1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đấy, triêu giận lẫy e trai, kiếm đường lui cho mình, bên đây a, e vợ lại bày kế lừa triêu, mưu quá mờ, a ly đáng thương, bị buộc trưởng thành, mất tiêu cái má bánh bèo rồi.. .
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 92 Nuôi kẻ địch

      ngày, Phùng Đào được Hoàng thượng tuyên triệu tiến cung, lúc tiến cung, mang theo Tiểu Hầu Gia A Ly cùng . Hai người ngang qua hậu hoa viên, trùng hợp Thái tử Hú Nhi cùng đám ma ma cung nữ ngang qua, Hú Nhi lâu gặp A Ly, chợt thấy rất vui vẻ, chạy lên lôi kéo tay A Ly : "A Ly, lâu như vậy, ngươi sao tiến cung thăm ta, để ta rất nhàm chán."

      Ai ngờ mặt A Ly cũng chỉ nhàn nhạt, liếc Hú Nhi, rồi xa cách : "Hú Nhi ca ca, gần đây mẫu thân sinh bệnh, vẫn chuyển biến tốt, ta có thời gian tiến cung."

      Lúc này Hú Nhi còn phát gì khác thường, vẫn khoan khoái lôi kéo A Ly: "Vậy giờ ngươi hết bận rộn, mau theo ta chơi !"

      A Ly ngẩng đầu nhìn Phùng Đào, hơi dùng sức, rút lại tay bị Hú Nhi cầm: "Hú Nhi ca ca, ta muốn cùng ca ca ta gặp hoàng cữu, ngày khác rảnh rỗi lại tìm ngươi, được ?"

      Hú Nhi kỳ thực sớm nhìn thấy nam tử dắt A Ly, vốn thèm để ý, lúc này nghe thấy, lắp bắp kinh hãi, nhìn Phùng Đào : " là ai, sao lại thành ca ca của ngươi?"

      Ở trong lòng Hú Nhi, mình là biểu ca A Ly, đây mới là huynh đệ thân cận nhất, cũng biết Triêu Dương công chúa chỉ sinh đứa con, A Ly có thân thích khác.

      Ai ngờ A Ly lại : "Ta đây là ca ca ta, đương nhiên là con mẫu thân ta."

      Phùng Đào thấy vậy, vội chào: "Bình Tây Hầu Phùng Đào gặp Thái Tử Điện Hạ."

      Hú Nhi biết ai là Bình Tây Hầu, càng biết Phùng Đào, nhíu mày nhìn chằm chằm A Ly, hiểu : "Hóa ra ngươi có ca ca khác, nên tới tìm ta chơi nữa."

      A Ly cúi mắt, chỉ thấp giọng : "Ta , ngày khác rảnh lại tới tìm ngươi chơi. giờ ca ca ta còn vội gặp hoàng cữu, trước với ngươi nữa." đến đây, liền đẩy Phùng Đào: "Ca ca, chúng ta nhanh ."

      Phùng Đào bất đắc dĩ, cũng đành bái biệt Thái tử, nắm tay A Ly rời .

      Đợi xa, Phùng Đào cúi đầu nhìn A Ly hỏi: "A Ly, ta nghe ngươi và Thái tử trước kia cực tốt, sao giờ ngươi lãnh đạm với như thế?"

      A Ly hừ tiếng: "Ca ca, ta thích mẫu thân , nên cũng thích ."

      Phùng Đào vỗ sợi tóc A Ly thở dài: "A Ly, dù trong lòng thích, về sau cũng thể trực tiếp như thế, chọc Thái tử vui."

      A Ly nhu thuận gật đầu: "Ca ca đúng, ta đây về sau thế."

      Phùng Đào vừa lòng nở nụ cười, nắm tay A Ly, tiếp tục về phía trước.

      =============================

      Thái tử Hú Nhi nhìn theo lớn nắm tay rời , tâm vỡ thành ngàn vạn mảnh, cúi đầu ủ rũ Tê Hà cung cảu mẫu thân. Người hầu theo thấy vậy, vội ôm lên liễn xa, đưa . Đến Tê Hà cung, ỉu xìu vào, mặt sa sút uể oải cực điểm.

      Diệp Trường Vân hỏi thị nữ việc, lúc này thấy Hú Nhi buồn bực vui tới, khỏi kinh ngạc: "Hú Nhi, con làm sao?"

      Hú Nhi ủy khuất ngẩng đầu nhìn mắt mẫu thân, quyệt miệng : "Mẫu hậu, hôm nay ta gặp A Ly, nhưng A Ly lại lãnh đạm với ta."

      Diệp Trường Vân nghe xong, thế mới yên lòng, ôm con vài trong ngực, ôn thanh an ủi: "A Ly có lẽ hôm nay tâm tình tốt, hoặc là vội."

      Hú Nhi dùng sức lắc đầu: "Mẫu hậu, phải, A Ly thích ta, muốn chơi cùng ta." tới đây, Hú Nhi càng ủy khuất, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

      Diệp Trường Vân đau lòng trấn : "Các ngươi là huynh đệ tốt, sao có thể quan tâm ngươi."

      Hú Nhi nâng mắt rưng rưng lệ, đáng thương : " có ca ca của , quan tâm biểu ca ca là ta."

      Diệp Trường Vân nhớ tới con tra danh nghĩa của Triêu Dương công chúa kia, nhất thời giật mình: "Con là Bình Tây Hầu Phùng Đào sao?"

      Hú Nhi dùng sức gật đầu: "Đúng, chính là người này!"

      Diệp Trường Vân thở dài, trấn an con trai của mình : "Bất quá là ca ca thôi, có là gì. Dù A Ly tốt với con, con phải còn có ca ca tỷ tỷ khác sao?"

      Diệp gia huynh đệ tỷ muội rất đông, giờ sớm có nhiều con cái, đây đều là huynh đệ tỷ muội của Hú Nhi, cũng là chỗ dựa cho Hú Nhi chấp chính trong tương lai.

      Nhưng Hú Nhi lại nhíu mày lắc đầu: "Mẫu hậu, ta chỉ thích chơi cùng A Ly!"

      Diệp Trường Vân nghe xong, có vài phần vui: "Hú Nhi, sao con lại nổi tính tình lên."

      Hú Nhi bất mãn nhìn nhìn mẫu thân, kỳ thực cũng phải ngốc, vừa mới cúi đầu cân nhắc chuyện mấy ngày nay phát sinh phen, trong lòng có kết luận, lúc này thấy mẫu thân mình như vậy, rốt cục nhịn được: "Mẫu hậu, theo Hú Nhi, việc này đều tại người!"

      Diệp Trường Vân nghe xong kinh hãi, hiểu lời con từ đây ra, ai ngờ Hú Nhi lại : "Hú Nhi nghe Triêu Dương bệnh nặng, nghĩ hẳn A Ly tức giận là vì vậy. Mà Triêu Dương sinh bệnh, hết thảy đều trách mẫu hậu."

      Diệp Trường Vân nghe càng nghi hoặc, dám tin : "Hú Nhi, điều này sao có liên quan với mẫu thân?"

      Hú Nhi lại lắc đầu : "Ta hiểu, cái gì ta cũng hiểu, nhưng ta biết, khẳng định đều có liên quan tới người!" xong lại rơi lệ: "Đều vì người, A Ly mới để ý ta."

      xong, Hú Nhi nhanh chân chạy , chỉ để lại Diệp Trường Vân ngốc lăng.

      Nàng yên lặng ngồi xuống, ngây người hồi lâu, lời, thị nữ đứng hầu bên cạnh cũng dám nhiều lời. Nhưng vào lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền báo, là đại tư mã cầu kiến, Diệp Trường Vân vừa nghe, vội vàng sai người mời vào.

      Ai ngờ Diệp Tiềm vừa tiến vào, mặt liền trầm xuống, lạnh lùng : "Tỷ tỷ, chuyện của ta và nàng, cần tỷ nhúng tay. Về sau ta thích nhìn thấy tỷ tự chủ trương làm gì với nàng."

      Diệp Trường Vân nghe như thế, trong lòng chột dạ, nhưng liên tục bị người thân cận nhất chỉ trích, cũng mười phần ủy khuất, miễn cưỡng : "Chuyện ta băn khoăn, chẳng lẽ đệ nghĩ tới? Chẳng lẽ đệ nguyện ý vì nữ nhân để ý Diệp gia?"

      Diệp Tiềm thanh lạnh như băng, mâu quang sắc bén nhìn tỷ tỷ mình, phảng phất nhìn người xa lạ, phát ra thanh giống như đao mài vào tảng đá: "Cho nên tỷ chẳng những tự chỗ nàng tam bàn tứ, thế nhưng còn cho mẫu thân đến trước mặt nàng khóc nháo om sòm?"

      Diệp Trường Vân thấy như thế, trong lòng lửa giận cũng dần dần bốc lên, tức thời nhíu mày cười lạnh: "Thế nào, đệ cảm thấy đánh mất thể diện của đệ? làm đệ mất mặt?"

      Diệp Tiềm lạnh lùng liếc tỷ tỷ cái: "Tỷ biết bộ dạng này có vẻ mất thân phận của tỷ sao?"

      Diệp Trường Vân nghe, khỏi cười to: "Thân phận? Ta có thân phận gì? Đơn giản là lấy sắc hầu người thôi! Mỗi ngày bị nhốt trong hậu cung, hôm nay lo lắng cái này, ngày mai quan tâm cái kia, hoảng sợ yên mỗi ngày."

      Diệp Tiềm nhíu mày, muốn nghe nữa, vung tay áo muốn ly khai.

      Diệp Trường Vân lại lớn tiếng gọi , bi phẫn đan xen : "Diệp Tiềm, Hú Nhi vừa mới , còn chỉ trích ta, giờ đệ đến sau , lại phen lên án mạnh mẽ, các ngươi đều chỉ biết trách ta, có từng nghĩ tới khó xử trong lòng ta!"

      Diệp Trường Vân tới đây, nhịn được rơi lệ: "Đệ cũng biết, gần đây Hoàng thượng sủng hạnh người câm, giờ này thế nhưng công khai phong làm Nhã phi, là vớ vẩn đến cực điểm!"

      Con ngươi Diệp Tiềm toát ra phiền chán, nhíu mày : "Tỷ tỷ, nếu tỷ có thời gian, quan tâm nhiều việc học của Hú Nhi mới là đứng đắn."

      Diệp Trường Vân nghe thế nhưng để bụng việc này, càng khổ sở, tê tái khóc: "Chẳng lẽ đệ từng nghĩ đến địa vị Diệp gia, nghĩ đến địa vị Hú Nhi sao?"

      Diệp Tiềm quay đầu, bất đắc dĩ than , cắn răng : "Tỷ tỷ, Hú Nhi giờ là Thái tử, tỷ tỷ cần sầu lo. Về phần địa vị Diệp gia, trong ba năm, có lẽ có người có thể thủ nhi đại chi."

      Diệp Trường Vân nghe vậy trừng mắt: "Ai? Đệ có ý tứ gì?"

      Diệp Tiềm nghiêm mặt : "Trong ba năm, Bình Tây Hầu Phùng Đào quyền khuynh triêu dã."

      Diệp Trường Vân nheo con ngươi: "Đệ điên rồi sao? Thanh Hà Hầu, đệ thế nhưng vì nữ nhân kia nâng đỡ Bình Tây Hầu!"

      Diệp Tiềm lắc đầu, lạnh nhạt : "Tỷ sai rồi." quay đầu nhìn tỷ tỷ lần cuối cùng, chậm rãi : "Ta chỉ vì nàng, cũng là vì Diệp gia."

      =======================

      ngày, ánh mặt trời vào đông thế nhưng phá lệ ấm áp, Cẩm Tú thấy vậy, đề nghị đỡ Triêu Dương công chúa ra ngoài chút.

      "Công chúa bị bệnh nhiều ngày thế này, ra ngoài dạo hít thở khí cũng tốt." Cẩm Tú theo cười .

      Triêu Dương công chúa ngẫm lại cũng đúng, liền gật đầu đồng ý.

      Chủ tớ mấy người tản bộ trong lâm viên hiu quạnh, vừa vừa chuyện. Mính Nhi vì để công chúa vui vẻ, liền chọn ít chuyện lí thú ở Đôn Dương Thành cho nàng nghe.

      "Gần đây Thành Hiên Hầu thực là bị ngã đến ngốc, ta nghe a, cưỡi ngựa té ngã, xuất môn bị chó điên đuổi, về nhà đường có thể bị đá đập vào." Mính Nhi nhắc tới tin đồn gần đây, sinh động như : "Mấy ngày trước ta còn gặp , ngã mặt mũi bầm dập, rất buồn cười."

      Triêu Dương công chúa hơi hơi nhíu mày: "Trách được mấy ngày nay thấy đến, nguyên lai phát sinh chuyện như vậy."

      Mính Nhi gật đầu: " phải sao, ta thấy cũng ngượng ngùng xuất môn."

      Triêu Dương công chúa cũng hiểu: " xưa nay làm việc phong lưu, phải là chọc tới người nào?"

      Cẩm Tú theo bên cạnh nhíu mày, thầm lôi kéo Mính Nhi, nhưng Mính Nhi lại hồn nhiên hiểu: "Công chúa, ta nghe có lẽ là vì đại tư mã."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, thần sắc nhất thời buồn bã, cúi đầu thấp giọng : "Tuyệt đối có khả năng, sao có thể làm loại chuyện bất nhập lưu này."

      Mính Nhi lại : "Đại tư mã đương nhiên tự mình làm loại chuyện này, nhưng lấy địa vị hôm nay, đương nhiên có người vì lấy lòng, đặc biệt làm."

      Triêu Dương công chúa gật đầu: "Ngươi có lý."

      Mính Nhi sát ngôn quan sắc, nhân cơ hội lại : "Công chúa a, mấy ngày nay, đại tư mã mỗi ngày đều đến cửa phủ chúng ta đứng, là rất đáng thương."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, mặt lạnh lùng, trào phúng : " đến trước phủ bản cung đứng, là chiết sát bản cung, còn cho người nhanh đuổi !"

      Mính Nhi nghe vậy cả kinh, nghĩ tới mình giúp lại hỏng, tức thời đành phải mở miệng đáp ứng.
      minhhanhng, HangVO9, Lazzy Le17 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Vì hú nhi, vì diệp gia, sao tui thấy Cứ thấy vì bản thân ít kỷ, ghen tỵ mà ra, tham thường thâm, hừ hừ, màn ngược này hơi lâu, triêu dỗi hờn online, mưu cũng nhiều quá, haz ja
      heavydizzyMi Han Mo Yu thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 93 Tác hợp

      Thành Hiên Hầu mấy ngày gần đây ổn, thế nên bắt đầu vẻ mặt đau khổ ở nhà nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng ra quyết định: phải tìm Diệp Tiềm!

      Đầu tiên mặc vào quần áo đẹp thích nhất, lại tuyển bốn thị nữ thanh kiều mị nhất, sóng mắt động lòng người nhất, sau đó lên xe ngựa xa hoa xa xỉ nhất Đôn Dương Thành, bắt đầu bái phỏng Diệp Tiềm.

      Ai biết đến phủ đại tư mã, lại vô tình bị cự ngoài cửa, thị vệ thủ vệ như vậy: Đại tư mã bận việc công, rảnh đãi khách.

      Thành Hiên Hầu trong lòng hơi có chút tức giận, tuy người bị tiên đế lưu đày nhiều năm, trước mắt đây lại là đại tư mã, nhưng năm đó đại tư mã này còn ở trước mặt mình làm tiểu nô, thanh danh sớm truyền khắp Đôn Dương Thành.

      Mặc dù giờ vừa trở về, cảnh còn người mất, nhưng thấy người nào dám xem thường a.

      Giờ này khắc này, nếu theo tính tình người khác, gặp liền vung tay áo mà , bất quá Thành Hiên Hầu phải người khác. Trong gió lạnh, cười đến mức người gặp người thích với thị vệ: "Đại tư mã nếu bận, vậy bản hầu ở trong này chờ, đợi đến lúc có thời gian."

      Thị vệ mặt biểu cảm nhìn người tới: "Vậy mời Hầu gia chờ ."

      Lúc này gió lạnh thấu xương, tay Thành Hiên Hầu đông lạnh đỏ lên, thị nữ thấy vậy, có chút đau lòng, đề nghị: "Hầu gia, nếu phải đợi, vẫn nên vào xe ngựa đợi ."

      Thành Hiên Hầu kiên nhẫn vẫy tay: " , ở trong này chờ."

      Thị nữ càng đau lòng, cầm lấy tay để vào trong áo mình ủ ấm, Thành Hiên Hầu cười hì hì tiếp nhận, thủ vệ bên cạnh nhìn đến mặt đỏ tim đập.

      Đợi ước chừng chén trà , rốt cục từ trong đại môn tùy tùng mặt lạnh ra, mặt biểu cảm truyền báo: "Hầu gia, đại tư mã cho mời."

      Thành Hiên Hầu nghe xong, mặt mày hớn hở theo tùy tùng vào cửa, đến chính sảnh, gặp Diệp Tiềm cũng như tùy tùng kia mặt biểu cảm chờ ở đó.

      Thành Hiên Hầu cũng hàn huyên, thẳng vào đề : "Đại tư mã a, ngươi cần gì đau khổ tướng bức Thành Hiên Hầu nho này, ngươi đến cùng vì sao đối với ta như vậy, ra nếu ta thiếu tiền của ngươi, ta đây trả tiền là được."

      Diệp Tiềm hờ hững quét cái, đạm thanh : "Hầu gia đâu, Tiềm khi nào đau khổ tướng bức Hầu gia?"

      Thành Hiên Hầu nghe xong, nhất thời có chút hầm hừ, mở tay áo, lại hở cổ ra: "Ngươi xem, xem nơi này, xem nơi này, vết thương khắpnời, đều là ngươi làm hại!"

      Diệp Tiềm nhíu mày: "Có chứng cớ gì?"

      Thành Hiên Hầu vừa nghe, lông mày giận muốn bay lên: "Diệp Tiềm, ngươi cần ở trong này giả vờ, cần chứng cớ sao? Ta Thành Hiên Hầu sống nhiều năm như vậy, chưa thấy ai ngày vừa dẫm cứt chó vừa té ngã lại bị chó cắn! Khẳng định là có người ở sau lưng làm loạn, người đó chính là ngươi!"

      Thị nữ thấy kêu gào như thế, khó tránh khỏi lo lắng thay , giọng : "Hầu gia, chúng ta địa bàn người ta, chuyện phải cẩn thận."

      Thành Hiên Hầu lại càng lớn tiếng hét lên: "Ta muốn , xem có thể làm ta thế nào? Ta chính là tiểu nhân trầm, thổ phỉ, cường đạo, lòng dạ hẹp hòi!"

      Lúc này bởi vì kêu la, thị vệ cùng tùy tùng trong phủ Diệp Tiềm người người đều trợn mắt muốn trừng, thậm chí đưa tay lên vỏ kiếm, chỉ còn chờ đại tư mã ra lệnh tiếng, đánh văng Hầu gia phong lưu biết điều này ra khỏi đại sảnh.

      Diệp Tiềm mặt chút dao động, chỉ đạm nhìn Thành Hiên Hầu : "nếu có người làm bất lợi với Hầu gia, cứ cho Tiềm, Tiềm cho ngươi điều tra ."

      Thành Hiên Hầu lúc này ồn ào nửa ngày, cũng mệt mỏi, trái lại tự tiến lên, bưng ly trà án kỷ, uống ngụm phát lạnh, nhưng cũng cố gắng, ràng uống hơi cạn sạch.

      Bên cạnh thị vệ nhìn thấy mắt đều lớn, ngay cả Diệp Tiềm cũng nhịn được nhíu mày.

      Thành Hiên Hầu uống ngụm nước nhuận nhuận cổ họng, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn, chắp hai tay, nhìn Diệp Tiềm, ý vị thâm trường : "Đại tư mã a, bản hầu nghe , ngươi mấy lần ở ngoài phủ công chúa, chỉ tiếc cũng qua cửa vào a."

      Diệp Tiềm nghe vậy, ánh mắt như hàn đao, phút chốc bắn về phía Thành Hiên Hầu.

      Thành Hiên Hầu rụt cổ, bất quá rất nhanh lại kiêng nể gì: "Đại tư mã a, Triêu Dương công chúa chính là phu nhân chưa qua cửa của bản hầu, ngươi bộ dạng này quấy rầy người ta, cũng hỏi xem trong lòng ta nghĩ như thế nào?"

      Diệp Tiềm cười lạnh: "A, biết trong lòng Hầu gia có cảm tưởng gì?"

      Thành Hiên Hầu nghe xong, cười hắc hắc : "Hầu gia ta chỉ cảm thấy ngươi quá ngốc, đến bày tỏ tình với nữ nhân trong lòng cũng hiểu, ngươi như vậy làm thế nào lên chiến trường đánh giặc."

      Diệp Tiềm nghe vậy, nhất thời sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Thành Hiên Hầu.

      Thành Hiên Hầu lại đem hai tay lui vào tay áo, chỉ đứng ở đó cười, cũng .

      Diệp Tiềm lông mày động đậy, trầm giọng: " biết Hầu gia có gì chỉ giáo?"

      Thành Hiên Hầu mặt ra vẻ đắc ý, cười nhìn Diệp Tiềm: "Ngươi có biết vấn đề lớn nhất của ngươi là gì ?"

      Diệp Tiềm nhíu mày.

      Thành Hiên Hầu ngửa mặt lên trời cười đắc ý, cười xong, nghiêm cẩn nhìn Diệp Tiềm, lắc đầu thở dài: "Vấn đề lớn nhất của ngươi chính là, cho tới bây giờ ngươi đều chân chính biết tâm A Cẩn."

      Diệp Tiềm nghe xong lời này, mặt cứng lại, cúi đầu trầm tư, im lặng .

      Thành Hiên Hầu vẫy tay với mọi người chung quanh, khoa tay múa chân : "Các ngươi, các ngươi còn nhanh xuống, chẳng lẽ muốn tiếp tục nghe?"

      Lúc này Diệp Tiềm cúi đầu trầm tư, vẫn chưa hạ lệnh cho bọn họ lui ra, nhưng các thị vệ tùy tùng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi vẫn ào ào lui xuống.

      Thành Hiên Hầu nhìn Diệp Tiềm, ý vị thâm trường : "Diệp Tiềm, kỳ thực ta chút cũng thích ngươi."

      cúi xuống, lại : "Nhưng mà, ta cũng muốn A Cẩn gả cho ta."

      Diệp Tiềm nâng mắt, nhìn .

      Thành Hiên Hầu thở dài, tiếp tục : "Ta và nàng từ cùng nhau lớn lên, trong lúc đó biết , ta từ tính tình phong lưu, còn nàng, tuy rằng nhìn như lãnh tình, kỳ thực so với ai đều càng nặng tình. Trước kia, trong lòng nàng cũng có những người khác, chúng ta làm việc hoang đường chút cũng thôi." nhìn Diệp Tiềm liếc mắt cái, tiếp tục : "Nhưng tại, nàng lại thay đổi rất nhiều. Ta hy vọng nàng để lại tiếc nuối gì."

      Diệp Tiềm trầm mặc lát, rốt cục thô câm hỏi Thành Hiên Hầu : "Ngươi đây là ý tứ gì?"

      Thành Hiên Hầu bỗng nhiên sửa gương mặt ngưng trọng vừa rồi, cười hì hì : " có ý tứ gì."

      Diệp Tiềm gật đầu: "Tốt." lườm nam tử trước mắt, lại : "Về phần có người vô lễ với Hầu gia, Tiềm nhất định điều tra chân tướng, cho Hầu gia công đạo."

      Thành Hiên Hầu cười: "Ngươi cần tra xét, tất nhiên là có người muốn chụp mông ngựa ngươi mới cố ý làm."

      Diệp Tiềm gì.

      Thành Hiên Hầu phất phất tay: "Thôi, ta , chính ngươi cẩn thận suy nghĩ."

      Thành Hiên Hầu rồi, Diệp Tiềm ăn uống, người ngồi ở trước đình, ngồi mãi đến lúc ánh trăng rã rời. Đám tùy tùng gia nô thấy vậy, khỏi lo lắng thôi, tổng quản trong phủ tự đến khuyên giải an ủi, nhưng Diệp Tiềm lại chẳng quan tâm, phảng phất cả người đều hóa thành tượng đá.

      Quản gia bất đắc dĩ, triệu ba nghĩa tử của đại tư mã. Ba nghĩa tử từ khi ở trong phủ, luôn dốc lòng tập võ học văn, giờ tiến rất xa, bọn họ nghe nghĩa phụ như thế, đều chạy tới quỳ gối trước đình, thỉnh cầu nghĩa phụ bảo trọng thân thể.

      Diệp Tiềm mệt mỏi nhắm mắt, ra lệnh: "Các ngươi đứng lên , ta sao." ra lời này, thanh khô ráp khàn khàn.

      Ba nghĩa tử vội cùng kêu lên : "Phụ thân."

      Diệp Tiềm lại , đứng dậy ra phủ.

      người giống như cái xác hồn, xuyên qua ngã tư đường cùng ngõ tối quạnh quẽ, đến trước cửa phủ trưởng công chúa.

      Đại môn màu đỏ thắm khép chặt, bên cạnh hai cái đèn lồng màu đỏ treo cao, trong gió lạnh hiu quạnh phát ra chút diễm lệ.

      đờ đẫn vươn tay, muốn đụng chạm mảnh diễm lệ đó, nhưng lại như xa xôi như cách thiên sơn vạn thủy.

      Giờ khắc này, bỗng nhiên nhớ tới lời hứa nhiều năm trước, lúc vẫn là thiếu niên ngây thơ, ở núi hoang có nữ tử tư thái mị, người đó nhàng chải vuốt tóc dài bên ánh lửa.

      Trong mắt đen tối dần dần bắt đầu ướt, trong miệng lẩm bẩm: "A Cẩn, ta quả nhiên luôn hiểu nàng, có phải ..."

      =========================

      Lúc hầu như toàn bộ Đại Viêm triều đều biết đương triều đại tư mã đau khổ theo đuổi trưởng công chúa Triêu Dương mà được, trong thâm cung Diệp Trường Vân lại trải qua loạt đả kích. Đầu tiên là Hú Nhi dần dần xa lạ nàng, tuy rằng vẫn mỗi ngày thỉnh an như cũ, nhưng lại giống như trước kia muốn xa rời. Tiếp đó là đẻ non, đả kích cũng . Nàng biết Hoàng thượng thích Hú Nhi, nghĩ nếu có thể lại sinh nhất nam nửa nữ cũng tốt, ai biết cứ như vậy đẻ non, hơn nữa trải qua việc này, thân mình thiếu hụt vô cùng, nằm giường mấy ngày. Đợi đến lúc vất vả khôi phục chút, mới đột nhiên phát , bất quá hơn tháng, trong hậu cung lại yên lặng phát sinh biến hóa.

      Từ khi Diệp Trường Vân tiến cung tới nay, biết Hoàng thượng Triệu Trệ đều mỗi ngày chăm chỉ chính vụ, nam chinh chính là bắc chiến, đối với hậu cung oanh oanh yến yến rất ít để trong lòng. Nhưng lần này bệnh tốt rồi, nàng lại phát , hóa ra Hoàng thượng có hơn tháng luôn luôn triệu Nhã phi nương nương mới phong thị tẩm.

      Nhã phi đó, bất quá là người câm mà thôi, thế nhưng cũng có thể công khai phong làm Nhã phi, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ. Diệp Trường Vân trong lòng thầm hận, nghĩ nên xử trí việc này thế nào, ai biết lại nghe được tin tức, là Nhã phi nương nương này, hình như có thai.

      Thế nào phải là , Diệp Trường Vân cắn răng ngồi trong phòng, nhất thời biết giải quyết thế nào. Cuống quít triệu huynh trưởng Diệp đại đến nghị , nhưng tính Diệp đại trời sanh cẩn thận yếu đuối, kiệt lực khuyên nàng nhẫn nại cho thỏa đáng, đế vương vốn nên ở hậu cung giai lệ vô số ban đều mưa móc khai chi tán diệp, cuối cùng còn lấy Diệp Tiềm làm lệ "Muội xem, Tiềm giờ thân mình, mắt thấy cũng hơn hai mươi, bên cạnh bóng cũng có, mẫu thân vội đến được".

      Lời này làm lửa giận của Diệp Trường Vân nghẹn hồi lâu bỗng chốc bạo phát ra, mạnh mẽ lên án ca ca: "Ta giờ tuy ở trong cung làm hậu, nhưng hậu cung trong từng bước gian nguy, ca chưa từng lo lắng cho ta? Ca ca vì Diệp gia lâu dài, đó là chỗ dựa bên ngoài của ta, có thể nào gặp chuyện lùi bước như thế."

      Diệp đại nghe vậy, cười lạnh : "Tiềm đương nhiên giống ta gặp chuyện lùi bước, muội sao tìm thương lượng?"

      Lời này nghẹn Diệp Trường Vân cơ hồ ra lời, từ ngày tỷ đệ hai người tan rã trong vui, liền rất ít liên hệ.

      Diệp đại xem thần sắc nàng, đương nhiên hiểu , nhíu mày : "Tiềm từ lúc Bắc phạt trở về, bởi vì việc Triêu Dương công chúa, cực kỳ vui, từng báo cho mọi người Diệp gia, tuyệt đối thể can thiệp vào việc này. Vốn Diệp Kính lúc này có hy vọng phong hầu, cũng bởi vậy gác lại." Diệp Kính là con trai của Diệp đại, lần này theo thúc thúc Bắc phạt, cũng lập chút công lao, nhưng được phong thưởng lại cực xứng.

      Diệp Trường Vân nhíu mày: "Tiềm nghĩ cái gì, sao có thể đối đãi với Kính như thế?"

      Diệp đại thở dài: "Tiềm làm như vậy, nghĩ hẳn cũng có đạo lý. Chúng ta Diệp gia nhà sáu hầu, cũng thiếu người như vậy." ngừng lại, nhìn Diệp Trường Vân: "Ta thế này, chính là muốn cho muội, nên vội vã có động tác gì, ta có biện pháp giúp muội."

      Diệp Trường Vân cúi đầu trầm tư, thong thả bước nửa ngày, bỗng ngẩng đầu : "Lần trước Tiềm biết mẫu thân đến chỗ Triêu Dương công chúa, vì thế cực kì mất hứng?"

      Diệp đại gật đầu : "Đúng. Mẫu thân biết rồi, rất bất an, nhưng Tiềm gì, chỉ lâu đến phủ ta thỉnh an mẫu thân."

      Diệp Trường Vân nhíu mày, trong mắt phảng phất nổi lên cái gì, nàng chậm giọng hỏi Diệp đại: "Đại ca, đối với việc này ca định thế nào?"

      Diệp đại hiểu: "Muội muốn gì?"

      Diệp Trường Vân ngửa mặt, trầm giọng thong thả ra bốn chữ: "Triêu Dương công chúa."

      Diệp đại nghe vậy sửng sốt, nhìn kỹ nàng thần sắc nửa ngày, cuối cùng thở dài : "Trường Vân, muội xưa nay thích Triêu Dương công chúa, đối với việc này có ý định phá hỏng, nhưng nay khác, dù các ngươi muốn họ kết hôn, người ta cũng nhất định gả. Những năm gần đây, Tiềm dốc lòng nghĩ cái gì, chúng ta đều rất ràng, nhưng cuối cùng kết quả đâu? giờ ai cũng biết đại tư mã theo đuổi Triêu Dương công chúa mà được, Tiềm cơ hồ mỗi ngày đều phủ trưởng công chúa, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy mặt công chúa."

      Diệp Trường Vân ngưng thần lát, mới : "Vẫn phải thử tác hợp."

      Tác giả có chuyện muốn : Ta thề, bao lâu, Diệp Tiềm nhận con , .

      PS: Ta thích DTV chút nào.
      HangVO9, Tô Đát Kỷ, Mật ^ Mật14 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chuẩn, đàn bà ko có khả năng phải có lương tâm chút, có năng lực mới có thể ít kỷ, triêu đâu phải con cún, con gà, đuổi là , kêu là lại, hợp gì ma hợp, nô nhận được con ư, tui nghĩ tới cuối cũng ko nhận đc chớ. ....triêu hờn dỗi online hơi lâu, off xuống cho nô nhờ.. .
      heavydizzyxukem thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :