[DROP] EM TÂM CAN CỦA ANH - Gấu Trắng Tròn Tròn

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 12: RA, CHÚNG TA ĐỀU TỪNG BỎ LỠ NHAU (PART 2)

      Hôm nay là thứ 7, sân trường vắng lặng.

      Đây là lần đầu tiên quay về trường kể từ sau khi tốt nghiệp, nơi đây dường như chẳng thay đổi gì nhiều. Những dãy phòng học cũ hình như vừa được sơn phết lại vẫn còn ngửi được mùi sơn gắt mũi, trong sân trường vẫn còn bức tường phủ đầy hoa giấy và gốc cây đề nơi hay ngồi tránh nắng vào những giờ nghỉ trưa. Khung cảnh quen thuộc khiến bao nhiêu kí ức ùa về, Đỗ Tâm khỏi có chút bồi hồi, xúc động.

      và Lâm Trạch Thuần đến dưới gốc đề mà bây giờ thân to đến mức hai người ôm xuể, cành lá xum xuê. Lâm Trạch Thuần ngồi xuống bệ bồn cây, lại thấy Đỗ Tâm cứ đứng đó dè chừng ngó tới ngó lui. Cậu nhìn theo ánh mắt ra sau lưng liền nhanh chóng hiểu ra, cười cười vỗ vào chỗ bên cạnh:

      “Khi nãy mình nhìn rồi, có thằn lằn đâu. Cậu yên tâm ngồi .”

      Sau khi nhận được bảo đảm của Lâm Trạch Thuần, Đỗ Tâm mới thở phào ngồi xuống. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng rực rỡ xuyên qua những tán cây rậm rạp tạo thành những mảng nắng loang lổ chiếu xuống, cơn gió nhàng mang theo những cánh hoa giấy thi nhau rơi xuống chân hai người.

      Đỗ Tâm hít sâu luồng khí tươi mát, nhắm mắt, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của ánh nắng gương mặt.

      Lâm Trạch Thuần nhìn sâu, lúc này cậu cần thiết phải che giấu cảm xúc của bản thân nữa, bao nhiêu tình cảm lưu luyến, bao nhiêu ôn nhu đều bộc lộ hết trong ánh mắt.

      “Mình kể cho cậu nghe câu chuyện nhé!”

      Đỗ Tâm im lặng chờ cậu tiếp. Trong khoảnh khắc vừa quay đầu lại, ánh mắt cậu ngay lập tức rời , có cánh hoa giấy rơi vào lòng bàn tay cậu, cậu đón lấy nhìn rất lâu rồi như chìm vào miền kí ức xa xôi.

      “Ngày xưa, có cậu bé rất tinh nghịch và hiếu động, cậu rất rất thích tiểu công chúa. Vì tiểu công chúa rất xinh đẹp nên xung quanh nàng luôn có rất nhiều người vây quanh nhưng cậu bé vẫn kiên trì dõi theo nàng bởi vì đối với cậu bé, tiểu công chúa là cả thế giới của cậu. Rồi đến ngày nọ, có bé bước vào thế giới của cậu. Đó là bé mủm mĩm, hai má hồng hồng bầu bĩnh, đeo cặp kính gọng đen to tròn, vào lần đầu tiên gặp mặt, cậu bé tặng cho cục tẩy hình gấu con vì cảm thấy nó rất giống . Ngày qua ngày, cậu bé phát mỗi khi ở cạnh bé, nếu bé cười cậu rất vui, vậy nên ngày nào cậu cũng tìm cách chọc bé cười, muốn thu hút chú ý của bé. Đối với bé, cậu bé có tin tưởng tuyệt đối, cậu thích thú với suy nghĩ giữ gìn những thứ quan trọng nhất của cậu. Vì vậy cậu đương nhiên thể chịu được khi ngày kia bé đột nhiên tránh mặt cậu và cố tình tạo ra bức tường ngăn cách cho cậu đến gần, dường như bé có bí mật thể với cậu.

      Trong lúc cậu bé lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ mình làm sai điều gì tiểu công chúa lại đến tìm cậu. Khi nghe tiểu công chúa nàng muốn làm bạn với cậu, kì lạ thay cậu lại thấy vui vẻ như tưởng, khoảnh khắc đó trong tấm trí cậu lên gì khác chính là nụ cười của bé kia. Cậu bỏ lại tiểu công chúa, đường chạy tìm bé cậu nghĩ, chắc chắn là do việc tiểu công chúa đến tìm cậu quá bất ngờ khiến cậu nhất thời chưa thể thích ứng kịp, trong khi đó bé lại là người bạn thân nhất của cậu nên việc cậu nghĩ đến bé trong những lúc rối trí như vậy cũng là chuyện bình thường thôi. Suy nghĩ đó khiến cậu bé bình tĩnh hơn nhiều. Ai ngờ khi gặp được bé, những tán thành mà còn tiểu công chúa là người tốt, điều đó khiến cậu bé có chút tức giận. Trong mắt cậu tiểu công chúa luôn là tốt nhất, đời ai tốt đẹp hơn nàng, cậu cho phép ai xúc phạm hình tượng tiểu công chúa đẹp đẽ trong lòng cậu, kể cả người đó có là bé cũng được!

      Từ sau lần đó, cậu bé và ai chuyện với ai nữa, dường như họ trở thành những người xa lạ trong cuộc sống của nhau hơn kém. Những lúc nhìn thấy hành lang, cậu rất muốn chạy đến tháo dây buộc tóc của để lại được thấy tức giận với cậu như trước kia, nhưng rốt cuộc cậu lại chỉ có thể lướt qua . Đó là lần đầu tiên cậu hiểu được thế nào là cảm giác dù rất gần nhưng lại thể chạm tay tới được!”

      Nghe đến đây, Đỗ Tâm đương nhiên hiểu được nhân vật chính trong câu chuyện mà Lâm Trạch Thuần kể nãy giờ là ai. hít sâu hơi, hi vọng mùi cỏ và đất hanh hanh có thể giúp làm dịu cõi lòng run rẩy.

      “Sau đó sao?”, nhìn Lâm Trạch Thuần, tự trấn an rằng giọng của mình vẫn rất tự nhiên.

      Lâm Trạch Thuần lại tiếp: “Sau đó cậu bé phải theo bố mẹ đến đất nước khác sinh sống. Ngày cậu , đến tiễn cậu, đúng như lời hứa mà cậu bắt bé phải hứa trước ngày . Trước khi cậu lên máy bay, bạn thân của bé và cũng là bạn thân của cậu cho cậu biết bí mật, sau đó cậu đứng khóc trước cửa xuất cảnh rất lâu. Về sau, cậu mãi vẫn thể quên được ngày hôm đó, ngày cậu mang theo bí mật của đến nơi cách bé rất xa.”

      Cậu nhếch môi cười có phần thê lương: “Nơi mà cậu bé đặt chân đến rất rộng lớn, rộng hơn nơi cậu rời gấp rất nhiều lần. Cậu đứng giữa biển người, cảm thấy dường như kiểu người nào cũng có, chỉ duy nhất có hình bóng của người mà cậu muốn gặp. Nhiều năm trôi qua, cậu gặp vô số người trải qua vô số chuyện, cũng có thêm vài người con bước vào cuộc sống của cậu nhưng ai nán lại quá tháng. Cậu biết lí do, cũng chẳng buồn tìm hiểu, đến khi có người cho cậu biết sở dĩ ai có thể ở cạnh cậu quá lâu phải là do bản thân họ muốn mà là do chính cậu đẩy họ ra xa. Họ cảm thấy dường như họ trở thành thế thân cho người nào đó được cậu cất giấu kĩ càng ở nơi tận cùng trái tim mình.

      Đêm đó, dưới ánh trăng vằng vặc chiếu vào gian phòng tối tăm, cậu cuối cùng cũng hiểu được vì sao ngày đó ở sân bay cậu lại khóc ngừng được, vì sao kể từ sau ngày đó cậu chưa lần cảm thấy thực vui vẻ. Cuối cùng, cậu quyết định quay về nơi có . Nếu vẫn thể gặp lại , cậu hiểu là ông trời muốn tiếp tục trừng phạt cậu, muốn cậu phải sống trong hối tiếc và độc. Ngược lại nếu có thể gặp được …”

      chân thành trong giọng kiên định trong ánh mắt của Lâm Trạch Thuần khiến Đỗ Tâm thấy hoang mang.

      “Cậu nhất định bỏ lỡ thêm lần nữa!”

      Đỗ Tâm nên lời, suy nghĩ của lúc này vô cùng rối rắm, cảm xúc cũng rất mơ hồ, biết là vui hay buồn.

      Mối tình đầu mà ngỡ rằng chỉ là tình cảm đơn phương ngờ hóa ra lại là tình cảm từ hai phía. Trong những năm qua, Lâm Trạch Thuần vẫn là khúc mắc thể hóa giải trong lòng . Những rung động ngây ngô mà cậu mang đến khiến muốn nhớ mãi quên nhưng mặt khác, mập mờ ràng của cậu lại khiến đau đớn muốn quên cũng thể nào quên được. luôn thấy bản thân rất thảm hại, tại sao cứ để người chắc có lẽ còn nhớ gì đến mình nữa dằn vặt đau khổ như vậy? Nhưng đến hôm nay mới biết, ra trong suốt khoảng thời gian đó cậu cũng sống thoải mái hơn , ra cậu cũng giống như , luôn phải sống trong lưu luyến thôi!

      Nếu như Lâm Trạch Thuần quyết định quay về, nếu họ tình cờ gặp lại nhau, chắc có lẽ thể nào từ bỏ được cố chấp đối với cậu. Nhưng Đỗ Tâm biết , cố chấp đó phải là tình .

      Trước đây, trước khi gặp được Cẩn Ngôn Thần, quả Đỗ Tâm vẫn luôn cho rằng bản thân vẫn còn thích Lâm Trạch Thuần nên mới thể nào quên được cậu. Thế nhưng, sau khi Cẩn Ngôn Thần xuất , ngang nhiên khiến cho thế giới của thể chứa đựng thêm người đàn ông nào khác ngoài . Điều ngạc nhiên là hề có ý định bài xích xâm nhập chiếm cứ đó của mà ngược lại, lại dần dần tiếp nhận nó cách rất tự nhiên. khiến yên tâm dựa dẫm vào đến mức nhận ra rằng, nếu ngày thế giới bé của thiếu diện của giống như mất cột trụ chống đỡ mà sụp đổ trong nháy mắt.

      Hình dáng cao lớn quen thuộc đó khiến cảm thấy vững tâm, tâm trí hỗ độn cũng trấn tĩnh hơn nhiều. Giọng rất bình thản, nhàng như cơn gió:

      “Năm đó, sau khi cậu , mình thường xuyên nhớ đến cậu, mỗi lần như vậy mình đều khóc rất nhiều. Nhưng càng về sau, mình dần dần còn khóc nữa mà chỉ tự hỏi điều, đó là tại sao ràng cậu thích Dương Phẩm Nhược nhiều đến thế vậy mà lại còn khiến mình rung động vì cậu như vậy. Đến hôm nay cuối cùng mình cũng hiểu rồi!”

      ngẩng nhìn đám lá cây đề đung đưa trong nắng: “Trạch Thuần, cậu có bao giờ nghĩ rằng, 6 năm qua, cả hai chúng ta đều thay đổi rồi ? Mình của bây giờ còn giống mình của 6 năm trước, và cậu có lẽ cũng vậy. Đỗ Tâm của trước đây vì lo sợ đánh mất tình bạn với cậu nên lựa chọn giấu kín tình cảm của mình nhưng Đỗ Tâm của tại…”

      đến đây, Đỗ Tâm chợt mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đong đầy tình cảm: “Sau khi gặp được người, mình cuối cùng cũng hiểu được, khi bản thân thực ai đó, cậu vì người đó mà cố gắng đến cùng, hy sinh tất cả mà bận tâm đến hơn thua được mất. Cậu sẵn sàng vì người đó mà chịu đựng tổn thương bởi vì cậu biết, người đó xứng đáng để cậu làm vậy.”

      gian xung quang tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạt trong gió và trái tim cũng tĩnh lặng đến ngờ. Đỗ Tâm nhận thấy trong đôi mắt của Lâm Trạch Thuần cơ hồ lên bi thương, còn vì cậu mà rung động nhưng vẫn vì cậu mà đau lòng. biết làm thế nào để xoa dịu nỗi đau của cậu, bằng những lời từ tận đáy lòng của , hi vọng cậu hiểu. Dù cho ban đầu tránh khỏi đau đớn nhưng rồi cậu nhận ra, người dành cho cậu phải là , trước đây cũng vậy và sau này cũng thế.

      “Đến ngày nào đó cậu nhận ra, điều khiến cho cậu đến giờ vẫn còn nghĩ đến mình phải là tình mà đó gọi là lưu luyến, rằng nếu như ngày đó cả hai chúng ta đều dũng cảm thổ lộ tình cảm với đối phương liệu bây giờ chúng ta như thế nào, liệu có đánh mất 6 năm thanh xuân đẹp đẽ? Nếu cậu thực thích mình, chờ đến tận 6 năm sau mới quay lại tìm mình. Nếu mình thực thích cậu, chấp nhận buông tay cậu trong khi vẫn chưa lần cố gắng vì cậu.”

      Đỗ Tâm xong, im lặng chờ đợi phản ứng của Lâm Trạch Thuần. Cậu lặng lúc sau đó thở dài, hỏi :

      “Có phải là vì người đó ? Người mà cậu nghĩ đến trong suốt ngày hôm nay ấy?”

      “Cũng hẳn. Nếu như ấy, có lẽ mình vẫn với cậu những lời này. Bởi vì, có những người những chuyện, chỉ cần lần bỏ lỡ bao giờ có thể có lại được nữa!”

      Lâm Trạch Thuần sững người, giọng cậu nhiều, thầm như vô lực: “Có lẽ cậu đúng, mình quay về quá trễ.”

      Rồi lại nhanh chóng sửa lại: “ đúng! 6 năm trước, chính vào cái ngày mình biết được cậu thích mình nhưng vẫn quyết tâm ra mình trễ rồi!”

      --------------------------------------------------------------------------

      Lúc ra khỏi cổng trường, Đỗ Tâm chợt nhớ tới chuyện: “Tại sao năm đó cậu lại để mình tiễn cậu vậy? Là sợ mình chạm mặt Dương Phẩm Nhược sao?”

      ra mình với cậu ấy chia tay trước đó rồi. Khi nghe mình ra nước ngoài định cư, cậu ấy chịu được việc xa nên đề nghị chia tay.”

      Đỗ Tâm đột nhiên thấy tiếc cho Lâm Trạch Thuần, dù sao cậu cũng thích Dương Phẩm Nhược lâu như vậy mà, khó khăn lắm mới ở bên nhau, vậy mà chỉ vì ta chia tay liền chia tay.

      Lâm Trạch Thuần nhìn biểu tình nghiêm túc của , cười : “ phải ngày đó với cậu rồi sao? muốn cậu tiễn mà vì mình sợ nhìn thấy cậu ở đó mình lại cách nào rời được.”

      “Giống như lúc này!”

      rồi, cậu lấy ống đựng tranh trong ba lô đeo sau lưng mà ban sáng Đỗ Tâm nhìn thấy ra đưa cho .

      “Tặng cậu! Để cậu thưởng thức tài năng nghệ thuật của mình chút!”

      Xem ra tâm trạng Lâm Trạch Thuần đến nỗi quá tệ, Đỗ Tâm cũng cảm thấy đỡ áy náy. vui vẻ cười nhận lấy: “Cảm ơn cậu. Chà, mình nóng lòng muốn xem đấy!”

      Thấy định mở ra xem, Lâm Trạch Thuần liền ngăn lại: “Đợi đến khi về nhà hẵng xem!”

      Đỗ Tâm cũng thắc mắc nhiều, gật đầu: “Ừm, được thôi!”

      Lâm Trạch Thuần nhìn Đỗ Tâm cứ mãi cúi đầu ngắm nghía ống đựng tranh, trong đôi mắt tinh như có màn hơi sương mờ ảo.

      “Vậy… chúng ta tạm biệt ở đây nhé!”

      Đỗ Tâm ngẩng đầu, thấy hơi đột ngột nhưng nếu cậu muốn vậy cũng nên miễn cưỡng.

      Thời gian như nước chảy, 6 năm chỉ như cái chớp mắt, cuộc chia ly năm đó chỉ như mới ngày hôm qua. Chỉ khác ở chỗ, lòng bây giờ nhõm hơn nhiều, hi vọng sau hôm nay Lâm Trạch Thuần cũng như , có thể tìm được hạnh phúc thuộc về cậu.

      “Tạm biệt cậu nhé Trạch Thuần. Lần sau cậu về mình nhất định kéo được Tiểu Mẫn về đây, ba chúng ta cùng nhau họp mặt bữa!”

      Lâm Trạch Thuần đáp lời, đột nhiên cúi người xuống, nhân lúc còn chưa kịp phản ứng, cậu nhàng đặt lên trán nụ hôn.

      “Xem như đây là quà chia tay cậu tặng cho mình !”

      Đỗ Tâm choàng tỉnh khỏi trạng thái bị đóng băng, lập tức làm ầm lên: “Cậu đúng là đồ đục nước béo cò!”

      Lâm Trạch Thuần cười xòa, Đỗ Tâm cũng cười theo. Đỗ Tâm thầm nghĩ, sau nhiều năm gặp lại, hai người vẫn có thể cười đùa với nhau như vậy, tốt!

      Sau đó Lâm Trạch Thuần chào tạm biệt rồi rời trước, nhón chân vẫy vẫy tay đến khi bóng cậu chỉ còn là chấm con đường trước mặt. hít sâu hơi rồi thở ra, cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, hôm nay đúng là ngày tốt lành!

      -------------------------------------------------------------------------

      Vì tâm trạng rất tốt nên Đỗ Tâm quyết định tản bộ về nhà, đường có ngang qua cửa hiệu bán âu phục nam, chiếc áo sơ mi người ma nơ canh được bày trong tủ kính Đỗ Tâm vừa nhìn liền thích. Màu sắc nhã nhặn, đường may cũng rất tinh tế, Cẩn Ngôn Thần mặc vào nhất định rất đẹp trai. liếc nhìn bảng giá, cằm lập tức rớt xuống đất, tiền lương làm thêm trong năm của còn thể mua nổi cái tay áo nữa chứ chi là cả bộ.

      Trong lúc Đỗ Tâm còn mãi cảm thán chênh lệch giàu nghèo ngày nay sao mà lại nghiêm trọng như vậy di động trong túi xách reo lên. nhìn tên người gọi đến hiển thị màn hình nhấp nháy liền mỉm cười bắt máy:

      “Ngôn Thần! Sao hôm nay lại gọi cho em sớm vậy?”

      Sao biết được là em nghĩ đến mà gọi vậy?

      “Tối nay phải tham gia buổi tiệc rượu, có thể gọi kịp trước khi em ngủ nên mới gọi sớm chút.”

      Giọng trầm thấp truyền qua ống nghe vẫn rất thu hút, vừa mới nghe giọng này tối hôm qua, bây giờ lại nghe nhưng vẫn cảm thấy rất nhớ, ước gì có thể xuất trước mặt lúc này, rất muốn ôm .

      “Hôm nay em làm những gì? Có vui ?”

      Chỉ là câu hỏi thăm như bình thường vẫn hỏi, nhưng hiểu tại sao lại có cảm giác trong giọng điệu hôm nay có điều gì đó rất khác lạ.

      cúi nhìn ống vẽ trong tay, lại nhớ đến hành động của Lâm Trạch Thuần trước lúc chia tay liền thấy chột dạ, theo phản xạ liền dối: “Cũng có gì đặc biệt, chỉ là cùng Lam Lăng dạo phố, ăn uống thôi, giờ em đường về nhà.”

      Đầu bên kia đột nhiên im lặng, tim Đỗ Tâm bắt đầu đập thình thịch. lúc sau, mới nghe thấy : “Vậy sao? Ở đó trời sắp tối rồi, em mau về nhà . Tối nhớ ngủ sớm!”

      “Em biết rồi! đừng làm việc quá sức nhé!”

      Sau khi cúp máy, Đỗ Tâm ngừng trấn an bản thân, chắc có lẽ do làm việc mệt mỏi nên giọng mới khác thường như vậy. thở dài, cũng phải muốn lừa dối , chỉ là cảm thấy chuyện của và Lâm Trạch Thuần giải quyết ràng cả rồi, muốn phải bận tâm suy nghĩ nhiều.

      Vài giọt nước rơi xuống đầu Đỗ Tâm, sau đó trời đột ngột mưa như trút nước, Đỗ Tâm cất điện thoại vào túi, lấy ba lô lên che đầu rồi chạy vội về nhà.

      -------------------------------------------------------------------------

      Tại phòng tổng thống của khách sạn Bốn mùa xa hoa bậc nhất thủ đô Paris.

      Lôi Tự mở cửa vào phòng, chiếc ghế bọc da đen cao cấp sau bàn làm việc có người ngồi hướng mặt về phía cửa sổ sát đất nhìn ra đại lộ Champs-Élysées nguy nga rực rỡ ánh đèn.

      Thân người cao lớn của người đàn ông tựa vào thành ghế, chân phải gác lên chân trái, những ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve ly rượu vang đỏ, bàn phía sau là chai rượu Penfolds Grange Hermitage 1951 mà toàn thế giới chỉ còn lại duy nhất 20 chai, chưa xét đến số lượng hiếm hoi, chỉ dựa vào mùi hương thơm nồng đặc trưng lan tỏa khắp gian phòng cũng đủ biết được quý giá của nó.

      Nghe thấy tiếng động, người đàn ông vẫn quay đầu: “Tự, cậu đến rồi à?”

      Dù người đàn ông nhìn thấy, Lôi Tự vẫn cúi đầu rất cung kính: “Cẩn tiên sinh, ngài có gì cần dặn dò?”

      Cẩn Ngôn Thần liếc nhìn xấp ảnh chụp tay, phía cùng là tấm ảnh chụp cảnh chàng trai hôn lên trán . Ánh mắt dừng gương mặt người con , đôi mắt ưng đanh lại mang theo khí lạnh bức người, gian tranh tối tranh sáng trong phòng khiến cảm xúc gương mặt với những đường nét hoàn hảo đến mê người trở nên dễ đoán định.

      nhìn về phía cảnh đêm Paris hoa lệ trước mặt, lạnh lùng hạ lệnh: “Chuẩn bị máy bay, ta về nước ngay bây giờ!”

      “Nhưng còn vụ thương lượng với Francis Lục sao ạ? Xem thái độ của ông ta có vẻ như ông ta chịu thỏa hiệp dễ dàng đâu ạ.”

      Nhắc đến người đàn ông tên Francis Lục, Lôi Tự liền tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Nếu phải ông ta ỷ vào việc có quen biết với Cẩn lão gia mà năm lần bảy lượt kì kèo mặc cả chúng ta sớm xong việc rồi!”

      Cẩn Ngôn Thần khẽ chau mày, đôi mắt ánh lên tia sắc bén: “Nâng giá lên thêm 10000 đô nữa, nếu ông ta vẫn biết thân biết phận…”

      xoay xoay ly rượu, chất lỏng màu hổ phách trong ly phản chiếu ánh đèn vàng sóng sánh như máu.

      “Theo nguồn tin vợ và con ông ta từ Ý du lịch trở về vào ngày mai, cậu cứ theo đó mà hành .”

      Tác phong lạnh lùng, hành tàn nhẫn. Lôi Tự theo Cẩn Ngôn Thần nhiều năm, sớm quen với con người này của . Nhưng kể từ lúc bước vào phòng, ta nhận ra tâm tình của Cẩn Ngôn Thần hôm nay ổn định, kể cả việc thay đổi lịch trình đột ngột đầy cảm tính như vậy cũng là lần đầu tiên.

      Lôi Tự nén xuống nghi hoặc, lần nữa cúi đầu cung kính đáp: “Tôi hiểu rồi, thưa Cẩn tiên sinh!”

      “Còn nữa.”. Cẩn Ngôn Thần quay lại, ném xấp ảnh lên bàn: “Tìm hiểu xem người thanh niên trong ảnh là ai, trước sáng ngày mai phải gửi cho ta hồ sơ đầy đủ nhất.”

      Sau khi Lôi Tự khỏi, Cẩn Ngôn Thần đứng dậy đến bên cửa sổ sát đất, nhấp ngụm rượu, ánh mắt xa xăm.

      P/S CỦA GẤU TRẮNG: STORY VỀ THUẦN CA ĐẾN ĐÂY LÀ KẾT THÚC RỒI NHƯNG CHẮC SAU NÀY TÔI VẪN CHO ẤY XUẤT . THUẦN CA RỒI NHƯNG LẠI ĐỂ LẠI SÓNG GIÓ:yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      STORY SAU NGƯỢC ĐÓ, CỨ NGỌT MÃI SỢ MỌI NGƯỜI NGẤY MẤT:th_18::th_18:
      Nguyên Nguyễn, ThuydungFbChris thích bài này.

    2. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      :yoyo55:CHUYÊN MỤC BONUS:yoyo55:

      Chuyên mục mới được mở đầu bằng bài giới thiệu khách sạn Bốn Mùa (Four Seasons Hotel George V Paris) nơi đại boss ở!

      Đầu tiên là mặt tiền:)))))) Cửa chính đó:050:
      [​IMG]
      [​IMG]

      Sảnh nè~ Sảnh của khách sạn này được trang trí theo từng mùa đó nên chắc vì vậy nên nó mới có tên là Bốn Mùa.

      Mùa xuân
      [​IMG]

      Mùa hè
      [​IMG]

      Mùa đông
      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      (Mặc dù vẫn chưa được boss dẫn tới đây nhưng chắc chắn Đỗ Tâm thích nhất chỗ này:th_90::th_90::th_90:)

      Còn đây là phòng Tổng thống của boss!
      10.185 bảng/ đêm tương đương hơn 29 triệu đồng:yoyo30::yoyo30::yoyo30:



      Lối vào
      [​IMG]

      Phòng khách
      [​IMG]

      Phòng ăn
      [​IMG]

      Phòng ngủ
      [​IMG]

      Phòng tắm
      [​IMG]
      (Cẩn đại boss của tui cao mét 8 lận đó, cái bồn này hình như hơi , biết nằm có vừa ta???:th_21:)



      TÓM LẠI 1 CÂU: MÓA, SANG CHOẢNH VL~~~
      :dai ca::dai ca::dai ca:
      Cre: http://www.fourseasons.com












      KuenChris thích bài này.

    3. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      LỜI ĐẦU CỦA GẤU: HI!!!:hi: I'M BACK:048::048: Mong là mọi người vẫn chưa quên tôi:yoyo12::yoyo12::yoyo12:

      STORY 13: GHEN TUÔNG

      Cẩn Ngôn Thần! dựa vào cái gì mà cho mình cái quyền chà đạp lên tình cảm của người khác cơ chứ?”
      phải với em rồi sao? Dựa vào việc em là của Cẩn Ngôn Thần tôi!”


      Ánh nắng len qua rèm cửa chiếu lên chiếc giường rộng lớn, phủ lên cơ thể người nằm đó tầng ánh sáng ấm áp. Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình che lấp những đường cong mềm mại, mái tóc đen dài hơi rối nổi bật ga giường trắng muốt, bên má bầu bĩnh vùi sâu vào gối, hai mắt nhắm nghiền, nhịp thở đều đặn.

      Lát sau, hai mi mắt nặng nề mở ra, trong mắt vẫn còn kèm nhem ngái ngủ, Đỗ Tâm uể oải ngáp cái to, vừa định trở mình chợt phát eo nằng nặng, nhìn xuống liền thấy cánh tay đàn ông gác lên eo mình. Thần trí lờ đờ lập tức tỉnh táo, quay ngoắt người lại, khi nhìn người phía sau, phản ứng đầu tiên của là thở phào nhõm, sau đó lại rơi vào trạng thái đờ đẫn khác.

      hết sức nghi ngờ bản thân vẫn còn mơ, chỉ có trong mơ người đáng lẽ ra ở tận Paris xa xôi mới có thể đột ngột xuất , nằm ngủ trước mặt như thế này!

      Đỗ Tâm cẩn thận chạm lên từng đường nét gương mặt Cẩn Ngôn Thần. Kể cả lúc ngủ mà đầu mày của vẫn nhíu chặt như vậy, hai hàng mi mắt ngừng rung động, biết là mơ thấy gì. Khi giơ tay vuốt những nếp nhăn giữa hai đầu mày, nét mặt mới từ từ giãn ra trở nên thoải mái và an tĩnh hơn nhiều. Đỗ Tâm hài lòng, ngón tay tiếp tục lướt sóng mũi cao thẳng rồi trượt dần xuống môi.

      biết là do mới ngủ dậy liền bị bất ngờ khiến mơ mơ hồ hồ tỉnh táo hay do mới sáng sớm bản thân có chút to gan kích động mà trong đầu Đỗ Tâm xuất suy nghĩ muốn hôn lén .

      Nhìn gương mặt ngủ say chút phòng bị của , Đỗ Tâm cảm thấy đây chính là cơ hội “ngàn năm có ” để chiếm thế thượng phong, trở thành nữ hán tử cướp sắc. Bình thường toàn là bắt nạt , hôm nay nhất định phải thừa nước đục mà ăn đậu hũ của !

      Đỗ Tâm cuộn tay trước ngực lấy dũng khí sau đó nín thở kề sát lại gần mặt Cẩn Ngôn Thần. Càng lại gần càng cảm thấy thích thú nhưng đúng ngay thời khắc quyết định đột nhiên khựng lại. Cẩn Ngôn Thần luôn nhạy bén như vậy, lỡ lúc hôn bị tỉnh dậy phát sao nhỉ? Dựa theo hiểu biết của về

      Nhân lúc trí tưởng tượng của ngày xa xăm, bàn tay eo bất ngờ dùng sức kéo về phía trước.

      “Muốn làm gì sao nhanh làm , còn suy nghĩ gì đấy?”

      Cẩn Ngôn Thần mở mắt nhìn . ra nãy giờ làm trò gì đều biết hết vậy mà còn nằm đó giả vờ khiến mất công thấp thỏm hồi hộp!

      Giờ nhìn kĩ mới thấy, trong đôi mắt có vài sợi tơ máu, tròng mắt lờ đờ dường như rất mệt, dưới cằm còn nhìn thấy vệt râu xanh xanh, là do lo lắng quá hay là sau nhiều tuần gặp thực có hốc hác hơn nhiều?

      vuốt ve cằm , những sợi râu lún phún đâm vào tay nhồn nhột.

      “Em tưởng phải vài tuần nữa mới về, về khi nào vậy?”

      lười nhác nhắm nghiền mắt, ôm chặt hơn: “ về lúc trời còn chưa sáng, nỡ đánh thức em.”

      Đỗ Tâm ngoan ngoãn vùi mặt vào ngực , yên lặng gì nữa, lúc này chỉ muốn hưởng thụ ấm áp này và cả mùi hương quen thuộc mà lâu ngửi thấy.

      đỉnh đầu nơi Đỗ Tâm nhìn thấy, Cẩn Ngôn Thần từ từ mở mắt, vẻ ngái ngủ biến đâu mất mà thay vào đó là giá lạnh khiến người khác rét run. nhìn về phía ống đựng bản vẽ màu đen ghế sô pha cạnh cửa sổ.

      “Đỗ Tâm!”

      Đỗ Tâm trong lòng “hửm” tiếng, đợi tiếp, có lẽ do vui nên phát ra cách xưng hô của hôm nay khác với thường ngày. Vừa nãy gọi là “Tâm Tâm” mà là "Đỗ Tâm".

      “Thời gian qua, có nhớ ?”

      “Có!”, Đỗ Tâm nhìn , ánh sáng trong đôi mắt lấp lánh theo từng câu chữ thốt ra: “Ngôn Thần, em rất nhớ !”

      Sau đó lại cười ngượng ngùng, mặt đỏ bừng vùi vào lòng .

      Ánh mắt Cẩn Ngôn Thần lại tối thêm vài phần.

      Mãi thấy gì, Đỗ Tâm nghĩ chắc mệt đến mức buồn chuyện.

      “Vậy ngủ thêm , em tắm trước!”

      Đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm, Đỗ Tâm vừa đánh răng vừa nhìn đuôi mắt mình cứ híp lại mãi ngừng lại được. Mới tối qua còn ước xuất trước mặt , ước được ôm lấy , vậy mà sáng nay ngủ dậy phát mình nằm ngủ trong lòng rồi.

      Thả mình vào bồn tắm, nghĩ lại mới thấy, hôm qua lúc cả hai điện thoại cũng đâu gì về việc quay về đâu nhỉ? Đột ngột quay về ngay trong đêm như vậy, là muốn làm bất ngờ sao? Lòng đầy mật ngọt, nhịn được cười ra thành tiếng.

      Cơ thể Đỗ Tâm chìm trong lớp bọt xà phòng trắng xóa, mùi hoa đào của sữa tắm thoang thoảng trong khí, ngả đầu lên thành bồn, nhắm mắt để mặc tâm tình mình tha hồ bay bổng.

      Khi Đỗ Tâm từ phòng tắm ra, phát Cẩn Ngôn Thần nằm giường ngủ mà đứng trước cửa sổ sát đất bên cạnh sô pha cúi đầu như xem gì đó. Bóng lưng của luôn vững chãi như vậy, cảm giác như có thể gánh vác cả thế giới. Đỗ Tâm đến gần, ôm lấy từ phía sau, vui vẻ hỏi:

      “Sao ngủ thêm chút nữa? làm gì đó?”

      xem tranh. Tài năng của Lâm Trạch Thuần cũng tệ!”

      Sau khi câu đó, Cẩn Ngôn Thần cảm nhận ràng cơ thể mềm mại sau lưng lập tức cứng đờ, đôi cánh tay ôm chặt lấy eo cũng buông lỏng. bình thản xoay người đối diện với .

      Lúc này Đỗ Tâm mới nhìn thấy tay cầm bức vẽ chân dung bằng chì, người trong bức tranh Đỗ Tâm hết sức quen thuộc, bởi vì đó chính là năm 15 tuổi. Mái tóc dài buộc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn như lấp lánh ánh sáng, nụ cười rạng rỡ, cả gương mặt toát lên vẻ đẹp vô tư và trong trẻo. Bên dưới bức tranh còn có dòng chữ viết tay “Nụ cười của cậu là điều đẹp nhất trong thanh xuân của mình.”

      Lại nhìn tới ống đựng tranh màu đen nằm lăn lóc sô pha, Đỗ Tâm liền hiểu ra. Vốn dĩ tối qua về nhà định mở ra xem nhưng do dầm mưa, sau khi tắm xong đầu hơi nặng nên bèn ngủ sớm, kết quả là quên béng luôn. ngờ lại để nhìn thấy, Đỗ Tâm nhất thời biết nên giải thích với như thế nào.

      Cẩn Ngôn Thần thâm trầm quan sát biểu cảm thay đổi trong đôi mắt rồi cất giọng lạnh lùng: “Em có gì muốn với ? chờ nghe đây!”

      Đỗ Tâm cảm thấy như có tảng đá đè nặng đỉnh đầu, vốn định kể với về Lâm Trạch Thuần nhưng đến bức vẽ cũng thấy, xem ra hôm nay được rồi.

      “Lâm Trạch Thuần là bạn cùng lớp với em hồi cấp 2, sau khi tốt nghiệp cậu ấy cùng gia đình ra nước ngoài định cư, em vô tình gặp lại cậu ấy ở quán cà phê sách gần trường, nghe cậu ấy muốn thăm lại những nơi ngày xưa nên em cùng cậu ấy trở về ngôi trường mà chúng em từng học, lúc chia tay cậu ấy tặng em bức vẽ này.”

      tới đây Đỗ Tâm chợt cảm thấy có gì đó đúng, nhưng nhất thời lại nghĩ ra là đúng ở chỗ nào.

      ngẩng lên nhìn , gương mặt lãnh đạm nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, cũng có vẻ là bị thuyết phục. Qủa nhiên sau đó liền nghe thấy : “Là vậy sao?”

      Đỗ Tâm liền chột dạ, chậm chạp gật đầu. Cẩn Ngôn Thần qua , từ trong túi áo vét đặt ở cuối giường lấy ra xấp ảnh, nhếch môi cười khẩy tiếng: “Nhưng theo thấy hình như chỉ đơn giản như vậy.”

      Đỗ Tâm đến, cầm lấy xấp ảnh từ tay , đó toàn là ảnh chụp và Lâm Trạch Thuần gặp nhau hôm qua. Từ lúc bọn gặp nhau trước cửa quán cà phê sách, cảnh Lâm Trạch Thuần đưa tay vén tóc cho trong quán cháo của ông chủ Lưu đến lúc cậu hôn lên trán lúc chia tay, tất cả đều được chụp lại từ góc độ kín đáo nhưng hết sức nét.

      dường như tin vào mắt mình, hô hấp cũng có chút khó khăn, giờ biết điều cảm thấy đúng lúc nãy là gì. ràng chưa bao giờ kể với về Lâm Trạch Thuần, ngay cả trong bức vẽ tặng cậu cũng hề ký tên mình lên đó, vậy mà Cẩn Ngôn Thần lại biết bức tranh là do cậu ấy vẽ.

      Bàn tay cầm xấp ảnh của run run: “ cho người theo dõi em?”

      Cẩn Ngôn Thần cau mày, hài lòng : “Bây giờ phải lúc để em chất vấn đâu!”

      “Từ lúc , mỗi ngày đều cho người theo dõi em như vậy sao? Vậy mà mỗi tối còn gọi điện hỏi hôm nay em làm những gì, có vui , chẳng phải biết hết rồi còn gì!”

      Đỗ Tâm ném xấp ảnh xuống đất, những bức ảnh văng khắp nơi sàn nhà. ra luôn nằm trong tầm kiểm soát của , mỗi ngày đâu, gặp ai, làm gì đều biết vậy mà mỗi tối đều chờ điện thoại của , còn hào hứng kể cho nghe những việc nắm như lòng bàn tay. là nực cười mà!

      Cẩn Ngôn Thần tóm lấy cổ tay : “Em làm loạn gì chứ! Hôm qua khi gọi điện cho em, cho em cơ hội với , tại sao lại còn giấu giếm?”

      dồn vào góc tường, đôi mắt sâu ánh lên tia tàn nhẫn: “ có thể dung túng cho em mọi thứ, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ rằng em có thể vì vậy mà đâm sau lưng !”

      “Đúng là trước đây em từng thích cậu ấy, nhưng chỉ là “trước đây” mà thôi. Tình cảm của cậu ấy em cách nào kiểm soát được, em cũng ngờ hôm qua cậu ấy lại đột nhiên hành động như vậy, em đón nhận nhưng cũng thể tránh được. kể với là vì muốn để phải suy nghĩ, lại chỉ nhìn vào những tấm ảnh này mà em đâm sau lưng , còn cho người theo dõi em từng giây từng phút!”

      Sức lực của Cẩn Ngôn Thần , cổ tay bị bóp chặt đến đau nhói, dù cố gắng thoát ra thế nào cũng vô dụng. Nhưng nỗi đau cổ tay cũng là gì so với nỗi đau trong lòng lúc này, ở bên nhau bao lâu, ra lòng tin dành cho lại ít ỏi như vậy!

      Nhìn thấy nước mắt sắp chực trào ra khỏi khóe mắt , Cẩn Ngôn Thần lại càng tức giận hơn: “Em là của tôi, tôi muốn biết em làm gì, có gặp phải chuyện gì có gì là sai chứ???”

      “Nhưng cách làm chính là kiểm soát người khác! rốt cuộc coi em là gì chứ, là thú cưng bị nhốt trong lồng của sao???”. Đỗ Tâm càng càng lớn tiếng, câu cuối cùng gần như hét lên.

      Bàn tay to lớn của Cẩn Ngôn Thần đè chặt tay Đỗ Tâm lên tường, tay còn lại ghì chặt lấy cằm khiến phải đối diện với lửa giận trong đôi mắt .

      “Tôi chính là muốn giữ em bên tôi cả đời, trong mắt em chỉ được phép có tôi. Em phải là thú cưng của tôi nhưng ngoài tôi ra, nếu có kẻ nào dám động vào em…”

      kề sát mặt , hạ thấp giọng, hơi thở lạnh lẽo khiến như nghẹt thở: “Tôi khiến kẻ đó sống bằng chết!”

      Đỗ Tâm nhìn người trước mặt chớp mắt, cảm thấy xa lạ vô cùng. biết bình thường luôn rất kiêu ngạo và ngang ngược nhưng chưa từng nhìn thấy Cẩn Ngôn Thần tàn nhẫn và đầy tính độc chiếm như vậy bao giờ.

      biết lấy đâu ra dũng khí, đối diện với chút lo sợ: “Cẩn Ngôn Thần! bây giờ chính là biết lý lẽ đấy!”

      nhếch môi, vẻ mặt ngang tàng: “Để tôi cho em thấy thế nào mới là lý lẽ!”

      Cẩn Ngôn Thần buông người , đến nhặt bức vẽ rơi đất, sau đó lấy bật lửa từ trong túi quần ra châm lửa đốt. Lửa bén rất nhanh, từ góc của tờ giấy chớp mắt lan lên gần nửa, Đỗ Tâm cái gì cũng suy nghĩ, lao nhanh tới hấp tấp lấy tay dập lửa nhưng do quá nóng lại lập tức rụt tay về. Trong lúc hoảng loạn, mắt nhìn thấy bình hoa kệ tủ trưng bày, Đỗ Tâm vội vơ lấy, bỏ hết hoa ra rồi tạt lên bức vẽ cháy.

      Lửa lập tức tắt ngúm nhưng bức vẽ cũng bị cháy mất phân nửa, phần còn lại cũng ướt sũng, dòng chữ viết tay của Lâm Trạch Thuần cũng còn nguyên vẹn. Đỗ Tâm ngồi xuống cầm lên, may mà loại giấy này khá tốt, nếu đem phơi khô chắc cũng giữ lại được.

      Cẩn Ngôn Thần đứng lặng quan sát những gì vừa diễn ra, bàn tay trắng trẻo đỏ ửng lên vì bỏng của như hàng ngàn mũi kim đâm vào mắt . cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức chỉ muốn kẻ tên Lâm Trạch Thuần đó lập tức biến mất khỏi thế giới này.

      ngồi xổm bên cạnh , cầm tay lên xem xét, ngón cái bất giác xoa xoa nhè lên chỗ bỏng, miệng nở nụ cười tự giễu: “Phàm là phụ nữ đều thể quên được mối tình đầu, đúng là vậy !”

      Đỗ Tâm lúc này mới cảm thấy tay mình đau rát, nước mắt kiềm được lăn dài má, thanh của yếu ớt bất lực: “Cẩn Ngôn Thần! dựa vào cái gì mà cho mình cái quyền chà đạp lên tình cảm của người khác cơ chứ?”

      Bàn tay phủ lên những giọt nước mắt bên má , tiến đến sát gần .

      phải với em rồi sao? Dựa vào việc em là của Cẩn Ngôn Thần tôi!”

      Môi áp lên môi , có thể cảm nhận thấy đôi môi lạnh lẽo, còn nếm được cả vị nước mắt chảy xuống môi mằn mặn. Hôn sâu thêm chút nữa, muốn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của như mọi khi.

      Khi đầu lưỡi sắp len vào, Đỗ Tâm dùng sức cắn mạnh môi dưới của Cẩn Ngôn Thần. Bao nhiêu tức giận và ấm ức đều được dồn hết vào cái cắn này, đến khi mùi máu tanh nồng tràn vào khoang miệng Đỗ Tâm mới sực tỉnh đẩy mạnh ra. đợi Cẩn Ngôn Thần kịp phản ứng, liền đứng dậy chạy ra khỏi nhà.

      Sau khi nghe tiếng cửa đóng sầm, Cẩn Ngôn Thần mệt mỏi ngã ra giường, máu môi cũng buồn lau, mái tóc bị giày vò đến rối tung, đôi mắt nhắm nghiền bất động rất lâu.



      Người đường lúc này thi nhau quay đầu nhìn với bộ dạng kì lạ vừa vừa khóc cứ như ở chốn người. người mặc chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, chân vẫn còn mang dép trong nhà, tay cầm bức vẽ cháy nham nhở, gương mặt tèm nhem vệt nước mắt. Đỗ Tâm cứ như vậy mà chạy ra khỏi nhà, có tiền cũng có điện thoại, đứng ở ngã tư đường biết phải làm sao.

      May mà có bà chủ tiệm sạp báo ở ngã tư tốt bụng cho gọi nhờ điện thoại, theo trí nhớ gọi vào số di động của Lam Lăng. Đỗ Tâm bao giờ nhớ được các số điện thoại bởi vì nghĩ lưu vào di động cả rồi, còn phải mất công ghi nhớ làm gì nữa. Bây giờ rơi vào hoàn cảnh này mới phát chỉ nhớ được hai số điện thoại của Cẩn Ngôn Thần và Lam Lăng.

      “Alô, cho hỏi ai đấy?”. Lam Lăng rất nhanh bắt máy.

      Vừa nghe thấy giọng bạn, cơn ấm ức lại trào lên, nước mắt Đỗ Tâm lại bắt đầu ứa ra: “Lam Lăng! Hức…hức…”

      “Đỗ Tâm? Là cậu đấy à, có chuyện gì vậy?”. Nghe thấy tiếng khóc, ở đầu bên kia Lam Lăng lo lắng gặng hỏi.

      “Mình ghét , mình muốn nhìn thấy nữa! Mình phải làm gì bây giờ đây hả Lam Lăng?”

      “Cậu và Cẩn Ngôn Thần cãi nhau à?”

      ở ngoài đường tiện nên Đỗ Tâm chỉ kể đại khái cho Lam Lăng nghe.

      “Thôi được rồi, bây giờ cậu ở đâu?”

      Đỗ Tâm lau nước mắt: “Mình ở sạp báo gọi nhờ điện thoại.”

      Lam Lăng lại hỏi: “Sạp báo đó ở đâu?”

      “Ở ngay ngã tư ấy.”

      “Ngã tư nào?”

      “Ngã tư gần nhà Cẩn Ngôn Thần.”

      "..."

      Đỗ Tâm mãi lo chùi nước mắt, để ý thấy hơi thở của bạn thân ngày càng nặng nề. Lam Lăng thầm hít sâu hơi, Đỗ Tâm là bạn thân của , nhịn!

      “Mình biết nhà họ Cẩn đó ở đâu nên bây giờ cậu bắt chiếc taxi tới địa chỉ mình cho cậu, mình gọi trước cho bác Chu bảo vệ ở đó, tới nơi cậu cứ là bạn của mình, bác ấy trả tiền taxi giúp cậu. Giờ mình ở ngoại thành chắc tối mới về, cậu cứ ở trong nhà đợi mình, chìa khóa dự phòng đặt dưới chậu xương rồng ban công trước cửa ấy, vậy nhé!”

      Sau khi cúp máy, Đỗ Tâm cúi đầu cảm ơn bà chủ sạp báo rồi bắt taxi đến nhà Lam Lăng.
      Last edited: 26/8/17
      ThuydungFb, ChrisKuen thích bài này.

    4. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 14: LÀM LÀNH (PART. 1)
      Buổi chiều hôm nay được nghỉ hai tiết cuối, Đỗ Tâm về nhà mà muốn mình dạo loanh quanh.

      Từng bước chân dẫm lên những vệt nắng loang lỗ xuyên qua những tàng cây in bóng lên con đường lát đá bên ngoài khuôn viên trường học. cũng biết mình muốn đâu, cứ như vậy chậm chạp về phía trước, thỉnah thoảng lại liếc nhìn di động trong tay.

      Từ sau ngày rời khỏi nhà Cẩn Ngôn Thần đến giờ đều ở nhà của Lam Lăng. Sau đó, nhân lúc Cẩn Ngôn Thần đến công ty, Đỗ Tâm có về lần để lấy lại di động. Sau khi lấy được rồi, lại thường xuyên rơi vào trạng thái thất thần, nhìn màn hình điện thoại tối đen như mực. Lúc màn hình sáng lên, mắt Đỗ Tâm cũng sáng theo, liền chộp lấy mở ra xem, kết quả lại xịu xuống ngay sau đó, rồi lại tiếp tục thất thần. Lam Lăng nhìn thấy bạn mình như vậy cũng chỉ biết thở dài.

      Còn nhớ tối đó, Đỗ Tâm sau khi uống hết nửa chai rượu trái cây kể hết mọi chuyện xảy ra giữa và Cẩn Ngôn Thần cho Lam Lăng nghe. Là bạn thân của Đỗ Tâm, Lam Lăng đương nhiên đứng về phía bạn mình. Nhưng cũng phải lại, trong chuyện này Cẩn Ngôn Thần cũng có chút đáng thương.

      Đỗ Tâm là người rất coi trọng tình cảm, việc mạo hiểm để bảo toàn bức vẽ của Lâm Trạch Thuần chỉ xuất phát từ mục đích đơn giản đó là muốn giữ gìn món quà của người bạn cũ. Đỗ Tâm tuy đón nhận tình cảm của Lâm Trạch Thuần nhưng cũng muốn tình cảm đó bị người khác chà đạp.

      Nhưng cũng chính vì điều này khiến hành động và lời của Đỗ Tâm trở nên bất nhất, nhất là khi đứng vào vị trí của Cẩn Ngôn Thần lúc đó. có lẽ cũng chịu ít đả kích, cộng thêm loạt phản ứng mạnh mẽ của Đỗ Tâm sau đó, thậm chí còn đùng đùng bỏ nhà lại càng khiến thể hòai nghi nghi về mối quan hệ giữa Đỗ Tâm và Lâm Trạch Thuần.

      Khi Lam Lăng lên những suy nghĩ của mình, chỉ thấy Đỗ Tâm ngẩng đầu uống thêm ngụm rượu, sau đó vùi mặt vào hai đầu gối, im lặng gì.

      Tiếng còi xe vang lên cách kiên nhẫn khiến Đỗ Tâm giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Lúc này mới phát mình tới ngã tư đường, càng bất ngờ hơn nữa khi nhìn thấy tòa nhà Cẩn thị sững sững ngay trước mắt.

      Cứ mơ mơ hồ hồ lang thang như vậy, cuối cùng lại có chút tiền đồ mà đến nơi có diện của người đó.

      Đèn giao thông ở ngã tư chuyển sang màu đỏ, mọi người nhanh chóng tranh thủ qua đường, chỉ có Đỗ Tâm là cứ đứng mãi chỗ, vì ánh mắt lúc này đâng khóa chặt bóng dáng của người đàn ông bước xuống từ chiếc xe công vụ đỗ trước Cẩn thị.

      người như Cẩn Ngôn Thần dù đến đâu hay làm gì cũng đều rất thu hút ánh nhìn của mọi người. Bờ vai dài rộng, bóng lưng vững chãi đó luôn cho Đỗ Tâm cảm giác là cho dù đem cả thế giới của mình giao vào tay cũng hề gì. Khi nghiêng đầu chuyện, bên sườn mặt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, lãnh đạm đổi.

      Trong đầu Đỗ Tâm ra cảnh tượng, trong khắc ngắn ngủi khi lơ đãng quay đầu lại, dù cho nổi bật như nhưng vẫn có thể nhìn thấy chỉ với ánh mắt, sau đó chút do dự bước đến bên và ôm vào lòng như thể giữa hai người chưa từng có cuộc cãi vã. Khi đó, dù cũng nghe theo. bảo quay về nhà, liền theo , bảo hai người đừng giận nhau nữa, liền ương bướng nữa.

      Đúng lúc này, chiếc xe thể thao kiểu nữ dừng lại ngay sau chiếc xe công vụ, xinh đẹp mở cửa xe bước xuống, tươi cười đến trước mặt Cẩn Ngôn Thần, ôm lấy . Điều đáng là, Cẩn Ngôn Thần còn đáp lại cái ôm của ta.

      Lúc này có hai nữ sinh trung học cũng đứng chờ đèn đỏ bên cạnh Đỗ Tâm. Người này hào hứng với người kia:

      “Này này, cậu mau nhìn cặp nam nữ bên kia đường . Nhìn họ đẹp đôi nhỉ! Nhìn cách người đường cứ thi nhau ngoái đầu lại nhìn là đủ hiểu!”

      bạn kia còn kích động hơn: “Ôi, cậu nhìn xem đỉnh đầu ấy vừa hay chạm tới cằm của ấy luôn kìa. Cái này chính là “tỷ lệ vàng” đáng mơ ước của cặp đôi đấy. Đến cả mấy cặp nam nữ chính trong mấy drama mạng đứng lên ghế cũng giày độn, giày cao gót cả tấc để ăn gian chiều cao các thứ còn chưa chắc đạt được tỷ lệ hoàn hảo này đâu!”

      Đèn giao thông lại đổi màu, mọi người xung quanh lại lần lượt lướt qua Đỗ Tâm. Hai bé nữ sinh khoác tay nhau sang đường, người tặc lưỡi : “Phải chi mình cũng được người như ấy , có chết cũng chịu nữa!”

      “Cậu bớt bớt , người bình thường như chúng ta làm sao với tới được thế giới của bọn họ chứ!”

      Đỗ Tâm vẫn nhìn về hướng của Cẩn Ngôn Thần, và người phụ nữ lúc này với nhau chuyện gì đó, gương mặt ta tươi cười xinh đẹp như hoa nở, Cẩn Ngôn Thần dường như cũng bớt lạnh nhạt mấy phần. Nhìn cảnh tượng hài hòa đáng ngưỡng mộ đó, câu cuối cùng của hai nữ sinh ban nãy trước khi rời cứ quanh quẩn trong đầu . Đỗ Tâm nắm chặt di động trong tay, quay đầu hướng trở về con đường cũ.

      Đỗ Tâm cứ vậy bước cho đến khi tờ rơi bắt mắt lọt vào tầm mắt. Ngẩng lên nhìn, liền bắt gặp nụ cười niềm nở của nhân viên mặc dồng phục của Haagen Dazs.

      “Chào bạn, hôm nay cửa hàng mình có nhiều chương trình khuyến mãi hấp dẫn lắm, bạn vào xem qua chút nha!”

      Nhân dịp kỉ niệm 1 năm ngày khai trương, hôm nay khi khách hàng mua 2 viên kem những được giảm giá 10% mà còn được tặng thêm 1 viên kem vị bất kì.

      Bình thường mỗi khi muốn ăn Haagen Dazs, Đỗ Tâm đều phải do dự rất lâu vì giá của nó phải rẻ. Hôm nay đúng là gặp may rồi!

      Đứng trước tủ kem, sau khi Đỗ Tâm chọn hai viên kem vị trà xanh, nhân viên tươi cười hỏi :

      “Bạn được chọn thêm viên kem vị bất kì nữa, bạn muốn dùng vị gì ạ?”

      Ban đầu Đỗ Tâm lười nghĩ, định chọn luôn vị trà xanh nhưng cuối cùng lại :

      “Vị rượu grum nho khô ạ!”

      Khi kem được mang ra, cầm muỗng lên rồi Đỗ Tâm lại ngồi nhìn ly kem đến ngây người, trong đầu nhớ lại khoảng thời gian trước đây khi còn là thực tập sinh của Cẩn thị.

      Hôm đó, được giao việc khá nhiều, đến khi hoàn thành xong hết tất cả hơn 7h tối. gian im ắng, giờ này chắc cả công ty chỉ còn lại mình .

      Chính vì suy nghĩ đó nên khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy Cẩn Ngôn Thần đứng trong đó, Đỗ Tâm suýt giật bắn cả người.

      cũng ở lại làm việc muộn như vậy sao? dùng thang máy chuyên dụng à?

      Cẩn Ngôn Thần đứng tựa lưng vào tường thang máy, hai tay đút túi quần, đầu hơi cúi thấp, cả người toát lên vẻ mệt mỏi và biếc nháng. Nhìn bộ dạng buồn chuyện của , Đỗ Tâm cũng dám hé môi. đứng đằng trước , cảm thấy khí có phần ngột ngạt.

      Thang máy xuống đến sảnh, Đỗ Tâm thầm thở phào cái. Đúng lúc thang máy kêu “ting” tiếng rồi cửa từ từ mở ra, quay lại chào câu:

      “Chủ tịch cẩn thận ạ! Tôi xin phép.”

      ngẩng lên nhìn nhưng có bất cứ phản ứng gì, cửa đóng lại, thang máy tiếp tục xuống tầng hầm đỗ xe.

      Đỗ Tâm nhìn đồng hồ đeo tay, tức tốc chạy ra cửa công ty, ngay lúc cánh cửa tự động vừa mở ra cũng là lúc chuyến xe buýt cuối cùng lướt qua trước mặt .

      “Chờ !!!!!”

      đứng bên lề đường, chống nạnh thở hổn hển nhìn chiếc xe buýt chạy càng lúc càng xa. Sau hồi suy tính xem có nên tốn mất nửa ngày lương để bắt taxi về nhà , Đỗ Tâm cuối cùng đành lủi thủi cuốc bộ về nhà.

      được mấy bước, chiếc xe dừng lại bên cạnh , kính xe từ từ hạ xuống, gương mặt của Cẩn Ngôn Thần xuất trước mắt .

      tay đặt vô lăng, với bằng giọng điệu cho phép từ chối:

      “Lên xe , tôi đưa em về!”

      Đỗ Tâm khách sáo : “ dám làm phiền chủ tịch, tôi tự về là được rồi. Cảm ơn !”

      định quay lại nghe hỏi: “Em thà bộ về cũng muốn lên xe tôi?”

      Nhìn nét mặt lạnh băng của Cẩn Ngôn Thần, Đỗ Tâm lén nuốt nước bọt, uốn lưỡi bảy lần mới đáp: “Đâu có, tôi định bắt taxi về mà.”

      “Vậy là em cảm thấy taxi còn tốt hơn xe tôi?”

      Đỗ Tâm cứng họng. Audi A8 và taxi?

      Công bằng mà , đối với đứa bị dị ứng với mùi xe hộp như , vế so sánh này cũng có khác biệt gì lớn, bình thường vì nhu cầu bất khả kháng nên mới đành phải lại bằng xe buýt hoặc taxi thôi, chứ nếu chỉ cần di ngang qua chỗ xe đậu thôi là thấy buồn nôn rồi.

      Còn việc tại sao mới nhìn biết đây là Audi A8 là vì thường nhìn thấy mẫu xe này trong mấy cuốn tạp chí xe hơi của Lam Lăng. Cũng phải Lam Lăng mê xe hơi mà là vì ấy hay đọc được tên của những hãng xe này trong tiểu thuyết nên mới tò mò mua tạp chí về xem hình dáng chúng như thế nào.

      Trong đầu nghĩ vậy, nhưng thốt ra miệng lại là: “Ầy, đương nhiên là xe của tốt hơn rồi chủ tịch. Tốt hơn nhiều ấy chứ, ha ha…ha!!”

      Nhìn thái độ giả lả cứng nhắc của , Cẩn Ngôn Thần khẽ nhếch khóe môi: “Vậy lên xe !”

      Trong xe rất yên tĩnh, Đỗ Tâm còn dám thở mạnh, mặt là vì cái mùi đáng nghét kia tràn vào phổi quá nhiều, mặt là vì căng thẳng.

      lén nhìn sang bên cạnh, Cẩn Ngôn Thần tập trung lái xe, tay đặt vô lăng, tay gác lên cửa xe, ngón tay lơ đãng chạm lên môi. Sườn mặt của của vô cùng thu hút, đường nét xương quai hàm hoàn hảo đó rất dễ khiến cho phụ nữ khi nhìn thấy phát sinh kích động, mũi rất cao, lông mi cũng rất dài.

      “Em mà còn nhìn nữa là mặt tôi thủng đấy.”

      Đỗ Tâm giật mình, biết mình thất thố, đỏ mặt chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. lúc sau, chợt nhận ra điều gì đó, lại quay về phía Cẩn Ngôn Thần ngạc nhiên hỏi:

      “Mà khoan , sao biết đường về nhà tôi vậy? Từ lúc lên xe tới giờ tôi nhớ mình vẫn chưa cho mà”

      Cẩn Ngôn Thần vẫn nhìn đường phía trước, thản nhiên giải tỏa thắc mắc cho :

      “Tôi có thấy lúc đọc CV của em.”

      ra là vậy! Mà cũng tinh ý , thường lúc đọc CV chẳng ai để ý đến những thông tin mấy quan trọng như địa chỉ nhà cả, vậy mà chỉ mới lướt mắt qua lần liền có thể nhớ. Đầu óc của chủ tịch, đúng là khác thường!

      Nhưng mà nghĩ lại , tại sao Cẩn Ngôn Thần lại chủ động muốn đưa về nhỉ?

      Nghiêm túc suy nghĩ hồi, Đỗ Tâm cuối cùng cũng tìm được câu trả lời mà cho là thỏa đáng nhất.

      Chung quy cũng chỉ có thể là vì hai chữ: hình tượng.

      Đứng đầu tập đoàn lớn, nhân viên dưới trướng có khi lên đến hàng ngàn, nên việc duy trì phòng độ, xây dựng hình ảnh đại boss tốt đẹp, biết quan tâm đến nhân viên đối với Cẩn Ngôn Thần mà là rất quan trọng . Bởi vì ngoài đầu óc kinh doanh nhạy bén và tài năng lãnh đạo ra việc gầy dựng và duy trì mối quan hệ tương thân tương ái với nhân viên cũng là trong những chìa khóa giúp công ty phát triển vững mạnh. Điều này được các doanh nhân thành đạt thường xuyên xuất tv quán triệt sâu sắc rồi.

      Lại xét đến tình huống lúc nãy, công ty chỉ còn lại hai người họ tăng ca muộn. chủ tịch lấy thân mình làm gương thể để nhân viên nữ thân mình về trong đêm. Nếu phải mà đổi lại là nhân viên nữ khác, cũng chủ động đề nghị như vậy thôi.

      Đỗ Tâm rất hài lòng, tự thấy bản thân quả là tinh tế và sâu sắc!

      Lúc này, tiệm kem Haagen Dazs lướt qua ngoài cửa sổ, Đỗ Tâm theo thói quen cứ ngoái lại nhìn mãi.

      Đối với , Haagen Dazs là nhãn hiệu kem có câu slogan lãng mạn nhất đời mà từng được nghe thấy.

      IF YOU LOVE HER, TAKE HER TO HAAGEN DAZS

      Vậy nên mỗi lần nhìn thấy cửa hàng nào đó của Haagen Dazs, Đỗ Tâm đều đứng lại nhìn lúc lâu.

      Cẩn Ngôn Thần, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Trời hôm nay hơi nóng, tôi muốn ăn gì đó để giải nhiệt.”

      nhìn ra ngoài cửa xe lượt, sau đó đầu hơi hướng về phía , lơ đãng hỏi: “Em có gợi ý nào ?”

      Đỗ Tâm lập tức chỉ tay ra ngoài, hào hứng đáp: “Tôi vừa nhìn thấy có tiệm Haagen Dazs đấy.”

      thắc mắc: “Haagen Dazs là gì?”

      “Là kem đấy, vô cùng ngon, ăn thử lần là thích ngay!”

      Đứng trước tủ kem, Đỗ Tâm đặt tay lên kính, áp lại gần, thich thú nhìn những viên kem đủ màu đủ vị, khi nhìn đến kem vị trà xanh, hai mắt lại càng lấp lánh.

      Cẩn Ngôn Thần tới cạnh , nhìn nhìn vào bên trong tủ kem: “Em muốn ăn vị nào?”

      vô cùng phấn khích nhưng cũng là người biết giữ chừng mực: “ cần để ý đến tôi đâu, tôi cũng thực muốn ăn cho lắm!”

      Khi câu đó, mắt vẫn dính chặt lấy mấy viên kem. Cẩn Ngôn Thần cười cười, sau đó với nhân viên đứng quầy:

      “Cho tôi kem trà xanh và kem rượu drum nho khô mang về. Cảm ơn!”

      Kem nhanh chóng được mang ra, lấy ly kem trà xanh đặt vào tay , thanh toán rồi ra ngoài. loạt hành động diễn ra rất nhanh và được thực rất tụ nhiên.

      Đỗ Tâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của lúc mới bừng tỉnh lại đuổi theo sau. rất chậm, ly kem trong tay vẫn chưa đụng tới, đuổi tới bên cạnh , cố gắng nghiêng đầu để quan sát nét mặt :

      “Làm sao biết tôi thích ăn kem trà xanh vậy?”

      Cẩn Ngôn Thần nhìn , trong đôi mắt mang theo ý cười: “Chỉ cần nhìn ánh mắt em lúc nãy là biết thôi.”

      Đỗ Tâm ngượng chín mặt, thèm khát của lộ liễu đến vậy sao?

      xấu hổ cúi đầu, nhưng khi nhìn tới hộp kem trong tay, lại nghĩ, mất mặt cũng mất rồi hay là cứ đón nhận lòng tốt của chủ tịch, vui vẻ thướng thức hộp kem này ?

      Đỗ Tâm mở nắp, múc muỗng bỏ vào miệng. Kem sánh mịn, hương vị dịu ngọt thanh mát cũng mùi trà xanh lan tỏa trong miệng khiến ngây ngất. hoan hỉ ăn hết muỗng nay đến muỗng khác.

      Nhìn điệu bộ vui thích cười đến híp mắt của , Cẩn Ngôn Thần thấy rất buồn cười, cũng thấy rất đáng . Giọng bất giác rất nhiều:

      “Thích đến vậy sao? Xem ra kem này thực rất ngon?”

      đưa hộp kem đến trước mặt : “ có muốn ăn thử ?”

      Cẩn Ngôn Thần nhìn hộp kem vơi hơn nửa, muốn gì đó nhưng khi ánh mắt chạm phải gương mặt lại gì nữa.

      Đỗ Tâm nhìn thần thái có phần phức tạp của , đôi mắt vốn sâu lắng giờ lại càng thêm khó dò.

      tia sáng khẽ lướt qua trong đôi mắt , giọng trầm thấp, theo gió thoảng qua bên tai : “Ừ, để tôi nếm thử xem!”

      Đỗ Tâm còn chưa phản ứng lại, ánh sáng trước mắt bị bóng đen cao lớn ập xuống che lấp mất.

      môi mềm mềm, ấm, ươn ướt. Trong miệng ngoài vị kem trà xanh, giờ còn có thêm mùi hương ngòn ngọt như mùi hoa xen lẫn mùi bạc hà và cả mùi thuốc lá nhàn nhạt.

      BỊ. HÔN. RỒI!!!!

      Trong đầu óc Đỗ Tâm chỉ còn sót lại duy nhất ba từ này. ngừng lặp lặp lại, ngừng vang vọng.

      Đến cuối cùng, cảm nhận môi Cẩn Ngôn Thần khẽ trượt về phía mép môi của , dừng lại chút rồ mới rời hẳn.

      Sau đó, nhân lúc vẫn còn ngơ ngẩn, Cẩn Ngôn Thần có hỏi mấy câu. Câu đầu tiên là:

      “Kem đúng là ngon những cũng có ai giành với em, cần phải ăn đến mức dính cả kem lên miệng như vậy. Sau này được như thế nữa, có biết ?”

      Đúng là bất cẩn quá, kem dính miệng mà cũng biết. Thế là gật đầu, tiếp nhận lời góp ý.

      Câu tiếp theo hỏi là: “Em thích ăn kem này như vậy, sau này tôi lại mua cho em ăn nữa có chịu ?”

      Được vậy tốt quá rồi còn gì, vậy nên Đỗ Tâm lại gật đầu.

      Tiếp đến lại hỏi: “Đỗ Tâm, đó có phải là nụ hôn đầu của em vậy?”

      Trong 22 năm qua, quả chưa từng hôn ai cả. Lại gật đầu tiếp.

      Cuối cùng, Cẩn Ngôn Thần bước đến trước bước, lại gần hơn chút, ngón tay thon dài chạm lên cằm , như thầm:

      “Nếu nụ hồn đầu dành cho tôi rồi, vậy những nụ hôn sau này của em cũng là của tôi luôn được ?”

      Lại gật gật đầu.

      Ơ! Hình như có gì đó đúng rồi!

      “Em vẫn chưa hiểu sao?”. Cẩn Ngôn Thần rất nhẫn nại: “ sao, tôi có thể hỏi lại lần nữa. Đỗ Tâm, em phải nghĩ cho kỹ, khi em trả lời rồi tôi cho phép em rút lời lại đâu.”

      “Sau này ăn uống phải chú ý chút, được để kem dính lên miệng nữa biết ?”

      Gật đầu.

      “Sau này em muốn ăn kem tôi đều mua cho em ăn chịu ?”

      Gật gật đầu.

      “Lúc nãy có phải nụ hôn đầu của em đúng ?”

      Đúng vậy. Lại gật tiếp.

      Cẩn Ngôn Thần vừa nhàng ôm lấy eo vừa : “Nếu vậy những nụ hôn sau này cũng chỉ dành cho tôi thôi được ?”

      Đỗ Tâm giật mình, cúi đầu nhìn xuống bàn tay đặt eo mình. Ai ngờ đỉnh đầu lại vang lên giọng hài lòng của Cẩn Ngôn Thần:

      “Ngoan lắm!”

      ngẩng lên, liền chạm phải gương mặt ắn gần trong gang tấc, nụ cười đắc ý môi khiến nhận ra mình bị sập bẫy của mất rồi.

      phớt lờ vẻ thất thần mặt , nắm lấy tay vê phía xe đậu: “ thôi, đưa em về nhà nào!”

      Đỗ Tâm kháng cự: “ lừa tôi, câu cuối cùng tính!”

      Mặc cho giãy giụa, Cẩn Ngôn Thần vẫn vững vàng nắm tay tiếp: “ chỉ tin vào mắt mình, tính hay tính phải chỉ em là được.”


      Kí ức lên ràng như chỉ mới hôm qua, giọt nước rơi xuống mu bàn tay, Đỗ Tâm ngẩng đầu nhìn trần nhà, bị dột. Lại sờ lên mặt mình, chỉ thấy toàn nước mắt.

      bực dọc, thèm để ý đến hình tượng, hùng hổ lấy tay áo chùi nước mắt. Kem trong ly bắt đầu chảy ra, liên tục ăn hết muỗng này tới muỗng khác đến khi trong miệng thể nhét thêm kem nữa, cơn buốt lạnh lan tới tận óc, cổ họng lại nghẹn ứ, nhả ra được mà nuốt xuống cũng xong.

      Lần đó chỉ ăn ly kem xíu mà lại cảm thấy ngon ngọt vô cùng, bây giờ nhiều kem như vậy nhưng lại cảm nhận được chút mùi vị gì.

      Cẩn Ngôn Thần xấu xa! Hại đến ăn kem cũng khổ sở như vậy!
      ThuydungFb, Kuen, thuydungfb25052 others thích bài này.

    5. Bri

      Bri Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Lâu rồi mới bạn đăng bài, nhớ quá >.<:yoyo51:
      Nu Gấu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :