1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vườn Gai - A Sắc (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 73: Chương cuối


      Editor: nhuandong




      Tôi trợn mắt há mồm, giọng cũng thay đổi: "Sao có thể như vậy?"



      Tôi đắp chăn dựa vào gối đầu bên giường, trong tay cầm tờ báo. Ngày hôm qua về đến nhà, hơi ngủ đến sáng hôm nay, mở mắt ra nhìn thấy tờ báo đặt ở bên cạnh. Trang đầu tờ báo này dùng cỡ chữ to viết tiêu đề: Tiếng ca ma mỵ tình yên kinh thế!



      Dưới có hàng chữ phụ là: "Mặc Hoàng lấy được thành công lớn trong lần biểu diễn của Nhiếp thị cùng với bạn thần bí của ."



      Nhưng để cho tôi kinh ngạc đến ngây người chính là thứ có liên quan gì với điều ấy, chính là ảnh chụp cỡ bàn tay bên cạnh tiêu đề... nhưng phải là hình ảnh của tôi, mà là của Nhiếp Duy Dương.... tấm hình này tường tận ghi lại giây phút tôi ngã sân khấu, nhưng, nhưng!



      Nhiếp Duy Dương lại rất chói lọi, mà tôi? Toàn thân dơ bẩn cần phải , trong hình kia ràng có thể trông thấy mặt tôi dính đầy bụi cùng với hai hàng nước mắt chảy xuống!



      Tôi vò tờ báo lại gào lên: "Ai chụp cái ảnh này? Tôi muốn giết ta giết ta!"



      Mẹ ngồi bên cạnh vội vàng lấy tờ báo trong tay tôi: "Đừng vo lại, tay đều là vết thương kìa! Mẹ xem chút!" Mẹ nghiêng đầu nhìn ảnh chụp, cười: "Đây phải là cười đến rất đẹp mắt hay sao? Còn đôi cánh này cũng rất xinh đẹp."



      Tôi căm hận lời nào, ảnh chụp xấu như vậy còn bị ra cho toàn thế giới xem được, mặt mũi đầy bụi như khỉ, cười để hù dọa người đọc à?



      Nhiếp Duy Dương đẩy cửa tới, nhìn tôi: "Đây là sao?"



      Mẹ cười: "Ngại cái ảnh kia chụp con bé xấu!"



      Nhiếp Duy Dương liếc mắt nhìn tờ báo: "Sao thấy như vậy? Đây phải là rất xinh đẹp hay sao?"



      Tôi : "Gạt người!" Khóe miệng lại nhịn được cong lên.



      Mẹ lắc đầu cười: "Mẹ tin, Duy Dương vừa con tin rồi? Mẹ vẫn nên ở đây cản trở người!"



      Tôi đỏ mặt: "Mẹ!"



      Mẹ cười ra ngoài. Ngày hôm qua cùng hát bài với Nhiếp Duy Dương xong, tôi vào hậu trường thấy mẹ và Nhiếp Văn Hàm đứng ở đó chờ. Mẹ ôm vai tôi, nước mắt lăn dài, về sau liên tục với tôi: "Cái thằng bé Duy Dương này, mẹ muốn khuyên nó mà nó nghe, lại có cách khác, may mắn may mắn."



      Xem ra Nhiếp Duy Dương hoàn toàn qua cửa ải của mẹ.

      ---luoimantinh.com---

      Có người theo sau Nhiếp Duy Dương, chào hỏi với tôi: "Tiểu Tô Tô, cảm giác như thế nào? Có người lo lắng, mạnh mẽ kéo tới phục vụ đây."



      Tôi cười: "Đào Ý Đường, làm phiền rồi! Em sao, mà Felix sao rồi?"



      Đào Ý Đường : " gọi điện cho người nhà của cậu ấy, phẫu thuật của cậu ta được bố trí vào ngày mai." ta quấn máy đo huyết áp cánh tay tôi.



      Tôi thở dài: "Hi vọng mắt ấy có chuyện gì."



      Nhiếp Duy Dương ngồi bên cạnh tôi, ngón tay vuốt tóc tôi, tôi giương mặt lên hỏi : " ta thế nào rồi?"



      Sắc mặt Nhiếp Duy Dương thoáng lạnh : "Chết!"



      Tôi trừng lớn mắt: "Cái gì?" Bình Bình chết?



      Đào Ý Đường cười: "Tiểu Nhiếp Nhiếp, biết cậu muốn người đàn bà kia chết, đáng tiếc ta vẫn còn sống, để cho cậu thất vọng rồi." ta nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, giải thích: "Ngày hôm qua ta bị hai người bảo vệ đuổi theo, vừa lúc đụng phải người tìm tới, trong lúc rối loạn ngã xuống từ cầu thang, xương cốt gãy mấy đoạn nhưng có gì đáng ngại, đợi đến khi ta đỡ hơn, chắc chắn phải ngồi tù rồi. ta còn rất giảo hoạt, bọn truy ra tín hiệu, biết ta ở gần phòng ca nhạc, lại ngờ ta lại trốn ở trong. Chậm chút nữa, giọng Tiểu Nhiếp Nhiếp giữ được rồi."



      Nhiếp Duy Dương nhìn ta cởi máy đo huyết áp, làm như thể thành vấn đề, lập tức : " thong thả, tiễn."



      Đào Ý Đường lẩm bẩm: " tính người." tiếng vang bên ngoài cửa. Nhiếp Duy Dương tới, ngồi bên cạnh tôi, khẽ chạm vào ngón tay băng bó như xác ướp của tôi, cúi đầu hỏi: "Có đau ?"



      Tôi nhìn mặt , ngơ ngác ngốc ngốc lắc đầu. Trải qua ngày hôm qua, tôi như mới , chỉ nhìn đỏ mặt.



      cúi người hôn tôi, thân thiết làm phiền, đột nhiên tôi bật cười, cắn môi tôi: "Cười cái gì?"



      Tôi : "Ngày hôm qua, em chật vật thành cái dạng kia cũng hôn được?"



      khẽ cười, lông mày nhếch lên, ánh mắt như có thể thôi miên người: "Tin , lúc ấy em xinh đẹp gì sánh được."



      Tôi tin tưởng. Bởi vì tất cả của , ngón tay, da thịt và cả người đều xác định với tôi.

      ---luoimantinh.com---

      Khi tôi tỉnh lại lần nữa, bầu trời bao la ngoài cửa sổ nhiễm ánh nắng chiều màu tím, Nhiếp Duy Dương đứng trước cửa sổ, tay vuốt ngực, cúi đầu biết suy nghĩ gì.



      Tôi hỏi: " suy nghĩ gì đấy?"



      ngẩng đầu nhìn tôi, bóng dáng trước mặt bị ánh sáng chiếu sáng, khóe miệng cong lên, giọng điệu trong veo sung sướng, thoảimái như áng mây giữa bầu trời tháng năm, : " nghĩ, chúng nó mất."



      Tôi biết "chúng nó" mà là cái gì nhưng dường như lại có thể hiểu , nhưng cái này có liên quan gì đây? Chỉ nhìn nhàng trước mặt như vậy đủ để cho tôi mỉm cười thỏa mãn.
      Hale205, Dung Nguyễn 1995Trúc Chi thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Phiên ngoại 3: Hồ sơ tuyệt mật của Tô Tô


      Editor: nhuandong




      ngày nào đó.



      Tôi tỉnh lại, từ từ nhắm hai mắt lại mặc đồ ngủ bên cạnh lên, vẫn còn buồn ngủ ra cửa phòng, đứng đầu cầu thang nhìn xuống.



      Chỉ có mình Nhiếp Duy Dương ngồi trong phòng khách, tay cầm cốc nước bạc hà màu xanh nhạt thấm giọng.



      Gần đây ngày nào cũng trông thấy -- bây giờ người này trong thời gian sáng tác, ngày nào cũng nằm dí trong nhà viết ca khúc.



      Chú Nhiếp tất nhiên là ở công ty.



      "Mẹ đâu? Lên lớp rồi hả?" Tôi hỏi.



      Gần đây mẹ có hứng thú với lớp nghệ thuật, cùng với mấy người phụ nữ lớn tuổi trong lúc rảnh rỗi học cắt những tấm vải vóc nguyên vẹn thành từng miếng rồi lại hợp lại, làm biết mệt.



      "Ừ." Nhiếp Duy Dương uống hết cốc nước rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi: "Em..."



      Đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, được nửa rồi ngừng lại.



      Tôi chú ý, ngáp cái rồi xuống dưới: "Có cái gì ăn ... Trời! làm gì vậy?"



      Nhiếp Duy Dương đón đầu, đứng ở giữa cầu thang chặn tôi. đứng thấp hơn tôi hai bậc, vừa vặn cao bằng với tôi, tôi có thể nhìn trong đôi mắt đen của có hai ngọn lửa bắt đầu nổi lên.



      Tôi bị ngọn lửa đó làm sợ đến mức tỉnh táo lại, lui về phía sau bậc: " .., sáng sớm ra, muốn làm gì?"



      Đêm qua mới lẻn vào phòng, cầu xin lão đại , làm vận động cũng cần phải nghỉ ngơi chứ?



      Nhiếp Duy Dương cũng leo lên thêm bậc, gương mặt tiến đến trước mặt tôi, đến khi cái mũi của đụng phải mũi tôi, hương thơm của nước bạc hà hòa với hơi thở và hương vị da thịt của xâm chiếm khứu giác tôi.



      cười như cười : "Em hấp dẫn như vậy, mà thờ ơ chẳng phải là quá tình thú hay sao?"



      Tôi dở khóc dở cười: "Oan uổng quá đại nhân, em cũng chỉ ngáp cái thôi mà có thể gọi là hấp dẫn ư?"



      cười: " phải cái đó."



      Ngón tay của đưa qua, đầu ngón tay sạch ấm áp dọc theo xương quai xanh tôi, lại mở miệng, giọng có chút mờ ám: " thích em mặc như thế này."



      Tôi mặc cái gì? Tôi cúi đầu xem--a, tôi cho rằng mình mặc đồ ngủ, mơ mơ màng màng sao lại mặc áo sơ mi của Nhiếp Duy Dương lên người chứ?



      Ống tay áo sơ mi trắng của mặc lên người tôi giống như áo ngủ, cổ áo lỏng lẻo làm lộ vùng bả vai ra, trừ chỗ đó ra, chỗ nào cũng kín cẩn, ở đâu ra dụ dỗ?



      Giương mắt lên trông thấy ngọn lửa bùng nổ, tôi thức thời nuốt lời muốn tranh luận về trong bụng, vừa gượng cười vừa lui về phía sau: "Em em em lập tức thay quần áo..."



      Nhiếp Duy Dương dù bận vẫn ung dung từng bước lên tầng theo tôi: " giúp em thay."



      " cần cần!" Tôi vung vung tay đẩy , đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn: "Cái gì?... thả em xuống!"



      Sau khi cuối cùng Nhiếp Duy Dương cũng được toại nguyện "thay quần áo" giúp tôi, tôi mềm nhũn đứng lên, cầm chìa khóa mở ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy ra cuốn sổ. Vút vút viết mấy hàng chữ, sau đó cất sổ về chỗ cũ, khóa ngăn kéo lại cẩn thận.



      Phiên ngoại 4: Hồ sơ tuyệt mật của Tô Tô (No. 2)


      Editor: nhuandong




      Lại ngày nào đó.



      Vì chụp album nắng sớm thành thị cho tạp chí, tôi hiếm khi dậy sớm.



      Khi về đến nhà, trong nhà vẫn im ắng, tất cả mọi người còn chưa thức dậy.



      nhàng từng bước lên tầng, qua phòng của Nhiếp Duy Dương trông thấy cửa phòng mở rộng, tôi thò đầu vào, hả, người đâu?



      Phòng tắm trong phòng phát ra tiếng động.



      Tôi cười trộm, để camera xuống, cẩn thận tạo tiếng động qua, muốn dọa giật mình.



      "Hù!" Tôi đứng ở cửa phòng tắm, đột nhiên nhảy qua.



      Nhiếp Duy Dương đứng trước gương, cầm dao cạo dâu cạo xoàn xoạt lên bọt mặt. Nghe thấy tiếng động, sóng nước chẳng xao nâng mí mắt lên nghiêng mắt liếc tôi, lại tiếp tục duy trì chuyện mình làm.



      Tôi bĩu môi, hừ, có tí tinh thần nào. Nhìn xem, đây là kết cục tìm bạn trai lớn hơn bạn đấy, bạn vĩnh viễn thể trông cậy việc mình có thể chiếm thượng phong, có thể chỉnh ta mất hết hình tượng hét lên, vĩnh viễn đều dành phần cho bạn mà thôi.



      Tôi nằm sấp bồn rửa mặt, ngửa đầu nhìn cầm dao cạo râu lướt qua gò má, lưỡi dao như quét lên xe tuyết, qua nơi nào,nơi đó còn bọt cũng còn râu ngắn ngủn, lộ ra làn da trơn bóng.



      Tôi nhìn ngứa tay, nhàng kéo vạt áo sơ mi của : "Lại đây, phần còn lại để em cạo giúp được ?"



      đưa dao cạo râu cho tôi, hơi hoài nghi nhìn tôi: "Em được sao?"



      "Chắc là được! Yên tâm !" Tôi cười tít mắt gật đầu, kích động, kéo ngồi cạnh bồn tắm, tay vịn bờ vai , tay cầm dao-- dao cạo râu, bắt đầu ra tay.



      Lưỡi dao chậm rãi lướt qua cằm , nheo mắt lại, lông mi dưới mắt dày đặc bóng mờ, ánh mắt như xuyên qua rừng rậm đón ánh mặt trời, từ sau bóng mờ nhìn tôi.



      Bị lẳng lặng nhìn như vậy, tôi mặt nóng tim đập như trống cách khó hiểu.



      " nhắm mắt lại ." Tôi cầu xin: "Nếu em cắt hỏng vài chỗ mặt em cũng mặc kệ đấy."



      Khóe miệng hơi hạ xuống, như là muốn cười, lại gì, thuận theo nhắm mắt lại.



      Gò má được cạo xong, chỉ còn lại cằm. Tôi dùng khăn lông ướt lau bọt mặt , nâng nâng cằm , ý bảo ngẩng đầu lên.



      ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ thon dài.



      Tôi lấy dao cạo râu hoa chân múa tay hai cái, nhìn dáng vẻ của , biết vì sao trong đầu lại nhớ tới tình tiết trong phim truyền hình--ác bá lưu manh nắm cằm của tiểu nha đầu hát rong ý bảo nàng ta ngẩng đầu lên, vừa cười dâm vừa , ngẩng đầu lên để cho đại gia nhìn xem.



      Tôi bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, "phụt" cái cười .



      "Cười cái gì?" nhắm mắt lại hỏi, hầu kết nhàng trượt xuống.



      "Em nghĩ nếu như hát rong đầu đường có dạng gì." Còn có bộ dạng em làm ác bá nữa. Tôi le lưỡi vụng trộm bổ sung trong lòng: "Đừng chuyện, coi chừng làm bị thương ."



      Lo cắt trúng phải làn da mềm mại dưới cổ , tôi cúi người đưa mặt sát vào.



      Dáng vẻ chút đề phòng nào của khiến cho tôi có dục vọng muốn hôn .

      ---luoimantinh.com---

      Bị hơi thở nóng bỏng cùng với hô hấp dưới cổ áo sơ mi tản ra, mang theo hương thơm đặc biệt dễ ngửi mà quen thuộc của , hòa với hương vị tươi mát sau khi rửa mặt lúc sáng sớm phả và mặt tôi, làm cho mặt tôi ngứa chút, ngay sau đó trong lòng cũng có chút ngứa.



      Khóe môi khẽ cong ngay trước mắt tôi, gần như vậy khiến tôi gần như hôn lên theo bản năng.



      Tôi lắc lắc đầu, để cho mình hoàn hồn. Hơi thở của đối với tôi mà như là loại hấp dẫn-- hoặc là loại phản xạ có điều kiện, như là trông thấy ô mai tiết ra nước miếng vậy. Nghe thấy hơi thở của , tôi cảm thấy tri giác lười biếng ấm áp mà buông lỏng cũng biến thành mẫn cảm. Thân thể như bắt đầu chờ mong, hôn môi, ôm hay là chạm, có chút ôn nhu thân mật.



      Ai ai, khóe môi của sao lại mê người như vậy chứ?



      Tỉnh táo chút . Tôi hít hít, cười chính mình, Tô Tô, tiếp tục như vậy nữa, mày có lập trường cười nhạo Nhiếp Duy Dương là sắc lang nữa đâu.



      Dao cạo râu chuyển động, phát ra tiếng "xoẹt xoẹt" rất , lướt qua da thịt của .



      Tay Nhiếp Duy Dương chậm rãi vịn lên eo tôi, nhiệt độ trong lòng bàn tay xuyên thấu qua vải vóc thoải mái da thịt tôi. Khi tôi cúi đầu lần nữa cảm nhận hơi thở của vây quanh đồng thời cảm giác được nhiệt độ nơi lòng bàn tay trở nên như bị phỏng, nhiệt độ theo đó vừa lan tràn toàn thân tôi vừa chui vào trong da tôi.



      Trái tim rạo rực đập loạn, tôi cố gắng bình phục tâm trạng lại trông thấy Nhiếp Duy Dương khẽ nhếch môi, lặng lẽ thở hơi.



      Tôi dừng động tác lại, mở to mắt theo dõi môi , mềm mại, bóng loáng, ướt át như cánh hoa dưới ánh mặt trời.



      Thở sâu, nhìn ngón tay mình có tiền đồ khẽ run, có lẽ phải ngón tay run mà là tim đập lợi hại khiến cho tôi sinh ra ảo giác?



      Trong đầu mãnh liệt vang lên chuông báo động, tôi như nghe thấy Michael Jackson khàn cả giọng nhắc nhở : "DANGEROUS! DANGEROUS! DANGEROUS! DANGEROUS!"



      tại mà hôn ở trong tình cảnh này, tuyệt đối thể dùng nụ hôn để chấm dứt.



      Tôi từ từ giơ tay lên sờ gò má, nơi đó nóng cháy.



      nên nên, chơi, lúc người này xúc động trở thành động vật nguy hiểm, mà ngay cả khi nhúc nhích cũng như thực vật có độc, chỉ cần lặng lẽ sống ở đó, cái dáng vẻ, mùi vị, hình dáng, ánh sáng tất cả mọi thứ đều trở nên mị hoặc, đáng thương côn trùng bé chút ý thức nhào tới. tại, tôi chính là con côn trùng bé đó.



      Thậm chí mắt còn chưa mở ra đấy.



      Tôi cúi đầu, cắn răng nín hơi, nhanh chóng cạo sạch hết phần râu còn lại mặt , trong lòng chuẩn bị tốt, chờ xong ném dao cạo râu xuống lập tức xoay người chạy về phòng mình.



      Cuối cùng lưỡi dao cũng tiêu diệt sạch cọng râu cuối cùng, tôi hít hơi, định chuồn , lại nghe thấy trong cổ họng Nhiếp Duy Dương phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp--- là rên rỉ hay là thở dài, tôi nhớ , tóm lại cái thanh mập mờ kia khiến lưng muốn tháo chạy của tôi run lên. Tôi chỉ nhớ gương mặt mình bốc cháy lập tức, lý chí bị kéo căng, sao đó tôi nhào qua hôn lên .



      Ngay cả phút đồng hồ cũng lãng phí trực tiếp lấy lại quyền chủ đạo. Trong khi môi lưỡi của chúng tôi nhiệt liệt dây dưa, tôi nhanh chóng choáng váng mà nghĩ, rốt cuộc là tôi bổ nhào vào hay là dụ dỗ tôi?


      Aiz, bất kể là gì, khẳng định hồ sơ tuyệt mật của tôi thêm điều.



      - HẾT -

    3. Trúc Chi

      Trúc Chi New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Truyện rất hay. M đọc nhiều tr có nội dung H quá nhiều khiến các nhân vật rất nhảm. Truyện này nội dung thực khiến m rất thích. Cảm ơn các bạn rất nhiều!

    4. AcquysongNin

      AcquysongNin New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      1
      Cảm ơn nàng post lại truyện nha. Ta tìm truyện này mãi.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :