước xuân, tơ liễu tung bay, kiều diễm phong cảnh. Các quý thích châu vây thúy vòng, hoa phục lệ y, từng trận hương khí xông vào mũi.

      Diệp Trường Vân nhìn mọi người chung quanh, thấy Triêu Dương công chúa vẫn chưa tới, khỏi thầm nhíu mày, nghĩ lúc trước mời nàng đến, nàng cũng gật đầu đáp ứng rồi, thế nào đến cùng vẫn chậm chạp đến? nghĩ, lại nghe thấy cung nữ bên người truyền báo, là Triêu Dương công chúa giá lâm.

      Diệp Trường Vân nghe vậy mừng rỡ, vội nghênh đón, ai biết đến phụ cận, mới phát Triêu Dương công chúa cùng dĩ nhiên là sủng phi của thiên tử -- Nhã phi giờ mang thai.

      Diệp Trường Vân sắc mặt nhất thời khẽ biến, bất quá nàng cùng đám người lập tức cười đón, dắt tay Triêu Dương công chúa chuyện. Bên cạnh Nhã phi , chỉ hơi hơi cúi người, thỉnh an Diệp Trường Vân.

      Diệp Trường Vân bất động thanh sắc, chỉ hơi cười : "Nhã phi có thai, dám làm phiền."

      Tất cả mọi người biết Diệp Trường Vân vốn độc sủng hậu cung, giờ bỗng nhiên Hoàng thượng sủng hạnh tử tử câm biết nơi nào đến, hơn nữa người câm còn chưa đến vài ngày có long loại, đám đều chờ xem Diệp Trường Vân phản ứng thế nào, tức thời thấy Diệp Trường Vân với Nhã phi chuyện cũng khẩn thiết, đương nhiên tự dưng sinh ra rất nhiều đồn đoán.

      Diệp Trường Vân cười kéo tay Triêu Dương công chúa, thân thiết hỏi chuyện gần đây, còn nhắc đến A Ly, tức thời cười : "Hú Nhi lúc nào cũng nhớ, là gần đây A Ly cũng tiến cung tìm chơi, chỉ là gần đây bị bắt đọc sách, cũng thể ra ngoài tìm A Ly."

      Triêu Dương công chúa nhớ tới con, bên môi nổi lên chút cười khẽ, quyến rũ trong mắt có nhu hòa: "A Ly gần đây tính tình hoang dã, ta sợ tiến cung làm hỏng Hú Nhi. Giờ ở bên ngoài để Đào nhi quản, ngược lại yên tâm hơn."

      Diệp Trường Vân vừa nghe, nhớ tới ngày xưa Diệp Tiềm , khỏi hâm mộ cảm thán: "Bình Tây Hầu niên thiểu hữu vi, đối với công chúa làm tròn hiếu đạo, công chúa có phúc."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cười khẽ , chỉ vầm chén trà thơm bên cạnh. Nhã phi thíc uống trà, lại , chỉ cúi đầu ngồi, người khác thấy nàng bụng to như vậy, cũng cười, cả ngày rên tiếng giống như ngốc, khỏi thầm tính toàn, thế nào Hoàng thượng lại xem xét trọng người như vậy, kì quái.

      Các phi tần quý thích phẩm trà, thưởng hoa hạnh ngoài cửa sổ nở rộ, mang theo ý cười nhàn nhã chuyện phiếm, mọi người thấy hoàng hậu Diệp Trường Vân thân thiện với Triêu Dương công chúa, lại nghĩ chuyện lớn nhất giờ trong Đôn Dương Thành, đều ào ào trêu ghẹo.

      "Ta nghe a, đại tư mã cơ hồ mỗi ngày đều ở trước cửa phủ trưởng công chúa, chỉ tiếc, cho tới bây giờ cũng thể bước vào bước đâu." Trong đó quận chúa quen biết với Triêu Dương công chúa khi còn bé cười .

      Tuyên õ công chúa nghe xong, lập tức che miệng cười: "Đại tư mã đối với trưởng công chúa có thể là mối tình thắm thiết, Triêu Dương tỷ tỷ, ngươi sao vô tình như thế, ta ngẫm lại còn xót xa thay đại tư mã đâu."

      Bên cạnh hầu phu nhân khẽ đẩy Tuyên Võ công chúa, cười : "Ngươi xem thế nào, còn mau mau tiến lên, nàng là công chúa, ngươi cũng là công chúa, chừng lại vào mắt đại tư mã, từ đây thủ nhi đại chi đó."

      Tuyên Võ công chúa nghe vậy, mị mâu cười nhìn phía Diệp Trường Vân: "Lời này cũng thể lung tung, đừng đại tư mã người ta con mắt từng nhìn ta cái, dù nhìn, tính sao, hoàng tẩu chúng ta thích nhất Triêu Dương tỷ tỷ a!"

      Lời này vừa ra, mọi người trong lòng cười thầm, kỳ thực ai cũng biết lúc trước khi đại tướng quân Diệp Tiềm theo đuổi trưởng công chúa, hoàng hậu lại sử dụng các loại thủ đoạn quấy nhiễu, tại sao giờ bất quá hai năm, vật đổi sao dời, hoàng hậu cũng muốn tác hợp. Tất cả ý vị thâm trường cười dần dần rơi xuống Nhã phi lớn bụng bên cạnh, đến , kẻ thức là thời trang tuấn kiệt, ai cũng biết phải chặt chẽ bái trụ gốc cây to, để thêm vài phần chỗ dựa thôi.

      Yến hội tan, Nhã phi yên lặng đứng dậy chuẩn bị rời , ai biết lúc này đại thái giám bên người hoàng thượng tự tiến đến, là sợ Nhã phi nương nương có gì sơ xuất, cố ý đến chiếu cố, mọi người vừa thấy tình cảnh này, trong lòng càng kinh ngạc. Giờ này khắc này các nhà có tính toán, nhưng mỗi nhà nghĩ đều là làm như thế nào dưới tình huống mượn sức Nhã phi lại đắc tội hoàng hậu nương nương. Mọi người nghĩ như vậy, khó tránh khỏi đau đầu, Nhã phi vừa tới có ngoại thích mượn sức, thứ hai cũng thể , thứ ba cơ hồ đối với bội sức quần áo hoàn toàn thích, biết đối phó như thế nào a!

      Diệp Trường Vân thấy tình cảnh vậy, trong mắt ra ảm đạm, vừa đưa Triêu Dương công chúa rời , vừa giọng : "Công chúa nếu có thời gian, đem A Ly tiến cung chơi, lâu đến, chẳng những Hú Nhi nhớ , đến ta cũng nhớ đâu."

      Triêu Dương công chúa đạm thanh : "Được."

      Lúc này bên cạnh cũng có người, Diệp Trường Vân cũng thu liễm ý cười, ảm đạm thở dài : "Công chúa, có câu này, biết có nên hỏi hay ."

      Triêu Dương công chúa ngoái đầu nhìn nàng cái: "Mời ."

      Ai biết Diệp Trường Vân lại lui ra phía sau bước, nhàng cúi đầu, thành khẩn : "Chuyện ngày xưa, đều là Diệp Trường Vân kiến thức nông cạn, chậm trễ trưởng công chúa, trưởng công chúa trước là chủ nhân ta, sau lại là trưởng tỷ, mong rằng trưởng công chúa xem ở tình cảm nhiều năm, bao dung nhiều hơn."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy nhíu mày, mát thanh : "Hoàng hậu nương nương nếu có gì , cứ đừng ngại."

      Diệp Trường Vân than : "Công chúa hẳn cũng đoán được, Trường Vân muốn nới, đương nhiên là Tiềm."

      Triêu Dương công chúa bước chân hơi chậm, cũng tiếp.

      Diệp Trường Vân tiếp tục : "Công chúa, Trường Vân tuy rằng kiến thức nông cạn, nhưng cũng biết, Thành Hiên Hầu phải lương nhân của công chúa."

      Triêu Dương công chúa bộ mặt lạnh nhạt: " tính sao?"

      Diệp Trường Vân cười khổ: " thể làm gì, chỉ đáng thương Tiềm lòng say mê."

      Nàng ngừng lại, nhìn rừng hạnh xa xa trở nên mông lung, trong con ngươi cũng mê mang, nàng thê lương nở nụ cười: "Trường Vân còn nhớ , nhiều năm trước, khi đó trong phủ Bình Tây Hầu có rất nhiều cây, đương nhiên, phải hạnh, mà là liễu."

      Triêu Dương công chúa dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng.

      Diệp Trường Vân tiếp tục : "Có lẽ công chúa biết, nhưng Trường Vân lại nhớ được rất ràng, mỗi buổi sáng, Tiềm đều sớm rời giường, đầu tiên đến chuồng ngựa cho ngựa ăn cỏ uống nước, sau đó đến bên dưới cây liễu luyện công."

      Triêu Dương công chúa nheo mị mâu.

      Diệp Trường Vân khẽ cười tiếng, giọng mang theo hương vị hồi tưởng: "Khi đó ta cũng vì sao Tiềm chạy đến dưới cây liễu xa luyện công, nhưng có ngày, ta bỗng hiểu." tới đây, nàng cười nhìn Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa cúi đầu, nàng cũng nghĩ tới, khi đó phảng phất có đoạn thời gian mỗi sáng sớm nàng đều rừng cây bên hồ tản bộ.

      Diệp Trường Vân nhìn vẻ mặt Triêu Dương công chúa, biết nàng cũng nghĩ tới, lại : "Có ngày, Trường Vân rốt cục nhìn thấy công chúa từ cầu bên hồ tới. Tiềm như sớm biết ngươi đến, khi ngươi xuất đó, động tác của đều cứng ngắc lên, cái liếc mắt đều nhìn về phía công chúa, nhưng tay nắm kiếm lại phi thường cố sức. Sau đó, công chúa rời , thân ảnh càng ngày càng xa, mình Tiềm đứng ở đó, linh linh cầm kiếm, mặt biểu cảm thất vọng cùng si mê, ta vĩnh viễn thể quên."

      Triêu Dương công chúa nỗ lực nhớ lại, nhưng ở trong trí nhớ của nàng, có dương liễu bay bay, có dòng nước ào ào, cũng có mĩ nam theo hầu, lại duy nhất có thân ảnh Diệp Tiềm.

      Diệp Trường Vân trong ánh mắt nhiễm buồn bã: "Công chúa, ngài đương nhiên là nhớ được chuyện đó, khi đó Diệp Tiềm bất quá là tiểu nô mười bốn tuổi đáng kể, đương nhiên thể vào mắt đường đường trưởng công chúa, nhưng công chúa --" nàng ngừng lại, cắn môi : "Tiểu nô đó từ mười bốn tuổi yên lặng nhìn chăm chú vào ngài, sau rất nhiều năm, mỗi chuyện làm, đều ngẫm lại chuyện này có quan hệ gì cùng ngài, có thể đến gần ngài chút hay . giờ vất vả đến nơi này theo kịp ngài, ngài lại đẩy ra xa như vậy, công bằng sao? Ngài nhẫn tâm sao?"

      Triêu Dương công chúa trong nháy mắt có mê mang cùng động dung, nhưng chỉ hơi ngẩn ra, nàng rốt cục vẫn xả ra cái cười trào phúng, thanh lạnh lùng : "Việc thế gian, đâu hai chữ công bằng, còn nữa Triêu Dương bất quá chính là nữ tử, đường đường Đại Viêm hoàng hậu và đại tư mã, thế nhưng với Triêu Dương hai chữ này, đảm đương nổi."

      Diệp Trường Vân cúi đầu, cười khẽ: "Công chúa, trong lòng người chẳng lẽ thực vô tình với Tiềm? Nếu thực vô tình, vậy cũng đành."

      Triêu Dương công chúa đôi mày quyến rũ hơi nhướn: "Có tình thế nào, vô tình thế nào, việc đến nước này, hoàng hậu nương nương ở trong này cùng Triêu Dương công chúa, có ý tứ gì?"

      Diệp Trường Vân nhớ tới chuyện cũ ngày xưa, nhất thời gì, than tiếng: "Công chúa nếu khư khư cố chấp, vậy Trường Vân cái gì cũng chưa từng ."

      Trong khoảng khắc, hai người tách ra, Diệp Trường Vân kinh ngạc đứng ở nơi đó, Triêu Dương công chúa tự Trường thọ cung -- từ khi Vương Thái Hậu hoăng thệ, nàng ngẫu nhiên tiến cung vào đó nhìn. Ai biết vừa vài bước, thấy Mính Nhi từ bên ngoài vội vã tới, la lên: "Công chúa, Tiểu Hầu Gia cùng tiểu thư Dong nhi đánh nhau!"

      Dong nhi là nữ nhi Thuận Nghĩa công chúa lưu lại, từ khi đưa đến phủ Triêu Dương công chúa, được Triêu Dương công chúa thu làm nghĩa nữ, đặt tên gọi Dong nhi.

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, cũng chút hoang mang : "Đánh thế nào?"

      Cẩm Tú nhíu mày: "Mính Nhi, ngươi cấp cuống quít chạy tới cung làm gì?"

      Mính Nhi sốt ruột lại ủy khuất: "Bọn họ đánh nhau a!"

      Cẩm Tú cười khẽ: "Ngươi nếu Tiểu Hầu Gia chúng ta tìm tiểu thư Dong nhi, ta tin, nhưng ngươi bọn họ đánh nhau, ta tin." Dong nhi cũng biết giống ai, trời sinh tính tình lãnh đạm, còn cũng vui buồn, cùng Tiểu Hầu Gia tính tình bướng bỉnh hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Cũng bởi vì thế, công chúa ngẫu nhiên khen Dong nhi vài câu, kết quả chọc Tiểu Hầu Gia vui, thường xuyên tìm cách gây .

      Mính Nhi lại : "Công chúa a, Tiểu Hầu Gia chúng ta mạch cầm cung tên nhằm vào Dong nhi tiểu thư, muốn nàng theo mình chơi, nhưng Dong nhi tiểu thư đến đầu cũng nâng chút. Ta khuyên Tiểu Hầu Gia, cũng nghe."

      Triêu Dương công chúa nhíu mày hừ lạnh: " là càng ngày càng vô pháp vô thiên, còn cầm cung tên, thành cái thể thống gì. Ngày khác bảo Đào nhi tới, bản cung muốn hỏi hỏi, đây là dạy A Ly thế nào."

      Mính Nhi quyệt miệng: "Được rồi, nếu thực có chuyện gì, ta cũng có biện pháp."

      Triêu Dương công chúa liếc nàng cái: "Bản cung xem cũng có đảm lượng kia, bất quá là tiểu hài tử đùa giỡn thôi, để ý là được."

      Bên này chủ tớ mấy người vừa thong thả bước ở Trường thọ cung, vừa chuyện, Triêu Dương công chúa nhìn nơi ở của mẫu thân ngày xưa, khỏi nhớ lại hồi : "Bản cung còn nhớ khi còn bé cùng Hoàng thượng ở trong này chơi trốn tìm, khi đó Trệ nhi còn chỉ lớn như A Ly vậy."

      Cẩm Tú nghe xong, nở nụ cười, khi đó nàng còn , cũng mơ hồ có ấn tượng, nghĩ đến đây, khỏi than : "Cũng biết Tiểu Hầu Gia tính tình này giống ai đây, cũng giống công chúa hồi ."

      Triêu Dương công chúa mím môi: "Có lẽ là giống phụ thân của ."

      Mính Nhi nghe xong, cũng tin: "Mính Nhi xem, đại tư mã tính tình trầm ổn, xử lạnh nhạt, làm người khiêm tốn, Tiểu Hầu Gia tuyệt đối giống đại tư mã."

      Cẩm Tú nghe lời này, trừng mắt nhìn nàng cái : " được lung tung!"

      Mính Nhi biết mình sai, vội lui lại, gật đầu : "phải."

      Nhưng vào lúc này, Diệp Trường Vân lại nhớ tới chuyện tìm Triêu Dương công chúa, vừa vặn ngang qua cửa Trường thọ cung, lúc này định vào, đột nhiên nghe như thế, đầu tiên là hiểu, tiếp theo giật mình.

      Nàng ôm ngực, khiếp sợ nhớ lại ngày xưa, nghĩ A Ly mập mạp kia khuôn mặt nhắn và dáng vẻ A Tiềm khi còn bé.
      minhhanhng, HangVO9, Lazzy Le19 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      À, ra là ko phải triêu nữ vương rủ lòng thương xót, ra cho nô, mà là vô tình bí mật bị mật mí, ố là la, bít đc rồi, nô có quỳ bàn giặt, chắc cũng lết thân lết xác, quỳ ra trc cửa, nô mặt dày online để còn nhận con nữa chớ.. .
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    3. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Cái con mụ diệp trường vân đúng là biết thức thời, vô liêm sỉ.
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 95 Săn thú

      Diệp Trường Vân trái tim hoảng hốt, trước mắt ra khuôn mặt nhắn của A Ly vốn mượt mà béo trắng, khuôn mặt này ngũ quan thế nhưng dần dần trùng hợp với Diệp Tiềm gầy khi còn bé kia, bởi vì quần áo đơn bạc mà bị đông lạnh đến gò má phiếm đỏ. Giờ khắc này nàng đột nhiên phát , hóa ra tương tự dĩ nhiên ràng, nhưng xưa nay nàng luôn phản cảm và coi thường A Ly nên chưa bao giờ suy nghĩ đến khả năng này.

      Diệp Trường Vân khiếp sợ rồi, trái tim nổi lên mừng rỡ như điên, nàng nghĩ nên lợi dụng việc này như thế nào, lại nghe tiếng chủ tớ bên trong định ra, cuống quít ra dấu để cung nữ tùy thị bên người làm ồn, mọi người tiếng động nhanh chóng rời .

      Trở lại Tê Hà điện, Diệp Trường Vân vội sai thị nữ bên người phủ đại ca thỉnh mẫu thân đến. Diệp lão phu nhân nghe nữ nhi có chuyện quan trọng muốn thương lượng, cuống quít tới, ai ngờ nghe được Diệp Trường Vân nhắc tới tin tức kinh thiên này.

      Diệp lão phu nhân vừa nghe, vui sướng đến run rẩy, vội túm lấy tay nữ nhi : "Trường Vân, theo lời con , là ?"

      Diệp Trường Vân biết mẫu thân vài năm nay quan tâm đến Tiềm rất nhiều, lo lắng đến già cũng ai nối dõi, chỉ ngóng trông có thể thêm nam nửa nữ, chuyện này cơ hồ thành tâm bệnh của lão nhân gia, giờ biết tin tức này, đương nhiên là mừng như điên, vội gật đầu : "Mẫu thân, người chưa từng gặp A Ly, nếu như gặp, tất nhiên cảm thấy cực kỳ giống Tiềm hồi !"

      Diệp lão phu nhân dậm chân, cơ hồ rơi nước mắt: "Đúng rồi, lão thân thế nhưng chưa từng gặp đứa đó đâu! Chỉ thương tôn tử của ta, thế nhưng luôn nhận người kia làm cha, đứa bé đáng thương của ta a!"

      Diệp Trường Vân thấy mẫu thân thương tâm, vội trấn an: "Mẫu thân cần thương tâm, giờ Tiềm có hậu, đây là việc vui bằng trời, nên cao hứng mới đúng!"

      Diệp lão phu nhân gạt lệ, liên tục gật đầu: "Con đúng, đúng!" đến đây, bà nóng vội muốn lôi kéo Diệp Trường Vân: ", chúng ta nhanh nhận ta tiểu tôn tử A Ly !"

      Diệp Trường Vân cười khổ, giữ chặt mẫu thân : "Mẫu thân, chuyện này, sợ là phải hỏi ý tứ của Tiềm trước."

      Diệp lão phu nhân vốn cũng ngốc, bà nhớ ngày xưa mình đại náo phủ công chúa, lập tức hiểu được, lúc này vạn phần lo lắng: "Trường Vân, lần trước chuyện chúng ta đắc tội trưởng công chúa, nếu bởi vậy nàng giận chó đánh mèo, cho chúng ta nhận A Ly, nên thế nào?"

      Diệp Trường Vân nhíu mày nghĩ lại lát, mới : "Mẫu thân, trưởng công chúa tính tình quật cường quái đản, vốn là nàng muốn gả cho Tiềm, nhưng bởi vì đủ loại chuyện, giờ hai người mới thành cực kì xa lạ, Tiềm dù muốn gặp nàng lần cũng khó như lên trời. Lúc này, nếu chúng ta vội vàng đến nhận A Ly, sợ là càng chọc nàng vui."

      Diệp lão phu nhân nghe xong, càng sầu lo, dùng quải trượng hung hăng gõ mạnh, vô cùng đau đớn : "Đều do ta ngày ấy đắc tội nàng, nếu , hôm nay Tiềm sao khổ sở như thế, càng đến mức muốnn nhận tiểu tôn tử cũng thể!"

      Diệp Trường Vân đỡ mẫu thân, đề nghị: "Mẫu thân người tạm thời nhẫn nại , ta bây giờ mời Tiềm đến, với việc này, xem phản ứng thế nào rồi ."

      Nhưng Diệp lão phu nhân nghe xong, vẫn buồn bực vui như cũ: "Dù Tiềm biết sao, nếu trưởng công chúa căn bản muốn để A Ly nhận tổ quy tông, Tiềm có biện pháp nào? Nếu Tiềm cũng còn cách nào, vậy phải chúng ta thể nhận về tiểu tôn tử của ta! Mà đến tiểu tôn tử, ta cũng chưa từng gặp!" Diệp lão phu nhân tới đây, bi thương đến, nhịn được lại lệ già tung hoành.

      Diệp Trường Vân : "Mẫu thân, người ngẫm lại, công chúa ngày đó vì sao sinh hạ A Ly?" Nàng việc này, như là định liệu trước: "Ta tính ngày, lúc công chúa sinh hạ A Ly, Tiềm có công huân, còn sinh tử chưa biết, nàng vốn cao ngạo, mục vô hạ trần, nhìn thân phận và địa vị nàng là trưởng công chúa, vì sao ngày đó lại sinh con cho Tiềm đây?"

      Diệp lão phu nhân trong mắt đục ngầu có nước mắt, kinh ngạc nghĩ vấn đề này, nửa ngày rốt cục chần chờ hỏi nữ nhi: "Trường Vân, ý của con là?"

      Diệp Trường Vân cười khẽ, gật đầu : "Những năm gần đây, Tiềm đối với trưởng công chúa cuồng dại, nhưng ta nghĩ, việc này cũng phải nhất sương tình nguyện. Nếu thực hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, theo tính tình , lúc này cũng dây dưa bỏ."

      Diệp lão phu nhân trong mắt vẫn có nghi hoặc, hiểu : "Nếu như thế, được , nhưng vì sao trưởng công chúa giờ lãnh đạm với Tiềm như thế? Vì sao nhiều năm như vậy, nàng luôn dấu thân thế A Ly ra, khiến Diệp gia ta cốt nhục chia lìa, gặp mặt biết?"

      Diệp Trường Vân nhíu mày, trầm tư : "Theo ta hiểu biết về trưởng công chúa, ngày đó chúng ta làm ra chuyện khiến nàng tâm sinh lui ý, cuối cùng khiến nàng hạ quyết định này, sợ là có nguyên do khác, chính là ta cũng dám khẳng định."

      Diệp Trường Vân lôi kéo tay mẫu thân, ngồi bên cạnh, đem thế cục triều đình Đại Viêm triều ngày đó tinh tế giảng cho mẫu thân nghe, cuối cùng mới : "Nếu lúc này Tiềm với được trưởng công chúa, đó là lửa lớn thêm dầu dệt hoa gấm, biết bao nhiêu người tiện sát, như thế có gì --" tới đây, nàng đè thấp thanh : "Chỉ sợ là trong lòng Hoàng thượng sinh nghi a."

      Diệp lão phu nhân làm nô nhiều năm, cũng có thể đoán được ít ý , chẳng qua mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, đến chỗ nào cũng là người khác cẩn thận hầu hạ bà, đương nhiên mới lạ với chuyện này. Lúc này được Diệp Trường Vân như vậy, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, liên tục cảm thán: "Nếu như thế, trưởng công chúa đối với Tiềm dùng tình thâm hậu."

      Diệp Trường Vân nhíu mày : "Trong đó có lẽ còn có khúc chiết khác, ta thể đoán được, mà làm ta sinh nghi nhất, vẫn là Thành Hiên Hầu kia, vì sao công chúa nguyện ý gả cho , vì sao phải đưa người câm kia lên." Nàng hiểu thầm : "Còn có, giọng của Thành Hiên Hầu kia, ta cuối cùng cảm thấy quen tai, phảng phất lâu trước kia từng nghe được..."

      Nhưng lời của Diệp Trường Vân, Diệp lão phu nhân cũng nghe vào trong lòng, bà toàn tâm toàn ý nghĩ, khi nào mới nhìn thấy tiểu tôn tử chưa từng gặp mặt kia. Đó là cốt nhục Diệp gia, tiểu tôn tử của bà, nghe vừa sinh ra, phong hầu. Diệp gia tuy có bảy người phong hầu, nhưng huyết thống cao quý như tiểu tôn tử, cũng là người đầu tiên.

      Diệp lão phu nhân bắt đầu khẩn cấp muốn triệu con trai Diệp Tiềm của mình, việc này cho nghe, cũng thúc giục mau mau dỗ công chúa, nhận con về!

      ==============================

      Diệp Tiềm lúc đầu nghe tỷ tỷ triệu kiến, còn nhíu mày, lại nghe mẫu thân cũng ở trong cung, trong lòng càng phản cảm. Tức thời tránh thị vệ đến đưa tin, tự mình cưỡi ngựa chạy ra ngoại ô.

      đến trong rừng ngoại ô, thấy nơi này cỏ dài oanh bay, chim hót hoa thơm, phen cảnh xuân tươi đẹp. Diệp Tiềm sờ sờ trường kiếm, lại cảm thấy cảnh này càng khiến trong lòng phiền muộn.

      cưỡi ngựa lững thững trước, tới, lại nghe mảnh tiếng hô to , tức thời đoán được nơi đây có người săn thú, liền muốn tránh . Nhưng muốn nắm dây cương rời , lại nghe trong tiếng quát xen lẫn thanh con trẻ, có chút quen tai.

      là loại người nào, ngay cả cách rất xa cũng nghe tiếng trẻ con kia chính là A Ly.

      Diệp Tiềm nhíu mày, hơi do dự rồi xua con ngựa tiến lên. ĐVàoến trong rừng, quả nhiên gặp Bình Tây Hầu Phùng Đào dắt ngựa, mang theo A Ly, hai người tự tại tiêu dao, ở trong rừng chơi đùa, khi gặp được ít chim bay thú chạy, Phùng Đào liền giơ cung bắn, bên cạnh có các thị vệ theo.

      Diệp Tiềm dừng dây cương, đứng bên cạnh, chỉ yên lặng xem huynh đệ hai người.

      Thị vệ rất nhanh phát ra Diệp Tiềm, vội thông báo Bình Tây Hầu, Bình Tây Hầu Phùng Đào thấy vậy, tức thời bế A Ly tới chào.

      A Ly bị nâng ở trong tay Phùng Đào, ngửa mặt nhìn Diệp Tiềm, cũng ngậm miệng .

      Diệp Tiềm thấy vậy, ngồi xuống, nhìn thẳng A Ly: "A Ly, ngươi còn nhớ lời ta lúc xuất chinh ?"

      A Ly gật đầu, nghiêm cẩn : "Khi đó đại tư mã vẫn là đại tướng quân, đại tướng quân , mang ta ra ngoài săn thú du ngoạn, còn chờ đại thắng trở về, đến tìm A Ly."

      Nhớ tới ngày xưa, lại nghĩ tới giờ có rất nhiều biến cố, Diệp Tiềm có cảm giác cảnh còn người mất, nhất thời thế nhưng nên lời.

      Bên cạnh Bình Tây Hầu Phùng Đào thấy vậy, cười đề nghị: "Đại tư mã ngày xưa từng hứa hẹn với A Ly, đương nhiên thể nuốt lời. Đào cũng từng nghe đại tư mã lúc thiếu niên học được thân bản lĩnh kỵ xạ, chỉ tiếc ngày đó có cơ hội lĩnh giáo đại tư mã, hôm nay may được kiến văn rộng rãi, đại tư mã ý tứ thế nào?"

      A Ly nhìn ca ca, trong mắt cũng lộ ra vui mừng, chờ đợi nhìn Diệp Tiềm : "Đại tư mã, cho ngươi đồng ý a!"

      Diệp Tiềm thấy A Ly cao hứng, tích tụ trong lòng cũng tiêu tán vài phần, mặt nổi lên cái cười: "Được."

      Phùng Đào thấy vậy, cũng ngoài ý muốn, khỏi trêu ghẹo cười: "Đào vốn tưởng rằng đại tư mã từ cười, giờ mới biết, đại tư mã thế nhưng cũng cười."

      A Ly lúc này tâm tình cực tốt, khẽ hừ tiếng: "Ca ca, chuyện ngươi chưa thấy nhiều lắm!"

      Tức thời Diệp Tiềm vươn tay, ý muốn cầm tay A Ly, A Ly ngẩng đầu nhìn ca ca, lại nhìn Diệp Tiềm, rốt cục vẫn vươn tay cầm tay Diệp Tiềm, để cho Diệp Tiềm ôm lấy, cùng Diệp Tiềm ngồi lưng ngựa của .

      Phùng Đào thấy vậy, cười to: "A Ly, ngươi gặp đại tư mã, cần ca ca a!"

      A Ly ngồi ở trước ngựa Diệp Tiềm, trong lòng vui sướng, quay đầu nhìn Phùng Đào, cười gọi: "Ca ca, ngươi nhanh lên, đuổi theo ta và đại tư mã!" xong, giọng với Diệp Tiềm: "Đại tư mã, chúng ta chạy mau!"

      Diệp Tiềm nghe như vậy, gì nghe nấy, vội vàng giục ngựa phi nhanh, phía sau Phùng Đào thấy vậy, cũng vội cười đuổi theo.

      Tiếng gió gào thét, hai người cùng ở trong rừng cưỡi tuấn mã, gặp chim bay cá nhảy, liền giơ cung bắn, ngẫu nhiên bắt được, A Ly mười phần kinh hỉ, ở đó cười vang.

      Lúc phóng ngựa phi nhanh, Phùng Đào nhìn bóng lưng Diệp Tiềm, nhớ tới ngày xưa bất quá là tiểu nô trong Hầu phủ nhà mình thôi, sau này dựa vào bản lãnh, lập được kỳ công, vang danh triều dã, rốt cục làm được đại tư mã đương triều ở Đại Viêm, dưới người vạn người. Lúc này Phùng Đào nhớ lại ngày đó, vẫn nhớ phụ thân muốn mạo phạm mẫu thân, thiếu niên cầm kiếm kia, con ngươi và giọng thâm trầm. Khi đó phụ thân, mẫu thân còn có , ai có thể nghĩ đến thị vệ nho đó có thể làm đến vị trí hôm nay đâu?

      Diệp Tiềm ôm A Ly, trong lòng mặc dù tràn đầy chuyện của và Triêu Dương công chúa, nhưng khóe mắt ngẫu nhiên thoáng nhìn thân ảnh Phùng Đào bên cạnh, cũng nhớ tới nhiều năm trước, nhớ lúc Bình Tây Hầu mới mất, hài đồng này mất phụ thân.

      Khi đó, Triêu Dương công chúa cũng rời phủ Bình Tây Hầu, làm thế nào tự lực chống đỡ Hầu phủ, sau này đương kim thiên tử giết hại các chư hầu, Phùng Đào bởi vì việc Phùng Kiệt cũng bị liên lụy, Triêu Dương công chúa nỗ lực bảo vệ mới có thể miễn cho khỏi nguy nan. Nhiều năm như vậy, người độc tiếp, giật mình là chiến sỹ đỉnh thiên lập địa, tiêu sái quả cảm.

      Lúc phóng ngựa phi nhanh, hai người từng là chủ tớ ngày xưa, chiến trường từng cùng sát cánh, trong lúc đó sinh ra cảm giác tướng tiếc lẫn nhau. Vài người săn thú mãi đến buổi chiều, liền lệnh thị vệ lập trại, ở trong này ăn ngủ đêm.

      Hai lớn ngồi trước lửa trại, nhai món ăn thôn quê Diệp Tiềm tự nướng, Phùng Đào khen ngợi, A Ly ăn đầy bụng, cuối cùng rầm rì nằm ngủ đùi Diệp Tiềm.

      Tác giả có chuyện muốn : Chương tiếp theo a, Diệp Tiềm biết...
      HangVO9, Lazzy Le, Tô Đát Kỷ15 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Biết rồi kích động làm ra chuyện gì a...
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :