LỜI ĐẦU CỦA GẤU: HI!!! I'M BACK Mong là mọi người vẫn chưa quên tôi
STORY 13: GHEN TUÔNG
“Cẩn Ngôn Thần! dựa vào cái gì mà cho mình cái quyền chà đạp lên tình cảm của người khác cơ chứ?”
“ phải với em rồi sao? Dựa vào việc em là của Cẩn Ngôn Thần tôi!”
Ánh nắng len qua rèm cửa chiếu lên chiếc giường rộng lớn, phủ lên cơ thể người nằm đó tầng ánh sáng ấm áp. Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình che lấp những đường cong mềm mại, mái tóc đen dài hơi rối nổi bật ga giường trắng muốt, bên má bầu bĩnh vùi sâu vào gối, hai mắt nhắm nghiền, nhịp thở đều đặn.
Lát sau, hai mi mắt nặng nề mở ra, trong mắt vẫn còn kèm nhem ngái ngủ, Đỗ Tâm uể oải ngáp cái to, vừa định trở mình chợt phát eo nằng nặng, nhìn xuống liền thấy cánh tay đàn ông gác lên eo mình. Thần trí lờ đờ lập tức tỉnh táo, quay ngoắt người lại, khi nhìn người phía sau, phản ứng đầu tiên của là thở phào nhõm, sau đó lại rơi vào trạng thái đờ đẫn khác.
hết sức nghi ngờ bản thân vẫn còn mơ, chỉ có trong mơ người đáng lẽ ra ở tận Paris xa xôi mới có thể đột ngột xuất , nằm ngủ trước mặt như thế này!
Đỗ Tâm cẩn thận chạm lên từng đường nét gương mặt Cẩn Ngôn Thần. Kể cả lúc ngủ mà đầu mày của vẫn nhíu chặt như vậy, hai hàng mi mắt ngừng rung động, biết là mơ thấy gì. Khi giơ tay vuốt những nếp nhăn giữa hai đầu mày, nét mặt mới từ từ giãn ra trở nên thoải mái và an tĩnh hơn nhiều. Đỗ Tâm hài lòng, ngón tay tiếp tục lướt sóng mũi cao thẳng rồi trượt dần xuống môi.
biết là do mới ngủ dậy liền bị bất ngờ khiến mơ mơ hồ hồ tỉnh táo hay do mới sáng sớm bản thân có chút to gan kích động mà trong đầu Đỗ Tâm xuất suy nghĩ muốn hôn lén .
Nhìn gương mặt ngủ say chút phòng bị của , Đỗ Tâm cảm thấy đây chính là cơ hội “ngàn năm có ” để chiếm thế thượng phong, trở thành nữ hán tử cướp sắc. Bình thường toàn là bắt nạt , hôm nay nhất định phải thừa nước đục mà ăn đậu hũ của !
Đỗ Tâm cuộn tay trước ngực lấy dũng khí sau đó nín thở kề sát lại gần mặt Cẩn Ngôn Thần. Càng lại gần càng cảm thấy thích thú nhưng đúng ngay thời khắc quyết định đột nhiên khựng lại. Cẩn Ngôn Thần luôn nhạy bén như vậy, lỡ lúc hôn bị tỉnh dậy phát sao nhỉ? Dựa theo hiểu biết của về …
Nhân lúc trí tưởng tượng của ngày xa xăm, bàn tay eo bất ngờ dùng sức kéo về phía trước.
“Muốn làm gì sao nhanh làm , còn suy nghĩ gì đấy?”
Cẩn Ngôn Thần mở mắt nhìn . ra nãy giờ làm trò gì đều biết hết vậy mà còn nằm đó giả vờ khiến mất công thấp thỏm hồi hộp!
Giờ nhìn kĩ mới thấy, trong đôi mắt có vài sợi tơ máu, tròng mắt lờ đờ dường như rất mệt, dưới cằm còn nhìn thấy vệt râu xanh xanh, là do lo lắng quá hay là sau nhiều tuần gặp thực có hốc hác hơn nhiều?
vuốt ve cằm , những sợi râu lún phún đâm vào tay nhồn nhột.
“Em tưởng phải vài tuần nữa mới về, về khi nào vậy?”
lười nhác nhắm nghiền mắt, ôm chặt hơn: “ về lúc trời còn chưa sáng, nỡ đánh thức em.”
Đỗ Tâm ngoan ngoãn vùi mặt vào ngực , yên lặng gì nữa, lúc này chỉ muốn hưởng thụ ấm áp này và cả mùi hương quen thuộc mà lâu ngửi thấy.
đỉnh đầu nơi Đỗ Tâm nhìn thấy, Cẩn Ngôn Thần từ từ mở mắt, vẻ ngái ngủ biến đâu mất mà thay vào đó là giá lạnh khiến người khác rét run. nhìn về phía ống đựng bản vẽ màu đen ghế sô pha cạnh cửa sổ.
“Đỗ Tâm!”
Đỗ Tâm trong lòng “hửm” tiếng, đợi tiếp, có lẽ do vui nên phát ra cách xưng hô của hôm nay khác với thường ngày. Vừa nãy gọi là “Tâm Tâm” mà là "Đỗ Tâm".
“Thời gian qua, có nhớ ?”
“Có!”, Đỗ Tâm nhìn , ánh sáng trong đôi mắt lấp lánh theo từng câu chữ thốt ra: “Ngôn Thần, em rất nhớ !”
Sau đó lại cười ngượng ngùng, mặt đỏ bừng vùi vào lòng .
Ánh mắt Cẩn Ngôn Thần lại tối thêm vài phần.
Mãi thấy gì, Đỗ Tâm nghĩ chắc mệt đến mức buồn chuyện.
“Vậy ngủ thêm , em tắm trước!”
Đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm, Đỗ Tâm vừa đánh răng vừa nhìn đuôi mắt mình cứ híp lại mãi ngừng lại được. Mới tối qua còn ước xuất trước mặt , ước được ôm lấy , vậy mà sáng nay ngủ dậy phát mình nằm ngủ trong lòng rồi.
Thả mình vào bồn tắm, nghĩ lại mới thấy, hôm qua lúc cả hai điện thoại cũng đâu gì về việc quay về đâu nhỉ? Đột ngột quay về ngay trong đêm như vậy, là muốn làm bất ngờ sao? Lòng đầy mật ngọt, nhịn được cười ra thành tiếng.
Cơ thể Đỗ Tâm chìm trong lớp bọt xà phòng trắng xóa, mùi hoa đào của sữa tắm thoang thoảng trong khí, ngả đầu lên thành bồn, nhắm mắt để mặc tâm tình mình tha hồ bay bổng.
Khi Đỗ Tâm từ phòng tắm ra, phát Cẩn Ngôn Thần nằm giường ngủ mà đứng trước cửa sổ sát đất bên cạnh sô pha cúi đầu như xem gì đó. Bóng lưng của luôn vững chãi như vậy, cảm giác như có thể gánh vác cả thế giới. Đỗ Tâm đến gần, ôm lấy từ phía sau, vui vẻ hỏi:
“Sao ngủ thêm chút nữa? làm gì đó?”
“ xem tranh. Tài năng của Lâm Trạch Thuần cũng tệ!”
Sau khi câu đó, Cẩn Ngôn Thần cảm nhận ràng cơ thể mềm mại sau lưng lập tức cứng đờ, đôi cánh tay ôm chặt lấy eo cũng buông lỏng. bình thản xoay người đối diện với .
Lúc này Đỗ Tâm mới nhìn thấy tay cầm bức vẽ chân dung bằng chì, người trong bức tranh Đỗ Tâm hết sức quen thuộc, bởi vì đó chính là năm 15 tuổi. Mái tóc dài buộc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn như lấp lánh ánh sáng, nụ cười rạng rỡ, cả gương mặt toát lên vẻ đẹp vô tư và trong trẻo. Bên dưới bức tranh còn có dòng chữ viết tay “Nụ cười của cậu là điều đẹp nhất trong thanh xuân của mình.”
Lại nhìn tới ống đựng tranh màu đen nằm lăn lóc sô pha, Đỗ Tâm liền hiểu ra. Vốn dĩ tối qua về nhà định mở ra xem nhưng do dầm mưa, sau khi tắm xong đầu hơi nặng nên bèn ngủ sớm, kết quả là quên béng luôn. ngờ lại để nhìn thấy, Đỗ Tâm nhất thời biết nên giải thích với như thế nào.
Cẩn Ngôn Thần thâm trầm quan sát biểu cảm thay đổi trong đôi mắt rồi cất giọng lạnh lùng: “Em có gì muốn với ? chờ nghe đây!”
Đỗ Tâm cảm thấy như có tảng đá đè nặng đỉnh đầu, vốn định kể với về Lâm Trạch Thuần nhưng đến bức vẽ cũng thấy, xem ra hôm nay được rồi.
“Lâm Trạch Thuần là bạn cùng lớp với em hồi cấp 2, sau khi tốt nghiệp cậu ấy cùng gia đình ra nước ngoài định cư, em vô tình gặp lại cậu ấy ở quán cà phê sách gần trường, nghe cậu ấy muốn thăm lại những nơi ngày xưa nên em cùng cậu ấy trở về ngôi trường mà chúng em từng học, lúc chia tay cậu ấy tặng em bức vẽ này.”
tới đây Đỗ Tâm chợt cảm thấy có gì đó đúng, nhưng nhất thời lại nghĩ ra là đúng ở chỗ nào.
ngẩng lên nhìn , gương mặt lãnh đạm nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, cũng có vẻ là bị thuyết phục. Qủa nhiên sau đó liền nghe thấy : “Là vậy sao?”
Đỗ Tâm liền chột dạ, chậm chạp gật đầu. Cẩn Ngôn Thần qua , từ trong túi áo vét đặt ở cuối giường lấy ra xấp ảnh, nhếch môi cười khẩy tiếng: “Nhưng theo thấy hình như chỉ đơn giản như vậy.”
Đỗ Tâm đến, cầm lấy xấp ảnh từ tay , đó toàn là ảnh chụp và Lâm Trạch Thuần gặp nhau hôm qua. Từ lúc bọn gặp nhau trước cửa quán cà phê sách, cảnh Lâm Trạch Thuần đưa tay vén tóc cho trong quán cháo của ông chủ Lưu đến lúc cậu hôn lên trán lúc chia tay, tất cả đều được chụp lại từ góc độ kín đáo nhưng hết sức nét.
dường như tin vào mắt mình, hô hấp cũng có chút khó khăn, giờ biết điều cảm thấy đúng lúc nãy là gì. ràng chưa bao giờ kể với về Lâm Trạch Thuần, ngay cả trong bức vẽ tặng cậu cũng hề ký tên mình lên đó, vậy mà Cẩn Ngôn Thần lại biết bức tranh là do cậu ấy vẽ.
Bàn tay cầm xấp ảnh của run run: “ cho người theo dõi em?”
Cẩn Ngôn Thần cau mày, hài lòng : “Bây giờ phải lúc để em chất vấn đâu!”
“Từ lúc , mỗi ngày đều cho người theo dõi em như vậy sao? Vậy mà mỗi tối còn gọi điện hỏi hôm nay em làm những gì, có vui , chẳng phải biết hết rồi còn gì!”
Đỗ Tâm ném xấp ảnh xuống đất, những bức ảnh văng khắp nơi sàn nhà. ra luôn nằm trong tầm kiểm soát của , mỗi ngày đâu, gặp ai, làm gì đều biết vậy mà mỗi tối đều chờ điện thoại của , còn hào hứng kể cho nghe những việc nắm như lòng bàn tay. là nực cười mà!
Cẩn Ngôn Thần tóm lấy cổ tay : “Em làm loạn gì chứ! Hôm qua khi gọi điện cho em, cho em cơ hội với , tại sao lại còn giấu giếm?”
dồn vào góc tường, đôi mắt sâu ánh lên tia tàn nhẫn: “ có thể dung túng cho em mọi thứ, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ rằng em có thể vì vậy mà đâm sau lưng !”
“Đúng là trước đây em từng thích cậu ấy, nhưng chỉ là “trước đây” mà thôi. Tình cảm của cậu ấy em cách nào kiểm soát được, em cũng ngờ hôm qua cậu ấy lại đột nhiên hành động như vậy, em đón nhận nhưng cũng thể tránh được. kể với là vì muốn để phải suy nghĩ, lại chỉ nhìn vào những tấm ảnh này mà em đâm sau lưng , còn cho người theo dõi em từng giây từng phút!”
Sức lực của Cẩn Ngôn Thần , cổ tay bị bóp chặt đến đau nhói, dù cố gắng thoát ra thế nào cũng vô dụng. Nhưng nỗi đau cổ tay cũng là gì so với nỗi đau trong lòng lúc này, ở bên nhau bao lâu, ra lòng tin dành cho lại ít ỏi như vậy!
Nhìn thấy nước mắt sắp chực trào ra khỏi khóe mắt , Cẩn Ngôn Thần lại càng tức giận hơn: “Em là của tôi, tôi muốn biết em làm gì, có gặp phải chuyện gì có gì là sai chứ???”
“Nhưng cách làm chính là kiểm soát người khác! rốt cuộc coi em là gì chứ, là thú cưng bị nhốt trong lồng của sao???”. Đỗ Tâm càng càng lớn tiếng, câu cuối cùng gần như hét lên.
Bàn tay to lớn của Cẩn Ngôn Thần đè chặt tay Đỗ Tâm lên tường, tay còn lại ghì chặt lấy cằm khiến phải đối diện với lửa giận trong đôi mắt .
“Tôi chính là muốn giữ em bên tôi cả đời, trong mắt em chỉ được phép có tôi. Em phải là thú cưng của tôi nhưng ngoài tôi ra, nếu có kẻ nào dám động vào em…”
kề sát mặt , hạ thấp giọng, hơi thở lạnh lẽo khiến như nghẹt thở: “Tôi khiến kẻ đó sống bằng chết!”
Đỗ Tâm nhìn người trước mặt chớp mắt, cảm thấy xa lạ vô cùng. biết bình thường luôn rất kiêu ngạo và ngang ngược nhưng chưa từng nhìn thấy Cẩn Ngôn Thần tàn nhẫn và đầy tính độc chiếm như vậy bao giờ.
biết lấy đâu ra dũng khí, đối diện với chút lo sợ: “Cẩn Ngôn Thần! bây giờ chính là biết lý lẽ đấy!”
nhếch môi, vẻ mặt ngang tàng: “Để tôi cho em thấy thế nào mới là lý lẽ!”
Cẩn Ngôn Thần buông người , đến nhặt bức vẽ rơi đất, sau đó lấy bật lửa từ trong túi quần ra châm lửa đốt. Lửa bén rất nhanh, từ góc của tờ giấy chớp mắt lan lên gần nửa, Đỗ Tâm cái gì cũng suy nghĩ, lao nhanh tới hấp tấp lấy tay dập lửa nhưng do quá nóng lại lập tức rụt tay về. Trong lúc hoảng loạn, mắt nhìn thấy bình hoa kệ tủ trưng bày, Đỗ Tâm vội vơ lấy, bỏ hết hoa ra rồi tạt lên bức vẽ cháy.
Lửa lập tức tắt ngúm nhưng bức vẽ cũng bị cháy mất phân nửa, phần còn lại cũng ướt sũng, dòng chữ viết tay của Lâm Trạch Thuần cũng còn nguyên vẹn. Đỗ Tâm ngồi xuống cầm lên, may mà loại giấy này khá tốt, nếu đem phơi khô chắc cũng giữ lại được.
Cẩn Ngôn Thần đứng lặng quan sát những gì vừa diễn ra, bàn tay trắng trẻo đỏ ửng lên vì bỏng của như hàng ngàn mũi kim đâm vào mắt . cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức chỉ muốn kẻ tên Lâm Trạch Thuần đó lập tức biến mất khỏi thế giới này.
ngồi xổm bên cạnh , cầm tay lên xem xét, ngón cái bất giác xoa xoa nhè lên chỗ bỏng, miệng nở nụ cười tự giễu: “Phàm là phụ nữ đều thể quên được mối tình đầu, đúng là vậy !”
Đỗ Tâm lúc này mới cảm thấy tay mình đau rát, nước mắt kiềm được lăn dài má, thanh của yếu ớt bất lực: “Cẩn Ngôn Thần! dựa vào cái gì mà cho mình cái quyền chà đạp lên tình cảm của người khác cơ chứ?”
Bàn tay phủ lên những giọt nước mắt bên má , tiến đến sát gần .
“ phải với em rồi sao? Dựa vào việc em là của Cẩn Ngôn Thần tôi!”
Môi áp lên môi , có thể cảm nhận thấy đôi môi lạnh lẽo, còn nếm được cả vị nước mắt chảy xuống môi mằn mặn. Hôn sâu thêm chút nữa, muốn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của như mọi khi.
Khi đầu lưỡi sắp len vào, Đỗ Tâm dùng sức cắn mạnh môi dưới của Cẩn Ngôn Thần. Bao nhiêu tức giận và ấm ức đều được dồn hết vào cái cắn này, đến khi mùi máu tanh nồng tràn vào khoang miệng Đỗ Tâm mới sực tỉnh đẩy mạnh ra. đợi Cẩn Ngôn Thần kịp phản ứng, liền đứng dậy chạy ra khỏi nhà.
Sau khi nghe tiếng cửa đóng sầm, Cẩn Ngôn Thần mệt mỏi ngã ra giường, máu môi cũng buồn lau, mái tóc bị giày vò đến rối tung, đôi mắt nhắm nghiền bất động rất lâu.
…
Người đường lúc này thi nhau quay đầu nhìn với bộ dạng kì lạ vừa vừa khóc cứ như ở chốn người. người mặc chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, chân vẫn còn mang dép trong nhà, tay cầm bức vẽ cháy nham nhở, gương mặt tèm nhem vệt nước mắt. Đỗ Tâm cứ như vậy mà chạy ra khỏi nhà, có tiền cũng có điện thoại, đứng ở ngã tư đường biết phải làm sao.
May mà có bà chủ tiệm sạp báo ở ngã tư tốt bụng cho gọi nhờ điện thoại, theo trí nhớ gọi vào số di động của Lam Lăng. Đỗ Tâm bao giờ nhớ được các số điện thoại bởi vì nghĩ lưu vào di động cả rồi, còn phải mất công ghi nhớ làm gì nữa. Bây giờ rơi vào hoàn cảnh này mới phát chỉ nhớ được hai số điện thoại của Cẩn Ngôn Thần và Lam Lăng.
“Alô, cho hỏi ai đấy?”. Lam Lăng rất nhanh bắt máy.
Vừa nghe thấy giọng bạn, cơn ấm ức lại trào lên, nước mắt Đỗ Tâm lại bắt đầu ứa ra: “Lam Lăng! Hức…hức…”
“Đỗ Tâm? Là cậu đấy à, có chuyện gì vậy?”. Nghe thấy tiếng khóc, ở đầu bên kia Lam Lăng lo lắng gặng hỏi.
“Mình ghét , mình muốn nhìn thấy nữa! Mình phải làm gì bây giờ đây hả Lam Lăng?”
“Cậu và Cẩn Ngôn Thần cãi nhau à?”
Vì ở ngoài đường tiện nên Đỗ Tâm chỉ kể đại khái cho Lam Lăng nghe.
“Thôi được rồi, bây giờ cậu ở đâu?”
Đỗ Tâm lau nước mắt: “Mình ở sạp báo gọi nhờ điện thoại.”
Lam Lăng lại hỏi: “Sạp báo đó ở đâu?”
“Ở ngay ngã tư ấy.”
“Ngã tư nào?”
“Ngã tư gần nhà Cẩn Ngôn Thần.”
"..."
Đỗ Tâm mãi lo chùi nước mắt, để ý thấy hơi thở của bạn thân ngày càng nặng nề. Lam Lăng thầm hít sâu hơi, Đỗ Tâm là bạn thân của , nhịn!
“Mình biết nhà họ Cẩn đó ở đâu nên bây giờ cậu bắt chiếc taxi tới địa chỉ mình cho cậu, mình gọi trước cho bác Chu bảo vệ ở đó, tới nơi cậu cứ là bạn của mình, bác ấy trả tiền taxi giúp cậu. Giờ mình ở ngoại thành chắc tối mới về, cậu cứ ở trong nhà đợi mình, chìa khóa dự phòng đặt dưới chậu xương rồng ban công trước cửa ấy, vậy nhé!”
Sau khi cúp máy, Đỗ Tâm cúi đầu cảm ơn bà chủ sạp báo rồi bắt taxi đến nhà Lam Lăng.