1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Cảm ơn các nàng. Ta cũng là lần đầu tập tành edit nên câu văn cũng cảm thấy êm ái lắm :))
      Chính là mong mình càng làm càng lên tay thôi.
      Mọi người ủng hộ ta nhiều hơn nhé, ta cố gắng mỗi ngày 1 chương để mọi người quá bị ngắt quãng.
      Love you! :-*
      Suuuly, Chris_Luu, SiAm2 others thích bài này.

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 3
      Lục Nghiên là Lục Nghiên, lại phải Lục Nghiên, nàng chỉ là chiếm cứ thân thể người khác, mà mình cũng chính là cái hồn mà thôi. Đời trước nàng chính là nữ đầu bếp trong cung hoàng hậu, làm rất nhiều thức ăn ngon, cuối cùng hoàng hậu lại ban cho nàng ly rượu độc, trong bụng quặn đau sau đó mất ý thức.

      Đến khi nàng mở mắt ra, lại biến thành địa phương khác, thời gian khác, thậm chí là cơ thể khác. Nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi tay này mười ngón thon dài, lại trắng mềm, như là cây bánh căn, xinh đẹp vô cùng, cùng tay nàng hoàn toàn khác nhau. Tay nàng nấu ăn quá nhiều, cảm nhận đồ ăn, ước lượng thức ăn, ngón tay đều xuất đầy vết thương, tuyệt đối trắng nõn nà như vậy. Đây phải là cơ thể của mình!

      Nhưng đôi bàn tay này là xinh đẹp ---- vừa thon dài lại trắng mềm, có vết chai nào, đúng với câu "chỉ như tước thông căn" (1).

      Mà Lục Nghiên lần đầu tiên nghĩ đến, mình chính là tay khống (2), quả thực thể kiềm chế.

      là đẹp mắt a....

      Ngày đầu tiên xuyên vào khối thân thể này, Lục Nghiên liền nhận ra điểm này, chỉ là đến khi xuống bếp mới cảm thụ ràng, nàng biến thành người khác. Chỉ là vì sao nàng lại tá thi hoàn hồn?(3) Đây là điều Lục Nghiên đến giờ vẫn hiểu được, nàng chưa từng nghĩ con người có thể sống lại.

      "Tiểu thư, nên uống thuốc rồi."

      Nàng thưởng thức đôi tay này, rèm trong phòng bị người ta nhấc lên, tì nữ lủng lẳng bím tóc từ bên ngoài vào, trong tay mang theo khay đựng chén thuốc nóng hổi. Xuân Hạnh đem khay để bàn, : "Đại phu thân thể của ngài muốn tốt lên, mau hết bệnh, phải ráng uống hết chén thuốc này."

      xong nàng đến chậu than bên cạnh cầm kìm sắt khảy động bên trong, khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn. Vì rơi xuống nước mà chết, Lục Nghiên lại xuyên vào, mạng sống còn nhưng khối thân thể này chính là hỏng rồi, thuốc này chắc là còn uống đến tháng sau.

      Lục Nghiên chà chà tay, trong phòng đốt vài chậu than to nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút lạnh, làm cho chính mình nhịn được run run. Trong lòng bỗng dưng thấy phát rét!

      Xuân Hạnh cầm chén thuốc lại, : "Tiểu thư, ngươi trước uống thuốc ."

      Lục Nghiên ân tiếng, tiếp nhận chén thuốc, do dự lập tức uống cái cạn chén, Xuân Hạnh lấy miếng mứt hoa quả cho nàng, thuận miệng : "Tiểu thư, lần trước người uống thuốc than đắng, xem ra đại phu cho thêm nhiều chút cam thảo."

      Lục Nghiên buông mắt: "Trách được ta uống nghe ngọt hơn chút."

      Trước kia Lục Nghiên sợ đắng, nhưng nàng lại phải Lục Nghiên, nàng sợ. Nhìn chén thuốc bàn, Lục Nghiên nghĩ, thuốc bổ cũng bằng bồi bổ bằng thức ăn, trong đầu nàng lên vài món bổ huyết ích khí dược thiện.

      "Xuân Hạnh, mang xiêm y đến cho ta, ta muốn ra ngoài." Nàng phân phó tiếng.

      Xuân Hạnh trừng lớn mắt : " được, bên ngoài chắc chắn vô cùng lạnh lẽo, tiểu thư đừng ra ngoài, đừng khiến bệnh tình tăng thêm."

      Lục Nghiên mặt mày tối xầm nhìn nàng cười : "Nghe lời."

      ràng vẫn là tiểu thư, thậm chí thanh cũng mềm mại ngọt ngào, nhưng khi hai chữ này phát ra, lại bị đôi mắt kia nhìn, Xuân Hạnh lập tức cũng dám nhiều lời. Cảm giác, tiểu thư như thế nào đúng a?

      Mặc bộ áo khoác kiểu cũ, bên ngoài choàng thêm áo choàng hồng mai, trong tay lại bị Xuân Hạnh nhét vào cái lò sưởi tay, Lục Nghiên lúc này toàn thân bị bao phủ mới ra ngoài, dáng người nhanh nhẹn bị thay thành mập mạp.

      Bên ngoài mảnh trắng xóa, cành cây trong sân sớm trụi lủi, bị tuyết trắng che lấp, mái hiên còn có vài miếng băng, ánh mặt trời chiếu tia nắng yếu ớt. cỗ hàn khí xông lên, Lục Nghiên kéo áo choàng che kín người. Xuân Hạnh đỡ nàng, : "Ngài xem, trời đông giá rét thế này có gì để xem? Chúng ta vẫn là mau về phòng thôi!"

      Lục Nghiên gì, nhanh hơn, Xuân Hạnh vội đuổi theo. Hai người đến phòng bếp, tại chính là thời gian điểm tâm, bên trong mọi người bận rộn, khói trắng theo cửa sổ tỏa ra bên ngoài mang theo mùi hương thức ăn.

      "...Đại tiểu thư tại sao chính mình lại đến nơi này? Ngài muốn ăn cái gì, trực tiếp sai bảo Xuân Hạnh đến tiếng là được."

      Lục Nghiên tiến vào phòng bếp, mọi người bên trong liền chú ý đến, quản phòng bếp Từ Di lập tức tới đón. Bên kia bếp hấp bánh bao, Lục Nghiên liếc mắt nhìn, đem áo choàng cởi ra, hỏi Từ Di: "Bánh bao hấp xong chưa?"

      Từ Di gật đầu, : "Canh giờ cũng xê xích gì nhiều".

      Lục Nghiên gật đầu, đem áo choàng đưa cho Xuân Hạnh, đưa tay mở nắp lồng hấp. Từ Di khẩn trương : "Cẩn thận nóng."

      Nắp lồng hấp vừa mở ra, làn khói trắng lập tức tỏa tới, mang theo mùi thơm của bột mì. Chờ khi làn khói tan liền nhìn thấy bên trong có bốn năm cái bánh bao trắng trẻo mập mạp.

      "Đưa cho ta chiếc đũa."

      Lục Nghiên đầu cũng chuyển tiếng, đưa tay ra bên cạnh. Nha đầu trong phòng bếp cũng lập tức đưa đũa tới cho nàng. Bánh bao được gói vô cùng khéo léo, trắng trẻo căng tròn, nhìn vô cùng đáng giống như chờ đợi được người ta cắn ngụm. Lục Nghiên cho vào miệng cắn, biểu cảm ngưng trọng sau đó nuốt xuống, phần dư còn lại cho vào đĩa cũng đụng tới nữa. Bên trong nguyên liệu quá nhiều tạo nên mùi vị tạp nham, hương vị ràng, da bánh bao lại quá dày....

      Thức ăn như vậy làm sao có thể ăn được? (bà chị nhà ta ăn đồ ngon riết đồ gì bả cũng chê dở =D) Đầu lưỡi cũng tỏ ra kháng nghị.

      Khối thân thể này chính là hiểu trù nghệ(4), nhưng bây giờ trong tim lại là người khác, kiếp trước Lục Nghiên là đầu bếp của hoàng hậu Đại Tần quốc, tay nghề của nàng đến ngay cả hoàng thượng cũng đều khen ngợi dứt, càng miễn bàn đến hương vị. Vì tay nghề như vậy nên đầu lưỡi Lục Nghiên vô cùng xoi mói, mọi món ăn vào miệng nàng đều phải bình phẩm.

      Bánh bao này, nếu là ở kiếp trước của nàng, khẳng định bị nàng chê còn chỗ nào để . Bất quá tại, Từ di lại phải thủ hạ (5) của nàng nên nàng vẫn cố gắng duy trì nét mặt ôn hòa.

      Nàng đến bếp lò, mặc vào cái tạp dề : "Từ di, làm phiền ngươi giúp ta tay."

      Nhìn động tác của nàng, Từ di mờ mịt hỏi: "Tiểu thư, người là muốn làm gì vậy?"

      Lục Nghiên nhìn qua chỗ bột mì liền cảm nhận được đây chính là bột mì hảo hạng, màu vàng nhạt, mùi vô cùng thơm. Nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy làm cho nàngcảm thấy tâm trạng rất tốt!

      Lục Nghiên trong lòng cảm thán, bên lấy bột mì để thớt gỗ, bên trả lời câu hỏi của Từ di: "Ta muốn làm ít đồ ăn, trước tiên là bánh bao ."

      Từ di : "Nhưng điều này cũng hợp quy củ a."

      Lục Nghiên mỉm cười: "Nghe lời ta chính là quy củ."

      Giống như Xuân Hạnh, giờ phút này Từ di cảm thấy Lục Nghiên có gì đó khác lạ. Đó chính là cảm giác cường thế, cho dù giọng của nàng vẫn là nhàn nhạt nhưng lại mang cho người khác cảm giác áp lực vô cùng, khiến cho chính mình tự nhiên làm theo những gì nàng phân phó.

      Cho nước vào phần bột mì rồi đem nhồi, cho phần bột cũ vào nhồi cùng cho đến khi mặt bột nhẵn bóng mịn màng như da em bé bỏ qua bên lấy cái khăn ướt đậy vào.

      Phòng bếp Lục gia nguyên liệu đều là đồ thượng hạng, so với tửu lâu cũng hề thua kém, Lục Nghiên chỉ cần nhìn lướt qua tìm thấy đồ mình cần dùng. khối thịt heo to mỡ nạt hài hòa, bên cạnh còn có thịt gà và hai cây măng còn dính bùn đất.

      Lục Nghiên nhìn rồi hỏi: "Đây là thịt lợn rừng?"

      Thịt lợn rừng so với thịt lợn nhà nuôi hoàn toàn khác nhau, ăn vào cũng chính là trời vực, lợn rừng thịt mềm thơm hơn mà chất lượng càng tinh tế vô cùng.

      Từ di cười : "Làm sao tiểu thư biết đây là thịt lợn rừng? Sáng nay người gia đinh bên nhà Cố gia đưa tới miếng, thịt rất mềm." Từ di vừa bên vừa hoa chân múa tay chút. Lợn rừng kia cũng to lắm, hẳn là lợn con, lại tươi mới vô cùng.

      Lục Nghiên gật đầu, kiếp trước hoàng đế Đại Tần thích săn bắn, nàng cũng có theo vài lần, lợn rừng so với bình thường thơm mềm cỡ nào, chỉ cần xào sơ chút liền đặc biệt thơm ngon. Lục Nghiên đưa miếng thịt cho nha đầu, bảo nàng rửa sạch, còn mình đem măng ra lột vỏ. Thời điểm này chính là lúc măng ngon nhất, cực kì tươi mới, cảm giác giòn tan hơn nữa đối với cơ thể cũng rất tốt.

      Thịt lợn rửa xong, Lục Nghiên lấy ra con dao phay. Đôi tay trắng nõn, tinh tế, bên cổ tay còn đeo cái vòng ngọc, mười ngón tay chưa từng dính nước, lúc này cầm dao phay khiến mọi người lo sợ nàng bị cắt trúng tay. Nhưng khi dao phay đến tay nàng lại khiến cho người ta cảm nhận vô cùng hài hòa, điêu luyện.

      "Chặt chặt chặt."

      Dao phay vô cùng sắc bén, phần là thép đen, lưỡi dao lại sắc nhọn màu bạc, lúc thái rau, tốc độ nhanh vô cùng khiến cho mọi người chỉ thấy dòng bạch quang. Từ di vô cùng sửng sốt, nhìn đao pháp của Lục Nghiên liền biết là người có công phu. Làm đầu bếp đương nhiên cũng học về cách dùng dao, đời trước Lục Nghiên luyện đao pháp cũng là hai mươi mấy năm. Lưu loát đem thịt lợn rừng cùng thịt gà băm nát, Lục Nghiên lại cầm lên cây măng, xẹt xẹt hai lần măng bị cắt ra thành từng sợi.

      Động tác của nàng vô cùng lưu loát tự nhiên, khiến cho người ta nhìn thấy say mê. Bánh bao này, ngoại trừ vỏ bánh, điều quan trọng nhất chính là nhân ở bên trong. Bắt lên cái chảo, cho dầu ăn, gừng, hành tỏi xào cho thơm, sau đó cho thịt cùng măng vào xào... Hương vị trong chảo bốc ra khiến mọi người thể kiềm chế nuốt nước miếng.

      Từ di khi nãy bị đao pháp của nàng làm cho sửng sốt, tại lại nghe được mùi hương này liền hận thể lập tức thử vào. Trình tự ràng đều như nhau nhưng sao tiểu thư làm ra lại thơm như vậy? Lúc trước nàng làm bánh bao cho Tam thiếu gia họ cũng ở đó, nhưng chỉ được nếm qua cháo, hương vị món cháo đó tạo cảm giác thỏa mãn .

      (1) Theo như mình tìm hiểu được là thon dài mỏng manh như cọng hành :))))

      (2) Giống như thê khống là có bệnh đặc biệt thích sủng ái thê tử

      (3) Mượn xác sống lại

      (4) Kĩ năng bếp núc, nấu nướng

      (5) Lính dưới trướng :))))
      Last edited: 4/5/18

    3. LyLy Mai

      LyLy Mai Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      47
      ủng hộ bạn, cố lên... (y)(y)(y)
      Tea Chef thích bài này.

    4. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      "Bụng quặng đau" ->" bụng quặn đau"
      "Da phay đến tay"->" dao phay"
      Viết tiến bộ lắm. Cố lên b:yoyo52:
      Tea Chef thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Tui thích truyen ve My vi, co gang edit tiếp cho quan chung coi nha nang
      thuytTea Chef thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :