1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 26


      Đối với mục tiêu khảo nghiệm lần hai này, Mục Thư Du rất khó xử, hơn nữa cũng phải cực kỳ thận trọng, nếu Ô Nhạc Song lại gặp xúi quẩy.


      Nhưng chuyện này cũng còn cách nào khác, chính nàng nay cũng khó gặp được nàng ta, những chuyện xảy ra lần trước tại Hòa An điện, trừ những người cạnh nàng và Tần Thừa Thích chỉ còn cung nữ bên cạnh Ô Nhạc Song là Thu Hà mà thôi.


      Mục tiêu lần này chỉ có người, mà cũng tương đối khó dò xét, Tần Thừa Thích lần trước vì hiểu lầm khuynh hướng tính dục của nàng mà lệnh cho Ô Nhạc Song dời đến Nhã điện, lần này lỡ như bị bắt gặp, chẳng phải gây họa sao.


      Suy tính khá lâu, Mục Thư Du quyết định tìm cơ hội gặp Ô Nhạc Song lần, nếu chuyện này cách nào xử lý, chỉ cần cẩn trọng chút là được.


      Mấy ngày sau, Mục Thư Du vừa tiến cung xong trước tiên đến Hòa Ninh điện ngồi lát, sau đó sai người hỏi thăm tình huống của Tần Thừa Thích, biết cùng triều thần thương lượng chuyện liên hợp lực lượng của vài quốc gia liền cảm thấy cơ hội tới, nhanh chóng dẫn theo Như Lan Như Ý lặng lẽ Nhã điện.


      nửa ngày trời mới biết Nhã điện này phải vắng vẻ bình thường, lúc đến cửa điện lại phát chung quanh yên tĩnh thanh lãnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng có, dù mặt trời chiếu rọi nhưng lại thanh mát cực kì. Ô Nhạc Song phải ở nơi này khỏi quá mức thê lương.


      Trước cửa viện thấy ai truyền lời, Như Lan liền đẩy cửa để ba người bước vào.


      “Nô tỳ thỉnh an Thái phi, Thái phi sao lại tới nơi này?” Thu Hà trùng hợp ra ngoài phơi khăn, thấy Mục Thư Du lập tức trừng to mắt, vội vàng hành lễ vấn an.


      “Ta tới chuyện cùng Ô thục nghi, sao chỗ này lại chỉ có mình ngươi hầu hạ, những người khác đâu?”


      “Hồi Thái phi, thục nghi bị dời tới chỗ này, những tiểu nhân khác sao cam tâm theo, bọn họ sớm tìm cách rời , nô tỳ vốn định đem việc này tấu lên Thục phi nương nương nhưng lại sợ Hoàng Thượng biết lại tức giận, hơn nữa thục nghi cũng cho nô tỳ .”


      “Cực khổ cho ngươi, ngươi rất trung thành với chủ, ta dẫn theo chút ít ngân lượng, ngươi thay thục nghi cất kỹ , kiếm thêm vài nô tài, chi phí ăn uống của thục nghi đừng để bị thua thiệt.” Mục Thư Du vừa xong, Như Ý liền đem cái hộp gỗ thoạt nhìn nặng trịch giao cho Thu Hà.


      “Nơi này là hai trăm lượng hoàng kim, là tâm ý của Thái phi, ngươi phải cất kỹ.” Như Ý dặn dò câu.


      Thu Hà chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, lập tức quỳ xuống cảm tạ, sau đó dẫn theo Mục Thư Du vào trong điện. Thư Du nháy mắt với Như Lan Như Ý, hai người hiểu ý liền cùng theo vào, ở ngoài cửa tra xét động tĩnh.


      “Thục nghi, Thái phi đến thăm ngài.” Thu Hà khẽ gọi Ô Nhạc Song viết chữ.


      Ô Nhạc Song nghe vậy ngẩng đầu hướng bên này nhìn lại.


      “Ngươi, sao lại gầy như thế, có phải ngã bệnh hay !” Mục Thư Du quả thực thể tin được người trước mắt, mới mấy ngày gặp Ô Nhạc Song tiều tụy đến vậy.


      Cả người gầy đến nỗi làm người khác thấy mà giật mình, hai con mắt đen nhánh có bất kỳ gợn sóng.


      “Bẩm Thái phi, thục nghi kể từ khi đến đây liền chưa được ăn uống bữa nào đàng hoàng, ngài khuyên nhủ người , nếu ngài thay thục nghi cầu tình, tiếp tục như vậy thân thể chịu đựng nổi.” Thu Hà chảy nước mắt cầu xin Mục Thư Du.


      Lúc này Ô Nhạc Song tới, đánh giá Mục Thư Du phen sau đó nở nụ cười:


      “Lúc trước ta chỉ cho là Thái phi thuận miệng khoe khoang, hôm nay xem ra là bình chân như vại, uổng cho ta ngày thường còn luôn tự nhận lạnh nhạt với mọi thứ, Thái phi khỏe chứ?”


      Mục Thư Du kéo Ô Nhạc Song ngồi xuống, sau đó mới : “Ta rất khỏe, ngươi đây tội gì làm khó xử chính mình?”


      “Ta muốn làm khó chính mình, chỉ là lòng đau như cắt thể khống chế. Ta hiểu rốt cuộc vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên đối với ta như vậy, cho dù có ân ái, chẳng lẽ để Tử Nhược vui vẻ liền ép ta như thế!” Ô Nhạc Song chỉ cho là nàng tự tiện rời khỏi Tĩnh điện mới bị giáng tội.


      “Kính xin Thái phi giúp đỡ thục nghi.” Thu Hà lại quỳ gối trước mặt Mục Thư Du.


      Mục Thư Du biết Ô Nhạc Song hiểu lầm, nhưng vội giải thích mà là nhìn Thu Hà :


      “Ngươi cho rằng ta muốn giúp thục nghi nhà ngươi? Chỉ là ta cũng có chuyện khó xử cần nhờ Hoàng Thượng, thể trả lời chắc chắn, ngươi là kẻ trung thành, đứng lên .”


      Sau đó lại quay đầu với Ô Nhạc Song: “ Tình cảnh vương phủ chắc hẳn ai biết, gian nan cực kỳ, ta ở vương phủ đám hài tử suốt ngày mặt ủ mày chau cuộc sống khổ cực, trong lòng chỉ cảm thấy có lỗi với vương gia, mấy ngày trước gặp Hoàng thượng ta còn xin người khai ân ban thưởng phong hào tước vị đây.”


      ra Thái phi cũng có nỗi khó xử, biết Hoàng thượng thế nào?” Ô Nhạc Song hỏi.


      “Ta thấy Hoàng Thượng có chút muốn, mình ta cũng làm được gì, nhưng mà trong lúc vô tình Hoàng Thượng có để lộ ra chút ý tứ, giống như là trong triều có người đồng ý đem phong hào tước vị ban cho Triệu gia.


      Với lại có tiền làm gì cũng khó, mà nô tài bên cạnh Hoàng thượng lại nhiều, ta dù có lòng nhưng cũng đủ lúc.”


      “Thái phi vẫn còn tốt hơn ta, Hoàng Thượng còn chịu gặp ngươi nghe ngươi tố khổ, ta tin cuối cùng Hoàng Thượng cũng cảm thông.”


      Mục Thư Du thở dài: “Chỉ mong là vậy, chờ có cơ hội lại cầu xin Hoàng Thượng, những việc khác cứ tùy theo số mệnh , những hài tử kia đối với ta đều hiếu thuận nghe lời. Thu Hà, ngươi xuống trước , ta cùng với thục nghi chuyện muốn .”


      “Vâng, nô tỳ cáo lui.” Thu Hà cầm cái hộp nhanh chóng lui xuống.


      Mục Thư Du đợi nàng đóng cửa mới với Ô Nhạc Song: “Ta để cho Thu Hà ra ngoài là vì có chuyện muốn riêng với ngươi, ngươi bị đày sang chỗ này phải là vì Bạch Tử Nhược mà là vì ta.”


      Ô Nhạc Song vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Là vì Thái phi?”


      Mục Thư Du gật gật đầu: “Hoàng Thượng vẫn nghi ngờ khuynh hướng tình dục của ta, hôm đó ta và ngươi lại cùng giường chuyện, cho nên mới tức giận. Là ta làm liên lụy tới ngươi, chỉ là ta chưa từng làm ra bất kì cử chỉ mập mờ, ngày thường cũng chẳng ai nghĩ vậy, chẳng hiểu sao Hoàng thượng lại khăng khăng như thế, vậy nên chuyện này ta cũng dám thay ngươi cầu tình.”


      Ô Nhạc Song yên lặng nhìn Mục Thư Du trong chốc lát, đột nhiên cười rộ lên:


      “Việc này làm sao có thể trách Thái phi, hôm đó là ta xin Thái phi muốn tá túc tại Hòa An điện đêm. Còn Hoàng Thượng chắc là vô cùng coi trọng Thái phi mới suy nghĩ hoang đường như thế. Nhưng mà tiền triều của Hòa Hi quốc quả thực từng thịnh hành chuyện tình của các , nước khác cũng có, chỉ là sau này ai nhắc lại.


      Chắc Hoàng thượng thấy Thái phi tranh thủ tình cảm lại vui vẻ cùng người khác kết giao nên người mới nổi lên lòng nghi ngờ. Thái phi được Hoàng thượng coi trọng như vậy, vương phủ được phong hào cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”


      “Ngươi giận ta?”


      Ô Nhạc Song nghe vậy thu lại nụ cười lắc đầu: “Tức giận cái gì, nghe Tử Nhược tấn phong thành Chiêu Hoa, về sau còn có càng nhiều mỹ nhân vào cung, ta có thể tức giận nữa sao?


      Ta chỉ trách mình giao ra trái tim, nay muốn thu lại cũng được, ta vĩnh viễn thể quên lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng, người cười với ta ôn nhu, những ngyaf kia là thời điểm vui vẻ nhất trong cuộc đời ta.


      Hiếm khi gặp được người hợp ý như Thái phi, dù tính là tri kỉ nhưng Nhạc Song cũng phải với Thái phi câu, Nhạc Song nay là người vô dụng, chỉ mong Thái phi có khổ sở, trân trọng quý chính mình, hết thảy đều khỏe mạnh là Nhạc Song vô cùng cao hứng.”


      Mục Thư Du nghe vậy tiếng động lệ rơi, tốt như vậy lại phải tiêu tốn nửa đời sau yaij nơi u lãnh này, bây giờ là mùa hè mà còn như vậy, đến lúc thu đông còn thế nào.


      Nếu Ô Nhạc Song có tình cảm đây cũng coi như địa phương tốt, nhưng nàng lại đem lòng mến Tần Thừa Thích, sớm muộn gì nàng cũng buồn bực mà chết, trong lòng Mục Thư Du lúc này vô cùng hận Tần Thừa Thích.


      Khuyên nhủ Ô Nhạc Song hồi, Mục Thư Du sợ ở lâu có chuyện ổn liền đứng dậy cáo từ.


      “Ta cùng Thái phi ra ngoài, đến phía trước vườn lại tách ra, có người nhìn thấy.”


      Mục Thư Du nghe vậy cao hứng: “Như vậy mới tốt, Hoàng Thượng tuy là đem ngươi chuyển tới chỗ này, nhưng cũng hạn chế ngươi ra ngoài, ngày thường nên lại nhiều chút giải sầu mới tốt.”


      “Ta cũng phải giải sầu, mà là có chuyện muốn cầu xin Tử Nhược.”


      “Chuyện gì, ta thể giúp sao? Ngươi việc gì phải cầu nàng, ta thấy Bạch Chiêu Hoa lần, nàng cũng dễ đối phó.”


      Ô Nhạc Song gật đầu: “Đúng là như thế, nhưng chuyện này cũng chỉ có nàng mới có thể , Hoàng Thượng muốn liên hợp Nham Chích quốc, Kỷ quốc xuất binh đánh Xuyên Khúc quốc.


      Nham Chích quốc quân muốn phụ hoàng ta cung ứng lương thực cho mười vạn đại quân Nham Chích quốc, những thứ này bình thường cũng đáp ứng nổi, ra phụ hoàng sai người truyền lời cho Tử Nhược, nhưng muội ấy để ý, ta đành phải cầu xin nàng.”


      “Ngay cả quốc gia của mẹ đẻ mà nàng ta cũng quan tâm tới, nếu quốc gia sụy đổ nàng ta có lợi ích gì chứ ?”


      “Tử Nhược từ bởi vì thân phận ti tiện nên ăn ít khổ cực, những đạo lý này chỉ sợ nàng hiểu, lấy sắc đẹp để được thị tẩm qua được mất ngày, Thục phi xinh đẹp như thế cũng thể vinh sủng suy.”


      Ô Nhạc Song và Mục Thư Du cùng nhau ra khỏi Nhã điện, vừa vừa hướng Hòa thanh điện đến.


      May mắn đường gặp ai, Mục Thư Du liền cùng Ô Nhạc Song đoạn đường, đến cửa Hòa thanh điện mới tách ra.


      “Tỷ tỷ hăng hái, thân thể yếu thành như vậy còn có thể từ Nhã điện đến nơi đây, biết là muốn cầu kiến Hoàng Thượng, hay là đến thăm muội muội.”


      Mục Thư Du xa nên vẫn nghe được tiếng người chuyện, nghe ngữ khí hản là Ô Nhạc Song gặp được Bạch Tử Nhược, nàng muốn chõ mõm vào việc của người khác nhưng lại lo lắng Nhạc Song bị khinh bỉ nên lén lút quay lại núp ở nơi kín đáo nghe lén.

    2. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ta đoán thể nào Du đứng nghe lén cũng bị Thích ăn giấm phát , vụ khuynh hướng tình dục càng đc khẳng định. Chuẩn bị vẫy tay chào tạm biệt em Chiêu hoa này thôi.
      P/s: chào mừng mừng nàng @Haruka.Me0 quay trở lại
      gió đông bắc, lananhtran51SiAm thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Oh bình dấm này dễ xử lý đây. Ghét ai thư du cứ đối tốt với người đó là đc. Vân phi, thục phi: lúc nào cũng nhìn say đắm vào, "lén" đem châu báu, trang sức thích tặng đem tặng lại cho các nàng ấy tuyệt..
      gió đông bắc, lananhtran51thedark thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      (Tt)

      “Ta tới gặp muội, chúng ta đến chỗ của muội chuyện .”


      cần, Hoàng Thượng vẫn chờ ta qua để cùng dùng bữa, tỷ tỷ có việc gì xin cứ , nếu muội có thể giúp nhất định giúp.” Vẻ mặt cùng lời của Bạch Tử Nhược hoàn toàn trái ngược nhau, ai cũng nhìn ra nàng hề có ý tứ giúp đỡ.


      Ô Nhạc Song có biện pháp, đành phải thuyết phục: “Muội muội chắc biết ý phụ hoàng trong chuyện lương thảo. ..”


      đợi Ô Nhạc Song hết Tử Nhược trực tiếp liền phất tay cắt đứt:


      “Tỷ tỷ cần chuyện này nữa, tỷ tỷ là công chúa danh chính ngôn thuận, Tử Nhược ta lại là thứ gì, nếu vì sao tỷ tỷ họ Ô, muội muội lại chỉ có thể họ Bạch?


      Tử Nhược trong mắt người khác xuất thân ti tiện, cho dù có phong hào công chúa vẫn bị người khác cười nhạo lai lịch bất chính, tỷ tỷ là người hiểu biết đại nghĩa, muội muội chỉ là kẻ ngu ngốc, có thể phụng dưỡng Hoàng Thượng là người của ngài, giang sơn xã tắc cùng ta liên quan.


      Theo muội muội thấy, tỷ tỷ cũng nên như thế, người ở Hòa Hi quốc lại luôn lo lắng cho quốc gia mình, sao ngẫm lại Hoàng thượng xuất binh có bao nhiêu lo lắng mệt nhọc? Về sau muội muội muốn lại đến chuyện quốc gia, trong mắt Bạch Tử Nhược ta chỉ có Hoàng Thượng và Hòa Hi quốc, có giang sơn xã tắc !”


      Ô Nhạc Song vốn là người lãnh đạm cũng bị Bạch Tử Nhược chọc tức:


      “Ngươi hận phụ hoàng, hận quốc gia thể xóa xuất thân của mẫu thân ngươi, cố quốc của ngươi mà cũng thèm nhìn, nếu lần này quốc gia vì chinh chiến mà sụp đổ, ngươi làm sao có thể tiêu diêu tự tại !”


      “Hừ, tỷ tỷ lời này là buồn cười, ta có Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đối xử tốt với ta.


      Tỷ tỷ cần vì bản thân thất sủng liền cho rằng ta cũng tốt, hôm nay ta tha cho ngươi tội lỗ mãng, nếu còn lần sau ta nhất định bẩm báo Hoàng thượng xử trí ngươi.


      Còn tưởng bản thân vẫn là công chúa chính thống cao cao tại thượng sao?


      Ngươi nên tỉnh táo lại , bộ dạng xinh đẹp có lợi ích gì, nếu cứ lạnh lẽo như băng cứng rắn như tảng đá sao Hoàng thượng có thể ngán?


      Có thể làm cho Hoàng thượng quăng từ giường ra ngoài như thế, đổi lại là ta xấu hổ muốn chết, còn mặt mũi dạo lung tung bên ngoài thế này, tỷ tỷ đúng là người rộng rãi !”


      Mục Thư Du biết Ô Nhạc Song sao có thể chịu đựng được, nhưng nàng tức đến thể nhịn nổi nữa, vì vậy nhanh chóng bước ra từ trong góc đứng bên cạnh Ô Nhạc Song, lạnh lung nhìn Bạch Tử Nhược: “Lời Bạch Chiêu Hoa hơi quá đáng rồi đó.”


      “A! Hôm nay mát mẻ, hai khối băng đứng lỳ ở đây, Thái phi ta quá đáng, vậy Thái phi trốn ở bên cạnh nghe lén người khác chuyện có quá đáng hay ?”


      “Ta chỉ ngang qua, cũng quan tâm các ngươi gì, bất quá Hoàng Thượng Bạch Chiêu Hoa cũng chỉ là phi tần tam phẩm, bảo Thái phi ta đừng nên làm mất thân phận.


      Vừa rồi thấy Chiêu hoa vấn an Ô Thục nghi, tại cũng chào hỏi Thái phi ta, lại luôn mồm xưng “ta”, đây chính là tội vô lễ hỗn xược a.”


      Bạch Tử Nhược nghe vậy giận trừng mắt Mục Thư Du:


      “Thái phi cần vội vã dạy dỗ thần thiếp, thần thiếp tuy vị phần có thấp nhưng mà vẫn biết lễ nghĩa liêm sỉ, Thái phi nên làm thần thiếp tin phục, bản thân đoan chính rồi lại dạy dỗ thần thiếp cũng muộn.”


      “Bản Thái phi vô năng có biện pháp làm cho Bạch Chiêu Hoa tin phục, chỉ có phẩm cấp cao hơn Chiêu Hoa mà thôi, ngươi chỉ cần quỳ xuống chào hỏi ta là được.”


      Mục Thư Du cũng tức giận, từng câu từng chữ chèn ép Bạch Tử Nhược, lại sợ gây phiền toái cho Ô Nhạc Song vì vậy lại : “Nơi này có chuyện của Ô thục nghi gì, thục nghi hãy trở về .”


      Ô Nhạc Song tự biết khuyên Bạch Tử Nhược được, cũng muốn tham gia tranh đấu ở đây, vội gật đầu vẻ mặt thất vọng dẫn Thu Hà quay về Nhã điện.


      “Thái phi bức thần thiếp quỳ xuống, thứ cho thần thiếp thể làm theo.


      Điểm cốt khi này thần thiếp vẫn có, muốn quỳ trước người mất lễ nghĩa liêm sỉ, Thái phi nếu muốn trách tội thần thiếp vẫn có thể, bất quá đây là hậu cung, Thái phi là ngoại thích cũng nên can thiệp vào, bằng chúng ta mời Thục phi nương nương.”


      Bạch Tử Nhược cảm thấy bản thân làm sai, nàng chuyện với Ô Nhạc Song Mục Thư Du tự nhiên nhảy xen vào, chịu nghĩ đến chuyện mình làm mà còn dám dạy dỗ nàng,


      Cho dù Hoàng thượng biết nàng cũng sợ, chưa tới việc người sủng ái mình, dù có sủng ái cũng thể chèn ép nữ nhân!


      “A? Nếu Bạch Chiêu Hoa như vậy, kính xin Chiêu Hoa cho ta biết bản Thái phi làm gì mà mất lễ nghĩa liêm sỉ? “ Mục Thư Du thuận miệng hỏi, thái độ cực kỳ tự tại.


      Bạch Tử Nhược ngờ Mục Thư Du có thể biết xấu hổ hỏi nàng như vậy, đúng là thứ biết liêm sỉ.


      “Thái phi quyến rũ Hoàng Thượng như thế nào còn phải nhờ thần thiếp ra hay sao? Có trưởng bối như thế là sỉ nhục của Hòa Hi quốc ta, Thái phi lại còn giả vờ giả vịt.”


      Mục Thư Du nheo mắt, Bạch Tử Nhược này từ đến lớn chịu ít khổ mà vẫn học được gì, mới được sủng ái mà ương ngạnh như vậy. Nàng phải bình tĩnh, thể xúc động, nhất định phải nhẫn nhịn, phải nàng sợ đắc tội tên tiểu nhân bạch Tử Nhược này, mà là sợ Tần Thừa Thích khó chịu.


      “Bạch Chiêu Hoa miệng lưỡi ác độc vu khống bản Thái phi, ta muốn nghe nữa.”


      “Chuyện Thái phi làm còn sợ người khác ? phải là muốn giáo huấn thần thiếp à, sao lại muốn , về sau Thái phi nên làm mọi chuyện cho thỏa đáng tránh để người khác chê cười !” Bạch Tử Nhược cực kỳ đắc ý, Thái phi sao, nàng ta có tự trọng khỏi ngẩng đầu lên luôn .


      Mục Thư Du nhịn tức giận, quay người bước lại đụng phải Vu Trung bước tới, đành phải dừng lại.


      “Vu tổng quản, có phải Hoàng Thượng sai ngươi tới đón ta hay , ta đây qua liền, đều tại Thái phi nhiều làm trễ nãi Hoàng thượng dùng bữa.”


      Vu Trung để ý đến Bạch Tử Nhược, mà trước tiên vấn an Mục Thư Du, chờ ở Trường tuyên điện nữa ngày vẫn thấy Bạch Tử Nhược đến, liền phái người hỏi.


      Kết quả tiểu thái giám chạy về Bạch Tử Nhược cùng Thái phi tranh cãi, chuyện này là sao, cứ phải giải quyết ổn thỏa .


      “Làm phiền Vu tổng quản phải đến, là ta làm trễ nãi Bạch Chiêu Hoa, kính xin Vu tổng quản hướng Hoàng thượng thứ tội cho ta.”


      “Thái phi sao lại thế, nô tài biết Thái phi tiến cung, kính xin Thái phi cùng với nô tài đến Trường Tuyên điện diện thánh.”


      “Vu Trung, ngươi hồ đồ, ngươi là đến mời ta chứ phải Thái phi, ai cần ngươi lắm miệng!” Bạch Tử Nhược thấy Vu Trung đến cũng thỉnh an mình, chỉ lo nịnh nọt Mục Thư Du, lập tức tức giận thôi.


      Lần trước bị nữ nhân này quấy rối nàng cùng Hoàng Thượng lần, chẳng lẽ lần này lại phải chịu nữa!


      Mục Thư Du cảm thấy Bạch Tử Nhược là bị sét đánh làm cho hỏng não rồi, đừng Vu Trung là nô tài hầu hạ Hoàng thượng từ , mấy tên thái giám này vốn thích nhất là mang thù, mà nay Vu Trung lại là tổng quản thái giám, ngoại trừ Hoàng thượng ai ở trong cung cũng nể mặt ba phần, nay nàng ta gọi thẳng tục danh lại còn khiển trách, đúng là thiếu suy nghĩ.


      Thấy Bạch Tử Nhược điên lên như vậy, tâm tình Mục Thư Du đột nhiên khá hơn, lần này cần chính mình rat ay, Vu Trung thế nào cũng tìm được cách trả thù.


      Vu Trung khẽ mỉm cười quay lại nhìn Bạch Tử Nhược:


      “Bạch Chiêu Hoa bớt giận, Hoàng Thượng cũng phái ai tới mời Chiêu Hoa, nô tài chỉ là nghe Chiêu Hoa tranh cãi cùng Thái phi nên vội chạy tới.


      Hoàng Thượng nhiều lần căn dặn chư vị phi tần hậu cung cần phải dũng lễ hậu đãi Thái phi, Chiêu Hoa sao lại có thể hiểu quy củ làm trái với thánh ý, dù ỷ sủng mà kiêu cũng được.”


      “Ngươi là ai mà dám giáo huấn ta, chỉ là tên nô tài liền muốn tạo phản, chờ ta gặp được Hoàng thượng ngươi liền đẹp mặt !” Bạch Tử Nhược thấy Vu Trung nể mặt mình, thẹn quá hoá giận liền xoay người rồi .


      “Vu tổng quản, nhờ ngươi nhắn lại với Hoàng Thượng, về sau ta cũng còn mặt mũi nào tiến cung, vẫn nên trở vè vương phủ thôi.”


      Vu Trung lập tức khom người : “Nô tài hiểu được, Thái phi yên tâm, nô tài cung tiễn Thái phi.”


      Mục Thư Du trở về vương phủ, nghĩ lại mình bị Bạch Tử Nhược chửi như con cháu mà lại thể phản kích, vừa tức giận lại bất đắc dĩ, bất quá nàng có chuyện trọng yếu hơn phải làm, nên ngồi đây lo lắng.


      nghĩ tới chỉ qua buổi tối, Triệu Tín Thư liền chạy đến: “Nhi tử thình an Thái phi.”


      “Mới sáng sớm ngươi chạy tới là có việc gì gấp?”


      “Bẩm Thái phi, nhi tử nghe Thái phi ở trước mặt Hoàng thượng đỡ thay nhi tử. Nhi tử đột nhiên nghĩ đến bản thân làm hcu toàn, hôm nay cố ý đem đến cho Thái phi chút ngân phiếu, để tiện cho Thái phi làm việc.


      Đều tại nhi tử đắc tội người khác lại Thái phi phải cực nhọc, tiền bạc là chỗ hữu dụng, sau này người cần cứ với nhi tử, nhi tử nghĩ biện pháp kiếm tiền. Mặc dù khó khắn nhưng Thái phi chỉ cần nhớ kĩ, thà tốn nhiều tiền cũng cần phải hỏi thăm cho được kẻ nào ở bên trong cản trở chúng ta.”


      như vậy quả nhiên là Thu Hà, Mục Thư Du trong lòng đắc ý, nhanh như vậy đem nội ứng tóm được, bản thân nàng thông minh.


      Vì vậy chuyện phải làm bây giờ là nhận đống ngân phiếu này, để cho Triệu Tín Thư yên tâm.


      Trong lòng nàng nghĩ chờ lúc nào rảnh rỗi lại sai người đem ngân phiếu nơi khác đổi gửi để tránh Triệu Tín Thư đem lòng nghi ngờ, mà bản thân nàng có tiền riêng cũng tốt, tương lai đề phòng bất trắc.


      Có bạc làm Mục Thư Du an tâm ít, sau này nàng chỉ cần lợi dụng Thu Hà truyền tin giả thu ít bạc đây.


      Qua nữa ngày, trong cung lại truyền đến Hoàng thượng có chỉ cầu Mục Thư Du diện thánh, đám người Triệu Tín Thư lại càng tin tưởng nàng cố gắng phụng dưỡng Hoàng thượng, cảm thấy hết sức vui mừng.


      Mục Thư Du lại do dự, nàng khẳng định Bạch Tử Nhược hôm qua cáo trạng nàng, nếu Tần Thừa Thích muốn thay nàng ta báo thù, nàng tránh cũng được, đành phải sửa sang lại phen rồi tiến cung.


      Vào Trường tuyên điện, Vu Trung ra đón, thấp giọng :


      “Thái phi, hôm qua nô tài cố gắng hết sức, chỉ là Hoàng Thượng tâm tình được tốt, Thái phi cố gắng chút .” Vốn chướng mắt Bạch Tử Nhược ra vẻ chủ tớ với , nên định ở trước mặt Hoàng thượng giúp Mục Thư Du vài câu hữu ích.


      ngờ Hoàng thượng lại vô cùng tức giận, sợ là ai cũng giúp được.


      “Đa tạ Vu tổng quản giúp.” Mục Thư Du hít hơi sâu rồi bước vào thư phòng.


      “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng.”


      “Ừ, ngồi , hôm qua nếu Thái phi nhắc đến phẩm cấp trẫm cũng nên để Thái phi phải quỳ xuống đúng ?” Tần Thừa Thích cầm sách trong tay mắt cũng giương nhìn Mục Thư Du.


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp là vì Bạch Chiêu Hoa vênh váo hung hăng mới nàng vài câu, cũng muốn nàng quỳ xuống, nhưng thân phận phẩm cấp cũng là quy định của hậu cung, thần thiếp chưa từng bậy.”


      “Trẫm còn nghe , Tử Nhược lúc đầu là tranh chấp với Ô thục nghi, sau đó Thái phi nàng mới bất bình vì người khác?”


      Sao nàng lại quên mất điều này, Mục Thư Du lập tức phản ứng cười :


      “Hoàng Thượng, đây vốn là chuyện của tỷ muội Ô thục nghi và Bạch Chiêu Hoa, thần thiếp chỉ là thấy ngứa mắt, đổi lại là người khác thần thiếp cũng ra mặt. “


      “Ngươi có quyền gì giải quyết chuyện của hậu cung? Nếu phải chuyện liên quan đến Ô thục nghi, ngươi sao phải hỏi đến, lấy thân phận gì để hỏi?” Tần Thừa Thích ép hỏi, làm Mục Thư Du có chút chịu nổi.


      “Hoàng Thượng nên vu khống thần thiếp, thần thiếp cách nào giải thích, Hoàng thượng muốn xử trí thế nào cũng được.”


      Tần Thừa Thích ném sách lên mặt bàn, đến trước mặt Mục Thư DU:


      “Trẫm vu khống ngươi? Vậy ngươi chút vì sao phải lén đem hai trăm lượng hoàng kim cho Ô thục nghi hả? Trẫm sợ ngươi chịu khổ nên cho ngươi năm trăm lượng hoàng kim, ngươi lại còn có phúc cùng hưởng với nàng ta.”


      Cái gì! Tần Thừa Thích sao biết nàng cho Ô Nhạc Song vàng ?


      Mục Thư Du thể suy nghĩ gì, chỉ có nghi vấn: Thu Hà này rốt cuộc là thân phận gì!

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      A ghen lắm đấy, dỗ a :)))))). chào mừng bạn trở lại nhé
      Seen.173lananhtran51 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :