1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 89

      Đêm trước tiệc tối, lúc Diệp Trường Vân ở trước mặt đệ đệ kìm lòng đậu nỉ non, Thành Hiên Hầu được thiên tử triệu kiến.

      mặc ngoại bào đỏ thẫm, đường như muốn bay, phô trương tiêu sái, phong lưu hơn người. Bên môi mang theo ý cười kềm chế được, phía sau dẫn theo đoàn hoàn phì yến gầy, qua từng đoạn hành lang gấp khúc, xuyên qua tầng tầng cửa cung, cuối cùng đến chỗ thiên tử.

      ra lệnh cả đám nữ tử thướt tha xinh đẹp tuyệt trần xếp thành hàng, bản thân quỳ lạy ở trước mặt thiên tử, cười : "Thỉnh Hoàng thượng vui lòng nhận cho."

      Triệu Trệ nhướng mày cười ha ha, ánh mắt từ nữ tử thứ nhất, thẳng tắp chuyển đến người cuối cùng, mỗi nụ cười đều thản nhiên, mỗi sóng mắt đều mê ly, nhưng ánh mắt Triệu Trệ cũng từng lưu lại.

      Ánh mắt dán vào Thành Hiên Hầu, nhìn kỹ bạn tốt khi còn bé nhiều năm gặp, mỉm cười than : "Nhiều năm gặp, Thành Hiên vẫn như cũ."

      Thành Hiên Hầu tiêu sái cười: "Cũ bằng mới, mỹ nhân cũng như thế."

      Triệu Trệ lại cười to, trong tiếng cười nhìn Thành Hiên Hầu, lắc đầu : "Chỉ tiếc, các nữ tử này cũng vào mắt trẫm."

      Thành Hiên Hầu bất đắc dĩ sờ sờ râu vốn tồn tại: "Nhiều năm gặp, Thành Hiên hiểu khẩu vị Hoàng thượng, tại sao ai Hoàng thượng cũng đều chướng mắt."

      Triệu Trệ cười cười, ánh mắt lướt qua Thành Hiên Hầu, dừng ở người nữ tử bên cạnh .

      Chỉ thấy nàng kia cúi đầu nghiêm mặt, vẻ mặt túc mục, hoàn toàn thản nhiên khác nữ tử cười duyên, khỏi kỳ quái: "Thành Hiên, nữ tử này là ai?"

      Thành Hiên Hầu quay đầu nhìn nhìn, phảng phất chút để ý : "Nàng a, bất quá là nha đầu hầu hạ bên người ta thôi, tư sắc bình thường, căn bản so được các nữ tử tài mạo xuất chúng này."

      Nhưng trong ánh mắt Triệu Trệ lại lộ ra quang mang rất có hứng thú, trầm giọng ra lệnh: "Ngẩng đầu lên!"

      Nhưng nữ tử kia lại như đầu gỗ, vẫn nhúc nhích.

      Triệu Trệ thấy vậy, ánh mắt liền trầm xuống.

      Thành Hiên Hầu thấy vậy, bước lên phía trước giải thích: "Hoàng thượng bớt giận, Nha nhi là người câm, ."

      Triệu Trệ nhíu mày, nhìn nàng kia : "Chỉ câm mà thôi, chẳng lẽ còn là kẻ điếc, nghe được trẫm chuyện sao?"

      Thành Hiên Hầu hắc hắc cười: "Điếc phải, nhưng câm khó tránh khỏi phản ứng có chút trì độn." đến đây, quay đầu, hầm hừ mệnh lệnh: "Nha nhi, Hoàng thượng gọi đấy, ngươi còn đáp ứng!"

      Nữ tử gọi là Nha nhi nghe được, đờ đẫn ngẩng đầu lên, thấy nàng tư sắc tú lệ, khuôn mặt lạnh lùng, đứng ở đó mặc dù kiều mị giống nữ tử khác, nhưng có vẻ băng cơ ngọc cốt.

      Triệu Trệ thấy, khỏi giật mình.

      Nữ tử mĩ mạo biết gặp bao nhiêu, lại nữ tử này, tướng mạo cũng chỉ thường thôi, nhưng đôi mắt kia cũng là khó có được.

      Đôi mắt đen phảng phất như thủy tinh tẩm trong nước lạnh, mang theo lạnh lẽo thấu xương.

      Triệu Trệ yết hầu giật giật, trầm giọng gọi: "Nha nhi, ngươi tới bên trẫm."

      Nha nhi nghe thế, mặt cũng vô tình vô tự, chỉ đờ đẫn nhấc bước chân, về phía Triệu Trệ, đến trước mặt Triệu Trệ, ngừng lại.

      Triệu Trệ vung tay, nắm tay Nha nhi, lúc vào tay, cảm thấy đầu ngón tay hơi mát.

      quay đầu nhìn Thành Hiên Hầu, mệnh lệnh: "Lưu nữ tử này lại cho trẫm."

      Thành Hiên Hầu nghe xong, vẻ mặt khó xử: "Hoàng thượng, nàng chỉ là thị nữ, ngốc, căn bản thị tẩm."

      Triệu Trệ nhíu mày.

      Thành Hiên Hầu thấy vậy, vội cúi đầu khom lưng, ân cần cười : "Hoàng thượng nếu thích, thần đương nhiên chắp tay dâng!"

      Triệu Trệ vừa lòng gật đầu, miệng vàng lời ngọc : "Nha nhi tên này, trẫm thích. bằng giờ cải danh gọi là Nhã nhi ."

      ==========================

      tiệc tối, đại bộ phận hoàng thân quý thích cùng với văn võ quan to đương triều đều đến, lúc này trong tay Diệp Tiềm cầm cái ly uống rượu, nhận ánh mvăn võ cả triều hoặc là hâm mộ hoặc là sùng kính ắt, cùng với liên tục chúc mừng.

      Giờ này khắc này cũng vì vinh quang trước mắt mà ý nghĩ lộn xộn, càng vì vừa mới đổ mấy chén rượu ngon mà mất lý trí.

      Đầu là thanh tỉnh trước nay chưa có, thanh tỉnh đến rời xa mảnh tiếng động lớn ầm ĩ cùng phồn hoa, nhớ lại năm trước tình cảnh cực kỳ tương tự.

      Khi đó, tâm đầy đắc ý, mừng như điên trở lại đô thành, cho rằng có thể được nàng chú ý hơn chút, nhưng đợi cả đêm, nữ nhân kia vẫn xuất .

      Hơi hơi nheo hai tròng mắt, khi đó đơn và xót xa, quanh quẩn ở đầu lưỡi.

      nâng chén nhấp ngụm rượu, tự với mình, hết thảy đều qua.

      Nữ nhân kia, gả cho .

      Về sau, cả người nàng đều thuộc về .

      Ý tưởng này, khiến tạm thời quên rất nhiều việc vặt phiền não giờ, trái tim bắt đầu nổi lên tư vị ngọt ngào, thậm chí nhịn được cúi đầu uống ngụm rượu.

      Rượu là rượu ngon, vị thuần hậu, dư vị rất đậm.

      Nhưng vào lúc này, tiếng ngân nga tiêm tế "Hoàng thượng giá lâm" vang lên, các văn võ bá quan đều yên tĩnh xuống, ba khấu chắp tay hô to vạn tuế.

      Hoàng thượng Triệu Trệ dắt tay hoàng hậu Diệp Trường Vân, chậm rãi vào. Triệu Trệ cười đến chí đắc ý mãn, Diệp Trường Vân cười đến ôn nhu ung dung, nhưng trong ý cười có vài phần yên lòng. Theo Hoàng thượng và hoàng hậu vào bàn, hậu cung phi tần, các công chúa quận chúa, cũng ào ào đến.

      Diệp Tiềm cầm chén rượu cùng các đồng nghiệp hàn huyên, vừa dỏng lỗ tai, nghe cái tên quen thuộc kia vang lên.

      Lúc bốn chữ "Triêu Dương công chúa" rốt cục vang lên bên tai, vẻ mặt luôn luôn nghiêm ttúc, thế nhưng tự giác lộ ra chút ý cười ôn hòa, quay đầu nhìn hướng nàng xuất .

      Bạn tri kỉ của Ngô Môn Trung giờ cũng phong hầu hưởng ấp hơn vạn phương, lúc này nghe thế, cũng nhịn được ghé vào tai trêu ghẹo: "Mau nhìn, nàng đến a!"

      Kỳ thực trải qua nhiều năm sa trường lịch lãm cùng với kiếp sống quan trường như vậy, sớm là tiểu nô năm đó thể đứng vững, mặt cương nghị có ý cười ôn nhu hòa tan băng tuyết, chậm rãi nhìn về hướng kia.

      Động tác chậm, cũng nóng lòng.

      Dù sao, đợi nhiều năm như vậy, sao có thể sốt ruột ở giờ khắc này.

      Nhưng lúc hoàn toàn quay đầu lại, lúc thân ảnh nữ tử kia lay động hoa lệ ánh vào trong mắt , trước thiên quân vạn mã cũng có thể bất động thanh sắc, cũng nhịn được mà sửng sốt.

      nam tử thân mật dắt tay nàng, chậm rãi tới, phong lưu tiêu sái, mặc đại bào màu đỏ nam tử Đại Viêm triều rất ít mặc.

      Nam tử kia, là ai?

      Bên cạnh Ngô Môn Trung cũng nhíu mày, y nha tiếng: "Người này là ai vậy, sao chưa bao giờ gặp!"

      Kề bên bọn họ là Sử Trấn, Sử Trấn sinh trưởng ở hào môn thế gia trong Đôn Dương Thành, đối với hoàng thân quốc thích đương nhiên cũng như lòng bàn tay. chợt nhìn thấy Thành Hiên Hầu, cũng chau mày, giật mình : "Đây là Thành Hiên Hầu, là thư đồng của đương kim thánh thượng, từ cùng nhau lớn lên, nghe trước kia cảm tình tốt lắm, sau này Thành Hiên hầu biết như thế nào, thế nhưng được tiên hoàng vui thích, bị phái đến Ninh Cổ Tháp xa xôi, rốt cuộc trở về."

      mặt mày vừa động, rất nhanh suy nghĩ cẩn thận, hạ giọng vào tai Diệp Tiềm và Ngô Môn Trung: "Ta hiểu được, giờ thái hậu mất, Thành Hiên Hầu có gì cố kị, liền vui vẻ chạy về Đôn Dương."

      Ngô Môn Trung đầu óc cũng ngốc, rất nhanh suy nghĩ cẩn thận, nhìn chằm chằm đôi nam nữ cách đó xa kia : " như vậy, Triêu Dương công chúa cùng vị Thành Hiên Hầu này hẳn là thanh mai trúc mã."

      Sử Trấn đương nhiên sớm nghe chuyện Diệp Tiềm và Triêu Dương công chúa, tức thời đồng tình nhìn Diệp Tiềm cái, gật đầu : "Đương nhiên, nghe ngày đó Triêu Dương công chúa tuyển phò mã, vị Thành Hiên Hầu này vốn cũng đứng trong đó, chỉ tiếc sau này bị biếm, thế nên việc thành."

      Ngô Môn Trung trong con ngươi cũng nổi lên đồng tình, xem xét Diệp Tiềm bên cạnh, thấy thẳng tắp nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, mặt chút biểu cảm cũng có.

      có chút lo lắng lấy ngón tay chọc chọc: "Ta đại tướng quân -- , tân nhiệm đại tư mã, ngươi tính toán làm như thế nào a?"

      Sử Trấn cổ vũ theo: "Đại tư mã a, ngươi cũng cần suy nghĩ nhiều, Thành Hiên Hầu này chính là nhị hỗn tử, mỗi ngày mặc kệ chuyện đứng đắn, chỉ sống phóng túng, ta xem Triêu Dương công chúa cũng là người tinh mắt, đương nhiên biết nên chọn ai!"

      Diệp Tiềm nheo con ngươi, gắt gao nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, lặng tiếng động.

      Nhưng vào lúc này, thủ hạ Diệp Tiềm vị phó tướng thân tín tới, ở bên người Diệp Tiềm thấp giọng : "Hồi bẩm đại tư mã, mạt tướng nghe ràng."

      Diệp Tiềm con ngươi động cũng động, vẫn như cũ nhìn chằm chằm cách đó xa, nhưng nhếch môi lại phun ra chữ: "."

      Vị thân tín này mặt khó xử, do dự lát rốt cục cắn răng : "Đại tư mã, nghe Triêu Dương công chúa gả cho Thành Hiên Hầu, ngày -- ngày định rồi."

      Lời này vừa ra, chỉ nghe tiếng động lách cách, chén rượu trong tay Diệp Tiềm bị nứt, nửa chén rượu tràn ra, dính ướt tay .

      Ngô Môn Trung thấy Diệp Tiềm sắc mặt xanh mét, chúng văn võ quan viên chung quanh phát khác thường, đều kinh ngạc nhìn qua.

      vội cười : "Đại tư mã uống nhiều mấy chén, hẳn là có chút say, thế nhưng sơ suất làm chén rơi mặt đất."

      Nhưng vào lúc này, Thành Hiên Hầu cùng Triêu Dương công chúa ngươi gần ta gần, cười đến vô cùng thân mật.

      Con ngươi Diệp Tiềm máu, đanh giọng : "Ta say!"

      xong, lấy chén rượu trước mặt Ngô Môn Trung, uống hơi cạn sạch.

      ly lại ly, biết bao nhiêu chén, cảm giác say dâng lên, đau đầu dục liệt, nhưng trí nhớ trong đầu lại càng ràng, trái tim đau càng giống như bị đao khắc.

      Nhớ tới hai người đủ loại ngọt ngào lúc trước, giờ hết thảy như châm chọc.

      Nàng, sao có thể vô tình như thế!

      PS: @linhdiep17 tôi ko thèm lừa , H của ở chương sau nhé.
      HangVO9, Lazzy Le, Tô Đát Kỷ16 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Nhiều khi thấy ngược nô quá cơ, toàn ai làm, ai quậy, mà toàn nô hứng chịu, cũng có lúc thấy a triêu cũng tệ, toàn chà đạp lên tình cảm của nô, hazz, giận hờn vu vơ được, đằng này, ng ta mới về, chưa ăn đậu hủ, chưa ngửi được thịt, nghe... .tấm thiệp cưới bàn, địa điểm gì đó gì đó, ko nghẹn sao, ko tinh trùng lên não sao.. ....1 phút mặc niệm cho a triêu nếu bị ném lên giường, há há
      Mi Han Mo Yu, heavydizzyA fang thích bài này.

    3. Shironeco

      Shironeco Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      39
      Tốt nhất là cứ lên giường, rồi mọi chuyện cũng ổn hết thôi. :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 90 Cường bạo

      Yến hội quá nửa, Triêu Dương công chúa ra, Ngô Môn Trung và Sử Trấn luôn luôn nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, lúc này thấy, lặng lẽ với Diệp Tiềm: " rồi, Thành Hiên Hầu kia ."

      Nhưng Diệp Tiềm lại phảng phất nghe thấy, ngửa cổ uống rượu trong chén, trong mắt thâm trầm.

      ánh mắt Diệp Trường Vân đảo qua Thành Hiên Hầu còn lại mình, mặt mang theo đạm cười, Thành Hiên Hầu cảm giác được ánh mắt Diệp Trường Vân, ngang nhìn qua, vừa vặn tóm ánh mắt nàng, chớp chớp mắt với nàng, sau đó cười sáng sủa.

      Diệp Trường Vân trong lòng hừ lạnh tiếng, bất quá mặt ý cười ấm áp chưa biến, chỉ xoay đầu , nhìn về chỗ .

      Bên người Thành Hiên Hầu thị nữ kiều mị cơ trí, thấy tình cảnh lần này, ở bên Thành Hiên Hầu uyển nhiên cười, : "Hầu gia, người vất vả trở lại đô thành, thế nào vừa tới lại như đắc tội hoàng hậu nương nương, người cũng sợ lại bị đuổi đến nơi lạnh khủng khiếp sao?"

      Thành Hiên Hầu đắc ý nhe răng cười : " sợ, lần này ta trở về, xem vừa mắt nhất chính là nàng ta, nếu làm nàng ta chết sống lại, ta là Thành Hiên Hầu!"

      Thị nữ nghe vậy che miệng cười duyên: "Hầu gia, cẩn thận làm đầu."

      Lúc Thành Hiên Hầu và thị nữ khe khẽ , Ngô Môn Trung nhìn chằm chằm vào bên này, trừng lớn mắt lôi kéo Diệp Tiềm : "Đại tư mã, ngươi xem, Thành Hiên Hầu này muốn với lên Triêu Dương công chúa, thế nào còn ở trước công chúng thầm cùng thị nữ, là kỳ quái!"

      Sử Trấn bên cạnh thêm mắm thêm muối: "Thành Hiên Hầu a, nghe từ chính là mầm phong lưu, đến nơi nào cũng thể thiếu nữ nhân."

      Ngô Môn Trung tức giận bất bình: " sao có thể so sánh với đại tư mã chúng ta nửa phần!"

      Diệp Tiềm vốn im lặng , lúc này nghe thế, đột nhiên đứng dậy, lấy cớ quá say, tạm thời ra ngoài.

      Ra khỏi đại điện, chỉ cảm thấy cảm giác say dâng lên, đầu óc trầm trầm, liền cúi đầu lững thững ra ngoài điện. Lúc này trăng tàn treo cao, gió bắc như đao cắt mặt , nhưng đau đớn như vậy lại thể khiến bình ổn cảm giác say, ngược lại trong ngực phảng phất có cái gì bốc hơi, khó có thể tự ức chế.

      nắm chặt trường kiếm bên hông, đột nhiên rút ra, nhịn được đối với trời sao, vung kiếm cuồng múa, kiếm, mỗi kiếm đều phảng phất muốn đem cáu giận và bức bối trong lồng ngực phát tiết ra.

      Hồi lâu sau, chỉ cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi thôi, cầm kiếm nhắm hai mắt, suy sụp ngã xuống đất.

      Nhưng vào lúc này, lại nghe cách đó xa truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó có thanh nữ tử truyền vào trong tai: "Hầu gia thế nào, mãi vẫn ra "

      Thanh rất quen thuộc, Diệp Tiềm vừa nghe, biết là thị nữ Mính Nhi bên người Triêu Dương công chúa.

      cả người nhất thời cứng đờ, đờ đẫn đứng lên, cho trường kiếm vào vỏ.

      Tiếp đó là thanh Triêu Dương công chúa, giọng của nàng lạnh nhạt như ngày xưa: " xưa nay thích nhất vào giúp vui."

      Diệp Tiềm nghe được thanh quen thuộc này, thở dốc dồn dập vài phần, nắm chặt trường kiếm, tiến lên vài bước, như tháp sắt đột nhiên xuất trước mặt chủ tớ mấy người.

      Mính Nhi và Cẩm Tú cả kinh, thấy sắc mặt trầm, thế tới rào rạt, vội muốn kéo Triêu Dương công chúa lui về sau. Triêu Dương công chúa thần thái vẫn cực kì bình thản, vẫy lui thị nữ, liếc Diệp Tiềm cái, như lơ đãng : "Chúc mừng đại tư mã."

      Diệp Tiềm đỏ hồng hai mắt nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt xa lạ thế nào.

      cứng ngắc đứng ở đó hồi lâu, thở dốc ồ ồ, cũng nên lời.

      Triêu Dương công chúa cúi mắt, nhàng than thở tiếng: "Nếu đại tư mã có việc gì khác, bản cung phụng bồi." xong, xoay người định rời .

      Diệp Tiềm thấy nàng sắp , trong lòng hoảng hốt, tiến lên túm tay áo nàng phen, để nàng .

      cúi đầu nhìn chằm chằm dung nhan nàng, thô cát khàn khàn : "Ta có lời muốn hỏi nàng."

      Triêu Dương công chúa cười khẽ: "Đại tư mã, mời ."

      Diệp Tiềm liếc hai thị nữ như hổ rình mồi bên cạnh, bàn tay to lôi kéo, dắt Triêu Dương công chúa đến thiên điện. Thị nữ thấy vậy, vội vàng muốn hô, nhưng Diệp Tiềm trừng ánh mắt qua, hai người lời đến miệng đều nuốt xuống.

      Mính Nhi do dự, hỏi Cẩm Tú: "Cẩm Tú tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Ta nhìn có vẻ rất tức giận!"

      Cẩm Tú cau mày, lắc đầu : "Thôi, chúng ta mặc kệ, để cho bọn họ ép buộc thôi. Dù sao cũng phải lão hổ, ăn thịt người."

      Mính Nhi nuốt nước miếng, gật đầu : "Ngươi đúng, kỳ thực --" nàng nhìn mắt Cẩm Tú, rốt cục ra lời trong lòng: "Kỳ thực ta cảm thấy đại tướng quân cũng đáng thương."

      ==========================

      Diệp Tiềm cực nhanh, nhanh như gió, Triêu Dương công chúa thâm y tay áo dài, uốn lượn thướt tha, đâu chịu được lôi kéo như vậy, lát chật vật đến cực điểm, đâu tóc tán loạn, ống tay áo hỗn độn.

      Đến chỗ yên lặng ở thiên điện của Chính Dương Điện, Triêu Dương công chúa hổn hển liên tục, nàng nhíu mày nhìn Diệp Tiềm mặt như trước lạnh như băng, thanh lạnh lùng : "Đại tư mã..."

      Còn chưa dứt lời, Diệp Tiềm bỗng nhiên nổi giận gầm lên tiếng: "Câm miệng!"

      Triêu Dương công chúa lập tức im bặt, nhíu mày nhìn Diệp Tiềm, nữa.

      Diệp Tiềm bên môi xả ra cái cười trào phúng cứng ngắc, nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa, khàn khàn : " được gọi ta là đại tư mã!"

      Xưng hô này, xa cách lạnh như băng, thậm chí mang theo nồng đậm châm chọc.

      xuất ngoại chinh chiến, lấy máu đổ xuống, vì là tương lai và tiền đồ hai người, nhưng trở về, thấy nàng kéo cánh tay người kia cười duyên.

      Diệp Tiềm thống khổ nhắm hai tròng mắt, nâng tay nắm chặt cổ tay nàng, đau đớn hỏi: "Ta thầm muốn hỏi nàng câu."

      Triêu Dương công chúa gật đầu: "Mời ."

      Diệp Tiềm mở to mắt, nhìn chằm chằm nàng như trước, hỏi từng chữ: "Vì sao?"

      Cảm giác say dâng lên, chỉ cảm thấy đau đầu dục liệt, tận lực khống chế, mặc cho men say nồng liệt đánh úp về tứ chi bách hải toàn thân, trong say mê thanh tỉnh tiếp tục hỏi: "Ta phải biết vì sao."

      Triêu Dương công chúa ngửa cổ, chăm chú nhìn lát, trong mắt quyến rũ vẫn là trầm định đương nhiên như ngày xưa, nhưng có nửa phần thẹn ý.

      Nàng ngạo nghễ đứng ở đó, khẽ mở môi sôi, ngữ khí lạnh nhạt phảng phất thời tiết hôm nay: "Bởi vì trở lại."

      Diệp Tiềm nhăn mày kiếm, dám tin lắc đầu, lẩm bẩm : "Ta hiểu, ta ... Vì sao, vì sao người này giống như từ trời rơi xuống, bỗng chốc cướp hết thảy của ta..."

      Triêu Dương công chúa than , nhìn lướt : "Tiềm, ta và từ quen biết nhau."

      Nàng quay đầu nhìn về phía đó, cúi đầu kể ra: " làm việc kiềm chế, chọc phụ hoàng vui, mới khiến ta thể gả cho , nhưng kỳ thực trong lòng ta luôn luôn -- luôn luôn nhớ kỹ ."

      Diệp Tiềm càng thể lý giải, trong mắt đau xót càng đậm: "Nhưng Tiêu Đồng đâu, Tiêu Đồng kia là gì!"

      Triêu Dương công chúa chớp chớp tế mâu, tránh Diệp Tiềm nhìn chăm chú, cúi đầu đạm thanh : "Tiêu Đồng... Đó là sau ."

      Diệp Tiềm trầm mặc hồi lâu, mãi .

      Hai người thở dốc, ồ ồ, tinh mịn, trong phòng tối nghe vô cùng ràng.

      Hồi lâu sau, Diệp Tiềm rốt cục mở miệng: "..." thanh cực kỳ khàn khàn, bất quá vẫn tiếp tục gian nan : "Nàng và ..." Kế tiếp, đến cùng chưa .

      Triêu Dương công chúa trào phúng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiềm, thấp giọng : " cũng từng là khách trong màn của ta."

      Diệp Tiềm thở dốc phảng phất như ngưng lại.

      Triêu Dương công chúa nghĩ nghĩ, lại tiếp tục : "Ta... Ta thích ..." Nàng ngừng lại, phảng phất như tìm từ: " kỳ thực đừng là có sở trường gì, nhưng chỉ có ở giường, làm cho người ta..."

      Diệp Tiềm nghe đến đó, cũng thể chịu đựng được, bỗng nhiên bộc phát ra, gầm lên giận dữ: "Ngậm miệng!"

      nặng nề mà thô suyễn, đỏ con ngươi trừng nàng : "Nàng cút, cút ngay, ta chút cũng muốn nghe nàng chuyện này!"

      Triêu Dương công chúa đành phải dừng lại, giọng hít vào: "Ngươi uống say, thôi, ta trước." xong xoay người muốn rời khỏi.

      Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa, dưới hào quang mỏng manh, Diệp Tiềm mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng nàng nhàng cất bước rời .

      Nàng dáng người vẫn mạn diệu như cũ, phảng phất vung tay áo dài như sóng biển khẽ múa, kỹ thuật nhảy khắc trong lòng bao năm từng mờ nửa phần.

      Trong nháy mắt, men say tràn ngập, rốt cuộc khắc chế được, bỗng nhiên tiến lên, tay ôm lấy nàng hung hăng quấn vào trong ngực, dồn dập mà khát cầu hôn mặt nàng, cổ nàng, hai tay còn lại cấp bách ở người nàng mềm mại mạn diệu lung tung vuốt ve cùng với chà đạp chút thương tiếc.

      Triêu Dương công chúa kinh hô, kinh hô rồi mặt phấn nhiễm tức giận, trách mắng: "Diệp Tiềm, ngươi điên rồi!"

      Diệp Tiềm khàn khàn rống giận: "Ta từ nhiều năm trước điên rồi!"

      Lúc này hai tay Diệp Tiềm thuần thục tìm kiếm đai lưng nàng, thô bạo kéo xuống, sau đó bàn tay to dùng sức giật làn váy, bức bách kiều mông nàng đến gần chỗ bừng bừng phấn chấn nhiệt năng khát vọng.

      Triêu Dương công chúa nhận thấy khát vọng, ra sức giãy dụa, vừa giãy dụa vừa cả giận : "Diệp Tiềm, ngươi là kẻ điên, buông bản cung ra!"

      Nhưng nàng giãy dụa lại càng dẫn tới khát vọng thị huyết sâu ở trong cơ thể Diệp Tiềm, tàn nhẫn cười lạnh tiếng, bức bách nàng giãy dụa gần sát mặt mình, hơi thở mang theo cảm giác say phun ở bên tai nàng, nghiến răng nghiến lợi : "Chủ nhân, nàng thể đối xử với ta như thế."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, sửng sốt.

      Diệp Tiềm há miệng cắn tai nàng, giọng căm hận : "Ở trong lòng nàng, có phải ta là gọi đến đuổi ? Có phải nàng luôn luôn coi ta là tiểu nô ngày đó dưới la quần của nàng, từng nhìn vào mắt nửa phần?"

      Triêu Dương công chúa vung chưởng, đánh vào mặt Diệp Tiềm, nhưng Diệp Tiềm lại trước nàng bước, chặt chẽ giam cầm tay nàng ở trong tay mình.

      ép buộc tay nàng để lên môi, hung hăng cắn miếng, cắn đau, cắn chảy ra máu.

      Triêu Dương công chúa bị đau, cắn răng nhịn, gian nan mở miệng : "Diệp Tiềm, buông ta ra."

      Diệp Tiềm trầm gầm : " buông." đến đây, vật thô to nóng bỏng kiên cường khát vọng của chọc mạnh, có nửa phần chuẩn bị, cũng có nửa phần để ý, cứ như vậy thẳng tắp khảm nhập bên trong mật khẩu của nàng.

      Triêu Dương công chúa bất ngờ kịp đề phòng, phát ra tiếng hô , nước mắt cũng cơ hồ rơi xuống.

      Diệp Tiềm vào rồi, chìm đắm sâu, trưởng thành, thiên phú dị bẩm, Triêu Dương công chúa sớm lãnh hội. Nhưng ngày xưa luôn săn sóc cẩn thận, lúc đầu đối với nàng nhiều chiếu cố, tuyệt đối bỏ được nàng bị nửa phần đau đớn. giờ nổi giận, thô bạo khảm nhập như vậy, là Triêu Dương công chúa chưa từng trải qua.

      Thế này khiến Triêu Dương công chúa gắt gao nhíu mày, cắn môi, thanh thoát phá : "Diệp Tiềm... Ngươi buông ra..." Giờ này khắc này, thanh nàng thấp xuống: " bị người phát ... Tiềm... Buông ta ra..."

      Nhưng lời mang theo ý tứ cầu xin tha thứ lại phảng phất phát sinh khát máu giận dữ bên trong dã thú, càng kích thích dục vọng chinh phục trong cơ thể Diệp Tiềm, nhịn được ra vào mãnh liệt tàn bạo, theo động tác , thông đạo khít khao bị ma sát chặt chẽ, đau đớn kịch liệt khiến Triêu Dương công chúa kìm lòng đậu phát ra tiếng kêu, mà thịt kiều mị cũng như bị cự vật này lôi ra.

      Diệp Tiềm nhắm hai mắt, tinh tế thưởng thức tư vị bị bao dung chặt chẽ, nhưng cách nào cảm thấy khoái ý, chỉ có nặng nề đau đớn. bất đắc dĩ cười lạnh tiếng, ở bên tai nàng đơn : "Chủ nhân, vì sao thân mình khác trước kia như vậy..." cúi đầu bổ sung thêm: "Hoàn toàn làm ta thích như trước kia."

      xong, phía dưới bắt đầu cấp tốc ra vào, như trả thù, lại như muốn cố tìm kiếm cảm giác bình thường lúc ban đầu, ra vào khát cầu mà kịch liệt. phen đầm đìa xong, ngừng lại, lúc này nữ nhân dưới thân bắt đầu ra ít trơn ẩm, làm cho bắt đầu cảm thấy chút khoái ý.

      cúi đầu ở bên tai nàng thấp giọng : "Nàng vẫn thích ta, nàng xem, nó cũng nhớ ta, nó thích ta như vậy." đến đây, chậm rãi xâm nhập vào chút, vì thế chỗ hai người tướng tiếp phát ra tiếng nước dễ chịu.

      Triêu Dương công chúa luôn luôn nhắm hai mắt, lúc này nghe như thế, trào phúng cười: "Diệp Tiềm, bản cung thích nam nhân."

      Diệp Tiềm thân mình cứng đờ, cắn răng hỏi: "Thành Hiên Hầu thế nào, nàng đương nhiên là cực thích ?"

      Triêu Dương công chúa gật đầu cười lạnh, mở miệng hỏi lại: "Ngươi ?"

      Diệp Tiềm ánh mắt lộ ra hận ý thấu xương: "Vì sao ta thích nàng? Nàng quả thực giống như thứ dâm tiện!" ồ ồ thở dốc lát, bỗng nhiên hai tay túm chặt cổ tay Triêu Dương công chúa, giam cầm nàng dưới thân, mị mâu thấp lãnh : "A Cẩn, nàng nhất định thích Tái bắc, nơi đó có vô số nam nhân, nữ nhân cũng cực ." dồn dập thở hào hển, ngữ điệu cực nhanh mà nguy hiểm lộ ra hương vị khác thường: "Nàng nhất định biết, nơi đó nữ nhân hầu hạ nam nhân thế nào?"

      đến đây, làm ra động tác, ngoan mãnh mà thô bạo, Triêu Dương công chúa phát ra tiếng "A", sau lát, phản ứng lại, dám tin trừng lớn hai mắt.

      vừa vô tình làm địa chấn, vừa ở nàng bên tai cắn răng : " giờ nàng cảm giác thế nào đây? Tư vị có phải tốt lắm ?" nghiêng mặt, ôn nhu mà cơ khát hôn gương mặt nàng, trong miệng lẩm bẩm : "Trước kia nàng ta phải người đàn ông đầu tiên của nàng, bất quá sao, nàng xem... Ta nhất định là nam nhân thứ nhất làm nàng như vậy..."

      Trong bóng tối, động tác thô bạo mà đơn giản, lần lại lần thao chọc dưới thân Triêu Dương công chúa, mà Triêu Dương công chúa từ đầu vẫn phí công giãy dụa, sau này thấp giọng khóc nức nở, cuối cùng bắt đầu im hơi lặng tiếng, giống như rối gỗ, im lặng chịu đựng khổ hình giống như loại tra tấn.

      Cuối cùng, lúc rốt cục thoải mái phóng thích ở trong cơ thể nàng, nàng vẫn hề phản ứng, đờ đẫn cúi mình. Nếu phải vẫn ôm lấy vòng eo nàng, sợ là nàng giống như bùn tê liệt ngã xuống đất lạnh như băng.

      Diệp Tiềm phóng thích qua, cảm giác say bắt đầu tản ra, ý nghĩ dần dần thanh tỉnh, ôm nữ nhân trong ngực, bắt đầu kinh ngạc vừa rồi làm chuyện gì.

      bỗng nhiên cuốn nàng lại, ôm nàng, để nàng cùng mình mặt đối mặt, bên ngoài ánh trăng hôn ám, nhìn nàng lệ sớm đọng mặt, hai tròng mắt lại giống như người chết cứng ngắc.

      Giờ khắc này, hối hận thâm trầm đột nhiên đánh úp, đau lòng mà hoảng loạn ôm nàng vào trong ngực.

      "A Cẩn, A Cẩn, nàng sao chứ?" ôm nàng, dùng môi lửa nóng tinh mịn hôn nàng.

      Con ngươi Triêu Dương công chúa giống như người gỗ, vừa động, lúc hôn, nàng phảng phất dần dần khôi phục tri giác.

      Nàng dùng hết khí lực còn sót lại, tránh thoát ôm ấp, chật vật đứng dậy, cúi đầu quật cường nhìn .

      "A Cẩn, thực xin lỗi, ta điên rồi, ta say..." vươn tay, muốn giữ nàng, nhưng bàn tay, cũng dám đưa về phía trước.

      Triêu Dương công chúa con ngươi vô tình vô tự theo dõi nửa ngày, bỗng nhiên, vung tay lên, cái tát mạnh, hung hăng ném mặt Diệp Tiềm.

      Nàng lạnh như băng mà xa lạ nhìn xuống nam nhân này, trào phúng cười lạnh tiếng, bỏ xuống câu cuối cùng: "Diệp Tiềm, ngươi quả nhiên chỉ là tiểu nô thôi, cho tới bây giờ đều thế! Ở trong mắt ta, ngươi luôn luôn đều là tiểu nô nên thân sau váy ta!"

      xong, nàng cũng quay đầu lại rời .

      Lúc rời , làn váy nàng bị tàn phá, thậm chí lây dính nhiều vết bẩn.

      Bất quá, cũng tổn hao đến dáng vẻ nàng vẫn luôn ung dung hoa quý cùng kiều diễm mạn diệu.

      Nàng dẫn theo làn váy tàn phá, như trang phục tham dự yến hội, từng bước rời khỏi nơi này.
      Nhược Vân, minhhanhng, HangVO917 others thích bài này.

    5. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Hây sao cứ ngược nhau vậy. Bao h mới sủng đâyyyyy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :