1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Công lược chưỡng quầy - Tiếu Giai Nhân [new 19]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Cảm ơn editor
      ❤❤❤
      Akiko thích bài này.

    2. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 11:

      Mặc dù mặt trời lặn, nhưng bên ngoài trời vẫn còn rất oi bức, thỉnh thoảng thổi qua cơn gió mới đỡ hơn được chút.

      Tống Thù là chưởng quầy, thân phận cao nhất nên đầu, Tiền Tiến bên cạnh chuyện với chưỡng quầy, nhân tiện dẫn đường cho ba người Đường Cảnh Ngọc. Đường Cảnh Ngọc là từ nơi khác đến, Chu Thọ và Dương Xương cũng ở trong thành Gia Định, đối với nơi này cũng quen thuộc.

      Đây coi như là lần dạo chính thức đầu tiên của Đường Cảnh Ngọc sau khi đến Gia Định, đối với nơi mà khi còn bé thường nghe mẫu thân nhắc tới: thành Giang Nam, trong lòng Đường Cảnh Ngọc vẫn luôn hướng về, đối với tất cả mọi thứ đường đều rất tò mò, cho nên lắng nghe vô cùng chăm chú.

      Từ cửa hàng đèn ra rẽ con phố, ở trung tâm là con sông rộng đến bốn trượng, bên bờ gió thổi hây hây, ràng so với nơi khác mát hơn rất nhiều.

      Tiền Tiến lách mình theo chân bọn họ giới thiệu: "Đây là sông Hoành Lịch, xuôi về phía Nam hợp về Long Đàm, mỗi khi đến hội hoa đăng, dân chúng trong thành đều tụ tập bên bờ thả đèn, đến lúc đó hai bờ sông đèn cháy sáng rực như ban ngày. Đúng rồi, tết Trung Nguyên cũng thả đèn, mấy ngày nữa dẫn mọi người đến xem náo nhiệt."

      Chu Thọ ngơ ngác, Tiền Tiến cái gì nghe cái đó, rất ít khi đặt câu hỏi hoặc tỏ vẻ ngạc nhiên thú vị. Dương Xương đối với mấy cái phong cảnh này cũng chẳng thấy thích thú lắm, gật gật đầu coi như là trả lời, Đường Cảnh Ngọc lại khác, hưng phấn mà tới bên bờ nhìn xa về phía Bắc: "Có phải đầm Long Đàm ở Ứng Khuê Sơn ? Nghe cuộc thi hoa đăng ở Gia Định được tổ chức Ứng Khuê Sơn đấy, ban đêm núi tất cả đều là đèn lồng, đứng bờ nhìn vô cùng đẹp."

      Tống Thù nhìn nàng cái.

      Tiền Tiến kinh ngạc hỏi nàng: "Làm sao cậu biết? Trong cửa hàng có người với cậu?" Ứng Khuê Sơn ở Gia Định xem như có danh tiếng, Tô Châu bên kia người nghe qua cũng nhiều lắm, lại càng cần phải đến cái địa phương xa xôi như Sơn Đông.

      Đường Cảnh Ngọc dối thành loại bản năng, nghe thế mắt cũng chớp lấy cái, cười trả lời: "Năm nay chưởng quầy tham gia tỷ thí hoa đăng, cũng mang ta lên núi mở mang tầm mắt được ?"

      "Xem biểu của ngươi." Tống Thù mặt biểu tình.

      "Sư phụ con cũng muốn ." Chu Thọ đến bên cạnh Đường Cảnh Ngọc, cũng chờ mong mà .

      Đường Cảnh Ngọc vỗ bả vai cái: "Huynh ngốc , chưởng quầy chỉ có hai người các huynh là đồ đệ, nơi quan trọng như vậy làm sao mang các huynh ? Chuyên tâm học đèn lồng là được, có cái gì náo nhiệt chưỡng quầy quên huynh đâu." Đại ngốc tử, đúng là người ngốc có ngốc phúc, nàng quá thông minh, cũng chỉ có thể làm sai vặt nịnh nọt Tống Thù.

      Chu Thọ hình như cũng ý thức được bản thân lại lời ngốc nghếch, lập tức ngậm miệng lại.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn phía trước chút, đúng lúc Tiền Tiến cũng nhìn qua, nàng lặng lẽ chỉ chỉ quán rượu bắt mắt nhất ở bên kia, lại đưa mắt nhìn về hướng Tống Thù ở phía trước hất hất cằm. Tiền Tiến ngầm hiểu, xoay người nịnh nọt chưởng quầy nhà mình: "Chưởng quầy, người mời bọn ta ăn cơm, vậy chúng ta Đông Thịnh Lâu được ?"

      Lần cuối cùng dự tiệc là nửa tháng trước cùng chưởng quầy ở Tô Châu, hôm nay cuối cùng cũng có thể uống chút rượu đỡ thèm rồi.

      Tống Thù dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn lướt qua, ánh mắt rơi xuống người Đường Cảnh Ngọc: " phải Đường Ngũ được lãnh tiền nên đãi khách sao? Tìm quán nào rẻ chút ấy."

      Tiền Tiến sửng sốt, Đường Cảnh Ngọc lại càng thiếu chút nữa giơ chân, vội vàng giải thích: "Chưởng quầy đừng trêu chọc người nữa, là người mời khách rồi mà!"

      Tống Thù hỏi Tiền Tiến: "Ta từng những lời này khi nào?'

      " Ngươi, ngươi..."

      Tiền Tiến ấp úng cả buổi, cuối cùng vẫn bị khiếp sợ trước uy nghiêm của chưỡng quầy, cắn răng nhận tội về mình: "Là ta có giải thích ràng, chưởng quầy chỉ cùng chúng ta dạo, Đường Ngũ, bữa cơm này ta mời, lần sau cậu lại mời." Đường Ngũ mới lãnh được chút tiền công thôi, cậu ấy còn nhớ kêu cả Dương Xương là đủ hào phóng rồi, hôm nay là do nhiều chuyện há miệng gọi chưỡng quầy, cũng muốn khó xử Đường Ngũ .

      Đường Cảnh Ngọc nghĩ tới Tống Thù lại keo kiệt đến như vậy, nhưng nhìn cho Thuận Tử tiền mừng hào phóng như vậy, chắc là phần lớn nhắm vào nàng đấy, bởi vì nàng học trộm nên vừa lòng cố ý khiến nàng được thoải mái.

      có cửa đâu, nàng mới bởi vì chút chuyện này liền hại Tiền Tiến phải bỏ tiền túi ra, phải chỉ là cái miệng thôi sao, lần trước Tống Thù cho nàng năm mươi văn tiền nàng vẫn chưa xài hết đâu!

      "Tiền đại ca đừng như vậy, là ta mời rồi mà, thôi, nơi này ta quen, Tiền đại ca tìm cái quán ăn nào đó chúng ta ăn cái gì liền , bụng ta đói đến lép kẹp luôn rồi!" Đường Cảnh Ngọc phảng phất như chuyện gì cũng chưa xảy ra, thoải mái .

      Tiền Tiến vẫn còn băn khoăn, đòi để mình mời, bị Đường Cảnh Ngọc chê cười bảo lải nhải dài dòng lắm điều giống như đàn bà mới kiên trì nữa, sau đó chọn cửa hàng bán mì hoành thánh. Bên trong cửa hàng có cái bàn, ven sông cũng đặt mấy cái, Tống Thù lên trước chọn cái bàn ở ven sông ngồi xuống, mấy người Đường Cảnh Ngọc đành phải cùng ngồi xuống theo .

      Bàn lớn, là chuẩn bị cho bốn người ngồi, tất nhiên Tiền Tiến phải ngồi cạnh Tống Thù, lúc này cũng dám chần chừ lập tức ngồi xuống bên cạnh chưỡng quầy. Chu Thọ ngồi đối diện với Tiền Tiến rồi, Đường Cảnh Ngọc muốn nhìn mặt của Tống Thù ăn cơm, định nhường chỗ cho Dương Xương ngồi, ai ngờ Dương Xương đoán trước rằng Chu Thọ chắc chắn muốn Đường Cảnh Ngọc ngồi ở chỗ đó, nên trước đó lấy chiếc ghế từ bàn bên cạnh mang qua đây, ngồi ở giữa Tiền Tiến và Chu Thọ, mặt hướng về phía dòng sông: "Ăn cơm nhiều người mới vui, Đường Ngũ cậu ngồi , ta ngồi ở chỗ này là được rồi."

      Chủ quán là đôi vợ chồng trung niên, còn nữ nhi phụ giúp việc, bà chủ nhìn thấy Tống Thù từ lâu, vội vàng thúc giục nữ nhi chiêu đãi khách nhân: "Như Ý, nhanh hỏi Tống chưỡng quầy gọi món gì !"

      Như Ý năm nay mười ba tuổi, mặc cái váy đỏ hơi cũ, còn thấp hơn Đường Cảnh Ngọc cái đầu, nhưng tư thái lộ ra, đỏ mặt chạy tới: "Tống chưởng quỹ, Tiền đại ca, các ngươi dạo phố hả?"

      Tống Thù nhận ra bọn họ, nhưng trong thành Gia Định này hầu như ai biết Tống Thù cả, bởi vậy cũng biết Tiền Tiến, huống hồ trước đây Tiền Tiến cũng từng tới đây.

      Nghe thấy câu hỏi, Tống Thù vẫn ghé mắt thưởng thức cảnh sông như cũ, Tiền Tiến cười gật đầu, thay Như Ý giới thiệu cho ba người Đường Cảnh Ngọc, ngoại trừ mì hoành thánh, trong cửa hàng cũng có bán đồ nhắm. Đường Cảnh Ngọc mời khách, ăn cái gì đương nhiên là nàng quyết định: "Năm bát mì hoành thánh, bát lớn ấy, còn mấy món đồ nhắm khác cũng giống như vậy."

      Tiền Tiến nhanh nhanh chóng tính nhẩm trong lòng, năm bát mì hoành thánh năm mươi văn, đồ nhắm đều là những món ăn hàng ngày, đậu phộng với chân vịt sốt tương gì gì đó, đắt lắm, nhưng mà cộng lại cũng khoảng năm sáu chục văn, như thế thoáng cái tiêu hết mất ba phần tiền công của Đường Cảnh Ngọc. Được rồi, lúc này mà đẩy tới đẩy lui cũng được hay cho lắm, lát nữa cơm nước xong xuôi trộm tính tiền là được rồi.

      "Cứ như vậy , làm nhanh chút, chúng tôi đều đói bụng rồi."

      "Biết rồi, ta kêu mẫu thân ta làm nhanh cho bên các huynh." Ánh mắt của Như Ý từ người Tống Thù dời , được dặn dò, nàng lưu luyến mà liếc nhìn Tống Thù lần cuối cùng, rồi xoay người chạy .

      Đường Cảnh Ngọc có ý định trêu ghẹo Tống Thù hai câu, nghĩ lại, Tống Thù dù sao cũng là chưỡng quỹ, lỡ như chọc giận rồi trực tiếp đuổi nàng , nàng hướng về ai khóc đây?

      dám đắc tội với "áo cơm cha mẹ", chỉ có thể nén giận thôi.

      Nàng quay đầu chuyện với Tiền Tiến, trong năm người chỉ có hai người bọn họ nhiều nhất...

      Đồ nhắm đều chuẩn bị xong từ lâu rồi, mì hoành thánh chỉ cần nhúng xuống nước luộc lần chín rồi, mẫu thân Như Ý nhanh chóng bưng mâm lên, mâm là năm bát mì hoành thánh nóng hôi hổi. Dương Xương tránh qua bên để mẫu thân Như Ý dễ dàng phân bát ra, mẫu thân Như Ý lời cảm tạ, trước tiên bưng tới cho Tống Thù.

      Đường Cảnh Ngọc nhanh chóng nhìn lướt qua, nhìn như thế nào cũng cảm thấy chén mì hoành thánh kia của Tống thù hình như nhiều hơn chút.

      Lớn lên tuấn tú lại có tiền, bát tự còn chưa biết, mà mẫu thân Như Ý bắt đầu đối xử đặc biệt với Tống Thù rồi, biết lát nữa tính tiền có được giảm giá chút hay ... Nghĩ tới có thể mượn ánh sáng của Tống Thù chiếm hời chút, những hâm mộ ghen ghét trong lòng Đường Cảnh Ngọc biến mất tăm mất tích.

      Mì hoành thánh được dọn xong, Như Ý bưng lên mấy đĩa đồ nhắm, bên bờ gió thổi hiu hiu, cảm thấy tồi.

      Đường Cảnh Ngọc ăn đến nỗi đầu đầy mồ hôi, được gió đêm thổi qua, toàn thân thông sướng.

      Nàng bưng bát lên, đem nước canh cũng húp hết, buông bát xuống chuẩn bị ợ cái, bỗng chợt nhận ra mấy người Tiền Tiến đều nhìn nàng.

      Đường Cảnh Ngọc thử thăm dò mà lau khóe miệng.

      Tiền Tiến phốc cái bật cười: " phải miệng của cậu dính cái gì, mà là nhìn cậu gầy teo thấp bé như thế, ngờ rằng cũng rất là tham ăn."

      Dương Xương gật đầu phụ họa: "Nhìn cậu so với lúc mới tới mập hơn được chút." Khí sắc cũng dễ nhìn.

      Cuối cùng Chu Thọ thành , cầm bát của mình đưa cho Đường Cảnh Ngọc: "Của ta vẫn còn, cậu ăn ?" ăn no rồi.

      Đường Cảnh Ngọc khỏi nhìn về phía Tống Thù, gì cả.

      Tống Thù sớm hạ đũa, quét mắt nhìn cái bát lớn chỉ còn vài miếng rau thơm của Đường Cảnh Ngọc, tốt bụng nhắc nhở: "Dạ dày bất hòa, ngủ yên giấc, cơm tối ăn no bảy phần là được rồi." Cũng là cho mấy người Tiền Tiến nghe.

      Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, cũng nhìn cái bát của Tống Thù: "Từ mẫu thân dạy ta ăn cơm được phép chừa lại."

      Tống Thù thờ ơ, nhưng trái lại Chu Thọ lại nghe lọt, thấy quả Tiền Tiến và Dương Xương đều ăn xong, khẳng định Đường Cảnh Ngọc ăn nữa, vội vàng ăn hết phần mì còn lại của mình.

      Đường Cảnh Ngọc vừa định lặng lẽ cho biết cần ăn, dư quang lại thấy Tiền Tiến đứng dậy hướng về phía trong cửa hàng vào, nàng liền vội vàng đuổi theo, khuyên can mãi mới đem Tiền Tiến quay lại được, còn bản thân tính tiền. Nàng chủ động bản thân mời khách, chỉ Tống Thù rất là hài lòng, sau này thường xuyên tới, mẫu thân Như Ý nghe xong rất là vui vẻ, chủ động thu ít tám văn tiền, tổng cộng là trăm văn.

      Tiền công thoáng cái chỉ còn có ba phần, Đường Cảnh Ngọc đau lòng muốn chết, đường trở về đều lời nào.

      Đến khi về đến Hạc Trúc Đường, trời tối.

      Đường Cảnh Ngọc chuẩn bị cùng Chu Thọ và Dương Xương đến phòng tắm bên kia xách nước cọ người. Trong cửa hàng đèn, ngoại trừ Tống Thù có người hầu hạ, những người khác hầu như đều là tay làm hàm nhai, quần áo tự mình giặt, Chu Thọ và Dương Xương nhờ dính ánh sáng của Tống Thù nên chỉ cần trực tiếp đến nhà chính ăn cơm là được, nếu cũng giống như Đường Cảnh Ngọc phải chạy tới phía trước ăn cơm chung rồi.

      Chẳng qua là nàng còn chưa xa, Tống Thù thuận miệng nhắc nhở câu: "Tối nay ta muốn tắm rửa, ngươi chuẩn bị nước cho tốt."

      Đường Cảnh Ngọc cứng người lại như là bị sét đánh trúng, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Tống Thù về hướng nhà chính.

      Sao nàng lại có thể đem chuyện quan trọng như thế này quên được chứ! Mùa hè, ngày nào Tống Thù cũng đều muốn tắm rửa, hơn nữa còn là ngồi trong thùng tắm tắm, lúc trước đều là Thuận Tử xách nước hầu hạ , Thuận Tử rồi trong đầu Đường Cảnh Ngọc chỉ nhớ làm thế nào để tăng tiền công, căn bản là quên hết từ nay về sau tất cả mọi việc trong Hạc Trúc Đường đều là của nàng rồi!

      Thùng tắm lớn như vậy, nàng phải xách đến vài chuyến đó...

      "Đường Ngũ?" Chu Thọ nghi hoặc gọi nàng.

      Đường Cảnh Ngọc thở dài, " có việc gì, thôi."

      Nàng biết , chỉ cần nàng mở miệng, Chu Thọ nhất định giúp đỡ, nhưng nàng thể lần nào cũng nhờ Chu Thọ giúp đỡ. Cuộc đời này bao giờ có cái bánh từ trời rơi xuống, Tống Thù vô duyên vô cớ cho nàng bạc, muốn cầm tiền công cao như Thuận Tử, nàng phải làm công việc giống như vậy.

      Chu Thọ suy nghĩ đơn giản, Đường Cảnh Ngọc mở miệng thỉnh cầu , nghĩ ra việc nàng cần làm kế tiếp có thể cần giúp đỡ, bởi vậy ôm thùng nước trở về Đông Sương phòng chà lau rồi. Dương Xương ở đâu, lại biết Đường Cảnh Ngọc là nương, tên tiểu tử choai choai làm mấy việc này cũng hết sức bình thường, nhưng mà nếu Đường Cảnh Ngọc mở miệng cầu xin , chỉ cho rằng Đường Cảnh Ngọc giở thủ đoạn lười biếng.

      Vì vậy Đường Cảnh Ngọc cam chịu số phận mà chạy tới chạy lui giữa nhà chính và phòng tắm, lúc đem thùng nước cuối cùng đổ vào thùng tắm, sau lưng áo của nàng đều ướt, chống thùng nước thở hồng hộc. Bốn năm làm ăn mày, nàng có thể chịu được cực khổ, nhưng nàng chưa từng làm việc nào tốn sức cả, lập tức xách nhiều chuyến nước như vậy, cánh tay còn cảm giác, bắp chân ngừng phát run, chén mì hoành thánh kia xem như là ăn rồi.

      "Nếu ngươi cảm thấy vất vả, ta có thể đổi công việc khác cho ngươi, đầu óc ngươi thông minh, học ghi sổ sách cùng Tiền bá cũng được."

      Chẳng biết lúc nào Tống Thù tới, đứng ở cửa với nàng.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn thùng nước dưới chân, bên trong vẫn còn ít nước, bị ánh đèn chiếu vào, thủy sắc lập lòe.

      Làm người thu chi?

      Nàng đảm đương nổi, cùng lắm là làm trợ thủ của Tiền bá, chắc là tiền công cũng nhiều lắm, hơn nữa mỗi ngày bị vây trong căn phòng, rất khó chịu càng thú vị.

      Nàng muốn ở lại Hạc Trúc Đường, bắt lấy mọi cơ hội để học làm đèn lồng, kiếm nhiều tiền.

      " khổ cực, nhanh chóng trở thành thói quen." Nàng chậm rãi đứng thẳng lên, đưa tay lau mồ hôi trán, tiện thể đem tóc rối rớt xuống vén lên, tiếp theo mắt nhìn thẳng ra ngoài, ''Chưỡng quầy tắm từ từ, lát nữa tôi lại đến đổ nước."

      Tống Thù nghiêng người nhường chỗ cho nàng, bóng dáng đơn bạc nhếch nhác ra, đẩy cánh cửa chuẩn bị đóng lại.

      "Chưỡng quầy..."

      xuống bậc thang Đường Cảnh Ngọc bỗng nhiên xoay người, tội nghiệp mà nhìn , "Chưởng quầy, ngày mai tôi thể nghe trộm sao?"

      Đôi mắt hoa đào ngập nước, bên trong như chứa lệ, biết là bởi vì mệt mỏi nên khóc, hay là vì thể nghe trộm mà tủi thân.







      A fang, Hòa Yên Linh, Thanhbliss17 others thích bài này.

    3. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Vì mới thi xong nên hôm nay mình rãnh rỗi làm chương cho mấy bạn. Mắt muốn díp lại luôn rồi :yoyo59:

      Chương 12:


      Ngày đầu tiên của tháng, Đường Cảnh Ngọc thức dậy từ sớm, bởi vì kế tiếp còn phải làm việc, nên nàng vẫn còn mặc người bộ quần áo ngày hôm qua, đợi đến khi làm xong việc lại rửa mặt lau người rồi, nàng mới thay bộ sạch khác, đem bộ bẩn kia giặt. Có tổng cộng hai bộ quần áo, vừa vặn thay phiên nhau mặc.

      Đẩy cửa ra, trùng hợp ở bên nhà chính Tống Thù cũng vừa mở cửa.

      Trong sân yên tĩnh, hai tiếng kẽo kẹt gần như đồng thời vang lên, Đường Cảnh Ngọc tự chủ được mà nhìn về phía Tống Thù, Tống Thù cũng nhìn về phía nàng.

      Tối hôm qua sau khi Đường Cảnh Ngọc mở miệng, Tống Thù cái gì đem cửa đóng lại rồi, qua hồi khi mà Đường Cảnh Ngọc múc nước, Tống Thù trở về phòng ngủ, cho Đường Cảnh Ngọc có cơ hội cầu xin. Bây giờ lại đụng mặt, Đường Cảnh Ngọc nhịn được muốn xin lại lần nữa, hình như Tống Thù lường trước được suy nghĩ trong lòng của nàng, sau khi kéo cửa ra liền thẳng về phía rừng trúc. Mặt bên của tuấn mỹ, người khoác cái hạ bào màu đen, nhanh chậm dọc theo hành lang, phiêu dật cực kỳ.

      Bả vai của Đường Cảnh Ngọc sụp xuống.

      Thuận Tử với nàng, năm bốn mùa, mỗi buổi sáng Tống Thù đều đến rừng trúc phía bên kia để luyện võ, mùa đông còn đỡ, mùa hè trở về lại phải tắm...

      tên thư sinh luyện võ làm gì biết, muốn cường thân kiện thể, bốn mươi năm mươi tuổi lại bắt đầu luyện Ngũ Cầm Hí* cũng muộn mà!

      *Ngũ Cầm Hí: được coi là môn võ sớm nhất ở Trung Quốc, do Hoa Đà biên tạo ra dựa các học thuyết về ngũ hành, đặc điểm các cơ quan nội tạng, khí huyết, kinh mạch.

      Đường Cảnh Ngọc tức giận nhưng có chỗ xả, vừa hận Tống Thù thích sạch giày vò người, vừa hâm mộ đỏ mắt cả lên, thời điểm nàng là tiểu thư quan gia cũng từng có loại đãi ngộ này, thế mà bây giờ lại suy bại tới mức chỉ có thể hầu hạ người kia.

      Tức tức, nhưng việc vẫn phải làm.

      Trong sân sạch có gì cần phải quét dọn cả, Đường Cảnh Ngọc nhanh chóng đem mấy gian phòng ốc đều lau chùi lần, lại chạy đến phòng tắm xách nước cho Tống Thù. Cái giếng ở cạnh phòng tắm, bởi vì là mùa hè, nên cần tắm nước quá nóng, Đường Cảnh Ngọc chỉ cần múc thùng nước nóng là được rồi.

      "Đường Ngũ dậy sớm thế." vị bà tử đứng dưới mái hiên phòng tắm chuyện phiếm với nàng, "Nhìn tay chân lèo khèo của cậu kìa, ngày ba bữa ăn nhiều chút, làm cho cái đầu nhanh dài ra, đến lúc đó xách nước nhõm hơn đấy."

      Đường Cảnh Ngọc cười gượng hai tiếng, lúc khó khăn xách nước lên, cái ý nghĩ mà nàng buông tha ngày hôm qua lại xông ra.

      Nếu như mỗi tháng nàng cho bà tử này trăm văn tiền rồi mời bà ta hỗ trợ xách sớm tối hai chuyến nước, chắn chắn bà ta đồng ý, mà tại tiền công của nàng là lượng bạc, chỉ cần xuất ra trăm văn, nàng có thể nhõm rất nhiều rồi.

      Nhưng nàng dám, dám ở dưới mí mắt của Tống Thù mà chơi trò khôn vặt.

      Lúc xách được nửa, Chu Thọ thức dậy rồi, thấy nàng mệt mỏi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, lập tức muốn giúp đỡ. Đường Cảnh Ngọc chịu để giúp, Chu Thọ quấn rất chặt, Đường Cảnh Ngọc biết làm thế nào đành mắng trận, mắng đến lúc trong mắt Chu Thọ đều dâng đầy nước mắt mới ủ rũ rời .

      Trong mắt của Đường Cảnh Ngọc cũng có nước mắt, được bước rơi thành hai hàng, nhưng bị nàng nén trở lại rất nhanh.

      So với bốn năm kia, tại ăn mặc lo, tiền công cũng được nhận, có cái quái gì mà khóc?

      thể bởi vì có người quan tâm mà trở nên yếu đuối, nàng có tư cách kia.

      Thời điểm ba thầy trò Tống Thù ăn sáng, Đường Cảnh Ngọc mới vừa rửa mặt xong, ngã xuống giường xong nhúc nhích cái cũng muốn, đồ ăn sáng bưng về để bàn cũng muốn ăn, cuối cùng là đói đến điên rồi mới ngồi dậy, lúc cầm đũa tay cũng run ngừng.

      Cơm nước xong xuôi, Đường Cảnh Ngọc cầm chén đũa trả lại phòng bếp, quay về thấy Tống Thù về hướng phòng đèn, bên trong Dương Xương và Chu Thọ đợi.

      Đường Cảnh Ngọc cắn cắn môi, chờ Tống Thù đóng kín cửa rồi, nàng mới cam lòng mà lặng lẽ trốn dưới chân tường.

      Tống Thù bằng lòng chứa chấp nàng, nàng tin nhẫn tâm cho nàng nghe, lần này nàng chỉ thử, lỡ như thất bại, Tống Thù muốn đuổi nàng , nàng mới cầu xin , sau này tái phạm là được.

      tiết học nàng nghe mà trong lòng run sợ, đến giờ thường ngày tan học, Đường Cảnh Ngọc dám ở lại chỗ này, lặng lẽ chạy trốn trước, buổi chiều sau giờ nghỉ trưa lại tiếp tục làm như thế, sắp tan học trốn , cố gắng hết sức để đối mặt với Tống Thù.

      Đường Cảnh Ngọc biết cuối cùng là Tống Thù có phát nàng vẫn luôn nghe lén hay , mà thời điểm chuẩn bị nước tắm Tống Thù đều có lại xuất .

      Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy rằng, Tống Thù có lẽ đều biết hết, chắc là đồng tình nàng đáng thương, cho nên giả vờ như có phát ?

      Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, thầm may mắn bảy tám ngày, nửa đêm hôm đó trời đột nhiên đổ mưa, mưa còn rất là lớn, đập xuống mặt đất làm tóe lên mảnh hơi nước. Buổi sáng, Đường Cảnh Ngọc đứng ở cửa phòng, nhìn tầng tầng màn mưa, vừa vui mừng vì hôm nay trời mát mẻ Tống Thù tắm rửa, nàng có thể thoải mái ngày, vừa buồn rầu vì mưa lớn như vậy, nàng làm sao nghe lén được?

      Hôm nay giảng về ưu khuyết điểm của các loại cây trúc làm đèn lồng, cây trúc là khung xương của đèn lồng, so với giấy còn quan trọng hơn, nàng phải nghe cho được.

      Sau nửa canh giờ, chờ thầy trò Tống Thù đều tiến vào, Đường Cảnh Ngọc che dù lén lút chạy tới góc tường, bồn hoa cạnh góc tường lầy lội kinh khủng, Đường Cảnh Ngọc nhìn nhìn cửa ra vào, cuối cùng vẫn nhịn xuống, ngồi xổm trong vũng bùn che dù nghe. Dù sao cũng là nghe lén, cho dù Tống Thù ngầm đồng ý rồi, nàng cũng phải thu liễm chút.

      Mưa liên tục đập xuống tán dù, lộp bộp lộp bộp vô cùng vang, có đôi lúc giọng Tống Thù nghe ràng, nếu quá quan trọng Đường Cảnh Ngọc quản, nếu như thể bỏ lỡ, Đường Cảnh Ngọc đem cái dù thu vào.

      Nghe xong tiết học, toàn thân Đường Cảnh Ngọc đều ướt đẫm, vô cùng nhếch nhác mà trốn về gian phòng của mình.

      Buổi chiều lại giày vò lần nữa, buổi tối Đường Cảnh Ngọc ngã xuống giường liền ngủ ngay lập tức.

      ------------------

      Hết mưa rồi, Tống Thù dậy sớm như thường lệ, lúc mở cửa liếc qua nhĩ phòng bên kia cái rồi mới xoay người.

      Sau cơn mưa trời lại sáng, lại trở nên chói mắt như thường ngày, trở về từ rừng trúc, người Tống Thù ra tầng mồ hôi mỏng. Nhĩ phòng bên kia vẫn đóng cửa như cũ, nhìn ra Đường Cảnh Ngọc tới cùng là dậy chưa, Tống Thù tới phòng bên, phát bên trong hề có thùng tắm, cau mày lại.

      Theo quan sát mấy ngày nay của , tiểu nương cũng phải là người lười biếng, chẳng lẽ hôm qua ngâm mưa hai lần ngã bệnh?

      Tiền Tiến bận việc ở viện trước, Tống Thù bảo Chu Thọ gõ cửa, đứng dưới mái hiên của nhà chính nhìn.

      "Đường Ngũ, dậy Đường Ngũ!" Chu Thọ cho rằng Đường Cảnh Ngọc ngủ nướng, hô lớn về phía khe cửa.

      Liên tục gọi vài tiếng, bên trong đều có trả lời.

      Chu Thọ mờ mịt mà nhìn về phía Tống Thù: "Sư phụ, Đường Ngũ có phải ra ngoài rồi hay ạ?"

      " Đẩy cửa thử xem." Tống Thù đơn giản mà nhắc nhở.

      Chu Thọ đưa tay đẩy cửa, có đẩy được, cửa cài then từ bên trong.

      Tống Thù cho Chu Thọ hỏi lại giục tiếp tục gọi người.

      Chu Thọ hiểu ra, Đường Ngũ quả nhiên là ngủ nướng rồi, bởi vậy càng lớn tiếng gọi.

      Ở bên trong Đường Cảnh Ngọc nhíu mày lại, cuối cùng cũng tỉnh, nhìn qua cửa sổ sáng trưng, thầm nghĩ xong, lập tức kép chăn ra ngồi dậy, chỉ là vẫn chưa ngồi vững, trời đất trước mắt đột nhiên quay cuồng, đợi nàng khôi phục, người ngã về gối đầu.

      Đường Cảnh Ngọc sờ sờ trán, đúng là rất nóng.

      Tại sao lại bị bệnh?

      Bên ngoài Chu Thọ vẫn còn gọi hồn, Đường Cảnh Ngọc thở dài, lần này chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy có khó chịu nữa mới giày. Người thăng bằng, chỉ mặc quần áo thôi mà người ra tầng mồ hôi. Trong lòng Đường Cảnh Ngọc biết hôm nay làm việc được rồi, chậm rì rì ra ngoài, thân thể dựa vào nửa cánh cửa, chỉ đem bên kia mở ra, vừa định thò đầu ra giải thích, Chu Thọ đột nhiên dùng sức đẩy, lúc này Đường Cảnh Ngọc nào có hơi sức, liền trực tiếp ngã xuống đất.

      "Chu Thọ huynh đần độn..." Đường Cảnh Ngọc đầu váng mắt hoa, chỉ có thể nhìn thấy ngoài cửa có bóng người, đến cả sức mắng chửi người cũng có.

      Chu Thọ lại càng hoảng sợ, sững sờ đứng ở ngoài cửa nhìn nàng: "Đường Ngũ, sao cậu lại ngủ nữa rồi?" Mí mắt cũng khép lại.

      " lên phía trước tìm Tiền Tiến, bảo mời lang trung tới đây." Tống Thù đứng bên cạnh nhanh chóng vào, ôm Đường Cảnh Ngọc vào trong, tới bên trong cửa dừng lại, thấy Chu Thọ vẫn sững sờ đứng ở đằng kia, ánh mắt lạnh lẽo, " nghe thấy lời của ta?"

      Chu Thọ trong nháy mắt hoàn hồn, nhìn người bạn sống dở chết dở trong ngực của sư phụ chút, quay người liền chạy. Bị ốm mới mời lang trung, nhất định là Đường Ngũ ngã bệnh, nghĩ tới đây, càng chạy càng nhanh.

      Tống Thù đem Đường Cảnh Ngọc đặt xuống giường, lúc đứng dậy phát Đường Cảnh Ngọc ngất , lông mày nhíu lại đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng được dưỡng trắng ít, phối với mái tóc dài xõa ra của nàng, hiếm thấy ra vài phần dáng dấp của nương, đặc biệt là hàng lông mi dày hơi cong lên kia, càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp.

      Bộ dạng như vậy rất dễ dàng khiến người hoài nghi.

      Tống Thù xoay đầu quan sát phòng ngủ của Đường Cảnh Ngọc.

      Phía dưới cái bàn trước mặt đặt cái chậu gỗ, bên trong là quần áo ướt sũng được thay ra, khăn trùm đầu cũng ở đây. tới trước gương trang điểm, phát bên cạnh tấm gương đặt cái khăn trùm đầu sạch , tiếp đó ngoại trừ lược, còn bất cứ đồ trang sức nào có thể có của nương. Tống Thù nhìn lướt qua ngăn kéo, nhìn bên trong có cái gì, mà cầm lược và khăn trùm đầu quay về giường.

      Nâng Đường Cảnh Ngọc dậy để nàng dựa vào đầu giường, Tống Thù giúp nàng chải búi tóc nam đơn giản, chải xong lại đem người đặt nằm xuống.

      Nhìn như vầy, cũng chỉ là thiếu niên có dung mạo thanh tú.

      Tống Thù đem lược trả về chỗ cũ, chuẩn bị trở về phòng mình rửa tay, lúc xoay người ánh mắt vô tình lướt qua bàn đọc sách, bước chân liền dừng lại. qua, trải bàn chính là giấy lộn mà trước đây vứt , tuy rằng được người cố gắng đè cho bằng rồi, nhưng vẫn nhăn nhăn nhúm nhúm như cũ. Bên cạnh còn có tờ giấy, Tống Thù cầm lên nhìn nhìn, phát mặt trước là chữ của Chu Thọ, mặt sau ...

      Giống như chữ của nhưng cái thần lại giống, nhưng ngắn ngủn nửa tháng có thể luyện thành như vậy, có thể thấy rằng thiên phú siêu phàm.

      Có thiên phú, chịu được khổ, có lòng cầu tiến, làm người cũng xem như đứng đắn, nếu như là nam, cũng rất nguyện ý thu tên đồ đệ này.

      -----------------

      Lang trung rất nhanh tới, Tống Thù ngồi ở bên nhìn lang trung khám và chữa bệnh, ba người Tiền Tiến đều đứng ở phía sau , Chu Thọ muốn ngồi ở giường trông coi Đường Cảnh Ngọc, lại bị Tống Thù kêu qua.

      Lão lang trung xem mạch lâu mới thu tay lại, nhìn chằm chằm vào Đường Cảnh Ngọc kỹ chút, có chút hoang mang mà nhìn về phía Tống Thù.

      Tống Thù khó nhận ra mà gật đầu.

      Lão lang trung hiểu, trước mặt đám người Tiền Tiến chỉ Đường Cảnh Ngọc bị bệnh. Tống Thù lại sai Tiền Tiến mua dược sắc thuốc, rồi lệnh cho Dương Xương, Chu Thọ trở về phòng luyện chữ, lúc này mới mời lão lang trung ra gian ngoài, thấp giọng hỏi thăm: " người nàng còn có cái gì ổn?"

      Lão lang trung thần sắc ngưng trọng: "Vị tiểu nương này bụng quanh năm được ăn no, gần đây ăn uống quá độ, dạ dày chịu nổi, nếu còn tiếp tục nguy hiểm đến tính mạng. Ngoài ra, mạch của nàng yếu ớt, thể hàn, nếu kịp thời điều dưỡng, chỉ sợ sau này khó có thể thụ thai."

      "Bụng quanh năm được ăn no?" Tống Thù hỏi nhiều câu. Sơn Đông gặp hoạ vào tháng tư, đến nay cùng lắm chỉ mới có ngắn ngủn ba tháng.

      "Đúng vậy, nhìn bộ dáng của nàng, ít nhất cũng chịu đói hai ba năm." Lão lang trung rất chắn chắn .

      Tống Thù có hỏi nhiều nữa, chỉ thỉnh lão lang trung mở đơn thuốc điều dưỡng, chờ lão lang trung dặn dò thức ăn hàng ngày nên kiêng kị xong, Tống Thù vừa tiễn lão ra ngoài vừa lời uyển chuyển nhờ vả: "Nàng nhà để về mới nữ giả nam trang làm công kiếm tiền, việc này kính xin lão bá..."

      Lão lang trung cười cười: "Tống chưởng quầy khách khí, lão phu chỉ mực xem bệnh chữa bệnh, những cái khác vẫn luôn mặc kệ, trái lại Tống chưởng quỹ thương cảm tiểu nhị, tiểu nương có thể gặp được ông chủ như Tống chưởng quỹ, là phúc khí của nàng." Những thứ thuốc bổ hôm nay kê ra, ít nhất phải ăn nửa năm mới có thể hoàn toàn thấy hiệu quả, phí xem bệnh và dược phí cộng lại, lấy mất của tiểu nương hai ba năm tiền công.

      Tống Thù khiêm tốn cười cười, cùng lão lang trung chắp tay tạm biệt.




      A fang, Hòa Yên Linh, Thanhbliss18 others thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      bồi dưỡng vợ thôi sao có thể thấy tốn được.
      Akiko thích bài này.

    5. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 13

      Đường Cảnh Ngọc ngủ được bao lâu bị Chu Thọ đánh thức dậy.

      "Đường Ngũ, cậu bị bệnh, phải uống thuốc." Vành mắt của Chu Thọ hơi đỏ, thấy nàng cuối cùng cũng mở to mắt rồi, vội vàng bưng chén thuốc tới, " nóng, ta đút cho cậu uống."

      Đầu óc của Đường Cảnh Ngọc hỗn loạn, nhưng khí lực bưng bát vẫn có, nàng chống ván giường ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường : "Đưa cho ta , ta tự uống." Thuốc chắn chắn là rất đắng, thay vì để cho Chu Thọ từng muỗng từng muỗng chậm rãi cho nàng uống, bằng hơi nuốt vào bụng.

      Cái gì Chu Thọ cũng nghe theo nàng, ngoan ngoãn cầm chén đưa tới, chỉ là sợ nàng cầm vững, nên vẫn còn cẩn thận từng li từng tí đỡ đáy chén.

      "Bưng chén nước đến đây giùm ta, ta súc miệng." Uống xong, Đường Cảnh Ngọc mở miệng thúc giục, muốn để cho đầu lưỡi đụng tới bất cứ chỗ nào.

      Chu Thọ ngay lập tức, chén thuốc đặt ở bàn, rót nửa ly nước ấm, cẩn thận từng li từng tí bưng đến trước mặt Đường Cảnh Ngọc.

      Đường Cảnh Ngọc tạm thời đè xuống ấm áp trong lòng, cúi đầu súc miệng.

      Lúc ngã bệnh có người ở bên chăm sóc, là tốt.

      "Cho cậu ăn táo." Đợi nàng đặt chén trà xuống, Chu Thọ lấy hai quả táo khô đỏ thẫm từ trong túi tiền, trái nào cũng to bằng ngón tay cái, tròn trịa mập mạp, thấy xong nước miếng của Đường Cảnh Ngọc chảy ròng ròng, cũng quên chất vấn vì sao lúc vừa uống thuốc xong lại lấy ra rồi.

      "Huynh trộm trong phòng bếp?" Đường Cảnh Ngọc cầm trái bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa hỏi, trong miệng ngọt rồi, trong lòng cũng ngọt. Chu Thọ ngốc ngốc, nhưng ngờ rằng vẫn rất thương người.

      Chu Thọ lắc đầu, chỉ vào cái bàn : "Sư phụ bảo Tiền Tiến mua, mua vài cân (1/2 kg), là cho cậu dùng để dưỡng bệnh.

      Đường Cảnh Ngọc kinh ngạc nhìn qua, đúng là trông thấy cái túi phình ra đặt ở mặt bàn.

      Nàng có lẽ là dầm mưa cảm lạnh mà, táo đỏ có thể trị bệnh này?

      "Cái này cũng cho cậu, ta gọi sư phụ, sư phụ bảo ta khi nào cậu tỉnh gọi người đấy." Chu Thọ đem trái táo còn dư lại nhét vào trong tay Đường Cảnh Ngọc, đứng dậy muốn .

      "Đợi chút!" Đường Cảnh Ngọc bật thốt lên.

      Chu Thọ quay đầu lại nhìn nàng.

      Đột nhiên Đường Cảnh Ngọc lại biết nên cái gì, trầm mặc lát mới mở miệng: " ."

      Nàng làm việc cả buổi rồi, sớm muộn gì Tống Thù cũng tìm nàng chuyện thôi.

      Chu Thọ rồi, lúc Đường Cảnh Ngọc định đứng dậy sửa soạn lại mới phát tóc được cột rồi, nàng suy nghĩ chút, dù sao bây giờ nàng cũng sinh bệnh rồi, vậy lười biếng lần luôn , với lại dù cho nàng lên, Tống Thù cũng bởi vì nàng cư xử chu toàn mà trừ tiền công, lấy tiền thuốc đâu.

      Vì vậy Đường Cảnh Ngọc tiếp tục dựa vào đầu giường, ực...ực.. cầm trái táo đỏ khác ăn luôn, lúc vừa mới nhả hột ra bên ngoài liền truyền tới tiếng bước chân. Đường Cảnh Ngọc khỏi có chút khẩn trương, vội vàng chuẩn bị câu từ có khả năng phải ứng đối.

      Tống Thù cũng lập tức vào phòng, mà xoay người lại với Chu Thọ vẫn luôn theo phía sau: "Con trở về phòng luyện chữ ." (Là sư đồ nên mình dùng từ "con", chắc cũng kì quái đâu ha ^^)

      Chu Thọ muốn: "Đường Ngũ ngã bệnh, con muốn chuyện với cậu ấy."

      Tống Thù đối xử với đồ đệ ngốc này cũng coi như là có kiên nhẫn: "Bây giờ cần yên tĩnh tĩnh dưỡng, buổi trưa ngươi giúp bưng cơm trưa tới đây là được."

      Chu Thọ "À" tiếng, quá tình nguyện mà xuống bậc thềm, chưa được hai bước nghi hoặc quay đầu lại hỏi: "Vậy sư phụ cũng phải đợi Đường Ngũ nghỉ ngơi tốt rồi mới lại tìm cậu ấy chứ?"

      Trong phòng, Đường Cảnh Ngọc nghe được câu này, thiếu chút nữa cười ra tiếng rồi, tên ngốc này, Tống Thù có khi nào hối hận vì chọn tên đồ đệ này hay ?

      biết Tống Thù trả lời như thế nào, mà Chu Thọ còn dây dưa nữa. Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Đường Cảnh Ngọc kìm lòng được mà siết chặt túi tiền mà nàng vẫn luôn giấu dưới gối đầu, cảm thấy sau khắc nữa chẳng những túi tiền phải trống rỗng, mà nàng còn phải thiếu khoản nợ mông. (nghĩa là có khoản nợ theo sau bạn)

      Tống Thù rất nhanh đến.

      Đường Cảnh Ngọc áy náy mà cười xòa: "Chưỡng quầy, phải tôi cố ý sinh bệnh đâu..."

      Tống Thù đưa tay cắt ngang lời nàng, tới trước giường đưa hai tờ giấy trong tay cho nàng: "Ngươi xem cái này trước , lang trung biết ngươi là nữ, nhưng ông ấy ra, ngươi có thể yên tâm." xong quay lại bàn, ngồi đối diện với Đường Cảnh Ngọc.

      Đường Cảnh Ngọc ngoan ngoãn ngâm miệng, cúi đầu nhìn chữ.

      Hai tờ được viết kín bằng chữ Khải , thanh hùng quy phạm, tĩnh khí nghênh nhân, linh hoạt kỳ ảo mà bình thản, đúng là chữ của Tống Thù. Đầu tiên mắt nhìn rất hưởng thụ, chẳng qua chờ đến khi Đường Cảnh Ngọc nhìn thấy đó viết cái gì, cõi lòng yên ả do tay chữ tốt của Tống Thù mang đến trong nháy mắt bị sụp đổ. (Thứ lỗi cho mình, mình biết phải edit mấy cái đoạn tả chữ này như thế nào cả T.T)

      Ăn quá nhiều nếu tiết chế có thể chết bất đắc kỳ tử? Chứng thể hàn nếu điều dưỡng tốt tương lai có thể thể có con?

      Lại nhìn hai toa thuốc tờ thứ hai, lần bệnh tốn bao nhiêu tiền, nhưng mà những thứ dưỡng dạ dày, dưỡng thân kia, nửa năm ăn tới... nhìn nhìn, Tống Thù có lòng tốt giúp nàng đánh dấu lên, ước chừng bốn mươi lượng bạc, đây là lão lang trung cố ý mở đơn thuốc bình dân mà người bình thường có đủ khả năng sử dụng, nếu cộng thêm nhân sâm tổ yến, chỉ cần uống lần thuốc bốn mươi lượng cũng hết luôn rồi.

      Phản ứng đầu tiên của Đường Cảnh Ngọc là trị, về ăn uống mỗi bữa nàng ăn ít chút, để cho thân thể trở nên kém hơn là được rồi, về phần hài tử, nàng cũng định thành thân, quan tâm thể hàn hay thể hàn làm gì.

      Chỉ là đợi nàng mở miệng cậy mạnh, nàng hối hận ngay lập tức.

      Nàng mới mười bốn tuổi, con đường sau này vẫn còn dài, có điều kiện chữa bệnh thôi, phàm là có chút cơ hội, nàng đều phải nắm lấy. Cõi đời này hầu như có ai quan tâm đến nàng, Chu Thọ lại là đồ ngốc, nếu ngay cả chính nàng cũng quý thân thể của mình, xem như tương lai nàng có kiếm được tiền, có ích lợi gì?

      có gì so với thân thể quan trọng hơn.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn về phía Tống Thù: "Chưởng quầy nguyện ý cho tôi mượn tiền?"

      Tống Thù đem tất cả biến hóa của nàng đều để trong mắt, khẽ vuốt cằm : "Ta đúng là muốn giúp ngươi, nhưng còn cần lời khẳng định từ ngươi, có là ngươi quyết định trị hết thân bệnh tật người ? Nếu là phải, vậy xem như nãy giờ ta chưa ."

      "Muốn, chưởng quầy , chỉ cần là tôi có thể làm được, tôi đều đồng ý." Đường Cảnh Ngọc chút do dự .

      Tiểu nương đủ thông minh, bởi vì nhất thời khốn cùng mà bỏ gốc lấy ngọn, trong tâm của Tống Thù đánh giá nàng cao hơn chút.

      "Tốt lắm, ta tính trước cho ngươi khoản sổ sách."

      Tống Thù chỉ chỉ hai tờ giấy trong tay của nàng, "Thân thể của ngươi chủ yếu dựa vào ăn mà bồi dưỡng, dược liệu dùng để nấu cho ngươi ăn tính trong nửa năm, tổng cộng là bốn mươi hai lượng bạc. Bởi vì ngươi phải nữ giả nam trang, nên thứ nhất, đơn thuốc bồi dưỡng này thể để cho đầu bếp biết được, thứ hai ta cũng thể nào phân phó phòng bếp thiên vị cho ngươi, vì vậy ta đem phòng bếp của Hạc Trúc Đường cho ngươi mượn dùng, tự ngươi nấu cơm rửa chén, phí củi gạo dầu muối cộng với phí mượn dùng, tính ngươi nửa năm sáu lượng, được ?"

      Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt đau khổ nịnh nọt: "Đa tạ chưởng quỹ thay tôi lo nghĩ như vậy." Thoáng cái thiếu nợ bốn mươi tám lượng bạc rồi.

      "Nếu như ngươi muốn tu dưỡng, việc xách nước ta giao cho người khác làm." Tống Thù tiếp, ngay sau đó để cho Đường Cảnh Ngọc vui mừng, lập tức bổ sung, "Nhưng sau đó tiền công của ngươi tăng nữa, mỗi tháng chỉ có lượng."

      Đường Cảnh Ngọc rất muốn kêu khổ, nhưng hết lần này tới lần khác phép tính này lại rất công bằng, khuôn mặt nàng buồn rười rượi tiếp: " như vậy, tôi phải làm việc ở cửa hàng đèn ít nhất bốn năm mới trả xong tất cả khoản nợ." Làm công bốn năm đấy, sau bốn năm mới có thể để dành tiền mua nhà...

      "Bốn năm sau, thân phận của ngươi chưa chắc còn có thể giấu giếm được nữa." Tống Thù mặt chút thay đổi nhìn lướt qua ngực của nàng, bốn năm sau nàng mười tám tuổi, thể nào vẫn trống mái khó phân biệt như bây giờ.

      Đường Cảnh Ngọc cũng chú ý tới ánh mắt của nam nhân, trong lòng nàng khẽ động: "Lời này của chưỡng quầy là có ý gì?"

      Tống Thù đứng dậy, móc tờ giấy khác đưa cho nàng: "Bốn năm quá lâu, ta muốn bởi vì thân phận của ngươi mà rước lấy phiền toái, vì vậy thu lưu ngươi tối đa hai năm. Kể từ hôm nay, ta dạy ngươi làm đèn lồng, với thiên phú của ngươi, năm sau hẳn là có thể làm ra đèn lồng đặt bán trong cửa hàng, bán trong vòng năm, có thể trả nợ, cũng có thể tích góp được khoản, đủ cho ngươi dùng khi rời , sau khi rời khỏi cửa hàng đèn, ngươi được bán chiếc đèn lồng nào tại phủ Tô Châu nữa, đây là chứng từ, ngươi xem trước ."

      đồng ý dạy nàng làm đèn lồng rồi hả?

      Đường Cảnh Ngọc mừng rỡ, hưng phấn mà trực tiếp đứng dậy: "Sư phụ, vậy người thu lưu tôi thêm hai năm được ? Người yên tâm, tôi tuyệt đối để cho người khác nhìn thấu đâu." Thêm hai năm bán đèn lồng, có thể kiếm thêm ít tiền đâu.

      Tống Thù nhàn nhạt liếc nhìn nàng cái, xoay người cầm chứng từ đặt bàn, ấn hộp cũng dọn xong: " cần gọi ta là sư phụ, ta chỉ vì để ngươi nhanh chóng trả tiền mới bằng lòng phá lệ dạy ngươi. Trong hai năm này, ngươi vẫn là tạp dịch của Hạc Trúc Đường, chọn học làm đèn lồng, vậy mỗi tháng cũng được cầm tiền công. Lại đây ấn dấu tay."

      Đường Cảnh Ngọc chậm rì rì tới, vẫn còn chưa từ bỏ ý định mà : "Lỡ như thiên phú của tôi tốt như chưỡng quầy nghĩ, năm bán đèn lồng vẫn chưa đủ trả tiền sao? Tôi thấy chưỡng quầy vẫn là đem kỳ hạn đổi thành ba năm là tốt nhất, năm học, hai năm làm đèn lồng, chắc chắn lỗ vốn."

      Tống Thù thoáng nở nụ cười, ý bảo nàng xem hàng chữ cuối cùng.

      Lúc nãy, Đường Cảnh Ngọc chỉ đọc sơ qua, thấy cười đến mức có vài phần khinh miệt, nàng vội cúi người nhìn, giọng đọc: "Nếu như trong vòng hai năm thể trả hết tất cả khoản nợ, người ký tự nguyện bán mình làm nô cho Tống Thù."

      là ác độc, đây là ép nàng phải học cho tốt đây mà, thậm chí cũng lường trước là nàng dùng tên giả, cả tờ chứng từ toàn bộ đều dùng từ người kí...

      "Chưởng quầy, người là khôn khéo, trời sinh là người làm ăn đây." Đường Cảnh Ngọc triệt để hết hy vọng, đưa tay dính mực đỏ đóng dấu.

      Tống Thù tiếp lời, chỉ nhìn tay nàng.

      Mắt thấy sắp ấn lên rồi, Đường Cảnh Ngọc bỗng nhiên dừng lại, nghi ngờ mà nhìn cách dò xét: "Chưởng quầy, người phải vì để trong nhà có thêm nô tài khéo tay biết làm đèn lồng, cố ý dạy tôi tận tình ?"

      " Nếu như ngươi tin ta, vậy cũng cần ký nữa." Tống Thù làm bộ muốn lấy chứng từ lại.

      Đường Cảnh Ngọc vội vàng giữ chặt, vừa ấn dấu tay vừa cười làm lành: "Chưởng quầy đừng nóng giận, tôi chỉ đùa thôi, chưởng quầy có ân tái tạo với tôi, tôi tin chưỡng quầy tin ai chứ. Xong rồi, chưỡng quầy, người xem ."

      góc tờ giấy Tuyên Thành trăng như tuyết, có thêm cái dấu tay màu đỏ.

      Tống Thù đem chứng từ gấp lại cất vào trong ngực, nhặt hộp ấn lên ra ngoài, Đường Cảnh Ngọc theo sau tiễn khách.

      Tống Thù vừa vừa dặn dò nàng: "Hôm nay mời lang trung bốc thuốc dùng tổng cộng ba lượng bạc, sau khi khỏi bệnh ngươi đến chỗ Tiền bá cầm bốn mươi lăm lượng còn lại, sau này tự chợ mua thức ăn, biết làm cơm tự mình nghĩ cách. Hảo tâm nhắc nhở câu, số bạc này vừa đủ cho ngươi dưỡng thân thể đấy, tốt nhất là ngươi nên dựa theo giấy mà điều dưỡng, đừng thêm bớt cái gì. Tuổi của ngươi còn , bây giờ bù lại còn kip, làm lỡ thời cơ tốt nhất, sau này dù có tiền cũng có cách nào trị tận gốc."

      Lo lắng nàng phung phí tiêu xài bậy bạ đây mà, Đường Cảnh Ngọc cười : "Chưởng quầy yên tâm, trong lòng của tôi có tính toán, tuyệt làm phụ ý tốt của người."

      Nàng mở cửa, cung kính mời Tống Thù ra ngoài, khuôn mặt là nụ cười thành khẩn.

      Ánh mắt của Tống Thù dừng lại môi nàng chút, bước thẳng quay đầu lại.

      Đường Cảnh Ngọc cười hì hì đưa mắt nhìn về phòng xong rồi mới đóng cửa lại, vốn là muốn tiếp tục nằm giường nghỉ ngơi , chẳng biết tại sao trong đầu lại lên khoảnh khắc ánh mắt Tống Thù dừng lại, nàng nghi ngờ cau mày lại, do dự trong chốc lát vẫn là đến trước bàn trang điểm, cầm gương đồng soi.

      Bên trong là nương mặc nam trang búi tóc có chút lệch ra, tóc hơi rối, khuôn mặt đỏ bất thường.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm vào bờ môi, trong lòng dần dần dâng lên luồng dự cảm xấu, nàng lại suy nghĩ đến ánh mắt của Tống Thù, cuối cùng vẻ mặt đau khổ nhếch miệng nhe răng.

      Hàm răng của nàng cũng rất trắng đấy, chính là bởi vì quá trắng, nên vỏ táo đỏ lộ ra ở bên trái răng cửa liền đặc biệt chói mắt.

      Tác giả có lời muốn :

      Đường nương: thể để cho ta làm thục nữ sao? Bộ dạng như vậy người bình thường nào thích ta hả!!!

      Tống chưởng quỹ: muốn ăn cơm trưa.


      Last edited: 27/5/18
      A fang, Hòa Yên Linh, Thanhbliss17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :