1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 87

      Triêu Dương công chúa nhận nữ nhi Nhã An của Thuận Nghĩa công chúa đưa tới, thu dưỡng nàng, giáo dưỡng dưới danh nghĩa mình. Nhã An ngày thường yên tĩnh, nhưng thường xuyên ra lời kinh người. A Ly rất là phản cảm tiểu nương bỗng nhiên chạy tới đoạt phần thương của mẫu thân, luôn ngầm khiêu khích, nhưng tiểu nương Nhã An căn bản lại để ý A Ly kia cố ý đến gây chuyện, làm cho A Ly cảm thấy khó xử.

      " vui, vẫn là chơi cùng Hú Nhi ca ca tốt." A Ly cảm thấy như vậy, lúc này bỗng nhiên nhớ tới, lâu gặp Hú Nhi ca ca.

      A Ly chạy đến bên mẫu thân, túm tay áo hỏi: "Mẫu thân, vì sao đưa con tiến cung?"

      Triêu Dương công chúa nhìn con, ngừng động tác trong tay: "Con thích tiến cung?"

      A Ly quyệt miệng: "Cũng phải rất thích, chỉ là kỳ quái."

      Triêu Dương công chúa sờ sờ đầu con: "Cẩn thận đọc sách, mấy ngày nữa mang con tiến cung tìm Hú Nhi chơi."

      A Ly chờ mong gật đầu: "Con bây giờ đọc sách đây."

      Triêu Dương công chúa đợi con rồi, bản thân ở đó ngẩn người nửa ngày, muốn đứng dậy, lại nghe đến bên ngoài truyền báo, là Diệp lão phu nhân tới chơi.

      Trong Đôn Dương Thành, có thể ở trước mặt Triêu Dương công chúa tự xưng lão phu nhân, lại là họ Diệp, cũng chỉ có vị.

      Triêu Dương công chúa nhất thời nhướng mày, Cẩm Tú và Mính Nhi bên cạnh hai mặt nhìn nhau, khỏi kinh ngạc: "Bà ta tới làm cái gì?"

      Diệp lão phu nhân này, ngày xưa bất quá là lão ma ma bé đáng kể trong phủ Hầu gia thôi, đừng cùng ngồi cùng ăn, tư cách hầu hạ gần công chúa cũng có. Nhưng giờ, vật đổi sao dời, thế thay đổi, là lão phu nhân tôn quý ở Đại Viêm triều.

      Đây là mẫu thân của đương kim hoàng hậu, ngoại tổ mẫu của thái tử, cũng là mẫu thân của Diệp đại tướng quân cầm quyền tam quân, muốn tôn quý cỡ nào tôn quý thế ấy, tôn quý đến phu nhân thiên kim, thậm chí công chúa trong Đôn Dương Thành ở trước mặt bà đều cung kính xưng tiếng phu nhân.

      giờ, lão phu nhân này đến chỗ Triêu Dương công chúa làm cái gì?

      Triêu Dương công chúa mị mâu, cười khẽ, đạm thanh : "Cho mời."

      Sau lát, lão phu nhân được thị nữ Tố Y nâng đỡ, chậm rãi vào trong sảnh, Triêu Dương công chúa đứng lên đón chào. Song phương chào hỏi, lão phu nhân run rẩy ngồi bên cạnh, thở dài hơi dài.

      Triêu Dương công chúa đạm cười tiếng, hỏi: " biết phu nhân tới đây, có gì chỉ giáo."

      Lão phu nhân nhìn xung quanh công chúa, mắt mờ, chỉ mơ hồ cảm thấy quen mắt.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, giải thích: "Hai người các nàng đều là thị nữ bên bản cung, ngày xưa lão phu nhân hẳn là cũng gặp."

      Lão phu nhân gật đầu, giận dữ : "Công chúa có điều biết, lão thân ngày xưa địa vị hèn mọn, chưa bao giờ từng được hầu hạ bên người công chúa, thậm chí khuôn mặt hai vị nương này cũng từng nhìn thấy, giờ đâu nhớ được."

      Triêu Dương công chúa cúi mi , lão nhân trước mắt này, dù địa vị tôn ti thế nào, đều là mẫu thân ruột của nam nhân kia.

      Tức thời chủ khách hai người , chỉ nghe lão nhân gia liên tục thở dài. Cuối cùng, Mính Nhi bên người Triêu Dương công chúa hơi có chút chịu nổi, nhíu mày muốn , lại bị Cẩm Tú phát , tay mắt lanh lẹ lôi kéo nàng, ý bảo nàng thể xen vào.

      Lại đợi lát, Diệp lão phu nhân bỗng nhiên : "Công chúa a, lão thân hôm nay đến, là có chút lời muốn , cũng biết có nên hay ."

      Triêu Dương công chúa miễn cưỡng cười: "Phu nhân có gì muốn , cứ ."

      Lão phu nhân lại nhìn Cẩm Tú và Mính Nhi, muốn lại thôi.

      Triêu Dương công chúa hiểu ý tứ của bà, nhàng vun tay áo, ý bảo Cẩm Tú cùng Mính Nhi xuống, hai người bất đắc dĩ, đành phải nhàng cúi đầu rời khỏi sảnh.

      Lão phu nhân thấy xung quanh người, được Tố Y nâng chậm rãi đứng lên, đến bên Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, cũng từ sạp đứng lên.

      Ai ngờ Diệp lão phu nhân đến trước mặt Triêu Dương công chúa, bỗng nhiên phù phù tiếng quỳ xuống.

      Động tác này, Triêu Dương công chúa cũng bất ngờ, bước lên phía trước nâng, nhưng Diệp lão phu nhân quỳ xuống rồi rốt cuộc đứng dậy, chỉ nằm sấp ở đó bi thương khóc lớn, phảng phất ai động vào bảo bối của bà.

      Tố Y ở bên cạnh cũng quỳ xuống theo, đỡ Diệp lão phu nhân khóc rống thôi.

      Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ, đỡ dậy, cũng chịu nổi, cuối cùng đành phải nhíu mày : "Phu nhân có chuyện, thỉnh ra, đại lễ như thế, bản cung cũng dám nhận."

      Diệp lão phu nhân vừa khóc lớn, vừa cầu xin: "Công chúa, ngài vốn là công chúa kim chi ngọc diệp, nếu ngài muốn gả cho ai, các vị chư hầu kia còn xếp hàng cho ngài chọn lựa, tới bây giờ cũng từng thiếu nam nhân! Lão thân giờ chỉ cầu công chúa khai ân, buông tha Tiềm, vạn vạn thể gả cho Tiềm, Diệp gia ta nhận nổi ân phúc của chủ nhân."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, mặt lập tức lạnh xuống, đạm thanh : "Lão phu nhân tới đây, là vì thế này "

      Diệp lão phu nhân che mặt khóc lớn, tiếng khóc bi thương: "Công chúa, ngươi ngày xưa đứng đầu Diệp gia, Diệp gia ta là gia nô, giờ dù bay lên trời, có lớn cũng hơn được công chúa, lão thân dám ở trước mặt công chúa hồ ngôn loạn ngữ, lão thân giờ chỉ cầu công chúa, vạn cần gả cho gia nô của lão nhân gia ngài ngày xưa, chọc mọi người chê cười."

      Triêu Dương công chúa mặt mày lạnh buốt, đứng ở đó, nhìn Diệp lão phu nhân, cũng tiếp lời.

      Diệp lão phu nhân thấy thế, liền ngồi lên, dùng đầu gối tới bên cạnh án kỷ, khóc rống : "Lão thân ta dạy con vô phương, dạy dỗ đứa con tốt như vậy, cũng dám mong ước chủ tử ngày xưa, lão thân ta bằng đâm đầu chết ở đây luôn!"

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, bên môi gợi lên chút ý cười trào phúng, nàng ràng ngồi đố, phẩm trà thơm.

      Bên cạnh Tố Y thấy thế, lòng đầy căm phẫn, trừng công chúa: "Công chúa, ngài dù là kim chi ngọc diệp thế nào, phu nhân tuổi già, sao chịu được ép buộc như thế, chẳng lẽ nửa điểm thương hại ngươi cũng có? Nếu ngươi đối với tướng quân có nửa phần tình nghĩa, sao có thể đối đãi mẫu thân như thế?"

      Triêu Dương công chúa nhàng nháy mắt, thanh thanh ra lệnh: "Cẩm Tú, còn tiến vào đỡ lão phu nhân đứng lên!"

      Cẩm Tú và Mính Nhi nghe được mệnh lệnh này, vội dẫn các thị nữ xông lên, nửa là nâng đỡ nửa là bắt buộc, nâng Diệp lão phu nhân dậy, đỡ lên ngồi vào ghế mềm bên cạnh. Còn Tố Y bị mọi người xô đẩy, biết sao lại ngã sang bên cạnh, thế nhưng cũng thể tới gần lão phu nhân.

      Tố Y thấy vậy, khỏi kêu to: "Lão phu nhân, ngài có việc gì chứ? Các nàng dám khi dễ ngài!"

      Lão phu nhân lên tiếng khóc thét, vừa khóc vừa : "Trời cao ơi, lão thân tại sao mệnh khổ như thế!"

      Triêu Dương công chúa mệnh lệnh các thị nữ lui ra bên cạnh, lập tức bên Diệp lão phu nhân còn ai, Tố Y cuống quít qua đỡ Diệp lão phu nhân.

      Triêu Dương công chúa mắt lạnh nhìn Diệp lão phu nhân, khẽ mở môi son, lạnh lùng mà khinh thường : "Phu nhân, như ngài vừa mới , Đại Viêm triều ta tài nhiều, nam nhi tốt vô số, Triêu Dương ta nếu là muốn chọn giai tế, có thể thong dong chọn, cần gì muốn đại tướng quân."

      Nàng đứng lên, dáng người thướt tha, ung dung diễm lệ, nheo phượng mâu, đạm nhìn Diệp lão phu nhân cách đó xa, nhíu mày : "Thiên hạ chư hầu, đều có thể làm chồng, Diệp Tiềm mặc dù làm quan tới đại tướng quân, nhưng đến cùng bất quá là tiểu nô dưới trướng bản cung thôi. Diệp lão phu nhân nếu vì lời thế nhân mà đến, cũng cần làm ra tư thái như thế, đánh mất thân phận, đánh mất thể diện."

      đến đây, nàng vung tay áo rời .

      Diệp lão phu nhân lúc này hai mắt đẫm lệ mông lung, vạn nghĩ tới việc này thuận lợi như thế, ngây người nửa ngày, rốt cục được Tố Y nâng đỡ, tập tễnh rời .

      Trở lại phòng, Cẩm Tú cẩn thận hầu hạ, thấy công chúa mặt mày lãnh diễm, chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn mai vàng khô, lời.

      Sau lát, nàng bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh đến phòng A Ly, lấy ra đôi sừng bò tót A Ly trân quý đặt trong rương gỗ. Sừng bò tót lớn , đúng là đôi, nàng nâng lòng bàn tay, ngắm nửa ngày, bỗng nhiên ném ra ngoài cửa sổ.

      Lúc này A Ly vừa lúc trở về, nhìn tình cảnh này, cơ hồ muốn khóc lớn, phẫn nộ : "Mẫu thân, sao người có thể ném bảo bối của con!"

      Triêu Dương công chúa ngoái đầu nhìn lại, cười lạnh : "Bất quá là ít phế vật, rác rưởi, sao con coi là bảo bối, sớm ném mới tốt."

      A Ly trong mắt rơi lệ: "Mẫu thân, sao người chuyện như vậy!" xong chạy đến bụi hoa khô dưới cửa sổ, định nhặt.

      Triêu Dương công chúa thấy vậy, lạnh giọng ra lệnh: "Kéo về!"

      Thị nữ thấy vậy, bước lên phía trước ngăn cản A Ly, A Ly ra sức giãy dụa, vừa giãy dụa vừa lớn tiếng khóc hô: "Mẫu thân, người rất xấu! Người là người xấu!"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy lạnh buốt : "Ta là người xấu, sao!"

      A Ly mắt bốc hỏa, giọng căm hận : "Con quan tâm người, con cũng cần chuyện với người, con bao giờ gọi người là mẫu thân nữa! Con biết người!"

      Triêu Dương công chúa gật đầu, cười lạnh tiếng: "Như thế rất tốt! nếu con có ta, xem con có thể sống được bao lâu."

      A Ly nổi mẫu thân, lại bị các thị nữ ngăn trở, liều mạng giãy dụa được, cuối cùng tuyệt vọng khóc lớn.

      Triêu Dương công chúa hừ lạnh tiếng: "Con cũng chỉ biết khóc."

      A Ly ngao ngao khóc lớn, khóc nước mắt rào rào, lúc này nghe thế, dùng bàn tay đầy đặn gạt nước mắt, quay mặt , cắn răng : "Con nín khóc! Nín khóc!"

      =======================

      Buổi chiều, khóc náo loạn nửa ngày A Ly rốt cục chùi nước mắt nặng nề ngủ, Triêu Dương công chúa yên lặng đứng ở cửa sổ, nhìn mí mắt sưng lên.

      Cẩm Tú đau lòng vỗ về gò má A Ly, thở dài : "Cẩm Tú biết công chúa trong lòng tức giận, nhưng cần gì phát giận với Tiểu Hầu Gia, đến cùng còn ."

      Triêu Dương công chúa trong mắt tràn ra đau đớn, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn con. Nửa ngày nàng rốt cục ảm đạm : "Ngày xưa được mọi người bảo hộ, làm việc bừa bãi, giờ ta và ở trong triều đình giống như lục bình, bị người khi dễ thôi, bây giờ, trong Đôn Dương Thành sao có thể nào dung được tính tình như vậy."

      Cẩm Tú thở dài: "Công chúa giận dỗi, chuyện trong triều đình Cẩm Tú hiểu, nhưng dù thế nào, công chúa cũng là công chúa, là thân tỷ tỷ của đương kim Hoàng thượng, dù gãy xương cốt còn liền gân, sao giống như lục bình được."

      Triêu Dương công chúa trào phúng xả môi cười: " giờ mẫu hậu mất, nhà ngoại bản cung cũng đều bỏ tù, lưu đày, lúc này có thể dựa vào cũng chỉ Hoàng thượng thôi. Nhưng giờ Hoàng thượng sớm là thiếu niên ngày đó, tỷ muội huynh đệ cùng nhau lớn lên."

      Nàng đứng lên, ánh mắt mê mang nhìn ngoài cửa sổ hắc ám, trong con ngươi thâm trầm nhìn thấy tia sáng: "Trệ nhi đệ đệ ta, chết, giờ còn sống, là hoàng đế Đại Viêm triều, chúa tể thiên hạ này."

      Cẩm Tú nhíu mày: "Nhưng công chúa, chẳng lẽ ngài thực gả cho Diệp đại tướng quân sao? sau khi trở về làm sao bây giờ?"

      Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ nở nụ cười, cười đến mỏng manh: "Bản cung gả, vậy tái giá."

      Tác giả có chuyện muốn : Ngày mai tiếp tục, chờ Diệp Tiềm trở về tức chết, sau đó chúng ta là có thể tiến hành ghen tị H....
      Last edited: 1/5/18
      HangVO9, Tô Đát Kỷ, Mật ^ Mật16 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Hú hồn à, nhờ co PR khúc cuối, nếu ko, tui ko dám đọc đâu, mệt thiệt hà, nô đâu có làm gì, bé ly cũng vậy, toàn bị giận cá chém thớt thui, tội 2 cha con, bán nhà, bán đất, cuốn gói về quê sống cho an, . . .Về cho ly béo chăn trâu..nô cày ruộng, nữ vương, ờ cứ làm nữ vương thui... .. Há há.. ..
      Anhdva, Chris_Luuheavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 88 Hồi triều

      quan đạo đến Đôn Dương Thành, tuyết đọng bao trùm đường lớn, đè cong cây khô hai bên. Thời tiết rét lạnh như vậy, chỉ trừ người nghèo làm thuê có ai ra cửa lúc này.

      Nhưng quan đạo vắng lặng bóng người, vang lên tiếng chuông thanh thúy vui vẻ, vài chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá cửa sổ treo đầy trang sức chậm rãi tới. Cùng với tiếng chuông đứt quãng, giọng nam du dương cất lên làm người ta hiểu ngâm xướng gì, ngâm xướng như dùng hồ ngữ, nghe hiểu hàm nghĩa trong đó, nhưng làm cho người ta cảm thấy sang sảng êm tai. Tiếng ngâm xướng vang quan đạo trống trải xa xôi, dọa bay chim chóc đậu cây khô, cánh tung lên, tuyết trắng phiêu tán.

      Lúc này, cách đó xa lại vang lên tiếng vó ngựa, vó ngựa phi nhanh, đạp tuyết văng khắp nơi, giây lát đến bên xe ngựa, cũng vượt xe ngựa, chạy về phía trước.

      Trong xe ngựa, chiếc đầu xa hoa nhất bị xốc mành lên, nam tử thả tóc dài đến thắt lưng, mặt mày phong lưu thò đầu ra, nhìn khoái mã xa.

      sờ sờ râu căn bản nhìn thấy, lẩm bẩm: "hán tử cưỡi ngựa này, cố kị chỗ nào, bộ dáng rất khí phách."

      Bên trong xe ngựa, truyền đến vài tiếng cười duyên của nữ tử, trong đó có tiếng dịu dàng : "Hầu gia, phỏng chừng là đại tướng quân từ Bắc Địch truyền tiệp báo, người ta đương nhiên là tám trăm dặm kịch liệt về Đôn Dương, đâu giống chúng ta, chậm chập, giống như ốc sên, còn biết bao lâu mới có thể đến Đôn Dương."

      Nam tử nghe trong xe ngựa như vậy, nhịn được lấy tay phát đầu nữ tử, vừa cười vừa quay đầu : "Xa quên nhiều năm, biết liễu bên sông đào bảo vệ Đôn Dương Thành còn như cũ hay ."

      Trong xe ngựa lại truyền đến tiếng hừ cười: "Hầu gia phong nhã như vậy, nếu cây liễu kia cũng hiểu được phong tình, sợ là muốn trong ngày đông này lại xanh tươi."

      Nam tử này nghe thấy cười to, cao giọng mệnh lệnh xa phu: "Ra roi thúc ngựa, để bản hầu sớm ngày nhìn thấy liễu Đôn Dương."

      ======================

      Tiệp báo từ Bắc Địch đường truyền đến, đại tướng quân Diệp Tiềm cũng sắp suất lĩnh ba quân khải hoàn hồi triêu, toàn bộ Đôn Dương Thành phảng phất đều sôi trào và chờ mong, chờ hùng xa xôi trở về. Cho dù huyên náo đồn đãi chuyện nhảm nổi lên ngừng, cũng thể ngăn cản đè nén khí trong lành của con dân Đại Viêm triều hãnh diện.

      Lúc này Triêu Dương công chúa im lặng ngồi trước cửa sổ, nhìn tuyết bay bên ngoài ngẩn người, cánh cửa mở rộng, bông tuyết nhè bay vào, rơi gương mặt nàng, bông tuyết mỏng như cánh ve chậm rãi hóa thành chút nước lạnh thấm vào.

      Trong yên tĩnh, chợt nghe đến tiếng cười sang sảng: "A Cẩn, ta trở về!"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, dám tin, khi ngẩng đầu nhìn, thấy trong sân yên tĩnh, nam tử khoác áo tơi, lấy tay nâng trán, mặt là tươi cười xán lạn.

      Triêu Dương công chúa kinh hô tiếng, đứng lên, dựa vào cửa sổ cao lớn vững chãi, nhàng thăm dò.

      Nam tử mặt mang theo tươi cười như đứa , cũng bất chấp tuyết đọng người, vui vẻ chạy vào bên trong, tiến lên tay ôm chặt lấy Triêu Dương công chúa: "Ta trở về!"

      Triêu Dương công chúa cũng ôm lại , mặt buồn bực sắc tỏa sáng, hưng phấn ôm vừa tức vừa cười: "Ngươi rốt cục trở lại!"

      Nam tử đắc ý cười to: "Ta chết, hẳn là phải trở về."

      là Thành Hiên Hầu.

      Thành Hiên Hầu, đệ đệ của Bích La phu nhân, thư đồng khi Thái tử còn bé, trong Đông cung, cùng Thái tử thân thiết. Sau vì cố ý chọc giận tiên hoàng, tiên hoàng lưu đày tới Ninh Cổ Tháp lạnh khủng khiếp.

      =====================

      Ngày tuyết lớn niêm phong cửa, cố nhân bỗng nhiên từ trời giáng xuống, đối với phủ trưởng công chúa yên lặng lâu mà , là việc vui to lớn. Triêu Dương công chúa mệnh lệnh chuẩn bị thịnh yến, đón gió cho Thành Hiên Hầu.

      Trong tiệc, Thành Hiên Hầu ad Triêu Dương công chúa hai người thoải mái nâng chén, nhất túy phương hưu.

      Cẩm Tú thấy vậy, theo bên cạnh khuyên nhủ: "Công chúa, quốc tang thái hậu chưa qua, công chúa ở đây uống rượu, nếu truyền ra -- "

      Cẩm Tú còn chưa dứt lời, Triêu Dương công chúa túy mâu mê ly, tà nghễ liếc mắt cái, hơi say : "Nếu truyền ra, cùng lắm bị thanh danh nữ nhi bất hiếu thôi."

      Cẩm Tú cúi đầu .

      Thành Hiên Hầu bên cạnh cười to, chỉ vào Cẩm Tú : "Nhiều năm thấy, Cẩm Tú nương vẫn cổ hủ như cũ, phải biết rằng người chết chính là chết. Cũng thể vì bà chết chúng ta đây còn sống phải vẻ mặt đau khổ qua ngày!" xong vung tay áo : "Ngươi trước lui ra bên cạnh, xem vũ nữ của ta khiêu vũ, cũng cho ngươi kiến thức phen." xong liền lệnh cho ti trúc vang lên, đám nữ tử bên cạnh ào ào nũng nịu cười, vùn tay áo, xoay người múa. đường mang nữ tử đến, người người kiều mị nhiều vẻ, lúc này múa lên, mị mâu lưu chuyển, thân như kinh hồng, uyển chuyển như rồng bay, lại có nữ tử xướng khúc kia hương diễm từ xa. Khúc nhạc nghe hiểu ý tứ trong đó, nhưng vì vậy, càng có vẻ thần bí êm tai, khiến người mơ màng.

      Triêu Dương công chúa mắt say lờ đờ cười khẽ, lôi kéo Thành Hiên Hầu : "Qua rất nhiều năm như vậy, bản cung nhìn ngươi vẫn là bộ dáng như trước, từng thay đổi, đến, chúng ta trước uống ly sảng khoái!" xong nâng tay áo đem rượu ngon trong chén uống hơi cạn sạch.

      Thành Hiên Hầu cũng uống say chuếnh choáng, nghe xong cười hì hì, tiến lên ôm Triêu Dương công chúa: "Đến, chúng ta cùng nhau uống!"

      Hai người túm vào chỗ, ngươi kính ta ly, ta mời ngươi ly, ngươi tới ta , rất nhanh hồ rượu ngon vào bụng, hai người càng vui cười bát ngát, lát ngươi chút những năm gần đây chơi vui gì, ta chuyện đường lịch lãm, xong, lại đến chuyện thương tâm, Triêu Dương công chúa nhào vào trong ngực Thành Hiên Hầu khóc lên.

      Thành Hiên Hầu ôm Triêu Dương công chúa khóc lớn, mắt say lờ đờ mông lung nấc rượu cái.

      Triêu Dương công chúa khóc lâu, cuối cùng chôn ở trong ngực Thành Hiên Hầu, buồn giọng : "Mẫu hậu ta ở nhân thế."

      Thành Hiên Hầu gật đầu: "Ta biết."

      Triêu Dương công chúa lại buồn thanh : "tỷ tỷ Bích La của ngươi cũng chết."

      Thành Hiên Hầu lau mặt, gật đầu: "Ta nghe ."

      Triêu Dương công chúa ở trong lòng cọ cọ, lại : "Phu quân của ta cũng mất."

      Thành Hiên Hầu nhíu mày, hỏi: "Ngươi phu quân mới nhậm chức kia?"

      Triêu Dương công chúa nỗ lực nghĩ nghĩ, cuối cùng rốt cục : "Hình như đều chết."

      Thành Hiên Hầu nghe vậy vỗ đùi : "Chết tốt!"

      ôm nàng : "Ngươi xem, bọn họ đều chết, chúng ta còn sống đây."

      Triêu Dương công chúa ngẫm lại cũng đúng, vì thế nín khóc mỉm cười, nhưng cười xong nàng bỗng nhiên lại khóc, nàng khóc ghé vào đầu vai Thành Hiên Hầu : " là người điên, điên rồi."

      Thành Hiên Hầu vỗ vỗ bờ vai nàng, an ủi : "Từ xưa đế vương đều điên."

      Triêu Dương công chúa nín khóc, yên tĩnh lát, nàng vừa muốn cười, lại cười nổi.

      Qua lâu, nàng ảm đạm : "Ta chút cũng vui, ta có cách nào vui vẻ."

      Thành Hiên Hầu ôm Triêu Dương công chúa, thương tiếc : "Các phu quân của ngươi đều chết, bằng ngươi gả cho ta , nếu ngươi gả cho ta, mỗi ngày ta đều nghĩ cách cho ngươi vui vẻ."

      Triêu Dương công chúa nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu : "Tốt."

      Thành Hiên Hầu nghe vậy kinh hãi: "Ngươi sao?"

      Triêu Dương công chúa mắt say lờ đờ nhìn : "Ngươi sợ chết sao?"

      Thành Hiên Hầu nắm tay: "Ta làm sao có thể sợ chết!"

      Triêu Dương công chúa gật đầu: "Nếu ngươi sợ chết, vậy công chúa ta có ngại gì?"

      Thành Hiên Hầu ngẩn ngơ, bất đắc dĩ gật đầu, ủ rũ ủ rũ : "Được rồi, xem ở tình cảm chúng ta từ ."

      ===========================

      Lúc Diệp Tiềm trở lại Đôn Dương Thành, đại tuyết vẫn tung bay, nhưng mọi người nghênh đón chật ních phố lớn ngõ , đạp tuyết đọng đất kết thành khối, triệt để đông cứng đường.

      Liễn xa thiên tử đến cửa thành, tự mình nghênh đón. Diệp Tiềm xuống ngựa, quỳ gối trước thiên tử, thiên tử xuống liễn xa, nắm tay cùng nhau vào cổng thành.

      Thiên tử Triệu Trệ, nắm tay Diệp Tiềm cười, vừa cười vừa hỏi: "Đại tướng quân lập kỳ công này, trẫm nên ngợi thưởng ngươi như thế nào?"

      Diệp Tiềm cúi đầu, trầm giọng : "Diệp Tiềm cầu gì, chỉ cầu Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, thành toàn Diệp Tiềm."

      Triệu Trệ nghe vậy, ngửa mặt lên trời cười to, gật đầu : "Trẫm đương nhiên giúp người thành toàn ước vọng."

      Diệp Tiềm nghe xong, trong lòng mừng rỡ, nhưng mừng rỡ rồi, tinh tế thưởng thức, lại cảm thấy nơi nào có gì thích hợp.

      Trở lại cung, đế vương luận công ban thưởng, phong đại tướng quân Diệp Tiềm làm đại tư mã, đứng hàng tam công, cũng phong hưởng thực ấp hai vạn. Ân sủng thể thịnh, từ Đại Viêm khai quốc tới nay, hưởng thụ vinh dự này bất quá cũng hai người thôi.

      Mà tướng lãnh theo Diệp Tiềm, cũng đều được trọng thưởng, trong thời gian ngắn, môn hạ Diệp Thị phong hầu có mười mấy người. Còn lại theo xuất chiến, có phong hầu, có hậu vị như Phùng Đào, cũng đều có thêm thực ấp.

      Nhưng mặt Diệp Tiềm lại vui mừng trong hư hoa vinh quang, ngửi được hương vị bình thường. ràng chung quanh tiếng tán thưởng lao nhao mảnh, nhưng có chỗ lại quá mức yên tĩnh, yên tĩnh có vài phần thích hợp.

      Vì thế, đêm trước tiệc tối mừng công, bớt chút thời gian đến Tê Hà cung, chuyện cùng tỷ tỷ Diệp Trường Vân.

      Diệp Trường Vân nhìn đệ đệ, thấy mặt mày cương nghị vẫn mang theo mệt mỏi phong trần, đau lòng : "Chuyến này, ngươi vất vả."

      Diệp Tiềm mị mâu, nhìn chằm chằm tỷ tỷ: "Tỷ tỷ ở trong cung, cũng vất vả."

      Diệp Trường Vân nghe đệ đệ , khẽ cười: "Nghĩ đến trong Đôn Dương Thành thời gian này chuyện phát sinh ngươi đều biết rồi."

      Diệp Tiềm mặt mày lãnh ngạnh: "Tỷ tỷ, lúc ta rời , từng cho tỷ gặp chuyện phải nhẫn nại, hết thảy đợi sau khi ta trở về lại ."

      Diệp Trường Vân nhíu mày cười lạnh: "Ngươi xuất chinh ở ngoài, đương nhiên biết chuyện xảy ra ở đô thành. Nếu ta đợi ngươi trở về, sợ là xương cốt đều hóa thành tro!"

      Diệp Tiềm nhướng mày chăm chú nhìn tỷ tỷ, đạm thanh : "Có ta ở ngoài, nơi này phát sinh chuyện lớn bằng trời, người khác cũng dám động vào tỷ nửa phần."

      Diệp Trường Vân trào phúng : " tình làm cũng làm, ngươi tức giận cũng thế, đau lòng cũng thế, dù sao cũng vô dụng! giờ Diệp gia ta dòng độc đại, từ đây còn trở ngại."

      Diệp Tiềm cúi đầu, than : "Diệp gia dù lớn, cũng hơn được hoàng thất, tỷ tỷ như thế, ràng là tự tìm diệt vong."

      Diệp Trường Vân cười: "Lúc đó làm vậy, nếu ta dám lui về phía sau bước, Diệp gia ta đây có lẽ tan thành mây khói."

      Diệp Tiềm cúi đầu im lặng lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tỷ tỷ, chậm rãi : "Lần này xuất chinh Bắc Địch, chém giết đại tướng Bắc Địch vô số, có người chiến công hiển hách, tỷ tỷ cũng biết người này là ai?"

      Diệp Trường Vân hiểu: "Là ai?"

      Diệp Tiềm trầm giọng : "Tiêu Đồng."

      Diệp Trường Vân ngẩn người.

      Diệp Tiềm nhìn tỷ tỷ, tiếp tục mở miệng : " núp mấy năm ở Bắc Địch, đối với địa hình phong tục Bắc Địch như lòng bàn tay, ở thời khắc mấu chốt giúp đại quân Bắc phạt kỳ khai đắc thắng, công thể có."

      Diệp Trường Vân tay khẽ run run, hỏi: " giờ ở đâu?"

      Diệp Tiềm nhìn chằm chằm tỷ tỷ, lấy loại điệu khó có thể hình dung hỏi: "Tỷ tỷ, có phải thích xuất trước mặt tỷ ?" ngừng lại, tiếp tục hỏi: "Tỷ muốn giết ." -- câu này, kỳ thực phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

      Diệp Trường Vân cúi đầu, .

      Diệp Tiềm nở nụ cười, ý cười hơi lạnh: "Tỷ tỷ, cần giết ."

      Trong thanh mang theo tia mơ hồ: " chết, vì đuổi giết Bắc Địch vương mà chết."

      Diệp Trường Vân nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, dám tin.

      Diệp Tiềm trong mắt lạnh như băng, nhàng gật đầu.

      Diệp Trường Vân cứng ngắc nhìn đệ đệ, sau hồi, môi nàng tái nhợt nhàng rung động, cuối cùng nàng chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đệ đệ.

      Diệp Tiềm nhìn thấy, đầu vai tỷ tỷ co rúm.

      Diệp Trường Vân thấp giọng phát ra tiếng khóc nức nở đè nén.

      Diệp Tiềm đứng ở nơi đó lát, rốt cục thở dài: " tại phải vừa vặn thỏa mãn tâm nguyện của tỷ."

      Diệp Trường Vân lại phảng phất như hỏng mất, phát ra tiếng khóc bén nhọn, vừa khóc vừa : " sai, ta muốn giết , bây giờ ta thấy , ta cũng muốn giết !"

      Nàng đau đớn nỉ non, khóc nàng nghẹn ngào : "Nhưng thế sao, ta giết , vẫn muốn khóc vì ."
      minhhanhng, HangVO9, Lazzy Le20 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Iu chứ sao, chỉ biết hận, ko dám nhìn thẳng vào , thua xa a triêu, dám , dám hận nhá, nô lại sắp mất vợ, jazz, nô lật bàn đâu, cảnh H của nô đâu, lừa tui, h hu hu, thót tim nữa rồi, làm sao nô và gia đình thoát khỏi vũng bùn này đây, đế vương đúng là.. zzz, đau lòng thay nữ vương, cả thanh xuân hy sinh, còn nửa cuộc đời, vẫn ko thể nào hạnh phúc yên bình được...

    5. Shironeco

      Shironeco Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      39
      Ô hay. Thế hóa ra Tiêu lại đào hoa phết. Hết công túa lại đến hoàng hậu.
      Chỉ khổ thân Tiềm nô, mãi chả rước được vợ con về. Chắc là con ghẻ rồi :yoyo67::yoyo67::yoyo67:
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :