1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Chúc mừng hoàn phần 9. Bộ này siêu dài luôn ý. Cảm ơn bạn edit luôn cho chúng mình được đọc truyện. Chúc bạn nghỉ lễ vui vẻ.
      MaiAnhSFThanh Thanh Mạn thích bài này.

    2. Vũ Thiên Di

      Vũ Thiên Di New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      18
      Cảm ơn edit nhé, chúc bạn có kì nghỉ lễ vui vẻ. :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      MaiAnhSFThanh Thanh Mạn thích bài này.

    3. Cục Bột Nhỏ Háo Sắc >_<

      Cục Bột Nhỏ Háo Sắc >_< New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Chúc edit nghỉ lễ vui vẻ.
      Mị phải đăng kí để cmt ủng hộ edit sau n ngày đọc thầm
      Hóng chương mới nạ
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 1:





      Cố Dần Thành trở thành giảng viên được công tác trong học viện đúng vào năm Diệp Huyên thi đậu vào học viện này, trong thời gian 4 năm học ở học viện, ra số lần Diệp Huyên tiếp xúc với ta cũng phải là quá nhiều. Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao người ta cũng là giảng viên, tuy Diệp Huyên là nữ sinh duy nhất trong hệ, các giảng viên hoặc ít hoặc nhiều cũng có mấy phần chiếu cố , nhưng quan hệ giữa hai người chỉ có thể là khá quen thuộc, chứ đến mức thân mật.


      Khi bị lừa xuyên vào hệ thống 18+ này, Diệp Huyên suy ngẫm lại rất lâu, muốn đoán ra ý đồ của Cố Dần Thành. Lúc đầu cảm thấy đâu là trò đùa dai, nhưng khi xuyên liên tục qua nhiều thế giới, khả năng này hoàn tòan bị loại trừ. Sau này lại tiếp tục loại trừ khả năng Cố Dần Thành coi là vật thí nghiệm hệ thống, nhưng ra Diệp Huyên vẫn luôn nghĩ là vậy cho đến khi xuyên qua thế giới tu tiên lần thứ hai, thế giới đó sinh ra những dao động bất thường. Đợi đến khi Diệp Huyên nhận được đoạn ghi hình của Crato, chắc chắn rằng mục đích của Cố Dần Thành tuyệt đối đơn giản.



      Cho đến nay, người kia vẫn luôn mang dáng vẻ ôn hòa, thân thiết là giảng viên trẻ tuổi rất tận tâm, nhưng rốt cuộc ta muốn làm gì? Từ lúc Diệp Huyên còn học ở học viện, nghe ít tin đồn về Cố Dần Thành.


      "Giảng viên Cố của hệ xuyên vô hạn, nghe là người có lai lịch đâu."


      "Cậu cái người đeo mắt kính, dáng người rất cao đó hả?"


      "Lần trước tớ nhìn thấy rồi, thầy ấy cùng với viện trưởng với phó viện trưởng ăn cơm với nhau, mà hai thầy ấy trước mặt giảng viên Cố lại cư xử khúm na khúm núm."


      " láo." " có chuyện đó đâu."... Sau đó nhóm sinh viên kia tiếp tục cười đùa bình thường, dù là người hay người nghe đều quá quan tâm đến chuyện đó.


      Những tin đồn như thế này Diệp Huyên nghe ít lần, số lần Cố Dần Thành đến học viện cũng nhiều, ta phụ trách giảng dạy khóa "Lý luận nguyên lý xuyên vô hạn", lịch học sắp xếp dày đặc, nhưng 10 buổi hết 9 buổi đều là trợ giảng lên lớp thay cho ta. Việc này hoàn toán trái với nội quy học viện, nhưng trong hệ lại có ai truy vấn ta. Còn về phong cách ăn mặc của ta cũng rất cao cấp, lại cũng có xe xịn đưa đón, còn có sinh viên nhìn thấy ta ra vào Cục quản lý xuyên rất nhiều lần, tất cả đều cho thấy tin đồn ta có lai lịch có khả năng lớn là .


      #


      "Aizzz...." Diệp Huyên thở dài tiếng, tiếng động này lại làm kinh động người nằm giường, nàng vội vàng hỏi han, "Phu quân, người tỉnh sao?"

      *Chuyển qua xưng nàng là do phần này là xuyên về cổ đại. Nếu mọi người thấy lộn xộn, rắc rối quá mk sửa lại nha!



      "Nương tử, phiền nàng giúp ta đứng lên." Diệp Huyên đỡ lấy cánh tay gầy yếu của người nam nhân, đỡ ngồi tựa lên gối đầu, lại vội vàng bưng cái bát bạc bàn đến, đút cho uống từng muỗng .


      "Thuốc thiếp để nguội." Giọng của thiếu nữ dịu dàng như nước, "Phu quân có thấy đắng ?"


      Diệp Huyên lấy khăn nhàng lau vệt thuốc màu nâu dính bên khóe môi , " đắng." mỉm cười, tuy khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi tái nhợt vì bệnh tật, nhưng đôi mắt của vẫn sáng kinh người, "Nương tử, nàng tốt." ôn nhu rồi muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt của thiếu nữ, nhưng bị nàng tránh .


      "Thiếp." Diệp Huyên vội vàng buông bát xuống, mặt có chút hồng, "Thiếp nhà bếp sắ thuốc cho người."


      Nhìn bóng lưng nàng rời , nam nhân ngồi giường ngẩn người nhìn bàn tay trống rỗng của mình, có lẽ... Có lẽ nương tử là thẹn thùng - chỉ có thể cười khổ an ủi mình như vậy.


      Giả vờ sắc thuốc chạy ra khỏi phòng Diệp Huyên đành phải vòng vòng khôn có mục đích trong đình viện.


      Người nam nhân giường là phu quân của nàng trong thế giới này, tên là Lục Tranh. Nửa năm trước nàng được gả vào Lăng Vân trang được mệnh danh là "Đệ nhất sơn trang" trở thành thê tử của Thiếu trang chủ, nhưng nàng chỉ là con trong gia đình người đọc sách bình thường. Gia thế hai bên chênh lệch nhiều như thế là do thân thể của Lục Tranh. bị bệnh triền miên nằm giường hơn chục năm, từ khi sinh ra tới giờ vô cùng ốm yếu, chỉ có thể dựa vào đủ loại dược liệu trân quý để duy trì sống. Chống đỡ hai mươi lăm năm, cuối cùng nửa năm trước Cốc chủ Dược Vương cốc kết luận - Lục Tranh chỉ sợ sống quá 26 tuổi.


      "Aizzz..." Diệp Huyên nhịn được mà thở dài thêm lần nữa, lần này là vì vận mệnh bi thảm của nguyên chủ. Trượng phu nhiều nhất chỉ có thể sống thêm năm nữa, nguyên chủ gả cho Lục Tranh chẳng qua là vì người nhà muốn qua đời mà được hoàn mỹ. Mà cả nhà nguyên chủ vốn chịu ơn cứu mạng của Lăng Vân trang, vì báo đáp ân tình này, nguyên chủ bị cha mẹ mình gả vào đây. Mà khi Lục Tranh qua đời, người thê tử này của chỉ có thể làm bạn với thanh đăng cổ Phật đến hết đời.


      Việc này ra cũng trách Lục Tranh được. Lúc trước phản đối rất kịch liệt, muốn liên lụy nương vô tội. Nhưng chịu nổi Trang chủ phu nhân mực ép buộc, thậm chí bà còn trói Lục Tranh nhét vào động phòng. Đến khi Diệp Huyên xuyên đến, hai vợ chồng bi thảm này chung sống với nhau được nửa năm.


      Diệp Huyên muốn quá mức thân thiết với Lục Tranh, ngoại trừ nguyên nhân do nguyên chủ có tính cách e lệ, phần lớn là vì nàng biết phải đối mặt với Lục Tranh như thế nào. Lại nghĩ đến người kia, cảm giác áy náy vì bị ảnh hưởng bởi chức năng "Cộng hưởng" lại dâng lên mãnh liệt, khiến Diệp Huyên cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng vịn vào hòn sơn giả muốn ngồi xuống nghỉ lát đột nhiên có cánh tay xuất nắm lấy cằm nàng.


      "Tẩu tử, sao tẩu lại ngồi đây?" Giọng của nam nhân trầm thấp, nặng nề, hơi thở nóng rực phất qua sau gáy, ám muội nguy hiểm giấu sau từng từ, khiến thiếu nữ run lên.




      "Cửu, cửu đệ...." Diệp Huyên run rẩy muốn đẩy người nam nhân phía sau ra nhưng ngay lập tức bị siết chặt hơn.


      "Tẩu tử muốn đâu?" Có thứ gì đó ẩm ướt, nóng rực lướt qua da nàng, Diệp Huyên biết đó là đầu lưỡi của , bàn tay nắm lấy cằm nằm dần siết chặt, " phải ta với tẩu rồi sao? Phải ngoan chút... Tẩu tử mà nghe lời, cửu đệ tức giận a."


      "Đừng, đừng như vậy...." Đầu lưỡi chậm rãi trượt xuống, ngón tay thon dài kéo mở vạt áo, áo lót mỏng tanh, rất nhanh, bộ ngực trắng nõn lộ ra ngoài, nam nhân dùng tay úp lên nửa bầu ngực cao vút, đầu lưỡi cũng nhanh chóng đánh úp lên đầu vú mà nhéo trong tay.


      Đừng, đừng như vậy... được như vậy! Trong lòng nàng gào thét như thế, nhưng Diệp Huyên chỉ biết đứng đờ người ra để mặc nam nhân ôm nàng, cả người run rẩy giống như con thỏ bị kinh sợ. Chỗ này là hoa viên, luôn có người qua lại, ở trong này.... Ở trong này làm cái việc này, bị người khác nhìn thấy. Nàng muốn đẩy người nam nhân giống như ác ma này xa ra, nhưng lại sợ hãi đến nỗi cả người mềm nhũn.


      được, thể như vậy, thể cứ tiếp tục như vậy.... giọng khác cứ lặp lặp lại trong đầu nàng, tính tình của nguyên chủ vốn dĩ quá mức dịu dàng, mà thậm chí có thể là yếu đuối, bởi vì bị cộng hưởng nên Diệp Huyên bây giờ muốn phản kháng người nam nhân phía sau cũng được. Nhưng nàng thầm hạ quyết định, vì bản thân mình, thể tiếp tục để hệ thống chi phối. Nàng cố gắng kiên cường, muốn ý thức của mình trở nên mạnh mẽ, đúng lúc ấy, bàn tay của người nam nhân nắm trọn hai vú nàng, rồi ép chúng lại tùy ý mà thưởng thức.


      "Cái vú của tẩu càng ngày càng lớn" Nam nhân thấp giọng cười, hề chê giấu thái độ miệt thị của mình, "Lục Tranh có chơi chỗ này của ngươi hử?" đột nhiên véo mạnh cái lên đầu vú, độc ác kéo ra, "Hay là ngươi quá lẳng lơ, nhân lúc có ai tự mình chơi hả?"


      "Tránh" Diệp Huyên cắn chặt răng, cố gắng để tiếng thét chói tai bật ra, "Tránh ra...." Nàng cuối cùng cũng đoạt lại chủ quyền ý thức, đẩy mạnh người nam nhân sau lưng, "Ngươi tránh xa ta ra!"


      Nam nhân bất ngờ sững sờ, thừa dịp còn chưa kịp hoàn hồn, Diệp Huyên vội vàng khép lại vạt áo nhanh chóng chạy , "Đứng lại!" Cổ tay bị nắm lại, nàng bất lực quay đầu, Lục Cẩn hơi híp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, vẻ mặt cười như cười, "Sao thế, hôm nay tiểu tao huyệt bị thao, tẩu tử tức giận?"


      "Cửu đệ, ngươi... Thỉnh tự trọng!" Diệp Huyên đỏ mặt xấu hổ, muốn mở miệng mắng , nhưng lại vì tác dụng của cộng hưởng mà nên lời. Nàng dám nhìn Lục Cẩn, vội vàng muốn rút cổ tay mình ra khỏi tay . Cũng may lúc này Lục Cẩn cũng có ý định tiếp tục ngăn cản nàng, đợi đến lúc nàng bước nặng bước quay trở về phòng mình, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.


      Ý thức của nguyên chủ quá mạnh mẽ, khiến nàng bây giờ vô cùng suy yếu, lại thêm nguyên chủ cũng Lục Cẩn, nên căn bản hề có ý nghĩ phản kháng Lục Cẩn. Làm trái với ý chí của nguyên chủ đúng ra là làm trái với hệ thống. Điều này khiến chức năng cộng hưởng của hệ thống càng thêm dung nhập vào đầu Diệp Huyên, mỗi sinh viên trong hệ xuyên trước khi thi, đều được giảng viên dặn dò cẩn thận, lúc chức năng cộng hưởng phát huy tác dụng, nhất định phải tận lực tiếp nhận, để ý thức của mình cùng hòa thành thể với nguyên chủ. Cho nên hành động phản kháng của Diệp Huyên lúc nãy cần nghĩ cũng biết là điều vô cùng khó khăn.


      Nàng thở hổn hển ngồi bệt dưới đất, mất lúc lâu mới bình tĩnh lại.


      Lần này đối tượng cần công lược chính là Lục Cẩn, ra nếu thuận theo ý chí của nguyên chủ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng quan hệ giữa hai người lại là tẩu tử với chú em chồng, Lục Cẩn là đệ đệ của Lục Tranh, sau lần Lục Cẩn mượn rượu cưỡng ép nguyên chủ, nguyên chủ đành nhẫn nhục thuận theo . mặt nàng cảm thấy áy náy với phu quân, mặt lại chìm đắm trong dụ dỗ của chú em chồng, thậm chí còn . Nhưng Lục Cẩn căn bản là muốn tra tấn nàng, từ đó muốn nhục nhã Lục Tranh, sao có thể biết thương tiếc nàng.


      Vừa muốn hoàn thành nhiệm vụ, vừa muốn có quyền tự chủ, lại còn phải tiếp tục xuyên qua thế giới khác để điều tra cuối cùng. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy nhức đầu, Diệp Huyên hận thể vứt bỏ mọi chuyện, muốn quan tâm nữa. Nhưng nàng cũng biết đó là những suy nghĩ viển vong, lại ngẩn ngơ thêm lúc, nàng nghe thấy tiếng gọi của thị nữ : "Thiếu phu nhân, phu nhân trở lại, vừa cho người đến gọi ngài sang."

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – Võ hiệp] Đẩy ngã em chồng – chương 2:




      Mãi đến giờ Dậu canh ba Diệp Huyên mới trở về chỗ ở của mình với Lục Tranh là Tuyết hiên, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. theo nàng sang chỗ Lục phu nhân hầu hạ là Oanh Ca vốn là thị nữ mà nguyên chủ mang đến từ nhà mẹ đẻ, lúc này nàng ta bất bình oán giận thay cho chủ nhân: "Phu nhân cũng là, ngài phục vụ thiếu gia hết bưng trà đến rót nước, hầu hạ thiếu gia cả ngày vậy mà bà ta còn hài lòng...."


      "Oanh Ca đừng bậy." Từ xa, Diệp Huyên nhìn thấy ánh nến chiếu ra từ trong tẩm phòng của Lục Tranh, liền vội vàng ngăn Oanh Ca oán giận. Lục Tranh thân thể yếu ớt, hai người vẫn phân phòng mà ngủ. Diệp Huyên định quay về phòng mình đổi bộ xiêm y mới lại nghe thấy Lục Tranh gọi tên nàng, nàng đành phải chuyển bước sang.


      Vừa vào cửa, Lục Tranh ngồi tựa lên đầu giường uống thuốc liền nhìn thấy dưới vạt váy nàn dính bụi bẩn, khuôn mặt nam nhan trầm xuống: "Nương lại phạt nàng quỳ Phật đường?"


      " có." Diệp Huyên vội vàng , "Là do thiếp cẩn thận nên bị ngã."


      Lục Tranh sao có thể tin tưởng lý do đó của nàng được, từ khi Diệp Huyên được gả vào Lăng Vân trang, cũng biết tại sao lại bị Lục phu nhân ghét bỏ, động tí là bị Lục phu nhân trách phạt, mỗi ngày bắt nàng phải thỉnh an bà, hầu hạ tẫn hiếu, ra là muốn tra tấn nàng. Nhưng tính cách nguyên chủ nhu nhược, vẫn mực chịu đựng ra, nhưng Lục Tranh vẫn phát được.


      "Nương tử." Lục Tranh hướng nàng vẫy tay, đợi nàng ngồi xuống bên sạp vươn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mây của thê tử, "Là ta vô dụng, hại nàng chịu khổ, ta khuyên nương."


      "Đừng." Diệp Huyên vội vàng cầm tay , Lục Tranh phải là chưa từng khuyên nhủ Lục phu nhân, nhưng chỉ cần mở miệng bảo vệ Diệp Huyên Lục phu nhân càng trách phạt Diệp Huyên nặng nề hơn. "Phu quân, phận làm con, tất nhiên là phải hiếu thuận phụ mẫu, nương... Nương là do quá lo lắng cho thân thể của phu quân, cho nên mới...."


      Nàng dịu dàng khuyên nhủ Lục Tranh, từng câu từng chữ đều nhận sai về phía mình, Lục Tranh cười khổ: "Nàng a..." Trong lòng vô cùng áy náy đau lòng, ràng là do bản thân phế nhân liên lụy đến nương tử, bây giờ nương tử còn phải chịu đựng mẹ chồng thóa mạ.


      Nhưng Diệp Huyên cũng dám đối mặt với dịu dàng của , sau lưng trượng phu cùng đệ đệ của đương vụng trộm, đây là tội lớn, nên dù Lục phu nhân cũng tìm cớ gây khó dễ cho nàng, Diệp Huyên vẫn nghĩ rằng đây là trừng phạt đúng tội. Nàng nghĩ đến lời của Lục phu nhân ngày hôm nay, sau khi hầu hạ Lục Tranh nằm xuống, nàng dù xấu hổ ngượng ngùng nhưng vẫn kiên trì : "Phu quân, thiếp thân.... Thiếp thân muốn hầu hạ người."


      Lục Tranh có chút sững sờ, nhưng vẫn hiểu được ý tứ của Diệp Huyên mặt cũng dần ửng đỏ. Thấy phải đối, nàng khó khăn duỗi tay ra chậm chạp cới bỏ vạt áo của .


      "Gả vào Lục gia ta phải là để ngươi cả ngày rảnh rỗi làm việc gì." Lục phu nhân lạnh mặt, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận của bà ta tràn ngập lệ khí, "Tranh nhi là Thiếu trang chủ của Lăng Vân sơn trang, tương lai phải kế thừa gia nghiệp to lớn này, ngươi nếu giúp kéo dài hương khói, vậy sớm ngày thoái vị ."


      Diệp Huyên quỳ gối bên cạnh Lục phu nhân, trong lòng ủy khuất, nhưng vẫn cố nén lệ thưa vâng: "Nương giáo huấn đúng, con dâu nhát định làm tròn bổn phận, vì phu quân nối dõi tông đường."


      Những lời này mà để người ngoài nghe được nhất định cười rụng răng, Lục Tranh bây giờ tuy là Thiếu trang chủ của Lăng Vân sơn trang nhưng chỉ có thể sống nhiều nhất là thêm năm nữa. Lăng Vân sơn trang tất nhiên là thể để kế thừa. Nhưng có ai dám thế trước mặt Lục phu nhân, Lăng Vân trang chủ có bảy hai trai, nếu Lục Tranh thể kế thừa gia nghiệp, tất nhiên phải để con trai thứ chín của ông là Lục Cẩn trở thành trang chủ tương lai, là Lục phu nhân hận nhất là tồn tại của đứa con trai Lục Cẩn này.


      Diệp Huyên khúm núm quỳ dưới đất nghe phu nhân răng dạy, tuy nàng luôn cố gắng chống lại tác dụng cộng hưởng của hệ thống, nhưng việc đối đầu với Lục phu nhân hoàn toàn là tự mình chuốc lấy khổ, nên tùy ý để ý thức của nguyên chủ dẫn dắt. vấtvả đợi đến khi Lục Quang Vinh trở về, Lục phu nhân mới cho nàng trở về hầu hạ Lục Tranh, Diệp Huyên giống như được đại xá vội vàng ra về.


      Nhưng Lục phu nhân , Diệp Huyên cũng thể làm lơ, đành phải uyển chuyển cầu hoan với Lục Tranh.


      Áo lót chỉ có sợi dây thắt nút phía trước, chỉ cần kéo áo lót tuột xuống. Lục Tranh lớn lên cũng khá cao, nhưng vì cơ thể yếu ớt từ , nên nhìn rất gầy gò. Tay nàng đặt lồng ngực trắng nõn của , cả hai người đều run lên khẽ. Diệp Huyên cố nén xấu hổ, đưa tay về dưới lưng khố của nam nhân.


      Chỗ đó sớm căng phồng lên, khuôn mặt tuấn tú của Lục Tranh bây giờ cũng hồng rực. Diệp Huyên cúi đầu xuống, ngón tay run rẩy, cuối cùng cũng đem cái thứ trong quần lấy ra. Cũng phải là lần đầu tiên nhìn thấy dương vật của nam nhân, nhưng thứ này của Lục Tranh quả khác gì con người của , tuy rằng cũng thô dài, nhưng hề có dáng vẻ hung tợn cùng hơi thở xâm lược đặc trưng của giống đực. Mà màu sắc của nó khá nhạt, hơi hồng quy đầu tròn tròn nảy lên cái, nhìn qua có mấy phần đáng .


      Trong đầu Diệp Huyên đột nhiên nhảy ra hình ảnh dương vật của người đó. Hoàn toàn khác với Lục Tranh, dù cứng rắn vẫn khiến nàng có cảm giá ôn hòa vô hại, vật đó của dữ tợn như quái vật. Trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh dương vật to lớn của , Diệp Huyên cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.


      Nàng thất thần trong lát, Lục Tranh đều nhìn thấy, nhưng thấy nàng vẫn mãi nhìn chằm chằm vào chỗ đó, bèn hắng giọng khụ tiếng, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khát khô:" Nương tử...."


      Diệp Huyên sực tỉnh, kéo quần của Lục Tranh tuột xuống quá gối, rồi dang hai chân cưỡi ngang qua người Lục Tranh, bắt đầu cởi váy áo của mình. Bởi vì thân thể tốt, nên chuyện phòng the của ha người vẫn luôn do Diệp Huyên chủ động. Nguyên chủ xuất thân từ gia đình vừa đọc sách vừa làm nông, gia giáo cũng đàng hoàng, nên nguyên chủ hoàn toàn biết những chuyện phóng đãng này, đêm động phòng của hai người từ đầu đến cuối đều lung tung, hỗn loạn. Sau này ở chung lâu ngày, nàng cũng dần dần phóng khoáng hơn, nhưng nếu có Lục Cẩn điều giáo, sợ rằng nàng thể thản nhiên đối mặt với dương vật của nam nhân như bay giờ.


      Đáng thương cho Lục Tranh chẳng hay biết gì, nhìn thê tử cởi áo lót, lộ ra cái yếm vàng nhạt mỏng manh, mà cái yếm căn bản thể che hết được cặp vú cao ngất của thiếu nữ, hai bên mép cái yếm lộ ra phần vú trắng noãn, trắng đến nỗi khiến Lục Tranh cảm thấy lóa mắt. trán mồ hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt tái nhợt vì dục vọng mà ửng đỏ bất thường: "Nương tử, nàng đẹp...." Lục Tranh nỉ non, cắn chặt răng cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn bắn tinh. Bây giờ, thở dốc ồ ồ, bây giờ nhất định phải nhịn xuống....


      Tay chạm vào vòng eo nhắn của thiếu nữ, cảm xúc trơn mịn, mềm mại khiến Lục Tranh thích muốn buông tay, nhàng vuốt ve, gậy thịt giữa hai chân giật lên liên hồi. được, muốn... muốn bắn... Khoái cảm cuồng nhiệt khiến Lục Tranh suýt ngất , được bắn, được bắn! Phụt tiếng, Diệp Huyên còn cởi tiết khố của mình, đạo tinh dịch trắng đục bắn ra, văng tung tóe khắp tay lẫn thắt lưng của nàng, mà gậy thịt của Lục Tranh cũng nhanh chóng mềm xuống.


      "Phu quân..."


      Trong phòng yên tĩnh lạ thường, Lục Tranh mệt mỏi ngã xuống gối, thở hổn hển từng ngụm. dám đối mặt với thê tử của mình, vẻ mặt của nàng có mấy phần thương hại, mấy phần cảm thông, nàng muốn nhưng cuối cùng lại thôi gì cả.


      "Nàng nghỉ ngơi ." biết qua bao lâu, Lục Tranh mới khàn khàn lên tiếng.


      Diệp Huyên xuống giường, lặng lẽ giúp Lục Tranh lâu sạch hạ thể, lại mặc quần áo tử tế cho , thậm chí còn giúp dém lại góc chăn. Đến khi cánh cửa đóng lại, nàng cuối cùng cũng nhịn được bụm mặt ngồi khóc nức nở.


      Đúng vậy Lục Tranh thể làm chuyện vợ chồng. Đêm động phòng đó, Diệp Huyên biết. Hai người thử rất nhiều lần, mỗi lần đều kết thúc chật vật như thế. Nàng biết Lục Tranh rất nỗ lực, càng hiểu lại càng thống khổ. Cảm giác thống khổ này đan xen với nỗi hổ thẹn vì phản bội trộn lẫn lại khiến mỗi ngày Diệp Huyên đều cảm thấy dường như mình bị đống xiềng xích đè nặng, ngay cả thở cũng đau thấu tim.


      Thích Lục Cẩn có lẽ là do khi nàng tuyệt vọng cùng đường lại gặp được sợi dây cứu mạng. Biết người nam nhân kia có bao nhiêu lãnh khốc, biết đối với mình hề có chút tình cảm nào, nhưng nàng giống như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, từng bước hãm sâu vào bóng tối vô tận.


      Diệp Huyên biết mình khóc bao lâu, Lục Tranh thích bên cạnh có quá nhiều người, nên chúng hạ nhân đều nghỉ ngơi từ lâu, trong đình viện vắng vẻ, chỉ có mình nàng độc, cùng tiếng côn trùng kêu rả rít xung quanh. Lạnh quá, lạnh quá...


      Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng.


      "Khóc gì mà khóc!" biết vì sao giọng của lúc này lại có ý miệt thị như mọi khi. Diệp Huyên ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy cánh tay vươn ra cường ngạnh kéo nàng ôm vào lòng.


      Cái ôm ấm áp mà vững chãi khiến nàng run rẩy, hơi ấm lan dần qua khiến cơ thể lạnh băng của nàng dần ấm lại. Lục Cẩn nắm lấy cằm nàng, dường như nhìn những vệt nước mắt còn lưu lại khuôn mặt nàng. Nàng thể nhìn thấu tâm tình của sâu sau đôi mắt đen lạnh này, cong khóe môi: "Tẩu ngồi đây khóc vì ?"
      Anastasia Nguyen, Yuusa, TieuLinh835947 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :