1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương phủ sủng thiếp - Giả Diện Đích Thịnh Yến (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. -Thỏ-

      -Thỏ- Well-Known Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      1,124
      CHƯƠNG 33

      Tấn Vương rồi, Dao Nương thấy sắc trời còn sớm, tỉnh ngủ chút

      Nàng mệt , với cả cũng hai đêm liền chưa ngủ thẳng giấc

      Lần ngủ này ngủ đến quên thời gian, thẳng đến có người đến gõ cửa phòng nàng

      Cộc cộc cộc…

      Lúc tiếng gõ cửa vang lên, cũng là lúc Dao Nương nằm mơ.

      Nàng mơ thấy năm sau Tấn Vương để nàng về nhà, còn thưởng nàng cái rương bạc lớn lớn. Nàng mang theo bạc về nhà, gặp tỷ tỷ, tỷ phu và Tiểu Bảo.

      Tiểu Bảo biết , còn biết gọi nương, Dao Nương cực kỳ cao hứng, cười đến mắt cong cong.

      Đúng lúc này lại có người đạp cửa nhà, nàng trả lời tiếng rồi mở cửa, lại thấy Tấn Vương đứng bên ngoài sân, trong tay dắt đứa bé trai có diện mạo y hệt

      Đứa trẻ kia so với Tiểu Bảo còn lớn hơn, lại còn gọi nàng là nương, nàng bị hoảng sợ, vội mình phải nương của , nàng chỉ sinh mỗi đứa con là Tiểu Bảo thôi. Đứa bé trai liền ngồi xuống đất khóc òa, Tấn Vương mặt đen như mực, nàng có lương tâm, thế mà lại từ bỏ phụ tử hai người bọn họ mà chạy trốn

      Dao Nương cảm thấy oan uổng, trong lòng còn suy nghĩ biết Tấn Vương bày mưu kế gì, đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng cộc cộc gõ cửa…

      Dao Nương lập tức từ trong mơ tỉnh lại, đổ tầng mồ hôi lạnh. Nàng còn có chút hoảng hốt thất thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc trời sáng

      Nàng tức khắc bất chấp sững sờ, vội mở cửa

      đứng ngoài cửa chính là A Hạ

      “Tô nhũ nương, ta thấy tỷ đến, liền đến kêu tỷ”

      Dao Nương vội hỏi: “Giờ nào rồi?”

      A Hạ sửng sốt, cười : “Còn chưa đến giờ thay ca của tỷ, ta chỉ là thấy tỷ ăn cơm sáng, nên liền lại đây gọi tỷ”

      Dao Nương liền thở ra hơi: “Ta hôm qua ngủ muộn, nên sáng nay mới ngủ quên mất”

      A Hạ liếc nhìn nàng cái: “Trách được, ta thấy ánh mắt tỷ hồng hồng. Đúng rồi, miệng tỷ là bị làm sao vậy?”

      Dao Nương theo bản năng sờ sờ môi, cảm xúc cùng ngày thường càng bất đồng, còn mang theo chút đau đớn. Nàng che dấu, cười : “Muội ta còn biết, có thể là muội chích rồi, có chút đau” , nàng xoa xoa cánh môi “Bất quá như muội , ta phải nhanh dọn dẹp chút, miễn cho chậm trễ giờ làm việc”

      A Hạ gật gật đầu: “Kia phải đó, để ta bưng cơm sáng đến cho tỷ” Sau đó, nàng cũng để Dao Nương có cơ hội cự tuyệt, chạy vèo lấy người

      Dao Nương bật cười lắc lắc đầu, trở lại trong phòng

      Nàng đến trước gương, trong gương lên nữ tử có chút ý vị lười nhác, nhìn qua phát , nhưng nhìn kỹ thấy khóe mắt ánh lên chút xuân sắc. Vành mắt hơi phiếm hồng, môi sưng đỏ, càng thêm có vẻ kiều diễm ướt át, hận thể làm người khác tiến lên cắn ngụm.

      Dao Nương vội xoa mặt, ra phía sau bình phong.

      Bởi vì trời nóng, buổi tối tiện dùng nước, Dao Nương vì thế mà thích đặt hai thùng gỗ trong phòng. thùng chứa đầy nước sạch, cái còn lại để đựng nước bẩn, mỗi ngày đều đổi lần. Dao Nương mở thùng gỗ, bên trong còn dư nửa thùng, nàng liền dùng gáo múc vào chậu rửa mặt.

      May mắn trong phòng có nước, bằng hai đêm qua còn biết phải làm sao bây giờ, chẳng ai nửa đêm lại lấy nước về rửa mặt, nếu vậy làm hại chết nàng.

      Nghĩ như vậy, biết thế nào lại nghĩ đến chuyện đêm qua, Dao Nương mặt đỏ tai hồng, chính mình sờ lên còn cảm thấy nóng biết bao nhiêu.

      Rửa mặt rồi súc miệng, Dao Nương đến trước gương chỉnh trang sơ sơ. mái tóc đen nhánh được nàng cầm trong tay cuộn quanh, cuối cùng lại búi thành búi tóc phía sau ót, sau đó dùng cây mộc trâm cố định. Nàng vốn muốn làm mái, nghĩ ngại phiền toái, lúc đó muốn gây chú ý, gì chuyện gì cũng phát sinh, hình như cũng còn gì phải giấu giấu diếm diếm

      Dao Nương vừa đem tóc vấn sơ xong, A Hạ liền bưng khay đến.

      Cơm sáng rất đơn giản, cháo trắng ăn với bánh bao nhân nấm hương và rau xanh, đĩa dưa chua và đĩa rau xào.

      Dao Nương lời cảm tạ với A Hạ

      A Hạ có chút kinh ngạc nhìn nàng: “Tô nhũ nương, phát ra nha, ra tỷ lại đẹp đến vậy”

      Dao Nương theo bản năng sờ sờ chính mặt mình, cười đến có chút ngượng ngùng: “Có sao? Sao ta lại thấy vậy nhỉ”

      A Hạ liên tục gật đầu: “Đương nhiên, ta xem tỷ về sauđừng vấn kiểu tóc mái kia nữa, khiến tỷ đẹp” Thậm chí có chút xấu, lời này A Hạ dám ra

      ra là như vậy, ta để ý đấy, về sau vấn nữa”

      Sau đó, A Hạ lại cùng nàng vài câu, mới rời

      Dao Nương đến trước bàn ăn sáng

      Nàng ăn nhanh, bởi vì nàng cũng còn nhiều thời gian, hơn nữa nàng đói cũng , hai gắp ba gắp liền ăn xong bữa. Nàng đem bàn ăn thu dọn sạch chút, chén bát đưa đến phòng bếp , mới đến tiểu lâu

      Đến nơi vẫn là có chút chậm trễ, bất quá cũng có ai gì, Dao Nương xưa nay là người cần mẫn, mấy ngày nay mọi người ai cũng thấy điều đó, tất nhiên thể vì nàng ngẫu nhiên muộn hôm, liền ý kiến với nàng này nọ

      Tiền nhũ nương và Vương nhũ nương cũng mau rời khỏi, để lại Dao Nương cùng Ngọc Yến Ngọc Thúy, trong lúc Ngọc Yến có việc ra ngoài, liền chỉ còn nàng và Ngọc Thúy

      Lúc này, Lục Yên đến, : “Phúc tổng quản tới”

      Theo giọng của nàng, Phúc Thành đến, là đến thay Tấn Vương xem qua tiểu quận chúa

      Ngọc Thúy nghĩ nhiều, bởi vì điện hạ có mấy ngày có trong phủ, chỉ có trong lòng Dao Nương lộp bộp, sợ Phúc Thành ra điều gì. Rốt cuộc hôm trước nghe được động tĩnh, biết ngày ấy Tấn Vương đến, Phúc Thành vẫn luôn canh giữ bên ngoài. Cho nên nàng đối với Phúc Thành có chút chột dạ

      Nào biết lần này Phúc Thành đến là đến nhìn tiểu quận chúa, hỏi han tiểu quận chúa ăn nhiều bao nhiêu, ngủ nhiều thế nào, Dao Nương khi đó mới yên lòng

      Phúc Thành kêu Ngọc Thúy pha cho ly trà, Ngọc Thúy sau khi rời khỏi đây, liền cười tủm tỉm mà nhìn Dao Nương, : “Tô nhũ nương, điện hạ sai ta đưa người món đồ này”

      đoạn, ông từ trong tay áo lấy ra bình sứ

      “Đây là dược trị thương tốt nhất, ngoài miệng cũng có thể dùng, ăn phải cũng sao”

      Dao Nương mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến ngẩng nổi dầu dật, ấp úng nhận lấy: “Đa tạ Phúc tổng quản”

      Phúc Thành nhìn nàng, càng nhìn càng thuận mắt, cười ha hả : “ cần cảm tạ cần cảm tạ, ta liền phải rồi”

      Phúc Thanh ra đến bên ngoài, vừa gặp Ngọc Thúy bứng trà đến

      “Phúc tổng quản, trà của ngài”

      uống nữa, ta còn có việc”

      Ngọc Thúy bưng trà tiến vào, với Dao Nương: “Phúc tổng quản này cũng là, chén trà cũng uống liền rồi”

      Ánh mắt Dao Nương lóe lóe, được tự nhiên mà sờ sờ bình sứ trong tay,

      Giờ nghỉ, Dao Nương trờ về phòng chuyến, từ trong tay áo lấy ra bình sứ kia

      Bình sứ màu trắng, men ngoài chạm trổ tinht ế, cảm giác như ngọc thạch, thập phần tinh mỹ. Sau khi mở ra, bên trong là loại cao trong suốt màu xanh biếc đầy đến nửa bình. Dao Nương dùng ngón tay dính ít, thoa lên mu bàn tay, mát mẻ dễ chịu, thập phần thoải mái

      Nàng cởi bỏ xiêm y, cắn cắn môi dưới, mới chịu đựng ngượng ngùng ở nơi đó thoa qua chút, cảm giác nóng rát khi nãy lập tức biến mất. Hôm qua quá tham lam, hút phá quá mạnh mẽ

      Vài địa phương người đều thoa qua chút, Dao Nương mới lại cởi váy, nhìn hai bên bánh bao bị cọ đến hồng hồng, nàng liền đỏ mặt thoa dược lên đó. Thoa tốt rồi, nàng mới vội vàng mặc xiêm y vào, sau đó mới thoa ít lên môi

      Hy vọng tối nay đừng đến, bằng nàng chịu nổi

      *

      Tại Lâm Vân Huyện ngõ cây hòe nhà Diêu Gia, lúc này mây mù che phủ

      Tây sương, thường lại vẳng đến tiếng mắng nhiếc của Lý thị

      Bởi vì Lý thị đè nặng thanh, từ bên ngoài nghe có chút mơ hồ, nhưng Huệ Nương cần để tâm cũng biết bà ta mắng cái gì

      Yến Tỷ Nhi chưa lập gia đình thế mà lại hoài thai, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện đó, Huệ Nương liền có cảm giác thống khoái đến lạ

      phải nàng vui sướng khi người khác gặp họa, mà là nàng chỉ cần tưởng tượng đến Tấn Thành muội muội, nàng nhịn được mà hận. Hận Lý thị, hận Yến Tỷ Nhi, đặc biệt là Dao Nương rồi, Yến Tỷ Nhi lại xúi giục Lý thị Diêu Thành đến nhà Trần An cầu hôn, cuối cùng Huệ Nương cũng hiểu vì sao lần trước mẹ chồng làm trời làm đất muốn đuổi muội muội

      Cho nên mới , ác giả ác báo

      Nhà Trần An đáp ứng hôn , Yến Tỷ Nhi bị Hắc tiểu tư hại thân, bên Phùng gia cũng đến cửa cầu hôn, chính là Lý thị đồng ý, chê Phùng gia nghèo, ngại Phùng gia có quả phụ, dù sao cũng chính là ghét bỏ. Yến Tỷ Nhi muốn gả, hai mẹ con làm trời làm đất với nhau.

      Huệ Nương ngày thường thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng nhịn được chửi thầm, bà có thể ghét bỏ, mấu chốt là nữ nhi của bàn có thể ghét bỏ hay sao? Có bản lĩnh chăm lo cho Yến Tỷ Nhi nhà cửa , cả đời gả cũng được

      Nghĩ đến đây, Huệ Nương đứng lên, đến của tây sương

      Vừa thấy Huệ Nương đến, Lý thị mắng nữa. Kỳ bà ta cũng phải biết xấu hổ, bà ta xưa nay quen lên mặt với con dâu, nay soa có thể để Huệ Nương xem thường

      Huệ Nương ngồi ghế nhìn, ánh mắt mang nụ cười, nhìn Yến Tỷ Nhi bị Lý thị mắng dám ngẩng đầu

      “Yến Tỷ Nhi, đừng trách tẩu tử ta lắm lời, ngươi giờ vô tình thế này cũng phải thời điểm để ngoan cố, nhãi con chỉ biết cãi người, ngươi thế này còn muốn gả đến Trần gia?” Mấu chốt người ta có nguyện ý ngươi mới được. Lời này Huệ Nương gì, kỳ đáy lòng nàng cảm thấy Trần an rất hợp với muội muội nhà mình, đáng tiếc chuyện tốt bị nha đầu ngoan độc này phá hư rồi.

      Lời này của Huệ Nương nghi ngờ chính là con dao ghim vào ngực Yến Tỷ Nhi, nàng ta tức khắc ôm mặt khóc rống lên

      Lý thị xưa nay quen bênh vực người mình, sao lại có thể để Huệ Nương chèn ép nữ nhi, giọng cao ba thước : “Tô Huệ Nương ta cho ngươi biết, ngươi mà còn chèn ép Yến Tỷ Nhi…”

      Huệ Nương đánh gãy lời của bà ta: “Nương, người nghĩ nhiểu rồi, ta chèn ép nàng làm gì, lại ai cho ta bạc làm điều đó”

      Câu ai cho bạc này, Lý thị vẫn hay troe ngay cửa miệng, Huệ Nương ra vào lúc này, đúng là đầy chế nhạo

      Bất quá đợi Lý thị mắng ra tiếng, Huệ Nương lại : “Nương, người luôn Dao Nương biết liêm sỉ, châu thai ám kết, cũng biết từ chỗ nào đẻ ra đưa con mồ coi, bại hoại nề nếp Diêu gia. Người nhìn xem, chuyện chưa có gia đình mà có con như này, truyền xa thể nào nghe lọt vào tao, cho nên ngài đừng ngoan cố chịu gả Yến Tỷ Nhi cho Phùng gia nữa. Người cũng đừng quên, Thành ca tuy là bổ đầu , nhưng trong huyện này cũng coi như có chút uy tín danh dự. Minh ca nhi cũng còn , qua hai năm nữa liền đến lúc lên trường niệm thư rồi. Lão Diêu gia bên kia nhưng chỉ để ý đén hai đại tôn tử này, nếu biết có người như vậy…”

      Huệ Nương còn chưa xong, nhưng Lý thị và Yến Tỷ Nhi đều ràng lời của nàng

      Lý thị người này làm là làm thế, nhưng thương Minh ca nhi và Hông ca nhi là phải giả. Bên này là hai đại tôn tử, bên kia là nữ nhi, nên làm thế nào?

      Có lẽ còn chưa nghĩ ra cách, nhưng Lý thị cũng hiểu chuyện

      Yến Tỷ Nhi cũng hiểu đạo lý này, liền khóc lóc lên tiếng: “Nương, con gả! phải nương cho con gả sao, con gả…”

      Lý thị rối loạn, theo bản năng mắng: “Lão nương cho ngươi gả, là đắn đo Phùng gia bên kia, ngươi còn ngang bướng. Ngươi gả, ngươi còn muốn đâu, nha đầu chết tiệt…”

      Huệ Nương từ tây sương ra ngoài, nghe tiếng mắng phía sau, nàng khỏi lộ ra cái tươi cười

      Dao Dao, tỷ tỷ cũng chỉ có thể giúp muội đến đây. Muội tại nhưng tốt rồi, như thế nào lại đưa tin về cho ta?

      Huệ Nương quyết định chờ nam nhân nhà mình trở lại, liền chuyến đến Vương phủ, xem có thể nhìn đến hoàn cảnh của muội ấy. Muội muội hai tháng, đều nghe báo tin về, cũng biết ra sao

      Đúng lúc này , cửa viện đột nhiên bị gõ vang

      “Có ai ở nhà ?”

      “Ai vậy?” Huệ Nương đáp

      Tức khắc tây sương bên kia vốn có động tĩnh gì, Lý thị vội vàng xốc mành lên từ trong bước ra

      “Có người nhờ ta chuyển đồ đến, họ Tô…”

      --- hết chương 33---

      Thỏ: Trong tình cảm, con số 2 luôn là quá đủ, mọi thương hại cho người ngoài cuộc đều biến thành vụng trộm đáng khinh. Đôi khi chỉ muốn mình quên hết tất cả. Tâm trạng vui nên edit liền 1 chương từ 2h30 đến 4h30 là done. Chúc các nàng lễ vui vẻ, tận hưởng trọn vẹn hân hoan.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      mà tìm đưa tiểu bảo đến bên chị được chị ngay.
      -Thỏ- thích bài này.

    3. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Khi nào Tấn vương mới cho Dao nương nuôi tiểu Bảo đây?
      -Thỏ- thích bài này.

    4. -Thỏ-

      -Thỏ- Well-Known Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      1,124
      Chào mọi người! Nghỉ lễ thế nào rồi? :037:

      CHƯƠNG 34

      Huệ Nương dám chậm trễ, vội ra mở cửa

      Bên ngoài cửa có chiếc xe ngựa dừng lại, sườn xe màu đen, vừa thấy liền biết khí thế phải gia đình bình thường

      càng xe là nam nhân trẻ tuổi, làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, nhưng nhìn tướng mạo là người thành , cười tươi với hàm răng trắng

      “Vị tiểu huynh đệ này, này là?”

      “Ta là người ở Tấn Vương phủ tới, Tô nhũ nương có nhờ gửi chút ít đồ về nhà. Với lại, Tô nhũ nương còn nhắn mấy lời, người là đại tỷ của Tô nhũ nương có phải ?”

      Huệ Nương vội vàng gật đầu : “Ta là đại tỷ của Dao Dao. Mau mau mau, mau vào bên trong ngồi, là làm phiền huynh quá. Muội muội ta tại tốt chứ…”

      Chu Thăng nghĩ thầm: ra nàng còn có cái tên như vậy, Dao Dao. lặp lặp lại trong lòng mấy lần, mặt khác theo Huệ Nương vào trong nhà, vừa vừa đáp lời nàng

      Chu Thăng được mời vào nhà chính, sau khi uống chén trà, Huệ Nương mới hỏi ràng tình cảnh của Dao Nương

      Biết được muội muội thành nhũ nương của tiểu quận chúa, trong phủ sống cũng tồi, cũng bị ai bắt nạt, còn nghe rất được chủ tử thích, Huệ Nương nhịn được liền khóc lên

      Chu Thăng có chút vì sao Huệ Nương khóc thành như vậy, ánh mắt biểu lộ kinh ngạc

      Huệ Nương phản ứng kịp thời, vội xoa nước mắt : “Muội muội của ta tính cách hướng nội lại nhát gan, đây là lần đầu tiên xa nhà, cho nên khó tránh khỏi lo lắng”

      Chu Thăng hiểu ý gật gật đầu

      Lúc sau, Chu Thăng đem tay nải giao cho Huệ Nương, đặc biệt đem bạc giao trực tiếp cho nàng, mới với Huệ Nương: “Tô nhũ nương nàng ở trong phủ sống rất tốt, đại tỷ cần lo lắng. Tô nhũ nương còn đại tỷ cầm lấy chút bạc này mua đồ dùng cho tiểu nha đầu hoặc là thuê người giúp việc, đừng khiến thân mình mệt chết”

      Kỳ Dao Nương còn muốn , Lý thị là người lười nhác, Huệ Nương người chăm ba miệng ăn, sao thể vội vàng, còn biết sớm mệt mỏi thành bộ dạng gì, nàng ở trong phủ ngày đêm lo lắng chính là chuyện này.

      “Cảm ơn Chu tiểu ca, việc này ta chân nhắc. Nhờ huynh giúp ta chuyển cho muội ấy mấy lời. muội ấy trong phủ làm tốt việc của mình, đừng lo lắng chuyện ở nhà, Tiểu Bảo rất tốt, giờ biết xoay người, ăn đến béo luôn rồi…”

      Huệ Nương lải nhải rất nhiều, mới đưa Chu Thăng ra cửa. Nàng ra là muốn mời Chu Thăng ở lại ăn cơm, nhưng Chu Thăng còn vội về nhà, chỉ hẹn lần sau có cơ hội. Huệ Nương thầm nghĩ người này nhiệt tình, luôn miệng lời cảm ơn, mới nhìn theo xe ngựa của Chu Thăng rời .

      Nàng đứng ở cửa chút, mới quay về phòng, vừa vào cửa liền thấy mẹ chồng cầm tay nải mà Dao Nương gửi về

      Lý thị cầm lên bộ y phục sắc đỏ, móng tay như móng gà ở bên ngoài lớp vải ấy cứ vốt ve liên hồi

      Ấn đường Huệ Nương nhíu chặt, luôn có cảm giác bà ta làm hỏng đồ mát. Đồng thời nghĩ may mắn vừa nãy Chu Thăng đem bạc đưa trực tiếp cho nàng, bằng rơi vào tay Lý thị, khẳng định là trở lại

      “Chậc chậc chậc, Tô Dao Nương phát tài rồi nha, vải tốt như vậy đem làm áo khoác. Lão bà ta đây sống từng này tuổi còn chưa thấy qua vải tốt như này” Lý thị chậc lưỡi liên tục, bà ta còn cầm xiêm y so lên người, với Huệ Nương: “Ta thấy bộ này ta mặc rất thích hợp, coi như Tô Dao Nương hiếu kính ta

      , Yến Tỷ Nhi đứng cạnh cửa đỏ mắt chen vào : “Nương, con sắp gả, phải đưa bộ đó cho con mới đúng”

      Đúng là hai tên biết xấu hổ! Huệ Nương tức giận đến môi mím chặt, định gì đó, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng vang rất lớn, giống như cửa nhà bị ai hung hăng đạp cho

      Còn đợi ba người kịp phản ứng, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng khóc: “Diêu Yến Nhi đồ sao chổi kia, ngươi khiến nhi tử ta…”

      Đấy là giọng của Phùng quả phụ

      Huệ Nương thầm nghĩ ổn, vội ra ngoài đón. Lý thị cũng vội vàng theo sau, liền thấy Phù quả phụ đứng ngoài cửa lớn chửi ầm lên, phía sau còn có ít người vây xem.

      Phùng quả phụ là loại người dễ chọc, quả phụ có thể mình nuôi con đến lớn như vậy, ra cũng biết người hiền lành

      Lý thị sở dĩ cũng muốn cùng Phù quả phụ kết thông gia, phải chỉ vì Phùng gia nghèo, mà còn vì cả nhà quanh đây đều nổi tiếng sa cơ thất thế, lại thêm Phùng quả phụ là người đanh đá. Bà ta từng nếm qua ít mệt mỏi với Phùng quả phụ, cho nên thời điểm Phùng quả phụ tới cửa cầu hôn, bà ta làm sao thể làm bộ làm tịch, hận thể đem hết oán hận từ đó đến giờ đòi lại.

      Lý thị bản thân cũng là người hung hãn, thấy Phùng quả phụ mắng nữ nhi bảo bối của mình, sao có thể bỏ qua cho nàng ta, nhảy ba thước lên đài chửi nhau với đối phương

      “Ngươi là đồ quả phụ khắc toàn gia, đồ rách nát não tìm đường chết à, ngươi mới là sao chổi, cả nhà các ngươi đều là sao chổi…”

      Phùng quả phụ đặt mông ngồi hẳn xuống đất, vừa vỗ đùi vừa khóc: “Trời cao ngó xuống mà coi, ông mau mở to mắt mà nhìn , nhìn đám người này thế nào. Ỷ vào con trai con thích khuê nữ nhà người ta, nhưng chịu gả người, ép nhà người ta đến chết. Ghét bỏ nhà con nghèo, ghét bỏ con là quả phụ mệnh xấu. Nhưng mệnh tốt có phải con muốn là được đâu? Con đây quả phụ đời thủ tiết, có ai là thấy, duy nhất là nhà táng tận lương tâm này, tới lui lại con khắc nhà người ta….”

      Chuyện này cũng phải lần đầu của Phùng quả phụ, lần nào cũng kiểu như nhau, vừa khóc vừa mắng đầy nhịp điệu, trằn trọn trăm hồi, cuối nghênh lâu. Nước mắt kia ào ào chảy xuống, là làm người ta thấy cảm động, người nghe cũng muốn khóc. Triều Đại Càn tuy cấm quả phụ tái giá, nhưng nhà ai có tiết phụ, cũng được nhìn với con mắt khác.

      Người vây xem đều thấy thổn thức thôi, hơn nữa Lý thị thường ngày được lòng ai, tránh khỏi có người giúp cho Phùng quả phụ

      “Tất cả đều là hàng xóm với nhau, hà tất phải nháo đến khó coi như vậy, mỗi người lùi bước, coi như xong chuyện ” Có người từ từ khuyên giải.

      Thấy vậy, Phùng quả phụ càng có tinh thần: “ phải nhà ta muốn nhượng bộ, lần trước vẫn ôn tồn đến cửa cầu thân đấy thôi. Là Diêu nháo muốn gả, ép buộc con ta phải ra ngoài kiế nhiều tiền, làm hại con ta phạm vào tội, bị quan sai bắt vào đại lao… Ta mặc kệ, Diêu gia ngươi đền nhi tử cho ta! Diêu Yến Nhi, nếu con ta xảy ra chuyện gì, ta Phùng quả phụ có thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi…”

      Lời này vừa ra, mảnh ồ lên, khiến Lý thị cũng dám lên tiếng

      Hắc tiểu tử phạm tội, rốt cuộc là phạm tội gì?

      Đừng nhìn Lý thị làm bộ làm tích, chính là do trong lòng Yến Tỷ nhi vượt qua được chuyện kia, nên luôn nháo chịu gả cho Phùng Hắc Tử. Cũng vì lúc đó Phùng Hắc Tử chưa xảy ra chuyện, nên cũng cần nóng vội

      Nhưng nếu Phùng Hắc Tử xảy ra chuyện, hài tử trong bụng Yến tỷ nhi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hài tử về sau có cha?

      Phùng quả phụ thấy đối thủ chỉ lo được mất mà sững sờ, trong mắt lên tia đắc ý, tiếp tục khóc ròng : “Cháu nội đáng thương của ta, còn chưa được sinh ra, cha người có chuyện, còn biết sống hay chết… Ông trời ơi, vì sao người lại có mắt như vậy...”

      Lượng tin tức trong lời này quá lớn, nhiều người phản ứng kịp, đều tự chủ hướng đến bụng của Yến Tỷ Nhi

      Lý thị nổi khí, hận thể đánh Phù quả phụ bay . Nhưng lại sợ Phùng quả phụ ra cái gì nên , hơn nữa bà ta cũng muốn biết cuối cùng Hắc tiểu tử bị làm sao, chỉ có thể dậm chân đuổi đám người trong viện

      , có cái gì náo nhiệt mà nhìn”

      Vừa thấy Lý thị đanh đá, người vây xem lập tức giải tán

      Nhưng tán là tán, chuyện giữa Phùng Diêu hai nhà cũng từ tỏng miệng bọn người đó ra ngoài, nơi nơi nghị luận náo nhiệt của huyện cho xem

      Lý thị đóng cửa viện, mới trừng mắt với Phùng quả phụ: “Nếu hôm nay ngươi đem lời cho , lão nương ta tha cho ngươi”

      Phùng quả phụ phủi quần, từ đất đứng dậy, cũng sợ bà ta

      Kỳ trước khi đến đây bà ta nghĩ kỹ hết mọi chuyện, Phùng gia nghèo ai cũng biết, bạc làm sao nộp tiền bảo lãnh cho Phùng Hắc Tử. Nhưng Phùng gia có tiền, Diêu gia có, Diêu gia chỉ có tiền, Diêu gia còn có người làm ở huyện nha, cho nên khi biết con trai phạm tội, Phùng quả phụ ban đầu có hơi hoảng loạn, sau liền bình tĩnh lại.

      Phùng quả phụ nháo đến như vậy, cũng phải cân nhắc qua, tuy là mất mặt chút, nhưng bọn là nhà trai nên hiển nhiên sợ. tình khi nháo ra, Diêu gia chỉ có thể giúp bà ta, trừ khi muốn nữ nhi lớn bụng bị người đời chê cười. Chỉ cần Diêu gia giúp cái này, khi nhi tử có thể trở về, con dâu có, cháu nội cũng có, còn cần chịu đựng sắc mặt của Lý thị, vạn đại cát

      Phùng quả phụ bàn tính đến rung động cả người

      Bà ta đem tình mình biết ra lần, Lý thị nghe được sắc mặt chợt hồng chợt tím, bà ta quay đầu cho Yến tỷ nhi hai bạt tai: “Đồ chết tiệt, toàn đem phiền đến cho lão nương, toàn đem phiền đến cho lão nương mà thôi!”

      Yến tỷ nhi bị đánh đến khóa ngao ngao, Huệ Nương đứng bên lạnh mặt nhìn, cũng ra lời khuyên can

      “Dù sao chuyện thông gia này làm ai cũng lo, ngươi phải tính đến nhiều hướng, ngươi nhìn đến cái thai trong bụng Yến tỷ nhi chứ!” Phùng quả phụ cười tủm tỉm

      Đây là vóe véo tức chết Lý thị cơ mà

      Lý thị làm sao chịu nổi loại tức giận này, đôi măt trừng Phùng quả phụ, lại đuổi đánh Yến tỷ nhi. Đáng tiếc Phùng quả phụ ánh mắt cũng cho nàng, cũng phải hoàng hoa khuê nữ gì cho cam, thương gì gì đó cứ muốn đánh thế nào cứ đánh

      Lý thị tức giận hét Huệ Nương: “Tô Huệ Nương, còn tìm nam nhân nhà ngươi trở về” Chỉ có hỏi Diêu Thành, bọn họ mới biết được tình phía nha môn kia thế nào.

      “Nương, Hồng ca nhi khóc rồi, con vào xem” Huệ Nương cũng đáp lời ra cửa tìm với bà ta, xốc rèm cửa tiến vào trong, sau cũng thế quay trở ra lại

      Thế mà lại làm Lý thị tức muốn ngã quỵ, muốn để Yến tỷ nhi , nhưng bây giờ nữ nhi chỉ chỉ có mình, đành phải tự mình chuyến. Bất quá, đợi bà ta ra đến cửa, Diêu Thành trở về, cũng là vì chuyện của Phùng Hắc Tử.

      Phùng quả phụ cũng chỉ biết Phùng Hắc Tử phạm tội vì tiền, chứ nào biết cụ thể như thế nào, cũng chỉ nghe người ta mới biết bị bắt bỏ tù.

      Kỳ tội của Phùng Hắc Tử phạm phải cũng , cùng ả kỹ nữ của Di Hồng Viện cấu kết cướp của người qua đường. Từ ả kỹ nữa thăm dò chút ít hành tung đường cùng lượng bạc mà người đó mang theo, Phùng Hắc Tử mang theo người chờ sẵn giữa đường để cướp bóc.

      Dường như cũng phải lần đầu tiên làm chuyện này, xuống tay trôi chảy, chưa bao giờ để người sống thoát, cho nên tình mới bị bại lộ. Nhưng lần này có lẽ ông trời có mắt, nện người kia cục đá vào đầu, lại ném xuống sông, thế mà lại chết. Chính mình từ dưới sông bò lên, báo quan, mới truy ra nguồn gốc của Phùng Hắc Tử

      Quan sai đến sòng bạc bắt , huynh đệ bọn của ai chạy thoát

      Giết người cướp của, đây chính là tội lớn, lưu đày ba ngàn dặm, nặng chém đầu thị chúng

      Huống chi Phùng Hắc Tử phải lần đầu làm những chuyện này, cắn chặt răng , nhưng kỹ nữ kia trụ được, khia ra toàn bộ. Chỉ là từ trong miệng kỹ nữ này mới biết được, đám người Phùng Hắc Tử hại dưới ba bốn mạng người.

      cách khác, Phùng Hắc Tử đường này chỉ có chết

      Nghe xong Diêu Thành kể, Phùng quả phụ ngồi bệt xuống đất, khóc thét lên

      Lúc này so với khác trước đây, bà ta chỉ nghĩ con trai ra ngoài đánh người cùng lắm là trộm đồ này nọ, trăm lần cũng nghĩ đến con trai thế nhưng gan to như vậy. Cũng là Phùng Hắc Tử thường ngày mê bạc, ở nhà cũng là đến chỗ đánh bạc, nhưng chưa từng lấy trong nhà bất cứ thứ gì cầm cố. Phùng quả phụ ngày ngày bên ngoài vội vàng kiếm tiền, phát ra điều gì khác thường

      riêng gì Phùng quả phụ, Lý thị cùng Yến tỷ nhi cũng bị dọa sợ đến

      Cái này hoàn toàn xong rồi, Yến tỷ nhi nên làm cái gì bây giờ?

      Ánh mắt cả nhà Diêu gia tự chỉ được nhìn chằm chằm vào cái bụng của Yến tỷ nhi

      Lần trước Lý thị cùng Yến tỷ nhi nhắc đến Dao nương, nào là biết liêm sỉ, chưa kết hôn có thai, nào là Tiểu Bảo là con mồ côi, đến cha cũng có, giờ đến lượt Yến tỷ nhi cũng bước theo vết xe đổ của Dao nương, cũng coi như là ác báo.

      ---hết chương 34---

    5. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Nghỉ lễ rất buồn nhưng nghĩ đến việc phải làm bt còn buồn hơn:yoyo44:
      Lên đây đọc đỡ tr của @-Thỏ- "đợp" giai cho đỡ buồn:yoyo47:

      Thanks :yoyo45:
      -Thỏ-saoxoay thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :